Ánh mắt của Roger di chuyển qua lại giữa Cố Khâm và Hình Chiến, a, nếu như nói tới thể chất thì, Cố Khâm thật sự là không theo kịp được Hình Chiến… Không chờ hắn suy nghĩ được bao lâu thì cả hai người trong cuộc đã cùng quay đầu về phía hắn. Roger gặp phải ánh mắt mang không rõ ý vị của Hình Chiến, sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười “Không có chuyện gì đâu các cậu không cần để ý”, sau đó liền rút về bên người Alvin.
Cố Khâm không nói gì mà quay đầu lại, vừa vặn đối đầu với mắt Hình Chiến, nhất thời giống như bị điện giật mà dời tầm mắt đi, trong lòng có chút chột dạ, tưởng chừng như chỉ cần nhìn lâu một lúc là đối phương sẽ nhận ra hắn vừa nghĩ tới chuyện gì vậy.
Trở lại ký túc xá, Hình Chiến nhốt bản thân lại trong phòng, sau khi do dự một chút mới ấn máy truyền tin. Rất nhanh, trước mặt y liền xuất hiện hình ảnh giả lập nửa người của một người. Người đàn ông trung niên trong hình có khí chất ôn hòa như ngọc, khiến cho người cảm thấy ấm áp như gió xuân, chậm rãi bình phục lại tâm tình xao động của Hình Chiến. Ánh mắt người đàn ông nhu hòa, “Chiến Chiến hiếm lắm mới chủ động liên lạc với ba, có gì thắc mắc sao?”
“Ba.” Hình Chiến có chút chần chừ, “Con muốn ba giúp con phân tích một chút, có liên quan tới một người.”
“Được, con nói đi.” Người đàn ông chính là ba của Hình Chiến, Nguyên soái phu nhân Chung Vân Tu.
Hình Duệ thân là Nguyên soái, so với Cố Hoằng còn bận rộn hơn nhiều, cho nên cũng rất ít khi có thời gian chăm sóc gia đình. Vì lẽ đó mà Hình Chiến chủ yếu là được ba mình Chung Vân Tu nuôi lớn. Chung Vân Tu vì nguyên nhân cơ thể nên không thể đi tòng quân, cuối cùng tập trung vào việc học phân tích tâm lý. Sau khi Hình Duệ từng lúc một bước tới địa vị cao, hắn vẫn trước sau yên lặng mà trợ giúp đối phương xử lý vài vấn đề về ngoại giao. Nhân sinh quan giá trị quan của Hình Chiến hầu như đều đến từ Chung Vân Tu, con trai ưu tú khiến cho Chung Vân Tu thấy kiêu ngạo, nhưng đồng thời hắn cũng thấy rất thất bại, bởi vì hắn không có cách nào thay đổi tính cách lạnh lùng của con trai mình.
Những thay đổi của Hình Chiến sau khi sống lại tất nhiên không chạy thoát được mắt của Chung Vân Tu. Vốn hai cha con họ cũng không tính nói cho hắn chuyện này, chỉ tiếc là tuy hai người kín miệng thế nhưng lại không có chút nào đề phòng với Chung Vân Tu, bị hắn dụ dăm ba câu liền dễ như ăn kẹo mà câu ra sự thật. Hắn muốn biết cái gì, hai cha con này xưa nay không giấu nổi hắn, vì thế nên Chung Vân Tu cũng biết rõ về thân phận của Hình Chiến.
Hình Chiến miêu tả lại một lần độc chiếm dục mãnh liệt mà mình có đối với Cố Khâm. Y muốn biết trạng thái này có bình thường hay không, và nếu như không thì nên làm thế nào để thoát khỏi nó.
“Ba hiểu rồi, con nói chính là Cố Khâm phải không?” Chung Vân Tu nở nụ cười. Từ sau khi xem qua tư liệu của Thương Lang, hắn đã hi vọng lúc nào đó Hình Chiến sẽ vì Cố Khâm mà tìm tới mình, “Chiến Chiến, trong hai mươi năm sau con cũng không yêu đương gì sao?” So với Hình Duệ chỉ cho rằng con trai là vì chưa từng có bạn bè nên giờ mới cả ngày lo lắng bị cướp mất Cố Khâm, Chung Vân Tu lại không cho là con trai mình chỉ đơn thuần xem Cố Khâm như một người bạn.
“Không có.” Hình Chiến không phải đứa trẻ miệng còn hôi sữa cái gì cũng không hiểu, y lập tức nhận ra ẩn ý của Chung Vân Tu, có điều y vẫn thấy có chút khó mà tin nổi, “Ba nói là con yêu cậu ấy?”
Chung Vân Tu lắc đầu, “Con là bị cậu ấy hấp dẫn. Hai mươi năm qua, thậm chí còn tính cả hai mươi năm trong tương lai kia nữa, xung quanh con chưa từng xuất hiện ai có thực lực mạnh mẽ đủ để con thưởng thức, cho nên việc con bị cậu ấy bất tri bất giác thu hút là rất bình thường. Hai con là người duy nhất giống với đối phương, tự nhiên sẽ thân cận hơn người khác, hơn nữa hai con gần như như hình với bóng, giống như ở trong thế giới chỉ có hai người, nên lúc này khi có người định đánh vỡ giới hạn này xông vào, con sẽ sinh ra cảm giác bài xích, mà loại cảm giác bài xích này cũng chính là ý nghĩ độc chiếm của con với cậu ấy.”
“Chỉ có mỗi độc chiếm thôi thì cũng không thể trở thành tình yêu thật sự được, nhưng biểu hiện ban đầu khi tình yêu sinh ra đa số chính là ý muốn độc chiếm. Vì thế con phải xác định cho rõ đến cùng thì cậu ấy có phải là người con muốn nắm tay đến suốt một đời không. Về điểm này ba không giúp được con. Mỗi người lại có lý giải khác nhau về tình yêu, cho nên con cần phải tự mình đi cảm nhận lấy.” Chung Vân Tu thầm nghĩ trong lòng, xem ra phải tìm cơ hội tiếp xúc với Cố Khâm một chút.
“Ừm, con hiểu rồi.” Hình Chiến vội vã ngắt liên lạc. Y cần phải có không gian riêng để suy nghĩ một chút.
Trước khi sống lại y quả thật chưa từng yêu ai. Một là bởi vì y gần như đều ở trên chiến trường, không có thời gian để ý tới những thứ này. Hai là sự chú ý của y xưa nay sẽ không đặt trên những kẻ yếu, mà những cấp dưới, tùy tùng trung thành ở bên cạnh y thì cũng sẽ không sinh ra tâm tư như vậy với y.
Sau khi y thăng lên quân hàm Thiếu tướng, mỗi khi y về nhà vào mấy ngày nghỉ hiếm lắm mới có thì đón y chính là đủ loại xem mắt, nam nữ, cao thấp béo gầy, đẹp đẽ thanh tú đáng yêu kiều diễm, hạng người nào y cũng đã gặp. Không chỉ có Chung Vân Tu, cao tầng của Liên minh cũng hi vọng Hình Chiến tìm được bạn đời trong thời kì thanh niên trai tráng của mình, sinh ra vài đứa con, bởi vì với gien mạnh mẽ của Hình Chiến thì con trai của y vô cùng có khả năng cũng sẽ kế thừa thiên phú của y, giúp cho Liên minh có thêm một đời chiến tướng đắc lực nữa trong tương lai.
Vì muốn thoát khỏi cái loại xem mắt vĩnh viễn không có điểm dừng này, Hình Chiến từng chọn một đối tượng khá vừa mắt tới cố gắng hàn huyên một lúc. Đối phương quả thực nói không ít, nhưng đề tài tán gẫu đều là thứ Hình Chiến không có hứng thú. Trong đầu của y chỉ có mấy thứ như lên chiến trường thì nên đánh như thế nào, làm sao để giết chết kẻ địch, những nơi nào dễ dàng bị rơi vào công kích của địch v.v… Cho dù đối phương có nói tới đề tài về quân đội, với tính cách lạnh lùng không thích giao tiếp với người khác của y thì gương mặt than vẫn không nói lời nào. Loại xử lý lạnh này rất nhanh đã làm cho đối phương biết khó mà phải lui.
Hình Chiến không rung động, những người khác tất nhiên không thể ép buộc nhét người cho y. Vì thế mà kéo kéo như vậy, đến bốn mươi tuổi y cũng chưa lần nào nói yêu đương.
Cả đời sao… Nghĩ lại, nếu như Cố Khâm là người sẽ cùng mình sống hết đời kia, Hình Chiến dĩ nhiên sẽ không có bất kỳ tâm lý bài xích nào. Thời điểm y ở cùng Cố Khâm rất thoải mái, thời điểm đối chiến cũng rất thoải mái, khi trò chuyện cũng rất dễ chịu (tuy rằng phần lớn thời gian là thảo luận chiến thuật). Cái cảm giác này ngoại trừ từ người nhà ra y chưa từng thấy ở những người khác. Trước đây y sẽ theo bản năng mà coi những người lọt mắt thành thuộc hạ của y (mà quả thực cũng đều là thuộc hạ), phân tích đối phương có thể phát huy khả năng lớn nhất tại vị trí nào trên chiến trường. Nhưng với Cố Khâm, vừa bắt đầu y đã đặt đối phương ở vị trí ngang bằng, cho nên mới có sự khác biệt.
Nói là tình yêu thì chưa tới, nói là bạn bè thì biểu hiện tựa hồ lại có chút vượt quá giới hạn, nhưng nói thế nào thì vẫn có hảo cảm. Nghĩ tới đây, Hình Chiến liền không xoắn xuýt nữa, quyết định thuận theo tự nhiên. Nếu như thật sự trở thành người yêu… Ngẫm lại cũng không thấy ghét gì.
Những ngày tiếp theo, thái độ của Hình Chiến với Cố Khâm cũng không có gì thay đổi, nhưng từ sau hôm ấy, trong lúc lơ đãng y sẽ tập trung chú ý lên người đối phương, sau đó tại thời điểm Cố Khâm nhìn qua y sẽ lại dời tầm mắt đi như không có chuyện gì.
Người đầu tiên phát hiện ra thay đổi này chính là Alvin, bởi vì bầu không khí xung quanh Hình Chiến tựa hồ khác với trước đây, đặc biệt là khi đối mặt với Cố Khâm. Hơn nữa hắn không chỉ một lần phát hiện ra Hình Chiến chăm chú nhìn Cố Khâm, lúc ấy độ ấm trong đồng tử vốn lạnh nhạt kia lại tăng lên rất nhiều.
“Này, anh có cảm thấy là Hình Chiến đối với Cố Khâm…” Alvin chọc chọc Roger. Gần đây Phương Vi Hùng vẫn bị Niên Lăng Húc sai khiến đến mức xoay vòng, hắn không tìm được người nói chuyện cùng, mà thế giới hai người của cặp sinh đôi thì hắn không chui vào được, cho nên không thể làm gì khác mà phải tìm tới Roger cô đơn giống hắn.
“Có vấn đề gì sao?” Roger cảm thấy lúc này họ mới trông giống bộ dạng mà một đôi nên có. Trước đây Hình Chiến trông như thật sự có chút lạnh nhạt với Cố Khâm, căn bản không ai thấy được quan hệ giữa bọn họ, “Hai người họ vốn là một đôi mà.”
“A? Anh nghe ai nói bọn họ là một đôi? Sao tôi lại không biết?” Alvin không tin nổi mà trừng mắt với hắn. Mình là người biết hai người họ sớm nhất, cũng là người có quan hệ gần gũi với họ nhất mà lại không biết!
Roger kể lể lại cảnh tượng lần đầu tiên đi tìm Hình Chiến ở ký túc xá cùng với câu trả lời của Cố Khâm lúc hắn xin lỗi sau đó cho Alvin một lần. Alvin nghẹn lời, “Chỉ vậy mà anh liền kết luận họ là một đôi sao! Anh cảm thấy ngoài điểm đó ra thì họ còn chỗ nào giống một cặp yêu nhau hả? Bầu không khí giữa hai người họ không hề giống như đang hẹn hò!”
“Cái đó…” Không thể nào. Hắn còn nhắc tới chuyện này với cha mình, cuối cùng lại là hiểu lầm của chính bản thân sao… Roger xoắn xuýt, khoảng thời gian huấn luyện này đã khiến cho hắn tin tưởng không chút nào nghi ngờ đối với năng lực cảm ứng khí tràng của Alvin. Không được, hắn nhất định phải giải thích rõ ràng với cha hắn. Nhỡ đâu chuyện này truyền ra thì chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho hai người bọn họ. Có điều trước đó, hắn phải đi xin lỗi đã.
Roger thuộc về phái nói là làm, hắn lập tức chạy đến trước mặt hai người Hình Chiến, cúi gập người, “Xin lỗi!”
“Làm sao?” Cố Khâm thực sự không nhớ ra được đối phương đã làm chuyện gì mà phải nói xin lỗi bọn hắn. Hắn liếc mắt nhìn Hình Chiến. Gương mặt đối phương vẫn không hề có chút cảm xúc, thật giống như chuyện này không có chút nào liên quan tới y.
“Cái đó…” Roger cúi đầu chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, giọng nhỏ như tiếng muỗi. Nếu không phải vì thính giác của mấy người Cố Khâm tốt thì căn bản sẽ không nghe thấy được gì, “Lúc trước tôi hiểu lầm các cậu là người yêu… Sau đó còn nói cho cha tôi biết… Tôi không biết khoảng thời gian này cha tôi có nói với người khác hay không, nhỡ lại truyền ra sẽ khiến người khác hiểu lầm… Nói chung, xin lỗi! Tôi sẽ phụ trách!”
“A?” Qua một lúc lâu Cố Khâm mới hiểu được ý tứ hắn muốn biểu đạt, nhất thời không biết nên khóc hay cười. Gần đây người xung quanh tựa hồ như đều thích gán ghép hai người họ với nhau, “Tôi không sao, bởi vì tôi không có ý định kết hôn. Chỉ là Hình Chiến…”
“Tôi không ngại.” Hình Chiến rất nhanh tiếp lời. Y nhìn Cố Khâm, ánh mắt mang theo ý tứ không rõ, “Nếu đó là cậu.” Cố Khâm sững sờ, ý của y là, y không ngại người khác coi họ thành người yêu?
“Ai…” Roger nhìn xung quanh, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Các cậu thật sự không phải một đôi?”
Không chờ Cố Khâm trả lời, Hình Chiến đã kéo hắn xoay người rời đi, độ dài mỗi bước đi đều rất dài. Cố Khâm bị y kéo mà lảo đảo một cái, khó khăn mà đuổi theo. Đã cách Roger một khoảng, hắn cũng không thể hét lên với đối phương được, đành phải khoát tay một cái chào Roger.
Roger đứng ngốc tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, thấp giọng nói thầm, “Nhìn thế nào cũng thấy giống một cặp mà…”
Bước nhanh về ký túc xá, Hình Chiến đóng sầm cửa lại, quay đầu khóa chặt ánh nhìn trên Cố Khâm, “Tại sao không kết hôn? Cậu định độc thân cả đời?”
Cố Khâm không nói gì mà quay đầu lại, vừa vặn đối đầu với mắt Hình Chiến, nhất thời giống như bị điện giật mà dời tầm mắt đi, trong lòng có chút chột dạ, tưởng chừng như chỉ cần nhìn lâu một lúc là đối phương sẽ nhận ra hắn vừa nghĩ tới chuyện gì vậy.
Trở lại ký túc xá, Hình Chiến nhốt bản thân lại trong phòng, sau khi do dự một chút mới ấn máy truyền tin. Rất nhanh, trước mặt y liền xuất hiện hình ảnh giả lập nửa người của một người. Người đàn ông trung niên trong hình có khí chất ôn hòa như ngọc, khiến cho người cảm thấy ấm áp như gió xuân, chậm rãi bình phục lại tâm tình xao động của Hình Chiến. Ánh mắt người đàn ông nhu hòa, “Chiến Chiến hiếm lắm mới chủ động liên lạc với ba, có gì thắc mắc sao?”
“Ba.” Hình Chiến có chút chần chừ, “Con muốn ba giúp con phân tích một chút, có liên quan tới một người.”
“Được, con nói đi.” Người đàn ông chính là ba của Hình Chiến, Nguyên soái phu nhân Chung Vân Tu.
Hình Duệ thân là Nguyên soái, so với Cố Hoằng còn bận rộn hơn nhiều, cho nên cũng rất ít khi có thời gian chăm sóc gia đình. Vì lẽ đó mà Hình Chiến chủ yếu là được ba mình Chung Vân Tu nuôi lớn. Chung Vân Tu vì nguyên nhân cơ thể nên không thể đi tòng quân, cuối cùng tập trung vào việc học phân tích tâm lý. Sau khi Hình Duệ từng lúc một bước tới địa vị cao, hắn vẫn trước sau yên lặng mà trợ giúp đối phương xử lý vài vấn đề về ngoại giao. Nhân sinh quan giá trị quan của Hình Chiến hầu như đều đến từ Chung Vân Tu, con trai ưu tú khiến cho Chung Vân Tu thấy kiêu ngạo, nhưng đồng thời hắn cũng thấy rất thất bại, bởi vì hắn không có cách nào thay đổi tính cách lạnh lùng của con trai mình.
Những thay đổi của Hình Chiến sau khi sống lại tất nhiên không chạy thoát được mắt của Chung Vân Tu. Vốn hai cha con họ cũng không tính nói cho hắn chuyện này, chỉ tiếc là tuy hai người kín miệng thế nhưng lại không có chút nào đề phòng với Chung Vân Tu, bị hắn dụ dăm ba câu liền dễ như ăn kẹo mà câu ra sự thật. Hắn muốn biết cái gì, hai cha con này xưa nay không giấu nổi hắn, vì thế nên Chung Vân Tu cũng biết rõ về thân phận của Hình Chiến.
Hình Chiến miêu tả lại một lần độc chiếm dục mãnh liệt mà mình có đối với Cố Khâm. Y muốn biết trạng thái này có bình thường hay không, và nếu như không thì nên làm thế nào để thoát khỏi nó.
“Ba hiểu rồi, con nói chính là Cố Khâm phải không?” Chung Vân Tu nở nụ cười. Từ sau khi xem qua tư liệu của Thương Lang, hắn đã hi vọng lúc nào đó Hình Chiến sẽ vì Cố Khâm mà tìm tới mình, “Chiến Chiến, trong hai mươi năm sau con cũng không yêu đương gì sao?” So với Hình Duệ chỉ cho rằng con trai là vì chưa từng có bạn bè nên giờ mới cả ngày lo lắng bị cướp mất Cố Khâm, Chung Vân Tu lại không cho là con trai mình chỉ đơn thuần xem Cố Khâm như một người bạn.
“Không có.” Hình Chiến không phải đứa trẻ miệng còn hôi sữa cái gì cũng không hiểu, y lập tức nhận ra ẩn ý của Chung Vân Tu, có điều y vẫn thấy có chút khó mà tin nổi, “Ba nói là con yêu cậu ấy?”
Chung Vân Tu lắc đầu, “Con là bị cậu ấy hấp dẫn. Hai mươi năm qua, thậm chí còn tính cả hai mươi năm trong tương lai kia nữa, xung quanh con chưa từng xuất hiện ai có thực lực mạnh mẽ đủ để con thưởng thức, cho nên việc con bị cậu ấy bất tri bất giác thu hút là rất bình thường. Hai con là người duy nhất giống với đối phương, tự nhiên sẽ thân cận hơn người khác, hơn nữa hai con gần như như hình với bóng, giống như ở trong thế giới chỉ có hai người, nên lúc này khi có người định đánh vỡ giới hạn này xông vào, con sẽ sinh ra cảm giác bài xích, mà loại cảm giác bài xích này cũng chính là ý nghĩ độc chiếm của con với cậu ấy.”
“Chỉ có mỗi độc chiếm thôi thì cũng không thể trở thành tình yêu thật sự được, nhưng biểu hiện ban đầu khi tình yêu sinh ra đa số chính là ý muốn độc chiếm. Vì thế con phải xác định cho rõ đến cùng thì cậu ấy có phải là người con muốn nắm tay đến suốt một đời không. Về điểm này ba không giúp được con. Mỗi người lại có lý giải khác nhau về tình yêu, cho nên con cần phải tự mình đi cảm nhận lấy.” Chung Vân Tu thầm nghĩ trong lòng, xem ra phải tìm cơ hội tiếp xúc với Cố Khâm một chút.
“Ừm, con hiểu rồi.” Hình Chiến vội vã ngắt liên lạc. Y cần phải có không gian riêng để suy nghĩ một chút.
Trước khi sống lại y quả thật chưa từng yêu ai. Một là bởi vì y gần như đều ở trên chiến trường, không có thời gian để ý tới những thứ này. Hai là sự chú ý của y xưa nay sẽ không đặt trên những kẻ yếu, mà những cấp dưới, tùy tùng trung thành ở bên cạnh y thì cũng sẽ không sinh ra tâm tư như vậy với y.
Sau khi y thăng lên quân hàm Thiếu tướng, mỗi khi y về nhà vào mấy ngày nghỉ hiếm lắm mới có thì đón y chính là đủ loại xem mắt, nam nữ, cao thấp béo gầy, đẹp đẽ thanh tú đáng yêu kiều diễm, hạng người nào y cũng đã gặp. Không chỉ có Chung Vân Tu, cao tầng của Liên minh cũng hi vọng Hình Chiến tìm được bạn đời trong thời kì thanh niên trai tráng của mình, sinh ra vài đứa con, bởi vì với gien mạnh mẽ của Hình Chiến thì con trai của y vô cùng có khả năng cũng sẽ kế thừa thiên phú của y, giúp cho Liên minh có thêm một đời chiến tướng đắc lực nữa trong tương lai.
Vì muốn thoát khỏi cái loại xem mắt vĩnh viễn không có điểm dừng này, Hình Chiến từng chọn một đối tượng khá vừa mắt tới cố gắng hàn huyên một lúc. Đối phương quả thực nói không ít, nhưng đề tài tán gẫu đều là thứ Hình Chiến không có hứng thú. Trong đầu của y chỉ có mấy thứ như lên chiến trường thì nên đánh như thế nào, làm sao để giết chết kẻ địch, những nơi nào dễ dàng bị rơi vào công kích của địch v.v… Cho dù đối phương có nói tới đề tài về quân đội, với tính cách lạnh lùng không thích giao tiếp với người khác của y thì gương mặt than vẫn không nói lời nào. Loại xử lý lạnh này rất nhanh đã làm cho đối phương biết khó mà phải lui.
Hình Chiến không rung động, những người khác tất nhiên không thể ép buộc nhét người cho y. Vì thế mà kéo kéo như vậy, đến bốn mươi tuổi y cũng chưa lần nào nói yêu đương.
Cả đời sao… Nghĩ lại, nếu như Cố Khâm là người sẽ cùng mình sống hết đời kia, Hình Chiến dĩ nhiên sẽ không có bất kỳ tâm lý bài xích nào. Thời điểm y ở cùng Cố Khâm rất thoải mái, thời điểm đối chiến cũng rất thoải mái, khi trò chuyện cũng rất dễ chịu (tuy rằng phần lớn thời gian là thảo luận chiến thuật). Cái cảm giác này ngoại trừ từ người nhà ra y chưa từng thấy ở những người khác. Trước đây y sẽ theo bản năng mà coi những người lọt mắt thành thuộc hạ của y (mà quả thực cũng đều là thuộc hạ), phân tích đối phương có thể phát huy khả năng lớn nhất tại vị trí nào trên chiến trường. Nhưng với Cố Khâm, vừa bắt đầu y đã đặt đối phương ở vị trí ngang bằng, cho nên mới có sự khác biệt.
Nói là tình yêu thì chưa tới, nói là bạn bè thì biểu hiện tựa hồ lại có chút vượt quá giới hạn, nhưng nói thế nào thì vẫn có hảo cảm. Nghĩ tới đây, Hình Chiến liền không xoắn xuýt nữa, quyết định thuận theo tự nhiên. Nếu như thật sự trở thành người yêu… Ngẫm lại cũng không thấy ghét gì.
Những ngày tiếp theo, thái độ của Hình Chiến với Cố Khâm cũng không có gì thay đổi, nhưng từ sau hôm ấy, trong lúc lơ đãng y sẽ tập trung chú ý lên người đối phương, sau đó tại thời điểm Cố Khâm nhìn qua y sẽ lại dời tầm mắt đi như không có chuyện gì.
Người đầu tiên phát hiện ra thay đổi này chính là Alvin, bởi vì bầu không khí xung quanh Hình Chiến tựa hồ khác với trước đây, đặc biệt là khi đối mặt với Cố Khâm. Hơn nữa hắn không chỉ một lần phát hiện ra Hình Chiến chăm chú nhìn Cố Khâm, lúc ấy độ ấm trong đồng tử vốn lạnh nhạt kia lại tăng lên rất nhiều.
“Này, anh có cảm thấy là Hình Chiến đối với Cố Khâm…” Alvin chọc chọc Roger. Gần đây Phương Vi Hùng vẫn bị Niên Lăng Húc sai khiến đến mức xoay vòng, hắn không tìm được người nói chuyện cùng, mà thế giới hai người của cặp sinh đôi thì hắn không chui vào được, cho nên không thể làm gì khác mà phải tìm tới Roger cô đơn giống hắn.
“Có vấn đề gì sao?” Roger cảm thấy lúc này họ mới trông giống bộ dạng mà một đôi nên có. Trước đây Hình Chiến trông như thật sự có chút lạnh nhạt với Cố Khâm, căn bản không ai thấy được quan hệ giữa bọn họ, “Hai người họ vốn là một đôi mà.”
“A? Anh nghe ai nói bọn họ là một đôi? Sao tôi lại không biết?” Alvin không tin nổi mà trừng mắt với hắn. Mình là người biết hai người họ sớm nhất, cũng là người có quan hệ gần gũi với họ nhất mà lại không biết!
Roger kể lể lại cảnh tượng lần đầu tiên đi tìm Hình Chiến ở ký túc xá cùng với câu trả lời của Cố Khâm lúc hắn xin lỗi sau đó cho Alvin một lần. Alvin nghẹn lời, “Chỉ vậy mà anh liền kết luận họ là một đôi sao! Anh cảm thấy ngoài điểm đó ra thì họ còn chỗ nào giống một cặp yêu nhau hả? Bầu không khí giữa hai người họ không hề giống như đang hẹn hò!”
“Cái đó…” Không thể nào. Hắn còn nhắc tới chuyện này với cha mình, cuối cùng lại là hiểu lầm của chính bản thân sao… Roger xoắn xuýt, khoảng thời gian huấn luyện này đã khiến cho hắn tin tưởng không chút nào nghi ngờ đối với năng lực cảm ứng khí tràng của Alvin. Không được, hắn nhất định phải giải thích rõ ràng với cha hắn. Nhỡ đâu chuyện này truyền ra thì chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho hai người bọn họ. Có điều trước đó, hắn phải đi xin lỗi đã.
Roger thuộc về phái nói là làm, hắn lập tức chạy đến trước mặt hai người Hình Chiến, cúi gập người, “Xin lỗi!”
“Làm sao?” Cố Khâm thực sự không nhớ ra được đối phương đã làm chuyện gì mà phải nói xin lỗi bọn hắn. Hắn liếc mắt nhìn Hình Chiến. Gương mặt đối phương vẫn không hề có chút cảm xúc, thật giống như chuyện này không có chút nào liên quan tới y.
“Cái đó…” Roger cúi đầu chọc chọc hai đầu ngón tay vào nhau, giọng nhỏ như tiếng muỗi. Nếu không phải vì thính giác của mấy người Cố Khâm tốt thì căn bản sẽ không nghe thấy được gì, “Lúc trước tôi hiểu lầm các cậu là người yêu… Sau đó còn nói cho cha tôi biết… Tôi không biết khoảng thời gian này cha tôi có nói với người khác hay không, nhỡ lại truyền ra sẽ khiến người khác hiểu lầm… Nói chung, xin lỗi! Tôi sẽ phụ trách!”
“A?” Qua một lúc lâu Cố Khâm mới hiểu được ý tứ hắn muốn biểu đạt, nhất thời không biết nên khóc hay cười. Gần đây người xung quanh tựa hồ như đều thích gán ghép hai người họ với nhau, “Tôi không sao, bởi vì tôi không có ý định kết hôn. Chỉ là Hình Chiến…”
“Tôi không ngại.” Hình Chiến rất nhanh tiếp lời. Y nhìn Cố Khâm, ánh mắt mang theo ý tứ không rõ, “Nếu đó là cậu.” Cố Khâm sững sờ, ý của y là, y không ngại người khác coi họ thành người yêu?
“Ai…” Roger nhìn xung quanh, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Các cậu thật sự không phải một đôi?”
Không chờ Cố Khâm trả lời, Hình Chiến đã kéo hắn xoay người rời đi, độ dài mỗi bước đi đều rất dài. Cố Khâm bị y kéo mà lảo đảo một cái, khó khăn mà đuổi theo. Đã cách Roger một khoảng, hắn cũng không thể hét lên với đối phương được, đành phải khoát tay một cái chào Roger.
Roger đứng ngốc tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, thấp giọng nói thầm, “Nhìn thế nào cũng thấy giống một cặp mà…”
Bước nhanh về ký túc xá, Hình Chiến đóng sầm cửa lại, quay đầu khóa chặt ánh nhìn trên Cố Khâm, “Tại sao không kết hôn? Cậu định độc thân cả đời?”