<!-- --> Sau bàn tiệc, lão Hầu rời đi, không cáo biệt, không gây tiếng động, giống như Ruth ngày đó, đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ. Giờ phút này ở Tiêu gia, tất cả mọi người đang ngồi vây quanh nhau, cùng nói chuyện trên trời, đề tài thảo luận, đương nhiên là trận đánh đặc sắc hôm nay, Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào lòng Tiêu Thu Phong, nhìn người đàn ông này, nhẹ nhàng mỉm cười, càng phát ra sự yêu thích. Một tình cảm thấm đậm trong lòng, một nụ hôn tràn đầy sự yêu thương."Oa, chị Yên Nguyệt, bọn em còn ở đây đó, các người có thể đợi về phòng rồi hãy hôn được không?" Mấy nữ sinh trêu chọc, làm cho gương mặt xinh đẹp của Liễu Yên Nguyệt đã đỏ ửng lên. Yêu người đàn ông này, nàng đã không thể tự kìm hãm, khó có thể chống cự."Các bạn xem kìa, chị Yên Nguyệt thật hạnh phúc, độc chiếm anh Phong một mình, bọn em thật sự hâm mộ muốn chết" Liễu Yên Hồng cũng góp phần vào, cũng không chút khách khí với chị gái, nếu như không phải vì vấn đề thân phận, nàng đã hôn người này một cái, vì biểu hiện hôm nay của hắn đáng được một phần thưởng như vậy."Anh rể, em nhớ trong lúc luận võ anh đã bị thương. Tại sao bây giờ thân thể không có việc gì?" Tiểu nha đầu này quan sát cũng thật cẩn thận, chẳng qua rất khó có cơ hội quan tâm hắn một lần. Mà cái loại quan tâm này, cũng là một loại đề phòng. Tỏa Hầu Thương của lão Hầu đích xác là danh bất hư truyền, một thương nọ đã đâm thủng chân khí hộ thân của hắn, làm cho hắn bị thương rất nặng. Trong giây phút đó, hắn cũng nghĩ rằng mình vô lực tái chiến, nhưng trong gân mạch xuất hiện một lực lượng kỳ lạ. Đó chính là Võ Chi Phách mà Tiêu Thu Phong đã biết. Lần đầu tiên là nghe từ miệng của đại bá, lần này là từ lão Hầu. Lão rất hiểu cha của hắn, là một thân nhân, một người bằng hữu, nên Võ Chi Phách trong thân hắn, cũng không dấu được lão. Với thân phận của lão Hầu, hắn cũng không muốn phải che dấu. Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: "Không có việc gì, em thấy anh có giống như bị thương không?" Lực lượng Võ Chi Phách vừa động, nội thương hắn cũng được chữa lành, đây là một cảm giác rất huyền diệu. Giờ phút này, Tiêu Thu Phong cũng không cảm nhận được toàn bộ cảm giác này, chỉ thấy là, đây là một lực lượng vô cùng vô tận, tựa hồ như là bước một bước thật dài, thật rộng. Bất quá, trong lúc uống rượu, lão Hầu đã nói ra một câu: "Võ Chi Phách khở động, tiểu Phong, tương lai của con không thể hạn lượng" Nghĩ đến Võ Chi Phách khởi động, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm."Không có gì thì tốt rồi, nếu không thì nơi này sẽ có rất nhiều người phải thương tâm. Đương nhiên, người đau khổ nhiều nhất chính là chị Yên Nguyệt" Mấy tiểu nha đầu này nhìn thấy Liễu Yên Hồng muốn tiếp cận với Tiêu Thu Phong, các nàng cũng không khách khí, bắt đầu động thủ. Những chuyện phát sinh hôm nay, liên tiếp và liên tiếp, làm cho các nàng cả đời sẽ không bao giờ quên được nó. Mùi thơm nồng nặc từ bốn tiểu mỹ nhân thanh xuân kiều lệ, thật đúng là làm người ta phải động tâm, Tiêu Thu Phong đã không nhịn nổi, hỏi: "Trời sắp tối rồi, các em không quay về nhà sao? Không sợ người nhà lo lắng?" "Anh Phong, bọn em đã thương lượng với bá mẫu, tối nay sẽ ngủ ở đây một đêm, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Sau này cho dù bọn em có muốn thì cũng không có cơ hội" Người đàn ông như vậy, không thể là giấc mộng của bọn họ. Bọn họ tự nhận kém xa gia thế của Đinh Mỹ Đình, cũng không thể so với vẻ đẹp của Hồng Hồng, cho nên cảm thấy mất mác, lần này quyết định, phóng túng chính mình. Phong thái thanh xuân ở chổ này sẽ là kí ức đẹp nhất."Tiêu thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, tiễn tôi về một đoạn đi,ôi" Một tiếng thở dài làm cho Tiêu Thu Phong buộc phải gật đầu, buông Liễu Yên Nguyệt ra, nàng ta nhỏ giọng nói: "Tôi phải trở về sớm, trong nhà còn có người đang nhớ đến cậu" Có người, đương nhiên chỉ là Lâm Ngọc Hoàn, chớp mắt một cái, Phượng Hề đã đứng dậy. Nghe được có người phải đi, Tiêu Viễn Hà và Điền Phù cũng từ phòng đi ra, Điền Phù cười nói: "Phượng Hề, sau này rãnh rỗi cứ đến đây, người quen mà, không cần khách khí, cứ xem đây là nhà của con, con xem mấy tiểu nha đầu này, ai ai cũng rất vui vẻ!" "Dạ biết, bá mẫu, Yên Nguyệt, chị đến đây, em sẽ không chào đón chứ?" Liễu Yên Nguyệt cười nhợt nhạt, nói: "Nào dám, chị Phượng, chúng ta đã gặp gỡ nhau trong cuộc sống, thì đương nhiên lòng em sẽ mở rộng. Yên tâm đi, bất luận là chổ nào, chỉ cần chị đến, em sẽ đều hoan nghênh. Em nghĩ, Phong sẽ càng hoan nghênh hơn" Liễu Yên Nguyệt mặc dù đắm chìm trong tình yêu, nhưng không phải là người ngu, có vài thứ, nàng đã âm thầm lĩnh ngộ, chỉ bằng hành động của chị Phượng hôm nay, trong lúc luận võ, đã lơ đãng quan tâm yêu mến người đàn ông này, nàng sao lại không rõ chứ. Nhưng, nàng không nói ra, có một số việc, nàng chỉ việc xem như không thấy, thế là tốt rồi. Mặc kệ là khi nào, nàng đều nhớ kỹ những lời của chị Vũ trước lúc đi, giờ phút này nhìn lại, chị Vũ đã tiên đoán đúng. Chiếc xe chậm rãi rời Tiêu gia, vẻ mặt Phượng Hề trầm ổn, từ từ sáng lên, bây giờ, nàng đang ở cùng một chổ với người đàn ông này, càng ngày càng không thể khống chế chính mình, không phải là Phượng Hề lạnh lùng, cao ngạo, xinh đẹp khi xưa nữa rồi, mà đã biến thành một Phượng Hề ôn nhu, quyến rũ mê người."Chị Phượng, hôm nay cảm ơn chị" Mặc kệ là lúc Tiêu gia gặp nguy hiểm như thế nào, nàng vẫn không rời đi, nhất là trong trận chiến đó, mà vẫn quan tâm đến mình. Người phụ nữ này, đáng để hắn tin tưởng. Phượng Hề có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cái gì, chúng ta còn phải nói những câu khách sáo như vậy sao. Tiêu thiếu gia, Phượng Hề rất muốn biết, trong lòng của em, Phượng Hề là một người phụ nữ như thế nào?" Một người phụ nữ như thế nào??? Tiêu Thu Phong sửng sốt, cái này, hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng mà … càng tiếp xúc với người phụ nữ này, hắn càng phát hiện ra những chổ xinh đẹp của nàng. Có rất nhiều thứ, Phượng Hề rất giống với Thập Tam Muội, đối với bằng hữu, rất có nghĩa khí. Nàng thông minh, xinh đẹp, cao quý, người bình thường khó có khả năng đến gần loại phụ nữ như vậy. Cũng may, hắn lại là một kẻ không biết sợ trời sợ đất, cho nên từ lúc bắt đầu, hắn đã quên mất điều này, bởi vì trong lòng hắn, cho dù là người phụ nữ cao quý cách mấy, cũng có thể bị khinh nhờn."Chị Phượng, chị là một người phụ nữ xinh đẹp, lại trung thành, em tin tưởng chị" Đối với lời nói của Tiêu Thu Phong, Phượng Hề có chút thất vọng: "Chỉ có tin tưởng thôi sao?" Tiêu Thu Phong cười nói: "Chị Phượng, trên đời này, người em tin tưởng không nhiều, nhưng đối với chị là tin tưởng vô điều kiện, cho dù có một ngày, chị thật sự bán đứng em, em cũng tin tưởng chị" Phượng Hề đỏ mặt, nhẹ nhàng ừm một tiếng, sau đó lườm mắt nhìn hắn một cái, nói: "Nhìn xem em nói cái gì vậy. Cho dù chị có chết, chị cũng sẽ không bán đứng em, nếu không Ngọc Hoàn các nàng sẽ bỏ qua cho chị sao?" Phượng Hề vừa nói vừa giơ ngón tay lên, xấu hổ gắt giọng: "Chỉ bằng chiếc nhẫn này, tim của Phượng Hề đã không còn suy nghĩ khác, Tiêu thiếu gia, em có rõ không?" "Chị Phượng, đây chỉ là một lễ vật, chị đừng để ý quá nhiều, Thi Diễm các nàng đều có, em đối xử như nhau, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm đây là nhẫn đính hôn, không có ý nghĩa lớn như vậy đâu" Nói thật ra, đối với khái niệm nhẫn, hai ngày nay hắn đã chuẩn bị rất nhiều. Khi nghe Liễu Yên Nguyệt giải thích xong, hắn đã có chút hối hận, nếu biết trước như vậy hắn đã không mua năm chiếc nhẫn này, mà mua rồi cũng không nên tặng. Nguồn truyện: Phượng Hề nhìn về trước, trong mắt hiện ra một sự mất mác, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu như Phượng Hề vẫn muốn giữ ý nghĩ này thì sao? Tiêu thiếu gia, nhẫn này là do em len lén đem cho em, Phượng Hề không ép em, cũng không bị em ép" Tiêu Thu Phong còn muốn giải thích là, đây chỉ là một sự sai lầm, nhưng khi nhìn qua, hắn thấy được sư đau thương trên mặt nàng, thấy được sự thương tâm trong mắt nàng, thấy được nỗi buồn trong lòng nàng. Lặng lẽ thở dài một hơi, dây dưa với tình yêu, có đôi khi, so với đao thật súng thật, còn làm cho con người đau đớn hơn. Có Vũ, có Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong nghĩ rằng, cả đời này hắn đã thỏa mãn. Nhưng sau đó lại là Ruth, một tình yêu trìu mến cùng nổi đau, đến bây giờ đã không cách nào dứt bỏ. Bây giờ, lại nhìn thấy sự đau thương của Phượng Hề, hắn chợt nhớ lại vào đêm hôm đó, Ruth đã len lén trốn ra mộ để khóc một mình, một sự mềm lòng không nói bằng lời, từ từ hòa tan cùng sự bất đắc dĩ. Những người kiên cường, đôi khi cũng có lúc mệt mỏi. Phượng Hề lúc này, không phải là một phiên bản của Ruth sao? Tâm tình do dự cực độ … Tiêu Thu Phong không nói gì, nhưng một tay đã vương ra, khoát lên bả vai của Phượng Hề. Thân thể chậm rãi nghiê, chậm rãi đưa đầu dựa vào, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, giờ đã đã ngấn lệ."Thật ra … thật ra … chị cũng muốn … Tiêu thiếu gia có thể cho Ngọc Hoàn, tại sao lại không cho Phượng Hề … Chẳng lẽ … chẳng lẽ Phượng Hề thật sự không đáng để Tiêu thiếu gia yêu thương sao?" "Chị Phượng, chỉ là một Thiên Kiều Phượng Nữ, hẳn là nên có một cuộc sống hạnh phúc, chị không nên … không nên có suy nghĩ như vậy, thật đấy" "Đây là lựa chọn của chị, lòng của phụ nữ là thế, biết rõ tình yêu là cạm bẫy, chôn vùi nét thanh xuân cùng sự xinh đẹp cả đời, nhưng ai cũng cam tâm tình nguyện bước tới … Tiêu thiếu gia, hôn chị đi!" Bây giờ, ngôn ngữ đã không dùng trong trường hợp này, chỉ cần biết nhau, hiểu nhau, thế là quá đủ, Phượng Hề nói, cũng đã nói xong rất rõ ràng. Mặt ngọc ngẩng lên, một đôi môi hồng nhuận cùng sự ẩm ướt, tiến đến bên mép Tiêu Thu Phong, đôi mắt nhẹ nhàng chớp động, mang theo một xuân sắc hấp dẫn, đẩy Tiêu Thu Phong đến sự lựa chọn cuối cùng, giữ lấy… hay cự tuyệt?! Đối với Phượng Hề, không có lựa chọn giữa yêu và thương.
Sau bàn tiệc, lão Hầu rời đi, không cáo biệt, không gây tiếng động, giống như Ruth ngày đó, đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ.
Giờ phút này ở Tiêu gia, tất cả mọi người đang ngồi vây quanh nhau, cùng nói chuyện trên trời, đề tài thảo luận, đương nhiên là trận đánh đặc sắc hôm nay, Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào lòng Tiêu Thu Phong, nhìn người đàn ông này, nhẹ nhàng mỉm cười, càng phát ra sự yêu thích.
Một tình cảm thấm đậm trong lòng, một nụ hôn tràn đầy sự yêu thương.
"Oa, chị Yên Nguyệt, bọn em còn ở đây đó, các người có thể đợi về phòng rồi hãy hôn được không?"Mấy nữ sinh trêu chọc, làm cho gương mặt xinh đẹp của Liễu Yên Nguyệt đã đỏ ửng lên. Yêu người đàn ông này, nàng đã không thể tự kìm hãm, khó có thể chống cự.
"Các bạn xem kìa, chị Yên Nguyệt thật hạnh phúc, độc chiếm anh Phong một mình, bọn em thật sự hâm mộ muốn chết"
Liễu Yên Hồng cũng góp phần vào, cũng không chút khách khí với chị gái, nếu như không phải vì vấn đề thân phận, nàng đã hôn người này một cái, vì biểu hiện hôm nay của hắn đáng được một phần thưởng như vậy.
"Anh rể, em nhớ trong lúc luận võ anh đã bị thương. Tại sao bây giờ thân thể không có việc gì?"
Tiểu nha đầu này quan sát cũng thật cẩn thận, chẳng qua rất khó có cơ hội quan tâm hắn một lần. Mà cái loại quan tâm này, cũng là một loại đề phòng.
Tỏa Hầu Thương của lão Hầu đích xác là danh bất hư truyền, một thương nọ đã đâm thủng chân khí hộ thân của hắn, làm cho hắn bị thương rất nặng. Trong giây phút đó, hắn cũng nghĩ rằng mình vô lực tái chiến, nhưng trong gân mạch xuất hiện một lực lượng kỳ lạ.
Đó chính là Võ Chi Phách mà Tiêu Thu Phong đã biết.
Lần đầu tiên là nghe từ miệng của đại bá, lần này là từ lão Hầu. Lão rất hiểu cha của hắn, là một thân nhân, một người bằng hữu, nên Võ Chi Phách trong thân hắn, cũng không dấu được lão.
Với thân phận của lão Hầu, hắn cũng không muốn phải che dấu.
Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: "Không có việc gì, em thấy anh có giống như bị thương không?"
Lực lượng Võ Chi Phách vừa động, nội thương hắn cũng được chữa lành, đây là một cảm giác rất huyền diệu. Giờ phút này, Tiêu Thu Phong cũng không cảm nhận được toàn bộ cảm giác này, chỉ thấy là, đây là một lực lượng vô cùng vô tận, tựa hồ như là bước một bước thật dài, thật rộng.
Bất quá, trong lúc uống rượu, lão Hầu đã nói ra một câu: "Võ Chi Phách khở động, tiểu Phong, tương lai của con không thể hạn lượng"
Nghĩ đến Võ Chi Phách khởi động, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.
"Không có gì thì tốt rồi, nếu không thì nơi này sẽ có rất nhiều người phải thương tâm. Đương nhiên, người đau khổ nhiều nhất chính là chị Yên Nguyệt"
Mấy tiểu nha đầu này nhìn thấy Liễu Yên Hồng muốn tiếp cận với Tiêu Thu Phong, các nàng cũng không khách khí, bắt đầu động thủ.
Những chuyện phát sinh hôm nay, liên tiếp và liên tiếp, làm cho các nàng cả đời sẽ không bao giờ quên được nó.
Mùi thơm nồng nặc từ bốn tiểu mỹ nhân thanh xuân kiều lệ, thật đúng là làm người ta phải động tâm, Tiêu Thu Phong đã không nhịn nổi, hỏi: "Trời sắp tối rồi, các em không quay về nhà sao? Không sợ người nhà lo lắng?"
"Anh Phong, bọn em đã thương lượng với bá mẫu, tối nay sẽ ngủ ở đây một đêm, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Sau này cho dù bọn em có muốn thì cũng không có cơ hội"
Người đàn ông như vậy, không thể là giấc mộng của bọn họ. Bọn họ tự nhận kém xa gia thế của Đinh Mỹ Đình, cũng không thể so với vẻ đẹp của Hồng Hồng, cho nên cảm thấy mất mác, lần này quyết định, phóng túng chính mình.
Phong thái thanh xuân ở chổ này sẽ là kí ức đẹp nhất.
"Tiêu thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, tiễn tôi về một đoạn đi,ôi"Một tiếng thở dài làm cho Tiêu Thu Phong buộc phải gật đầu, buông Liễu Yên Nguyệt ra, nàng ta nhỏ giọng nói: "Tôi phải trở về sớm, trong nhà còn có người đang nhớ đến cậu"
Có người, đương nhiên chỉ là Lâm Ngọc Hoàn, chớp mắt một cái, Phượng Hề đã đứng dậy.
Nghe được có người phải đi, Tiêu Viễn Hà và Điền Phù cũng từ phòng đi ra, Điền Phù cười nói: "Phượng Hề, sau này rãnh rỗi cứ đến đây, người quen mà, không cần khách khí, cứ xem đây là nhà của con, con xem mấy tiểu nha đầu này, ai ai cũng rất vui vẻ!"
"Dạ biết, bá mẫu, Yên Nguyệt, chị đến đây, em sẽ không chào đón chứ?"
Liễu Yên Nguyệt cười nhợt nhạt, nói: "Nào dám, chị Phượng, chúng ta đã gặp gỡ nhau trong cuộc sống, thì đương nhiên lòng em sẽ mở rộng. Yên tâm đi, bất luận là chổ nào, chỉ cần chị đến, em sẽ đều hoan nghênh. Em nghĩ, Phong sẽ càng hoan nghênh hơn"Liễu Yên Nguyệt mặc dù đắm chìm trong tình yêu, nhưng không phải là người ngu, có vài thứ, nàng đã âm thầm lĩnh ngộ, chỉ bằng hành động của chị Phượng hôm nay, trong lúc luận võ, đã lơ đãng quan tâm yêu mến người đàn ông này, nàng sao lại không rõ chứ.
Nhưng, nàng không nói ra, có một số việc, nàng chỉ việc xem như không thấy, thế là tốt rồi. Mặc kệ là khi nào, nàng đều nhớ kỹ những lời của chị Vũ trước lúc đi, giờ phút này nhìn lại, chị Vũ đã tiên đoán đúng.
Chiếc xe chậm rãi rời Tiêu gia, vẻ mặt Phượng Hề trầm ổn, từ từ sáng lên, bây giờ, nàng đang ở cùng một chổ với người đàn ông này, càng ngày càng không thể khống chế chính mình, không phải là Phượng Hề lạnh lùng, cao ngạo, xinh đẹp khi xưa nữa rồi, mà đã biến thành một Phượng Hề ôn nhu, quyến rũ mê người.
"Chị Phượng, hôm nay cảm ơn chị"
Mặc kệ là lúc Tiêu gia gặp nguy hiểm như thế nào, nàng vẫn không rời đi, nhất là trong trận chiến đó, mà vẫn quan tâm đến mình. Người phụ nữ này, đáng để hắn tin tưởng.
Phượng Hề có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cái gì, chúng ta còn phải nói những câu khách sáo như vậy sao. Tiêu thiếu gia, Phượng Hề rất muốn biết, trong lòng của em, Phượng Hề là một người phụ nữ như thế nào?"
Một người phụ nữ như thế nào???
Tiêu Thu Phong sửng sốt, cái này, hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng mà … càng tiếp xúc với người phụ nữ này, hắn càng phát hiện ra những chổ xinh đẹp của nàng.
Có rất nhiều thứ, Phượng Hề rất giống với Thập Tam Muội, đối với bằng hữu, rất có nghĩa khí.
Nàng thông minh, xinh đẹp, cao quý, người bình thường khó có khả năng đến gần loại phụ nữ như vậy. Cũng may, hắn lại là một kẻ không biết sợ trời sợ đất, cho nên từ lúc bắt đầu, hắn đã quên mất điều này, bởi vì trong lòng hắn, cho dù là người phụ nữ cao quý cách mấy, cũng có thể bị khinh nhờn.
"Chị Phượng, chị là một người phụ nữ xinh đẹp, lại trung thành, em tin tưởng chị"
Đối với lời nói của Tiêu Thu Phong, Phượng Hề có chút thất vọng: "Chỉ có tin tưởng thôi sao?"
Tiêu Thu Phong cười nói: "Chị Phượng, trên đời này, người em tin tưởng không nhiều, nhưng đối với chị là tin tưởng vô điều kiện, cho dù có một ngày, chị thật sự bán đứng em, em cũng tin tưởng chị"
Phượng Hề đỏ mặt, nhẹ nhàng ừm một tiếng, sau đó lườm mắt nhìn hắn một cái, nói: "Nhìn xem em nói cái gì vậy. Cho dù chị có chết, chị cũng sẽ không bán đứng em, nếu không Ngọc Hoàn các nàng sẽ bỏ qua cho chị sao?"
Phượng Hề vừa nói vừa giơ ngón tay lên, xấu hổ gắt giọng: "Chỉ bằng chiếc nhẫn này, tim của Phượng Hề đã không còn suy nghĩ khác, Tiêu thiếu gia, em có rõ không?"
"Chị Phượng, đây chỉ là một lễ vật, chị đừng để ý quá nhiều, Thi Diễm các nàng đều có, em đối xử như nhau, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm đây là nhẫn đính hôn, không có ý nghĩa lớn như vậy đâu"
Nói thật ra, đối với khái niệm nhẫn, hai ngày nay hắn đã chuẩn bị rất nhiều. Khi nghe Liễu Yên Nguyệt giải thích xong, hắn đã có chút hối hận, nếu biết trước như vậy hắn đã không mua năm chiếc nhẫn này, mà mua rồi cũng không nên tặng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Phượng Hề nhìn về trước, trong mắt hiện ra một sự mất mác, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu như Phượng Hề vẫn muốn giữ ý nghĩ này thì sao? Tiêu thiếu gia, nhẫn này là do em len lén đem cho em, Phượng Hề không ép em, cũng không bị em ép"
Tiêu Thu Phong còn muốn giải thích là, đây chỉ là một sự sai lầm, nhưng khi nhìn qua, hắn thấy được sư đau thương trên mặt nàng, thấy được sự thương tâm trong mắt nàng, thấy được nỗi buồn trong lòng nàng.
Lặng lẽ thở dài một hơi, dây dưa với tình yêu, có đôi khi, so với đao thật súng thật, còn làm cho con người đau đớn hơn.
Có Vũ, có Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong nghĩ rằng, cả đời này hắn đã thỏa mãn.
Nhưng sau đó lại là Ruth, một tình yêu trìu mến cùng nổi đau, đến bây giờ đã không cách nào dứt bỏ. Bây giờ, lại nhìn thấy sự đau thương của Phượng Hề, hắn chợt nhớ lại vào đêm hôm đó, Ruth đã len lén trốn ra mộ để khóc một mình, một sự mềm lòng không nói bằng lời, từ từ hòa tan cùng sự bất đắc dĩ.
Những người kiên cường, đôi khi cũng có lúc mệt mỏi. Phượng Hề lúc này, không phải là một phiên bản của Ruth sao?
Tâm tình do dự cực độ … Tiêu Thu Phong không nói gì, nhưng một tay đã vương ra, khoát lên bả vai của Phượng Hề.
Thân thể chậm rãi nghiê, chậm rãi đưa đầu dựa vào, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, giờ đã đã ngấn lệ.
"Thật ra … thật ra … chị cũng muốn … Tiêu thiếu gia có thể cho Ngọc Hoàn, tại sao lại không cho Phượng Hề … Chẳng lẽ … chẳng lẽ Phượng Hề thật sự không đáng để Tiêu thiếu gia yêu thương sao?"
"Chị Phượng, chỉ là một Thiên Kiều Phượng Nữ, hẳn là nên có một cuộc sống hạnh phúc, chị không nên … không nên có suy nghĩ như vậy, thật đấy"
"Đây là lựa chọn của chị, lòng của phụ nữ là thế, biết rõ tình yêu là cạm bẫy, chôn vùi nét thanh xuân cùng sự xinh đẹp cả đời, nhưng ai cũng cam tâm tình nguyện bước tới … Tiêu thiếu gia, hôn chị đi!"
Bây giờ, ngôn ngữ đã không dùng trong trường hợp này, chỉ cần biết nhau, hiểu nhau, thế là quá đủ, Phượng Hề nói, cũng đã nói xong rất rõ ràng.
Mặt ngọc ngẩng lên, một đôi môi hồng nhuận cùng sự ẩm ướt, tiến đến bên mép Tiêu Thu Phong, đôi mắt nhẹ nhàng chớp động, mang theo một xuân sắc hấp dẫn, đẩy Tiêu Thu Phong đến sự lựa chọn cuối cùng, giữ lấy… hay cự tuyệt?!
Đối với Phượng Hề, không có lựa chọn giữa yêu và thương.
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long - Chapter 209 <!-- --> Sau bàn tiệc, lão Hầu rời đi, không cáo biệt, không gây tiếng động, giống như Ruth ngày đó, đến lặng lẽ, đi cũng lặng lẽ. Giờ phút này ở Tiêu gia, tất cả mọi người đang ngồi vây quanh nhau, cùng nói chuyện trên trời, đề tài thảo luận, đương nhiên là trận đánh đặc sắc hôm nay, Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào lòng Tiêu Thu Phong, nhìn người đàn ông này, nhẹ nhàng mỉm cười, càng phát ra sự yêu thích. Một tình cảm thấm đậm trong lòng, một nụ hôn tràn đầy sự yêu thương."Oa, chị Yên Nguyệt, bọn em còn ở đây đó, các người có thể đợi về phòng rồi hãy hôn được không?" Mấy nữ sinh trêu chọc, làm cho gương mặt xinh đẹp của Liễu Yên Nguyệt đã đỏ ửng lên. Yêu người đàn ông này, nàng đã không thể tự kìm hãm, khó có thể chống cự."Các bạn xem kìa, chị Yên Nguyệt thật hạnh phúc, độc chiếm anh Phong một mình, bọn em thật sự hâm mộ muốn chết" Liễu Yên Hồng cũng góp phần vào, cũng không chút khách khí với chị gái, nếu như không phải vì vấn đề thân phận, nàng đã hôn người này một cái, vì biểu hiện hôm nay của hắn đáng được một phần thưởng như vậy."Anh rể, em nhớ trong lúc luận võ anh đã bị thương. Tại sao bây giờ thân thể không có việc gì?" Tiểu nha đầu này quan sát cũng thật cẩn thận, chẳng qua rất khó có cơ hội quan tâm hắn một lần. Mà cái loại quan tâm này, cũng là một loại đề phòng. Tỏa Hầu Thương của lão Hầu đích xác là danh bất hư truyền, một thương nọ đã đâm thủng chân khí hộ thân của hắn, làm cho hắn bị thương rất nặng. Trong giây phút đó, hắn cũng nghĩ rằng mình vô lực tái chiến, nhưng trong gân mạch xuất hiện một lực lượng kỳ lạ. Đó chính là Võ Chi Phách mà Tiêu Thu Phong đã biết. Lần đầu tiên là nghe từ miệng của đại bá, lần này là từ lão Hầu. Lão rất hiểu cha của hắn, là một thân nhân, một người bằng hữu, nên Võ Chi Phách trong thân hắn, cũng không dấu được lão. Với thân phận của lão Hầu, hắn cũng không muốn phải che dấu. Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: "Không có việc gì, em thấy anh có giống như bị thương không?" Lực lượng Võ Chi Phách vừa động, nội thương hắn cũng được chữa lành, đây là một cảm giác rất huyền diệu. Giờ phút này, Tiêu Thu Phong cũng không cảm nhận được toàn bộ cảm giác này, chỉ thấy là, đây là một lực lượng vô cùng vô tận, tựa hồ như là bước một bước thật dài, thật rộng. Bất quá, trong lúc uống rượu, lão Hầu đã nói ra một câu: "Võ Chi Phách khở động, tiểu Phong, tương lai của con không thể hạn lượng" Nghĩ đến Võ Chi Phách khởi động, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm."Không có gì thì tốt rồi, nếu không thì nơi này sẽ có rất nhiều người phải thương tâm. Đương nhiên, người đau khổ nhiều nhất chính là chị Yên Nguyệt" Mấy tiểu nha đầu này nhìn thấy Liễu Yên Hồng muốn tiếp cận với Tiêu Thu Phong, các nàng cũng không khách khí, bắt đầu động thủ. Những chuyện phát sinh hôm nay, liên tiếp và liên tiếp, làm cho các nàng cả đời sẽ không bao giờ quên được nó. Mùi thơm nồng nặc từ bốn tiểu mỹ nhân thanh xuân kiều lệ, thật đúng là làm người ta phải động tâm, Tiêu Thu Phong đã không nhịn nổi, hỏi: "Trời sắp tối rồi, các em không quay về nhà sao? Không sợ người nhà lo lắng?" "Anh Phong, bọn em đã thương lượng với bá mẫu, tối nay sẽ ngủ ở đây một đêm, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Sau này cho dù bọn em có muốn thì cũng không có cơ hội" Người đàn ông như vậy, không thể là giấc mộng của bọn họ. Bọn họ tự nhận kém xa gia thế của Đinh Mỹ Đình, cũng không thể so với vẻ đẹp của Hồng Hồng, cho nên cảm thấy mất mác, lần này quyết định, phóng túng chính mình. Phong thái thanh xuân ở chổ này sẽ là kí ức đẹp nhất."Tiêu thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, tiễn tôi về một đoạn đi,ôi" Một tiếng thở dài làm cho Tiêu Thu Phong buộc phải gật đầu, buông Liễu Yên Nguyệt ra, nàng ta nhỏ giọng nói: "Tôi phải trở về sớm, trong nhà còn có người đang nhớ đến cậu" Có người, đương nhiên chỉ là Lâm Ngọc Hoàn, chớp mắt một cái, Phượng Hề đã đứng dậy. Nghe được có người phải đi, Tiêu Viễn Hà và Điền Phù cũng từ phòng đi ra, Điền Phù cười nói: "Phượng Hề, sau này rãnh rỗi cứ đến đây, người quen mà, không cần khách khí, cứ xem đây là nhà của con, con xem mấy tiểu nha đầu này, ai ai cũng rất vui vẻ!" "Dạ biết, bá mẫu, Yên Nguyệt, chị đến đây, em sẽ không chào đón chứ?" Liễu Yên Nguyệt cười nhợt nhạt, nói: "Nào dám, chị Phượng, chúng ta đã gặp gỡ nhau trong cuộc sống, thì đương nhiên lòng em sẽ mở rộng. Yên tâm đi, bất luận là chổ nào, chỉ cần chị đến, em sẽ đều hoan nghênh. Em nghĩ, Phong sẽ càng hoan nghênh hơn" Liễu Yên Nguyệt mặc dù đắm chìm trong tình yêu, nhưng không phải là người ngu, có vài thứ, nàng đã âm thầm lĩnh ngộ, chỉ bằng hành động của chị Phượng hôm nay, trong lúc luận võ, đã lơ đãng quan tâm yêu mến người đàn ông này, nàng sao lại không rõ chứ. Nhưng, nàng không nói ra, có một số việc, nàng chỉ việc xem như không thấy, thế là tốt rồi. Mặc kệ là khi nào, nàng đều nhớ kỹ những lời của chị Vũ trước lúc đi, giờ phút này nhìn lại, chị Vũ đã tiên đoán đúng. Chiếc xe chậm rãi rời Tiêu gia, vẻ mặt Phượng Hề trầm ổn, từ từ sáng lên, bây giờ, nàng đang ở cùng một chổ với người đàn ông này, càng ngày càng không thể khống chế chính mình, không phải là Phượng Hề lạnh lùng, cao ngạo, xinh đẹp khi xưa nữa rồi, mà đã biến thành một Phượng Hề ôn nhu, quyến rũ mê người."Chị Phượng, hôm nay cảm ơn chị" Mặc kệ là lúc Tiêu gia gặp nguy hiểm như thế nào, nàng vẫn không rời đi, nhất là trong trận chiến đó, mà vẫn quan tâm đến mình. Người phụ nữ này, đáng để hắn tin tưởng. Phượng Hề có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cái gì, chúng ta còn phải nói những câu khách sáo như vậy sao. Tiêu thiếu gia, Phượng Hề rất muốn biết, trong lòng của em, Phượng Hề là một người phụ nữ như thế nào?" Một người phụ nữ như thế nào??? Tiêu Thu Phong sửng sốt, cái này, hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng mà … càng tiếp xúc với người phụ nữ này, hắn càng phát hiện ra những chổ xinh đẹp của nàng. Có rất nhiều thứ, Phượng Hề rất giống với Thập Tam Muội, đối với bằng hữu, rất có nghĩa khí. Nàng thông minh, xinh đẹp, cao quý, người bình thường khó có khả năng đến gần loại phụ nữ như vậy. Cũng may, hắn lại là một kẻ không biết sợ trời sợ đất, cho nên từ lúc bắt đầu, hắn đã quên mất điều này, bởi vì trong lòng hắn, cho dù là người phụ nữ cao quý cách mấy, cũng có thể bị khinh nhờn."Chị Phượng, chị là một người phụ nữ xinh đẹp, lại trung thành, em tin tưởng chị" Đối với lời nói của Tiêu Thu Phong, Phượng Hề có chút thất vọng: "Chỉ có tin tưởng thôi sao?" Tiêu Thu Phong cười nói: "Chị Phượng, trên đời này, người em tin tưởng không nhiều, nhưng đối với chị là tin tưởng vô điều kiện, cho dù có một ngày, chị thật sự bán đứng em, em cũng tin tưởng chị" Phượng Hề đỏ mặt, nhẹ nhàng ừm một tiếng, sau đó lườm mắt nhìn hắn một cái, nói: "Nhìn xem em nói cái gì vậy. Cho dù chị có chết, chị cũng sẽ không bán đứng em, nếu không Ngọc Hoàn các nàng sẽ bỏ qua cho chị sao?" Phượng Hề vừa nói vừa giơ ngón tay lên, xấu hổ gắt giọng: "Chỉ bằng chiếc nhẫn này, tim của Phượng Hề đã không còn suy nghĩ khác, Tiêu thiếu gia, em có rõ không?" "Chị Phượng, đây chỉ là một lễ vật, chị đừng để ý quá nhiều, Thi Diễm các nàng đều có, em đối xử như nhau, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm đây là nhẫn đính hôn, không có ý nghĩa lớn như vậy đâu" Nói thật ra, đối với khái niệm nhẫn, hai ngày nay hắn đã chuẩn bị rất nhiều. Khi nghe Liễu Yên Nguyệt giải thích xong, hắn đã có chút hối hận, nếu biết trước như vậy hắn đã không mua năm chiếc nhẫn này, mà mua rồi cũng không nên tặng. Nguồn truyện: Phượng Hề nhìn về trước, trong mắt hiện ra một sự mất mác, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu như Phượng Hề vẫn muốn giữ ý nghĩ này thì sao? Tiêu thiếu gia, nhẫn này là do em len lén đem cho em, Phượng Hề không ép em, cũng không bị em ép" Tiêu Thu Phong còn muốn giải thích là, đây chỉ là một sự sai lầm, nhưng khi nhìn qua, hắn thấy được sư đau thương trên mặt nàng, thấy được sự thương tâm trong mắt nàng, thấy được nỗi buồn trong lòng nàng. Lặng lẽ thở dài một hơi, dây dưa với tình yêu, có đôi khi, so với đao thật súng thật, còn làm cho con người đau đớn hơn. Có Vũ, có Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong nghĩ rằng, cả đời này hắn đã thỏa mãn. Nhưng sau đó lại là Ruth, một tình yêu trìu mến cùng nổi đau, đến bây giờ đã không cách nào dứt bỏ. Bây giờ, lại nhìn thấy sự đau thương của Phượng Hề, hắn chợt nhớ lại vào đêm hôm đó, Ruth đã len lén trốn ra mộ để khóc một mình, một sự mềm lòng không nói bằng lời, từ từ hòa tan cùng sự bất đắc dĩ. Những người kiên cường, đôi khi cũng có lúc mệt mỏi. Phượng Hề lúc này, không phải là một phiên bản của Ruth sao? Tâm tình do dự cực độ … Tiêu Thu Phong không nói gì, nhưng một tay đã vương ra, khoát lên bả vai của Phượng Hề. Thân thể chậm rãi nghiê, chậm rãi đưa đầu dựa vào, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, giờ đã đã ngấn lệ."Thật ra … thật ra … chị cũng muốn … Tiêu thiếu gia có thể cho Ngọc Hoàn, tại sao lại không cho Phượng Hề … Chẳng lẽ … chẳng lẽ Phượng Hề thật sự không đáng để Tiêu thiếu gia yêu thương sao?" "Chị Phượng, chỉ là một Thiên Kiều Phượng Nữ, hẳn là nên có một cuộc sống hạnh phúc, chị không nên … không nên có suy nghĩ như vậy, thật đấy" "Đây là lựa chọn của chị, lòng của phụ nữ là thế, biết rõ tình yêu là cạm bẫy, chôn vùi nét thanh xuân cùng sự xinh đẹp cả đời, nhưng ai cũng cam tâm tình nguyện bước tới … Tiêu thiếu gia, hôn chị đi!" Bây giờ, ngôn ngữ đã không dùng trong trường hợp này, chỉ cần biết nhau, hiểu nhau, thế là quá đủ, Phượng Hề nói, cũng đã nói xong rất rõ ràng. Mặt ngọc ngẩng lên, một đôi môi hồng nhuận cùng sự ẩm ướt, tiến đến bên mép Tiêu Thu Phong, đôi mắt nhẹ nhàng chớp động, mang theo một xuân sắc hấp dẫn, đẩy Tiêu Thu Phong đến sự lựa chọn cuối cùng, giữ lấy… hay cự tuyệt?! Đối với Phượng Hề, không có lựa chọn giữa yêu và thương.