Má nó! Má nó! Má nó! Đây chính là một tin tức vô cùng rung động, thân phận phát sáng lập lòe của hai người đập cho đám binh lính choáng đầu hoa mắt. Trong số bọn họ có không ít người đã theo hai vị trưởng quan từ những năm đầu tiên, nhưng hai vị trưởng quan lại chưa từng đề cập tới bối cảnh thân phận của mình. Ban đầu còn có người hoài nghi hai người là quân nhị đại, nhưng bởi vì phải liên tiếp nhận các loại nhiệm vụ phức tạp khó khăn, nên bọn họ nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ này đi. Hơn ba năm rồi, bọn họ cứ vậy mà không phát hiện dấu vết nào, dù sao thì cũng có rất nhiều người họ giống nhau.
Uy vọng của Cố Hoằng tại quân khu Đệ tứ tuyệt đối không thua kém gì Nguyên soái Hình Duệ, thậm chí ở trong mắt một vài người lính lâu năm, Cố Hoằng còn cao hơn một bậc, cho nên bối cảnh của Cố Khâm mang tới chấn động lớn hơn so với Hình Chiến nhiều.
Binh lính cấp dưới của Cố Khâm càng thêm sùng kính hắn. Trên thế giới này thật sự lại có người hoàn mỹ như vậy! Bối cảnh cứng, bề ngoài đẹp trai, tính cách tốt, thực lực mạnh, ở trên người hắn còn có khuyết điểm nào sao! Quả thực là môn đăng hộ đối với Thượng tá Hình, nhưng mà tính cách của Thượng tá Hình thật sự là… Đột nhiên cảm thấy quá tiện nghi cho Thượng tá Hình, làm sao đây! Nhưng mà cũng chỉ có thể đành như vậy, dù sao thì trừ Thượng tá Hình ra, hình như không còn ai có thể xứng đôi với Cố trưởng quan cả.
Vô luận các binh lính có biết thân phận của họ hay không, đối với Cố Khâm và Hình Chiến cũng không có gì khác nhau cả, dù sao thì thực lực của họ đã quá rõ ràng, có thêm bối cảnh quân nhị đại chỉ có thể coi là thêu hoa trên gấm, cho dù không có cũng sẽ không ảnh hưởng tới danh tiếng của họ trong quân đội.
Từ sau khi Hình Chiến tới, thì sẽ thường xuyên để Cố Khâm đi nghỉ ngơi, bản thân thì giúp hắn chỉ huy quân đội. Nhưng Cố Khâm cũng không rảnh rỗi chút nào, hắn dùng thời gian này vào bồi dưỡng sĩ quan phụ tá tương lai Diệp Phi Dương của mình.
Cố Khâm cũng không che giấu ý đồ đào tạo Diệp Phi Dương, thường xuyên mang đối phương theo bên cạnh, khiến cho đối phương cảm động hơn là thụ sủng nhược kinh. Những học viên khác cũng hâm mộ ghen tị, bất kể họ có thể hiện như thế nào đi nữa, thì Cố Khâm chú ý tới nhất vĩnh viễn là Diệp Phi Dương.
Diệp Phi Dương không phải là học viên của trường quân sự Đệ Nhất. Mặc dù y tự tin với thực lực của mình, nhưng những quán quân các hạng mục khác trong Giải đấu liên trường năm nay cũng có ưu thế riêng, tổng hợp lại y cũng chỉ có thể xếp hạng trên trung bình, hơn nữa xét theo tin đồn về Cố Khâm, hắn hẳn sẽ càng chú ý hơn tới quán quân của chiến thuật chỉ huy hoặc là vô địch thi đấu đoàn đội, tại sao lại thân thiết hơn với quán quân hạng mục đột kích chiến hạm là y?
Vào lúc Cố Khâm lại một lần nữa mang theo một mình y, Diệp Phi Dương cuối cùng cũng mở miệng hỏi ra sự nghi ngờ của mình, “Trưởng quan, tại sao ngài lại chọn tôi? Alexander hoặc Moses đều mạnh hơn tôi.”
Cố Khâm trầm ngâm một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên trả lời y như thế nào, một lát sau hắn hơi nghiêng đầu một chút, “Bởi vì cậu nhìn thuận mắt nhất?”
Diệp Phi Dương nghe vậy lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp, Cố Khâm đỡ y một cái, sau đó thu lại nụ cười, “Nói cho tôi biết, tương lai cậu muốn trở thành Tướng quân không?”
“Tôi…” Diệp Phi Dương do dự một chút, nghĩ nếu như y nói thật, liệu trưởng quan có thể cho rằng y không có chí tiến thủ không. Nhưng khi y chạm phải tầm mắt Cố Khâm, y lập tức theo bản năng loại bỏ ý nghĩ nói dối, “Thật ra thì tôi cảm thấy về phương diện chỉ huy bản thân không có thiên phú gì, người dưới tay càng nhiều, đầu óc càng rối loạn, cho nên cũng chưa từng muốn trở thành Tướng quân. Sau này tôi nghĩ nhiều nhất tôi thành một thành viên của đội đột kích chiến hạm, hoặc là làm đội trưởng. Cũng hy vọng trưởng quan đừng dồn tâm sức vào tôi nữa, tôi không có mong muốn kia.”
“Cậu nói không sai. Tôi đến gần cậu, cũng là bởi vì tôi biết cậu không thích hợp để trở thành Tướng quân.” Cố Khâm sâu xa mà nói, “Vừa rồi cậu có nhắc tới Alexander và Moses, bọn họ đều có tiềm chất trở thành Tướng quân, ở bên cạnh tôi sẽ hạn chế không gian phát triển của bọn họ, vĩnh viễn không thể nào trở thành sĩ quan cấp Tướng. Mà cậu thì khác, tôi không cần cậu quá ưu tú, thứ tôi nhìn trúng ở cậu là sự trầm ổn, lý trí, cùng với khả năng cân bằng quan hệ với mọi người. Bởi vì tôi cần không phải là một vị Tướng quân, mà là một sĩ quan phụ tá ưu tú.”
Diệp Phi Dương hiển nhiên không nghĩ tới đây lại là ý nghĩ của Cố Khâm, nhất thời có chút bối rối.
Cố Khâm nói tiếp, “Thông qua quan sát đoạn thời gian này, tôi phát hiện mặc dù cậu không có sự linh hoạt để nhanh chóng nắm bắt điểm mấu chốt của sự việc, nhưng lại có thể khách quan miêu tả mỗi một sự việc mà cậu gặp phải, tận lực giảm bớt ảnh hưởng của yếu tố chủ quan, một điểm này đã có thể thấy được từ việc cậu tỉnh táo xác định vị trí của bản thân mình, mà năng lực trần thuật khách quan của cậu chính là một trợ lực cực kỳ trọng yếu cho sĩ quan chỉ huy vào lúc cần phán đoán tình thế.”
“Hơn nữa gần đây sự chú ý của tôi đối với cậu hơn xa so với những quân giáo sinh thực tập khác, nhưng cậu lại không bị họ cô lập, đủ để nói rõ năng lực cân đối quan hệ với người khác của cậu rất mạnh. Hơn nữa tôi giao cho cậu một vài nhiệm vụ phức tạp, cậu cũng có thể kìm nén tính tình mà đi hoàn thành, cũng khiến cho tôi rất hài lòng.”
“Bây giờ tôi đã nói mục đích của tôi cho cậu, cậu có thể tự mình lựa chọn, dù sao việc này cũng quan hệ tới tương lai của cậu. Nếu như cậu đồng ý với đề nghị của tôi, vậy thì tôi sẽ để cho cậu trực tiếp gia nhập quân đội của tôi; nếu như cậu không đồng ý, sau lần thực tập này cậu có thể rời đi cùng những người khác, chờ đợi cấp trên sắp xếp. Tôi hy vọng cậu sẽ nói cho tôi biết quyết định của mình trước khi kỳ thực tập kết thúc.”
“Tôi không cần suy nghĩ lâu như vậy. Trưởng quan, tôi nguyện ý trở thành phó quan của ngài!” Diệp Phi Dương thần sắc nghiêm túc, chào kiểu quân đội một cái.
“Cậu không cần nghĩ thêm một thời gian nữa? Phải biết, vị trí sĩ quan phụ tá này có thể coi là không cao không thấp trong quân đội, hơn nữa không có không gian để phát triển. Nếu như cậu quyết định trở thành sĩ quan phụ tá, vậy thì cậu phải buông tha cơ hội trở thành Tướng quân.” Ánh mắt Cố Khâm nghiêm nghị mà quan sát y, “Tôi cần chính là một sĩ quan phụ tá có thể trở thành cánh tay phải của tôi trong lâu dài, có thể ăn ý hành động với tôi. Nếu như cậu làm vài năm rồi lại không chịu được muốn leo lên hoặc là xin điều sang nơi khác, lúc đó sẽ rất rắc rối cho tôi.”
“Tôi tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, có thể trở thành phó quan của ngài chỉ sợ cũng là vị trí cao nhất tôi có thể leo lên, tôi không có gì bất mãn cả. Tôi nguyện ý trở thành phó quan của ngài!” Diệp Phi Dương nghiêm túc đối mặt với Cố Khâm.
Cố Khâm nhìn vào đáy mắt y, chỉ thấy có kiên định. Ánh mắt Cố Khâm nhu hòa xuống, cảm thấy hết sức vui mừng, Diệp Phi Dương vẫn còn là Diệp Phi Dương của tương lai, “Rất tốt. Có điều cam kết của tôi vẫn có hiệu lực như trước, trong kỳ thực tập của cậu, cậu có thể tùy thời thay đổi quyết định của mình. Đây không chỉ là cho cậu thời gian suy nghĩ, đồng thời cũng là cho cậu thời gian quan sát tôi. Nếu như cậu thấy rằng tôi không phải là vị trưởng quan cậu muốn đi theo, vậy cậu không cần phải chịu đựng, nếu không sẽ đều bất lợi với tương lai phát triển của cả cậu và tôi.”
“Cảm ơn trưởng quan!” Diệp Phi Dương không từ chối đề nghị của Cố Khâm nữa, y nhìn ra được là Cố Khâm thật sự hy vọng y có thể trở thành sĩ quan phụ tá của hắn, cho nên mới dùng cách này biểu đạt sự coi trọng cùng tôn trọng của mình, mà không phải là ỷ vào thân phận địa vị mà cưỡng ép y. Có điều y cũng không nghĩ tới Cố Khâm sẽ lại nhìn trúng mình giữa nhiều người như vậy, đây quả đúng là bánh thịt từ trên trời rơi xuống!
“Có điều cậu cũng không cần vì thế mà buông lỏng, thứ cậu cần học còn rất nhiều.” Nhìn gương mặt trẻ hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của sĩ quan phụ tá trước mặt, Cố Khâm cảm thấy đối phương lập tức biến thành hậu bối của mình. Hắn không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc Diệp Phi Dương, khiến cho Diệp Phi Dương cả kinh trợn tròn mắt.
Một cánh tay đột nhiên chặn ngang eo Cố Khâm, kéo hắn về phía sau, lưng va lên một bức tường thịt. Người có thể làm ra loại cử động này mà không bị mình phát hiện ra cũng chỉ có Hình Chiến. Cố Khâm nghiêng mặt sang, “Anh làm gì?”
Một tay kia của Hình Chiến cầm bên tay vừa mới đặt lên đầu Diệp Phi Dương của hắn, hỏi ngược lại, “Em làm gì?”
Cố Khâm lập tức hiểu ra ý của Hình Chiến, cong khóe môi, “Em đang dụ dỗ sĩ quan phụ tá tương lai của em, anh ghen?”
Hình Chiến không phản bác, chôn mặt trong hõm vai Cố Khâm, trầm trầm giọng mà nói, “Ném hắn cho Brian dạy dỗ đi.”
Cố Khâm suy nghĩ một chút, sắp xếp này không tệ, dù sao hắn cũng không thể lãng phí thời gian mà đi dạy cho Diệp Phi Dương những việc đơn giản kia, “Phi Dương, cậu đi theo Thiếu tá Brian, nhờ anh ta dạy công việc thường ngày cho cậu. Vị trí bây giờ của anh ta tương đương với sĩ quan phụ tá, chẳng qua như vậy thì không khác gì dùng người tài không đúng chỗ, cho nên tôi định điều anh ta ra ngoài, cho anh ta không gian phát triển lớn hơn. Có điều vẫn phải đợi sau khi anh ta xác nhận cậu có thể đảm nhiệm vị trí này đã.”
“Rõ, trưởng quan!” Diệp Phi Dương không dám nhìn loạn, y mới không nhìn thấy Thượng tá Hình vừa liếm cổ trưởng quan một cái, cũng không thấy trưởng quan đạp đối phương một cước, càng không nhìn thấy lỗ tai của trưởng quan đỏ lên… Được Cố Khâm cho phép, Diệp Phi Dương lập tức sải bước chạy khỏi tầm mắt hai người, đi tìm Brian.
Brian biết được ý định của Cố Khâm, trong lòng trầm xuống. Hắn biết sớm muộn gì Cố Khâm cũng sẽ bắt đầu xem xét ứng viên cho vị trí sĩ quan phụ tá, chẳng qua là không ngờ sẽ nhanh đến vậy, hắn cho rằng ít nhất cũng phải chờ tới khi đối phương trở thành Thượng tướng. Không lẽ đối phương không muốn thấy hắn như vậy, cho nên vội vã điều hắn đi? Bằng không chiến đội Thương Lang có nhiều tinh anh ưu tú như thế, tại sao trưởng quan lại chỉ lựa chọn một quân giáo sinh còn ở trong kỳ thực tập? Brian nhìn Diệp Phi Dương đang đứng nghiêm trước mặt, quả thật là phá lệ chói mắt lại không cam lòng…
Thấy Diệp Phi Dương rời đi, Hình Chiến cường ngạnh kéo Cố Khâm vào trong phòng, ấn ngã hắn lên giường mà kịch liệt hôn môi. Hồi lâu sau Cố Khâm mới thở hổn hển mà đẩy y ra, “Em cùng Phi Dương làm cộng sự hơn mười năm, nếu có thể phát sinh cái gì đã sớm xảy ra, anh cho là bây giờ anh còn cơ hội?” Lời của Cố Khâm đổi lại một lần hôn thô bạo, “Ưm… Anh đủ rồi…!”
“Không được gọi hắn ta là Phi Dương.” Hình Chiến nói bên tai hắn.
Cố Khâm có chút dở khóc dở cười, hóa ra đối phương xoắn xuýt về chuyện này? “Sau này em gọi cả tên cả họ cậu ta được chưa? Anh… bây giờ là ban ngày!”
“Ngày thứ năm.” Hình Chiến đưa tay cởi cúc áo của Cố Khâm.
Cố Khâm sửng sốt một chút, mới nhớ ra ngày mai Hình Chiến sẽ phải trở về nơi đóng quân của Chiến Thần, động tác từ chối cũng có chút chần chừ hơn, lập tức bị Hình Chiến thừa dịp mà xông lên. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ đè nén…
Sau một hồi triền miên, Cố Khâm lười biếng nằm trên giường, nhìn Hình Chiến ngồi xử lý công vụ, “Hứa Thiếu Dương bên kia thế nào rồi?” Liên minh đương nhiên sẽ không yên tâm để Hứa Thiếu Dương thoát khỏi lòng bàn tay, cho nên đã phái anh trai Hứa Thiếu Dương là Hứa Thiếu Phong tới theo dõi hắn. Hứa Thiếu Phong trên danh nghĩa là phối hợp hành động với Hứa Thiếu Dương, trên thực chất chính là giám thị từng hành động của hắn.
Hình Chiến đọc báo cáo của Hứa Thiếu Phong, “Hai ngày trước Vương Tử Minh cũng đã trở về tinh cầu thủ đô. Hứa Thiếu Dương ở ở một chỗ với hắn ta.”
“Hắn đang chuẩn bị xuống tay chỗ Vương Tử Minh?” Cố Khâm bĩu môi một cái, “Chỉ với chỉ số thông minh kia của hắn mà có thể đấu thắng Vương Tử Minh sao?”
“Tên Vương Tử Minh này rất tự phụ. Nếu như hắn hoài nghi Hứa Thiếu Dương, cũng sẽ không lập tức ngả bài, mà ngược lại sẽ tương kế tựu kế, dùng tư thái cao nhất mà giẫm đối thủ ở dưới chân. Anh không trông cậy Hứa Thiếu Dương có thể lấy được đá năng lượng, nhưng anh hy vọng thời điểm Vương Tử Minh ngả bài với Hứa Thiếu Dương, Hứa Thiếu Phong có thể nắm lấy cơ hội.”
Cố Khâm tò mò hỏi, “Hứa Thiếu Phong rốt cuộc là có tình cảm như thế nào đối với Hứa Thiếu Dương? Anh ta sẽ từ bỏ Hứa Thiếu Dương cho dù có phải đem đối phương ra làm bia đỡ đạn, sau đó nhân cơ hội mà hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Khó mà nói. Nhưng tinh cầu thủ đô là địa bàn của chúng ta.”
Cũng không biết là Vương Tử Minh quá tự phụ hay là do chắc chắn Liên minh sẽ không ra tay với y, y lại trắng trợn gặp mặt Hứa Thiếu Dương tại tinh cầu thủ đô, mang lại thuận lợi rất lớn cho Liên minh. Cho dù cuối cùng đám Hứa Thiếu Dương có thể thuận lợi hay không, Nguyên soái cũng đã không còn nhịn được mấy trò vặt của chính giới nữa, quyết định một lưới bắt hết đám người ấy tại nhiệm vụ lần này, bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa.
Đúng như hai người đoán, biểu hiện của Hứa Thiếu Dương nhanh chóng khiến cho Vương Tử Minh sinh ra hoài nghi. Không, có lẽ bắt đầu từ khi Hứa Thiếu Dương cố ý gia nhập Chiến Thần, y cũng đã hoài nghi, chỉ là muốn nhìn xem Hứa Thiếu Dương cuối cùng sẽ làm đến mức nào, cho nên vẫn không vạch mặt.
Khi Hứa Thiếu Dương hỏi thăm y về đá năng lượng, hoài nghi của Vương Tử Minh với Hứa Thiếu Dương đạt tới điểm cao nhất. Y cho là, Hứa Thiếu Dương nhất định đã nói tất cả cho Hình Chiến, thậm chí còn rất có thể đã cho y đội nón xanh, mà đối tượng của nón xanh chính là Hình Chiến mà y ghét nhất.
Rõ ràng Hứa Thiếu Dương chính là hôn phu trên danh nghĩa của y, nhưng đối phương lại không chút kiêng kỵ mà leo lên giường của gã đàn ông khác! Cho dù là dựa vào việc mình sống lại để đổi lại sự bảo vệ của Satan liền có thể vô tư không lo lắng gì sao? Thật là buồn cười, một khi hắn đã hết giá trị lợi dụng, vậy hắn chỉ có thể trở thành vật thí nghiệm của Satan.
So với Hứa Thiếu Dương, Cố Khâm còn chưa xác định rõ là sống lại hay không thông minh hơn nhiều. Xuất hiện của hắn làm thay đổi hoàn toàn tương lai, khiến cho trí nhớ về tương lai của Hứa Thiếu Dương không còn đáng một đồng. Chỉ là hai người sống lại, khi biết rõ tương lai Satan sẽ giành được thắng lợi, lại vẫn đều chọn Hình Chiến. Hình Chiến rốt cuộc có gì tốt? Mà một người hai người đều nguyện ý đi quỳ liếm y!
Lạnh mắt nhìn Hứa Thiếu Dương nũng nịu bán manh với mình muốn có một viên đá năng lượng, Vương Tử Minh trên mặt ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy chán ghét vô cùng, hận không thể lập tức xé đối phương thành mảnh vụn ngay lúc này.
Uy vọng của Cố Hoằng tại quân khu Đệ tứ tuyệt đối không thua kém gì Nguyên soái Hình Duệ, thậm chí ở trong mắt một vài người lính lâu năm, Cố Hoằng còn cao hơn một bậc, cho nên bối cảnh của Cố Khâm mang tới chấn động lớn hơn so với Hình Chiến nhiều.
Binh lính cấp dưới của Cố Khâm càng thêm sùng kính hắn. Trên thế giới này thật sự lại có người hoàn mỹ như vậy! Bối cảnh cứng, bề ngoài đẹp trai, tính cách tốt, thực lực mạnh, ở trên người hắn còn có khuyết điểm nào sao! Quả thực là môn đăng hộ đối với Thượng tá Hình, nhưng mà tính cách của Thượng tá Hình thật sự là… Đột nhiên cảm thấy quá tiện nghi cho Thượng tá Hình, làm sao đây! Nhưng mà cũng chỉ có thể đành như vậy, dù sao thì trừ Thượng tá Hình ra, hình như không còn ai có thể xứng đôi với Cố trưởng quan cả.
Vô luận các binh lính có biết thân phận của họ hay không, đối với Cố Khâm và Hình Chiến cũng không có gì khác nhau cả, dù sao thì thực lực của họ đã quá rõ ràng, có thêm bối cảnh quân nhị đại chỉ có thể coi là thêu hoa trên gấm, cho dù không có cũng sẽ không ảnh hưởng tới danh tiếng của họ trong quân đội.
Từ sau khi Hình Chiến tới, thì sẽ thường xuyên để Cố Khâm đi nghỉ ngơi, bản thân thì giúp hắn chỉ huy quân đội. Nhưng Cố Khâm cũng không rảnh rỗi chút nào, hắn dùng thời gian này vào bồi dưỡng sĩ quan phụ tá tương lai Diệp Phi Dương của mình.
Cố Khâm cũng không che giấu ý đồ đào tạo Diệp Phi Dương, thường xuyên mang đối phương theo bên cạnh, khiến cho đối phương cảm động hơn là thụ sủng nhược kinh. Những học viên khác cũng hâm mộ ghen tị, bất kể họ có thể hiện như thế nào đi nữa, thì Cố Khâm chú ý tới nhất vĩnh viễn là Diệp Phi Dương.
Diệp Phi Dương không phải là học viên của trường quân sự Đệ Nhất. Mặc dù y tự tin với thực lực của mình, nhưng những quán quân các hạng mục khác trong Giải đấu liên trường năm nay cũng có ưu thế riêng, tổng hợp lại y cũng chỉ có thể xếp hạng trên trung bình, hơn nữa xét theo tin đồn về Cố Khâm, hắn hẳn sẽ càng chú ý hơn tới quán quân của chiến thuật chỉ huy hoặc là vô địch thi đấu đoàn đội, tại sao lại thân thiết hơn với quán quân hạng mục đột kích chiến hạm là y?
Vào lúc Cố Khâm lại một lần nữa mang theo một mình y, Diệp Phi Dương cuối cùng cũng mở miệng hỏi ra sự nghi ngờ của mình, “Trưởng quan, tại sao ngài lại chọn tôi? Alexander hoặc Moses đều mạnh hơn tôi.”
Cố Khâm trầm ngâm một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên trả lời y như thế nào, một lát sau hắn hơi nghiêng đầu một chút, “Bởi vì cậu nhìn thuận mắt nhất?”
Diệp Phi Dương nghe vậy lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp, Cố Khâm đỡ y một cái, sau đó thu lại nụ cười, “Nói cho tôi biết, tương lai cậu muốn trở thành Tướng quân không?”
“Tôi…” Diệp Phi Dương do dự một chút, nghĩ nếu như y nói thật, liệu trưởng quan có thể cho rằng y không có chí tiến thủ không. Nhưng khi y chạm phải tầm mắt Cố Khâm, y lập tức theo bản năng loại bỏ ý nghĩ nói dối, “Thật ra thì tôi cảm thấy về phương diện chỉ huy bản thân không có thiên phú gì, người dưới tay càng nhiều, đầu óc càng rối loạn, cho nên cũng chưa từng muốn trở thành Tướng quân. Sau này tôi nghĩ nhiều nhất tôi thành một thành viên của đội đột kích chiến hạm, hoặc là làm đội trưởng. Cũng hy vọng trưởng quan đừng dồn tâm sức vào tôi nữa, tôi không có mong muốn kia.”
“Cậu nói không sai. Tôi đến gần cậu, cũng là bởi vì tôi biết cậu không thích hợp để trở thành Tướng quân.” Cố Khâm sâu xa mà nói, “Vừa rồi cậu có nhắc tới Alexander và Moses, bọn họ đều có tiềm chất trở thành Tướng quân, ở bên cạnh tôi sẽ hạn chế không gian phát triển của bọn họ, vĩnh viễn không thể nào trở thành sĩ quan cấp Tướng. Mà cậu thì khác, tôi không cần cậu quá ưu tú, thứ tôi nhìn trúng ở cậu là sự trầm ổn, lý trí, cùng với khả năng cân bằng quan hệ với mọi người. Bởi vì tôi cần không phải là một vị Tướng quân, mà là một sĩ quan phụ tá ưu tú.”
Diệp Phi Dương hiển nhiên không nghĩ tới đây lại là ý nghĩ của Cố Khâm, nhất thời có chút bối rối.
Cố Khâm nói tiếp, “Thông qua quan sát đoạn thời gian này, tôi phát hiện mặc dù cậu không có sự linh hoạt để nhanh chóng nắm bắt điểm mấu chốt của sự việc, nhưng lại có thể khách quan miêu tả mỗi một sự việc mà cậu gặp phải, tận lực giảm bớt ảnh hưởng của yếu tố chủ quan, một điểm này đã có thể thấy được từ việc cậu tỉnh táo xác định vị trí của bản thân mình, mà năng lực trần thuật khách quan của cậu chính là một trợ lực cực kỳ trọng yếu cho sĩ quan chỉ huy vào lúc cần phán đoán tình thế.”
“Hơn nữa gần đây sự chú ý của tôi đối với cậu hơn xa so với những quân giáo sinh thực tập khác, nhưng cậu lại không bị họ cô lập, đủ để nói rõ năng lực cân đối quan hệ với người khác của cậu rất mạnh. Hơn nữa tôi giao cho cậu một vài nhiệm vụ phức tạp, cậu cũng có thể kìm nén tính tình mà đi hoàn thành, cũng khiến cho tôi rất hài lòng.”
“Bây giờ tôi đã nói mục đích của tôi cho cậu, cậu có thể tự mình lựa chọn, dù sao việc này cũng quan hệ tới tương lai của cậu. Nếu như cậu đồng ý với đề nghị của tôi, vậy thì tôi sẽ để cho cậu trực tiếp gia nhập quân đội của tôi; nếu như cậu không đồng ý, sau lần thực tập này cậu có thể rời đi cùng những người khác, chờ đợi cấp trên sắp xếp. Tôi hy vọng cậu sẽ nói cho tôi biết quyết định của mình trước khi kỳ thực tập kết thúc.”
“Tôi không cần suy nghĩ lâu như vậy. Trưởng quan, tôi nguyện ý trở thành phó quan của ngài!” Diệp Phi Dương thần sắc nghiêm túc, chào kiểu quân đội một cái.
“Cậu không cần nghĩ thêm một thời gian nữa? Phải biết, vị trí sĩ quan phụ tá này có thể coi là không cao không thấp trong quân đội, hơn nữa không có không gian để phát triển. Nếu như cậu quyết định trở thành sĩ quan phụ tá, vậy thì cậu phải buông tha cơ hội trở thành Tướng quân.” Ánh mắt Cố Khâm nghiêm nghị mà quan sát y, “Tôi cần chính là một sĩ quan phụ tá có thể trở thành cánh tay phải của tôi trong lâu dài, có thể ăn ý hành động với tôi. Nếu như cậu làm vài năm rồi lại không chịu được muốn leo lên hoặc là xin điều sang nơi khác, lúc đó sẽ rất rắc rối cho tôi.”
“Tôi tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, có thể trở thành phó quan của ngài chỉ sợ cũng là vị trí cao nhất tôi có thể leo lên, tôi không có gì bất mãn cả. Tôi nguyện ý trở thành phó quan của ngài!” Diệp Phi Dương nghiêm túc đối mặt với Cố Khâm.
Cố Khâm nhìn vào đáy mắt y, chỉ thấy có kiên định. Ánh mắt Cố Khâm nhu hòa xuống, cảm thấy hết sức vui mừng, Diệp Phi Dương vẫn còn là Diệp Phi Dương của tương lai, “Rất tốt. Có điều cam kết của tôi vẫn có hiệu lực như trước, trong kỳ thực tập của cậu, cậu có thể tùy thời thay đổi quyết định của mình. Đây không chỉ là cho cậu thời gian suy nghĩ, đồng thời cũng là cho cậu thời gian quan sát tôi. Nếu như cậu thấy rằng tôi không phải là vị trưởng quan cậu muốn đi theo, vậy cậu không cần phải chịu đựng, nếu không sẽ đều bất lợi với tương lai phát triển của cả cậu và tôi.”
“Cảm ơn trưởng quan!” Diệp Phi Dương không từ chối đề nghị của Cố Khâm nữa, y nhìn ra được là Cố Khâm thật sự hy vọng y có thể trở thành sĩ quan phụ tá của hắn, cho nên mới dùng cách này biểu đạt sự coi trọng cùng tôn trọng của mình, mà không phải là ỷ vào thân phận địa vị mà cưỡng ép y. Có điều y cũng không nghĩ tới Cố Khâm sẽ lại nhìn trúng mình giữa nhiều người như vậy, đây quả đúng là bánh thịt từ trên trời rơi xuống!
“Có điều cậu cũng không cần vì thế mà buông lỏng, thứ cậu cần học còn rất nhiều.” Nhìn gương mặt trẻ hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của sĩ quan phụ tá trước mặt, Cố Khâm cảm thấy đối phương lập tức biến thành hậu bối của mình. Hắn không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc Diệp Phi Dương, khiến cho Diệp Phi Dương cả kinh trợn tròn mắt.
Một cánh tay đột nhiên chặn ngang eo Cố Khâm, kéo hắn về phía sau, lưng va lên một bức tường thịt. Người có thể làm ra loại cử động này mà không bị mình phát hiện ra cũng chỉ có Hình Chiến. Cố Khâm nghiêng mặt sang, “Anh làm gì?”
Một tay kia của Hình Chiến cầm bên tay vừa mới đặt lên đầu Diệp Phi Dương của hắn, hỏi ngược lại, “Em làm gì?”
Cố Khâm lập tức hiểu ra ý của Hình Chiến, cong khóe môi, “Em đang dụ dỗ sĩ quan phụ tá tương lai của em, anh ghen?”
Hình Chiến không phản bác, chôn mặt trong hõm vai Cố Khâm, trầm trầm giọng mà nói, “Ném hắn cho Brian dạy dỗ đi.”
Cố Khâm suy nghĩ một chút, sắp xếp này không tệ, dù sao hắn cũng không thể lãng phí thời gian mà đi dạy cho Diệp Phi Dương những việc đơn giản kia, “Phi Dương, cậu đi theo Thiếu tá Brian, nhờ anh ta dạy công việc thường ngày cho cậu. Vị trí bây giờ của anh ta tương đương với sĩ quan phụ tá, chẳng qua như vậy thì không khác gì dùng người tài không đúng chỗ, cho nên tôi định điều anh ta ra ngoài, cho anh ta không gian phát triển lớn hơn. Có điều vẫn phải đợi sau khi anh ta xác nhận cậu có thể đảm nhiệm vị trí này đã.”
“Rõ, trưởng quan!” Diệp Phi Dương không dám nhìn loạn, y mới không nhìn thấy Thượng tá Hình vừa liếm cổ trưởng quan một cái, cũng không thấy trưởng quan đạp đối phương một cước, càng không nhìn thấy lỗ tai của trưởng quan đỏ lên… Được Cố Khâm cho phép, Diệp Phi Dương lập tức sải bước chạy khỏi tầm mắt hai người, đi tìm Brian.
Brian biết được ý định của Cố Khâm, trong lòng trầm xuống. Hắn biết sớm muộn gì Cố Khâm cũng sẽ bắt đầu xem xét ứng viên cho vị trí sĩ quan phụ tá, chẳng qua là không ngờ sẽ nhanh đến vậy, hắn cho rằng ít nhất cũng phải chờ tới khi đối phương trở thành Thượng tướng. Không lẽ đối phương không muốn thấy hắn như vậy, cho nên vội vã điều hắn đi? Bằng không chiến đội Thương Lang có nhiều tinh anh ưu tú như thế, tại sao trưởng quan lại chỉ lựa chọn một quân giáo sinh còn ở trong kỳ thực tập? Brian nhìn Diệp Phi Dương đang đứng nghiêm trước mặt, quả thật là phá lệ chói mắt lại không cam lòng…
Thấy Diệp Phi Dương rời đi, Hình Chiến cường ngạnh kéo Cố Khâm vào trong phòng, ấn ngã hắn lên giường mà kịch liệt hôn môi. Hồi lâu sau Cố Khâm mới thở hổn hển mà đẩy y ra, “Em cùng Phi Dương làm cộng sự hơn mười năm, nếu có thể phát sinh cái gì đã sớm xảy ra, anh cho là bây giờ anh còn cơ hội?” Lời của Cố Khâm đổi lại một lần hôn thô bạo, “Ưm… Anh đủ rồi…!”
“Không được gọi hắn ta là Phi Dương.” Hình Chiến nói bên tai hắn.
Cố Khâm có chút dở khóc dở cười, hóa ra đối phương xoắn xuýt về chuyện này? “Sau này em gọi cả tên cả họ cậu ta được chưa? Anh… bây giờ là ban ngày!”
“Ngày thứ năm.” Hình Chiến đưa tay cởi cúc áo của Cố Khâm.
Cố Khâm sửng sốt một chút, mới nhớ ra ngày mai Hình Chiến sẽ phải trở về nơi đóng quân của Chiến Thần, động tác từ chối cũng có chút chần chừ hơn, lập tức bị Hình Chiến thừa dịp mà xông lên. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ đè nén…
Sau một hồi triền miên, Cố Khâm lười biếng nằm trên giường, nhìn Hình Chiến ngồi xử lý công vụ, “Hứa Thiếu Dương bên kia thế nào rồi?” Liên minh đương nhiên sẽ không yên tâm để Hứa Thiếu Dương thoát khỏi lòng bàn tay, cho nên đã phái anh trai Hứa Thiếu Dương là Hứa Thiếu Phong tới theo dõi hắn. Hứa Thiếu Phong trên danh nghĩa là phối hợp hành động với Hứa Thiếu Dương, trên thực chất chính là giám thị từng hành động của hắn.
Hình Chiến đọc báo cáo của Hứa Thiếu Phong, “Hai ngày trước Vương Tử Minh cũng đã trở về tinh cầu thủ đô. Hứa Thiếu Dương ở ở một chỗ với hắn ta.”
“Hắn đang chuẩn bị xuống tay chỗ Vương Tử Minh?” Cố Khâm bĩu môi một cái, “Chỉ với chỉ số thông minh kia của hắn mà có thể đấu thắng Vương Tử Minh sao?”
“Tên Vương Tử Minh này rất tự phụ. Nếu như hắn hoài nghi Hứa Thiếu Dương, cũng sẽ không lập tức ngả bài, mà ngược lại sẽ tương kế tựu kế, dùng tư thái cao nhất mà giẫm đối thủ ở dưới chân. Anh không trông cậy Hứa Thiếu Dương có thể lấy được đá năng lượng, nhưng anh hy vọng thời điểm Vương Tử Minh ngả bài với Hứa Thiếu Dương, Hứa Thiếu Phong có thể nắm lấy cơ hội.”
Cố Khâm tò mò hỏi, “Hứa Thiếu Phong rốt cuộc là có tình cảm như thế nào đối với Hứa Thiếu Dương? Anh ta sẽ từ bỏ Hứa Thiếu Dương cho dù có phải đem đối phương ra làm bia đỡ đạn, sau đó nhân cơ hội mà hoàn thành nhiệm vụ sao?”
“Khó mà nói. Nhưng tinh cầu thủ đô là địa bàn của chúng ta.”
Cũng không biết là Vương Tử Minh quá tự phụ hay là do chắc chắn Liên minh sẽ không ra tay với y, y lại trắng trợn gặp mặt Hứa Thiếu Dương tại tinh cầu thủ đô, mang lại thuận lợi rất lớn cho Liên minh. Cho dù cuối cùng đám Hứa Thiếu Dương có thể thuận lợi hay không, Nguyên soái cũng đã không còn nhịn được mấy trò vặt của chính giới nữa, quyết định một lưới bắt hết đám người ấy tại nhiệm vụ lần này, bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa.
Đúng như hai người đoán, biểu hiện của Hứa Thiếu Dương nhanh chóng khiến cho Vương Tử Minh sinh ra hoài nghi. Không, có lẽ bắt đầu từ khi Hứa Thiếu Dương cố ý gia nhập Chiến Thần, y cũng đã hoài nghi, chỉ là muốn nhìn xem Hứa Thiếu Dương cuối cùng sẽ làm đến mức nào, cho nên vẫn không vạch mặt.
Khi Hứa Thiếu Dương hỏi thăm y về đá năng lượng, hoài nghi của Vương Tử Minh với Hứa Thiếu Dương đạt tới điểm cao nhất. Y cho là, Hứa Thiếu Dương nhất định đã nói tất cả cho Hình Chiến, thậm chí còn rất có thể đã cho y đội nón xanh, mà đối tượng của nón xanh chính là Hình Chiến mà y ghét nhất.
Rõ ràng Hứa Thiếu Dương chính là hôn phu trên danh nghĩa của y, nhưng đối phương lại không chút kiêng kỵ mà leo lên giường của gã đàn ông khác! Cho dù là dựa vào việc mình sống lại để đổi lại sự bảo vệ của Satan liền có thể vô tư không lo lắng gì sao? Thật là buồn cười, một khi hắn đã hết giá trị lợi dụng, vậy hắn chỉ có thể trở thành vật thí nghiệm của Satan.
So với Hứa Thiếu Dương, Cố Khâm còn chưa xác định rõ là sống lại hay không thông minh hơn nhiều. Xuất hiện của hắn làm thay đổi hoàn toàn tương lai, khiến cho trí nhớ về tương lai của Hứa Thiếu Dương không còn đáng một đồng. Chỉ là hai người sống lại, khi biết rõ tương lai Satan sẽ giành được thắng lợi, lại vẫn đều chọn Hình Chiến. Hình Chiến rốt cuộc có gì tốt? Mà một người hai người đều nguyện ý đi quỳ liếm y!
Lạnh mắt nhìn Hứa Thiếu Dương nũng nịu bán manh với mình muốn có một viên đá năng lượng, Vương Tử Minh trên mặt ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy chán ghét vô cùng, hận không thể lập tức xé đối phương thành mảnh vụn ngay lúc này.