“Tiểu thư thật đẹp! Hôm nay trên bách hoa thịnh yến, tiểu thư nhất định có thể được hoàng tử ưu ái!” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, chân thành tán thưởng nói.
Lạc Khuynh Hoàng mặc thiên tàm y trắng thuần như tuyết. Đầu tóc đen như mực chỉ lấy một cây trâm thiển hồng nhạt cắm lên. Thoạt nhìn trắng trong thuần khiết tự nhiên, lại mang theo dáng dấp của tiên nhân .
Nàng cả người đứng ở dưới ánh mặt trời , được ánh nắng vây quanh , giống như được bao quanh bởi một vòng tiên khí, có vẻ phiêu phiêu dục tiên, thanh lệ thoát tục.
Nghe thấy Hương Lăng nói, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút mờ nhạt tươi cười, ba phần thở dài bảy phần châm chọc. Đồng tử đen thẫm lại càng thêm sâu hun hút, được hoàng tử ưu ái? ! Tái thế làm người, nàng làm sao còn có ý tưởng buồn cười như vậy đâu. Bất quá Hương Lăng đều là suy nghĩ cho nàng, nàng biết.
“Tiểu thư, lần này đi tham gia bách hoa thịnh yến, nhất định phải mang danh tiếng đích nữ phủ đại tướng quân , hảo hảo làm cho các nàng không dám khi dễ tiểu thư!” Tử Nguyệt ở một bên nói, thoạt nhìn đôi mắt trong suốt thiên chân vô tà, thực ra đang che giấu tâm kế.
Lạc Khuynh Hoàng như trước chính là cười yếu ớt .Danh tiếng đích nữ phủ đại tướng quân ? ! Lấy tình cảnh hiện tại của nàng, nếu là quá mức kiêu ngạo, chỉ sợ đưa tới người khác ghen tị cùng phẫn nộ. Huống chi đại tướng quân phủ đã có một Lạc Khuynh Quốc kiêu ngạo , lại thêm một người là nàng, như vậy Lạc Khuynh Thành chẳng phải là người hiền thục ôn nhu duy nhất ?
“Tốt lắm. Ta đều có chừng mực. Các ngươi hảo hảo ở quý phủ, đừng gây chuyện là tốt rồi.” Lạc Khuynh Hoàng cười nhẹ, đối hai người bọn họ phân phó nói.
Phân phó xong. Lạc Khuynh Hoàng liền hướng tới chủ viện mà đi. Lạc Vân Chỉ, Lạc Khuynh Quốc, Lạc Khuynh Thành đều đã có mặt .
Lạc Vân Chỉ mặc một kiện áo dài, làm hắn một thân anh khí thu liễm đi không ít, thoạt nhìn lại thêm vài phần hương vị của thế gia công tử . Hắn khóe môi như trước sang sảng ý cười, trông thấy Lạc Khuynh Hoàng lại đây, mắt liền thêm sáng.
Lạc Khuynh Thành mặc một thân quần lụa mỏng xanh nhạt, quần lụa mỏng đơn giản mà buông lỏng, đem thân thể của nàng phụ trợ càng phát ra cảm giác nhẹ nhàng mà nhu nhược. Của nàng trên mặt trang điểm nhạt, đem cảm giác thanh lịch nhu nhược của nàng phụ trợ vừa đúng. Trông thấy Lạc Khuynh Hoàng tiến đến, nàng khóe môi tươi cười càng thêm tươi tắn.
Lạc Khuynh Quốc mặc một kiện cung trang màu hồng sắc diễm lệ. Cổ tay áo cổ áo đều thêu chỉ vàng kim tuyến, quý khí bức người. Trên đầu cũng không ít trang sức, hận không thể đem nàng toàn bộ đầu đều cắm đầy cây trâm. Trông thấy Lạc Khuynh Hoàng lại đây, nàng chính là lạnh lùng liếc liếc mắt một cái, cao ngạo giương cao.
“Khuynh Hoàng đến đây, kia chúng ta đi thôi!” Lạc Vân Chỉ đón đi lên, đi đến bên người Lạc Khuynh Hoàng , sang sảng cười nói.
Lạc Khuynh Quốc cũng đi thong thả bước chân đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng , cao ngạo dương cằm, thản nhiên quét Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, châm chọc nói, “Khuynh Hoàng muội muội thật sự là cái giá thật lớn, còn muốn chúng ta đều phải chờ !”
“Khuynh Hoàng nào dám muốn đại tỷ chờ ? Đại tỷ nếu là không muốn chờ, có thể đi trước thôi.” Lạc Khuynh Hoàng ôn hòa có lễ nói.
Lạc Khuynh Quốc nghe xong, sắc mặt đổi đổi, lại không nói gì. Dựa theo quy củ của bách hoa thịnh yến, chỉ có người thu được thiếp mời mới có thể đi vào. Mà chỉ có con vợ cả mới có thể có được thiếp mời, bởi vậy, nếu là bất hòa với Lạc Khuynh Hoàng đi trước, Lạc Khuynh Quốc căn bản không có khả năng chính mình một người đi vào.
Nàng lại không ngờ nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, châm chọc nói, “Ngươi cho là không cùng ngươi, ta liền vào được sao? ! Này quan gia tiểu thư, người nào nhận biết Lạc Khuynh Hoàng ngươi ? !”
Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt tự nhiên nhìn Lạc Khuynh Quốc, một chút cũng không có biểu hiện tức giận , mờ nhạt cười nói, “Hôm nay trở đi, tự nhiên sẽ nhận biết ta.”
Lạc Khuynh Quốc còn muốn nói, lại bị Lạc Vân Chỉ trừng mắt một cái, không dám không ngậm miệng.
Cho dù xưa nay ở trong phủ nhờ Vương U Nhược mà được sủng ái, nhưng Lạc Vân Chỉ dù sao cũng là đi theo Lạc Nguyên trên chiến trường , cho dù bỏ qua Lạc Nguyên sủng ái , Lạc Vân Chỉ này một thân công huân, cũng đủ uy hiếp nàng .
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn qua Lạc Khuynh Quốc, liền cùng Lạc Vân Chỉ dẫn đầu đi. Lạc Khuynh Thành vội vàng đi đến bên người Lạc Khuynh Hoàng , thân thiết kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, cười nói, “Tỷ tỷ đợi ta .”
Lạc Khuynh Quốc bị bọn họ ba người ném đến phía sau, thần sắc khó coi. Liền cố ý đi cực nhanh, hiên ngang tiêu sái ở phía trước bọn họ, giống như nàng mới là đại tướng quân đích nữ.
Đến bách hoa thịnh yến , đưa ra thiếp mời tiến vào. Bên trong đã có rất nhiều người. Phần lớn là phú thân đệ tử hoặc là quan to quý nhân con trai cùng nữ tử, một đám đều quần áo ngăn nắp, dung mạo tú lệ.
Mấy người bọn họ vừa đến, lập tức bị quan gia tử nữ vây quanh.
“Khuynh Quốc, ngươi đã tới, chúng ta còn tưởng rằng ngươi không tới!” Một trang điểm xinh đẹp cô gái cùng Lạc Khuynh Quốc cười nói, mặt mày trong lúc đó toát ra vài phần mị thái.
Bộ binh thượng thư nữ nhi Tống Linh. Nghe nói nàng gần đây cùng thái tử lửa nóng, thái tử đã có ý định nạp thiếp, chẳng qua thái tử phi chính là thừa tướng nữ nhi, thái tử không dám đắc tội thừa tướng, nếu không chỉ sợ đã sớm đã muốn thú vào cửa .
Lạc Khuynh Hoàng mày không thể không nhăn lại, thái tử phi Liễu Cẩm Tú chính là thừa tướng nhị nữ nhi, có tiếng ôn lương hiền thục. Mặc kệ này ôn lương hiền thục đến tột cùng có phải hay không là thật, nhưng ít ra so với Tống Linh yêu mị nữ tử như vậy tốt hơn rất nhiều đi. Thật không hiểu ánh mắt của thái tử bị làm sao !
Lạc Khuynh Quốc cũng là kiêu ngạo giơ cằm, lấy khóe mắt ở trên người Lạc Khuynh Hoàng liếc một cái, khóe môi giơ lên đắc ý tươi cười, nói, “Ta sao có thể không đến đâu. Bất quá là có người trễ nãi , làm hại ta đến chậm.”
Tống Linh theo ánh mắt Lạc Khuynh Quốc nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, vừa thấy không khỏi thất thần, nữ tử trước mắt, thật sự là tuyệt sắc nữ tử khó gặp. Dù là ngũ công chúa Quân Thiên Lam được xưng bế nguyệt tu hoa , chỉ sợ không bằng được phong tư của nữ tử này.
Sửng sốt hồi lâu, Tống Linh mới mở miệng dò hỏi, “Không biết vị này là?”
Lạc Khuynh Quốc nhìn thấy phản ứng của Tống Linh , không khỏi tức giận, có chút hờn giận nói, “Nàng là muội muội của ta Lạc Khuynh Hoàng!”
Tống Linh chú ý tới thần sắc biến hóa của Lạc Khuynh Quốc , biết Lạc Khuynh Quốc tất nhiên là cực chán ghét Lạc Khuynh Hoàng , liền cười nói, “Nha. Nguyên lai là Cẩm quốc đệ nhất mỹ nhân a, chẳng qua cũng là như vậy thôi.”
Lạc Khuynh Hoàng khóe môi mỉm cười, tựa hồ cũng không để ý Tống Linh châm chọc. Nhưng đôi mắt lại thản nhiên đảo qua Tống Linh, tựa hồ chính là tùy ý nhìn, nhưng là Tống Linh rõ ràng cảm giác được một cỗ áp lực vô hình hướng nàng đánh úp lại, làm cho nàng nhịn không được có loại xúc động muốn quỳ xuống .
“Tiểu thư thật đẹp! Hôm nay trên bách hoa thịnh yến, tiểu thư nhất định có thể được hoàng tử ưu ái!” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, chân thành tán thưởng nói.
Lạc Khuynh Hoàng mặc thiên tàm y trắng thuần như tuyết. Đầu tóc đen như mực chỉ lấy một cây trâm thiển hồng nhạt cắm lên. Thoạt nhìn trắng trong thuần khiết tự nhiên, lại mang theo dáng dấp của tiên nhân .
Nàng cả người đứng ở dưới ánh mặt trời , được ánh nắng vây quanh , giống như được bao quanh bởi một vòng tiên khí, có vẻ phiêu phiêu dục tiên, thanh lệ thoát tục.
Nghe thấy Hương Lăng nói, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút mờ nhạt tươi cười, ba phần thở dài bảy phần châm chọc. Đồng tử đen thẫm lại càng thêm sâu hun hút, được hoàng tử ưu ái? ! Tái thế làm người, nàng làm sao còn có ý tưởng buồn cười như vậy đâu. Bất quá Hương Lăng đều là suy nghĩ cho nàng, nàng biết.
“Tiểu thư, lần này đi tham gia bách hoa thịnh yến, nhất định phải mang danh tiếng đích nữ phủ đại tướng quân , hảo hảo làm cho các nàng không dám khi dễ tiểu thư!” Tử Nguyệt ở một bên nói, thoạt nhìn đôi mắt trong suốt thiên chân vô tà, thực ra đang che giấu tâm kế.
Lạc Khuynh Hoàng như trước chính là cười yếu ớt .Danh tiếng đích nữ phủ đại tướng quân ? ! Lấy tình cảnh hiện tại của nàng, nếu là quá mức kiêu ngạo, chỉ sợ đưa tới người khác ghen tị cùng phẫn nộ. Huống chi đại tướng quân phủ đã có một Lạc Khuynh Quốc kiêu ngạo , lại thêm một người là nàng, như vậy Lạc Khuynh Thành chẳng phải là người hiền thục ôn nhu duy nhất ?
“Tốt lắm. Ta đều có chừng mực. Các ngươi hảo hảo ở quý phủ, đừng gây chuyện là tốt rồi.” Lạc Khuynh Hoàng cười nhẹ, đối hai người bọn họ phân phó nói.
Phân phó xong. Lạc Khuynh Hoàng liền hướng tới chủ viện mà đi. Lạc Vân Chỉ, Lạc Khuynh Quốc, Lạc Khuynh Thành đều đã có mặt .
Lạc Vân Chỉ mặc một kiện áo dài, làm hắn một thân anh khí thu liễm đi không ít, thoạt nhìn lại thêm vài phần hương vị của thế gia công tử . Hắn khóe môi như trước sang sảng ý cười, trông thấy Lạc Khuynh Hoàng lại đây, mắt liền thêm sáng.
Lạc Khuynh Thành mặc một thân quần lụa mỏng xanh nhạt, quần lụa mỏng đơn giản mà buông lỏng, đem thân thể của nàng phụ trợ càng phát ra cảm giác nhẹ nhàng mà nhu nhược. Của nàng trên mặt trang điểm nhạt, đem cảm giác thanh lịch nhu nhược của nàng phụ trợ vừa đúng. Trông thấy Lạc Khuynh Hoàng tiến đến, nàng khóe môi tươi cười càng thêm tươi tắn.
Lạc Khuynh Quốc mặc một kiện cung trang màu hồng sắc diễm lệ. Cổ tay áo cổ áo đều thêu chỉ vàng kim tuyến, quý khí bức người. Trên đầu cũng không ít trang sức, hận không thể đem nàng toàn bộ đầu đều cắm đầy cây trâm. Trông thấy Lạc Khuynh Hoàng lại đây, nàng chính là lạnh lùng liếc liếc mắt một cái, cao ngạo giương cao.
“Khuynh Hoàng đến đây, kia chúng ta đi thôi!” Lạc Vân Chỉ đón đi lên, đi đến bên người Lạc Khuynh Hoàng , sang sảng cười nói.
Lạc Khuynh Quốc cũng đi thong thả bước chân đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng , cao ngạo dương cằm, thản nhiên quét Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, châm chọc nói, “Khuynh Hoàng muội muội thật sự là cái giá thật lớn, còn muốn chúng ta đều phải chờ !”
“Khuynh Hoàng nào dám muốn đại tỷ chờ ? Đại tỷ nếu là không muốn chờ, có thể đi trước thôi.” Lạc Khuynh Hoàng ôn hòa có lễ nói.
Lạc Khuynh Quốc nghe xong, sắc mặt đổi đổi, lại không nói gì. Dựa theo quy củ của bách hoa thịnh yến, chỉ có người thu được thiếp mời mới có thể đi vào. Mà chỉ có con vợ cả mới có thể có được thiếp mời, bởi vậy, nếu là bất hòa với Lạc Khuynh Hoàng đi trước, Lạc Khuynh Quốc căn bản không có khả năng chính mình một người đi vào.
Nàng lại không ngờ nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, châm chọc nói, “Ngươi cho là không cùng ngươi, ta liền vào được sao? ! Này quan gia tiểu thư, người nào nhận biết Lạc Khuynh Hoàng ngươi ? !”
Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt tự nhiên nhìn Lạc Khuynh Quốc, một chút cũng không có biểu hiện tức giận , mờ nhạt cười nói, “Hôm nay trở đi, tự nhiên sẽ nhận biết ta.”
Lạc Khuynh Quốc còn muốn nói, lại bị Lạc Vân Chỉ trừng mắt một cái, không dám không ngậm miệng.
Cho dù xưa nay ở trong phủ nhờ Vương U Nhược mà được sủng ái, nhưng Lạc Vân Chỉ dù sao cũng là đi theo Lạc Nguyên trên chiến trường , cho dù bỏ qua Lạc Nguyên sủng ái , Lạc Vân Chỉ này một thân công huân, cũng đủ uy hiếp nàng .
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn qua Lạc Khuynh Quốc, liền cùng Lạc Vân Chỉ dẫn đầu đi. Lạc Khuynh Thành vội vàng đi đến bên người Lạc Khuynh Hoàng , thân thiết kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, cười nói, “Tỷ tỷ đợi ta .”
Lạc Khuynh Quốc bị bọn họ ba người ném đến phía sau, thần sắc khó coi. Liền cố ý đi cực nhanh, hiên ngang tiêu sái ở phía trước bọn họ, giống như nàng mới là đại tướng quân đích nữ.
Đến bách hoa thịnh yến , đưa ra thiếp mời tiến vào. Bên trong đã có rất nhiều người. Phần lớn là phú thân đệ tử hoặc là quan to quý nhân con trai cùng nữ tử, một đám đều quần áo ngăn nắp, dung mạo tú lệ.
Mấy người bọn họ vừa đến, lập tức bị quan gia tử nữ vây quanh.
“Khuynh Quốc, ngươi đã tới, chúng ta còn tưởng rằng ngươi không tới!” Một trang điểm xinh đẹp cô gái cùng Lạc Khuynh Quốc cười nói, mặt mày trong lúc đó toát ra vài phần mị thái.
Bộ binh thượng thư nữ nhi Tống Linh. Nghe nói nàng gần đây cùng thái tử lửa nóng, thái tử đã có ý định nạp thiếp, chẳng qua thái tử phi chính là thừa tướng nữ nhi, thái tử không dám đắc tội thừa tướng, nếu không chỉ sợ đã sớm đã muốn thú vào cửa .
Lạc Khuynh Hoàng mày không thể không nhăn lại, thái tử phi Liễu Cẩm Tú chính là thừa tướng nhị nữ nhi, có tiếng ôn lương hiền thục. Mặc kệ này ôn lương hiền thục đến tột cùng có phải hay không là thật, nhưng ít ra so với Tống Linh yêu mị nữ tử như vậy tốt hơn rất nhiều đi. Thật không hiểu ánh mắt của thái tử bị làm sao !
Lạc Khuynh Quốc cũng là kiêu ngạo giơ cằm, lấy khóe mắt ở trên người Lạc Khuynh Hoàng liếc một cái, khóe môi giơ lên đắc ý tươi cười, nói, “Ta sao có thể không đến đâu. Bất quá là có người trễ nãi , làm hại ta đến chậm.”
Tống Linh theo ánh mắt Lạc Khuynh Quốc nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, vừa thấy không khỏi thất thần, nữ tử trước mắt, thật sự là tuyệt sắc nữ tử khó gặp. Dù là ngũ công chúa Quân Thiên Lam được xưng bế nguyệt tu hoa , chỉ sợ không bằng được phong tư của nữ tử này.
Sửng sốt hồi lâu, Tống Linh mới mở miệng dò hỏi, “Không biết vị này là?”
Lạc Khuynh Quốc nhìn thấy phản ứng của Tống Linh , không khỏi tức giận, có chút hờn giận nói, “Nàng là muội muội của ta Lạc Khuynh Hoàng!”
Tống Linh chú ý tới thần sắc biến hóa của Lạc Khuynh Quốc , biết Lạc Khuynh Quốc tất nhiên là cực chán ghét Lạc Khuynh Hoàng , liền cười nói, “Nha. Nguyên lai là Cẩm quốc đệ nhất mỹ nhân a, chẳng qua cũng là như vậy thôi.”
Lạc Khuynh Hoàng khóe môi mỉm cười, tựa hồ cũng không để ý Tống Linh châm chọc. Nhưng đôi mắt lại thản nhiên đảo qua Tống Linh, tựa hồ chính là tùy ý nhìn, nhưng là Tống Linh rõ ràng cảm giác được một cỗ áp lực vô hình hướng nàng đánh úp lại, làm cho nàng nhịn không được có loại xúc động muốn quỳ xuống .