Cơ giáp cỡ nhỏ so với chiến hạm thì thật sự là quá nhỏ, trong lúc kịch chiến rất khó có người chú ý tới bọn họ, càng sẽ không có ai nghĩ tới bọn họ có thể xuyên qua hỏa lực dày đặc như vậy mà vẫn còn có thể nguyên vẹn.
Đây có thể nói là công của cảm ứng đặc thù của Alvin. Ngay từ đầu, trực giác né tránh nguy hiểm của Alvin đã khiến cho người khác phải thán phục. Tại lần so đấu giữa học viên năm nhất và học viên năm trên trước Giải đấu Liên trường kia, Alvin có thể nói chính là bị bất đắc dĩ phải làm việc quá khả năng, nhưng hắn lại có thể khống chế hạm đội chạy thoát khỏi công kích mãnh liệt của Niên Lăng Húc, lại còn chống đỡ được lâu mà chỉ tổn thất lẻ tẻ mấy chiếc chiến hạm, giống như chỉ là đang đùa giỡn với đối phương thôi vậy.
Nhưng tình huống bây giờ lại rất nguy hiểm, đi nhầm một bước chính là vạn kiếp bất phục. Áp lực của Alvin lớn hơn, nhưng càng nguy hiểm, năng lực của hắn lại càng trở nên xuất sắc. Phán đoán của hắn chưa từng sai lầm, trong lúc vô tình đã giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Hình Chiến. Nếu không có Alvin, chỉ dựa vào một mình Hình Chiến thì đoạn đường này sẽ rất khó khăn. Còn Hứa Thiếu Phong cũng rất tận tâm với công việc mà bảo vệ Alvin, nghe theo mệnh lệnh của Hình Chiến.
Thực ra thì họ cũng không có một mục tiêu cụ thể, chẳng qua chỉ là không ngừng đi sâu vào trong lòng quân địch mà thôi. Càng đi sâu vào, phòng thủ của Satan lại càng lỏng lẻo, đại khái là bởi vì cho rằng với tình hình trận chiến phía trước thì phải mất một thời gian nữa mới đánh được tới chỗ này.
Trên đường đi, họ phát hiện binh lực của Satan phải nhiều hơn so với bọn họ dự đoán rất nhiều, bốn phương tám hướng nhìn không hết, đừng nói là một chiếc cơ giáp, cho dù là cả một đơn vị rơi vào chỉ sợ cũng rất khó an toàn rút lui. Việc này làm cho Alvin và Hứa Thiếu Phong càng thêm lo lắng về tình cảnh của Cố Khâm hơn. Họ có thể cứu Cố Khâm ra sao? Vạn nhất họ kinh động quân địch, họ nên làm thế nào để xông ra khỏi vòng vây đông nghìn nghịt này?
Sau khi vượt qua ranh giới tiền tuyến bọn họ liền cắt đứt liên lạc với quân đoàn, từ lúc này họ chỉ có thể dựa vào bản thân. Hình Chiến hiện tại không có tâm tư lo lắng về sau này, bây giờ nhiệm vụ duy nhất của y chỉ có tìm được Cố Khâm. Y thời thời khắc khắc chú ý đến màn hình theo dõi của Chiến Thần xem có thể hiện vị trí của Thương Lang không, nhưng kết quả lại thường làm cho y thất vọng. Y bắt đầu hoài nghi, không rõ phương hướng của họ có đúng hay không, trận tuyến của quân Satan kéo dài như vậy, vượt xa phạm vi của tín hiệu, có lẽ vị trí của Cố Khâm nghiêng về phía bên phải nhiều hơn chăng? Hoặc là bên trái?
Hình Chiến không thích đánh cược, nhưng lần này y lại không thể không cược một lần vào vận khí hư vô mờ mịt này. Y tình nguyện tin tưởng là mình may mắn, Cố Khâm cũng vậy, bởi vì việc bọn họ sống lại chính là may mắn lớn nhất trong đời.
Sau khi khẩn trương căng thẳng trốn tránh cả một ngày, thể lực của Alvin tụt xuống rất nhanh. Mặc dù trước khi lên đường đã mang theo thuốc nâng cao tinh thần tốt nhất, thế nhưng thứ này lại không thể dùng nhiều, sẽ gây tổn hại tới cơ thể. Nói cách khác nếu qua mấy tiếng nữa mà còn chưa tìm được Cố Khâm, vậy thì Alvin phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Nếu không cách nào tập trung chú ý, loại giác quan thứ sáu đặc thù này làm sao còn có thể có hiệu quả? Đến lúc đó Hình Chiến dĩ nhiên sẽ không thể nào chờ đối phương khôi phục thể lực, y sẽ để Hứa Thiếu Phong đưa Alvin trở về, bản thân thì sẽ tiếp tục tiến vào sâu hơn, Alvin đã góp sức quá nhiều rồi.
Có lẽ là trời cao không đành lòng, tại thời điểm Alvin vẫn còn có thể chịu đựng, Chiến Thần nhận được tín hiệu của Thương Lang. Tinh thần mọi người chấn động một cái, cuối cùng cũng có mục tiêu xác định!
Nhưng khi họ càng đến gần điểm kia, canh phòng Satan lại càng nghiêm ngặt, không còn lỏng lẻo như trước nữa. Bọn họ phát hiện ra nơi tín hiệu Thương Lang truyền ra là ở trên một chiếc chiến hạm khổng lồ, bề ngoài dữ tợn. Đó là… chủ hạm của địch?!
Alvin trợn tròn mắt, “Chúng ta đi vào thế nào đây?” Cho dù hắn có cảm ứng đặc thù thì cũng không phá nổi phòng ngự dày đặc như thế! Đây chính là chủ hạm của quân địch, không phải là chiến hạm nào khác! Nghĩ tới đây, Alvin lại càng thấy không tự tin.
Hình Chiến không trả lời, chỉ cố gắng kìm chế lại tâm trạng nóng nảy muốn lập tức vọt vào tìm Cố Khâm, bình tĩnh mà quan sát chiếc chiến hạm địch này. Y để hai người Alvin tìm một chỗ tương đối an toàn đợi, còn bản thân thì bay vòng quanh chủ hạm vài vòng, tốn nửa ngày để thăm dò quy luật hoạt động của lính canh Satan. Sau khi trở lại, Hình Chiến nói thẳng, “Nhiệm vụ của hai người hiện tại đã kết thúc, hai người có thể trở về. Chuyện tiếp theo giao cho tôi xử lý.”
“Đã tới đây rồi mà cậu còn đuổi chúng tôi đi?!” Alvin không dám tin trợn mắt nhìn y.
“Cậu sẽ kéo chân sau.” Một khi lên chiếc chiến hạm kia, cho dù lúc đầu không bị địch phát hiện đi chăng nữa thì đến cuối, khi dẫn Cố Khâm đi cũng sẽ nhất định phải va chạm với Satan. Ngay cả Hình Chiến cũng không dám đảm bảo mình sẽ an toàn trốn thoát chứ đừng nói tới Alvin, “Hai người mau rời khỏi chỗ này.” Hình Chiến lưu lại những lời này, sau đó lặng yên không một tiếng bay về hướng chiến hạm địch.
“Cái gì vậy, cậu ấy cho rằng chỉ như vậy là có thể bỏ mặc tôi?” Alvin nhỏ giọng thì thầm, chăm chú nhìn bóng dáng của Hình Chiến, cũng bám theo.
Hứa Thiếu Phong lái cơ giáp bay cách hắn nửa bước, “Này tiểu quỷ, cậu tốt nhất nên phục tùng mệnh lệnh.” Nghe vào giống như cảnh cáo, nhưng giọng điệu lại thật lười biếng, tựa như bản thân hắn không phải là đang ở trong lòng địch mà là đang nghỉ ngơi ở một quầy rượu vậy.
“Vậy anh theo tôi làm gì?” Alvin liếc mắt, có điều đối phương không thấy được.
Hứa Thiếu Phong chậc chậc hai tiếng, “Tướng quân ra lệnh tôi bảo vệ cho cậu.” Bản thân từng nghe qua năng lực của Alvin, nhưng hôm nay tận mắt thấy được tác dụng khủng bố của loại giác quan thứ sáu quỷ dị này, cũng khó trách Tướng quân lại đi coi trọng cậu ta đến như vậy. Không biết có mang lại may mắn gì không, nhưng mà kỹ năng tránh xui thì lại tôi luyện đến vô cùng thuần thục rồi. Chỉ cần bản thân đi theo cậu ta, muốn chết đúng là thật không dễ dàng.
Hình Chiến cũng không biết phía sau mình đã mọc ra hai cái đuôi, vì để cho bản thân không bị ảnh hưởng, y đã chặn lại liên lạc với những người khác. Theo như y quan sát, cứ cách bốn mươi phút chiến hạm tuần tra của Satan sẽ thay ca một lần, đến lúc đó cửa vận chuyển sẽ mở ra. Y bám vào đáy một chiếc chiến hạm đang thay ca, đi theo chiến hạm vào đến chiến hạm địch. Chiếc cơ giáp cỡ nhỏ cao ba mét ở trong vũ trụ thì không là gì cả, nhưng khi lên đến chiến hạm địch rồi thì có thể coi như vật khổng lồ. Hình Chiến lập tức thu hồi Chiến Thần, tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại của mình xuống. Trước khi tìm được Cố Khâm, có thể trốn bao lâu thì trốn bấy lâu.
Cũng may vận khí của Hình Chiến tốt. Trước kia, trên chiến hạm này cứ cách một thời gian sẽ lại kiểm tra xem trên chiến hạm có xuất hiện sinh vật ngoại lai hay không, nhưng vì có đám Mendel ở trên này, nên việc kiểm tra này tạm thời bị dừng lại, bởi thế mà Hình Chiến cũng không bị phát hiện.
Thế nhưng nơi này khắp nơi đều có camera theo dõi, chỗ nào cũng có Satan canh gác, một người muốn không bị nhìn thấy thật sự khó khăn, đi nửa bước cũng rất vất vả. Cũng may Hình Chiến mang theo một dụng cụ tàng hình, có thể thông qua khúc xạ ánh sáng xung quanh khiến cho người sử dụng tàng hình đi. Khi đứng bất động thì hoàn hảo, nhưng khi di chuyển sẽ gây ra một ít chấn động, biên độ di chuyển càng lớn thì sơ hở càng nhiều, cho nên kỹ thuật này luôn bị coi là vô dụng, tạm thời không được sử dụng vào phương diện chiến đấu. Thế nhưng vào hôm nay, cái dụng cụ phụ trợ vô dụng này lại phát huy tác dụng mấu chốt.
Dưới sự che chắn của thiết bị tàng hình, Hình Chiến chậm chạp xê dịch về phía mục tiêu, cuối cùng chỉ còn cách Thương Lang có một bước. Tín hiệu được truyền tới từ một căn phòng cửa đóng chặt, cách đó không xa còn có Satan đang đứng canh. Y đang suy nghĩ nên làm thế nào để đi vào thì cửa lại mở ra, đi ra thế nhưng lại là con người!
Hình Chiến quyết định thật nhanh, đánh một quyền vào giữa bụng đối phương. Người nọ không chút phòng bị mà lảo đảo lùi về sau, ngay sau đó liền bị Hình Chiến che miệng, một tay kia của y giam cầm nửa người trên đối phương, lắc mình vào, cửa vừa mới mở ra lại tự động đóng lại. Động tác của Hình Chiến rất nhanh, Satan kia cũng vì góc độ mà không chú ý tới chuyện vừa xảy ra.
Cố Khâm không ở trong phòng, nhưng Hình Chiến thấy Antonio, cùng với thiết bị khống chế của Thương Lang ở trong tay đối phương. Hình Chiến khống chế người đè ngã hắn xuống đất, hai tay cầm đầu đối phương không chút do dự vặn một cái, rắc một tiếng giòn giã, cổ người này lập tức bị y bẻ gãy! Ngay sau đó y tấn công về phía Antonio, dùng thủ pháp tương tự chế ngự đối phương.
“Cố Khâm ở đâu?” Hình Chiến lạnh lùng hỏi.
“Ưm, ưm…” Antonio bị che miệng không nói ra được một từ hoàn chỉnh. Hắn biết Hình Chiến sẽ tới cứu Cố Khâm, lại không ngờ rằng đối phương sẽ đến nhanh như thế! Mặc dù Hình Chiến vừa gặp đã giết sĩ quan phụ tá kia, Antonio lại không cảm thấy sợ, ngược lại còn sinh ra cảm giác sung sướng không cách nào nói rõ. Có lẽ đối phương có thể giúp mình thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.
“Đừng giở trò với tôi, nếu không kết cục của anh cũng sẽ giống như người khi nãy.” Hình Chiến cảnh cáo xong, từ từ buông tay đang che miệng Antonio ra.
“Mang tôi đi cùng đi!” Thốt ra lời này xong, Antonio liền hối hận. Dù cho hắn có trở lại Liên minh Nhân loại thì chẳng lẽ còn có thể xóa đi tội mà bản thân đã phạm vào trước đó sao? Huống chi hắn còn có một người cha phạm tội phản bội! Ai sẽ tin tưởng hắn vô tội? Antonio cười khổ, “Được rồi, coi như tôi chưa nói. Tôi biết Cố Khâm ở đâu, tôi đưa cậu tới.”
“Mendel đã phản bội, tôi dựa vào cái gì mà tin anh?” Ánh mắt Hình Chiến sắc bén mà nhìn chằm chằm hắn.
“Cậu chỉ có thể tin tôi. Tôi không biết cậu vào bằng cách nào, nhưng cậu cũng thấy rồi, canh gác bên ngoài nghiêm ngặt như thế, còn có giám thị, cậu làm sao trốn nổi?” Antonio nằm mơ cũng muốn ở cùng một quân với Hình Chiến, nhưng không ngờ sẽ lại là dưới tình huống này, “Mà tôi thì lại có thể làm được!”
Hình Chiến vẫn vô cùng hoài nghi, “Anh muốn cái gì?”
“…Tôi không biết.” Antonio cười khổ, “Có lẽ chỉ là vì lương tâm bất an đi? Cố Khâm là vì tôi nên mới bị Satan bắt.” Những lời này khiến cho sát khí không chút che giấu nào của Hình Chiến lại nồng đậm lên. Antonio chống lại ánh mắt y, “Bất kể cậu có tin hay không, trước khi tôi lên trên chiếc chiến hạm này, tôi cũng không biết cha mình đã phản bội. Nhưng mà bây giờ, dù tôi không muốn, cũng không thể trở về được quá khứ.”
Hình Chiến không phát hiện vấn đề gì trong mắt Antonio, đối phương nói không sai, y chỉ có thể lựa chọn tin vào hắn. Y cầm thiết bị khống chế Thương Lang lên cất vào trong ngực, “Đưa tôi đi tìm Cố Khâm.”
“Được.” Antonio nói ra biện pháp của mình, “Người mà cậu vừa giết kia là sĩ quan phụ tá cha tôi phái tới bảo vệ tôi. Thân hình hắn không khác nhiều so với cậu, cậu chỉ cần thay quần áo của hắn là được, Satan sẽ không phân biệt được, cũng giống như chúng ta nhìn vào chúng thì sẽ thấy tên nào cũng giống nhau như đúc vậy. Cậu cùng tôi đi ra ngoài, họ sẽ không để ý tới cậu. Thế nhưng, trừ căn phòng này, bên ngoài chỗ nào cũng có giám thị, bọn họ có Satan phiên dịch ngôn ngữ nhân loại đặc biệt đi theo giám sát chúng ta. Sau khi chúng ta đi ra cậu phải theo sát tôi, đừng nói gì.”
Cửa phòng lần nữa mở ra. Hình Chiến và Antonio cách nhau nửa bước lần lượt ra khỏi phòng. Với khoảng cách như vậy, chỉ cần đối phương có hành động khác thường gì, Hình Chiến liền có thể dùng tốc độ nhanh nhất để hạ gục đối phương.
Đúng như Antonio nói, Satan căn bản không phân biệt được Hình Chiến và sĩ quan phụ tá. Satan cách đó không xa kia chỉ nhìn bọn họ một cái, cũng không có phản ứng gì khác.
Đây có thể nói là công của cảm ứng đặc thù của Alvin. Ngay từ đầu, trực giác né tránh nguy hiểm của Alvin đã khiến cho người khác phải thán phục. Tại lần so đấu giữa học viên năm nhất và học viên năm trên trước Giải đấu Liên trường kia, Alvin có thể nói chính là bị bất đắc dĩ phải làm việc quá khả năng, nhưng hắn lại có thể khống chế hạm đội chạy thoát khỏi công kích mãnh liệt của Niên Lăng Húc, lại còn chống đỡ được lâu mà chỉ tổn thất lẻ tẻ mấy chiếc chiến hạm, giống như chỉ là đang đùa giỡn với đối phương thôi vậy.
Nhưng tình huống bây giờ lại rất nguy hiểm, đi nhầm một bước chính là vạn kiếp bất phục. Áp lực của Alvin lớn hơn, nhưng càng nguy hiểm, năng lực của hắn lại càng trở nên xuất sắc. Phán đoán của hắn chưa từng sai lầm, trong lúc vô tình đã giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Hình Chiến. Nếu không có Alvin, chỉ dựa vào một mình Hình Chiến thì đoạn đường này sẽ rất khó khăn. Còn Hứa Thiếu Phong cũng rất tận tâm với công việc mà bảo vệ Alvin, nghe theo mệnh lệnh của Hình Chiến.
Thực ra thì họ cũng không có một mục tiêu cụ thể, chẳng qua chỉ là không ngừng đi sâu vào trong lòng quân địch mà thôi. Càng đi sâu vào, phòng thủ của Satan lại càng lỏng lẻo, đại khái là bởi vì cho rằng với tình hình trận chiến phía trước thì phải mất một thời gian nữa mới đánh được tới chỗ này.
Trên đường đi, họ phát hiện binh lực của Satan phải nhiều hơn so với bọn họ dự đoán rất nhiều, bốn phương tám hướng nhìn không hết, đừng nói là một chiếc cơ giáp, cho dù là cả một đơn vị rơi vào chỉ sợ cũng rất khó an toàn rút lui. Việc này làm cho Alvin và Hứa Thiếu Phong càng thêm lo lắng về tình cảnh của Cố Khâm hơn. Họ có thể cứu Cố Khâm ra sao? Vạn nhất họ kinh động quân địch, họ nên làm thế nào để xông ra khỏi vòng vây đông nghìn nghịt này?
Sau khi vượt qua ranh giới tiền tuyến bọn họ liền cắt đứt liên lạc với quân đoàn, từ lúc này họ chỉ có thể dựa vào bản thân. Hình Chiến hiện tại không có tâm tư lo lắng về sau này, bây giờ nhiệm vụ duy nhất của y chỉ có tìm được Cố Khâm. Y thời thời khắc khắc chú ý đến màn hình theo dõi của Chiến Thần xem có thể hiện vị trí của Thương Lang không, nhưng kết quả lại thường làm cho y thất vọng. Y bắt đầu hoài nghi, không rõ phương hướng của họ có đúng hay không, trận tuyến của quân Satan kéo dài như vậy, vượt xa phạm vi của tín hiệu, có lẽ vị trí của Cố Khâm nghiêng về phía bên phải nhiều hơn chăng? Hoặc là bên trái?
Hình Chiến không thích đánh cược, nhưng lần này y lại không thể không cược một lần vào vận khí hư vô mờ mịt này. Y tình nguyện tin tưởng là mình may mắn, Cố Khâm cũng vậy, bởi vì việc bọn họ sống lại chính là may mắn lớn nhất trong đời.
Sau khi khẩn trương căng thẳng trốn tránh cả một ngày, thể lực của Alvin tụt xuống rất nhanh. Mặc dù trước khi lên đường đã mang theo thuốc nâng cao tinh thần tốt nhất, thế nhưng thứ này lại không thể dùng nhiều, sẽ gây tổn hại tới cơ thể. Nói cách khác nếu qua mấy tiếng nữa mà còn chưa tìm được Cố Khâm, vậy thì Alvin phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Nếu không cách nào tập trung chú ý, loại giác quan thứ sáu đặc thù này làm sao còn có thể có hiệu quả? Đến lúc đó Hình Chiến dĩ nhiên sẽ không thể nào chờ đối phương khôi phục thể lực, y sẽ để Hứa Thiếu Phong đưa Alvin trở về, bản thân thì sẽ tiếp tục tiến vào sâu hơn, Alvin đã góp sức quá nhiều rồi.
Có lẽ là trời cao không đành lòng, tại thời điểm Alvin vẫn còn có thể chịu đựng, Chiến Thần nhận được tín hiệu của Thương Lang. Tinh thần mọi người chấn động một cái, cuối cùng cũng có mục tiêu xác định!
Nhưng khi họ càng đến gần điểm kia, canh phòng Satan lại càng nghiêm ngặt, không còn lỏng lẻo như trước nữa. Bọn họ phát hiện ra nơi tín hiệu Thương Lang truyền ra là ở trên một chiếc chiến hạm khổng lồ, bề ngoài dữ tợn. Đó là… chủ hạm của địch?!
Alvin trợn tròn mắt, “Chúng ta đi vào thế nào đây?” Cho dù hắn có cảm ứng đặc thù thì cũng không phá nổi phòng ngự dày đặc như thế! Đây chính là chủ hạm của quân địch, không phải là chiến hạm nào khác! Nghĩ tới đây, Alvin lại càng thấy không tự tin.
Hình Chiến không trả lời, chỉ cố gắng kìm chế lại tâm trạng nóng nảy muốn lập tức vọt vào tìm Cố Khâm, bình tĩnh mà quan sát chiếc chiến hạm địch này. Y để hai người Alvin tìm một chỗ tương đối an toàn đợi, còn bản thân thì bay vòng quanh chủ hạm vài vòng, tốn nửa ngày để thăm dò quy luật hoạt động của lính canh Satan. Sau khi trở lại, Hình Chiến nói thẳng, “Nhiệm vụ của hai người hiện tại đã kết thúc, hai người có thể trở về. Chuyện tiếp theo giao cho tôi xử lý.”
“Đã tới đây rồi mà cậu còn đuổi chúng tôi đi?!” Alvin không dám tin trợn mắt nhìn y.
“Cậu sẽ kéo chân sau.” Một khi lên chiếc chiến hạm kia, cho dù lúc đầu không bị địch phát hiện đi chăng nữa thì đến cuối, khi dẫn Cố Khâm đi cũng sẽ nhất định phải va chạm với Satan. Ngay cả Hình Chiến cũng không dám đảm bảo mình sẽ an toàn trốn thoát chứ đừng nói tới Alvin, “Hai người mau rời khỏi chỗ này.” Hình Chiến lưu lại những lời này, sau đó lặng yên không một tiếng bay về hướng chiến hạm địch.
“Cái gì vậy, cậu ấy cho rằng chỉ như vậy là có thể bỏ mặc tôi?” Alvin nhỏ giọng thì thầm, chăm chú nhìn bóng dáng của Hình Chiến, cũng bám theo.
Hứa Thiếu Phong lái cơ giáp bay cách hắn nửa bước, “Này tiểu quỷ, cậu tốt nhất nên phục tùng mệnh lệnh.” Nghe vào giống như cảnh cáo, nhưng giọng điệu lại thật lười biếng, tựa như bản thân hắn không phải là đang ở trong lòng địch mà là đang nghỉ ngơi ở một quầy rượu vậy.
“Vậy anh theo tôi làm gì?” Alvin liếc mắt, có điều đối phương không thấy được.
Hứa Thiếu Phong chậc chậc hai tiếng, “Tướng quân ra lệnh tôi bảo vệ cho cậu.” Bản thân từng nghe qua năng lực của Alvin, nhưng hôm nay tận mắt thấy được tác dụng khủng bố của loại giác quan thứ sáu quỷ dị này, cũng khó trách Tướng quân lại đi coi trọng cậu ta đến như vậy. Không biết có mang lại may mắn gì không, nhưng mà kỹ năng tránh xui thì lại tôi luyện đến vô cùng thuần thục rồi. Chỉ cần bản thân đi theo cậu ta, muốn chết đúng là thật không dễ dàng.
Hình Chiến cũng không biết phía sau mình đã mọc ra hai cái đuôi, vì để cho bản thân không bị ảnh hưởng, y đã chặn lại liên lạc với những người khác. Theo như y quan sát, cứ cách bốn mươi phút chiến hạm tuần tra của Satan sẽ thay ca một lần, đến lúc đó cửa vận chuyển sẽ mở ra. Y bám vào đáy một chiếc chiến hạm đang thay ca, đi theo chiến hạm vào đến chiến hạm địch. Chiếc cơ giáp cỡ nhỏ cao ba mét ở trong vũ trụ thì không là gì cả, nhưng khi lên đến chiến hạm địch rồi thì có thể coi như vật khổng lồ. Hình Chiến lập tức thu hồi Chiến Thần, tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại của mình xuống. Trước khi tìm được Cố Khâm, có thể trốn bao lâu thì trốn bấy lâu.
Cũng may vận khí của Hình Chiến tốt. Trước kia, trên chiến hạm này cứ cách một thời gian sẽ lại kiểm tra xem trên chiến hạm có xuất hiện sinh vật ngoại lai hay không, nhưng vì có đám Mendel ở trên này, nên việc kiểm tra này tạm thời bị dừng lại, bởi thế mà Hình Chiến cũng không bị phát hiện.
Thế nhưng nơi này khắp nơi đều có camera theo dõi, chỗ nào cũng có Satan canh gác, một người muốn không bị nhìn thấy thật sự khó khăn, đi nửa bước cũng rất vất vả. Cũng may Hình Chiến mang theo một dụng cụ tàng hình, có thể thông qua khúc xạ ánh sáng xung quanh khiến cho người sử dụng tàng hình đi. Khi đứng bất động thì hoàn hảo, nhưng khi di chuyển sẽ gây ra một ít chấn động, biên độ di chuyển càng lớn thì sơ hở càng nhiều, cho nên kỹ thuật này luôn bị coi là vô dụng, tạm thời không được sử dụng vào phương diện chiến đấu. Thế nhưng vào hôm nay, cái dụng cụ phụ trợ vô dụng này lại phát huy tác dụng mấu chốt.
Dưới sự che chắn của thiết bị tàng hình, Hình Chiến chậm chạp xê dịch về phía mục tiêu, cuối cùng chỉ còn cách Thương Lang có một bước. Tín hiệu được truyền tới từ một căn phòng cửa đóng chặt, cách đó không xa còn có Satan đang đứng canh. Y đang suy nghĩ nên làm thế nào để đi vào thì cửa lại mở ra, đi ra thế nhưng lại là con người!
Hình Chiến quyết định thật nhanh, đánh một quyền vào giữa bụng đối phương. Người nọ không chút phòng bị mà lảo đảo lùi về sau, ngay sau đó liền bị Hình Chiến che miệng, một tay kia của y giam cầm nửa người trên đối phương, lắc mình vào, cửa vừa mới mở ra lại tự động đóng lại. Động tác của Hình Chiến rất nhanh, Satan kia cũng vì góc độ mà không chú ý tới chuyện vừa xảy ra.
Cố Khâm không ở trong phòng, nhưng Hình Chiến thấy Antonio, cùng với thiết bị khống chế của Thương Lang ở trong tay đối phương. Hình Chiến khống chế người đè ngã hắn xuống đất, hai tay cầm đầu đối phương không chút do dự vặn một cái, rắc một tiếng giòn giã, cổ người này lập tức bị y bẻ gãy! Ngay sau đó y tấn công về phía Antonio, dùng thủ pháp tương tự chế ngự đối phương.
“Cố Khâm ở đâu?” Hình Chiến lạnh lùng hỏi.
“Ưm, ưm…” Antonio bị che miệng không nói ra được một từ hoàn chỉnh. Hắn biết Hình Chiến sẽ tới cứu Cố Khâm, lại không ngờ rằng đối phương sẽ đến nhanh như thế! Mặc dù Hình Chiến vừa gặp đã giết sĩ quan phụ tá kia, Antonio lại không cảm thấy sợ, ngược lại còn sinh ra cảm giác sung sướng không cách nào nói rõ. Có lẽ đối phương có thể giúp mình thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.
“Đừng giở trò với tôi, nếu không kết cục của anh cũng sẽ giống như người khi nãy.” Hình Chiến cảnh cáo xong, từ từ buông tay đang che miệng Antonio ra.
“Mang tôi đi cùng đi!” Thốt ra lời này xong, Antonio liền hối hận. Dù cho hắn có trở lại Liên minh Nhân loại thì chẳng lẽ còn có thể xóa đi tội mà bản thân đã phạm vào trước đó sao? Huống chi hắn còn có một người cha phạm tội phản bội! Ai sẽ tin tưởng hắn vô tội? Antonio cười khổ, “Được rồi, coi như tôi chưa nói. Tôi biết Cố Khâm ở đâu, tôi đưa cậu tới.”
“Mendel đã phản bội, tôi dựa vào cái gì mà tin anh?” Ánh mắt Hình Chiến sắc bén mà nhìn chằm chằm hắn.
“Cậu chỉ có thể tin tôi. Tôi không biết cậu vào bằng cách nào, nhưng cậu cũng thấy rồi, canh gác bên ngoài nghiêm ngặt như thế, còn có giám thị, cậu làm sao trốn nổi?” Antonio nằm mơ cũng muốn ở cùng một quân với Hình Chiến, nhưng không ngờ sẽ lại là dưới tình huống này, “Mà tôi thì lại có thể làm được!”
Hình Chiến vẫn vô cùng hoài nghi, “Anh muốn cái gì?”
“…Tôi không biết.” Antonio cười khổ, “Có lẽ chỉ là vì lương tâm bất an đi? Cố Khâm là vì tôi nên mới bị Satan bắt.” Những lời này khiến cho sát khí không chút che giấu nào của Hình Chiến lại nồng đậm lên. Antonio chống lại ánh mắt y, “Bất kể cậu có tin hay không, trước khi tôi lên trên chiếc chiến hạm này, tôi cũng không biết cha mình đã phản bội. Nhưng mà bây giờ, dù tôi không muốn, cũng không thể trở về được quá khứ.”
Hình Chiến không phát hiện vấn đề gì trong mắt Antonio, đối phương nói không sai, y chỉ có thể lựa chọn tin vào hắn. Y cầm thiết bị khống chế Thương Lang lên cất vào trong ngực, “Đưa tôi đi tìm Cố Khâm.”
“Được.” Antonio nói ra biện pháp của mình, “Người mà cậu vừa giết kia là sĩ quan phụ tá cha tôi phái tới bảo vệ tôi. Thân hình hắn không khác nhiều so với cậu, cậu chỉ cần thay quần áo của hắn là được, Satan sẽ không phân biệt được, cũng giống như chúng ta nhìn vào chúng thì sẽ thấy tên nào cũng giống nhau như đúc vậy. Cậu cùng tôi đi ra ngoài, họ sẽ không để ý tới cậu. Thế nhưng, trừ căn phòng này, bên ngoài chỗ nào cũng có giám thị, bọn họ có Satan phiên dịch ngôn ngữ nhân loại đặc biệt đi theo giám sát chúng ta. Sau khi chúng ta đi ra cậu phải theo sát tôi, đừng nói gì.”
Cửa phòng lần nữa mở ra. Hình Chiến và Antonio cách nhau nửa bước lần lượt ra khỏi phòng. Với khoảng cách như vậy, chỉ cần đối phương có hành động khác thường gì, Hình Chiến liền có thể dùng tốc độ nhanh nhất để hạ gục đối phương.
Đúng như Antonio nói, Satan căn bản không phân biệt được Hình Chiến và sĩ quan phụ tá. Satan cách đó không xa kia chỉ nhìn bọn họ một cái, cũng không có phản ứng gì khác.