Trọng sinh đến nông gia 3
by
Trọng sinh đến nông gia
Tác giả: Quỷ Sửu
Edit: Summerbreeze
Chương 3
Thẩm Thiên Úc bị so sánh của chính mình làm dở khóc dở cười, biểu tình có chút cổ quái mà theo dõi cậu. Trần Hạ Sinh cười hai tiếng, sau đó chậm rãi cúi xuống, muốn thơm lên má Thẩm Thiên Úc một cái.
Hơn một tháng nay, mặt của Thẩm Thiên Úc đã bị thơm vô số lần, nhưng lại không có một cái hôn nào như của Trần Hạ Sinh: trân trọng, thành kính, lướt qua nhẹ nhàng.
Trần Hạ Sinh đợi trong nhà Thẩm Thiên Úc một tuần rồi trở về nhà Vưu Kim Cần. Cuộc sống an nhàn ở nông thôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt Thẩm Thiên Úc đã được hơn tám tháng. Thẩm Thiên Úc đã có thể bò, phạm vi thăm dò cũng tăng lên, hắn nhìn đến gia cụ cũ nát trong nhà cùng với vách tường đầy vết nứt. Nhà bọn hắn hình như không giàu có, nhưng ở trong thôn thì coi như tình huống cũng khá tốt – hắn có cha làm công bên ngoài, hàng năm đều gửi về không ít tiền.
Đến lúc hắn có thể đi, mẹ hắn liền yên tâm giao Thẩm Thiên Úc cho Trần Hạ Sinh. Năm đó Trần Hạ Sinh mới sáu tuổi, nhưng ở nông thôn, trẻ con năm tuổi đã phải giúp cha mẹ chăm sóc em nhỏ, mẹ tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn nói:
“Con trai thì không chiều chuộng được, kẻo sau này con ruồi đậu lên một cái thôi là lại phải đi bệnh viện mất.”
Trần Hạ Sinh đến giờ vẫn còn chưa đi học, cái gọi là trông nhà chính là ở nhà cùng Thẩm Thiên Úc chơi. Nông thôn không có điện, nấu ấm nước cũng phải nhặt củi nhóm bếp, chỉ cần không ra khỏi nhà thì coi như không có nguy hiểm gì.
Thẩm Thiên Úc ở trong nhà bò đến bò đi. Hắn phát hiện anh họ này vô cùng thích quấn lấy hắn, khi hắn chui vào gầm bàn liền moi hắn ra, ôm vào trong ngực, sau đó cười.
Nếu Thẩm Thiên Úc trốn đến một chỗ mà cậu không biết, Trần Hạ Sinh sẽ kích động mà gọi to, Thẩm Thiên Úc nhìn thấy cậu hoảng loạn mà mở to hai mắt, tìm kiếm lung tung cho đến khi tìm thấy em họ mềm mềm nho nhỏ của cậu.
Lúc tìm được hắn, Trần Hạ Sinh sẽ thở dài giống như người lớn vậy, sau đó lông mày dựng lên, nói: “Nhóc con chạy đi đâu vậy?”
Thẩm Thiên Úc không nói gì, Trần Hạ Sinh ngồi xuống, để Thẩm Thiên Úc ở giữa hai chân cậu, nói: “Thiêu Úc, gọi anh đi.”
Thẩm Thiên Úc trầm mặc.
Trần Hạ Sinh sẽ vô cùng kiên nhẫn mà lặp lại ‘gọi anh đi’.
Thực ra Thẩm Thiên Úc cũng muốn nói, nhưng hắn phát hiện yết hầu như bị trứng chim cút chặn kín, không phát ra được âm thanh gì. Rõ ràng kiếp trước hắn có thể nói năng một cách tự nhiên, đến kiếp này lại thành một năng lực xa xỉ mà hắn không làm được.
Không nghe được lời đáp lại, Trần Hạ Sinh cũng không giận, cậu sẽ hôn lên má em trai mình một nụ hôn như người yêu. Giờ cậu đã lớn rồi, không có nước mũi nữa, Thẩm Thiên Úc liền kệ cậu hôn, có điều nếu phiền thì cũng đẩy cậu ra.
Qua một thời gian, chân Thẩm Thiên Úc có thể chống đỡ được thân thể của mình, cậu có thể tự do đi lại trên đường lầy lội, Trần Hạ Sinh sẽ trộm mang theo Thẩm Thiên Úc ra ngoài chơi.
Trần Hạ Sinh mang theo một cái bao bẩn hề hề, trong đó có một cái liềm, cậu muốn ra ngoài cắt cỏ về cho dê ăn.
Trần Hạ Sinh năm nay sắp bảy tuổi mà vẫn chưa đi học tiểu học. Có điều trẻ con trong thôn cũng đều đến trường muộn, cậu cũng chưa tính là vội lắm.
Trần Hạ Sinh sợ làm bẩn giầy liền đi đến chỗ đất có cỏ mọc thấp, cởi giày ra, đi chân trần vào bụi cỏ. Có khi nóng liền cởi quần áo ra, đặt vào bên cạnh Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc từng vô số nhìn thấy Trần Hạ Sinh cởi trần cắt cỏ. Thân thể gầy gò của cậu bị ánh mặt trời phơi đen, đường cong trên lưng theo động tác cắt cỏ trở nên phi thường lưu loát, trên chân chưa có cơ bắp nhưng rắn chắc hữu lực, ngẫu nhiên bị muỗi cắn nổi lên bọc đỏ.
Trần Hạ Sinh sẽ đặt Thẩm Thiên Úc ở ven đường, thường xuyên quay lại xem em họ của cậu. Vưu Kim Liên vốn không cho Trần Hạ Sinh một mình mang hắn ra ngoài, nhưng Trần Hạ Sinh cảm thấy người cũng không nên ở trong phòng mãi, không được hít thở không khí mới mẻ. Cậu khi đi cắt cỏ sẽ ôm Thẩm Thiên Úc ra ngoài chơi, chỉ cần bảo đảm an toàn cho em họ là được.
Thẩm Thiên Úc đối với những thứ này là cảm kích, hắn thích không khí tươi mới bên ngoài cùng ánh dương ấm áp. Mỗi khi mặt trời chiếu lên mặt hắn, hắn nhắm mắt lại liền cảm giác như mình được hòa mình vào thiên nhiên, mạch máu đỏ bừng trên mí mắt cũng có thể nhìn thấy được, Thẩm Thiên Úc nghĩ, kiếp trước cũng từng cảm nhận được độ ấm như thế, chẳng qua là hắn đã quên.
Sau đó vào giữa hè, Trần Hạ Sinh mang thùng nước cùng Thẩm Thiên Úc đi bắt tôm. Lúc này chất lượng nước còn tốt, trong suốt thấy đáy, trong động đều là tôm nhỏ. Thực ra cậu không biết câu, suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là khom lưng xuống dùng tảng đá lớn chặn dòng nước lại, lấy thùng hớt nước trong vũng ra, khi cạn rồi thì nhặt được hai con cá cùng mấy con tôm.
Thẩm Thiên Úc đối với hành vi của Trần Hạ Sinh vô cùng tò mò, hắn rất muốn tham gia, thử xem cảm giác nước vượt quá đầu gối. Nhưng khi hắn đến gần suối nhỏ, Trần Hạ Sinh sẽ ngăn cản hắn, để hắn lùi về sau.
Trần Hạ Sinh luôn cười cười nhìn hắn. Cậu cũng muốn em trai chơi với mình, nhưng hiện tại Thẩm Thiên Úc rất thấp, cậu sợ Thẩm Thiên Úc xuống nước sẽ bị ngã. An toàn của em trai so với niềm vui của cậu thì quan trọng hơn nhiều lắm.
Cậu nghĩ, chờ đến khi Thẩm Thiên Úc được năm tuổi là có thể cùng mình bắt cá rồi.
Thẩm Thiên Úc bị cự tuyệt có chút uể oải, hắn nghĩ nghĩ, cởi giầy ra đi chân đất. Đất bị phơi nắng một ngày nên rất nóng, làn da của Thẩm Thiên Úc hiện tại rất mềm mại, giẫm lên một bước đã thấy đau. Nhưng hắn đối với cơn đau lại vui vẻ chịu đựng, lảo đảo đi về phía trước, chưa được bao lâu thì đã bị Trần Hạ Sinh bế lên.
Trần Hạ Sinh cao hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, khí lực cũng lớn, ôm em bé như thế này cũng không có vẻ quá sức. Nhưng Thẩm Thiên Úc sợ hãi, hắn sợ anh trai sẽ làm mình rơi xuống đất, vì thế Thẩm Thiên Úc sẽ ôm thật chặt cổ Trần Hạ Sinh, thân thể run rẩy mà được cậu ôm về nhà.
Đường nhỏ sau mưa bị xe ngựa hằn lên rất nhiều vết bánh xe, chờ đến khi trời nắng lên lại cố định, biến thành gồ ghề. Trần Hạ Sinh bước trên con đường hẹp quanh co này, tốc độ thật nhanh, đất phía sau vì bị cậu giẫm lên mà kéo dài thành đường cong màu vàng, Thẩm Thiên Úc nhìn choáng váng đầu óc, hắn có ảo giác muốn bay lên.
Cảm giác kia khiến hắn động tâm, vì thế Thẩm Thiên Úc cong người muốn ra đằng sau lưng Hạ Sinh.
Trần Hạ Sinh cười ha ha, sau đó nâng mông Thẩm Thiên Úc mang hắn đặt lên cổ, Thẩm Thiên Úc vừa trượt xuống dưới lên rơi lên lưng Trần Hạ Sinh. Thẩm Thiên Úc không có mặc áo, sau lưng bị phơi nắng đến nóng hầm hập, trên mặt còn có mùi mồ hôi thản nhiên, cùng một loại hương vị không rõ ràng, hình như là mùi của nắng.
Thẩm Thiên Úc ôm chặt cổ Trần Hạ Sinh, mồ hôi chảy xuống từ cổ cậu dính vào tay Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc nghĩ, hóa ra đây mới là anh trai.
Kiếp trước Thẩm Thiên Úc có hai đứa em, có điều bọn họ không cùng nhau lớn lên. Thẩm Thiên Úc là anh cả, mười mấy tuổi đã ra nước ngoài du học, lúc này em của hắn đều ở trong nước, chờ Thẩm Thiên Úc về, lại đổi thành bọn họ đi du học. Xung đột về lợi ích khiến anh em hắn không có tình thân, không chỉ hắn, mà toàn bộ dòng họ đều lạnh như băng. Người nhà giàu có coi tình mỏng hơn tờ giấy, lời này thực sự không sai một chút nào.
Mà Trần Hạ Sinh đối với hắn lại hoàn toàn tương phản. Lòng tốt của Trần Hạ Sinh phát ra từ trong tim gan, mộc mạc mà đơn giản, không toan tính lợi ích, chỉ bởi vì em là em của anh, nên anh đối tốt với em.
Loại tình cảm này khiến Thẩm Thiên Úc cảm thấy không thể tin được, đơn giản mà lại đi sâu vào lòng người.
Lúc gần hai tuổi, Thẩm Thiên Úc mới lần đầu tiên gặp được cha của mình – Thẩm Kiện. Thẩm Kiện là một thanh niên hai mươi ba tuổi, làn da trước ngực bị phơi nắng đến đỏ bừng, hai cánh tay đều có cơ bắp, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh.
Thẩm Kiện ngồi xe suốt đêm trở lại nông thôn, tại cửa thôn nhìn thấy Vưu Kim Liên, mở to hai mắt nhìn, không dám động, sau đó cúi đầu ngượng ngùng cười. Vưu Kim Liên sửng sốt một chút, ôm Thẩm Thiên Úc chạy về phía y, mang Thẩm Thiên Úc đồng thời ngã vào ôm ấp của nam nhân này.
Thẩm Thiên Úc ngửi được mùi mồ hôi trên người nam nhân, bị nam nhân đâm râu vào mặt rất đau. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cha của mình. Thẩm Thiên Úc cùng Thẩm Kiện không giống chút nào, nhưng huyết thống thực sự rất kỳ diệu, kỳ diệu đến Thẩm Thiên Úc có thể lập tức biết, người thanh niên sắc mặt đỏ bừng này, là cha của hắn.
Cánh tay nam nhân vô cùng có lực, nhẹ nhàng mà ôm Thẩm Thiên Úc vào ngực, mãnh liệt hôn hai cái, vô cùng thân mật.
Tối đó Vưu Kim Liên làm rất nhiều đồ ăn, còn gọi cả vợ chồng Vưu Kim Cần đến. Vưu Kim Liên vẫn luôn không thích Trần quả phụ, hôm nay cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Trên bàn cơm, Vưu Kim Liên mấy lần đều đỏ hốc mắt, nói với chồng tình huống trong nhà.
“Anh ra ngoài lâu như vậy, mấy ngày sinh Thiên Úc đều không thấy, con sinh ra cũng không có nhũ danh, không có nhũ danh chính là không được. Thiên Úc giờ sắp hai tuổi rồi, ngay cả mẹ cũng không biết gọi.”
Thẩm Thiên Úc nghe được ngẩn ra, hắn hiện tại quả thật không nói được, nhưng hắn biết mình không bị câm, kiếp trước năm tuổi hắn có thể nói, cho nên việc đó và nhũ danh không có liên quan gì. Nếu như có thể để hắn lựa chọn, hắn thật sự không muốn có nhũ danh.
Thẩm Kiện lo lắng sờ sờ đầu Thẩm Thiên Úc, Thẩm Thiên Úc liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm cha mình.
“Đây không phải là do lúc ấy bận quá sao?” Thẩm Kiện nghĩ nghĩ, lại giải thích: “Anh vẫn cố xin phép, đến lúc cuối cùng còn nóng nảy, thật muốn buông xuôi mặc kệ, chỉ là trong tay người ta còn cầm mấy tháng tiền công của anh…”
Nói xong, đôi mắt Thẩm Kiện cũng có chút hồng. Lý do này y đã từng nói qua trong thư, nhưng đây là lần đầu tiên chính miệng nói với người thân nhất, cảm giác này giống như là có thể đem toàn bộ ủy khuất kể ra ngoài.
Thẩm Kiện nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc một hồi lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
“Con mình lớn lên xinh đẹp như vậy, giống như mẹ nó, thật giống một đóa hoa. Nếu không thì nhũ danh liền là ‘Hoa Nha*’ đi.” (Hoa Nha là chồi, lộc non. Còn nhũ danh Cẩu Đản là trứng chó?)
Vưu Kim Liên đánh chồng một cái, hờn dỗi nhẹ giọng oán hận, ‘Đây không phải là tên cho con gái sao?’ nhưng lại không phải là thực lòng cự tuyệt. Dù sao tại nông thôn, đàn ông mới là chủ đạo trong nhà. Thẩm Thiên Úc trong lúc bọn họ nhắc đến nhũ danh mới bắt đầu múa may cánh tay, tỏ vẻ phẫn nộ cùng không nguyện ý. Có điều vì phương pháp câu thông không đúng nên phản kháng không có hiệu quả.
Đêm hôm đó lúc đi ngủ, Trần Hạ Sinh trừng lớn mắt nhìn Thẩm Thiên Úc, một hồi lâu sau nở nụ cười, ánh mắt mị thành một cái khe hẹp.
“Hoa nhi.” Trần Hạ Sinh tựa hồ thực thích gọi nhũ danh này của Thẩm Thiên Úc, cậu há miệng gọi, một lần lại một lần.
“Hoa Nhi, Hoa Nhi.”
by
Trọng sinh đến nông gia
Tác giả: Quỷ Sửu
Edit: Summerbreeze
Chương 3
Thẩm Thiên Úc bị so sánh của chính mình làm dở khóc dở cười, biểu tình có chút cổ quái mà theo dõi cậu. Trần Hạ Sinh cười hai tiếng, sau đó chậm rãi cúi xuống, muốn thơm lên má Thẩm Thiên Úc một cái.
Hơn một tháng nay, mặt của Thẩm Thiên Úc đã bị thơm vô số lần, nhưng lại không có một cái hôn nào như của Trần Hạ Sinh: trân trọng, thành kính, lướt qua nhẹ nhàng.
Trần Hạ Sinh đợi trong nhà Thẩm Thiên Úc một tuần rồi trở về nhà Vưu Kim Cần. Cuộc sống an nhàn ở nông thôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt Thẩm Thiên Úc đã được hơn tám tháng. Thẩm Thiên Úc đã có thể bò, phạm vi thăm dò cũng tăng lên, hắn nhìn đến gia cụ cũ nát trong nhà cùng với vách tường đầy vết nứt. Nhà bọn hắn hình như không giàu có, nhưng ở trong thôn thì coi như tình huống cũng khá tốt – hắn có cha làm công bên ngoài, hàng năm đều gửi về không ít tiền.
Đến lúc hắn có thể đi, mẹ hắn liền yên tâm giao Thẩm Thiên Úc cho Trần Hạ Sinh. Năm đó Trần Hạ Sinh mới sáu tuổi, nhưng ở nông thôn, trẻ con năm tuổi đã phải giúp cha mẹ chăm sóc em nhỏ, mẹ tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn nói:
“Con trai thì không chiều chuộng được, kẻo sau này con ruồi đậu lên một cái thôi là lại phải đi bệnh viện mất.”
Trần Hạ Sinh đến giờ vẫn còn chưa đi học, cái gọi là trông nhà chính là ở nhà cùng Thẩm Thiên Úc chơi. Nông thôn không có điện, nấu ấm nước cũng phải nhặt củi nhóm bếp, chỉ cần không ra khỏi nhà thì coi như không có nguy hiểm gì.
Thẩm Thiên Úc ở trong nhà bò đến bò đi. Hắn phát hiện anh họ này vô cùng thích quấn lấy hắn, khi hắn chui vào gầm bàn liền moi hắn ra, ôm vào trong ngực, sau đó cười.
Nếu Thẩm Thiên Úc trốn đến một chỗ mà cậu không biết, Trần Hạ Sinh sẽ kích động mà gọi to, Thẩm Thiên Úc nhìn thấy cậu hoảng loạn mà mở to hai mắt, tìm kiếm lung tung cho đến khi tìm thấy em họ mềm mềm nho nhỏ của cậu.
Lúc tìm được hắn, Trần Hạ Sinh sẽ thở dài giống như người lớn vậy, sau đó lông mày dựng lên, nói: “Nhóc con chạy đi đâu vậy?”
Thẩm Thiên Úc không nói gì, Trần Hạ Sinh ngồi xuống, để Thẩm Thiên Úc ở giữa hai chân cậu, nói: “Thiêu Úc, gọi anh đi.”
Thẩm Thiên Úc trầm mặc.
Trần Hạ Sinh sẽ vô cùng kiên nhẫn mà lặp lại ‘gọi anh đi’.
Thực ra Thẩm Thiên Úc cũng muốn nói, nhưng hắn phát hiện yết hầu như bị trứng chim cút chặn kín, không phát ra được âm thanh gì. Rõ ràng kiếp trước hắn có thể nói năng một cách tự nhiên, đến kiếp này lại thành một năng lực xa xỉ mà hắn không làm được.
Không nghe được lời đáp lại, Trần Hạ Sinh cũng không giận, cậu sẽ hôn lên má em trai mình một nụ hôn như người yêu. Giờ cậu đã lớn rồi, không có nước mũi nữa, Thẩm Thiên Úc liền kệ cậu hôn, có điều nếu phiền thì cũng đẩy cậu ra.
Qua một thời gian, chân Thẩm Thiên Úc có thể chống đỡ được thân thể của mình, cậu có thể tự do đi lại trên đường lầy lội, Trần Hạ Sinh sẽ trộm mang theo Thẩm Thiên Úc ra ngoài chơi.
Trần Hạ Sinh mang theo một cái bao bẩn hề hề, trong đó có một cái liềm, cậu muốn ra ngoài cắt cỏ về cho dê ăn.
Trần Hạ Sinh năm nay sắp bảy tuổi mà vẫn chưa đi học tiểu học. Có điều trẻ con trong thôn cũng đều đến trường muộn, cậu cũng chưa tính là vội lắm.
Trần Hạ Sinh sợ làm bẩn giầy liền đi đến chỗ đất có cỏ mọc thấp, cởi giày ra, đi chân trần vào bụi cỏ. Có khi nóng liền cởi quần áo ra, đặt vào bên cạnh Thẩm Thiên Úc. Thẩm Thiên Úc từng vô số nhìn thấy Trần Hạ Sinh cởi trần cắt cỏ. Thân thể gầy gò của cậu bị ánh mặt trời phơi đen, đường cong trên lưng theo động tác cắt cỏ trở nên phi thường lưu loát, trên chân chưa có cơ bắp nhưng rắn chắc hữu lực, ngẫu nhiên bị muỗi cắn nổi lên bọc đỏ.
Trần Hạ Sinh sẽ đặt Thẩm Thiên Úc ở ven đường, thường xuyên quay lại xem em họ của cậu. Vưu Kim Liên vốn không cho Trần Hạ Sinh một mình mang hắn ra ngoài, nhưng Trần Hạ Sinh cảm thấy người cũng không nên ở trong phòng mãi, không được hít thở không khí mới mẻ. Cậu khi đi cắt cỏ sẽ ôm Thẩm Thiên Úc ra ngoài chơi, chỉ cần bảo đảm an toàn cho em họ là được.
Thẩm Thiên Úc đối với những thứ này là cảm kích, hắn thích không khí tươi mới bên ngoài cùng ánh dương ấm áp. Mỗi khi mặt trời chiếu lên mặt hắn, hắn nhắm mắt lại liền cảm giác như mình được hòa mình vào thiên nhiên, mạch máu đỏ bừng trên mí mắt cũng có thể nhìn thấy được, Thẩm Thiên Úc nghĩ, kiếp trước cũng từng cảm nhận được độ ấm như thế, chẳng qua là hắn đã quên.
Sau đó vào giữa hè, Trần Hạ Sinh mang thùng nước cùng Thẩm Thiên Úc đi bắt tôm. Lúc này chất lượng nước còn tốt, trong suốt thấy đáy, trong động đều là tôm nhỏ. Thực ra cậu không biết câu, suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là khom lưng xuống dùng tảng đá lớn chặn dòng nước lại, lấy thùng hớt nước trong vũng ra, khi cạn rồi thì nhặt được hai con cá cùng mấy con tôm.
Thẩm Thiên Úc đối với hành vi của Trần Hạ Sinh vô cùng tò mò, hắn rất muốn tham gia, thử xem cảm giác nước vượt quá đầu gối. Nhưng khi hắn đến gần suối nhỏ, Trần Hạ Sinh sẽ ngăn cản hắn, để hắn lùi về sau.
Trần Hạ Sinh luôn cười cười nhìn hắn. Cậu cũng muốn em trai chơi với mình, nhưng hiện tại Thẩm Thiên Úc rất thấp, cậu sợ Thẩm Thiên Úc xuống nước sẽ bị ngã. An toàn của em trai so với niềm vui của cậu thì quan trọng hơn nhiều lắm.
Cậu nghĩ, chờ đến khi Thẩm Thiên Úc được năm tuổi là có thể cùng mình bắt cá rồi.
Thẩm Thiên Úc bị cự tuyệt có chút uể oải, hắn nghĩ nghĩ, cởi giầy ra đi chân đất. Đất bị phơi nắng một ngày nên rất nóng, làn da của Thẩm Thiên Úc hiện tại rất mềm mại, giẫm lên một bước đã thấy đau. Nhưng hắn đối với cơn đau lại vui vẻ chịu đựng, lảo đảo đi về phía trước, chưa được bao lâu thì đã bị Trần Hạ Sinh bế lên.
Trần Hạ Sinh cao hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, khí lực cũng lớn, ôm em bé như thế này cũng không có vẻ quá sức. Nhưng Thẩm Thiên Úc sợ hãi, hắn sợ anh trai sẽ làm mình rơi xuống đất, vì thế Thẩm Thiên Úc sẽ ôm thật chặt cổ Trần Hạ Sinh, thân thể run rẩy mà được cậu ôm về nhà.
Đường nhỏ sau mưa bị xe ngựa hằn lên rất nhiều vết bánh xe, chờ đến khi trời nắng lên lại cố định, biến thành gồ ghề. Trần Hạ Sinh bước trên con đường hẹp quanh co này, tốc độ thật nhanh, đất phía sau vì bị cậu giẫm lên mà kéo dài thành đường cong màu vàng, Thẩm Thiên Úc nhìn choáng váng đầu óc, hắn có ảo giác muốn bay lên.
Cảm giác kia khiến hắn động tâm, vì thế Thẩm Thiên Úc cong người muốn ra đằng sau lưng Hạ Sinh.
Trần Hạ Sinh cười ha ha, sau đó nâng mông Thẩm Thiên Úc mang hắn đặt lên cổ, Thẩm Thiên Úc vừa trượt xuống dưới lên rơi lên lưng Trần Hạ Sinh. Thẩm Thiên Úc không có mặc áo, sau lưng bị phơi nắng đến nóng hầm hập, trên mặt còn có mùi mồ hôi thản nhiên, cùng một loại hương vị không rõ ràng, hình như là mùi của nắng.
Thẩm Thiên Úc ôm chặt cổ Trần Hạ Sinh, mồ hôi chảy xuống từ cổ cậu dính vào tay Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc nghĩ, hóa ra đây mới là anh trai.
Kiếp trước Thẩm Thiên Úc có hai đứa em, có điều bọn họ không cùng nhau lớn lên. Thẩm Thiên Úc là anh cả, mười mấy tuổi đã ra nước ngoài du học, lúc này em của hắn đều ở trong nước, chờ Thẩm Thiên Úc về, lại đổi thành bọn họ đi du học. Xung đột về lợi ích khiến anh em hắn không có tình thân, không chỉ hắn, mà toàn bộ dòng họ đều lạnh như băng. Người nhà giàu có coi tình mỏng hơn tờ giấy, lời này thực sự không sai một chút nào.
Mà Trần Hạ Sinh đối với hắn lại hoàn toàn tương phản. Lòng tốt của Trần Hạ Sinh phát ra từ trong tim gan, mộc mạc mà đơn giản, không toan tính lợi ích, chỉ bởi vì em là em của anh, nên anh đối tốt với em.
Loại tình cảm này khiến Thẩm Thiên Úc cảm thấy không thể tin được, đơn giản mà lại đi sâu vào lòng người.
Lúc gần hai tuổi, Thẩm Thiên Úc mới lần đầu tiên gặp được cha của mình – Thẩm Kiện. Thẩm Kiện là một thanh niên hai mươi ba tuổi, làn da trước ngực bị phơi nắng đến đỏ bừng, hai cánh tay đều có cơ bắp, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh.
Thẩm Kiện ngồi xe suốt đêm trở lại nông thôn, tại cửa thôn nhìn thấy Vưu Kim Liên, mở to hai mắt nhìn, không dám động, sau đó cúi đầu ngượng ngùng cười. Vưu Kim Liên sửng sốt một chút, ôm Thẩm Thiên Úc chạy về phía y, mang Thẩm Thiên Úc đồng thời ngã vào ôm ấp của nam nhân này.
Thẩm Thiên Úc ngửi được mùi mồ hôi trên người nam nhân, bị nam nhân đâm râu vào mặt rất đau. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cha của mình. Thẩm Thiên Úc cùng Thẩm Kiện không giống chút nào, nhưng huyết thống thực sự rất kỳ diệu, kỳ diệu đến Thẩm Thiên Úc có thể lập tức biết, người thanh niên sắc mặt đỏ bừng này, là cha của hắn.
Cánh tay nam nhân vô cùng có lực, nhẹ nhàng mà ôm Thẩm Thiên Úc vào ngực, mãnh liệt hôn hai cái, vô cùng thân mật.
Tối đó Vưu Kim Liên làm rất nhiều đồ ăn, còn gọi cả vợ chồng Vưu Kim Cần đến. Vưu Kim Liên vẫn luôn không thích Trần quả phụ, hôm nay cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Trên bàn cơm, Vưu Kim Liên mấy lần đều đỏ hốc mắt, nói với chồng tình huống trong nhà.
“Anh ra ngoài lâu như vậy, mấy ngày sinh Thiên Úc đều không thấy, con sinh ra cũng không có nhũ danh, không có nhũ danh chính là không được. Thiên Úc giờ sắp hai tuổi rồi, ngay cả mẹ cũng không biết gọi.”
Thẩm Thiên Úc nghe được ngẩn ra, hắn hiện tại quả thật không nói được, nhưng hắn biết mình không bị câm, kiếp trước năm tuổi hắn có thể nói, cho nên việc đó và nhũ danh không có liên quan gì. Nếu như có thể để hắn lựa chọn, hắn thật sự không muốn có nhũ danh.
Thẩm Kiện lo lắng sờ sờ đầu Thẩm Thiên Úc, Thẩm Thiên Úc liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm cha mình.
“Đây không phải là do lúc ấy bận quá sao?” Thẩm Kiện nghĩ nghĩ, lại giải thích: “Anh vẫn cố xin phép, đến lúc cuối cùng còn nóng nảy, thật muốn buông xuôi mặc kệ, chỉ là trong tay người ta còn cầm mấy tháng tiền công của anh…”
Nói xong, đôi mắt Thẩm Kiện cũng có chút hồng. Lý do này y đã từng nói qua trong thư, nhưng đây là lần đầu tiên chính miệng nói với người thân nhất, cảm giác này giống như là có thể đem toàn bộ ủy khuất kể ra ngoài.
Thẩm Kiện nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc một hồi lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
“Con mình lớn lên xinh đẹp như vậy, giống như mẹ nó, thật giống một đóa hoa. Nếu không thì nhũ danh liền là ‘Hoa Nha*’ đi.” (Hoa Nha là chồi, lộc non. Còn nhũ danh Cẩu Đản là trứng chó?)
Vưu Kim Liên đánh chồng một cái, hờn dỗi nhẹ giọng oán hận, ‘Đây không phải là tên cho con gái sao?’ nhưng lại không phải là thực lòng cự tuyệt. Dù sao tại nông thôn, đàn ông mới là chủ đạo trong nhà. Thẩm Thiên Úc trong lúc bọn họ nhắc đến nhũ danh mới bắt đầu múa may cánh tay, tỏ vẻ phẫn nộ cùng không nguyện ý. Có điều vì phương pháp câu thông không đúng nên phản kháng không có hiệu quả.
Đêm hôm đó lúc đi ngủ, Trần Hạ Sinh trừng lớn mắt nhìn Thẩm Thiên Úc, một hồi lâu sau nở nụ cười, ánh mắt mị thành một cái khe hẹp.
“Hoa nhi.” Trần Hạ Sinh tựa hồ thực thích gọi nhũ danh này của Thẩm Thiên Úc, cậu há miệng gọi, một lần lại một lần.
“Hoa Nhi, Hoa Nhi.”