Dưới tình trạng bị một đám lính vũ trang đầy đủ bao vây, đám người Cố Khâm bị tước hết tất cả vũ khí trên người, sau đó bị đưa về phòng chỉ huy. Tuy rằng họ không bị hạn chế tự do hành động, nhưng xung quanh luôn có mấy khẩu súng laze chầu chực nhắm vào bọn họ, chỉ cần xuất hiện khác thường, chờ đợi họ chỉ có con đường chết.
Khi đoàn người tới phòng chỉ huy, Cố Khâm thấy tất cả học viên của đội trường quân sự Liên minh chỉ huy đều ở đó. Ánh mắt mấy người đó nhìn bọn hắn khá là phức tạp, có hưng phấn, cũng có mang theo một chút xấu hổ. Ngoài ra còn có vài NPC quân hàm khá cao, đôi lúc khi tầm mắt đảo qua bọn hắn thì giữa hai lông mày sẽ toát ra chút kính phục và thưởng thức. Còn vì trưởng quan rất sợ chết kia chẳng biết đã biến mất đi chỗ nào.
Vương Tử Minh, nhân vật chói sáng nhất ở đây lại thủy chung quay lưng đứng chắp tay về phía bọn họ, nhìn xa xăm về phía vũ trụ mênh mông ngoài chủ hạm. Sau khi trình diễn tư thế đủ, y mới giả mù sa mưa mà cảm thán, “Kỳ thực, tình trạng phát triển tới hiện giờ cũng không phải ý nguyện ban đầu của tôi, tôi cũng không muốn đối đãi với những người đáng ra phải được coi là anh hùng sau khi đánh đuổi quân địch đi như các cậu. Tôi thừa nhận thực lực của các cậu rất mạnh, chỉ dựa vào không quá nhiều binh lực đã có thể khuất phục quân địch, thực sự ghê gớm! Nhưng dù sao chúng ta cũng là đối thủ, mà điều kiện thắng bại cũng rất rõ ràng, vì thế mà tôi không thể không làm ra quyết định khó khăn này.”
Đồng đội của y cau mày đếm lại nhân số của đám Cố Khâm, phát hiện thiếu một người, muốn mở miệng nhắc nhở Vương Tử Minh nhưng lại không thể đánh gãy y đang trong lúc thao thao bất tuyện, không còn cách nào khác đành muốn nói lại thôi.
“Kỳ thực các cậu không cần khổ tâm như thế, chờ tới khi tôi đoạt được quyền chỉ huy, lại lệnh cho binh lính cấp dưới tấn công quân địch thì không phải là tốt hơn sao? Có điều tôi cũng có thể hiểu được, các cậu đại khái là cảm thấy không bằng tôi, cho nên chỉ có thể lựa chọn lối đi khác. Thực sự là quá đáng tiếc. Tôi thừa nhận thực lực của các cậu, nhưng không ủng hộ phương án giải quyết nhiệm vụ của các cậu.”
Vương Tử Minh cuối cùng cũng xoay người lại, muốn nhìn một chút vẻ mặt của những bại tướng dưới tay mình, hết thảy đều ở trong dự liệu của y, có căm giận bất bình, có nổi giận đùng đùng, không cam tâm, cố gắng dùng ánh mắt mà giết chết y. Y chính là thích nhìn đối thủ của mình rối rắm, muốn phản kháng nhưng không phản kháng được, chỉ có thể cố gắng mà nhẫn nhịn như thế này, thật sự rất thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân!
Chỉ có Cố Khâm vẫn giữ dáng vẻ lơ đãng, sự chú ý hoàn toàn không ở trên người Vương Tử Minh, không phải là cái kiểu tự cao kiêu ngạo, mà là triệt để không nhìn tới. Điều này khiến cho Vương Tử Minh có chút khó chịu.
Đợi đã, hình như không đúng, sáu người, tại sao lại chỉ có sáu người? Còn Hình Chiến đã chạy đi đâu?! Cơ mặt Vương Tử Minh bỗng căng cứng, “Hình Chiến ở đâu?”
Nghe được câu chất vấn của y, mấy người Alvin lúc này mới nhớ tới đội trưởng Hình Chiến của họ. Cố Khâm không phải đã nói rằng Hình Chiến một mình đi tranh đoạt quyền chỉ huy sao? Bây giờ quyền chỉ huy đã bị đối phương cướp lấy, vậy tức là Hình Chiến đã thất bại? Không thể nào! Ở trong lòng họ, Hình Chiến gần như chính là chiến thần vô địch, ngoại trừ Cố Khâm còn có sức mà liều mạng với y, căn bản không có ai có thể chiến thắng được y. Hơn nữa nhìn phản ứng của đối thủ, tựa hồ cũng không biết Hình Chiến đi nơi nào, vậy rốt cuộc là…
Đối mặt với câu hỏi hùng hổ dọa người của Vương Tử Minh, Cố Khâm cuối cùng cũng cho y một cái nhìn thẳng, dùng ánh mắt xem kỹ đánh giá y từ trên xuống dưới, sau đó cong môi thành một nụ cười cao thâm khó dò, “Anh đoán?”
Trong lòng Vương Tử Minh đột nhiên run rẩy, cảm thấy rằng có thứ gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của y, cảm giác sốt ruột xông tới, khiến y nhất thời kích động đoạt lấy súng laser trong tay một binh sĩ nhắm thẳng vào mi tâm của Cố Khâm, “Nói! Hắn ở đâu?!” Vương Tử Minh cười gằn, “Cho dù hắn có ở đâu, hắn cũng không thể lấy được quyền chỉ huy, cậu cho rằng một mình hắn có thể làm được gì? Toàn bộ sĩ quan cao cấp tại hạm đội này đều là người của tôi!”
Lời của y vừa dứt, cửa phòng chỉ huy đột nhiên bật mở, một tia sáng chói mắt đột ngột lóe lên. Vương Tử Minh chỉ cảm thấy tay cầm súng của y truyền tới một cơn đau, súng laser liền tuột khỏi tay. Y theo phản xạ có điều kiện đè lại miệng vết thương, vẻ mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, nước mắt sinh lý khiến hai mắt mơ hồ. Y nhìn thấy một bóng người cao lớn từng bước một đi tới về phía mình, mang theo một loại cảm giác áp bách mãnh liệt cùng với khí tức tử vong nồng nặc, sát ý như ngưng thành thực chất lăng trì thần kinh của y, khiến cho hai chân y run rẩy, đầu gối mềm nhũn.
“Hình Chiến!” Mọi người kích động, quả nhiên Hình Chiến là không thể bị đánh bại!
Tình thế tiếp theo hoàn toàn bị nghịch chuyển. Các NPC áp tải mấy người Cố Khâm cùng với các NPC quan quân kia cấp tốc chế ngự sáu người khác, toàn bộ họng súng đều chĩa về phía thành viên của đội trường quân sự Liên minh chỉ huy. Vương Tử Minh mặt cắt không còn một giọt máu, sao có thể có chuyện đó? Chính mình rõ ràng đã thuyết phục được bọn họ!
“Tại sao…”
“Vì sao mà cậu cho rằng chúng tôi sẽ nghe theo một tên chỉ huy chỉ biết núp ở phía sau nhìn người khác tắm máu mà giết địch, sau đó đợi những dũng sĩ này vinh quang trở về lại coi họ thành tù nhân mà bắt giữ, rồi lại muốn cướp đoạt công huân của bọn họ?” Vị quan quân đang chĩa họng súng laser vào bên thái dương y trào phúng mà hỏi ngược lại.
“Tôi cũng không phải vì công huân!” Vương Tử Minh yếu ớt mà giải thích, nhưng y làm sao có thể giải thích với những NPC này cái gì gọi là nhiệm vụ, cái gì gọi là thắng bại?
Hình Chiến đi tới trước mặt bọn họ, đá chiếc súng laser kia bay ra ngoài, cảm giác bức bách tỏa ra từ người y khiến cho Cố Khâm ở gần y nhất cũng cảm thấy có chút khó thở, cũng không cần thể hiện ra đến mức này với một quân giáo sinh đâu chứ? Cố Khâm đặt một tay lên vai Hình Chiến, “Cậu tới chậm.”
Hình Chiến quay đầu lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, một lát sau đường nhìn của y di chuyển, cơ thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước. Một khắc đó Cố Khâm cảm giác được hô hấp của đối phương phun lên chóp mũi mình. Hắn tưởng đối phương chuẩn bị hôn hắn, vội vàng ngửa đầu ra đằng sau. Động tác của Hình Chiến hơi dừng một chút, rồi lại như không có chuyện gì mà một lần nữa nghiêng tới, giơ tay không cầm súng lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của hắn.
Một cảm giác tê dại lan tràn vào tận trong tim, Cố Khâm như bị điện giật mà lùi về sau một bước, túm lấy tay Hình Chiếc kéo xuống, trừng đối phương một cái, Cậu cũng không nhìn xem hiện tại là lúc nào sao!
Hình Chiến trở tay nắm lấy tay Cố Khâm, rũ mắt nhìn tay hai người mà không nói lời nào, khí tràng quanh thân thế nhưng lại càng lúc càng trở nên ôn hòa. Để tránh cho đối phương làm ra hành động khác người khác, Cố Khâm cũng không giãy dụa, chỉ là có chút lúng túng, không thấy cả đám người gồm cả NPC đều dùng vẻ mặt ám muội mà xem trò hay hay sao!
“Khụ.” Cố Khâm vội ho một tiếng gọi người máy y tế tới băng lại vết thương cho Vương Tử Minh, “Tôi cũng không quá hứng thú với điểm của các anh, vì thế nên anh trực tiếp giao quyền chỉ huy ra đây đi, sau đó chúng ta cùng nhau nghênh đón thắng lợi tới.”
Vương Tử Minh nhếch môi, vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục, tựa hồ như đang câu giờ.
Tâm trạng Hình Chiến rất tốt, cơ hội có thể nắm tay Cố Khâm không nhiều, nhiều thêm một lúc chính là nhiều thêm một lúc. Cố Khâm biết rõ trong lòng cũng không vội, còn đám Alvin thì đương nhiên là nghe lệnh của hắn. Vì thế mà họ cứ như vậy tùy ý Vương Tử Minh kéo dài năm phút đồng hồ.
Tuy rằng không muốn quấy rầy hành vi ngọt ngào tú ân tú ái (mới không phải) của hai người, nhưng thấy thời hạn ba tiếng sắp tới, mà quyền chỉ huy vẫn ở trong tay Vương Tử Minh, Roger không thể không lên tiếng nhắc nhở, “Chỉ còn lại có ba phút, chúng ta xử lý bọn họ thế nào đây?”
Tầm mắt của Hình Chiến còn dính ở trên người Cố Khâm, cũng không thèm nhìn Vương Tử Minh một cái, trực tiếp giơ súng laser nhắm ngay vào đầu Vương Tử Minh.
“Chờ đã! Cậu không thể giết tôi!” Vương Tử Minh la lớn, thấy Hình Chiến vẫn thờ ơ như trước, y đành phải xuất ra con át chủ bài cuối cùng của mình, “Trước đó tôi đã hạ một mệnh lệnh, nếu như tôi chết chiếc chủ hạm này sẽ khởi động trình tự tự hủy! Tất cả mọi người trên này sẽ phải chôn cùng tôi!”
“Quá ồn.” Hình Chiến thờ ơ bóp cò súng.
“Oanh ——!!!”
Vương Tử Minh không hề lừa gạt bọn họ. Chủ hạm quả thực nổ tung, trước mắt mọi người đều tối sầm lại rồi thoát khỏi trận đấu. Mọi người rời khỏi khoang giả lập, hai mặt nhìn nhau, thắng bại trận này nên tính thế nào đây?
Lại là một kết cục ngoài thiết lập sẵn! Hệ thống không thể lần thứ hai xin chỉ thị từ quang não, cuối cùng quang não phán định, trường quân sự Đệ Nhất thắng trường quân sự Liên minh chỉ huy với khoảng cách sít sao!
Kết quả như thế được tất cả khán giả nhất trí tán đồng, bất kể là Cố Khâm lấy ít thắng nhiều mà đánh tan quân địch hay là Hình Chiến không chút biến sắc tạo ra nghịch chuyển khiến người kinh hãi vào phút cuối, cho dù cân nhắc ở phương diện nào đi chăng nữa thì thực lực, thủ đoạn của trường quân sự Đệ Nhất đều mạnh hơn rất nhiều so với đối phương! So sánh như thế, Vương Tử Minh liền có vẻ khó mà được người chấp nhận nổi, dù sao thì hành động của y cũng thực sự quá không tử tế.
Ấn tượng của những người vốn rất có hảo cảm với Vương Tử Minh lập tức trượt dốc không phanh, thậm chí ngay cả các học viên của trường quân sự Liên minh chỉ huy cũng cảm thấy thất vọng. Điều này khiến cho công sức bồi dưỡng Vương Tử Minh thành một Tướng quân được binh sĩ kính yêu của Vương Thao trở thành dã tràng xe cát. Hắn còn đang hi vọng con trai mình có thể giúp đỡ giúp ít thời điểm bọn hắn chân chính làm phản, kết quả hình tượng mà hắn khổ tâm tạo ra lại bị phá hỏng chỉ sau một trận đối chiến.
Lúc này, trong lòng mọi người, Vương Tử Minh từ một học viên tinh anh không tự cao tự đại biến thành ngụy quân tử tâm tư thâm trầm, hai mặt, tính kế sau lưng, yêu thích đấu trí, trong ngoài bất nhất. Kỳ thực Vương Tử Minh rất oan uổng, phương thức y lựa chọn để hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải không thích hợp, không tốt chính là ở chỗ đám người Cố Khâm đã đánh tan quân địch, lưu lại hình tượng anh dũng cao lớn trong lòng mọi người. Vương Tử Minh lại một mực vì hoàn thành nhiệm vụ mà biến anh hùng thành tù nhân, cho dù đã biết theo luật đấu hai bên nhất định phải đối đầu thì về mặt tình cảm, mọi người cũng không thể nào tiếp thu hành vi này được.
Sau đó, tại vòng đoạt điểm thi đấu cá nhân hạng mục chiến thuật chỉ huy, bởi vì bị ảnh hưởng từ trận thi đấu đoàn đội này mà Vương Tử Minh trở nên rất nóng nảy, lực công kích tăng mạnh, điên cuồng càn quét điểm, đặc biệt khi đối mặt với Roger, y lại càng dồn lực đánh tới, phong cách chỉ huy đúng là giống Niên Lăng Húc tới mấy phần.
Roger đã quen với phong cách chỉ huy của Niên Lăng Húc, hơn nữa trước đây còn bị Cố Khâm dạy dỗ một phen nên không thiếu tự tin cùng sức mạnh, đương nhiên hắn sẽ không vì thế mà rối tay rối chân. Tuy rằng khi bắt đầu hắn rơi vào thế hạ phong, nhưng hắn vững vàng mà tử thủ địa bàn của mình, tìm kiếm sơ hở đối phương để lộ ra mới đánh tới. Mà không lâu sau khi Vương Tử Minh tiến hành công kích, tài nguyên của y cũng tiêu hao rất nhanh tới gần như không còn, cuối cùng còn bị Roger đột kích ngược lại mà bại trận, còn Roger lấy được giải quán quân thi đấu cá nhân hạng mục chiến thuật chỉ huy.
Vào ngày cuối cùng của Giải đấu liên trường, các quán quân tiếp nhận quân hàm Thượng sĩ Thượng tướng Mendel trao tặng, đồng thời nhận được cơ hội tiến vào quân đội ngoài tiền tuyến học tập, cảm thụ chiến trường chân chính.
Sau khi Giải đấu liên trường kết thúc, Hình Chiến và Cố Khâm lại càng nổi tiếng hơn, không chỉ bởi vì thực lực của bọn họ mà còn bởi vì tình yêu khiến người người ước ao của hai người. Người ngoài cuộc nhìn tới hai người thân mật khăng khít cùng tiến cùng ra, còn thường thường thấy được Hình Chiến đỡ Cố Khâm tới phòng y tế – chuyện này… “Tình hình trận chiến” cũng thật là kịch liệt! Hóa ra ngay cả phương diện nào đó của Hình Chiến cũng mạnh đến thế?! A, nhớ tới cấp bậc thể chất của Cố Khâm mọi người cũng dễ dàng hiểu ra.
—— Đây quả thực là một hiểu lầm khiến người ta vui vẻ!
Khi đoàn người tới phòng chỉ huy, Cố Khâm thấy tất cả học viên của đội trường quân sự Liên minh chỉ huy đều ở đó. Ánh mắt mấy người đó nhìn bọn hắn khá là phức tạp, có hưng phấn, cũng có mang theo một chút xấu hổ. Ngoài ra còn có vài NPC quân hàm khá cao, đôi lúc khi tầm mắt đảo qua bọn hắn thì giữa hai lông mày sẽ toát ra chút kính phục và thưởng thức. Còn vì trưởng quan rất sợ chết kia chẳng biết đã biến mất đi chỗ nào.
Vương Tử Minh, nhân vật chói sáng nhất ở đây lại thủy chung quay lưng đứng chắp tay về phía bọn họ, nhìn xa xăm về phía vũ trụ mênh mông ngoài chủ hạm. Sau khi trình diễn tư thế đủ, y mới giả mù sa mưa mà cảm thán, “Kỳ thực, tình trạng phát triển tới hiện giờ cũng không phải ý nguyện ban đầu của tôi, tôi cũng không muốn đối đãi với những người đáng ra phải được coi là anh hùng sau khi đánh đuổi quân địch đi như các cậu. Tôi thừa nhận thực lực của các cậu rất mạnh, chỉ dựa vào không quá nhiều binh lực đã có thể khuất phục quân địch, thực sự ghê gớm! Nhưng dù sao chúng ta cũng là đối thủ, mà điều kiện thắng bại cũng rất rõ ràng, vì thế mà tôi không thể không làm ra quyết định khó khăn này.”
Đồng đội của y cau mày đếm lại nhân số của đám Cố Khâm, phát hiện thiếu một người, muốn mở miệng nhắc nhở Vương Tử Minh nhưng lại không thể đánh gãy y đang trong lúc thao thao bất tuyện, không còn cách nào khác đành muốn nói lại thôi.
“Kỳ thực các cậu không cần khổ tâm như thế, chờ tới khi tôi đoạt được quyền chỉ huy, lại lệnh cho binh lính cấp dưới tấn công quân địch thì không phải là tốt hơn sao? Có điều tôi cũng có thể hiểu được, các cậu đại khái là cảm thấy không bằng tôi, cho nên chỉ có thể lựa chọn lối đi khác. Thực sự là quá đáng tiếc. Tôi thừa nhận thực lực của các cậu, nhưng không ủng hộ phương án giải quyết nhiệm vụ của các cậu.”
Vương Tử Minh cuối cùng cũng xoay người lại, muốn nhìn một chút vẻ mặt của những bại tướng dưới tay mình, hết thảy đều ở trong dự liệu của y, có căm giận bất bình, có nổi giận đùng đùng, không cam tâm, cố gắng dùng ánh mắt mà giết chết y. Y chính là thích nhìn đối thủ của mình rối rắm, muốn phản kháng nhưng không phản kháng được, chỉ có thể cố gắng mà nhẫn nhịn như thế này, thật sự rất thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân!
Chỉ có Cố Khâm vẫn giữ dáng vẻ lơ đãng, sự chú ý hoàn toàn không ở trên người Vương Tử Minh, không phải là cái kiểu tự cao kiêu ngạo, mà là triệt để không nhìn tới. Điều này khiến cho Vương Tử Minh có chút khó chịu.
Đợi đã, hình như không đúng, sáu người, tại sao lại chỉ có sáu người? Còn Hình Chiến đã chạy đi đâu?! Cơ mặt Vương Tử Minh bỗng căng cứng, “Hình Chiến ở đâu?”
Nghe được câu chất vấn của y, mấy người Alvin lúc này mới nhớ tới đội trưởng Hình Chiến của họ. Cố Khâm không phải đã nói rằng Hình Chiến một mình đi tranh đoạt quyền chỉ huy sao? Bây giờ quyền chỉ huy đã bị đối phương cướp lấy, vậy tức là Hình Chiến đã thất bại? Không thể nào! Ở trong lòng họ, Hình Chiến gần như chính là chiến thần vô địch, ngoại trừ Cố Khâm còn có sức mà liều mạng với y, căn bản không có ai có thể chiến thắng được y. Hơn nữa nhìn phản ứng của đối thủ, tựa hồ cũng không biết Hình Chiến đi nơi nào, vậy rốt cuộc là…
Đối mặt với câu hỏi hùng hổ dọa người của Vương Tử Minh, Cố Khâm cuối cùng cũng cho y một cái nhìn thẳng, dùng ánh mắt xem kỹ đánh giá y từ trên xuống dưới, sau đó cong môi thành một nụ cười cao thâm khó dò, “Anh đoán?”
Trong lòng Vương Tử Minh đột nhiên run rẩy, cảm thấy rằng có thứ gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của y, cảm giác sốt ruột xông tới, khiến y nhất thời kích động đoạt lấy súng laser trong tay một binh sĩ nhắm thẳng vào mi tâm của Cố Khâm, “Nói! Hắn ở đâu?!” Vương Tử Minh cười gằn, “Cho dù hắn có ở đâu, hắn cũng không thể lấy được quyền chỉ huy, cậu cho rằng một mình hắn có thể làm được gì? Toàn bộ sĩ quan cao cấp tại hạm đội này đều là người của tôi!”
Lời của y vừa dứt, cửa phòng chỉ huy đột nhiên bật mở, một tia sáng chói mắt đột ngột lóe lên. Vương Tử Minh chỉ cảm thấy tay cầm súng của y truyền tới một cơn đau, súng laser liền tuột khỏi tay. Y theo phản xạ có điều kiện đè lại miệng vết thương, vẻ mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, nước mắt sinh lý khiến hai mắt mơ hồ. Y nhìn thấy một bóng người cao lớn từng bước một đi tới về phía mình, mang theo một loại cảm giác áp bách mãnh liệt cùng với khí tức tử vong nồng nặc, sát ý như ngưng thành thực chất lăng trì thần kinh của y, khiến cho hai chân y run rẩy, đầu gối mềm nhũn.
“Hình Chiến!” Mọi người kích động, quả nhiên Hình Chiến là không thể bị đánh bại!
Tình thế tiếp theo hoàn toàn bị nghịch chuyển. Các NPC áp tải mấy người Cố Khâm cùng với các NPC quan quân kia cấp tốc chế ngự sáu người khác, toàn bộ họng súng đều chĩa về phía thành viên của đội trường quân sự Liên minh chỉ huy. Vương Tử Minh mặt cắt không còn một giọt máu, sao có thể có chuyện đó? Chính mình rõ ràng đã thuyết phục được bọn họ!
“Tại sao…”
“Vì sao mà cậu cho rằng chúng tôi sẽ nghe theo một tên chỉ huy chỉ biết núp ở phía sau nhìn người khác tắm máu mà giết địch, sau đó đợi những dũng sĩ này vinh quang trở về lại coi họ thành tù nhân mà bắt giữ, rồi lại muốn cướp đoạt công huân của bọn họ?” Vị quan quân đang chĩa họng súng laser vào bên thái dương y trào phúng mà hỏi ngược lại.
“Tôi cũng không phải vì công huân!” Vương Tử Minh yếu ớt mà giải thích, nhưng y làm sao có thể giải thích với những NPC này cái gì gọi là nhiệm vụ, cái gì gọi là thắng bại?
Hình Chiến đi tới trước mặt bọn họ, đá chiếc súng laser kia bay ra ngoài, cảm giác bức bách tỏa ra từ người y khiến cho Cố Khâm ở gần y nhất cũng cảm thấy có chút khó thở, cũng không cần thể hiện ra đến mức này với một quân giáo sinh đâu chứ? Cố Khâm đặt một tay lên vai Hình Chiến, “Cậu tới chậm.”
Hình Chiến quay đầu lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, một lát sau đường nhìn của y di chuyển, cơ thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước. Một khắc đó Cố Khâm cảm giác được hô hấp của đối phương phun lên chóp mũi mình. Hắn tưởng đối phương chuẩn bị hôn hắn, vội vàng ngửa đầu ra đằng sau. Động tác của Hình Chiến hơi dừng một chút, rồi lại như không có chuyện gì mà một lần nữa nghiêng tới, giơ tay không cầm súng lên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của hắn.
Một cảm giác tê dại lan tràn vào tận trong tim, Cố Khâm như bị điện giật mà lùi về sau một bước, túm lấy tay Hình Chiếc kéo xuống, trừng đối phương một cái, Cậu cũng không nhìn xem hiện tại là lúc nào sao!
Hình Chiến trở tay nắm lấy tay Cố Khâm, rũ mắt nhìn tay hai người mà không nói lời nào, khí tràng quanh thân thế nhưng lại càng lúc càng trở nên ôn hòa. Để tránh cho đối phương làm ra hành động khác người khác, Cố Khâm cũng không giãy dụa, chỉ là có chút lúng túng, không thấy cả đám người gồm cả NPC đều dùng vẻ mặt ám muội mà xem trò hay hay sao!
“Khụ.” Cố Khâm vội ho một tiếng gọi người máy y tế tới băng lại vết thương cho Vương Tử Minh, “Tôi cũng không quá hứng thú với điểm của các anh, vì thế nên anh trực tiếp giao quyền chỉ huy ra đây đi, sau đó chúng ta cùng nhau nghênh đón thắng lợi tới.”
Vương Tử Minh nhếch môi, vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục, tựa hồ như đang câu giờ.
Tâm trạng Hình Chiến rất tốt, cơ hội có thể nắm tay Cố Khâm không nhiều, nhiều thêm một lúc chính là nhiều thêm một lúc. Cố Khâm biết rõ trong lòng cũng không vội, còn đám Alvin thì đương nhiên là nghe lệnh của hắn. Vì thế mà họ cứ như vậy tùy ý Vương Tử Minh kéo dài năm phút đồng hồ.
Tuy rằng không muốn quấy rầy hành vi ngọt ngào tú ân tú ái (mới không phải) của hai người, nhưng thấy thời hạn ba tiếng sắp tới, mà quyền chỉ huy vẫn ở trong tay Vương Tử Minh, Roger không thể không lên tiếng nhắc nhở, “Chỉ còn lại có ba phút, chúng ta xử lý bọn họ thế nào đây?”
Tầm mắt của Hình Chiến còn dính ở trên người Cố Khâm, cũng không thèm nhìn Vương Tử Minh một cái, trực tiếp giơ súng laser nhắm ngay vào đầu Vương Tử Minh.
“Chờ đã! Cậu không thể giết tôi!” Vương Tử Minh la lớn, thấy Hình Chiến vẫn thờ ơ như trước, y đành phải xuất ra con át chủ bài cuối cùng của mình, “Trước đó tôi đã hạ một mệnh lệnh, nếu như tôi chết chiếc chủ hạm này sẽ khởi động trình tự tự hủy! Tất cả mọi người trên này sẽ phải chôn cùng tôi!”
“Quá ồn.” Hình Chiến thờ ơ bóp cò súng.
“Oanh ——!!!”
Vương Tử Minh không hề lừa gạt bọn họ. Chủ hạm quả thực nổ tung, trước mắt mọi người đều tối sầm lại rồi thoát khỏi trận đấu. Mọi người rời khỏi khoang giả lập, hai mặt nhìn nhau, thắng bại trận này nên tính thế nào đây?
Lại là một kết cục ngoài thiết lập sẵn! Hệ thống không thể lần thứ hai xin chỉ thị từ quang não, cuối cùng quang não phán định, trường quân sự Đệ Nhất thắng trường quân sự Liên minh chỉ huy với khoảng cách sít sao!
Kết quả như thế được tất cả khán giả nhất trí tán đồng, bất kể là Cố Khâm lấy ít thắng nhiều mà đánh tan quân địch hay là Hình Chiến không chút biến sắc tạo ra nghịch chuyển khiến người kinh hãi vào phút cuối, cho dù cân nhắc ở phương diện nào đi chăng nữa thì thực lực, thủ đoạn của trường quân sự Đệ Nhất đều mạnh hơn rất nhiều so với đối phương! So sánh như thế, Vương Tử Minh liền có vẻ khó mà được người chấp nhận nổi, dù sao thì hành động của y cũng thực sự quá không tử tế.
Ấn tượng của những người vốn rất có hảo cảm với Vương Tử Minh lập tức trượt dốc không phanh, thậm chí ngay cả các học viên của trường quân sự Liên minh chỉ huy cũng cảm thấy thất vọng. Điều này khiến cho công sức bồi dưỡng Vương Tử Minh thành một Tướng quân được binh sĩ kính yêu của Vương Thao trở thành dã tràng xe cát. Hắn còn đang hi vọng con trai mình có thể giúp đỡ giúp ít thời điểm bọn hắn chân chính làm phản, kết quả hình tượng mà hắn khổ tâm tạo ra lại bị phá hỏng chỉ sau một trận đối chiến.
Lúc này, trong lòng mọi người, Vương Tử Minh từ một học viên tinh anh không tự cao tự đại biến thành ngụy quân tử tâm tư thâm trầm, hai mặt, tính kế sau lưng, yêu thích đấu trí, trong ngoài bất nhất. Kỳ thực Vương Tử Minh rất oan uổng, phương thức y lựa chọn để hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải không thích hợp, không tốt chính là ở chỗ đám người Cố Khâm đã đánh tan quân địch, lưu lại hình tượng anh dũng cao lớn trong lòng mọi người. Vương Tử Minh lại một mực vì hoàn thành nhiệm vụ mà biến anh hùng thành tù nhân, cho dù đã biết theo luật đấu hai bên nhất định phải đối đầu thì về mặt tình cảm, mọi người cũng không thể nào tiếp thu hành vi này được.
Sau đó, tại vòng đoạt điểm thi đấu cá nhân hạng mục chiến thuật chỉ huy, bởi vì bị ảnh hưởng từ trận thi đấu đoàn đội này mà Vương Tử Minh trở nên rất nóng nảy, lực công kích tăng mạnh, điên cuồng càn quét điểm, đặc biệt khi đối mặt với Roger, y lại càng dồn lực đánh tới, phong cách chỉ huy đúng là giống Niên Lăng Húc tới mấy phần.
Roger đã quen với phong cách chỉ huy của Niên Lăng Húc, hơn nữa trước đây còn bị Cố Khâm dạy dỗ một phen nên không thiếu tự tin cùng sức mạnh, đương nhiên hắn sẽ không vì thế mà rối tay rối chân. Tuy rằng khi bắt đầu hắn rơi vào thế hạ phong, nhưng hắn vững vàng mà tử thủ địa bàn của mình, tìm kiếm sơ hở đối phương để lộ ra mới đánh tới. Mà không lâu sau khi Vương Tử Minh tiến hành công kích, tài nguyên của y cũng tiêu hao rất nhanh tới gần như không còn, cuối cùng còn bị Roger đột kích ngược lại mà bại trận, còn Roger lấy được giải quán quân thi đấu cá nhân hạng mục chiến thuật chỉ huy.
Vào ngày cuối cùng của Giải đấu liên trường, các quán quân tiếp nhận quân hàm Thượng sĩ Thượng tướng Mendel trao tặng, đồng thời nhận được cơ hội tiến vào quân đội ngoài tiền tuyến học tập, cảm thụ chiến trường chân chính.
Sau khi Giải đấu liên trường kết thúc, Hình Chiến và Cố Khâm lại càng nổi tiếng hơn, không chỉ bởi vì thực lực của bọn họ mà còn bởi vì tình yêu khiến người người ước ao của hai người. Người ngoài cuộc nhìn tới hai người thân mật khăng khít cùng tiến cùng ra, còn thường thường thấy được Hình Chiến đỡ Cố Khâm tới phòng y tế – chuyện này… “Tình hình trận chiến” cũng thật là kịch liệt! Hóa ra ngay cả phương diện nào đó của Hình Chiến cũng mạnh đến thế?! A, nhớ tới cấp bậc thể chất của Cố Khâm mọi người cũng dễ dàng hiểu ra.
—— Đây quả thực là một hiểu lầm khiến người ta vui vẻ!