“Thiếu tá Hứa Thiếu Phong.” Hình Chiến mở miệng, âm thanh trầm ổn mà nghiêm túc.
“Có!” Đợi tới sau khi Hứa Thiếu Phong theo bản năng đứng nghiêm thực hiện chào theo nghi thức quân đội xong, hắn mới nhớ ra người đứng trước mặt hắn không phải Cố Tướng quân cũng không phải là Nguyên soái, ảo não tới mức suýt chút nữa tự tát mình một cái. Cũng may Hình Chiến cũng thực hiện quân lễ chào lại hắn một cái, chí ít hai người nhìn qua là bình đẳng.
Nhưng một lần đối mặt này cũng cho thấy rõ ràng hắn đã rơi xuống thế yếu, bởi vì người đối diện hắn này chỉ là một quân giáo sinh, lại còn là một quân giáo sinh năm nhất, một quân giáo sinh chưa lên chiến trường chưa từng giết địch! — Mẹ, sao có thể có chuyện đó?! Một quân giáo sinh có thể bức mình tới mức này? Cho dù thiên phú có cao đến đâu thì như vậy cũng không khoa học chút nào cả!
Vẻ mặt Hứa Thiếu Phong đã không còn ung dung như trước. Hắn chằm chằm nhìn vào Hình Chiến, “Chúng ta luyện tay nghề một chút đi? Ở ngay tại đây.” Hắn trực tiếp cởi áo khoác quân trang xuống ném cho binh lính đứng gần đó.
Hình Chiến cùng Cố Khâm liếc nhìn nhau. Cố Khâm nhún vai một cái, mang theo một đám học viên lui sang một bên. Hứa Thiếu Phong ngoắc ngoắc ngón tay với Hình Chiến, thể chất của hắn đã đạt tới A+, hắn có vốn để tự kiêu, chuyện mất mặt khi nãy khiến cho hắn cần phải nhanh chóng chứng minh chính mình. Trong tình báo có nói thể chất của Hình Chiến chỉ mới ở tại B+, chênh lệch hẳn một cấp so với hắn, vì thế nên lúc trước hắn mới nghĩ rằng việc ra oai phủ đầu với Hình Chiến là phi thường dễ dàng. Thế nhưng uy thế vừa mới toát ra từ người đối phương khiến cho hắn hoàn toàn không dám coi khinh y nữa.
Nếu như là tỷ thí hạng mục khác, Hình Chiến sẽ không thua Hứa Thiếu Phong, thế nhưng hiện tại bọn họ đấu lại chính là đối kháng, hạng mục mà cấp bậc thể chất có ảnh hưởng lớn nhất. Nhìn qua như vậy Hình Chiến gần như không có chút phần thắng nào, bởi vì giữa cấp B và cấp A là một ranh giới, bất luận là tốc độ, sức mạnh, sức bền, mức độ tấn công mà cơ thể có thể chịu được đều sẽ tăng vọt.
Kinh nghiệm chiến trường của Hứa Thiếu Phong phong phú hơn Angus, Hình Chiến chỉ dựa vào kinh nghiệm đã không thể thắng nổi Angus với thể chất A chứ đừng nói là thắng Hứa Thiếu Phong thể chất A+. Nếu như y có A- thì có lẽ còn có sức để liều mạng với Hứa Thiếu Phong, thế nhưng đúng lúc này cấp bậc của y lại kẹt lại tại vị trí bất tiện B+ như vậy, chỉ thiếu chút nữa là có thể thăng cấp, thế nhưng chính là một chút này y vẫn chưa vượt qua được.
Đối kháng vừa bắt đầu Hứa Thiếu Phong hoàn toàn không có chút nương tay, chiêu thức sử dụng vô cùng xảo quyệt, nham hiểm, hiển nhiên không thể thoát khỏi quan hệ với phong cách của đơn vị này. Ban đầu Hình Chiến dựa vào kinh nghiệm để né tránh và phản kích, lại còn phải thêm vào một ít kỹ xảo mới có thể tạo thành uy hiếp cho Hứa Thiếu Phong cấp A, bởi thế mà thể lực của y giảm xuống nhanh chóng, đến cuối cùng hoàn toàn biến thành cục diện bị động chịu đòn. Hình Chiến cố tình dùng cơ thể chống đỡ công kích của đối phương, mỗi một quyền một cước đều đánh mạnh vào trên người y, tiếng va chạm nặng nề không dứt bên tai, khiến người vây xem đều mơ hồ thấy đau lòng.
Đám Alvin không nhịn được quay đi không dám nhìn nữa. Hơn mười ngày ở chung này, họ đã nhìn quen Hình Chiến nhanh chóng gọn ghẽ đánh bại từng người từng người khiêu chiến, thậm chí ngay cả Cố Khâm cũng không thắng nổi y. Trong lòng các học viên y giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua, khiến cho bọn họ quên mất rằng y cũng là một quân giáo sinh chưa tốt nghiệp giống bọn họ. Mà hôm nay bọn họ cuối cùng cũng hiểu rõ được, Hình Chiến cũng không phải là vô địch.
Khi thế cuộc đối chiến từ từ rõ ràng, thắng lợi dần nghiêng về Hứa Thiếu Phong, những binh sĩ thích gây sự và hiếu chiến nhất dưới trướng của hắn kia dồn dập vây lại hai người, nghiêm túc khi nãy đã sớm không thấy tăm hơi, lập tức lộ ra nguyên hình, không khác gì một đám lưu manh ngoài chợ hưng phấn cao giọng hò hét trợ uy.
“Lão đại uy vũ! Lão đại tất thắng!”
“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn! Đánh chết hắn! ”
“Đánh cho thằng quỷ một cái lông cũng không mọc nổi nữa đi! Đánh mông của hắn! Oa ha ha ha!”...
Những câu nói kia ngày càng khó nghe, khiến cho đám quân giáo sinh không mấy hiểu biết đều ngây như phỗng, có cảm giác tam quan bị hủy diệt. Trước đây bọn họ vẫn luôn lấy việc gia nhập quân đội làm mục tiêu, cho rằng quân đội là nơi trang nghiêm mà nhiệt huyết, thế nhưng tình cảnh xuất hiện trước mắt hôm nay lại hoàn toàn lật đổ hình tượng trong lòng họ. Quân đội sao có thể có dáng vẻ này! Còn có cả những người miệng đầy ô ngôn uế ngữ kia sao có thể lại là quân nhân?!
Cố Khâm cau mày lại. Trước khi sống lại hắn cũng là từ tầng dưới cùng đi lên từng bước một, lời khó nghe thế nào hắn cũng từng nghe qua. Nếu như là nói hắn, hắn sẽ cười cho qua chuyện, nhưng khi những lời này lại là nhằm vào Hình Chiến thì phẫn nộ lại thiêu đốt lý trí của hắn. Cố Khâm dùng sức đẩy đám người ra, một tay nắm lấy vai của binh sĩ chửi khó nghe nhất.
“Làm gì?!” Đối phương không nhịn được quay đầu.
“Đánh người.” Cố Khâm vung tay, đấm một cú đấm móc thẳng vào cằm đối phương. “Bốp!” Lực đánh mãnh liệt khiến cho hai chân đối phương rời khỏi mặt đất, cả người bay vào người phía sau, nhất thời khiến cả hai ngã thành một đoàn.
“Đệch! Chuyện gì thế này?!” Binh sĩ bị va ngã hùng hùng hổ hổ đứng dậy, mới phát hiện ra người kia đã ngất đi.
Cố Khâm mặt không cảm xúc thả lỏng cổ một chút, đưa tay túm lấy cổ áo tên còn lại. Người kia theo bản năng nắm lấy cánh tay Cố Khâm. Cố Khâm nhấc chân đá vào hạ thể của hắn.
“Bốp!”
“A!” Người kia đau đến mức dùng hai tay che thân dưới theo phản xạ, Cố Khâm lại không buông tay, ngược lại còn đè hắn ngã xuống đất, tay nắm hàm dưới của hắn bẻ sang một bên, cằm hắn liền bị tháo ra. Sau đó Cố Khâm nhặt lên cái mũ quân đội rơi một bên của đối phương nhét vào trong cái miệng không cách nào khép lại được, ngăn lại tiếng hét thảm giống như lợn bị chọc tiết.
Cố Khâm đứng lên, ánh mắt sắc bén lướt qua từng gương mặt các binh sĩ, “Còn có ai vừa mới nói lời không sạch sẽ nữa?”
Đối với đơn vị tự xưng là Chó điên này, binh sĩ đều khát máu mà hiếu chiến, kết cục của hai người phía trước không khiến cho họ sợ sệt, trái lại càng khiến cho họ càng thêm phấn khích. Đánh nhau? Bọn họ thích nhất chính là đánh nhau! Nơi này chính là không bao giờ thiếu đối thủ! Đám binh sĩ vô lại này bao vây lấy Cố Khâm, mắt theo dõi hắn chằm chằm, giống như chó đói phát hiện ra khúc xương có thịt.
Một tráng hán cơ bắp đứng trước mặt Cố Khâm, “Ha ha ha, thằng nhóc thối! Cậu nói ai nói chuyện không sạch sẽ cơ? Miệng tôi đây rất thơm, cậu có muốn tới ngửi thử xem không? Ha ha ha ha…”
“Bốp!” Cố Khâm nhảy lên đá một cước vào gò má đối phương, tiếng cười ngưng bặt. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, định thần nhìn lại, tên to con đã bị Cố Khâm đạp dưới chân, giày quân đội của hắn đè lên gò má đối phương, nhấn mạnh xuống, có lẽ xương nửa bên mặt kia đã nát hết. Cố Khâm lạnh lùng phun ra vài chữ, “Phí lời quá nhiều.”
Có người bị thái độ khinh thường của hắn khiến cho tức giận, gào lên một tiếng mà nhào tới, Cố Khâm cũng không chút do dự mà tiến lên nghênh chiến. Cho dù các binh sĩ lưu manh này có rất nhiều chiêu thức, thủ đoạn cũng không khác gì du côn lưu manh, nhưng vẫn sẽ tuân theo một quy tắc, đó là khi quyết đấu thì nhất định phải một chọi một, đương nhiên là điểm này sẽ không áp dụng trong chiến tranh. Tài năng không bằng người là việc bình thường, nhưng tài năng không bằng người mà còn muốn dùng phương thức lấy ỷ đông hiếp yếu thì nhất định sẽ bị người khinh bỉ xem thường. Cố Khâm không phải kiểu người bị kích động là sẽ liều mạng, hắn chính là hiểu rõ điểm này nên mới dám một mình đứng ra cả đám người như thế. Lập tức, một vòng đánh luân phiên hỗn loạn cứ thế mà mở màn.
Hứa Thiếu Phong đang đánh tới cao hứng cũng không chú ý tới hỗn loạn bên kia. Hắn đang một lòng một dạ đánh lên mặt Hình Chiến, cũng chỉ có vào lúc này, hắn mới có thể ý thức được Hình Chiến quả thực chỉ là một quân giáo sinh hai mươi tuổi, xóa bớt đi lúng túng bị yếu thế trước uy thế của đối phương khi trước.
“Ầm!” Cuối cùng sau không biết bao nhiêu đòn, Hình Chiến ngã xuống đất không nhúc nhích nữa, tựa hồ như đã mất ý thức. Binh lính vây xem lớn tiếng hoan hô. Hứa Thiếu Phong đi tới bên cạnh Hình Chiến, cúi đầu nhìn xuống đối phương, nhưng vào đúng lúc này, Hình Chiến bỗng dưng mở mắt, xương cốt đột nhiên sinh ra tiếng vang răng rắc, cơ bắp toàn thân không ngừng co giật, đôi mắt y càng lúc càng sáng. Y đột nhiên nhảy lên một cái, đánh một quyền về phía Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong cấp tốc lùi về phía sau, thế nhưng tốc độ của Hình Chiến lại đột ngột tăng lên rất nhiều. Hắn không né tránh nữa, miễn cưỡng kịp thời nghiêng người, dùng vai nhận lấy cú đấm này. Lực đánh mãnh liệt khiến cho hắn có cảm giác đau nhức như thể xương muốn gãy vỡ, hắn hít vào một hơi, khiếp sợ trừng mắt nhìn Hình Chiến không còn dáng vẻ chật vật nào. Sao có thể có chuyện đó?! Đối phương cư nhiên đột phá lên tới cấp A giữa lúc đánh nhau sao?!
Hình Chiến đột nhiên bạo phát khiến cho Hứa Thiếu Phong có chút luống cuống tay chân, hoàn toàn bị đối phương áp chế. Thế cuộc lập tức nghịch chuyển, hắn từ chủ động công kích biến thành phòng ngự bị động, từng bước lùi về sau. Đáng chết! Cho dù đối phương có đột phá cũng chỉ tới A-, mình một tên A+ chẳng lẽ còn có thể thua?!
Hứa Thiếu Phong tức giận gầm lên một tiếng. Vì đánh vỡ cục diện bất lợi này, hắn không lùi nữa mà xông lên, dùng cứng đối cứng đối diện với nắm đấm của Hình Chiến. “Bốp!” Đau đớn truyền từ nắm tay va chạm nhau của hai người lan ra cả cánh tay, chỉ vẻn vẹn lần này mà toàn bộ đã tê rần. Hình Chiến hiển nhiên cũng không dễ chịu, buông xuống cánh tay đã run lên, từ bỏ nắm đấm, nhảy lên đá một cước vào Hứa Thiếu Phong. Hứa Thiếu Phong cũng nhấc chân lên chặn lại, hai người không ai nhường ai. “Bốp!” Lại là một đòn cứng đối cứng, —— đau đớn truyền tới, sau đó là mất cảm giác!
Khoảng cách của hai người rút ngắn trong nháy mắt, một tay một chân còn có thể sử dụng ngăn chặn lẫn nhau, trong lúc nhất thời người này cũng không thể làm gì được người kia.
“Đệch! Cậu đến cùng là yêu nghiệt từ đâu tới?!” Hứa Thiếu Phong nghiến răng nghiến lợi. Đột phá trong lúc đánh nhau cũng không có gì, nhưng có thể dùng thể chất chỉ vừa mới tăng tới A- cường ngạnh đánh lại mình thể chất A+ đã củng cố thì vốn là khó mà tin nổi! Đợi tới khi y đạt tới cấp bậc ngang với mình thì chẳng phải là một chút phần thắng cũng không có sao?
Hình Chiến không mở miệng, vẫn không thể hiện ra thái độ gì. Hứa Thiếu Phong lúc này mới phát hiện, công kích hắn đánh vào trên mặt đối phương không trúng một lần nào. Rõ ràng lúc đó đối phương vẫn phải chịu đòn, thế nhưng lúc này lại chẳng thể hiện ra một chút mệt mỏi nào cả. Không lẽ đối phương cố ý? Cố ý dẫn dắt công kích của mình giúp y rèn luyện thân thể, từ đó đánh vỡ ranh giới giữa cấp B và cấp A, thực hiện đột phá cuối cùng?! Nghĩ như vậy Hứa Thiếu Phong không khỏi hoảng sợ, đây là kẻ đáng sợ tới mức nào, ở dưới tình trạng hoàn toàn bị áp chế lại còn có thể tỉnh táo mà tính kế đối thủ, từ đó đạt được mục đích của bản thân?!
Hứa Thiếu Phong hít một hơi thật sâu, nói theo một phương diện nào đó, trận đối chiến này hắn thua, nhưng hắn không phải loại người không thể chịu nổi việc thua cuộc. “Đệch! Không đánh nữa! Đánh nữa cũng vô vị!” Hứa Thiếu Phong thu tay lại trước một bước, “Tôi con mẹ nó phục cậu rồi, xem ra ánh mắt em trai tôi cũng không tệ lắm.”
“Ai?” Hình Chiến từ từ thu hồi tư thế.
“Em trai tôi là Hứa Thiếu Dương.” Hứa Thiếu Phong hơi kinh ngạc. Hắn tưởng rằng Hình Chiến chắc chắn đã điều tra mình rồi, dù sao thì cha đối phương cũng là Nguyên soái, nếu lựa chọn đơn vị này làm nơi để họ thực tập thì hiển nhiên sẽ tìm hiểu trước đó.
“Ồ.” Hứa Thiếu Phong cũng không biết được, Hình Chiến căn bản không để ý gì tới đơn vị này. Trước đây y từng chỉ huy binh lực của hơn nửa quân khu, đối với y mà nói, đơn vị của họ cũng giống như rất nhiều các đơn vị khác, y chỉ để tâm xem lúc nào nên đặt họ tại vị trí nào, giao cho họ nhiệm vụ gì mà thôi. Còn Hứa Thiếu Dương, y thậm chí còn không nhớ nổi bề ngoài của đối phương, ấn tượng duy nhất chính là hình như đây là tên của vị hôn phu của con trai người đứng đầu bộ chính trị Vương Thao.
“Có!” Đợi tới sau khi Hứa Thiếu Phong theo bản năng đứng nghiêm thực hiện chào theo nghi thức quân đội xong, hắn mới nhớ ra người đứng trước mặt hắn không phải Cố Tướng quân cũng không phải là Nguyên soái, ảo não tới mức suýt chút nữa tự tát mình một cái. Cũng may Hình Chiến cũng thực hiện quân lễ chào lại hắn một cái, chí ít hai người nhìn qua là bình đẳng.
Nhưng một lần đối mặt này cũng cho thấy rõ ràng hắn đã rơi xuống thế yếu, bởi vì người đối diện hắn này chỉ là một quân giáo sinh, lại còn là một quân giáo sinh năm nhất, một quân giáo sinh chưa lên chiến trường chưa từng giết địch! — Mẹ, sao có thể có chuyện đó?! Một quân giáo sinh có thể bức mình tới mức này? Cho dù thiên phú có cao đến đâu thì như vậy cũng không khoa học chút nào cả!
Vẻ mặt Hứa Thiếu Phong đã không còn ung dung như trước. Hắn chằm chằm nhìn vào Hình Chiến, “Chúng ta luyện tay nghề một chút đi? Ở ngay tại đây.” Hắn trực tiếp cởi áo khoác quân trang xuống ném cho binh lính đứng gần đó.
Hình Chiến cùng Cố Khâm liếc nhìn nhau. Cố Khâm nhún vai một cái, mang theo một đám học viên lui sang một bên. Hứa Thiếu Phong ngoắc ngoắc ngón tay với Hình Chiến, thể chất của hắn đã đạt tới A+, hắn có vốn để tự kiêu, chuyện mất mặt khi nãy khiến cho hắn cần phải nhanh chóng chứng minh chính mình. Trong tình báo có nói thể chất của Hình Chiến chỉ mới ở tại B+, chênh lệch hẳn một cấp so với hắn, vì thế nên lúc trước hắn mới nghĩ rằng việc ra oai phủ đầu với Hình Chiến là phi thường dễ dàng. Thế nhưng uy thế vừa mới toát ra từ người đối phương khiến cho hắn hoàn toàn không dám coi khinh y nữa.
Nếu như là tỷ thí hạng mục khác, Hình Chiến sẽ không thua Hứa Thiếu Phong, thế nhưng hiện tại bọn họ đấu lại chính là đối kháng, hạng mục mà cấp bậc thể chất có ảnh hưởng lớn nhất. Nhìn qua như vậy Hình Chiến gần như không có chút phần thắng nào, bởi vì giữa cấp B và cấp A là một ranh giới, bất luận là tốc độ, sức mạnh, sức bền, mức độ tấn công mà cơ thể có thể chịu được đều sẽ tăng vọt.
Kinh nghiệm chiến trường của Hứa Thiếu Phong phong phú hơn Angus, Hình Chiến chỉ dựa vào kinh nghiệm đã không thể thắng nổi Angus với thể chất A chứ đừng nói là thắng Hứa Thiếu Phong thể chất A+. Nếu như y có A- thì có lẽ còn có sức để liều mạng với Hứa Thiếu Phong, thế nhưng đúng lúc này cấp bậc của y lại kẹt lại tại vị trí bất tiện B+ như vậy, chỉ thiếu chút nữa là có thể thăng cấp, thế nhưng chính là một chút này y vẫn chưa vượt qua được.
Đối kháng vừa bắt đầu Hứa Thiếu Phong hoàn toàn không có chút nương tay, chiêu thức sử dụng vô cùng xảo quyệt, nham hiểm, hiển nhiên không thể thoát khỏi quan hệ với phong cách của đơn vị này. Ban đầu Hình Chiến dựa vào kinh nghiệm để né tránh và phản kích, lại còn phải thêm vào một ít kỹ xảo mới có thể tạo thành uy hiếp cho Hứa Thiếu Phong cấp A, bởi thế mà thể lực của y giảm xuống nhanh chóng, đến cuối cùng hoàn toàn biến thành cục diện bị động chịu đòn. Hình Chiến cố tình dùng cơ thể chống đỡ công kích của đối phương, mỗi một quyền một cước đều đánh mạnh vào trên người y, tiếng va chạm nặng nề không dứt bên tai, khiến người vây xem đều mơ hồ thấy đau lòng.
Đám Alvin không nhịn được quay đi không dám nhìn nữa. Hơn mười ngày ở chung này, họ đã nhìn quen Hình Chiến nhanh chóng gọn ghẽ đánh bại từng người từng người khiêu chiến, thậm chí ngay cả Cố Khâm cũng không thắng nổi y. Trong lòng các học viên y giống như một ngọn núi cao không thể vượt qua, khiến cho bọn họ quên mất rằng y cũng là một quân giáo sinh chưa tốt nghiệp giống bọn họ. Mà hôm nay bọn họ cuối cùng cũng hiểu rõ được, Hình Chiến cũng không phải là vô địch.
Khi thế cuộc đối chiến từ từ rõ ràng, thắng lợi dần nghiêng về Hứa Thiếu Phong, những binh sĩ thích gây sự và hiếu chiến nhất dưới trướng của hắn kia dồn dập vây lại hai người, nghiêm túc khi nãy đã sớm không thấy tăm hơi, lập tức lộ ra nguyên hình, không khác gì một đám lưu manh ngoài chợ hưng phấn cao giọng hò hét trợ uy.
“Lão đại uy vũ! Lão đại tất thắng!”
“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn! Đánh chết hắn! ”
“Đánh cho thằng quỷ một cái lông cũng không mọc nổi nữa đi! Đánh mông của hắn! Oa ha ha ha!”...
Những câu nói kia ngày càng khó nghe, khiến cho đám quân giáo sinh không mấy hiểu biết đều ngây như phỗng, có cảm giác tam quan bị hủy diệt. Trước đây bọn họ vẫn luôn lấy việc gia nhập quân đội làm mục tiêu, cho rằng quân đội là nơi trang nghiêm mà nhiệt huyết, thế nhưng tình cảnh xuất hiện trước mắt hôm nay lại hoàn toàn lật đổ hình tượng trong lòng họ. Quân đội sao có thể có dáng vẻ này! Còn có cả những người miệng đầy ô ngôn uế ngữ kia sao có thể lại là quân nhân?!
Cố Khâm cau mày lại. Trước khi sống lại hắn cũng là từ tầng dưới cùng đi lên từng bước một, lời khó nghe thế nào hắn cũng từng nghe qua. Nếu như là nói hắn, hắn sẽ cười cho qua chuyện, nhưng khi những lời này lại là nhằm vào Hình Chiến thì phẫn nộ lại thiêu đốt lý trí của hắn. Cố Khâm dùng sức đẩy đám người ra, một tay nắm lấy vai của binh sĩ chửi khó nghe nhất.
“Làm gì?!” Đối phương không nhịn được quay đầu.
“Đánh người.” Cố Khâm vung tay, đấm một cú đấm móc thẳng vào cằm đối phương. “Bốp!” Lực đánh mãnh liệt khiến cho hai chân đối phương rời khỏi mặt đất, cả người bay vào người phía sau, nhất thời khiến cả hai ngã thành một đoàn.
“Đệch! Chuyện gì thế này?!” Binh sĩ bị va ngã hùng hùng hổ hổ đứng dậy, mới phát hiện ra người kia đã ngất đi.
Cố Khâm mặt không cảm xúc thả lỏng cổ một chút, đưa tay túm lấy cổ áo tên còn lại. Người kia theo bản năng nắm lấy cánh tay Cố Khâm. Cố Khâm nhấc chân đá vào hạ thể của hắn.
“Bốp!”
“A!” Người kia đau đến mức dùng hai tay che thân dưới theo phản xạ, Cố Khâm lại không buông tay, ngược lại còn đè hắn ngã xuống đất, tay nắm hàm dưới của hắn bẻ sang một bên, cằm hắn liền bị tháo ra. Sau đó Cố Khâm nhặt lên cái mũ quân đội rơi một bên của đối phương nhét vào trong cái miệng không cách nào khép lại được, ngăn lại tiếng hét thảm giống như lợn bị chọc tiết.
Cố Khâm đứng lên, ánh mắt sắc bén lướt qua từng gương mặt các binh sĩ, “Còn có ai vừa mới nói lời không sạch sẽ nữa?”
Đối với đơn vị tự xưng là Chó điên này, binh sĩ đều khát máu mà hiếu chiến, kết cục của hai người phía trước không khiến cho họ sợ sệt, trái lại càng khiến cho họ càng thêm phấn khích. Đánh nhau? Bọn họ thích nhất chính là đánh nhau! Nơi này chính là không bao giờ thiếu đối thủ! Đám binh sĩ vô lại này bao vây lấy Cố Khâm, mắt theo dõi hắn chằm chằm, giống như chó đói phát hiện ra khúc xương có thịt.
Một tráng hán cơ bắp đứng trước mặt Cố Khâm, “Ha ha ha, thằng nhóc thối! Cậu nói ai nói chuyện không sạch sẽ cơ? Miệng tôi đây rất thơm, cậu có muốn tới ngửi thử xem không? Ha ha ha ha…”
“Bốp!” Cố Khâm nhảy lên đá một cước vào gò má đối phương, tiếng cười ngưng bặt. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, định thần nhìn lại, tên to con đã bị Cố Khâm đạp dưới chân, giày quân đội của hắn đè lên gò má đối phương, nhấn mạnh xuống, có lẽ xương nửa bên mặt kia đã nát hết. Cố Khâm lạnh lùng phun ra vài chữ, “Phí lời quá nhiều.”
Có người bị thái độ khinh thường của hắn khiến cho tức giận, gào lên một tiếng mà nhào tới, Cố Khâm cũng không chút do dự mà tiến lên nghênh chiến. Cho dù các binh sĩ lưu manh này có rất nhiều chiêu thức, thủ đoạn cũng không khác gì du côn lưu manh, nhưng vẫn sẽ tuân theo một quy tắc, đó là khi quyết đấu thì nhất định phải một chọi một, đương nhiên là điểm này sẽ không áp dụng trong chiến tranh. Tài năng không bằng người là việc bình thường, nhưng tài năng không bằng người mà còn muốn dùng phương thức lấy ỷ đông hiếp yếu thì nhất định sẽ bị người khinh bỉ xem thường. Cố Khâm không phải kiểu người bị kích động là sẽ liều mạng, hắn chính là hiểu rõ điểm này nên mới dám một mình đứng ra cả đám người như thế. Lập tức, một vòng đánh luân phiên hỗn loạn cứ thế mà mở màn.
Hứa Thiếu Phong đang đánh tới cao hứng cũng không chú ý tới hỗn loạn bên kia. Hắn đang một lòng một dạ đánh lên mặt Hình Chiến, cũng chỉ có vào lúc này, hắn mới có thể ý thức được Hình Chiến quả thực chỉ là một quân giáo sinh hai mươi tuổi, xóa bớt đi lúng túng bị yếu thế trước uy thế của đối phương khi trước.
“Ầm!” Cuối cùng sau không biết bao nhiêu đòn, Hình Chiến ngã xuống đất không nhúc nhích nữa, tựa hồ như đã mất ý thức. Binh lính vây xem lớn tiếng hoan hô. Hứa Thiếu Phong đi tới bên cạnh Hình Chiến, cúi đầu nhìn xuống đối phương, nhưng vào đúng lúc này, Hình Chiến bỗng dưng mở mắt, xương cốt đột nhiên sinh ra tiếng vang răng rắc, cơ bắp toàn thân không ngừng co giật, đôi mắt y càng lúc càng sáng. Y đột nhiên nhảy lên một cái, đánh một quyền về phía Hứa Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong cấp tốc lùi về phía sau, thế nhưng tốc độ của Hình Chiến lại đột ngột tăng lên rất nhiều. Hắn không né tránh nữa, miễn cưỡng kịp thời nghiêng người, dùng vai nhận lấy cú đấm này. Lực đánh mãnh liệt khiến cho hắn có cảm giác đau nhức như thể xương muốn gãy vỡ, hắn hít vào một hơi, khiếp sợ trừng mắt nhìn Hình Chiến không còn dáng vẻ chật vật nào. Sao có thể có chuyện đó?! Đối phương cư nhiên đột phá lên tới cấp A giữa lúc đánh nhau sao?!
Hình Chiến đột nhiên bạo phát khiến cho Hứa Thiếu Phong có chút luống cuống tay chân, hoàn toàn bị đối phương áp chế. Thế cuộc lập tức nghịch chuyển, hắn từ chủ động công kích biến thành phòng ngự bị động, từng bước lùi về sau. Đáng chết! Cho dù đối phương có đột phá cũng chỉ tới A-, mình một tên A+ chẳng lẽ còn có thể thua?!
Hứa Thiếu Phong tức giận gầm lên một tiếng. Vì đánh vỡ cục diện bất lợi này, hắn không lùi nữa mà xông lên, dùng cứng đối cứng đối diện với nắm đấm của Hình Chiến. “Bốp!” Đau đớn truyền từ nắm tay va chạm nhau của hai người lan ra cả cánh tay, chỉ vẻn vẹn lần này mà toàn bộ đã tê rần. Hình Chiến hiển nhiên cũng không dễ chịu, buông xuống cánh tay đã run lên, từ bỏ nắm đấm, nhảy lên đá một cước vào Hứa Thiếu Phong. Hứa Thiếu Phong cũng nhấc chân lên chặn lại, hai người không ai nhường ai. “Bốp!” Lại là một đòn cứng đối cứng, —— đau đớn truyền tới, sau đó là mất cảm giác!
Khoảng cách của hai người rút ngắn trong nháy mắt, một tay một chân còn có thể sử dụng ngăn chặn lẫn nhau, trong lúc nhất thời người này cũng không thể làm gì được người kia.
“Đệch! Cậu đến cùng là yêu nghiệt từ đâu tới?!” Hứa Thiếu Phong nghiến răng nghiến lợi. Đột phá trong lúc đánh nhau cũng không có gì, nhưng có thể dùng thể chất chỉ vừa mới tăng tới A- cường ngạnh đánh lại mình thể chất A+ đã củng cố thì vốn là khó mà tin nổi! Đợi tới khi y đạt tới cấp bậc ngang với mình thì chẳng phải là một chút phần thắng cũng không có sao?
Hình Chiến không mở miệng, vẫn không thể hiện ra thái độ gì. Hứa Thiếu Phong lúc này mới phát hiện, công kích hắn đánh vào trên mặt đối phương không trúng một lần nào. Rõ ràng lúc đó đối phương vẫn phải chịu đòn, thế nhưng lúc này lại chẳng thể hiện ra một chút mệt mỏi nào cả. Không lẽ đối phương cố ý? Cố ý dẫn dắt công kích của mình giúp y rèn luyện thân thể, từ đó đánh vỡ ranh giới giữa cấp B và cấp A, thực hiện đột phá cuối cùng?! Nghĩ như vậy Hứa Thiếu Phong không khỏi hoảng sợ, đây là kẻ đáng sợ tới mức nào, ở dưới tình trạng hoàn toàn bị áp chế lại còn có thể tỉnh táo mà tính kế đối thủ, từ đó đạt được mục đích của bản thân?!
Hứa Thiếu Phong hít một hơi thật sâu, nói theo một phương diện nào đó, trận đối chiến này hắn thua, nhưng hắn không phải loại người không thể chịu nổi việc thua cuộc. “Đệch! Không đánh nữa! Đánh nữa cũng vô vị!” Hứa Thiếu Phong thu tay lại trước một bước, “Tôi con mẹ nó phục cậu rồi, xem ra ánh mắt em trai tôi cũng không tệ lắm.”
“Ai?” Hình Chiến từ từ thu hồi tư thế.
“Em trai tôi là Hứa Thiếu Dương.” Hứa Thiếu Phong hơi kinh ngạc. Hắn tưởng rằng Hình Chiến chắc chắn đã điều tra mình rồi, dù sao thì cha đối phương cũng là Nguyên soái, nếu lựa chọn đơn vị này làm nơi để họ thực tập thì hiển nhiên sẽ tìm hiểu trước đó.
“Ồ.” Hứa Thiếu Phong cũng không biết được, Hình Chiến căn bản không để ý gì tới đơn vị này. Trước đây y từng chỉ huy binh lực của hơn nửa quân khu, đối với y mà nói, đơn vị của họ cũng giống như rất nhiều các đơn vị khác, y chỉ để tâm xem lúc nào nên đặt họ tại vị trí nào, giao cho họ nhiệm vụ gì mà thôi. Còn Hứa Thiếu Dương, y thậm chí còn không nhớ nổi bề ngoài của đối phương, ấn tượng duy nhất chính là hình như đây là tên của vị hôn phu của con trai người đứng đầu bộ chính trị Vương Thao.