Lạc Khuynh Hoàng còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã bị Lưu Cảnh công tử ôm lấy ngang người, hơi thở của Lưu Cảnh công tử vây xung quanh nàng, tràn ngập cảm giác kỳ lạ phía eo nhỏ, “Đừng la, coi chừng trong phủ có người biết.”
Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng sáng lên một chút rồi thôi. Chuyện nàng nhờ Lưu Cảnh công tử dạy võ cho mình đúng thật là không thể cho người khác biết, còn lý do nữa mà nói, Lưu Cảnh công tử đối với nàng không có ác ý, tác phong của Lưu Cảnh công tử tuy rằng cử chỉ có chút không đàng hoàng, nhưng cũng không phải loại háo sắc, bởi vậy Khuynh Hoàng cũng không lo lắng.
Lưu Cảnh công tử ôm Lạc Khuynh Hoàng một đường đạp gió bay đi, ra khỏi phủ tướng quân, hướng tới ngoại ô Hoa Đào Sơn. Nhìn sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt, tự nhiên, ngay cả một chút kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ) đều không có, Lưu Cảnh công tử không khỏi muốn cười, nói: “Không cho nàng la, nàng thật sự không la? Không sợ ta là người xấu sao? Hay là người thân trong quý phủ, so với người xa lạ như ta còn đáng sợ hơn?”
Sắc mặt lạnh nhạt tự nhiên của Lạc Khuynh Hoàng rốt cục có sự biến hóa nhỏ, con ngươi đen như mực nhìn về phía Lưu Cảnh công tử, lại chỉ nhìn được sườn mặt có cong hoàn mỹ cùng với khóe môi nhếch lên một chút.
Trong lời nói của Lưu Cảnh công tử nghe qua như là nói vui, kỳ thật lại như một kim thấy máu. Đúng vậy, đối nàng mà nói, người thân trong quý phủ, so với người xa lạ như hắn, càng thêm đáng sợ. Nàng thà rằng tin tưởng người không quen biết mới gặp vài lần, cũng không nguyện ý tin tưởng thân nhân ở chung sáng tối.
Lưu Cảnh công tử chú ý tới tâm trạng Lạc Khuynh Hoàng trong nháy mắt tuột dốc không phanh, hiểu được lời nói của chính mình làm nàng đau đớn, bên trong con ngươi thâm thúy hiện lên một tia thương tiếc, hắn khe khẽ thở dài, nói: “ Tình thân tựa như tuyết. Thoạt nhìn rất thuần khiết trong sáng, kỳ thật đen tối ô tạp nhất cũng chính là nó.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Lưu Cảnh công tử nói xong, chỉ cảm thấy hắn mơ hồ như đang nói nàng, lại hình như đang nói chính hắn, trong lời nói như lộ ra sự đè nén cô đơn cùng chế giễu, thậm chí còn hơn cả nàng.
Lưu Cảnh công tử đến cuối cùng là thân phận gì, có thể đem sự thấu triệt vào lời nói. Hắn lại có kiến thức, mưu lược, trí tuệ, thậm chí là các động tác nổi tiếng xưa nay, đều đó có thể thấy được thân phận của hắn cũng không bình thường.
Quần áo áo trắng nhìn như xuất trần, kỳ thật vừa ần vừa lộ ra cảm giác cao cao tại thượng. Tính tình nhìn như tiêu sái không kềm chế được, lại như che dấu vẻ tà mị không kềm chế được thần thái của người đứng trên mọi người.
“Lại suy nghĩ cái gì? Cảnh sắc đẹp như vậy , lại bày ra vẻ mặt không muốn xem, thật đáng tiếc.” Tay Lưu Cảnh công tử không biết khi nào đã buông ra, tiếng nói hắn tà mị mà tràn ngập từ tính vang lên bên tay.
Lạc Khuynh Hoàng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện nàng khi không chú ý đã bất tri bất giác đến đỉnh núi Hoa Đào Sơn. Trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng, Lưu Cảnh công tử võ công thiên hạ đệ nhất, quả nhiên danh bất hư truyền.
Giương mắt nhìn xem, tuyết làm hiện ra khung cảnh trắng xóa. Ánh trăng như treo trên đỉnh núi Hoa Đào Sơn, đem bông tuyết rơi xuynh quanh chiếu thành trong suốt trong sáng, thoạt nhìn thuần khiết cực kỳ, nhưng mà phàm cái gì thoạt nhìn thuần khiết, cò lẽ lại càng dơ bẩn hơn.
Lưu Cảnh công tử nói rất đùng. Xung quanh đây như tuyết, như thuần khiết không tả, kỳ thật cũng tiềm tang tạp chất đen tối.
“Hoa đào trên núi nở sớm” Lưu Cảnh công tử xem Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ nếu có chút đăm chiêu, nhìn quanh bốn phía, thản nhiên mở miệng
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong Lưu Cảnh công tử nói, cũng đứng dậy nhìn, nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy bầu trời bay đầy bông tuyết, một khung trời rộng lớn mang màu trắng, giống như trời đất chỉ còn một màu trắng thuần như vốn là vậy.
Nàng đến bên cạnh rừng cây, mới có thể nhìn được một đóa đóa hoa đào ở tuyết lặng yên nở rộ, sắc hoa phấn hồng nở rộ cực vì xinh đẹp, giống như chiếm hết ánh sáng trong trời đất.
Hiện tại cùng lắm chỉ vừa qua tháng hai, dựa theo hằng năm, hoa đào phải qua tháng ba mới có thể khoe sắc, như thế nào lại nở sớm như vậy?!
“Hoa cũng có tính nết. Tâm tình tốt, nó sẽ khoe màu sớm. Cái này ông trời cũng không ngăn được nó.” Thân hình Lưu Cảnh công tử phiêu dật trong tuyết, khóe môi gợi ý cười không kiềm chế được.
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Lưu Cảnh công tử, không khỏi cảm thán, “Hoa còn như thế huống chi con người? Mệnh của ta là do ta không phải do trời!”
Lưu Cảnh công tử nghe được ý kiến Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt hiện lên một tia sáng, khóe môi ý cười càng đậm, giọng điệu cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm, nói, “Hoàng nhi thật sự là hiểu được tâm tư của ta.”
“Trong viện tập võ chỉ sợ không yên được. Sau này tại Hoa Đào Sơn tập võ như thế nào?” Lưu Cảnh công tử nhíu mày, nhìn mênh mang về phía chân trời, như đang cùng Lac Khuynh Hoàng nói chuyện, lại như đang cùng chính mình lầm bầm lầu bầu.
“Tất cả tùy ý kiến của Lưu Cảnh công tử.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đáp, hiện tại là nàng cầu hắn, tự nhiên không thể yêu cầu quá nhiều, huống chi Hoa Đào Sơn xác thực so với trong viện thích hợp hơn, hơn nữa không biết vì sao mọi người đều nói trên núi rét lạnh, nhưng Hoa Đào Sơn với bên ngoài càng ấm áp. Đây có lẽ cũng là nguyên do hoa đào ở đây nở sớm hơn.
Lưu Cảnh công tử mang nàng tới nơi này tập võ, chỉ sợ cũng không chỉ vì thuận tiện?! lẽ là hắn lo lắng đến nàng thân thể yếu đuối, dễ nhiễm lạnh?!
Lưu Cảnh công tử nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, cố ý mặt chau mày ủ, nói, “Hoàng nhi đã quên phải gọi ta thế nào sao.”
“Canh giờ không còn sớm , trở về thôi. Vũ.” Lạc Khuynh Hoàng nghe được tính khí trẻ con oán than của Lưu Cảnh công tử không khỏi cười nói, tên này tựa hồ cũng không phải khó có thể mở miệng như vậy, gọi một hồi, giống như cũng dễ kêu đi.
Lưu Cảnh công tử ôm thắt lưng Lạc Khuynh Hoàng, mang theo nàng và hoa đào trên núi đạp gió đi xuống, Hoa Đào Sơn cũng không cao, cho nên võ công cao hơn người thường một chút muốn xuống không phải là đều gì khó khăn. Như võ công xuất thần nhập hóa của Lưu Cảnh công tử, đạp gió mà đi, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Lạc Khuynh Hoàng bị Lưu Cảnh mang theo từ trên núi bay xuống, chỉ cảm thấy cảnh sắc chung quanh bay lướt qua rất nhanh, cảm giác này thật . Ngày sau nàng học võ công, có phải hay không cũng có thể như vậy đi?
Nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng khóe môi không tự chủ được đang cười tinh thuần (tinh khiết + đơn thuần), trong mắt Lưu Cảnh công tử hiện lên một tia sủng nịch, cho dù có kiên cường lại hờ hững, nàng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương a. Tiểu cô nương như vậy, mạnh mẽ làm hắn đau lòng.
Hắn đột nhiên rất muốn nói cho nàng, nàng không tập võ cũng không sao, có ta ở đây, ta sẽ không để người nhà tổn thương nàng. Nhưng mà lời nói đến miệng lại nuốt xuống hắn có tư cách gì mà nói như vậy? Mà nàng, chỉ sợ cũng sẽ không chịu nhận bảo hộ của hắn.
Nàng và hắn, nhìn thấu thế sự, cho nên lạnh bạc.
Lạc Khuynh Hoàng còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã bị Lưu Cảnh công tử ôm lấy ngang người, hơi thở của Lưu Cảnh công tử vây xung quanh nàng, tràn ngập cảm giác kỳ lạ phía eo nhỏ, “Đừng la, coi chừng trong phủ có người biết.”
Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng sáng lên một chút rồi thôi. Chuyện nàng nhờ Lưu Cảnh công tử dạy võ cho mình đúng thật là không thể cho người khác biết, còn lý do nữa mà nói, Lưu Cảnh công tử đối với nàng không có ác ý, tác phong của Lưu Cảnh công tử tuy rằng cử chỉ có chút không đàng hoàng, nhưng cũng không phải loại háo sắc, bởi vậy Khuynh Hoàng cũng không lo lắng.
Lưu Cảnh công tử ôm Lạc Khuynh Hoàng một đường đạp gió bay đi, ra khỏi phủ tướng quân, hướng tới ngoại ô Hoa Đào Sơn. Nhìn sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt, tự nhiên, ngay cả một chút kinh hoảng (kinh ngạc + hoảng sợ) đều không có, Lưu Cảnh công tử không khỏi muốn cười, nói: “Không cho nàng la, nàng thật sự không la? Không sợ ta là người xấu sao? Hay là người thân trong quý phủ, so với người xa lạ như ta còn đáng sợ hơn?”
Sắc mặt lạnh nhạt tự nhiên của Lạc Khuynh Hoàng rốt cục có sự biến hóa nhỏ, con ngươi đen như mực nhìn về phía Lưu Cảnh công tử, lại chỉ nhìn được sườn mặt có cong hoàn mỹ cùng với khóe môi nhếch lên một chút.
Trong lời nói của Lưu Cảnh công tử nghe qua như là nói vui, kỳ thật lại như một kim thấy máu. Đúng vậy, đối nàng mà nói, người thân trong quý phủ, so với người xa lạ như hắn, càng thêm đáng sợ. Nàng thà rằng tin tưởng người không quen biết mới gặp vài lần, cũng không nguyện ý tin tưởng thân nhân ở chung sáng tối.
Lưu Cảnh công tử chú ý tới tâm trạng Lạc Khuynh Hoàng trong nháy mắt tuột dốc không phanh, hiểu được lời nói của chính mình làm nàng đau đớn, bên trong con ngươi thâm thúy hiện lên một tia thương tiếc, hắn khe khẽ thở dài, nói: “ Tình thân tựa như tuyết. Thoạt nhìn rất thuần khiết trong sáng, kỳ thật đen tối ô tạp nhất cũng chính là nó.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Lưu Cảnh công tử nói xong, chỉ cảm thấy hắn mơ hồ như đang nói nàng, lại hình như đang nói chính hắn, trong lời nói như lộ ra sự đè nén cô đơn cùng chế giễu, thậm chí còn hơn cả nàng.
Lưu Cảnh công tử đến cuối cùng là thân phận gì, có thể đem sự thấu triệt vào lời nói. Hắn lại có kiến thức, mưu lược, trí tuệ, thậm chí là các động tác nổi tiếng xưa nay, đều đó có thể thấy được thân phận của hắn cũng không bình thường.Quần áo áo trắng nhìn như xuất trần, kỳ thật vừa ần vừa lộ ra cảm giác cao cao tại thượng. Tính tình nhìn như tiêu sái không kềm chế được, lại như che dấu vẻ tà mị không kềm chế được thần thái của người đứng trên mọi người.
“Lại suy nghĩ cái gì? Cảnh sắc đẹp như vậy , lại bày ra vẻ mặt không muốn xem, thật đáng tiếc.” Tay Lưu Cảnh công tử không biết khi nào đã buông ra, tiếng nói hắn tà mị mà tràn ngập từ tính vang lên bên tay.
Lạc Khuynh Hoàng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện nàng khi không chú ý đã bất tri bất giác đến đỉnh núi Hoa Đào Sơn. Trong lòng không khỏi âm thầm tán thưởng, Lưu Cảnh công tử võ công thiên hạ đệ nhất, quả nhiên danh bất hư truyền.
Giương mắt nhìn xem, tuyết làm hiện ra khung cảnh trắng xóa. Ánh trăng như treo trên đỉnh núi Hoa Đào Sơn, đem bông tuyết rơi xuynh quanh chiếu thành trong suốt trong sáng, thoạt nhìn thuần khiết cực kỳ, nhưng mà phàm cái gì thoạt nhìn thuần khiết, cò lẽ lại càng dơ bẩn hơn.
Lưu Cảnh công tử nói rất đùng. Xung quanh đây như tuyết, như thuần khiết không tả, kỳ thật cũng tiềm tang tạp chất đen tối.
“Hoa đào trên núi nở sớm” Lưu Cảnh công tử xem Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ nếu có chút đăm chiêu, nhìn quanh bốn phía, thản nhiên mở miệng
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong Lưu Cảnh công tử nói, cũng đứng dậy nhìn, nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy bầu trời bay đầy bông tuyết, một khung trời rộng lớn mang màu trắng, giống như trời đất chỉ còn một màu trắng thuần như vốn là vậy.
Nàng đến bên cạnh rừng cây, mới có thể nhìn được một đóa đóa hoa đào ở tuyết lặng yên nở rộ, sắc hoa phấn hồng nở rộ cực vì xinh đẹp, giống như chiếm hết ánh sáng trong trời đất.
Hiện tại cùng lắm chỉ vừa qua tháng hai, dựa theo hằng năm, hoa đào phải qua tháng ba mới có thể khoe sắc, như thế nào lại nở sớm như vậy?!
“Hoa cũng có tính nết. Tâm tình tốt, nó sẽ khoe màu sớm. Cái này ông trời cũng không ngăn được nó.” Thân hình Lưu Cảnh công tử phiêu dật trong tuyết, khóe môi gợi ý cười không kiềm chế được.
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Lưu Cảnh công tử, không khỏi cảm thán, “Hoa còn như thế huống chi con người? Mệnh của ta là do ta không phải do trời!”
Lưu Cảnh công tử nghe được ý kiến Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt hiện lên một tia sáng, khóe môi ý cười càng đậm, giọng điệu cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm, nói, “Hoàng nhi thật sự là hiểu được tâm tư của ta.”
“Trong viện tập võ chỉ sợ không yên được. Sau này tại Hoa Đào Sơn tập võ như thế nào?” Lưu Cảnh công tử nhíu mày, nhìn mênh mang về phía chân trời, như đang cùng Lac Khuynh Hoàng nói chuyện, lại như đang cùng chính mình lầm bầm lầu bầu.
“Tất cả tùy ý kiến của Lưu Cảnh công tử.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đáp, hiện tại là nàng cầu hắn, tự nhiên không thể yêu cầu quá nhiều, huống chi Hoa Đào Sơn xác thực so với trong viện thích hợp hơn, hơn nữa không biết vì sao mọi người đều nói trên núi rét lạnh, nhưng Hoa Đào Sơn với bên ngoài càng ấm áp. Đây có lẽ cũng là nguyên do hoa đào ở đây nở sớm hơn.
Lưu Cảnh công tử mang nàng tới nơi này tập võ, chỉ sợ cũng không chỉ vì thuận tiện?! lẽ là hắn lo lắng đến nàng thân thể yếu đuối, dễ nhiễm lạnh?!
Lưu Cảnh công tử nghe xong Lạc Khuynh Hoàng nói, cố ý mặt chau mày ủ, nói, “Hoàng nhi đã quên phải gọi ta thế nào sao.”
“Canh giờ không còn sớm , trở về thôi. Vũ.” Lạc Khuynh Hoàng nghe được tính khí trẻ con oán than của Lưu Cảnh công tử không khỏi cười nói, tên này tựa hồ cũng không phải khó có thể mở miệng như vậy, gọi một hồi, giống như cũng dễ kêu đi.
Lưu Cảnh công tử ôm thắt lưng Lạc Khuynh Hoàng, mang theo nàng và hoa đào trên núi đạp gió đi xuống, Hoa Đào Sơn cũng không cao, cho nên võ công cao hơn người thường một chút muốn xuống không phải là đều gì khó khăn. Như võ công xuất thần nhập hóa của Lưu Cảnh công tử, đạp gió mà đi, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Lạc Khuynh Hoàng bị Lưu Cảnh mang theo từ trên núi bay xuống, chỉ cảm thấy cảnh sắc chung quanh bay lướt qua rất nhanh, cảm giác này thật . Ngày sau nàng học võ công, có phải hay không cũng có thể như vậy đi?
Nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng khóe môi không tự chủ được đang cười tinh thuần (tinh khiết + đơn thuần), trong mắt Lưu Cảnh công tử hiện lên một tia sủng nịch, cho dù có kiên cường lại hờ hững, nàng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương a. Tiểu cô nương như vậy, mạnh mẽ làm hắn đau lòng.
Hắn đột nhiên rất muốn nói cho nàng, nàng không tập võ cũng không sao, có ta ở đây, ta sẽ không để người nhà tổn thương nàng. Nhưng mà lời nói đến miệng lại nuốt xuống hắn có tư cách gì mà nói như vậy? Mà nàng, chỉ sợ cũng sẽ không chịu nhận bảo hộ của hắn.
Nàng và hắn, nhìn thấu thế sự, cho nên lạnh bạc.