Khi hắn không chút nghĩ ngợi gì mà thốt ra câu nói này, Cố Khâm mới phát hiện mình lại không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng Hình Chiến. Hắn thậm chí còn không biết đối phương định hành động như thế nào, loại tín nhiệm mù quáng này chưa từng xuất hiện dù cho là với cả những thuộc hạ đã đi theo hắn mười năm. Cẩn thận nghĩ lại, những câu mà Hình Chiến nói thuyết phục hắn ở bên y kia — Trên chiến trường có thể giao phía sau lưng của mình cho đối phương, thời điểm mình bị thương sẽ đưa mình đi trị liệu, cùng mình thảo luận chiến thuật, giúp mình phát tiết tâm trạng nóng nảy… Tất cả những thứ này, tất cả, bọn họ đều đã trải qua.
Hóa ra trong lúc vô tình, quan hệ của họ sớm đã thân mật như thế… Có lẽ là như vậy cả đời cũng không tồi…
Cố Khâm lắc đầu, hiện tại cũng không phải là thời điểm nhi nữ tình trường.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra AI (trí năng) của các NPC trong nhiệm vụ này đều rất cao, rất giống với con người hiện tại. Đương nhiên là cũng chỉ có như thế mới có thể mô phỏng ra cảnh tượng chân thật nhất, AI không cao thì sẽ không thể thể hiện được trạng thái tình cảm của các binh sĩ được.
Nhiệm vụ lúc này của Cố Khâm là tận lực tập hợp lại nhiều binh lính nhất để tiến hành đẩy lùi quân địch. Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, thượng cấp không ra lệnh, các binh sĩ sao có thể có khả năng tự ý hành động? Dù sao phục tùng mệnh lệnh cũng là thiên tính của quân nhân, từ khi vừa mới vào trong quân, tư tưởng phục tùng mệnh lệnh đã bị khắc vào trong đầu của mỗi binh sĩ. Cho dù bọn họ tích tụ oán giận với vị trưởng quan này đã lâu thì muốn khiến cho họ chống lại mệnh lệnh cũng là rất khó.
Vì thế nên giờ khắc này còn cần một bước ngoặt, một thời cơ mấu chốt có thể đả động tới điểm mấu chốt của các binh sĩ – giáo dục chủ nghĩa yêu nước. Nó còn khắc sâu triệt để hơn cả tư tưởng phục tùng mệnh lệnh, nếu như trưởng quan của bọn họ chuẩn bị phản quốc, thêm vào đó còn có một bụng oán trách tích đã lâu, các binh sĩ còn nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của người như vậy sao?
Mặc dù đầu hàng cũng không có nghĩa là làm phản, nhưng chỉ cần thêm chút ám chỉ trong lời nói, mọi người tự nhiên sẽ nghĩ theo hướng đó. Đương nhiên, muốn những binh lính đã quen phục tùng mệnh lệnh này lập tức khởi nghĩa vũ trang lật đổ trưởng quan của mình vẫn là việc không thiết thực. Bọn họ có thể vì không thích vị trưởng quan này mà lười biếng, bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng không có nghĩa là họ có đủ quyết tâm và đủ quyết đoán để lật đổ đối phương. Cho dù có người ra đầu tiên đứng ra, bọn họ cũng sẽ chỉ lấy cớ “Thực lực của tôi còn chưa đủ, tôi yên lặng ủng hộ ở phía sau là được” để nhìn người khác đi làm.
Nhưng nếu như điểm xuất phát là tấn công kẻ địch, họ sẽ có cảm giác bản thân đang đứng ở điểm đạo đức cao nhất, việc làm của mình là đúng, chỉ cần đánh thắng kẻ địch, liên minh sẽ không chỉ không thể trách mình mà còn phải khen ngợi mình. Sau đó truyền vào tư tưởng “Đầu hàng là một con đường chết, phản kháng mới có đường sống”, tiếp theo người lãnh đạo thích hợp thể hiện ra thực lực của mình, cho các binh sĩ lòng tin nhất định sẽ tiêu diệt được kẻ địch, đốt lên lòng nhiệt huyết của mọi người, như vậy giai đoạn đầu tiên đã hoàn thành.
Đám người Alvin nhìn Cố Khâm qua loa làm đã dao động xong từng nhóm từng nhóm binh sĩ một, còn khiến cho những binh lính khác tự động đi dao động giúp mình, đây cũng quá dễ dàng rồi! Thật không khác gì đang đi thôi miên người khác cả! Đã như thế, tại sao còn chọn phương pháp đi chém giết quân đội mất sức này làm gì? Trực tiếp đi đoạt quyền chỉ huy là được rồi!
Đối với vấn đề này, Cố Khâm trả lời rằng, càng là người ở tầng dưới thì sẽ càng thêm mù quáng, tâm tình của bọn họ cũng dễ dàng bị kích động, tư tưởng dễ dàng bị lay động hơn. Thế nhưng càng lên địa vị cao hơn, người ta sẽ bởi vì trải qua rất nhiều mà có ý nghĩ của bản thân, bất kể là quan hệ hay lợi ích với trưởng quan sẽ đều mật thiết hơn, muốn thuyết phục họ là rất khó. Đương nhiên cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết, nhưng làm như thế dễ đánh rắn động cỏ, còn có khả năng khiến cho những sĩ quan khác liên hợp phản kháng lại nữa.
Ngoài ra, điểm quan trọng nhất chính là phải phân rõ nặng nhẹ của sự việc. Vấn đề nội bộ có thể chậm rãi giải quyết, nhưng với kẻ xâm lược thì không thể nhân nhượng được.
Cách làm cùng lời nói của Cố Khâm cũng khiến cho khán giả đang quan sát trận đấu ở bên ngoài phải suy nghĩ. Mọi người không tự chủ được mà đem chính mình đặt vào trong đó, nghĩ nếu như đổi thành bản thân, đến tột cùng họ có thể không phục tùng mệnh lệnh theo trưởng quan đi theo địch hay không? Có một vài người nhiệt huyết không chút do dự mà lựa chọn tình nguyện hi sinh chứ không làm phản, một nhóm người khác lại rất lý trí, hi sinh chỉ một mình mình có thể giải quyết vấn đề sao? Hay là bọn họ có thể tụ tập người tới phản kháng như Cố Khâm đang làm? Còn có người lại suy nghĩ, sau này bản thân cũng thành quan quân, nên làm gì để tránh cho tình huống binh lính thủ hạ của mình không phục tùng mệnh lệnh phát sinh?
Mọi người từ sau khi bắt đầu tiếp xúc với chương trình học quân sự, bài học đầu tiên học được chính là phục tùng mệnh lệnh, bản năng tuân theo mệnh lệnh đã in sâu vào tận xương tủy, thế nhưng nhiệm vụ hôm nay lại đưa ra một tình huống khác cho bọn họ, khi mệnh lệnh chạm tới một điểm mấu chốt nào đó của họ, bọn họ nên làm như thế nào?
Thời điểm Cố Khâm đang đi kích động các binh sĩ ở tầng thấp nhất, đoàn đội trường Liên minh chỉ huy do Vương Tử Minh dẫn đội lại lựa chọn con đường ép thẳng tới chỗ các sĩ quan đoạt quyền chỉ huy, bởi vì y cho rằng, chỉ cần nắm giữ các quan quân, các bính lính tầng chót sẽ không còn là vấn đề nữa. Vì thế nên nửa tiếng sau, dù Cố Khâm đã tập kết được hơn phân nửa số binh lính thì hắn vẫn không có xung đột trực tiếp gì với đối phương cả.
Thành viên trường quân sự Liên minh chỉ huy phát hiện động tác của Cố Khâm liền lập tức nhắc nhở Vương Tử Minh. Vương Tử Minh lại hiểu lầm dụng ý của Cố Khâm, cho rằng đối phương đang chuẩn bị xúi giục binh sĩ, sau đó khiến các binh sĩ lật đổ cấp trên của họ. Tuân theo mệnh lệnh đã là thiên tính của quân nhân, cho dù bọn họ có bất mãn với trưởng quan của họ đến thế nào đi chăng nữa thì muốn bọn họ quyết định phản kháng căn bản không thể làm nổi trong chỉ có ba tiếng được! Bởi thế nên Vương Tử Minh rất coi thường đối với cách làm của trường quân sự Đệ Nhất.
Nửa tiếng sau, Cố Khâm đã có đủ binh lực trên tay, bởi vì không có quyền hạn của tổng chỉ huy nên hắn chỉ có thể truyền đạt mệnh lệnh bằng miệng để chỉ huy quân đội, đồng thời tự mình dẫn đầu ra chiến trường cùng với những người khác. Bởi vì đội chiến hạm đột kích là hạm đội tinh anh, do trưởng quan trực thuộc quản lý, Cố Khâm rất khó mà tiếp xúc được với bọn họ, mà trong kế hoạch của hắn cơ giáp không có tác dụng gì cả, vì thế nên hiện tại chỉ có thể dùng hạm đội phổ thông là chủ yếu. Tất cả hạm đội được chia làm sáu tổ, do sáu người nhóm Cố Khâm tự mình đảm nhiệm vị trí chỉ huy, phát động tập kích.
Trước tiên Cố Khâm phái ra phân đội của Niên Lăng Húc, dùng chiến thuật du kích nhằm quấy rầy quân địch. Dù nói là quấy rầy nhưng phong cách tác chiến của Niên Lăng Húc vẫn kịch liệt như trước, cho cả hạm đội xuyên thẳng vào bên trong quân địch, khi quân địch còn chưa kịp phản ứng liền đánh phủ đầu chọc thủng quân địch. Nếu như nhiệm vụ lần này là phá vòng vây, vậy đòn đánh này của cô coi như là thành công.
Hiển nhiên là không ngờ tới đối thủ vốn sợ mình đến sắp đi ra quần lại dám phản kháng, đội hình của quân địch lập tức bị phá hỏng, nguyên bản vốn chúng không có ưu thế về binh lực, chỉ có khí thế hơn một chút, cho nên khi chúng phải đối mặt với đòn tấn công hung hăng này liền không thể tiếp tục duy trì tâm trạng trào phúng và ý nghĩ đánh thắng nhẹ nhàng xa vời kia nữa.
Hạm đội đột nhiên xuất hiện này cũng không cần biết kết quả chiến đấu, bên này bắn hai pháo bên kia đâm một lần, khiến hơn nửa hạm đội chủ lực được phái tới bao vây của quân địch bị phiền vô cùng, phái người đi truy kích thì lại gặp phải một hạm đội khác, bị hai mặt giáp công mà bị bắn rơi. Bọn họ tay nắm tay mà đi tới làm loạn trước mặt quân địch, bắn ra vài phát đạn diễu võ dương oai, khiến cho tổng chỉ huy của quân địch hận đến nghiến răng, phái ra binh lực nhiều hơn gấp đôi để tiêu diệt toàn quân họ. Kết quả lại thêm ra hai hạm đội nữa, bốn phía giáp công, hạm đội truy kích này cũng lại toàn quân bị diệt. Sau đó số hạm đội quấy rầy bọn họ liền tăng lên tới bốn đội…
Tổng chỉ huy của quân địch tức đến giơ chân, “Đệch! Rốt cuộc là ruồi ở đâu tới mà nhiều như thế?! Lại dám giở trò chơi tôi?! Giữ lại một đội theo dõi chủ hạm kia, toàn bộ những hạm đội khác đi đuổi theo cho tôi! Tôi không tin bọn họ còn có binh lực nữa! Tôi muốn diệt toàn quân bên đó áp chế nhuệ khí của bọn họ!”
Cố Khâm còn tưởng rằng quân địch sẽ giữ được bình tĩnh, không nghĩ tới bên mình còn hai hạm đội chưa phái ra thì đối phương đã gần như dốc toàn bộ lực lượng tới, xem ra tổng chỉ huy bên đó cũng không phải là người kiên nhẫn gì.
Đối với việc đột nhiên có hạm đội nhảy ra công kích quân địch, phản ứng của mọi người đều không giống nhau. Tên trưởng quan sợ chết nghẹn một búng máu trong họng, mẹ nó đây là tên ngu nào chưa nhận được lệnh mà đã động thủ?! Hắn vốn còn muốn kéo dài tranh thủ một ít ích lợi sau khi đầu hàng với đối phương, kết quả hiện tại không chỉ bỏ lỡ cơ hội mà ngay cả việc liệu đối phương có chịu thu nhận mình lời đầu hàng của mình không cũng không chắc chắn!
Vương Tử Minh thì lại hoàn toàn không ngờ tới mấy người Cố Khâm lại đi mặc kệ nhiệm vụ mà lựa chọn đi tập kích kẻ địch. Có điều y lại cho rằng đây quả là một cơ hội quá tốt, y hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời gian này để đoạt lấy quyền chỉ huy!
Tuy rằng lúc trước đã tiêu diệt được mấy tiểu đội truy kích, nhưng binh lực của quân địch vẫn nhiều hơn một chút so với bên Cố Khâm. Chiến sự rơi vào giằng co, không có hệ thống phụ trợ chỉ huy, Cố Khâm chỉ ra lệnh bằng miệng rất dễ khiến cho họ bị chậm trễ thời cơ chiến đấu. Nếu như là những người từng là thuộc hạ của hắn, hắn có thể sử dụng mã chuyên dụng của quân đội để rút ngắn mệnh lệnh. Thế nhưng tuy rằng lúc trước Cố Khâm có tâm huyết dâng trào mà dạy cho đám người Cố Khâm một vài quy luật mã hóa, thế nhưng bọn họ không có luyện tập không có kinh nghiệm căn bản là không thể vận dụng tới thực chiến được. Vì thế cho nên hiện tại Cố Khâm nhất định phải dùng lời miêu tả tỉ mỉ mỗi mệnh lệnh của hắn, khiến cho hành động đều bị chậm một bước.
Thời gian dài hơn so với Cố Khâm dự tính không ít. Trải qua hơn một giờ chiến đấu với cường độ cao, binh lực còn lại của địch không thể tạo thành uy hiếp gì với bọn họ nữa, cuối cùng quyết định rút lui. Mà binh lực dưới tay Cố Khâm cũng không còn mấy nên không đuổi giặc cùng đường, có thể đạt tới thành quả như vậy cũng được rồi.
Khi binh lính chiến thắng trở về mà hoan hô nhảy nhót thì nghênh đón họ lại chính là nòng pháo của chủ hạm cùng các hạm đội của phe mình. Trong nháy mắt, không chỉ có NPC bối rối mà mấy người Alvin cũng bị loạn, chuyện gì thế này? Người của trường quân sự Liên minh chỉ huy đã chiếm được quyền chỉ huy??
Vương Tử Minh thông qua quyền hạn Tổng chỉ huy, xuất hiện với tư thái của người thắng cuộc trên màn ảnh. Y không thể ngưng được nụ cười đắc ý trên mặt mình, “Xin lỗi, tôi thắng. Đối thủ lần này của tôi là Thương Lang hay là Z vậy? A, cũng không đáng chú ý. Nhiệm vụ sẽ kết thúc trong chưa tới nửa tiếng nữa, các cậu chuẩn bị cùng tôi nghênh đón thắng lợi của tôi hay là muốn cố gắng chống đối đến cùng rồi để tôi đưa các cậu về điểm hồi sinh?”
Dừng lại vài giây, chỉ có trầm mặc tới nghẹt thở đáp lại, Vương Tử Minh lại dùng ngữ khí như đang bố thí mà nói tiếp, “Tôi kiến nghị mọi người lựa chọn phương án trước. Tôi không có có tính toán gì với điểm của các cậu cả, dù sao đây cũng là trận đấu cuối cùng rồi, thêm một điểm thiếu một điểm cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng – Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về trường quân sự Liên minh chỉ huy!”
Dù biết bọn họ là đối thủ, mọi người vẫn có một loại cảm giác đau lòng như trước. Khi bọn họ liều sống liều chết mà đối kháng quân địch, quân đồng minh vốn nên nhất trí một lòng với họ lại đi tính toán chính bọn họ, “Cố Khâm, chúng ta liều mạng!”
Ngay cả khán giả ở bên ngoài cũng đều thấy bất công cho bọn họ, rất nhiều người đều căm phẫn sục sôi.
“Đúng! Thương Lang, liều mạng với bọn hắn!”
“Trường quân sự Liên minh chỉ huy quá đê tiện! Thay đổi nhiệm vụ rồi thì thôi, lại còn đâm một dao sau lưng bọn họ!”
“Không thể nói thế, dù sao đây cũng là nhiệm vụ, bọn họ vẫn là đối thủ mà!”
“Dù thế thì cũng không thể như vậy! Là quân nhân thì phải quang minh chính đại mà đối đầu nhau chứ!”…
“Không được phản kháng, làm theo lời hắn nói.” Vẻ mặt Cố Khâm rất bình tĩnh, cũng không biết là hắn muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng mà chịu thua hay là có suy nghĩ khác, “Chúng ta tới gặp hắn.”
Hóa ra trong lúc vô tình, quan hệ của họ sớm đã thân mật như thế… Có lẽ là như vậy cả đời cũng không tồi…
Cố Khâm lắc đầu, hiện tại cũng không phải là thời điểm nhi nữ tình trường.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra AI (trí năng) của các NPC trong nhiệm vụ này đều rất cao, rất giống với con người hiện tại. Đương nhiên là cũng chỉ có như thế mới có thể mô phỏng ra cảnh tượng chân thật nhất, AI không cao thì sẽ không thể thể hiện được trạng thái tình cảm của các binh sĩ được.
Nhiệm vụ lúc này của Cố Khâm là tận lực tập hợp lại nhiều binh lính nhất để tiến hành đẩy lùi quân địch. Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, thượng cấp không ra lệnh, các binh sĩ sao có thể có khả năng tự ý hành động? Dù sao phục tùng mệnh lệnh cũng là thiên tính của quân nhân, từ khi vừa mới vào trong quân, tư tưởng phục tùng mệnh lệnh đã bị khắc vào trong đầu của mỗi binh sĩ. Cho dù bọn họ tích tụ oán giận với vị trưởng quan này đã lâu thì muốn khiến cho họ chống lại mệnh lệnh cũng là rất khó.
Vì thế nên giờ khắc này còn cần một bước ngoặt, một thời cơ mấu chốt có thể đả động tới điểm mấu chốt của các binh sĩ – giáo dục chủ nghĩa yêu nước. Nó còn khắc sâu triệt để hơn cả tư tưởng phục tùng mệnh lệnh, nếu như trưởng quan của bọn họ chuẩn bị phản quốc, thêm vào đó còn có một bụng oán trách tích đã lâu, các binh sĩ còn nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của người như vậy sao?
Mặc dù đầu hàng cũng không có nghĩa là làm phản, nhưng chỉ cần thêm chút ám chỉ trong lời nói, mọi người tự nhiên sẽ nghĩ theo hướng đó. Đương nhiên, muốn những binh lính đã quen phục tùng mệnh lệnh này lập tức khởi nghĩa vũ trang lật đổ trưởng quan của mình vẫn là việc không thiết thực. Bọn họ có thể vì không thích vị trưởng quan này mà lười biếng, bằng mặt mà không bằng lòng, nhưng không có nghĩa là họ có đủ quyết tâm và đủ quyết đoán để lật đổ đối phương. Cho dù có người ra đầu tiên đứng ra, bọn họ cũng sẽ chỉ lấy cớ “Thực lực của tôi còn chưa đủ, tôi yên lặng ủng hộ ở phía sau là được” để nhìn người khác đi làm.
Nhưng nếu như điểm xuất phát là tấn công kẻ địch, họ sẽ có cảm giác bản thân đang đứng ở điểm đạo đức cao nhất, việc làm của mình là đúng, chỉ cần đánh thắng kẻ địch, liên minh sẽ không chỉ không thể trách mình mà còn phải khen ngợi mình. Sau đó truyền vào tư tưởng “Đầu hàng là một con đường chết, phản kháng mới có đường sống”, tiếp theo người lãnh đạo thích hợp thể hiện ra thực lực của mình, cho các binh sĩ lòng tin nhất định sẽ tiêu diệt được kẻ địch, đốt lên lòng nhiệt huyết của mọi người, như vậy giai đoạn đầu tiên đã hoàn thành.
Đám người Alvin nhìn Cố Khâm qua loa làm đã dao động xong từng nhóm từng nhóm binh sĩ một, còn khiến cho những binh lính khác tự động đi dao động giúp mình, đây cũng quá dễ dàng rồi! Thật không khác gì đang đi thôi miên người khác cả! Đã như thế, tại sao còn chọn phương pháp đi chém giết quân đội mất sức này làm gì? Trực tiếp đi đoạt quyền chỉ huy là được rồi!
Đối với vấn đề này, Cố Khâm trả lời rằng, càng là người ở tầng dưới thì sẽ càng thêm mù quáng, tâm tình của bọn họ cũng dễ dàng bị kích động, tư tưởng dễ dàng bị lay động hơn. Thế nhưng càng lên địa vị cao hơn, người ta sẽ bởi vì trải qua rất nhiều mà có ý nghĩ của bản thân, bất kể là quan hệ hay lợi ích với trưởng quan sẽ đều mật thiết hơn, muốn thuyết phục họ là rất khó. Đương nhiên cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết, nhưng làm như thế dễ đánh rắn động cỏ, còn có khả năng khiến cho những sĩ quan khác liên hợp phản kháng lại nữa.
Ngoài ra, điểm quan trọng nhất chính là phải phân rõ nặng nhẹ của sự việc. Vấn đề nội bộ có thể chậm rãi giải quyết, nhưng với kẻ xâm lược thì không thể nhân nhượng được.
Cách làm cùng lời nói của Cố Khâm cũng khiến cho khán giả đang quan sát trận đấu ở bên ngoài phải suy nghĩ. Mọi người không tự chủ được mà đem chính mình đặt vào trong đó, nghĩ nếu như đổi thành bản thân, đến tột cùng họ có thể không phục tùng mệnh lệnh theo trưởng quan đi theo địch hay không? Có một vài người nhiệt huyết không chút do dự mà lựa chọn tình nguyện hi sinh chứ không làm phản, một nhóm người khác lại rất lý trí, hi sinh chỉ một mình mình có thể giải quyết vấn đề sao? Hay là bọn họ có thể tụ tập người tới phản kháng như Cố Khâm đang làm? Còn có người lại suy nghĩ, sau này bản thân cũng thành quan quân, nên làm gì để tránh cho tình huống binh lính thủ hạ của mình không phục tùng mệnh lệnh phát sinh?
Mọi người từ sau khi bắt đầu tiếp xúc với chương trình học quân sự, bài học đầu tiên học được chính là phục tùng mệnh lệnh, bản năng tuân theo mệnh lệnh đã in sâu vào tận xương tủy, thế nhưng nhiệm vụ hôm nay lại đưa ra một tình huống khác cho bọn họ, khi mệnh lệnh chạm tới một điểm mấu chốt nào đó của họ, bọn họ nên làm như thế nào?
Thời điểm Cố Khâm đang đi kích động các binh sĩ ở tầng thấp nhất, đoàn đội trường Liên minh chỉ huy do Vương Tử Minh dẫn đội lại lựa chọn con đường ép thẳng tới chỗ các sĩ quan đoạt quyền chỉ huy, bởi vì y cho rằng, chỉ cần nắm giữ các quan quân, các bính lính tầng chót sẽ không còn là vấn đề nữa. Vì thế nên nửa tiếng sau, dù Cố Khâm đã tập kết được hơn phân nửa số binh lính thì hắn vẫn không có xung đột trực tiếp gì với đối phương cả.
Thành viên trường quân sự Liên minh chỉ huy phát hiện động tác của Cố Khâm liền lập tức nhắc nhở Vương Tử Minh. Vương Tử Minh lại hiểu lầm dụng ý của Cố Khâm, cho rằng đối phương đang chuẩn bị xúi giục binh sĩ, sau đó khiến các binh sĩ lật đổ cấp trên của họ. Tuân theo mệnh lệnh đã là thiên tính của quân nhân, cho dù bọn họ có bất mãn với trưởng quan của họ đến thế nào đi chăng nữa thì muốn bọn họ quyết định phản kháng căn bản không thể làm nổi trong chỉ có ba tiếng được! Bởi thế nên Vương Tử Minh rất coi thường đối với cách làm của trường quân sự Đệ Nhất.
Nửa tiếng sau, Cố Khâm đã có đủ binh lực trên tay, bởi vì không có quyền hạn của tổng chỉ huy nên hắn chỉ có thể truyền đạt mệnh lệnh bằng miệng để chỉ huy quân đội, đồng thời tự mình dẫn đầu ra chiến trường cùng với những người khác. Bởi vì đội chiến hạm đột kích là hạm đội tinh anh, do trưởng quan trực thuộc quản lý, Cố Khâm rất khó mà tiếp xúc được với bọn họ, mà trong kế hoạch của hắn cơ giáp không có tác dụng gì cả, vì thế nên hiện tại chỉ có thể dùng hạm đội phổ thông là chủ yếu. Tất cả hạm đội được chia làm sáu tổ, do sáu người nhóm Cố Khâm tự mình đảm nhiệm vị trí chỉ huy, phát động tập kích.
Trước tiên Cố Khâm phái ra phân đội của Niên Lăng Húc, dùng chiến thuật du kích nhằm quấy rầy quân địch. Dù nói là quấy rầy nhưng phong cách tác chiến của Niên Lăng Húc vẫn kịch liệt như trước, cho cả hạm đội xuyên thẳng vào bên trong quân địch, khi quân địch còn chưa kịp phản ứng liền đánh phủ đầu chọc thủng quân địch. Nếu như nhiệm vụ lần này là phá vòng vây, vậy đòn đánh này của cô coi như là thành công.
Hiển nhiên là không ngờ tới đối thủ vốn sợ mình đến sắp đi ra quần lại dám phản kháng, đội hình của quân địch lập tức bị phá hỏng, nguyên bản vốn chúng không có ưu thế về binh lực, chỉ có khí thế hơn một chút, cho nên khi chúng phải đối mặt với đòn tấn công hung hăng này liền không thể tiếp tục duy trì tâm trạng trào phúng và ý nghĩ đánh thắng nhẹ nhàng xa vời kia nữa.
Hạm đội đột nhiên xuất hiện này cũng không cần biết kết quả chiến đấu, bên này bắn hai pháo bên kia đâm một lần, khiến hơn nửa hạm đội chủ lực được phái tới bao vây của quân địch bị phiền vô cùng, phái người đi truy kích thì lại gặp phải một hạm đội khác, bị hai mặt giáp công mà bị bắn rơi. Bọn họ tay nắm tay mà đi tới làm loạn trước mặt quân địch, bắn ra vài phát đạn diễu võ dương oai, khiến cho tổng chỉ huy của quân địch hận đến nghiến răng, phái ra binh lực nhiều hơn gấp đôi để tiêu diệt toàn quân họ. Kết quả lại thêm ra hai hạm đội nữa, bốn phía giáp công, hạm đội truy kích này cũng lại toàn quân bị diệt. Sau đó số hạm đội quấy rầy bọn họ liền tăng lên tới bốn đội…
Tổng chỉ huy của quân địch tức đến giơ chân, “Đệch! Rốt cuộc là ruồi ở đâu tới mà nhiều như thế?! Lại dám giở trò chơi tôi?! Giữ lại một đội theo dõi chủ hạm kia, toàn bộ những hạm đội khác đi đuổi theo cho tôi! Tôi không tin bọn họ còn có binh lực nữa! Tôi muốn diệt toàn quân bên đó áp chế nhuệ khí của bọn họ!”
Cố Khâm còn tưởng rằng quân địch sẽ giữ được bình tĩnh, không nghĩ tới bên mình còn hai hạm đội chưa phái ra thì đối phương đã gần như dốc toàn bộ lực lượng tới, xem ra tổng chỉ huy bên đó cũng không phải là người kiên nhẫn gì.
Đối với việc đột nhiên có hạm đội nhảy ra công kích quân địch, phản ứng của mọi người đều không giống nhau. Tên trưởng quan sợ chết nghẹn một búng máu trong họng, mẹ nó đây là tên ngu nào chưa nhận được lệnh mà đã động thủ?! Hắn vốn còn muốn kéo dài tranh thủ một ít ích lợi sau khi đầu hàng với đối phương, kết quả hiện tại không chỉ bỏ lỡ cơ hội mà ngay cả việc liệu đối phương có chịu thu nhận mình lời đầu hàng của mình không cũng không chắc chắn!
Vương Tử Minh thì lại hoàn toàn không ngờ tới mấy người Cố Khâm lại đi mặc kệ nhiệm vụ mà lựa chọn đi tập kích kẻ địch. Có điều y lại cho rằng đây quả là một cơ hội quá tốt, y hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời gian này để đoạt lấy quyền chỉ huy!
Tuy rằng lúc trước đã tiêu diệt được mấy tiểu đội truy kích, nhưng binh lực của quân địch vẫn nhiều hơn một chút so với bên Cố Khâm. Chiến sự rơi vào giằng co, không có hệ thống phụ trợ chỉ huy, Cố Khâm chỉ ra lệnh bằng miệng rất dễ khiến cho họ bị chậm trễ thời cơ chiến đấu. Nếu như là những người từng là thuộc hạ của hắn, hắn có thể sử dụng mã chuyên dụng của quân đội để rút ngắn mệnh lệnh. Thế nhưng tuy rằng lúc trước Cố Khâm có tâm huyết dâng trào mà dạy cho đám người Cố Khâm một vài quy luật mã hóa, thế nhưng bọn họ không có luyện tập không có kinh nghiệm căn bản là không thể vận dụng tới thực chiến được. Vì thế cho nên hiện tại Cố Khâm nhất định phải dùng lời miêu tả tỉ mỉ mỗi mệnh lệnh của hắn, khiến cho hành động đều bị chậm một bước.
Thời gian dài hơn so với Cố Khâm dự tính không ít. Trải qua hơn một giờ chiến đấu với cường độ cao, binh lực còn lại của địch không thể tạo thành uy hiếp gì với bọn họ nữa, cuối cùng quyết định rút lui. Mà binh lực dưới tay Cố Khâm cũng không còn mấy nên không đuổi giặc cùng đường, có thể đạt tới thành quả như vậy cũng được rồi.
Khi binh lính chiến thắng trở về mà hoan hô nhảy nhót thì nghênh đón họ lại chính là nòng pháo của chủ hạm cùng các hạm đội của phe mình. Trong nháy mắt, không chỉ có NPC bối rối mà mấy người Alvin cũng bị loạn, chuyện gì thế này? Người của trường quân sự Liên minh chỉ huy đã chiếm được quyền chỉ huy??
Vương Tử Minh thông qua quyền hạn Tổng chỉ huy, xuất hiện với tư thái của người thắng cuộc trên màn ảnh. Y không thể ngưng được nụ cười đắc ý trên mặt mình, “Xin lỗi, tôi thắng. Đối thủ lần này của tôi là Thương Lang hay là Z vậy? A, cũng không đáng chú ý. Nhiệm vụ sẽ kết thúc trong chưa tới nửa tiếng nữa, các cậu chuẩn bị cùng tôi nghênh đón thắng lợi của tôi hay là muốn cố gắng chống đối đến cùng rồi để tôi đưa các cậu về điểm hồi sinh?”
Dừng lại vài giây, chỉ có trầm mặc tới nghẹt thở đáp lại, Vương Tử Minh lại dùng ngữ khí như đang bố thí mà nói tiếp, “Tôi kiến nghị mọi người lựa chọn phương án trước. Tôi không có có tính toán gì với điểm của các cậu cả, dù sao đây cũng là trận đấu cuối cùng rồi, thêm một điểm thiếu một điểm cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng – Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về trường quân sự Liên minh chỉ huy!”
Dù biết bọn họ là đối thủ, mọi người vẫn có một loại cảm giác đau lòng như trước. Khi bọn họ liều sống liều chết mà đối kháng quân địch, quân đồng minh vốn nên nhất trí một lòng với họ lại đi tính toán chính bọn họ, “Cố Khâm, chúng ta liều mạng!”
Ngay cả khán giả ở bên ngoài cũng đều thấy bất công cho bọn họ, rất nhiều người đều căm phẫn sục sôi.
“Đúng! Thương Lang, liều mạng với bọn hắn!”
“Trường quân sự Liên minh chỉ huy quá đê tiện! Thay đổi nhiệm vụ rồi thì thôi, lại còn đâm một dao sau lưng bọn họ!”
“Không thể nói thế, dù sao đây cũng là nhiệm vụ, bọn họ vẫn là đối thủ mà!”
“Dù thế thì cũng không thể như vậy! Là quân nhân thì phải quang minh chính đại mà đối đầu nhau chứ!”…
“Không được phản kháng, làm theo lời hắn nói.” Vẻ mặt Cố Khâm rất bình tĩnh, cũng không biết là hắn muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng mà chịu thua hay là có suy nghĩ khác, “Chúng ta tới gặp hắn.”