<!-- --> Trên bàn còn lại bốn chiếc nhẫn, Tiêu Thu Phong lơ đãng cầm lên làm cho bốn người còn lại đều khẩn trương. Trong lòng các nàng đều có một suy nghĩ, nếu như có thể tặng mình một chiếc thì tốt biết bao.
" Có muốn…." Trên mặt Tiêu Thu Phong mang theo một nụ cười tà quái. Khát vọng của các nàng sao tránh khỏi cặp mắt của hắn. Chỉ khẽ nói một câu, ba cô bé kia đã gật đầu, hơn nữa gật rất mạnh.
Người không thể nhịn nổi nhất chính là Thi Diễm. Ba mươi triệu mà, nếu như sau này không có tiền, cầm đi bán cũng được một khoản tiền lớn.
Nàng chìa tay ra, mặt đỏ hồng nói: "Ngọc Hoàn, không nên trách chị, thật sự chị không chịu nổi hấp dẫn này. Tiêu thiếu gia, đeo nhẫn của anh, Thi Diễm sau này là người của anh"
Tiêu Thu Phong cười ha hả, người phụ nữ này mặc dù lưu lạc ở trong Hoàng Kim Thủy Thành nhưng không hề che dấu, không giả bộ, thật đáng yêu. Phụ nữ mà, ham muốn một chút cũng không sao, đứng trước sức hấp dẫn quá lớn mà còn ra vẻ không động tâm, đó không phải là không ham muốn mà là dối trá.
Khi chiếc nhẫn màu vàng được đeo lên tay nàng, Thi Diễm rất kích động, đúng là mừng như điên. Quên mất người đàn ông trước mặt là của Ngọc Hoàn. Giơ tay ra, ôm chặt lấy Tiêu Thu Phong, hôn lên má hắn.
Ôi, sức hấp dẫn của kim cương đúng là vô địch, không có người phụ nữ nào có thể chống cự.
"Hì hì" Tiếng cười vui mừng thanh thúy đã vang lên, Thi Diễm sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, ánh đèn phản chiếu ánh sáng rực rỡ, màu sắc mê người này làm nàng hưng phấn đến cực điểm. Nguồn truyện:
"Mấy người nhìn nè, có đẹp không, có đẹp không" Đúng là rất đẹp, Ngọc Thiền không nhịn được, đưa bàn tay thon dài lên, đôi mắt quyến rũ đầy khiêu khích, giọng nói càng yêu kiều làm người ta không chịu nổi: "Tiêu thiếu gia, người ta cũng muốn một chiếc"
Tiêu Thu Phong một phút cũng không do dự, giọng nói của người phụ nữ làm cho người ta không chịu nổi. Giờ phút này đặc biệt phát huy làm người ta phát cuồng, nhẫn đã được đeo lên tay nàng. Một viên kim cương màu tím lộ ra ánh sáng lấp lánh, nhìn qua rất đẹp.
"Sợ quá, Ngọc Thiền, giọng nói của em thật sự quá hấp dẫn"
Ngọc Thiền sờ viên kim cương trên tay, làm cho sức hấp dẫn của nàng càng tăng lên, xinh đẹp tuyệt trần, hình như là một hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm.
"Tiêu thiếu gia, người ta cũng chỉ hấp dẫn một người mà thôi. Có muốn người ta hấp dẫn anh thêm mấy lần nữa không?" Nụ cười ngọt ngào, sức quyến rũ này đối với đàn ông mà nói quả đúng là một sự hưởng thụ.
Tiêu Thu Phong khoát khoát tay nói: "Anh còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa, không chịu nổi đâu. Chiêu Tuệ, đưa đôi tay xinh đẹp của em đây, anh đeo giúp em"
Chiêu Tuệ nhỏ tuổi nhất cũng không khách khí, mấy bà chị đều có, nàng vì sao lại không thể có. Hơn nữa những chiếc nhẫn này có lẽ cả đời chỉ có cơ hội này mà thôi.
Đưa tay ra, cô bé này lại trách cứ: "Tiêu thiếu gia, đây là anh cầu hôn em sao? Vậy chị Ngọc Hoàn thì sao?"
Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười, đây chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi. Nếu như không phải gặp đôi nam nữ đáng ghét kia, hắn nhất định sẽ không mua nhiều nhẫn như vậy. Giờ phút này lại biến thành cầu hôn, thật sự là Chiêu Tuệ suy nghĩ quá nhiều.
"Được, được, chờ em hoàn toàn trưởng thành, anh sẽ cầu hôn em, điều này có được không" Cũng không xem xem mình là ai, chỉ là một quả táo xanh đã muốn lập gia đình.
Miệng chu lên, Chiêu Tuệ tức giận kêu lên: "Người ta cũng đã hai mươi tuổi, có chỗ nào chưa phát dục hết chứ. Chỉ là ngực nhỏ hơn chị Ngọc Hoàn một chút mà thôi, có gì ngạc nhiên chứ"
Cô bé lúc tức giận ngay cả xấu hổ cũng không biết. Một cô bé dĩ nhiên ngay cả vấn đề như vậy cũng có thể nói ra.
Thi Diễm ở một bên kêu lên: "A, thì ra đây là cầu hôn. Tiêu thiếu gia, anh thật đào hoa, đeo nhẫn có phải từ nay về sau sẽ là người của anh. Ôi, đáng tiếc chiếc nhẫn quá đẹp nên em không nỡ tháo ra"
Tiêu Thu Phong không thể nào tranh cãi với mấy nàng này được, lời nói khiêu khích của các nàng có công lực rất thâm hậu. Ở trong Hoàng Kim Thủy Thành này, bất cứ người đàn ông nào cũng phải chịu thua, không thể nào tranh cãi với phụ nữ được.
Còn chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, đỏ như lửa giống như sắc đẹp của Phượng Hề, vĩnh viễn cháy bỏng. Đây là do Tiêu Thu Phong cố ý lưu lại.
"Chị Phượng, có thích không, chiếc này cho chị" Mang theo cả hộp đưa tới, phụ nữ đều thích như vậy.
Nhưng trong mắt Phượng Hề chỉ hơi sửng sốt một chút, tiêp theo trên mặt lộ ra vẻ không thèm để ý, lặng lẽ quay đầu sang, nói: "Tốt nhất giữ lại cho người phụ nữ khác đi, tôi chưa bao giờ nhận quà của đàn ông"
Phượng Hề cũng không phải không muốn, thậm chí giờ phút này nàng đã chuẩn bị chìa tay ra. Nhưng người đàn ông này làm nàng rất tức giận. Tại sao đến lượt nàng lại không tự đeo cho mình. Điều này đối với một người phụ nữ mà nói có ý nghĩa như thế nào chẳng lẽ hắn không biết sao?
Tiêu Thu Phong đâu biết được nhiều như vậy. Bốn cô bé, tùy tiện một chút thì không sao. Nhưng đối với chị Phượng mà hắn rất kính trọng thì dù là trêu đùa một chút hắn cũng chỉ có thể điểm đến mà dừng thôi. Nhưng thật không ngờ, loại kính trọng này giờ phút này lại trở thành khinh thị, bị hiểu lầm.
Bốn nàng đều sửng sốt, các nàng không rõ vì sao Phượng Hề không nhận. Chỉ có Lâm Ngọc Hoàn đang dán sát vào người Tiêu Thu Phong là hiểu được một điều gì đó trong bầu không khí kỳ diệu này?
Nhưng dù cho là biết thì giờ phút này cũng không dám nói ra. Bởi vì chuyện này phải thật tự nhiên, nếu như có người nhắc nhở thì thành ý sẽ giảm đi rất nhiều. Dù cho Tiêu Thu Phong thật sự làm, Phượng Hề cũng không quá cao hứng.
Tiêu Thu Phong hơi xấu hổ, miễn cưỡng nở nụ cười, ngượng ngùng cầm chiếc nhẫn lên, tự mình nhận sai: "Chị Phượng, đừng giận. Là em sơ suất. Nhẫn đúng là phải do người đặc biệt tặng mới có ý nghĩa" Phượng Hề tức đến độ cả người đang run lên, trong lòng đang mắng trăm lần tên xấu xa, đồ đần. Nhưng người đàn ông này lại làm trò trước mặt nàng, nhét vào trong túi.
"Gọi thức ăn đi, tôi đói, gọi nhiều một chút" Sự căm tức trong lòng không thể phát tiết, chỉ có thể dùng thức ăn mà áp chế.
Bốn cô nàng kia cũng cảm thấy Phượng tỷ đang mất hứng, nên cũng bớt hưng phấn đi, vội vàng nói sang chuyện khác. Nhưng rất đáng tiếc, Phượng Hề lại không hề mở miệng, chỉ không ngừng ăn, ăn, ăn…..
Chọn đồ ăn đắt tiền nhất, nhưng cũng là Phượng Hề ăn nhiều nhất. Đến cuối cùng cũng không ngẩng đầu lên, ngay cả Tiêu Thu Phong muốn mở miệng nói chuyện cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Nếu ngẩng đầu lên nhìn thấy nhẫn trong tay bốn cô bé kia, nàng sao có thể chịu được?
Ăn no, đứng lên nói: "Về thôi…"
Ba nàng theo sau, quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong đầy xin lỗi, chỉ còn lại một mình Tiêu Thu Phong cảm thấy khó hiểu và Lâm Ngọc Hoàn.
Phượng Hề thay đổi quá nhanh, lúc mới ra thì cao hứng như vậy. Hơn nữa, nàng cũng không phải giống như những người phụ nữ bình thường, có chuyện gì làm cho nàng tức giận như vậy. Nếu giờ phút này Tiêu Thu Phong còn không biết Phượng Hề đang giận thì đúng là đồ ngu.
"Ngọc Hoàn, anh làm gì sai sao, sao chị Phượng lại mất hứng như vậy?" Hắn không nghĩ ra, nên lo lắng hỏi Lâm Ngọc Hoàn.
Lâm Ngọc Hoàn khẽ cười nói: "Tiêu thiếu gia, anh thật sự không biết, hay giả vờ không biết?"
Tiêu Thu Phong cười khổ một chút nói: "Đừng trêu anh, nói ra xem nào. Xem anh đã đắc tội nữ Bồ Tát này như thế nào chứ, ngày mai phải xin lỗi chị ấy"
"Tiêu thiếu gia, tâm trạng của phụ nữ khác đàn ông. Có những lúc rất mẫn cảm, anh có năm chiếc nhẫn, thực ra phân phối rất đúng. Nhưng chiếc cuối cùng đưa cho chị Phượng, anh có thể tự tay đeo cho chị ấy. Anh chỉ cho đó như một món quà, nhưng phụ nữ lại không nghĩ như vậy"
Tiêu Thu Phong lại hỏi: "Có gì mà không giống, dù sao cũng chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, có gì khác thường chứ"
Lâm Ngọc Hoàn nói: "Đương nhiên có, lúc Tiêu thiếu gia đeo nhẫn cho em, trong lòng Ngọc Hoàn đã nghĩ đây chính là lời hứa của cả đời mình, cả đời này chỉ yêu một mình Tiêu thiếu gia"
Tiêu Thu Phong toát mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi: "Vậy mấy cô kia?"
Lâm Ngọc Hoàn lúc này lại không lập tức trả lời, mà dùng một ánh mắt rất mập mờ nhìn chằm chằm hắn một lát rồi mới nói: "Một người phụ nữ nhận một chiếc nhẫn, ít nhất không chán ghét người đàn ông tặng nhẫn cho mình, hoặc nói đơn giản đã đồng ý làm bạn gái của người đó"
"Có thể nói như vậy, ba chị em của em, có lẽ đã rất khó để thích một người đàn ông nào khác. Cũng không phải bởi vì Tiêu thiếu gia tốt, mà bởi vì anh đã chiếm lấy vị trí đó trong lòng mấy người. Mấy người đó không thể nào cho người đàn ông khác cơ hội. Phụ nữ cả đời chỉ đeo một chiếc nhẫn ở đó"
"Còn chị Phượng. Tiêu thiếu gia, em không biết, chị ấy chưa bao giờ ở cạnh bất cứ người đàn ông nào. Từ khi em đi theo chị ấy, đã năm năm trời nhưng thân thể chị ấy chưa từng xuất hiện đàn ông. Bọn em còn tưởng rằng chị Phượng chuẩn bị cả đời này sẽ không lấy chồng. Thật không ngờ, Tiêu thiếu gia lại xuất hiện. Anh có lẽ còn không biết, anh chính là người đàn ông đầu tiên ở cạnh chị Phượng như vậy.
Những lời này nếu không phải Lâm Ngọc Hoàn nói ra có lẽ cả đời Tiêu Thu Phong cũng không nghĩ ra, cũng không đoán được. Bởi vì hắn thật sự không hiểu rõ lòng dạ phụ nữ. Dù cho lúc này đã có không ít người phụ nữ theo hắn, nhưng rất nhiều thứ hắn còn kém xa.
Trên bàn còn lại bốn chiếc nhẫn, Tiêu Thu Phong lơ đãng cầm lên làm cho bốn người còn lại đều khẩn trương. Trong lòng các nàng đều có một suy nghĩ, nếu như có thể tặng mình một chiếc thì tốt biết bao.
" Có muốn…." Trên mặt Tiêu Thu Phong mang theo một nụ cười tà quái. Khát vọng của các nàng sao tránh khỏi cặp mắt của hắn. Chỉ khẽ nói một câu, ba cô bé kia đã gật đầu, hơn nữa gật rất mạnh.
Người không thể nhịn nổi nhất chính là Thi Diễm. Ba mươi triệu mà, nếu như sau này không có tiền, cầm đi bán cũng được một khoản tiền lớn.
Nàng chìa tay ra, mặt đỏ hồng nói: "Ngọc Hoàn, không nên trách chị, thật sự chị không chịu nổi hấp dẫn này. Tiêu thiếu gia, đeo nhẫn của anh, Thi Diễm sau này là người của anh"
Tiêu Thu Phong cười ha hả, người phụ nữ này mặc dù lưu lạc ở trong Hoàng Kim Thủy Thành nhưng không hề che dấu, không giả bộ, thật đáng yêu. Phụ nữ mà, ham muốn một chút cũng không sao, đứng trước sức hấp dẫn quá lớn mà còn ra vẻ không động tâm, đó không phải là không ham muốn mà là dối trá.
Khi chiếc nhẫn màu vàng được đeo lên tay nàng, Thi Diễm rất kích động, đúng là mừng như điên. Quên mất người đàn ông trước mặt là của Ngọc Hoàn. Giơ tay ra, ôm chặt lấy Tiêu Thu Phong, hôn lên má hắn.
Ôi, sức hấp dẫn của kim cương đúng là vô địch, không có người phụ nữ nào có thể chống cự.
"Hì hì" Tiếng cười vui mừng thanh thúy đã vang lên, Thi Diễm sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, ánh đèn phản chiếu ánh sáng rực rỡ, màu sắc mê người này làm nàng hưng phấn đến cực điểm. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Mấy người nhìn nè, có đẹp không, có đẹp không" Đúng là rất đẹp, Ngọc Thiền không nhịn được, đưa bàn tay thon dài lên, đôi mắt quyến rũ đầy khiêu khích, giọng nói càng yêu kiều làm người ta không chịu nổi: "Tiêu thiếu gia, người ta cũng muốn một chiếc"
Tiêu Thu Phong một phút cũng không do dự, giọng nói của người phụ nữ làm cho người ta không chịu nổi. Giờ phút này đặc biệt phát huy làm người ta phát cuồng, nhẫn đã được đeo lên tay nàng. Một viên kim cương màu tím lộ ra ánh sáng lấp lánh, nhìn qua rất đẹp.
"Sợ quá, Ngọc Thiền, giọng nói của em thật sự quá hấp dẫn"
Ngọc Thiền sờ viên kim cương trên tay, làm cho sức hấp dẫn của nàng càng tăng lên, xinh đẹp tuyệt trần, hình như là một hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm.
"Tiêu thiếu gia, người ta cũng chỉ hấp dẫn một người mà thôi. Có muốn người ta hấp dẫn anh thêm mấy lần nữa không?" Nụ cười ngọt ngào, sức quyến rũ này đối với đàn ông mà nói quả đúng là một sự hưởng thụ.
Tiêu Thu Phong khoát khoát tay nói: "Anh còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa, không chịu nổi đâu. Chiêu Tuệ, đưa đôi tay xinh đẹp của em đây, anh đeo giúp em"
Chiêu Tuệ nhỏ tuổi nhất cũng không khách khí, mấy bà chị đều có, nàng vì sao lại không thể có. Hơn nữa những chiếc nhẫn này có lẽ cả đời chỉ có cơ hội này mà thôi.
Đưa tay ra, cô bé này lại trách cứ: "Tiêu thiếu gia, đây là anh cầu hôn em sao? Vậy chị Ngọc Hoàn thì sao?"
Tiêu Thu Phong dở khóc dở cười, đây chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi. Nếu như không phải gặp đôi nam nữ đáng ghét kia, hắn nhất định sẽ không mua nhiều nhẫn như vậy. Giờ phút này lại biến thành cầu hôn, thật sự là Chiêu Tuệ suy nghĩ quá nhiều.
"Được, được, chờ em hoàn toàn trưởng thành, anh sẽ cầu hôn em, điều này có được không" Cũng không xem xem mình là ai, chỉ là một quả táo xanh đã muốn lập gia đình.
Miệng chu lên, Chiêu Tuệ tức giận kêu lên: "Người ta cũng đã hai mươi tuổi, có chỗ nào chưa phát dục hết chứ. Chỉ là ngực nhỏ hơn chị Ngọc Hoàn một chút mà thôi, có gì ngạc nhiên chứ"
Cô bé lúc tức giận ngay cả xấu hổ cũng không biết. Một cô bé dĩ nhiên ngay cả vấn đề như vậy cũng có thể nói ra.
Thi Diễm ở một bên kêu lên: "A, thì ra đây là cầu hôn. Tiêu thiếu gia, anh thật đào hoa, đeo nhẫn có phải từ nay về sau sẽ là người của anh. Ôi, đáng tiếc chiếc nhẫn quá đẹp nên em không nỡ tháo ra"
Tiêu Thu Phong không thể nào tranh cãi với mấy nàng này được, lời nói khiêu khích của các nàng có công lực rất thâm hậu. Ở trong Hoàng Kim Thủy Thành này, bất cứ người đàn ông nào cũng phải chịu thua, không thể nào tranh cãi với phụ nữ được.
Còn chiếc nhẫn kim cương màu đỏ, đỏ như lửa giống như sắc đẹp của Phượng Hề, vĩnh viễn cháy bỏng. Đây là do Tiêu Thu Phong cố ý lưu lại.
"Chị Phượng, có thích không, chiếc này cho chị" Mang theo cả hộp đưa tới, phụ nữ đều thích như vậy.
Nhưng trong mắt Phượng Hề chỉ hơi sửng sốt một chút, tiêp theo trên mặt lộ ra vẻ không thèm để ý, lặng lẽ quay đầu sang, nói: "Tốt nhất giữ lại cho người phụ nữ khác đi, tôi chưa bao giờ nhận quà của đàn ông"
Phượng Hề cũng không phải không muốn, thậm chí giờ phút này nàng đã chuẩn bị chìa tay ra. Nhưng người đàn ông này làm nàng rất tức giận. Tại sao đến lượt nàng lại không tự đeo cho mình. Điều này đối với một người phụ nữ mà nói có ý nghĩa như thế nào chẳng lẽ hắn không biết sao?
Tiêu Thu Phong đâu biết được nhiều như vậy. Bốn cô bé, tùy tiện một chút thì không sao. Nhưng đối với chị Phượng mà hắn rất kính trọng thì dù là trêu đùa một chút hắn cũng chỉ có thể điểm đến mà dừng thôi. Nhưng thật không ngờ, loại kính trọng này giờ phút này lại trở thành khinh thị, bị hiểu lầm.
Bốn nàng đều sửng sốt, các nàng không rõ vì sao Phượng Hề không nhận. Chỉ có Lâm Ngọc Hoàn đang dán sát vào người Tiêu Thu Phong là hiểu được một điều gì đó trong bầu không khí kỳ diệu này?
Nhưng dù cho là biết thì giờ phút này cũng không dám nói ra. Bởi vì chuyện này phải thật tự nhiên, nếu như có người nhắc nhở thì thành ý sẽ giảm đi rất nhiều. Dù cho Tiêu Thu Phong thật sự làm, Phượng Hề cũng không quá cao hứng.
Tiêu Thu Phong hơi xấu hổ, miễn cưỡng nở nụ cười, ngượng ngùng cầm chiếc nhẫn lên, tự mình nhận sai: "Chị Phượng, đừng giận. Là em sơ suất. Nhẫn đúng là phải do người đặc biệt tặng mới có ý nghĩa" Phượng Hề tức đến độ cả người đang run lên, trong lòng đang mắng trăm lần tên xấu xa, đồ đần. Nhưng người đàn ông này lại làm trò trước mặt nàng, nhét vào trong túi.
"Gọi thức ăn đi, tôi đói, gọi nhiều một chút" Sự căm tức trong lòng không thể phát tiết, chỉ có thể dùng thức ăn mà áp chế.
Bốn cô nàng kia cũng cảm thấy Phượng tỷ đang mất hứng, nên cũng bớt hưng phấn đi, vội vàng nói sang chuyện khác. Nhưng rất đáng tiếc, Phượng Hề lại không hề mở miệng, chỉ không ngừng ăn, ăn, ăn…..
Chọn đồ ăn đắt tiền nhất, nhưng cũng là Phượng Hề ăn nhiều nhất. Đến cuối cùng cũng không ngẩng đầu lên, ngay cả Tiêu Thu Phong muốn mở miệng nói chuyện cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Nếu ngẩng đầu lên nhìn thấy nhẫn trong tay bốn cô bé kia, nàng sao có thể chịu được?
Ăn no, đứng lên nói: "Về thôi…"
Ba nàng theo sau, quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong đầy xin lỗi, chỉ còn lại một mình Tiêu Thu Phong cảm thấy khó hiểu và Lâm Ngọc Hoàn.
Phượng Hề thay đổi quá nhanh, lúc mới ra thì cao hứng như vậy. Hơn nữa, nàng cũng không phải giống như những người phụ nữ bình thường, có chuyện gì làm cho nàng tức giận như vậy. Nếu giờ phút này Tiêu Thu Phong còn không biết Phượng Hề đang giận thì đúng là đồ ngu.
"Ngọc Hoàn, anh làm gì sai sao, sao chị Phượng lại mất hứng như vậy?" Hắn không nghĩ ra, nên lo lắng hỏi Lâm Ngọc Hoàn.
Lâm Ngọc Hoàn khẽ cười nói: "Tiêu thiếu gia, anh thật sự không biết, hay giả vờ không biết?"
Tiêu Thu Phong cười khổ một chút nói: "Đừng trêu anh, nói ra xem nào. Xem anh đã đắc tội nữ Bồ Tát này như thế nào chứ, ngày mai phải xin lỗi chị ấy"
"Tiêu thiếu gia, tâm trạng của phụ nữ khác đàn ông. Có những lúc rất mẫn cảm, anh có năm chiếc nhẫn, thực ra phân phối rất đúng. Nhưng chiếc cuối cùng đưa cho chị Phượng, anh có thể tự tay đeo cho chị ấy. Anh chỉ cho đó như một món quà, nhưng phụ nữ lại không nghĩ như vậy"
Tiêu Thu Phong lại hỏi: "Có gì mà không giống, dù sao cũng chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, có gì khác thường chứ"
Lâm Ngọc Hoàn nói: "Đương nhiên có, lúc Tiêu thiếu gia đeo nhẫn cho em, trong lòng Ngọc Hoàn đã nghĩ đây chính là lời hứa của cả đời mình, cả đời này chỉ yêu một mình Tiêu thiếu gia"
Tiêu Thu Phong toát mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi: "Vậy mấy cô kia?"
Lâm Ngọc Hoàn lúc này lại không lập tức trả lời, mà dùng một ánh mắt rất mập mờ nhìn chằm chằm hắn một lát rồi mới nói: "Một người phụ nữ nhận một chiếc nhẫn, ít nhất không chán ghét người đàn ông tặng nhẫn cho mình, hoặc nói đơn giản đã đồng ý làm bạn gái của người đó"
"Có thể nói như vậy, ba chị em của em, có lẽ đã rất khó để thích một người đàn ông nào khác. Cũng không phải bởi vì Tiêu thiếu gia tốt, mà bởi vì anh đã chiếm lấy vị trí đó trong lòng mấy người. Mấy người đó không thể nào cho người đàn ông khác cơ hội. Phụ nữ cả đời chỉ đeo một chiếc nhẫn ở đó"
"Còn chị Phượng. Tiêu thiếu gia, em không biết, chị ấy chưa bao giờ ở cạnh bất cứ người đàn ông nào. Từ khi em đi theo chị ấy, đã năm năm trời nhưng thân thể chị ấy chưa từng xuất hiện đàn ông. Bọn em còn tưởng rằng chị Phượng chuẩn bị cả đời này sẽ không lấy chồng. Thật không ngờ, Tiêu thiếu gia lại xuất hiện. Anh có lẽ còn không biết, anh chính là người đàn ông đầu tiên ở cạnh chị Phượng như vậy.
Những lời này nếu không phải Lâm Ngọc Hoàn nói ra có lẽ cả đời Tiêu Thu Phong cũng không nghĩ ra, cũng không đoán được. Bởi vì hắn thật sự không hiểu rõ lòng dạ phụ nữ. Dù cho lúc này đã có không ít người phụ nữ theo hắn, nhưng rất nhiều thứ hắn còn kém xa.