<!-- --> Nhìn thấy Thanh Bình Nhi, Thập Tam Muội như nhìn thấy chính mình, cả đời bà đã không còn hy vọng gì. Nhưng Thanh Bình Nhi thì khác, nếu nàng thật sự có thể có được người đàn ông này, vậy thì cuộc sống về sau, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.
Có lẽ bởi vì có nhiều điểm tương đồng, cho nên trong lòng Thập Tam Muội cũng hy vọng giúp đỡ nàng, để cho nàng thoát khỏi vận mệnh này.
"Chú Cát, các người cũng đến, trưởng lão đâu?" Nhìn những người ngày thường thân cận này, Thanh Bình Nhi có chút kích động, đối với sự chỉnh đốn Thanh Trúc bang đã có hy vọng.
Chú Cát chính là người trung niên đã thương lượng với vị trưởng lão kia, nhìn thấy Thanh Bình Nhi, hưng phấn nói: "Tiểu Bình nhi, con thật sự không sao, tốt quá. Chú Cát chỉ mang được có tám trăm người thôi. Thằng nhóc Tiểu Bình Đầu đã bị Thanh Ngọc Đường phái đi thủ cửa tây, phòng chừng sẽ đến chậm một chút. Nhân số của chúng ta chừng khoảng hai ngàn người!"
Thanh Bình Nhi gật đầu, nói: "Chú Cát, không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta đoàn kết, Thanh Trúc bang có hy vọng rồi, hơn nữa Tiêu thiếu gia đã đồng ý giúp chúng ta!"
Chú Cát cũng là người ngày đó có mặt đối phó với Phi Mã, nghe như vậy trên mặt đã hiện ra khát vọng dị thường. Chỉ cần Tiêu thiếu gia không so đo, cho Thanh Trúc bang một cơ hội, vậy là đã có hy vọng.
"Tiểu thư, Tiêu thiếu gia thật sự không trách tội chúng ta?" Chú Cát ngượng ngùng hỏi.
Thanh Bình Nhi gật đầu, cười nói: "Anh ta là một đại nhân vật, nhất định sẽ minh bạch tâm lý của huynh đệ Thanh Trúc bang. Hơn nữa, anh ấy đã giết tên súc sinh kia, con đã quyết định trở thành người phụ nữ của anh ta. Chú Cát, yên tâm đi, mọi chuyện giao cho con"
Chú Cát còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Thanh Bình Nhi đã hô lớn: "Các huynh đệ, chúng ta là dũng sĩ của Thanh Trúc bang, bây giờ đã đến lúc biểu hiện, từ hôm nay trở đi, Miếu Nhai là bằng hữu của chúng ta, cùng nhau đi đánh lũ tạp chủng tiểu Nhật Bản kia, để bọn chúng cút khỏi HongKong"
Nhưng người này đối với thủ đoạn của Tá Đằng đã phải nhẫn nhịn thật lâu. Giờ phút này được Thanh Bình Nhi khơi dậy, hận ý phẫn nộ, dưới sự dẫn dắt của chú Cát, đều yêu cầu đi chém lũ tiểu Nhật Bản kia, đó là điều mọi người mong mỏi.
Lúc này, Thanh Ngọc Đường đã vận dụng toàn bộ lực lượng, hắn cũng biết, Miếu Nhai không trừ, địa vị của hắn sẽ không cách nào bảo toàn, hơn nữa nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Tiêu Thu Phong, hắn rất sợ hãi. Cho nên tối nay đã tập hợp lực lượng tinh nhuệ nhất. Nguồn truyện:
Đội ngũ gần vạn người, cầm đao cầm súng, đã vượt qua quy mô hắc bang ác đấu, hơn nữa trên đường bọn chúng đã mai phục không ít, ngăn cản cho đám cảnh sát phá rối, nói nay nhất định phải đuổi cùng giết tận Miếu Nhai.
Tá Đằng Tam Lang mặc một bộ quân trang, ngực đeo đủ thứ huân chương, gương mặt lạnh lùng, sát khí lăng nhiên, tựa hồ như một tảng băng.
Khoát một cái áo choàng thật dài, hai tay đặt trước ngực, nhìn chăm chú vào cảnh chém giết nơi ngã tư đường, khóe miệng cười lại. Nơi này tối nay sẽ bị quét sạch hoàn toàn.
"Tướng quân, địch nhân rất mạnh. Ninja tiên phong của chúng ta đã tổn thất trầm trọng, tiến độ tấn công gặp khó khăn, xin mời tướng quân ra lệnh!" Một tên ninja đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, gấp giọng báo cáo.
Tá Đằng không hề nổi giận, không có đối thủ, như vậy thì rất uổng phí chuyến đi của hắn, thản nhiên nói: "Ra lệnh cho võ sĩ, dẫn bọn chúng đến trước mặt ta. Bổn tướng quân nhất định phải giết từng kẻ một"
Tên ninja "khụ" một tiếng, thân hình biến mất trong bóng đêm.
Chém giết kịch liệt, lúc này, tiếng súng đã pha tạp, hai bên đấu đá lẫn nhau, tiến hành bắn chém cho đến chết.
"Các huynh đệ Thanh Trúc bang, không nên bán mạng cho Sơn Khẩu Minh, chúng ta là người HongKong, nơi này là địa bàn của chúng ta, là thế giới của chúng ta, đuổi đám tiểu Nhật Bản đi …"
Lời nói chưa dứt đã bị tiếng súng dìm chết, Thanh Ngọc Đường người đầy máu tươi, tay cầm một khẩu súng máy, điên cuồng gào thét: "Tiến vào trong, quét sạch Miếu Nhai cho tao, HongKong là của chúng ta, tiền sẽ tiêu không hết, gái đẹp nhiều vô số, huynh đệ Thanh Trúc bang, tiến lên, ai bắt lấy tên phản đồ kia, tao thưởng cho ba mươi ngàn vạn"
Thanh Ngọc Đường đã hoàn toàn mất đi lý trí, hết thuốc cứu rồi.
"Thanh Ngọc Đường, mày không xứng làm bang chủ. Đứng cùng phe với lũ súc sinh kia, huynh đệ Thanh Trúc bang, chẳng lẽ các người muốn để người nhà bị đám tiểu Nhật Bản này lăng nhục, huynh đệ tỷ muội của các người bị chúng giết hắn. Thanh Bình Nhi ta, muốn trọng chỉnh Thanh Trúc bang, đuổi đám cẩu tạp chủng kia ra khỏi HongKong, nếu các người còn là đàn ông, thì để nòng súng nhắm ngay chúng"
Lúc này vẫn chưa ai nổ súng, bởi vì đứng đằng kia chính là Thanh Bình Nhi, người có ảnh hưởng rất lớn đến Thanh Trúc bang, không như lão Cát kia.
Rất nhiều người đã động tâm.
"Tiểu thư, Tiểu Bình Đầu tôi nghe lời cô, các anh em, đem nòng súng nhắm về đám cẩu tạp chủng kia đi, đây mới là kẻ chúng ta nên giết, thay mặt cho các anh em trong bang mà báo thù, thay mặt cho những người con gái của Thanh gia bị lăng nhục!"
Tiểu Bình Đầu và lão Cát đã thương lượng với nhau, mới lợi dụng lúc này để thay đổi không khí, chuyển biến lòng người.
Hành động của Tiểu Bình Đầu đã làm cho nhiều người do dự, Sơn Khẩu Minh trong Thanh Trúc bang muốn làm gì thì làm, đặc biệt là đám võ sĩ, không có việc gì thì đi kiếm người đánh nhau, hơn nữa chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, rất nhiều huynh đệ đã bị đánh tàn phế, nhưng Thanh Ngọc Đường vẫn không đòi lại công bằng cho họ. Bấy nhiêu đó, cũng đã đủ biến thành hận ý.
Trên gương mặt của Tá Đằng Tam Lang xuất hiện một nụ cười, quát: "Kẻ nào trốn, giết …"
Đây là hắn hạ lệnh cho đám võ sĩ và ninja, mệnh lệnh tuyệt sát tàn nhẫn.
Cho dù không có Thanh Trúc bang, hắn cũng muốn san bằng HongKong, không người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
"Các huynh đệ, cùng nhau chống lại lũ Nhật Bản, giết …"
Bầu không khí đã trở nên bất đồng, càng lúc càng có nhiều người của Thanh Trúc bang chuyển nòng súng. Còn Tá Đằng Tam Lang đã trở nên kích động, thân hình di chuyển như điện bàn, vì hắn đã nhìn thấy người con gái kia, tối nay, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, hắn cũng bắt lấy người con gái này, để đánh động nhân tâm mọi người, hắn không thích phản bội, nên không cho phép bất luận kẻ nào phản bội.
Cũng không biết từ lúc nào, bên cạnh hắn, đã lẳng lặng xuất hiện một thân ảnh, đêm không trăng, không ánh sáng, thân ảnh này, tựa hồ như không tồn tại. Nhưng giờ phút này, Tá Đằng Tam Lang mới nhìn rõ, đây là một người đàn ông cao lớn, bình thản đứng đó, đôi mắt chớp động hiện ra một sự khinh bỉ.
Lý Cường Binh sau khi giải quyết xong ba tên ninja, một quyền đấm ra, mở miệng mắng to: "Nhìn cái con mẹ mày, chết mẹ đi …"
Cánh tay cường kình của Tá Đằng Tam Lang vung tới, hai đấm chạm nhau, trong nháy mắt, nổ ầm một tiếng. Nhất thời có vài người đứng gần đó bị kình khí đánh trúng làm hộc máu.
Lý Cường Binh mạnh mẽ như vậy, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, thân hình bị hắn đánh lui về sau không dừng nổi, cả người dựa hẳn vào bức tường.
Hai tay hắn chống tường đứng dậy, vẻ mặt xám xịt, xấu hổ nói: "Tiêu thiếu gia, thằng chó này mạnh quá, giao cho người. Để tôi đi giải quyết đống tiểu quỷ cho!"
Kỳ thật hắn cũng muốn biểu hiện một chút trước mặt mọi người, nhưng sau khi test qua xong mới biết, tôn tử của Tá Đằng gia tộc này quả thật rất mạnh, cho dù dốc hết lực lượng tân sinh ra mà đánh cũng không phải đối thủ của hắn.
Tá Đằng Tam Lang từ năm tám tuổi đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, mười sáu tuổi đã nắm giữ võ sĩ đạo tràng, bách chiến bách thắng, đương nhiên không phải một cao thủ tân sinh như Lý Cường Binh có thể so được.
Chiến trường đã loạn, Thanh Trúc bang, người thì trốn, kẻ thì đầu hành, cũng có tên chống cự. Trong số này cũng có hơn trăm tên ninja và võ sĩ, bị người vây bắt giết chóc, tiếng súng dần dần đình chỉ, chỉ còn Tiêu Thu Phong đang đối mặt với Tá Đằng Tam Lang.
"Tiêu thiếu gia, em biết, anh nhất định sẽ không bại" Nàng hôn gió một cái lên mặt hắn. Trên gương mặt của Tiêu Thu Phong không có bất kỳ biểu hiện nào, bởi vì đối mặt với loại cao thủ siêu việt như vậy, hắn cũng muốn toàn lực ứng phó.
Nhưng trên gương mặt của Tá Đằng Tam Lang đã xuất hiện sự ghen tị, bởi vì người con gái kia phải là của hắn, không kẻ nào dám cướp. Vậy mà bây giờ đang cùng thằng đàn ông khác thân mật.
Dục vọng, ghen ghét, phẫn hận, tất cả cùng động. lực lượng toàn thân muốn bộc phát như một dã thú trong cơn điên, hét lên một tiếng xé gió.
"Tao muốn mày phải chết, chết rất thảm!" Khí kình cường đại, mang theo sự oán độc, làm cho chiến ý hai người trong lúc đó càng đậm.
Năm ngón tay chậm rãi xiết lại, hình thành nắm quyền, những tiếng "Rắc rắc …" theo gió truyền khắp nơi.
Chiến ý của Tiêu Thu Phong cũng đã lên đến cực điểm, quần áo dù có gió vẫn không động, rất tiêu sái, trái ngược hoàn toàn so với Tá Đằng Tam Lang đang nổi giận, hình thành hai trạng thái đối lập.
"Gia tộc Tá Đằng các ngươi đều là những kẻ tự phụ, cứ tự cho mình là thiên hạ vô địch!" Giọng nói của Tiêu Thu Phong mang theo một sự khinh bỉ.
Trên thế giới, Sơn Khẩu Minh tuyệt đối có thực lực cường đại, cho dù có chút thành tựu, nhưng không có người nào vừa mắt. Nhìn bộ dáng của tên này, là biết sự giáo dục của chúng đã thất bại.
Cái loại người vừa nhìn đã thấy ghét, càng làm cho Tiêu Thu Phong cảm thấy thân thuộc, tin chắc rằng năm đó cũng bởi vì nhìn thấy những tên cuồng vọng như vậy, cho nên cha mới giáo huấn chúng!
Nhìn thấy Thanh Bình Nhi, Thập Tam Muội như nhìn thấy chính mình, cả đời bà đã không còn hy vọng gì. Nhưng Thanh Bình Nhi thì khác, nếu nàng thật sự có thể có được người đàn ông này, vậy thì cuộc sống về sau, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.
Có lẽ bởi vì có nhiều điểm tương đồng, cho nên trong lòng Thập Tam Muội cũng hy vọng giúp đỡ nàng, để cho nàng thoát khỏi vận mệnh này.
"Chú Cát, các người cũng đến, trưởng lão đâu?" Nhìn những người ngày thường thân cận này, Thanh Bình Nhi có chút kích động, đối với sự chỉnh đốn Thanh Trúc bang đã có hy vọng.
Chú Cát chính là người trung niên đã thương lượng với vị trưởng lão kia, nhìn thấy Thanh Bình Nhi, hưng phấn nói: "Tiểu Bình nhi, con thật sự không sao, tốt quá. Chú Cát chỉ mang được có tám trăm người thôi. Thằng nhóc Tiểu Bình Đầu đã bị Thanh Ngọc Đường phái đi thủ cửa tây, phòng chừng sẽ đến chậm một chút. Nhân số của chúng ta chừng khoảng hai ngàn người!"
Thanh Bình Nhi gật đầu, nói: "Chú Cát, không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta đoàn kết, Thanh Trúc bang có hy vọng rồi, hơn nữa Tiêu thiếu gia đã đồng ý giúp chúng ta!"
Chú Cát cũng là người ngày đó có mặt đối phó với Phi Mã, nghe như vậy trên mặt đã hiện ra khát vọng dị thường. Chỉ cần Tiêu thiếu gia không so đo, cho Thanh Trúc bang một cơ hội, vậy là đã có hy vọng.
"Tiểu thư, Tiêu thiếu gia thật sự không trách tội chúng ta?" Chú Cát ngượng ngùng hỏi.
Thanh Bình Nhi gật đầu, cười nói: "Anh ta là một đại nhân vật, nhất định sẽ minh bạch tâm lý của huynh đệ Thanh Trúc bang. Hơn nữa, anh ấy đã giết tên súc sinh kia, con đã quyết định trở thành người phụ nữ của anh ta. Chú Cát, yên tâm đi, mọi chuyện giao cho con"
Chú Cát còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Thanh Bình Nhi đã hô lớn: "Các huynh đệ, chúng ta là dũng sĩ của Thanh Trúc bang, bây giờ đã đến lúc biểu hiện, từ hôm nay trở đi, Miếu Nhai là bằng hữu của chúng ta, cùng nhau đi đánh lũ tạp chủng tiểu Nhật Bản kia, để bọn chúng cút khỏi HongKong"
Nhưng người này đối với thủ đoạn của Tá Đằng đã phải nhẫn nhịn thật lâu. Giờ phút này được Thanh Bình Nhi khơi dậy, hận ý phẫn nộ, dưới sự dẫn dắt của chú Cát, đều yêu cầu đi chém lũ tiểu Nhật Bản kia, đó là điều mọi người mong mỏi.
Lúc này, Thanh Ngọc Đường đã vận dụng toàn bộ lực lượng, hắn cũng biết, Miếu Nhai không trừ, địa vị của hắn sẽ không cách nào bảo toàn, hơn nữa nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Tiêu Thu Phong, hắn rất sợ hãi. Cho nên tối nay đã tập hợp lực lượng tinh nhuệ nhất. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đội ngũ gần vạn người, cầm đao cầm súng, đã vượt qua quy mô hắc bang ác đấu, hơn nữa trên đường bọn chúng đã mai phục không ít, ngăn cản cho đám cảnh sát phá rối, nói nay nhất định phải đuổi cùng giết tận Miếu Nhai.
Tá Đằng Tam Lang mặc một bộ quân trang, ngực đeo đủ thứ huân chương, gương mặt lạnh lùng, sát khí lăng nhiên, tựa hồ như một tảng băng.
Khoát một cái áo choàng thật dài, hai tay đặt trước ngực, nhìn chăm chú vào cảnh chém giết nơi ngã tư đường, khóe miệng cười lại. Nơi này tối nay sẽ bị quét sạch hoàn toàn.
"Tướng quân, địch nhân rất mạnh. Ninja tiên phong của chúng ta đã tổn thất trầm trọng, tiến độ tấn công gặp khó khăn, xin mời tướng quân ra lệnh!" Một tên ninja đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, gấp giọng báo cáo.
Tá Đằng không hề nổi giận, không có đối thủ, như vậy thì rất uổng phí chuyến đi của hắn, thản nhiên nói: "Ra lệnh cho võ sĩ, dẫn bọn chúng đến trước mặt ta. Bổn tướng quân nhất định phải giết từng kẻ một"
Tên ninja "khụ" một tiếng, thân hình biến mất trong bóng đêm.
Chém giết kịch liệt, lúc này, tiếng súng đã pha tạp, hai bên đấu đá lẫn nhau, tiến hành bắn chém cho đến chết.
"Các huynh đệ Thanh Trúc bang, không nên bán mạng cho Sơn Khẩu Minh, chúng ta là người HongKong, nơi này là địa bàn của chúng ta, là thế giới của chúng ta, đuổi đám tiểu Nhật Bản đi …"
Lời nói chưa dứt đã bị tiếng súng dìm chết, Thanh Ngọc Đường người đầy máu tươi, tay cầm một khẩu súng máy, điên cuồng gào thét: "Tiến vào trong, quét sạch Miếu Nhai cho tao, HongKong là của chúng ta, tiền sẽ tiêu không hết, gái đẹp nhiều vô số, huynh đệ Thanh Trúc bang, tiến lên, ai bắt lấy tên phản đồ kia, tao thưởng cho ba mươi ngàn vạn"
Thanh Ngọc Đường đã hoàn toàn mất đi lý trí, hết thuốc cứu rồi.
"Thanh Ngọc Đường, mày không xứng làm bang chủ. Đứng cùng phe với lũ súc sinh kia, huynh đệ Thanh Trúc bang, chẳng lẽ các người muốn để người nhà bị đám tiểu Nhật Bản này lăng nhục, huynh đệ tỷ muội của các người bị chúng giết hắn. Thanh Bình Nhi ta, muốn trọng chỉnh Thanh Trúc bang, đuổi đám cẩu tạp chủng kia ra khỏi HongKong, nếu các người còn là đàn ông, thì để nòng súng nhắm ngay chúng"
Lúc này vẫn chưa ai nổ súng, bởi vì đứng đằng kia chính là Thanh Bình Nhi, người có ảnh hưởng rất lớn đến Thanh Trúc bang, không như lão Cát kia.
Rất nhiều người đã động tâm.
"Tiểu thư, Tiểu Bình Đầu tôi nghe lời cô, các anh em, đem nòng súng nhắm về đám cẩu tạp chủng kia đi, đây mới là kẻ chúng ta nên giết, thay mặt cho các anh em trong bang mà báo thù, thay mặt cho những người con gái của Thanh gia bị lăng nhục!"
Tiểu Bình Đầu và lão Cát đã thương lượng với nhau, mới lợi dụng lúc này để thay đổi không khí, chuyển biến lòng người.
Hành động của Tiểu Bình Đầu đã làm cho nhiều người do dự, Sơn Khẩu Minh trong Thanh Trúc bang muốn làm gì thì làm, đặc biệt là đám võ sĩ, không có việc gì thì đi kiếm người đánh nhau, hơn nữa chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, rất nhiều huynh đệ đã bị đánh tàn phế, nhưng Thanh Ngọc Đường vẫn không đòi lại công bằng cho họ. Bấy nhiêu đó, cũng đã đủ biến thành hận ý.
Trên gương mặt của Tá Đằng Tam Lang xuất hiện một nụ cười, quát: "Kẻ nào trốn, giết …"
Đây là hắn hạ lệnh cho đám võ sĩ và ninja, mệnh lệnh tuyệt sát tàn nhẫn.
Cho dù không có Thanh Trúc bang, hắn cũng muốn san bằng HongKong, không người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
"Các huynh đệ, cùng nhau chống lại lũ Nhật Bản, giết …"
Bầu không khí đã trở nên bất đồng, càng lúc càng có nhiều người của Thanh Trúc bang chuyển nòng súng. Còn Tá Đằng Tam Lang đã trở nên kích động, thân hình di chuyển như điện bàn, vì hắn đã nhìn thấy người con gái kia, tối nay, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, hắn cũng bắt lấy người con gái này, để đánh động nhân tâm mọi người, hắn không thích phản bội, nên không cho phép bất luận kẻ nào phản bội.
Cũng không biết từ lúc nào, bên cạnh hắn, đã lẳng lặng xuất hiện một thân ảnh, đêm không trăng, không ánh sáng, thân ảnh này, tựa hồ như không tồn tại. Nhưng giờ phút này, Tá Đằng Tam Lang mới nhìn rõ, đây là một người đàn ông cao lớn, bình thản đứng đó, đôi mắt chớp động hiện ra một sự khinh bỉ.
Lý Cường Binh sau khi giải quyết xong ba tên ninja, một quyền đấm ra, mở miệng mắng to: "Nhìn cái con mẹ mày, chết mẹ đi …"
Cánh tay cường kình của Tá Đằng Tam Lang vung tới, hai đấm chạm nhau, trong nháy mắt, nổ ầm một tiếng. Nhất thời có vài người đứng gần đó bị kình khí đánh trúng làm hộc máu.
Lý Cường Binh mạnh mẽ như vậy, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, thân hình bị hắn đánh lui về sau không dừng nổi, cả người dựa hẳn vào bức tường.
Hai tay hắn chống tường đứng dậy, vẻ mặt xám xịt, xấu hổ nói: "Tiêu thiếu gia, thằng chó này mạnh quá, giao cho người. Để tôi đi giải quyết đống tiểu quỷ cho!"
Kỳ thật hắn cũng muốn biểu hiện một chút trước mặt mọi người, nhưng sau khi test qua xong mới biết, tôn tử của Tá Đằng gia tộc này quả thật rất mạnh, cho dù dốc hết lực lượng tân sinh ra mà đánh cũng không phải đối thủ của hắn.
Tá Đằng Tam Lang từ năm tám tuổi đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, mười sáu tuổi đã nắm giữ võ sĩ đạo tràng, bách chiến bách thắng, đương nhiên không phải một cao thủ tân sinh như Lý Cường Binh có thể so được.
Chiến trường đã loạn, Thanh Trúc bang, người thì trốn, kẻ thì đầu hành, cũng có tên chống cự. Trong số này cũng có hơn trăm tên ninja và võ sĩ, bị người vây bắt giết chóc, tiếng súng dần dần đình chỉ, chỉ còn Tiêu Thu Phong đang đối mặt với Tá Đằng Tam Lang.
"Tiêu thiếu gia, em biết, anh nhất định sẽ không bại" Nàng hôn gió một cái lên mặt hắn. Trên gương mặt của Tiêu Thu Phong không có bất kỳ biểu hiện nào, bởi vì đối mặt với loại cao thủ siêu việt như vậy, hắn cũng muốn toàn lực ứng phó.
Nhưng trên gương mặt của Tá Đằng Tam Lang đã xuất hiện sự ghen tị, bởi vì người con gái kia phải là của hắn, không kẻ nào dám cướp. Vậy mà bây giờ đang cùng thằng đàn ông khác thân mật.
Dục vọng, ghen ghét, phẫn hận, tất cả cùng động. lực lượng toàn thân muốn bộc phát như một dã thú trong cơn điên, hét lên một tiếng xé gió.
"Tao muốn mày phải chết, chết rất thảm!" Khí kình cường đại, mang theo sự oán độc, làm cho chiến ý hai người trong lúc đó càng đậm.
Năm ngón tay chậm rãi xiết lại, hình thành nắm quyền, những tiếng "Rắc rắc …" theo gió truyền khắp nơi.
Chiến ý của Tiêu Thu Phong cũng đã lên đến cực điểm, quần áo dù có gió vẫn không động, rất tiêu sái, trái ngược hoàn toàn so với Tá Đằng Tam Lang đang nổi giận, hình thành hai trạng thái đối lập.
"Gia tộc Tá Đằng các ngươi đều là những kẻ tự phụ, cứ tự cho mình là thiên hạ vô địch!" Giọng nói của Tiêu Thu Phong mang theo một sự khinh bỉ.
Trên thế giới, Sơn Khẩu Minh tuyệt đối có thực lực cường đại, cho dù có chút thành tựu, nhưng không có người nào vừa mắt. Nhìn bộ dáng của tên này, là biết sự giáo dục của chúng đã thất bại.
Cái loại người vừa nhìn đã thấy ghét, càng làm cho Tiêu Thu Phong cảm thấy thân thuộc, tin chắc rằng năm đó cũng bởi vì nhìn thấy những tên cuồng vọng như vậy, cho nên cha mới giáo huấn chúng!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Nhìn thấy Thanh Bình Nhi, Thập Tam Muội như nhìn thấy chính mình, cả đời bà đã không còn hy vọng gì. Nhưng Thanh Bình Nhi thì khác, nếu nàng thật sự có thể có được người đàn ông này, vậy thì cuộc sống về sau, nàng nhất định sẽ hạnh phúc.
Có lẽ bởi vì có nhiều điểm tương đồng, cho nên trong lòng Thập Tam Muội cũng hy vọng giúp đỡ nàng, để cho nàng thoát khỏi vận mệnh này.
"Chú Cát, các người cũng đến, trưởng lão đâu?" Nhìn những người ngày thường thân cận này, Thanh Bình Nhi có chút kích động, đối với sự chỉnh đốn Thanh Trúc bang đã có hy vọng.
Chú Cát chính là người trung niên đã thương lượng với vị trưởng lão kia, nhìn thấy Thanh Bình Nhi, hưng phấn nói: "Tiểu Bình nhi, con thật sự không sao, tốt quá. Chú Cát chỉ mang được có tám trăm người thôi. Thằng nhóc Tiểu Bình Đầu đã bị Thanh Ngọc Đường phái đi thủ cửa tây, phòng chừng sẽ đến chậm một chút. Nhân số của chúng ta chừng khoảng hai ngàn người!"
Thanh Bình Nhi gật đầu, nói: "Chú Cát, không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta đoàn kết, Thanh Trúc bang có hy vọng rồi, hơn nữa Tiêu thiếu gia đã đồng ý giúp chúng ta!"
Chú Cát cũng là người ngày đó có mặt đối phó với Phi Mã, nghe như vậy trên mặt đã hiện ra khát vọng dị thường. Chỉ cần Tiêu thiếu gia không so đo, cho Thanh Trúc bang một cơ hội, vậy là đã có hy vọng.
"Tiểu thư, Tiêu thiếu gia thật sự không trách tội chúng ta?" Chú Cát ngượng ngùng hỏi.
Thanh Bình Nhi gật đầu, cười nói: "Anh ta là một đại nhân vật, nhất định sẽ minh bạch tâm lý của huynh đệ Thanh Trúc bang. Hơn nữa, anh ấy đã giết tên súc sinh kia, con đã quyết định trở thành người phụ nữ của anh ta. Chú Cát, yên tâm đi, mọi chuyện giao cho con"
Chú Cát còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Thanh Bình Nhi đã hô lớn: "Các huynh đệ, chúng ta là dũng sĩ của Thanh Trúc bang, bây giờ đã đến lúc biểu hiện, từ hôm nay trở đi, Miếu Nhai là bằng hữu của chúng ta, cùng nhau đi đánh lũ tạp chủng tiểu Nhật Bản kia, để bọn chúng cút khỏi HongKong"
Nhưng người này đối với thủ đoạn của Tá Đằng đã phải nhẫn nhịn thật lâu. Giờ phút này được Thanh Bình Nhi khơi dậy, hận ý phẫn nộ, dưới sự dẫn dắt của chú Cát, đều yêu cầu đi chém lũ tiểu Nhật Bản kia, đó là điều mọi người mong mỏi.
Lúc này, Thanh Ngọc Đường đã vận dụng toàn bộ lực lượng, hắn cũng biết, Miếu Nhai không trừ, địa vị của hắn sẽ không cách nào bảo toàn, hơn nữa nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Tiêu Thu Phong, hắn rất sợ hãi. Cho nên tối nay đã tập hợp lực lượng tinh nhuệ nhất. Nguồn truyện:
Đội ngũ gần vạn người, cầm đao cầm súng, đã vượt qua quy mô hắc bang ác đấu, hơn nữa trên đường bọn chúng đã mai phục không ít, ngăn cản cho đám cảnh sát phá rối, nói nay nhất định phải đuổi cùng giết tận Miếu Nhai.
Tá Đằng Tam Lang mặc một bộ quân trang, ngực đeo đủ thứ huân chương, gương mặt lạnh lùng, sát khí lăng nhiên, tựa hồ như một tảng băng.
Khoát một cái áo choàng thật dài, hai tay đặt trước ngực, nhìn chăm chú vào cảnh chém giết nơi ngã tư đường, khóe miệng cười lại. Nơi này tối nay sẽ bị quét sạch hoàn toàn.
"Tướng quân, địch nhân rất mạnh. Ninja tiên phong của chúng ta đã tổn thất trầm trọng, tiến độ tấn công gặp khó khăn, xin mời tướng quân ra lệnh!" Một tên ninja đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, gấp giọng báo cáo.
Tá Đằng không hề nổi giận, không có đối thủ, như vậy thì rất uổng phí chuyến đi của hắn, thản nhiên nói: "Ra lệnh cho võ sĩ, dẫn bọn chúng đến trước mặt ta. Bổn tướng quân nhất định phải giết từng kẻ một"
Tên ninja "khụ" một tiếng, thân hình biến mất trong bóng đêm.
Chém giết kịch liệt, lúc này, tiếng súng đã pha tạp, hai bên đấu đá lẫn nhau, tiến hành bắn chém cho đến chết.
"Các huynh đệ Thanh Trúc bang, không nên bán mạng cho Sơn Khẩu Minh, chúng ta là người HongKong, nơi này là địa bàn của chúng ta, là thế giới của chúng ta, đuổi đám tiểu Nhật Bản đi …"
Lời nói chưa dứt đã bị tiếng súng dìm chết, Thanh Ngọc Đường người đầy máu tươi, tay cầm một khẩu súng máy, điên cuồng gào thét: "Tiến vào trong, quét sạch Miếu Nhai cho tao, HongKong là của chúng ta, tiền sẽ tiêu không hết, gái đẹp nhiều vô số, huynh đệ Thanh Trúc bang, tiến lên, ai bắt lấy tên phản đồ kia, tao thưởng cho ba mươi ngàn vạn"
Thanh Ngọc Đường đã hoàn toàn mất đi lý trí, hết thuốc cứu rồi.
"Thanh Ngọc Đường, mày không xứng làm bang chủ. Đứng cùng phe với lũ súc sinh kia, huynh đệ Thanh Trúc bang, chẳng lẽ các người muốn để người nhà bị đám tiểu Nhật Bản này lăng nhục, huynh đệ tỷ muội của các người bị chúng giết hắn. Thanh Bình Nhi ta, muốn trọng chỉnh Thanh Trúc bang, đuổi đám cẩu tạp chủng kia ra khỏi HongKong, nếu các người còn là đàn ông, thì để nòng súng nhắm ngay chúng"
Lúc này vẫn chưa ai nổ súng, bởi vì đứng đằng kia chính là Thanh Bình Nhi, người có ảnh hưởng rất lớn đến Thanh Trúc bang, không như lão Cát kia.
Rất nhiều người đã động tâm.
"Tiểu thư, Tiểu Bình Đầu tôi nghe lời cô, các anh em, đem nòng súng nhắm về đám cẩu tạp chủng kia đi, đây mới là kẻ chúng ta nên giết, thay mặt cho các anh em trong bang mà báo thù, thay mặt cho những người con gái của Thanh gia bị lăng nhục!"
Tiểu Bình Đầu và lão Cát đã thương lượng với nhau, mới lợi dụng lúc này để thay đổi không khí, chuyển biến lòng người.
Hành động của Tiểu Bình Đầu đã làm cho nhiều người do dự, Sơn Khẩu Minh trong Thanh Trúc bang muốn làm gì thì làm, đặc biệt là đám võ sĩ, không có việc gì thì đi kiếm người đánh nhau, hơn nữa chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, rất nhiều huynh đệ đã bị đánh tàn phế, nhưng Thanh Ngọc Đường vẫn không đòi lại công bằng cho họ. Bấy nhiêu đó, cũng đã đủ biến thành hận ý.
Trên gương mặt của Tá Đằng Tam Lang xuất hiện một nụ cười, quát: "Kẻ nào trốn, giết …"
Đây là hắn hạ lệnh cho đám võ sĩ và ninja, mệnh lệnh tuyệt sát tàn nhẫn.
Cho dù không có Thanh Trúc bang, hắn cũng muốn san bằng HongKong, không người nào có thể ngăn cản bước chân của hắn.
"Các huynh đệ, cùng nhau chống lại lũ Nhật Bản, giết …"
Bầu không khí đã trở nên bất đồng, càng lúc càng có nhiều người của Thanh Trúc bang chuyển nòng súng. Còn Tá Đằng Tam Lang đã trở nên kích động, thân hình di chuyển như điện bàn, vì hắn đã nhìn thấy người con gái kia, tối nay, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, hắn cũng bắt lấy người con gái này, để đánh động nhân tâm mọi người, hắn không thích phản bội, nên không cho phép bất luận kẻ nào phản bội.
Cũng không biết từ lúc nào, bên cạnh hắn, đã lẳng lặng xuất hiện một thân ảnh, đêm không trăng, không ánh sáng, thân ảnh này, tựa hồ như không tồn tại. Nhưng giờ phút này, Tá Đằng Tam Lang mới nhìn rõ, đây là một người đàn ông cao lớn, bình thản đứng đó, đôi mắt chớp động hiện ra một sự khinh bỉ.
Lý Cường Binh sau khi giải quyết xong ba tên ninja, một quyền đấm ra, mở miệng mắng to: "Nhìn cái con mẹ mày, chết mẹ đi …"
Cánh tay cường kình của Tá Đằng Tam Lang vung tới, hai đấm chạm nhau, trong nháy mắt, nổ ầm một tiếng. Nhất thời có vài người đứng gần đó bị kình khí đánh trúng làm hộc máu.
Lý Cường Binh mạnh mẽ như vậy, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, thân hình bị hắn đánh lui về sau không dừng nổi, cả người dựa hẳn vào bức tường.
Hai tay hắn chống tường đứng dậy, vẻ mặt xám xịt, xấu hổ nói: "Tiêu thiếu gia, thằng chó này mạnh quá, giao cho người. Để tôi đi giải quyết đống tiểu quỷ cho!"
Kỳ thật hắn cũng muốn biểu hiện một chút trước mặt mọi người, nhưng sau khi test qua xong mới biết, tôn tử của Tá Đằng gia tộc này quả thật rất mạnh, cho dù dốc hết lực lượng tân sinh ra mà đánh cũng không phải đối thủ của hắn.
Tá Đằng Tam Lang từ năm tám tuổi đã bắt đầu tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, mười sáu tuổi đã nắm giữ võ sĩ đạo tràng, bách chiến bách thắng, đương nhiên không phải một cao thủ tân sinh như Lý Cường Binh có thể so được.
Chiến trường đã loạn, Thanh Trúc bang, người thì trốn, kẻ thì đầu hành, cũng có tên chống cự. Trong số này cũng có hơn trăm tên ninja và võ sĩ, bị người vây bắt giết chóc, tiếng súng dần dần đình chỉ, chỉ còn Tiêu Thu Phong đang đối mặt với Tá Đằng Tam Lang.
"Tiêu thiếu gia, em biết, anh nhất định sẽ không bại" Nàng hôn gió một cái lên mặt hắn. Trên gương mặt của Tiêu Thu Phong không có bất kỳ biểu hiện nào, bởi vì đối mặt với loại cao thủ siêu việt như vậy, hắn cũng muốn toàn lực ứng phó.
Nhưng trên gương mặt của Tá Đằng Tam Lang đã xuất hiện sự ghen tị, bởi vì người con gái kia phải là của hắn, không kẻ nào dám cướp. Vậy mà bây giờ đang cùng thằng đàn ông khác thân mật.
Dục vọng, ghen ghét, phẫn hận, tất cả cùng động. lực lượng toàn thân muốn bộc phát như một dã thú trong cơn điên, hét lên một tiếng xé gió.
"Tao muốn mày phải chết, chết rất thảm!" Khí kình cường đại, mang theo sự oán độc, làm cho chiến ý hai người trong lúc đó càng đậm.
Năm ngón tay chậm rãi xiết lại, hình thành nắm quyền, những tiếng "Rắc rắc …" theo gió truyền khắp nơi.
Chiến ý của Tiêu Thu Phong cũng đã lên đến cực điểm, quần áo dù có gió vẫn không động, rất tiêu sái, trái ngược hoàn toàn so với Tá Đằng Tam Lang đang nổi giận, hình thành hai trạng thái đối lập.
"Gia tộc Tá Đằng các ngươi đều là những kẻ tự phụ, cứ tự cho mình là thiên hạ vô địch!" Giọng nói của Tiêu Thu Phong mang theo một sự khinh bỉ.
Trên thế giới, Sơn Khẩu Minh tuyệt đối có thực lực cường đại, cho dù có chút thành tựu, nhưng không có người nào vừa mắt. Nhìn bộ dáng của tên này, là biết sự giáo dục của chúng đã thất bại.
Cái loại người vừa nhìn đã thấy ghét, càng làm cho Tiêu Thu Phong cảm thấy thân thuộc, tin chắc rằng năm đó cũng bởi vì nhìn thấy những tên cuồng vọng như vậy, cho nên cha mới giáo huấn chúng!