“Tôi không có đối tượng.” Angus mỉm cười, nhìn quét qua mọi người, “Bởi vì cho tới nay chưa có bất cứ một người theo đuổi nào đánh thắng tôi cả. Còn có ai muốn thử nữa không?”
Những học viên có ý nghĩ tương tự với người khi nãy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng mà liên tục lắc đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong lúc nhất thời toàn khu vực yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
“Nếu không có, vậy chúng ta bắt đầu tuyển chọn ra một lớp trưởng đi. Ai muốn làm lớp trưởng thì bước ra khỏi hàng.”
Có lẽ là do màn trình diễn khi nãy của hắn quá mức chấn động, mọi người đều do dự, không người nào nguyện ý muốn làm người đầu tiên.
“Hả? Sợ cái gì, tôi có bắt các cậu đánh với tôi đâu. Nếu như ngay ngày khai giảng đầu tiên đã cho nửa lớp vào phòng y tế thì tôi còn làm huấn luyện viên để làm gì?” Angus nhe răng cười.
Rốt cục cũng có người đứng dậy, nhưng cư nhiên lại là cái người nhỏ gầy nhất lớp – Alvin! Có người đầu tiên tất sẽ có người thứ hai, người đi ra lục tục xếp thành hàng, cuối cùng gần nửa lớp đều nóng lòng muốn thử. Đương nhiên Cố Khâm sẽ không đi ôm đồm cái công việc vất vả mà lại chẳng được lợi lộc gì này. Hình Chiến nhìn qua cũng không có hứng thú, hoặc là nói tên này thật giống như chẳng có hứng thú với cái gì hết.
“Rất tốt, như vậy mới đúng chứ. Người trẻ tuổi thì nên hoạt bát một chút.” Angus hài lòng gật gù. “Được rồi, vậy đấu võ, người cuối cùng còn đứng vững trong số các cậu sẽ làm lớp trưởng.” Hắn đưa ra quy tắc đơn giản mà thô bạo của mình, “Tôi cho các cậu nửa tiếng. Nửa tiếng sau nếu như vẫn còn hơn một người đứng, vậy thì tôi không còn cách nào khác, tự tôi sẽ kiểm tra thân thủ của các cậu, tự mình chọn ra một lớp trưởng. Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ!”
“Vậy bắt đầu đi.” Angus khoanh hai tay trước ngực, bình chân như vại mà đứng ở một bên quan sát trận hỗn chiến của hai mươi người sắp tới.
Có cái giới hạn nửa tiếng này, mọi người đều không dám sơ suất, bởi vì ai cũng không muốn phải cùng đánh một trận với vị huấn luyện viên nhìn qua thuần lương nhưng ra tay tàn nhẫn này. Bọn họ cấp tốc tìm đối thủ của mình, từng đôi xông vào chém giết. Chú ý của Cố Khâm đương nhiên đều tập trung tại người duy nhất mà hắn biết – Alvin.
Đừng xem thường vóc dáng nhỏ con của Alvin, thân thủ của hắn thế nhưng lại đặc biệt linh hoạt. Đối thủ của hắn to hơn hắn tận một vòng, vậy nhưng hắn né tránh vô cùng ung dung, tựa hồ đã dự đoán trước được chiêu tiếp theo của đối phương, sau đó tận dụng hết sức lực công kích vào nơi then chốt, trong chốc lát đã chiếm được thế thượng phòng, cho nên hiện tại nhìn qua không có gì cần phải lo lắng. Cố Khâm đảo qua những người khác trong lớp, tài năng của họ cũng không quá chênh lệch, mười phút sau mà vẫn không có đôi nào định ra được thắng thua. Xem ra chỉ trong nửa tiếng đồng hồ mà tìm ra được một người xuất sắc nhất là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Cố Khâm đang nghĩ như vậy, tình thế trên sân lại xảy ra biến hóa. Lúc đầu số người tham gia là số lẻ, nói cách khác tức là sẽ có một người bị dư ra. Theo thông thường, nếu như không phải tình huống đặc biệt, việc lấy hai đấu một sẽ bị coi là trơ tráo vô liêm sỉ, vì thế nên trong số những người tham gia liền dư ra học viên đầu trọc, trên mặt có một vết sẹo rất xấu, nhìn qua thật hung hãn, hơn nữa hắn còn là người có thể trạng cường tráng nhất lớp. Đây cũng có thể nói chính là bản năng đến gần cái lợi tránh đi cái hại của con người đi.
Đầu trọc có vẻ có chút lóng ngóng không biết làm sao, hắn đứng tại chỗ ngốc mười phút, không biết chợt nghĩ tới điều gì, giơ tay sờ sờ cái đầu trọc của mình, ngắm nhìn bốn phía một vòng, sau đó đi tới chỗ một đôi đang chiến đấu kịch liệt gần đó, một cước đạp thẳng lên lưng một trong hai người. Cú tập kích đột ngột khiến cho đối phương nhào về phía trước, trực tiếp lao vào nắm đấm của đối thủ, ôm bụng không đứng lên được nữa.
Đầu trọc nhanh chân bước tới một đôi khác ở gần nhất, duỗi chân chặn ngã một người trong đó, rồi lại tiếp tục dời trận địa của mình. Bàn tay to chụp tới, túm lấy sau cổ đối thủ của Alvin, mà Alvin vốn đang chuẩn bị làm động tác đá eo nhờ vậy mà đá thẳng lên gò má đối thủ, cứ như vậy thắng mà không hiểu tại sao mình lại thắng.
Đầu trọc một đường quét đi, quấy rầy hết thẩy đội ngũ đang chiến đấu một lần, từ phía sau quyết định thắng bại của mỗi đôi chiến đấu. Chỉ có điều người thắng thế nhưng lại nghẹn khuất một bụng lửa giận, “Này, cái tên này bị làm sao thế? Có hắn thì đánh thế nào?!”
Sau một khắc, ngoại trừ Alvin tựa hồ còn chưa rõ ràng tình hình ra, toàn bộ những người còn lại đều xông về phía đầu trọc cho hắn một trận no đòn. Nhưng một đám người như ong vỡ tổ đánh đấm một chỗ khó tránh khỏi sẽ ngộ thương.
“Đệch! Ai đánh ông đó?!”
“Tên nào không có mắt đánh ông thế?!”
“Các người đánh đi đâu vậy hả!” …
Chỉ trong chốc lát, hỗn chiến chân chính đã bắt đầu, ai còn để tâm đối thủ của mình là ai? Tên nào dám đánh ông tên đó chính là địch!
Không tới hai mươi phút, ai cũng mang bộ dạng tơi tả, vừa ỉu xìu vừa đau.
“Cái kia…” Mắt thấy thời gian sắp kết thúc, Alvin đi lên chọc chọc lưng người duy nhất còn đang loạng chà loạng choạng đứng dậy giữa đám người, kết quả đối phương đầu cũng chưa kịp quay lại liền đã ngã xuống.
“Hả? Vừa vặn nửa tiếng…” Angus liếc nhìn thời gian, dáng vẻ tựa hồ có hơi thất vọng. Cố Khâm phát giác đối phương nguyên bản là vẫn dự định lên đánh một trận. Angus cười vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, “Như vậy, bắt đầu từ hôm nay, lớp trưởng lớp A chính là Alvin Hudson. Hi vọng mọi người có thể đoàn kết học tập.”
Nhìn đám người trong thời gian ngắn có thể không đứng lên nổi kia xong, tầm mắt của Angus chuyển tới nửa lớp không tham gia hỗn chiến còn lại. Da đầu mọi người đều tê rần, lập tức đứng nghiêm thẳng tắp, sợ bị hắn nắm được nhược điểm nào đó. “Không cần vội, rồi sẽ đến phiên các cậu.” Angus nói ra một câu nhẹ hẫng khiến tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh, người nghĩ rằng mình tránh được một kiếp quả nhiên đều quá ngây thơ!
“Tôi gọi đến tên ai người đó ra khỏi hàng. Ai có thể đỡ được mười chiêu của tôi, tôi có thể đáp ứng người đó một điều kiện không trái với quy định của trường.” Nét cười của hắn càng thêm nhu hoà, “Bao gồm cả việc qua lại với tôi nha! Được rồi, người thứ nhất, Ngô Nhạc Phong!”
Từng người từng người trong nửa lớp còn lại đều bị gọi lên, không một ai ngoại lệ có thể đỡ được mười chiêu của Angus, chỉ một chiêu đã bị Angus đánh ngã. Càng về sau mọi người càng không thấy được hi vọng. Có người định đi lên đánh qua loa cho xong, bị Angus đánh cho nằm sấp dưới đất rồi lại bị kéo lên đánh tiếp, đánh qua đánh lại mười lần, cũng liên tiếp bị cho ôm đất mười lần. Có vết xe đổ của người này, những người còn lại đều đành phải ngoan ngoãn, không thể không dốc hết toàn lực.
Người đứng trên sân càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có Cố Khâm và Hình Chiến.
“Cố Khâm.” Angus gọi tên Cố Khâm trước.
Cố Khâm hít một hơi thật sâu tiến lên, quy củ tiến hành mười lần công kích. Đúng lúc này, khí thế quanh thân Angus biến đổi. Hắn vung lên một quyền đánh về phía Cố Khâm, Cố Khâm theo bản năng nhận ra nguy hiểm liền làm một động tác né tránh học từ quân đội, đồng thời theo phản xạ có điều kiện đá phản kích một cước phòng thủ.
“Ồ?” Cánh tay của Angus xoay ngang, lấy cứng đối cứng ngăn trở một cước này của Cố Khâm. Những học viên trước chưa ai sống qua được một chiêu của Angus, Cố Khâm lại cư nhiên tránh thoát được, điều này khiến mắt Angus sáng lên, nghiêm túc hơn hẳn.
Lúc này Cố Khâm lại không thoải mái như vậy. Cảm giác đau đớn thấu tim truyền từ bắp chân hắn tới, đối phương ít nhất cũng là cấp A… Cấp bậc thể chất chênh lệch quá lớn, hắn căn bản không có sức để đánh một trận. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo nào cũng là vô dụng, vì thế Cố Khâm thức thời mà ôm chân nhảy ra. Nhìn Angus mang bộ dạng nóng lòng muốn thử, hắn vội vàng giải thích, “Huấn luyện viên, tiếp tục sẽ gãy chân em mất!”
Angus nhìn qua có chút xoắn xuýt, cuối cùng quyết định tạm thời buông tha hắn, “Được rồi, người cuối cùng, Hình Chiến.”
Cố Khâm khập khễnh trở lại cạnh Alvin. Alvin vội đỡ lấy hắn. “Tôi không sao, cho dù có gãy thật thì tới phòng y tế nằm khoang chữa bệnh một hai tiếng là có thể hồi phục như cũ rồi.” Cố Khâm tập trung toàn bộ sự chú ý lên cuộc đối chiến giữa Hình Chiến và Angus.
Chiêu thứ nhất của Hình Chiến đã khiến cho Angus có chút chật vật phải tránh đi, đến chiêu thứ ba, Angus đã không thể không ra tay chống lại sự công kích của đối phương. Hai người đánh qua mười chiêu đánh đến khó phân thắng bại. Học viên vây xem hoa đầu chóng mặt, trợn mắt há mồm, cái tên này là ai? Thật mạnh mẽ!
“Quá giỏi! Cậu ta là ai? Cư nhiên có thể đánh bất phân thắng bại với huấn luyện viên!” Người duy nhất trong lớp hầu như không bị thương Alvin ở một bên hô to gọi nhỏ.
“Cậu ta là con trai Nguyên soái Hình Duệ, Hình Chiến.” Cố Khâm phát hiện chiêu thức đối phương sử dụng toàn bộ đều là của quân đội, hơn nữa nhìn vào trình độ thuần thục kia khẳng định y vẫn thường thường đối luyện cùng với quân nhân. Cố Khâm hâm mộ nhìn hai người họ đối chiến, lúc nào bản thân mới có thể đánh một trận sảng khoái tràn trề như vậy?
“Hóa ra là thế! Tôi còn đang nghĩ sao cậu ta lại khiến cho tôi có cảm giác giống như cậu!” Alvin bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Bối cảnh của hai người cũng rất giống nhau.”
Giống sao? Cố Khâm sững sờ. Chỉ nói riêng tới thể chất thôi, hắn hiện tại cũng phải kém đối phương một đoạn dài. Dù cho có là tương lai, thời điểm hắn trở thành thiếu tướng, đối phương đã là Thượng Tướng từ lâu. Thực sự là… Tại sao lại có chút không cam lòng đây… Không biết trình độ chiến thuật của đối phương ở mức nào? Cho dù có là thiên tài thì hắn tốt xấu gì cũng có nhiều hơn mười năm kinh nghiệm, không lẽ bản thân hai mươi năm sau lại không sánh bằng một tân sinh vừa mới gia nhập trường quân sự?
“Tôi thật muốn trở thành bạn bè với cậu ta nha! Có điều cậu ta nhìn vào có vẻ thật khó ở chung…” Alvin thở dài một hơi.
Cố Khâm thần xui quỷ khiến mà tiếp lời, “Tôi là bạn cùng phòng với cậu ta.”
“Ồ?!”
Dù sao giữa cấp A và cấp C vẫn có một mức chênh lệch nhất định, cuối cùng Hình Chiến bại bởi Angus. Có điều đánh nhau một trận thống khoái khiến tâm tình Angus đặc biệt thoải mái, “Tôi nói được là làm được. Cậu đã đánh được trong mười chiêu, vậy tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu. Cậu nghĩ kỹ xong có thể nói cho tôi bất cứ lúc nào.” Sau đó phất tay buông tha cho các học viên của lớp A, thông báo mọi người buổi chiều tới đây tập hợp xong thì giải tán.
Lúc này cũng đã là giờ ăn trưa. Không đánh không quen biết, học viên lớp A rất nhanh đã thân thiết với nhau, chỉ trong chốc lát đã bá vai bá cổ hẹn nhau cùng đi ăn cơm ở căng tin. Hình Chiến mặt than cùng khí tràng lạnh lẽo quanh thân lại khiến người khác không dám tới gần, cho nên chỗ ngồi ở gần y đều trống. Dưới sự tấn công của đôi mắt sáng như sao của Alvin, Cố Khâm không thể không nhắm mắt ngồi xuống chỗ đối diện, bên cạnh là Alvin.
“Xin chào, tôi là Alvin Hudson, chúng ta có thể làm bạn không?” Có Cố Khâm chống đỡ, Alvin cũng đánh bạo, không sợ gì mà hỏi.
Ngay khi Cố Khâm cảm thấy Alvin nói quá thẳng thừng, đối phương sẽ không để ý tới hắn thì Hình Chiến lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Alvin, “Hình Chiến.”
Ai? Hình như tên này cũng không có lạnh lùng như hắn nghĩ.
“Rất hân hạnh được biết cậu! Tôi nghe nói cậu và Cố Khâm là bạn cùng phòng nha! Thảo nào hai người lại giống nhau như vậy!” Alvin được đáp lại càng thêm kích động.
“Chúng tôi rốt cuộc là giống nhau chỗ nào?” Cố Khâm không nhịn được phản bác. Đây đã là lần thứ hai hắn nghe được đối phương nói như vậy.
Những học viên có ý nghĩ tương tự với người khi nãy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng mà liên tục lắc đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Trong lúc nhất thời toàn khu vực yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
“Nếu không có, vậy chúng ta bắt đầu tuyển chọn ra một lớp trưởng đi. Ai muốn làm lớp trưởng thì bước ra khỏi hàng.”
Có lẽ là do màn trình diễn khi nãy của hắn quá mức chấn động, mọi người đều do dự, không người nào nguyện ý muốn làm người đầu tiên.
“Hả? Sợ cái gì, tôi có bắt các cậu đánh với tôi đâu. Nếu như ngay ngày khai giảng đầu tiên đã cho nửa lớp vào phòng y tế thì tôi còn làm huấn luyện viên để làm gì?” Angus nhe răng cười.
Rốt cục cũng có người đứng dậy, nhưng cư nhiên lại là cái người nhỏ gầy nhất lớp – Alvin! Có người đầu tiên tất sẽ có người thứ hai, người đi ra lục tục xếp thành hàng, cuối cùng gần nửa lớp đều nóng lòng muốn thử. Đương nhiên Cố Khâm sẽ không đi ôm đồm cái công việc vất vả mà lại chẳng được lợi lộc gì này. Hình Chiến nhìn qua cũng không có hứng thú, hoặc là nói tên này thật giống như chẳng có hứng thú với cái gì hết.
“Rất tốt, như vậy mới đúng chứ. Người trẻ tuổi thì nên hoạt bát một chút.” Angus hài lòng gật gù. “Được rồi, vậy đấu võ, người cuối cùng còn đứng vững trong số các cậu sẽ làm lớp trưởng.” Hắn đưa ra quy tắc đơn giản mà thô bạo của mình, “Tôi cho các cậu nửa tiếng. Nửa tiếng sau nếu như vẫn còn hơn một người đứng, vậy thì tôi không còn cách nào khác, tự tôi sẽ kiểm tra thân thủ của các cậu, tự mình chọn ra một lớp trưởng. Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ!”
“Vậy bắt đầu đi.” Angus khoanh hai tay trước ngực, bình chân như vại mà đứng ở một bên quan sát trận hỗn chiến của hai mươi người sắp tới.
Có cái giới hạn nửa tiếng này, mọi người đều không dám sơ suất, bởi vì ai cũng không muốn phải cùng đánh một trận với vị huấn luyện viên nhìn qua thuần lương nhưng ra tay tàn nhẫn này. Bọn họ cấp tốc tìm đối thủ của mình, từng đôi xông vào chém giết. Chú ý của Cố Khâm đương nhiên đều tập trung tại người duy nhất mà hắn biết – Alvin.
Đừng xem thường vóc dáng nhỏ con của Alvin, thân thủ của hắn thế nhưng lại đặc biệt linh hoạt. Đối thủ của hắn to hơn hắn tận một vòng, vậy nhưng hắn né tránh vô cùng ung dung, tựa hồ đã dự đoán trước được chiêu tiếp theo của đối phương, sau đó tận dụng hết sức lực công kích vào nơi then chốt, trong chốc lát đã chiếm được thế thượng phòng, cho nên hiện tại nhìn qua không có gì cần phải lo lắng. Cố Khâm đảo qua những người khác trong lớp, tài năng của họ cũng không quá chênh lệch, mười phút sau mà vẫn không có đôi nào định ra được thắng thua. Xem ra chỉ trong nửa tiếng đồng hồ mà tìm ra được một người xuất sắc nhất là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Cố Khâm đang nghĩ như vậy, tình thế trên sân lại xảy ra biến hóa. Lúc đầu số người tham gia là số lẻ, nói cách khác tức là sẽ có một người bị dư ra. Theo thông thường, nếu như không phải tình huống đặc biệt, việc lấy hai đấu một sẽ bị coi là trơ tráo vô liêm sỉ, vì thế nên trong số những người tham gia liền dư ra học viên đầu trọc, trên mặt có một vết sẹo rất xấu, nhìn qua thật hung hãn, hơn nữa hắn còn là người có thể trạng cường tráng nhất lớp. Đây cũng có thể nói chính là bản năng đến gần cái lợi tránh đi cái hại của con người đi.
Đầu trọc có vẻ có chút lóng ngóng không biết làm sao, hắn đứng tại chỗ ngốc mười phút, không biết chợt nghĩ tới điều gì, giơ tay sờ sờ cái đầu trọc của mình, ngắm nhìn bốn phía một vòng, sau đó đi tới chỗ một đôi đang chiến đấu kịch liệt gần đó, một cước đạp thẳng lên lưng một trong hai người. Cú tập kích đột ngột khiến cho đối phương nhào về phía trước, trực tiếp lao vào nắm đấm của đối thủ, ôm bụng không đứng lên được nữa.
Đầu trọc nhanh chân bước tới một đôi khác ở gần nhất, duỗi chân chặn ngã một người trong đó, rồi lại tiếp tục dời trận địa của mình. Bàn tay to chụp tới, túm lấy sau cổ đối thủ của Alvin, mà Alvin vốn đang chuẩn bị làm động tác đá eo nhờ vậy mà đá thẳng lên gò má đối thủ, cứ như vậy thắng mà không hiểu tại sao mình lại thắng.
Đầu trọc một đường quét đi, quấy rầy hết thẩy đội ngũ đang chiến đấu một lần, từ phía sau quyết định thắng bại của mỗi đôi chiến đấu. Chỉ có điều người thắng thế nhưng lại nghẹn khuất một bụng lửa giận, “Này, cái tên này bị làm sao thế? Có hắn thì đánh thế nào?!”
Sau một khắc, ngoại trừ Alvin tựa hồ còn chưa rõ ràng tình hình ra, toàn bộ những người còn lại đều xông về phía đầu trọc cho hắn một trận no đòn. Nhưng một đám người như ong vỡ tổ đánh đấm một chỗ khó tránh khỏi sẽ ngộ thương.
“Đệch! Ai đánh ông đó?!”
“Tên nào không có mắt đánh ông thế?!”
“Các người đánh đi đâu vậy hả!” …
Chỉ trong chốc lát, hỗn chiến chân chính đã bắt đầu, ai còn để tâm đối thủ của mình là ai? Tên nào dám đánh ông tên đó chính là địch!
Không tới hai mươi phút, ai cũng mang bộ dạng tơi tả, vừa ỉu xìu vừa đau.
“Cái kia…” Mắt thấy thời gian sắp kết thúc, Alvin đi lên chọc chọc lưng người duy nhất còn đang loạng chà loạng choạng đứng dậy giữa đám người, kết quả đối phương đầu cũng chưa kịp quay lại liền đã ngã xuống.
“Hả? Vừa vặn nửa tiếng…” Angus liếc nhìn thời gian, dáng vẻ tựa hồ có hơi thất vọng. Cố Khâm phát giác đối phương nguyên bản là vẫn dự định lên đánh một trận. Angus cười vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, “Như vậy, bắt đầu từ hôm nay, lớp trưởng lớp A chính là Alvin Hudson. Hi vọng mọi người có thể đoàn kết học tập.”
Nhìn đám người trong thời gian ngắn có thể không đứng lên nổi kia xong, tầm mắt của Angus chuyển tới nửa lớp không tham gia hỗn chiến còn lại. Da đầu mọi người đều tê rần, lập tức đứng nghiêm thẳng tắp, sợ bị hắn nắm được nhược điểm nào đó. “Không cần vội, rồi sẽ đến phiên các cậu.” Angus nói ra một câu nhẹ hẫng khiến tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh, người nghĩ rằng mình tránh được một kiếp quả nhiên đều quá ngây thơ!
“Tôi gọi đến tên ai người đó ra khỏi hàng. Ai có thể đỡ được mười chiêu của tôi, tôi có thể đáp ứng người đó một điều kiện không trái với quy định của trường.” Nét cười của hắn càng thêm nhu hoà, “Bao gồm cả việc qua lại với tôi nha! Được rồi, người thứ nhất, Ngô Nhạc Phong!”
Từng người từng người trong nửa lớp còn lại đều bị gọi lên, không một ai ngoại lệ có thể đỡ được mười chiêu của Angus, chỉ một chiêu đã bị Angus đánh ngã. Càng về sau mọi người càng không thấy được hi vọng. Có người định đi lên đánh qua loa cho xong, bị Angus đánh cho nằm sấp dưới đất rồi lại bị kéo lên đánh tiếp, đánh qua đánh lại mười lần, cũng liên tiếp bị cho ôm đất mười lần. Có vết xe đổ của người này, những người còn lại đều đành phải ngoan ngoãn, không thể không dốc hết toàn lực.
Người đứng trên sân càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có Cố Khâm và Hình Chiến.
“Cố Khâm.” Angus gọi tên Cố Khâm trước.
Cố Khâm hít một hơi thật sâu tiến lên, quy củ tiến hành mười lần công kích. Đúng lúc này, khí thế quanh thân Angus biến đổi. Hắn vung lên một quyền đánh về phía Cố Khâm, Cố Khâm theo bản năng nhận ra nguy hiểm liền làm một động tác né tránh học từ quân đội, đồng thời theo phản xạ có điều kiện đá phản kích một cước phòng thủ.
“Ồ?” Cánh tay của Angus xoay ngang, lấy cứng đối cứng ngăn trở một cước này của Cố Khâm. Những học viên trước chưa ai sống qua được một chiêu của Angus, Cố Khâm lại cư nhiên tránh thoát được, điều này khiến mắt Angus sáng lên, nghiêm túc hơn hẳn.
Lúc này Cố Khâm lại không thoải mái như vậy. Cảm giác đau đớn thấu tim truyền từ bắp chân hắn tới, đối phương ít nhất cũng là cấp A… Cấp bậc thể chất chênh lệch quá lớn, hắn căn bản không có sức để đánh một trận. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo nào cũng là vô dụng, vì thế Cố Khâm thức thời mà ôm chân nhảy ra. Nhìn Angus mang bộ dạng nóng lòng muốn thử, hắn vội vàng giải thích, “Huấn luyện viên, tiếp tục sẽ gãy chân em mất!”
Angus nhìn qua có chút xoắn xuýt, cuối cùng quyết định tạm thời buông tha hắn, “Được rồi, người cuối cùng, Hình Chiến.”
Cố Khâm khập khễnh trở lại cạnh Alvin. Alvin vội đỡ lấy hắn. “Tôi không sao, cho dù có gãy thật thì tới phòng y tế nằm khoang chữa bệnh một hai tiếng là có thể hồi phục như cũ rồi.” Cố Khâm tập trung toàn bộ sự chú ý lên cuộc đối chiến giữa Hình Chiến và Angus.
Chiêu thứ nhất của Hình Chiến đã khiến cho Angus có chút chật vật phải tránh đi, đến chiêu thứ ba, Angus đã không thể không ra tay chống lại sự công kích của đối phương. Hai người đánh qua mười chiêu đánh đến khó phân thắng bại. Học viên vây xem hoa đầu chóng mặt, trợn mắt há mồm, cái tên này là ai? Thật mạnh mẽ!
“Quá giỏi! Cậu ta là ai? Cư nhiên có thể đánh bất phân thắng bại với huấn luyện viên!” Người duy nhất trong lớp hầu như không bị thương Alvin ở một bên hô to gọi nhỏ.
“Cậu ta là con trai Nguyên soái Hình Duệ, Hình Chiến.” Cố Khâm phát hiện chiêu thức đối phương sử dụng toàn bộ đều là của quân đội, hơn nữa nhìn vào trình độ thuần thục kia khẳng định y vẫn thường thường đối luyện cùng với quân nhân. Cố Khâm hâm mộ nhìn hai người họ đối chiến, lúc nào bản thân mới có thể đánh một trận sảng khoái tràn trề như vậy?
“Hóa ra là thế! Tôi còn đang nghĩ sao cậu ta lại khiến cho tôi có cảm giác giống như cậu!” Alvin bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Bối cảnh của hai người cũng rất giống nhau.”
Giống sao? Cố Khâm sững sờ. Chỉ nói riêng tới thể chất thôi, hắn hiện tại cũng phải kém đối phương một đoạn dài. Dù cho có là tương lai, thời điểm hắn trở thành thiếu tướng, đối phương đã là Thượng Tướng từ lâu. Thực sự là… Tại sao lại có chút không cam lòng đây… Không biết trình độ chiến thuật của đối phương ở mức nào? Cho dù có là thiên tài thì hắn tốt xấu gì cũng có nhiều hơn mười năm kinh nghiệm, không lẽ bản thân hai mươi năm sau lại không sánh bằng một tân sinh vừa mới gia nhập trường quân sự?
“Tôi thật muốn trở thành bạn bè với cậu ta nha! Có điều cậu ta nhìn vào có vẻ thật khó ở chung…” Alvin thở dài một hơi.
Cố Khâm thần xui quỷ khiến mà tiếp lời, “Tôi là bạn cùng phòng với cậu ta.”
“Ồ?!”
Dù sao giữa cấp A và cấp C vẫn có một mức chênh lệch nhất định, cuối cùng Hình Chiến bại bởi Angus. Có điều đánh nhau một trận thống khoái khiến tâm tình Angus đặc biệt thoải mái, “Tôi nói được là làm được. Cậu đã đánh được trong mười chiêu, vậy tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu. Cậu nghĩ kỹ xong có thể nói cho tôi bất cứ lúc nào.” Sau đó phất tay buông tha cho các học viên của lớp A, thông báo mọi người buổi chiều tới đây tập hợp xong thì giải tán.
Lúc này cũng đã là giờ ăn trưa. Không đánh không quen biết, học viên lớp A rất nhanh đã thân thiết với nhau, chỉ trong chốc lát đã bá vai bá cổ hẹn nhau cùng đi ăn cơm ở căng tin. Hình Chiến mặt than cùng khí tràng lạnh lẽo quanh thân lại khiến người khác không dám tới gần, cho nên chỗ ngồi ở gần y đều trống. Dưới sự tấn công của đôi mắt sáng như sao của Alvin, Cố Khâm không thể không nhắm mắt ngồi xuống chỗ đối diện, bên cạnh là Alvin.
“Xin chào, tôi là Alvin Hudson, chúng ta có thể làm bạn không?” Có Cố Khâm chống đỡ, Alvin cũng đánh bạo, không sợ gì mà hỏi.
Ngay khi Cố Khâm cảm thấy Alvin nói quá thẳng thừng, đối phương sẽ không để ý tới hắn thì Hình Chiến lại ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Alvin, “Hình Chiến.”
Ai? Hình như tên này cũng không có lạnh lùng như hắn nghĩ.
“Rất hân hạnh được biết cậu! Tôi nghe nói cậu và Cố Khâm là bạn cùng phòng nha! Thảo nào hai người lại giống nhau như vậy!” Alvin được đáp lại càng thêm kích động.
“Chúng tôi rốt cuộc là giống nhau chỗ nào?” Cố Khâm không nhịn được phản bác. Đây đã là lần thứ hai hắn nghe được đối phương nói như vậy.