—- Năm 3034 —-
Chung Vân Tu nhìn thanh niên sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt đang nằm trên giường mà ánh mắt nặng nề, nhưng không ai có thể nhìn ra được tin tức gì từ vẻ mặt nhu hòa của hắn. Cho tới khi có một giọng nói trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của hắn, “Còn chưa tỉnh?”
Quay đầu nhìn đã thấy một bóng người cao lớn vừa bước vào cửa, ánh mắt Chung Vân Tu sáng lên, “Chiến Chiến, sao lại tới đây? Vết thương trên người con vừa mới liền không lâu nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, có phiền toái gì cứ vứt cho cha con giải quyết là được, đừng cậy mạnh.” Hắn theo thói quen cằn nhằn với con trai mình một lúc lâu, sau đó mới trả lời, “Các chức năng trong cơ thể của đứa bé này về cơ bản đã khôi phục bình thương, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Cho dù có kiểm tra bao nhiêu lần, kết quả vẫn luôn chứng minh cậu ta chính là Cố Khâm, có điều tuổi xương lại vẫn chưa tới 26 tuổi, cấp bậc thể chất cao hơn một cấp so với vị Thiếu tướng Cố Khâm bốn mươi tuổi kia. Chuyện này cũng giống với người thanh niên có DNA giống với con được phát hiện ở quân khu Đệ tứ kia. Đúng rồi, con gặp người đó chưa? Nghe nói con và cậu ta gần như là cùng lúc tỉnh lại.”
Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, cũng không tiến lên, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt tái nhợt nào đó, “Chưa có. Cha đã nói chuyện với cậu ta.”
“A? Họ nói những gì?” Chung Vân Tu tò mò hỏi. Gần đây Hình Duệ bận rộn giải quyết tình hình rối ren, sau khi ném lại Cố Khâm phiên bản trẻ tuổi này lại cho hắn xong, bọn họ tới bây giờ cũng chưa nói chuyện với nhau lần nào.
Người đàn ông chậm rãi lắc đầu một cái. Y không hỏi, Hình Duệ cũng không chủ động nói, việc ưu tiên hàng đầu bây giờ vẫn là đi xử lý kẻ phản bội.
Chung Vân Tu không hỏi nữa, hắn hứng thú mà chọc chọc gò má của người thanh niên trên giường bệnh, “Con từng nói lúc ấy con kích hoạt chế độ tự hủy, đồng quy vu tận với địch, kết quả đội cứu viện lại tìm thấy con cùng cậu ta còn sống bên trong đống đổ nát kia. Tình huống của Thiếu tướng Cố Khâm tại quân khu Đệ tứ không quá khác biệt với con, nói không chừng việc các con còn sống lại thật sự có liên quan tới hai vị khách rơi từ trên trời xuống này nhỉ? Còn nhớ chiếc nhẫn cậu ta đeo trên tay không?” Bên trong thế nhưng lại còn có khắc tên con trai nhà hắn, hắn thực sự không đợi được muốn biết sự thật ngay lập tức!
“Có khả năng đây là âm mưu của Satan.” Người đàn ông lý trí mà phản bác.
“Ba lại thấy không giống.” Chung Vân Tu cười lên. Đột nhiên chiếc máy bên cạnh vang lên một tiếng, “A? Cậu ta tỉnh rồi! Con mau tránh đi một chút đi.”
…
Khi Cố Khâm khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy cơ thể kiệt sức đến khác thường, nhưng lại không có cảm giác đau đơn, đây có phải có nghĩa là bọn họ đã sống sót trở về không? Cố Khâm nâng lên mí mắt nặng nề, ngây người mà nhìn trần nhà. Cũng không biết qua bao lâu, một bàn tay quơ quơ trước mắt hắn, ánh mắt hắn mới tập trung lại. Quay đầu sang, phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở mép giường, có lẽ là do mới tỉnh lại, ánh mắt còn chút mơ hồ, nhưng cũng không ngăn cản hắn nhận ra được đối phương. Hắn mở miệng theo bản năng, “Ba, Hình Chiến anh ấy…” Giọng nói khàn khàn khô khốc, đến cuối đã gần như mất tiếng.
Bóng người dừng lại một lát, một tay nửa đỡ hắn dậy, bưng ly nước tới bên môi hắn. Cố Khâm có chút vội vàng mà uống một ngụm lớn, lại vì sặc mà ho khan. Bên tai truyền tới một tiếng thở dài, “Từ từ uống, đừng vội.”
Mất một lúc mới hết ho, Cố Khâm đột ngột bắt lấy vạt áo đối phương, “Hình Chiến, Hình Chiến thế nào?!”
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay hắn, giọng nói của Chung Vân Tu vẫn ôn hòa như thường lệ, “… Nó không sao.”
Thần kinh căng thẳng của Cố Khâm cuối cùng mới bình tĩnh lại, động tác vừa rồi giống như đã rút sạch sức lực còn sót lại của hắn. Hắn vô lực mà tựa vào đầu giường, liên tục ho khan vài tiếng. Chung Vân Tu vuốt ngực một cái cho hắn, “Có thể kể lại chuyện đã xảy ra không?”
Cố Khâm hiển nhiên không có chút phòng bị nào đối với Chung Vân Tu, chậm rãi kể lại sau khi họ thực hiện bước nhảy không gian đã đối đầu với địch như thế nào, làm thế nào để hủy được hành tinh quặng một lần. Hắn nói rất chậm, lúc liền mạch lúc đứt quãng, có lẽ là do vừa mới tỉnh lại, đầu óc hết sức hỗn loạn, có lúc cần phải suy nghĩ trong chốc lát mới có thể nói tiếp, “… Lúc ấy năng lượng của Chiến Thần đã hao hết, Thương Lang của con không đủ khả năng để đưa chúng con cùng rời đi, anh ấy muốn con thả anh ấy ra đi trước, con dĩ nhiên không đáp ứng… Sau đó con khởi động máy phản lực đẩy anh ấy về phía hố đen, muốn anh ấy sống sót, kết quả anh ấy lại lệnh cho hai cơ giáp hợp thể.”
Chờ giây lát thấy Cố Khâm không tiếp tục nói, Chung Vân Tu mới lặp lại, “Hợp thể?”
Trên mặt Cố Khâm xẹt qua một vệt đỏ ửng, hắn giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, “Đúng vậy, anh ấy chính là một tên ngu, rõ ràng có thể tiếp tục sống… Có điều bây giờ nghĩ lại có lẽ con cũng không nên làm thế, người chết thì có thể thanh thản, nhưng đối với người sống mà nói thì lại là thống khổ cả đời. Có điều chúng con cũng coi như là hòa nhau, ai bảo anh ấy lại muốn con bỏ lại anh ấy trước… Sau đó thì con cái gì cũng không biết, có lẽ đúng như anh ấy nói, chúng con là bị sóng xung kích từ vụ nổ đẩy tới hố đen.” Ý nghĩ của Cố Khâm dần khôi phục rõ ràng, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn vào mắt Chung Vân Tu, “Nhiệm vụ lần này có bao nhiều người sống sót trở về?”
Chung Vân Tu chỉ nhìn hắn, không trả lời, biểu tình nhu hòa, ánh mắt dịu dàng, lại khiến cho Cố Khâm cảm giác xa lạ, giống như, đối phương đang đeo một chiếc mặt nạ mà nhìn hắn.
Loại trực giác vô hình này khiến cho tóc gáy Cố Khâm dựng đứng, giọng nói của hắn có chút phát run, “…Ba?” Khi phát hiện thần sắc mất tự nhiên lóe lên trong nháy mắt lúc đối phương nghe được từ này, ánh mắt của hắn bỗng lạnh lẽo, “Ông là ai?! Ông không phải Chung Vân Tu!” Cơ hồ là theo bản năng, sát khí cả người hắn ép thẳng lên Chung Vân Tu, cơ thể Chung Vân Tu thoáng lảo đảo một cái lùi hai bước về phía sau, mà ngay lúc này, một bóng người nhanh chóng lóe lên, che chở cho Chung Vân Tu ở sau lưng.
Thấy rõ người tới, con ngươi của Cố Khâm đột ngột co lại, “Hình…” Không! Không phải là y! Tuổi của người này lớn hơn so với Hình Chiến, hơn nữa Hình Chiến sẽ không dùng ánh mắt này mà nhìn hắn… “Anh là ai?!” Trả lời hắn chính là áp lực kinh người, hô hấp của Cố Khâm cứng lại, ngay sau đó trước mắt tối sầm mà mất đi ý thức.
Thiết bị trong phòng bệnh phát ra tiếng còi báo động chói tai. Người đàn ông vừa mới đỡ Chung Vân Tu, lại thấy lão quân y vọt vào, “Có chuyện gì? Có chuyện gì? Mới vừa rồi còn ổn cơ mà! Các người lại làm cái quái gì thế hả? Bệnh nhân cần nghỉ ngơi có biết không hả?!” Lão quân y lại đành kiểm tra toàn thân Cố Khâm thêm một lần nữa.
Chờ tới khi bóng dáng bận rộn của đối phương dừng lại rồi lại xoa xoa mồ hôi trên trán, Chung Vân Tu vẫn luôn yên tĩnh đứng ở một bên lúc này mới hỏi, “Cậu ta sao rồi?”
“Lo lắng khẩn trương quá độ đến mức ngất xỉu. Cơ thể không sao, nhưng trạng thái tinh thần rất tệ, các cậu cố gắng đừng kích động cậu ta, bằng không kích động người ta đến phát điên thì để xem các cậu còn có thể hỏi ra cái gì không!” Lão quân y tức giận trả lời.
“Chúng tôi sẽ chú ý. Lúc nào cậu ta sẽ tỉnh lại?” Chung Vân Tu càng ngày càng thấy hứng thú với người trẻ tuổi này, hắn nhìn ra được đối phương không nói dối.
Lão quân y có chút hoài nghi mà liếc người đàn ông bên cạnh Chung Vân Tu một cái, “Bây giờ để tôi đánh thức cậu ta dậy.”
Ông cúi đầu ấn vài huyệt vị, Cố Khâm cuối cùng cũng mơ màng mà tỉnh lại. Gương mặt già nua đầy nếp nhăn này đập vào mắt, khiến cho Cố Khâm sợ hết hồn, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi giường.
“Đừng động đừng động!” Lão quân y hai tay xoa bóp huyệt vị trên đầu Cố Khâm, chỉ chốc lát sau đã khiến cho Cố Khâm thả lỏng, đau đớn cũng giảm đi ra nhiều. Ấn liên tục năm phút, ông mới thu tay về, “Cảm giác thế nào?”
“Cảm ơn.” Cố Khâm nhớ rất rõ gương mặt của lão quân y này, đây chính là người không ngừng xúi giục hắn cùng Hình Chiến làm tình lúc trước. Đối phương nhìn qua già hơn so với khi mới gặp hắn, giống như đã già đi mười tuổi. Bởi vì vị trí nên từ góc độ của hắn không nhìn thấy những người còn lại trong phòng, Cố Khâm có chút hoài nghi sự việc xảy ra lúc trước chỉ là ảo giác sinh ra do bản thân đã quá khẩn trương, “Xin hỏi đây là đâu?”
“Phòng y tế.” Lão quân y dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc mà nhìn hắn.
“… Thời gian cụ thể là?”
Đối phương hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, đưa đồng hồ điện tử tới trước mặt hắn, “Từ ngày cậu được đưa tới đây đã là ngày thứ ba.”
Cố Khâm không nghe thấy đối phương nói gì, chỉ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm năm 3034 hiện trên màn hình. Chẳng lẽ hắn ngủ tới mười bốn năm?! Chuyện này không thể nào! Hơn nữa, Chung Vân Tu cùng… khi nãy vừa mới gặp cũng không nên nhìn hắn như thế. Suy nghĩ kĩ một chút, Chung Vân Tu kia cũng bỗng dưng nhiều thêm vài tuổi, nếp nhăn chỗ khóe mắt thực ra cũng có chút rõ ràng, bởi vì khi ấy hắn không tỉnh táo lắm nên mới không để ý…
Cố Khâm rời mắt khỏi màn hình, mệt mỏi nhắm mắt lại. Hắn cảm giác cả người mình đều đã trống rỗng.
“Tôi đi ra ngoài trước, mấy người đừng kích động cậu ta nữa.” Cho tới khi lão quân y trừng mắt nhìn tới một góc rồi rời khỏi phòng, Cố Khâm mới ý thức được trong phòng còn có người. Hắn chậm rãi chống người dậy, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi mắt hắn chạm phải ánh mắt của hai người kia, hắn vẫn theo phản xạ mà căng cứng người, làm ra tư thế chuẩn bị công kích. Nhưng rất nhanh, hắn lại tự giễu mà cười lạnh một cái, cưỡng ép mình tỉnh táo lại, mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm họ.
“Chúng tôi không có ác ý.” Chung Vân Tu bước từng bước tới, người đàn ông phía sau lại dùng ánh mắt khiến Cố Khâm vô cùng không thoải mái mà nhìn chằm chằm vào hắn, “Chỉ là hy vọng cậu có thể trả lời vài vấn đề.”
Cố Khâm kéo khóe môi, “Tôi nói ông sẽ tin?”
“Cậu không nói làm sao biết tôi sẽ không tin?” Chung Vân Tu mỉm cười hỏi ngược lại.
“Tôi có thể trả lời câu hỏi của ông, nhưng ngược lại, ông cũng phải trả lời câu hỏi của tôi, một đổi một.” Cố Khâm cần xác nhận suy đoán của mình, “Ông có quyền giữ yên lặng, nhưng xin đừng lừa dối tôi. Ngược lại tôi cũng sẽ giống như thế. Đồng ý chứ?” Hắn bưng cốc nước lên làm thông nhuận cổ họng, cho đối phương thời gian suy nghĩ. Chờ đợi một lúc, Cố Khâm trực tiếp mở đầu, “Vừa rồi tôi đã nói cho ông biết tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, như vậy tiếp theo nên tới lượt tôi hỏi. Khi các ông tìm thấy tôi chỉ có mình tôi thôi?”
“Hai người, lúc ấy cậu ở bên cạnh nó.” Chung Vân Tu kéo người đàn ông đi về phía trước một bước.
Khi nghe được câu trả lời kia, Cố Khâm đã cho rằng hắn cùng Hình Chiến đã lại xuyên trở về cơ thể cũ, mà Hình Chiến chỉ là bởi vì ngoài dự kiến mà mất đi trí nhớ. Nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện ra có chỗ không đúng, tuy rằng cơ thể chỉ vừa mới hồi phục từ tổn thương nghiêm trọng, còn có chút mệt mỏi, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được cơ thể mình có sức sống hơn so với khi bốn mươi tuổi, hơn nữa thể chất của hắn là A đã lâu, mà Cố Khâm trong quá khứ thì chỉ vừa mới đạt tới A mà thôi, cơ thể này có lẽ chỉ có hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Giống như muốn xác nhận câu trả lời của mình, tay phải của Cố Khâm sờ lên vị trí của chiếc nhẫn, nhưng lại không thấy nó đâu. Sắc mặt hắn chợt biến, sống lưng thoáng chốc căng cứng đến thẳng tắp, cơ thể nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc như đao nhìn Chung Vân Tu, “Nhẫn của tôi đâu?!”
Hắn vừa mới lộ ra chút dấu hiệu muốn tấn công, người đàn ông lúc này đã muốn ra tay, lại bị Chung Vân Tu ngăn lại, “Đừng khẩn trương.” Bàn tay hắn mở ra, chiếc nhẫn màu bạc kia liền xuất hiện trong tay hắn.
Cố Khâm lập tức đoạt lấy. Không sai, đây chính là nhẫn của hắn, bên trong còn khắc tên Hình Chiến. Đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay trái, Cố Khâm cuối cùng mới tỉnh táo lại, cơ thể mềm nhũn mà dựa vào đầu giường, “Hỏi đi.”
“Chiếc nhẫn này…” Chung Vân Tu nhìn chằm chằm vào tay Cố Khâm.
“Ông chắc chắn ông muốn hỏi cái này?” Cố Khâm thần sắc cổ quái này mà nhìn Chung Vân Tu một cái.
“Không.” Chung Vân Tu dời tầm mắt đi, “So ra tôi càng muốn biết chi tiết về thân phận của cậu hơn.”
“Cố Khâm, 25 tuổi, thể chất cấp A, tốt nghiệp trường quân sự Đệ Nhất, quân hàm Thượng tá, là người phụ trách của chiến đội Thương Lang ở quân khu Đệ tứ. Cha là Thượng tướng Cố Hoằng, mẹ đã mất.” Cố Khâm liếc nhìn người đàn ông đứng ở phía sau Chung Vân Tu, “Ông nói rằng các ông tìm thấy tôi ở bên cạnh người anh ta, nếu như tôi đoán không lầm, tình huống lúc đó hẳn là vị Tướng quân này rơi vào bao vây của Satan, cuối cùng bất đắc dĩ mà lựa chọn tự bạo chủ hạm kéo theo quân địch chết chung, nhưng khi các ông tới, anh ta lại còn sống, a, còn cộng thêm cả tôi nữa?”
Sắc mặt của người đàn ông vẫn như trước, ánh mắt kia giống như muốn lột cả lớp da của Cố Khâm xuống. Y trầm giọng chất vấn, “Hành động lần này của Satan cậu biết hết?!”
“Tôi coi như là câu hỏi khi nãy anh đã ngầm đồng ý.” Cố Khâm nhướn mày, không hổ là Thượng tướng Hình thể chất cấp S, quả thực tạo cho hắn rất nhiều áp lực, “Lần này Liên minh tổn thất nặng nề như vậy, chính là vì Mendel và các chính khách do Vương Thao cầm đầu đã cấu kết với Satan, cùng nhau lập ra âm mưu này. Tình báo cụ thể thì mấy người phải tự mình điều tra.” Thấy hai người cau mày lại, trên mặt lại không có bất cứ nét mặt giật mình nào, hiển nhiên là họ cũng đã nhận ra đám Mendel đóng vai trò gì trong đó, chẳng qua là tạm thời không có chứng cớ mà thôi.
Cố Khâm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, “Xem ra, Thiếu tướng Cố Khâm của quân khu Đệ tứ vẫn còn sống. Khi các anh tìm được anh ta, có phải cũng tìm được vị Thượng tá không rõ lai lịch giống như tôi không?” Ngay sau đó thanh âm của hắn lại trở nên trầm thấp, mang theo một tia khẩn trương khó phát hiện thấy, “Anh ấy… Còn sống?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, rồi mới không thể không gật đầu một cái.
Thấy được cái gật đầu này, trái tim trống rỗng của Cố Khâm cuối cùng cũng được lấp đầy một lần nữa. Lỗ mũi của hắn đau xót, giống như thần kinh mà che mắt bật cười, càng cười lại càng phô trương, đang cười thế nhưng lại có nước mắt chảy lọt qua kẽ tay hắn, cho đến khi cổ họng của hắn không phát ra được một tiếng nào nữa, hắn mới dùng cánh tay mà dụi mắt một cái, mím chặt môi, nhưng lại không ngừng việc cong khóe môi lên được. Chung Vân Tu kinh ngạc phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này tựa hồ đã lập tức biến thành người khác, chói mắt giống như ánh mặt trời vậy.
Cố Khâm uống một hơi cạn sạch nước trong cốc, không còn cảnh giác cùng đề phòng cao độ khi nãy, trong mắt thậm chí còn có cả nét cười, “Tốt lắm, tiếp tục đi, câu hỏi của hai người.”
“Hành tinh quặng kia ở đâu?”
Cố Khâm báo ra một chuỗi tọa độ, tâm trạng tốt mà còn giải thích cặn kẻ đặc tính cùng tác dụng của đá năng lượng. “Trong túi không gian tôi mang bên người có đá năng lượng dự bị Nguyên soái giao cho tôi trước khi lên đường, có thể để cho mấy người nhìn xem, nhưng không thể tiến hành phân giải nó ra để nghiên cứu, tôi còn phải dựa vào nó để trở lại thế giới của chúng tôi. Mọi người nếu muốn có thể đi lục soát nhà của những vị chính khách kia, mấy viên đá chúng tôi dùng kia chính là mấy viên lục soát được từ nhà họ.”
“Thế giới của các cậu?” Chung Vân Tu nheo mắt.
Cố Khâm cười không đáp, chỉ nói, “Một câu hỏi cuối cùng, khi nào tôi mới có thể gặp người bạn kia của tôi?”
Chung Vân Tu tính toán một chút, trả lời, “Khoảng hai ngày.”
“Được. Vậy tôi lại ngủ hai ngày nữa đi.” Cố Khâm đùa giỡn nói.
Chung Vân Tu nhìn thanh niên sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt đang nằm trên giường mà ánh mắt nặng nề, nhưng không ai có thể nhìn ra được tin tức gì từ vẻ mặt nhu hòa của hắn. Cho tới khi có một giọng nói trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của hắn, “Còn chưa tỉnh?”
Quay đầu nhìn đã thấy một bóng người cao lớn vừa bước vào cửa, ánh mắt Chung Vân Tu sáng lên, “Chiến Chiến, sao lại tới đây? Vết thương trên người con vừa mới liền không lâu nhất định phải nghỉ ngơi nhiều, có phiền toái gì cứ vứt cho cha con giải quyết là được, đừng cậy mạnh.” Hắn theo thói quen cằn nhằn với con trai mình một lúc lâu, sau đó mới trả lời, “Các chức năng trong cơ thể của đứa bé này về cơ bản đã khôi phục bình thương, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Cho dù có kiểm tra bao nhiêu lần, kết quả vẫn luôn chứng minh cậu ta chính là Cố Khâm, có điều tuổi xương lại vẫn chưa tới 26 tuổi, cấp bậc thể chất cao hơn một cấp so với vị Thiếu tướng Cố Khâm bốn mươi tuổi kia. Chuyện này cũng giống với người thanh niên có DNA giống với con được phát hiện ở quân khu Đệ tứ kia. Đúng rồi, con gặp người đó chưa? Nghe nói con và cậu ta gần như là cùng lúc tỉnh lại.”
Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, cũng không tiến lên, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt tái nhợt nào đó, “Chưa có. Cha đã nói chuyện với cậu ta.”
“A? Họ nói những gì?” Chung Vân Tu tò mò hỏi. Gần đây Hình Duệ bận rộn giải quyết tình hình rối ren, sau khi ném lại Cố Khâm phiên bản trẻ tuổi này lại cho hắn xong, bọn họ tới bây giờ cũng chưa nói chuyện với nhau lần nào.
Người đàn ông chậm rãi lắc đầu một cái. Y không hỏi, Hình Duệ cũng không chủ động nói, việc ưu tiên hàng đầu bây giờ vẫn là đi xử lý kẻ phản bội.
Chung Vân Tu không hỏi nữa, hắn hứng thú mà chọc chọc gò má của người thanh niên trên giường bệnh, “Con từng nói lúc ấy con kích hoạt chế độ tự hủy, đồng quy vu tận với địch, kết quả đội cứu viện lại tìm thấy con cùng cậu ta còn sống bên trong đống đổ nát kia. Tình huống của Thiếu tướng Cố Khâm tại quân khu Đệ tứ không quá khác biệt với con, nói không chừng việc các con còn sống lại thật sự có liên quan tới hai vị khách rơi từ trên trời xuống này nhỉ? Còn nhớ chiếc nhẫn cậu ta đeo trên tay không?” Bên trong thế nhưng lại còn có khắc tên con trai nhà hắn, hắn thực sự không đợi được muốn biết sự thật ngay lập tức!
“Có khả năng đây là âm mưu của Satan.” Người đàn ông lý trí mà phản bác.
“Ba lại thấy không giống.” Chung Vân Tu cười lên. Đột nhiên chiếc máy bên cạnh vang lên một tiếng, “A? Cậu ta tỉnh rồi! Con mau tránh đi một chút đi.”
…
Khi Cố Khâm khôi phục ý thức, chỉ cảm thấy cơ thể kiệt sức đến khác thường, nhưng lại không có cảm giác đau đơn, đây có phải có nghĩa là bọn họ đã sống sót trở về không? Cố Khâm nâng lên mí mắt nặng nề, ngây người mà nhìn trần nhà. Cũng không biết qua bao lâu, một bàn tay quơ quơ trước mắt hắn, ánh mắt hắn mới tập trung lại. Quay đầu sang, phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở mép giường, có lẽ là do mới tỉnh lại, ánh mắt còn chút mơ hồ, nhưng cũng không ngăn cản hắn nhận ra được đối phương. Hắn mở miệng theo bản năng, “Ba, Hình Chiến anh ấy…” Giọng nói khàn khàn khô khốc, đến cuối đã gần như mất tiếng.
Bóng người dừng lại một lát, một tay nửa đỡ hắn dậy, bưng ly nước tới bên môi hắn. Cố Khâm có chút vội vàng mà uống một ngụm lớn, lại vì sặc mà ho khan. Bên tai truyền tới một tiếng thở dài, “Từ từ uống, đừng vội.”
Mất một lúc mới hết ho, Cố Khâm đột ngột bắt lấy vạt áo đối phương, “Hình Chiến, Hình Chiến thế nào?!”
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay hắn, giọng nói của Chung Vân Tu vẫn ôn hòa như thường lệ, “… Nó không sao.”
Thần kinh căng thẳng của Cố Khâm cuối cùng mới bình tĩnh lại, động tác vừa rồi giống như đã rút sạch sức lực còn sót lại của hắn. Hắn vô lực mà tựa vào đầu giường, liên tục ho khan vài tiếng. Chung Vân Tu vuốt ngực một cái cho hắn, “Có thể kể lại chuyện đã xảy ra không?”
Cố Khâm hiển nhiên không có chút phòng bị nào đối với Chung Vân Tu, chậm rãi kể lại sau khi họ thực hiện bước nhảy không gian đã đối đầu với địch như thế nào, làm thế nào để hủy được hành tinh quặng một lần. Hắn nói rất chậm, lúc liền mạch lúc đứt quãng, có lẽ là do vừa mới tỉnh lại, đầu óc hết sức hỗn loạn, có lúc cần phải suy nghĩ trong chốc lát mới có thể nói tiếp, “… Lúc ấy năng lượng của Chiến Thần đã hao hết, Thương Lang của con không đủ khả năng để đưa chúng con cùng rời đi, anh ấy muốn con thả anh ấy ra đi trước, con dĩ nhiên không đáp ứng… Sau đó con khởi động máy phản lực đẩy anh ấy về phía hố đen, muốn anh ấy sống sót, kết quả anh ấy lại lệnh cho hai cơ giáp hợp thể.”
Chờ giây lát thấy Cố Khâm không tiếp tục nói, Chung Vân Tu mới lặp lại, “Hợp thể?”
Trên mặt Cố Khâm xẹt qua một vệt đỏ ửng, hắn giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, “Đúng vậy, anh ấy chính là một tên ngu, rõ ràng có thể tiếp tục sống… Có điều bây giờ nghĩ lại có lẽ con cũng không nên làm thế, người chết thì có thể thanh thản, nhưng đối với người sống mà nói thì lại là thống khổ cả đời. Có điều chúng con cũng coi như là hòa nhau, ai bảo anh ấy lại muốn con bỏ lại anh ấy trước… Sau đó thì con cái gì cũng không biết, có lẽ đúng như anh ấy nói, chúng con là bị sóng xung kích từ vụ nổ đẩy tới hố đen.” Ý nghĩ của Cố Khâm dần khôi phục rõ ràng, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn vào mắt Chung Vân Tu, “Nhiệm vụ lần này có bao nhiều người sống sót trở về?”
Chung Vân Tu chỉ nhìn hắn, không trả lời, biểu tình nhu hòa, ánh mắt dịu dàng, lại khiến cho Cố Khâm cảm giác xa lạ, giống như, đối phương đang đeo một chiếc mặt nạ mà nhìn hắn.
Loại trực giác vô hình này khiến cho tóc gáy Cố Khâm dựng đứng, giọng nói của hắn có chút phát run, “…Ba?” Khi phát hiện thần sắc mất tự nhiên lóe lên trong nháy mắt lúc đối phương nghe được từ này, ánh mắt của hắn bỗng lạnh lẽo, “Ông là ai?! Ông không phải Chung Vân Tu!” Cơ hồ là theo bản năng, sát khí cả người hắn ép thẳng lên Chung Vân Tu, cơ thể Chung Vân Tu thoáng lảo đảo một cái lùi hai bước về phía sau, mà ngay lúc này, một bóng người nhanh chóng lóe lên, che chở cho Chung Vân Tu ở sau lưng.
Thấy rõ người tới, con ngươi của Cố Khâm đột ngột co lại, “Hình…” Không! Không phải là y! Tuổi của người này lớn hơn so với Hình Chiến, hơn nữa Hình Chiến sẽ không dùng ánh mắt này mà nhìn hắn… “Anh là ai?!” Trả lời hắn chính là áp lực kinh người, hô hấp của Cố Khâm cứng lại, ngay sau đó trước mắt tối sầm mà mất đi ý thức.
Thiết bị trong phòng bệnh phát ra tiếng còi báo động chói tai. Người đàn ông vừa mới đỡ Chung Vân Tu, lại thấy lão quân y vọt vào, “Có chuyện gì? Có chuyện gì? Mới vừa rồi còn ổn cơ mà! Các người lại làm cái quái gì thế hả? Bệnh nhân cần nghỉ ngơi có biết không hả?!” Lão quân y lại đành kiểm tra toàn thân Cố Khâm thêm một lần nữa.
Chờ tới khi bóng dáng bận rộn của đối phương dừng lại rồi lại xoa xoa mồ hôi trên trán, Chung Vân Tu vẫn luôn yên tĩnh đứng ở một bên lúc này mới hỏi, “Cậu ta sao rồi?”
“Lo lắng khẩn trương quá độ đến mức ngất xỉu. Cơ thể không sao, nhưng trạng thái tinh thần rất tệ, các cậu cố gắng đừng kích động cậu ta, bằng không kích động người ta đến phát điên thì để xem các cậu còn có thể hỏi ra cái gì không!” Lão quân y tức giận trả lời.
“Chúng tôi sẽ chú ý. Lúc nào cậu ta sẽ tỉnh lại?” Chung Vân Tu càng ngày càng thấy hứng thú với người trẻ tuổi này, hắn nhìn ra được đối phương không nói dối.
Lão quân y có chút hoài nghi mà liếc người đàn ông bên cạnh Chung Vân Tu một cái, “Bây giờ để tôi đánh thức cậu ta dậy.”
Ông cúi đầu ấn vài huyệt vị, Cố Khâm cuối cùng cũng mơ màng mà tỉnh lại. Gương mặt già nua đầy nếp nhăn này đập vào mắt, khiến cho Cố Khâm sợ hết hồn, thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi giường.
“Đừng động đừng động!” Lão quân y hai tay xoa bóp huyệt vị trên đầu Cố Khâm, chỉ chốc lát sau đã khiến cho Cố Khâm thả lỏng, đau đớn cũng giảm đi ra nhiều. Ấn liên tục năm phút, ông mới thu tay về, “Cảm giác thế nào?”
“Cảm ơn.” Cố Khâm nhớ rất rõ gương mặt của lão quân y này, đây chính là người không ngừng xúi giục hắn cùng Hình Chiến làm tình lúc trước. Đối phương nhìn qua già hơn so với khi mới gặp hắn, giống như đã già đi mười tuổi. Bởi vì vị trí nên từ góc độ của hắn không nhìn thấy những người còn lại trong phòng, Cố Khâm có chút hoài nghi sự việc xảy ra lúc trước chỉ là ảo giác sinh ra do bản thân đã quá khẩn trương, “Xin hỏi đây là đâu?”
“Phòng y tế.” Lão quân y dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc mà nhìn hắn.
“… Thời gian cụ thể là?”
Đối phương hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, đưa đồng hồ điện tử tới trước mặt hắn, “Từ ngày cậu được đưa tới đây đã là ngày thứ ba.”
Cố Khâm không nghe thấy đối phương nói gì, chỉ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm năm 3034 hiện trên màn hình. Chẳng lẽ hắn ngủ tới mười bốn năm?! Chuyện này không thể nào! Hơn nữa, Chung Vân Tu cùng… khi nãy vừa mới gặp cũng không nên nhìn hắn như thế. Suy nghĩ kĩ một chút, Chung Vân Tu kia cũng bỗng dưng nhiều thêm vài tuổi, nếp nhăn chỗ khóe mắt thực ra cũng có chút rõ ràng, bởi vì khi ấy hắn không tỉnh táo lắm nên mới không để ý…
Cố Khâm rời mắt khỏi màn hình, mệt mỏi nhắm mắt lại. Hắn cảm giác cả người mình đều đã trống rỗng.
“Tôi đi ra ngoài trước, mấy người đừng kích động cậu ta nữa.” Cho tới khi lão quân y trừng mắt nhìn tới một góc rồi rời khỏi phòng, Cố Khâm mới ý thức được trong phòng còn có người. Hắn chậm rãi chống người dậy, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi mắt hắn chạm phải ánh mắt của hai người kia, hắn vẫn theo phản xạ mà căng cứng người, làm ra tư thế chuẩn bị công kích. Nhưng rất nhanh, hắn lại tự giễu mà cười lạnh một cái, cưỡng ép mình tỉnh táo lại, mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm họ.
“Chúng tôi không có ác ý.” Chung Vân Tu bước từng bước tới, người đàn ông phía sau lại dùng ánh mắt khiến Cố Khâm vô cùng không thoải mái mà nhìn chằm chằm vào hắn, “Chỉ là hy vọng cậu có thể trả lời vài vấn đề.”
Cố Khâm kéo khóe môi, “Tôi nói ông sẽ tin?”
“Cậu không nói làm sao biết tôi sẽ không tin?” Chung Vân Tu mỉm cười hỏi ngược lại.
“Tôi có thể trả lời câu hỏi của ông, nhưng ngược lại, ông cũng phải trả lời câu hỏi của tôi, một đổi một.” Cố Khâm cần xác nhận suy đoán của mình, “Ông có quyền giữ yên lặng, nhưng xin đừng lừa dối tôi. Ngược lại tôi cũng sẽ giống như thế. Đồng ý chứ?” Hắn bưng cốc nước lên làm thông nhuận cổ họng, cho đối phương thời gian suy nghĩ. Chờ đợi một lúc, Cố Khâm trực tiếp mở đầu, “Vừa rồi tôi đã nói cho ông biết tại sao tôi lại xuất hiện ở đây, như vậy tiếp theo nên tới lượt tôi hỏi. Khi các ông tìm thấy tôi chỉ có mình tôi thôi?”
“Hai người, lúc ấy cậu ở bên cạnh nó.” Chung Vân Tu kéo người đàn ông đi về phía trước một bước.
Khi nghe được câu trả lời kia, Cố Khâm đã cho rằng hắn cùng Hình Chiến đã lại xuyên trở về cơ thể cũ, mà Hình Chiến chỉ là bởi vì ngoài dự kiến mà mất đi trí nhớ. Nhưng rất nhanh hắn lại phát hiện ra có chỗ không đúng, tuy rằng cơ thể chỉ vừa mới hồi phục từ tổn thương nghiêm trọng, còn có chút mệt mỏi, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được cơ thể mình có sức sống hơn so với khi bốn mươi tuổi, hơn nữa thể chất của hắn là A đã lâu, mà Cố Khâm trong quá khứ thì chỉ vừa mới đạt tới A mà thôi, cơ thể này có lẽ chỉ có hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Giống như muốn xác nhận câu trả lời của mình, tay phải của Cố Khâm sờ lên vị trí của chiếc nhẫn, nhưng lại không thấy nó đâu. Sắc mặt hắn chợt biến, sống lưng thoáng chốc căng cứng đến thẳng tắp, cơ thể nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc như đao nhìn Chung Vân Tu, “Nhẫn của tôi đâu?!”
Hắn vừa mới lộ ra chút dấu hiệu muốn tấn công, người đàn ông lúc này đã muốn ra tay, lại bị Chung Vân Tu ngăn lại, “Đừng khẩn trương.” Bàn tay hắn mở ra, chiếc nhẫn màu bạc kia liền xuất hiện trong tay hắn.
Cố Khâm lập tức đoạt lấy. Không sai, đây chính là nhẫn của hắn, bên trong còn khắc tên Hình Chiến. Đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay trái, Cố Khâm cuối cùng mới tỉnh táo lại, cơ thể mềm nhũn mà dựa vào đầu giường, “Hỏi đi.”
“Chiếc nhẫn này…” Chung Vân Tu nhìn chằm chằm vào tay Cố Khâm.
“Ông chắc chắn ông muốn hỏi cái này?” Cố Khâm thần sắc cổ quái này mà nhìn Chung Vân Tu một cái.
“Không.” Chung Vân Tu dời tầm mắt đi, “So ra tôi càng muốn biết chi tiết về thân phận của cậu hơn.”
“Cố Khâm, 25 tuổi, thể chất cấp A, tốt nghiệp trường quân sự Đệ Nhất, quân hàm Thượng tá, là người phụ trách của chiến đội Thương Lang ở quân khu Đệ tứ. Cha là Thượng tướng Cố Hoằng, mẹ đã mất.” Cố Khâm liếc nhìn người đàn ông đứng ở phía sau Chung Vân Tu, “Ông nói rằng các ông tìm thấy tôi ở bên cạnh người anh ta, nếu như tôi đoán không lầm, tình huống lúc đó hẳn là vị Tướng quân này rơi vào bao vây của Satan, cuối cùng bất đắc dĩ mà lựa chọn tự bạo chủ hạm kéo theo quân địch chết chung, nhưng khi các ông tới, anh ta lại còn sống, a, còn cộng thêm cả tôi nữa?”
Sắc mặt của người đàn ông vẫn như trước, ánh mắt kia giống như muốn lột cả lớp da của Cố Khâm xuống. Y trầm giọng chất vấn, “Hành động lần này của Satan cậu biết hết?!”
“Tôi coi như là câu hỏi khi nãy anh đã ngầm đồng ý.” Cố Khâm nhướn mày, không hổ là Thượng tướng Hình thể chất cấp S, quả thực tạo cho hắn rất nhiều áp lực, “Lần này Liên minh tổn thất nặng nề như vậy, chính là vì Mendel và các chính khách do Vương Thao cầm đầu đã cấu kết với Satan, cùng nhau lập ra âm mưu này. Tình báo cụ thể thì mấy người phải tự mình điều tra.” Thấy hai người cau mày lại, trên mặt lại không có bất cứ nét mặt giật mình nào, hiển nhiên là họ cũng đã nhận ra đám Mendel đóng vai trò gì trong đó, chẳng qua là tạm thời không có chứng cớ mà thôi.
Cố Khâm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, “Xem ra, Thiếu tướng Cố Khâm của quân khu Đệ tứ vẫn còn sống. Khi các anh tìm được anh ta, có phải cũng tìm được vị Thượng tá không rõ lai lịch giống như tôi không?” Ngay sau đó thanh âm của hắn lại trở nên trầm thấp, mang theo một tia khẩn trương khó phát hiện thấy, “Anh ấy… Còn sống?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, rồi mới không thể không gật đầu một cái.
Thấy được cái gật đầu này, trái tim trống rỗng của Cố Khâm cuối cùng cũng được lấp đầy một lần nữa. Lỗ mũi của hắn đau xót, giống như thần kinh mà che mắt bật cười, càng cười lại càng phô trương, đang cười thế nhưng lại có nước mắt chảy lọt qua kẽ tay hắn, cho đến khi cổ họng của hắn không phát ra được một tiếng nào nữa, hắn mới dùng cánh tay mà dụi mắt một cái, mím chặt môi, nhưng lại không ngừng việc cong khóe môi lên được. Chung Vân Tu kinh ngạc phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này tựa hồ đã lập tức biến thành người khác, chói mắt giống như ánh mặt trời vậy.
Cố Khâm uống một hơi cạn sạch nước trong cốc, không còn cảnh giác cùng đề phòng cao độ khi nãy, trong mắt thậm chí còn có cả nét cười, “Tốt lắm, tiếp tục đi, câu hỏi của hai người.”
“Hành tinh quặng kia ở đâu?”
Cố Khâm báo ra một chuỗi tọa độ, tâm trạng tốt mà còn giải thích cặn kẻ đặc tính cùng tác dụng của đá năng lượng. “Trong túi không gian tôi mang bên người có đá năng lượng dự bị Nguyên soái giao cho tôi trước khi lên đường, có thể để cho mấy người nhìn xem, nhưng không thể tiến hành phân giải nó ra để nghiên cứu, tôi còn phải dựa vào nó để trở lại thế giới của chúng tôi. Mọi người nếu muốn có thể đi lục soát nhà của những vị chính khách kia, mấy viên đá chúng tôi dùng kia chính là mấy viên lục soát được từ nhà họ.”
“Thế giới của các cậu?” Chung Vân Tu nheo mắt.
Cố Khâm cười không đáp, chỉ nói, “Một câu hỏi cuối cùng, khi nào tôi mới có thể gặp người bạn kia của tôi?”
Chung Vân Tu tính toán một chút, trả lời, “Khoảng hai ngày.”
“Được. Vậy tôi lại ngủ hai ngày nữa đi.” Cố Khâm đùa giỡn nói.