Bóng đêm dần dày đặc. Ánh trăng cao cao treo giữa không trung, khiến cho màn đêm tĩnh lặng có thêm vài phần cảm giác mông lung. Người cũng dần ít đi, chỉ còn mỗi tiếng ve sầu đứt quãng kêu to.
Giữa bóng đêm mông lung, chính là hai bóng dáng màu đỏ đầy nét phong hoa tuyệt đại đứng ở hai phía.
“Hoàng nhi hẹn ta đến đây, là muốn nói ra suy nghĩ của mình?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, đôi mắt đào hoa giống như biết nói, sóng mắt lưu chuyển trong lúc đó lộ ra vẻ phong tình cùng tà mị không nói nên lời.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Quân Khuynh Vũ dưới ánh trăng, nàng có thể hình dung được khuôn mặt tinh xảo cùng cái mũi hoàn mĩ ấy của hắn hiện giờ, khóe môi không khỏi gợi lên đôi nét tươi cười tà mị.
Dung nhan bên dưới nửa chiếc mặt nạ màu bạc chính là như thế. Chóp mũi thoáng hiện một độ cong hoàn hảo. Bên dưới là đôi môi mỏng đang tươi cười tà mị.
“Vũ”. Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi mắt đen như mực không hề chớp mà nhìn Quân Khuynh Vũ.
Trong con ngươi tối tăm của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia sáng, lông mày nhíu lại, bất cần đời nói, “Hoàng nhi sao có thể gọi thân mật như thế ?”
“Ngươi còn muốn giấu ta sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thẳng vào mắt Quân Khuynh Vũ, giống như vẫn nhìn vào đôi mắt của hắn, nhìn sâu vào tận đáy lòng hắn, nàng chậm rãi nói ra bốn chữ, “Lưu Cảnh công tử.”
Quân Khuynh Vũ hơi nhíu mi, đôi mắt hoa đào hẹp dài vẫn nhiễm ý cười như trước, độ cong nơi khóe môi cũng không thay đổi, cứ như không hề kinh ngạc khi Lạc Khuynh Hoàng thốt ra bốn chữ này, “ ta khi nào giấu giếm được nàng ?”
Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng chợt lóe lên, khóe môi chậm rãi gợi lên ý cười.
Đúng vậy. Cho tới bây giờ hắn chưa từng giấu giếm được nàng. Nếu không thì với bản lĩnh của hắn, làm sao có thể lộ ra nhiều sơ hở như vậy?
Nếu hắn muốn gạt nàng thì sao hắn lại muốn nàng gọi hắn là Vũ? Nếu hắn muốn gạt nàng thì sao lại không hề kiêng dè mà vẫn gọi nàng Hoàng nhi? Nếu muốn gạt nàng thì vì sao phải thu hồi lại bộ dáng như trích tiên của Lưu Cảnh công tử ,sau đó trước mặt nàng lại lộ ra vẻ tà mị đến bức người ấy. Nếu cố ý gạt nàng, thì hôm nay sẽ không hướng nàng nhắc chuyện cây trâm lần trước.
Nàng vẫn nghĩ đó là sơ hở , kì thực là hắn đang muốn nói cho nàng biết thân phận thật của hắn. Đúng vậy, hắn chưa từng có ý muốn giấu giếm nàng. Chính là nàng không có đủ dũng khí tới hỏi hắn thôi.
“Hoàng nhi. Nàng có thể đến hỏi ta. Ta sẽ rất cao hứng. Nếu không quan tâm tới ta thì dù có sơ hở, nàng vẫn sẽ không phát hiện.” Quân Khuynh Vũ gợi lên nét tươi cười tà mị, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt như hắc diệu thạch kia ở dưới ánh trăng trông vô cùng chói mắt, thiêu cháy cả tâm Lạc Khuynh Hoàng.
Thân mình Lạc Khuynh Hoàng khẽ run lên. Bọn họ chính xác là cùng một người. Nàng không đoán sai. Chỉ sợ ngay cả Quân Khuynh Vũ cũng không biết điều này, nàng biết Lưu Cảnh công tử chính là Quân Khuynh Vũ không phải nhờ những sơ hở Quân Khuynh Vũ cố ý lộ ra mà là do chính nàng cảm giác được như vậy.
Bởi vì nàng đã yêu hắn. Vì nàng yêu hắn. Chỉ cần dụng tâm thì có thể biết bọn họ là cùng một người.
Quân Khuynh Vũ lẳng lặng chăm chú nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giống như đang chờ đợi Lạc Khuynh Hoàng lên tiếng.
“ Ngay cả thân phận cũng đã nguyện ý nói cho ta biết, vậy ta có thể yên tâm cùng ngươi hợp tác rồi.” Lạc Khuynh Hoàng thu lại nỗi lòng, hít một hơi thật sâu, lộ ra một nụ cười nàng tự cho là bình tĩnh nhất nói, “Đầu mùa xuân sang năm Hoàng Thượng tổ chức vạn gia yến. Đến lúc đó, ngươi liền thỉnh chỉ tứ hôn đi.”
Quân Khuynh Vũ vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ như sợ sẽ bỏ qua từng biểu tình của nàng, dù Lạc Khuynh Hoàng ngụy trang rất tốt, Quân Khuynh Vũ vẫn nhìn ra được sơ hỡ giữa vẻ bình tĩnh nàng cố bày ra, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng không dám nhìn thẳng hắn, nàng đang sợ hãi.
“Hoàng nhi vì sao không dám nhìn ta? Nàng đang sợ ta? Hay là, sợ đối diện với lòng của nàng?” Ánh mắt Quân Khuynh Vũ sáng quắc nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi vẫn là ý cười không thay đổi, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có.
“Hoàng nhi, nàng thật sự không thích ta sao? Nàng gả cho ta, thật sự chỉ là vì cùng ta hợp tác sao?”
Quân Khuynh Vũ từng bước tới gần, Lạc Khuynh Hoàng liên tục lùi về phía sau. Nàng chưa từng có một khắc tâm hoảng ý loạn như hiện tại. Nàng không dám trả lời câu hỏi của Quân Khuynh Vũ, bởi vì nàng không dám đối mặt với câu trả lời cho vấn đề này.
Nàng không thích Quân Khuynh Vũ sao? Nếu nói là không thích, chỉ sợ đã lừa dối ngay cả chính mình. Nàng gả cho hắn thật sự chỉ là vì hợp tác sao? Hà tất gì phải lừa mình dối người.
Nàng chẳng qua là sợ hãi mà thôi. Sợ hãi mình lại một lần nữa bị lừa gạt, sợ hãy rằng nếu nàng yêu Quân Khuynh Vũ, thì sau này phải trả giá bằng việc tâm lại một lần nữa bị hung hăng vứt bỏ. Cho nên nàng thà ngay từ đầu tự nói với chính mình là không thể yêu. Bởi nếu nàng không yêu, thì sẽ không chờ mong, lại càng không phải thống khổ nếu kỳ vọng tan biến. Nếu theo như lúc đầu tự nói với mình đây chỉ là lợi dụng lẫn nhau, thì sẽ không có đau thương cùng tuyệt vọng.
“Vì sao không nói lời nào?” Quân Khuynh Vũ đứng trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, chăm chú nhìn nàng, gằn từng tiếng, “Hoàng nhi mà ta biết cho tới bây giờ là người dũng cảm. Vì sao lúc này khi đối mặt với tình cảm của mình, lại nhát gan như vậy? Thừa nhận yêu ta, đối với nàng thật sự khó khăn đến vậy? Hay là, ta không đáng để nàng tin tưởng?”
Nói xong, Quân Khuynh Vũ giống như cũng có chút kích động. Con ngươi của hắn vẫn là ý cười tà mị thậm chí có vài phần thất vọng. Hắn lúc này vẫn cố chấp nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giống như một hài tử đang chờ kẹo, bướng bỉnh mà kiên định.
Nhìn con ngươi đầy thương tổn của Quân Khuynh Vũ, nghe Quân Khuynh Vũ chất vấn. Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ không còn biết nói gì để chống đỡ.
Nàng nên trả lời hắn thế nào. Không phải Quân Khuynh Vũ không đáng tin tưởng, mà do chính lòng nàng không dám đặt niềm tin.
Nàng vì tin tưởng một đoạn tình yêu mà đã phải trả giá đắt. Về sau đối nhân xử thế, nàng đã tự sớm nói với mình không nên có hi vọng xa vời với tình yêu. Thế nhưng thật không ngờ, ái tình tới lại không thể nào đoán trước được, hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng.
Nàng đã yêu hắn. Cứ như số mệnh đã an bày. Yêu cứ như thế mà không thể tự kiềm chế.
“Ta sẽ gả cho ngươi. Cả đời sẽ ở cạnh ngươi. Chỉ cần ngươi đối tốt với ta thì ta sẽ hồi bào tất cả. Ta yêu ngươi hay không, thật sự trọng yếu như vậy sao?” Lạc Khuynh Hoàng buộc chính mình tỉnh táo lại, nàng nâng đôi mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ, từng câu từng chữ nói.
Cả đời ở bên cạnh hắn. Hứa hẹn này cứ coi như nàng phóng túng chính mình đi.
Vốn dĩ kế hoạch của nàng chính là đợi cho Quân Khuynh Vũ đăng cơ làm hoàng đế, nàng liền mang theo ca ca cùng Hương Lăng rời khỏi chỗ thị phi này. Nếu ca ca muốn làm quan, nàng liền xin Quân Khuynh Vũ không được đối phó ca ca.
Thế nhưng nhìn thấy con ngươi ẩn chứa thương tổn của Quân Khuynh Vũ, nàng đột nhiên phát hiện nàng không đành lòng rời bỏ hắn. Hay có thể nói, không phải nàng không đành lòng rời bỏ hắn, mà nàng chính là không thể rời bỏ hắn. Đã đã yêu hắn mà không thể tự kiềm chế.
Cả đời bồi ở bên cạnh hắn. Mặc kệ hắn đối với nàng thế nào, bọn họ cũng sẽ không rời không bỏ . Nàng sao lại ngốc như vậy, lại một lần nữa yêu một người, thậm chí so với yêu Quân Kiền Linh thì lần này lại càng thấu triệt và khắc sâu hơn.
Bởi vì lúc trước nàng yêu Quân Kiền Linh, nàng luôn chờ mong một kết quả tốt đẹp, thời điểm Quân Kiền Linh làm chuyện có lỗi với nàng thì nàng chỉ hận không thể giết chết hắn. Thế nhưng hiện tại, nàng rõ ràng là ý thức được, mặc dù Quân Khuynh Vũ không thể đấu lại nàng, chỉ e rằng chính nàng cũng không tài nào hướng Quân Khuynh Vũ mà hạ thủ được.
“Quan trọng …” tiếng Quân Khuynh Vũ trả lời vang lên mạnh mẽ, từ từ áp sát.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, vì sao nhất định phải bức nàng như vậy? Nàng chẳng qua là muốn giữ lại chút tự tôn buồn cười này thôi mà. Sau này nếu hắn có lỗi với nàng, thì nàng cũng có thể cười nói, đây bất quá cũng chì là một sự hợp tác. Ít nhất thì lúc này đây, nàng cũng sẽ không cần rối rắm như vậy.
“Hoàng nhi, tình yêu là cần cho nhau tín nhiệm, nàng lại không tin tưởng ta, thì ta còn cầu mong tình yêu này để làm gì?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói, “Chúng ta không phải kẻ thù, nàng không cần đề phòng ta. Ta Quân Khuynh Vũ yêu nàng, mặc kệ nàng có yêu ta hay không, thì ta vẫn yêu vẫn, cái gì tự tôn, cái gì hồi báo, ta cũng không so đo. Dù bây giờ nàng có lấy đao giết ta, ta vẫn yêu nàng như vậy.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong lời nói của Quân Khuynh Vũ, nàng bất giác thụt lui từng bước. Trong con ngươi nàng hiện lên một tia kinh ngạc, cho dù nàng lấy đao giết hắn, hắn vẫn yêu nàng. Đây mới chính là cái gọi là yêu sao? Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, đều không oán hận? Vậy yêu như nàng là đã quá hẹp hòi?
Lạc Khuynh Hoàng liên tục lùi lại, nhưng bởi không còn chỗ để lui nên người nàng bị ngã về phía sau.
“Hoàng nhi.” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng ngã ra sau, liền vội vàng lao đến kéo Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng nhờ Quân Khuynh Vũ ra sức kéo mà trụ vững gót chân, thế nhưng vì phản lực khiến Quân Khuynh Vũ ngã vào trong hồ.
“Vũ” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Quân Khuynh Vũ bị ngã vào hồ liền cả kinh la lớn.
Thế nhưng Quân Khuynh Vũ vẫy đạp vài cái, cả thân thể liền chìm vào trong nước. Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ chìm xuống, nàng nghĩ Quân Khuynh Vũ là cố ý muốn đùa giỡn nàng nên nàng chỉ đứng bên hồ chờ.
Thế nhưng một lúc sau vẫn không thấy Quân Khuynh Vũ nổi lên, Lạc Khuynh Hoàng lập tức có chút luống cuống, nàng đứng bên hồ hô khàn cả giọng, nhưng vẫn không thấy Quân Khuynh Vũ nổi lên. Tâm ý Lạc Khuynh Hoàng liền trở nên hoảng loạn, nàng vội nhảy xuống nước.
Trong con ngươi đen như mực tràn ngập vẻ hỗn loạn. Quân Khuynh Vũ, ngươi không thể chết được.
Lạc Khuynh Hoàng bơi trong nước không ngừng sờ soạng, nhưng vẫn không chạm được vào thứ gì. Lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân tuyệt vọng như vậy. Người này luôn hướng nàng mỉm cười, dạy nàng tập võ, luôn từ một nơi bí mật nào đó âm thầm bảo hộ nàng, lúc này nàng nên làm gì đây?
Lão thiên gia. Ngươi không thể mang hắn đi.
Nhưng rồi Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy một thanh âm từ chính đáy lòng mình, Lạc Khuynh Hoàng, là ngươi hại chết hắn. Nếu không phải do ngươi không dám đối diện lòng mình, hắn căn bản sẽ không thế này. Nếu không phải vừa rồi ngươi cứ sợ bị hắn trêu chọc, bị hắn nhìn thấu lòng mình mà chịu nhảy xuống nước sớm một chút thì hắn căn bản sẽ không phải gặp nguy hiểm như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng ở trong nước tìm kiếm lung tung, đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng cùng đấu tranh, đột nhiên tay nàng chạm đến người Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng dùng hết sức lực đem Quân Khuynh Vũ từ trong nước kéo lên bờ, Quân Khuynh Vũ đã hôn mê bất tỉnh, nàng hoảng loạn ấn ngực Quân Khuynh Vũ , cơ hồ muốn khóc lên.
Nước mắt theo gương mặt nàng chảy xuống, đây là lần đầu tiên nàng khóc từ sau khi tỉnh lại. Nàng một bên liên tục ấn ngực Quân Khuynh Vũ, một bên khóc nói, “Quân Khuynh Vũ, ta không cho phép ngươi chết.”
Có lẽ trời xanh nghe được tiếng kêu to của Lạc Khuynh Hoàng. Quân Khuynh Vũ phun ra một ngụm nước, đôi mắt đang nhắm gắt gao mở ra, hắn nhìn thấy nước mắt trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, liền vươn tay giúp nàng lau nước mắt, giọng bất cần đời cười nói, “Sao lại khóc, ta làm nàng sợ sao?”
“Ngươi không biết bơi, sao còn kéo ta lại làm gì?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Quân Khuynh Vũ tỉnh lại, không khỏi trách cứ nói, hắn rốt cuộc có biết là hắn thật sự hù chết nàng hay không?
Quân Khuynh Vũ lại ho ra mấy ngụm nước, sắc mặt thoáng đỡ hơn, hắn cười nói, “Ta nhìn thấy nàng sắp bị ngã thì chỉ nghĩ tới việc lao đến kéo nàng lại, làm sao ta còn nhớ đến việc bản thân không biết bơi?”
“Thật khờ quá.” Lạc Khuynh Hoàng nghe xong Quân Khuynh Vũ nói, không khỏi oán trách nói, hắn như thế nào lại ngốc như vậy, nếu nàng không cứu hắn, thì hắn cứ như thế mà chết cũng không biết lí do.
Như nhìn thấu tâm tư Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ gợi lên tia tươi cười, suy yếu nói, “Ta biết nàng sẽ đến cứu ta, giống như lúc nàng ở hoa đào sơn tin tưởng ta sẽ đến cứu nàng. Đây chính là tín nhiệm. Hoàng nhi, nếu ngay cả tính mạng chúng ta cũng có thể phó thác cho nhau, vì sao nàng lại không dám thừa nhận?”
Lạc Khuynh Hoàng sững sờ tại chỗ. Ngay cả tính mạng cũng có thể phó thác cho nhau, thì cần gì đến một chút tự tôn cũng phải để ý như vậy? Lạc Khuynh Hoàng à Lạc Khuynh Hoàng, ngươi từ khi nào lại trở nên nhát gan như thế? Đó chính là yêu, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Nếu hắn sau này có lỗi với nàng, thì chính là do Lạc Khuynh Hoàng có mắt không tròng, cả hai lần đều yêu lầm người, tất cả vẫn là thống khổ, cũng chỉ là nàng gieo gió gặt bão mà thôi.
“Quân Khuynh Vũ, ngươi nghe đây.” Lạc Khuynh Hoàng hít một hơi thật sâu, hướng Quân Khuynh Vũ nói, “Ngươi dám chắc rằng ta thật sự yêu ngươi chứ không phải hợp tác sao?”
“Ta chắc chắn.” Quân Khuynh Vũ kiên quyết đáp lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười, nói, “Hảo. Nếu đã như vậy, ta sẽ nói cho huynh biết, ta yêu huynh. Nhưng huynh, từ nay về sau, chỉ được yêu mỗi mình ta. Ta muốn khi yêu là phải công bằng, dù sau này huynh có lên ngôi hoàng đế, ta cũng sẽ không cùng nữ nhân khác chia sẻ huynh.”( Tiếu : do đoạn này chị đã nói thật lòng mình nên ta đổi cách xưng hô thành ta – huynh cho tình củm nhé =D )
“Tâm chỉ có một. Như thế nào lại có thể chia sẻ? Ta sẽ không giống phụ vương, yêu nữ nhân này, lại còn muốn đi trêu chọc nữ nhân khác. Ta đã yêu nàng, thì cả đời này, mặc kệ là nàng sống hay chết, dù nàng có còn yêu ta hay không, thì nàng vẫn là nữ nhân duy nhất Quân Khuynh Vũ ta yêu.” Khóe môi Quân Khuynh Vũ tươi cười, nụ cười đó giống như ánh sáng mặt trời lúc bình minh, vạn sắc rực rỡ.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn khóe môi Quân Khuynh Vũ cũng lộ ra nụ cười đầy thư thái. Từ khi sống lại cho tới ngày hôm nay, nàng đã sống quá mệt mỏi. Thậm chí ngay cả tình cảm của mình cũng không dám nhìn nhận. Nhưng giờ đây khi đã nói ra, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nàng quyết định sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng.
“Vừa rồi lúc ta hôn mê, có phải Hoàng nhi đã nói ta không được chết hay không?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi hiện lên ý cười ngọt ngào, mang theo vài phần trêu chọc nói.
Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nói trúng có chút ngượng ngùng, nàng cố chống chế thẹn thùng nói, “Ta nói như vậy bao giờ? Lúc đó huynh hôn mê nên thần trí có lẽ không rõ ràng.”
Quân Khuynh Vũ sờ sờ đầu, ngồi thẳng người, cười nói, “Vừa rồi trong nước bị ngộp thở khá lâu, thần trí thật sự có chút mơ hồ. Ta thế nhưng lại nhìn thấy nàng đâm đầu vào cột, mà ta lại chỉ có thể bất lực ôm lấy thi thể nàng, cảm giác lúc đó vô cùng đau đớn, lại rất chân thật.”
Nghe xong lời nói của Quân Khuynh Vũ, thân mình Lạc Khuynh Hoàng run lên kịch liệt, kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ.
Đây không phải là tình cảnh kiếp trước của nàng sao ? Tại sao thời điểm hắn hôn mê lại nhìn thấy cảnh tượng kiếp trước của nàng ?
“Hoàng nhi, nàng làm sao vậy?” Quân Khuynh Vũ nhìn bộ dáng khiếp sợ của Lạc Khuynh Hoàng mà lúng túng, không khỏi lo lắng hỏi.
Sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng mang theo vài phần trắng bệch, nàng hỏi, “Có phải huynh nhìn thấy cảnh huynh ôm ta nói, Lạc Khuynh Hoàng, ta không cho phép nàng chết?”
Quân Khuynh Vũ nghe thấy lời nói Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt cũng hơi thay đổi, có chút hồ nghi nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói, “ Hoàng nhi như thế nào lại biết?”
Lạc Khuynh Hoàng mất một lúc mới hết sững sờ, cảnh tượng vừa rồi Quân Khuynh Vũ chứng kiến, quả thực là cảnh của kiếp trước.
“Vũ, nếu ta nói ta đã từng chết một lần, ngươi có tin không?” Lạc Khuynh Hoàng thận trọng hỏi, chuyện này nàng căn bản định chôn ở đáy lòng cả đời không muốn đề cập, nhưng hiện tại, nàng muốn nói cho Quân Khuynh Vũ biết, muốn hắn thấy được tất cả về nàng.
Trong con ngươi của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia khiếp sợ, hắn nâng con ngươi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, liền nhận ra Lạc Khuynh Hoàng không có chút ý gì là đùa giỡn, hắn nói, “ Chẳng lẽ cảnh tượng ta vừa thấy lúc nãy chính là chuyện mà Hoàng Nhi đã từng trải qua ? “
“Phải.” Lạc Khuynh Hoàng gật đầu, nàng biết Quân khuynh Vũ hỏi như vậy, chính là tin tưởng nàng. Lấy hành động để thể hiện lòng tin, so với câu “Chỉ cần là do Hoàng nhi nói, ta đều tin tưởng.” thì lại càng chân thật.
“Lúc đó, ta chính là hoàng hậu của Quân Kiền Linh” Lạc Khuynh hoàng nhìn vào mắt Quân Khuynh Vũ nói từng chữ một, Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, đôi mắt rõ ràng run lên, khó trách lần đầu tiên thấy Quân Kiền Linh, Lạc Khuynh Hoàng lại phản ứng kì quái như vậy.
“Lúc ấy, ta bị phu quân phản bội, thứ muội hãm hại, phụ thân cũng vứt bỏ ta, ca ca lại vì ta mà chết, ta quả thực mất hết hy vọng.” Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi nói xong, trong đầu lại như hiện ra khoảng thời gian tuyệt vọng ấy, cả người cứ như bị khổ sở cùng thống khổ bao phủ.
Quân Khuynh Vũ kinh ngạc lại đau đớn nhìn Lạc Khuynh Hoàng. “Bị phu quân phản bội, thứ muội hãm hại, phụ thân cũng vứt bỏ ta, ca ca lại vì ta mà chết.” Từng câu chữ ấy lại tự hóa thành bốn chữ ngắn gọn “Mất hết hy vọng”. Thế nhưng chỉ bằng bốn chữ ấy hắn có thể tưởng tượng ra Lạc Khuynh Hoàng đã tuyệt vọng thế nào trong hoàn cảnh ấy.
Khó trách nàng không tin cái gọi là tình thân. Khó trách nàng không còn dám tin vào ái tình. Khó trách sao nàng lai không giống với lời đồn. Khó trách trên người nàng cứ như cất giấu nhiều bí mật, để rồi cuối cùng trong nháy mắt lại trở nên ưu thương mà phiền muộn.
Hoàng nhi của hắn, đã từng phải chịu nhiều thống khổ như vậy. Quân Khuynh Vũ một tay kéo Lạc Khuynh Hoàng ôm vào lòng, hắn đặt cằm trên điỉnh đầu Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Đều đã là quá khứ. Hoàng nhi, sau này đã có ta, ta sẽ không để nàng phải chịu thêm nửa phần thương tổn nào. Những người đã khiến nàng tổn thương, ta sẽ cùng ngươi trừng trị họ.”
Lạc Khuynh Hoàng được Quân Khuynh Vũ ôm trong lòng ngực, nàng có thể cảm nhận được cả người Quân Khuynh Vũ đang run rẩy, hắn thật sự đặt nỗi đau của nàng vào lòng, hắn thật sự tin tưởng lời nói của nàng.
“Vào thời khắc ta mất hết hy vọng, trong cung truyền đến tin thất hoàng tử khởi binh tạo phản, yêu cầu đòi ta. Ta tự biết, sau khi mọi chuyện qua đi ta tất nhiên phải nhận hết khuất nhục, nên liền tự vận, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, thời điểm ta tự sát lại rơi vào lồng ngực của huynh, không ngờ huynh lại nói, Lạc Khuynh Hoàng, ta không cho nàng chết.” Lạc Khuynh Hoàng tựa vào lồng ngực Quân Khuynh Vũ, chậm rãi nhắc lại cảnh tượng năm đó.
Quân Khuynh Vũ cũng chỉ gợi lên ý cười tà mị, nói, “Duyên phận của chúng ta nhất định là do trời ấn định. Lần trước ta không kịp một đời yêu nàng, cho nên, ông trời lại cho ta thêm một cơ hội, chính là muốn ta hảo hảo yêu nàng.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ đầy cảm động. Nàng luôn nghĩ ông trời cho nàng sống lại chính là cho nàng cơ hội để báo thù. Thế nhưng Quân Khuynh Vũ nói như vậy, khiến nàng cảm thấy rằng, sinh mạng này của nàng vốn dĩ có thể tràn ngập ánh sáng mặt trời, bỏ đi cừu hận, nàng có thể yêu.
Lúc trước nàng không thể hiểu Quân Khuynh Vũ đến tội cùng tại sao lại vì nàng mà khởi binh tạo phản. Nhưng thời khắc này nàng đã rõ ràng, Quân Khuynh Vũ chính là yêu nàng.
“Hoàng nhi, ta nghĩ đến kiếp trước của mình, ta có lẽ cũng chính là yêu nàng .” Quân Khuynh Vũ cong khóe môi, con ngươi đen như mực tựa hồ như đang cất giấu cảm xúc, hắn chậm rãi nói, “Nếu không ta sẽ không để Quân Kiền Linh ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sau khi hắn trở thành vua ta vẫn có thể khởi binh tạo phản?”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ. Nàng cũng không nhớ rõ lúc đó Quân Khuynh Vũ tạo phản thế nào. Nàng vốn chỉ nhớ rõ vào thời điểm Quân Kiền linh đăng cơ, có một người thần bí ném phi tiêu cho nàng, nét chữ rất đẹp, chỉ có duy nhất một hàng chữ, “Ngươi thật sự muốn Quân Kiền Linh làm hoàng đế?”
Lúc đó nàng còn yêu Quân Kiền Linh, nên khi nhìn thấy tờ giấy ấy, nàng không khỏi cười nhạo nói, “Điều này không phải là quá vô nghĩa sao.” Liền tiện tay đem tờ giấy ném đi.
“Vũ, ta còn chưa biết bộ dáng của huynh là gì đâu.” Lạc Khuynh Hoàng linh quang chợt lóe, nàng cười nói.
Quân Khuynh Vũ liền chống tay xuống đất đứng lên, bẻ một nhánh cây bên cạnh rồi viết xuống mặt đất, “ Nguyện có được tâm của một người, bạc đầu không phân ly.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy dòng chữ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy xúc động. Nhưng cảm động càng nhiều, nàng lại càng khiếp sợ. Dòng chữ này, so với chữ mà lúc trước nàng nhìn thấy hoàn toàn giống nhau. Chẳng lẽ người mà kiếp trước Quân Khuynh Vũ yêu chính là nàng?
Điều này thật không thể tin. Nàng nhớ rõ lần duy nhất Quân Khuynh Vũ xuất hiện sau cuộc tạo phản ngày hôm đó, hắn đã lấy thân phận Lưu Cảnh công tử để cùng nàng gặp mặt. Không thể không thừa nhận rằng, lúc đó nàng đã động tâm với Lưu Cảnh công tử. Chẳng qua, đến cuối cùng tất cả đều kết thúc.
Lần này sống lại, là ông trời muốn nàng nối liền lại mối nhân duyên mà nàng đã bỏ qua sao?
“Làm sao vậy?” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy bộ dáng thất thần của Lạc Khuynh Hoàng, liền không khỏi lo lắng hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, khóe môi cong lên, cười nói, “Ta đang suy nghĩ, Vũ đối với ta, vốn dĩ là nhất kiến chung tình.”
Quân Khuynh Vũ có vẻ không hiểu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi mơ hồ gợi ý cười, nói, “Ta quả thật vừa nhìn thấy nàng đã động tâm, dù chung tình thì cũng chỉ là lặng lẽ quan sát nàng.”
“Nếu lúc trước ta dũng cảm một chút, thì đã không cần phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Bất quá như vật cũng tốt, phải trải qua nhiều chuyện như vậy, thì ta mới xứng đáng được ở bên huynh.” Lạc Khuynh Hoàng không đầu đuôi nói.
Quân Khuynh Vũ nghe rõ chút tiếc nuối cùng cảm giác may mắn trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, hắn nhẹ cong môi, cười nói, “Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng chính mình đau khổ, cũng không muốn nàng phải chịu đựng nó.”
“Sau này huynh có thể hảo hảo bồi thường cho ta.” Lạc Khuynh Hoàng làm nũng nói.
“Có người đang đến.” con ngươi Quân Khuynh Vũ thoáng lo sợ, nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.
Lạc Khuynh Hoàng cũng thu lại thần sắc, cùng Quân Khuynh Vũ đứng lên khỏi mặt đất.
“Tỷ tỷ, bộ dáng ngươi thế nào lại ra nông nỗi này?” Hai người vừa mới đứng lên, liền nghe tiếng kinh hô của Lạc Khuynh Thành, nâng mắt nhìn lên liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Khuynh Thành, nhưng thẩm sâu trong đôi mắt đó của nàng cũng vẫn là niềm vui sướng khi người khác gặp nạn.
Lạc Khuynh Hoàng cong môi. Con ngươi đen như mực nhìn Lạc Khuynh Thành, cười nói, “Chỉ là không cẩn thận nên té xuống nước thôi.”
Lạc Khuynh Thành liền kêu to đầy lo lắng. Nàng cũng không thèm để ý. Nàng cũng không sợ sẽ khiến kẻ khác hiểu lầm, bởi cái nhìn của bọn họ cũng có liên hệ gì tới nàng đâu? Về phần Quân Khuynh Vũ, hắn chỉ im lặng quan sát, về phần da mặt dày thì e rằng nàng cũng không thể theo kịp hắn, nên nàng cũng không cần phải để ý đến làm gì.
Lạc Khuynh Thành vốn dĩ muốn nhìn thấy bộ dáng thất kinh của hai người trước mặt , cuối cùng lại nhận ra hai người này một mực bình tĩnh, vẫn là bộ dáng đầy khí thế bức người khiến nàng có vẻ ngạc nhiên không khỏi ngượng ngùng cười nó, “Thì ra là như vậy.”
Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên hướng về Quân Kiền Linh đang đứng cạnh Lạc Khuynh Thành, “đã trễ thế này mà Khuynh Thành cùng nhị hoàng tử sao lại tới đây?”
Lạc Khuynh Thành nghe xong lời nói Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi thoáng qua chút bối rối, sau đó ôn nhu cười nói, “Nhị hoàng tử có chuyện muốn nói với tỷ tỷ, nên ta dẫn ngài đến tìm tỷ tỷ thôi.”
“Ồ. Phải như vậy không?” Con ngươi hắc bạch phân minh của Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Thành, lại bất giác nhìn Quân Kiền Linh, thì nhận ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của hắn đang nhìn mình cùng Quân Khuynh Vũ, vẻ mặt đó, tựa hồ là không vui vẻ mấy. Nàng cong khóe môi thành một đường rồi nói, “Ta thật không biết quan hệ của Khuynh Thành cùng nhị hoàng tử lại tốt đến vậy, hắn lại phải nhờ ngươi dẫn tới tìm ta?”
“Tỷ tỷ ngươi nói như vậy là có ý tứ gì, bọn ta chỉ là trùng hợp gặp gỡ mà thôi.” Trong con ngươi Lạc Khuynh Thành hiện lên vài phần trốn tránh, sau đó lại có chút ám muội cười nó, “Vậy tỷ tỷ ngươi, như thế nào lại trùng hợp cùng thất hoàng tử ngã xuống nước?”
“Cả hai vốn dĩ cũng là trùng hợp gặp nhau. Đúng lúc ta lại rơi xuống nước, hắn đã cứu ta.”
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cong lên, mang vẻ trêu tức nhìn Lạc Khuynh Thành.
Quân Kiền linh nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, liền bước ra từ phía sau Lạc Khuynh Thành, ôn hòa nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, cười nói, “Thất đệ cứu Khuynh Hoàng? Theo như bổn vương biết thì thất đệ cũng không biết bơi, không biết hắn như thế nào có thể cứu được Khuynh Hoàng.”
“Nhị hoàng tử nghi ngờ lời nói của Khuynh Hoàng?” Trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên tia không kiên nhẫn, chỉ thản nhiên nói. Nàng cũng không muốn cùng Quân Kiền Linh đôi co chân tướng sự việc , hắn nghĩ thế nào, nàng cũng không cần để ý. Nên nàng chỉ thản nhiên nói một câu.
Trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Kiền Linh có thể cảm giác được nàng đang không còn kiên nhẫn, hắn hơi chau mày, hắn vốn chưa từng đắc tội với Lạc Khuynh Hoàng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng đối hắn có chút thù địch. Nghĩ đến đây, hắn ôn hòa cười nói, “Bổn vương không có ý đó, Cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
“Hắt xì.” Quân Khuynh Vũ hắt hơi một cái, trong đôi mắt đào hoa hiện lên vài phần biếng nhác, chỉ nhún vai tươi cười nói
“Vừa rồi rớt xuống nước có phần sợ hãi. Ta về thay quần áo trước. Hoàng nhi cũng mau đi thay quần áo đi.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của hắn, không khỏi có chút buồn cười, Quân Khuynh Vũ này không phải muốn nàng nhanh trở về thay quần áo, mà không muốn nàng ở đây cùng Quân Kiền Linh đôi co vô ích. Nhìn bộ dáng này của Quân Khuynh Vũ, chính là hắn đang có chút ghen tuông. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi thản nhiên cười.
“Khuynh Hoàng cũng về thay quần áo đi. Bổn vương chờ một chút cũng không sao.” Quân Kiền Linh tao nhã nói, khuôn mặt nhu hòa, quả là bộ dáng của một người khiêm tốn.
Quân Khuynh Vũ nghe Quân Kiền Linh nói xong liền biếng nhác duỗi thẳng thắt lưng, trong con ngươi hắc bạch phân minh hiện lên vài phần giảo hoạt, bày ra nụ cười đầy tà khí nói, “Ai nha, đúng là lạnh à, xem ra ta nhất định phải tắm nước ấm mới có thể hết lạnh được, nếu không lại nhiễm phong hàn. Hoàng nhi thân thể yếu đuối, lát nữa nhất định phải ngâm nước ấm mà tắm.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, trên khóe môi ý cười càng rõ rệt hơn. Tên Quân Khuynh Vũ này, còn không phải là đang khó chịu với Quân Kiền Linh sao. Quả nhiên, sau khi nghe Quân Khuynh Vũ nói, sắc mặt Quân Kiền Linh liền thay đổi, nhưng rối cục với bản lĩnh khôn ngoan, hắn liền rất nhanh khôi phục bộ dáng khiêm tốn, ôn hòa nói, “Không sao. Chỉ là một chút bổn vương có thể đợi được.”
“Ai. Bây giờ cũng trễ rồi. Ta trở về tắm nước ấm rồi ngủ. Buổi tối ra ngoài không an toàn, hoàng huynh cũng nên nhớ nghỉ ngơi sớm.” Quân Khuynh Vũ cũng là cong khóe môi, đôi mắt đào hoa lưu chuyển sóng mắt nhìn Quân Kiền Linh.
Sắc mặt Quân Kiền Linh đã vô cùng âm trầm. Trong con ngươi ẩn ẩn lửa giận. Những câu nói của hắn đều nhanh chóng bị Quân Khuynh Vũ bẻ lại, dù cho hắn là một con người mẫu mực, cũng không nhịn nổi nữa.
Khóe môi hắn dạng khai một tia cười lạnh, lạnh lùng nhìn về phía người đối diện, nói, “Thất đệ có vẻ thật sự rất nhàn rỗi? Nếu cảm thấy lạnh, hãy cứ mau về thay quần áo.”
Quân Khuynh Vũ nhún vai vô tội, con ngươi đen như mực nhìn Quân Kiền Linh cười nói, “Lúc đến đây ta không đi kiệu. Bây giờ cưỡi ngựa về thì rất lạnh, ta muốn đi cùng với nhị ca được không?”
Quân Kiền Linh nhìn gương mặt tà mị điên đảo chúng sinh của Quân Khuynh Vũ, hắn muốn đánh tan cái khí thế đó, thế nhưng cũng không làm gì được, lại nhìn hàng lông mi dài của Lạc Khuynh hoàng đang rủ xuống, mắt cũng không thèm nhìn hắn, tựa hồi cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, khiến hắn không khỏi tức giận.
Kiềm chế lại cơn nộ khí, hắn khôi phục lại bộ dáng khiêm tốn, hướng Quân Khuynh Vũ nói, “Nếu đã như vậy, thất đệ cứ đi chung với ta. Khuynh Hoàng, Khuynh Thành, bổn vương cáo từ.”
“Nhị hoàng tử, thất hoàng tử đi thong thả.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười thản nhiên đáp, con ngươi đen như mực hiện lên một tia ánh sáng nhìn về phía Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ cũng mỉm cười, liền dùng tay áo ướt sũng kéo Quân Kiền Linh đi, Quân Kiền Linh rất muốn đẩy hắn ra, nhưng ngại mất đi hình tượng nho nhã trước sau như một nên không thể đẩy người này ra, đành để hắn kéo mình đi.
Nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Quân Kiền Linh đã rời đi, Lạc Khuynh Thành mới xoay sang nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thăm dò nói, “Tỷ tỷ dường như rất thích thất hoàng tử?”
“Hả ? Ta cũng cảm thấy muội muội thực thích nhị hoàng tử?” Lạc Khuynh Hoàng gợi lên tia cười mang ý vị thâm trường, không đáp mà hỏi lại.
Gương mặt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, ra vẻ ngượng ngùng nói, “Không giấu tỷ tỷ, Khuynh Thành đích thực thích nhị hoàng tử.”
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trong lòng ngạc nhiên thầm nói, Lạc Khuynh Thành không phải vẫn hy vọng nàng cùng Quân Kiền Linh bên cạnh nhau sao, sau đó giúp hắn lên ngôi hoàng đế, cuối cùng thì khiến cho Quân Kiền Linh một cước đá văng nàng, làm nàng chịu hết mọi lừa dối cùng nhục nhã sao? Như thế nào bây giờ lại thừa nhận chính mình thích Quân Kiền Linh.
Nàng vẫn bất động thanh sắc chỉ ôn hòa tươi cười, nhìn về phía Lạc Khuynh Thành nói, “Thật đúng như vậy? Ta thấy nhị hoàng tử cùng muội muội thật sự là trai tài gái sắc.”
Lạc Khuynh Thành nghe xong, trong con ngươi hiện lên một tia hận ý, tiện đà lộ ra bộ dáng khó xử, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Không giấu gì tỷ tỷ, nhị hoàng tử đối với Khuynh Thành cũng chỉ là…..Chỉ tiếc, tâm hắn chỉ có ngôi vua, nếu chọn chính phi thì ngươi thích hợp nhất, cũng là tỷ tỷ.”
Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu lông mày, ý cười trên khóe môi lại càng thêm bí hiểm. Lạc Khuynh Thành chính là đang nói cho nàng biết, người Quân Kiền Linh thích đích thực không phải là nàng mà là Lạc Khuynh Thành, Quần Kiền Linh nếu có hướng nàng biểu lộ điều gì, thì cũng chỉ là vì ngôi hoàng đế?
Lạc Khuynh Thành từ khi nào lại trở nên hảo tâm như vậy. Có tâm nhắc tới để thức tỉnh nàng. Trong con ngươi Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia khó hiểu, ngu muội nói, “Vậy muội muội muốn tỷ tỷ làm như thế nào?”
“Nếu tỷ tỷ cũng thích nhị hoàng tử. Muội muội dĩ nhiên sẽ không tranh giành với tỷ. Nếu tỷ tỷ không thích nhị hoàng tử, thì mong tỷ tỷ sẽ nhẫn tâm cự tuyệt, đừng cho hắn chút hy vọng nào, chỉ có như vậy, hắn mới có thể bỏ cuộc mà chọn ta.”
Lạc Khuynh Thành có chút e sợ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong con ngươi tực hồ đã ẩn lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Nàng liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh. Theo như hôm nay nàng quan sát thấy, Quân Kiền Linh đối Lạc Khuynh Thành chỉ sợ cũng không phải thật lòng thật dạ gì, chỉ là có chút hứng thú thôi. Lần này sống lại, so với lúc trước đã thay đổi không ít, hơn nữa trí tuệ mưu lược, lại càng hơn trước.
Chắc là Lạc Khuynh Thành lo Quân Kiền Linh thật sự yêu nàng, nên muốn nàng đối hắn phải nhẫn tâm cự tuyệt. Mà Quân Kiền Linh người này, bên ngoài thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn, nho nhã vạn phần, kỳ thực lòng dạ rất hẹp hòi, nếu nàng đã khiến cho hắn mất hết mặt mũi, hắn dĩ nhiên ghi hận trong lòng, hắn như vậy chỉ có thể càng thêm thích Lạc Khuynh Thành, nghe theo Lạc Khuynh Thành để tìm cách đối phó nàng.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng cố ý làm ra bộ dáng khó xử, thăm dò nói, “Theo những gì muội muội đã nói với ta, nhị hoàng tử tốt như thế nào, ta xem ra hắn cũng là một người rất tốt.”
Nàng cố tình nói không hết câu. Để cho Lạc Khuynh Thành tự mình suy diễn.
Quả nhiên, trong con ngươi Lạc Khuynh Thành hiện lên tia bối rối. Hiện tại Quân Kiền Linh đối Lạc Khuynh Thành đã có chút hứng thú, nếu Lạc Khuynh Hoàng cũng thích Quân Kiền Linh, thì hậu quả kì thực không tưởng tượng nổi, nàng không chỉ mất đi tình yêu của Quân Kiền Linh, mà qua nhiều năm, những gì nàng đã khổ tâm mưu toan tính kế đều sẽ thành nước chảy về biển.
Không được, nàng tuyệt đối không thể để Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh bên cạnh nhau. Nếu không ai sẽ giúp nàng thực hiện kế hoạch. Kỳ thật muốn thực hiện kế hoạcch này, chỉ cần lựa chọn một vị hoàng tử là có thể được. Lạc Khuynh Thành cũng không hề biết rằng, trong những suy tính lợi dụng của nàng, ngay cả chính mình nàng cũng đang đem vào kế hoạch này.
“Trong tâm ta hắn là tốt nhất.” Lạc Khuynh Thành cố ý để lộ ra một bộ dáng sấu não, điềm đạm mà đáng yêu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cắn cắn môi, khóc nức nở, nói, “Thế nhưng với ta mà nói thì so với chính mình, tỷ tỷ quan trọng hơn. Nếu tỷ tỷ thật sự thích hắn, ta….Ta chắc chắn….”
Mắt Lạc Khuynh Hoàng là ý cười trào phúng nhìn tiết mục của Lạc Khuynh Thành, nàng cũng làm ra bộ dáng cảm động, nói, “Muội muội nói gì vậy, ta cảm thấy chỉ ngươi cùng nhị hoàng tử thật thích hợp mà thôi. Ngươi yên tâm đi, ta và nhị hoàng tử sẽ không ở bên cạnh nhau đâu.”
“Có thật như vậy?” Lạc Khuynh Thành vui mừng cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, nói, “vậy mong tỷ tỷ nhất định phải giúp ta.”
“Ta nên giúp ngươi thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng cố ý theo ý tứ của người đối diện mà nói, con ngươi đen nhánh ngây ngô nhìn Lạc Khuynh Thành, một chút tâm tư của nàng cũng không thể nhìn thấy.
Thẳm sâu trong ngươi ngươi Lạc Khuynh Thành cất giấu vài phần ngoan độc, khóe môi ôn nhu cười, nàng nói, “Nhị hoàng tử nếu có nói yêu tỷ tỷ. Tỷ tỷ đều phải cự tuyệt. Nếu nhị thái tử tặng lễ vật cho tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng cự tuyệt. Thế là được.”
“Như vậy liệu được chứ?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, thật ra ý kiến của Lạc Khuynh Thành quả thật rất hay, cứ như vậy, Quần Kiền Linh sẽ vô cùng hận nàng, lúc đó sẽ cùng Lạc Khuynh Thành đối phó nàng, rất hợp lí.
Lạc Khuynh Thàh nghe thấy lời đó, lại cố ý tỏ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, mắt rướm nước nói, “Ta biết tỷ tỷ từ nhỏ luôn yêu thương ta, căn bản ta không nên đưa ra yêu cầu như thế, thế nhưng, ta thật sự rất yêu hắn.”
“Hảo. Tỷ tỷ giúp ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng làm ra một bộ dáng quả quyết, nàng thay Lạc Khuynh Thành lau đi nước mắt, kiên định nói.
Nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng đáp ứng, mắt Lạc khuynh Thành hiện lên tia đắc ý cùng oán độc, vội vàng nói, “Cám ơn tỷ tỷ. Ai nha, ta thật là đáng chết, tỷ tỷ vừa rồi rơi xuống nước, quần áo ướt sũng, mau trở về thay quần áo đi.”
Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng thoáng hiện tia lạnh lẽo. Lạc khuynh Thành, ngươi thật sự đáng chết. Ngươi làm nên chuyện này với ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ. Hiện tại, ngươi còn mưu tính với ta, thì đừng trách ta kéo theo ngươi vào cái bẫy này.
“Không sao. Khuynh Thành ngươi cũng nên về sớm đi. Tuy là mùa hè, nhưng đêm vẫn rất lạnh.” Nàng câu môi cười yếu ớt, ân cần nói.
Lạc Khuynh Thành liền cười cùng Lạc Khuynh Hoàng hướng phía ngược lại rời đi. Lạc Khuynh Hoàng trở lại tiểu viện, cảm giác gió thổi quanh mình, nhưng thật sự là có chút lạnh.
Một cái áo choàng từ trên không rơi xuống, dừng lại trên vai Lạc Khuynh Hoàng, nàng nâng mắt liền nhìn thấy một thân hồng y tuyệt sắc của Quân Khuynh Vũ đang nhìn nàng, nửa trách cứ nửa đau lòng nói, “Không phải đã bảo nàng mau về thay xiêm y sao, đêm lạnh như vậy phải làm thế nào đây?”
“Huynh sao còn chưa đi. Không phải bảo lạnh cùng hoảng sợ sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặt cũng không thể điều khiển mà phản bác nói.
“Ta đây là không yên lòng vì ai đó.” Quân khuynh Vũ cong khóe môi, thay Lạc Khuynh Hoàng vén mái tóc ướt sũng ra sau tai, cầm lấy cây trâm đặt vào lòng bàn tay, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Cây trâm này sẽ không bị gãy nữa.”
Lạc Khuynh Hoàng hạ mi nhìn cây trâm trong tay Quân Khuynh Vũ, cây trâm rất nhỏ, thoạt nhìn rất cứng, đuôi trâm là một đóa hoa đào màu phấn hồng, trông rất xinh đẹp. Nàng cười nó, “Vì sao lại không bị gãy?”
“ Đây là dùng huyền thiết chế tạo. Sắc bén vô cùng.” Quân Khuynh Vũ cầm lấy cây trâm, nhẹ nhấn vào một bên thân trâm, trên cây lập tức xuất hiện một đạo dấu vết thật sâu, hắn yếu ớt câu môi cười, nói, “Đây chính là thượng đẳng binh khí. Ngươi đặt bên người dùng phòng thân đi.”
Lạc Khuynh Hoàng cầm lấy cây trâm trong tay Quân Khuynh Vũ, khi nhấn vào phía trên cây trâm, quả nhiên xuất hiện một dấu vết sâu, nàng cong khóe môi, cười nói, “Quả thật sắc bén vô cùng. Một cây trâm nhỏ như vậy, chỉ sợ khi đánh nhau thì không thể dùng?”
“Với cơ trí của Hoàng nhi, có lẽ không cần dụng võ. Ta tặng nàng để phòng ngừa trong bất kì hoàn cảnh nào.” Quân Khuynh Vũ thay Lạc Khuynh Hoàng cài trâm, chân thành nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói, “Có ta che chở ngươi. Ta hy vọng vọng vĩnh viễn không cần phải dùng đến cây trâm này.”
“Có một người võ công đệ nhất thiên hạ như huynh che chở, ta tất nhiên không sợ. Ta sẽ giữ lại cây trâm này, nếu sau này huynh có lỗi với ta, ta liền dùng cây trâm này đâm huynh.” Lạc Khuynh Hoàng trêu đùa nói.
“Hảo. Nếu sau này ta có lỗi với nàng, nàng cứ nhằm thẳng nơi đây đâm thẳng vào.” Quân Khuynh Vũ chỉ vào ngực, cười nói, “Cây trâm này một nhát đâm xuống, chỉ e không còn mạng để sống.”
Bóng đêm dần dày đặc. Ánh trăng cao cao treo giữa không trung, khiến cho màn đêm tĩnh lặng có thêm vài phần cảm giác mông lung. Người cũng dần ít đi, chỉ còn mỗi tiếng ve sầu đứt quãng kêu to.
Giữa bóng đêm mông lung, chính là hai bóng dáng màu đỏ đầy nét phong hoa tuyệt đại đứng ở hai phía.
“Hoàng nhi hẹn ta đến đây, là muốn nói ra suy nghĩ của mình?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, đôi mắt đào hoa giống như biết nói, sóng mắt lưu chuyển trong lúc đó lộ ra vẻ phong tình cùng tà mị không nói nên lời.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Quân Khuynh Vũ dưới ánh trăng, nàng có thể hình dung được khuôn mặt tinh xảo cùng cái mũi hoàn mĩ ấy của hắn hiện giờ, khóe môi không khỏi gợi lên đôi nét tươi cười tà mị.
Dung nhan bên dưới nửa chiếc mặt nạ màu bạc chính là như thế. Chóp mũi thoáng hiện một độ cong hoàn hảo. Bên dưới là đôi môi mỏng đang tươi cười tà mị.
“Vũ”. Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi mắt đen như mực không hề chớp mà nhìn Quân Khuynh Vũ.
Trong con ngươi tối tăm của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia sáng, lông mày nhíu lại, bất cần đời nói, “Hoàng nhi sao có thể gọi thân mật như thế ?”
“Ngươi còn muốn giấu ta sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thẳng vào mắt Quân Khuynh Vũ, giống như vẫn nhìn vào đôi mắt của hắn, nhìn sâu vào tận đáy lòng hắn, nàng chậm rãi nói ra bốn chữ, “Lưu Cảnh công tử.”
Quân Khuynh Vũ hơi nhíu mi, đôi mắt hoa đào hẹp dài vẫn nhiễm ý cười như trước, độ cong nơi khóe môi cũng không thay đổi, cứ như không hề kinh ngạc khi Lạc Khuynh Hoàng thốt ra bốn chữ này, “ ta khi nào giấu giếm được nàng ?”
Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng chợt lóe lên, khóe môi chậm rãi gợi lên ý cười.
Đúng vậy. Cho tới bây giờ hắn chưa từng giấu giếm được nàng. Nếu không thì với bản lĩnh của hắn, làm sao có thể lộ ra nhiều sơ hở như vậy?
Nếu hắn muốn gạt nàng thì sao hắn lại muốn nàng gọi hắn là Vũ? Nếu hắn muốn gạt nàng thì sao lại không hề kiêng dè mà vẫn gọi nàng Hoàng nhi? Nếu muốn gạt nàng thì vì sao phải thu hồi lại bộ dáng như trích tiên của Lưu Cảnh công tử ,sau đó trước mặt nàng lại lộ ra vẻ tà mị đến bức người ấy. Nếu cố ý gạt nàng, thì hôm nay sẽ không hướng nàng nhắc chuyện cây trâm lần trước.
Nàng vẫn nghĩ đó là sơ hở , kì thực là hắn đang muốn nói cho nàng biết thân phận thật của hắn. Đúng vậy, hắn chưa từng có ý muốn giấu giếm nàng. Chính là nàng không có đủ dũng khí tới hỏi hắn thôi.
“Hoàng nhi. Nàng có thể đến hỏi ta. Ta sẽ rất cao hứng. Nếu không quan tâm tới ta thì dù có sơ hở, nàng vẫn sẽ không phát hiện.” Quân Khuynh Vũ gợi lên nét tươi cười tà mị, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt như hắc diệu thạch kia ở dưới ánh trăng trông vô cùng chói mắt, thiêu cháy cả tâm Lạc Khuynh Hoàng.
Thân mình Lạc Khuynh Hoàng khẽ run lên. Bọn họ chính xác là cùng một người. Nàng không đoán sai. Chỉ sợ ngay cả Quân Khuynh Vũ cũng không biết điều này, nàng biết Lưu Cảnh công tử chính là Quân Khuynh Vũ không phải nhờ những sơ hở Quân Khuynh Vũ cố ý lộ ra mà là do chính nàng cảm giác được như vậy.
Bởi vì nàng đã yêu hắn. Vì nàng yêu hắn. Chỉ cần dụng tâm thì có thể biết bọn họ là cùng một người.
Quân Khuynh Vũ lẳng lặng chăm chú nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giống như đang chờ đợi Lạc Khuynh Hoàng lên tiếng.
“ Ngay cả thân phận cũng đã nguyện ý nói cho ta biết, vậy ta có thể yên tâm cùng ngươi hợp tác rồi.” Lạc Khuynh Hoàng thu lại nỗi lòng, hít một hơi thật sâu, lộ ra một nụ cười nàng tự cho là bình tĩnh nhất nói, “Đầu mùa xuân sang năm Hoàng Thượng tổ chức vạn gia yến. Đến lúc đó, ngươi liền thỉnh chỉ tứ hôn đi.”
Quân Khuynh Vũ vẫn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ như sợ sẽ bỏ qua từng biểu tình của nàng, dù Lạc Khuynh Hoàng ngụy trang rất tốt, Quân Khuynh Vũ vẫn nhìn ra được sơ hỡ giữa vẻ bình tĩnh nàng cố bày ra, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng không dám nhìn thẳng hắn, nàng đang sợ hãi.
“Hoàng nhi vì sao không dám nhìn ta? Nàng đang sợ ta? Hay là, sợ đối diện với lòng của nàng?” Ánh mắt Quân Khuynh Vũ sáng quắc nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi vẫn là ý cười không thay đổi, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có.
“Hoàng nhi, nàng thật sự không thích ta sao? Nàng gả cho ta, thật sự chỉ là vì cùng ta hợp tác sao?”
Quân Khuynh Vũ từng bước tới gần, Lạc Khuynh Hoàng liên tục lùi về phía sau. Nàng chưa từng có một khắc tâm hoảng ý loạn như hiện tại. Nàng không dám trả lời câu hỏi của Quân Khuynh Vũ, bởi vì nàng không dám đối mặt với câu trả lời cho vấn đề này.
Nàng không thích Quân Khuynh Vũ sao? Nếu nói là không thích, chỉ sợ đã lừa dối ngay cả chính mình. Nàng gả cho hắn thật sự chỉ là vì hợp tác sao? Hà tất gì phải lừa mình dối người.
Nàng chẳng qua là sợ hãi mà thôi. Sợ hãi mình lại một lần nữa bị lừa gạt, sợ hãy rằng nếu nàng yêu Quân Khuynh Vũ, thì sau này phải trả giá bằng việc tâm lại một lần nữa bị hung hăng vứt bỏ. Cho nên nàng thà ngay từ đầu tự nói với chính mình là không thể yêu. Bởi nếu nàng không yêu, thì sẽ không chờ mong, lại càng không phải thống khổ nếu kỳ vọng tan biến. Nếu theo như lúc đầu tự nói với mình đây chỉ là lợi dụng lẫn nhau, thì sẽ không có đau thương cùng tuyệt vọng.
“Vì sao không nói lời nào?” Quân Khuynh Vũ đứng trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, chăm chú nhìn nàng, gằn từng tiếng, “Hoàng nhi mà ta biết cho tới bây giờ là người dũng cảm. Vì sao lúc này khi đối mặt với tình cảm của mình, lại nhát gan như vậy? Thừa nhận yêu ta, đối với nàng thật sự khó khăn đến vậy? Hay là, ta không đáng để nàng tin tưởng?”
Nói xong, Quân Khuynh Vũ giống như cũng có chút kích động. Con ngươi của hắn vẫn là ý cười tà mị thậm chí có vài phần thất vọng. Hắn lúc này vẫn cố chấp nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giống như một hài tử đang chờ kẹo, bướng bỉnh mà kiên định.
Nhìn con ngươi đầy thương tổn của Quân Khuynh Vũ, nghe Quân Khuynh Vũ chất vấn. Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ không còn biết nói gì để chống đỡ.
Nàng nên trả lời hắn thế nào. Không phải Quân Khuynh Vũ không đáng tin tưởng, mà do chính lòng nàng không dám đặt niềm tin.
Nàng vì tin tưởng một đoạn tình yêu mà đã phải trả giá đắt. Về sau đối nhân xử thế, nàng đã tự sớm nói với mình không nên có hi vọng xa vời với tình yêu. Thế nhưng thật không ngờ, ái tình tới lại không thể nào đoán trước được, hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng.
Nàng đã yêu hắn. Cứ như số mệnh đã an bày. Yêu cứ như thế mà không thể tự kiềm chế.
“Ta sẽ gả cho ngươi. Cả đời sẽ ở cạnh ngươi. Chỉ cần ngươi đối tốt với ta thì ta sẽ hồi bào tất cả. Ta yêu ngươi hay không, thật sự trọng yếu như vậy sao?” Lạc Khuynh Hoàng buộc chính mình tỉnh táo lại, nàng nâng đôi mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ, từng câu từng chữ nói.
Cả đời ở bên cạnh hắn. Hứa hẹn này cứ coi như nàng phóng túng chính mình đi.
Vốn dĩ kế hoạch của nàng chính là đợi cho Quân Khuynh Vũ đăng cơ làm hoàng đế, nàng liền mang theo ca ca cùng Hương Lăng rời khỏi chỗ thị phi này. Nếu ca ca muốn làm quan, nàng liền xin Quân Khuynh Vũ không được đối phó ca ca.
Thế nhưng nhìn thấy con ngươi ẩn chứa thương tổn của Quân Khuynh Vũ, nàng đột nhiên phát hiện nàng không đành lòng rời bỏ hắn. Hay có thể nói, không phải nàng không đành lòng rời bỏ hắn, mà nàng chính là không thể rời bỏ hắn. Đã đã yêu hắn mà không thể tự kiềm chế.
Cả đời bồi ở bên cạnh hắn. Mặc kệ hắn đối với nàng thế nào, bọn họ cũng sẽ không rời không bỏ . Nàng sao lại ngốc như vậy, lại một lần nữa yêu một người, thậm chí so với yêu Quân Kiền Linh thì lần này lại càng thấu triệt và khắc sâu hơn.
Bởi vì lúc trước nàng yêu Quân Kiền Linh, nàng luôn chờ mong một kết quả tốt đẹp, thời điểm Quân Kiền Linh làm chuyện có lỗi với nàng thì nàng chỉ hận không thể giết chết hắn. Thế nhưng hiện tại, nàng rõ ràng là ý thức được, mặc dù Quân Khuynh Vũ không thể đấu lại nàng, chỉ e rằng chính nàng cũng không tài nào hướng Quân Khuynh Vũ mà hạ thủ được.
“Quan trọng …” tiếng Quân Khuynh Vũ trả lời vang lên mạnh mẽ, từ từ áp sát.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, vì sao nhất định phải bức nàng như vậy? Nàng chẳng qua là muốn giữ lại chút tự tôn buồn cười này thôi mà. Sau này nếu hắn có lỗi với nàng, thì nàng cũng có thể cười nói, đây bất quá cũng chì là một sự hợp tác. Ít nhất thì lúc này đây, nàng cũng sẽ không cần rối rắm như vậy.
“Hoàng nhi, tình yêu là cần cho nhau tín nhiệm, nàng lại không tin tưởng ta, thì ta còn cầu mong tình yêu này để làm gì?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói, “Chúng ta không phải kẻ thù, nàng không cần đề phòng ta. Ta Quân Khuynh Vũ yêu nàng, mặc kệ nàng có yêu ta hay không, thì ta vẫn yêu vẫn, cái gì tự tôn, cái gì hồi báo, ta cũng không so đo. Dù bây giờ nàng có lấy đao giết ta, ta vẫn yêu nàng như vậy.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong lời nói của Quân Khuynh Vũ, nàng bất giác thụt lui từng bước. Trong con ngươi nàng hiện lên một tia kinh ngạc, cho dù nàng lấy đao giết hắn, hắn vẫn yêu nàng. Đây mới chính là cái gọi là yêu sao? Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, đều không oán hận? Vậy yêu như nàng là đã quá hẹp hòi?
Lạc Khuynh Hoàng liên tục lùi lại, nhưng bởi không còn chỗ để lui nên người nàng bị ngã về phía sau.
“Hoàng nhi.” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng ngã ra sau, liền vội vàng lao đến kéo Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng nhờ Quân Khuynh Vũ ra sức kéo mà trụ vững gót chân, thế nhưng vì phản lực khiến Quân Khuynh Vũ ngã vào trong hồ.
“Vũ” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Quân Khuynh Vũ bị ngã vào hồ liền cả kinh la lớn.
Thế nhưng Quân Khuynh Vũ vẫy đạp vài cái, cả thân thể liền chìm vào trong nước. Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ chìm xuống, nàng nghĩ Quân Khuynh Vũ là cố ý muốn đùa giỡn nàng nên nàng chỉ đứng bên hồ chờ.
Thế nhưng một lúc sau vẫn không thấy Quân Khuynh Vũ nổi lên, Lạc Khuynh Hoàng lập tức có chút luống cuống, nàng đứng bên hồ hô khàn cả giọng, nhưng vẫn không thấy Quân Khuynh Vũ nổi lên. Tâm ý Lạc Khuynh Hoàng liền trở nên hoảng loạn, nàng vội nhảy xuống nước.
Trong con ngươi đen như mực tràn ngập vẻ hỗn loạn. Quân Khuynh Vũ, ngươi không thể chết được.
Lạc Khuynh Hoàng bơi trong nước không ngừng sờ soạng, nhưng vẫn không chạm được vào thứ gì. Lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân tuyệt vọng như vậy. Người này luôn hướng nàng mỉm cười, dạy nàng tập võ, luôn từ một nơi bí mật nào đó âm thầm bảo hộ nàng, lúc này nàng nên làm gì đây?
Lão thiên gia. Ngươi không thể mang hắn đi.
Nhưng rồi Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy một thanh âm từ chính đáy lòng mình, Lạc Khuynh Hoàng, là ngươi hại chết hắn. Nếu không phải do ngươi không dám đối diện lòng mình, hắn căn bản sẽ không thế này. Nếu không phải vừa rồi ngươi cứ sợ bị hắn trêu chọc, bị hắn nhìn thấu lòng mình mà chịu nhảy xuống nước sớm một chút thì hắn căn bản sẽ không phải gặp nguy hiểm như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng ở trong nước tìm kiếm lung tung, đáy lòng tràn ngập tuyệt vọng cùng đấu tranh, đột nhiên tay nàng chạm đến người Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng dùng hết sức lực đem Quân Khuynh Vũ từ trong nước kéo lên bờ, Quân Khuynh Vũ đã hôn mê bất tỉnh, nàng hoảng loạn ấn ngực Quân Khuynh Vũ , cơ hồ muốn khóc lên.
Nước mắt theo gương mặt nàng chảy xuống, đây là lần đầu tiên nàng khóc từ sau khi tỉnh lại. Nàng một bên liên tục ấn ngực Quân Khuynh Vũ, một bên khóc nói, “Quân Khuynh Vũ, ta không cho phép ngươi chết.”
Có lẽ trời xanh nghe được tiếng kêu to của Lạc Khuynh Hoàng. Quân Khuynh Vũ phun ra một ngụm nước, đôi mắt đang nhắm gắt gao mở ra, hắn nhìn thấy nước mắt trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, liền vươn tay giúp nàng lau nước mắt, giọng bất cần đời cười nói, “Sao lại khóc, ta làm nàng sợ sao?”
“Ngươi không biết bơi, sao còn kéo ta lại làm gì?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy Quân Khuynh Vũ tỉnh lại, không khỏi trách cứ nói, hắn rốt cuộc có biết là hắn thật sự hù chết nàng hay không?
Quân Khuynh Vũ lại ho ra mấy ngụm nước, sắc mặt thoáng đỡ hơn, hắn cười nói, “Ta nhìn thấy nàng sắp bị ngã thì chỉ nghĩ tới việc lao đến kéo nàng lại, làm sao ta còn nhớ đến việc bản thân không biết bơi?”
“Thật khờ quá.” Lạc Khuynh Hoàng nghe xong Quân Khuynh Vũ nói, không khỏi oán trách nói, hắn như thế nào lại ngốc như vậy, nếu nàng không cứu hắn, thì hắn cứ như thế mà chết cũng không biết lí do.
Như nhìn thấu tâm tư Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ gợi lên tia tươi cười, suy yếu nói, “Ta biết nàng sẽ đến cứu ta, giống như lúc nàng ở hoa đào sơn tin tưởng ta sẽ đến cứu nàng. Đây chính là tín nhiệm. Hoàng nhi, nếu ngay cả tính mạng chúng ta cũng có thể phó thác cho nhau, vì sao nàng lại không dám thừa nhận?”
Lạc Khuynh Hoàng sững sờ tại chỗ. Ngay cả tính mạng cũng có thể phó thác cho nhau, thì cần gì đến một chút tự tôn cũng phải để ý như vậy? Lạc Khuynh Hoàng à Lạc Khuynh Hoàng, ngươi từ khi nào lại trở nên nhát gan như thế? Đó chính là yêu, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Nếu hắn sau này có lỗi với nàng, thì chính là do Lạc Khuynh Hoàng có mắt không tròng, cả hai lần đều yêu lầm người, tất cả vẫn là thống khổ, cũng chỉ là nàng gieo gió gặt bão mà thôi.
“Quân Khuynh Vũ, ngươi nghe đây.” Lạc Khuynh Hoàng hít một hơi thật sâu, hướng Quân Khuynh Vũ nói, “Ngươi dám chắc rằng ta thật sự yêu ngươi chứ không phải hợp tác sao?”
“Ta chắc chắn.” Quân Khuynh Vũ kiên quyết đáp lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười, nói, “Hảo. Nếu đã như vậy, ta sẽ nói cho huynh biết, ta yêu huynh. Nhưng huynh, từ nay về sau, chỉ được yêu mỗi mình ta. Ta muốn khi yêu là phải công bằng, dù sau này huynh có lên ngôi hoàng đế, ta cũng sẽ không cùng nữ nhân khác chia sẻ huynh.”( Tiếu : do đoạn này chị đã nói thật lòng mình nên ta đổi cách xưng hô thành ta – huynh cho tình củm nhé =D )
“Tâm chỉ có một. Như thế nào lại có thể chia sẻ? Ta sẽ không giống phụ vương, yêu nữ nhân này, lại còn muốn đi trêu chọc nữ nhân khác. Ta đã yêu nàng, thì cả đời này, mặc kệ là nàng sống hay chết, dù nàng có còn yêu ta hay không, thì nàng vẫn là nữ nhân duy nhất Quân Khuynh Vũ ta yêu.” Khóe môi Quân Khuynh Vũ tươi cười, nụ cười đó giống như ánh sáng mặt trời lúc bình minh, vạn sắc rực rỡ.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn khóe môi Quân Khuynh Vũ cũng lộ ra nụ cười đầy thư thái. Từ khi sống lại cho tới ngày hôm nay, nàng đã sống quá mệt mỏi. Thậm chí ngay cả tình cảm của mình cũng không dám nhìn nhận. Nhưng giờ đây khi đã nói ra, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nàng quyết định sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng.
“Vừa rồi lúc ta hôn mê, có phải Hoàng nhi đã nói ta không được chết hay không?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi hiện lên ý cười ngọt ngào, mang theo vài phần trêu chọc nói.
Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nói trúng có chút ngượng ngùng, nàng cố chống chế thẹn thùng nói, “Ta nói như vậy bao giờ? Lúc đó huynh hôn mê nên thần trí có lẽ không rõ ràng.”
Quân Khuynh Vũ sờ sờ đầu, ngồi thẳng người, cười nói, “Vừa rồi trong nước bị ngộp thở khá lâu, thần trí thật sự có chút mơ hồ. Ta thế nhưng lại nhìn thấy nàng đâm đầu vào cột, mà ta lại chỉ có thể bất lực ôm lấy thi thể nàng, cảm giác lúc đó vô cùng đau đớn, lại rất chân thật.”
Nghe xong lời nói của Quân Khuynh Vũ, thân mình Lạc Khuynh Hoàng run lên kịch liệt, kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ.
Đây không phải là tình cảnh kiếp trước của nàng sao ? Tại sao thời điểm hắn hôn mê lại nhìn thấy cảnh tượng kiếp trước của nàng ?
“Hoàng nhi, nàng làm sao vậy?” Quân Khuynh Vũ nhìn bộ dáng khiếp sợ của Lạc Khuynh Hoàng mà lúng túng, không khỏi lo lắng hỏi.
Sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng mang theo vài phần trắng bệch, nàng hỏi, “Có phải huynh nhìn thấy cảnh huynh ôm ta nói, Lạc Khuynh Hoàng, ta không cho phép nàng chết?”
Quân Khuynh Vũ nghe thấy lời nói Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt cũng hơi thay đổi, có chút hồ nghi nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói, “ Hoàng nhi như thế nào lại biết?”
Lạc Khuynh Hoàng mất một lúc mới hết sững sờ, cảnh tượng vừa rồi Quân Khuynh Vũ chứng kiến, quả thực là cảnh của kiếp trước.
“Vũ, nếu ta nói ta đã từng chết một lần, ngươi có tin không?” Lạc Khuynh Hoàng thận trọng hỏi, chuyện này nàng căn bản định chôn ở đáy lòng cả đời không muốn đề cập, nhưng hiện tại, nàng muốn nói cho Quân Khuynh Vũ biết, muốn hắn thấy được tất cả về nàng.
Trong con ngươi của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia khiếp sợ, hắn nâng con ngươi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, liền nhận ra Lạc Khuynh Hoàng không có chút ý gì là đùa giỡn, hắn nói, “ Chẳng lẽ cảnh tượng ta vừa thấy lúc nãy chính là chuyện mà Hoàng Nhi đã từng trải qua ? “
“Phải.” Lạc Khuynh Hoàng gật đầu, nàng biết Quân khuynh Vũ hỏi như vậy, chính là tin tưởng nàng. Lấy hành động để thể hiện lòng tin, so với câu “Chỉ cần là do Hoàng nhi nói, ta đều tin tưởng.” thì lại càng chân thật.
“Lúc đó, ta chính là hoàng hậu của Quân Kiền Linh” Lạc Khuynh hoàng nhìn vào mắt Quân Khuynh Vũ nói từng chữ một, Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, đôi mắt rõ ràng run lên, khó trách lần đầu tiên thấy Quân Kiền Linh, Lạc Khuynh Hoàng lại phản ứng kì quái như vậy.
“Lúc ấy, ta bị phu quân phản bội, thứ muội hãm hại, phụ thân cũng vứt bỏ ta, ca ca lại vì ta mà chết, ta quả thực mất hết hy vọng.” Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi nói xong, trong đầu lại như hiện ra khoảng thời gian tuyệt vọng ấy, cả người cứ như bị khổ sở cùng thống khổ bao phủ.
Quân Khuynh Vũ kinh ngạc lại đau đớn nhìn Lạc Khuynh Hoàng. “Bị phu quân phản bội, thứ muội hãm hại, phụ thân cũng vứt bỏ ta, ca ca lại vì ta mà chết.” Từng câu chữ ấy lại tự hóa thành bốn chữ ngắn gọn “Mất hết hy vọng”. Thế nhưng chỉ bằng bốn chữ ấy hắn có thể tưởng tượng ra Lạc Khuynh Hoàng đã tuyệt vọng thế nào trong hoàn cảnh ấy.
Khó trách nàng không tin cái gọi là tình thân. Khó trách nàng không còn dám tin vào ái tình. Khó trách sao nàng lai không giống với lời đồn. Khó trách trên người nàng cứ như cất giấu nhiều bí mật, để rồi cuối cùng trong nháy mắt lại trở nên ưu thương mà phiền muộn.
Hoàng nhi của hắn, đã từng phải chịu nhiều thống khổ như vậy. Quân Khuynh Vũ một tay kéo Lạc Khuynh Hoàng ôm vào lòng, hắn đặt cằm trên điỉnh đầu Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Đều đã là quá khứ. Hoàng nhi, sau này đã có ta, ta sẽ không để nàng phải chịu thêm nửa phần thương tổn nào. Những người đã khiến nàng tổn thương, ta sẽ cùng ngươi trừng trị họ.”
Lạc Khuynh Hoàng được Quân Khuynh Vũ ôm trong lòng ngực, nàng có thể cảm nhận được cả người Quân Khuynh Vũ đang run rẩy, hắn thật sự đặt nỗi đau của nàng vào lòng, hắn thật sự tin tưởng lời nói của nàng.
“Vào thời khắc ta mất hết hy vọng, trong cung truyền đến tin thất hoàng tử khởi binh tạo phản, yêu cầu đòi ta. Ta tự biết, sau khi mọi chuyện qua đi ta tất nhiên phải nhận hết khuất nhục, nên liền tự vận, nhưng lại chưa từng nghĩ đến, thời điểm ta tự sát lại rơi vào lồng ngực của huynh, không ngờ huynh lại nói, Lạc Khuynh Hoàng, ta không cho nàng chết.” Lạc Khuynh Hoàng tựa vào lồng ngực Quân Khuynh Vũ, chậm rãi nhắc lại cảnh tượng năm đó.
Quân Khuynh Vũ cũng chỉ gợi lên ý cười tà mị, nói, “Duyên phận của chúng ta nhất định là do trời ấn định. Lần trước ta không kịp một đời yêu nàng, cho nên, ông trời lại cho ta thêm một cơ hội, chính là muốn ta hảo hảo yêu nàng.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ đầy cảm động. Nàng luôn nghĩ ông trời cho nàng sống lại chính là cho nàng cơ hội để báo thù. Thế nhưng Quân Khuynh Vũ nói như vậy, khiến nàng cảm thấy rằng, sinh mạng này của nàng vốn dĩ có thể tràn ngập ánh sáng mặt trời, bỏ đi cừu hận, nàng có thể yêu.
Lúc trước nàng không thể hiểu Quân Khuynh Vũ đến tội cùng tại sao lại vì nàng mà khởi binh tạo phản. Nhưng thời khắc này nàng đã rõ ràng, Quân Khuynh Vũ chính là yêu nàng.
“Hoàng nhi, ta nghĩ đến kiếp trước của mình, ta có lẽ cũng chính là yêu nàng .” Quân Khuynh Vũ cong khóe môi, con ngươi đen như mực tựa hồ như đang cất giấu cảm xúc, hắn chậm rãi nói, “Nếu không ta sẽ không để Quân Kiền Linh ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sau khi hắn trở thành vua ta vẫn có thể khởi binh tạo phản?”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ. Nàng cũng không nhớ rõ lúc đó Quân Khuynh Vũ tạo phản thế nào. Nàng vốn chỉ nhớ rõ vào thời điểm Quân Kiền linh đăng cơ, có một người thần bí ném phi tiêu cho nàng, nét chữ rất đẹp, chỉ có duy nhất một hàng chữ, “Ngươi thật sự muốn Quân Kiền Linh làm hoàng đế?”
Lúc đó nàng còn yêu Quân Kiền Linh, nên khi nhìn thấy tờ giấy ấy, nàng không khỏi cười nhạo nói, “Điều này không phải là quá vô nghĩa sao.” Liền tiện tay đem tờ giấy ném đi.
“Vũ, ta còn chưa biết bộ dáng của huynh là gì đâu.” Lạc Khuynh Hoàng linh quang chợt lóe, nàng cười nói.
Quân Khuynh Vũ liền chống tay xuống đất đứng lên, bẻ một nhánh cây bên cạnh rồi viết xuống mặt đất, “ Nguyện có được tâm của một người, bạc đầu không phân ly.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn thấy dòng chữ trên mặt đất, trong lòng tràn đầy xúc động. Nhưng cảm động càng nhiều, nàng lại càng khiếp sợ. Dòng chữ này, so với chữ mà lúc trước nàng nhìn thấy hoàn toàn giống nhau. Chẳng lẽ người mà kiếp trước Quân Khuynh Vũ yêu chính là nàng?
Điều này thật không thể tin. Nàng nhớ rõ lần duy nhất Quân Khuynh Vũ xuất hiện sau cuộc tạo phản ngày hôm đó, hắn đã lấy thân phận Lưu Cảnh công tử để cùng nàng gặp mặt. Không thể không thừa nhận rằng, lúc đó nàng đã động tâm với Lưu Cảnh công tử. Chẳng qua, đến cuối cùng tất cả đều kết thúc.
Lần này sống lại, là ông trời muốn nàng nối liền lại mối nhân duyên mà nàng đã bỏ qua sao?
“Làm sao vậy?” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy bộ dáng thất thần của Lạc Khuynh Hoàng, liền không khỏi lo lắng hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, khóe môi cong lên, cười nói, “Ta đang suy nghĩ, Vũ đối với ta, vốn dĩ là nhất kiến chung tình.”
Quân Khuynh Vũ có vẻ không hiểu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi mơ hồ gợi ý cười, nói, “Ta quả thật vừa nhìn thấy nàng đã động tâm, dù chung tình thì cũng chỉ là lặng lẽ quan sát nàng.”
“Nếu lúc trước ta dũng cảm một chút, thì đã không cần phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Bất quá như vật cũng tốt, phải trải qua nhiều chuyện như vậy, thì ta mới xứng đáng được ở bên huynh.” Lạc Khuynh Hoàng không đầu đuôi nói.
Quân Khuynh Vũ nghe rõ chút tiếc nuối cùng cảm giác may mắn trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, hắn nhẹ cong môi, cười nói, “Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng chính mình đau khổ, cũng không muốn nàng phải chịu đựng nó.”
“Sau này huynh có thể hảo hảo bồi thường cho ta.” Lạc Khuynh Hoàng làm nũng nói.
“Có người đang đến.” con ngươi Quân Khuynh Vũ thoáng lo sợ, nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.
Lạc Khuynh Hoàng cũng thu lại thần sắc, cùng Quân Khuynh Vũ đứng lên khỏi mặt đất.
“Tỷ tỷ, bộ dáng ngươi thế nào lại ra nông nỗi này?” Hai người vừa mới đứng lên, liền nghe tiếng kinh hô của Lạc Khuynh Thành, nâng mắt nhìn lên liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Khuynh Thành, nhưng thẩm sâu trong đôi mắt đó của nàng cũng vẫn là niềm vui sướng khi người khác gặp nạn.
Lạc Khuynh Hoàng cong môi. Con ngươi đen như mực nhìn Lạc Khuynh Thành, cười nói, “Chỉ là không cẩn thận nên té xuống nước thôi.”
Lạc Khuynh Thành liền kêu to đầy lo lắng. Nàng cũng không thèm để ý. Nàng cũng không sợ sẽ khiến kẻ khác hiểu lầm, bởi cái nhìn của bọn họ cũng có liên hệ gì tới nàng đâu? Về phần Quân Khuynh Vũ, hắn chỉ im lặng quan sát, về phần da mặt dày thì e rằng nàng cũng không thể theo kịp hắn, nên nàng cũng không cần phải để ý đến làm gì.
Lạc Khuynh Thành vốn dĩ muốn nhìn thấy bộ dáng thất kinh của hai người trước mặt , cuối cùng lại nhận ra hai người này một mực bình tĩnh, vẫn là bộ dáng đầy khí thế bức người khiến nàng có vẻ ngạc nhiên không khỏi ngượng ngùng cười nó, “Thì ra là như vậy.”
Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên hướng về Quân Kiền Linh đang đứng cạnh Lạc Khuynh Thành, “đã trễ thế này mà Khuynh Thành cùng nhị hoàng tử sao lại tới đây?”
Lạc Khuynh Thành nghe xong lời nói Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi thoáng qua chút bối rối, sau đó ôn nhu cười nói, “Nhị hoàng tử có chuyện muốn nói với tỷ tỷ, nên ta dẫn ngài đến tìm tỷ tỷ thôi.”
“Ồ. Phải như vậy không?” Con ngươi hắc bạch phân minh của Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Thành, lại bất giác nhìn Quân Kiền Linh, thì nhận ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của hắn đang nhìn mình cùng Quân Khuynh Vũ, vẻ mặt đó, tựa hồ là không vui vẻ mấy. Nàng cong khóe môi thành một đường rồi nói, “Ta thật không biết quan hệ của Khuynh Thành cùng nhị hoàng tử lại tốt đến vậy, hắn lại phải nhờ ngươi dẫn tới tìm ta?”
“Tỷ tỷ ngươi nói như vậy là có ý tứ gì, bọn ta chỉ là trùng hợp gặp gỡ mà thôi.” Trong con ngươi Lạc Khuynh Thành hiện lên vài phần trốn tránh, sau đó lại có chút ám muội cười nó, “Vậy tỷ tỷ ngươi, như thế nào lại trùng hợp cùng thất hoàng tử ngã xuống nước?”
“Cả hai vốn dĩ cũng là trùng hợp gặp nhau. Đúng lúc ta lại rơi xuống nước, hắn đã cứu ta.”
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cong lên, mang vẻ trêu tức nhìn Lạc Khuynh Thành.
Quân Kiền linh nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, liền bước ra từ phía sau Lạc Khuynh Thành, ôn hòa nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, cười nói, “Thất đệ cứu Khuynh Hoàng? Theo như bổn vương biết thì thất đệ cũng không biết bơi, không biết hắn như thế nào có thể cứu được Khuynh Hoàng.”
“Nhị hoàng tử nghi ngờ lời nói của Khuynh Hoàng?” Trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên tia không kiên nhẫn, chỉ thản nhiên nói. Nàng cũng không muốn cùng Quân Kiền Linh đôi co chân tướng sự việc , hắn nghĩ thế nào, nàng cũng không cần để ý. Nên nàng chỉ thản nhiên nói một câu.
Trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Kiền Linh có thể cảm giác được nàng đang không còn kiên nhẫn, hắn hơi chau mày, hắn vốn chưa từng đắc tội với Lạc Khuynh Hoàng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng đối hắn có chút thù địch. Nghĩ đến đây, hắn ôn hòa cười nói, “Bổn vương không có ý đó, Cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
“Hắt xì.” Quân Khuynh Vũ hắt hơi một cái, trong đôi mắt đào hoa hiện lên vài phần biếng nhác, chỉ nhún vai tươi cười nói
“Vừa rồi rớt xuống nước có phần sợ hãi. Ta về thay quần áo trước. Hoàng nhi cũng mau đi thay quần áo đi.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của hắn, không khỏi có chút buồn cười, Quân Khuynh Vũ này không phải muốn nàng nhanh trở về thay quần áo, mà không muốn nàng ở đây cùng Quân Kiền Linh đôi co vô ích. Nhìn bộ dáng này của Quân Khuynh Vũ, chính là hắn đang có chút ghen tuông. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi thản nhiên cười.
“Khuynh Hoàng cũng về thay quần áo đi. Bổn vương chờ một chút cũng không sao.” Quân Kiền Linh tao nhã nói, khuôn mặt nhu hòa, quả là bộ dáng của một người khiêm tốn.
Quân Khuynh Vũ nghe Quân Kiền Linh nói xong liền biếng nhác duỗi thẳng thắt lưng, trong con ngươi hắc bạch phân minh hiện lên vài phần giảo hoạt, bày ra nụ cười đầy tà khí nói, “Ai nha, đúng là lạnh à, xem ra ta nhất định phải tắm nước ấm mới có thể hết lạnh được, nếu không lại nhiễm phong hàn. Hoàng nhi thân thể yếu đuối, lát nữa nhất định phải ngâm nước ấm mà tắm.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, trên khóe môi ý cười càng rõ rệt hơn. Tên Quân Khuynh Vũ này, còn không phải là đang khó chịu với Quân Kiền Linh sao. Quả nhiên, sau khi nghe Quân Khuynh Vũ nói, sắc mặt Quân Kiền Linh liền thay đổi, nhưng rối cục với bản lĩnh khôn ngoan, hắn liền rất nhanh khôi phục bộ dáng khiêm tốn, ôn hòa nói, “Không sao. Chỉ là một chút bổn vương có thể đợi được.”
“Ai. Bây giờ cũng trễ rồi. Ta trở về tắm nước ấm rồi ngủ. Buổi tối ra ngoài không an toàn, hoàng huynh cũng nên nhớ nghỉ ngơi sớm.” Quân Khuynh Vũ cũng là cong khóe môi, đôi mắt đào hoa lưu chuyển sóng mắt nhìn Quân Kiền Linh.
Sắc mặt Quân Kiền Linh đã vô cùng âm trầm. Trong con ngươi ẩn ẩn lửa giận. Những câu nói của hắn đều nhanh chóng bị Quân Khuynh Vũ bẻ lại, dù cho hắn là một con người mẫu mực, cũng không nhịn nổi nữa.
Khóe môi hắn dạng khai một tia cười lạnh, lạnh lùng nhìn về phía người đối diện, nói, “Thất đệ có vẻ thật sự rất nhàn rỗi? Nếu cảm thấy lạnh, hãy cứ mau về thay quần áo.”
Quân Khuynh Vũ nhún vai vô tội, con ngươi đen như mực nhìn Quân Kiền Linh cười nói, “Lúc đến đây ta không đi kiệu. Bây giờ cưỡi ngựa về thì rất lạnh, ta muốn đi cùng với nhị ca được không?”
Quân Kiền Linh nhìn gương mặt tà mị điên đảo chúng sinh của Quân Khuynh Vũ, hắn muốn đánh tan cái khí thế đó, thế nhưng cũng không làm gì được, lại nhìn hàng lông mi dài của Lạc Khuynh hoàng đang rủ xuống, mắt cũng không thèm nhìn hắn, tựa hồi cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, khiến hắn không khỏi tức giận.
Kiềm chế lại cơn nộ khí, hắn khôi phục lại bộ dáng khiêm tốn, hướng Quân Khuynh Vũ nói, “Nếu đã như vậy, thất đệ cứ đi chung với ta. Khuynh Hoàng, Khuynh Thành, bổn vương cáo từ.”
“Nhị hoàng tử, thất hoàng tử đi thong thả.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười thản nhiên đáp, con ngươi đen như mực hiện lên một tia ánh sáng nhìn về phía Quân Khuynh Vũ.
Quân Khuynh Vũ cũng mỉm cười, liền dùng tay áo ướt sũng kéo Quân Kiền Linh đi, Quân Kiền Linh rất muốn đẩy hắn ra, nhưng ngại mất đi hình tượng nho nhã trước sau như một nên không thể đẩy người này ra, đành để hắn kéo mình đi.
Nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Quân Kiền Linh đã rời đi, Lạc Khuynh Thành mới xoay sang nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thăm dò nói, “Tỷ tỷ dường như rất thích thất hoàng tử?”
“Hả ? Ta cũng cảm thấy muội muội thực thích nhị hoàng tử?” Lạc Khuynh Hoàng gợi lên tia cười mang ý vị thâm trường, không đáp mà hỏi lại.
Gương mặt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, ra vẻ ngượng ngùng nói, “Không giấu tỷ tỷ, Khuynh Thành đích thực thích nhị hoàng tử.”
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trong lòng ngạc nhiên thầm nói, Lạc Khuynh Thành không phải vẫn hy vọng nàng cùng Quân Kiền Linh bên cạnh nhau sao, sau đó giúp hắn lên ngôi hoàng đế, cuối cùng thì khiến cho Quân Kiền Linh một cước đá văng nàng, làm nàng chịu hết mọi lừa dối cùng nhục nhã sao? Như thế nào bây giờ lại thừa nhận chính mình thích Quân Kiền Linh.
Nàng vẫn bất động thanh sắc chỉ ôn hòa tươi cười, nhìn về phía Lạc Khuynh Thành nói, “Thật đúng như vậy? Ta thấy nhị hoàng tử cùng muội muội thật sự là trai tài gái sắc.”
Lạc Khuynh Thành nghe xong, trong con ngươi hiện lên một tia hận ý, tiện đà lộ ra bộ dáng khó xử, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Không giấu gì tỷ tỷ, nhị hoàng tử đối với Khuynh Thành cũng chỉ là…..Chỉ tiếc, tâm hắn chỉ có ngôi vua, nếu chọn chính phi thì ngươi thích hợp nhất, cũng là tỷ tỷ.”
Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu lông mày, ý cười trên khóe môi lại càng thêm bí hiểm. Lạc Khuynh Thành chính là đang nói cho nàng biết, người Quân Kiền Linh thích đích thực không phải là nàng mà là Lạc Khuynh Thành, Quần Kiền Linh nếu có hướng nàng biểu lộ điều gì, thì cũng chỉ là vì ngôi hoàng đế?
Lạc Khuynh Thành từ khi nào lại trở nên hảo tâm như vậy. Có tâm nhắc tới để thức tỉnh nàng. Trong con ngươi Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia khó hiểu, ngu muội nói, “Vậy muội muội muốn tỷ tỷ làm như thế nào?”
“Nếu tỷ tỷ cũng thích nhị hoàng tử. Muội muội dĩ nhiên sẽ không tranh giành với tỷ. Nếu tỷ tỷ không thích nhị hoàng tử, thì mong tỷ tỷ sẽ nhẫn tâm cự tuyệt, đừng cho hắn chút hy vọng nào, chỉ có như vậy, hắn mới có thể bỏ cuộc mà chọn ta.”
Lạc Khuynh Thành có chút e sợ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong con ngươi tực hồ đã ẩn lệ, điềm đạm đáng yêu nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Nàng liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh. Theo như hôm nay nàng quan sát thấy, Quân Kiền Linh đối Lạc Khuynh Thành chỉ sợ cũng không phải thật lòng thật dạ gì, chỉ là có chút hứng thú thôi. Lần này sống lại, so với lúc trước đã thay đổi không ít, hơn nữa trí tuệ mưu lược, lại càng hơn trước.
Chắc là Lạc Khuynh Thành lo Quân Kiền Linh thật sự yêu nàng, nên muốn nàng đối hắn phải nhẫn tâm cự tuyệt. Mà Quân Kiền Linh người này, bên ngoài thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn, nho nhã vạn phần, kỳ thực lòng dạ rất hẹp hòi, nếu nàng đã khiến cho hắn mất hết mặt mũi, hắn dĩ nhiên ghi hận trong lòng, hắn như vậy chỉ có thể càng thêm thích Lạc Khuynh Thành, nghe theo Lạc Khuynh Thành để tìm cách đối phó nàng.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng cố ý làm ra bộ dáng khó xử, thăm dò nói, “Theo những gì muội muội đã nói với ta, nhị hoàng tử tốt như thế nào, ta xem ra hắn cũng là một người rất tốt.”
Nàng cố tình nói không hết câu. Để cho Lạc Khuynh Thành tự mình suy diễn.
Quả nhiên, trong con ngươi Lạc Khuynh Thành hiện lên tia bối rối. Hiện tại Quân Kiền Linh đối Lạc Khuynh Thành đã có chút hứng thú, nếu Lạc Khuynh Hoàng cũng thích Quân Kiền Linh, thì hậu quả kì thực không tưởng tượng nổi, nàng không chỉ mất đi tình yêu của Quân Kiền Linh, mà qua nhiều năm, những gì nàng đã khổ tâm mưu toan tính kế đều sẽ thành nước chảy về biển.
Không được, nàng tuyệt đối không thể để Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh bên cạnh nhau. Nếu không ai sẽ giúp nàng thực hiện kế hoạch. Kỳ thật muốn thực hiện kế hoạcch này, chỉ cần lựa chọn một vị hoàng tử là có thể được. Lạc Khuynh Thành cũng không hề biết rằng, trong những suy tính lợi dụng của nàng, ngay cả chính mình nàng cũng đang đem vào kế hoạch này.
“Trong tâm ta hắn là tốt nhất.” Lạc Khuynh Thành cố ý để lộ ra một bộ dáng sấu não, điềm đạm mà đáng yêu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cắn cắn môi, khóc nức nở, nói, “Thế nhưng với ta mà nói thì so với chính mình, tỷ tỷ quan trọng hơn. Nếu tỷ tỷ thật sự thích hắn, ta….Ta chắc chắn….”
Mắt Lạc Khuynh Hoàng là ý cười trào phúng nhìn tiết mục của Lạc Khuynh Thành, nàng cũng làm ra bộ dáng cảm động, nói, “Muội muội nói gì vậy, ta cảm thấy chỉ ngươi cùng nhị hoàng tử thật thích hợp mà thôi. Ngươi yên tâm đi, ta và nhị hoàng tử sẽ không ở bên cạnh nhau đâu.”
“Có thật như vậy?” Lạc Khuynh Thành vui mừng cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, nói, “vậy mong tỷ tỷ nhất định phải giúp ta.”
“Ta nên giúp ngươi thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng cố ý theo ý tứ của người đối diện mà nói, con ngươi đen nhánh ngây ngô nhìn Lạc Khuynh Thành, một chút tâm tư của nàng cũng không thể nhìn thấy.
Thẳm sâu trong ngươi ngươi Lạc Khuynh Thành cất giấu vài phần ngoan độc, khóe môi ôn nhu cười, nàng nói, “Nhị hoàng tử nếu có nói yêu tỷ tỷ. Tỷ tỷ đều phải cự tuyệt. Nếu nhị thái tử tặng lễ vật cho tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng cự tuyệt. Thế là được.”
“Như vậy liệu được chứ?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, thật ra ý kiến của Lạc Khuynh Thành quả thật rất hay, cứ như vậy, Quần Kiền Linh sẽ vô cùng hận nàng, lúc đó sẽ cùng Lạc Khuynh Thành đối phó nàng, rất hợp lí.
Lạc Khuynh Thàh nghe thấy lời đó, lại cố ý tỏ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, mắt rướm nước nói, “Ta biết tỷ tỷ từ nhỏ luôn yêu thương ta, căn bản ta không nên đưa ra yêu cầu như thế, thế nhưng, ta thật sự rất yêu hắn.”
“Hảo. Tỷ tỷ giúp ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng làm ra một bộ dáng quả quyết, nàng thay Lạc Khuynh Thành lau đi nước mắt, kiên định nói.
Nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng đáp ứng, mắt Lạc khuynh Thành hiện lên tia đắc ý cùng oán độc, vội vàng nói, “Cám ơn tỷ tỷ. Ai nha, ta thật là đáng chết, tỷ tỷ vừa rồi rơi xuống nước, quần áo ướt sũng, mau trở về thay quần áo đi.”
Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng thoáng hiện tia lạnh lẽo. Lạc khuynh Thành, ngươi thật sự đáng chết. Ngươi làm nên chuyện này với ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ. Hiện tại, ngươi còn mưu tính với ta, thì đừng trách ta kéo theo ngươi vào cái bẫy này.
“Không sao. Khuynh Thành ngươi cũng nên về sớm đi. Tuy là mùa hè, nhưng đêm vẫn rất lạnh.” Nàng câu môi cười yếu ớt, ân cần nói.
Lạc Khuynh Thành liền cười cùng Lạc Khuynh Hoàng hướng phía ngược lại rời đi. Lạc Khuynh Hoàng trở lại tiểu viện, cảm giác gió thổi quanh mình, nhưng thật sự là có chút lạnh.
Một cái áo choàng từ trên không rơi xuống, dừng lại trên vai Lạc Khuynh Hoàng, nàng nâng mắt liền nhìn thấy một thân hồng y tuyệt sắc của Quân Khuynh Vũ đang nhìn nàng, nửa trách cứ nửa đau lòng nói, “Không phải đã bảo nàng mau về thay xiêm y sao, đêm lạnh như vậy phải làm thế nào đây?”
“Huynh sao còn chưa đi. Không phải bảo lạnh cùng hoảng sợ sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặt cũng không thể điều khiển mà phản bác nói.
“Ta đây là không yên lòng vì ai đó.” Quân khuynh Vũ cong khóe môi, thay Lạc Khuynh Hoàng vén mái tóc ướt sũng ra sau tai, cầm lấy cây trâm đặt vào lòng bàn tay, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, “Cây trâm này sẽ không bị gãy nữa.”
Lạc Khuynh Hoàng hạ mi nhìn cây trâm trong tay Quân Khuynh Vũ, cây trâm rất nhỏ, thoạt nhìn rất cứng, đuôi trâm là một đóa hoa đào màu phấn hồng, trông rất xinh đẹp. Nàng cười nó, “Vì sao lại không bị gãy?”
“ Đây là dùng huyền thiết chế tạo. Sắc bén vô cùng.” Quân Khuynh Vũ cầm lấy cây trâm, nhẹ nhấn vào một bên thân trâm, trên cây lập tức xuất hiện một đạo dấu vết thật sâu, hắn yếu ớt câu môi cười, nói, “Đây chính là thượng đẳng binh khí. Ngươi đặt bên người dùng phòng thân đi.”
Lạc Khuynh Hoàng cầm lấy cây trâm trong tay Quân Khuynh Vũ, khi nhấn vào phía trên cây trâm, quả nhiên xuất hiện một dấu vết sâu, nàng cong khóe môi, cười nói, “Quả thật sắc bén vô cùng. Một cây trâm nhỏ như vậy, chỉ sợ khi đánh nhau thì không thể dùng?”
“Với cơ trí của Hoàng nhi, có lẽ không cần dụng võ. Ta tặng nàng để phòng ngừa trong bất kì hoàn cảnh nào.” Quân Khuynh Vũ thay Lạc Khuynh Hoàng cài trâm, chân thành nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói, “Có ta che chở ngươi. Ta hy vọng vọng vĩnh viễn không cần phải dùng đến cây trâm này.”
“Có một người võ công đệ nhất thiên hạ như huynh che chở, ta tất nhiên không sợ. Ta sẽ giữ lại cây trâm này, nếu sau này huynh có lỗi với ta, ta liền dùng cây trâm này đâm huynh.” Lạc Khuynh Hoàng trêu đùa nói.
“Hảo. Nếu sau này ta có lỗi với nàng, nàng cứ nhằm thẳng nơi đây đâm thẳng vào.” Quân Khuynh Vũ chỉ vào ngực, cười nói, “Cây trâm này một nhát đâm xuống, chỉ e không còn mạng để sống.”