<!-- --> Nhưng Tiêu Thu Phong sao cho ông ta cơ hội né tránh. Hai đạo khí kình một trước một sau làm cho Chánh Thái Huyền căn bản không thể ngăn cản, di động theo thân hình Chánh Thái Huyền. Trong không trung truyền đến hai tiếng "Xích xích" chói tai.
Không có tiếng kêu thảm thiết nào vang lên, nhưng đến khi Chánh Thái Huyền rơi xuống đất hai chân đã run lên, máu tươi đã ướt đẫm ống quần. Mặt mũi ông ta co quắp lại dường như đang cố gắng đứng thẳng lên. Nhưng rất đáng tiếc, một tiếng "Bịch" vang lên, ông ta đã ngã ngồi xuống mặt đất.
Tiêu Thu Phong đã từng nói muốn phế ông ta. Giờ phút này hai chân ông ta đã bị chặt đứt gân mạch, cuộc sống sau này chỉ có thể nằm trên xe lăn.
"Mày làm Sư phụ bị thương. Tao liều mạng với mày" Hai đồ đệ đỡ Chánh Thái Huyền lên, mấy chục người phía sau đã không thể nào chịu nổi, lập tức xông tới. Một chọi một không được, bọn họ chuẩn bị ẩu đả.
Từ trước đến nay, bọn họ dưới hào quang của Chánh Thái Huyền đã được hưởng thụ vinh dự. Nhưng giờ phút này hơn trăm ánh mắt khinh thường đang nhìn tới làm bọn họ mất đi lý trí. Dù cho Chánh Thái Huyền đưa tay ra ngăn lại cũng không có ai nghe theo.
Tiêu Thu Phong nháy mắt ra hiệu, Tiểu Lục Tử hét lên. Thiết Huyết vệ đội đang lo không có cơ hội tập luyện, lúc này đã có thể ra tay, bọn họ rất vui mừng. Trong nháy mắt, cả hiện trường trở nên hỗn loạn. Hơn trăm người loạn chiến.
Cũng không phải ngay lập tức đánh ngã hết mọi người mà là tản ra khắp nơi. Mục đích duy nhất chính là phá hủy nơi này. Dù sao số người vây xem đều đã hoảng sợ lui ra, không việc gì phải ra vẻ nữa.
Tư Mã Lạc cũng đã lui đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, âm hiểm cười nói: "Thu Phong, mày ác thật đó. Bảo làm cho ông ta cả đời không thể đắc ý liền đánh cho tàn phế. Hắc hắc, bây giờ có phải chuẩn bị hủy cả nơi này?"
Tiêu Thu Phong lạnh lùng nhìn cuộc loạn chiến. Trong mắt có thêm một tia tà khí. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu như bọn họ thật sự nghĩ rằng dùng một âm mưu có thể đánh bại hắn, thật đáng buồn cười.
"Loạn chiến là do bọn họ gây ra, chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi. Tư Mã, mày tận mắt nhìn thấy mà" Dù sao chuyện này cũng không có ai để ý đến. Thắng làm vua, thua làm giặc.
Nửa tiếng sau, Tiểu Lục Tử cảm thấy chơi đã đủ, thoáng dùng sức một chút. Trong trang viện đổ nát lập tức có thêm hơn mười người gãy tay đứt chân. Tin rằng không kém gì Chánh Thái Huyền. Không ai có thể cười được ai.
Đám Tiêu Thu Phong đã rời đi. Còn việc đối mặt với cảnh sát là chuyện của Tư Mã Lạc. Tư Mã Lạc là chuyên gia trời sinh, vẻ mặt đầy tức giận rất hợp với lúc này. Cùng với việc đối mặt với đám truyền thông nữa chứ.
Coi như võ hồn của nước H đã bị phá hủy, cả trang viện không còn một chỗ nào ra hồn. Nhưng tất cả sai lầm đều bị đổ lên người kẻ thua cuộc. Không thừa nhận thất bại nên dẫn đến ẩu đả, thật không xứng với danh võ giả.
Dù sao Chánh Thái Huyền coi như đã chết một nửa. Bây giờ muốn nói gì tất cả đều do Tư Mã Lạc. Hơn nữa tất cả những người vây xem đều đã thấy Chánh Thái Huyền thất bại.
Về phần ông ta sống hay chết đã không còn quan trọng. Kẻ thua cuộc không được ai chú ý đến.
Hôm sau, hình ảnh Chánh Thái Huyền bị đánh như một con chó đã truyền khắp nước H. Điều này đương nhiên cũng dựa vào các loại phương tiện truyền thông như tv, truyenfull.vn của nước H hỗ trợ.
Mà ở gần khách sạn Tiêu Thu Phong ở đã xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ. Không cần hỏi cũng biết đây là người đến giám sát bọn họ.
Chẳng qua không có ai để ý đến. Đám người Tiêu Thu Phong đang ngồi quanh một chiếc bàn. Dù sao Tư Mã Lạc mời khách không ăn thì phí phạm. Hơn nữa Tư Mã Lạc cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì hắn biết trò chơi tiếp theo càng thêm đặc sắc.
Theo cuộc điện thoại từ trong nước tới, Tư Mã Lạc biết chuyện của Chánh Thái Huyền, trong nước cũng đã biết.
"Thu Phong, điều mày muốn tao đã làm thỏa đáng. Tuyệt đối đủ để mày dùng" Tư Mã Lạc nói rất vui vẻ. Thật ra giờ phút này hắn mới cảm thấy sự tự chủ thật là tốt.
Những chuyện trước kia mà hắn làm đều có người đứng một bên chỉ đạo, sợ hắn đi nhầm một bước sẽ mang đến phiền phức cho gia tộc. Nhưng đến nước H, tất cả mọi chuyện ở đây hắn có thể tự mình làm chủ. Sự tự do này, hắn đã mong chờ rất nhiều năm.
"Yên tâm, người của tao cũng đã đến. Tao bảo mày tìm đối thủ, mày đã tìm được chưa?" Tiêu Thu Phong không quen thuộc với nơi này nên dù cho có giết chóc cũng phải tìm một lý do.
Tư Mã Lạc cười nói: "Đương nhiên, chuyện mày bảo tao sao dám chậm trễ. Tao tìm được rồi. Ở Seoul có hai lang, đủ để mày thi triển thân thủ"
Người quen thuộc nơi này nhất đương nhiên là đại sứ. Tư Mã Lạc đã gọi điện hỏi về các thế lực ngầm của Seoul. Thì có hai bang phái lớn nhất không ngừng chém giết lẫn nhau. Điều này không có gì là bí mật ở đất Seoul này. Cho nên đối phó với bọn họ là an toàn nhất. Hơn nữa một khi chém giết thì cho dù làm bị thương người vô tội thì cũng chỉ là chuyện rất bình thường.
Lúc này, Tiểu Lục Tử canh giữ ở bên ngoài đang đi nhanh vào. Tiểu Lục Tử nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Tiêu thiếu gia, người ở Trung Đông tới. Cô ấy là..."
Còn chưa nói xong, một thân hình tuyệt đẹp, gợi cảm đã xuất hiện. Tiêu Thu Phong cũng lấy làm kinh hãi, thật sự không nghĩ đến Ruth lại đến đây. Đi theo sau nàng là bốn nữ lính đánh thuê. Mặc dù cũng khá xinh, nhưng Tiêu Thu Phong liếc mắt một cái là nhận ra.
Tư Mã Lạc nhìn chằm chằm vào năm người phụ nữ xinh đẹp này. Mắt không hề chớp, mẹ nó, tất cả đều quá đẹp.
"Nếu như mắt của anh còn nhìn tôi như vậy, tôi đảm bảo anh ngay lập tức sẽ thành người mù" Mỹ nhân mặc dù đẹp nhưng tính cách lại không thể nào chịu nổi. Khí tức lạnh như băng mang theo vài phần uy hiếp. Nhưng không ai dám nói các nàng không làm được. Tư Mã Lạc cũng không dám.
Tiêu Thu Phong giơ tay lên, nói: "Được rồi, anh ta là bạn anh...."
Giờ phút này, Thiên Nhan Duyệt đang cẩn thận đánh giá Ruth đã kinh hãi kêu lên: "Là cô...."
Đúng vậy, Thiên Nhan Duyệt đã nhận ra. Đây hình như là người phụ nữ phương Tây mà nàng đã gặp ở Hongkong. Mặc dù hàng năm nghệ sĩ quốc tế thường xuyên đi lưu diễn các nơi, nhưng xinh đẹp như Ruth lại không có mấy. Cho nên nàng vẫn nrox.
Trên đời Ruth có thể không nghe bất cứ ai, không để ý đến ai. Nhưng lời Tiêu Thu Phong nói nàng không dám không nghe.
Từ từ bỏ kính ra, ánh mắt sắc bén của nàng hiện ra. Ruth nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong, sự lạnh lùng đã biến thành tình cảm dịu dàng như nước.
"Ông xã, nếu là bạn của anh thì nên biết không thể trêu chọc vợ bạn. Em không thích ánh mắt đó của anh ta"
Tư Mã Lạc lúc này thật sự rất xấu hổ. Hắn đâu biết rằng vưu vật này lại là người phụ nữ của Tiêu Thu Phong. Nếu như biết, hắn không dám nhìn thêm một cái. Hắn chưa muốn chết sớm mà.
Thiên Nhan Duyệt ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Nàng nghe thấy rất rõ người phụ nữ này gọi Tiêu Thu Phong là ông xã. Chẳng lẽ ngoại trừ Liễu Yên Nguyệt, anh ấy còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay sao?
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đứng lên, dịu dàng ôm người phụ nữ này vào lòng, nhẹ nhàng cười nói: "Ruth, đó là bởi vì em càng lúc càng mê người. Là đàn ông đều muốn ngắm nhìn em"
"Em không tin. Vậy sao anh không nhìn em như vậy?" Ruth yêu kiều nói làm cho Tư Mã Lạc toát mồ hôi lạnh. Đây là người phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng vừa nãy sao?
Người so với người thật tức chết đi được. Nhiều người phụ nữ như vậy sao không có ai động tình với hắn chứ.
Tiêu Thu Phong nói nhỏ vào tai Ruth: "Bởi vì ông xã sớm đã thấy Ruth còn đẹp hơn lúc không mặc quần áo. Cho nên sức đề kháng đương nhiên sẽ khác"
Lúc nói, đôi mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa cao vút kia, ý tứ của hắn không cần nói cũng hiểu.
"Xấu xa.." Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng cái miệng nhỏ nhắn cũng đã hôn lên má hắn một cái. Mấy tháng chia lìa, nụ hôn này đã được đền bù một chút. Đối với nàng như vậy là có thể thỏa mãn rồi.
Thiên Nhan Duyệt có chút mất mát. Nàng hy vọng có một ngày người đàn ông này cũng có thể nhìn nàng như vậy.
Hai người lại một lần nữa ngồi xuống. Tư Mã Lạc có chút xấu hổ nói: "Ruth tiểu thư, xin lỗi. Nhìn cô vô lễ như vậy là tôi sai. Nhưng nếu như thời gian có quay ngược lại một lần nữa, tôi tin rằng mình cũng sẽ thất thần như vậy. Bởi vì Ruth tiểu thư xinh đẹp như một bức tranh"
Mà Thiên Nhan Duyệt cũng đã mở miệng cười: "Chị Ruth, chị còn nhớ em không?"
Ruth cười, nói: "Đương nhiên là nhớ. Em gọi là Thiên Nhan Duyệt. Chúng ta đã gặp nhau. Chỉ không ngờ lâu như vậy mà em còn không đối phó được với người đàn ông này. Hình như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã thích Thu Phong. Những người phụ nữ phương Đông các em thật sự quá rụt rè"
Hai người đàn ông đều đổ mồ hôi lạnh. Không phải phụ nữ phương Đông quá rụt rè mà sự thật là phụ nữ phương Tây quá trực tiếp.
Nhưng Tiêu Thu Phong sao cho ông ta cơ hội né tránh. Hai đạo khí kình một trước một sau làm cho Chánh Thái Huyền căn bản không thể ngăn cản, di động theo thân hình Chánh Thái Huyền. Trong không trung truyền đến hai tiếng "Xích xích" chói tai.
Không có tiếng kêu thảm thiết nào vang lên, nhưng đến khi Chánh Thái Huyền rơi xuống đất hai chân đã run lên, máu tươi đã ướt đẫm ống quần. Mặt mũi ông ta co quắp lại dường như đang cố gắng đứng thẳng lên. Nhưng rất đáng tiếc, một tiếng "Bịch" vang lên, ông ta đã ngã ngồi xuống mặt đất.
Tiêu Thu Phong đã từng nói muốn phế ông ta. Giờ phút này hai chân ông ta đã bị chặt đứt gân mạch, cuộc sống sau này chỉ có thể nằm trên xe lăn.
"Mày làm Sư phụ bị thương. Tao liều mạng với mày" Hai đồ đệ đỡ Chánh Thái Huyền lên, mấy chục người phía sau đã không thể nào chịu nổi, lập tức xông tới. Một chọi một không được, bọn họ chuẩn bị ẩu đả.
Từ trước đến nay, bọn họ dưới hào quang của Chánh Thái Huyền đã được hưởng thụ vinh dự. Nhưng giờ phút này hơn trăm ánh mắt khinh thường đang nhìn tới làm bọn họ mất đi lý trí. Dù cho Chánh Thái Huyền đưa tay ra ngăn lại cũng không có ai nghe theo.
Tiêu Thu Phong nháy mắt ra hiệu, Tiểu Lục Tử hét lên. Thiết Huyết vệ đội đang lo không có cơ hội tập luyện, lúc này đã có thể ra tay, bọn họ rất vui mừng. Trong nháy mắt, cả hiện trường trở nên hỗn loạn. Hơn trăm người loạn chiến.
Cũng không phải ngay lập tức đánh ngã hết mọi người mà là tản ra khắp nơi. Mục đích duy nhất chính là phá hủy nơi này. Dù sao số người vây xem đều đã hoảng sợ lui ra, không việc gì phải ra vẻ nữa.
Tư Mã Lạc cũng đã lui đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, âm hiểm cười nói: "Thu Phong, mày ác thật đó. Bảo làm cho ông ta cả đời không thể đắc ý liền đánh cho tàn phế. Hắc hắc, bây giờ có phải chuẩn bị hủy cả nơi này?"
Tiêu Thu Phong lạnh lùng nhìn cuộc loạn chiến. Trong mắt có thêm một tia tà khí. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng nếu như bọn họ thật sự nghĩ rằng dùng một âm mưu có thể đánh bại hắn, thật đáng buồn cười.
"Loạn chiến là do bọn họ gây ra, chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi. Tư Mã, mày tận mắt nhìn thấy mà" Dù sao chuyện này cũng không có ai để ý đến. Thắng làm vua, thua làm giặc.
Nửa tiếng sau, Tiểu Lục Tử cảm thấy chơi đã đủ, thoáng dùng sức một chút. Trong trang viện đổ nát lập tức có thêm hơn mười người gãy tay đứt chân. Tin rằng không kém gì Chánh Thái Huyền. Không ai có thể cười được ai.
Đám Tiêu Thu Phong đã rời đi. Còn việc đối mặt với cảnh sát là chuyện của Tư Mã Lạc. Tư Mã Lạc là chuyên gia trời sinh, vẻ mặt đầy tức giận rất hợp với lúc này. Cùng với việc đối mặt với đám truyền thông nữa chứ.
Coi như võ hồn của nước H đã bị phá hủy, cả trang viện không còn một chỗ nào ra hồn. Nhưng tất cả sai lầm đều bị đổ lên người kẻ thua cuộc. Không thừa nhận thất bại nên dẫn đến ẩu đả, thật không xứng với danh võ giả.
Dù sao Chánh Thái Huyền coi như đã chết một nửa. Bây giờ muốn nói gì tất cả đều do Tư Mã Lạc. Hơn nữa tất cả những người vây xem đều đã thấy Chánh Thái Huyền thất bại.
Về phần ông ta sống hay chết đã không còn quan trọng. Kẻ thua cuộc không được ai chú ý đến.
Hôm sau, hình ảnh Chánh Thái Huyền bị đánh như một con chó đã truyền khắp nước H. Điều này đương nhiên cũng dựa vào các loại phương tiện truyền thông như tv, truyenfull.vn của nước H hỗ trợ.
Mà ở gần khách sạn Tiêu Thu Phong ở đã xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ. Không cần hỏi cũng biết đây là người đến giám sát bọn họ.
Chẳng qua không có ai để ý đến. Đám người Tiêu Thu Phong đang ngồi quanh một chiếc bàn. Dù sao Tư Mã Lạc mời khách không ăn thì phí phạm. Hơn nữa Tư Mã Lạc cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì hắn biết trò chơi tiếp theo càng thêm đặc sắc.
Theo cuộc điện thoại từ trong nước tới, Tư Mã Lạc biết chuyện của Chánh Thái Huyền, trong nước cũng đã biết. Nguồn:
"Thu Phong, điều mày muốn tao đã làm thỏa đáng. Tuyệt đối đủ để mày dùng" Tư Mã Lạc nói rất vui vẻ. Thật ra giờ phút này hắn mới cảm thấy sự tự chủ thật là tốt.
Những chuyện trước kia mà hắn làm đều có người đứng một bên chỉ đạo, sợ hắn đi nhầm một bước sẽ mang đến phiền phức cho gia tộc. Nhưng đến nước H, tất cả mọi chuyện ở đây hắn có thể tự mình làm chủ. Sự tự do này, hắn đã mong chờ rất nhiều năm.
"Yên tâm, người của tao cũng đã đến. Tao bảo mày tìm đối thủ, mày đã tìm được chưa?" Tiêu Thu Phong không quen thuộc với nơi này nên dù cho có giết chóc cũng phải tìm một lý do.
Tư Mã Lạc cười nói: "Đương nhiên, chuyện mày bảo tao sao dám chậm trễ. Tao tìm được rồi. Ở Seoul có hai lang, đủ để mày thi triển thân thủ"
Người quen thuộc nơi này nhất đương nhiên là đại sứ. Tư Mã Lạc đã gọi điện hỏi về các thế lực ngầm của Seoul. Thì có hai bang phái lớn nhất không ngừng chém giết lẫn nhau. Điều này không có gì là bí mật ở đất Seoul này. Cho nên đối phó với bọn họ là an toàn nhất. Hơn nữa một khi chém giết thì cho dù làm bị thương người vô tội thì cũng chỉ là chuyện rất bình thường.
Lúc này, Tiểu Lục Tử canh giữ ở bên ngoài đang đi nhanh vào. Tiểu Lục Tử nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Tiêu thiếu gia, người ở Trung Đông tới. Cô ấy là..."
Còn chưa nói xong, một thân hình tuyệt đẹp, gợi cảm đã xuất hiện. Tiêu Thu Phong cũng lấy làm kinh hãi, thật sự không nghĩ đến Ruth lại đến đây. Đi theo sau nàng là bốn nữ lính đánh thuê. Mặc dù cũng khá xinh, nhưng Tiêu Thu Phong liếc mắt một cái là nhận ra.
Tư Mã Lạc nhìn chằm chằm vào năm người phụ nữ xinh đẹp này. Mắt không hề chớp, mẹ nó, tất cả đều quá đẹp.
"Nếu như mắt của anh còn nhìn tôi như vậy, tôi đảm bảo anh ngay lập tức sẽ thành người mù" Mỹ nhân mặc dù đẹp nhưng tính cách lại không thể nào chịu nổi. Khí tức lạnh như băng mang theo vài phần uy hiếp. Nhưng không ai dám nói các nàng không làm được. Tư Mã Lạc cũng không dám.
Tiêu Thu Phong giơ tay lên, nói: "Được rồi, anh ta là bạn anh...."
Giờ phút này, Thiên Nhan Duyệt đang cẩn thận đánh giá Ruth đã kinh hãi kêu lên: "Là cô...."
Đúng vậy, Thiên Nhan Duyệt đã nhận ra. Đây hình như là người phụ nữ phương Tây mà nàng đã gặp ở Hongkong. Mặc dù hàng năm nghệ sĩ quốc tế thường xuyên đi lưu diễn các nơi, nhưng xinh đẹp như Ruth lại không có mấy. Cho nên nàng vẫn nrox.
Trên đời Ruth có thể không nghe bất cứ ai, không để ý đến ai. Nhưng lời Tiêu Thu Phong nói nàng không dám không nghe.
Từ từ bỏ kính ra, ánh mắt sắc bén của nàng hiện ra. Ruth nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tiêu Thu Phong, sự lạnh lùng đã biến thành tình cảm dịu dàng như nước.
"Ông xã, nếu là bạn của anh thì nên biết không thể trêu chọc vợ bạn. Em không thích ánh mắt đó của anh ta"
Tư Mã Lạc lúc này thật sự rất xấu hổ. Hắn đâu biết rằng vưu vật này lại là người phụ nữ của Tiêu Thu Phong. Nếu như biết, hắn không dám nhìn thêm một cái. Hắn chưa muốn chết sớm mà.
Thiên Nhan Duyệt ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Nàng nghe thấy rất rõ người phụ nữ này gọi Tiêu Thu Phong là ông xã. Chẳng lẽ ngoại trừ Liễu Yên Nguyệt, anh ấy còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay sao?
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đứng lên, dịu dàng ôm người phụ nữ này vào lòng, nhẹ nhàng cười nói: "Ruth, đó là bởi vì em càng lúc càng mê người. Là đàn ông đều muốn ngắm nhìn em"
"Em không tin. Vậy sao anh không nhìn em như vậy?" Ruth yêu kiều nói làm cho Tư Mã Lạc toát mồ hôi lạnh. Đây là người phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng vừa nãy sao?
Người so với người thật tức chết đi được. Nhiều người phụ nữ như vậy sao không có ai động tình với hắn chứ.
Tiêu Thu Phong nói nhỏ vào tai Ruth: "Bởi vì ông xã sớm đã thấy Ruth còn đẹp hơn lúc không mặc quần áo. Cho nên sức đề kháng đương nhiên sẽ khác"
Lúc nói, đôi mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa cao vút kia, ý tứ của hắn không cần nói cũng hiểu.
"Xấu xa.." Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng cái miệng nhỏ nhắn cũng đã hôn lên má hắn một cái. Mấy tháng chia lìa, nụ hôn này đã được đền bù một chút. Đối với nàng như vậy là có thể thỏa mãn rồi.
Thiên Nhan Duyệt có chút mất mát. Nàng hy vọng có một ngày người đàn ông này cũng có thể nhìn nàng như vậy.
Hai người lại một lần nữa ngồi xuống. Tư Mã Lạc có chút xấu hổ nói: "Ruth tiểu thư, xin lỗi. Nhìn cô vô lễ như vậy là tôi sai. Nhưng nếu như thời gian có quay ngược lại một lần nữa, tôi tin rằng mình cũng sẽ thất thần như vậy. Bởi vì Ruth tiểu thư xinh đẹp như một bức tranh"
Mà Thiên Nhan Duyệt cũng đã mở miệng cười: "Chị Ruth, chị còn nhớ em không?"
Ruth cười, nói: "Đương nhiên là nhớ. Em gọi là Thiên Nhan Duyệt. Chúng ta đã gặp nhau. Chỉ không ngờ lâu như vậy mà em còn không đối phó được với người đàn ông này. Hình như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã thích Thu Phong. Những người phụ nữ phương Đông các em thật sự quá rụt rè"
Hai người đàn ông đều đổ mồ hôi lạnh. Không phải phụ nữ phương Đông quá rụt rè mà sự thật là phụ nữ phương Tây quá trực tiếp.