Biết Thất thúc ở trên thuyền, ta nhẹ nhàng thở ra, yên lòng hơn hẳn. Trên thuyền không giống như những ngày bình thường buổi sáng phải đi thỉnh an Diệt Tuyệt, hơn nữa bà ta say sóng, tối qua đã nói trước không cần đánh thức bà ta dậy sớm. Ta phỏng đoán kỳ thật bà ta hẳn là dành thời gian vận công điều tức, cố gắng thích ứng với cảm giác trôi nổi dập dềnh trên thuyền đi!
Ngày hôm sau ta rời phòng, không ăn sáng nên có chút đói, bọn thủy thủ đều là bảo tiêu của Triệu Mẫn, làm đồ ăn cũng thật không hợp khẩu vị, chỉ có thể tự mình làm. Trên thuyền đồ ăn đơn giản, ta cũng không cầu kỳ, tùy tiện hâm nóng hai cái bánh bao cùng ít cháo làm đồ ăn sáng, đang định mang về phòng ăn thì nhìn thấy Ân Ly một mình ngồi bên thành tàu, ngẩn người nhìn ra biển. Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, lại nghĩ đến đêm qua nghe được hai người kia cười nói đùa giỡn, khẩu vị ta liền tụt xuống.
“Châu Nhi sao lại ngồi một mình ở đây vậy? Ăn sáng chưa? Kim Hoa bà bà không cần muội chăm sóc sao?”
Ta múc ra một bát cháo, bưng đến bên cạnh nàng.
Ân Ly lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn:
“Ta quên chưa ăn. Bà bà cũng cả ngày ngồi trong phòng, không cần ta hầu hạ.”
“Vậy cùng về phòng ta ăn đi! Ta lần đầu tiên ra biển, trên thuyền ngồi không mãi cũng thấy buồn.”
Ta kéo nàng lên phòng ta trên tầng hai.
Ân Ly có chút nhăn nhó, ngượng ngùng, bất an, nhưng không giằng tay ra, theo sau ta thấp giọng:
“Chutỷ tỷ, cám ơn tỷ.”
“Sao phải khách khí như vậy, mau đến đây ăn đi! Bữa sáng này tự tay ta làm đó.”
Ta mở cửa phòng, đặt đồ ăn lên bàn, ấn nàng ngồi xuống. Ta ngồi xuống chỗ đối diện, ăn trước mấy ngụm. Ân Ly thấy ta ăn uống tự nhiên, hơn nữa hồi ở Côn Lôn cũng đã chiếu cố nàng không ít, cũng không ngại nữa, cầm lấy bánh ăn.
Cổ đại ăn uống đơn giản, cho nên đồ ăn trên bàn cũng không có gì đáng nói đến. Ăn xong, ta dọn dẹp sạch sẽ rồi rót cho nàng một chén trà, kéo nàng ngồi lại nói chuyện phiếm. Ân Ly quên đi tình cảm trong lòng, nói năng cũng thoải mái hơn nhiều. Ta và nàng tán gẫu chuyện quần áo, trang sức, son phấn… Nhưng nhắc đến chuyện son phấn, Ân Ly lại rầu rĩ, có chút mất mát nói:
“Son phấn có tốt thì cũng dùng làm gì, ta càng ngày càng xấu, hắn nhất định sẽ không thích ta. Nhưng ta lại không muốn hủy bỏ hết công phu của mình như mẹ. Bất quá nếu hắn thật sự không thích, ta cũng cam lòng mà hủy đi, đáng tiếc lại không thấy hắn..”
Nói xong, Ân Ly lại nhìn xuống bàn tay, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập hư ảo.
“Châu Nhi muốn nói đến Trương công tử của Võ Đang Ngũ hiệp sao? Cái đó muội không phải lo đâu, biết tại sao không? Tăng A Ngưu đã cứu muội, hắn chính là Trương Vô Kỵ đó. Hôm đó hắn chính miệng nói muốn cưới muội, sư phụ và các đệ tử Nga Mi chúng ta đều nghe thấy. Muội đi trước nên không nhìn thấy hắn ở Quang Minh đỉnh oai thế nào đâu, đại phát thần uy, một mình độc chiến sáu đại phái, ngay cả sư phụ ta cũng bại trong tay hắn.”
Ta kéo Ân Ly, nhỏ giọng nói, cảm thấy vẫn là đem chuyện của Trương Vô Kỵ nói rõ ra cho Ân Ly biết là tốt nhất, có thể để lòng nàng sớm được rõ ràng tình cảm trong lòng.
Ân Ly nhìn ta vẻ không dám tin, bỗng nhiên đứng dậy, đứng sát đến trước mặt ta, gắt gao nắm chặt tay ta nói:
“Chu tỷ tỷ, tỷ nói A Ngưu ca chính là tên oan gia kia của ta? Điều này sao có thể? Hắn là Tăng A Ngưu a! Trương Vô Kỵ hung dữ, ương ngạnh, A Ngưu ca tính tình lại ôn hòa và tốt như vậy, một chút cũng không giống!”
“Châu Nhi, lời muội nói thật là ngốc, khi đó Trương Vô Kỵ còn nhỏ, giờ hắn lớn lên, hắn thiện lương với những ai đối tốt với hắn, đối hắn không tốt là hắn lại hung dữ lên ngay. Muội có biết chưởng môn phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông không? Gã ngụy quân tử đó bị Trương Vô Kỵ xử đẹp luôn.”
Ta biết người Ân Lỵ yêu chính là Vô Kỵ mà nàng luôn nhớ đến và tưởng tượng ra, hung dữ và bá đạo.
Ân Ly toàn thân bỗng nhiên mềm nhũn, vô lực ngã xuống, ta vội đỡ nàng, dìu nàng ngồi lại trên ghế. Ân Ly hai mắt vô thần nhìn ra xa, thì thào nho nhỏ:
“A Ngưu ca chính là Trương Vô Kỵ? Tại sao hắn không chịu nói với ta? Hắn có biết là ta tìm hắn cực khổ thế nào không? Có phải do ta quá xấu, hắn không thích? A Ngưu ca.. sao có thể là…?”
“Muội ngốc quá đi, Trương đại ca ngày đó chăm sóc chiếu cố muội cẩn thận như vậy, lại chính miệng nói muốn lấy muội, sao lại không có muội trong lòng? Chẳng qua sư phụ ta ghét hắn, các phái lại muốn từ hắn mà tìm ra Đồ Long đao, khiến hắn không thể nói rõ ra với muội được. Sau đó, nếu hắn không nhìn thấy Ân lão tiến bối giáo chủ Thiên Ưng giáo gặp nạn thì cũng sẽ không ra tay đâu.”
Ta trỏ trỏ ngón tay vào trán nàng, chỉ cảm thấy Ân Ly này thực là ngốc, lại càng khiến cho người ta thương tiếc.
Ân Ly nghe xong lời ta nói, hai mắt sáng ngời trở lại, cầm lấy tay ta, còn thành thật nhìn ta nói:
“Vậy hắn mới giống bộ dáng oan gia như trước kia. Hắn mới gặp, đã theo ta cầu hôn, hắn không chán ghét ta! A, hắn đánh nhau với sáu đại phái thế nào? Sư phụ tỷ lợi hại như vậy, ngày đó đánh A Ngưu ca.. à, là đánh Trương Vô Kỵ hộc máu, vậy lần sau hắn làm thế nào vậy? Hắn có bị thương không? Nếu không ta cầu xin bà bà đến Trung Nguyên cứu hắn.”
Nói xong, Ân Ly lo lắng đứng lên muốn đi tìm Kim Hoa bà bà. Ta vội kéo tay nàng, nhỏ giọng nói:
“Muội yên tâm, có lẽ hắn gặp kỳ ngộ gì đó. Ngày đó cao thủ sáu đại phái, trừ Võ Đang không ra tay thì ai cũng đều thua hắn hết. Muội có biết sáu đại phái bị nhốt ở chùa Vạn An cũng là do hắn mang người đến cứu không? Sau mọi người mới biết hắn đã làm giáo chủ Minh giáo, rất oai phong, ngay cả kẻ đứng đầu chủ mưu ám toán sáu đại phái, là quận chúa gì đó của Thát tử hình như cũng rất thích hắn, bất quá bọn họ một người triều đình, một người làm phản sẽ không có khả năng đến với nhau, hơn nữa Trương đại ca còn chính miệng nói phải cưới muội mà.”
Ân Ly ngẩn ngơ ngồi xuống, có thể hôm nay đã khiến nàng chịu cú sốc lớn, nhất thời im lặng nhìn xuống đất, hai tay nắm chặt. Một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng:
“Biết hắn còn sống bình an là tốt rồi, ta được nhìn thấy hắn cũng đã thỏa mãn, hiện giờ ta xấu xí như vậy, cho dù hắn đồng ý lấy ta cũng sẽ không vui vẻ. Nếu ở cùng hắn một chỗ, mà thấy hắn giống như cha ta, thấy một người lại yêu một người, ta sẽ không nhịn nổi mà đâm hắn chết, rồi tự đâm mình chết luôn. Nếu thế không bằng không gặp. Hơn nữa hắn lại không giống chút nào như Trương Vô Kỵ trong trí nhớ của ta.”
“Châu Nhi, muội là vì độc nhện trên mặt hay sao? Muội đem công lực Thiên Châu Vạn Độc Thủ tán đi hết không phải tốt sao? Muội xem dáng người của mình, yểu điệu như thế, muội cũng có đôi mắt rất đẹp, ta xem so với quận chúa kia cũng không kém, chỉ cần khôi phục dung mạo, Trương đại ca hắn sẽ không muốn đi tìm người khác nữa a!”
Ta nhìn Ân Ly ánh mắt buồn bã, không biết nên khuyên nàng thế nào, trong lòng nàng chỉ nhớ đến Trương Vô Kỵ và cũng đoán ra tính tình của hắn. Trong thế giới Ỷ Thiên, có bốn cô gái nổi bật nhất, hắn đúng là thấy ai cũng không tự kiềm chế được lòng mình. Càng huống chi Ân Ly đơn thuần mà lại chấp nhất này có đối thủ siêu cấp lợi hại là Triệu Mẫn, quả thật nàng không hợp ở cùng một chỗ với Trương Vô Kỵ. Nhưng lúc này trước tiên quan trọng nhất là giúp Ân Ly hết hy vọng với Trương Vô Kỵ đi. Ân Ly vốn ghét nhất nam tử hoa tâm, phát hiện ra bộ mặt thật của Trương Vô Kỵ, nhất định là buông hắn ra.
Ân Ly vừa nghe nói nàng phải tán đi công lực Thiên Châu Vạn Độc Thủ liền lắc đầu, thống khổ nói:
“Chu tỷ tỷ, tỷ không biết, năm đó mẹ ta vì yêu cha ta, đem tất cả công phu hủy hết trở thành một nữ tử bình thường tay trói gà không chặt. Tuy rằng mẹ rất xinh đẹp nhưng cha không phải đã cưới thêm vợ lẽ cùng rất nhiều thị thiếp sao? Lại còn phải chịu bị bọn họ nhục mạ và cướp đi cả tính mạng. Ta khi quyết định luyện công phu này, cũng đã muốn quyết định sẽ không ngốc như mẹ đem công lực của mình hủy bỏ.”
“Châu Nhi, thế giới này tuy rằng có nhiều nam tử bạc bẽo, nhưng cũng có người là chân tình thật ý, chỉ còn xem duyên phận thôi, chứ có cách nào có thể bắt buộc được nam nhân không thay lòng đổi dạ sao? Bất quá nếu muội không muốn mất đi võ công để khôi phục dung mạo, ta có cách, chẳng những có thể khôi phục dung mạo cho muội mà còn có thể tăng cường võ công, có thể đem Trương đại ca buộc chặt lại.”
Ta nhìn Ân Ly đang buồn rầu tự trách, hạ quyết tâm nói.
Ân Ly bị lời ta gây chấn động, không dám tin, nói:
“Chu tỷ tỷ có cách? Nói cho ta biết đi, ta thật sự rất thích Trương Vô Kỵ.”
Nói xong lời này, tai đã chuyển thành đỏ dừ, ta hiểu, một cô gái nhỏ ở cổ đại này mà có thể nói rõ ra tình cảm của mình như thế đã là quá bạo dạn rồi.
“Ta nếu đã nói ra dĩ nhiên là sẽ không giấu đi đâu. Nhà của ta có truyền lại một môn tâm pháp, có thể nói là âm độc vô cùng, là trước đây đoạt được từ kẻ thù, có thể đem độc tố trong cơ thể muội bức đến kinh mạch trên tay, luyện thành một môn trảo công, có thể xuyên qua sắt đá như xuyên bùn đất, bất quá công phu này quá âm độc, chiêu thức pháp môn ta sẽ không truyền lại cho muội.”
Ta nếu truyền cho Ân Ly tâm pháp, đem độc nhện trong cơ thể nàng chuyển đến trên tay, kịch độc tỳ sương khác với độc nhện, Diệt Tuyệt hẳn không nhìn ra được, nếu truyền chiêu thức sẽ lộ ra ngay.
*Có lẽ môn này là Cửu Âm Bạch Cốt trảo chăng?
Ân Ly đứng lên đi hai vòng, trên mặt đều là vẻ mâu thuẫn. Ta cũng đứng dậy, có chút kỳ quái, nàng băn khoăn cái gì? Có thể khôi phục dung mạo lại tăng cường võ công thì có gì mà phải do dự? Ân Ly quay đầu lại, trong mắt hiện lên băn khoăn mà kiên định, nắm tay ta nói:
“Chu tỷ tỷ, ta không biết tại sao tỷ lại tốt với ta như vậy, nhưng ta biết A Ngưu ca rất thích tỷ, hắn mỗi lần nhìn thấy tỷ, ánh mắt liền rất sáng, rốt cuộc sẽ không nhìn nổi ai khác nữa. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy A Ngưu ca không giống Trương Vô Kỵ, cho dù hắn có là Trương Vô Kỵ, ta khôi phục lại dung mạo thì thế nào chứ, ta sẽ không chấp nhận trong lòng hắn có người thứ hai. Người hắn thích lại là Chu tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, ta không muốn khó xử Chu tỷ tỷ, ta chỉ muốn tránh xa hắn thôi, không bao giờ gặp lại hắn nữa.”
“Nha đầu ngốc, muội nghĩ cái gì vậy? Ta và Trương đại ca biết nhau từ nhỏ, ta coi hắn như một ca ca mệnh khổ, bởi hắn từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở nên đau lòng cho hắn thôi. Mà hắn cũng bởi vì ta chiếu cố nên mới cảm kích ta, không phức tạp như muội nghĩ đâu, nghĩ nhiều làm gì chứ? Cho dù không phải vì hắn thì muội cũng không muốn xinh đẹp trở lại sao? Ta xem muội luyện công đến ngốc, hay là vì ta không muốn dạy chiêu thức cho mà cố ý nói vậy?”
Ta cười khổ, lại càng quý nha đầu ngốc này. Nếu như Tiểu Chiêu thuần khiết như một thánh nữ, không hờn ghen không oán hận thì nha đầu này, có chút si, có chút ngốc, yêu cũng thật, độc cũng thật mà hận cũng thật. Chỉ dựa vào đôi câu chữ miêu tả trong sách về nàng, không thể hiểu hết được về cô gái nhỏ này.
Ân Ly ánh mắt đang quyết tâm, vì lời ta nói mà buông lỏng xuống, ánh mắt vui mừng cảm kích, cầm tay ta lắc lắc:
“Có thể xinh đẹp lên ta đương nhiên rất thích rồi, nhưng Chu tỷ tỷ, trừ mẹ, bà bà và A Ngưu ca, tỷ là người thứ tư đối xử tốt với ta, ta không muốn lừa dối tỷ, ta… ta là con gái của Ân Dã Vương của Thiên Ưng giáo, tên thật là Ân Ly, cũng coi như là người của ma giáo. Năm đó vì hai ca ca bắt nạt mẹ con ta, ta nhất thời không kiềm chế mà giết chết mẹ kế, cha ta và hai ca ca lại muốn giết ta, mẹ vì cứu ta mà tự vẫn, ta được bà bà cứu và giữ lại bên người hầu hạ, còn truyền võ công cho ta, tỷ… còn nguyện ý truyền võ công cho một người hại chết mẹ ruột như ta nữa không?”
“Nha đầu ngốc, muội đúng là ngốc thật. Ta không phải sư phụ mà oán hận người ma giáo, ta chiếu cố muội bởi vì ta quý muội, và rất thích cá tính của muội. Ta không có tỷ muội, chắc gặp được muội cũng là do duyên phận, vừa nhìn thấy muội đã muốn coi muội như em gái ruột của mình. Muội xuất thân thế nào không quan trọng với ta, chỉ cần muội không lạm sát người vô tội, không làm việc xấu là được. Không truyền cho muội chiêu thức ta cũng thật có lỗi, nếu không để ta suy nghĩ xem có môn trảo công hoặc chỉ công nào truyền cho muội cũng được.”
Ta nhìn đáy mắt Ân Ly, rất sâu trong đó có nỗi tự ti tự trách. Ta biết, nếu không phải bà mẹ kế và hai ca ca kia quá đáng thì một cô bé con mới ít nhiều mười tuổi làm sao có gan giết người? Hơn nữa bị cha và hai ca ca đuổi giết, mẹ ruột vì cứu nàng mà tự vẫn, nàng không lúc nào là không tự trách mình. Lúc này ta bắt đầu cảm thấy mình may mắn vì sinh ra là Chu Chỉ Nhược, ít nhất còn có cha yêu thương, không chịu áp lực gia đình, vẫn thực là hạnh phúc. Nếu ta lâm phải tình cảnh như Ân Ly, chỉ sợ càng thống khổ.
Ân Ly nghe xong lời ta nói, toàn thân mới buông lỏng, suýt nữa thì vô lực ngã thật. Ta vội kéo nàng lại, Ân Ly ôm tay ta, thấp giọng:
“Chutỷ tỷ không cần tìm võ công cho ta, Thiên Ưng trảo của ông nội ta từng tập qua, ta tập chiêu thức Thiên Ưng trảo cũng tốt. Nhưng Chu tỷ tỷ, tỷ không nghĩ ta rất xấu xa sao? Ta giết mẹ kế, hại chết mẹ ruột, ta xấu như vậy, ta…”
Ta thấy Ân Ly còn chìm đắm trong bất hạnh quá khứ, vội ngắt lời nàng:
“Ân Ly, không, gọi là A Ly, dễ nghe hơn Châu Nhi nhiều, về sau ta gọi muội là A Ly nhé. Aiz! Muội tập Thiên Ưng trảo thì tốt quá rồi, ta không cần phiền toái nữa. Dù sao còn lâu nữa mới đến bữa trưa, ta trước giúp muội bức độc đến tay một chút, muội phải nhớ cách công lực truyền qua những kinh mạch nào, ta đem khẩu quyết chép lại cho muội, sau khi học thuộc nhớ đốt đi. A Ly, phải nhớ kỹ, muội là một cô gái rất rất tốt, những việc trong quá khứ chỉ có thể trách vận mệnh trêu người.”
“Cám ơn tỷ, Chu tỷ tỷ.”
Ân Ly nhìn ta bận rộn chép khẩu quyết ra, nói, ta vô vị khoát tay, ý bảo không cần.
Tầng một pháo thuyền, Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn đàm đạo nói chuyện, lại không biết vận mệnh đã có rất nhiều thay đổi, may mắn hay bất hạnh không thể nói trước.
Ba bốn ngày sau trên thuyền, ta và Ân Ly ở ngay trong phòng vận nội công bức độc, tuy mới ba ngày nhưng trên mặt nàng, độc khí màu đen đã giảm đi không ít, khuôn mặt cũng bắt đầu trở lại dễ coi hơn nhiều. Trên mặt nàng, một lớp da lão hóa tróc ra, thoạt nhìn không tốt hơn bao nhiêu so với trước, nhưng ta biết tầng biểu bì này bong ra khuôn mặt nàng sẽ khá hơn nhiều, phải bong ra như vậy tầm hai ba lần nữa nàng mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bà bà mặc kệ chúng ta muốn là gì thì làm, mà cũng có thể nghĩ ra chúng ta làm gì được chứ. Một buổi chiều, Ân Ly nói ta biết đã sắp đến đảo Linh Xà, hai chúng ta không luyện công nữa, mở cửa sổ ra nhìn thấy phía xa xa, cây cối trên đảo càng ngày càng gần lại.
Cách đảo mấy dặm, có thể thấy rõ mấy đỉnh núi cao ngất, là một hòn đảo không nhỏ. May mắn hôm nay thuận nước thuận gió, thuyền tiến rất nhanh, chỉ mất hai khắc đã đến bờ biển phía đông hòn đảo, phía này núi đá chạy thẳng xuống biển, không có bãi cạn thành thử chiến thuyền tuy chìm dưới nước sâu nhưng vẫn đậu được ngay cạnh bờ.
Thuyền vừa cập bến, Kim Hoa bà bà cũng không mời Diệt Tuyệt và ta xuống thuyền, chỉ mang theo Ân Ly lên đảo. Diệt Tuyệt sư thái thản nhiên ngồi ngay ngắn, lúc này thuyền mới bỏ neo, bà ta say sóng nặng, thân thể không được tốt lắm, đi theo cũng vô ích, vừa lúc ngồi xuống nghỉ ngơi. Ta nhìn qua mạn thuyền ra xa, vừa lúc nhìn thấy hai bóng người lặng lẽ theo đuôi, đúng là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn cải trang thủy thủ, vậy là Tiểu Chiêu và Thất thúc không rời đi.
Ta nghĩ so với nguyên tác thì chúng ta đã đến chậm sau nhiều ngày, người của Cái Bang hẳn là đã rời đi, chỉ còn lại Kim Hoa bà bà đánh nhau với Tạ Tốn, dù sao có Trương Vô Kỵ ở đó Tạ Tốn hẳn cũng không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều về ước định của Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bà bà, còn Diệt Tuyệt sư thái sau khi gặp được Đồ Long đao nữa, sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Không ngờ Kim Hoa bà bà, Ân Ly, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn đi đã nửa ngày, xế chiều vẫn không có động tĩnh gì. Ta và Thất thúc hơi lo lắng, cũng bất chấp hành tích bại lộ, cùng ở một chỗ thương nghị. Tiểu Chiêu cũng lộ ra vẻ lo lắng. Cho đến khi trăng lên, Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt đã khá hơn nhiều, thấy Kim Hoa bà bà chưa có tin tức gì nên ra xem, lại thấy Mạc Thanh Cốc và Tiểu Chiêu ở đó, tuy bất ngờ kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, chỉ hỏi thăm tình huống bên ngoài thế nào, tại sao lâu rồi mà chưa có tin gì.
Ta cũng không biết thì làm sao trả lời bà ta được, đang lúc mọi người đều sốt ruột, bỗng nghe phía trên đảo vọng xuống một tiếng rống thật lớn, trung khí sung túc, cực kỳ uy mãnh, ai nấy đều sắc mặt biến đổi, Mạc Thanh Cốc nói thẳng:
“Có vẻ như trên đảo đã xảy ra chuyện, người này nội lực hùng hậu uy mãnh, nếu hắn và Kim Hoa bà bà liên thủ, chỉ sợ Vô Kỵ không phải đối thủ. Sư thái, chúng ta đi xem.”
“Được, cứ theo lời Mạc Thất hiệp.”
Diệt Tuyệt sư thái nghe thanh âm trên đảo, trên mặt không lo sợ mà còn lộ ra vẻ vui mừng, ta biết bà ta truy tìm Đồ Long đao đã lâu, nhất định là có hiểu biết về Tạ Tốn, nghe tiếng rống kia chắc hẳn đã đoán ra đó chính là Tạ Tốn đang ở trên đảo. Chúng ta bốn người không nhiều lời nữa, Diệt Tuyệt sư thái đi đầu, Mạc Thanh Cốc tiếp theo, ta và Tiểu Chiêu đi sau cùng hướng phía tiếng rống phát ra đi đến.
Vài dặm đường với người thường mà nói là một quãng đường dài, nhưng với người học võ thì không là gì cả. Đi một lát đã gặp bọn họ. Triệu Mẫn đi trước dẫn đường, ánh trăng chiếu vào người có thể thấy được chút vết máu mơ hồ. Kim Hoa bà bà ôm trong ngực một người nhìn không rõ mặt, xem quần áo thì hình như đó là Ân Ly. Một người nữa thân mình cao lớn uy mãnh, râu tóc màu vàng, tay cầm một thanh bảo đao màu đen, Trương Vô Kỵ cải trang thành một lão hán mặt đầy râu ria đi sau cùng. Ta biết người kia chính là Tạ Tốn, bọn họ thấy chúng ta đi đến đều kinh ngạc, không khỏi ngừng cước bộ.
Lúc này, chợt nghe Tạ Tốn hét to một tiếng, phát quyền đánh vào hậu tâm Kim Hoa bà bà. Kim Hoa bà bà xoay người lại, đồng thời ném Ân Ly đi, Trương Vô Kỵ kinh hãi, vội lao lên đỡ đấy, Tạ Tốn phẫn nộ quát:
“Hàn phu nhân, tại sao bà muốn giết Ân cô nương?”
“Ngươi giết hay không giết ta là chuyện của ngươi, ta giết hay không giết nàng là việc của ta, ngươi quản được sao?”
Kim Hoa bà bà cười lạnh trả lời.
Chúng ta nghe mà khó hiểu, không hiểu bọn họ đang muốn làm gì, mà Kim Hoa bà bà là thế hệ cao nhân lại ra tay ám toán một tiểu cô nương. Ta cẩn thận nghĩ lại một hồi, trong ti vi có diễn qua, Kim Hoa bà bà muốn ám toán Tạ Tốn, Ân Ly vẫn nghĩ đến Trương Vô Kỵ nên không chịu giúp bị bà ta đánh trọng thương, sự việc hẳn là không trở về lối cũ như vậy chứ?
Lúc này Trương Vô Kỵ đã đỡ được Ân Ly hạ xuống mặt đất, giận dữ nhìn Kim Hoa bà bà:
“Có ta ở đây, sẽ không để cho bà tùy tiện đả thương người.”
“Tôn giá hôm nay rỗi hơi xen vào chuyện người khác chưa đủ hay sao?” Kim Hoa bà bà cười lạnh nói.
Trương Vô Kỵ vừa định mở miệng, Triệu Mẫn bỗng rên lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm bụng cúi gập người lại, Trương Vô Kỵ ôm Ân Ly vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi:
“Sao vậy, thương có nặng không?”
Mọi người nhất thời không nhìn ra người râu ria già cả sắc mặt vàng vọt này chính là Triệu Mẫn, nghe tiếng nàng rên lên mới biết đó là nữ, đều nhìn lại, chỉ thấy nơi tay nàng ôm dính đầy máu tươi, Trương Vô Kỵ lúc này sắc mặt trắng nhợt, thần tình lo lắng.
“Tìm được rồi, tìm được rồi!”
Triệu Mẫn chưa kịp trả lời, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng reo cứng ngắc bằng tiếng Hán mừng rỡ, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa cách vài chục trượng, qua những bóng cỏ lau cao lớt phớt, loáng thoáng có ba bóng người chớp lên, lòng ta cả kinh, chẳng lẽ là sứ giả của tổng đàn Minh giáo Ba Tư vẫn chưa đi khỏi?
Triệu Mẫn vốn kiêu ngạo lúc này lại bị thương, lo lắng nói cho mọi người:
“Đừng lo cho ta! Là sứ giả tổng đàn Minh giáo Ba Tư, mau lên thuyền chạy trốn!”
“Hừ, thì ra là yêu nữ, tặc tử buông yêu nữ này ra, bần ni tính sổ với nàng ta.”
Diệt Tuyệt nhận ra giọng này, chính là cô gái ngày đó giả nam ám toán phái Nga Mi, nhất thời nổi giận.
Lúc này Tạ Tốn bỗng dương đao hướng về Trương Vô Kỵ, mặt đao khẽ chuyển, trên đao đã dính ba đóa kim hoa, Trương Vô Kỵ kinh hãi nhìn Kim Hoa bà bà, chỉ thấy bà ta âm lãnh cười lạnh mấy tiếng, ngoan độc nhìn Ân Ly. Thì ra vừa rồi bà ta thừa lúc mọi người chú ý đến Triệu Mẫn đột nhiên phản thủ, bắn ra ba đóa kim hoa thẳng vào sau cổ Ân Ly.
Về phần Triệu Mẫn có phải cố ý không, ta không biết được, bất quá theo ta quan sát, vết thương của Triệu Mẫn không chảy máu nhiều, vừa rồi vẫn đi lại không việc gì, làm sao bỗng nhiên lại đau đớn mà kêu lên được? Ta nhìn Tiểu Chiêu bên cạnh, sắc mặt khó nén kích động nhìn Kim Hoa bà bà, thấy bà ta nhất định muốn giết Ân Ly, vừa thất vọng, khó xử, vừa tự trách.
Ta chợt hiểu ra, nguyên tác Kim Hoa bà bà tại sao lại nhất định phải giết Ân Ly, con gái bà ta chính là Tiểu Chiêu, bà ta sao lại không biết chuyện Minh giáo, không biết Trương Vô Kỵ là giáo chủ? Chỉ sợ khi Kim Hoa bà bà vào thành chuyện đầu tiên làm chính là liên hệ với Tiểu Chiêu, khó trách ta và Diệt Tuyệt mới ra khỏi quán trọ không lâu đã bị bà ta chặn đón. Bà ta thấy con gái nhất định muốn đi theo Trương Vô Kỵ, biết Tiểu Chiêu tất nhiên là thích hắn, mà lại sớm biết Ân Ly từ nhỏ đã yêu Trương Vô Kỵ rồi. Trước kia không cần thiết vì không biết Ân Ly và con gái cùng thích một người, nhưng xem tình hình hiện tại, Ân Ly đã được Tạ Tốn yêu quý. Nói vậy, dọc đường đi Tiểu Chiêu nhất định là có trao đổi liên hệ với bà ta, biết Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Mạc Thanh Cốc đều ở trên thuyền, lại mắt nhìn Trương Vô Kỵ đỡ Ân Ly như vậy, Kim Hoa bà bà trừ chồng và con gái ra ai cũng không cần, tự nhiên là nổi sát tâm, chẳng quản đến cô bé kia mấy năm nay đã theo hầu bà, đem bà thành người thân mà đối đãi.
Diệt Tuyệt sư thái bị bảo đao trong tay Tạ Tốn thu hút, không chú ý đến Triệu Mẫn nữa. Trương Vô Kỵ đỡ Triệu Mẫn dậy, lại ôm Ân Ly, giận dữ nhìn Kim Hoa bà bà đang định lên tiếng mắng, Tiểu Chiêu vội chạy lại bên người hắn, cầm tay áo hắn lo lắng:
“Công tử, đây là sao vậy? Triệu cô nương sao lại bị thương? Sao phải trốn?”
“Vừa rồi gặp phải ba cao thủ quái dị, chúng ta không phải đối thủ của họ, đành phải chạy trước về thuyền rồi nói.”
Liên tiếp ba vấn đề hỏi ra, Trương Vô Kỵ nhìn Tiểu Chiêu mắt lo lắng, đành trả lời qua loa, bất quá giờ nhìn thấy Diệt Tuyệt và Mạc Thanh Cốc ở đây, mấy người liên thủ lại cho dù đánh không thắng nhưng cũng không đến nỗi gấp gáp phải trốn, cũng không vội vàng, nhẹ nhàng điểm huyệt cầm máu cho Triệu Mẫn.
Diệt Tuyệt sư thái lạnh mắt nhìn mấy người đang chật vật, Kim Hoa bà bà, cuối cùng là Tạ Tốn ôm Đồ Long đao trong tay, giọng ngạo nghễ:
“Bần ni thật muốn xem xem ai có thể khiến cho quận chúa Mông Cổ và tặc tử đầu lĩnh ma giáo phải chạy trốn, bất quá có qua nổi kiếm trong tay bần ni không.”
Triệu Mẫn được điểm huyệt cầm máu xong, sắc mặt tốt hơn nhiều, thấy Diệt Tuyệt ánh mắt vẫn để lên Đồ Long đao, tròng mắt đảo quanh, nói:
“Ỷ Thiên kiếm trong tay chưởng môn phái Nga Mi và Đồ Long đao của Tạ tiền bối nổi danh như vậy, thiên hạ không ai không biết, tiếc là ba người tự xưng là Minh giáo Ba Tư kia trong tay có sáu thanh Thánh Hỏa Lệnh, đao thương không làm gì nổi, ngay cả Đồ Long đao trong tay Tạ tiền bối cũng không có tác dụng gì, chiêu thức lại rất quái dị, ba người liên thủ, phối hợp chặt chẽ không hề sơ hở, giống như một người có ba đầu sáu tay, võ công khác với võ công Trung Nguyên, không biết sư thái còn có tự tin nghênh địch hay không?”
Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, hơi thở chợt ngưng, toàn thân tăng cảnh giác đề phòng. Bà ta biết Đồ Long đao sắc như thế nào, Tạ Tốn võ công cao thế nào, trước kia còn đánh chết được cả Không Kiến thần tăng, nay lại không địch nổi ba người kia, có thể nói ba người này võ công cực kỳ cao, bà ta tuy kiêu ngạo nhưng cũng không tự thổi phồng mình, lập tức nói:
“Một khi đã lợi hại như vậy, bần ni lại càng phải lĩnh giáo xem thử.”
“Sao lại không trốn đi? Nguyên là có người đến giúp, các ngươi cũng là người Minh giáo sao? Sao thấy Thánh Hỏa Lệnh còn không quỳ xuống? Hay là cũng giống hai kẻ phản giáo nghịch tặc kia?”
Diệt Tuyệt sư thái đang nói, Trương Vô Kỵ còn đang xem thương thế cho Ân Ly, ba người kia đã chạy vụt tới, chỉ thấy hai nam một nữ, mặc áo bào trắng rộng thùng thình, trên chéo áo đều có thêu hình một ngọn lửa, mỗi người cầm trong tay hai hắc bài dài chừng hai thước.
Dưới ánh trăng mọi người đều nhìn rất rõ, trước mặt, người cao nhất mặt đầy râu mắt màu xanh, một người nữa râu vàng mũi khoằm dáng người to lớn như Tạ Tốn, còn người đàn bà tóc đen không khác gì người Hán nhưng tròng mắt rất nhạt dường như không có màu, mặt trái xoan, chừng ngoài ba mươi tuổi, tuy trông lạ lùng nhưng tướng mạo xinh đẹp. Ba người này tình cảnh so với Trương Vô Kỵ cũng không khác bao nhiêu, áo bào trắng dính đầy những vết máu nhỏ, ta bỗng nghĩ ra, Kim Hoa bà bà cắm kim châm trong đám cỏ hoang định ám toán Tạ Tốn, sau ba người này vì tìm Thánh Hỏa Lệnh bị đánh văng vào đó mà dính phải, không khỏi thấy buồn cười.
“Thì ra ba tên tặc tử của ma giáo và Thát tử phiên bang, chẳng phải nói phải đánh đuổi Mông Cổ sao? Không ngờ lại liên thủ với chúng, làm ưng khuyển cho triều đình. Được lắm, bần ni hôm nay có thể đại khai sát giới, xả giận cho người Hán chúng ta. Không biết Mạc Thất hiệp của Võ Đang lần này có còn muốn nói đỡ cho ma giáo, hay là thực muốn cấu kết với chúng?”
Diệt Tuyệt sư thái mấy ngày trước được ma giáo cứu viện, lại không có bằng chứng ma giáo thuộc hắc đạo, trong lòng vẫn tức tối, bây giờ nhìn thấy trong Minh giáo có ngoại bang, lại nhận ra là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn đi cùng nhau, thấy bọn họ mắt qua mày lại hàm tình, lập tức cho rằng ma giáo và triều đình cấu kết, ám toán sáu đại phái, lừa lấy tín nhiệm của mọi người. Nghe lời bà ta nói, lúc này ta không thể không nhận xét, Diệt Tuyệt sư thái về phương diện gãi đúng chỗ ngứa này quả là vô cùng chuẩn xác.
Diệt Tuyệt nói lời này ra khiến Mạc Thanh Cốc khó xử, Trương Vô Kỵ sắc mặt trắng nhợt, vội tránh khỏi Triệu Mẫn đang dựa vào, buông Ân Ly trong lòng ra, chắp tay nói với Diệt Tuyệt:
“Sư thái hiểu lầm, lần này sở dĩ đồng hành cùng Triệu cô nương là do tại hạ lần trước nợ nàng một lời hứa, ở Võ Đang đã đáp ứng giúp nàng làm ba chuyện không phạm đạo lý hiệp nghĩa, lần này Triệu cô nương muốn nhìn Đồ Long đao nên mới như vậy. Ba người kia cũng không thuộc Minh giáo Trung Nguyên chúng ta mà đến từ Tổng giáo Ba Tư, Minh giáo Trung Nguyên chúng ta đến nay đã tách riêng đứng một mình, tuyệt đối không hề liên quan hay trợ giúp gì cho Thát tử phiên bang cả.”
“Đúng vậy, ta cũng đã nghe Vô Kỵ nói qua, ngày đó Lục sư huynh của ta và Lục sư tẩu trúng độc Thất Trùng Thất Hoa của Triệu cô nương, nàng ta uy hiếp Vô Kỵ phải đồng ý giúp nàng ba chuyện mới để lại giải dược, tại hạ có thể chứng minh, sư thái không cần hiểu lầm. Về phần ba người ngoại bang này, sư thái nếu muốn giáo huấn, tại hạ đương nhiên phụng bồi.”
Mạc Thanh Cốc dọc theo đường đi đã sớm tẩy bỏ dịch dung. Hắn đối mọi việc đều đạm bạc, gặp sự cũng không hay nói nhiều, trừ khi có người nói đến, giờ phút này thấy Diệt Tuyệt nói đến cả Võ Đang, vội giải thích.
Bên kia ba người Ba Tư thấy người bên này đối bọn họ coi như không thấy mà điềm nhiên đứng nói chuyện, tức giận quát to:
“Nếu đã không phải người Minh giáo, còn ở đó nói này nói nọ, Minh giáo ta xử lý nội vụ, không mau lui bước?”
“Không lùi thì sao? Diệt Tuyệt ta cả đời chưa từng lùi bước trước ai bao giờ.”
Bọn họ nói mấy câu thái độ không rõ, Hán ngữ lại cứng đơ khó nghe, thật khiến người ta khó chịu, kỳ quái. Diệt Tuyệt nghe xong nhíu mày, bà ta cả đời chưa từng gặp qua những kẻ như vậy, liền lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, đột nhiên ba người kia thân hình chớp đến, ba bàn tay trái cũng đồng thời chộp vào người Diệt Tuyệt.
Diệt Tuyệt không ngờ ba người kia không thèm quản võ lâm quy củ vô thanh vô tức mà tấn công, chẳng khác gì đánh lén, vừa giận vừa kinh hãi, lại không kịp xuất kiếm, chỉ có thể vung tay áo lên, quét ngang chắn ba người lại, không ngờ ba người kia bộ pháp quái dị, không biết di chuyển thế nào mà thân hình vẫn tiến đến.
Diệt Tuyệt sư thái võ công cao cường nhưng đã bị ba người tay phải đồng thời túm lấy vai phải, vung lên một cái, thân hình đã văng ra ngoài xa. Dù là ba cao thủ lợi hại nhất Trung Nguyên vây bà ta lại cũng không thể làm được đến mức đó, ba người này làm vậy, ai nấy đều cả kinh, chỉ có Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn và Kim Hoa bà bà từng nếm qua đòn ấy là không kinh ngạc mà thôi.
Diệt Tuyệt sư thái chịu đòn này, sắc mặt biến xanh mét, khi xoay người rơi xuống đất, Ỷ Thiên kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Mạc Thanh Cốc thấy Diệt Tuyệt bị như vậy, lấy quan hệ Võ Đang Nga Mi thân thiết, dù trước có mâu thuẫn nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức không khách khí rút kiếm khỏi bao, nói:
“Phiên bang quả nhiên vô sỉ, đánh lén như vậy, sư thái, tại hạ giúp bà một tay.”
Kim Hoa bà bà biết lai lịch mấy người này, trong lòng còn đang bàng hoàng lo lắng. Bà ta chính là thánh nữ của Tổng giáo Ba Tư, làm sao không biết võ công của họ thế nào, nhưng bà ta vi phạm giáo quy, tự lấy chồng sinh con, theo quy định thì phải chịu xử hỏa thiêu. Do đó dù chịu chật vật cũng không dám lộ ra võ công học được từ bên Tổng giáo, lúc này thấy có người đến giúp, lập tức bỏ qua việc giúp con gái loại trừ tình địch, cũng ra tay vây đánh ba sứ giả này lại. Tạ Tốn vừa rồi cũng đánh nhau qua, biết ba người này lai lịch, võ công, tính cách đều thực quái dị tàn nhẫn, cũng không khách khí, giơ Đồ Long đao lên tham dự chiến trường.
Bên ngoài chỉ còn Trương Vô Kỵ đang ngơ ngác, Tiểu Chiêu lo lắng, Triệu Mẫn bị thương, Ân Ly và ta. Ta thấy Trương Vô Kỵ không đi lên đối địch mà ở bên ngoài nhìn, không khỏi bực mình:
“Trương đại ca, tặc tử phiên bang không quản đến quy củ võ lâm, anh làm gì mà phải nói quy củ với bọn họ, còn không mau đi lên giúp mọi người!”
“Được, Chỉ Nhược muội tử y thuật cao hơn ta nhiều, Triệu cô nương và Châu Nhi nhờ muội chiếu cố.”
Trương Vô Kỵ nghe ta nói, gật gật đầu, đỡ Triệu Mẫn ngồi xuống, vận khởi công lực nhảy vào vòng chiến.
Ta bất đắc dĩ gật đầu, thật không muốn có liên quan gì đến Triệu Mẫn cả, nhưng đã nhận lời thì phải làm. Nhìn Triệu Mẫn mặt trắng bệch, không biết do thương quá nặng hay mất nhiều máu, hay là bị Diệt Tuyệt sư thái và Mạc Thanh Cốc nói như vậy trước mặt Trương Vô Kỵ mà hờn giận ủy khuất, ta đành nghiêm mặt lạnh giọng đưa cho nàng bình thuốc trị thương:
“Hôm nay giúp cô là ta nể mặt Trương đại ca, sau này về Trung Nguyên, những chuyện cô ám toán, giam giữ, tàn sát, tra tấn sáu đại phái sẽ không dễ quên như vậy đâu.”
“Ta không dùng đến thuốc của Nga Mi các ngươi. Thật đáng tiếc ngày đó không rạch được mặt ngươi ra, xem ngươi bây giờ còn được đắc ý như vậy không. Hừ! nếu không nể mặt mũi Trương đại giáo chủ, ngươi nghĩ sáu đại phái có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? Ngươi không muốn tha ta? Về Trung Nguyên ta còn muốn tìm ngươi tính sổ nữa đấy!”
Triệu Mẫn vung tay ném cái bình xuống đất vỡ tan, nhìn muốn điên.
Hai chúng ta nói nhau không kiêng nể gì, Triệu Mẫn vừa nói xong mọi người sắc mặt đều biến khó coi, Trương Vô Kỵ thêm lo lắng, liên tục bị Thánh Hỏa Lệnh đánh trúng. Ta lạnh lùng thờ ơ nhìn, thấy Triệu Mẫn nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ không dời mắt, hiểu rằng nàng ta nhất định đã động chân tình. Thật không hiểu nổi, nàng ta là nhân vật cao cao tại thượng như thế, làm sao lại đi yêu kẻ địch của mình nhỉ?
Xem sắc mặt trắng bệch của nàng ta, lại không thể không quản, ta đành tiến lên điểm huyệt đạo của nàng lại, lấy ra một bình thuốc trị thương khác đưa cho Tiểu Chiêu nói:
“Tiểu Chiêu, yêu nữ này giao cho muội, ta đi xem Ân Ly bị thương thế nào.”
Nói xong cũng không nhìn đến Tiểu Chiêu mắt vẫn đang lo lắng nhìn vào chỗ mọi người đánh nhau, không biết nàng là lo lắng cho Kim Hoa bà bà hay là Trương Vô Kỵ, ta trở lại trước Ân Ly, xem mạch cho nàng, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, mạch đập như có như không, trên người ba chỗ yếu hại đều bị tổn thương, ba nơi đó đều trúng ba đóa kim hoa. Kim Hoa bà bà xuống tay rất nặng, có lẽ là quyết muốn đoạt tính mạng Ân Ly.
Ta băng bó đắp thuốc cho nàng, lại giúp nàng vận công chữa thương, cuối cùng, Ân Ly yên ổn ngủ thiếp đi, ta mới yên tâm, hồi phục lại tinh thần nhìn tình hình nơi đánh nhau. Vừa rồi nghe binh khí chạm nhau leng keng, thật không biết giao chiến thế nào rồi. Ta vừa quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Diệt Tuyệt, Mạc Thanh Cốc, Kim Hoa bà bà, Tạ Tốn, Trương Vô Kỵ năm đại cao thủ mà chỉ có thể đánh ngang tay, giữ thế cân bằng với ba sứ giả Ba Tư kia.
Ba người, mỗi người hai tay cầm Thánh Hỏa Lệnh đao thương bất nhập, thân pháp cước pháp quỷ dị khó lường, phối hợp với nhau không hề sơ hở. Kiếm của Thất thúc trong khi giao chiến mũi kiếm đã gãy mất mấy đoạn, Trương Vô Kỵ không có vũ khí, Kim Hoa bà bà giấu diếm võ công Ba Tư, ba người này không chiếm thế mạnh, đối phó với ba kẻ kia toàn bộ đều trông cậy vào Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao trong tay Diệt Tuyệt và Tạ Tốn áp chế.
Ta nhìn sáu thanh thiết bài trong tay ba người kia, trong lòng vừa động, người ta nói trong giang hồ có thần binh bí kíp, bí kíp ta xem như có nhưng thần binh thì chưa. Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao tuy rằng sắc bén quý giá, nhưng hai thứ đồ này rất chói mắt, khiến người ta chú ý, không phù hợp với nguyên tắc ẩn mình của ta. Thánh Hỏa Lệnh kia kỳ lạ như vậy, ngay cả Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao đều không làm gì được, nếu chế thành kiếm nhất định không thua kém. Nghĩ vậy, ta không khỏi chăm chú, nghĩ cách làm thế nào để đoạt nó vào tay.
Biết Thất thúc ở trên thuyền, ta nhẹ nhàng thở ra, yên lòng hơn hẳn. Trên thuyền không giống như những ngày bình thường buổi sáng phải đi thỉnh an Diệt Tuyệt, hơn nữa bà ta say sóng, tối qua đã nói trước không cần đánh thức bà ta dậy sớm. Ta phỏng đoán kỳ thật bà ta hẳn là dành thời gian vận công điều tức, cố gắng thích ứng với cảm giác trôi nổi dập dềnh trên thuyền đi!
Ngày hôm sau ta rời phòng, không ăn sáng nên có chút đói, bọn thủy thủ đều là bảo tiêu của Triệu Mẫn, làm đồ ăn cũng thật không hợp khẩu vị, chỉ có thể tự mình làm. Trên thuyền đồ ăn đơn giản, ta cũng không cầu kỳ, tùy tiện hâm nóng hai cái bánh bao cùng ít cháo làm đồ ăn sáng, đang định mang về phòng ăn thì nhìn thấy Ân Ly một mình ngồi bên thành tàu, ngẩn người nhìn ra biển. Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, lại nghĩ đến đêm qua nghe được hai người kia cười nói đùa giỡn, khẩu vị ta liền tụt xuống.
“Châu Nhi sao lại ngồi một mình ở đây vậy? Ăn sáng chưa? Kim Hoa bà bà không cần muội chăm sóc sao?”
Ta múc ra một bát cháo, bưng đến bên cạnh nàng.
Ân Ly lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn:
“Ta quên chưa ăn. Bà bà cũng cả ngày ngồi trong phòng, không cần ta hầu hạ.”
“Vậy cùng về phòng ta ăn đi! Ta lần đầu tiên ra biển, trên thuyền ngồi không mãi cũng thấy buồn.”
Ta kéo nàng lên phòng ta trên tầng hai.
Ân Ly có chút nhăn nhó, ngượng ngùng, bất an, nhưng không giằng tay ra, theo sau ta thấp giọng:
“Chutỷ tỷ, cám ơn tỷ.”
“Sao phải khách khí như vậy, mau đến đây ăn đi! Bữa sáng này tự tay ta làm đó.”
Ta mở cửa phòng, đặt đồ ăn lên bàn, ấn nàng ngồi xuống. Ta ngồi xuống chỗ đối diện, ăn trước mấy ngụm. Ân Ly thấy ta ăn uống tự nhiên, hơn nữa hồi ở Côn Lôn cũng đã chiếu cố nàng không ít, cũng không ngại nữa, cầm lấy bánh ăn.
Cổ đại ăn uống đơn giản, cho nên đồ ăn trên bàn cũng không có gì đáng nói đến. Ăn xong, ta dọn dẹp sạch sẽ rồi rót cho nàng một chén trà, kéo nàng ngồi lại nói chuyện phiếm. Ân Ly quên đi tình cảm trong lòng, nói năng cũng thoải mái hơn nhiều. Ta và nàng tán gẫu chuyện quần áo, trang sức, son phấn… Nhưng nhắc đến chuyện son phấn, Ân Ly lại rầu rĩ, có chút mất mát nói:
“Son phấn có tốt thì cũng dùng làm gì, ta càng ngày càng xấu, hắn nhất định sẽ không thích ta. Nhưng ta lại không muốn hủy bỏ hết công phu của mình như mẹ. Bất quá nếu hắn thật sự không thích, ta cũng cam lòng mà hủy đi, đáng tiếc lại không thấy hắn..”
Nói xong, Ân Ly lại nhìn xuống bàn tay, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập hư ảo.
“Châu Nhi muốn nói đến Trương công tử của Võ Đang Ngũ hiệp sao? Cái đó muội không phải lo đâu, biết tại sao không? Tăng A Ngưu đã cứu muội, hắn chính là Trương Vô Kỵ đó. Hôm đó hắn chính miệng nói muốn cưới muội, sư phụ và các đệ tử Nga Mi chúng ta đều nghe thấy. Muội đi trước nên không nhìn thấy hắn ở Quang Minh đỉnh oai thế nào đâu, đại phát thần uy, một mình độc chiến sáu đại phái, ngay cả sư phụ ta cũng bại trong tay hắn.”
Ta kéo Ân Ly, nhỏ giọng nói, cảm thấy vẫn là đem chuyện của Trương Vô Kỵ nói rõ ra cho Ân Ly biết là tốt nhất, có thể để lòng nàng sớm được rõ ràng tình cảm trong lòng.
Ân Ly nhìn ta vẻ không dám tin, bỗng nhiên đứng dậy, đứng sát đến trước mặt ta, gắt gao nắm chặt tay ta nói:
“Chu tỷ tỷ, tỷ nói A Ngưu ca chính là tên oan gia kia của ta? Điều này sao có thể? Hắn là Tăng A Ngưu a! Trương Vô Kỵ hung dữ, ương ngạnh, A Ngưu ca tính tình lại ôn hòa và tốt như vậy, một chút cũng không giống!”
“Châu Nhi, lời muội nói thật là ngốc, khi đó Trương Vô Kỵ còn nhỏ, giờ hắn lớn lên, hắn thiện lương với những ai đối tốt với hắn, đối hắn không tốt là hắn lại hung dữ lên ngay. Muội có biết chưởng môn phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông không? Gã ngụy quân tử đó bị Trương Vô Kỵ xử đẹp luôn.”
Ta biết người Ân Lỵ yêu chính là Vô Kỵ mà nàng luôn nhớ đến và tưởng tượng ra, hung dữ và bá đạo.
Ân Ly toàn thân bỗng nhiên mềm nhũn, vô lực ngã xuống, ta vội đỡ nàng, dìu nàng ngồi lại trên ghế. Ân Ly hai mắt vô thần nhìn ra xa, thì thào nho nhỏ:
“A Ngưu ca chính là Trương Vô Kỵ? Tại sao hắn không chịu nói với ta? Hắn có biết là ta tìm hắn cực khổ thế nào không? Có phải do ta quá xấu, hắn không thích? A Ngưu ca.. sao có thể là…?”
“Muội ngốc quá đi, Trương đại ca ngày đó chăm sóc chiếu cố muội cẩn thận như vậy, lại chính miệng nói muốn lấy muội, sao lại không có muội trong lòng? Chẳng qua sư phụ ta ghét hắn, các phái lại muốn từ hắn mà tìm ra Đồ Long đao, khiến hắn không thể nói rõ ra với muội được. Sau đó, nếu hắn không nhìn thấy Ân lão tiến bối giáo chủ Thiên Ưng giáo gặp nạn thì cũng sẽ không ra tay đâu.”
Ta trỏ trỏ ngón tay vào trán nàng, chỉ cảm thấy Ân Ly này thực là ngốc, lại càng khiến cho người ta thương tiếc.
Ân Ly nghe xong lời ta nói, hai mắt sáng ngời trở lại, cầm lấy tay ta, còn thành thật nhìn ta nói:
“Vậy hắn mới giống bộ dáng oan gia như trước kia. Hắn mới gặp, đã theo ta cầu hôn, hắn không chán ghét ta! A, hắn đánh nhau với sáu đại phái thế nào? Sư phụ tỷ lợi hại như vậy, ngày đó đánh A Ngưu ca.. à, là đánh Trương Vô Kỵ hộc máu, vậy lần sau hắn làm thế nào vậy? Hắn có bị thương không? Nếu không ta cầu xin bà bà đến Trung Nguyên cứu hắn.”
Nói xong, Ân Ly lo lắng đứng lên muốn đi tìm Kim Hoa bà bà. Ta vội kéo tay nàng, nhỏ giọng nói:
“Muội yên tâm, có lẽ hắn gặp kỳ ngộ gì đó. Ngày đó cao thủ sáu đại phái, trừ Võ Đang không ra tay thì ai cũng đều thua hắn hết. Muội có biết sáu đại phái bị nhốt ở chùa Vạn An cũng là do hắn mang người đến cứu không? Sau mọi người mới biết hắn đã làm giáo chủ Minh giáo, rất oai phong, ngay cả kẻ đứng đầu chủ mưu ám toán sáu đại phái, là quận chúa gì đó của Thát tử hình như cũng rất thích hắn, bất quá bọn họ một người triều đình, một người làm phản sẽ không có khả năng đến với nhau, hơn nữa Trương đại ca còn chính miệng nói phải cưới muội mà.”
Ân Ly ngẩn ngơ ngồi xuống, có thể hôm nay đã khiến nàng chịu cú sốc lớn, nhất thời im lặng nhìn xuống đất, hai tay nắm chặt. Một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng:
“Biết hắn còn sống bình an là tốt rồi, ta được nhìn thấy hắn cũng đã thỏa mãn, hiện giờ ta xấu xí như vậy, cho dù hắn đồng ý lấy ta cũng sẽ không vui vẻ. Nếu ở cùng hắn một chỗ, mà thấy hắn giống như cha ta, thấy một người lại yêu một người, ta sẽ không nhịn nổi mà đâm hắn chết, rồi tự đâm mình chết luôn. Nếu thế không bằng không gặp. Hơn nữa hắn lại không giống chút nào như Trương Vô Kỵ trong trí nhớ của ta.”
“Châu Nhi, muội là vì độc nhện trên mặt hay sao? Muội đem công lực Thiên Châu Vạn Độc Thủ tán đi hết không phải tốt sao? Muội xem dáng người của mình, yểu điệu như thế, muội cũng có đôi mắt rất đẹp, ta xem so với quận chúa kia cũng không kém, chỉ cần khôi phục dung mạo, Trương đại ca hắn sẽ không muốn đi tìm người khác nữa a!”
Ta nhìn Ân Ly ánh mắt buồn bã, không biết nên khuyên nàng thế nào, trong lòng nàng chỉ nhớ đến Trương Vô Kỵ và cũng đoán ra tính tình của hắn. Trong thế giới Ỷ Thiên, có bốn cô gái nổi bật nhất, hắn đúng là thấy ai cũng không tự kiềm chế được lòng mình. Càng huống chi Ân Ly đơn thuần mà lại chấp nhất này có đối thủ siêu cấp lợi hại là Triệu Mẫn, quả thật nàng không hợp ở cùng một chỗ với Trương Vô Kỵ. Nhưng lúc này trước tiên quan trọng nhất là giúp Ân Ly hết hy vọng với Trương Vô Kỵ đi. Ân Ly vốn ghét nhất nam tử hoa tâm, phát hiện ra bộ mặt thật của Trương Vô Kỵ, nhất định là buông hắn ra.
Ân Ly vừa nghe nói nàng phải tán đi công lực Thiên Châu Vạn Độc Thủ liền lắc đầu, thống khổ nói:
“Chu tỷ tỷ, tỷ không biết, năm đó mẹ ta vì yêu cha ta, đem tất cả công phu hủy hết trở thành một nữ tử bình thường tay trói gà không chặt. Tuy rằng mẹ rất xinh đẹp nhưng cha không phải đã cưới thêm vợ lẽ cùng rất nhiều thị thiếp sao? Lại còn phải chịu bị bọn họ nhục mạ và cướp đi cả tính mạng. Ta khi quyết định luyện công phu này, cũng đã muốn quyết định sẽ không ngốc như mẹ đem công lực của mình hủy bỏ.”
“Châu Nhi, thế giới này tuy rằng có nhiều nam tử bạc bẽo, nhưng cũng có người là chân tình thật ý, chỉ còn xem duyên phận thôi, chứ có cách nào có thể bắt buộc được nam nhân không thay lòng đổi dạ sao? Bất quá nếu muội không muốn mất đi võ công để khôi phục dung mạo, ta có cách, chẳng những có thể khôi phục dung mạo cho muội mà còn có thể tăng cường võ công, có thể đem Trương đại ca buộc chặt lại.”
Ta nhìn Ân Ly đang buồn rầu tự trách, hạ quyết tâm nói.
Ân Ly bị lời ta gây chấn động, không dám tin, nói:
“Chu tỷ tỷ có cách? Nói cho ta biết đi, ta thật sự rất thích Trương Vô Kỵ.”
Nói xong lời này, tai đã chuyển thành đỏ dừ, ta hiểu, một cô gái nhỏ ở cổ đại này mà có thể nói rõ ra tình cảm của mình như thế đã là quá bạo dạn rồi.
“Ta nếu đã nói ra dĩ nhiên là sẽ không giấu đi đâu. Nhà của ta có truyền lại một môn tâm pháp, có thể nói là âm độc vô cùng, là trước đây đoạt được từ kẻ thù, có thể đem độc tố trong cơ thể muội bức đến kinh mạch trên tay, luyện thành một môn trảo công, có thể xuyên qua sắt đá như xuyên bùn đất, bất quá công phu này quá âm độc, chiêu thức pháp môn ta sẽ không truyền lại cho muội.”
Ta nếu truyền cho Ân Ly tâm pháp, đem độc nhện trong cơ thể nàng chuyển đến trên tay, kịch độc tỳ sương khác với độc nhện, Diệt Tuyệt hẳn không nhìn ra được, nếu truyền chiêu thức sẽ lộ ra ngay.
*Có lẽ môn này là Cửu Âm Bạch Cốt trảo chăng?
Ân Ly đứng lên đi hai vòng, trên mặt đều là vẻ mâu thuẫn. Ta cũng đứng dậy, có chút kỳ quái, nàng băn khoăn cái gì? Có thể khôi phục dung mạo lại tăng cường võ công thì có gì mà phải do dự? Ân Ly quay đầu lại, trong mắt hiện lên băn khoăn mà kiên định, nắm tay ta nói:
“Chu tỷ tỷ, ta không biết tại sao tỷ lại tốt với ta như vậy, nhưng ta biết A Ngưu ca rất thích tỷ, hắn mỗi lần nhìn thấy tỷ, ánh mắt liền rất sáng, rốt cuộc sẽ không nhìn nổi ai khác nữa. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy A Ngưu ca không giống Trương Vô Kỵ, cho dù hắn có là Trương Vô Kỵ, ta khôi phục lại dung mạo thì thế nào chứ, ta sẽ không chấp nhận trong lòng hắn có người thứ hai. Người hắn thích lại là Chu tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, ta không muốn khó xử Chu tỷ tỷ, ta chỉ muốn tránh xa hắn thôi, không bao giờ gặp lại hắn nữa.”
“Nha đầu ngốc, muội nghĩ cái gì vậy? Ta và Trương đại ca biết nhau từ nhỏ, ta coi hắn như một ca ca mệnh khổ, bởi hắn từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở nên đau lòng cho hắn thôi. Mà hắn cũng bởi vì ta chiếu cố nên mới cảm kích ta, không phức tạp như muội nghĩ đâu, nghĩ nhiều làm gì chứ? Cho dù không phải vì hắn thì muội cũng không muốn xinh đẹp trở lại sao? Ta xem muội luyện công đến ngốc, hay là vì ta không muốn dạy chiêu thức cho mà cố ý nói vậy?”
Ta cười khổ, lại càng quý nha đầu ngốc này. Nếu như Tiểu Chiêu thuần khiết như một thánh nữ, không hờn ghen không oán hận thì nha đầu này, có chút si, có chút ngốc, yêu cũng thật, độc cũng thật mà hận cũng thật. Chỉ dựa vào đôi câu chữ miêu tả trong sách về nàng, không thể hiểu hết được về cô gái nhỏ này.
Ân Ly ánh mắt đang quyết tâm, vì lời ta nói mà buông lỏng xuống, ánh mắt vui mừng cảm kích, cầm tay ta lắc lắc:
“Có thể xinh đẹp lên ta đương nhiên rất thích rồi, nhưng Chu tỷ tỷ, trừ mẹ, bà bà và A Ngưu ca, tỷ là người thứ tư đối xử tốt với ta, ta không muốn lừa dối tỷ, ta… ta là con gái của Ân Dã Vương của Thiên Ưng giáo, tên thật là Ân Ly, cũng coi như là người của ma giáo. Năm đó vì hai ca ca bắt nạt mẹ con ta, ta nhất thời không kiềm chế mà giết chết mẹ kế, cha ta và hai ca ca lại muốn giết ta, mẹ vì cứu ta mà tự vẫn, ta được bà bà cứu và giữ lại bên người hầu hạ, còn truyền võ công cho ta, tỷ… còn nguyện ý truyền võ công cho một người hại chết mẹ ruột như ta nữa không?”
“Nha đầu ngốc, muội đúng là ngốc thật. Ta không phải sư phụ mà oán hận người ma giáo, ta chiếu cố muội bởi vì ta quý muội, và rất thích cá tính của muội. Ta không có tỷ muội, chắc gặp được muội cũng là do duyên phận, vừa nhìn thấy muội đã muốn coi muội như em gái ruột của mình. Muội xuất thân thế nào không quan trọng với ta, chỉ cần muội không lạm sát người vô tội, không làm việc xấu là được. Không truyền cho muội chiêu thức ta cũng thật có lỗi, nếu không để ta suy nghĩ xem có môn trảo công hoặc chỉ công nào truyền cho muội cũng được.”
Ta nhìn đáy mắt Ân Ly, rất sâu trong đó có nỗi tự ti tự trách. Ta biết, nếu không phải bà mẹ kế và hai ca ca kia quá đáng thì một cô bé con mới ít nhiều mười tuổi làm sao có gan giết người? Hơn nữa bị cha và hai ca ca đuổi giết, mẹ ruột vì cứu nàng mà tự vẫn, nàng không lúc nào là không tự trách mình. Lúc này ta bắt đầu cảm thấy mình may mắn vì sinh ra là Chu Chỉ Nhược, ít nhất còn có cha yêu thương, không chịu áp lực gia đình, vẫn thực là hạnh phúc. Nếu ta lâm phải tình cảnh như Ân Ly, chỉ sợ càng thống khổ.
Ân Ly nghe xong lời ta nói, toàn thân mới buông lỏng, suýt nữa thì vô lực ngã thật. Ta vội kéo nàng lại, Ân Ly ôm tay ta, thấp giọng:
“Chutỷ tỷ không cần tìm võ công cho ta, Thiên Ưng trảo của ông nội ta từng tập qua, ta tập chiêu thức Thiên Ưng trảo cũng tốt. Nhưng Chu tỷ tỷ, tỷ không nghĩ ta rất xấu xa sao? Ta giết mẹ kế, hại chết mẹ ruột, ta xấu như vậy, ta…”
Ta thấy Ân Ly còn chìm đắm trong bất hạnh quá khứ, vội ngắt lời nàng:
“Ân Ly, không, gọi là A Ly, dễ nghe hơn Châu Nhi nhiều, về sau ta gọi muội là A Ly nhé. Aiz! Muội tập Thiên Ưng trảo thì tốt quá rồi, ta không cần phiền toái nữa. Dù sao còn lâu nữa mới đến bữa trưa, ta trước giúp muội bức độc đến tay một chút, muội phải nhớ cách công lực truyền qua những kinh mạch nào, ta đem khẩu quyết chép lại cho muội, sau khi học thuộc nhớ đốt đi. A Ly, phải nhớ kỹ, muội là một cô gái rất rất tốt, những việc trong quá khứ chỉ có thể trách vận mệnh trêu người.”
“Cám ơn tỷ, Chu tỷ tỷ.”
Ân Ly nhìn ta bận rộn chép khẩu quyết ra, nói, ta vô vị khoát tay, ý bảo không cần.
Tầng một pháo thuyền, Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn đàm đạo nói chuyện, lại không biết vận mệnh đã có rất nhiều thay đổi, may mắn hay bất hạnh không thể nói trước.
Ba bốn ngày sau trên thuyền, ta và Ân Ly ở ngay trong phòng vận nội công bức độc, tuy mới ba ngày nhưng trên mặt nàng, độc khí màu đen đã giảm đi không ít, khuôn mặt cũng bắt đầu trở lại dễ coi hơn nhiều. Trên mặt nàng, một lớp da lão hóa tróc ra, thoạt nhìn không tốt hơn bao nhiêu so với trước, nhưng ta biết tầng biểu bì này bong ra khuôn mặt nàng sẽ khá hơn nhiều, phải bong ra như vậy tầm hai ba lần nữa nàng mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bà bà mặc kệ chúng ta muốn là gì thì làm, mà cũng có thể nghĩ ra chúng ta làm gì được chứ. Một buổi chiều, Ân Ly nói ta biết đã sắp đến đảo Linh Xà, hai chúng ta không luyện công nữa, mở cửa sổ ra nhìn thấy phía xa xa, cây cối trên đảo càng ngày càng gần lại.
Cách đảo mấy dặm, có thể thấy rõ mấy đỉnh núi cao ngất, là một hòn đảo không nhỏ. May mắn hôm nay thuận nước thuận gió, thuyền tiến rất nhanh, chỉ mất hai khắc đã đến bờ biển phía đông hòn đảo, phía này núi đá chạy thẳng xuống biển, không có bãi cạn thành thử chiến thuyền tuy chìm dưới nước sâu nhưng vẫn đậu được ngay cạnh bờ.
Thuyền vừa cập bến, Kim Hoa bà bà cũng không mời Diệt Tuyệt và ta xuống thuyền, chỉ mang theo Ân Ly lên đảo. Diệt Tuyệt sư thái thản nhiên ngồi ngay ngắn, lúc này thuyền mới bỏ neo, bà ta say sóng nặng, thân thể không được tốt lắm, đi theo cũng vô ích, vừa lúc ngồi xuống nghỉ ngơi. Ta nhìn qua mạn thuyền ra xa, vừa lúc nhìn thấy hai bóng người lặng lẽ theo đuôi, đúng là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn cải trang thủy thủ, vậy là Tiểu Chiêu và Thất thúc không rời đi.
Ta nghĩ so với nguyên tác thì chúng ta đã đến chậm sau nhiều ngày, người của Cái Bang hẳn là đã rời đi, chỉ còn lại Kim Hoa bà bà đánh nhau với Tạ Tốn, dù sao có Trương Vô Kỵ ở đó Tạ Tốn hẳn cũng không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều về ước định của Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bà bà, còn Diệt Tuyệt sư thái sau khi gặp được Đồ Long đao nữa, sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Không ngờ Kim Hoa bà bà, Ân Ly, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn đi đã nửa ngày, xế chiều vẫn không có động tĩnh gì. Ta và Thất thúc hơi lo lắng, cũng bất chấp hành tích bại lộ, cùng ở một chỗ thương nghị. Tiểu Chiêu cũng lộ ra vẻ lo lắng. Cho đến khi trăng lên, Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt đã khá hơn nhiều, thấy Kim Hoa bà bà chưa có tin tức gì nên ra xem, lại thấy Mạc Thanh Cốc và Tiểu Chiêu ở đó, tuy bất ngờ kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, chỉ hỏi thăm tình huống bên ngoài thế nào, tại sao lâu rồi mà chưa có tin gì.
Ta cũng không biết thì làm sao trả lời bà ta được, đang lúc mọi người đều sốt ruột, bỗng nghe phía trên đảo vọng xuống một tiếng rống thật lớn, trung khí sung túc, cực kỳ uy mãnh, ai nấy đều sắc mặt biến đổi, Mạc Thanh Cốc nói thẳng:
“Có vẻ như trên đảo đã xảy ra chuyện, người này nội lực hùng hậu uy mãnh, nếu hắn và Kim Hoa bà bà liên thủ, chỉ sợ Vô Kỵ không phải đối thủ. Sư thái, chúng ta đi xem.”
“Được, cứ theo lời Mạc Thất hiệp.”
Diệt Tuyệt sư thái nghe thanh âm trên đảo, trên mặt không lo sợ mà còn lộ ra vẻ vui mừng, ta biết bà ta truy tìm Đồ Long đao đã lâu, nhất định là có hiểu biết về Tạ Tốn, nghe tiếng rống kia chắc hẳn đã đoán ra đó chính là Tạ Tốn đang ở trên đảo. Chúng ta bốn người không nhiều lời nữa, Diệt Tuyệt sư thái đi đầu, Mạc Thanh Cốc tiếp theo, ta và Tiểu Chiêu đi sau cùng hướng phía tiếng rống phát ra đi đến.
Vài dặm đường với người thường mà nói là một quãng đường dài, nhưng với người học võ thì không là gì cả. Đi một lát đã gặp bọn họ. Triệu Mẫn đi trước dẫn đường, ánh trăng chiếu vào người có thể thấy được chút vết máu mơ hồ. Kim Hoa bà bà ôm trong ngực một người nhìn không rõ mặt, xem quần áo thì hình như đó là Ân Ly. Một người nữa thân mình cao lớn uy mãnh, râu tóc màu vàng, tay cầm một thanh bảo đao màu đen, Trương Vô Kỵ cải trang thành một lão hán mặt đầy râu ria đi sau cùng. Ta biết người kia chính là Tạ Tốn, bọn họ thấy chúng ta đi đến đều kinh ngạc, không khỏi ngừng cước bộ.
Lúc này, chợt nghe Tạ Tốn hét to một tiếng, phát quyền đánh vào hậu tâm Kim Hoa bà bà. Kim Hoa bà bà xoay người lại, đồng thời ném Ân Ly đi, Trương Vô Kỵ kinh hãi, vội lao lên đỡ đấy, Tạ Tốn phẫn nộ quát:
“Hàn phu nhân, tại sao bà muốn giết Ân cô nương?”
“Ngươi giết hay không giết ta là chuyện của ngươi, ta giết hay không giết nàng là việc của ta, ngươi quản được sao?”
Kim Hoa bà bà cười lạnh trả lời.
Chúng ta nghe mà khó hiểu, không hiểu bọn họ đang muốn làm gì, mà Kim Hoa bà bà là thế hệ cao nhân lại ra tay ám toán một tiểu cô nương. Ta cẩn thận nghĩ lại một hồi, trong ti vi có diễn qua, Kim Hoa bà bà muốn ám toán Tạ Tốn, Ân Ly vẫn nghĩ đến Trương Vô Kỵ nên không chịu giúp bị bà ta đánh trọng thương, sự việc hẳn là không trở về lối cũ như vậy chứ?
Lúc này Trương Vô Kỵ đã đỡ được Ân Ly hạ xuống mặt đất, giận dữ nhìn Kim Hoa bà bà:
“Có ta ở đây, sẽ không để cho bà tùy tiện đả thương người.”
“Tôn giá hôm nay rỗi hơi xen vào chuyện người khác chưa đủ hay sao?” Kim Hoa bà bà cười lạnh nói.
Trương Vô Kỵ vừa định mở miệng, Triệu Mẫn bỗng rên lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm bụng cúi gập người lại, Trương Vô Kỵ ôm Ân Ly vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi:
“Sao vậy, thương có nặng không?”
Mọi người nhất thời không nhìn ra người râu ria già cả sắc mặt vàng vọt này chính là Triệu Mẫn, nghe tiếng nàng rên lên mới biết đó là nữ, đều nhìn lại, chỉ thấy nơi tay nàng ôm dính đầy máu tươi, Trương Vô Kỵ lúc này sắc mặt trắng nhợt, thần tình lo lắng.
“Tìm được rồi, tìm được rồi!”
Triệu Mẫn chưa kịp trả lời, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng reo cứng ngắc bằng tiếng Hán mừng rỡ, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa cách vài chục trượng, qua những bóng cỏ lau cao lớt phớt, loáng thoáng có ba bóng người chớp lên, lòng ta cả kinh, chẳng lẽ là sứ giả của tổng đàn Minh giáo Ba Tư vẫn chưa đi khỏi?
Triệu Mẫn vốn kiêu ngạo lúc này lại bị thương, lo lắng nói cho mọi người:
“Đừng lo cho ta! Là sứ giả tổng đàn Minh giáo Ba Tư, mau lên thuyền chạy trốn!”
“Hừ, thì ra là yêu nữ, tặc tử buông yêu nữ này ra, bần ni tính sổ với nàng ta.”
Diệt Tuyệt nhận ra giọng này, chính là cô gái ngày đó giả nam ám toán phái Nga Mi, nhất thời nổi giận.
Lúc này Tạ Tốn bỗng dương đao hướng về Trương Vô Kỵ, mặt đao khẽ chuyển, trên đao đã dính ba đóa kim hoa, Trương Vô Kỵ kinh hãi nhìn Kim Hoa bà bà, chỉ thấy bà ta âm lãnh cười lạnh mấy tiếng, ngoan độc nhìn Ân Ly. Thì ra vừa rồi bà ta thừa lúc mọi người chú ý đến Triệu Mẫn đột nhiên phản thủ, bắn ra ba đóa kim hoa thẳng vào sau cổ Ân Ly.
Về phần Triệu Mẫn có phải cố ý không, ta không biết được, bất quá theo ta quan sát, vết thương của Triệu Mẫn không chảy máu nhiều, vừa rồi vẫn đi lại không việc gì, làm sao bỗng nhiên lại đau đớn mà kêu lên được? Ta nhìn Tiểu Chiêu bên cạnh, sắc mặt khó nén kích động nhìn Kim Hoa bà bà, thấy bà ta nhất định muốn giết Ân Ly, vừa thất vọng, khó xử, vừa tự trách.
Ta chợt hiểu ra, nguyên tác Kim Hoa bà bà tại sao lại nhất định phải giết Ân Ly, con gái bà ta chính là Tiểu Chiêu, bà ta sao lại không biết chuyện Minh giáo, không biết Trương Vô Kỵ là giáo chủ? Chỉ sợ khi Kim Hoa bà bà vào thành chuyện đầu tiên làm chính là liên hệ với Tiểu Chiêu, khó trách ta và Diệt Tuyệt mới ra khỏi quán trọ không lâu đã bị bà ta chặn đón. Bà ta thấy con gái nhất định muốn đi theo Trương Vô Kỵ, biết Tiểu Chiêu tất nhiên là thích hắn, mà lại sớm biết Ân Ly từ nhỏ đã yêu Trương Vô Kỵ rồi. Trước kia không cần thiết vì không biết Ân Ly và con gái cùng thích một người, nhưng xem tình hình hiện tại, Ân Ly đã được Tạ Tốn yêu quý. Nói vậy, dọc đường đi Tiểu Chiêu nhất định là có trao đổi liên hệ với bà ta, biết Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Mạc Thanh Cốc đều ở trên thuyền, lại mắt nhìn Trương Vô Kỵ đỡ Ân Ly như vậy, Kim Hoa bà bà trừ chồng và con gái ra ai cũng không cần, tự nhiên là nổi sát tâm, chẳng quản đến cô bé kia mấy năm nay đã theo hầu bà, đem bà thành người thân mà đối đãi.
Diệt Tuyệt sư thái bị bảo đao trong tay Tạ Tốn thu hút, không chú ý đến Triệu Mẫn nữa. Trương Vô Kỵ đỡ Triệu Mẫn dậy, lại ôm Ân Ly, giận dữ nhìn Kim Hoa bà bà đang định lên tiếng mắng, Tiểu Chiêu vội chạy lại bên người hắn, cầm tay áo hắn lo lắng:
“Công tử, đây là sao vậy? Triệu cô nương sao lại bị thương? Sao phải trốn?”
“Vừa rồi gặp phải ba cao thủ quái dị, chúng ta không phải đối thủ của họ, đành phải chạy trước về thuyền rồi nói.”
Liên tiếp ba vấn đề hỏi ra, Trương Vô Kỵ nhìn Tiểu Chiêu mắt lo lắng, đành trả lời qua loa, bất quá giờ nhìn thấy Diệt Tuyệt và Mạc Thanh Cốc ở đây, mấy người liên thủ lại cho dù đánh không thắng nhưng cũng không đến nỗi gấp gáp phải trốn, cũng không vội vàng, nhẹ nhàng điểm huyệt cầm máu cho Triệu Mẫn.
Diệt Tuyệt sư thái lạnh mắt nhìn mấy người đang chật vật, Kim Hoa bà bà, cuối cùng là Tạ Tốn ôm Đồ Long đao trong tay, giọng ngạo nghễ:
“Bần ni thật muốn xem xem ai có thể khiến cho quận chúa Mông Cổ và tặc tử đầu lĩnh ma giáo phải chạy trốn, bất quá có qua nổi kiếm trong tay bần ni không.”
Triệu Mẫn được điểm huyệt cầm máu xong, sắc mặt tốt hơn nhiều, thấy Diệt Tuyệt ánh mắt vẫn để lên Đồ Long đao, tròng mắt đảo quanh, nói:
“Ỷ Thiên kiếm trong tay chưởng môn phái Nga Mi và Đồ Long đao của Tạ tiền bối nổi danh như vậy, thiên hạ không ai không biết, tiếc là ba người tự xưng là Minh giáo Ba Tư kia trong tay có sáu thanh Thánh Hỏa Lệnh, đao thương không làm gì nổi, ngay cả Đồ Long đao trong tay Tạ tiền bối cũng không có tác dụng gì, chiêu thức lại rất quái dị, ba người liên thủ, phối hợp chặt chẽ không hề sơ hở, giống như một người có ba đầu sáu tay, võ công khác với võ công Trung Nguyên, không biết sư thái còn có tự tin nghênh địch hay không?”
Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, hơi thở chợt ngưng, toàn thân tăng cảnh giác đề phòng. Bà ta biết Đồ Long đao sắc như thế nào, Tạ Tốn võ công cao thế nào, trước kia còn đánh chết được cả Không Kiến thần tăng, nay lại không địch nổi ba người kia, có thể nói ba người này võ công cực kỳ cao, bà ta tuy kiêu ngạo nhưng cũng không tự thổi phồng mình, lập tức nói:
“Một khi đã lợi hại như vậy, bần ni lại càng phải lĩnh giáo xem thử.”
“Sao lại không trốn đi? Nguyên là có người đến giúp, các ngươi cũng là người Minh giáo sao? Sao thấy Thánh Hỏa Lệnh còn không quỳ xuống? Hay là cũng giống hai kẻ phản giáo nghịch tặc kia?”
Diệt Tuyệt sư thái đang nói, Trương Vô Kỵ còn đang xem thương thế cho Ân Ly, ba người kia đã chạy vụt tới, chỉ thấy hai nam một nữ, mặc áo bào trắng rộng thùng thình, trên chéo áo đều có thêu hình một ngọn lửa, mỗi người cầm trong tay hai hắc bài dài chừng hai thước.
Dưới ánh trăng mọi người đều nhìn rất rõ, trước mặt, người cao nhất mặt đầy râu mắt màu xanh, một người nữa râu vàng mũi khoằm dáng người to lớn như Tạ Tốn, còn người đàn bà tóc đen không khác gì người Hán nhưng tròng mắt rất nhạt dường như không có màu, mặt trái xoan, chừng ngoài ba mươi tuổi, tuy trông lạ lùng nhưng tướng mạo xinh đẹp. Ba người này tình cảnh so với Trương Vô Kỵ cũng không khác bao nhiêu, áo bào trắng dính đầy những vết máu nhỏ, ta bỗng nghĩ ra, Kim Hoa bà bà cắm kim châm trong đám cỏ hoang định ám toán Tạ Tốn, sau ba người này vì tìm Thánh Hỏa Lệnh bị đánh văng vào đó mà dính phải, không khỏi thấy buồn cười.
“Thì ra ba tên tặc tử của ma giáo và Thát tử phiên bang, chẳng phải nói phải đánh đuổi Mông Cổ sao? Không ngờ lại liên thủ với chúng, làm ưng khuyển cho triều đình. Được lắm, bần ni hôm nay có thể đại khai sát giới, xả giận cho người Hán chúng ta. Không biết Mạc Thất hiệp của Võ Đang lần này có còn muốn nói đỡ cho ma giáo, hay là thực muốn cấu kết với chúng?”
Diệt Tuyệt sư thái mấy ngày trước được ma giáo cứu viện, lại không có bằng chứng ma giáo thuộc hắc đạo, trong lòng vẫn tức tối, bây giờ nhìn thấy trong Minh giáo có ngoại bang, lại nhận ra là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn đi cùng nhau, thấy bọn họ mắt qua mày lại hàm tình, lập tức cho rằng ma giáo và triều đình cấu kết, ám toán sáu đại phái, lừa lấy tín nhiệm của mọi người. Nghe lời bà ta nói, lúc này ta không thể không nhận xét, Diệt Tuyệt sư thái về phương diện gãi đúng chỗ ngứa này quả là vô cùng chuẩn xác.
Diệt Tuyệt nói lời này ra khiến Mạc Thanh Cốc khó xử, Trương Vô Kỵ sắc mặt trắng nhợt, vội tránh khỏi Triệu Mẫn đang dựa vào, buông Ân Ly trong lòng ra, chắp tay nói với Diệt Tuyệt:
“Sư thái hiểu lầm, lần này sở dĩ đồng hành cùng Triệu cô nương là do tại hạ lần trước nợ nàng một lời hứa, ở Võ Đang đã đáp ứng giúp nàng làm ba chuyện không phạm đạo lý hiệp nghĩa, lần này Triệu cô nương muốn nhìn Đồ Long đao nên mới như vậy. Ba người kia cũng không thuộc Minh giáo Trung Nguyên chúng ta mà đến từ Tổng giáo Ba Tư, Minh giáo Trung Nguyên chúng ta đến nay đã tách riêng đứng một mình, tuyệt đối không hề liên quan hay trợ giúp gì cho Thát tử phiên bang cả.”
“Đúng vậy, ta cũng đã nghe Vô Kỵ nói qua, ngày đó Lục sư huynh của ta và Lục sư tẩu trúng độc Thất Trùng Thất Hoa của Triệu cô nương, nàng ta uy hiếp Vô Kỵ phải đồng ý giúp nàng ba chuyện mới để lại giải dược, tại hạ có thể chứng minh, sư thái không cần hiểu lầm. Về phần ba người ngoại bang này, sư thái nếu muốn giáo huấn, tại hạ đương nhiên phụng bồi.”
Mạc Thanh Cốc dọc theo đường đi đã sớm tẩy bỏ dịch dung. Hắn đối mọi việc đều đạm bạc, gặp sự cũng không hay nói nhiều, trừ khi có người nói đến, giờ phút này thấy Diệt Tuyệt nói đến cả Võ Đang, vội giải thích.
Bên kia ba người Ba Tư thấy người bên này đối bọn họ coi như không thấy mà điềm nhiên đứng nói chuyện, tức giận quát to:
“Nếu đã không phải người Minh giáo, còn ở đó nói này nói nọ, Minh giáo ta xử lý nội vụ, không mau lui bước?”
“Không lùi thì sao? Diệt Tuyệt ta cả đời chưa từng lùi bước trước ai bao giờ.”
Bọn họ nói mấy câu thái độ không rõ, Hán ngữ lại cứng đơ khó nghe, thật khiến người ta khó chịu, kỳ quái. Diệt Tuyệt nghe xong nhíu mày, bà ta cả đời chưa từng gặp qua những kẻ như vậy, liền lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, đột nhiên ba người kia thân hình chớp đến, ba bàn tay trái cũng đồng thời chộp vào người Diệt Tuyệt.
Diệt Tuyệt không ngờ ba người kia không thèm quản võ lâm quy củ vô thanh vô tức mà tấn công, chẳng khác gì đánh lén, vừa giận vừa kinh hãi, lại không kịp xuất kiếm, chỉ có thể vung tay áo lên, quét ngang chắn ba người lại, không ngờ ba người kia bộ pháp quái dị, không biết di chuyển thế nào mà thân hình vẫn tiến đến.
Diệt Tuyệt sư thái võ công cao cường nhưng đã bị ba người tay phải đồng thời túm lấy vai phải, vung lên một cái, thân hình đã văng ra ngoài xa. Dù là ba cao thủ lợi hại nhất Trung Nguyên vây bà ta lại cũng không thể làm được đến mức đó, ba người này làm vậy, ai nấy đều cả kinh, chỉ có Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn và Kim Hoa bà bà từng nếm qua đòn ấy là không kinh ngạc mà thôi.
Diệt Tuyệt sư thái chịu đòn này, sắc mặt biến xanh mét, khi xoay người rơi xuống đất, Ỷ Thiên kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Mạc Thanh Cốc thấy Diệt Tuyệt bị như vậy, lấy quan hệ Võ Đang Nga Mi thân thiết, dù trước có mâu thuẫn nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức không khách khí rút kiếm khỏi bao, nói:
“Phiên bang quả nhiên vô sỉ, đánh lén như vậy, sư thái, tại hạ giúp bà một tay.”
Kim Hoa bà bà biết lai lịch mấy người này, trong lòng còn đang bàng hoàng lo lắng. Bà ta chính là thánh nữ của Tổng giáo Ba Tư, làm sao không biết võ công của họ thế nào, nhưng bà ta vi phạm giáo quy, tự lấy chồng sinh con, theo quy định thì phải chịu xử hỏa thiêu. Do đó dù chịu chật vật cũng không dám lộ ra võ công học được từ bên Tổng giáo, lúc này thấy có người đến giúp, lập tức bỏ qua việc giúp con gái loại trừ tình địch, cũng ra tay vây đánh ba sứ giả này lại. Tạ Tốn vừa rồi cũng đánh nhau qua, biết ba người này lai lịch, võ công, tính cách đều thực quái dị tàn nhẫn, cũng không khách khí, giơ Đồ Long đao lên tham dự chiến trường.
Bên ngoài chỉ còn Trương Vô Kỵ đang ngơ ngác, Tiểu Chiêu lo lắng, Triệu Mẫn bị thương, Ân Ly và ta. Ta thấy Trương Vô Kỵ không đi lên đối địch mà ở bên ngoài nhìn, không khỏi bực mình:
“Trương đại ca, tặc tử phiên bang không quản đến quy củ võ lâm, anh làm gì mà phải nói quy củ với bọn họ, còn không mau đi lên giúp mọi người!”
“Được, Chỉ Nhược muội tử y thuật cao hơn ta nhiều, Triệu cô nương và Châu Nhi nhờ muội chiếu cố.”
Trương Vô Kỵ nghe ta nói, gật gật đầu, đỡ Triệu Mẫn ngồi xuống, vận khởi công lực nhảy vào vòng chiến.
Ta bất đắc dĩ gật đầu, thật không muốn có liên quan gì đến Triệu Mẫn cả, nhưng đã nhận lời thì phải làm. Nhìn Triệu Mẫn mặt trắng bệch, không biết do thương quá nặng hay mất nhiều máu, hay là bị Diệt Tuyệt sư thái và Mạc Thanh Cốc nói như vậy trước mặt Trương Vô Kỵ mà hờn giận ủy khuất, ta đành nghiêm mặt lạnh giọng đưa cho nàng bình thuốc trị thương:
“Hôm nay giúp cô là ta nể mặt Trương đại ca, sau này về Trung Nguyên, những chuyện cô ám toán, giam giữ, tàn sát, tra tấn sáu đại phái sẽ không dễ quên như vậy đâu.”
“Ta không dùng đến thuốc của Nga Mi các ngươi. Thật đáng tiếc ngày đó không rạch được mặt ngươi ra, xem ngươi bây giờ còn được đắc ý như vậy không. Hừ! nếu không nể mặt mũi Trương đại giáo chủ, ngươi nghĩ sáu đại phái có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? Ngươi không muốn tha ta? Về Trung Nguyên ta còn muốn tìm ngươi tính sổ nữa đấy!”
Triệu Mẫn vung tay ném cái bình xuống đất vỡ tan, nhìn muốn điên.
Hai chúng ta nói nhau không kiêng nể gì, Triệu Mẫn vừa nói xong mọi người sắc mặt đều biến khó coi, Trương Vô Kỵ thêm lo lắng, liên tục bị Thánh Hỏa Lệnh đánh trúng. Ta lạnh lùng thờ ơ nhìn, thấy Triệu Mẫn nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ không dời mắt, hiểu rằng nàng ta nhất định đã động chân tình. Thật không hiểu nổi, nàng ta là nhân vật cao cao tại thượng như thế, làm sao lại đi yêu kẻ địch của mình nhỉ?
Xem sắc mặt trắng bệch của nàng ta, lại không thể không quản, ta đành tiến lên điểm huyệt đạo của nàng lại, lấy ra một bình thuốc trị thương khác đưa cho Tiểu Chiêu nói:
“Tiểu Chiêu, yêu nữ này giao cho muội, ta đi xem Ân Ly bị thương thế nào.”
Nói xong cũng không nhìn đến Tiểu Chiêu mắt vẫn đang lo lắng nhìn vào chỗ mọi người đánh nhau, không biết nàng là lo lắng cho Kim Hoa bà bà hay là Trương Vô Kỵ, ta trở lại trước Ân Ly, xem mạch cho nàng, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, mạch đập như có như không, trên người ba chỗ yếu hại đều bị tổn thương, ba nơi đó đều trúng ba đóa kim hoa. Kim Hoa bà bà xuống tay rất nặng, có lẽ là quyết muốn đoạt tính mạng Ân Ly.
Ta băng bó đắp thuốc cho nàng, lại giúp nàng vận công chữa thương, cuối cùng, Ân Ly yên ổn ngủ thiếp đi, ta mới yên tâm, hồi phục lại tinh thần nhìn tình hình nơi đánh nhau. Vừa rồi nghe binh khí chạm nhau leng keng, thật không biết giao chiến thế nào rồi. Ta vừa quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Diệt Tuyệt, Mạc Thanh Cốc, Kim Hoa bà bà, Tạ Tốn, Trương Vô Kỵ năm đại cao thủ mà chỉ có thể đánh ngang tay, giữ thế cân bằng với ba sứ giả Ba Tư kia.
Ba người, mỗi người hai tay cầm Thánh Hỏa Lệnh đao thương bất nhập, thân pháp cước pháp quỷ dị khó lường, phối hợp với nhau không hề sơ hở. Kiếm của Thất thúc trong khi giao chiến mũi kiếm đã gãy mất mấy đoạn, Trương Vô Kỵ không có vũ khí, Kim Hoa bà bà giấu diếm võ công Ba Tư, ba người này không chiếm thế mạnh, đối phó với ba kẻ kia toàn bộ đều trông cậy vào Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao trong tay Diệt Tuyệt và Tạ Tốn áp chế.
Ta nhìn sáu thanh thiết bài trong tay ba người kia, trong lòng vừa động, người ta nói trong giang hồ có thần binh bí kíp, bí kíp ta xem như có nhưng thần binh thì chưa. Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao tuy rằng sắc bén quý giá, nhưng hai thứ đồ này rất chói mắt, khiến người ta chú ý, không phù hợp với nguyên tắc ẩn mình của ta. Thánh Hỏa Lệnh kia kỳ lạ như vậy, ngay cả Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao đều không làm gì được, nếu chế thành kiếm nhất định không thua kém. Nghĩ vậy, ta không khỏi chăm chú, nghĩ cách làm thế nào để đoạt nó vào tay.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Biết Thất thúc ở trên thuyền, ta nhẹ nhàng thở ra, yên lòng hơn hẳn. Trên thuyền không giống như những ngày bình thường buổi sáng phải đi thỉnh an Diệt Tuyệt, hơn nữa bà ta say sóng, tối qua đã nói trước không cần đánh thức bà ta dậy sớm. Ta phỏng đoán kỳ thật bà ta hẳn là dành thời gian vận công điều tức, cố gắng thích ứng với cảm giác trôi nổi dập dềnh trên thuyền đi!
Ngày hôm sau ta rời phòng, không ăn sáng nên có chút đói, bọn thủy thủ đều là bảo tiêu của Triệu Mẫn, làm đồ ăn cũng thật không hợp khẩu vị, chỉ có thể tự mình làm. Trên thuyền đồ ăn đơn giản, ta cũng không cầu kỳ, tùy tiện hâm nóng hai cái bánh bao cùng ít cháo làm đồ ăn sáng, đang định mang về phòng ăn thì nhìn thấy Ân Ly một mình ngồi bên thành tàu, ngẩn người nhìn ra biển. Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, lại nghĩ đến đêm qua nghe được hai người kia cười nói đùa giỡn, khẩu vị ta liền tụt xuống.
“Châu Nhi sao lại ngồi một mình ở đây vậy? Ăn sáng chưa? Kim Hoa bà bà không cần muội chăm sóc sao?”
Ta múc ra một bát cháo, bưng đến bên cạnh nàng.
Ân Ly lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn:
“Ta quên chưa ăn. Bà bà cũng cả ngày ngồi trong phòng, không cần ta hầu hạ.”
“Vậy cùng về phòng ta ăn đi! Ta lần đầu tiên ra biển, trên thuyền ngồi không mãi cũng thấy buồn.”
Ta kéo nàng lên phòng ta trên tầng hai.
Ân Ly có chút nhăn nhó, ngượng ngùng, bất an, nhưng không giằng tay ra, theo sau ta thấp giọng:
“Chutỷ tỷ, cám ơn tỷ.”
“Sao phải khách khí như vậy, mau đến đây ăn đi! Bữa sáng này tự tay ta làm đó.”
Ta mở cửa phòng, đặt đồ ăn lên bàn, ấn nàng ngồi xuống. Ta ngồi xuống chỗ đối diện, ăn trước mấy ngụm. Ân Ly thấy ta ăn uống tự nhiên, hơn nữa hồi ở Côn Lôn cũng đã chiếu cố nàng không ít, cũng không ngại nữa, cầm lấy bánh ăn.
Cổ đại ăn uống đơn giản, cho nên đồ ăn trên bàn cũng không có gì đáng nói đến. Ăn xong, ta dọn dẹp sạch sẽ rồi rót cho nàng một chén trà, kéo nàng ngồi lại nói chuyện phiếm. Ân Ly quên đi tình cảm trong lòng, nói năng cũng thoải mái hơn nhiều. Ta và nàng tán gẫu chuyện quần áo, trang sức, son phấn… Nhưng nhắc đến chuyện son phấn, Ân Ly lại rầu rĩ, có chút mất mát nói:
“Son phấn có tốt thì cũng dùng làm gì, ta càng ngày càng xấu, hắn nhất định sẽ không thích ta. Nhưng ta lại không muốn hủy bỏ hết công phu của mình như mẹ. Bất quá nếu hắn thật sự không thích, ta cũng cam lòng mà hủy đi, đáng tiếc lại không thấy hắn..”
Nói xong, Ân Ly lại nhìn xuống bàn tay, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập hư ảo.
“Châu Nhi muốn nói đến Trương công tử của Võ Đang Ngũ hiệp sao? Cái đó muội không phải lo đâu, biết tại sao không? Tăng A Ngưu đã cứu muội, hắn chính là Trương Vô Kỵ đó. Hôm đó hắn chính miệng nói muốn cưới muội, sư phụ và các đệ tử Nga Mi chúng ta đều nghe thấy. Muội đi trước nên không nhìn thấy hắn ở Quang Minh đỉnh oai thế nào đâu, đại phát thần uy, một mình độc chiến sáu đại phái, ngay cả sư phụ ta cũng bại trong tay hắn.”
Ta kéo Ân Ly, nhỏ giọng nói, cảm thấy vẫn là đem chuyện của Trương Vô Kỵ nói rõ ra cho Ân Ly biết là tốt nhất, có thể để lòng nàng sớm được rõ ràng tình cảm trong lòng.
Ân Ly nhìn ta vẻ không dám tin, bỗng nhiên đứng dậy, đứng sát đến trước mặt ta, gắt gao nắm chặt tay ta nói:
“Chu tỷ tỷ, tỷ nói A Ngưu ca chính là tên oan gia kia của ta? Điều này sao có thể? Hắn là Tăng A Ngưu a! Trương Vô Kỵ hung dữ, ương ngạnh, A Ngưu ca tính tình lại ôn hòa và tốt như vậy, một chút cũng không giống!”
“Châu Nhi, lời muội nói thật là ngốc, khi đó Trương Vô Kỵ còn nhỏ, giờ hắn lớn lên, hắn thiện lương với những ai đối tốt với hắn, đối hắn không tốt là hắn lại hung dữ lên ngay. Muội có biết chưởng môn phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông không? Gã ngụy quân tử đó bị Trương Vô Kỵ xử đẹp luôn.”
Ta biết người Ân Lỵ yêu chính là Vô Kỵ mà nàng luôn nhớ đến và tưởng tượng ra, hung dữ và bá đạo.
Ân Ly toàn thân bỗng nhiên mềm nhũn, vô lực ngã xuống, ta vội đỡ nàng, dìu nàng ngồi lại trên ghế. Ân Ly hai mắt vô thần nhìn ra xa, thì thào nho nhỏ:
“A Ngưu ca chính là Trương Vô Kỵ? Tại sao hắn không chịu nói với ta? Hắn có biết là ta tìm hắn cực khổ thế nào không? Có phải do ta quá xấu, hắn không thích? A Ngưu ca.. sao có thể là…?”
“Muội ngốc quá đi, Trương đại ca ngày đó chăm sóc chiếu cố muội cẩn thận như vậy, lại chính miệng nói muốn lấy muội, sao lại không có muội trong lòng? Chẳng qua sư phụ ta ghét hắn, các phái lại muốn từ hắn mà tìm ra Đồ Long đao, khiến hắn không thể nói rõ ra với muội được. Sau đó, nếu hắn không nhìn thấy Ân lão tiến bối giáo chủ Thiên Ưng giáo gặp nạn thì cũng sẽ không ra tay đâu.”
Ta trỏ trỏ ngón tay vào trán nàng, chỉ cảm thấy Ân Ly này thực là ngốc, lại càng khiến cho người ta thương tiếc.
Ân Ly nghe xong lời ta nói, hai mắt sáng ngời trở lại, cầm lấy tay ta, còn thành thật nhìn ta nói:
“Vậy hắn mới giống bộ dáng oan gia như trước kia. Hắn mới gặp, đã theo ta cầu hôn, hắn không chán ghét ta! A, hắn đánh nhau với sáu đại phái thế nào? Sư phụ tỷ lợi hại như vậy, ngày đó đánh A Ngưu ca.. à, là đánh Trương Vô Kỵ hộc máu, vậy lần sau hắn làm thế nào vậy? Hắn có bị thương không? Nếu không ta cầu xin bà bà đến Trung Nguyên cứu hắn.”
Nói xong, Ân Ly lo lắng đứng lên muốn đi tìm Kim Hoa bà bà. Ta vội kéo tay nàng, nhỏ giọng nói:
“Muội yên tâm, có lẽ hắn gặp kỳ ngộ gì đó. Ngày đó cao thủ sáu đại phái, trừ Võ Đang không ra tay thì ai cũng đều thua hắn hết. Muội có biết sáu đại phái bị nhốt ở chùa Vạn An cũng là do hắn mang người đến cứu không? Sau mọi người mới biết hắn đã làm giáo chủ Minh giáo, rất oai phong, ngay cả kẻ đứng đầu chủ mưu ám toán sáu đại phái, là quận chúa gì đó của Thát tử hình như cũng rất thích hắn, bất quá bọn họ một người triều đình, một người làm phản sẽ không có khả năng đến với nhau, hơn nữa Trương đại ca còn chính miệng nói phải cưới muội mà.”
Ân Ly ngẩn ngơ ngồi xuống, có thể hôm nay đã khiến nàng chịu cú sốc lớn, nhất thời im lặng nhìn xuống đất, hai tay nắm chặt. Một lúc lâu sau nàng mới thấp giọng:
“Biết hắn còn sống bình an là tốt rồi, ta được nhìn thấy hắn cũng đã thỏa mãn, hiện giờ ta xấu xí như vậy, cho dù hắn đồng ý lấy ta cũng sẽ không vui vẻ. Nếu ở cùng hắn một chỗ, mà thấy hắn giống như cha ta, thấy một người lại yêu một người, ta sẽ không nhịn nổi mà đâm hắn chết, rồi tự đâm mình chết luôn. Nếu thế không bằng không gặp. Hơn nữa hắn lại không giống chút nào như Trương Vô Kỵ trong trí nhớ của ta.”
“Châu Nhi, muội là vì độc nhện trên mặt hay sao? Muội đem công lực Thiên Châu Vạn Độc Thủ tán đi hết không phải tốt sao? Muội xem dáng người của mình, yểu điệu như thế, muội cũng có đôi mắt rất đẹp, ta xem so với quận chúa kia cũng không kém, chỉ cần khôi phục dung mạo, Trương đại ca hắn sẽ không muốn đi tìm người khác nữa a!”
Ta nhìn Ân Ly ánh mắt buồn bã, không biết nên khuyên nàng thế nào, trong lòng nàng chỉ nhớ đến Trương Vô Kỵ và cũng đoán ra tính tình của hắn. Trong thế giới Ỷ Thiên, có bốn cô gái nổi bật nhất, hắn đúng là thấy ai cũng không tự kiềm chế được lòng mình. Càng huống chi Ân Ly đơn thuần mà lại chấp nhất này có đối thủ siêu cấp lợi hại là Triệu Mẫn, quả thật nàng không hợp ở cùng một chỗ với Trương Vô Kỵ. Nhưng lúc này trước tiên quan trọng nhất là giúp Ân Ly hết hy vọng với Trương Vô Kỵ đi. Ân Ly vốn ghét nhất nam tử hoa tâm, phát hiện ra bộ mặt thật của Trương Vô Kỵ, nhất định là buông hắn ra.
Ân Ly vừa nghe nói nàng phải tán đi công lực Thiên Châu Vạn Độc Thủ liền lắc đầu, thống khổ nói:
“Chu tỷ tỷ, tỷ không biết, năm đó mẹ ta vì yêu cha ta, đem tất cả công phu hủy hết trở thành một nữ tử bình thường tay trói gà không chặt. Tuy rằng mẹ rất xinh đẹp nhưng cha không phải đã cưới thêm vợ lẽ cùng rất nhiều thị thiếp sao? Lại còn phải chịu bị bọn họ nhục mạ và cướp đi cả tính mạng. Ta khi quyết định luyện công phu này, cũng đã muốn quyết định sẽ không ngốc như mẹ đem công lực của mình hủy bỏ.”
“Châu Nhi, thế giới này tuy rằng có nhiều nam tử bạc bẽo, nhưng cũng có người là chân tình thật ý, chỉ còn xem duyên phận thôi, chứ có cách nào có thể bắt buộc được nam nhân không thay lòng đổi dạ sao? Bất quá nếu muội không muốn mất đi võ công để khôi phục dung mạo, ta có cách, chẳng những có thể khôi phục dung mạo cho muội mà còn có thể tăng cường võ công, có thể đem Trương đại ca buộc chặt lại.”
Ta nhìn Ân Ly đang buồn rầu tự trách, hạ quyết tâm nói.
Ân Ly bị lời ta gây chấn động, không dám tin, nói:
“Chu tỷ tỷ có cách? Nói cho ta biết đi, ta thật sự rất thích Trương Vô Kỵ.”
Nói xong lời này, tai đã chuyển thành đỏ dừ, ta hiểu, một cô gái nhỏ ở cổ đại này mà có thể nói rõ ra tình cảm của mình như thế đã là quá bạo dạn rồi.
“Ta nếu đã nói ra dĩ nhiên là sẽ không giấu đi đâu. Nhà của ta có truyền lại một môn tâm pháp, có thể nói là âm độc vô cùng, là trước đây đoạt được từ kẻ thù, có thể đem độc tố trong cơ thể muội bức đến kinh mạch trên tay, luyện thành một môn trảo công, có thể xuyên qua sắt đá như xuyên bùn đất, bất quá công phu này quá âm độc, chiêu thức pháp môn ta sẽ không truyền lại cho muội.”
Ta nếu truyền cho Ân Ly tâm pháp, đem độc nhện trong cơ thể nàng chuyển đến trên tay, kịch độc tỳ sương khác với độc nhện, Diệt Tuyệt hẳn không nhìn ra được, nếu truyền chiêu thức sẽ lộ ra ngay.
*Có lẽ môn này là Cửu Âm Bạch Cốt trảo chăng?
Ân Ly đứng lên đi hai vòng, trên mặt đều là vẻ mâu thuẫn. Ta cũng đứng dậy, có chút kỳ quái, nàng băn khoăn cái gì? Có thể khôi phục dung mạo lại tăng cường võ công thì có gì mà phải do dự? Ân Ly quay đầu lại, trong mắt hiện lên băn khoăn mà kiên định, nắm tay ta nói:
“Chu tỷ tỷ, ta không biết tại sao tỷ lại tốt với ta như vậy, nhưng ta biết A Ngưu ca rất thích tỷ, hắn mỗi lần nhìn thấy tỷ, ánh mắt liền rất sáng, rốt cuộc sẽ không nhìn nổi ai khác nữa. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy A Ngưu ca không giống Trương Vô Kỵ, cho dù hắn có là Trương Vô Kỵ, ta khôi phục lại dung mạo thì thế nào chứ, ta sẽ không chấp nhận trong lòng hắn có người thứ hai. Người hắn thích lại là Chu tỷ tỷ đối với ta tốt như vậy, ta không muốn khó xử Chu tỷ tỷ, ta chỉ muốn tránh xa hắn thôi, không bao giờ gặp lại hắn nữa.”
“Nha đầu ngốc, muội nghĩ cái gì vậy? Ta và Trương đại ca biết nhau từ nhỏ, ta coi hắn như một ca ca mệnh khổ, bởi hắn từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở nên đau lòng cho hắn thôi. Mà hắn cũng bởi vì ta chiếu cố nên mới cảm kích ta, không phức tạp như muội nghĩ đâu, nghĩ nhiều làm gì chứ? Cho dù không phải vì hắn thì muội cũng không muốn xinh đẹp trở lại sao? Ta xem muội luyện công đến ngốc, hay là vì ta không muốn dạy chiêu thức cho mà cố ý nói vậy?”
Ta cười khổ, lại càng quý nha đầu ngốc này. Nếu như Tiểu Chiêu thuần khiết như một thánh nữ, không hờn ghen không oán hận thì nha đầu này, có chút si, có chút ngốc, yêu cũng thật, độc cũng thật mà hận cũng thật. Chỉ dựa vào đôi câu chữ miêu tả trong sách về nàng, không thể hiểu hết được về cô gái nhỏ này.
Ân Ly ánh mắt đang quyết tâm, vì lời ta nói mà buông lỏng xuống, ánh mắt vui mừng cảm kích, cầm tay ta lắc lắc:
“Có thể xinh đẹp lên ta đương nhiên rất thích rồi, nhưng Chu tỷ tỷ, trừ mẹ, bà bà và A Ngưu ca, tỷ là người thứ tư đối xử tốt với ta, ta không muốn lừa dối tỷ, ta… ta là con gái của Ân Dã Vương của Thiên Ưng giáo, tên thật là Ân Ly, cũng coi như là người của ma giáo. Năm đó vì hai ca ca bắt nạt mẹ con ta, ta nhất thời không kiềm chế mà giết chết mẹ kế, cha ta và hai ca ca lại muốn giết ta, mẹ vì cứu ta mà tự vẫn, ta được bà bà cứu và giữ lại bên người hầu hạ, còn truyền võ công cho ta, tỷ… còn nguyện ý truyền võ công cho một người hại chết mẹ ruột như ta nữa không?”
“Nha đầu ngốc, muội đúng là ngốc thật. Ta không phải sư phụ mà oán hận người ma giáo, ta chiếu cố muội bởi vì ta quý muội, và rất thích cá tính của muội. Ta không có tỷ muội, chắc gặp được muội cũng là do duyên phận, vừa nhìn thấy muội đã muốn coi muội như em gái ruột của mình. Muội xuất thân thế nào không quan trọng với ta, chỉ cần muội không lạm sát người vô tội, không làm việc xấu là được. Không truyền cho muội chiêu thức ta cũng thật có lỗi, nếu không để ta suy nghĩ xem có môn trảo công hoặc chỉ công nào truyền cho muội cũng được.”
Ta nhìn đáy mắt Ân Ly, rất sâu trong đó có nỗi tự ti tự trách. Ta biết, nếu không phải bà mẹ kế và hai ca ca kia quá đáng thì một cô bé con mới ít nhiều mười tuổi làm sao có gan giết người? Hơn nữa bị cha và hai ca ca đuổi giết, mẹ ruột vì cứu nàng mà tự vẫn, nàng không lúc nào là không tự trách mình. Lúc này ta bắt đầu cảm thấy mình may mắn vì sinh ra là Chu Chỉ Nhược, ít nhất còn có cha yêu thương, không chịu áp lực gia đình, vẫn thực là hạnh phúc. Nếu ta lâm phải tình cảnh như Ân Ly, chỉ sợ càng thống khổ.
Ân Ly nghe xong lời ta nói, toàn thân mới buông lỏng, suýt nữa thì vô lực ngã thật. Ta vội kéo nàng lại, Ân Ly ôm tay ta, thấp giọng:
“Chutỷ tỷ không cần tìm võ công cho ta, Thiên Ưng trảo của ông nội ta từng tập qua, ta tập chiêu thức Thiên Ưng trảo cũng tốt. Nhưng Chu tỷ tỷ, tỷ không nghĩ ta rất xấu xa sao? Ta giết mẹ kế, hại chết mẹ ruột, ta xấu như vậy, ta…”
Ta thấy Ân Ly còn chìm đắm trong bất hạnh quá khứ, vội ngắt lời nàng:
“Ân Ly, không, gọi là A Ly, dễ nghe hơn Châu Nhi nhiều, về sau ta gọi muội là A Ly nhé. Aiz! Muội tập Thiên Ưng trảo thì tốt quá rồi, ta không cần phiền toái nữa. Dù sao còn lâu nữa mới đến bữa trưa, ta trước giúp muội bức độc đến tay một chút, muội phải nhớ cách công lực truyền qua những kinh mạch nào, ta đem khẩu quyết chép lại cho muội, sau khi học thuộc nhớ đốt đi. A Ly, phải nhớ kỹ, muội là một cô gái rất rất tốt, những việc trong quá khứ chỉ có thể trách vận mệnh trêu người.”
“Cám ơn tỷ, Chu tỷ tỷ.”
Ân Ly nhìn ta bận rộn chép khẩu quyết ra, nói, ta vô vị khoát tay, ý bảo không cần.
Tầng một pháo thuyền, Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn đàm đạo nói chuyện, lại không biết vận mệnh đã có rất nhiều thay đổi, may mắn hay bất hạnh không thể nói trước.
Ba bốn ngày sau trên thuyền, ta và Ân Ly ở ngay trong phòng vận nội công bức độc, tuy mới ba ngày nhưng trên mặt nàng, độc khí màu đen đã giảm đi không ít, khuôn mặt cũng bắt đầu trở lại dễ coi hơn nhiều. Trên mặt nàng, một lớp da lão hóa tróc ra, thoạt nhìn không tốt hơn bao nhiêu so với trước, nhưng ta biết tầng biểu bì này bong ra khuôn mặt nàng sẽ khá hơn nhiều, phải bong ra như vậy tầm hai ba lần nữa nàng mới hoàn toàn khỏi hẳn.
Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bà bà mặc kệ chúng ta muốn là gì thì làm, mà cũng có thể nghĩ ra chúng ta làm gì được chứ. Một buổi chiều, Ân Ly nói ta biết đã sắp đến đảo Linh Xà, hai chúng ta không luyện công nữa, mở cửa sổ ra nhìn thấy phía xa xa, cây cối trên đảo càng ngày càng gần lại.
Cách đảo mấy dặm, có thể thấy rõ mấy đỉnh núi cao ngất, là một hòn đảo không nhỏ. May mắn hôm nay thuận nước thuận gió, thuyền tiến rất nhanh, chỉ mất hai khắc đã đến bờ biển phía đông hòn đảo, phía này núi đá chạy thẳng xuống biển, không có bãi cạn thành thử chiến thuyền tuy chìm dưới nước sâu nhưng vẫn đậu được ngay cạnh bờ.
Thuyền vừa cập bến, Kim Hoa bà bà cũng không mời Diệt Tuyệt và ta xuống thuyền, chỉ mang theo Ân Ly lên đảo. Diệt Tuyệt sư thái thản nhiên ngồi ngay ngắn, lúc này thuyền mới bỏ neo, bà ta say sóng nặng, thân thể không được tốt lắm, đi theo cũng vô ích, vừa lúc ngồi xuống nghỉ ngơi. Ta nhìn qua mạn thuyền ra xa, vừa lúc nhìn thấy hai bóng người lặng lẽ theo đuôi, đúng là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn cải trang thủy thủ, vậy là Tiểu Chiêu và Thất thúc không rời đi.
Ta nghĩ so với nguyên tác thì chúng ta đã đến chậm sau nhiều ngày, người của Cái Bang hẳn là đã rời đi, chỉ còn lại Kim Hoa bà bà đánh nhau với Tạ Tốn, dù sao có Trương Vô Kỵ ở đó Tạ Tốn hẳn cũng không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có điều về ước định của Diệt Tuyệt sư thái và Kim Hoa bà bà, còn Diệt Tuyệt sư thái sau khi gặp được Đồ Long đao nữa, sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Không ngờ Kim Hoa bà bà, Ân Ly, Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn đi đã nửa ngày, xế chiều vẫn không có động tĩnh gì. Ta và Thất thúc hơi lo lắng, cũng bất chấp hành tích bại lộ, cùng ở một chỗ thương nghị. Tiểu Chiêu cũng lộ ra vẻ lo lắng. Cho đến khi trăng lên, Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt đã khá hơn nhiều, thấy Kim Hoa bà bà chưa có tin tức gì nên ra xem, lại thấy Mạc Thanh Cốc và Tiểu Chiêu ở đó, tuy bất ngờ kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, chỉ hỏi thăm tình huống bên ngoài thế nào, tại sao lâu rồi mà chưa có tin gì.
Ta cũng không biết thì làm sao trả lời bà ta được, đang lúc mọi người đều sốt ruột, bỗng nghe phía trên đảo vọng xuống một tiếng rống thật lớn, trung khí sung túc, cực kỳ uy mãnh, ai nấy đều sắc mặt biến đổi, Mạc Thanh Cốc nói thẳng:
“Có vẻ như trên đảo đã xảy ra chuyện, người này nội lực hùng hậu uy mãnh, nếu hắn và Kim Hoa bà bà liên thủ, chỉ sợ Vô Kỵ không phải đối thủ. Sư thái, chúng ta đi xem.”
“Được, cứ theo lời Mạc Thất hiệp.”
Diệt Tuyệt sư thái nghe thanh âm trên đảo, trên mặt không lo sợ mà còn lộ ra vẻ vui mừng, ta biết bà ta truy tìm Đồ Long đao đã lâu, nhất định là có hiểu biết về Tạ Tốn, nghe tiếng rống kia chắc hẳn đã đoán ra đó chính là Tạ Tốn đang ở trên đảo. Chúng ta bốn người không nhiều lời nữa, Diệt Tuyệt sư thái đi đầu, Mạc Thanh Cốc tiếp theo, ta và Tiểu Chiêu đi sau cùng hướng phía tiếng rống phát ra đi đến.
Vài dặm đường với người thường mà nói là một quãng đường dài, nhưng với người học võ thì không là gì cả. Đi một lát đã gặp bọn họ. Triệu Mẫn đi trước dẫn đường, ánh trăng chiếu vào người có thể thấy được chút vết máu mơ hồ. Kim Hoa bà bà ôm trong ngực một người nhìn không rõ mặt, xem quần áo thì hình như đó là Ân Ly. Một người nữa thân mình cao lớn uy mãnh, râu tóc màu vàng, tay cầm một thanh bảo đao màu đen, Trương Vô Kỵ cải trang thành một lão hán mặt đầy râu ria đi sau cùng. Ta biết người kia chính là Tạ Tốn, bọn họ thấy chúng ta đi đến đều kinh ngạc, không khỏi ngừng cước bộ.
Lúc này, chợt nghe Tạ Tốn hét to một tiếng, phát quyền đánh vào hậu tâm Kim Hoa bà bà. Kim Hoa bà bà xoay người lại, đồng thời ném Ân Ly đi, Trương Vô Kỵ kinh hãi, vội lao lên đỡ đấy, Tạ Tốn phẫn nộ quát:
“Hàn phu nhân, tại sao bà muốn giết Ân cô nương?”
“Ngươi giết hay không giết ta là chuyện của ngươi, ta giết hay không giết nàng là việc của ta, ngươi quản được sao?”
Kim Hoa bà bà cười lạnh trả lời.
Chúng ta nghe mà khó hiểu, không hiểu bọn họ đang muốn làm gì, mà Kim Hoa bà bà là thế hệ cao nhân lại ra tay ám toán một tiểu cô nương. Ta cẩn thận nghĩ lại một hồi, trong ti vi có diễn qua, Kim Hoa bà bà muốn ám toán Tạ Tốn, Ân Ly vẫn nghĩ đến Trương Vô Kỵ nên không chịu giúp bị bà ta đánh trọng thương, sự việc hẳn là không trở về lối cũ như vậy chứ?
Lúc này Trương Vô Kỵ đã đỡ được Ân Ly hạ xuống mặt đất, giận dữ nhìn Kim Hoa bà bà:
“Có ta ở đây, sẽ không để cho bà tùy tiện đả thương người.”
“Tôn giá hôm nay rỗi hơi xen vào chuyện người khác chưa đủ hay sao?” Kim Hoa bà bà cười lạnh nói.
Trương Vô Kỵ vừa định mở miệng, Triệu Mẫn bỗng rên lên một tiếng đau đớn, hai tay ôm bụng cúi gập người lại, Trương Vô Kỵ ôm Ân Ly vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi:
“Sao vậy, thương có nặng không?”
Mọi người nhất thời không nhìn ra người râu ria già cả sắc mặt vàng vọt này chính là Triệu Mẫn, nghe tiếng nàng rên lên mới biết đó là nữ, đều nhìn lại, chỉ thấy nơi tay nàng ôm dính đầy máu tươi, Trương Vô Kỵ lúc này sắc mặt trắng nhợt, thần tình lo lắng.
“Tìm được rồi, tìm được rồi!”
Triệu Mẫn chưa kịp trả lời, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng reo cứng ngắc bằng tiếng Hán mừng rỡ, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa cách vài chục trượng, qua những bóng cỏ lau cao lớt phớt, loáng thoáng có ba bóng người chớp lên, lòng ta cả kinh, chẳng lẽ là sứ giả của tổng đàn Minh giáo Ba Tư vẫn chưa đi khỏi?
Triệu Mẫn vốn kiêu ngạo lúc này lại bị thương, lo lắng nói cho mọi người:
“Đừng lo cho ta! Là sứ giả tổng đàn Minh giáo Ba Tư, mau lên thuyền chạy trốn!”
“Hừ, thì ra là yêu nữ, tặc tử buông yêu nữ này ra, bần ni tính sổ với nàng ta.”
Diệt Tuyệt nhận ra giọng này, chính là cô gái ngày đó giả nam ám toán phái Nga Mi, nhất thời nổi giận.
Lúc này Tạ Tốn bỗng dương đao hướng về Trương Vô Kỵ, mặt đao khẽ chuyển, trên đao đã dính ba đóa kim hoa, Trương Vô Kỵ kinh hãi nhìn Kim Hoa bà bà, chỉ thấy bà ta âm lãnh cười lạnh mấy tiếng, ngoan độc nhìn Ân Ly. Thì ra vừa rồi bà ta thừa lúc mọi người chú ý đến Triệu Mẫn đột nhiên phản thủ, bắn ra ba đóa kim hoa thẳng vào sau cổ Ân Ly.
Về phần Triệu Mẫn có phải cố ý không, ta không biết được, bất quá theo ta quan sát, vết thương của Triệu Mẫn không chảy máu nhiều, vừa rồi vẫn đi lại không việc gì, làm sao bỗng nhiên lại đau đớn mà kêu lên được? Ta nhìn Tiểu Chiêu bên cạnh, sắc mặt khó nén kích động nhìn Kim Hoa bà bà, thấy bà ta nhất định muốn giết Ân Ly, vừa thất vọng, khó xử, vừa tự trách.
Ta chợt hiểu ra, nguyên tác Kim Hoa bà bà tại sao lại nhất định phải giết Ân Ly, con gái bà ta chính là Tiểu Chiêu, bà ta sao lại không biết chuyện Minh giáo, không biết Trương Vô Kỵ là giáo chủ? Chỉ sợ khi Kim Hoa bà bà vào thành chuyện đầu tiên làm chính là liên hệ với Tiểu Chiêu, khó trách ta và Diệt Tuyệt mới ra khỏi quán trọ không lâu đã bị bà ta chặn đón. Bà ta thấy con gái nhất định muốn đi theo Trương Vô Kỵ, biết Tiểu Chiêu tất nhiên là thích hắn, mà lại sớm biết Ân Ly từ nhỏ đã yêu Trương Vô Kỵ rồi. Trước kia không cần thiết vì không biết Ân Ly và con gái cùng thích một người, nhưng xem tình hình hiện tại, Ân Ly đã được Tạ Tốn yêu quý. Nói vậy, dọc đường đi Tiểu Chiêu nhất định là có trao đổi liên hệ với bà ta, biết Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn, Mạc Thanh Cốc đều ở trên thuyền, lại mắt nhìn Trương Vô Kỵ đỡ Ân Ly như vậy, Kim Hoa bà bà trừ chồng và con gái ra ai cũng không cần, tự nhiên là nổi sát tâm, chẳng quản đến cô bé kia mấy năm nay đã theo hầu bà, đem bà thành người thân mà đối đãi.
Diệt Tuyệt sư thái bị bảo đao trong tay Tạ Tốn thu hút, không chú ý đến Triệu Mẫn nữa. Trương Vô Kỵ đỡ Triệu Mẫn dậy, lại ôm Ân Ly, giận dữ nhìn Kim Hoa bà bà đang định lên tiếng mắng, Tiểu Chiêu vội chạy lại bên người hắn, cầm tay áo hắn lo lắng:
“Công tử, đây là sao vậy? Triệu cô nương sao lại bị thương? Sao phải trốn?”
“Vừa rồi gặp phải ba cao thủ quái dị, chúng ta không phải đối thủ của họ, đành phải chạy trước về thuyền rồi nói.”
Liên tiếp ba vấn đề hỏi ra, Trương Vô Kỵ nhìn Tiểu Chiêu mắt lo lắng, đành trả lời qua loa, bất quá giờ nhìn thấy Diệt Tuyệt và Mạc Thanh Cốc ở đây, mấy người liên thủ lại cho dù đánh không thắng nhưng cũng không đến nỗi gấp gáp phải trốn, cũng không vội vàng, nhẹ nhàng điểm huyệt cầm máu cho Triệu Mẫn.
Diệt Tuyệt sư thái lạnh mắt nhìn mấy người đang chật vật, Kim Hoa bà bà, cuối cùng là Tạ Tốn ôm Đồ Long đao trong tay, giọng ngạo nghễ:
“Bần ni thật muốn xem xem ai có thể khiến cho quận chúa Mông Cổ và tặc tử đầu lĩnh ma giáo phải chạy trốn, bất quá có qua nổi kiếm trong tay bần ni không.”
Triệu Mẫn được điểm huyệt cầm máu xong, sắc mặt tốt hơn nhiều, thấy Diệt Tuyệt ánh mắt vẫn để lên Đồ Long đao, tròng mắt đảo quanh, nói:
“Ỷ Thiên kiếm trong tay chưởng môn phái Nga Mi và Đồ Long đao của Tạ tiền bối nổi danh như vậy, thiên hạ không ai không biết, tiếc là ba người tự xưng là Minh giáo Ba Tư kia trong tay có sáu thanh Thánh Hỏa Lệnh, đao thương không làm gì nổi, ngay cả Đồ Long đao trong tay Tạ tiền bối cũng không có tác dụng gì, chiêu thức lại rất quái dị, ba người liên thủ, phối hợp chặt chẽ không hề sơ hở, giống như một người có ba đầu sáu tay, võ công khác với võ công Trung Nguyên, không biết sư thái còn có tự tin nghênh địch hay không?”
Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, hơi thở chợt ngưng, toàn thân tăng cảnh giác đề phòng. Bà ta biết Đồ Long đao sắc như thế nào, Tạ Tốn võ công cao thế nào, trước kia còn đánh chết được cả Không Kiến thần tăng, nay lại không địch nổi ba người kia, có thể nói ba người này võ công cực kỳ cao, bà ta tuy kiêu ngạo nhưng cũng không tự thổi phồng mình, lập tức nói:
“Một khi đã lợi hại như vậy, bần ni lại càng phải lĩnh giáo xem thử.”
“Sao lại không trốn đi? Nguyên là có người đến giúp, các ngươi cũng là người Minh giáo sao? Sao thấy Thánh Hỏa Lệnh còn không quỳ xuống? Hay là cũng giống hai kẻ phản giáo nghịch tặc kia?”
Diệt Tuyệt sư thái đang nói, Trương Vô Kỵ còn đang xem thương thế cho Ân Ly, ba người kia đã chạy vụt tới, chỉ thấy hai nam một nữ, mặc áo bào trắng rộng thùng thình, trên chéo áo đều có thêu hình một ngọn lửa, mỗi người cầm trong tay hai hắc bài dài chừng hai thước.
Dưới ánh trăng mọi người đều nhìn rất rõ, trước mặt, người cao nhất mặt đầy râu mắt màu xanh, một người nữa râu vàng mũi khoằm dáng người to lớn như Tạ Tốn, còn người đàn bà tóc đen không khác gì người Hán nhưng tròng mắt rất nhạt dường như không có màu, mặt trái xoan, chừng ngoài ba mươi tuổi, tuy trông lạ lùng nhưng tướng mạo xinh đẹp. Ba người này tình cảnh so với Trương Vô Kỵ cũng không khác bao nhiêu, áo bào trắng dính đầy những vết máu nhỏ, ta bỗng nghĩ ra, Kim Hoa bà bà cắm kim châm trong đám cỏ hoang định ám toán Tạ Tốn, sau ba người này vì tìm Thánh Hỏa Lệnh bị đánh văng vào đó mà dính phải, không khỏi thấy buồn cười.
“Thì ra ba tên tặc tử của ma giáo và Thát tử phiên bang, chẳng phải nói phải đánh đuổi Mông Cổ sao? Không ngờ lại liên thủ với chúng, làm ưng khuyển cho triều đình. Được lắm, bần ni hôm nay có thể đại khai sát giới, xả giận cho người Hán chúng ta. Không biết Mạc Thất hiệp của Võ Đang lần này có còn muốn nói đỡ cho ma giáo, hay là thực muốn cấu kết với chúng?”
Diệt Tuyệt sư thái mấy ngày trước được ma giáo cứu viện, lại không có bằng chứng ma giáo thuộc hắc đạo, trong lòng vẫn tức tối, bây giờ nhìn thấy trong Minh giáo có ngoại bang, lại nhận ra là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn đi cùng nhau, thấy bọn họ mắt qua mày lại hàm tình, lập tức cho rằng ma giáo và triều đình cấu kết, ám toán sáu đại phái, lừa lấy tín nhiệm của mọi người. Nghe lời bà ta nói, lúc này ta không thể không nhận xét, Diệt Tuyệt sư thái về phương diện gãi đúng chỗ ngứa này quả là vô cùng chuẩn xác.
Diệt Tuyệt nói lời này ra khiến Mạc Thanh Cốc khó xử, Trương Vô Kỵ sắc mặt trắng nhợt, vội tránh khỏi Triệu Mẫn đang dựa vào, buông Ân Ly trong lòng ra, chắp tay nói với Diệt Tuyệt:
“Sư thái hiểu lầm, lần này sở dĩ đồng hành cùng Triệu cô nương là do tại hạ lần trước nợ nàng một lời hứa, ở Võ Đang đã đáp ứng giúp nàng làm ba chuyện không phạm đạo lý hiệp nghĩa, lần này Triệu cô nương muốn nhìn Đồ Long đao nên mới như vậy. Ba người kia cũng không thuộc Minh giáo Trung Nguyên chúng ta mà đến từ Tổng giáo Ba Tư, Minh giáo Trung Nguyên chúng ta đến nay đã tách riêng đứng một mình, tuyệt đối không hề liên quan hay trợ giúp gì cho Thát tử phiên bang cả.”
“Đúng vậy, ta cũng đã nghe Vô Kỵ nói qua, ngày đó Lục sư huynh của ta và Lục sư tẩu trúng độc Thất Trùng Thất Hoa của Triệu cô nương, nàng ta uy hiếp Vô Kỵ phải đồng ý giúp nàng ba chuyện mới để lại giải dược, tại hạ có thể chứng minh, sư thái không cần hiểu lầm. Về phần ba người ngoại bang này, sư thái nếu muốn giáo huấn, tại hạ đương nhiên phụng bồi.”
Mạc Thanh Cốc dọc theo đường đi đã sớm tẩy bỏ dịch dung. Hắn đối mọi việc đều đạm bạc, gặp sự cũng không hay nói nhiều, trừ khi có người nói đến, giờ phút này thấy Diệt Tuyệt nói đến cả Võ Đang, vội giải thích.
Bên kia ba người Ba Tư thấy người bên này đối bọn họ coi như không thấy mà điềm nhiên đứng nói chuyện, tức giận quát to:
“Nếu đã không phải người Minh giáo, còn ở đó nói này nói nọ, Minh giáo ta xử lý nội vụ, không mau lui bước?”
“Không lùi thì sao? Diệt Tuyệt ta cả đời chưa từng lùi bước trước ai bao giờ.”
Bọn họ nói mấy câu thái độ không rõ, Hán ngữ lại cứng đơ khó nghe, thật khiến người ta khó chịu, kỳ quái. Diệt Tuyệt nghe xong nhíu mày, bà ta cả đời chưa từng gặp qua những kẻ như vậy, liền lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, đột nhiên ba người kia thân hình chớp đến, ba bàn tay trái cũng đồng thời chộp vào người Diệt Tuyệt.
Diệt Tuyệt không ngờ ba người kia không thèm quản võ lâm quy củ vô thanh vô tức mà tấn công, chẳng khác gì đánh lén, vừa giận vừa kinh hãi, lại không kịp xuất kiếm, chỉ có thể vung tay áo lên, quét ngang chắn ba người lại, không ngờ ba người kia bộ pháp quái dị, không biết di chuyển thế nào mà thân hình vẫn tiến đến.
Diệt Tuyệt sư thái võ công cao cường nhưng đã bị ba người tay phải đồng thời túm lấy vai phải, vung lên một cái, thân hình đã văng ra ngoài xa. Dù là ba cao thủ lợi hại nhất Trung Nguyên vây bà ta lại cũng không thể làm được đến mức đó, ba người này làm vậy, ai nấy đều cả kinh, chỉ có Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn và Kim Hoa bà bà từng nếm qua đòn ấy là không kinh ngạc mà thôi.
Diệt Tuyệt sư thái chịu đòn này, sắc mặt biến xanh mét, khi xoay người rơi xuống đất, Ỷ Thiên kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Mạc Thanh Cốc thấy Diệt Tuyệt bị như vậy, lấy quan hệ Võ Đang Nga Mi thân thiết, dù trước có mâu thuẫn nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lập tức không khách khí rút kiếm khỏi bao, nói:
“Phiên bang quả nhiên vô sỉ, đánh lén như vậy, sư thái, tại hạ giúp bà một tay.”
Kim Hoa bà bà biết lai lịch mấy người này, trong lòng còn đang bàng hoàng lo lắng. Bà ta chính là thánh nữ của Tổng giáo Ba Tư, làm sao không biết võ công của họ thế nào, nhưng bà ta vi phạm giáo quy, tự lấy chồng sinh con, theo quy định thì phải chịu xử hỏa thiêu. Do đó dù chịu chật vật cũng không dám lộ ra võ công học được từ bên Tổng giáo, lúc này thấy có người đến giúp, lập tức bỏ qua việc giúp con gái loại trừ tình địch, cũng ra tay vây đánh ba sứ giả này lại. Tạ Tốn vừa rồi cũng đánh nhau qua, biết ba người này lai lịch, võ công, tính cách đều thực quái dị tàn nhẫn, cũng không khách khí, giơ Đồ Long đao lên tham dự chiến trường.
Bên ngoài chỉ còn Trương Vô Kỵ đang ngơ ngác, Tiểu Chiêu lo lắng, Triệu Mẫn bị thương, Ân Ly và ta. Ta thấy Trương Vô Kỵ không đi lên đối địch mà ở bên ngoài nhìn, không khỏi bực mình:
“Trương đại ca, tặc tử phiên bang không quản đến quy củ võ lâm, anh làm gì mà phải nói quy củ với bọn họ, còn không mau đi lên giúp mọi người!”
“Được, Chỉ Nhược muội tử y thuật cao hơn ta nhiều, Triệu cô nương và Châu Nhi nhờ muội chiếu cố.”
Trương Vô Kỵ nghe ta nói, gật gật đầu, đỡ Triệu Mẫn ngồi xuống, vận khởi công lực nhảy vào vòng chiến.
Ta bất đắc dĩ gật đầu, thật không muốn có liên quan gì đến Triệu Mẫn cả, nhưng đã nhận lời thì phải làm. Nhìn Triệu Mẫn mặt trắng bệch, không biết do thương quá nặng hay mất nhiều máu, hay là bị Diệt Tuyệt sư thái và Mạc Thanh Cốc nói như vậy trước mặt Trương Vô Kỵ mà hờn giận ủy khuất, ta đành nghiêm mặt lạnh giọng đưa cho nàng bình thuốc trị thương:
“Hôm nay giúp cô là ta nể mặt Trương đại ca, sau này về Trung Nguyên, những chuyện cô ám toán, giam giữ, tàn sát, tra tấn sáu đại phái sẽ không dễ quên như vậy đâu.”
“Ta không dùng đến thuốc của Nga Mi các ngươi. Thật đáng tiếc ngày đó không rạch được mặt ngươi ra, xem ngươi bây giờ còn được đắc ý như vậy không. Hừ! nếu không nể mặt mũi Trương đại giáo chủ, ngươi nghĩ sáu đại phái có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao? Ngươi không muốn tha ta? Về Trung Nguyên ta còn muốn tìm ngươi tính sổ nữa đấy!”
Triệu Mẫn vung tay ném cái bình xuống đất vỡ tan, nhìn muốn điên.
Hai chúng ta nói nhau không kiêng nể gì, Triệu Mẫn vừa nói xong mọi người sắc mặt đều biến khó coi, Trương Vô Kỵ thêm lo lắng, liên tục bị Thánh Hỏa Lệnh đánh trúng. Ta lạnh lùng thờ ơ nhìn, thấy Triệu Mẫn nhìn chằm chằm Trương Vô Kỵ không dời mắt, hiểu rằng nàng ta nhất định đã động chân tình. Thật không hiểu nổi, nàng ta là nhân vật cao cao tại thượng như thế, làm sao lại đi yêu kẻ địch của mình nhỉ?
Xem sắc mặt trắng bệch của nàng ta, lại không thể không quản, ta đành tiến lên điểm huyệt đạo của nàng lại, lấy ra một bình thuốc trị thương khác đưa cho Tiểu Chiêu nói:
“Tiểu Chiêu, yêu nữ này giao cho muội, ta đi xem Ân Ly bị thương thế nào.”
Nói xong cũng không nhìn đến Tiểu Chiêu mắt vẫn đang lo lắng nhìn vào chỗ mọi người đánh nhau, không biết nàng là lo lắng cho Kim Hoa bà bà hay là Trương Vô Kỵ, ta trở lại trước Ân Ly, xem mạch cho nàng, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, mạch đập như có như không, trên người ba chỗ yếu hại đều bị tổn thương, ba nơi đó đều trúng ba đóa kim hoa. Kim Hoa bà bà xuống tay rất nặng, có lẽ là quyết muốn đoạt tính mạng Ân Ly.
Ta băng bó đắp thuốc cho nàng, lại giúp nàng vận công chữa thương, cuối cùng, Ân Ly yên ổn ngủ thiếp đi, ta mới yên tâm, hồi phục lại tinh thần nhìn tình hình nơi đánh nhau. Vừa rồi nghe binh khí chạm nhau leng keng, thật không biết giao chiến thế nào rồi. Ta vừa quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Diệt Tuyệt, Mạc Thanh Cốc, Kim Hoa bà bà, Tạ Tốn, Trương Vô Kỵ năm đại cao thủ mà chỉ có thể đánh ngang tay, giữ thế cân bằng với ba sứ giả Ba Tư kia.
Ba người, mỗi người hai tay cầm Thánh Hỏa Lệnh đao thương bất nhập, thân pháp cước pháp quỷ dị khó lường, phối hợp với nhau không hề sơ hở. Kiếm của Thất thúc trong khi giao chiến mũi kiếm đã gãy mất mấy đoạn, Trương Vô Kỵ không có vũ khí, Kim Hoa bà bà giấu diếm võ công Ba Tư, ba người này không chiếm thế mạnh, đối phó với ba kẻ kia toàn bộ đều trông cậy vào Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao trong tay Diệt Tuyệt và Tạ Tốn áp chế.
Ta nhìn sáu thanh thiết bài trong tay ba người kia, trong lòng vừa động, người ta nói trong giang hồ có thần binh bí kíp, bí kíp ta xem như có nhưng thần binh thì chưa. Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao tuy rằng sắc bén quý giá, nhưng hai thứ đồ này rất chói mắt, khiến người ta chú ý, không phù hợp với nguyên tắc ẩn mình của ta. Thánh Hỏa Lệnh kia kỳ lạ như vậy, ngay cả Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao đều không làm gì được, nếu chế thành kiếm nhất định không thua kém. Nghĩ vậy, ta không khỏi chăm chú, nghĩ cách làm thế nào để đoạt nó vào tay.