Kiếp trước gia cảnh của Thẩm Thiên Úc vô cùng tốt, gần như không phải lo lắng về tiền bao giờ, tiền trong tay nhiều như nước. Hắn tới giờ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, cũng không cần nghĩ đến, số tiền này nên dùng như thế nào.
Đến nhà này, với việc tiêu tiền của hắn Vưu Kim Liên cũng chưa từng ngăn cản, cho nên Thẩm Thiên Úc hiện cũng không hiểu được sự tiết kiệm của Vưu Kim Liên. Hắn thậm chí cảm thấy phẫn nộ vì hắn cảm thấy tiền đi khám bệnh còn quan trọng tiền đi học, gửi ở trong ngân hàng cũng không thể sinh nhiều hơn được, vì sao không để sau này gom trở lại?
Thẩm Thiên Úc thở dài, không để ý Vưu Kim Liên nói, trầm mặc mà cùng Trần Hạ Sinh bế cô ra ngoài. Ngay từ đầu Vưu Kim Liên còn giãy dụa, sau đó vì dạ dày đau quá mà không có sức lực nữa, chỉ có thể hít một hơi khí lạnh, nhắm mắt cố nén.
Ngày đông chí rất lạnh, vừa ra khỏi cửa liền nhịn không được mà run lên. Bởi vì Thẩm Thiên Úc biết đường nên hắn đi xe, Trần Hạ Sinh ở phía sau đẩy.
Vì sao phải đẩy xe? Bởi vì không may, mấy ngày trước tuyết rơi dày, trên đường đều đóng băng, trơn trượt vô cùng, chỉ dựa vào người đằng trước đạp thì không thể đi được.
Trần Hạ Sinh cùng Thẩm Thiên Úc vội đến người đầy mồ hôi, nhất là Thẩm Thiên Úc, hắn phải đứng thẳng trên bàn đạp thì mới có thể đạp nó xuống. Bệnh viện rất xa, hắn đạp mấy tiếng đồng hồ, mệt đến kiệt sức, nếu là kiếp trước thì phỏng chừng có thể đã phun ra một ngụm máu, có điều kiếp này thân thể đã tốt hơn nhiều, chỉ là không ngừng thở dốc, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Trời rất lạnh, Thẩm Thiên Úc còn che ở phía trước nên gió lạnh thổi qua như cắt vào da thịt hắn, mũi khô khốc đau đớn, một lát sau thì lại tốt hơn, vì tất cả đều trở nên chết lặng, không còn cảm giác gì.
Rốt cục đến cổng bệnh viện, bác sĩ nói trong Vưu Kim Liên có mọc thứ gì đó, cần phải cắt bỏ, phải giao trước mấy ngàn đồng tiền thế chấp.
Đưa Vưu Kim Liên vào viện, Thẩm Thiên Úc lại trấn định. Kiếp trước Thẩm Thiên Úc một tháng có đến nửa tháng là ở trong viện, vô cùng hiểu biết hoàn cảnh nơi này. Sau khi giao tiền, Thẩm Thiên Úc ra ngoài, đứng ở cửa viện chờ cậu hai đến.
Vừa rồi lúc ra ngoài mượn xe, Thẩm Thiên Úc dùng điện thoại công cộng gọi cho Vưu Kim Cần. Hắn nhìn Vưu Kim Liên đau đớn vô cùng, phỏng chừng là phải phẫu thuật, cần người ký tên nên hơn nửa đêm vẫn gọi điện thoại cho cậu hai, để cậu đến đây.
Lúc này Vưu Kim Cần đã cùng Trần quả phụ đến bệnh viện, mặc dù là mùa đông nhưng cũng là đầu đầy mồ hôi.
Trần quả phụ hai mươi tuổi sinh Trần Hạ Sinh, hai mươi tám tuổi gả cho Vưu Kim Cần, cùng cậu hai Thẩm Thiên Úc kết hôn đã mười năm vẫn chưa có con. Phải biết rằng Vưu Kim Cần chỉ cưới một người vợ duy nhất là cô, chưa hề có con trước đó, nếu Trần quả phụ vẫn không có thai thì Vưu gia sẽ không có huyết mạch của Vưu Kim Cần.
Vưu Kim Cần không quá để ý chuyện này, bởi vì y luôn coi Cẩu Đản là con ruột của mình. Nhưng là Trần quả phụ lại để ý, bởi vì cô rất yêu chồng mình, yêu đến có thể liều lĩnh tất cả để có thể lưu lại huyết mạch của Vưu Kim Cần.
Năm nay Trần quả phụ đã qua ba mươi tám tuổi, vốn khả năng mang thai đã rất thấp, thế mà tháng tám năm ngoái khám ra đã mang thai, hiện tại đã gần năm tháng, bụng lớn chạy đến bệnh viện, trên đầu đều là hoa tuyết, bị gió thổi suýt đóng băng.
Có cái gì cũng không nên có bệnh, thiếu cái gì cũng không nên thiếu tiền.
Thẩm Thiên Úc nhìn Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ dắt nhau trong mưa đến bệnh viện, đột nhiên nhớ tới trước đay nghe được một ông lão trong thôn nói những lời này.
“Chị Kim Liên thế nào?” Trần quả phụ nắm chặt tay Thẩm Thiên Úc, thân mật mà lo lắng đi vào trong bệnh viện.
Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ ra ngoài làm công, bình thường rất ít khi trở về, tết âm lịch cũng về ăn được bữa cơm. Hai người vẫn bận việc trong nhà máy, bởi vì nghe được tin năm nay ngành may mặc được ưa chuộng, người không có học hành như bọn họ cũng có thể làm được.
Thẩm Thiên Úc không nói gì, mang theo hai người vào phòng, Vưu Kim Liên đã bị đẩy vào phòng quan sát truyền dịch, Trần Hạ Sinh đang ở bên cạnh chăm sóc cô, Vưu Kim Cần ký tên, Trần quả phụ đến bên cạnh Vưu Kim Liên ngồi xuống, dùng khăn lau mồ hôi cho cô.
“Chị, đây là làm sao thế?”
Đại khái là vì mang thai nên âm thanh Trần quả phụ vô cùng mềm nhẹ, nhưng mà không đợi cô hỏi nhiền, bác sĩ đã giúp Vưu Kim Liên xuống giường bệnh, muốn đưa cô sang phòng giải phẫu.
May mắn chính là thân thể Vưu Kim Liên không có bệnh tật gì lớn, chỉ là bình thường không chú ý thân thể, quá mức mệt nhọc, hơn nữa lúc Thẩm Kiện chết đi trong lòng áp lực quá lớn nên dạ dày bị loét nặng.
Đau dạ dày là loại bệnh không phải chỉ dựa vào giải phẫu là có thể giải quyết. Sau này nhất định phải uống thuốc điều trị, còn phải tiêu không biết bao nhiêu tiền nữa.
Vấn đề này Thẩm Thiên Úc đã sớm nghĩ tới, không chỉ là Thẩm Thiên Úc mà ngay cả Trần Hạ Sinh đều có cảm giác khó chịu. Trong nhà Vưu Kim Liên không có đàn ông, dựa vào mấy mẫu đất cằn để sống, lúc Thẩm Kiện chết có để lại ít tiền, nhưng cũng là miệng ăn núi lở, không qua được bao lâu.
Vưu Kim Liên quản tiền trong nhà, khó khăn chính cô hiểu rõ nhất, nhưng bởi vì vậy mới không dám tới bệnh viện, chỉ sợ sinh bệnh. Chính là sợ cái gì cái đó đến, vẫn luôn chịu đựng bệnh hành hạ còn không muốn uống thuốc.
Lúc Vưu Kim Liên phẫu thuật, một nhà Vưu Kim Cần liền cùng Thẩm Thiên Úc chờ ở ngoài. Hai đứa nhỏ ngồi, Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ đứng, nắm chặt tay nhau.
Thẩm Thiên Úc vừa lạnh vừa mệt, chưa đợi được Vưu Kim Liên đi ra thì hai mắt đã dính lại với nhau không mở ra được.
Trần Hạ Sinh vươn tay ôm Thẩm Thiên Úc vào để hắn dựa vào vai mình. Bởi vì Thẩm Thiên Úc và Trần Hạ Sinh lớn lên cùng nhau, khi còn bé thì việc hôn cũng đã từng làm cho nên Thẩm Thiên Úc vẫn không có gì phản đối với việc tiếp xúc với Trần Hạ Sinh.
Nhưng đúng lúc Thẩm Thiên Úc nhắm mắt muốn ngủ thì Trần Hạ Sinh cúi đầu, đem mặt tiến đến bên cạnh Thẩm Thiên Úc, dùng chóp mũi lạnh lẽo cọ cọ lên hai má Thẩm Thiên Úc.
“Hoa nhi, ghế lạnh không? Nếu không thì ngồi lên đùi anh đi.”
Trần Hạ Sinh nhẹ giọng nói bên tai Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc đau đầu muốn nứt ra, cũng không muốn nói chuyện, liền giãy dụa hai cái ý vào không cần, Trần Hạ Sinh không cưỡng cầu nữa, lại đem hắn ôm chặt vào ngực.
Thẩm Thiên Úc cảm thấy cái tư thế này rất là kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy anh em trai chính là như vậy, hơn nữa quả thực thoải mái, lông mi run rẩy, cứ như vậy mà ngủ.
Trần Hạ Sinh cũng có chút buồn ngủ, nhưng hiện tại có cảm giác ngồi trên chảo nóng, không phải gian nan, mà là khô nóng không yên.
Hoa Nhi cứ như vậy nằm trong lòng của anh, bộ dáng thực thả lỏng. Trần Hạ Sinh cúi đầu có thể nhìn thấy lông mi của hắn thật dài, giống như một chiếc quạt nhỏ, lưu lại bóng mờ dưới đáy mặt.
Thẩm Thiên Úc còn chưa dậy thì, tuy rằng cao hơn bạn bè cùng lứa tuổi nhưng thân thể vẫn mang theo sự mềm mại của trẻ con. Trần Hạ Sinh liền cảm giác như mình đang ôm một bó mì sợi, mềm mềm bắt trên tay, động một cái cũng sợ nát.
Chân tay Trần Hạ Sinh có chút run rẩy. Anh không biết mình bị làm sao, môi nhịn không được cọ cọ vào tai Thẩm Thiên Úc, lại cảm thấy càng nóng, cứng một chút, chỉ có thể cách xa ra.
Tiếng tim đập lại giống như càng lớn.
Thẩm Thiên Úc ở một bên rối rắm chân tay, có điều cha mẹ cũng không phát hiện. Vưu Kim Cần nhẹ nhàng ôm vợ, bởi vì mang thai mà tiều tụy không ít, thì thào mà nói:
“Đột nhiên đi ra như vậy, em xem trong nhà máy không có ai trông coi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…”
“Vậy làm sao bây giờ? Để hai đứa trẻ con trông chị Kim Liên sao? Em lo lắm. Nếu không thì anh về trước đi? Nhưng trời tối vậy, em sẽ lo lắng.”
“Không sao đâu. Để anh gọi điện thoại cho cậu cả.”
Nói xong, hai người cùng thở dài.
Cậu cả? Cậu cả của Thẩm Thiên Úc? Tên khốn nạn đó có thể đến đây sao? Nếu tới, không chỉ không thể hỗ trợ, phỏng chừng còn có thể làm Vưu Kim Liên tức chết.
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt một lát liền tỉnh, nhìn đồng hồ thì mới ngủ được hai mươi phút, đầu đau như búa bổ, trên người lại lạnh, như thế nào cũng không ngủ được.
Răng Thẩm Thiên Úc va vào nhau lập cập, tay run run đặt vào tay Trần Hạ Sinh, cứ như vậy mà mở mắt, không ngủ được, nhìn vào phòng giải phẫu.
Lúc Vưu Kim Liên được đẩy ra ngoài đã là rất khuya, bác sĩ mệt mỏi cho cô uống thuốc, treo một chai dịch truyền liền vào phòng bệnh.
Trần quả phụ đuổi hai đứa nhỏ, nói:
“Hai con về ngủ đi, ở đây có mẹ rồi. Mai các con còn phải đi học, tan học rồi lại đến.”
Hai người bọn họ quả thật có ở lại cũng không giúp được gì, hơn nữa thân thể Thẩm Thiên Úc thực khó chịu, hai người liền trở về.
Lúc về Trần Hạ Sinh đạp xe, Thẩm Thiên Úc ngồi trên chỗ xe đẩy. Thẩm Thiên Úc mệt mỏi đến mức không biết lúc nào thì về đến nhà, vẫn là được Trần Hạ Sinh ôm xuống xe, đặt lên giường.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, năng lực khôi phục tốt. Thẩm Thiên Úc ngủ cả đêm, hôm sau tỉnh dậy liền cảm thấy tốt hơn nhiều.
Sáng hôm sau tỉnh dậy không có ai ở nhà. Thẩm Thiên Úc khát nước liền đến bên bàn rót một chén, nhìn thấy một tờ giấy, hắn vừa uống vừa mở tờ giấy ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Trần Hạ Sinh.
Hoa nhi, anh đi nhặt rau, giữa trưa mới trở về.
Thẩm Thiên Úc quay đầu nhìn xem, bên ngoài có chút tuyết rơi. Lúc tuyết rơi Trần Hạ Sinh không bao giờ mang ô, sau đó khi tuyết tan thì quần áo sẽ ướt nhẹp. Thẩm Thiên Úc nghĩ nghĩ, liền cầm ô chuẩn bị ra sân sau tìm Trần Hạ Sinh.
Lúc Trần Hạ Sinh trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhìn em họ nhà mình che ô hoa đế đen có đường viên màu trắng, từng bước từng bước đi về phía anh, cái gì cũng không nói, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen láy dưới ô của em họ, làm da trắng nõn, càng làm tôn lên đôi môi hồng cùng hàm răng trắng, mặt mày như tranh.
Chỉ là một chớp mắt, Trần Hạ Sinh đột nhiên hiểu được ý của Xuân Dương.
Trần Hạ Sinh mơ thấy em họ của mình, đây không phải là ngẫu nhiên mà là anh thật sự yêu em họ mình, yêu thương người thân thiết nhất của mình.
Anh muốn cùng em họ kết hôn, giống như cha và mẹ vậy. Tình yêu đó khiến Trần Hạ Sinh thống khổ, bởi vì anh hiểu được, tình yêu của mình là vặn vẹo không bình thường.
Chỉ là khi đó Thẩm Thiên Úc không biết, hắn giơ ô, từng bước đi đến bên Trần Hạ Sinh, không nói chuyện mà xoay người giúp anh cầm rau, thuận tiện nghiêng ô về phía Trần Hạ Sinh.
Năm đó, Thẩm Thiên Úc mười tuổi, Trần Hạ Sinh mười lăm tuổi.
Đến nhà này, với việc tiêu tiền của hắn Vưu Kim Liên cũng chưa từng ngăn cản, cho nên Thẩm Thiên Úc hiện cũng không hiểu được sự tiết kiệm của Vưu Kim Liên. Hắn thậm chí cảm thấy phẫn nộ vì hắn cảm thấy tiền đi khám bệnh còn quan trọng tiền đi học, gửi ở trong ngân hàng cũng không thể sinh nhiều hơn được, vì sao không để sau này gom trở lại?
Thẩm Thiên Úc thở dài, không để ý Vưu Kim Liên nói, trầm mặc mà cùng Trần Hạ Sinh bế cô ra ngoài. Ngay từ đầu Vưu Kim Liên còn giãy dụa, sau đó vì dạ dày đau quá mà không có sức lực nữa, chỉ có thể hít một hơi khí lạnh, nhắm mắt cố nén.
Ngày đông chí rất lạnh, vừa ra khỏi cửa liền nhịn không được mà run lên. Bởi vì Thẩm Thiên Úc biết đường nên hắn đi xe, Trần Hạ Sinh ở phía sau đẩy.
Vì sao phải đẩy xe? Bởi vì không may, mấy ngày trước tuyết rơi dày, trên đường đều đóng băng, trơn trượt vô cùng, chỉ dựa vào người đằng trước đạp thì không thể đi được.
Trần Hạ Sinh cùng Thẩm Thiên Úc vội đến người đầy mồ hôi, nhất là Thẩm Thiên Úc, hắn phải đứng thẳng trên bàn đạp thì mới có thể đạp nó xuống. Bệnh viện rất xa, hắn đạp mấy tiếng đồng hồ, mệt đến kiệt sức, nếu là kiếp trước thì phỏng chừng có thể đã phun ra một ngụm máu, có điều kiếp này thân thể đã tốt hơn nhiều, chỉ là không ngừng thở dốc, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Trời rất lạnh, Thẩm Thiên Úc còn che ở phía trước nên gió lạnh thổi qua như cắt vào da thịt hắn, mũi khô khốc đau đớn, một lát sau thì lại tốt hơn, vì tất cả đều trở nên chết lặng, không còn cảm giác gì.
Rốt cục đến cổng bệnh viện, bác sĩ nói trong Vưu Kim Liên có mọc thứ gì đó, cần phải cắt bỏ, phải giao trước mấy ngàn đồng tiền thế chấp.
Đưa Vưu Kim Liên vào viện, Thẩm Thiên Úc lại trấn định. Kiếp trước Thẩm Thiên Úc một tháng có đến nửa tháng là ở trong viện, vô cùng hiểu biết hoàn cảnh nơi này. Sau khi giao tiền, Thẩm Thiên Úc ra ngoài, đứng ở cửa viện chờ cậu hai đến.
Vừa rồi lúc ra ngoài mượn xe, Thẩm Thiên Úc dùng điện thoại công cộng gọi cho Vưu Kim Cần. Hắn nhìn Vưu Kim Liên đau đớn vô cùng, phỏng chừng là phải phẫu thuật, cần người ký tên nên hơn nửa đêm vẫn gọi điện thoại cho cậu hai, để cậu đến đây.
Lúc này Vưu Kim Cần đã cùng Trần quả phụ đến bệnh viện, mặc dù là mùa đông nhưng cũng là đầu đầy mồ hôi.
Trần quả phụ hai mươi tuổi sinh Trần Hạ Sinh, hai mươi tám tuổi gả cho Vưu Kim Cần, cùng cậu hai Thẩm Thiên Úc kết hôn đã mười năm vẫn chưa có con. Phải biết rằng Vưu Kim Cần chỉ cưới một người vợ duy nhất là cô, chưa hề có con trước đó, nếu Trần quả phụ vẫn không có thai thì Vưu gia sẽ không có huyết mạch của Vưu Kim Cần.
Vưu Kim Cần không quá để ý chuyện này, bởi vì y luôn coi Cẩu Đản là con ruột của mình. Nhưng là Trần quả phụ lại để ý, bởi vì cô rất yêu chồng mình, yêu đến có thể liều lĩnh tất cả để có thể lưu lại huyết mạch của Vưu Kim Cần.
Năm nay Trần quả phụ đã qua ba mươi tám tuổi, vốn khả năng mang thai đã rất thấp, thế mà tháng tám năm ngoái khám ra đã mang thai, hiện tại đã gần năm tháng, bụng lớn chạy đến bệnh viện, trên đầu đều là hoa tuyết, bị gió thổi suýt đóng băng.
Có cái gì cũng không nên có bệnh, thiếu cái gì cũng không nên thiếu tiền.
Thẩm Thiên Úc nhìn Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ dắt nhau trong mưa đến bệnh viện, đột nhiên nhớ tới trước đay nghe được một ông lão trong thôn nói những lời này.
“Chị Kim Liên thế nào?” Trần quả phụ nắm chặt tay Thẩm Thiên Úc, thân mật mà lo lắng đi vào trong bệnh viện.
Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ ra ngoài làm công, bình thường rất ít khi trở về, tết âm lịch cũng về ăn được bữa cơm. Hai người vẫn bận việc trong nhà máy, bởi vì nghe được tin năm nay ngành may mặc được ưa chuộng, người không có học hành như bọn họ cũng có thể làm được.
Thẩm Thiên Úc không nói gì, mang theo hai người vào phòng, Vưu Kim Liên đã bị đẩy vào phòng quan sát truyền dịch, Trần Hạ Sinh đang ở bên cạnh chăm sóc cô, Vưu Kim Cần ký tên, Trần quả phụ đến bên cạnh Vưu Kim Liên ngồi xuống, dùng khăn lau mồ hôi cho cô.
“Chị, đây là làm sao thế?”
Đại khái là vì mang thai nên âm thanh Trần quả phụ vô cùng mềm nhẹ, nhưng mà không đợi cô hỏi nhiền, bác sĩ đã giúp Vưu Kim Liên xuống giường bệnh, muốn đưa cô sang phòng giải phẫu.
May mắn chính là thân thể Vưu Kim Liên không có bệnh tật gì lớn, chỉ là bình thường không chú ý thân thể, quá mức mệt nhọc, hơn nữa lúc Thẩm Kiện chết đi trong lòng áp lực quá lớn nên dạ dày bị loét nặng.
Đau dạ dày là loại bệnh không phải chỉ dựa vào giải phẫu là có thể giải quyết. Sau này nhất định phải uống thuốc điều trị, còn phải tiêu không biết bao nhiêu tiền nữa.
Vấn đề này Thẩm Thiên Úc đã sớm nghĩ tới, không chỉ là Thẩm Thiên Úc mà ngay cả Trần Hạ Sinh đều có cảm giác khó chịu. Trong nhà Vưu Kim Liên không có đàn ông, dựa vào mấy mẫu đất cằn để sống, lúc Thẩm Kiện chết có để lại ít tiền, nhưng cũng là miệng ăn núi lở, không qua được bao lâu.
Vưu Kim Liên quản tiền trong nhà, khó khăn chính cô hiểu rõ nhất, nhưng bởi vì vậy mới không dám tới bệnh viện, chỉ sợ sinh bệnh. Chính là sợ cái gì cái đó đến, vẫn luôn chịu đựng bệnh hành hạ còn không muốn uống thuốc.
Lúc Vưu Kim Liên phẫu thuật, một nhà Vưu Kim Cần liền cùng Thẩm Thiên Úc chờ ở ngoài. Hai đứa nhỏ ngồi, Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ đứng, nắm chặt tay nhau.
Thẩm Thiên Úc vừa lạnh vừa mệt, chưa đợi được Vưu Kim Liên đi ra thì hai mắt đã dính lại với nhau không mở ra được.
Trần Hạ Sinh vươn tay ôm Thẩm Thiên Úc vào để hắn dựa vào vai mình. Bởi vì Thẩm Thiên Úc và Trần Hạ Sinh lớn lên cùng nhau, khi còn bé thì việc hôn cũng đã từng làm cho nên Thẩm Thiên Úc vẫn không có gì phản đối với việc tiếp xúc với Trần Hạ Sinh.
Nhưng đúng lúc Thẩm Thiên Úc nhắm mắt muốn ngủ thì Trần Hạ Sinh cúi đầu, đem mặt tiến đến bên cạnh Thẩm Thiên Úc, dùng chóp mũi lạnh lẽo cọ cọ lên hai má Thẩm Thiên Úc.
“Hoa nhi, ghế lạnh không? Nếu không thì ngồi lên đùi anh đi.”
Trần Hạ Sinh nhẹ giọng nói bên tai Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc đau đầu muốn nứt ra, cũng không muốn nói chuyện, liền giãy dụa hai cái ý vào không cần, Trần Hạ Sinh không cưỡng cầu nữa, lại đem hắn ôm chặt vào ngực.
Thẩm Thiên Úc cảm thấy cái tư thế này rất là kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy anh em trai chính là như vậy, hơn nữa quả thực thoải mái, lông mi run rẩy, cứ như vậy mà ngủ.
Trần Hạ Sinh cũng có chút buồn ngủ, nhưng hiện tại có cảm giác ngồi trên chảo nóng, không phải gian nan, mà là khô nóng không yên.
Hoa Nhi cứ như vậy nằm trong lòng của anh, bộ dáng thực thả lỏng. Trần Hạ Sinh cúi đầu có thể nhìn thấy lông mi của hắn thật dài, giống như một chiếc quạt nhỏ, lưu lại bóng mờ dưới đáy mặt.
Thẩm Thiên Úc còn chưa dậy thì, tuy rằng cao hơn bạn bè cùng lứa tuổi nhưng thân thể vẫn mang theo sự mềm mại của trẻ con. Trần Hạ Sinh liền cảm giác như mình đang ôm một bó mì sợi, mềm mềm bắt trên tay, động một cái cũng sợ nát.
Chân tay Trần Hạ Sinh có chút run rẩy. Anh không biết mình bị làm sao, môi nhịn không được cọ cọ vào tai Thẩm Thiên Úc, lại cảm thấy càng nóng, cứng một chút, chỉ có thể cách xa ra.
Tiếng tim đập lại giống như càng lớn.
Thẩm Thiên Úc ở một bên rối rắm chân tay, có điều cha mẹ cũng không phát hiện. Vưu Kim Cần nhẹ nhàng ôm vợ, bởi vì mang thai mà tiều tụy không ít, thì thào mà nói:
“Đột nhiên đi ra như vậy, em xem trong nhà máy không có ai trông coi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…”
“Vậy làm sao bây giờ? Để hai đứa trẻ con trông chị Kim Liên sao? Em lo lắm. Nếu không thì anh về trước đi? Nhưng trời tối vậy, em sẽ lo lắng.”
“Không sao đâu. Để anh gọi điện thoại cho cậu cả.”
Nói xong, hai người cùng thở dài.
Cậu cả? Cậu cả của Thẩm Thiên Úc? Tên khốn nạn đó có thể đến đây sao? Nếu tới, không chỉ không thể hỗ trợ, phỏng chừng còn có thể làm Vưu Kim Liên tức chết.
Thẩm Thiên Úc nhắm mắt một lát liền tỉnh, nhìn đồng hồ thì mới ngủ được hai mươi phút, đầu đau như búa bổ, trên người lại lạnh, như thế nào cũng không ngủ được.
Răng Thẩm Thiên Úc va vào nhau lập cập, tay run run đặt vào tay Trần Hạ Sinh, cứ như vậy mà mở mắt, không ngủ được, nhìn vào phòng giải phẫu.
Lúc Vưu Kim Liên được đẩy ra ngoài đã là rất khuya, bác sĩ mệt mỏi cho cô uống thuốc, treo một chai dịch truyền liền vào phòng bệnh.
Trần quả phụ đuổi hai đứa nhỏ, nói:
“Hai con về ngủ đi, ở đây có mẹ rồi. Mai các con còn phải đi học, tan học rồi lại đến.”
Hai người bọn họ quả thật có ở lại cũng không giúp được gì, hơn nữa thân thể Thẩm Thiên Úc thực khó chịu, hai người liền trở về.
Lúc về Trần Hạ Sinh đạp xe, Thẩm Thiên Úc ngồi trên chỗ xe đẩy. Thẩm Thiên Úc mệt mỏi đến mức không biết lúc nào thì về đến nhà, vẫn là được Trần Hạ Sinh ôm xuống xe, đặt lên giường.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, năng lực khôi phục tốt. Thẩm Thiên Úc ngủ cả đêm, hôm sau tỉnh dậy liền cảm thấy tốt hơn nhiều.
Sáng hôm sau tỉnh dậy không có ai ở nhà. Thẩm Thiên Úc khát nước liền đến bên bàn rót một chén, nhìn thấy một tờ giấy, hắn vừa uống vừa mở tờ giấy ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Trần Hạ Sinh.
Hoa nhi, anh đi nhặt rau, giữa trưa mới trở về.
Thẩm Thiên Úc quay đầu nhìn xem, bên ngoài có chút tuyết rơi. Lúc tuyết rơi Trần Hạ Sinh không bao giờ mang ô, sau đó khi tuyết tan thì quần áo sẽ ướt nhẹp. Thẩm Thiên Úc nghĩ nghĩ, liền cầm ô chuẩn bị ra sân sau tìm Trần Hạ Sinh.
Lúc Trần Hạ Sinh trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhìn em họ nhà mình che ô hoa đế đen có đường viên màu trắng, từng bước từng bước đi về phía anh, cái gì cũng không nói, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen láy dưới ô của em họ, làm da trắng nõn, càng làm tôn lên đôi môi hồng cùng hàm răng trắng, mặt mày như tranh.
Chỉ là một chớp mắt, Trần Hạ Sinh đột nhiên hiểu được ý của Xuân Dương.
Trần Hạ Sinh mơ thấy em họ của mình, đây không phải là ngẫu nhiên mà là anh thật sự yêu em họ mình, yêu thương người thân thiết nhất của mình.
Anh muốn cùng em họ kết hôn, giống như cha và mẹ vậy. Tình yêu đó khiến Trần Hạ Sinh thống khổ, bởi vì anh hiểu được, tình yêu của mình là vặn vẹo không bình thường.
Chỉ là khi đó Thẩm Thiên Úc không biết, hắn giơ ô, từng bước đi đến bên Trần Hạ Sinh, không nói chuyện mà xoay người giúp anh cầm rau, thuận tiện nghiêng ô về phía Trần Hạ Sinh.
Năm đó, Thẩm Thiên Úc mười tuổi, Trần Hạ Sinh mười lăm tuổi.