Sáng sớm, ta nằm dựa vào ngực Mạc Thanh Cốc ấm áp, mở to mắt bừng tỉnh vì cảm giác căng trướng quen thuộc ở bụng. Nhìn Mạc Thanh Cốc khuôn mặt mệt mỏi đã ngủ say, hô hấp đều đặn, ta nhẹ nhàng thở ra, khẽ nhích ra khỏi người hắn, nhịn đau đớn trong người tay trái chống lên tảng đá cố nhấc mình ngồi dậy, loạng choạng đứng lên. Vừa đi được hai bước thì chân đã nhũn ra, không tuân theo điều khiển của cơ thể khiến ta loạng choạng ngã xuống, toàn thân lại chịu thêm một trận đau đớn khiến ta thốt ra một tiếng rên rỉ.
“Chỉ Nhược! Có đau không? Có việc gì sao không gọi ta, đau lắm không?” Mạc Thanh Cốc bị tiếng rên của ta đánh thức, vội đứng dậy ôm ta lên. Đêm qua hắn lo ta ngủ không sâu, lỡ như đụng tới chỗ bị thương lại đau mà tỉnh, lại thêm sợ ta bị lạnh nên vẫn ôm ta ngủ, tuy thỉnh thoảng phải trở dậy tiếp thêm củi cho đống lửa nhưng tứ chi vẫn bị đè ép tê rần, lúc này đột ngột đứng dậy, hắn cũng choáng váng một chút, suýt chút nữa thì ngã.
Ta nắm vạt áo hắn, cảm nhận được thân thể hắn đã ổn định lại, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nhìn hắn ánh mắt phiếm tơ máu cùng sắc mặt mỏi mệt, trong lòng lại đau xót, thầm bực chính mình sao lại không cẩn thận, hắn thật vất vả mới ngủ được một chút, mình lại đánh thức hắn dậy, lại nghĩ đến lời hắn mới nói, sắc mặt ta đỏ lên, ngại ngùng nói:
“Thất thúc, ta đã tốt hơn nhiều rồi, có thể tự đi được.”
“Có thể đi mà ngã vậy sao? Lần này thân thể em đã chịu thương quá nặng, nếu là người bình thường sớm đã mất mạng, em dựa vào nội lực mà chống đỡ mới có thể khá hơn được chút, làm sao lại không chú ý như thế? Có việc gì mà bắt buộc tự mình đứng dậy? Thân thể em hiện giờ tốt nhất là nằm yên một chỗ dưỡng thương, không thể tùy tiện di chuyển.” Mạc Thanh Cốc nghiêm mặt nói với ta.
Nhưng ta nghĩ đến phải nhờ hắn, trong lòng xấu hổ, mặt cũng đỏ bừng, đẩy hắn ra, ấp úng:
“Thất thúc, ta muốn… đi giải quyết…. một chút… Ta có thể tự đi, chàng yên tâm…”
“Chỉ Nhược, em về sau là thê tử của ta, chúng ta sớm muốn gì cũng thành thân mật, ta giúp em thì có sao, không cần phải thẹn thùng.”
Mạc Thanh Cốc cười khẽ một tiếng, ôm ta hướng vào trong rừng, vừa đi vừa nói, đến một nơi bằng phẳng cỏ mọc cao um tùm mới dừng lại, lúc này sắc mặt cũng hơi đỏ lên, bàn tay rụt rè hướng quần ta định cởi ra.
“Thất thúc, chàng buông ra, để ta tự mình làm, ta không muốn… để chàng… nhìn thấy…” Trong mắt đã rưng rưng nước mắt, vừa ngượng lại cảm thấy khó chịu, nhất là không thể để hắn nhìn thấy mình bộ dáng thế kia được.
“Đừng khóc, nha đầu ngốc, thôi! Ta đi trước vậy, có gì thì gọi ta, đừng cậy mạnh!”
Mạc Thanh Cốc nhìn ta sắp bật khóc, trong lòng cũng đau theo, bất đắc dĩ đành bỏ ta ra, đi ra rừng cây bên ngoài.
Ta vội dùng tay trái cởi bỏ thắt lưng, nhịn đau làm xong một trong những việc mà nhân sinh bắt buộc phải làm, mà lần này thật sự là chật vật và đau đớn nhất, chỉ cần nghĩ đến việc Mạc Thanh Cốc nhĩ lực tốt, chút khoảng cách ấy tuy không gần nhưng hắn có thể nghe thấy, trong lòng xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn nữa, mặt đỏ như tôm rang. Đợi xong xuôi, ta mới phát hiện ra, cởi đồ ra thì dễ, mặc lại mới khó, lúng túng nửa ngày với một tay cũng vẫn không thể quấn nổi cái thắt lưng vào, càng đừng nói đến việc đeo lại Xà Kiếm Tiên lên. Bên ngoài Mạc Thanh Cốc đợi lâu, lo lắng lên tiếng gọi, bất đắc dĩ, ta đành nhịn đau miễn cưỡng đi mấy bước tránh khỏi chỗ dơ bẩn kia rồi mới gọi hắn lại hỗ trợ.
Sự việc xấu hổ ban sáng qua đi, Mạc Thanh Cốc lại giúp ta ăn cháo, rồi hai chúng ta quyết định đến mộ Tiêu Phong tế bái một chút. Thu dọn vài thứ, Mạc Thanh Cốc lấy ra một cây trâm bằng trúc rõ ràng là mới làm, bề mặt nhẵn bóng, bàn tay vụng về đem mái tóc dài của ta sơ gọn lại, cài cây trâm lên.
Ta đỏ mặt, trong lòng ngọt ngào, hạnh phúc dựa vào ngực hắn, mặc hắn bế ta đi đến mộ, tưởng tượng ra bộ dáng hắn làm trâm rồi tỉ mỉ mài nhẵn cây trâm cho ta, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Mạc Thanh Cốc cảm nhận được ta vui vẻ, sắc đỏ trên mặt dần dần giảm bớt, một hồi cũng khôi phục lại vẻ đạm mạc như thường, nhưng ta đang dựa vào ngực hắn, có thể nghe rõ ràng trái tim hắn trong ngực đập thình thịch liên hồi nhanh hơn bình thường, hiểu được hắn trong lòng không như bề ngoài biểu hiện vẻ bình tĩnh.
Một lát sau, hai chúng ta đi qua rừng cây, trước mắt chính là khu rừng trúc tươi tốt, những bụi trúc đan xen nhau đầy gai góc rậm rạp. Xem rừng trúc tách riêng ra khỏi rừng cây như không liên quan gì, rõ ràng không phải tự nhiên có mà là được bàn tay con người trồng lên, nhưng trải qua ba trăm năm mưa gió sinh trưởng trong tự nhiên, rừng trúc này so với hoang dã cũng không khác nhau gì mấy, bên trong có thỏ trúc, chuột trúc, chim hoang thú nhỏ đều không sợ người, tự nhiên kiếm ăn bên trong, nếu không phải rừng trúc và rừng cây bên ngoài phân biệt rõ thì cũng không thể nhìn ra khác biệt. Mạc Thanh Cốc ôm ta, nhẹ nhàng nói:
“Chỉ Nhược, đừng cố cử động, ta đưa em đến.”
Nói xong vận khí, toàn thân tràn nội lực ôm ta bay vọt qua phía trên những ngọn trúc, dưới chân điểm nhẹ một chút liền lướt qua sáu bảy trượng, một lát mới dừng lại hạ xuống dưới.
Ta trong lồng ngực hắn không cảm thấy chút chấn động nào, biết hắn khinh công cao cường hơn ta rất nhiều, hắn có ba mươi năm công lực dĩ nhiên mạnh hơn ta chỉ có năm sáu năm, trong lòng bội phục. Hiện giờ đã ở bên dưới, ta đánh giá bốn phía, thấy trước mắt là một khối đá cao đến hai thước cùng một tấm bia đá cao chừng hơn một thước, trên đó dây leo phủ kín xanh rì, lại bị trúc và cỏ dại vây quanh bốn phía nên phần lớn không nhìn thấy rõ, chỉ có mấy chữ to khắc trên đỉnh bia mộ kia là có thể miễn cưỡng trông thấy được một chút, còn tên người lập bia bên dưới đã bị che khuất.
Ta nhìn bốn phía hoang vu tiêu điều, thầm nghĩ Tiêu Phong một đời anh hùng, mấy trăm năm sau phần mộ lại hoang vắng thê lương như thế này, có lẽ đã rất lâu rồi không ai đến viếng. Mà ta, sinh ra trong thế giới Ỷ Thiên, có lẽ đợi đến thời Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng sẽ không ai còn nhớ, khi đó ta thế nào rồi? Có lẽ là một đống xương trắng. Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài, khe khẽ ngâm:
“Nhân sinh lý lẽ ai ơi,
Làm người cốt được thảnh thơi đủ rồi.
Ai ai cũng có thời thăng giáng,
Chẳng một ai chỉ xuống không lên.
Trong may có rủi kề bên,
Rủi kia cũng sẵn có hên ẩn tàng.
Giàu sang đâu hẳn giàu sang mãi,
Trời chói chang có lúc xế chiều.
Trăng kia sáng mãi bao giờ,
Tròn rồi lại khuyết đầy chờ khi vơi.
Đất thoai thoải đông nam một cõi,
Vòi vọi nghiêng tây bắc trời cao.
Dù cho thiên địa nhường bao,
Cũng chưa toàn vẹn làm sao con người.
Chớ nên cau mặt nhíu mày,
Cũng đừng tranh cãi để cầu hơn ai.
Mặt hoa da phấn hôm nay,
Già hơn bữa trước một ngày còn chi?
Xuân qua đông lại tới thì,
Từ xưa vẫn thế có gì khác đâu.
Dù cho khôn khéo sang giàu,
Nghèo hèn ngu độn cũng đều như nhau.
Cõi trần kẻ trước người sau,
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Hôm nay chỉ biết hôm nay,
Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.
Mấy ai thọ được bảy mươi,
Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu.”
Đây là bài ca của Tiểu Chiêu, ta trước đây vốn đã rất thích nên đã đọc thuộc, hôm nay cảm xúc dâng trào khiến ta không khỏi ngâm nga.
“Chỉ Nhược, sao lại hát bài hát đầy ưu tư thế này? Em tuổi còn nhỏ, sao lại sinh ra cảm thán u sầu như vậy?” Mạc Thanh Cốc khó hiểu hỏi.
Ta có chút tịch mịch, thấp giọng đáp:
“Thất thúc, ta đang nghĩ về các sư tổ và Tiêu tiền bối, mấy trăm năm trước bọn họ là anh hùng hào kiệt, nổi danh thiên hạ, tiêu dao tự tại, một người thậm chí còn là vua một nước, hiện giờ mới chỉ qua ba trăm năm, chẳng ai còn nhớ rõ bọn họ, Đại Lý vong quốc, hậu nhân điêu linh, Tiêu tiền bối mộ phần hoang tàn, ngay cả một người để trông nom chiếu cố cũng không có. Không biết trăm năm sau của ta, có phải cũng hoang lương như thế này hay không?”
“Ta không phải anh hùng hào kiệt gì, tuy rằng năm tháng như thoi đưa, thế gian đổi thay không ngừng, nhưng khi ta còn sống có em bên cạnh làm bạn cũng đã mãn nguyện. Người chết đèn tắt, cho dù phơi thây nơi hoang dã thì cũng có sao, chỉ cần khi đó có em ở bên. Ta không muốn đi sớm hơn em khiến em phải đau lòng, nhưng cũng không muốn chết sau em, khi đó chỉ còn một mình ta thực thương tâm, thầm nghĩ dù đến ngày phải chết, cũng muốn cùng em đồng sinh cộng tử. Chỉ Nhược, ta lớn tuổi hơn em nhiều như vây, lại muốn em cùng chết với mình, có phải ích kỷ quá hay không?” Mạc Thanh Cốc vuốt ve tóc ta, ôm chặt ta nói.
Ta dụi đầu vào ngực hắn, bất mãn trách:
“Chàng nếu muốn cùng ta đồng sinh công tử, vậy tại sao ở trên bờ vực còn muốn ta đi, chính mình lại nhảy xuống? Chàng có biết ta có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu hoảng sợ không?”
“Em mới mười tám tuổi thôi, còn nhiều thời gian phía trước, ta cũng chưa cưới em vào nhà, khi đó chỉ nghĩ, ta chết thì cũng xong, nhưng em còn nhỏ như vậy, tương lai có thể gặp một người đáng giá khác mà em thích, có thể cùng hắn đi đến hết đời, cho nên ta quyết định nhảy xuống. Nhưng trong thời khắc rơi xuống, chợt nghĩ đến em thành thê tử người khác, cùng sống đến bạc đầu với một người khác, tim ta chợt đau vô cùng. Đến khi thấy em nhảy xuống cùng bên cạnh ta, lòng ta vừa đau vừa vui mừng, cũng trách mình quá ích kỷ. Nhưng nghe xong chuyện Tiêu đại hiệp, ta cảm giác mình vẫn thật may mắn, ít nhất cho đến giờ ta còn chưa mất em, cũng vĩnh viễn không muốn mất em.”
Ta nghe đến tim đập liên hồi, trong lòng tràn ngập vui mừng, buồn não trong lòng bị quét sạch, cười:
“Nghe chàng nói như thế, ta cảm thấy cả đời này vậy là đã đủ, chẳng sợ tương lai thay đổi, chỉ cần có thể cùng chàng sống đến bạc đầu cũng là hạnh phúc lớn nhất kiếp này rồi, Thất thúc!”
“Chỉ Nhược, khó có được thời khắc như vậy, em có thể không gọi ta là Thất thúc được không? Gọi ta là Thanh Cốc, hoặc là Mạc lang, hoặc có thể gọi trước là tướng công cũng tốt lắm!” Mạc Thanh Cốc ngữ khí có chút buồn bực, lại xen chút giễu cợt.
Ta run rẩy, bất mãn nói:
“Ta mới không cần đâu, gọi chàng là Thất thúc, chàng sẽ giống như trước kia, thương ta sủng ta, yêu ta chăm sóc ta, Thanh Cốc thì có thể gọi trước mặt người ngoài, nhưng cái gì mà Mạc lang a? Tướng công nữa, nghe rất hãi, ta không gọi đâu!” Ta nói mà không để ý mình đang giở giọng làm nũng.
“Được được! Đều theo ý em, em muốn gọi như thế nào thì gọi như vậy, còn không được sao?” Mạc Thanh Cốc bị giọng làm nũng của ta khiến cho cả người mềm nhũn, nghĩ đến thân thể ta hiện giờ, cười khổ một chút, sủng nịnh nói.
Ta vừa lòng cọ cọ đầu vào ngực hắn, nói:
“Thất thúc, Tiêu tiền bối là trưởng bối của ta, hiên giờ mộ phần của hắn thật tiêu điều, chàng là rể tương lai, có phải nên giúp sửa sang lại một chút, lát nữa ta tế bái, được không?”
Nói xong sắc mặt cũng đỏ, thầm nghĩ chính mình chung quy vẫn không thoát khỏi ảnh hưởng của thế giới hiện đại, con gái ở cổ đại sao có thể nói ra lời trắng trợn như vậy? Lại nghĩ đến mấy câu Triệu Mẫn nói bên ngoài sơn động lúc trước, người Hán người Mông gì đó, lại nghĩ thêm một câu, ngoại trừ Triệu Mẫn ra.
“Việc này không khó, em chờ chút.” Mạc Thanh Cốc cười thoải mái, đem ta đặt lên bãi cỏ xa xa, nhấn chuôi kiếm một chút, thanh kiếm ta tặng hắn hồi trước đã bay ra khỏi vỏ, trong không trung xuất ra vài đường kiếm quang. Ta phía xa xa chỉ thấy sau kiếm quang trúc đổ, cỏ bay, Mạc Thanh Cốc thân ảnh như tiên nhân lúc ẩn lúc hiện, thẳng cho đến khi quanh mộ mấy chục thước đều sạch quang, bia mộ hoàn toàn hiện ra, Mạc Thanh Cốc mới dừng lại tra kiếm vào vỏ, đến bên cạnh ôm ta lên.
Ta lấy trong tay áo ra khăn tay lau mồ hôi cho hắn, nghe tim hắn đập có chút nhanh hơn, nghĩ đến hắn mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, đau lòng nói:
“Đều trách ta, chàng đã vất vả mấy ngày nay rồi, ta lại bắt chàng làm này làm nọ.”
Mạc Thanh Cốc hai tay vẫn ôm ta vững vàng, nghe ta nói vậy khẽ cười một tiếng, ghé sát tai ta nói:
“Không sao, Tiêu tiền bối là huynh đệ của tổ thượng phái Tiêu Dao của em, ta thân là phu quân của em, vậy hắn cũng chính là tổ thượng của ta, Chỉ Nhược hiện giờ hành động không tiện, ta thay nương tử làm tròn hiếu đạo hẳn là không sai, dù vất vả cũng phải làm.”
Ta nghe hắn hiếm có lúc trêu chọc mình như thế, xấu hổ rúc vào ngực hắn, rầu rĩ:
“Thất thúc chàng thật xấu, nói bậy mà miệng trơn như mỡ. Trước đây hành tẩu trên giang hồ có phải dùng loại khẩu khí này để lừa con gái nhà người ta hay không?”
Mạc Thanh Cốc kêu oan:
“Em nói nghe có vị chua chua nha, oan uổng cho ta quá, ngoài em ra thì ta có thể nói với ai như thế được nữa chứ, cho dù cùng sáu vị sư huynh cũng rất nghiêm trang mà. Mau ngẩng đầu dậy đi, đến mộ Tiêu tiền bối rồi.”
Ta nghe vậy liền ngẩng đầu, lần này mới nhìn thấy rõ hình dáng mộ phần của Tiêu Phong như thế nào. Bia đá cao hai thước, sau bia đá là mộ phần rộng phải đến mười hai mười ba mét vuông, bất quá mộ của A Tử nhỏ hơn rất nhiều, đại khái chỉ rộng tầm bảy tám mét vuông. Không biết có phải lệ thường thời Bắc Tống không, mộ phần so với bia thấp hơn rất nhiều, khó trách lúc trước bị cỏ và trúc che đi, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tất cả làm xong tốt lắm, ngay cả dây leo cũng bị dỡ xuống, ta có thể nhìn thấy chữ viết rõ ràng, quả nhiên là do Đoàn Dự và Hư Trúc lập, tay trái ta kéo áo Mạc Thanh Cốc, thấp giọng nói:
“Thất thúc, người lập bia quả nhiên là chưởng môn đời thứ ba và Nhị ca kết nghĩa của hắn, mau đặt ta xuống, ta muốn đến bái lạy trước vợ chồng Tiêu tiền bối.”
“Được, chờ một chút.” Mạc Thanh Cốc gật đầu, nhưng không buông ta ra, ôm ta đến trước mộ, vận chân khí khua chân một vòng dưới đất, trên mặt đất thân trúc, cỏ dại dạt hết ra xung quanh, lúc này mới đặt ta xuống.
Ta biết hắn sợ trúc nhọn làm ta bị thương, trong lòng ấm áp nhưng không nói cảm tạ, vì ta không nghĩ khách sáo với hắn, níu tay hắn nhịn đau đớn vì gân mạch bị tác động đến khi chân khuỵu xuống, nhẹ nhàng dập đầu ba lần. Mạc Thanh Cốc cũng quỳ xuống bên cạnh ta, cùng ta dập đầu ba cái rồi đỡ ta dậy, phủi sạch bụi đất dính trên quần áo ta rồi lại ôm ta vào lòng, thở ra một hơi dài, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán ta, biết ta cố nhịn đau đớn, đau lòng nói:
“Chỉ một lần này thôi, về sau trước khi thương lành, không cho phép em lộn xộn nữa.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu lấy lòng, tay trái kéo vạt áo hắn, nhìn vầng mặt trời mới lên nói:
“Thất thúc, ta biết, chỉ tiếc nơi này không có đường ra ngoài, ai! Chàng xem, hiện giờ đã sắp trưa, mặt trời vừa lên, rất nhanh lại sẽ hạ xuống.”
“Em bị thương còn rất nặng, cho dù có cách ra ngoài cũng phải chờ cho thương lành lại mới được. Chúng ta không vội, chờ em khỏe lại, bằng võ công của chúng ta nhất định tìm được cách ra ngoài. Ở nơi này chưa tìm ra cách nào, bất quá phía sau mộ của Đoàn A Tử tiền bối có khắc mấy bức họa.” Mạc Thanh Cốc một chút cũng không lo lắng, trong lòng hắn thiết yếu nhất vẫn là ta phải dưỡng thương cho tốt.
Ta nghe nói phía sau có khắc mấy bức họa, trong lòng nổi lên hứng thú, thật muốn biết hai tên cổ hủ khó ai may bằng kia có thể để lại bức vẽ kiểu gì, còn lưu trên mộ của A Tử nữa, lập tức hào hứng nói:
“Thật ạ? Thất thúc mau mang ta đến đó xem, như thế nào lại khắc họa trên mộ người ta được.”
Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đi vòng ra sau mộ A Tử. Mộ phần này dựng từ đá rất bền vững, ba trăm năm qua đi, trừ dây leo quấn quanh thì không bị phong hóa đi bao nhiêu. Mạc Thanh Cốc ôm ta đến trước những bức họa xem lần lượt, tổng cộng có chín bức, mỗi bức dài rộng tầm nửa thước, vẽ lại cảnh Đoàn Dự và Tiêu Phong kết bái tại tửu lâu, ước đấu ở Tụ Hiền Trang, Hư Trúc được Đoàn Diên Khánh giúp phá thế cờ Trận Lung, Hư Trúc được Vô Nhai Tử truyền công lực và chiếc nhẫn Thất Bảo, Hư Trúc cứu Thiên Sơn đồng lão, Thiên Sơn đồng lão và Lý Thu Thủy đồng vu quy tận, Hư Trúc kế thừa Linh Thứu cung, Thiếu Lâm tự ba người kết bái, Nhạn môn quan Tiêu Phong tự vẫn.
Tổng cộng chín bức họa đều là những diễn biến chủ yếu của Thiên Long Bát Hộ, nét khắc cũng rất bình thường, ta nhìn kỹ một lần, hình ảnh này với người khác có lẽ rất kỳ lạ, nhưng với ta kiếp trước đã xem qua Thiên Long Bát Bộ, lại rất quen thuộc không cần phải giải thích, lập tức chỉ vào bức tranh thứ ba, Đoàn Diên Khánh giúp Hư Trúc phá ván cờ Trận Lung, bức thứ tư Hư Trúc được Vô Nhai Tử truyền nội công và chiếc nhẫn Thất Bảo, nói cho Mạc Thanh Cốc:
“Đây là chưởng môn thứ ba của bản môn, Hư Trúc, hắn vốn là tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm, sau phá được ván cờ Trận Lung của Vô Nhai Tử, chưởng môn thứ hai của bản môn, bảy mươi năm nội lực của Vô Nhai Tử cũng truyền hết cho hắn, cùng với nhẫn Thất Bảo là tín vật của chưởng môn Tiêu Dao phái…”
Ta còn chưa nói xong, ngón tay vừa chạm vào hình chiếc nhẫn Thất Bảo bỗng nhiên bị thụt vào trong, chỉ nghe cạch một tiếng, chín bức họa di động, hình ảnh bắt đầu dịch chuyển, bụi đá rào rào rơi xuống, Mạc Thanh Cốc lo lắng ôm ta lui lại. Một lát sau, cũng không thấy có ám khí mai phục gì, hai chúng ta cùng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi lại gần mấy bức họa.
Chỉ thấy chín bức họa trải qua trận di động vừa rồi, toàn bộ hình ảnh trên đó đều đã không còn, chín bức ghép thành một bức vẽ rộng tầm bốn thước, trên đó có hình một ngọn núi hiểm trở, trên đỉnh có mây mù che phủ, ẩn hiện một tòa lâu đài xinh đẹp, có khắc hơn mười chữ “Thuận theo tự nhiên, hoàn toàn tự do, hướng tới tiêu dao”*. Ta và Mạc Thanh Cốc đều cảm thấy khó hiểu, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, bố trí xảo diệu như thế chẳng lẽ chỉ để hợp thành bức họa này thôi sao?
(*Câu này ta edit đại ý thôi, còn nguyên bản Hán Việt thì ta ko mò ra nổi, mọi ng thông cảm nhé.)
Lòng ta chợt động, kìm nén kích động kéo vạt áo Mạc Thanh Cốc hồi hộp nói:
“Thất thúc, chàng lấy ngón tay đưa theo hai chữ Tiêu Dao khắc trên đó, dùng sức nhấn, phải cẩn thận đó.”
“Được!” Mac Thanh Cốc gật đầu bước đến, toàn thân vận khí đề phòng, cẩn thận nhấn qua một lần, rút ngón tay lại, mặt đá quả nhiên lại bắt đầu chấn động, Mạc Thanh Cốc lại một lần nữa ôm ta lui lại mấy bước.
Ta cười nói:
“Thất thúc yên tâm, đây là do sư tổ đời thứ ba lưu lại, hắn xuất thân từ Thiếu Lâm, tâm tính nhân hậu, quyết không bố trí cơ quan đả thương người. Nơi này có lẽ có vật gì quan trọng của bổn môn để lại chăng?”
“Vậy sao!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đứng yên, phía trước cơ quan vẫn đang hoạt động, mặt đá bắt đầu mở ra hai bên, mặt đất cũng chấn động, sụt xuống, ở giữa lộ ra những bậc bằng đá kéo dài sâu vào bên trong.
Lòng ta chợt động, kìm nén kích động kéo vạt áo Mạc Thanh Cốc hồi hộp nói:
“Thất thúc, chàng lấy ngón tay đưa theo hai chữ Tiêu Dao khắc trên đó, dùng sức nhấn, phải cẩn thận đó.”
“Được!” Mạc Thanh Cốc gật đầu bước đến, toàn thân vận khí đề phòng, cẩn thận nhấn qua một lần, rút ngón tay lại, mặt đá quả nhiên lại bắt đầu chấn động, Mạc Thanh Cốc lại một lần nữa ôm ta lui lại mấy bước.
Ta cười nói:
“Thất thúc yên tâm, đây là do sư tổ đời thứ ba lưu lại, hắn xuất thân từ Thiếu Lâm, tâm tính nhân hậu, quyết không bố trí cơ quan đả thương người. Nơi này có lẽ có vật gì quan trọng của bổn môn để lại chăng?”
“Vậy sao!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đứng yên, phía trước cơ quan hoạt động, mặt đá bắt đầu mở ra hai bên, mặt đất cũng chấn động, sụt xuống, ở giữa lộ ra những bậc bằng đá kéo dài sâu vào bên trong. Mạc Thanh Cốc như hiểu ra, nói:
“Ta còn cảm thấy kỳ quái, bình thường lập bia mộ bằng đá đều có nền đá bên dưới, nhưng mộ Tiêu tiền bối lại không có, hơn nữa bia mộ lại cao những hai thước, nguyên là trải qua mấy trăm năm biến chuyển, mưa gió thủy thổ đã vùi lấp hết phân nửa bia mộ, xem ra bia mộ này ít nhất cao đến ba bốn thước, cơ quan này mở ra hẳn là bằng với mặt đất, nhưng hiện tại cũng là nửa trên lộ thiên, nửa dưới chìm trong đất rồi.”
“Đúng vậy! Có lẽ quanh mộ được dựng từ đá, nếu không qua mấy trăm năm đã sớm bị phá hủy. Hiện giờ chẳng những mộ phần đều hoàn hảo, các cơ quan bên trong cũng vẫn còn chạy tốt, người kiến tạo nên ngôi mộ này cũng thật không đơn giản. A! Ta nghĩ đến một người, trừ người này ra, thật không ai có thể có bản lĩnh như vậy.” Ta hưng phấn nói.
Mạc Thanh Cốc ôm ta đứng bên ngoài chờ cơ quan vận chuyển, nghe ta nói vậy cũng hào hứng ăn ý hỏi:
“A, là vị cao nhân nào vậy? Có thủ nghệ như vậy đủ tư cách để xây dựng Hoàng lăng, trong sách sử sao có thể không ghi lại, trong giang hồ cũng không thấy có ai từng nói qua, chẳng lẽ là cao thủ hoàng gia Đại Lí?”
Ta hai mắt vừa chuyển, đem bổn sự của Hàm Cốc bát hữu* kể ra một lượt:
“Không phải đâu. Tổ tiên Tiết gia nhà ta có tám sư huynh muội, mỗi người đều riêng một bản lĩnh, Đại sư huynh Cầm điên Khang Quảng Lăng chơi đàn, Nhị sư huynh Kỳ ma Phạm Bách Linh giỏi cờ vây, Tam sư huynh Thư ngốc Cẩu Độc tính thích đọc sách, đọc đủ mọi loại, là một túc nho bụng đầy chữ nghĩa, Tứ sư ca Họa cuồng họ Ngô, trước đã từng làm chức lãnh quân của Tống triều nên gọi là Ngô lãnh quân, giỏi về nét đan thanh, sơn thủy nhân vật, cỏ cây hoa lá món gì cũng tinh xảo, thứ năm chính là tổ tiên nhà ta, thần y Diêm Vương Địch Tiết Mộ Hoa, Lục sư đệ Xảo tượng Phùng A Tam, vốn dĩ xuất thân là thợ mộc, am hiểu cơ quan bẫy rập, Thất sư muội Thạch Thanh Lộ, thánh thủ trong nghề trồng hoa cỏ, trong di vật mẹ còn để lại cho ta một cuốn ‘Thời Hoa Ký’ do bà ấy viết, Bát đệ Lý Khổi Lỗi là cao thủ dịch dung, ông ta đã cải trang thì không ai có thể nhìn ra.”
(*Hàm Cốc bát hữu: các đệ tử phái Tiêu Dao trong Thiên Long Bát Bộ.)
Mạc Thanh Cốc cười khẽ một tiếng:
“Ta biết rồi, vậy người cao thủ kia tất là Xảo tượng Phùng A Tam, đáng tiếc lại chưa từng lưu danh trên đời.”
“Đó cũng là quy định của Tiêu Dao Môn, phàm là đệ tử Tiêu Dao Môn phải cách xa giang hồ, không tham dự vào hưng suy thời thế, giang hồ tranh đấu, sống cuộc đời ẩn sĩ, ý là không tranh với đời, tiêu dao tự tại, bằng không từ khi tổ sư lập ra Tiêu Dao Môn, có ai không phải là nhân vật tuyệt đỉnh mà người trong giang hồ lại chưa từng gặp qua.” Ta có chút kiêu ngạo đáp.
Cơ quan đã ngừng hoạt động, bốn phía lại trở nên yên ắng. Mạc Thanh Cốc ôm ta, hướng vào trong cửa đá tối thui đi vào. Ta lấy ra trong túi Hỏa Chiết Tử thắp lên, chiếu sáng bên trong. Thạch thất này nằm nửa chìm nửa nổi, xuống dưới sâu hơn nữa mới phát hiện ra vấn đề vẫn chưa được tháo gỡ, trong thạch thất rộng đến bảy tám mét vuông đều được kiến tạo từ đá tảng.
Trong phòng có một cái bàn bằng đá dựa vào tường, trên bàn bày hai hàng linh bài, trên nhất là của Tiêu Dao Tử, hàng thứ hai là của ba người Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy, Thiên Sơn đồng lão, hiển nhiên là khi xây dựng lên thạch thất này, những người khác trong Tiêu Dao Môn vẫn còn sống, nhưng dưới hai hàng linh bài, trên mặt bàn có một chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn Thất Bảo vẽ trong tranh bên ngoài, một thanh bảo kiếm tỏa ra bảy màu hào quang, một bức vẽ cũ nát được cuộn lại, một phong thư. Tại sao lại thế này? Nhẫn Thất Bảo không truyền cho chưởng môn đời tiếp theo, mà ngược lại được đặt ở đây?
Mấy thứ đồ này khiến ta tim đập loạn vì hồi hộp, vội kéo Mạc Thanh Cốc nói:
“Thất thúc, chàng đặt ta xuống, đây là các vị sư tổ của bản môn, nhìn thấy sư tổ mà không bái không khỏi thất lễ.”
“Được, nhưng em cẩn thận đó, đừng để mình bị đau.” Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng đặt ta xuống, tuy nhiên hắn chung quy cũng là đệ tử Võ Đang, không thể bái tổ sư phái khác, buông ta ra cũng không lạy theo ta, chỉ đứng phía sau cẩn thận trông chừng.
Ta dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy, hơi hoảng nhìn mấy thứ trên bàn:
“Trên đây hẳn là tín vật của chưởng môn, nhẫn Thất Bảo, kỳ lạ là tại sao lại đặt ở đây, không phải trao cho chưởng môn kế nhiệm giữ sao?” Về phần cuốn họa ta đoán là Lăng Ba Vi Bộ và bức thư, có lẽ Hư Trúc lưu lại, ta không nói ra.
Mạc Thanh Cốc đỡ ta đi đến trước bàn, cầm nhẫn Thất Bảo lên nghi hoặc hỏi:
“Nhẫn này gọi là Thất Bảo, không biết sao lại gọi như thế, nhưng bất quá cũng chỉ là một tín vật thôi, em hà tất phải lo lắng…” Hắn nói còn chưa dứt, cả thạch thất bỗng rung chuyển mạnh, Mạc Thanh Cốc biến sắc, vội ôm lấy ta định lui ra ngoài.
Nhưng thạch thất rung chuyển nghiêng đông ngả tây đã đem cửa đá đóng lại hoàn toàn. May mắn gian phòng tuy rung chuyển nhưng trừ bụi đá trên tường và trần không ngừng rơi xuống thì không còn gì khác nữa, gian phòng không sập. Ta trong lòng ngực Mạc Thanh Cốc nhìn ra, mơ hồ thấy trên bức tường đá ẩn hiện chữ viết, trong lòng vừa động, vội kéo áo Mạc Thanh Cốc nói:
“Thất thúc, đừng hoảng loạn, chàng xem thạch thất dù đang rung chuyển nhưng cũng không rơi xuống hòn đá nhỏ nào, ngược lại lại rớt bụi đá xuống, có lẽ chàng cầm nhẫn Thất Bảo lên đã mở ra một cơ quan nào đó, bất quá sư tổ hẳn là không có ác ý, chàng xem hình như trên tường có hình vẽ và chữ viết kìa, đợi lát nữa bụi đá hoàn toàn rơi xuống, hẳn có thể thấy toàn bộ rõ ràng.”
“A! Những thứ trên bàn trừ linh bài ra thì không thấy gì nữa!”
Mạc Thanh Cốc lúc này cũng bình tĩnh lại, vận khởi Thiên Vân Trụy ôm ta đứng vững vàng, hướng bàn nhìn lại, trên bàn cuốn họa và bức thư đều không thấy đâu nữa, chỉ còn bảo kiếm tỏa sáng kia, không khỏi kinh ngạc.
Ta thở dài trong lòng, có lẽ mình không có duyên với Lăng Ba Vi Bộ rồi. Thư kia hẳn là nói nguyên nhân vì sao lại để nhẫn Thất Bảo ở đây, không muốn Mạc Thanh Cốc tự trách, cũng không nói cho hắn cuốn họa kia có thể là bộ bí tịch võ công tốc thành vô cùng lợi hại, ta nói:
“Nơi này đã có tuổi thọ hơn ba trăm năm rồi, những thứ như giấy đó hẳn là không đủ sức bền, chúng ta vừa vào thì nhìn có vẻ tốt, nhưng chỉ sợ cầm lên là nát hết, trận rung chuyển này, có lẽ đã hóa bụi hết cả rồi.” Nhưng dù ta đã giải thích, hắn vẫn tự trách:
“Đều trách ta tự tiện cầm nhẫn Thất Bảo, khởi động cơ quan, nếu không thư và cuốn họa kia là hai thứ khác nhau, hẳn là không dễ hủy như thế.”
Ta không muốn hắn tự trách thêm, liền nói:
“Cho dù chàng không đụng đến thì chúng cũng nát thôi. A! Thất thúc xem, rung động ngừng rồi kìa, trên tường vẽ những gì vậy?”
Vừa rồi trận rung chuyển khiến cho Hỏa Chiết Tử bị tắt, hiện giờ rung chuyển đã hết, ta lại thắp nó lên, ánh lửa mới tỏa sáng, bốn bức tường đều hiện rõ đầy những hình khắc cùng chữ nhỏ.
Mạc Thanh Cốc ôm ta từ bức tường phía đông nhìn lại, chỉ thấy mở đầu có khắc bốn chữ to Bắc Minh Tàn Thiên, bên cạnh có hệ thống vận động kinh mạch và chú thích. Mạc Thanh Cốc vừa thấy là võ công bí tịch, cũng không mừng rỡ mà xem kỹ, ngược lại lướt nhanh sang bên. Mà kế bên Bắc Minh Tàn Thiên chính là Lăng Ba Vi Bộ ta ao ước bấy lâu, bí tịch ngoài vẽ hình bộ pháp, thân pháp thì còn dày đặc chữ chú giải.
Ta xem mà trong lòng mừng phát cuồng, ôm Mạc Thanh Cốc cao hứng nói:
“Thất thúc, Thất thúc, đây là môn khinh công kỳ diệu nhất của phái Tiêu Dao, công phu chạy trốn vô địch, mau ghi nhớ lại đi, vạn nhất lát nữa cơ quan gì đó lại hoạt động mà hủy mất thì tiếc lắm.”
“Em tự mình xem đi, ta làm sao có thể học võ công phái khác? Bao giờ học xong thì gọi ta.” Mạc Thanh Cốc nói xong, vẫn ôm ta nhưng ánh mắt tự động nhắm lại, mặc ta tự mình đọc thuộc.
Ta tuy thích tính hắn không tham lam ngoại vật, nhưng cũng vì hắn cứng nhắc mà sinh rầu rĩ, lập tức dùng thanh âm ủy khuất nói:
“Nghe nói trăm năm trước, ngoài Đông Hải có một vị tiền bối, thê tử ông ta có trí nhớ rất tốt, chỉ đọc qua một lần là không quên. Nhưng sau khi nàng mang thai, muốn nhớ Cửu Âm Chân Kinh để chép lại cho chồng, kết quả vì cố sức nên tâm lực tiều tụy, tinh lực hao hết mà chết. Ta hiện giờ đang bị thương nặng, không có chút nội lực nào, còn phải gắng sức dùng trí lực ghi nhớ, chỉ sợ….”
“Đừng nói hươu nói vượn! Thân thể em không tốt, ta sẽ giúp em ghi nhớ, bất quá không cho phép nói lại những lời vừa rồi nữa!” Mạc Thanh Cốc hai mắt mở ra, trừng ta một cái, ngắt lời ta, hắn tuy chưa từng nghe qua chuyện ta vừa nói, nhưng cũng có biết về Cửu Âm chân kinh, hơn nữa người luyện võ sau khi bị thương, trí lực hao tổn có thể tẩu hỏa nhập ma, thực sự có thể có hậu quả như vậy.
Nghĩ đến đó, trong lòng lại đau xót, không khỏi ngắt lời ta, ngay cả chỉ là lời nói thôi cũng không muốn ta nói thêm. Ta nhìn hắn bộ dáng đau lòng, thầm cười trộm, ngoan ngoãn nói:
“Ta nghe lời, không nói.”
Rồi còn dùng ngón trỏ chắn trước môi một cái, ý sẽ không hé miệng ra nữa.
Mạc Thanh Cốc nhìn ngón tay đặt trước đôi môi thắm hồng, lửa nóng trong mắt chợt lóe, vội chuyển lực chú ý lên mấy bức tường, ta cười trộm một chút, cũng bắt đầu ghi nhớ võ công trên đó. Lăng Ba Vi Bộ này chỉ cần tinh thông Chu Dịch, phương vị bát quái, học thành không khó, chỉ một lát hai chúng ta đều nhớ kỹ.
Tiếp theo chuyển sang bức tường phía nam. Trên tường là nội công pháp môn cùng với các võ công nội môn, Tiểu Vô Tướng Công và thuật truyền âm, Bạch Hồng Chưởng, Hàn Tụ Phất Huyệt Thủ, Tiêu Dao Quy Tức Công và một số võ học của Lý Thu Thủy để lại trên tường trong cung Tây Hạ*, có lẽ là Mộng Cô* sau khi được gả đến Linh Thứu cung đã sao chép lại.
*Chi tiết xem trong Thiên Long Bát Bộ.
*Mộng Cô: Công chúa Tây Hạ, sau lấy Hư Trúc.
Tường phía tây là võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, trên đầu là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Thải Yến khinh công, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Sinh Tử Phù.. Ta và Mạc Thanh Cốc xem đến hoa cả mắt, cũng không biết tại sao, từ khi bắt đầu xem võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, trong lòng ta bỗng thấy buồn phiền bế tắc, hoa mắt ù tai, ta bỗng nhớ đến trong Thiên Long Bát Bộ từng nói qua, võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, nội lực nếu không đủ mạnh, cố xem chỉ tự chuốc tẩu hỏa nhập ma, lập tức gắng chuyển dời đi ánh mắt không nhìn nữa. Mà Mạc Thanh Cốc đang ôm ta, lồng ngực bỗng phập phồng kịch liệt, hô hấp gấp gáp, ta sợ hắn cũng đã bị ảnh hưởng, vội ngẩng đầu nhìn, Mạc Thanh Cốc quả nhiên ánh mắt đăm đăm, sắc mặt đỏ rực, lòng ta tự trách mình, biết võ công Thiên Sơn Đồng Lão không thể tùy tiện xem lại quên nhắc nhở hắn, hắn võ công tuy cao, nội lực cũng tính là thâm hậu nhưng há có thể so với Hư Trúc may mắn, dễ dàng được người ta truyền cho bảy tám mươi năm công lực?
Mạc Thanh Cốc dù lợi hại đến đâu, nội lực cao lắm cũng chỉ trên dưới ba mươi năm là cùng. Ta nhìn hắn sắc mặt càng lúc càng đỏ, trong mắt dần hiện lên tơ hồng dữ dội, lập tức miễn cưỡng cố vận khởi chút nội lực ít ỏi còn sót lại đánh vào tâm mạch Mạc Thanh Cốc. Mạc Thanh Cốc ánh mắt chưa kịp phản ứng, thân thể thuần dương nội lực của hắn đã theo phản xạ tự nhiên đẩy ngược lại, nội lực hùng hậu phóng vào gân mạch trong bàn tay ta. Không có Mạc Thanh Cốc khống chế, nội lực tràn ngập uy mãnh dữ dội tràn đến, ta vội rút tay lại nhưng không kịp nữa, nội lực hắn lần này công kích khiến cho kinh mạch yếu ớt của ta càng thêm thương tổn.
“Thất thúc, đừng xem nữa, võ công Thiên Sơn Đồng Lão rất bá đạo, nếu không đủ nội mà cố xem, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!” Ta cố dằn nuốt xuống máu trong cổ họng đang muốn phun tràn ra ngoài không để Mạc Thanh Cốc nhìn thấu, sắc mặt trắng bệch không chút máu.
Mạc Thanh Cốc bừng tỉnh, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn thấy ta sắc mặt đại biến, vội đem nội lực ôn hòa truyền vào trong kinh mạch của ta làm dịu đi lục phủ ngũ tạng, bát mạch kỳ kinh, một hồi lâu sau mới dừng lại, cười khổ:
“Các tiền bối phái Tiêu Dao quả nhiên không ai là đơn giản, ngay cả một nữ tử mà võ công cũng bá đạo lạ thường như vậy, bằng nội lực của ta cũng không thể chống đỡ, còn khiến em bị thương.”
“Cũng do ta quên mất chuyện của Thiên Sơn Đồng Lão, vọng tưởng xem võ học lão nhân gia mà quên mất võ công của bà mỗi giai đoạn đều cần có đủ nội lực mới có thể xem được.”
Ta cũng thật quá bất đắc dĩ, thật vất vả mới gặp được võ công Thiên Sơn Đồng Lão, nhìn thấy Sinh Tử Phù thần kỳ kia lại bởi vì nội lực không đủ mà không thể xem, dù là ai thì cũng đền cảm thấy buồn bực cả, làm sao mấy nhân vật kia lại học dễ dàng đến như vậy được?
Mạc Thanh Cốc lo lắng hỏi:
“Chỉ Nhược, em cảm thấy thế nào? Thương có đỡ chút nào không?”
“Chàng yên tâm, ta không sao!” Ta cố tình tỏ ra vui vẻ trả lời, không đụng chạm gì đến chuyện mình bị nội thương.
Mạc Thanh Cốc lúc này mới yên lòng, ôm ta dạo quanh thạch thất một vòng, lo lắng nói:
“Chúng ta ở đây lâu như vậy, bên ngoài chỉ sợ trời đã tối. Nhưng làm sao để cửa mở ra đây?”
“Chàng quên cửa thạch thất đóng lại như thế nào rồi sao? Phải có chìa khóa thôi, mở thế nào, đóng thế đó.” Ta nhìn trong thạch thất, ngoại trừ bài vị và thanh kiếm thì không còn gì khác, liền nghĩ đến chiếc nhẫn Thất Bảo trong tay Mạc Thanh Cốc.
Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, đặt chiếc nhẫn lại nguyên vị trí. Quả nhiên giữa bức tường phía nam, hai cánh cửa đá nặng nề chậm chạp mở ra, ánh sáng từ bên ngoài có chút yếu ớt tối tăm chiếu vào. Mạc Thanh Cốc ôm ta đi ra ngoài, ta thổi tắt Hỏa Chiết Tử, kỳ thật thời gian trong đó cũng không lâu lắm, nhưng dưới đáy vực này ánh sáng rất yếu nên mới có vẻ như tối muộn, thực ra mặt trời mới ngả xuống chút ít thôi.
Một hồi Mạc Thanh Cốc lại như thường lệ làm cho ta cháo thịt, giúp ta ăn xong liền bàn với ta, ban đêm trời lạnh, thân thể ta như hiện giờ khó có thể chịu được, gian thạch thất kia cũng gần mộ, không tốt để ở, vẫn nên ở bên ngoài rừng trúc dựng một ngôi nhà nhỏ bằng trúc đi! Không mất bao nhiêu công, mà hiện giờ thương thế của ta ít nhất phải mất hai tháng mới hồi phục lại được. Mà lành lại rồi, còn phải nghĩ cách tìm đường ra ngoài. Làm một căn nhà là điều cần thiết.
Ta tuy không muốn Mạc Thanh Cốc chịu mệt mỏi, nhưng cũng không thể phản đối, gật đầu đồng ý, ngồi yên dưới bóng cây nhìn Mạc Thanh Cốc mồ hôi rớt như mưa mau chóng kiếm dây leo làm dây thừng, chặt trúc dựng nhà, còn kiếm thật nhiều cỏ dại lợp lên làm mái, trát bùn đất làm tường. Vội vội vàng vàng, đến tối mới dựng xong căn nhà trúc nhỏ, Mạc Thanh Cốc không dừng lại, nhanh chóng làm thêm hai cái giường nhỏ bằng thân trúc, lại nấu ăn, ôm ta vào trong, bước chân nhanh chóng nhưng không thiếu kiên nhẫn.
Ta nén ẩm ướt trong mắt, cũng không khách khí, ăn xong bữa tối, hắn đốt lên một đống lửa trong bồn đá đặt ở giữa nhà, mở cửa sổ ra, dặn ta yên tâm ngủ. Ta biết ban đêm hắn còn muốn thức trông lửa, sợ ta chịu lạnh mà chính mình không thể ngủ yên giấc. Nhìn mắt hắn, ta khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Thất thúc, ở trong phòng trúc này, chỉ cần chàng bên cạnh, ta sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Ban đêm chàng cũng ôm ta ngủ, không cần trông lửa làm gì.”
“Được, ta ở bên cạnh em, em yên tâm ngủ đi!” Mạc Thanh Cốc cười đạm mạc, đưa giường trúc của hắn hợp với giường ta lại một chỗ, cởi áo khoác đắp lên người ta, ngồi ôm ta vào lòng, nhắm mắt lại, một hồi liền ngủ say. Ta nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, trong lòng thề, đối với nam nhân này, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Nửa đêm, ngọn lửa dần dần lụi đi. Mạc Thanh Cốc mở mắt, cẩn thận nhích người bước xuống giường, nhẹ nhàng thêm củi vào lửa, trở lại bên giường đắp lại áo cho người con gái nằm đó, rồi cẩn thận nằm xuống, nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ tiếp. Nhưng trong mơ, những võ công ban ngày xem đều bay múa trong đầu hắn, bộ pháp, chưởng pháp, vận lực pháp môn, các loại tuyệt học kỳ diệu dần dần dung hợp với võ công chính mình.
Ngày thứ hai trở đi, hai chúng ta ở trong sơn cốc, cuộc sống cũng dần dần ổn định. Buổi sáng Mạc Thanh Cốc ra ngoài săn thú, theo hướng dẫn của ta hái thảo dược giúp ta chữa thương. Buổi chiều ăn xong, liền đến thạch thất học võ công phái Tiêu Dao, chẳng qua ta bị thương không thể làm được gì, chỉ có thể nhớ kỹ mà không luyện, Mạc Thanh Cốc dưới trăm ngàn yêu cầu của ta giúp ta nhớ kỹ các loại võ học trên tường.
Ta nhìn hắn nhớ rõ càng nhiều, trong lòng càng cao hứng, tưởng tượng đến Mạc Thanh Cốc càng giống như lão ngoan đồng Chu Bá Thông, giúp ta học võ công phái Tiêu Dao mà không biết chính bản thân mình luyện thành, cảm giác thực hưng phấn, một mực cười trộm trong lòng, nghĩ đến sau khi luyện thành võ công Tiêu Dao, Mạc Thanh Cốc có thể kết hợp với võ công Võ Đang lấy nhu khắc cương, giang hồ này có lẽ sẽ không ai làm khó được hắn, về sau lão già Thành Côn muốn hại hắn cũng khó làm được.
Sáng sớm, ta nằm dựa vào ngực Mạc Thanh Cốc ấm áp, mở to mắt bừng tỉnh vì cảm giác căng trướng quen thuộc ở bụng. Nhìn Mạc Thanh Cốc khuôn mặt mệt mỏi đã ngủ say, hô hấp đều đặn, ta nhẹ nhàng thở ra, khẽ nhích ra khỏi người hắn, nhịn đau đớn trong người tay trái chống lên tảng đá cố nhấc mình ngồi dậy, loạng choạng đứng lên. Vừa đi được hai bước thì chân đã nhũn ra, không tuân theo điều khiển của cơ thể khiến ta loạng choạng ngã xuống, toàn thân lại chịu thêm một trận đau đớn khiến ta thốt ra một tiếng rên rỉ.
“Chỉ Nhược! Có đau không? Có việc gì sao không gọi ta, đau lắm không?” Mạc Thanh Cốc bị tiếng rên của ta đánh thức, vội đứng dậy ôm ta lên. Đêm qua hắn lo ta ngủ không sâu, lỡ như đụng tới chỗ bị thương lại đau mà tỉnh, lại thêm sợ ta bị lạnh nên vẫn ôm ta ngủ, tuy thỉnh thoảng phải trở dậy tiếp thêm củi cho đống lửa nhưng tứ chi vẫn bị đè ép tê rần, lúc này đột ngột đứng dậy, hắn cũng choáng váng một chút, suýt chút nữa thì ngã.
Ta nắm vạt áo hắn, cảm nhận được thân thể hắn đã ổn định lại, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nhìn hắn ánh mắt phiếm tơ máu cùng sắc mặt mỏi mệt, trong lòng lại đau xót, thầm bực chính mình sao lại không cẩn thận, hắn thật vất vả mới ngủ được một chút, mình lại đánh thức hắn dậy, lại nghĩ đến lời hắn mới nói, sắc mặt ta đỏ lên, ngại ngùng nói:
“Thất thúc, ta đã tốt hơn nhiều rồi, có thể tự đi được.”
“Có thể đi mà ngã vậy sao? Lần này thân thể em đã chịu thương quá nặng, nếu là người bình thường sớm đã mất mạng, em dựa vào nội lực mà chống đỡ mới có thể khá hơn được chút, làm sao lại không chú ý như thế? Có việc gì mà bắt buộc tự mình đứng dậy? Thân thể em hiện giờ tốt nhất là nằm yên một chỗ dưỡng thương, không thể tùy tiện di chuyển.” Mạc Thanh Cốc nghiêm mặt nói với ta.
Nhưng ta nghĩ đến phải nhờ hắn, trong lòng xấu hổ, mặt cũng đỏ bừng, đẩy hắn ra, ấp úng:
“Thất thúc, ta muốn… đi giải quyết…. một chút… Ta có thể tự đi, chàng yên tâm…”
“Chỉ Nhược, em về sau là thê tử của ta, chúng ta sớm muốn gì cũng thành thân mật, ta giúp em thì có sao, không cần phải thẹn thùng.”
Mạc Thanh Cốc cười khẽ một tiếng, ôm ta hướng vào trong rừng, vừa đi vừa nói, đến một nơi bằng phẳng cỏ mọc cao um tùm mới dừng lại, lúc này sắc mặt cũng hơi đỏ lên, bàn tay rụt rè hướng quần ta định cởi ra.
“Thất thúc, chàng buông ra, để ta tự mình làm, ta không muốn… để chàng… nhìn thấy…” Trong mắt đã rưng rưng nước mắt, vừa ngượng lại cảm thấy khó chịu, nhất là không thể để hắn nhìn thấy mình bộ dáng thế kia được.
“Đừng khóc, nha đầu ngốc, thôi! Ta đi trước vậy, có gì thì gọi ta, đừng cậy mạnh!”
Mạc Thanh Cốc nhìn ta sắp bật khóc, trong lòng cũng đau theo, bất đắc dĩ đành bỏ ta ra, đi ra rừng cây bên ngoài.
Ta vội dùng tay trái cởi bỏ thắt lưng, nhịn đau làm xong một trong những việc mà nhân sinh bắt buộc phải làm, mà lần này thật sự là chật vật và đau đớn nhất, chỉ cần nghĩ đến việc Mạc Thanh Cốc nhĩ lực tốt, chút khoảng cách ấy tuy không gần nhưng hắn có thể nghe thấy, trong lòng xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn nữa, mặt đỏ như tôm rang. Đợi xong xuôi, ta mới phát hiện ra, cởi đồ ra thì dễ, mặc lại mới khó, lúng túng nửa ngày với một tay cũng vẫn không thể quấn nổi cái thắt lưng vào, càng đừng nói đến việc đeo lại Xà Kiếm Tiên lên. Bên ngoài Mạc Thanh Cốc đợi lâu, lo lắng lên tiếng gọi, bất đắc dĩ, ta đành nhịn đau miễn cưỡng đi mấy bước tránh khỏi chỗ dơ bẩn kia rồi mới gọi hắn lại hỗ trợ.
Sự việc xấu hổ ban sáng qua đi, Mạc Thanh Cốc lại giúp ta ăn cháo, rồi hai chúng ta quyết định đến mộ Tiêu Phong tế bái một chút. Thu dọn vài thứ, Mạc Thanh Cốc lấy ra một cây trâm bằng trúc rõ ràng là mới làm, bề mặt nhẵn bóng, bàn tay vụng về đem mái tóc dài của ta sơ gọn lại, cài cây trâm lên.
Ta đỏ mặt, trong lòng ngọt ngào, hạnh phúc dựa vào ngực hắn, mặc hắn bế ta đi đến mộ, tưởng tượng ra bộ dáng hắn làm trâm rồi tỉ mỉ mài nhẵn cây trâm cho ta, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Mạc Thanh Cốc cảm nhận được ta vui vẻ, sắc đỏ trên mặt dần dần giảm bớt, một hồi cũng khôi phục lại vẻ đạm mạc như thường, nhưng ta đang dựa vào ngực hắn, có thể nghe rõ ràng trái tim hắn trong ngực đập thình thịch liên hồi nhanh hơn bình thường, hiểu được hắn trong lòng không như bề ngoài biểu hiện vẻ bình tĩnh.
Một lát sau, hai chúng ta đi qua rừng cây, trước mắt chính là khu rừng trúc tươi tốt, những bụi trúc đan xen nhau đầy gai góc rậm rạp. Xem rừng trúc tách riêng ra khỏi rừng cây như không liên quan gì, rõ ràng không phải tự nhiên có mà là được bàn tay con người trồng lên, nhưng trải qua ba trăm năm mưa gió sinh trưởng trong tự nhiên, rừng trúc này so với hoang dã cũng không khác nhau gì mấy, bên trong có thỏ trúc, chuột trúc, chim hoang thú nhỏ đều không sợ người, tự nhiên kiếm ăn bên trong, nếu không phải rừng trúc và rừng cây bên ngoài phân biệt rõ thì cũng không thể nhìn ra khác biệt. Mạc Thanh Cốc ôm ta, nhẹ nhàng nói:
“Chỉ Nhược, đừng cố cử động, ta đưa em đến.”
Nói xong vận khí, toàn thân tràn nội lực ôm ta bay vọt qua phía trên những ngọn trúc, dưới chân điểm nhẹ một chút liền lướt qua sáu bảy trượng, một lát mới dừng lại hạ xuống dưới.
Ta trong lồng ngực hắn không cảm thấy chút chấn động nào, biết hắn khinh công cao cường hơn ta rất nhiều, hắn có ba mươi năm công lực dĩ nhiên mạnh hơn ta chỉ có năm sáu năm, trong lòng bội phục. Hiện giờ đã ở bên dưới, ta đánh giá bốn phía, thấy trước mắt là một khối đá cao đến hai thước cùng một tấm bia đá cao chừng hơn một thước, trên đó dây leo phủ kín xanh rì, lại bị trúc và cỏ dại vây quanh bốn phía nên phần lớn không nhìn thấy rõ, chỉ có mấy chữ to khắc trên đỉnh bia mộ kia là có thể miễn cưỡng trông thấy được một chút, còn tên người lập bia bên dưới đã bị che khuất.
Ta nhìn bốn phía hoang vu tiêu điều, thầm nghĩ Tiêu Phong một đời anh hùng, mấy trăm năm sau phần mộ lại hoang vắng thê lương như thế này, có lẽ đã rất lâu rồi không ai đến viếng. Mà ta, sinh ra trong thế giới Ỷ Thiên, có lẽ đợi đến thời Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng sẽ không ai còn nhớ, khi đó ta thế nào rồi? Có lẽ là một đống xương trắng. Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài, khe khẽ ngâm:
“Nhân sinh lý lẽ ai ơi,
Làm người cốt được thảnh thơi đủ rồi.
Ai ai cũng có thời thăng giáng,
Chẳng một ai chỉ xuống không lên.
Trong may có rủi kề bên,
Rủi kia cũng sẵn có hên ẩn tàng.
Giàu sang đâu hẳn giàu sang mãi,
Trời chói chang có lúc xế chiều.
Trăng kia sáng mãi bao giờ,
Tròn rồi lại khuyết đầy chờ khi vơi.
Đất thoai thoải đông nam một cõi,
Vòi vọi nghiêng tây bắc trời cao.
Dù cho thiên địa nhường bao,
Cũng chưa toàn vẹn làm sao con người.
Chớ nên cau mặt nhíu mày,
Cũng đừng tranh cãi để cầu hơn ai.
Mặt hoa da phấn hôm nay,
Già hơn bữa trước một ngày còn chi?
Xuân qua đông lại tới thì,
Từ xưa vẫn thế có gì khác đâu.
Dù cho khôn khéo sang giàu,
Nghèo hèn ngu độn cũng đều như nhau.
Cõi trần kẻ trước người sau,
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Hôm nay chỉ biết hôm nay,
Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.
Mấy ai thọ được bảy mươi,
Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu.”
Đây là bài ca của Tiểu Chiêu, ta trước đây vốn đã rất thích nên đã đọc thuộc, hôm nay cảm xúc dâng trào khiến ta không khỏi ngâm nga.
“Chỉ Nhược, sao lại hát bài hát đầy ưu tư thế này? Em tuổi còn nhỏ, sao lại sinh ra cảm thán u sầu như vậy?” Mạc Thanh Cốc khó hiểu hỏi.
Ta có chút tịch mịch, thấp giọng đáp:
“Thất thúc, ta đang nghĩ về các sư tổ và Tiêu tiền bối, mấy trăm năm trước bọn họ là anh hùng hào kiệt, nổi danh thiên hạ, tiêu dao tự tại, một người thậm chí còn là vua một nước, hiện giờ mới chỉ qua ba trăm năm, chẳng ai còn nhớ rõ bọn họ, Đại Lý vong quốc, hậu nhân điêu linh, Tiêu tiền bối mộ phần hoang tàn, ngay cả một người để trông nom chiếu cố cũng không có. Không biết trăm năm sau của ta, có phải cũng hoang lương như thế này hay không?”
“Ta không phải anh hùng hào kiệt gì, tuy rằng năm tháng như thoi đưa, thế gian đổi thay không ngừng, nhưng khi ta còn sống có em bên cạnh làm bạn cũng đã mãn nguyện. Người chết đèn tắt, cho dù phơi thây nơi hoang dã thì cũng có sao, chỉ cần khi đó có em ở bên. Ta không muốn đi sớm hơn em khiến em phải đau lòng, nhưng cũng không muốn chết sau em, khi đó chỉ còn một mình ta thực thương tâm, thầm nghĩ dù đến ngày phải chết, cũng muốn cùng em đồng sinh cộng tử. Chỉ Nhược, ta lớn tuổi hơn em nhiều như vây, lại muốn em cùng chết với mình, có phải ích kỷ quá hay không?” Mạc Thanh Cốc vuốt ve tóc ta, ôm chặt ta nói.
Ta dụi đầu vào ngực hắn, bất mãn trách:
“Chàng nếu muốn cùng ta đồng sinh công tử, vậy tại sao ở trên bờ vực còn muốn ta đi, chính mình lại nhảy xuống? Chàng có biết ta có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu hoảng sợ không?”
“Em mới mười tám tuổi thôi, còn nhiều thời gian phía trước, ta cũng chưa cưới em vào nhà, khi đó chỉ nghĩ, ta chết thì cũng xong, nhưng em còn nhỏ như vậy, tương lai có thể gặp một người đáng giá khác mà em thích, có thể cùng hắn đi đến hết đời, cho nên ta quyết định nhảy xuống. Nhưng trong thời khắc rơi xuống, chợt nghĩ đến em thành thê tử người khác, cùng sống đến bạc đầu với một người khác, tim ta chợt đau vô cùng. Đến khi thấy em nhảy xuống cùng bên cạnh ta, lòng ta vừa đau vừa vui mừng, cũng trách mình quá ích kỷ. Nhưng nghe xong chuyện Tiêu đại hiệp, ta cảm giác mình vẫn thật may mắn, ít nhất cho đến giờ ta còn chưa mất em, cũng vĩnh viễn không muốn mất em.”
Ta nghe đến tim đập liên hồi, trong lòng tràn ngập vui mừng, buồn não trong lòng bị quét sạch, cười:
“Nghe chàng nói như thế, ta cảm thấy cả đời này vậy là đã đủ, chẳng sợ tương lai thay đổi, chỉ cần có thể cùng chàng sống đến bạc đầu cũng là hạnh phúc lớn nhất kiếp này rồi, Thất thúc!”
“Chỉ Nhược, khó có được thời khắc như vậy, em có thể không gọi ta là Thất thúc được không? Gọi ta là Thanh Cốc, hoặc là Mạc lang, hoặc có thể gọi trước là tướng công cũng tốt lắm!” Mạc Thanh Cốc ngữ khí có chút buồn bực, lại xen chút giễu cợt.
Ta run rẩy, bất mãn nói:
“Ta mới không cần đâu, gọi chàng là Thất thúc, chàng sẽ giống như trước kia, thương ta sủng ta, yêu ta chăm sóc ta, Thanh Cốc thì có thể gọi trước mặt người ngoài, nhưng cái gì mà Mạc lang a? Tướng công nữa, nghe rất hãi, ta không gọi đâu!” Ta nói mà không để ý mình đang giở giọng làm nũng.
“Được được! Đều theo ý em, em muốn gọi như thế nào thì gọi như vậy, còn không được sao?” Mạc Thanh Cốc bị giọng làm nũng của ta khiến cho cả người mềm nhũn, nghĩ đến thân thể ta hiện giờ, cười khổ một chút, sủng nịnh nói.
Ta vừa lòng cọ cọ đầu vào ngực hắn, nói:
“Thất thúc, Tiêu tiền bối là trưởng bối của ta, hiên giờ mộ phần của hắn thật tiêu điều, chàng là rể tương lai, có phải nên giúp sửa sang lại một chút, lát nữa ta tế bái, được không?”
Nói xong sắc mặt cũng đỏ, thầm nghĩ chính mình chung quy vẫn không thoát khỏi ảnh hưởng của thế giới hiện đại, con gái ở cổ đại sao có thể nói ra lời trắng trợn như vậy? Lại nghĩ đến mấy câu Triệu Mẫn nói bên ngoài sơn động lúc trước, người Hán người Mông gì đó, lại nghĩ thêm một câu, ngoại trừ Triệu Mẫn ra.
“Việc này không khó, em chờ chút.” Mạc Thanh Cốc cười thoải mái, đem ta đặt lên bãi cỏ xa xa, nhấn chuôi kiếm một chút, thanh kiếm ta tặng hắn hồi trước đã bay ra khỏi vỏ, trong không trung xuất ra vài đường kiếm quang. Ta phía xa xa chỉ thấy sau kiếm quang trúc đổ, cỏ bay, Mạc Thanh Cốc thân ảnh như tiên nhân lúc ẩn lúc hiện, thẳng cho đến khi quanh mộ mấy chục thước đều sạch quang, bia mộ hoàn toàn hiện ra, Mạc Thanh Cốc mới dừng lại tra kiếm vào vỏ, đến bên cạnh ôm ta lên.
Ta lấy trong tay áo ra khăn tay lau mồ hôi cho hắn, nghe tim hắn đập có chút nhanh hơn, nghĩ đến hắn mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, đau lòng nói:
“Đều trách ta, chàng đã vất vả mấy ngày nay rồi, ta lại bắt chàng làm này làm nọ.”
Mạc Thanh Cốc hai tay vẫn ôm ta vững vàng, nghe ta nói vậy khẽ cười một tiếng, ghé sát tai ta nói:
“Không sao, Tiêu tiền bối là huynh đệ của tổ thượng phái Tiêu Dao của em, ta thân là phu quân của em, vậy hắn cũng chính là tổ thượng của ta, Chỉ Nhược hiện giờ hành động không tiện, ta thay nương tử làm tròn hiếu đạo hẳn là không sai, dù vất vả cũng phải làm.”
Ta nghe hắn hiếm có lúc trêu chọc mình như thế, xấu hổ rúc vào ngực hắn, rầu rĩ:
“Thất thúc chàng thật xấu, nói bậy mà miệng trơn như mỡ. Trước đây hành tẩu trên giang hồ có phải dùng loại khẩu khí này để lừa con gái nhà người ta hay không?”
Mạc Thanh Cốc kêu oan:
“Em nói nghe có vị chua chua nha, oan uổng cho ta quá, ngoài em ra thì ta có thể nói với ai như thế được nữa chứ, cho dù cùng sáu vị sư huynh cũng rất nghiêm trang mà. Mau ngẩng đầu dậy đi, đến mộ Tiêu tiền bối rồi.”
Ta nghe vậy liền ngẩng đầu, lần này mới nhìn thấy rõ hình dáng mộ phần của Tiêu Phong như thế nào. Bia đá cao hai thước, sau bia đá là mộ phần rộng phải đến mười hai mười ba mét vuông, bất quá mộ của A Tử nhỏ hơn rất nhiều, đại khái chỉ rộng tầm bảy tám mét vuông. Không biết có phải lệ thường thời Bắc Tống không, mộ phần so với bia thấp hơn rất nhiều, khó trách lúc trước bị cỏ và trúc che đi, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tất cả làm xong tốt lắm, ngay cả dây leo cũng bị dỡ xuống, ta có thể nhìn thấy chữ viết rõ ràng, quả nhiên là do Đoàn Dự và Hư Trúc lập, tay trái ta kéo áo Mạc Thanh Cốc, thấp giọng nói:
“Thất thúc, người lập bia quả nhiên là chưởng môn đời thứ ba và Nhị ca kết nghĩa của hắn, mau đặt ta xuống, ta muốn đến bái lạy trước vợ chồng Tiêu tiền bối.”
“Được, chờ một chút.” Mạc Thanh Cốc gật đầu, nhưng không buông ta ra, ôm ta đến trước mộ, vận chân khí khua chân một vòng dưới đất, trên mặt đất thân trúc, cỏ dại dạt hết ra xung quanh, lúc này mới đặt ta xuống.
Ta biết hắn sợ trúc nhọn làm ta bị thương, trong lòng ấm áp nhưng không nói cảm tạ, vì ta không nghĩ khách sáo với hắn, níu tay hắn nhịn đau đớn vì gân mạch bị tác động đến khi chân khuỵu xuống, nhẹ nhàng dập đầu ba lần. Mạc Thanh Cốc cũng quỳ xuống bên cạnh ta, cùng ta dập đầu ba cái rồi đỡ ta dậy, phủi sạch bụi đất dính trên quần áo ta rồi lại ôm ta vào lòng, thở ra một hơi dài, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán ta, biết ta cố nhịn đau đớn, đau lòng nói:
“Chỉ một lần này thôi, về sau trước khi thương lành, không cho phép em lộn xộn nữa.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu lấy lòng, tay trái kéo vạt áo hắn, nhìn vầng mặt trời mới lên nói:
“Thất thúc, ta biết, chỉ tiếc nơi này không có đường ra ngoài, ai! Chàng xem, hiện giờ đã sắp trưa, mặt trời vừa lên, rất nhanh lại sẽ hạ xuống.”
“Em bị thương còn rất nặng, cho dù có cách ra ngoài cũng phải chờ cho thương lành lại mới được. Chúng ta không vội, chờ em khỏe lại, bằng võ công của chúng ta nhất định tìm được cách ra ngoài. Ở nơi này chưa tìm ra cách nào, bất quá phía sau mộ của Đoàn A Tử tiền bối có khắc mấy bức họa.” Mạc Thanh Cốc một chút cũng không lo lắng, trong lòng hắn thiết yếu nhất vẫn là ta phải dưỡng thương cho tốt.
Ta nghe nói phía sau có khắc mấy bức họa, trong lòng nổi lên hứng thú, thật muốn biết hai tên cổ hủ khó ai may bằng kia có thể để lại bức vẽ kiểu gì, còn lưu trên mộ của A Tử nữa, lập tức hào hứng nói:
“Thật ạ? Thất thúc mau mang ta đến đó xem, như thế nào lại khắc họa trên mộ người ta được.”
Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đi vòng ra sau mộ A Tử. Mộ phần này dựng từ đá rất bền vững, ba trăm năm qua đi, trừ dây leo quấn quanh thì không bị phong hóa đi bao nhiêu. Mạc Thanh Cốc ôm ta đến trước những bức họa xem lần lượt, tổng cộng có chín bức, mỗi bức dài rộng tầm nửa thước, vẽ lại cảnh Đoàn Dự và Tiêu Phong kết bái tại tửu lâu, ước đấu ở Tụ Hiền Trang, Hư Trúc được Đoàn Diên Khánh giúp phá thế cờ Trận Lung, Hư Trúc được Vô Nhai Tử truyền công lực và chiếc nhẫn Thất Bảo, Hư Trúc cứu Thiên Sơn đồng lão, Thiên Sơn đồng lão và Lý Thu Thủy đồng vu quy tận, Hư Trúc kế thừa Linh Thứu cung, Thiếu Lâm tự ba người kết bái, Nhạn môn quan Tiêu Phong tự vẫn.
Tổng cộng chín bức họa đều là những diễn biến chủ yếu của Thiên Long Bát Hộ, nét khắc cũng rất bình thường, ta nhìn kỹ một lần, hình ảnh này với người khác có lẽ rất kỳ lạ, nhưng với ta kiếp trước đã xem qua Thiên Long Bát Bộ, lại rất quen thuộc không cần phải giải thích, lập tức chỉ vào bức tranh thứ ba, Đoàn Diên Khánh giúp Hư Trúc phá ván cờ Trận Lung, bức thứ tư Hư Trúc được Vô Nhai Tử truyền nội công và chiếc nhẫn Thất Bảo, nói cho Mạc Thanh Cốc:
“Đây là chưởng môn thứ ba của bản môn, Hư Trúc, hắn vốn là tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm, sau phá được ván cờ Trận Lung của Vô Nhai Tử, chưởng môn thứ hai của bản môn, bảy mươi năm nội lực của Vô Nhai Tử cũng truyền hết cho hắn, cùng với nhẫn Thất Bảo là tín vật của chưởng môn Tiêu Dao phái…”
Ta còn chưa nói xong, ngón tay vừa chạm vào hình chiếc nhẫn Thất Bảo bỗng nhiên bị thụt vào trong, chỉ nghe cạch một tiếng, chín bức họa di động, hình ảnh bắt đầu dịch chuyển, bụi đá rào rào rơi xuống, Mạc Thanh Cốc lo lắng ôm ta lui lại. Một lát sau, cũng không thấy có ám khí mai phục gì, hai chúng ta cùng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi lại gần mấy bức họa.
Chỉ thấy chín bức họa trải qua trận di động vừa rồi, toàn bộ hình ảnh trên đó đều đã không còn, chín bức ghép thành một bức vẽ rộng tầm bốn thước, trên đó có hình một ngọn núi hiểm trở, trên đỉnh có mây mù che phủ, ẩn hiện một tòa lâu đài xinh đẹp, có khắc hơn mười chữ “Thuận theo tự nhiên, hoàn toàn tự do, hướng tới tiêu dao”*. Ta và Mạc Thanh Cốc đều cảm thấy khó hiểu, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, bố trí xảo diệu như thế chẳng lẽ chỉ để hợp thành bức họa này thôi sao?
(*Câu này ta edit đại ý thôi, còn nguyên bản Hán Việt thì ta ko mò ra nổi, mọi ng thông cảm nhé.)
Lòng ta chợt động, kìm nén kích động kéo vạt áo Mạc Thanh Cốc hồi hộp nói:
“Thất thúc, chàng lấy ngón tay đưa theo hai chữ Tiêu Dao khắc trên đó, dùng sức nhấn, phải cẩn thận đó.”
“Được!” Mac Thanh Cốc gật đầu bước đến, toàn thân vận khí đề phòng, cẩn thận nhấn qua một lần, rút ngón tay lại, mặt đá quả nhiên lại bắt đầu chấn động, Mạc Thanh Cốc lại một lần nữa ôm ta lui lại mấy bước.
Ta cười nói:
“Thất thúc yên tâm, đây là do sư tổ đời thứ ba lưu lại, hắn xuất thân từ Thiếu Lâm, tâm tính nhân hậu, quyết không bố trí cơ quan đả thương người. Nơi này có lẽ có vật gì quan trọng của bổn môn để lại chăng?”
“Vậy sao!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đứng yên, phía trước cơ quan vẫn đang hoạt động, mặt đá bắt đầu mở ra hai bên, mặt đất cũng chấn động, sụt xuống, ở giữa lộ ra những bậc bằng đá kéo dài sâu vào bên trong.
Lòng ta chợt động, kìm nén kích động kéo vạt áo Mạc Thanh Cốc hồi hộp nói:
“Thất thúc, chàng lấy ngón tay đưa theo hai chữ Tiêu Dao khắc trên đó, dùng sức nhấn, phải cẩn thận đó.”
“Được!” Mạc Thanh Cốc gật đầu bước đến, toàn thân vận khí đề phòng, cẩn thận nhấn qua một lần, rút ngón tay lại, mặt đá quả nhiên lại bắt đầu chấn động, Mạc Thanh Cốc lại một lần nữa ôm ta lui lại mấy bước.
Ta cười nói:
“Thất thúc yên tâm, đây là do sư tổ đời thứ ba lưu lại, hắn xuất thân từ Thiếu Lâm, tâm tính nhân hậu, quyết không bố trí cơ quan đả thương người. Nơi này có lẽ có vật gì quan trọng của bổn môn để lại chăng?”
“Vậy sao!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đứng yên, phía trước cơ quan hoạt động, mặt đá bắt đầu mở ra hai bên, mặt đất cũng chấn động, sụt xuống, ở giữa lộ ra những bậc bằng đá kéo dài sâu vào bên trong. Mạc Thanh Cốc như hiểu ra, nói:
“Ta còn cảm thấy kỳ quái, bình thường lập bia mộ bằng đá đều có nền đá bên dưới, nhưng mộ Tiêu tiền bối lại không có, hơn nữa bia mộ lại cao những hai thước, nguyên là trải qua mấy trăm năm biến chuyển, mưa gió thủy thổ đã vùi lấp hết phân nửa bia mộ, xem ra bia mộ này ít nhất cao đến ba bốn thước, cơ quan này mở ra hẳn là bằng với mặt đất, nhưng hiện tại cũng là nửa trên lộ thiên, nửa dưới chìm trong đất rồi.”
“Đúng vậy! Có lẽ quanh mộ được dựng từ đá, nếu không qua mấy trăm năm đã sớm bị phá hủy. Hiện giờ chẳng những mộ phần đều hoàn hảo, các cơ quan bên trong cũng vẫn còn chạy tốt, người kiến tạo nên ngôi mộ này cũng thật không đơn giản. A! Ta nghĩ đến một người, trừ người này ra, thật không ai có thể có bản lĩnh như vậy.” Ta hưng phấn nói.
Mạc Thanh Cốc ôm ta đứng bên ngoài chờ cơ quan vận chuyển, nghe ta nói vậy cũng hào hứng ăn ý hỏi:
“A, là vị cao nhân nào vậy? Có thủ nghệ như vậy đủ tư cách để xây dựng Hoàng lăng, trong sách sử sao có thể không ghi lại, trong giang hồ cũng không thấy có ai từng nói qua, chẳng lẽ là cao thủ hoàng gia Đại Lí?”
Ta hai mắt vừa chuyển, đem bổn sự của Hàm Cốc bát hữu* kể ra một lượt:
“Không phải đâu. Tổ tiên Tiết gia nhà ta có tám sư huynh muội, mỗi người đều riêng một bản lĩnh, Đại sư huynh Cầm điên Khang Quảng Lăng chơi đàn, Nhị sư huynh Kỳ ma Phạm Bách Linh giỏi cờ vây, Tam sư huynh Thư ngốc Cẩu Độc tính thích đọc sách, đọc đủ mọi loại, là một túc nho bụng đầy chữ nghĩa, Tứ sư ca Họa cuồng họ Ngô, trước đã từng làm chức lãnh quân của Tống triều nên gọi là Ngô lãnh quân, giỏi về nét đan thanh, sơn thủy nhân vật, cỏ cây hoa lá món gì cũng tinh xảo, thứ năm chính là tổ tiên nhà ta, thần y Diêm Vương Địch Tiết Mộ Hoa, Lục sư đệ Xảo tượng Phùng A Tam, vốn dĩ xuất thân là thợ mộc, am hiểu cơ quan bẫy rập, Thất sư muội Thạch Thanh Lộ, thánh thủ trong nghề trồng hoa cỏ, trong di vật mẹ còn để lại cho ta một cuốn ‘Thời Hoa Ký’ do bà ấy viết, Bát đệ Lý Khổi Lỗi là cao thủ dịch dung, ông ta đã cải trang thì không ai có thể nhìn ra.”
(*Hàm Cốc bát hữu: các đệ tử phái Tiêu Dao trong Thiên Long Bát Bộ.)
Mạc Thanh Cốc cười khẽ một tiếng:
“Ta biết rồi, vậy người cao thủ kia tất là Xảo tượng Phùng A Tam, đáng tiếc lại chưa từng lưu danh trên đời.”
“Đó cũng là quy định của Tiêu Dao Môn, phàm là đệ tử Tiêu Dao Môn phải cách xa giang hồ, không tham dự vào hưng suy thời thế, giang hồ tranh đấu, sống cuộc đời ẩn sĩ, ý là không tranh với đời, tiêu dao tự tại, bằng không từ khi tổ sư lập ra Tiêu Dao Môn, có ai không phải là nhân vật tuyệt đỉnh mà người trong giang hồ lại chưa từng gặp qua.” Ta có chút kiêu ngạo đáp.
Cơ quan đã ngừng hoạt động, bốn phía lại trở nên yên ắng. Mạc Thanh Cốc ôm ta, hướng vào trong cửa đá tối thui đi vào. Ta lấy ra trong túi Hỏa Chiết Tử thắp lên, chiếu sáng bên trong. Thạch thất này nằm nửa chìm nửa nổi, xuống dưới sâu hơn nữa mới phát hiện ra vấn đề vẫn chưa được tháo gỡ, trong thạch thất rộng đến bảy tám mét vuông đều được kiến tạo từ đá tảng.
Trong phòng có một cái bàn bằng đá dựa vào tường, trên bàn bày hai hàng linh bài, trên nhất là của Tiêu Dao Tử, hàng thứ hai là của ba người Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy, Thiên Sơn đồng lão, hiển nhiên là khi xây dựng lên thạch thất này, những người khác trong Tiêu Dao Môn vẫn còn sống, nhưng dưới hai hàng linh bài, trên mặt bàn có một chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn Thất Bảo vẽ trong tranh bên ngoài, một thanh bảo kiếm tỏa ra bảy màu hào quang, một bức vẽ cũ nát được cuộn lại, một phong thư. Tại sao lại thế này? Nhẫn Thất Bảo không truyền cho chưởng môn đời tiếp theo, mà ngược lại được đặt ở đây?
Mấy thứ đồ này khiến ta tim đập loạn vì hồi hộp, vội kéo Mạc Thanh Cốc nói:
“Thất thúc, chàng đặt ta xuống, đây là các vị sư tổ của bản môn, nhìn thấy sư tổ mà không bái không khỏi thất lễ.”
“Được, nhưng em cẩn thận đó, đừng để mình bị đau.” Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng đặt ta xuống, tuy nhiên hắn chung quy cũng là đệ tử Võ Đang, không thể bái tổ sư phái khác, buông ta ra cũng không lạy theo ta, chỉ đứng phía sau cẩn thận trông chừng.
Ta dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy, hơi hoảng nhìn mấy thứ trên bàn:
“Trên đây hẳn là tín vật của chưởng môn, nhẫn Thất Bảo, kỳ lạ là tại sao lại đặt ở đây, không phải trao cho chưởng môn kế nhiệm giữ sao?” Về phần cuốn họa ta đoán là Lăng Ba Vi Bộ và bức thư, có lẽ Hư Trúc lưu lại, ta không nói ra.
Mạc Thanh Cốc đỡ ta đi đến trước bàn, cầm nhẫn Thất Bảo lên nghi hoặc hỏi:
“Nhẫn này gọi là Thất Bảo, không biết sao lại gọi như thế, nhưng bất quá cũng chỉ là một tín vật thôi, em hà tất phải lo lắng…” Hắn nói còn chưa dứt, cả thạch thất bỗng rung chuyển mạnh, Mạc Thanh Cốc biến sắc, vội ôm lấy ta định lui ra ngoài.
Nhưng thạch thất rung chuyển nghiêng đông ngả tây đã đem cửa đá đóng lại hoàn toàn. May mắn gian phòng tuy rung chuyển nhưng trừ bụi đá trên tường và trần không ngừng rơi xuống thì không còn gì khác nữa, gian phòng không sập. Ta trong lòng ngực Mạc Thanh Cốc nhìn ra, mơ hồ thấy trên bức tường đá ẩn hiện chữ viết, trong lòng vừa động, vội kéo áo Mạc Thanh Cốc nói:
“Thất thúc, đừng hoảng loạn, chàng xem thạch thất dù đang rung chuyển nhưng cũng không rơi xuống hòn đá nhỏ nào, ngược lại lại rớt bụi đá xuống, có lẽ chàng cầm nhẫn Thất Bảo lên đã mở ra một cơ quan nào đó, bất quá sư tổ hẳn là không có ác ý, chàng xem hình như trên tường có hình vẽ và chữ viết kìa, đợi lát nữa bụi đá hoàn toàn rơi xuống, hẳn có thể thấy toàn bộ rõ ràng.”
“A! Những thứ trên bàn trừ linh bài ra thì không thấy gì nữa!”
Mạc Thanh Cốc lúc này cũng bình tĩnh lại, vận khởi Thiên Vân Trụy ôm ta đứng vững vàng, hướng bàn nhìn lại, trên bàn cuốn họa và bức thư đều không thấy đâu nữa, chỉ còn bảo kiếm tỏa sáng kia, không khỏi kinh ngạc.
Ta thở dài trong lòng, có lẽ mình không có duyên với Lăng Ba Vi Bộ rồi. Thư kia hẳn là nói nguyên nhân vì sao lại để nhẫn Thất Bảo ở đây, không muốn Mạc Thanh Cốc tự trách, cũng không nói cho hắn cuốn họa kia có thể là bộ bí tịch võ công tốc thành vô cùng lợi hại, ta nói:
“Nơi này đã có tuổi thọ hơn ba trăm năm rồi, những thứ như giấy đó hẳn là không đủ sức bền, chúng ta vừa vào thì nhìn có vẻ tốt, nhưng chỉ sợ cầm lên là nát hết, trận rung chuyển này, có lẽ đã hóa bụi hết cả rồi.” Nhưng dù ta đã giải thích, hắn vẫn tự trách:
“Đều trách ta tự tiện cầm nhẫn Thất Bảo, khởi động cơ quan, nếu không thư và cuốn họa kia là hai thứ khác nhau, hẳn là không dễ hủy như thế.”
Ta không muốn hắn tự trách thêm, liền nói:
“Cho dù chàng không đụng đến thì chúng cũng nát thôi. A! Thất thúc xem, rung động ngừng rồi kìa, trên tường vẽ những gì vậy?”
Vừa rồi trận rung chuyển khiến cho Hỏa Chiết Tử bị tắt, hiện giờ rung chuyển đã hết, ta lại thắp nó lên, ánh lửa mới tỏa sáng, bốn bức tường đều hiện rõ đầy những hình khắc cùng chữ nhỏ.
Mạc Thanh Cốc ôm ta từ bức tường phía đông nhìn lại, chỉ thấy mở đầu có khắc bốn chữ to Bắc Minh Tàn Thiên, bên cạnh có hệ thống vận động kinh mạch và chú thích. Mạc Thanh Cốc vừa thấy là võ công bí tịch, cũng không mừng rỡ mà xem kỹ, ngược lại lướt nhanh sang bên. Mà kế bên Bắc Minh Tàn Thiên chính là Lăng Ba Vi Bộ ta ao ước bấy lâu, bí tịch ngoài vẽ hình bộ pháp, thân pháp thì còn dày đặc chữ chú giải.
Ta xem mà trong lòng mừng phát cuồng, ôm Mạc Thanh Cốc cao hứng nói:
“Thất thúc, Thất thúc, đây là môn khinh công kỳ diệu nhất của phái Tiêu Dao, công phu chạy trốn vô địch, mau ghi nhớ lại đi, vạn nhất lát nữa cơ quan gì đó lại hoạt động mà hủy mất thì tiếc lắm.”
“Em tự mình xem đi, ta làm sao có thể học võ công phái khác? Bao giờ học xong thì gọi ta.” Mạc Thanh Cốc nói xong, vẫn ôm ta nhưng ánh mắt tự động nhắm lại, mặc ta tự mình đọc thuộc.
Ta tuy thích tính hắn không tham lam ngoại vật, nhưng cũng vì hắn cứng nhắc mà sinh rầu rĩ, lập tức dùng thanh âm ủy khuất nói:
“Nghe nói trăm năm trước, ngoài Đông Hải có một vị tiền bối, thê tử ông ta có trí nhớ rất tốt, chỉ đọc qua một lần là không quên. Nhưng sau khi nàng mang thai, muốn nhớ Cửu Âm Chân Kinh để chép lại cho chồng, kết quả vì cố sức nên tâm lực tiều tụy, tinh lực hao hết mà chết. Ta hiện giờ đang bị thương nặng, không có chút nội lực nào, còn phải gắng sức dùng trí lực ghi nhớ, chỉ sợ….”
“Đừng nói hươu nói vượn! Thân thể em không tốt, ta sẽ giúp em ghi nhớ, bất quá không cho phép nói lại những lời vừa rồi nữa!” Mạc Thanh Cốc hai mắt mở ra, trừng ta một cái, ngắt lời ta, hắn tuy chưa từng nghe qua chuyện ta vừa nói, nhưng cũng có biết về Cửu Âm chân kinh, hơn nữa người luyện võ sau khi bị thương, trí lực hao tổn có thể tẩu hỏa nhập ma, thực sự có thể có hậu quả như vậy.
Nghĩ đến đó, trong lòng lại đau xót, không khỏi ngắt lời ta, ngay cả chỉ là lời nói thôi cũng không muốn ta nói thêm. Ta nhìn hắn bộ dáng đau lòng, thầm cười trộm, ngoan ngoãn nói:
“Ta nghe lời, không nói.”
Rồi còn dùng ngón trỏ chắn trước môi một cái, ý sẽ không hé miệng ra nữa.
Mạc Thanh Cốc nhìn ngón tay đặt trước đôi môi thắm hồng, lửa nóng trong mắt chợt lóe, vội chuyển lực chú ý lên mấy bức tường, ta cười trộm một chút, cũng bắt đầu ghi nhớ võ công trên đó. Lăng Ba Vi Bộ này chỉ cần tinh thông Chu Dịch, phương vị bát quái, học thành không khó, chỉ một lát hai chúng ta đều nhớ kỹ.
Tiếp theo chuyển sang bức tường phía nam. Trên tường là nội công pháp môn cùng với các võ công nội môn, Tiểu Vô Tướng Công và thuật truyền âm, Bạch Hồng Chưởng, Hàn Tụ Phất Huyệt Thủ, Tiêu Dao Quy Tức Công và một số võ học của Lý Thu Thủy để lại trên tường trong cung Tây Hạ*, có lẽ là Mộng Cô* sau khi được gả đến Linh Thứu cung đã sao chép lại.
*Chi tiết xem trong Thiên Long Bát Bộ.
*Mộng Cô: Công chúa Tây Hạ, sau lấy Hư Trúc.
Tường phía tây là võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, trên đầu là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Thải Yến khinh công, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Sinh Tử Phù.. Ta và Mạc Thanh Cốc xem đến hoa cả mắt, cũng không biết tại sao, từ khi bắt đầu xem võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, trong lòng ta bỗng thấy buồn phiền bế tắc, hoa mắt ù tai, ta bỗng nhớ đến trong Thiên Long Bát Bộ từng nói qua, võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, nội lực nếu không đủ mạnh, cố xem chỉ tự chuốc tẩu hỏa nhập ma, lập tức gắng chuyển dời đi ánh mắt không nhìn nữa. Mà Mạc Thanh Cốc đang ôm ta, lồng ngực bỗng phập phồng kịch liệt, hô hấp gấp gáp, ta sợ hắn cũng đã bị ảnh hưởng, vội ngẩng đầu nhìn, Mạc Thanh Cốc quả nhiên ánh mắt đăm đăm, sắc mặt đỏ rực, lòng ta tự trách mình, biết võ công Thiên Sơn Đồng Lão không thể tùy tiện xem lại quên nhắc nhở hắn, hắn võ công tuy cao, nội lực cũng tính là thâm hậu nhưng há có thể so với Hư Trúc may mắn, dễ dàng được người ta truyền cho bảy tám mươi năm công lực?
Mạc Thanh Cốc dù lợi hại đến đâu, nội lực cao lắm cũng chỉ trên dưới ba mươi năm là cùng. Ta nhìn hắn sắc mặt càng lúc càng đỏ, trong mắt dần hiện lên tơ hồng dữ dội, lập tức miễn cưỡng cố vận khởi chút nội lực ít ỏi còn sót lại đánh vào tâm mạch Mạc Thanh Cốc. Mạc Thanh Cốc ánh mắt chưa kịp phản ứng, thân thể thuần dương nội lực của hắn đã theo phản xạ tự nhiên đẩy ngược lại, nội lực hùng hậu phóng vào gân mạch trong bàn tay ta. Không có Mạc Thanh Cốc khống chế, nội lực tràn ngập uy mãnh dữ dội tràn đến, ta vội rút tay lại nhưng không kịp nữa, nội lực hắn lần này công kích khiến cho kinh mạch yếu ớt của ta càng thêm thương tổn.
“Thất thúc, đừng xem nữa, võ công Thiên Sơn Đồng Lão rất bá đạo, nếu không đủ nội mà cố xem, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!” Ta cố dằn nuốt xuống máu trong cổ họng đang muốn phun tràn ra ngoài không để Mạc Thanh Cốc nhìn thấu, sắc mặt trắng bệch không chút máu.
Mạc Thanh Cốc bừng tỉnh, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn thấy ta sắc mặt đại biến, vội đem nội lực ôn hòa truyền vào trong kinh mạch của ta làm dịu đi lục phủ ngũ tạng, bát mạch kỳ kinh, một hồi lâu sau mới dừng lại, cười khổ:
“Các tiền bối phái Tiêu Dao quả nhiên không ai là đơn giản, ngay cả một nữ tử mà võ công cũng bá đạo lạ thường như vậy, bằng nội lực của ta cũng không thể chống đỡ, còn khiến em bị thương.”
“Cũng do ta quên mất chuyện của Thiên Sơn Đồng Lão, vọng tưởng xem võ học lão nhân gia mà quên mất võ công của bà mỗi giai đoạn đều cần có đủ nội lực mới có thể xem được.”
Ta cũng thật quá bất đắc dĩ, thật vất vả mới gặp được võ công Thiên Sơn Đồng Lão, nhìn thấy Sinh Tử Phù thần kỳ kia lại bởi vì nội lực không đủ mà không thể xem, dù là ai thì cũng đền cảm thấy buồn bực cả, làm sao mấy nhân vật kia lại học dễ dàng đến như vậy được?
Mạc Thanh Cốc lo lắng hỏi:
“Chỉ Nhược, em cảm thấy thế nào? Thương có đỡ chút nào không?”
“Chàng yên tâm, ta không sao!” Ta cố tình tỏ ra vui vẻ trả lời, không đụng chạm gì đến chuyện mình bị nội thương.
Mạc Thanh Cốc lúc này mới yên lòng, ôm ta dạo quanh thạch thất một vòng, lo lắng nói:
“Chúng ta ở đây lâu như vậy, bên ngoài chỉ sợ trời đã tối. Nhưng làm sao để cửa mở ra đây?”
“Chàng quên cửa thạch thất đóng lại như thế nào rồi sao? Phải có chìa khóa thôi, mở thế nào, đóng thế đó.” Ta nhìn trong thạch thất, ngoại trừ bài vị và thanh kiếm thì không còn gì khác, liền nghĩ đến chiếc nhẫn Thất Bảo trong tay Mạc Thanh Cốc.
Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, đặt chiếc nhẫn lại nguyên vị trí. Quả nhiên giữa bức tường phía nam, hai cánh cửa đá nặng nề chậm chạp mở ra, ánh sáng từ bên ngoài có chút yếu ớt tối tăm chiếu vào. Mạc Thanh Cốc ôm ta đi ra ngoài, ta thổi tắt Hỏa Chiết Tử, kỳ thật thời gian trong đó cũng không lâu lắm, nhưng dưới đáy vực này ánh sáng rất yếu nên mới có vẻ như tối muộn, thực ra mặt trời mới ngả xuống chút ít thôi.
Một hồi Mạc Thanh Cốc lại như thường lệ làm cho ta cháo thịt, giúp ta ăn xong liền bàn với ta, ban đêm trời lạnh, thân thể ta như hiện giờ khó có thể chịu được, gian thạch thất kia cũng gần mộ, không tốt để ở, vẫn nên ở bên ngoài rừng trúc dựng một ngôi nhà nhỏ bằng trúc đi! Không mất bao nhiêu công, mà hiện giờ thương thế của ta ít nhất phải mất hai tháng mới hồi phục lại được. Mà lành lại rồi, còn phải nghĩ cách tìm đường ra ngoài. Làm một căn nhà là điều cần thiết.
Ta tuy không muốn Mạc Thanh Cốc chịu mệt mỏi, nhưng cũng không thể phản đối, gật đầu đồng ý, ngồi yên dưới bóng cây nhìn Mạc Thanh Cốc mồ hôi rớt như mưa mau chóng kiếm dây leo làm dây thừng, chặt trúc dựng nhà, còn kiếm thật nhiều cỏ dại lợp lên làm mái, trát bùn đất làm tường. Vội vội vàng vàng, đến tối mới dựng xong căn nhà trúc nhỏ, Mạc Thanh Cốc không dừng lại, nhanh chóng làm thêm hai cái giường nhỏ bằng thân trúc, lại nấu ăn, ôm ta vào trong, bước chân nhanh chóng nhưng không thiếu kiên nhẫn.
Ta nén ẩm ướt trong mắt, cũng không khách khí, ăn xong bữa tối, hắn đốt lên một đống lửa trong bồn đá đặt ở giữa nhà, mở cửa sổ ra, dặn ta yên tâm ngủ. Ta biết ban đêm hắn còn muốn thức trông lửa, sợ ta chịu lạnh mà chính mình không thể ngủ yên giấc. Nhìn mắt hắn, ta khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Thất thúc, ở trong phòng trúc này, chỉ cần chàng bên cạnh, ta sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Ban đêm chàng cũng ôm ta ngủ, không cần trông lửa làm gì.”
“Được, ta ở bên cạnh em, em yên tâm ngủ đi!” Mạc Thanh Cốc cười đạm mạc, đưa giường trúc của hắn hợp với giường ta lại một chỗ, cởi áo khoác đắp lên người ta, ngồi ôm ta vào lòng, nhắm mắt lại, một hồi liền ngủ say. Ta nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, trong lòng thề, đối với nam nhân này, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Nửa đêm, ngọn lửa dần dần lụi đi. Mạc Thanh Cốc mở mắt, cẩn thận nhích người bước xuống giường, nhẹ nhàng thêm củi vào lửa, trở lại bên giường đắp lại áo cho người con gái nằm đó, rồi cẩn thận nằm xuống, nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ tiếp. Nhưng trong mơ, những võ công ban ngày xem đều bay múa trong đầu hắn, bộ pháp, chưởng pháp, vận lực pháp môn, các loại tuyệt học kỳ diệu dần dần dung hợp với võ công chính mình.
Ngày thứ hai trở đi, hai chúng ta ở trong sơn cốc, cuộc sống cũng dần dần ổn định. Buổi sáng Mạc Thanh Cốc ra ngoài săn thú, theo hướng dẫn của ta hái thảo dược giúp ta chữa thương. Buổi chiều ăn xong, liền đến thạch thất học võ công phái Tiêu Dao, chẳng qua ta bị thương không thể làm được gì, chỉ có thể nhớ kỹ mà không luyện, Mạc Thanh Cốc dưới trăm ngàn yêu cầu của ta giúp ta nhớ kỹ các loại võ học trên tường.
Ta nhìn hắn nhớ rõ càng nhiều, trong lòng càng cao hứng, tưởng tượng đến Mạc Thanh Cốc càng giống như lão ngoan đồng Chu Bá Thông, giúp ta học võ công phái Tiêu Dao mà không biết chính bản thân mình luyện thành, cảm giác thực hưng phấn, một mực cười trộm trong lòng, nghĩ đến sau khi luyện thành võ công Tiêu Dao, Mạc Thanh Cốc có thể kết hợp với võ công Võ Đang lấy nhu khắc cương, giang hồ này có lẽ sẽ không ai làm khó được hắn, về sau lão già Thành Côn muốn hại hắn cũng khó làm được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm, ta nằm dựa vào ngực Mạc Thanh Cốc ấm áp, mở to mắt bừng tỉnh vì cảm giác căng trướng quen thuộc ở bụng. Nhìn Mạc Thanh Cốc khuôn mặt mệt mỏi đã ngủ say, hô hấp đều đặn, ta nhẹ nhàng thở ra, khẽ nhích ra khỏi người hắn, nhịn đau đớn trong người tay trái chống lên tảng đá cố nhấc mình ngồi dậy, loạng choạng đứng lên. Vừa đi được hai bước thì chân đã nhũn ra, không tuân theo điều khiển của cơ thể khiến ta loạng choạng ngã xuống, toàn thân lại chịu thêm một trận đau đớn khiến ta thốt ra một tiếng rên rỉ.
“Chỉ Nhược! Có đau không? Có việc gì sao không gọi ta, đau lắm không?” Mạc Thanh Cốc bị tiếng rên của ta đánh thức, vội đứng dậy ôm ta lên. Đêm qua hắn lo ta ngủ không sâu, lỡ như đụng tới chỗ bị thương lại đau mà tỉnh, lại thêm sợ ta bị lạnh nên vẫn ôm ta ngủ, tuy thỉnh thoảng phải trở dậy tiếp thêm củi cho đống lửa nhưng tứ chi vẫn bị đè ép tê rần, lúc này đột ngột đứng dậy, hắn cũng choáng váng một chút, suýt chút nữa thì ngã.
Ta nắm vạt áo hắn, cảm nhận được thân thể hắn đã ổn định lại, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nhìn hắn ánh mắt phiếm tơ máu cùng sắc mặt mỏi mệt, trong lòng lại đau xót, thầm bực chính mình sao lại không cẩn thận, hắn thật vất vả mới ngủ được một chút, mình lại đánh thức hắn dậy, lại nghĩ đến lời hắn mới nói, sắc mặt ta đỏ lên, ngại ngùng nói:
“Thất thúc, ta đã tốt hơn nhiều rồi, có thể tự đi được.”
“Có thể đi mà ngã vậy sao? Lần này thân thể em đã chịu thương quá nặng, nếu là người bình thường sớm đã mất mạng, em dựa vào nội lực mà chống đỡ mới có thể khá hơn được chút, làm sao lại không chú ý như thế? Có việc gì mà bắt buộc tự mình đứng dậy? Thân thể em hiện giờ tốt nhất là nằm yên một chỗ dưỡng thương, không thể tùy tiện di chuyển.” Mạc Thanh Cốc nghiêm mặt nói với ta.
Nhưng ta nghĩ đến phải nhờ hắn, trong lòng xấu hổ, mặt cũng đỏ bừng, đẩy hắn ra, ấp úng:
“Thất thúc, ta muốn… đi giải quyết…. một chút… Ta có thể tự đi, chàng yên tâm…”
“Chỉ Nhược, em về sau là thê tử của ta, chúng ta sớm muốn gì cũng thành thân mật, ta giúp em thì có sao, không cần phải thẹn thùng.”
Mạc Thanh Cốc cười khẽ một tiếng, ôm ta hướng vào trong rừng, vừa đi vừa nói, đến một nơi bằng phẳng cỏ mọc cao um tùm mới dừng lại, lúc này sắc mặt cũng hơi đỏ lên, bàn tay rụt rè hướng quần ta định cởi ra.
“Thất thúc, chàng buông ra, để ta tự mình làm, ta không muốn… để chàng… nhìn thấy…” Trong mắt đã rưng rưng nước mắt, vừa ngượng lại cảm thấy khó chịu, nhất là không thể để hắn nhìn thấy mình bộ dáng thế kia được.
“Đừng khóc, nha đầu ngốc, thôi! Ta đi trước vậy, có gì thì gọi ta, đừng cậy mạnh!”
Mạc Thanh Cốc nhìn ta sắp bật khóc, trong lòng cũng đau theo, bất đắc dĩ đành bỏ ta ra, đi ra rừng cây bên ngoài.
Ta vội dùng tay trái cởi bỏ thắt lưng, nhịn đau làm xong một trong những việc mà nhân sinh bắt buộc phải làm, mà lần này thật sự là chật vật và đau đớn nhất, chỉ cần nghĩ đến việc Mạc Thanh Cốc nhĩ lực tốt, chút khoảng cách ấy tuy không gần nhưng hắn có thể nghe thấy, trong lòng xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn nữa, mặt đỏ như tôm rang. Đợi xong xuôi, ta mới phát hiện ra, cởi đồ ra thì dễ, mặc lại mới khó, lúng túng nửa ngày với một tay cũng vẫn không thể quấn nổi cái thắt lưng vào, càng đừng nói đến việc đeo lại Xà Kiếm Tiên lên. Bên ngoài Mạc Thanh Cốc đợi lâu, lo lắng lên tiếng gọi, bất đắc dĩ, ta đành nhịn đau miễn cưỡng đi mấy bước tránh khỏi chỗ dơ bẩn kia rồi mới gọi hắn lại hỗ trợ.
Sự việc xấu hổ ban sáng qua đi, Mạc Thanh Cốc lại giúp ta ăn cháo, rồi hai chúng ta quyết định đến mộ Tiêu Phong tế bái một chút. Thu dọn vài thứ, Mạc Thanh Cốc lấy ra một cây trâm bằng trúc rõ ràng là mới làm, bề mặt nhẵn bóng, bàn tay vụng về đem mái tóc dài của ta sơ gọn lại, cài cây trâm lên.
Ta đỏ mặt, trong lòng ngọt ngào, hạnh phúc dựa vào ngực hắn, mặc hắn bế ta đi đến mộ, tưởng tượng ra bộ dáng hắn làm trâm rồi tỉ mỉ mài nhẵn cây trâm cho ta, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Mạc Thanh Cốc cảm nhận được ta vui vẻ, sắc đỏ trên mặt dần dần giảm bớt, một hồi cũng khôi phục lại vẻ đạm mạc như thường, nhưng ta đang dựa vào ngực hắn, có thể nghe rõ ràng trái tim hắn trong ngực đập thình thịch liên hồi nhanh hơn bình thường, hiểu được hắn trong lòng không như bề ngoài biểu hiện vẻ bình tĩnh.
Một lát sau, hai chúng ta đi qua rừng cây, trước mắt chính là khu rừng trúc tươi tốt, những bụi trúc đan xen nhau đầy gai góc rậm rạp. Xem rừng trúc tách riêng ra khỏi rừng cây như không liên quan gì, rõ ràng không phải tự nhiên có mà là được bàn tay con người trồng lên, nhưng trải qua ba trăm năm mưa gió sinh trưởng trong tự nhiên, rừng trúc này so với hoang dã cũng không khác nhau gì mấy, bên trong có thỏ trúc, chuột trúc, chim hoang thú nhỏ đều không sợ người, tự nhiên kiếm ăn bên trong, nếu không phải rừng trúc và rừng cây bên ngoài phân biệt rõ thì cũng không thể nhìn ra khác biệt. Mạc Thanh Cốc ôm ta, nhẹ nhàng nói:
“Chỉ Nhược, đừng cố cử động, ta đưa em đến.”
Nói xong vận khí, toàn thân tràn nội lực ôm ta bay vọt qua phía trên những ngọn trúc, dưới chân điểm nhẹ một chút liền lướt qua sáu bảy trượng, một lát mới dừng lại hạ xuống dưới.
Ta trong lồng ngực hắn không cảm thấy chút chấn động nào, biết hắn khinh công cao cường hơn ta rất nhiều, hắn có ba mươi năm công lực dĩ nhiên mạnh hơn ta chỉ có năm sáu năm, trong lòng bội phục. Hiện giờ đã ở bên dưới, ta đánh giá bốn phía, thấy trước mắt là một khối đá cao đến hai thước cùng một tấm bia đá cao chừng hơn một thước, trên đó dây leo phủ kín xanh rì, lại bị trúc và cỏ dại vây quanh bốn phía nên phần lớn không nhìn thấy rõ, chỉ có mấy chữ to khắc trên đỉnh bia mộ kia là có thể miễn cưỡng trông thấy được một chút, còn tên người lập bia bên dưới đã bị che khuất.
Ta nhìn bốn phía hoang vu tiêu điều, thầm nghĩ Tiêu Phong một đời anh hùng, mấy trăm năm sau phần mộ lại hoang vắng thê lương như thế này, có lẽ đã rất lâu rồi không ai đến viếng. Mà ta, sinh ra trong thế giới Ỷ Thiên, có lẽ đợi đến thời Tiếu Ngạo Giang Hồ cũng sẽ không ai còn nhớ, khi đó ta thế nào rồi? Có lẽ là một đống xương trắng. Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài, khe khẽ ngâm:
“Nhân sinh lý lẽ ai ơi,
Làm người cốt được thảnh thơi đủ rồi.
Ai ai cũng có thời thăng giáng,
Chẳng một ai chỉ xuống không lên.
Trong may có rủi kề bên,
Rủi kia cũng sẵn có hên ẩn tàng.
Giàu sang đâu hẳn giàu sang mãi,
Trời chói chang có lúc xế chiều.
Trăng kia sáng mãi bao giờ,
Tròn rồi lại khuyết đầy chờ khi vơi.
Đất thoai thoải đông nam một cõi,
Vòi vọi nghiêng tây bắc trời cao.
Dù cho thiên địa nhường bao,
Cũng chưa toàn vẹn làm sao con người.
Chớ nên cau mặt nhíu mày,
Cũng đừng tranh cãi để cầu hơn ai.
Mặt hoa da phấn hôm nay,
Già hơn bữa trước một ngày còn chi?
Xuân qua đông lại tới thì,
Từ xưa vẫn thế có gì khác đâu.
Dù cho khôn khéo sang giàu,
Nghèo hèn ngu độn cũng đều như nhau.
Cõi trần kẻ trước người sau,
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Hôm nay chỉ biết hôm nay,
Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.
Mấy ai thọ được bảy mươi,
Thời gian như nước chảy xuôi qua cầu.”
Đây là bài ca của Tiểu Chiêu, ta trước đây vốn đã rất thích nên đã đọc thuộc, hôm nay cảm xúc dâng trào khiến ta không khỏi ngâm nga.
“Chỉ Nhược, sao lại hát bài hát đầy ưu tư thế này? Em tuổi còn nhỏ, sao lại sinh ra cảm thán u sầu như vậy?” Mạc Thanh Cốc khó hiểu hỏi.
Ta có chút tịch mịch, thấp giọng đáp:
“Thất thúc, ta đang nghĩ về các sư tổ và Tiêu tiền bối, mấy trăm năm trước bọn họ là anh hùng hào kiệt, nổi danh thiên hạ, tiêu dao tự tại, một người thậm chí còn là vua một nước, hiện giờ mới chỉ qua ba trăm năm, chẳng ai còn nhớ rõ bọn họ, Đại Lý vong quốc, hậu nhân điêu linh, Tiêu tiền bối mộ phần hoang tàn, ngay cả một người để trông nom chiếu cố cũng không có. Không biết trăm năm sau của ta, có phải cũng hoang lương như thế này hay không?”
“Ta không phải anh hùng hào kiệt gì, tuy rằng năm tháng như thoi đưa, thế gian đổi thay không ngừng, nhưng khi ta còn sống có em bên cạnh làm bạn cũng đã mãn nguyện. Người chết đèn tắt, cho dù phơi thây nơi hoang dã thì cũng có sao, chỉ cần khi đó có em ở bên. Ta không muốn đi sớm hơn em khiến em phải đau lòng, nhưng cũng không muốn chết sau em, khi đó chỉ còn một mình ta thực thương tâm, thầm nghĩ dù đến ngày phải chết, cũng muốn cùng em đồng sinh cộng tử. Chỉ Nhược, ta lớn tuổi hơn em nhiều như vây, lại muốn em cùng chết với mình, có phải ích kỷ quá hay không?” Mạc Thanh Cốc vuốt ve tóc ta, ôm chặt ta nói.
Ta dụi đầu vào ngực hắn, bất mãn trách:
“Chàng nếu muốn cùng ta đồng sinh công tử, vậy tại sao ở trên bờ vực còn muốn ta đi, chính mình lại nhảy xuống? Chàng có biết ta có bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu hoảng sợ không?”
“Em mới mười tám tuổi thôi, còn nhiều thời gian phía trước, ta cũng chưa cưới em vào nhà, khi đó chỉ nghĩ, ta chết thì cũng xong, nhưng em còn nhỏ như vậy, tương lai có thể gặp một người đáng giá khác mà em thích, có thể cùng hắn đi đến hết đời, cho nên ta quyết định nhảy xuống. Nhưng trong thời khắc rơi xuống, chợt nghĩ đến em thành thê tử người khác, cùng sống đến bạc đầu với một người khác, tim ta chợt đau vô cùng. Đến khi thấy em nhảy xuống cùng bên cạnh ta, lòng ta vừa đau vừa vui mừng, cũng trách mình quá ích kỷ. Nhưng nghe xong chuyện Tiêu đại hiệp, ta cảm giác mình vẫn thật may mắn, ít nhất cho đến giờ ta còn chưa mất em, cũng vĩnh viễn không muốn mất em.”
Ta nghe đến tim đập liên hồi, trong lòng tràn ngập vui mừng, buồn não trong lòng bị quét sạch, cười:
“Nghe chàng nói như thế, ta cảm thấy cả đời này vậy là đã đủ, chẳng sợ tương lai thay đổi, chỉ cần có thể cùng chàng sống đến bạc đầu cũng là hạnh phúc lớn nhất kiếp này rồi, Thất thúc!”
“Chỉ Nhược, khó có được thời khắc như vậy, em có thể không gọi ta là Thất thúc được không? Gọi ta là Thanh Cốc, hoặc là Mạc lang, hoặc có thể gọi trước là tướng công cũng tốt lắm!” Mạc Thanh Cốc ngữ khí có chút buồn bực, lại xen chút giễu cợt.
Ta run rẩy, bất mãn nói:
“Ta mới không cần đâu, gọi chàng là Thất thúc, chàng sẽ giống như trước kia, thương ta sủng ta, yêu ta chăm sóc ta, Thanh Cốc thì có thể gọi trước mặt người ngoài, nhưng cái gì mà Mạc lang a? Tướng công nữa, nghe rất hãi, ta không gọi đâu!” Ta nói mà không để ý mình đang giở giọng làm nũng.
“Được được! Đều theo ý em, em muốn gọi như thế nào thì gọi như vậy, còn không được sao?” Mạc Thanh Cốc bị giọng làm nũng của ta khiến cho cả người mềm nhũn, nghĩ đến thân thể ta hiện giờ, cười khổ một chút, sủng nịnh nói.
Ta vừa lòng cọ cọ đầu vào ngực hắn, nói:
“Thất thúc, Tiêu tiền bối là trưởng bối của ta, hiên giờ mộ phần của hắn thật tiêu điều, chàng là rể tương lai, có phải nên giúp sửa sang lại một chút, lát nữa ta tế bái, được không?”
Nói xong sắc mặt cũng đỏ, thầm nghĩ chính mình chung quy vẫn không thoát khỏi ảnh hưởng của thế giới hiện đại, con gái ở cổ đại sao có thể nói ra lời trắng trợn như vậy? Lại nghĩ đến mấy câu Triệu Mẫn nói bên ngoài sơn động lúc trước, người Hán người Mông gì đó, lại nghĩ thêm một câu, ngoại trừ Triệu Mẫn ra.
“Việc này không khó, em chờ chút.” Mạc Thanh Cốc cười thoải mái, đem ta đặt lên bãi cỏ xa xa, nhấn chuôi kiếm một chút, thanh kiếm ta tặng hắn hồi trước đã bay ra khỏi vỏ, trong không trung xuất ra vài đường kiếm quang. Ta phía xa xa chỉ thấy sau kiếm quang trúc đổ, cỏ bay, Mạc Thanh Cốc thân ảnh như tiên nhân lúc ẩn lúc hiện, thẳng cho đến khi quanh mộ mấy chục thước đều sạch quang, bia mộ hoàn toàn hiện ra, Mạc Thanh Cốc mới dừng lại tra kiếm vào vỏ, đến bên cạnh ôm ta lên.
Ta lấy trong tay áo ra khăn tay lau mồ hôi cho hắn, nghe tim hắn đập có chút nhanh hơn, nghĩ đến hắn mấy ngày nay không được nghỉ ngơi, đau lòng nói:
“Đều trách ta, chàng đã vất vả mấy ngày nay rồi, ta lại bắt chàng làm này làm nọ.”
Mạc Thanh Cốc hai tay vẫn ôm ta vững vàng, nghe ta nói vậy khẽ cười một tiếng, ghé sát tai ta nói:
“Không sao, Tiêu tiền bối là huynh đệ của tổ thượng phái Tiêu Dao của em, ta thân là phu quân của em, vậy hắn cũng chính là tổ thượng của ta, Chỉ Nhược hiện giờ hành động không tiện, ta thay nương tử làm tròn hiếu đạo hẳn là không sai, dù vất vả cũng phải làm.”
Ta nghe hắn hiếm có lúc trêu chọc mình như thế, xấu hổ rúc vào ngực hắn, rầu rĩ:
“Thất thúc chàng thật xấu, nói bậy mà miệng trơn như mỡ. Trước đây hành tẩu trên giang hồ có phải dùng loại khẩu khí này để lừa con gái nhà người ta hay không?”
Mạc Thanh Cốc kêu oan:
“Em nói nghe có vị chua chua nha, oan uổng cho ta quá, ngoài em ra thì ta có thể nói với ai như thế được nữa chứ, cho dù cùng sáu vị sư huynh cũng rất nghiêm trang mà. Mau ngẩng đầu dậy đi, đến mộ Tiêu tiền bối rồi.”
Ta nghe vậy liền ngẩng đầu, lần này mới nhìn thấy rõ hình dáng mộ phần của Tiêu Phong như thế nào. Bia đá cao hai thước, sau bia đá là mộ phần rộng phải đến mười hai mười ba mét vuông, bất quá mộ của A Tử nhỏ hơn rất nhiều, đại khái chỉ rộng tầm bảy tám mét vuông. Không biết có phải lệ thường thời Bắc Tống không, mộ phần so với bia thấp hơn rất nhiều, khó trách lúc trước bị cỏ và trúc che đi, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tất cả làm xong tốt lắm, ngay cả dây leo cũng bị dỡ xuống, ta có thể nhìn thấy chữ viết rõ ràng, quả nhiên là do Đoàn Dự và Hư Trúc lập, tay trái ta kéo áo Mạc Thanh Cốc, thấp giọng nói:
“Thất thúc, người lập bia quả nhiên là chưởng môn đời thứ ba và Nhị ca kết nghĩa của hắn, mau đặt ta xuống, ta muốn đến bái lạy trước vợ chồng Tiêu tiền bối.”
“Được, chờ một chút.” Mạc Thanh Cốc gật đầu, nhưng không buông ta ra, ôm ta đến trước mộ, vận chân khí khua chân một vòng dưới đất, trên mặt đất thân trúc, cỏ dại dạt hết ra xung quanh, lúc này mới đặt ta xuống.
Ta biết hắn sợ trúc nhọn làm ta bị thương, trong lòng ấm áp nhưng không nói cảm tạ, vì ta không nghĩ khách sáo với hắn, níu tay hắn nhịn đau đớn vì gân mạch bị tác động đến khi chân khuỵu xuống, nhẹ nhàng dập đầu ba lần. Mạc Thanh Cốc cũng quỳ xuống bên cạnh ta, cùng ta dập đầu ba cái rồi đỡ ta dậy, phủi sạch bụi đất dính trên quần áo ta rồi lại ôm ta vào lòng, thở ra một hơi dài, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán ta, biết ta cố nhịn đau đớn, đau lòng nói:
“Chỉ một lần này thôi, về sau trước khi thương lành, không cho phép em lộn xộn nữa.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu lấy lòng, tay trái kéo vạt áo hắn, nhìn vầng mặt trời mới lên nói:
“Thất thúc, ta biết, chỉ tiếc nơi này không có đường ra ngoài, ai! Chàng xem, hiện giờ đã sắp trưa, mặt trời vừa lên, rất nhanh lại sẽ hạ xuống.”
“Em bị thương còn rất nặng, cho dù có cách ra ngoài cũng phải chờ cho thương lành lại mới được. Chúng ta không vội, chờ em khỏe lại, bằng võ công của chúng ta nhất định tìm được cách ra ngoài. Ở nơi này chưa tìm ra cách nào, bất quá phía sau mộ của Đoàn A Tử tiền bối có khắc mấy bức họa.” Mạc Thanh Cốc một chút cũng không lo lắng, trong lòng hắn thiết yếu nhất vẫn là ta phải dưỡng thương cho tốt.
Ta nghe nói phía sau có khắc mấy bức họa, trong lòng nổi lên hứng thú, thật muốn biết hai tên cổ hủ khó ai may bằng kia có thể để lại bức vẽ kiểu gì, còn lưu trên mộ của A Tử nữa, lập tức hào hứng nói:
“Thật ạ? Thất thúc mau mang ta đến đó xem, như thế nào lại khắc họa trên mộ người ta được.”
Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đi vòng ra sau mộ A Tử. Mộ phần này dựng từ đá rất bền vững, ba trăm năm qua đi, trừ dây leo quấn quanh thì không bị phong hóa đi bao nhiêu. Mạc Thanh Cốc ôm ta đến trước những bức họa xem lần lượt, tổng cộng có chín bức, mỗi bức dài rộng tầm nửa thước, vẽ lại cảnh Đoàn Dự và Tiêu Phong kết bái tại tửu lâu, ước đấu ở Tụ Hiền Trang, Hư Trúc được Đoàn Diên Khánh giúp phá thế cờ Trận Lung, Hư Trúc được Vô Nhai Tử truyền công lực và chiếc nhẫn Thất Bảo, Hư Trúc cứu Thiên Sơn đồng lão, Thiên Sơn đồng lão và Lý Thu Thủy đồng vu quy tận, Hư Trúc kế thừa Linh Thứu cung, Thiếu Lâm tự ba người kết bái, Nhạn môn quan Tiêu Phong tự vẫn.
Tổng cộng chín bức họa đều là những diễn biến chủ yếu của Thiên Long Bát Hộ, nét khắc cũng rất bình thường, ta nhìn kỹ một lần, hình ảnh này với người khác có lẽ rất kỳ lạ, nhưng với ta kiếp trước đã xem qua Thiên Long Bát Bộ, lại rất quen thuộc không cần phải giải thích, lập tức chỉ vào bức tranh thứ ba, Đoàn Diên Khánh giúp Hư Trúc phá ván cờ Trận Lung, bức thứ tư Hư Trúc được Vô Nhai Tử truyền nội công và chiếc nhẫn Thất Bảo, nói cho Mạc Thanh Cốc:
“Đây là chưởng môn thứ ba của bản môn, Hư Trúc, hắn vốn là tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm, sau phá được ván cờ Trận Lung của Vô Nhai Tử, chưởng môn thứ hai của bản môn, bảy mươi năm nội lực của Vô Nhai Tử cũng truyền hết cho hắn, cùng với nhẫn Thất Bảo là tín vật của chưởng môn Tiêu Dao phái…”
Ta còn chưa nói xong, ngón tay vừa chạm vào hình chiếc nhẫn Thất Bảo bỗng nhiên bị thụt vào trong, chỉ nghe cạch một tiếng, chín bức họa di động, hình ảnh bắt đầu dịch chuyển, bụi đá rào rào rơi xuống, Mạc Thanh Cốc lo lắng ôm ta lui lại. Một lát sau, cũng không thấy có ám khí mai phục gì, hai chúng ta cùng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi lại gần mấy bức họa.
Chỉ thấy chín bức họa trải qua trận di động vừa rồi, toàn bộ hình ảnh trên đó đều đã không còn, chín bức ghép thành một bức vẽ rộng tầm bốn thước, trên đó có hình một ngọn núi hiểm trở, trên đỉnh có mây mù che phủ, ẩn hiện một tòa lâu đài xinh đẹp, có khắc hơn mười chữ “Thuận theo tự nhiên, hoàn toàn tự do, hướng tới tiêu dao”*. Ta và Mạc Thanh Cốc đều cảm thấy khó hiểu, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, bố trí xảo diệu như thế chẳng lẽ chỉ để hợp thành bức họa này thôi sao?
(*Câu này ta edit đại ý thôi, còn nguyên bản Hán Việt thì ta ko mò ra nổi, mọi ng thông cảm nhé.)
Lòng ta chợt động, kìm nén kích động kéo vạt áo Mạc Thanh Cốc hồi hộp nói:
“Thất thúc, chàng lấy ngón tay đưa theo hai chữ Tiêu Dao khắc trên đó, dùng sức nhấn, phải cẩn thận đó.”
“Được!” Mac Thanh Cốc gật đầu bước đến, toàn thân vận khí đề phòng, cẩn thận nhấn qua một lần, rút ngón tay lại, mặt đá quả nhiên lại bắt đầu chấn động, Mạc Thanh Cốc lại một lần nữa ôm ta lui lại mấy bước.
Ta cười nói:
“Thất thúc yên tâm, đây là do sư tổ đời thứ ba lưu lại, hắn xuất thân từ Thiếu Lâm, tâm tính nhân hậu, quyết không bố trí cơ quan đả thương người. Nơi này có lẽ có vật gì quan trọng của bổn môn để lại chăng?”
“Vậy sao!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đứng yên, phía trước cơ quan vẫn đang hoạt động, mặt đá bắt đầu mở ra hai bên, mặt đất cũng chấn động, sụt xuống, ở giữa lộ ra những bậc bằng đá kéo dài sâu vào bên trong.
Lòng ta chợt động, kìm nén kích động kéo vạt áo Mạc Thanh Cốc hồi hộp nói:
“Thất thúc, chàng lấy ngón tay đưa theo hai chữ Tiêu Dao khắc trên đó, dùng sức nhấn, phải cẩn thận đó.”
“Được!” Mạc Thanh Cốc gật đầu bước đến, toàn thân vận khí đề phòng, cẩn thận nhấn qua một lần, rút ngón tay lại, mặt đá quả nhiên lại bắt đầu chấn động, Mạc Thanh Cốc lại một lần nữa ôm ta lui lại mấy bước.
Ta cười nói:
“Thất thúc yên tâm, đây là do sư tổ đời thứ ba lưu lại, hắn xuất thân từ Thiếu Lâm, tâm tính nhân hậu, quyết không bố trí cơ quan đả thương người. Nơi này có lẽ có vật gì quan trọng của bổn môn để lại chăng?”
“Vậy sao!” Mạc Thanh Cốc gật đầu, ôm ta đứng yên, phía trước cơ quan hoạt động, mặt đá bắt đầu mở ra hai bên, mặt đất cũng chấn động, sụt xuống, ở giữa lộ ra những bậc bằng đá kéo dài sâu vào bên trong. Mạc Thanh Cốc như hiểu ra, nói:
“Ta còn cảm thấy kỳ quái, bình thường lập bia mộ bằng đá đều có nền đá bên dưới, nhưng mộ Tiêu tiền bối lại không có, hơn nữa bia mộ lại cao những hai thước, nguyên là trải qua mấy trăm năm biến chuyển, mưa gió thủy thổ đã vùi lấp hết phân nửa bia mộ, xem ra bia mộ này ít nhất cao đến ba bốn thước, cơ quan này mở ra hẳn là bằng với mặt đất, nhưng hiện tại cũng là nửa trên lộ thiên, nửa dưới chìm trong đất rồi.”
“Đúng vậy! Có lẽ quanh mộ được dựng từ đá, nếu không qua mấy trăm năm đã sớm bị phá hủy. Hiện giờ chẳng những mộ phần đều hoàn hảo, các cơ quan bên trong cũng vẫn còn chạy tốt, người kiến tạo nên ngôi mộ này cũng thật không đơn giản. A! Ta nghĩ đến một người, trừ người này ra, thật không ai có thể có bản lĩnh như vậy.” Ta hưng phấn nói.
Mạc Thanh Cốc ôm ta đứng bên ngoài chờ cơ quan vận chuyển, nghe ta nói vậy cũng hào hứng ăn ý hỏi:
“A, là vị cao nhân nào vậy? Có thủ nghệ như vậy đủ tư cách để xây dựng Hoàng lăng, trong sách sử sao có thể không ghi lại, trong giang hồ cũng không thấy có ai từng nói qua, chẳng lẽ là cao thủ hoàng gia Đại Lí?”
Ta hai mắt vừa chuyển, đem bổn sự của Hàm Cốc bát hữu* kể ra một lượt:
“Không phải đâu. Tổ tiên Tiết gia nhà ta có tám sư huynh muội, mỗi người đều riêng một bản lĩnh, Đại sư huynh Cầm điên Khang Quảng Lăng chơi đàn, Nhị sư huynh Kỳ ma Phạm Bách Linh giỏi cờ vây, Tam sư huynh Thư ngốc Cẩu Độc tính thích đọc sách, đọc đủ mọi loại, là một túc nho bụng đầy chữ nghĩa, Tứ sư ca Họa cuồng họ Ngô, trước đã từng làm chức lãnh quân của Tống triều nên gọi là Ngô lãnh quân, giỏi về nét đan thanh, sơn thủy nhân vật, cỏ cây hoa lá món gì cũng tinh xảo, thứ năm chính là tổ tiên nhà ta, thần y Diêm Vương Địch Tiết Mộ Hoa, Lục sư đệ Xảo tượng Phùng A Tam, vốn dĩ xuất thân là thợ mộc, am hiểu cơ quan bẫy rập, Thất sư muội Thạch Thanh Lộ, thánh thủ trong nghề trồng hoa cỏ, trong di vật mẹ còn để lại cho ta một cuốn ‘Thời Hoa Ký’ do bà ấy viết, Bát đệ Lý Khổi Lỗi là cao thủ dịch dung, ông ta đã cải trang thì không ai có thể nhìn ra.”
(*Hàm Cốc bát hữu: các đệ tử phái Tiêu Dao trong Thiên Long Bát Bộ.)
Mạc Thanh Cốc cười khẽ một tiếng:
“Ta biết rồi, vậy người cao thủ kia tất là Xảo tượng Phùng A Tam, đáng tiếc lại chưa từng lưu danh trên đời.”
“Đó cũng là quy định của Tiêu Dao Môn, phàm là đệ tử Tiêu Dao Môn phải cách xa giang hồ, không tham dự vào hưng suy thời thế, giang hồ tranh đấu, sống cuộc đời ẩn sĩ, ý là không tranh với đời, tiêu dao tự tại, bằng không từ khi tổ sư lập ra Tiêu Dao Môn, có ai không phải là nhân vật tuyệt đỉnh mà người trong giang hồ lại chưa từng gặp qua.” Ta có chút kiêu ngạo đáp.
Cơ quan đã ngừng hoạt động, bốn phía lại trở nên yên ắng. Mạc Thanh Cốc ôm ta, hướng vào trong cửa đá tối thui đi vào. Ta lấy ra trong túi Hỏa Chiết Tử thắp lên, chiếu sáng bên trong. Thạch thất này nằm nửa chìm nửa nổi, xuống dưới sâu hơn nữa mới phát hiện ra vấn đề vẫn chưa được tháo gỡ, trong thạch thất rộng đến bảy tám mét vuông đều được kiến tạo từ đá tảng.
Trong phòng có một cái bàn bằng đá dựa vào tường, trên bàn bày hai hàng linh bài, trên nhất là của Tiêu Dao Tử, hàng thứ hai là của ba người Vô Nhai Tử, Lý Thu Thủy, Thiên Sơn đồng lão, hiển nhiên là khi xây dựng lên thạch thất này, những người khác trong Tiêu Dao Môn vẫn còn sống, nhưng dưới hai hàng linh bài, trên mặt bàn có một chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn Thất Bảo vẽ trong tranh bên ngoài, một thanh bảo kiếm tỏa ra bảy màu hào quang, một bức vẽ cũ nát được cuộn lại, một phong thư. Tại sao lại thế này? Nhẫn Thất Bảo không truyền cho chưởng môn đời tiếp theo, mà ngược lại được đặt ở đây?
Mấy thứ đồ này khiến ta tim đập loạn vì hồi hộp, vội kéo Mạc Thanh Cốc nói:
“Thất thúc, chàng đặt ta xuống, đây là các vị sư tổ của bản môn, nhìn thấy sư tổ mà không bái không khỏi thất lễ.”
“Được, nhưng em cẩn thận đó, đừng để mình bị đau.” Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng đặt ta xuống, tuy nhiên hắn chung quy cũng là đệ tử Võ Đang, không thể bái tổ sư phái khác, buông ta ra cũng không lạy theo ta, chỉ đứng phía sau cẩn thận trông chừng.
Ta dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy, hơi hoảng nhìn mấy thứ trên bàn:
“Trên đây hẳn là tín vật của chưởng môn, nhẫn Thất Bảo, kỳ lạ là tại sao lại đặt ở đây, không phải trao cho chưởng môn kế nhiệm giữ sao?” Về phần cuốn họa ta đoán là Lăng Ba Vi Bộ và bức thư, có lẽ Hư Trúc lưu lại, ta không nói ra.
Mạc Thanh Cốc đỡ ta đi đến trước bàn, cầm nhẫn Thất Bảo lên nghi hoặc hỏi:
“Nhẫn này gọi là Thất Bảo, không biết sao lại gọi như thế, nhưng bất quá cũng chỉ là một tín vật thôi, em hà tất phải lo lắng…” Hắn nói còn chưa dứt, cả thạch thất bỗng rung chuyển mạnh, Mạc Thanh Cốc biến sắc, vội ôm lấy ta định lui ra ngoài.
Nhưng thạch thất rung chuyển nghiêng đông ngả tây đã đem cửa đá đóng lại hoàn toàn. May mắn gian phòng tuy rung chuyển nhưng trừ bụi đá trên tường và trần không ngừng rơi xuống thì không còn gì khác nữa, gian phòng không sập. Ta trong lòng ngực Mạc Thanh Cốc nhìn ra, mơ hồ thấy trên bức tường đá ẩn hiện chữ viết, trong lòng vừa động, vội kéo áo Mạc Thanh Cốc nói:
“Thất thúc, đừng hoảng loạn, chàng xem thạch thất dù đang rung chuyển nhưng cũng không rơi xuống hòn đá nhỏ nào, ngược lại lại rớt bụi đá xuống, có lẽ chàng cầm nhẫn Thất Bảo lên đã mở ra một cơ quan nào đó, bất quá sư tổ hẳn là không có ác ý, chàng xem hình như trên tường có hình vẽ và chữ viết kìa, đợi lát nữa bụi đá hoàn toàn rơi xuống, hẳn có thể thấy toàn bộ rõ ràng.”
“A! Những thứ trên bàn trừ linh bài ra thì không thấy gì nữa!”
Mạc Thanh Cốc lúc này cũng bình tĩnh lại, vận khởi Thiên Vân Trụy ôm ta đứng vững vàng, hướng bàn nhìn lại, trên bàn cuốn họa và bức thư đều không thấy đâu nữa, chỉ còn bảo kiếm tỏa sáng kia, không khỏi kinh ngạc.
Ta thở dài trong lòng, có lẽ mình không có duyên với Lăng Ba Vi Bộ rồi. Thư kia hẳn là nói nguyên nhân vì sao lại để nhẫn Thất Bảo ở đây, không muốn Mạc Thanh Cốc tự trách, cũng không nói cho hắn cuốn họa kia có thể là bộ bí tịch võ công tốc thành vô cùng lợi hại, ta nói:
“Nơi này đã có tuổi thọ hơn ba trăm năm rồi, những thứ như giấy đó hẳn là không đủ sức bền, chúng ta vừa vào thì nhìn có vẻ tốt, nhưng chỉ sợ cầm lên là nát hết, trận rung chuyển này, có lẽ đã hóa bụi hết cả rồi.” Nhưng dù ta đã giải thích, hắn vẫn tự trách:
“Đều trách ta tự tiện cầm nhẫn Thất Bảo, khởi động cơ quan, nếu không thư và cuốn họa kia là hai thứ khác nhau, hẳn là không dễ hủy như thế.”
Ta không muốn hắn tự trách thêm, liền nói:
“Cho dù chàng không đụng đến thì chúng cũng nát thôi. A! Thất thúc xem, rung động ngừng rồi kìa, trên tường vẽ những gì vậy?”
Vừa rồi trận rung chuyển khiến cho Hỏa Chiết Tử bị tắt, hiện giờ rung chuyển đã hết, ta lại thắp nó lên, ánh lửa mới tỏa sáng, bốn bức tường đều hiện rõ đầy những hình khắc cùng chữ nhỏ.
Mạc Thanh Cốc ôm ta từ bức tường phía đông nhìn lại, chỉ thấy mở đầu có khắc bốn chữ to Bắc Minh Tàn Thiên, bên cạnh có hệ thống vận động kinh mạch và chú thích. Mạc Thanh Cốc vừa thấy là võ công bí tịch, cũng không mừng rỡ mà xem kỹ, ngược lại lướt nhanh sang bên. Mà kế bên Bắc Minh Tàn Thiên chính là Lăng Ba Vi Bộ ta ao ước bấy lâu, bí tịch ngoài vẽ hình bộ pháp, thân pháp thì còn dày đặc chữ chú giải.
Ta xem mà trong lòng mừng phát cuồng, ôm Mạc Thanh Cốc cao hứng nói:
“Thất thúc, Thất thúc, đây là môn khinh công kỳ diệu nhất của phái Tiêu Dao, công phu chạy trốn vô địch, mau ghi nhớ lại đi, vạn nhất lát nữa cơ quan gì đó lại hoạt động mà hủy mất thì tiếc lắm.”
“Em tự mình xem đi, ta làm sao có thể học võ công phái khác? Bao giờ học xong thì gọi ta.” Mạc Thanh Cốc nói xong, vẫn ôm ta nhưng ánh mắt tự động nhắm lại, mặc ta tự mình đọc thuộc.
Ta tuy thích tính hắn không tham lam ngoại vật, nhưng cũng vì hắn cứng nhắc mà sinh rầu rĩ, lập tức dùng thanh âm ủy khuất nói:
“Nghe nói trăm năm trước, ngoài Đông Hải có một vị tiền bối, thê tử ông ta có trí nhớ rất tốt, chỉ đọc qua một lần là không quên. Nhưng sau khi nàng mang thai, muốn nhớ Cửu Âm Chân Kinh để chép lại cho chồng, kết quả vì cố sức nên tâm lực tiều tụy, tinh lực hao hết mà chết. Ta hiện giờ đang bị thương nặng, không có chút nội lực nào, còn phải gắng sức dùng trí lực ghi nhớ, chỉ sợ….”
“Đừng nói hươu nói vượn! Thân thể em không tốt, ta sẽ giúp em ghi nhớ, bất quá không cho phép nói lại những lời vừa rồi nữa!” Mạc Thanh Cốc hai mắt mở ra, trừng ta một cái, ngắt lời ta, hắn tuy chưa từng nghe qua chuyện ta vừa nói, nhưng cũng có biết về Cửu Âm chân kinh, hơn nữa người luyện võ sau khi bị thương, trí lực hao tổn có thể tẩu hỏa nhập ma, thực sự có thể có hậu quả như vậy.
Nghĩ đến đó, trong lòng lại đau xót, không khỏi ngắt lời ta, ngay cả chỉ là lời nói thôi cũng không muốn ta nói thêm. Ta nhìn hắn bộ dáng đau lòng, thầm cười trộm, ngoan ngoãn nói:
“Ta nghe lời, không nói.”
Rồi còn dùng ngón trỏ chắn trước môi một cái, ý sẽ không hé miệng ra nữa.
Mạc Thanh Cốc nhìn ngón tay đặt trước đôi môi thắm hồng, lửa nóng trong mắt chợt lóe, vội chuyển lực chú ý lên mấy bức tường, ta cười trộm một chút, cũng bắt đầu ghi nhớ võ công trên đó. Lăng Ba Vi Bộ này chỉ cần tinh thông Chu Dịch, phương vị bát quái, học thành không khó, chỉ một lát hai chúng ta đều nhớ kỹ.
Tiếp theo chuyển sang bức tường phía nam. Trên tường là nội công pháp môn cùng với các võ công nội môn, Tiểu Vô Tướng Công và thuật truyền âm, Bạch Hồng Chưởng, Hàn Tụ Phất Huyệt Thủ, Tiêu Dao Quy Tức Công và một số võ học của Lý Thu Thủy để lại trên tường trong cung Tây Hạ*, có lẽ là Mộng Cô* sau khi được gả đến Linh Thứu cung đã sao chép lại.
*Chi tiết xem trong Thiên Long Bát Bộ.
*Mộng Cô: Công chúa Tây Hạ, sau lấy Hư Trúc.
Tường phía tây là võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, trên đầu là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Thải Yến khinh công, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Sinh Tử Phù.. Ta và Mạc Thanh Cốc xem đến hoa cả mắt, cũng không biết tại sao, từ khi bắt đầu xem võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, trong lòng ta bỗng thấy buồn phiền bế tắc, hoa mắt ù tai, ta bỗng nhớ đến trong Thiên Long Bát Bộ từng nói qua, võ công của Thiên Sơn Đồng Lão, nội lực nếu không đủ mạnh, cố xem chỉ tự chuốc tẩu hỏa nhập ma, lập tức gắng chuyển dời đi ánh mắt không nhìn nữa. Mà Mạc Thanh Cốc đang ôm ta, lồng ngực bỗng phập phồng kịch liệt, hô hấp gấp gáp, ta sợ hắn cũng đã bị ảnh hưởng, vội ngẩng đầu nhìn, Mạc Thanh Cốc quả nhiên ánh mắt đăm đăm, sắc mặt đỏ rực, lòng ta tự trách mình, biết võ công Thiên Sơn Đồng Lão không thể tùy tiện xem lại quên nhắc nhở hắn, hắn võ công tuy cao, nội lực cũng tính là thâm hậu nhưng há có thể so với Hư Trúc may mắn, dễ dàng được người ta truyền cho bảy tám mươi năm công lực?
Mạc Thanh Cốc dù lợi hại đến đâu, nội lực cao lắm cũng chỉ trên dưới ba mươi năm là cùng. Ta nhìn hắn sắc mặt càng lúc càng đỏ, trong mắt dần hiện lên tơ hồng dữ dội, lập tức miễn cưỡng cố vận khởi chút nội lực ít ỏi còn sót lại đánh vào tâm mạch Mạc Thanh Cốc. Mạc Thanh Cốc ánh mắt chưa kịp phản ứng, thân thể thuần dương nội lực của hắn đã theo phản xạ tự nhiên đẩy ngược lại, nội lực hùng hậu phóng vào gân mạch trong bàn tay ta. Không có Mạc Thanh Cốc khống chế, nội lực tràn ngập uy mãnh dữ dội tràn đến, ta vội rút tay lại nhưng không kịp nữa, nội lực hắn lần này công kích khiến cho kinh mạch yếu ớt của ta càng thêm thương tổn.
“Thất thúc, đừng xem nữa, võ công Thiên Sơn Đồng Lão rất bá đạo, nếu không đủ nội mà cố xem, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!” Ta cố dằn nuốt xuống máu trong cổ họng đang muốn phun tràn ra ngoài không để Mạc Thanh Cốc nhìn thấu, sắc mặt trắng bệch không chút máu.
Mạc Thanh Cốc bừng tỉnh, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu nhìn thấy ta sắc mặt đại biến, vội đem nội lực ôn hòa truyền vào trong kinh mạch của ta làm dịu đi lục phủ ngũ tạng, bát mạch kỳ kinh, một hồi lâu sau mới dừng lại, cười khổ:
“Các tiền bối phái Tiêu Dao quả nhiên không ai là đơn giản, ngay cả một nữ tử mà võ công cũng bá đạo lạ thường như vậy, bằng nội lực của ta cũng không thể chống đỡ, còn khiến em bị thương.”
“Cũng do ta quên mất chuyện của Thiên Sơn Đồng Lão, vọng tưởng xem võ học lão nhân gia mà quên mất võ công của bà mỗi giai đoạn đều cần có đủ nội lực mới có thể xem được.”
Ta cũng thật quá bất đắc dĩ, thật vất vả mới gặp được võ công Thiên Sơn Đồng Lão, nhìn thấy Sinh Tử Phù thần kỳ kia lại bởi vì nội lực không đủ mà không thể xem, dù là ai thì cũng đền cảm thấy buồn bực cả, làm sao mấy nhân vật kia lại học dễ dàng đến như vậy được?
Mạc Thanh Cốc lo lắng hỏi:
“Chỉ Nhược, em cảm thấy thế nào? Thương có đỡ chút nào không?”
“Chàng yên tâm, ta không sao!” Ta cố tình tỏ ra vui vẻ trả lời, không đụng chạm gì đến chuyện mình bị nội thương.
Mạc Thanh Cốc lúc này mới yên lòng, ôm ta dạo quanh thạch thất một vòng, lo lắng nói:
“Chúng ta ở đây lâu như vậy, bên ngoài chỉ sợ trời đã tối. Nhưng làm sao để cửa mở ra đây?”
“Chàng quên cửa thạch thất đóng lại như thế nào rồi sao? Phải có chìa khóa thôi, mở thế nào, đóng thế đó.” Ta nhìn trong thạch thất, ngoại trừ bài vị và thanh kiếm thì không còn gì khác, liền nghĩ đến chiếc nhẫn Thất Bảo trong tay Mạc Thanh Cốc.
Mạc Thanh Cốc gật gật đầu, đặt chiếc nhẫn lại nguyên vị trí. Quả nhiên giữa bức tường phía nam, hai cánh cửa đá nặng nề chậm chạp mở ra, ánh sáng từ bên ngoài có chút yếu ớt tối tăm chiếu vào. Mạc Thanh Cốc ôm ta đi ra ngoài, ta thổi tắt Hỏa Chiết Tử, kỳ thật thời gian trong đó cũng không lâu lắm, nhưng dưới đáy vực này ánh sáng rất yếu nên mới có vẻ như tối muộn, thực ra mặt trời mới ngả xuống chút ít thôi.
Một hồi Mạc Thanh Cốc lại như thường lệ làm cho ta cháo thịt, giúp ta ăn xong liền bàn với ta, ban đêm trời lạnh, thân thể ta như hiện giờ khó có thể chịu được, gian thạch thất kia cũng gần mộ, không tốt để ở, vẫn nên ở bên ngoài rừng trúc dựng một ngôi nhà nhỏ bằng trúc đi! Không mất bao nhiêu công, mà hiện giờ thương thế của ta ít nhất phải mất hai tháng mới hồi phục lại được. Mà lành lại rồi, còn phải nghĩ cách tìm đường ra ngoài. Làm một căn nhà là điều cần thiết.
Ta tuy không muốn Mạc Thanh Cốc chịu mệt mỏi, nhưng cũng không thể phản đối, gật đầu đồng ý, ngồi yên dưới bóng cây nhìn Mạc Thanh Cốc mồ hôi rớt như mưa mau chóng kiếm dây leo làm dây thừng, chặt trúc dựng nhà, còn kiếm thật nhiều cỏ dại lợp lên làm mái, trát bùn đất làm tường. Vội vội vàng vàng, đến tối mới dựng xong căn nhà trúc nhỏ, Mạc Thanh Cốc không dừng lại, nhanh chóng làm thêm hai cái giường nhỏ bằng thân trúc, lại nấu ăn, ôm ta vào trong, bước chân nhanh chóng nhưng không thiếu kiên nhẫn.
Ta nén ẩm ướt trong mắt, cũng không khách khí, ăn xong bữa tối, hắn đốt lên một đống lửa trong bồn đá đặt ở giữa nhà, mở cửa sổ ra, dặn ta yên tâm ngủ. Ta biết ban đêm hắn còn muốn thức trông lửa, sợ ta chịu lạnh mà chính mình không thể ngủ yên giấc. Nhìn mắt hắn, ta khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Thất thúc, ở trong phòng trúc này, chỉ cần chàng bên cạnh, ta sẽ không cảm thấy lạnh nữa. Ban đêm chàng cũng ôm ta ngủ, không cần trông lửa làm gì.”
“Được, ta ở bên cạnh em, em yên tâm ngủ đi!” Mạc Thanh Cốc cười đạm mạc, đưa giường trúc của hắn hợp với giường ta lại một chỗ, cởi áo khoác đắp lên người ta, ngồi ôm ta vào lòng, nhắm mắt lại, một hồi liền ngủ say. Ta nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, trong lòng thề, đối với nam nhân này, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Nửa đêm, ngọn lửa dần dần lụi đi. Mạc Thanh Cốc mở mắt, cẩn thận nhích người bước xuống giường, nhẹ nhàng thêm củi vào lửa, trở lại bên giường đắp lại áo cho người con gái nằm đó, rồi cẩn thận nằm xuống, nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ tiếp. Nhưng trong mơ, những võ công ban ngày xem đều bay múa trong đầu hắn, bộ pháp, chưởng pháp, vận lực pháp môn, các loại tuyệt học kỳ diệu dần dần dung hợp với võ công chính mình.
Ngày thứ hai trở đi, hai chúng ta ở trong sơn cốc, cuộc sống cũng dần dần ổn định. Buổi sáng Mạc Thanh Cốc ra ngoài săn thú, theo hướng dẫn của ta hái thảo dược giúp ta chữa thương. Buổi chiều ăn xong, liền đến thạch thất học võ công phái Tiêu Dao, chẳng qua ta bị thương không thể làm được gì, chỉ có thể nhớ kỹ mà không luyện, Mạc Thanh Cốc dưới trăm ngàn yêu cầu của ta giúp ta nhớ kỹ các loại võ học trên tường.
Ta nhìn hắn nhớ rõ càng nhiều, trong lòng càng cao hứng, tưởng tượng đến Mạc Thanh Cốc càng giống như lão ngoan đồng Chu Bá Thông, giúp ta học võ công phái Tiêu Dao mà không biết chính bản thân mình luyện thành, cảm giác thực hưng phấn, một mực cười trộm trong lòng, nghĩ đến sau khi luyện thành võ công Tiêu Dao, Mạc Thanh Cốc có thể kết hợp với võ công Võ Đang lấy nhu khắc cương, giang hồ này có lẽ sẽ không ai làm khó được hắn, về sau lão già Thành Côn muốn hại hắn cũng khó làm được.