Mục Hy bên này bỏ về trước thì cũng đâu có nhàn rỗi gì, vừa về tới nhà đã bị Mục Vân lôi kéo đi làm tóc trang điểm để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Mục Hy căn bản cũng không hào hứng lắm với cái bữa tiệc này vì trong bữa tiệc tối nay cô sẽ gặp lại người mà cô không muốn gặp.
Buổi tiệc tối được tổ chức ở một nhà hàng sao nổi tiếng của thành Bắc, đêm nay chỉ mời gia đình hai nhà đến ăn cơm gặp gỡ nên vỏn vẹn cũng không tới hơn mười người.
Mục Hy một thân váy yểu điệu đi sau Mục Vân ngồi vào bàn, theo thứ tự bên trái cô là ba mẹ Giang và Giang Trầm bên phải là Triệu Thần Huân.
Triệu lão gia thì ngồi ở chủ toạ, còn đối diện cô chính là một nhà ba người Triệu Hoành.
Vừa đặt mông ngồi xuống đã có một đạo ánh mắt chăm chú nhìn về phía này, mà nói đúng hơn là nhìn về phía mẹ Giang bên cạnh cô.
Trong không gian có chút quỷ dị Mục Hy nhàn nhã nhìn người kia, chỉ thấy ông ta hơn bốn mươi mặt mày có bảy tám phần tương tự với Triệu Hoành, ánh mắt như phát sáng mà nhìn Mục Vân.
"Anh Triệu lâu ngày không gặp mà tính tình vẫn như xưa nhỉ?"
Giang Phùng mặt mày tươi cười giả lả nhìn Triệu Thần Dật từ khi bước vào đã nhìn vợ mình đến muốn rớt con mắt ra ngoài kia.
Triệu Thần Dật sau giây phút thất thần cũng nghe ra được trong lời nói Giang Phùng còn có ý khác, ông ta chỉ cười nhẹ đáp:
"Như nhau như nhau, anh Giang đây cũng có khác xưa bao nhiêu đâu."
Giang Phùng khẽ hừ một tiếng, tên cáo già này mồm mép đúng là ngày càng lợi hại nhỉ! Ông đang muốn trả đũa lại hai ba câu thì Mục Vân bên cạnh đã lên tiếng đánh gãy.
"Được rồi, hôm nay là bàn về hôn sự của hai đứa nhỏ.
Chứ không phải thời điểm cho hai người tán chuyện xưa."
Bà nói xong khẽ hướng mắt về phía người phụ nữ vẫn luôn im lặng bên cạnh Triệu Thần Dật nảy giờ, khẽ hỏi:
"Tôi nói đúng không, bà Triệu."
Lâm Huyên cao ngạo nhìn Mục Vân khẽ nhếch môi, ánh mắt sắc bén kia như lưỡi dao quét thẳng về phía bà.
"Bà Giang nói đúng, lớn rồi thì cũng nên biết giữ mồm giữ miệng một chút."
"Được rồi tất cả tập trung hoà hảo ăn bữa cơm đi, chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ còn chưa có bàn tới đâu đâu."
Triệu lão gia nện cây gậy xuống sàn nhà mấy cái ngăn lại bốn con người như muốn khai hoả tới nơi kia.
Triệu Thần Dật và Lâm Huyên vốn là đi du lịch mới về liền bị ông bắt tới đây, vốn tưởng chuyện đã qua mấy chục năm thì mấy đứa này sẽ hiểu chuyện hơn vậy mà vừa gặp mặt đã châm chọc móc ngoéo nhau.
Lâm Huyên nghe Triệu lão gia nói như thế ngược lại ánh mắt soi mói kèm theo chút khinh thường chuyển đến trên người Mục Hy.
"Còn bàn gì nữa hả ba? Mục Hy đây vốn không muốn xấu hổ nên mới đòi không tổ chức hôn lễ đó sao?"
Mục Hy ngẩng đầu bình tĩnh nhìn ba người ngồi đối diện, Triệu Hoành vẫn luôn cúi đầu không tham gia vào.
Mà Lâm Huyên và Triệu Thần Dật thì mỗi người một ánh nhìn nhìn cô có căm ghét có yêu thương, Mục Hy không khỏi thầm cười lạnh trong lòng.
Đời trước chính vì sự oán hận của Lâm Huyên và sự yêu thương khác thường của Triệu Thần Dật dành cho cô, mới tạo nên một con dao khiến Triệu Hoành đẩy cả nhà cô vào chỗ chết.
Vì sao ư? Vì Triệu Thần Dật yêu mẹ cô mà không phải là mẹ hắn.
Mục Vân nghe ra được ý chỉ trích con gái mình trong lời Lâm Huyên, đè xuống tức giận bà cười cười nhàn nhạt hỏi:
"Lâm Huyên cô nói chuyện mà không động não à? Là Triệu lão gia đích thân đem sính lễ đến tận nhà hỏi cưới, con tôi cũng đâu phải bụng mang dạ chữa mà đi xin người khác cầu cưới, thế thì xấu hổ ở đâu ra?"
Lâm Huyên bởi vì mang thai Triệu Hoành nên mới được nhà họ Triệu rước vào cửa, bị Mục Vân chọc trúng chỗ đau mặt mày xám xịt hừ lạnh một tiếng.
"Không xấu hổ vậy thì sao lại không chịu tổ chức hôn lễ để mọi người biết con cô được gả cho ai?"
Qua lại với con trai bà cuối cùng lại ngủ với chú của nó, cái phẩm hạnh cũng chẳng khác gì Mục Vân cả.
Mục Vân ngược lại tức đến bật cười, nói:
"Gả cho ai thì thế nào? Chẳng lẽ nhà họ Triệu các người sống nhờ vào ánh mắt của kẻ khác sao?"
Làm như con mình tốt lắm không bằng, ở ngoài qua lại với bao nhiêu người phụ nữ còn không biết đâu.
Mục Hy âm thầm nuốt nước bọt, sức chiến đấu của mẹ cô quả nhiên thượng thừa.
Cô còn chưa mở miệng nói lời nào thì bà đã chửi đến mặt mũi cả nhà người ta.
Mục Hy hơi liếc nhìn nhìn Triệu Hoành quả nhiên sắc mặt anh ta đã âm u đến đáng sợ, cô hơi nhíu mày đưa tay đè lại tay Mục Vân đang còn muốn nói tiếp.
"Mẹ."
Cô khẽ gọi một tiếng rồi lắc đầu, vì tương lai con gái đi làm dâu nhà người ta Mục Vân chỉ đành kiềm chế không đôi co với Lâm Huyên nữa.
Mục Hy âm thầm thở phào, ánh mắt lại chợt phát hiện trong bát lúc nào đã có một miếng thịt cá bên trong.
"Chị dâu thường ngày không có ở nhà nên không hiểu được hết mọi chuyện mong bác gái đừng tức giận."
Giọng nói trầm thấp mà từ tính Triệu Thần Huân mỉm cười rất tự nhiên bỏ vào bát Mục Vân một miếng thịt cá, nói tiếp:
"Hôn lễ không cần bàn nữa đâu ạ, cứ để tùy ý Mục Hy là được.
Dù sao cô ấy làm vợ cháu chứ không phải vợ của ai khác, nên không cần ra mắt ai cả."
Một câu chém đinh chặt sắt khiến mọi người nhất thời im lặng không thể phản bác.
Triệu Thần Huân thấy không gian được yên tĩnh thì rất hài lòng mà xoay món cá hấp về phía Mục Hy.
"Em ăn thử món này đi, khá ngon đấy."
Mục Hy cười cười im lặng ăn cá của mình, quả nhiên là Triệu Thần Huân một câu nói ra đã chỉ được mấy cái đích, nhìn sắc mặt hết xanh lại trắng của Lâm Huyên mà cô không khỏi nhịn cười.
Cố ăn xong một bữa cơm không vui vẻ mọi người ai về nhà nấy còn Mục Hy bị Triệu Thần Huân giữ lại.
Chậm rãi cùng nhau tản bộ trên phố lớn tấp nập một lúc lâu, Triệu Thần Huân khẽ gọi:
"Mục Hy."
Mục Hy dừng chân ngẩng đầu nhìn anh.
"Sao vậy?"
Cô không biết ông chú này bị cái gì mà gần nửa đêm rồi còn dắt mình đi hứng gió đêm thế này.
Triệu Thần Huân cười cười, vươn tay nắm lấy bàn tay cô đeo lên đó một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Mục Hy hơi kinh ngạc theo phản xạ muốn rụt tay về nhưng lại bị anh giữ rất chặt, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh:
"Mục Hy, đây là nhẫn cưới của chúng ta.".