Chu lão hai mắt đỏ lên, lại phảng phất nhớ đến trước kia khi còn ở trên sông Hán Thủy, mỗi ngày neo thuyền lại nghỉ ngơi, con gái liền tự tay hâm nóng rượu cho ông, bưng lên đồ ăn ông thích, cùng ông đàm luận thế sự xung quanh. Thời gian trôi đi không thể nào trở lại, con gái cũng dần dần đã lớn, mắt thấy đã phải gả chồng, nghĩ đến con vừa trở về liền đã phải rời khỏi mình, vào nhà người khác, trong lòng vạn phần không muốn, nhưng con gái sắp mười chín tuổi rồi, con nhà người ta tuổi này đều có mấy đứa con, sao có thể vì mình luyến tiếc mà chậm trễ lương duyên của con?
Con gái nhà người ta, từng này tuổi đều đã có mấy đứa nhỏ, sao có thể vì mình luyến tiếc mà bỏ lỡ lương duyên của con? Nghĩ vậy, ông cố cứng rắn trong lòng, tiếp lấy đôi đũa, nhấp ngụm rượu, cười nói:
“Vẫn là nha đầu hiểu khẩu vị của cha. Ở bên ngoài có chịu ủy khuất gì không? Nói cha nghe.”
“Sao có thể chịu ủy khuất gì chứ ạ? Có Võ Đang lục hiệp coi chừng, ai dám bắt nạt con? Chỉ là con không thích cuộc sống giang hồ, tự mình muốn rời khỏi Nga Mi, lại có sự kiện đại hội Đồ Sư ở Thiếu Lâm, con đi theo Thanh Cốc góp vui nên trở lại trễ mấy ngày.” Chỉ Nhược không đề cập đến những phiêu lưu của mình trong chốn giang hồ và Diệt Tuyệt sư thái khí thế bức người.
Chu lão nghe con gái sửa lại xưng hô với Mạc Thất hiệp, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại bất động thanh sắc, cười hì hì hỏi:
“Lại nói mấy năm nay ít nhiều phái Võ Đang đối với chúng ta rất quan tâm, đúng rồi, mới rồi Tống gia nương tử còn đến hỏi con cho Mạc Thất hiệp nữa, con cảm thấy thế nào? Có thể đồng ý không?”
“A! Con không cần, con còn muốn ở cùng cha, hiếu kính chăm sóc cho cha nữa, cái gì mà thất hiệp bát hiệp, ai để ý hắn!” Chỉ Nhược nghe mà cả kinh, Tống đại tẩu sao có thể tới cầu thân, bọn họ rời khỏi đáy vực bất quá mới được hơn một tháng, người ở Võ Đang làm sao biết được? Phản ứng này, có phải nhanh quá không? Lại nghĩ đến dọc đường đi Mạc Thanh Cốc cùng nàng thân cận, cố đè nén lại cảm xúc, cắn răng nói trở về núi muốn thành thân ngay, nghĩ đến đây trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười, động tác này của hắn… cũng nhanh quá đi!
Bọn họ từ khi xác định quan hệ đến nay cũng bất quá được mấy tháng, giờ muốn thành thân, giống như ở thời hiện đại cưới chạy không bằng. Chu lão nhìn con gái vừa thẹn vừa giận, lại cố nén muốn bật cười, liền làm bộ nghiêm túc nói:
“Nha đầu cũng cảm thấy không thích hợp, có lẽ nghĩ giống cha, Mạc Thất hiệp con người tốt, bộ dạng cũng rất được, xuất thân cũng tốt, nhưng hắn hơn con những hơn mười tuổi, vậy là có chút lớn, ngày mai cha trả lời Tống gia nương tử, từ chối hôn sự này.”
“A! Con cũng không nói Thanh Cốc lớn tuổi a! Chồng lớn vợ nhỏ không phải có nhiều sao? Có nhà còn hơn những hơn hai mươi tuổi kia, mới hơn mười…”
Chỉ Nhược nghe xong Chu lão nói, trong lòng cuống lên, vội giải thích, nói hai câu thì nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của cha, nhất thời xấu hổ không tả được, không ngẩng đầu lên nổi, nàng thật sự không ngờ có ngày lại bị người thành thật như cha trêu chọc. Chỉ là nàng không nghĩ đến, người thật thà ở cùng lão nhân tinh Trương Tam Phong vài năm, cũng không có khả năng còn được nguyên bản như cũ.
Chu lão cười ha ha nhìn con gái bộ dạng xấu hổ, trên mặt hiện vẻ hài lòng lại nhấp mấy ngụm rượu, áp chế tâm tình không nỡ trong lòng, nói:
“Xem ra thật sự là con gái lớn không thể giữ trong nhà, giữ qua giữ lại giữ thành oán a! Nếu nha đầu không chê Mạc Thất hiệp có chút lớn tuổi, vậy cha có thể làm chủ cho con, dù sao lấy điều kiện của chúng ta, có thể tìm được ai tốt cả người lẫn gia thế như Mạc Thất hiệp cũng không dễ.”
“Cha sao lại nói thế, nhà chúng ta kém lắm sao? Còn gọi hắn cái gì thất hiệp, cha là trưởng bối của hắn, gọi hắn bằng tên là được rồi.”
Chỉ Nhược đỏ mặt, nhỏ giọng cãi lại,Chulão nghe lại được một trận cười to.
Cứ như thế, hai ngày sau Tống đại tẩu đến,Chulão liền cao hứng đem ngày sinh tháng đẻ của Chỉ Nhược chính thức giao cho nàng. Võ Đang tuy là môn phái giang hồ nhưng quy củ không thể lỗ mãng, hai bên trao đổi bát tự canh thiếp, sau khi Võ Đang đưa sính lễ đến xem như chính thức đính hôn, song phương bắt đầu bàn bạc tìm ngày hoàng đạo.
Tất cả mọi người đều nghĩ chờ mấy tháng nữa mới tổ chức hôn lễ, thời gian dài chút thì có thể đem hôn lễ sửa soạn chu đáo hơn, vì nếu quá nhanh, rất nhiều khách mời ở xa, võ lâm tiền bối.. sẽ không đến kịp. Nhưng không biết vì sao Mạc Thanh Cốc lại kiên trì chọn ngày hoàng đạo gần nhất, khiến cho mấy đại hiệp Võ Đang biết hai người cùng sống một thời gian dưới đáy vực có chút nghi ngờ.
Tuy biết rằng Thất sư đệ sẽ không làm ra loại chuyện thất lễ như thế, nhưng Mạc Thanh Cốc kiên trì khiến người ta không thể không nghi ngờ, rốt cuộc thì vẫn phải theo ý hắn, đồng ý tổ chức hôn lễ vào ngày hoàng đạo gần nhất, nhưng thời gian này hai người sẽ không thể gặp mặt. Chỉ Nhược không biết đó là công của Mạc Thanh Cốc, chỉ nghĩ vẫn đang yêu thôi, tại sao ngày thành thân lại đến nhanh như vậy? Chính Bối Cẩm Nghi trước đây cũng sau mấy tháng mới thành hôn, bất đắc dĩ chỉ có thể theo, đây là quy củ cổ đại, không thể nào phản đối, đành cả ngày buồn ngồi trong nhà may áo cưới.
Chu lão cũng xuống núi thêm mấy lần nữa mua đồ cưới cho con gái, giường, bàn, hòm xiểng, chăn đệm… đầy đủ mọi thứ, nào là bàn trang điểm sơn son khắc hoa, giường gỗ sơn son khắc hoa, ghế sơn son, bàn sơn son, hòm sơn son……
Mua thêm dưới chân núi gần một trăm mẫu ruộng tốt, mấy cửa hiệu, Chỉ Nhược biết, những thứ quần áo trang sức, vàng bạc đồ tế nhuyễn xếp đủ hai mươi thùng, còn những đồ khác nữa, đặt mua những thứ này có lẽ để tiêu hết chỗ gọi là tiền sính lễ. Càng khiến Chỉ Nhược khó hiểu là, ở cổ đại, trong những đồ sính lễ thì giường cưới là quan trọng nhất, thậm chí cái giường tốt còn quý hơn cả một ngôi nhà.
Cho đến khi chiếc giường khắc hoa được đưa đến, Chỉ Nhược mới hiểu, nguyên chỉ là một cái giường thôi, thế nhưng lại có thể so với cả một gian phòng nhỏ, chẳng những có thể mở rộng, phía trước còn có tấm gỗ để nha hoàn trực đêm nghỉ tạm, hai bên còn có thể thắp nến. Phía dưới bên trái có giá đỡ làm hình gốc cây đỡ lấy ngăn tủ hai cánh đựng quần áo, bên trên nữa là một bàn trang điểm nhỏ, trên bàn có bình hoa, bộ đồ trà, đồ dùng linh tinh, bên phải có bồn cầu (cái này ta hem rõ là thế nào nha), bên ngoài khắc hoa, chim thú, dây leo… vây quanh, thật sự vô cùng tinh xảo đẹp mắt, lại có nhiều công năng, có thể nói là đầy đủ không gian cho cuộc sống hàng ngày rồi, khó trách trong Kim Bình Mai, một chương viết về giường cưới lại trịnh trọng kỹ càng như vậy, thì ra người ở nhà gia thế, có một chiếc giường như vậy cũng không đơn giản.
Cứ như vậy, bận rộn hơn mười ngày, Chỉ Nhược lúc nhanh lúc chậm, có ba tẩu tử Võ Đang chỉ đạo, cuối cùng cũng tự tay may xong bộ áo cưới. Thiếp cưới cũng đã hoàn thành, ngày tháng tính danh viết trong đó cũng điền hết, trong viện Mạc Thanh Cốc ở cũng đã tu sửa lại xong, ngay cả thực đơn cũng đã định ra rồi, chỉ chờ thiếp cưới đưa xong là bắt đầu sửa soạn hôn lễ, chuẩn bị thực đơn cỗ bàn, đúng lúc này, một phong thư cáo biệt của Trương Vô Kỵ lại quấy rầy hết thảy.
Mọi người ngoại trừ Chỉ Nhược biết nguyên nhân, những người khác đều không hiểu, Trương Vô Kỵ này, không hảo hảo mà làm giáo chủ Minh giáo, vì sao lại muốn đi ẩn cư? Ẩn cư thì ẩn cư, lại còn muốn mang theo Triệu Mẫn quận chúa Thát tử kia, không thể không khiến mọi người hoài nghi trong này có gì không đúng, nhưng nét chữ trong thư quả thật đúng là của Trương Vô Kỵ, mọi người đành phỏng đoán, người hồn hậu và không có tâm kế như Trương Vô Kỵ lại trúng bẫy của yêu nữ.
Đành phải bỏ lại hết thảy công việc, để lại một mình Trương Tam Phong ở lại núi tọa trấn Võ Đang, còn lại lục hiệp đều xuống núi một lượt tìm Trương Vô Kỵ, chỉ e hắn trúng ám toán của Triệu Mẫn mà xảy ra chuyện gì. Chỉ Nhược nguyên không nghĩ thành thân quá sớm, nhưng hôn kỳ kéo dài nàng lại không thể nào vui nổi, nghĩ đến Trương Vô Kỵ mang theo đôi tiểu mỹ nữ không biết ẩn cư tại nơi nào rồi, cũng không biết người Võ Đang đi nơi nào tìm kiếm họ đây.
Khiến cho Chỉ Nhược giận thầm, ngươi muốn ẩn cư, chẳng lẽ không thể tốn mấy ngày đến cáo biệt thúc thúc bá bá thái sư phụ của ngươi sao? Còn có Tạ Tốn người khiến ngươi có thể bỏ rơi cô dâu trong hôn lễ, cũng quên luôn sao? Những người yêu thương hắn như vậy, thái sư phụ, nghĩa phụ, thúc thúc bá bá, chỉ dùng một phong thư là xong thôi sao? Trương Vô Kỵ, ngươi cũng thật khiến những người yêu thương ngươi phải thất vọng, uổng phí bọn họ dồn hết tình cảm cho ngươi, chỉ một Triệu Mẫn, một quỷ kế nho nhỏ của Chu Nguyên Chương đã khiến ngươi quên hết cả thân nhân của mình rồi sao?
Ẩn cư, ẩn cư có thể thay đổi sao? Chỉ Nhược thật hoài nghi người đã quen vinh hoa phú quý, đeo vàng dát bạc, cao cao tại thượng như Triệu Mẫn có thể chịu nổi hay không cuộc sống dân đen nghèo hèn mà Thát tử bọn họ vẫn khinh bỉ xếp ở bậc thấp nhất, nghèo hèn thì sinh trăm sự phiền não, Trương Vô Kỵ lại rất có nguyên tắc, không còn của cải gì, còn có cô con gái được Kim Hoa bà bà xuất quỷ nhập thần nhìn chằm chằm, cuộc sống bọn họ, hẳn là rất thú vị! Chỉ Nhược không thể nào mà tưởng tượng ra một điều gì tốt.
Bởi vì sau khi đính hôn, nữ tử không được tùy tiện xuất môn, lần này chuyện tìm kiếm Trương Vô Kỵ Chỉ Nhược cũng không xuống núi, luôn ở trên Võ Đang chờ mọi người báo tin tức về, nhưng vẫn chưa có kết quả. Lúc này, những người chủ sự trong Minh giáo như Vi Nhất Tiếu, Bạch Mi Ưng Vương, Phạm Dao, Ngũ Tán Nhân, Ngũ Hành Kỳ đang trong chiến trận với Thát tử đều ào ào gửi thư về hoặc tự mình đến hỏi thăm nguyên nhân tại sao, làm sao bỗng dưng lại đem ngôi vị giáo chủ truyền cho Phạm Dao rồi bặt vô âm tín?
Chỉ Nhược đứng trên sườn núi nhìn thấy Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính và Ân Dã Vương rầu rĩ xuống núi, nghe nói Trương Vô Kỵ cũng không có lời nào với bọn họ, cũng giống ở đây, chỉ có một bức thư gửi đến, nói là chán ghét cuộc sống thù oán chém giết giang hồ, mang theo Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn đi quy ẩn, nhưng không nói thêm nửa câu dặn dò nào với Minh giáo hay nghĩa phụ, ông ngoại của hắn.
Thật uổng phí công sức Bạch Mi Ưng Vương đã vì hắn mà bôn ba nhiều như vậy, vì hắn mà dọn dẹp hết chướng ngại trong Minh giáo, bất đắc dĩ chỉ mấy ngày thôi mà hắn đã rời đi không chút lưu luyến, cũng quá tổn thương người. Tuy thế, Thiên Ưng giáo góp phần lớn nhân lực và tiền tài thúc đẩy nghiệp lớn kháng Nguyên, không thể bỏ dở nửa chừng, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Mà Minh giáo cùng Võ Đang kiên nhẫn tìm người suốt mấy tháng vẫn không thấy chút tăm hơi nào, đành bất đắc dĩ trở về núi.
Chỉ Nhược nghe được chính xác ngày Mạc Thanh Cốc trở về, mấy tháng xa cách nhung nhớ khiến nàng bất chấp rụt rè, náu kín trên tán cây đại thụ dưới chân núi, thầm nghĩ chờ Mạc Thanh Cốc trở về, mình có thể là người đầu tiên nhìn thấy hắn, mấy tháng trôi qua, núi Võ Đang lúc này gió rét đã thổi mạnh, trời đã có chút tuyết lất phất xen lẫn vào màu xanh lá tùng, nàng cố chịu cái lạnh đứng ngóng về phía xa, chỉ muốn lập tức được nhìn thấy người mình mong nhớ đã lâu.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp khuất núi, mấy cái bóng dài ngoằng trải trên mặt đất dần tiến đến, Chỉ Nhược lập tức vượt qua giá lạnh phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ra, kia là những khuôn mặt quen thuộc đang chậm rãi bước dưới những tán tuyết tùng, Tống Đại hiệp, Du Nhị hiệp, Du Tam hiệp, Trương Tứ hiệp, Ân Lục hiệp, Mạc Thất hiệp. Ánh mắt tràn đầy mong nhớ của nàng dừng lại trên người Mạc Thanh Cốc, thân mình lại bỗng nhiên cứng đờ, không dám tin. Cùng sóng vai bước đi với Mạc Thanh Cốc, là một cô gái mặc y phục màu hồng nhạt, dung mạo ôn nhu dịu dàng tầm mười bảy mười tám tuổi.
Chu lão hai mắt đỏ lên, lại phảng phất nhớ đến trước kia khi còn ở trên sông Hán Thủy, mỗi ngày neo thuyền lại nghỉ ngơi, con gái liền tự tay hâm nóng rượu cho ông, bưng lên đồ ăn ông thích, cùng ông đàm luận thế sự xung quanh. Thời gian trôi đi không thể nào trở lại, con gái cũng dần dần đã lớn, mắt thấy đã phải gả chồng, nghĩ đến con vừa trở về liền đã phải rời khỏi mình, vào nhà người khác, trong lòng vạn phần không muốn, nhưng con gái sắp mười chín tuổi rồi, con nhà người ta tuổi này đều có mấy đứa con, sao có thể vì mình luyến tiếc mà chậm trễ lương duyên của con?
Con gái nhà người ta, từng này tuổi đều đã có mấy đứa nhỏ, sao có thể vì mình luyến tiếc mà bỏ lỡ lương duyên của con? Nghĩ vậy, ông cố cứng rắn trong lòng, tiếp lấy đôi đũa, nhấp ngụm rượu, cười nói:
“Vẫn là nha đầu hiểu khẩu vị của cha. Ở bên ngoài có chịu ủy khuất gì không? Nói cha nghe.”
“Sao có thể chịu ủy khuất gì chứ ạ? Có Võ Đang lục hiệp coi chừng, ai dám bắt nạt con? Chỉ là con không thích cuộc sống giang hồ, tự mình muốn rời khỏi Nga Mi, lại có sự kiện đại hội Đồ Sư ở Thiếu Lâm, con đi theo Thanh Cốc góp vui nên trở lại trễ mấy ngày.” Chỉ Nhược không đề cập đến những phiêu lưu của mình trong chốn giang hồ và Diệt Tuyệt sư thái khí thế bức người.
Chu lão nghe con gái sửa lại xưng hô với Mạc Thất hiệp, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại bất động thanh sắc, cười hì hì hỏi:
“Lại nói mấy năm nay ít nhiều phái Võ Đang đối với chúng ta rất quan tâm, đúng rồi, mới rồi Tống gia nương tử còn đến hỏi con cho Mạc Thất hiệp nữa, con cảm thấy thế nào? Có thể đồng ý không?”
“A! Con không cần, con còn muốn ở cùng cha, hiếu kính chăm sóc cho cha nữa, cái gì mà thất hiệp bát hiệp, ai để ý hắn!” Chỉ Nhược nghe mà cả kinh, Tống đại tẩu sao có thể tới cầu thân, bọn họ rời khỏi đáy vực bất quá mới được hơn một tháng, người ở Võ Đang làm sao biết được? Phản ứng này, có phải nhanh quá không? Lại nghĩ đến dọc đường đi Mạc Thanh Cốc cùng nàng thân cận, cố đè nén lại cảm xúc, cắn răng nói trở về núi muốn thành thân ngay, nghĩ đến đây trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười, động tác này của hắn… cũng nhanh quá đi!
Bọn họ từ khi xác định quan hệ đến nay cũng bất quá được mấy tháng, giờ muốn thành thân, giống như ở thời hiện đại cưới chạy không bằng. Chu lão nhìn con gái vừa thẹn vừa giận, lại cố nén muốn bật cười, liền làm bộ nghiêm túc nói:“Nha đầu cũng cảm thấy không thích hợp, có lẽ nghĩ giống cha, Mạc Thất hiệp con người tốt, bộ dạng cũng rất được, xuất thân cũng tốt, nhưng hắn hơn con những hơn mười tuổi, vậy là có chút lớn, ngày mai cha trả lời Tống gia nương tử, từ chối hôn sự này.”
“A! Con cũng không nói Thanh Cốc lớn tuổi a! Chồng lớn vợ nhỏ không phải có nhiều sao? Có nhà còn hơn những hơn hai mươi tuổi kia, mới hơn mười…”
Chỉ Nhược nghe xong Chu lão nói, trong lòng cuống lên, vội giải thích, nói hai câu thì nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của cha, nhất thời xấu hổ không tả được, không ngẩng đầu lên nổi, nàng thật sự không ngờ có ngày lại bị người thành thật như cha trêu chọc. Chỉ là nàng không nghĩ đến, người thật thà ở cùng lão nhân tinh Trương Tam Phong vài năm, cũng không có khả năng còn được nguyên bản như cũ.
Chu lão cười ha ha nhìn con gái bộ dạng xấu hổ, trên mặt hiện vẻ hài lòng lại nhấp mấy ngụm rượu, áp chế tâm tình không nỡ trong lòng, nói:
“Xem ra thật sự là con gái lớn không thể giữ trong nhà, giữ qua giữ lại giữ thành oán a! Nếu nha đầu không chê Mạc Thất hiệp có chút lớn tuổi, vậy cha có thể làm chủ cho con, dù sao lấy điều kiện của chúng ta, có thể tìm được ai tốt cả người lẫn gia thế như Mạc Thất hiệp cũng không dễ.”
“Cha sao lại nói thế, nhà chúng ta kém lắm sao? Còn gọi hắn cái gì thất hiệp, cha là trưởng bối của hắn, gọi hắn bằng tên là được rồi.”
Chỉ Nhược đỏ mặt, nhỏ giọng cãi lại,Chulão nghe lại được một trận cười to.
Cứ như thế, hai ngày sau Tống đại tẩu đến,Chulão liền cao hứng đem ngày sinh tháng đẻ của Chỉ Nhược chính thức giao cho nàng. Võ Đang tuy là môn phái giang hồ nhưng quy củ không thể lỗ mãng, hai bên trao đổi bát tự canh thiếp, sau khi Võ Đang đưa sính lễ đến xem như chính thức đính hôn, song phương bắt đầu bàn bạc tìm ngày hoàng đạo.
Tất cả mọi người đều nghĩ chờ mấy tháng nữa mới tổ chức hôn lễ, thời gian dài chút thì có thể đem hôn lễ sửa soạn chu đáo hơn, vì nếu quá nhanh, rất nhiều khách mời ở xa, võ lâm tiền bối.. sẽ không đến kịp. Nhưng không biết vì sao Mạc Thanh Cốc lại kiên trì chọn ngày hoàng đạo gần nhất, khiến cho mấy đại hiệp Võ Đang biết hai người cùng sống một thời gian dưới đáy vực có chút nghi ngờ.
Tuy biết rằng Thất sư đệ sẽ không làm ra loại chuyện thất lễ như thế, nhưng Mạc Thanh Cốc kiên trì khiến người ta không thể không nghi ngờ, rốt cuộc thì vẫn phải theo ý hắn, đồng ý tổ chức hôn lễ vào ngày hoàng đạo gần nhất, nhưng thời gian này hai người sẽ không thể gặp mặt. Chỉ Nhược không biết đó là công của Mạc Thanh Cốc, chỉ nghĩ vẫn đang yêu thôi, tại sao ngày thành thân lại đến nhanh như vậy? Chính Bối Cẩm Nghi trước đây cũng sau mấy tháng mới thành hôn, bất đắc dĩ chỉ có thể theo, đây là quy củ cổ đại, không thể nào phản đối, đành cả ngày buồn ngồi trong nhà may áo cưới.
Chu lão cũng xuống núi thêm mấy lần nữa mua đồ cưới cho con gái, giường, bàn, hòm xiểng, chăn đệm… đầy đủ mọi thứ, nào là bàn trang điểm sơn son khắc hoa, giường gỗ sơn son khắc hoa, ghế sơn son, bàn sơn son, hòm sơn son……
Mua thêm dưới chân núi gần một trăm mẫu ruộng tốt, mấy cửa hiệu, Chỉ Nhược biết, những thứ quần áo trang sức, vàng bạc đồ tế nhuyễn xếp đủ hai mươi thùng, còn những đồ khác nữa, đặt mua những thứ này có lẽ để tiêu hết chỗ gọi là tiền sính lễ. Càng khiến Chỉ Nhược khó hiểu là, ở cổ đại, trong những đồ sính lễ thì giường cưới là quan trọng nhất, thậm chí cái giường tốt còn quý hơn cả một ngôi nhà.
Cho đến khi chiếc giường khắc hoa được đưa đến, Chỉ Nhược mới hiểu, nguyên chỉ là một cái giường thôi, thế nhưng lại có thể so với cả một gian phòng nhỏ, chẳng những có thể mở rộng, phía trước còn có tấm gỗ để nha hoàn trực đêm nghỉ tạm, hai bên còn có thể thắp nến. Phía dưới bên trái có giá đỡ làm hình gốc cây đỡ lấy ngăn tủ hai cánh đựng quần áo, bên trên nữa là một bàn trang điểm nhỏ, trên bàn có bình hoa, bộ đồ trà, đồ dùng linh tinh, bên phải có bồn cầu (cái này ta hem rõ là thế nào nha), bên ngoài khắc hoa, chim thú, dây leo… vây quanh, thật sự vô cùng tinh xảo đẹp mắt, lại có nhiều công năng, có thể nói là đầy đủ không gian cho cuộc sống hàng ngày rồi, khó trách trong Kim Bình Mai, một chương viết về giường cưới lại trịnh trọng kỹ càng như vậy, thì ra người ở nhà gia thế, có một chiếc giường như vậy cũng không đơn giản.
Cứ như vậy, bận rộn hơn mười ngày, Chỉ Nhược lúc nhanh lúc chậm, có ba tẩu tử Võ Đang chỉ đạo, cuối cùng cũng tự tay may xong bộ áo cưới. Thiếp cưới cũng đã hoàn thành, ngày tháng tính danh viết trong đó cũng điền hết, trong viện Mạc Thanh Cốc ở cũng đã tu sửa lại xong, ngay cả thực đơn cũng đã định ra rồi, chỉ chờ thiếp cưới đưa xong là bắt đầu sửa soạn hôn lễ, chuẩn bị thực đơn cỗ bàn, đúng lúc này, một phong thư cáo biệt của Trương Vô Kỵ lại quấy rầy hết thảy.
Mọi người ngoại trừ Chỉ Nhược biết nguyên nhân, những người khác đều không hiểu, Trương Vô Kỵ này, không hảo hảo mà làm giáo chủ Minh giáo, vì sao lại muốn đi ẩn cư? Ẩn cư thì ẩn cư, lại còn muốn mang theo Triệu Mẫn quận chúa Thát tử kia, không thể không khiến mọi người hoài nghi trong này có gì không đúng, nhưng nét chữ trong thư quả thật đúng là của Trương Vô Kỵ, mọi người đành phỏng đoán, người hồn hậu và không có tâm kế như Trương Vô Kỵ lại trúng bẫy của yêu nữ.
Đành phải bỏ lại hết thảy công việc, để lại một mình Trương Tam Phong ở lại núi tọa trấn Võ Đang, còn lại lục hiệp đều xuống núi một lượt tìm Trương Vô Kỵ, chỉ e hắn trúng ám toán của Triệu Mẫn mà xảy ra chuyện gì. Chỉ Nhược nguyên không nghĩ thành thân quá sớm, nhưng hôn kỳ kéo dài nàng lại không thể nào vui nổi, nghĩ đến Trương Vô Kỵ mang theo đôi tiểu mỹ nữ không biết ẩn cư tại nơi nào rồi, cũng không biết người Võ Đang đi nơi nào tìm kiếm họ đây.
Khiến cho Chỉ Nhược giận thầm, ngươi muốn ẩn cư, chẳng lẽ không thể tốn mấy ngày đến cáo biệt thúc thúc bá bá thái sư phụ của ngươi sao? Còn có Tạ Tốn người khiến ngươi có thể bỏ rơi cô dâu trong hôn lễ, cũng quên luôn sao? Những người yêu thương hắn như vậy, thái sư phụ, nghĩa phụ, thúc thúc bá bá, chỉ dùng một phong thư là xong thôi sao? Trương Vô Kỵ, ngươi cũng thật khiến những người yêu thương ngươi phải thất vọng, uổng phí bọn họ dồn hết tình cảm cho ngươi, chỉ một Triệu Mẫn, một quỷ kế nho nhỏ của Chu Nguyên Chương đã khiến ngươi quên hết cả thân nhân của mình rồi sao?
Ẩn cư, ẩn cư có thể thay đổi sao? Chỉ Nhược thật hoài nghi người đã quen vinh hoa phú quý, đeo vàng dát bạc, cao cao tại thượng như Triệu Mẫn có thể chịu nổi hay không cuộc sống dân đen nghèo hèn mà Thát tử bọn họ vẫn khinh bỉ xếp ở bậc thấp nhất, nghèo hèn thì sinh trăm sự phiền não, Trương Vô Kỵ lại rất có nguyên tắc, không còn của cải gì, còn có cô con gái được Kim Hoa bà bà xuất quỷ nhập thần nhìn chằm chằm, cuộc sống bọn họ, hẳn là rất thú vị! Chỉ Nhược không thể nào mà tưởng tượng ra một điều gì tốt.
Bởi vì sau khi đính hôn, nữ tử không được tùy tiện xuất môn, lần này chuyện tìm kiếm Trương Vô Kỵ Chỉ Nhược cũng không xuống núi, luôn ở trên Võ Đang chờ mọi người báo tin tức về, nhưng vẫn chưa có kết quả. Lúc này, những người chủ sự trong Minh giáo như Vi Nhất Tiếu, Bạch Mi Ưng Vương, Phạm Dao, Ngũ Tán Nhân, Ngũ Hành Kỳ đang trong chiến trận với Thát tử đều ào ào gửi thư về hoặc tự mình đến hỏi thăm nguyên nhân tại sao, làm sao bỗng dưng lại đem ngôi vị giáo chủ truyền cho Phạm Dao rồi bặt vô âm tín?
Chỉ Nhược đứng trên sườn núi nhìn thấy Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính và Ân Dã Vương rầu rĩ xuống núi, nghe nói Trương Vô Kỵ cũng không có lời nào với bọn họ, cũng giống ở đây, chỉ có một bức thư gửi đến, nói là chán ghét cuộc sống thù oán chém giết giang hồ, mang theo Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn đi quy ẩn, nhưng không nói thêm nửa câu dặn dò nào với Minh giáo hay nghĩa phụ, ông ngoại của hắn.
Thật uổng phí công sức Bạch Mi Ưng Vương đã vì hắn mà bôn ba nhiều như vậy, vì hắn mà dọn dẹp hết chướng ngại trong Minh giáo, bất đắc dĩ chỉ mấy ngày thôi mà hắn đã rời đi không chút lưu luyến, cũng quá tổn thương người. Tuy thế, Thiên Ưng giáo góp phần lớn nhân lực và tiền tài thúc đẩy nghiệp lớn kháng Nguyên, không thể bỏ dở nửa chừng, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Mà Minh giáo cùng Võ Đang kiên nhẫn tìm người suốt mấy tháng vẫn không thấy chút tăm hơi nào, đành bất đắc dĩ trở về núi.
Chỉ Nhược nghe được chính xác ngày Mạc Thanh Cốc trở về, mấy tháng xa cách nhung nhớ khiến nàng bất chấp rụt rè, náu kín trên tán cây đại thụ dưới chân núi, thầm nghĩ chờ Mạc Thanh Cốc trở về, mình có thể là người đầu tiên nhìn thấy hắn, mấy tháng trôi qua, núi Võ Đang lúc này gió rét đã thổi mạnh, trời đã có chút tuyết lất phất xen lẫn vào màu xanh lá tùng, nàng cố chịu cái lạnh đứng ngóng về phía xa, chỉ muốn lập tức được nhìn thấy người mình mong nhớ đã lâu.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp khuất núi, mấy cái bóng dài ngoằng trải trên mặt đất dần tiến đến, Chỉ Nhược lập tức vượt qua giá lạnh phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ra, kia là những khuôn mặt quen thuộc đang chậm rãi bước dưới những tán tuyết tùng, Tống Đại hiệp, Du Nhị hiệp, Du Tam hiệp, Trương Tứ hiệp, Ân Lục hiệp, Mạc Thất hiệp. Ánh mắt tràn đầy mong nhớ của nàng dừng lại trên người Mạc Thanh Cốc, thân mình lại bỗng nhiên cứng đờ, không dám tin. Cùng sóng vai bước đi với Mạc Thanh Cốc, là một cô gái mặc y phục màu hồng nhạt, dung mạo ôn nhu dịu dàng tầm mười bảy mười tám tuổi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chu lão hai mắt đỏ lên, lại phảng phất nhớ đến trước kia khi còn ở trên sông Hán Thủy, mỗi ngày neo thuyền lại nghỉ ngơi, con gái liền tự tay hâm nóng rượu cho ông, bưng lên đồ ăn ông thích, cùng ông đàm luận thế sự xung quanh. Thời gian trôi đi không thể nào trở lại, con gái cũng dần dần đã lớn, mắt thấy đã phải gả chồng, nghĩ đến con vừa trở về liền đã phải rời khỏi mình, vào nhà người khác, trong lòng vạn phần không muốn, nhưng con gái sắp mười chín tuổi rồi, con nhà người ta tuổi này đều có mấy đứa con, sao có thể vì mình luyến tiếc mà chậm trễ lương duyên của con?
Con gái nhà người ta, từng này tuổi đều đã có mấy đứa nhỏ, sao có thể vì mình luyến tiếc mà bỏ lỡ lương duyên của con? Nghĩ vậy, ông cố cứng rắn trong lòng, tiếp lấy đôi đũa, nhấp ngụm rượu, cười nói:
“Vẫn là nha đầu hiểu khẩu vị của cha. Ở bên ngoài có chịu ủy khuất gì không? Nói cha nghe.”
“Sao có thể chịu ủy khuất gì chứ ạ? Có Võ Đang lục hiệp coi chừng, ai dám bắt nạt con? Chỉ là con không thích cuộc sống giang hồ, tự mình muốn rời khỏi Nga Mi, lại có sự kiện đại hội Đồ Sư ở Thiếu Lâm, con đi theo Thanh Cốc góp vui nên trở lại trễ mấy ngày.” Chỉ Nhược không đề cập đến những phiêu lưu của mình trong chốn giang hồ và Diệt Tuyệt sư thái khí thế bức người.
Chu lão nghe con gái sửa lại xưng hô với Mạc Thất hiệp, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại bất động thanh sắc, cười hì hì hỏi:
“Lại nói mấy năm nay ít nhiều phái Võ Đang đối với chúng ta rất quan tâm, đúng rồi, mới rồi Tống gia nương tử còn đến hỏi con cho Mạc Thất hiệp nữa, con cảm thấy thế nào? Có thể đồng ý không?”
“A! Con không cần, con còn muốn ở cùng cha, hiếu kính chăm sóc cho cha nữa, cái gì mà thất hiệp bát hiệp, ai để ý hắn!” Chỉ Nhược nghe mà cả kinh, Tống đại tẩu sao có thể tới cầu thân, bọn họ rời khỏi đáy vực bất quá mới được hơn một tháng, người ở Võ Đang làm sao biết được? Phản ứng này, có phải nhanh quá không? Lại nghĩ đến dọc đường đi Mạc Thanh Cốc cùng nàng thân cận, cố đè nén lại cảm xúc, cắn răng nói trở về núi muốn thành thân ngay, nghĩ đến đây trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười, động tác này của hắn… cũng nhanh quá đi!
Bọn họ từ khi xác định quan hệ đến nay cũng bất quá được mấy tháng, giờ muốn thành thân, giống như ở thời hiện đại cưới chạy không bằng. Chu lão nhìn con gái vừa thẹn vừa giận, lại cố nén muốn bật cười, liền làm bộ nghiêm túc nói:
“Nha đầu cũng cảm thấy không thích hợp, có lẽ nghĩ giống cha, Mạc Thất hiệp con người tốt, bộ dạng cũng rất được, xuất thân cũng tốt, nhưng hắn hơn con những hơn mười tuổi, vậy là có chút lớn, ngày mai cha trả lời Tống gia nương tử, từ chối hôn sự này.”
“A! Con cũng không nói Thanh Cốc lớn tuổi a! Chồng lớn vợ nhỏ không phải có nhiều sao? Có nhà còn hơn những hơn hai mươi tuổi kia, mới hơn mười…”
Chỉ Nhược nghe xong Chu lão nói, trong lòng cuống lên, vội giải thích, nói hai câu thì nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của cha, nhất thời xấu hổ không tả được, không ngẩng đầu lên nổi, nàng thật sự không ngờ có ngày lại bị người thành thật như cha trêu chọc. Chỉ là nàng không nghĩ đến, người thật thà ở cùng lão nhân tinh Trương Tam Phong vài năm, cũng không có khả năng còn được nguyên bản như cũ.
Chu lão cười ha ha nhìn con gái bộ dạng xấu hổ, trên mặt hiện vẻ hài lòng lại nhấp mấy ngụm rượu, áp chế tâm tình không nỡ trong lòng, nói:
“Xem ra thật sự là con gái lớn không thể giữ trong nhà, giữ qua giữ lại giữ thành oán a! Nếu nha đầu không chê Mạc Thất hiệp có chút lớn tuổi, vậy cha có thể làm chủ cho con, dù sao lấy điều kiện của chúng ta, có thể tìm được ai tốt cả người lẫn gia thế như Mạc Thất hiệp cũng không dễ.”
“Cha sao lại nói thế, nhà chúng ta kém lắm sao? Còn gọi hắn cái gì thất hiệp, cha là trưởng bối của hắn, gọi hắn bằng tên là được rồi.”
Chỉ Nhược đỏ mặt, nhỏ giọng cãi lại,Chulão nghe lại được một trận cười to.
Cứ như thế, hai ngày sau Tống đại tẩu đến,Chulão liền cao hứng đem ngày sinh tháng đẻ của Chỉ Nhược chính thức giao cho nàng. Võ Đang tuy là môn phái giang hồ nhưng quy củ không thể lỗ mãng, hai bên trao đổi bát tự canh thiếp, sau khi Võ Đang đưa sính lễ đến xem như chính thức đính hôn, song phương bắt đầu bàn bạc tìm ngày hoàng đạo.
Tất cả mọi người đều nghĩ chờ mấy tháng nữa mới tổ chức hôn lễ, thời gian dài chút thì có thể đem hôn lễ sửa soạn chu đáo hơn, vì nếu quá nhanh, rất nhiều khách mời ở xa, võ lâm tiền bối.. sẽ không đến kịp. Nhưng không biết vì sao Mạc Thanh Cốc lại kiên trì chọn ngày hoàng đạo gần nhất, khiến cho mấy đại hiệp Võ Đang biết hai người cùng sống một thời gian dưới đáy vực có chút nghi ngờ.
Tuy biết rằng Thất sư đệ sẽ không làm ra loại chuyện thất lễ như thế, nhưng Mạc Thanh Cốc kiên trì khiến người ta không thể không nghi ngờ, rốt cuộc thì vẫn phải theo ý hắn, đồng ý tổ chức hôn lễ vào ngày hoàng đạo gần nhất, nhưng thời gian này hai người sẽ không thể gặp mặt. Chỉ Nhược không biết đó là công của Mạc Thanh Cốc, chỉ nghĩ vẫn đang yêu thôi, tại sao ngày thành thân lại đến nhanh như vậy? Chính Bối Cẩm Nghi trước đây cũng sau mấy tháng mới thành hôn, bất đắc dĩ chỉ có thể theo, đây là quy củ cổ đại, không thể nào phản đối, đành cả ngày buồn ngồi trong nhà may áo cưới.
Chu lão cũng xuống núi thêm mấy lần nữa mua đồ cưới cho con gái, giường, bàn, hòm xiểng, chăn đệm… đầy đủ mọi thứ, nào là bàn trang điểm sơn son khắc hoa, giường gỗ sơn son khắc hoa, ghế sơn son, bàn sơn son, hòm sơn son……
Mua thêm dưới chân núi gần một trăm mẫu ruộng tốt, mấy cửa hiệu, Chỉ Nhược biết, những thứ quần áo trang sức, vàng bạc đồ tế nhuyễn xếp đủ hai mươi thùng, còn những đồ khác nữa, đặt mua những thứ này có lẽ để tiêu hết chỗ gọi là tiền sính lễ. Càng khiến Chỉ Nhược khó hiểu là, ở cổ đại, trong những đồ sính lễ thì giường cưới là quan trọng nhất, thậm chí cái giường tốt còn quý hơn cả một ngôi nhà.
Cho đến khi chiếc giường khắc hoa được đưa đến, Chỉ Nhược mới hiểu, nguyên chỉ là một cái giường thôi, thế nhưng lại có thể so với cả một gian phòng nhỏ, chẳng những có thể mở rộng, phía trước còn có tấm gỗ để nha hoàn trực đêm nghỉ tạm, hai bên còn có thể thắp nến. Phía dưới bên trái có giá đỡ làm hình gốc cây đỡ lấy ngăn tủ hai cánh đựng quần áo, bên trên nữa là một bàn trang điểm nhỏ, trên bàn có bình hoa, bộ đồ trà, đồ dùng linh tinh, bên phải có bồn cầu (cái này ta hem rõ là thế nào nha), bên ngoài khắc hoa, chim thú, dây leo… vây quanh, thật sự vô cùng tinh xảo đẹp mắt, lại có nhiều công năng, có thể nói là đầy đủ không gian cho cuộc sống hàng ngày rồi, khó trách trong Kim Bình Mai, một chương viết về giường cưới lại trịnh trọng kỹ càng như vậy, thì ra người ở nhà gia thế, có một chiếc giường như vậy cũng không đơn giản.
Cứ như vậy, bận rộn hơn mười ngày, Chỉ Nhược lúc nhanh lúc chậm, có ba tẩu tử Võ Đang chỉ đạo, cuối cùng cũng tự tay may xong bộ áo cưới. Thiếp cưới cũng đã hoàn thành, ngày tháng tính danh viết trong đó cũng điền hết, trong viện Mạc Thanh Cốc ở cũng đã tu sửa lại xong, ngay cả thực đơn cũng đã định ra rồi, chỉ chờ thiếp cưới đưa xong là bắt đầu sửa soạn hôn lễ, chuẩn bị thực đơn cỗ bàn, đúng lúc này, một phong thư cáo biệt của Trương Vô Kỵ lại quấy rầy hết thảy.
Mọi người ngoại trừ Chỉ Nhược biết nguyên nhân, những người khác đều không hiểu, Trương Vô Kỵ này, không hảo hảo mà làm giáo chủ Minh giáo, vì sao lại muốn đi ẩn cư? Ẩn cư thì ẩn cư, lại còn muốn mang theo Triệu Mẫn quận chúa Thát tử kia, không thể không khiến mọi người hoài nghi trong này có gì không đúng, nhưng nét chữ trong thư quả thật đúng là của Trương Vô Kỵ, mọi người đành phỏng đoán, người hồn hậu và không có tâm kế như Trương Vô Kỵ lại trúng bẫy của yêu nữ.
Đành phải bỏ lại hết thảy công việc, để lại một mình Trương Tam Phong ở lại núi tọa trấn Võ Đang, còn lại lục hiệp đều xuống núi một lượt tìm Trương Vô Kỵ, chỉ e hắn trúng ám toán của Triệu Mẫn mà xảy ra chuyện gì. Chỉ Nhược nguyên không nghĩ thành thân quá sớm, nhưng hôn kỳ kéo dài nàng lại không thể nào vui nổi, nghĩ đến Trương Vô Kỵ mang theo đôi tiểu mỹ nữ không biết ẩn cư tại nơi nào rồi, cũng không biết người Võ Đang đi nơi nào tìm kiếm họ đây.
Khiến cho Chỉ Nhược giận thầm, ngươi muốn ẩn cư, chẳng lẽ không thể tốn mấy ngày đến cáo biệt thúc thúc bá bá thái sư phụ của ngươi sao? Còn có Tạ Tốn người khiến ngươi có thể bỏ rơi cô dâu trong hôn lễ, cũng quên luôn sao? Những người yêu thương hắn như vậy, thái sư phụ, nghĩa phụ, thúc thúc bá bá, chỉ dùng một phong thư là xong thôi sao? Trương Vô Kỵ, ngươi cũng thật khiến những người yêu thương ngươi phải thất vọng, uổng phí bọn họ dồn hết tình cảm cho ngươi, chỉ một Triệu Mẫn, một quỷ kế nho nhỏ của Chu Nguyên Chương đã khiến ngươi quên hết cả thân nhân của mình rồi sao?
Ẩn cư, ẩn cư có thể thay đổi sao? Chỉ Nhược thật hoài nghi người đã quen vinh hoa phú quý, đeo vàng dát bạc, cao cao tại thượng như Triệu Mẫn có thể chịu nổi hay không cuộc sống dân đen nghèo hèn mà Thát tử bọn họ vẫn khinh bỉ xếp ở bậc thấp nhất, nghèo hèn thì sinh trăm sự phiền não, Trương Vô Kỵ lại rất có nguyên tắc, không còn của cải gì, còn có cô con gái được Kim Hoa bà bà xuất quỷ nhập thần nhìn chằm chằm, cuộc sống bọn họ, hẳn là rất thú vị! Chỉ Nhược không thể nào mà tưởng tượng ra một điều gì tốt.
Bởi vì sau khi đính hôn, nữ tử không được tùy tiện xuất môn, lần này chuyện tìm kiếm Trương Vô Kỵ Chỉ Nhược cũng không xuống núi, luôn ở trên Võ Đang chờ mọi người báo tin tức về, nhưng vẫn chưa có kết quả. Lúc này, những người chủ sự trong Minh giáo như Vi Nhất Tiếu, Bạch Mi Ưng Vương, Phạm Dao, Ngũ Tán Nhân, Ngũ Hành Kỳ đang trong chiến trận với Thát tử đều ào ào gửi thư về hoặc tự mình đến hỏi thăm nguyên nhân tại sao, làm sao bỗng dưng lại đem ngôi vị giáo chủ truyền cho Phạm Dao rồi bặt vô âm tín?
Chỉ Nhược đứng trên sườn núi nhìn thấy Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính và Ân Dã Vương rầu rĩ xuống núi, nghe nói Trương Vô Kỵ cũng không có lời nào với bọn họ, cũng giống ở đây, chỉ có một bức thư gửi đến, nói là chán ghét cuộc sống thù oán chém giết giang hồ, mang theo Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn đi quy ẩn, nhưng không nói thêm nửa câu dặn dò nào với Minh giáo hay nghĩa phụ, ông ngoại của hắn.
Thật uổng phí công sức Bạch Mi Ưng Vương đã vì hắn mà bôn ba nhiều như vậy, vì hắn mà dọn dẹp hết chướng ngại trong Minh giáo, bất đắc dĩ chỉ mấy ngày thôi mà hắn đã rời đi không chút lưu luyến, cũng quá tổn thương người. Tuy thế, Thiên Ưng giáo góp phần lớn nhân lực và tiền tài thúc đẩy nghiệp lớn kháng Nguyên, không thể bỏ dở nửa chừng, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Mà Minh giáo cùng Võ Đang kiên nhẫn tìm người suốt mấy tháng vẫn không thấy chút tăm hơi nào, đành bất đắc dĩ trở về núi.
Chỉ Nhược nghe được chính xác ngày Mạc Thanh Cốc trở về, mấy tháng xa cách nhung nhớ khiến nàng bất chấp rụt rè, náu kín trên tán cây đại thụ dưới chân núi, thầm nghĩ chờ Mạc Thanh Cốc trở về, mình có thể là người đầu tiên nhìn thấy hắn, mấy tháng trôi qua, núi Võ Đang lúc này gió rét đã thổi mạnh, trời đã có chút tuyết lất phất xen lẫn vào màu xanh lá tùng, nàng cố chịu cái lạnh đứng ngóng về phía xa, chỉ muốn lập tức được nhìn thấy người mình mong nhớ đã lâu.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp khuất núi, mấy cái bóng dài ngoằng trải trên mặt đất dần tiến đến, Chỉ Nhược lập tức vượt qua giá lạnh phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ra, kia là những khuôn mặt quen thuộc đang chậm rãi bước dưới những tán tuyết tùng, Tống Đại hiệp, Du Nhị hiệp, Du Tam hiệp, Trương Tứ hiệp, Ân Lục hiệp, Mạc Thất hiệp. Ánh mắt tràn đầy mong nhớ của nàng dừng lại trên người Mạc Thanh Cốc, thân mình lại bỗng nhiên cứng đờ, không dám tin. Cùng sóng vai bước đi với Mạc Thanh Cốc, là một cô gái mặc y phục màu hồng nhạt, dung mạo ôn nhu dịu dàng tầm mười bảy mười tám tuổi.