Thân mình cao lớn chậm rãi đứng lên, đưa tay phủi phủi quần áo, một loạt động tác lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, thanh nhã cao quý nói không nên lời, con ngươi đầy sương mù dần dần rõ ràng, khóe môi hắn gợi lên ý cười thản nhiên, có vẻ nhu hòa bình tĩnh. Chỉ nghe thanh âm của hắn thanh thúy như ngọc bội va vào nhau, thật là dễ nghe.
“Nếu Tư Triệt là chủ soái, sẽ lấy một trăm binh lính hộ tống dân chúng rút lui trước cũng là tìm kiếm viện quân, lấy một trăm binh lính giả làm dân chúng hoạt động ở cửa thành , lại lấy bốn ngàn binh lính mai phục tại con đường quân địch sẽ rút lui.” Liễu Tư Triệt ánh mắt lạnh nhạt, khóe môi gợi lên tươi cười tự tin, tiếp tục nói, “Mà Tư Triệt, tất nhiên sẽ đứng ở cửa thành, đánh đàn đón chào.”
Một lời nói ra, toàn trường kinh sợ.
Rất nhiều quan gia tiểu thư đều lộ ra thần sắc thất vọng. Không ít công tử ăn chơi trác táng cũng lộ ra vài phần cười nhạo, giống như đang nói công tử Tư Triệt cũng không hơn gì . Chỉ có những nhân vật ngồi gần hội trường , mâu trung hiện lên kinh ngạc cùng kính nể.
Thân mình Lạc Vân Chỉ run nhè nhẹ, giống như nghe được đáp án mà vạn phần kích động. Mâu trung hiện lên cảm giác anh hùng cùng chí hướng nhiều hơn là kính nể .
Mâu trung Quân Kiền Linh hiện lên một tia kinh ngạc cùng sâu sắc, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tư Triệt hơn vài phần đánh giá cùng xem kỹ, thậm chí còn kèm theo một cỗ sát ý.
Con ngươi sắc bén của Quân Hồng Phong hiện lên một tia kinh ngạc, thẳng tắp nhìn về phía Liễu Tư Triệt, mâu trung tràn đầy lệ khí, sát khí nồng đậm, ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cũng cảm giác được .
Thái độ của những người còn lại đều lần lượt thay đổi từ kinh ngạc, đến tán thưởng, cuối cùng là bội phục. Chỉ có Quân Khuynh Vũ, vẫn giũ thái độ tươi cười bất cần đời, lạnh nhạt uống rượu, giống như không nghe thấy câu trả lời của Liễu Tư Triệt.
Chỉ có Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng thấy được mâu trung của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia tán thưởng cùng khóe môi nhạt nhẽo ý cười. Nhưng không hề có kinh ngạc. Quân Khuynh Vũ đã sớm đoán được đáp án. Cụ thể sớm bao nhiêu, Lạc Khuynh Hoàng không biết. Nhưng nàng xác định, trước khi Liễu Tư Triệt nói ra đáp án, Quân Khuynh Vũ đã đoán được đáp án, nhưng không có nói.
Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng không khỏi hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa. Lại nghe thấy thanh âm Bạch Mộ vang lên, “Công tử Tư Triệt, mưu lược vô song. Quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy nhiên quyền định đoạt cuối cùng, nên giao cho người ra đề mục, Lạc Khuynh Hoàng tiểu thư.”
Bạch Mộ nói hết lời, ánh mắt mọi người đều nhất tề xoát xoát nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng. Ai cũng không thể tưởng được một đề mục có thể làm khó phần đông anh tài như vậy, lại là do Lạc Khuynh Hoàng một tiểu thư khuê trung viết ra.
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đứng dậy, bên trong con ngươi đen như mực không chút gợn sóng, khóe môi là ý cười khéo léo, đem ánh mắt kinh diễm cùng tìm tòi nghiên cứu của Quân Kiền Linh và quân Hồng Phong thu hết vào đáy mắt, cuối cùng đem ánh mắt hướng Liễu Tư Triệt, cười nói, “Lời nói của Bạch trang chủ khiến Khuynh Hoàng suy nghĩ. Công tử Tư Triệt, mưu lược vô song. Quả nhiên là danh bất hư truyền. không thành kế vừa ra, thiết kế thực tinh diệu.”
Con ngươi mông lung của Liễu Tư Triệt thản nhiên nhìn phía Lạc Khuynh Hoàng, từ trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi càng ngày càng sáng, cuối cùng một tầng sương mù kia dần dần biến mất, trong đôi mắt thanh liệt màu đen nhìn Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia nhìn không thấu, hắn ôn hòa đáp, “Tư Triệt là nam tử, xưa nay nghiên cứu binh pháp, có thể đáp được này đề cũng không ngạc nhiên. Nhưng Khuynh Hoàng tiểu thư thân là nữ tử, có thể có kiến giải như vậy, mới khiến người khâm phục.”
“Các ngươi cứ đoán đố như vậy, chúng ta cũng nghe không rõ!” Quân Ngữ Yên ghen tị liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, châm chọc nói, “Liễu công tử là có thực tài , nhưng có người không nhất định có tài, có lẽ là nghe xong Bạch công tử nói, liền thuận thế hùa theo lời nói của Liễu công tử mà đáp đối!”
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn Quân Ngữ Yên, xem ra nàng cùng Quân Ngữ Yên đã kết thù này? ! Nàng mặc dù vô tình cùng Quân Ngữ Yên kết thù, nhưng nếu không thể tránh né, nàng cũng không sợ Quân Ngữ Yên!
” mấu chốt của đề này bất quá là kéo dài thời gian tìm kiếm viện quân mà thôi. Đáp án của Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử cũng đều đáng để học hỏi. Suy nghĩ của Khuynh Hoàng cùng Liễu công tử không mưu mà hợp. Đạo dụng binh, kì thực là không, không thì lại có. Nếu trấn định tự nhiên lấy ứng đối địch, quân địch tất sẽ khiếp đảm triệt binh, kể từ đó, tự có thể tranh thủ càng nhiều thời giờ. Nếu quân địch ngóc đầu trở lại, cũng có thể lại dùng phương pháp của nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử,.” Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt tự nhiên giải thích nói.
Sau khi Lạc Khuynh Hoàng giải thích, những người mới vừa rồi còn không hiểu được thì cũng đều hiểu được , đều đem ánh mắt kính nể ánh mắt hướng về Lạc Khuynh Hoàng cùng Liễu Tư Triệt. Ngay cả Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng mâu quang cũng nhiều hơn vài phần thưởng thức.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua vẻ mặt không cam lòng của Quân Ngữ Yên, lại nhìn về phía Liễu Tư Triệt, thành khẩn nói, “Tuy nhiên dụng binh mai phục, thừa dịp quân địch lui lại hết sức, biện pháp đánh úp này, Khuynh Hoàng cũng không ngờ tới. Liễu công tử thật sự cao kiến.”
Khóe môi Liễu Tư Triệt khẽ cong lên, thanh nhã đáp, “Tiểu thư quá khen.”
Trong khi Liễu Tư Triệt cùng Lạc Khuynh Hoàng đối thoại. Ánh mắt Bạch Mộ cùng Quân Khuynh Vũ nhanh chóng trao đổi một lần. Khóe môi Bạch Mộ gợi lên ý cười, cao giọng nói, “Như vậy, người thắng lợi trong đề cuối cùng là Liễu Tư Triệt công tử . Tiếp theo chúng ta tiến vào giai đoạn thứ hai.”
Viết một bí mật của chính mình hoặc người thân cận nhất.
Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, khóe môi gợi lên một chút ý cười, đề bút trên giấy viết xuống một hàng chữ, “Dung mạo Hinh phi rất giống Nguyệt Quý Phi.”
Đem tờ giấy để vào bên trong lẵng hoa, Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận chú ý người thu tờ giấy, phát hiện bọn họ quả nhiên đem tờ giấy dựa theo trình tự nhất định để vào lẵng hoa. Trong lòng liền hiểu rõ.
Bạch Mộ lại dựa theo phương thức lúc trước, lấy ra rất nhiều tờ giấy. Bất quá lần này những tờ giấy phần lớn đều là của phú thân cùng tiểu quan viên bên ngoài. Chỉ sợ là do sợ đắc tội nhân vật có quyền thế trong này đi.
Giai đoạn thứ hai giống giai đoạn thứ nhất, cũng chỉ lấy mười đề mục. Thời điểm giai đoạn thứ hai chấm dứt, đã là giữa trưa. Bạch Mộ phái người mang bữa trưa lên. Sau khi mọi người ăn xong, liền chuẩn bị kết bạn mà đi.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Trương Tuân hé ra khuôn mặt hồng thấu chạy đến trước mặt Quân Thiên Lam , hỏi nàng có thể đồng hành hay không. Quân Thiên Lam mỉm cười đáp ứng, hai người đồng hành, dẫn đến vô số nam tử ao ước.
Còn Lưu Tử Hiên lại vây quanh ở bên người Quân Ngữ Yên dỗ nàng vui vẻ, xin lỗi vì chuyện tình lúc nãy, tính tình Quân Ngữ Yên tuy rằng kiêu căng, nhưng long dạ không đủ sâu, mới nói hai ba câu, đã bị Lưu Tử Hiên dỗ đến cười vang .
Thân mình cao lớn chậm rãi đứng lên, đưa tay phủi phủi quần áo, một loạt động tác lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, thanh nhã cao quý nói không nên lời, con ngươi đầy sương mù dần dần rõ ràng, khóe môi hắn gợi lên ý cười thản nhiên, có vẻ nhu hòa bình tĩnh. Chỉ nghe thanh âm của hắn thanh thúy như ngọc bội va vào nhau, thật là dễ nghe.
“Nếu Tư Triệt là chủ soái, sẽ lấy một trăm binh lính hộ tống dân chúng rút lui trước cũng là tìm kiếm viện quân, lấy một trăm binh lính giả làm dân chúng hoạt động ở cửa thành , lại lấy bốn ngàn binh lính mai phục tại con đường quân địch sẽ rút lui.” Liễu Tư Triệt ánh mắt lạnh nhạt, khóe môi gợi lên tươi cười tự tin, tiếp tục nói, “Mà Tư Triệt, tất nhiên sẽ đứng ở cửa thành, đánh đàn đón chào.”
Một lời nói ra, toàn trường kinh sợ.
Rất nhiều quan gia tiểu thư đều lộ ra thần sắc thất vọng. Không ít công tử ăn chơi trác táng cũng lộ ra vài phần cười nhạo, giống như đang nói công tử Tư Triệt cũng không hơn gì . Chỉ có những nhân vật ngồi gần hội trường , mâu trung hiện lên kinh ngạc cùng kính nể.
Thân mình Lạc Vân Chỉ run nhè nhẹ, giống như nghe được đáp án mà vạn phần kích động. Mâu trung hiện lên cảm giác anh hùng cùng chí hướng nhiều hơn là kính nể .
Mâu trung Quân Kiền Linh hiện lên một tia kinh ngạc cùng sâu sắc, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tư Triệt hơn vài phần đánh giá cùng xem kỹ, thậm chí còn kèm theo một cỗ sát ý.
Con ngươi sắc bén của Quân Hồng Phong hiện lên một tia kinh ngạc, thẳng tắp nhìn về phía Liễu Tư Triệt, mâu trung tràn đầy lệ khí, sát khí nồng đậm, ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cũng cảm giác được .Thái độ của những người còn lại đều lần lượt thay đổi từ kinh ngạc, đến tán thưởng, cuối cùng là bội phục. Chỉ có Quân Khuynh Vũ, vẫn giũ thái độ tươi cười bất cần đời, lạnh nhạt uống rượu, giống như không nghe thấy câu trả lời của Liễu Tư Triệt.
Chỉ có Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng thấy được mâu trung của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia tán thưởng cùng khóe môi nhạt nhẽo ý cười. Nhưng không hề có kinh ngạc. Quân Khuynh Vũ đã sớm đoán được đáp án. Cụ thể sớm bao nhiêu, Lạc Khuynh Hoàng không biết. Nhưng nàng xác định, trước khi Liễu Tư Triệt nói ra đáp án, Quân Khuynh Vũ đã đoán được đáp án, nhưng không có nói.
Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng không khỏi hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa. Lại nghe thấy thanh âm Bạch Mộ vang lên, “Công tử Tư Triệt, mưu lược vô song. Quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy nhiên quyền định đoạt cuối cùng, nên giao cho người ra đề mục, Lạc Khuynh Hoàng tiểu thư.”
Bạch Mộ nói hết lời, ánh mắt mọi người đều nhất tề xoát xoát nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng. Ai cũng không thể tưởng được một đề mục có thể làm khó phần đông anh tài như vậy, lại là do Lạc Khuynh Hoàng một tiểu thư khuê trung viết ra.
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đứng dậy, bên trong con ngươi đen như mực không chút gợn sóng, khóe môi là ý cười khéo léo, đem ánh mắt kinh diễm cùng tìm tòi nghiên cứu của Quân Kiền Linh và quân Hồng Phong thu hết vào đáy mắt, cuối cùng đem ánh mắt hướng Liễu Tư Triệt, cười nói, “Lời nói của Bạch trang chủ khiến Khuynh Hoàng suy nghĩ. Công tử Tư Triệt, mưu lược vô song. Quả nhiên là danh bất hư truyền. không thành kế vừa ra, thiết kế thực tinh diệu.”
Con ngươi mông lung của Liễu Tư Triệt thản nhiên nhìn phía Lạc Khuynh Hoàng, từ trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi càng ngày càng sáng, cuối cùng một tầng sương mù kia dần dần biến mất, trong đôi mắt thanh liệt màu đen nhìn Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia nhìn không thấu, hắn ôn hòa đáp, “Tư Triệt là nam tử, xưa nay nghiên cứu binh pháp, có thể đáp được này đề cũng không ngạc nhiên. Nhưng Khuynh Hoàng tiểu thư thân là nữ tử, có thể có kiến giải như vậy, mới khiến người khâm phục.”
“Các ngươi cứ đoán đố như vậy, chúng ta cũng nghe không rõ!” Quân Ngữ Yên ghen tị liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, châm chọc nói, “Liễu công tử là có thực tài , nhưng có người không nhất định có tài, có lẽ là nghe xong Bạch công tử nói, liền thuận thế hùa theo lời nói của Liễu công tử mà đáp đối!”
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn Quân Ngữ Yên, xem ra nàng cùng Quân Ngữ Yên đã kết thù này? ! Nàng mặc dù vô tình cùng Quân Ngữ Yên kết thù, nhưng nếu không thể tránh né, nàng cũng không sợ Quân Ngữ Yên!
” mấu chốt của đề này bất quá là kéo dài thời gian tìm kiếm viện quân mà thôi. Đáp án của Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử cũng đều đáng để học hỏi. Suy nghĩ của Khuynh Hoàng cùng Liễu công tử không mưu mà hợp. Đạo dụng binh, kì thực là không, không thì lại có. Nếu trấn định tự nhiên lấy ứng đối địch, quân địch tất sẽ khiếp đảm triệt binh, kể từ đó, tự có thể tranh thủ càng nhiều thời giờ. Nếu quân địch ngóc đầu trở lại, cũng có thể lại dùng phương pháp của nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử,.” Lạc Khuynh Hoàng lạnh nhạt tự nhiên giải thích nói.
Sau khi Lạc Khuynh Hoàng giải thích, những người mới vừa rồi còn không hiểu được thì cũng đều hiểu được , đều đem ánh mắt kính nể ánh mắt hướng về Lạc Khuynh Hoàng cùng Liễu Tư Triệt. Ngay cả Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng mâu quang cũng nhiều hơn vài phần thưởng thức.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua vẻ mặt không cam lòng của Quân Ngữ Yên, lại nhìn về phía Liễu Tư Triệt, thành khẩn nói, “Tuy nhiên dụng binh mai phục, thừa dịp quân địch lui lại hết sức, biện pháp đánh úp này, Khuynh Hoàng cũng không ngờ tới. Liễu công tử thật sự cao kiến.”
Khóe môi Liễu Tư Triệt khẽ cong lên, thanh nhã đáp, “Tiểu thư quá khen.”
Trong khi Liễu Tư Triệt cùng Lạc Khuynh Hoàng đối thoại. Ánh mắt Bạch Mộ cùng Quân Khuynh Vũ nhanh chóng trao đổi một lần. Khóe môi Bạch Mộ gợi lên ý cười, cao giọng nói, “Như vậy, người thắng lợi trong đề cuối cùng là Liễu Tư Triệt công tử . Tiếp theo chúng ta tiến vào giai đoạn thứ hai.”
Viết một bí mật của chính mình hoặc người thân cận nhất.
Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, khóe môi gợi lên một chút ý cười, đề bút trên giấy viết xuống một hàng chữ, “Dung mạo Hinh phi rất giống Nguyệt Quý Phi.”
Đem tờ giấy để vào bên trong lẵng hoa, Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận chú ý người thu tờ giấy, phát hiện bọn họ quả nhiên đem tờ giấy dựa theo trình tự nhất định để vào lẵng hoa. Trong lòng liền hiểu rõ.
Bạch Mộ lại dựa theo phương thức lúc trước, lấy ra rất nhiều tờ giấy. Bất quá lần này những tờ giấy phần lớn đều là của phú thân cùng tiểu quan viên bên ngoài. Chỉ sợ là do sợ đắc tội nhân vật có quyền thế trong này đi.
Giai đoạn thứ hai giống giai đoạn thứ nhất, cũng chỉ lấy mười đề mục. Thời điểm giai đoạn thứ hai chấm dứt, đã là giữa trưa. Bạch Mộ phái người mang bữa trưa lên. Sau khi mọi người ăn xong, liền chuẩn bị kết bạn mà đi.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Trương Tuân hé ra khuôn mặt hồng thấu chạy đến trước mặt Quân Thiên Lam , hỏi nàng có thể đồng hành hay không. Quân Thiên Lam mỉm cười đáp ứng, hai người đồng hành, dẫn đến vô số nam tử ao ước.
Còn Lưu Tử Hiên lại vây quanh ở bên người Quân Ngữ Yên dỗ nàng vui vẻ, xin lỗi vì chuyện tình lúc nãy, tính tình Quân Ngữ Yên tuy rằng kiêu căng, nhưng long dạ không đủ sâu, mới nói hai ba câu, đã bị Lưu Tử Hiên dỗ đến cười vang .