Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy tuyệt vọng, trước mắt nàng đột nhiên hiện lên một mảnh tay áo màu đỏ. Mùi thảo dược quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi nàng, nàng cảm giác được thân thể của mình được một vòng ôm quen thuộc ôm lấy, ở không trung vòng một vòng cung xinh đẹp quay về.
Lạc Khuynh Hoàng trúng một chưởng của Quân Kiền Linh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Vẫn là dung nhan tuyệt thế như trước.Hàng lông mi chạm vào tóc mai, đôi mắt đào hoa hẹp dài mà mị hoặc, sống mũi cao ngất mượt mà, khóe môi còn ôm lấy ý cười tà mị.
Hắn đến đây. Hắn chung quy là tới cứu nàng .Nàng chưa từng tin lầm hắn.
Chỉ là không biết Lạc Khuynh Hoàng thấy có chỗ không đúng hay không. Nàng cảm thấy sắc mặt của Quân Khuynh Vũ tái nhợt không như bình thường, giữa trán tựa hồ chảy ra một chút mồ hôi tinh mịn, ngay cả cánh tay đang ôm nàng cũng run run.
Mà mới vừa rồi hơn mười người sát thủ tập kích nàng kia đã bị Quân Khuynh Vũ dùng Khuynh Thành Câu Hồn Phiến giết sạch. Trên mặt đất nằm ngổn ngang đầy thi thể.Nơi ngoại thành trống trải, giờ phút này chỉ còn lại Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng, Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành.
“Khuynh Thành Câu Hồn Phiến? !”Tựa hồ Quân Kiền Linh có chút không thể tin, hắn kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ , kinh hô , “Quân Khuynh Vũ , ngươi dĩ nhiên là Lưu Cảnh công tử? !”
“Hừ!”Toàn thân Quân Khuynh Vũ tản mát ra khí thế lãnh liệt, lạnh lùng nhìn Quân Kiền Linh, lạnh giọng nói, “Quân Kiền Linh ! Ngươi thật to gan, cũng dám đả thương nàng!”
“Ha ha ha ha ha ha.”Kinh ngạc trên mặt của Quân Kiền Linh chậm rãi biến mất, trào phúng nhìn Quân Khuynh Vũ, một bên cuồng tiếu nói, “Chính là ta đả thương nàng thì thế nào? ! Quân Khuynh Vũ, hôm nay là mười lăm, ngươi cư nhiên lại dám ra khỏi băng trì (hồ băng)? Lại còn dám một mình tiến đến? Hừ! Lưu Cảnh công tử thì thế nào? ! Hôm nay ngay cả ngươi ta cũng giết, để diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn ! “
Lạc Khuynh Hoàng sâu sắc cảm giác được thân thể của Quân Khuynh Vũ càng ngày càng trầm trọng, cánh tay ôm nàng cũng run rẩy càng thêm lợi hại, nàng nâng mắt nhìn sườn mặt của Quân Khuynh Vũ, nhìn thấy mồ hôi không ngừng từ giữa trán của hắn thẩm thấu xuống dưới, trên mặt lại dường như lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Nhìn thái độ kiêu ngạo của Quân Kiền Linh, trong lòng của Lạc Khuynh Hoàng có một tia dự cảm không tốt. Quân Kiền Linh đã biết thân phận chân thật của Quân Khuynh Vũ nhưng cư nhiên còn dám làm càn như thế, nhất định là biết thêm nhược điểm gì đó của Quân Khuynh Vũ.
Nhìn bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Quân Kiền Linh, lại đề cập tới chuyện ngày mười lăm cùng với băng trì. Chẳng lẽ nói cứ ngàymười lăm mỗi tháng Quân Khuynh Vũ đều phải đứng ở băng trì sao? !
Băng trì chính là nơi lạnh vô cùng, người bình thường nếu không có nội lực hộ thể chỉ sợ là không chịu nổi rét lạnh của băng trì. Quân Khuynh Vũ rốt cuộc có gì lý do gì mà phải đứng ở băng trì đây? !
Tâm lóe lên tia sáng, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm.
Huyết cổ. Hòa tan bên trong mạch máu. Mỗi tháng vào ngày mười lăm sẽ phát tác một lần. Dùng khí lạnh vô cùng mới có thể ức chế đau đớn do huyết cổ phát tác. Nếu không có khí lạnh vô cùng ức chế, sẽ đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm, hơn nữa huyết mạch sẽ nghịch lưu, không thể tùy tiện sử dụng nội lực, nếu không sẽ là đả thương người một phần mà lại làm thương mình mười phần.
Lạc Khuynh Hoàng theo bản năng đỡ lấy thân thể không đứng vững của Quân Khuynh Vũ, con ngươi đen như mực si ngốc nhìn Quân Khuynh Vũ, bên trong là tràn đầy khiếp sợ, tựa hồ có hơi nước mù mịt bốc lên.
Quân Khuynh Vũ từng nói qua với nàng, mẫu phi hắn bị hoàng hậu hạ độc, độc tố kéo dài sang trên người hắn. Từ đó, cơ thể mẫu phi hắn suy yếu dần, tám năm sau không chịu được liền qua đời.
Quân Khuynh Vũ từng nói qua với nàng, hắn có nan ngôn chi ẩn (việc khó nói), cho nên mười lăm mỗi tháng đều không thể ở bên cạnh nàng. Lúc đó khóe miệng hắn chứa ý cười chua sót, nàng chỉ nghĩ là hắn có chuyện gạt nàng, nhưng lại không biết, nguyên nhân mà hắn gạt nàng lại là sợ nàng lo lắng, sợ nàng vì hắn mà đau lòng.
Chính là hắn trúng huyết cổ a! Làm sao nàng có thể vẫn không nghĩ tới đây? !
“Vũ. . . Mẫu phi huynh trúng . . . là huyết cổ. . . đúng không?” Từ miệng của Lạc Khuynh Hoàng nói ra từng chữ một đứt quãng, không biết là vì thương thế nghiêm trọng, hay là bởi vì trong lòng hối hận cùng khiếp sợ, nàng gần như có chút nghẹn ngào, chỉ cảm thấy mỗi một từ nói ra từ miệng cũng đều khó khăn như vậy.
Quân Khuynh Vũ nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, thân mình hung hăng run lên, khóe miệng lộ ra ý cười tà mị, đưa tay nhéo cái mũi của Lạc Khuynh Hoàng, vừa định mở miệng phủ nhận, lại nghe thấy Quân Kiền Linh tiếp lời, cười u ám nói, “Không sai! Năm đó mẫu phi của hắn quả thật trúng huyết cổ, mà huyết cổ kia chính là do mẫu hậu của ta hạ !”
Ngay lập tức, trên mặt của Lạc Khuynh Hoàng không có một chút huyết sắc nào. Chỉ cảm thấy ngực hung hăng đau xót, giống như bị lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào tim nàng, máu trong tim từng giọt một chảy xuống. Nàng nhìn vẻ mặt tái nhợt cùng gò má của Quân Khuynh Vũ, vì không muốn để nàng lo lắng mà vẫn nở nụ cười, kiên cường chống đỡ.
Nếu không phải nàng một chút cũng không tín nhiệm như vậy, nếu không phải nàng cố ý muốn xem đến tột cùng là nàng quan trọng hay vẫn là chuyện tình vào mười lăm mỗi tháng của Quân Khuynh Vũ quan trọng, làm sao Quân Khuynh Vũ sẽ như vậy? !
Hiện tại hắn phải chịu bao nhiêu đau đớn a? !
Đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Còn có vừa rồi, đau đớn khi một chiêu đã giết chết hơn mười người sát thủ bị phản phệ lại kia. Hắn vẫn còn có thế cười với nàng như vậy! Hắn lại còn cười được!
“Vũ. Đừng cười nữa được không?” Lạc Khuynh Hoàng đưa tay vuốt ve hai má tái nhợt của Quân Khuynh Vũ, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến giữa trán đang dần dần chảy ra mồ hôi lạnh của hắn, nếu không phải vô cùng đau đớn, với tính tình của Quân Khuynh Vũ làm sao có thể nhẫn nại chịu đựng như thế, làm sao có thể phó mặc cho tình cảnh như vậy, “Rất đau có phải không?”
Quân Khuynh Vũ thật sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giờ phút này con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng đã tràn đầy đau lòng cùng hối hận. Theo thói quen hắn định đưa tay khoát cái mũi của Lạc Khuynh Hoàng, nhưng ngay cả một động tác bình thường như vậy cũng làm cho hắn đau đớn hít một hơi.
Một khi vận dụng nội lực Huyết cổ sẽ phát tác càng lợi hại hơn. Giờ phút này mỗi một tế bào trên dưới toàn thân hắn đều kêu gào, kinh mạch nghịch chuyển, nhỏ thì võ công bị hao tổn, lớn thì có thể bỏ mạng nơi Hoàng Tuyền, nếu không phải hắn có nội lực kinh người để chống đỡ, chỉ sợ giờ phút này đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, làm sao vẫn có thể đứng ở chỗ này được? !
“Hoàng nhi. Ta không sợ đau, đừng tự trách, không phải là lỗi của nàng.” Quân Khuynh Vũ cố gắng hết sức để nói một câu liền mạch, tựa hồ trong đó còn ẩn hiện sủng nịnh cùng thương tiếc.
Nước mắt của Lạc Khuynh Hoàng rốt cuộc không nén nổi nữa, tuôn trào ra. Hắn không sợ đau, nhưng mà nàng sợ hắn đau a! Nếu không phải bởi vì nàng, làm sao hắn có thể bị như thế? ! Tại sao rõ ràng vì nàng tùy hứng một chút lại làm hại hắn như thế, nhưng hắn không chút nào trách nàng, ngược lại còn sợ nàng khổ sở, sợ nàng tự trách đây? !
Hắn đã từng nói qua.Yêu nhau chính là toàn tâm toàn ý tín nhiệm.Sẽ không bởi vì bất cứ điều gì mà dao động. Nàng đáp ứng rồi, nhưng mà nàng còn chưa từng làm được!
Hắn tin tưởng nàng như vậy.Tin nàng từng câu, thậm chí ngay cả người mà nàng tin tưởng, hắn cũng sẽ vô điều kiện mà tin tưởng. Nhưng mà nàng thì sao? ! Nàng đã làm như thế nào? !
Luôn miệng nói tin tưởng hắn! Nhưng vẫn im lặng không hề đề cập tới việc mười lăm mỗi tháng hắn đi nơi nào. Nhưng là đây? ! Trong lòng của nàng căn bản là không hoàn toàn tín nhiệm hắn, nếu không hôm nay nàng cần gì phải có màn diễn vừa rồi? !
Kỳ thật cũng không phải là nàng hoàn toàn không nhận ra được mưu kế của Lạc Khuynh Thành, thật ra trước đó cũng không phải hoàn toàn là nàng không có phương pháp để thoát thân, nhưng mà nàng lại bởi vì tùy hứng, bởi vì không tín nhiệm, không nên nhìn xem địa vị của nàng ở trong lòng hắn! Cỡ nào buồn cười! Nếu không phải do nàng, làm sao hắn có thể bị như thế? !
Thật nhiều đau đớn cùng tự trách ùn ùn kéo đến thổi quét về phía Lạc Khuynh Hoàng.Nàng chỉ cảm thấy đau lòng không thể nào kiềm nén được.Cũng không biết là động tới miệng vết thương hay còn chuyện gì xảy ra, sắc mặt của nàng càng trở nên tái nhợt, thậm chí so với mặt của Quân Khuynh Vũ còn muốn trắng bệch hơn vài phần.
“Hoàng nhi, thật sự không trách nàng ! Là ta không tốt, không nên gạt nàng !” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy bộ dáng tự trách của Lạc Khuynh Hoàng, trong lòng vô cùng đau đớn, vội vàng kích động lôi kéo tay của Lạc Khuynh Hoàng nói.
“Đủ rồi!” Quân Kiền Linh không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt tràn ngập ngọn lửa rừng rực, tựa hồ có ghen tỵ, tựa hồ có hung ác nham hiểm, tóm lại là tràn ngập điên cuồng, hắn lạnh giọng nói, “Bản điện hạ không có tâm tư ở chỗ này nghe các ngươi tâm sự ! Quân Khuynh Vũ, thân thể ngươi trúng huyết cổ mà nhiều năm vẫn không chết, ta sớm nên dự đoán được ngươi không đơn giản như bề ngoài mới đúng! Chính là vạn vạn ta cũng thật không ngờ ngươi lại đúng là Lưu Cảnh công tử!”
Quân Kiền Linh bước hai bước về phía Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng, vẻ mặt đắc ý nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nói, “Bất quá hiện tại biết cũng không muộn, hơn nữa lại vừa vặn! Ngươi nói xem, hôm nay ta không chỉ có thể giết Quân Khuynh Vũ – đối thủ cạnh tranh của ta, còn có thể giết được Lưu Cảnh công tử nổi tiếng thiên hạ, chẳng phải là rất có lời sao? ! Nếu như lấy them tín vật của Lưu Tô các nữa, Khuynh Thành Câu Hồn Phiến, như vậy thiên hạ này, chẳng phải là đều ở trong tay ta sao? !”
“Chỉ bằng ngươi sao? !” Quân Khuynh Vũ thoáng đẩy Lạc Khuynh Hoàng ra một ít, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài lóe lên một đạo hàn mang (mũi nhọn lạnh lẽo), từng mảnh nhỏ hàn mang giống như dao găm đầy trời, thẳng tắp bắn về phía Quân Kiền Linh, làm hắn chấn động mà phải lui về phía sau từng bước, Quân Khuynh Vũ một thân hồng y tung bay càng hiện ra vẻ yêu dị, khóe môi hắn lộ vẻ tươi cười khinh thường, thong thả nói, “Chỉ sợ ngươi còn không có cái mệnh đó!”
“Hừ! Mười lăm đúng là lúc huyết cổ phát tác. Không có hàn khí của băng trì áp chế, vốn là vạn tiễn xuyên tâm, thống khổ đến không muốn sống. Mới vừa rồi vì cứu Lạc Khuynh Hoàng ngươi lại vọng động (hành động mù quáng) sử dụng nội lực, hiện giờ chỉ sợ kinh mạch đã đi ngược chiều, chịu đau đớn như đứt từng khúc đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta sao?” Quân Kiền Linh kinh hoảng nhất thời qua đi, liền gợi lên nụ cười đắc ý, hắn nói, “Chỉ sợ chưởng phong của ngươi còn không có đánh úp về phía ta, ngươi đã bị nội lực phản phệ mà chết!”
Sắc mặt của Lạc Khuynh Hoàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Người trúng huyết cổ, nếu vào đêm mười lăm mà vọng động nội lực, đả thương địch thủ một phần, nhưng làm thương chính mình lại là mười phần! Vừa rồi bị phản phệ khi Quân Khuynh Vũ một chiêu giết chết hơn mười người tử sĩ kia chỉ sợ đã tương đối nghiêm trọng, nếu như hiện tại lại vận dụng nội lực, như vậy sẽ không khác nào tự tìm đường chết!
“Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta sợ chết sao?” Quân Khuynh Vũ khinh thường nhìn thoáng qua Quân Kiền Linh, lại liếc mắt thâm sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, trong mắt mang theo nồng đậm không muốn cùng quyến luyến, bỗng nhiên chuyển hóa thành một mảnh quyết tuyệt, ý cười nơi khóe môi của hắn tung bay, tà mị tận xương, “Cho dù chết, tuyệt đối ta cũng không cho người khác thương tổn nàng một phần!”
“Vũ! Không cần!” Nhìn thấu tâm tư của Quân Khuynh Vũ là ngọc đá cùng vỡ, Lạc Khuynh Hoàng liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng, gắt gao kéo tay của Quân Khuynh Vũ lại, lần đầu tiên trong mắt nàng xuất hiện vẻ cầu xin, nàng nhìn ánh mắt của Quân Khuynh Vũ, tràn ngập khẩn cầu nói, “Vũ, ta xin huynh, không cần!”
“Hoàng nhi!” Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Kiền Linh từng bước đi tới, muốn động thủ, lại bị Lạc Khuynh Hoàng gắt gao kéo cánh tay lại, hắn muốn tránh ra, nhưng hắn làm sao nỡ làm Lạc Khuynh Hoàng bị thương? Nhìn con ngươi bất lực mà đau thương của Lạc Khuynh Hoàng, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, hắn nói, “Hoàng nhi nguyện tin tưởng ta sao?”
“Tin!” Không có do dự một chút nào, ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng sáng quắc nói. Từ nay về sau, chân chính toàn tâm toàn ý tín nhiệm.Mặc kệ hắn nói cái gì, nàng đều tin.
“Cho dù huynh lấy đao đâm vào tim ta, ta cũng tin huynh chính là không cẩn thận!” Lạc Khuynh Hoàng từng chữ từng chữ, chắc chắc nói.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ đột nhiên tràn đầy hào quang, giống như một bức tranh màu sắc suy tàn nhưng đột nhiên lại nhiễm đầy màu sắc ngũ thải ban lan. Hào quang trong mắt so với ánh sáng mặt trời lại càng thêm rực rỡ tươi đẹp, so với hoa đào khắp núi lại càng thêm diễm lệ, giống như quang hoa (ánh sáng rực rỡ) của trời đất ngưng kết trong không khí làm rung động lòng người.
Quân Khuynh Vũ nhìn lướt qua Quân Kiền Linh. Đột nhiên đưa tay giữ chặt thân thể của Lạc Khuynh Hoàng, mang theo Lạc Khuynh Hoàng, toàn bộ thân mình bay ngược về phía sau, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên nhẹ đi, theo trực giác muốn cúi đầu nhìn, đôi mắt lại bị bao phủ bởi đôi tay ấm áp của Quân Khuynh Vũ, thấp giọng mà ôn nhu nỉ non vang lên bên tai nàng, “Đừng nhìn!”
“Được.” Lạc Khuynh Hoàng tùy ý để Quân Khuynh Vũ gắt gao ôm, điềm tĩnh nhắm hai mắt lại, cho dù nàng cảm giác được bọn họ đang nhanh chóng hạ xuống, cho dù nàng đoán được Quân Khuynh Vũ mang theo nàng nhảy xuống vách núi, nhưng chỉ cần có hắn ở bên người, nàng sẽ không sợ hãi, mặc kệ là sống hay chết.
“Hoàng nhi! Nàng tin ta. Ta sống thì nàng sống. Nàng chết, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình! Cùng lên Bích Lạc (bầu trời xanh,nhưng ta thấy để thế này hay hơn) cùng xuống Hoàng Tuyền, nàng đều có ta ở bênh cạnh!” Quân Khuynh Vũ gắt gao ôm Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được thân thể của Quân Khuynh Vũ thỉnh thoảng rung động, nhưng vẫn là tùy ý để Quân Khuynh Vũ ôm.
Nàng nằm trong ngực của Quân Khuynh Vũ, từng chữ một nói vô cùng rõ ràng, “Vũ. Ta tin huynh. Cho nên, nếu như huynh là có chuyện gì, Khuynh Hoàng cũng sẽ không sống một mình!”
Thân hình của Quân Khuynh Vũ đột nhiên chấn động, tay hắn ôm Lạc Khuynh Hoàng lại tăng thêm vài phần lực đạo, hắn cười nói, “Hoàng nhi, ta không có việc gì. Vì nàng, mặc kệ có đau đớn như thế nào, ta cũng sẽ sống sót.”
Thân thể còn đang nhanh chóng rơi xuống, tựa hồ rơi vào trong bóng tối vô tận, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy thân thể tựa hồ bị cái gì ngăn cản một chút, tiếp theo liền hung hăng va đập vào một chỗ, thân thể đau xót, trước mắt liền lâm vào một mảnh bóng tối.
Mà ở trên vách núi, nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng quyết tuyệt nhảy xuống vách núi, ánh mắt của Quân Kiền Linh phức tạp vạn phần.
Thật không ngờ thế nhưng Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng sẽ làm ra lựa chọn quyết tuyệt như thế, mà thời điểm Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ ôm rơi xuống vách núi, trên mặt vẫn là mang theo tươi cười.
Nàng thật sự yêu hắn như vậy sao? ! Yêu đến có thể đem sinh tử đều giao phó ở trên tay hắn? !
Quả nhiên a quả nhiên! Quả nhiên cho tới bây giờ ở trong lòng của Lạc Khuynh Hoàng vốn chưa từng có Quân Kiền Linh hắn! Cho nên hắn cũng không cần thiết phải mảy may mềm lòng. Nhưng vì sao nhìn hai thân ảnh kia ôm nhau rơi xuống, tâm hắn lại đau như vậy, giống như có thứ gì quan trọng mất đi vậy? !
Quả nhiên a quả nhiên! Quả nhiên cho tới bây giờ ở trong lòng của Lạc Khuynh Hoàng vốn chưa từng có Quân Kiền Linh hắn! Cho nên hắn cũng không cần thiết phải mảy may mềm lòng. Nhưng vì sao nhìn hai thân ảnh kia ôm nhau rơi xuống, tâm hắn lại đau như vậy, giống như có thứ gì quan trọng mất đi vậy? !
“Kiền Linh?” Lạc Khuynh Thành ở sau người Quân Kiền Linh gọi vài tiếng, nhưng Quân Kiền Linh lại chỉ như khúc gỗ nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng, bên trong hiện rõ sự đau đớn.
Qua hồi lâu, Quân Kiền Linh xoay người lại, trên mặt hắn khôi phục ôn nhã cao quý trước sau như một, nói với Lạc Khuynh Thành, “Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng vừa chết. Chỉ cần giải quyết Liễu gia, thì không có người nào có thể ngăn cản ta đăng vị nữa.”
Lạc Khuynh Thành nhìn Quân Kiền Linh, trên mặt cũng lộ ra ý cười. Chỉ là trong ý cười kia mang theo vài phần chua sót. Nàng nhìn thấy vẻ đau xót rõ ràng trong mắt của Quân Kiền Linh. Quân Kiền Linh là động tâm với Lạc Khuynh Hoàng! Cho dù vì vị trí cao cao tại thượng kia mà hắn bỏ qua Lạc Khuynh Hoàng, nhưng dù sao hắn cũng đã động tâm.
May mắn Lạc Khuynh Hoàng yêu Quân Khuynh Vũ. Nàng không dám tưởng tượng, nếu như Lạc Khuynh Hoàng yêu Quân Kiền Linh, như vậy, có phải hay không Quân Kiền Linh sẽ bởi vì Lạc Khuynh Hoàng mà buông tha cho quyền thế? ! Như vậy thì nàng đối với hắn mà nói, thật sự một chút tác dụng cũng đều không có đi ! Như vậy nàng liền không có khả năng đứng ở bên người hắn ! Ngay cả nguyện vọng nho nhỏ như vậy, cũng không thể có đâu.
May mắn, Lạc Khuynh Hoàng đã chết.
Khóe môi của Lạc Khuynh Thành lộ ra ý cười thoải mái, tia sáng oán độc trong mắt đã dần dần biến mất, trong đó cũng không thiếu đi một tia đau xót.
Thật ra vào thời điểm Lạc Khuynh Hoàng nguyện ý tha thứ cho nàng lần nữa, không phải là nàng chưa từng dao động. Nhưng là nàng không có cách nào!
Thân phận cao quý nàng có thể không quan tâm. Mọi người sủng ái nàng cũng có thể không quan tâm. Thậm chí ngay cả mẫu thân thiên vị, nàng cũng có thể không quan tâm. Nhưng chỉ riêng Quân Kiền Linh là không được! Đó là nam nhân mà cuộc đời này nàng yêu nhất, tuyệt đối không thể để cho Lạc Khuynh Hoàng cướp đi! Cho nên, nàng muốn Lạc Khuynh Hoàng chết! Muốn nàng ấy phải chết!
“Thanh Trúc. Ngươi lập tức dẫn theo tử sĩ xuống đáy vực tìm kiếm. Đã chết thì cũng phải tìm được thi thể cho ta!” Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành đi ra một đoạn, lại có một gã tử sĩ đầu lĩnh khom người đến cạnh người của Quân Kiền Linh, Quân Kiền Linh lạnh lùng phân phó, lại nói tiếp, “Nếu như còn sống vậy cũng… Giết không tha!”
“Vâng. Thuộc hạ lĩnh mệnh! “Thanh Trúc nghe Quân Kiền Linh phân phó xong, lại lần nữa ẩn vào trong bóng tối.
Thần sắc trên mặt của Quân Kiền Linh xuất hiện một tia thả lỏng. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, tựa hồ đã nhìn thấy bộ dáng của mình đang ngồi trên đế vị cao cao tại thượng kia. Nghĩ đến quyền lợi vô biên vô hạn kia, mới vừa rồi đau nhức trong ngực kia chỉ trong nháy mắt cũng không rõ ràng như vậy.
Dưới đáy vực.
Trong ngực tràn đầy cảm giác đau nhức, giống như có ngàn cân cự thạch (đá lớn) đặt ở trên ngực vậy. Mí mắt rất nặng, căn bản nặng đến không mở ra nổi.
Trong đầu tràn ngập một mảnh đỏ tươi. Tay áo màu đỏ tung bay kia. Lúc hắn ôm nàng cực kỳ bi thương kia, đời này hắn lấy tính mạng để bảo hộ nàng! Quân Khuynh Vũ! Quân Khuynh Vũ!
Đáy lòng gọi thầm tên của Quân Khuynh Vũ, mí mắt của Lạc Khuynh Hoàng giãy dụa hai cái, rồi đột nhiên mở ra, đôi mắt vừa mở ra, nàng liền hao phí khí lực nghiêng thân đi, thần sắc kích động, tựa hồ muốn tìm kiếm tay áo màu đỏ quen thuộc kia, đến khi nhìn thấy thân ảnh màu đỏ ngã cách đó không xa thì trái tim cuồng loạn của Lạc Khuynh Hoàng mới thoáng an ổn một chút.
Hắn còn sống! Đây chính là ý niệm duy nhất mà Lạc Khuynh Hoàng nghĩ đến trong một khắc kia. Nàng không dám tưởng tượng nếu như không nhìn thấy hắn, nàng sẽ thế nào.
Giùng giằng đứng dậy, ngay cả một hành động như vậy đã có thể dễ dàng tác động lên vết đao sâu tới xương trên cánh tay cùng vớimột chưởng hung hăng đánh vào ngực kia.
Miệng vết thương trên cánh tay đã đông lại, bởi vì Lạc Khuynh Hoàng đã ngăn miệng vết thương lại, cho nên chung quy cũng không tính là nghiêm trọng, một chưởng đánh vào ngực kia lại chính là nội thương, sợ là không qua mấy tháng thì không thể khỏi hẳn. Sắc mặt của Lạc Khuynh Hoàng tái nhợt di chuyển tới chỗ Quân Khuynh Vũ đang cách đó không xa, bởi vì cố sức di chuyển mà thỉnh thoảng ho khan .
Thất tha thất thểu, rốt cục nàng cũng đến được bên người Quân Khuynh Vũ. Đưa tay nắm lấy tay của Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng nhẹ giọng hô, “Vũ. Huynh tỉnh lại đi.”
Một tiếng.Hai tiếng.Ba tiếng.
Lạc Khuynh Hoàng không ngại hô nhiều lần. Nhưng đôi mắt rực rỡ của Quân Khuynh Vũ vẫn gắt gao nhắm chặt, không có ý tứ mở ra chút nào.
Lạc Khuynh Hoàng siết chặt tay của Quân Khuynh Vũ. Tay của Quân Khuynh Vũ không ấm áp như bình thường, ngược lại là một cỗ nội tâm lạnh lẽo. Nàng vẫn luôn biết.Thời điểm Quân Khuynh Vũ không dùng nội lực, đầu ngón tay đều là lạnh như băng.
Chính là bởi vì sợ sẽ lạnh đến nàng, thời điểm ôm nàng,tay của Quân Khuynh Vũ luôn rót vào nội lực, rất ấm áp.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn sắc mặt tái nhợt của Quân Khuynh Vũ. Trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết làm sao. Cơ hồ đã quên mất chính nàng cũng là một thầy thuốc, nàng chỉ là cầm lấy tay Quân Khuynh Vũ, vô ý thức mà từng lần kêu gọi.
“Vũ, huynh không cần làm ta sợ a! Huynh mau tỉnh lại đi! “Trong thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ là khóc nức nở, nhưng là thân thể của Quân Khuynh Vũ như cũ không có chút phản ứng của người sống nào.
Quân Khuynh Vũ luôn sủng nịnh nàng như vậy. Nếu như hắn có nửa phần ý thức, nếu như nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng khóc ruột gan đứt từng khúc như vậy, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình ngủ say.
Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên chú ý tới vết máu đã khô trên tay áo màu đỏ của Quân Khuynh Vũ, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc. Khi đó nàng chỉ cho rằng mình hoa mắt, mới cảm thấy tay áo màu đỏ của hắn hết sức tiên diễm, lại không ngờ tới, tiên diễm như vậy, lại đúng là máu của hắn!
Tại một khắc kia Lạc Khuynh Hoàng mới nhớ đến, nàng là thầy thuốc.
Run rẩy đưa tay đặt lên mạch của Quân Khuynh Vũ, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút vui mừng. May mắn, may mắn! Tuy rằng mạch tượng cực kỳ mỏng manh, nhưng dù sao vẫn là có! Quân Khuynh Vũ là người như vậy, chỉ cần có một cơ hội sống sót, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Huống chi, hắn đáp ứng với nàng! Cùng lên Bích Lạc cùng xuống Hoàng Tuyền, hắn đều ở bên cạnh nàng. Hắn nói với nàng, từ trước đến nay đều giữ lời!
Ngón tay đặt trên mạch đập của Quân Khuynh Vũ, vẻ vui mừng trong mắt của Lạc Khuynh Hoàng bị nồng đậm lo lắng cùng đau lòng che phủ.
Quân Khuynh Vũ thế nhưng lại bị thương nặng như vậy!
Nàng hôn mê suốt một đêm. Hiện giờ ngày mười lăm đã qua, nhưng trong cơ thể của Quân Khuynh Vũ huyết cổ lại vẫn kêu gào như trước. Cho dù là người bình thường, chỉ cần thân thể khá hơn một chút, thêm linh dược, huyết cổ không đến mười lăm cũng sẽ không phát tác, cho nên mẫu phi của Quân Khuynh Vũ mới có thể chống đỡ được tám năm.
Nhưng hiện giờ, mười lăm rõ ràng đã qua đi, huyết cổ lại vẫn như trước sục sôi trong cơ thể của Quân Khuynh Vũ. Như vậy chỉ có một nguyên nhân, thân thể của Quân Khuynh Vũ giờ phút này vẫn suy yếu đến cực điểm, như vậy thì so ra kém hơn cả một người bình thường.
Chân mày của Lạc Khuynh Hoàng khóa chặt. Nếu như chỉ giết hơn mười người sát thủ bị phản phệ, sẽ không làm thân thể của Quân Khuynh Vũ bị thương thành như thế. Rõ ràng là trước lúc hắn tới cứu nàng còn cùng người khác động thủ.
Nói vậy người cùng hắn động thủ có võ công cũng không kém.Bất quá Quân Khuynh Vũ cũng không có chịu nội thương gì, nhưng thật ra cũng bị hai lần bị nội lực phản phệ. Nhưng lần sau lại càng thêm nghiêm trọng.Xem ra lần đầu tiên người cùng Quân Khuynh Vũ động thủ, cũng không có ý định gây thương tổn đến Quân Khuynh Vũ.
Ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng lộ ra hiểu rõ. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Quân Khuynh Vũ lại càng thêm đau xót. Chắc là thủ hạ bảo vệ cho Quân Khuynh Vũ ở băng trì đi. Nhất định là thủ hạ không muốn Quân Khuynh Vũ mạo hiểm rời khỏi băng trì, bởi vậy mới ra tay ngăn cản.
Đáng hận chính là. Quân Khuynh Vũ lại vì nàng mà liều chết cũng muốn rời khỏi băng trì, mà nàng cư nhiên tại một khắc kia, còn trách cứ hắn vì sao không giống như mong đợi của nàng như vậy, xuất hiện nhanh như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ có xúc động muốn một đao đâm chết chính mình.
Nàng thu liễm vẻ đau xót trong mắt. Thật cẩn thận đưa tay cởi bỏ xiêm y của Quân Khuynh Vũ. Chỉ thấy ngực của Quân Khuynh Vũ không có vết thương nào, nhưng lại có vết máu. Lạc Khuynh Hoàng biết, đó là do huyết cổ phản phệ, sẽ đâm rách da thịt, chảy ra máu tươi, nhưng khi phản phệ đi qua, miệng vết thương sẽ tự động khép lại.
Tuy rằng miệng vết thương không lưu lại gì, nhưng là đau đớn khi da tróc thịt bong kia cũng sẽ không giảm bớt, sẽ càng thêm đau đớn đến không muốn sống.
Tay của Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ có chút run run, đem thân thể Quân Khuynh Vũ xoay lại, bi thương khi nhìn đến miệng vết thương trải rộng dữ tợn kia, bên trong miệng vết thương còn có mấy cục đá.
Đây đều là do bảo vệ nàng khi rơi xuống vách núi mà bị thương a! Lấy nội lực của Quân Khuynh Vũ, nếu không phải ngày mười lăm, cho dù là nhảy xuống vách núi này sợ cũng sẽ không có chút tổn thương nào, nhưng là, đúng vào ngày mười lăm, đúng là lúc hắn bị trọng thương không thể sử dụng nội lực, cho nên hắn chỉ có dùng máu thịt trên thân thể hắn để bảo hộ nàng không bị thương tổn chút nào.
Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên cảm thấy một chưởng đánh vào trên ngực của nàng kia rất nhẹ! Nhẹ đến nỗi không thể bằng một phần vạn so với đau đớn mà Quân Khuynh Vũ phải chịu !
Trong nháy mắt, con ngươi tối tăm đỏ ngầu. Nàng siết chặt tay lại, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, nàng từng chữ từng chữ, giống như địa ngục Tu La nói ra, “Quân Kiền Linh! Lạc Khuynh Thành! Các ngươi cư nhiên lại dám đả thương hắn! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Một đời này, vĩnh viễn không tha thứ, không chết không thôi!”
Dứt lời, nàng mới cúi đầu nỉ non nói, “Những người gây thương tổn đến huynh, cũng đều không tha thứ.”Nhưng là, tổn thương hắn sâu nhất, sợ là chính nàng đi.Nếu không phải bởi vì nàng, trong thiên hạ này, ai lại có thể làm hắn bị thương chút nào chứ? !
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn miệng vết thương ở sau lưng của Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ là bị nội thương, chính hắn cần phải dùng nội lực điều tức mới được, nhưng là miệng vết thương sau lưng này lại chính là ngoại thương, nếu không nhanh chóng xử lý, miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, bệnh tình Quân Khuynh Vũ sẽ càng nặng thêm.
Nghĩ đến đây, lúc này Lạc Khuynh Hoàng mới chú ý đến xung quanh.
Dường như là một sơn động. Lạc Khuynh Hoàng đi một vòng phía trước phía sau.Lúc này mới xác định, nơi này đúng là một sơn động.
Sơn động này đại khái cách đáy vực khoảng mười thước.Trên đỉnh động có một gốc cây, có lẽ chính là cái cây này đã ngăn cản hai người bọn họ khỏi rơi xuống, làm cho bọn họ thuận thế lăn vào trong sơn động đi.
Lạc Khuynh Hoàng đứng ở trên sơn động, từ đây nhìn xuống đáy vực không sót một cái gì. Trong mắt liền lóe lên một chút tia sáng. Không ngờ tới đáy vực của vách núi hoang vu này lại có nhiều thảo dược như vậy.Tuy rằng cách mười thước không thấy rõ lắm là những loại thảo dược nào, nhưng có lẽ thảo dược dùng để điều trị ngoại thương bình thường thì vẫn phải có đi.
Về phần Quân Khuynh Vũ bị nội thương. Bên người nàng vừa vặn mang theo một lọ Ngưng lộ hoàn, có thể tạm thời ngăn chặn thương thế của hắn.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng đút cho Quân Khuynh Vũ một viên Ngưng lộ hoàn, lại thay Quân Khuynh Vũ thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, đại khái là bị thương quá nặng, cho nên Quân Khuynh Vũ không có chút phản ứng, Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận cũng có chút dư thừa.
Lạc Khuynh Hoàng thi triển khinh công từ trong sơn động nhảy xuống. Tập võ đã hơn một năm, tuy rằng võ công không tính là cao siêu, cũng không có đủ nội lực hỗ trợ để từ trên núi mấy trăm thước kia nhảy xuống như Quân Khuynh Vũ được, nhưng chỉ với độ cao mười thước này vẫn là không làm khó được nàng.
Đến đáy vực. Lạc Khuynh Hoàng liền tìm kiếm thảo dược ở chung quanh, lại ở dưới đáy vực phát hiện có dấu vết của người đến. Nhìn dấu vết này, không giống như là một người, trên mặt đất lại giống như có đã từng tìm kiếm gì vậy.
Trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo hàn mang.Lạc Khuynh Hoàng tìm được thảo dược, liền lập tức đề khí về sơn động.Nụ cười lạnh lùng nơi khóe miệng cũng không giảm chút nào.
Bọn họ đều đã rơi xuống vách núi rồi, nhưng Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành còn không yên tâm, phải cho người đến lục soát, thật may có sơn động này đã cứu tính mạng của bọn họ, nếu không, cho dù bọn họ rơi xuống vực gặp đại nạn không chết, chỉ sợ là sẽ bị Quân Kiền Linh hạ thủ đi.
Nhưng nàng nhìn kỹ dấu vết để lại dưới đáy vực, tựa hồ cũng không giống như là một nhóm người.
Hiển nhiên.Trừ bỏ Quân Kiền Linh một lòng muốn bọn họ chết, mặt khác còn có một nhóm thậm chí là hai nhóm người đến để tìm bọn họ.
Chắc là người của Lưu Tô Các đi.Chính là giờ phút này nàng không thể tùy tiện đi ra ngoài.
Thương thế của Quân Khuynh Vũ còn không ổn định. Tuy rằng nàng cũng vội vã trở về để chữa thương cho hắn, nhưng nếu lúc này tùy tiện đi ra ngoài, vạn nhất vận khí không tốt đụng tới nhân mã của Quân Kiền Linh phái tới diệt khẩu, với tình huống hiện tại của bọn họ, tuyệt đối là khó thoát khỏi cái chết.
Còn không bằng tạm thời cứ ở sơn động này trước đã. Dù sao thảo dược để trị liệu ngoại thương đều có, chắc hẳn không đến nửa tháng thì có thể khỏi hẳn, về phần Ngưng lộ hoàn này, cũng còn có hơn mười viên, duy trì nửa tháng nữa là không có vấn đề gì, chỉ cần Quân Khuynh Vũ tỉnh lại, thì sẽ có biện pháp có thể liên lạc được với Lưu Tô các.
Nàng vốn muốn liên lạc với người của Phi Hoa Lâu. Nhưng Phi Hoa Lâu mới thành lập, có thể hoàn toàn tín nhiệm cũng chỉ có ba mươi sáu ám vệ cùng với Nặc Nhĩ. Chẳng qua là lần này, cũng là toàn quân bị diệt, nàng cũng không dám tùy tiện liên lạc với những người khác, huống chi, nàng xuất môn liền chỉ đem theo Nặc Nhĩ cùng với ba mươi sáu ám vệ, bởi vậy cũng không mang theo đạn tín hiệu để liên lạc.
Nghĩ đến ba mươi sáu ám vệ cùng Nặc Nhĩ. Tim của Lạc Khuynh Hoàng lại hung hăng đau xót. Bộ dáng Nặc Nhĩ quyết tuyệt trước khi chết lại một lần nữa hiện lên ở trước mặt của Lạc Khuynh Hoàng, giống như một cái tay vô hình gắt gao nắm chặt tim của Lạc Khuynh Hoàng, giống như một thanh đao, mài lòng của nàng đến đau nhức vô cùng.
Trong mắt hận ý lại một lần nữa hiện lên! Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa. Bởi vì nàng đã mềm lòng mà phải trả cái giá vô cùng thê thảm! Lần này, mặc kệ là ai, nàng cũng sẽ không nương tay.
Về phần Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành! Đợi đến khi nàng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bọn họ, là lúc bọn họ chết!
Miệng vết thương của Quân Khuynh Vũ đắp thảo dược nên đã chậm rãi khép lại. Tuy rằng còn không hoàn toàn khép lại, nhưng đã tốt lên không ít, may mắn miệng vết thương cũng không có chuyển biến xấu. Mỗi ngày Lạc Khuynh Hoàng đều thật cẩn thận thay thuốc đắp thuốc cho Quân Khuynh Vũ, cho dù biết Quân Khuynh Vũ hôn mê bất tỉnh sẽ không cảm giác được đau đớn, nhưng nàng vẫn cực vì cẩn thận.
Chớp mắt một cái. Bọn họ đã ở trong sơn động ngây người suốt bảy ngày.Ngoại thương của Quân Khuynh Vũ đã tốt hơn phân nửa, nhưng nội thương lại không có chút khởi sắc nào, công hiệu của Ngưng lộ hoàn cũng không tệ, Quân Khuynh Vũ bị thương do nội lực phản phệ đã tốt lên không ít, nhưng huyết cổ lại vẫn tàn sát bừa bãi như trước.
Đôi lông mày của Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ muốn xoắn vào cùng một chỗ, nhìn hai tròng mắt của Quân Khuynh Vũ vẫn gắt gao nhắm như trước.
Nội lực hoặc là linh dược có thể tạm thời áp chế được Huyết cổ, chỉ phát tác vào ngày mười lăm mỗi tháng, nhưng một khi huyết cổ đã bị kích thích, sẽ phá bỏ hạn chế của nội lực cùng linh dược, nếu là như vậy, không chỉ phát tác vào mười lăm mỗi tháng, mà là ngày ngày đều phát tác, thẳng đến khi ngươi chịu không nổi đau đớn cùng bị thương do phản phệ, cuối cùng sẽ chết đi!
Lạc Khuynh Hoàng siết chặt tay. Chẳng lẽ là do Quân Khuynh Vũ đã hai lần bị nội lực phản phệ nên kích thích đến huyết cổ, làm cho huyết cổ hoàn toàn hoạt động? Với nội lực thâm hậu như vậy của Quân Khuynh Vũ cùng Ngưng lộ hoàn đều không thể áp chế được sao? !
Nếu không thể làm cho Quân Khuynh Vũ tỉnh lại dùng nội lực áp chế huyết cổ, như vậy huyết cổ sẽ ngày càng tàn sát bừa bãi, mà thân thể của Quân Khuynh Vũ cũng sẽ càng ngày càng yếu.
Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng có vẻ lo lắng.Xem ra chỉ có một biện pháp duy nhất này.Ngay cả khi Quân Khuynh Vũ biết, nhất định sẽ không đồng ý cho nàng làm như vậy, nhưng nàng chỉ có biện pháp này, không phải sao?
Huyết cổ với huyết mạch tương thông. Nếu như có người nguyện ý tự rạch huyết mạch, cùng với thân thể người trúng huyết cổ phù hợp, như vậy, liền có thể đem huyết cổ chuyển sang trên người mình.
Chỉ là thời điểm chuyển tiếp huyết cổ đến trên người sẽ đau đớn không chịu nổi, mà người kia sẽ không thể có một chút cảm xúc dao động nào, nếu không huyết cổ cảm giác được, hết thảy liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bởi vậy, người chuyển tiêp phải là người yêu thương sâu sắc người trúng huyết cổ.
Không phải yêu, thì sẽ không làm được như thế. Bởi vì huyết cổ một khi chuyển tiếp, sẽ vĩnh viễn bị vây trong trạng thái hoạt động, lại không thể áp chế, ngay cả nội lực có sâu hơn, linh dược có nhiều hơn, chỉ sợ cũng sống không quá nửa năm. Hơn nữa lúc chuyển tiếp huyết cổ, muốn bảo trì cảm xúc không có chút dao động, nếu không phải là tình cảm chân thành, như thế nào có thể làm được đến không có một tia oán trách? !
Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng đẩy ống tay áo ra, đôi mắt đen như mực hiện lên một tia quyết tuyệt. Nàng đem cổ tay của Quân Khuynh Vũ cắt ra một vết thương, lại ở trên cổ tay của mình cũng cắt ra một vết thương.
Trên cổ tay trắng nõn nhỏ bé hiện ra một vết thương đỏ tươi hết sức loá mắt, giống như huyết liên (hoa sen máu) nở rộ trên nền đất trắng thuần, yêu dị loá mắt.
Khóe môi của Lạc Khuynh Hoàng tràn đầy nụ cười ôn nhu, đem cổ tay của nàng đặt lên trên cổ tay của Quân Khuynh Vũ, nàng có thể cảm giác được máu hai người đang lưu chuyển, nàng lấy tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày của Quân Khuynh Vũ, ôn nhu nói, “Vũ, huynh đừng có trách ta, ta thật sự không có cách nào. Huynh không biết, huynh ngủ như vậy, ta thật sự rất sợ, ta sợ huynh sẽ không tỉnh lại.”
“Vũ, ta không phải lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của huynh, tuy rằng ta không biết cách giải huyết cổ, nhưng là tất nhiên huynh cũng không biết, huynh xem, ta tin tưởng ta có thể cứu huynh, không phải sao? ” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, từng chữ từng chữ ôn nhu như nước nói. Cho dù nàng biết, nếu như Quân Khuynh Vũ có thể giải được huyết cổ độc, làm sao có thể chịu đau đớn do huyết cổ sinh sôi tàn phá hơn mười năm đây?
Đột nhiên trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức. Từng chút từng chút lan tràn đến trái tim của Lạc Khuynh Hoàng. Đau đớn kia giống như vạn tiễn xuyên tâm, từng chút một lan tràn, từng tấc từng tấc cắn rách da thịt.
Giữa trán Lạc Khuynh Hoàng chảy ra mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên vô cùng tái nhợt. Nhưng nàng vẫn đang cười. Giờ phút này những vết sẹo trên mặt khi rơi xuống vách núi đã biến mất không thấy, lộ ra dung nhan vốn có.
Vẻ mặt nàng tái nhợt, nhưng tươi cười nơi khóe miệng lại dị thường ôn nhu, con ngươi đen như mực giống như tơ lụa Mặc ngọc hảo hạng, ôn nhu như nước, đẹp đẽ mà mỹ lệ không gì sánh nổi như vậy.
Đau nhức vẫn lan tràn từng tấc từng tấc, một lần so với một lần lại càng đau đớn, huyết dịch toàn thân giống như trong nháy mắt đều ngưng kết lại, đau đớn đến gần như thân hình của Lạc Khuynh Hoàng có chút không xong, nhưng ý cười ôn như bên miệng nàng lại không biến hóa chút nào, thân thể cũng không run rẩy gì.
Bởi vì nàng biết. Huyết cổ đã từ trên người của Quân Khuynh Vũ chuyển sang trên người nàng, nếu giờ phút này nàng có một chút ít dao động gì, đều sẽ quấy nhiễu đến huyết cổ, đến lúc đó không chỉ có Quân Khuynh Vũ sẽ chết, nàng cũng sẽ chết.
Không biết đã chảy bao nhiêu máu. Thẳng đến khi cánh tay đã đau đớn đến chết lặng, Lạc Khuynh Hoàng mới dùng một bàn tay khác bắt mạch cho Quân Khuynh Vũ. Mạch tượng vững vàng, trừ bỏ một chút nội thương do phản phệ, thân thể của Quân Khuynh Vũ đã khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả nội lực do huyết cổ mà không thể ngưng tụ cũng đã ở từng chút một khôi phục.
Xem ra huyết cổ đã hoàn toàn chuyển sang trên người nàng, Lạc Khuynh Hoàng vất vả lấy cổ tay dính sát vào Quân Khuynh Vũ rời đi, đau đớn thật lớn cơ hồ làm cho thân thể nàng không có cách nào đứng vững, thậm chí ngay cả sức lực để băng bó miệng vết thương cũng không có, liền ngất ở bên cạnh người Quân Khuynh Vũ.
Thời điểm Quân Khuynh Vũ tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Hắn không biết mình đã ngủ say bao lâu, chỉ biết là mình giống như bị vây trong một mảnh bóng tối hắc ám, giống như có cái gì đó ăn mòn từng tấc da thịt cùng huyết nhục của hắn, đau đớn đến không chịu nổi, nhưng là hắn lại không thể phát ra thanh âm nào, thậm chí ngay cả một chút động tác cũng không thể.
Giữa lúc hoảng hốt tựa hồ hắn nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng kêu gọi, hắn liều mạng muốn mở to mắt, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không làm được, mí mắt nặng trĩu giống như có nghìn vàng vậy, cố sức giãy dụa, cũng không chống lại được phản phệ cường đại của huyết cổ, cuối cùng hắn hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Lại không biết hôn mê bao lâu, giữa lúc hoảng hốt lại cảm giác được có một cỗ ấm áp quen thuộc áp sát trên cổ tay của hắn, tiếp theo, từng trận đau đớn tra tấn hắn mấy ngày đều dần dần biến mất, mà nội lực bị huyết cổ khắc chế cũng từng một chút tụ lại.
“Hoàng nhi!”Trong nháy mắt mở to mắt, Quân Khuynh Vũ bật thốt lên kêu gọi.Bởi vì nhiều ngày không mở miệng nói chuyện, thanh âm của hắn có vẻ thập phần ám ách.
Quân Khuynh Vũ bất chấp điều tức, liền tìm kiếm thân ảnh của Lạc Khuynh Hoàng chung quanh, khi hắn nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng hôn mê ở bên cạnh trên cổ tay máu chảy xuôi thành đầm, tâm hắn đột nhiên run lên.
Cơ hồ là hắn bổ nhào vào bên người Lạc Khuynh Hoàng, nhìn cổ tay ngưng kết máu của Lạc Khuynh Hoàng, cho dù không cần nhìn kỹ, cũng biết miệng vết thương kia khắc sâu tận xương, Quân Khuynh Vũ ấn lên mạch đập của Lạc Khuynh Hoàng, cảm giác được mạch đập mỏng manh của Lạc Khuynh Hoàng cùng với mạch tượng quen thuộc của huyết cổ kia, trên mặt hắn xuất hiện vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, đau lòng.
“Hoàng nhi!” Quân Khuynh Vũ ôm thật chặt thân thể yếu ớt của Lạc Khuynh Hoàng, giống như nếu buông lỏng tay, Lạc Khuynh Hoàng sẽ vĩnh viễn biến mất, hắn gắt gao ôm chặt nàng, thấp giọng nói, “Hoàng nhi! Sao nàng ngốc như vậy! Nàng cũng biết, đem huyết cổ dẫn độ đến trên người, mỗi ngày huyết cổ sẽ đều phát tác.Nhiều nhất sống không quá ba tháng, mà ba tháng này, mỗi đêm ắt phải chịu đau đớn vạn tiễn xuyên tâm a!”
Từng chữ từng chữ. Quân Khuynh Vũ đều nói ra vạn phần thống khổ. Đau đớn kia thậm chí so với Lạc Khuynh Hoàng lại càng thêm sâu. Mà Lạc Khuynh Hoàng chỉ gắt gao nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, không có phản ứng. Vốn lúc trước đã bị một chưởng của Quân Kiền Linh làm bị thương không nhẹ, Quân Khuynh Vũ lại bị thương rất nặng, bởi vậy Lạc Khuynh Hoàng đem tất cả Ngưng lộ hoàn cho hắn, mà nàng vẫn chưa từng chữa thương, còn ngày đêm chăm sóc cho Quân Khuynh Vũ, thân thể vốn đã không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hôm nay lại mạnh mẽ đem huyết cổ chuyển đến trên người mình. Sẽ hôn mê bất tỉnh cũng là điều bình thường. Nếu như không kịp thời chữa thương, chỉ sợ không phải là hôn mê bất tỉnh, mà là vĩnh viễn sẽ không tỉnh!
Quân Khuynh Vũ thần sắc hoảng hốt ôm Lạc Khuynh Hoàng vào trong ngực, tùy tay ném ra một quả pháo tín hiệu, trên mặt là nồng đậm lo lắng.
Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy tuyệt vọng, trước mắt nàng đột nhiên hiện lên một mảnh tay áo màu đỏ. Mùi thảo dược quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi nàng, nàng cảm giác được thân thể của mình được một vòng ôm quen thuộc ôm lấy, ở không trung vòng một vòng cung xinh đẹp quay về.
Lạc Khuynh Hoàng trúng một chưởng của Quân Kiền Linh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Vẫn là dung nhan tuyệt thế như trước.Hàng lông mi chạm vào tóc mai, đôi mắt đào hoa hẹp dài mà mị hoặc, sống mũi cao ngất mượt mà, khóe môi còn ôm lấy ý cười tà mị.
Hắn đến đây. Hắn chung quy là tới cứu nàng .Nàng chưa từng tin lầm hắn.
Chỉ là không biết Lạc Khuynh Hoàng thấy có chỗ không đúng hay không. Nàng cảm thấy sắc mặt của Quân Khuynh Vũ tái nhợt không như bình thường, giữa trán tựa hồ chảy ra một chút mồ hôi tinh mịn, ngay cả cánh tay đang ôm nàng cũng run run.
Mà mới vừa rồi hơn mười người sát thủ tập kích nàng kia đã bị Quân Khuynh Vũ dùng Khuynh Thành Câu Hồn Phiến giết sạch. Trên mặt đất nằm ngổn ngang đầy thi thể.Nơi ngoại thành trống trải, giờ phút này chỉ còn lại Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng, Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành.
“Khuynh Thành Câu Hồn Phiến? !”Tựa hồ Quân Kiền Linh có chút không thể tin, hắn kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ , kinh hô , “Quân Khuynh Vũ , ngươi dĩ nhiên là Lưu Cảnh công tử? !”
“Hừ!”Toàn thân Quân Khuynh Vũ tản mát ra khí thế lãnh liệt, lạnh lùng nhìn Quân Kiền Linh, lạnh giọng nói, “Quân Kiền Linh ! Ngươi thật to gan, cũng dám đả thương nàng!”
“Ha ha ha ha ha ha.”Kinh ngạc trên mặt của Quân Kiền Linh chậm rãi biến mất, trào phúng nhìn Quân Khuynh Vũ, một bên cuồng tiếu nói, “Chính là ta đả thương nàng thì thế nào? ! Quân Khuynh Vũ, hôm nay là mười lăm, ngươi cư nhiên lại dám ra khỏi băng trì (hồ băng)? Lại còn dám một mình tiến đến? Hừ! Lưu Cảnh công tử thì thế nào? ! Hôm nay ngay cả ngươi ta cũng giết, để diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn ! “
Lạc Khuynh Hoàng sâu sắc cảm giác được thân thể của Quân Khuynh Vũ càng ngày càng trầm trọng, cánh tay ôm nàng cũng run rẩy càng thêm lợi hại, nàng nâng mắt nhìn sườn mặt của Quân Khuynh Vũ, nhìn thấy mồ hôi không ngừng từ giữa trán của hắn thẩm thấu xuống dưới, trên mặt lại dường như lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Nhìn thái độ kiêu ngạo của Quân Kiền Linh, trong lòng của Lạc Khuynh Hoàng có một tia dự cảm không tốt. Quân Kiền Linh đã biết thân phận chân thật của Quân Khuynh Vũ nhưng cư nhiên còn dám làm càn như thế, nhất định là biết thêm nhược điểm gì đó của Quân Khuynh Vũ.
Nhìn bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Quân Kiền Linh, lại đề cập tới chuyện ngày mười lăm cùng với băng trì. Chẳng lẽ nói cứ ngàymười lăm mỗi tháng Quân Khuynh Vũ đều phải đứng ở băng trì sao? !
Băng trì chính là nơi lạnh vô cùng, người bình thường nếu không có nội lực hộ thể chỉ sợ là không chịu nổi rét lạnh của băng trì. Quân Khuynh Vũ rốt cuộc có gì lý do gì mà phải đứng ở băng trì đây? !
Tâm lóe lên tia sáng, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm.
Huyết cổ. Hòa tan bên trong mạch máu. Mỗi tháng vào ngày mười lăm sẽ phát tác một lần. Dùng khí lạnh vô cùng mới có thể ức chế đau đớn do huyết cổ phát tác. Nếu không có khí lạnh vô cùng ức chế, sẽ đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm, hơn nữa huyết mạch sẽ nghịch lưu, không thể tùy tiện sử dụng nội lực, nếu không sẽ là đả thương người một phần mà lại làm thương mình mười phần.
Lạc Khuynh Hoàng theo bản năng đỡ lấy thân thể không đứng vững của Quân Khuynh Vũ, con ngươi đen như mực si ngốc nhìn Quân Khuynh Vũ, bên trong là tràn đầy khiếp sợ, tựa hồ có hơi nước mù mịt bốc lên.
Quân Khuynh Vũ từng nói qua với nàng, mẫu phi hắn bị hoàng hậu hạ độc, độc tố kéo dài sang trên người hắn. Từ đó, cơ thể mẫu phi hắn suy yếu dần, tám năm sau không chịu được liền qua đời.
Quân Khuynh Vũ từng nói qua với nàng, hắn có nan ngôn chi ẩn (việc khó nói), cho nên mười lăm mỗi tháng đều không thể ở bên cạnh nàng. Lúc đó khóe miệng hắn chứa ý cười chua sót, nàng chỉ nghĩ là hắn có chuyện gạt nàng, nhưng lại không biết, nguyên nhân mà hắn gạt nàng lại là sợ nàng lo lắng, sợ nàng vì hắn mà đau lòng.
Chính là hắn trúng huyết cổ a! Làm sao nàng có thể vẫn không nghĩ tới đây? !
“Vũ. . . Mẫu phi huynh trúng . . . là huyết cổ. . . đúng không?” Từ miệng của Lạc Khuynh Hoàng nói ra từng chữ một đứt quãng, không biết là vì thương thế nghiêm trọng, hay là bởi vì trong lòng hối hận cùng khiếp sợ, nàng gần như có chút nghẹn ngào, chỉ cảm thấy mỗi một từ nói ra từ miệng cũng đều khó khăn như vậy.
Quân Khuynh Vũ nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, thân mình hung hăng run lên, khóe miệng lộ ra ý cười tà mị, đưa tay nhéo cái mũi của Lạc Khuynh Hoàng, vừa định mở miệng phủ nhận, lại nghe thấy Quân Kiền Linh tiếp lời, cười u ám nói, “Không sai! Năm đó mẫu phi của hắn quả thật trúng huyết cổ, mà huyết cổ kia chính là do mẫu hậu của ta hạ !”
Ngay lập tức, trên mặt của Lạc Khuynh Hoàng không có một chút huyết sắc nào. Chỉ cảm thấy ngực hung hăng đau xót, giống như bị lưỡi đao sắc bén đâm thẳng vào tim nàng, máu trong tim từng giọt một chảy xuống. Nàng nhìn vẻ mặt tái nhợt cùng gò má của Quân Khuynh Vũ, vì không muốn để nàng lo lắng mà vẫn nở nụ cười, kiên cường chống đỡ.
Nếu không phải nàng một chút cũng không tín nhiệm như vậy, nếu không phải nàng cố ý muốn xem đến tột cùng là nàng quan trọng hay vẫn là chuyện tình vào mười lăm mỗi tháng của Quân Khuynh Vũ quan trọng, làm sao Quân Khuynh Vũ sẽ như vậy? !
Hiện tại hắn phải chịu bao nhiêu đau đớn a? !
Đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm. Còn có vừa rồi, đau đớn khi một chiêu đã giết chết hơn mười người sát thủ bị phản phệ lại kia. Hắn vẫn còn có thế cười với nàng như vậy! Hắn lại còn cười được!
“Vũ. Đừng cười nữa được không?” Lạc Khuynh Hoàng đưa tay vuốt ve hai má tái nhợt của Quân Khuynh Vũ, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến giữa trán đang dần dần chảy ra mồ hôi lạnh của hắn, nếu không phải vô cùng đau đớn, với tính tình của Quân Khuynh Vũ làm sao có thể nhẫn nại chịu đựng như thế, làm sao có thể phó mặc cho tình cảnh như vậy, “Rất đau có phải không?”
Quân Khuynh Vũ thật sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giờ phút này con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng đã tràn đầy đau lòng cùng hối hận. Theo thói quen hắn định đưa tay khoát cái mũi của Lạc Khuynh Hoàng, nhưng ngay cả một động tác bình thường như vậy cũng làm cho hắn đau đớn hít một hơi.
Một khi vận dụng nội lực Huyết cổ sẽ phát tác càng lợi hại hơn. Giờ phút này mỗi một tế bào trên dưới toàn thân hắn đều kêu gào, kinh mạch nghịch chuyển, nhỏ thì võ công bị hao tổn, lớn thì có thể bỏ mạng nơi Hoàng Tuyền, nếu không phải hắn có nội lực kinh người để chống đỡ, chỉ sợ giờ phút này đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, làm sao vẫn có thể đứng ở chỗ này được? !
“Hoàng nhi. Ta không sợ đau, đừng tự trách, không phải là lỗi của nàng.” Quân Khuynh Vũ cố gắng hết sức để nói một câu liền mạch, tựa hồ trong đó còn ẩn hiện sủng nịnh cùng thương tiếc.
Nước mắt của Lạc Khuynh Hoàng rốt cuộc không nén nổi nữa, tuôn trào ra. Hắn không sợ đau, nhưng mà nàng sợ hắn đau a! Nếu không phải bởi vì nàng, làm sao hắn có thể bị như thế? ! Tại sao rõ ràng vì nàng tùy hứng một chút lại làm hại hắn như thế, nhưng hắn không chút nào trách nàng, ngược lại còn sợ nàng khổ sở, sợ nàng tự trách đây? !
Hắn đã từng nói qua.Yêu nhau chính là toàn tâm toàn ý tín nhiệm.Sẽ không bởi vì bất cứ điều gì mà dao động. Nàng đáp ứng rồi, nhưng mà nàng còn chưa từng làm được!
Hắn tin tưởng nàng như vậy.Tin nàng từng câu, thậm chí ngay cả người mà nàng tin tưởng, hắn cũng sẽ vô điều kiện mà tin tưởng. Nhưng mà nàng thì sao? ! Nàng đã làm như thế nào? !
Luôn miệng nói tin tưởng hắn! Nhưng vẫn im lặng không hề đề cập tới việc mười lăm mỗi tháng hắn đi nơi nào. Nhưng là đây? ! Trong lòng của nàng căn bản là không hoàn toàn tín nhiệm hắn, nếu không hôm nay nàng cần gì phải có màn diễn vừa rồi? !
Kỳ thật cũng không phải là nàng hoàn toàn không nhận ra được mưu kế của Lạc Khuynh Thành, thật ra trước đó cũng không phải hoàn toàn là nàng không có phương pháp để thoát thân, nhưng mà nàng lại bởi vì tùy hứng, bởi vì không tín nhiệm, không nên nhìn xem địa vị của nàng ở trong lòng hắn! Cỡ nào buồn cười! Nếu không phải do nàng, làm sao hắn có thể bị như thế? !
Thật nhiều đau đớn cùng tự trách ùn ùn kéo đến thổi quét về phía Lạc Khuynh Hoàng.Nàng chỉ cảm thấy đau lòng không thể nào kiềm nén được.Cũng không biết là động tới miệng vết thương hay còn chuyện gì xảy ra, sắc mặt của nàng càng trở nên tái nhợt, thậm chí so với mặt của Quân Khuynh Vũ còn muốn trắng bệch hơn vài phần.
“Hoàng nhi, thật sự không trách nàng ! Là ta không tốt, không nên gạt nàng !” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy bộ dáng tự trách của Lạc Khuynh Hoàng, trong lòng vô cùng đau đớn, vội vàng kích động lôi kéo tay của Lạc Khuynh Hoàng nói.
“Đủ rồi!” Quân Kiền Linh không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt tràn ngập ngọn lửa rừng rực, tựa hồ có ghen tỵ, tựa hồ có hung ác nham hiểm, tóm lại là tràn ngập điên cuồng, hắn lạnh giọng nói, “Bản điện hạ không có tâm tư ở chỗ này nghe các ngươi tâm sự ! Quân Khuynh Vũ, thân thể ngươi trúng huyết cổ mà nhiều năm vẫn không chết, ta sớm nên dự đoán được ngươi không đơn giản như bề ngoài mới đúng! Chính là vạn vạn ta cũng thật không ngờ ngươi lại đúng là Lưu Cảnh công tử!”
Quân Kiền Linh bước hai bước về phía Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng, vẻ mặt đắc ý nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nói, “Bất quá hiện tại biết cũng không muộn, hơn nữa lại vừa vặn! Ngươi nói xem, hôm nay ta không chỉ có thể giết Quân Khuynh Vũ – đối thủ cạnh tranh của ta, còn có thể giết được Lưu Cảnh công tử nổi tiếng thiên hạ, chẳng phải là rất có lời sao? ! Nếu như lấy them tín vật của Lưu Tô các nữa, Khuynh Thành Câu Hồn Phiến, như vậy thiên hạ này, chẳng phải là đều ở trong tay ta sao? !”
“Chỉ bằng ngươi sao? !” Quân Khuynh Vũ thoáng đẩy Lạc Khuynh Hoàng ra một ít, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài lóe lên một đạo hàn mang (mũi nhọn lạnh lẽo), từng mảnh nhỏ hàn mang giống như dao găm đầy trời, thẳng tắp bắn về phía Quân Kiền Linh, làm hắn chấn động mà phải lui về phía sau từng bước, Quân Khuynh Vũ một thân hồng y tung bay càng hiện ra vẻ yêu dị, khóe môi hắn lộ vẻ tươi cười khinh thường, thong thả nói, “Chỉ sợ ngươi còn không có cái mệnh đó!”
“Hừ! Mười lăm đúng là lúc huyết cổ phát tác. Không có hàn khí của băng trì áp chế, vốn là vạn tiễn xuyên tâm, thống khổ đến không muốn sống. Mới vừa rồi vì cứu Lạc Khuynh Hoàng ngươi lại vọng động (hành động mù quáng) sử dụng nội lực, hiện giờ chỉ sợ kinh mạch đã đi ngược chiều, chịu đau đớn như đứt từng khúc đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta sao?” Quân Kiền Linh kinh hoảng nhất thời qua đi, liền gợi lên nụ cười đắc ý, hắn nói, “Chỉ sợ chưởng phong của ngươi còn không có đánh úp về phía ta, ngươi đã bị nội lực phản phệ mà chết!”Sắc mặt của Lạc Khuynh Hoàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Người trúng huyết cổ, nếu vào đêm mười lăm mà vọng động nội lực, đả thương địch thủ một phần, nhưng làm thương chính mình lại là mười phần! Vừa rồi bị phản phệ khi Quân Khuynh Vũ một chiêu giết chết hơn mười người tử sĩ kia chỉ sợ đã tương đối nghiêm trọng, nếu như hiện tại lại vận dụng nội lực, như vậy sẽ không khác nào tự tìm đường chết!
“Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta sợ chết sao?” Quân Khuynh Vũ khinh thường nhìn thoáng qua Quân Kiền Linh, lại liếc mắt thâm sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, trong mắt mang theo nồng đậm không muốn cùng quyến luyến, bỗng nhiên chuyển hóa thành một mảnh quyết tuyệt, ý cười nơi khóe môi của hắn tung bay, tà mị tận xương, “Cho dù chết, tuyệt đối ta cũng không cho người khác thương tổn nàng một phần!”
“Vũ! Không cần!” Nhìn thấu tâm tư của Quân Khuynh Vũ là ngọc đá cùng vỡ, Lạc Khuynh Hoàng liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng, gắt gao kéo tay của Quân Khuynh Vũ lại, lần đầu tiên trong mắt nàng xuất hiện vẻ cầu xin, nàng nhìn ánh mắt của Quân Khuynh Vũ, tràn ngập khẩn cầu nói, “Vũ, ta xin huynh, không cần!”
“Hoàng nhi!” Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Kiền Linh từng bước đi tới, muốn động thủ, lại bị Lạc Khuynh Hoàng gắt gao kéo cánh tay lại, hắn muốn tránh ra, nhưng hắn làm sao nỡ làm Lạc Khuynh Hoàng bị thương? Nhìn con ngươi bất lực mà đau thương của Lạc Khuynh Hoàng, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, hắn nói, “Hoàng nhi nguyện tin tưởng ta sao?”
“Tin!” Không có do dự một chút nào, ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng sáng quắc nói. Từ nay về sau, chân chính toàn tâm toàn ý tín nhiệm.Mặc kệ hắn nói cái gì, nàng đều tin.
“Cho dù huynh lấy đao đâm vào tim ta, ta cũng tin huynh chính là không cẩn thận!” Lạc Khuynh Hoàng từng chữ từng chữ, chắc chắc nói.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ đột nhiên tràn đầy hào quang, giống như một bức tranh màu sắc suy tàn nhưng đột nhiên lại nhiễm đầy màu sắc ngũ thải ban lan. Hào quang trong mắt so với ánh sáng mặt trời lại càng thêm rực rỡ tươi đẹp, so với hoa đào khắp núi lại càng thêm diễm lệ, giống như quang hoa (ánh sáng rực rỡ) của trời đất ngưng kết trong không khí làm rung động lòng người.
Quân Khuynh Vũ nhìn lướt qua Quân Kiền Linh. Đột nhiên đưa tay giữ chặt thân thể của Lạc Khuynh Hoàng, mang theo Lạc Khuynh Hoàng, toàn bộ thân mình bay ngược về phía sau, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên nhẹ đi, theo trực giác muốn cúi đầu nhìn, đôi mắt lại bị bao phủ bởi đôi tay ấm áp của Quân Khuynh Vũ, thấp giọng mà ôn nhu nỉ non vang lên bên tai nàng, “Đừng nhìn!”
“Được.” Lạc Khuynh Hoàng tùy ý để Quân Khuynh Vũ gắt gao ôm, điềm tĩnh nhắm hai mắt lại, cho dù nàng cảm giác được bọn họ đang nhanh chóng hạ xuống, cho dù nàng đoán được Quân Khuynh Vũ mang theo nàng nhảy xuống vách núi, nhưng chỉ cần có hắn ở bên người, nàng sẽ không sợ hãi, mặc kệ là sống hay chết.
“Hoàng nhi! Nàng tin ta. Ta sống thì nàng sống. Nàng chết, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình! Cùng lên Bích Lạc (bầu trời xanh,nhưng ta thấy để thế này hay hơn) cùng xuống Hoàng Tuyền, nàng đều có ta ở bênh cạnh!” Quân Khuynh Vũ gắt gao ôm Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được thân thể của Quân Khuynh Vũ thỉnh thoảng rung động, nhưng vẫn là tùy ý để Quân Khuynh Vũ ôm.
Nàng nằm trong ngực của Quân Khuynh Vũ, từng chữ một nói vô cùng rõ ràng, “Vũ. Ta tin huynh. Cho nên, nếu như huynh là có chuyện gì, Khuynh Hoàng cũng sẽ không sống một mình!”
Thân hình của Quân Khuynh Vũ đột nhiên chấn động, tay hắn ôm Lạc Khuynh Hoàng lại tăng thêm vài phần lực đạo, hắn cười nói, “Hoàng nhi, ta không có việc gì. Vì nàng, mặc kệ có đau đớn như thế nào, ta cũng sẽ sống sót.”
Thân thể còn đang nhanh chóng rơi xuống, tựa hồ rơi vào trong bóng tối vô tận, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cảm thấy thân thể tựa hồ bị cái gì ngăn cản một chút, tiếp theo liền hung hăng va đập vào một chỗ, thân thể đau xót, trước mắt liền lâm vào một mảnh bóng tối.
Mà ở trên vách núi, nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng quyết tuyệt nhảy xuống vách núi, ánh mắt của Quân Kiền Linh phức tạp vạn phần.
Thật không ngờ thế nhưng Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng sẽ làm ra lựa chọn quyết tuyệt như thế, mà thời điểm Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ ôm rơi xuống vách núi, trên mặt vẫn là mang theo tươi cười.
Nàng thật sự yêu hắn như vậy sao? ! Yêu đến có thể đem sinh tử đều giao phó ở trên tay hắn? !
Quả nhiên a quả nhiên! Quả nhiên cho tới bây giờ ở trong lòng của Lạc Khuynh Hoàng vốn chưa từng có Quân Kiền Linh hắn! Cho nên hắn cũng không cần thiết phải mảy may mềm lòng. Nhưng vì sao nhìn hai thân ảnh kia ôm nhau rơi xuống, tâm hắn lại đau như vậy, giống như có thứ gì quan trọng mất đi vậy? !
Quả nhiên a quả nhiên! Quả nhiên cho tới bây giờ ở trong lòng của Lạc Khuynh Hoàng vốn chưa từng có Quân Kiền Linh hắn! Cho nên hắn cũng không cần thiết phải mảy may mềm lòng. Nhưng vì sao nhìn hai thân ảnh kia ôm nhau rơi xuống, tâm hắn lại đau như vậy, giống như có thứ gì quan trọng mất đi vậy? !
“Kiền Linh?” Lạc Khuynh Thành ở sau người Quân Kiền Linh gọi vài tiếng, nhưng Quân Kiền Linh lại chỉ như khúc gỗ nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng, bên trong hiện rõ sự đau đớn.
Qua hồi lâu, Quân Kiền Linh xoay người lại, trên mặt hắn khôi phục ôn nhã cao quý trước sau như một, nói với Lạc Khuynh Thành, “Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng vừa chết. Chỉ cần giải quyết Liễu gia, thì không có người nào có thể ngăn cản ta đăng vị nữa.”
Lạc Khuynh Thành nhìn Quân Kiền Linh, trên mặt cũng lộ ra ý cười. Chỉ là trong ý cười kia mang theo vài phần chua sót. Nàng nhìn thấy vẻ đau xót rõ ràng trong mắt của Quân Kiền Linh. Quân Kiền Linh là động tâm với Lạc Khuynh Hoàng! Cho dù vì vị trí cao cao tại thượng kia mà hắn bỏ qua Lạc Khuynh Hoàng, nhưng dù sao hắn cũng đã động tâm.
May mắn Lạc Khuynh Hoàng yêu Quân Khuynh Vũ. Nàng không dám tưởng tượng, nếu như Lạc Khuynh Hoàng yêu Quân Kiền Linh, như vậy, có phải hay không Quân Kiền Linh sẽ bởi vì Lạc Khuynh Hoàng mà buông tha cho quyền thế? ! Như vậy thì nàng đối với hắn mà nói, thật sự một chút tác dụng cũng đều không có đi ! Như vậy nàng liền không có khả năng đứng ở bên người hắn ! Ngay cả nguyện vọng nho nhỏ như vậy, cũng không thể có đâu.
May mắn, Lạc Khuynh Hoàng đã chết.
Khóe môi của Lạc Khuynh Thành lộ ra ý cười thoải mái, tia sáng oán độc trong mắt đã dần dần biến mất, trong đó cũng không thiếu đi một tia đau xót.
Thật ra vào thời điểm Lạc Khuynh Hoàng nguyện ý tha thứ cho nàng lần nữa, không phải là nàng chưa từng dao động. Nhưng là nàng không có cách nào!
Thân phận cao quý nàng có thể không quan tâm. Mọi người sủng ái nàng cũng có thể không quan tâm. Thậm chí ngay cả mẫu thân thiên vị, nàng cũng có thể không quan tâm. Nhưng chỉ riêng Quân Kiền Linh là không được! Đó là nam nhân mà cuộc đời này nàng yêu nhất, tuyệt đối không thể để cho Lạc Khuynh Hoàng cướp đi! Cho nên, nàng muốn Lạc Khuynh Hoàng chết! Muốn nàng ấy phải chết!
“Thanh Trúc. Ngươi lập tức dẫn theo tử sĩ xuống đáy vực tìm kiếm. Đã chết thì cũng phải tìm được thi thể cho ta!” Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành đi ra một đoạn, lại có một gã tử sĩ đầu lĩnh khom người đến cạnh người của Quân Kiền Linh, Quân Kiền Linh lạnh lùng phân phó, lại nói tiếp, “Nếu như còn sống vậy cũng… Giết không tha!”
“Vâng. Thuộc hạ lĩnh mệnh! “Thanh Trúc nghe Quân Kiền Linh phân phó xong, lại lần nữa ẩn vào trong bóng tối.
Thần sắc trên mặt của Quân Kiền Linh xuất hiện một tia thả lỏng. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, tựa hồ đã nhìn thấy bộ dáng của mình đang ngồi trên đế vị cao cao tại thượng kia. Nghĩ đến quyền lợi vô biên vô hạn kia, mới vừa rồi đau nhức trong ngực kia chỉ trong nháy mắt cũng không rõ ràng như vậy.
Dưới đáy vực.
Trong ngực tràn đầy cảm giác đau nhức, giống như có ngàn cân cự thạch (đá lớn) đặt ở trên ngực vậy. Mí mắt rất nặng, căn bản nặng đến không mở ra nổi.
Trong đầu tràn ngập một mảnh đỏ tươi. Tay áo màu đỏ tung bay kia. Lúc hắn ôm nàng cực kỳ bi thương kia, đời này hắn lấy tính mạng để bảo hộ nàng! Quân Khuynh Vũ! Quân Khuynh Vũ!
Đáy lòng gọi thầm tên của Quân Khuynh Vũ, mí mắt của Lạc Khuynh Hoàng giãy dụa hai cái, rồi đột nhiên mở ra, đôi mắt vừa mở ra, nàng liền hao phí khí lực nghiêng thân đi, thần sắc kích động, tựa hồ muốn tìm kiếm tay áo màu đỏ quen thuộc kia, đến khi nhìn thấy thân ảnh màu đỏ ngã cách đó không xa thì trái tim cuồng loạn của Lạc Khuynh Hoàng mới thoáng an ổn một chút.
Hắn còn sống! Đây chính là ý niệm duy nhất mà Lạc Khuynh Hoàng nghĩ đến trong một khắc kia. Nàng không dám tưởng tượng nếu như không nhìn thấy hắn, nàng sẽ thế nào.
Giùng giằng đứng dậy, ngay cả một hành động như vậy đã có thể dễ dàng tác động lên vết đao sâu tới xương trên cánh tay cùng vớimột chưởng hung hăng đánh vào ngực kia.
Miệng vết thương trên cánh tay đã đông lại, bởi vì Lạc Khuynh Hoàng đã ngăn miệng vết thương lại, cho nên chung quy cũng không tính là nghiêm trọng, một chưởng đánh vào ngực kia lại chính là nội thương, sợ là không qua mấy tháng thì không thể khỏi hẳn. Sắc mặt của Lạc Khuynh Hoàng tái nhợt di chuyển tới chỗ Quân Khuynh Vũ đang cách đó không xa, bởi vì cố sức di chuyển mà thỉnh thoảng ho khan .
Thất tha thất thểu, rốt cục nàng cũng đến được bên người Quân Khuynh Vũ. Đưa tay nắm lấy tay của Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng nhẹ giọng hô, “Vũ. Huynh tỉnh lại đi.”
Một tiếng.Hai tiếng.Ba tiếng.
Lạc Khuynh Hoàng không ngại hô nhiều lần. Nhưng đôi mắt rực rỡ của Quân Khuynh Vũ vẫn gắt gao nhắm chặt, không có ý tứ mở ra chút nào.
Lạc Khuynh Hoàng siết chặt tay của Quân Khuynh Vũ. Tay của Quân Khuynh Vũ không ấm áp như bình thường, ngược lại là một cỗ nội tâm lạnh lẽo. Nàng vẫn luôn biết.Thời điểm Quân Khuynh Vũ không dùng nội lực, đầu ngón tay đều là lạnh như băng.
Chính là bởi vì sợ sẽ lạnh đến nàng, thời điểm ôm nàng,tay của Quân Khuynh Vũ luôn rót vào nội lực, rất ấm áp.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn sắc mặt tái nhợt của Quân Khuynh Vũ. Trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết làm sao. Cơ hồ đã quên mất chính nàng cũng là một thầy thuốc, nàng chỉ là cầm lấy tay Quân Khuynh Vũ, vô ý thức mà từng lần kêu gọi.
“Vũ, huynh không cần làm ta sợ a! Huynh mau tỉnh lại đi! “Trong thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ là khóc nức nở, nhưng là thân thể của Quân Khuynh Vũ như cũ không có chút phản ứng của người sống nào.
Quân Khuynh Vũ luôn sủng nịnh nàng như vậy. Nếu như hắn có nửa phần ý thức, nếu như nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng khóc ruột gan đứt từng khúc như vậy, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình ngủ say.
Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên chú ý tới vết máu đã khô trên tay áo màu đỏ của Quân Khuynh Vũ, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc. Khi đó nàng chỉ cho rằng mình hoa mắt, mới cảm thấy tay áo màu đỏ của hắn hết sức tiên diễm, lại không ngờ tới, tiên diễm như vậy, lại đúng là máu của hắn!
Tại một khắc kia Lạc Khuynh Hoàng mới nhớ đến, nàng là thầy thuốc.
Run rẩy đưa tay đặt lên mạch của Quân Khuynh Vũ, trong mắt rất nhanh hiện lên một chút vui mừng. May mắn, may mắn! Tuy rằng mạch tượng cực kỳ mỏng manh, nhưng dù sao vẫn là có! Quân Khuynh Vũ là người như vậy, chỉ cần có một cơ hội sống sót, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Huống chi, hắn đáp ứng với nàng! Cùng lên Bích Lạc cùng xuống Hoàng Tuyền, hắn đều ở bên cạnh nàng. Hắn nói với nàng, từ trước đến nay đều giữ lời!
Ngón tay đặt trên mạch đập của Quân Khuynh Vũ, vẻ vui mừng trong mắt của Lạc Khuynh Hoàng bị nồng đậm lo lắng cùng đau lòng che phủ.
Quân Khuynh Vũ thế nhưng lại bị thương nặng như vậy!
Nàng hôn mê suốt một đêm. Hiện giờ ngày mười lăm đã qua, nhưng trong cơ thể của Quân Khuynh Vũ huyết cổ lại vẫn kêu gào như trước. Cho dù là người bình thường, chỉ cần thân thể khá hơn một chút, thêm linh dược, huyết cổ không đến mười lăm cũng sẽ không phát tác, cho nên mẫu phi của Quân Khuynh Vũ mới có thể chống đỡ được tám năm.
Nhưng hiện giờ, mười lăm rõ ràng đã qua đi, huyết cổ lại vẫn như trước sục sôi trong cơ thể của Quân Khuynh Vũ. Như vậy chỉ có một nguyên nhân, thân thể của Quân Khuynh Vũ giờ phút này vẫn suy yếu đến cực điểm, như vậy thì so ra kém hơn cả một người bình thường.
Chân mày của Lạc Khuynh Hoàng khóa chặt. Nếu như chỉ giết hơn mười người sát thủ bị phản phệ, sẽ không làm thân thể của Quân Khuynh Vũ bị thương thành như thế. Rõ ràng là trước lúc hắn tới cứu nàng còn cùng người khác động thủ.
Nói vậy người cùng hắn động thủ có võ công cũng không kém.Bất quá Quân Khuynh Vũ cũng không có chịu nội thương gì, nhưng thật ra cũng bị hai lần bị nội lực phản phệ. Nhưng lần sau lại càng thêm nghiêm trọng.Xem ra lần đầu tiên người cùng Quân Khuynh Vũ động thủ, cũng không có ý định gây thương tổn đến Quân Khuynh Vũ.
Ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng lộ ra hiểu rõ. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Quân Khuynh Vũ lại càng thêm đau xót. Chắc là thủ hạ bảo vệ cho Quân Khuynh Vũ ở băng trì đi. Nhất định là thủ hạ không muốn Quân Khuynh Vũ mạo hiểm rời khỏi băng trì, bởi vậy mới ra tay ngăn cản.
Đáng hận chính là. Quân Khuynh Vũ lại vì nàng mà liều chết cũng muốn rời khỏi băng trì, mà nàng cư nhiên tại một khắc kia, còn trách cứ hắn vì sao không giống như mong đợi của nàng như vậy, xuất hiện nhanh như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ có xúc động muốn một đao đâm chết chính mình.
Nàng thu liễm vẻ đau xót trong mắt. Thật cẩn thận đưa tay cởi bỏ xiêm y của Quân Khuynh Vũ. Chỉ thấy ngực của Quân Khuynh Vũ không có vết thương nào, nhưng lại có vết máu. Lạc Khuynh Hoàng biết, đó là do huyết cổ phản phệ, sẽ đâm rách da thịt, chảy ra máu tươi, nhưng khi phản phệ đi qua, miệng vết thương sẽ tự động khép lại.
Tuy rằng miệng vết thương không lưu lại gì, nhưng là đau đớn khi da tróc thịt bong kia cũng sẽ không giảm bớt, sẽ càng thêm đau đớn đến không muốn sống.
Tay của Lạc Khuynh Hoàng cơ hồ có chút run run, đem thân thể Quân Khuynh Vũ xoay lại, bi thương khi nhìn đến miệng vết thương trải rộng dữ tợn kia, bên trong miệng vết thương còn có mấy cục đá.
Đây đều là do bảo vệ nàng khi rơi xuống vách núi mà bị thương a! Lấy nội lực của Quân Khuynh Vũ, nếu không phải ngày mười lăm, cho dù là nhảy xuống vách núi này sợ cũng sẽ không có chút tổn thương nào, nhưng là, đúng vào ngày mười lăm, đúng là lúc hắn bị trọng thương không thể sử dụng nội lực, cho nên hắn chỉ có dùng máu thịt trên thân thể hắn để bảo hộ nàng không bị thương tổn chút nào.
Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên cảm thấy một chưởng đánh vào trên ngực của nàng kia rất nhẹ! Nhẹ đến nỗi không thể bằng một phần vạn so với đau đớn mà Quân Khuynh Vũ phải chịu !
Trong nháy mắt, con ngươi tối tăm đỏ ngầu. Nàng siết chặt tay lại, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, nàng từng chữ từng chữ, giống như địa ngục Tu La nói ra, “Quân Kiền Linh! Lạc Khuynh Thành! Các ngươi cư nhiên lại dám đả thương hắn! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Một đời này, vĩnh viễn không tha thứ, không chết không thôi!”
Dứt lời, nàng mới cúi đầu nỉ non nói, “Những người gây thương tổn đến huynh, cũng đều không tha thứ.”Nhưng là, tổn thương hắn sâu nhất, sợ là chính nàng đi.Nếu không phải bởi vì nàng, trong thiên hạ này, ai lại có thể làm hắn bị thương chút nào chứ? !
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn miệng vết thương ở sau lưng của Quân Khuynh Vũ. Quân Khuynh Vũ là bị nội thương, chính hắn cần phải dùng nội lực điều tức mới được, nhưng là miệng vết thương sau lưng này lại chính là ngoại thương, nếu không nhanh chóng xử lý, miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, bệnh tình Quân Khuynh Vũ sẽ càng nặng thêm.
Nghĩ đến đây, lúc này Lạc Khuynh Hoàng mới chú ý đến xung quanh.
Dường như là một sơn động. Lạc Khuynh Hoàng đi một vòng phía trước phía sau.Lúc này mới xác định, nơi này đúng là một sơn động.
Sơn động này đại khái cách đáy vực khoảng mười thước.Trên đỉnh động có một gốc cây, có lẽ chính là cái cây này đã ngăn cản hai người bọn họ khỏi rơi xuống, làm cho bọn họ thuận thế lăn vào trong sơn động đi.
Lạc Khuynh Hoàng đứng ở trên sơn động, từ đây nhìn xuống đáy vực không sót một cái gì. Trong mắt liền lóe lên một chút tia sáng. Không ngờ tới đáy vực của vách núi hoang vu này lại có nhiều thảo dược như vậy.Tuy rằng cách mười thước không thấy rõ lắm là những loại thảo dược nào, nhưng có lẽ thảo dược dùng để điều trị ngoại thương bình thường thì vẫn phải có đi.
Về phần Quân Khuynh Vũ bị nội thương. Bên người nàng vừa vặn mang theo một lọ Ngưng lộ hoàn, có thể tạm thời ngăn chặn thương thế của hắn.
Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng đút cho Quân Khuynh Vũ một viên Ngưng lộ hoàn, lại thay Quân Khuynh Vũ thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, đại khái là bị thương quá nặng, cho nên Quân Khuynh Vũ không có chút phản ứng, Lạc Khuynh Hoàng cẩn thận cũng có chút dư thừa.
Lạc Khuynh Hoàng thi triển khinh công từ trong sơn động nhảy xuống. Tập võ đã hơn một năm, tuy rằng võ công không tính là cao siêu, cũng không có đủ nội lực hỗ trợ để từ trên núi mấy trăm thước kia nhảy xuống như Quân Khuynh Vũ được, nhưng chỉ với độ cao mười thước này vẫn là không làm khó được nàng.
Đến đáy vực. Lạc Khuynh Hoàng liền tìm kiếm thảo dược ở chung quanh, lại ở dưới đáy vực phát hiện có dấu vết của người đến. Nhìn dấu vết này, không giống như là một người, trên mặt đất lại giống như có đã từng tìm kiếm gì vậy.
Trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo hàn mang.Lạc Khuynh Hoàng tìm được thảo dược, liền lập tức đề khí về sơn động.Nụ cười lạnh lùng nơi khóe miệng cũng không giảm chút nào.
Bọn họ đều đã rơi xuống vách núi rồi, nhưng Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành còn không yên tâm, phải cho người đến lục soát, thật may có sơn động này đã cứu tính mạng của bọn họ, nếu không, cho dù bọn họ rơi xuống vực gặp đại nạn không chết, chỉ sợ là sẽ bị Quân Kiền Linh hạ thủ đi.
Nhưng nàng nhìn kỹ dấu vết để lại dưới đáy vực, tựa hồ cũng không giống như là một nhóm người.
Hiển nhiên.Trừ bỏ Quân Kiền Linh một lòng muốn bọn họ chết, mặt khác còn có một nhóm thậm chí là hai nhóm người đến để tìm bọn họ.
Chắc là người của Lưu Tô Các đi.Chính là giờ phút này nàng không thể tùy tiện đi ra ngoài.
Thương thế của Quân Khuynh Vũ còn không ổn định. Tuy rằng nàng cũng vội vã trở về để chữa thương cho hắn, nhưng nếu lúc này tùy tiện đi ra ngoài, vạn nhất vận khí không tốt đụng tới nhân mã của Quân Kiền Linh phái tới diệt khẩu, với tình huống hiện tại của bọn họ, tuyệt đối là khó thoát khỏi cái chết.
Còn không bằng tạm thời cứ ở sơn động này trước đã. Dù sao thảo dược để trị liệu ngoại thương đều có, chắc hẳn không đến nửa tháng thì có thể khỏi hẳn, về phần Ngưng lộ hoàn này, cũng còn có hơn mười viên, duy trì nửa tháng nữa là không có vấn đề gì, chỉ cần Quân Khuynh Vũ tỉnh lại, thì sẽ có biện pháp có thể liên lạc được với Lưu Tô các.
Nàng vốn muốn liên lạc với người của Phi Hoa Lâu. Nhưng Phi Hoa Lâu mới thành lập, có thể hoàn toàn tín nhiệm cũng chỉ có ba mươi sáu ám vệ cùng với Nặc Nhĩ. Chẳng qua là lần này, cũng là toàn quân bị diệt, nàng cũng không dám tùy tiện liên lạc với những người khác, huống chi, nàng xuất môn liền chỉ đem theo Nặc Nhĩ cùng với ba mươi sáu ám vệ, bởi vậy cũng không mang theo đạn tín hiệu để liên lạc.
Nghĩ đến ba mươi sáu ám vệ cùng Nặc Nhĩ. Tim của Lạc Khuynh Hoàng lại hung hăng đau xót. Bộ dáng Nặc Nhĩ quyết tuyệt trước khi chết lại một lần nữa hiện lên ở trước mặt của Lạc Khuynh Hoàng, giống như một cái tay vô hình gắt gao nắm chặt tim của Lạc Khuynh Hoàng, giống như một thanh đao, mài lòng của nàng đến đau nhức vô cùng.
Trong mắt hận ý lại một lần nữa hiện lên! Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa. Bởi vì nàng đã mềm lòng mà phải trả cái giá vô cùng thê thảm! Lần này, mặc kệ là ai, nàng cũng sẽ không nương tay.
Về phần Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành! Đợi đến khi nàng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt bọn họ, là lúc bọn họ chết!
Miệng vết thương của Quân Khuynh Vũ đắp thảo dược nên đã chậm rãi khép lại. Tuy rằng còn không hoàn toàn khép lại, nhưng đã tốt lên không ít, may mắn miệng vết thương cũng không có chuyển biến xấu. Mỗi ngày Lạc Khuynh Hoàng đều thật cẩn thận thay thuốc đắp thuốc cho Quân Khuynh Vũ, cho dù biết Quân Khuynh Vũ hôn mê bất tỉnh sẽ không cảm giác được đau đớn, nhưng nàng vẫn cực vì cẩn thận.
Chớp mắt một cái. Bọn họ đã ở trong sơn động ngây người suốt bảy ngày.Ngoại thương của Quân Khuynh Vũ đã tốt hơn phân nửa, nhưng nội thương lại không có chút khởi sắc nào, công hiệu của Ngưng lộ hoàn cũng không tệ, Quân Khuynh Vũ bị thương do nội lực phản phệ đã tốt lên không ít, nhưng huyết cổ lại vẫn tàn sát bừa bãi như trước.
Đôi lông mày của Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ muốn xoắn vào cùng một chỗ, nhìn hai tròng mắt của Quân Khuynh Vũ vẫn gắt gao nhắm như trước.
Nội lực hoặc là linh dược có thể tạm thời áp chế được Huyết cổ, chỉ phát tác vào ngày mười lăm mỗi tháng, nhưng một khi huyết cổ đã bị kích thích, sẽ phá bỏ hạn chế của nội lực cùng linh dược, nếu là như vậy, không chỉ phát tác vào mười lăm mỗi tháng, mà là ngày ngày đều phát tác, thẳng đến khi ngươi chịu không nổi đau đớn cùng bị thương do phản phệ, cuối cùng sẽ chết đi!
Lạc Khuynh Hoàng siết chặt tay. Chẳng lẽ là do Quân Khuynh Vũ đã hai lần bị nội lực phản phệ nên kích thích đến huyết cổ, làm cho huyết cổ hoàn toàn hoạt động? Với nội lực thâm hậu như vậy của Quân Khuynh Vũ cùng Ngưng lộ hoàn đều không thể áp chế được sao? !
Nếu không thể làm cho Quân Khuynh Vũ tỉnh lại dùng nội lực áp chế huyết cổ, như vậy huyết cổ sẽ ngày càng tàn sát bừa bãi, mà thân thể của Quân Khuynh Vũ cũng sẽ càng ngày càng yếu.
Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng có vẻ lo lắng.Xem ra chỉ có một biện pháp duy nhất này.Ngay cả khi Quân Khuynh Vũ biết, nhất định sẽ không đồng ý cho nàng làm như vậy, nhưng nàng chỉ có biện pháp này, không phải sao?
Huyết cổ với huyết mạch tương thông. Nếu như có người nguyện ý tự rạch huyết mạch, cùng với thân thể người trúng huyết cổ phù hợp, như vậy, liền có thể đem huyết cổ chuyển sang trên người mình.
Chỉ là thời điểm chuyển tiếp huyết cổ đến trên người sẽ đau đớn không chịu nổi, mà người kia sẽ không thể có một chút cảm xúc dao động nào, nếu không huyết cổ cảm giác được, hết thảy liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bởi vậy, người chuyển tiêp phải là người yêu thương sâu sắc người trúng huyết cổ.
Không phải yêu, thì sẽ không làm được như thế. Bởi vì huyết cổ một khi chuyển tiếp, sẽ vĩnh viễn bị vây trong trạng thái hoạt động, lại không thể áp chế, ngay cả nội lực có sâu hơn, linh dược có nhiều hơn, chỉ sợ cũng sống không quá nửa năm. Hơn nữa lúc chuyển tiếp huyết cổ, muốn bảo trì cảm xúc không có chút dao động, nếu không phải là tình cảm chân thành, như thế nào có thể làm được đến không có một tia oán trách? !
Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng đẩy ống tay áo ra, đôi mắt đen như mực hiện lên một tia quyết tuyệt. Nàng đem cổ tay của Quân Khuynh Vũ cắt ra một vết thương, lại ở trên cổ tay của mình cũng cắt ra một vết thương.
Trên cổ tay trắng nõn nhỏ bé hiện ra một vết thương đỏ tươi hết sức loá mắt, giống như huyết liên (hoa sen máu) nở rộ trên nền đất trắng thuần, yêu dị loá mắt.
Khóe môi của Lạc Khuynh Hoàng tràn đầy nụ cười ôn nhu, đem cổ tay của nàng đặt lên trên cổ tay của Quân Khuynh Vũ, nàng có thể cảm giác được máu hai người đang lưu chuyển, nàng lấy tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày của Quân Khuynh Vũ, ôn nhu nói, “Vũ, huynh đừng có trách ta, ta thật sự không có cách nào. Huynh không biết, huynh ngủ như vậy, ta thật sự rất sợ, ta sợ huynh sẽ không tỉnh lại.”
“Vũ, ta không phải lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của huynh, tuy rằng ta không biết cách giải huyết cổ, nhưng là tất nhiên huynh cũng không biết, huynh xem, ta tin tưởng ta có thể cứu huynh, không phải sao? ” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, từng chữ từng chữ ôn nhu như nước nói. Cho dù nàng biết, nếu như Quân Khuynh Vũ có thể giải được huyết cổ độc, làm sao có thể chịu đau đớn do huyết cổ sinh sôi tàn phá hơn mười năm đây?
Đột nhiên trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức. Từng chút từng chút lan tràn đến trái tim của Lạc Khuynh Hoàng. Đau đớn kia giống như vạn tiễn xuyên tâm, từng chút một lan tràn, từng tấc từng tấc cắn rách da thịt.
Giữa trán Lạc Khuynh Hoàng chảy ra mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên vô cùng tái nhợt. Nhưng nàng vẫn đang cười. Giờ phút này những vết sẹo trên mặt khi rơi xuống vách núi đã biến mất không thấy, lộ ra dung nhan vốn có.
Vẻ mặt nàng tái nhợt, nhưng tươi cười nơi khóe miệng lại dị thường ôn nhu, con ngươi đen như mực giống như tơ lụa Mặc ngọc hảo hạng, ôn nhu như nước, đẹp đẽ mà mỹ lệ không gì sánh nổi như vậy.
Đau nhức vẫn lan tràn từng tấc từng tấc, một lần so với một lần lại càng đau đớn, huyết dịch toàn thân giống như trong nháy mắt đều ngưng kết lại, đau đớn đến gần như thân hình của Lạc Khuynh Hoàng có chút không xong, nhưng ý cười ôn như bên miệng nàng lại không biến hóa chút nào, thân thể cũng không run rẩy gì.
Bởi vì nàng biết. Huyết cổ đã từ trên người của Quân Khuynh Vũ chuyển sang trên người nàng, nếu giờ phút này nàng có một chút ít dao động gì, đều sẽ quấy nhiễu đến huyết cổ, đến lúc đó không chỉ có Quân Khuynh Vũ sẽ chết, nàng cũng sẽ chết.
Không biết đã chảy bao nhiêu máu. Thẳng đến khi cánh tay đã đau đớn đến chết lặng, Lạc Khuynh Hoàng mới dùng một bàn tay khác bắt mạch cho Quân Khuynh Vũ. Mạch tượng vững vàng, trừ bỏ một chút nội thương do phản phệ, thân thể của Quân Khuynh Vũ đã khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả nội lực do huyết cổ mà không thể ngưng tụ cũng đã ở từng chút một khôi phục.
Xem ra huyết cổ đã hoàn toàn chuyển sang trên người nàng, Lạc Khuynh Hoàng vất vả lấy cổ tay dính sát vào Quân Khuynh Vũ rời đi, đau đớn thật lớn cơ hồ làm cho thân thể nàng không có cách nào đứng vững, thậm chí ngay cả sức lực để băng bó miệng vết thương cũng không có, liền ngất ở bên cạnh người Quân Khuynh Vũ.
Thời điểm Quân Khuynh Vũ tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Hắn không biết mình đã ngủ say bao lâu, chỉ biết là mình giống như bị vây trong một mảnh bóng tối hắc ám, giống như có cái gì đó ăn mòn từng tấc da thịt cùng huyết nhục của hắn, đau đớn đến không chịu nổi, nhưng là hắn lại không thể phát ra thanh âm nào, thậm chí ngay cả một chút động tác cũng không thể.
Giữa lúc hoảng hốt tựa hồ hắn nghe thấy Lạc Khuynh Hoàng kêu gọi, hắn liều mạng muốn mở to mắt, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng không làm được, mí mắt nặng trĩu giống như có nghìn vàng vậy, cố sức giãy dụa, cũng không chống lại được phản phệ cường đại của huyết cổ, cuối cùng hắn hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Lại không biết hôn mê bao lâu, giữa lúc hoảng hốt lại cảm giác được có một cỗ ấm áp quen thuộc áp sát trên cổ tay của hắn, tiếp theo, từng trận đau đớn tra tấn hắn mấy ngày đều dần dần biến mất, mà nội lực bị huyết cổ khắc chế cũng từng một chút tụ lại.
“Hoàng nhi!”Trong nháy mắt mở to mắt, Quân Khuynh Vũ bật thốt lên kêu gọi.Bởi vì nhiều ngày không mở miệng nói chuyện, thanh âm của hắn có vẻ thập phần ám ách.
Quân Khuynh Vũ bất chấp điều tức, liền tìm kiếm thân ảnh của Lạc Khuynh Hoàng chung quanh, khi hắn nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng hôn mê ở bên cạnh trên cổ tay máu chảy xuôi thành đầm, tâm hắn đột nhiên run lên.
Cơ hồ là hắn bổ nhào vào bên người Lạc Khuynh Hoàng, nhìn cổ tay ngưng kết máu của Lạc Khuynh Hoàng, cho dù không cần nhìn kỹ, cũng biết miệng vết thương kia khắc sâu tận xương, Quân Khuynh Vũ ấn lên mạch đập của Lạc Khuynh Hoàng, cảm giác được mạch đập mỏng manh của Lạc Khuynh Hoàng cùng với mạch tượng quen thuộc của huyết cổ kia, trên mặt hắn xuất hiện vẻ khiếp sợ, kinh ngạc, đau lòng.
“Hoàng nhi!” Quân Khuynh Vũ ôm thật chặt thân thể yếu ớt của Lạc Khuynh Hoàng, giống như nếu buông lỏng tay, Lạc Khuynh Hoàng sẽ vĩnh viễn biến mất, hắn gắt gao ôm chặt nàng, thấp giọng nói, “Hoàng nhi! Sao nàng ngốc như vậy! Nàng cũng biết, đem huyết cổ dẫn độ đến trên người, mỗi ngày huyết cổ sẽ đều phát tác.Nhiều nhất sống không quá ba tháng, mà ba tháng này, mỗi đêm ắt phải chịu đau đớn vạn tiễn xuyên tâm a!”
Từng chữ từng chữ. Quân Khuynh Vũ đều nói ra vạn phần thống khổ. Đau đớn kia thậm chí so với Lạc Khuynh Hoàng lại càng thêm sâu. Mà Lạc Khuynh Hoàng chỉ gắt gao nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, không có phản ứng. Vốn lúc trước đã bị một chưởng của Quân Kiền Linh làm bị thương không nhẹ, Quân Khuynh Vũ lại bị thương rất nặng, bởi vậy Lạc Khuynh Hoàng đem tất cả Ngưng lộ hoàn cho hắn, mà nàng vẫn chưa từng chữa thương, còn ngày đêm chăm sóc cho Quân Khuynh Vũ, thân thể vốn đã không chống đỡ nổi nữa rồi.
Hôm nay lại mạnh mẽ đem huyết cổ chuyển đến trên người mình. Sẽ hôn mê bất tỉnh cũng là điều bình thường. Nếu như không kịp thời chữa thương, chỉ sợ không phải là hôn mê bất tỉnh, mà là vĩnh viễn sẽ không tỉnh!
Quân Khuynh Vũ thần sắc hoảng hốt ôm Lạc Khuynh Hoàng vào trong ngực, tùy tay ném ra một quả pháo tín hiệu, trên mặt là nồng đậm lo lắng.