Thế thì sao mà được, chi bằng cứ bắt chước lục hoàng tử đi, vừa nhìn thấy mỹ nhân là nói năng ngọt ngào đến mức mấy cô gái tranh giành để được đi ra ngoài chơi với hắn.
Hắn dạo bước giữa bụi hoa, những cánh hoa đều muốn lả lướt trêи người hắn, chủ tử của bọn họ thật sự nên đi theo hắn học hỏi chút ít.
“Không cần đâu, thế tử đã đưa Ôn Hương đến đây rồi, không làm trễ nải việc của thế tử nữa, nếu như thế tử có việc cần ra thành thì mau đi làm việc của mình đi!”
Ngữ khí của Ôn Hương hoàn toàn chẳng có chút tình cảm nào cả, có trời mới biết tâm trạng hiện thời của nàng là như thế nào.
Không biết Dung thế tử đã làm gì nàng mà đôi lúc nhìn thấy gương mặt hắn, nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó khang khác.
Cho dù trời có lạnh hơn đi chăng nữa, Ôn Hương cũng ngồi im trêи chiếc ghế trong Trường Đình, chiếc ghế ấy được làm từ đá, đương nhiên lạnh đến thấu xương.
“Thật tình, hôm nay cũng phải chịu dày vò để giữ gìn mặt mũi rồi à? Tại sao phải bước xuống khỏi chiếc xe ngựa kia, tại sao phải đẩy mình đến nước này?”
Nàng thầm nghĩ trong lòng nhưng lại không dám nhìn về phía Dung Tử Hiên một chút nào.
Trong lòng Dung Tử Hiên cũng giận dữ, có phải hắn đối đãi với cô gái này dịu dàng quá nên cô ta cảm thấy có thể từ chối một cách tùy tiện không?
Lần một từ chối, lần hai cũng từ chối, nếu như lần nào cũng từ chối thì chẳng phải quan hệ giữa bọn họ sẽ càng lúc càng trở nên xa cách sao?
Bởi thế, hắn bước xuống xe ngựa.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ôn Hương, học hỏi vẻ mặt của Ôn Hương, dường như chẳng đặt bất kỳ thứ gì trêи đời này vào trong tầm mắt.
“Thế tử? Người làm gì đó?”
Ôn Hương kinh ngạc.
Nàng từng nghĩ đến tất cả kết cục, chỉ chưa từng nghĩ đến việc Dung Tử Hiên lại ngồi luôn ở đây chứ không chịu đi?
Gì thế…Nếu như Yêu Nương đến đây, chẳng phải Dung Tử Hiên sẽ biết hết mọi việc sao?
“Hiên có nói với nhị cô nương rằng tôi cũng đến Trường Đình này chưa?”
Ôn Hương bất ngờ, nàng quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng nàng lấy làm kỳ quái.
Hắn nói mình cũng đến Trường Đình này từ khi nào?
“Trời đổ tuyết lớn thế này, Trường Đình không một bóng người, thời tiết tệ hại như thế sao thế tử không ở trong nhà nghỉ ngơi, chạy đến Trường Đình làm chi?”
Vừa mới nói dứt lời, Ôn Hương muốn tát cho mình một bạt tai, chẳng phải tự rước phiền phức vào người rồi sao?
Nàng có thể nói người khác, chẳng phải người khác cũng có thể hỏi nàng như thế à?
“Vừa khéo Hiên cũng thắc mắc như thế, trời tuyết lớn như thế này mà sao nhị cô nương không ở trong phủ Hoa Vương đi, chạy đến nơi này làm gì?” Hắn mở lời trêu chọc, cũng không có ý ép hỏi, nhưng Ôn Hương lại có cảm giác kỳ lạ.
“Tất nhiên ta ra đây để chờ người!”
Nàng tỏ vẻ khó chịu, Dung Tử Hiên nhìn thấy thế mà cảm thấy hơi buồn cười.
“Ngươi cười cái gì thế?”
Ôn Hương lại càng thêm không vui, không ngờ người này lại bật cười.
“Hiên chỉ nghĩ rằng không ngờ người như nhị cô nương mà cũng có lúc tức giận, khiến cho Hiên cảm thấy rất kinh ngạc.”
“Ngươi…”
Bộ dạng trêu đùa của hắn khiến cho Ôn Hương muốn đánh cho hắn một chặp, nhưng nàng không ngừng tự nhủ với lòng, người này có ơn với mình, không nên tức giận, không thể tức giận, tức giận không tốt.
Đúng là kỳ lạ thật, lúc hắn sống trong miệng người khác, Ôn Hương những tưởng hắn ôn hòa lắm, công tử tuyệt thế dịu dàng như ngọc, nhưng sau khi gặp hắn, Ôn Hương lại cảm thấy thực ra hắn không hề lương thiện như thế.
Nhưng không lương thiện thì không lương thiện, ít nhất ngoài bề mặt, người này vẫn rất ôn hòa, sau khi tiếp xúc lâu thì Ôn Hương mới biết, trông hắn dịu dàng chừng nào thì trái tim hắn lạnh nhạt từng nấy…
Nhưng chính vì thế, người này giúp nàng hết lần này đến lần khác, khiến cho nàng cảm thấy hết sức sợ hãi.
“Không biết người mà ta đợi và người mà nhị cô nương đợi có phải là cùng một người hay không?”
Sau khi ngẩn ngơ một lúc lâu, dường như Ôn Hương nghe thấy Dung Tử Hiên nói gì đó, nhưng đến lúc nàng quay đầu sang lại nhìn thấy Dung Tử Hiên cũng nhìn bầu trời tuyết chăm chăm.
Thấy người này đưa túi sưởi cho nàng, nếu nói Ôn Hương hoàn toàn không cảm động cũng chỉ là nói dối mà thôi.
Dù gì có một nam tử đẹp nhường thế, lại vừa ôn hòa vừa lịch sự ngồi chung với mình giữa trận tuyết lớn, lòng nàng có dợn sóng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Nhưng mà thế thì sao?
Nàng là người bò trở lại từ địa ngục, cuộc đời của nàng chỉ còn lại mục tiêu báo thù mà thôi!
Còn Dung Tử Hiên, hắn là em trai duy nhất của Hoàng Đế, thế tử của Dung Vương phủ, từ nhỏ đã có danh tiếng tốt đẹp, trước kia Dung lão vương gia cũng là công thần lập nước, bây giờ nhà họ Dung vô cùng cao quý, làm sao có thể tiếp nhận người một cách tùy tiện được.
Ôn Hương tự hỏi lòng, bản thân nàng chẳng có điểm nào có thể thu hút sự chú ý của vị thế tử này, bởi thế nàng mới sợ hãi như vậy, một người giúp đỡ mình nhưng mình lại chẳng biết hắn muốn gì, làm sao nàng không hoảng sợ cho được.
“Giá…”
Tiếng phi ngựa vang vọng lại từ phương xa, tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, Ôn Hương ngẩng đầu nhìn thử, người dẫn đầu mặc áo đỏ, nàng biết ngay Yêu Nương đến đón nàng.
Nhưng mà, bây giờ Dung Tử Hiên còn ngồi đây, làm nàng đau đầu thật…
“Ba người từ phương xa, một người mặc áo đỏ, giữa nền tuyết trắng tinh khiết, trông có vẻ xinh đẹp vô cùng!”
Giọng nói của Dung Tử Hiên rất bình thản, Ôn Hương lại hiểu ý của hắn, chẳng phải cảm thấy Yêu Nương khiến cho hắn yêu thích lắm sao.
Nhưng đúng là như thế, chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi là đã làm cho người khác cảm thấy quyến rũ vô cùng.
Nếu như gương mặt của nàng ta không bị hủy hoại, không cần phải đeo mặt nạ, không biết cô gái xinh đẹp nhường ấy sẽ khiến cho bao nhiêu người say đắm nữa.
“Nhưng mà bọn họ có ba người, nhị cô nương cô nói xem, bọn họ đến tìm ai đấy? Không biết là người nhị cô nương đợi hay là Hiên đợi đây, hoặc là người mà chúng ta đợi đến cùng lúc…”
Mí mắt Ôn Hương giần giật, nàng cảm thấy có chỗ nào đó khang khác, nhưng kỳ quặc ở chỗ nào thì nàng lại không nói được.
“Tiểu thư…”
Yêu Nương chạy đến, nàng ta lớn tiếng gọi nàng, hai người theo sau nàng ta trông có vẻ vô cùng khoa trương, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tiểu thư trong truyền thuyết, đây là chủ nhân thật sự của bọn họ, tất nhiên bọn họ phải lập tức lao vào trong Trường Đình ngay.
“Thuộc hạ xin chào tiểu thư…”
Mấy người bọn họ bước đến, hoàn toàn phớt lờ Dung Tử Hiên, Dung Tử Hiên cũng không nói gì, chỉ đứng im một chỗ.
“Ừm, đứng lên đi!”
Ôn Hương hơi cạn lời, bọn họ không biết nặng nhẹ thì nàng có thể hiểu được, tại sao đến Yêu Nương cũng chẳng biết đường tránh hiềm nghi kia chứ?
“Đây là Dung thế tử, đây là vài thuộc hạ của ta, bọn họ đến để giúp ta làm vài chuyện!”
Dung Tử Hiên không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu, dường như hắn là người dễ tính lắm vậy.
“Xin chào Dung thế tử…”
Ôn Hương nhân lúc này vội vàng kéo Yêu Nương lùi sang một bên.
“Các người làm sao đấy, không phải kêu một mình ngươi đến đón ta là được rồi hay sao, sao ngươi lại gọi nhiều người như thế đến đây?”
Giọng điệu của Ôn Hương không được nhẹ nhàng cho mấy.
Hắn dạo bước giữa bụi hoa, những cánh hoa đều muốn lả lướt trêи người hắn, chủ tử của bọn họ thật sự nên đi theo hắn học hỏi chút ít.
“Không cần đâu, thế tử đã đưa Ôn Hương đến đây rồi, không làm trễ nải việc của thế tử nữa, nếu như thế tử có việc cần ra thành thì mau đi làm việc của mình đi!”
Ngữ khí của Ôn Hương hoàn toàn chẳng có chút tình cảm nào cả, có trời mới biết tâm trạng hiện thời của nàng là như thế nào.
Không biết Dung thế tử đã làm gì nàng mà đôi lúc nhìn thấy gương mặt hắn, nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó khang khác.
Cho dù trời có lạnh hơn đi chăng nữa, Ôn Hương cũng ngồi im trêи chiếc ghế trong Trường Đình, chiếc ghế ấy được làm từ đá, đương nhiên lạnh đến thấu xương.
“Thật tình, hôm nay cũng phải chịu dày vò để giữ gìn mặt mũi rồi à? Tại sao phải bước xuống khỏi chiếc xe ngựa kia, tại sao phải đẩy mình đến nước này?”
Nàng thầm nghĩ trong lòng nhưng lại không dám nhìn về phía Dung Tử Hiên một chút nào.
Trong lòng Dung Tử Hiên cũng giận dữ, có phải hắn đối đãi với cô gái này dịu dàng quá nên cô ta cảm thấy có thể từ chối một cách tùy tiện không?
Lần một từ chối, lần hai cũng từ chối, nếu như lần nào cũng từ chối thì chẳng phải quan hệ giữa bọn họ sẽ càng lúc càng trở nên xa cách sao?
Bởi thế, hắn bước xuống xe ngựa.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ôn Hương, học hỏi vẻ mặt của Ôn Hương, dường như chẳng đặt bất kỳ thứ gì trêи đời này vào trong tầm mắt.
“Thế tử? Người làm gì đó?”
Ôn Hương kinh ngạc.
Nàng từng nghĩ đến tất cả kết cục, chỉ chưa từng nghĩ đến việc Dung Tử Hiên lại ngồi luôn ở đây chứ không chịu đi?
Gì thế…Nếu như Yêu Nương đến đây, chẳng phải Dung Tử Hiên sẽ biết hết mọi việc sao?
“Hiên có nói với nhị cô nương rằng tôi cũng đến Trường Đình này chưa?”
Ôn Hương bất ngờ, nàng quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng nàng lấy làm kỳ quái.
Hắn nói mình cũng đến Trường Đình này từ khi nào?
“Trời đổ tuyết lớn thế này, Trường Đình không một bóng người, thời tiết tệ hại như thế sao thế tử không ở trong nhà nghỉ ngơi, chạy đến Trường Đình làm chi?”
Vừa mới nói dứt lời, Ôn Hương muốn tát cho mình một bạt tai, chẳng phải tự rước phiền phức vào người rồi sao?
Nàng có thể nói người khác, chẳng phải người khác cũng có thể hỏi nàng như thế à?
“Vừa khéo Hiên cũng thắc mắc như thế, trời tuyết lớn như thế này mà sao nhị cô nương không ở trong phủ Hoa Vương đi, chạy đến nơi này làm gì?” Hắn mở lời trêu chọc, cũng không có ý ép hỏi, nhưng Ôn Hương lại có cảm giác kỳ lạ.
“Tất nhiên ta ra đây để chờ người!”
Nàng tỏ vẻ khó chịu, Dung Tử Hiên nhìn thấy thế mà cảm thấy hơi buồn cười.
“Ngươi cười cái gì thế?”
Ôn Hương lại càng thêm không vui, không ngờ người này lại bật cười.
“Hiên chỉ nghĩ rằng không ngờ người như nhị cô nương mà cũng có lúc tức giận, khiến cho Hiên cảm thấy rất kinh ngạc.”
“Ngươi…”
Bộ dạng trêu đùa của hắn khiến cho Ôn Hương muốn đánh cho hắn một chặp, nhưng nàng không ngừng tự nhủ với lòng, người này có ơn với mình, không nên tức giận, không thể tức giận, tức giận không tốt.
Đúng là kỳ lạ thật, lúc hắn sống trong miệng người khác, Ôn Hương những tưởng hắn ôn hòa lắm, công tử tuyệt thế dịu dàng như ngọc, nhưng sau khi gặp hắn, Ôn Hương lại cảm thấy thực ra hắn không hề lương thiện như thế.
Nhưng không lương thiện thì không lương thiện, ít nhất ngoài bề mặt, người này vẫn rất ôn hòa, sau khi tiếp xúc lâu thì Ôn Hương mới biết, trông hắn dịu dàng chừng nào thì trái tim hắn lạnh nhạt từng nấy…
Nhưng chính vì thế, người này giúp nàng hết lần này đến lần khác, khiến cho nàng cảm thấy hết sức sợ hãi.
“Không biết người mà ta đợi và người mà nhị cô nương đợi có phải là cùng một người hay không?”
Sau khi ngẩn ngơ một lúc lâu, dường như Ôn Hương nghe thấy Dung Tử Hiên nói gì đó, nhưng đến lúc nàng quay đầu sang lại nhìn thấy Dung Tử Hiên cũng nhìn bầu trời tuyết chăm chăm.
Thấy người này đưa túi sưởi cho nàng, nếu nói Ôn Hương hoàn toàn không cảm động cũng chỉ là nói dối mà thôi.
Dù gì có một nam tử đẹp nhường thế, lại vừa ôn hòa vừa lịch sự ngồi chung với mình giữa trận tuyết lớn, lòng nàng có dợn sóng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Nhưng mà thế thì sao?
Nàng là người bò trở lại từ địa ngục, cuộc đời của nàng chỉ còn lại mục tiêu báo thù mà thôi!
Còn Dung Tử Hiên, hắn là em trai duy nhất của Hoàng Đế, thế tử của Dung Vương phủ, từ nhỏ đã có danh tiếng tốt đẹp, trước kia Dung lão vương gia cũng là công thần lập nước, bây giờ nhà họ Dung vô cùng cao quý, làm sao có thể tiếp nhận người một cách tùy tiện được.
Ôn Hương tự hỏi lòng, bản thân nàng chẳng có điểm nào có thể thu hút sự chú ý của vị thế tử này, bởi thế nàng mới sợ hãi như vậy, một người giúp đỡ mình nhưng mình lại chẳng biết hắn muốn gì, làm sao nàng không hoảng sợ cho được.
“Giá…”
Tiếng phi ngựa vang vọng lại từ phương xa, tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, Ôn Hương ngẩng đầu nhìn thử, người dẫn đầu mặc áo đỏ, nàng biết ngay Yêu Nương đến đón nàng.
Nhưng mà, bây giờ Dung Tử Hiên còn ngồi đây, làm nàng đau đầu thật…
“Ba người từ phương xa, một người mặc áo đỏ, giữa nền tuyết trắng tinh khiết, trông có vẻ xinh đẹp vô cùng!”
Giọng nói của Dung Tử Hiên rất bình thản, Ôn Hương lại hiểu ý của hắn, chẳng phải cảm thấy Yêu Nương khiến cho hắn yêu thích lắm sao.
Nhưng đúng là như thế, chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi là đã làm cho người khác cảm thấy quyến rũ vô cùng.
Nếu như gương mặt của nàng ta không bị hủy hoại, không cần phải đeo mặt nạ, không biết cô gái xinh đẹp nhường ấy sẽ khiến cho bao nhiêu người say đắm nữa.
“Nhưng mà bọn họ có ba người, nhị cô nương cô nói xem, bọn họ đến tìm ai đấy? Không biết là người nhị cô nương đợi hay là Hiên đợi đây, hoặc là người mà chúng ta đợi đến cùng lúc…”
Mí mắt Ôn Hương giần giật, nàng cảm thấy có chỗ nào đó khang khác, nhưng kỳ quặc ở chỗ nào thì nàng lại không nói được.
“Tiểu thư…”
Yêu Nương chạy đến, nàng ta lớn tiếng gọi nàng, hai người theo sau nàng ta trông có vẻ vô cùng khoa trương, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tiểu thư trong truyền thuyết, đây là chủ nhân thật sự của bọn họ, tất nhiên bọn họ phải lập tức lao vào trong Trường Đình ngay.
“Thuộc hạ xin chào tiểu thư…”
Mấy người bọn họ bước đến, hoàn toàn phớt lờ Dung Tử Hiên, Dung Tử Hiên cũng không nói gì, chỉ đứng im một chỗ.
“Ừm, đứng lên đi!”
Ôn Hương hơi cạn lời, bọn họ không biết nặng nhẹ thì nàng có thể hiểu được, tại sao đến Yêu Nương cũng chẳng biết đường tránh hiềm nghi kia chứ?
“Đây là Dung thế tử, đây là vài thuộc hạ của ta, bọn họ đến để giúp ta làm vài chuyện!”
Dung Tử Hiên không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu, dường như hắn là người dễ tính lắm vậy.
“Xin chào Dung thế tử…”
Ôn Hương nhân lúc này vội vàng kéo Yêu Nương lùi sang một bên.
“Các người làm sao đấy, không phải kêu một mình ngươi đến đón ta là được rồi hay sao, sao ngươi lại gọi nhiều người như thế đến đây?”
Giọng điệu của Ôn Hương không được nhẹ nhàng cho mấy.