<!-- --> Sáng sớm hôm sau, khách sạn lại có khách. Theo Tư Mã Lạc nghĩ nếu như chuyện này đã lớn đến mức không có biện pháp ỉm đi. Vậy những chính khách này có lẽ cũng nên khuất phục, đến đây bàn cách giải quyết. Nhưng rất đáng tiếc, đám người kiêu ngạo đó còn chưa nhận bài học vừa rồi.
Người đến không phải quan chức cấp cao nào mà lại là Lý Nghệ Dương – tổng giám đốc của tập đoàn Tam Tinh.
Hơn nữa hình như hắn cũng không phải đến đây để xin lỗi, mà là mang theo ân huệ đến đây, diễu võ dương oai mà đến.
"Thiên tiểu thư. Về chuyện của cô, tôi đã bỏ rất nhiều công sức. Bây giờ cảnh sát đã hủy đơn kháng cáo cô, cô lúc nào cũng có thể xuất cảnh. Cho nên tôi đặc biệt bày một bàn tiệc hy vọng cô cho phép tôi mới"
Đây cũng coi như là một loại khuất phục. Nhưng người ra mặt lại là Lý Nghệ Dương, một người không có liên hệ gì với chính phủ. Xem ra bọn họ lúc này vẫn còn muốn giữ thể diện.
Tư Mã Lạc cười nói: "Thực sự cảm ơn Lý tiên sinh đã chiếu cố đến Thiên tiểu thư. Chỉ là tôi nghe nói Thiên tiểu thư cũng không định đi. Hơn nữa nước H rất đẹp, rất nhiều danh lam thắng cảnh chưa được thưởng thức, sao có thể rời đi nhanh như vậy chứ"
Thiên Nhan Duyệt có thể không để ý đến Tư Mã Lạc, nhưng ý kiến của Tiêu Thu Phong nàng đều nghe theo. Nàng nắm tay Tiêu Thu Phong, nói: "Việc này không cần Lý tiên sinh quan tâm. Bạn trai tôi lúc nào đi thì tôi sẽ đi lúc đó. Tôi tin rằng chính phủ nước anh sẽ không trục xuất tôi chứ"
Mặt Lý Nghệ Dương xám xanh lại, nhưng hắn cười khổ nói: "Đương nhiên, đương nhiên. Thiên tiểu thư là khách từ phương xa mà đến, chúng tôi chào mừng còn không kịp. Chỉ là thời gian gần đây Seoul có đôi chút hỗn loạn nên tôi sợ Thiên tiểu thư bị tổn thương"
Người như thế này thật quá dối trá. Một tia hảo cảm cuối cùng trong đầu Tiêu Thu Phong đã không còn.
"Thực ra tôi rất muốn nói. Anh chỉ là một con chó xen vào việc người khác. Chẳng lẽ chuyện lần này cũng có quan hệ với tập đoàn Tam Tinh các anh sao. Lý Nghệ Dương, tôi khuyên anh một câu, không nên làm thuyết khách cho chính phủ. Nếu như chuyện này không có ai đứng ra gánh chịu, không trả lại sự trong sạch cho Nhan Duyệt thì sẽ càng có nhiều người nữa chết đi"
Mặt Lý Nghệ Dương đã tím tái lại. Tiêu Thu Phong không thích nói những lời khách sáo, dối trá. Những lời này rất nặng.
Người đàn ông trung niên sau lưng đã đứng ra nói: "Thiên tiểu thư, đây là chúng tôi nghĩ cho cô. Chuyện của cô càng làm càng lớn ra, ảnh hưởng đến sự yên ổn của Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi. Một khi tiến hành quân quản, sợ rằng không có ai tốt cả. Mà sự nghiệp giải trí của Thiên tiểu thư cũng hoàn toàn chấm dứt"
"Ông là gì mà đến lượt ông mở mồm ở đây" Tiêu Thu Phong tản mát ra khí tức cường đại. Một thư ký tổng giám đốc nho nhỏ mà cũng dám ra oai ở đây, thực sự quá buồn cười.
Tên thư ký đang định mở miệng phản bác, Tiêu Thu Phong đã quát: "Nếu như ông còn dám mở miệng, tôi đảm bảo ông sẽ nằm trên cáng mà đi ra khỏi đây"
Đấu võ mồm với người như thế thật sự không có hứng thú. Tiêu Thu Phong vừa uy hiếp, tên thư ký đã sợ xanh mặt. Ông ta đương nhiên biết người đàn ông này chính là người đã đánh cho Chánh Thái Huyền cả đời không đứng lên nổi. Bảo mình nằm cáng ra ngoài thật đúng là không quá khó khăn.
Lý Nghệ Dương quát: "Tiêu tiên sinh. Đây là nước H, mời anh không nên quá đáng"
"Tôi không hề quá đáng. Người không phạm tôi, tôi không phạm người. Các người đã muốn chết vậy không nên trách ai. Anh về nói cho người có thể nghe là nếu như chuyện này không có ai đứng ra gánh chịu vậy tôi sẽ làm cho Seoul có nhiều xác chết hơn nữa. Tôi cho các người thời gian ba ngày"
"Anh.... anh đây là uy hiếp...."
Tên thư ký không nhịn được mà mở miệng. Nhưng ngay lập tức "Ba" một tiếng, một bàn tay đã đánh bay người ông ta lên. Rơi vào cửa, ngã xuống, hôn mê.
Tiểu Lục Tử ở ngoài cửa chạy vào. Tiêu Thu Phong nói: "Đánh gãy chân nó, ném ra ngoài"
Tiểu Lục Tử vốn là một kẻ ưa thích bạo lực, cười tàn nhẫn. Hắn giậm chân một cái, mọi người nghe thấy tiếng "Rắc rắc". Chân người thư ký đã bị giẫm vỡ. Tiếng kêu đau đớn vang lên.
Người này vốn đã ngất nhưng bị tra tấn mà tỉnh lại. Nhưng mới kêu vài câu đã im bặt. Có lẽ là quá đau đớn nên lại hôn mê.
Nhưng không có ai thương xót cho ông ta, kéo ra khỏi khách sạn như một con chó.
"Mày có thể đi. Hy vọng lần sau mày vẫn còn can đảm xuất hiện trước mặt tao. Tập đoàn Tam Tinh, tao sẽ tặng một món quà cho các người" Những kẻ này, không còn cách nào khác là cho bọn chúng một bài học nhớ đời. Long Đằng không phải đang cần rất nhiều tài chính sao. Tập đoàn Tam Tinh chắc cũng khá giàu có, có thể mượn một chút.
Mặt Lý Nghệ Dương xám xanh. Hắn liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái hình như định nói gì đó nhưng lại cắn răng, xoay người rời đi.
Tư Mã Lạc thở dài nói: "Lão đại, mày bây giờ đã đắc tội với thằng này, hậu quả rất nghiêm trọng đó"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: "Chuyện nếu đã bắt đầu thì đương nhiên phải đạt được mục đích. Ở nơi này, tao không việc gì phải e ngại bất cứ ai" Nhưng khi Lý Nghệ Dương rời đi, xung quanh khách sạn xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ. Xem ra tập đoàn Tam Tinh quả nhiên là người phát ngôn của chính phủ.
Buổi chiều, truyền thông đưa ra tin tức, chính phủ nước H ra lệnh cấm, Seoul thi hành thiết quân luật. Tất cả các vị trí quan trọng đều có các trạm gác quân đội. Càng làm cho Tư Mã Lạc kinh hãi là tổng thống đã ra sát lệnh. Được tiến hành giết chết các phần tử gây hỗn loạn.
Mà thực hiện hành động này chính là lực lượng mạnh nhất của phủ tổng thống.
Theo tình báo mà Tư Mã Lạc nhận được, an toàn bộ có tổng cộng hơn sáu trăm người, hầu hết là cao thủ. Hơn nữa có những cao thủ là tuyển từ nước ngoài, thực lực rất cường đại. Xem ra lần này bọn họ đã dùng toàn lực. Ngoại trừ đội ngũ hơn sáu trăm người này, bọn họ còn kiêu ngạo tuyên bố hành động lần này đã được nước M ủng hộ, trợ giúp mười mấy cao thủ dị năng, toàn lực đối phó hỗn loạn ở Seoul.
Chiến ý tăng lên làm cho Tiêu Thu Phong biết, cuộc giết chóc này sẽ được tiếp tục diễn ra.
Chẳng qua hắn hứng thú với những cao thủ dị năng. Bởi vì trước khi trọng sinh, hắn từng đấu với tổ dị năng thần bí nhất nước M. Bọn họ có một lực lượng thần bí trời sinh làm cho Tiêu Thu Phong rất hứng thú. Nếu không phải có sứ mạng trong người, hắn đã tìm người để thử sức.
Nước H cho hắn cơ hội này, hắn đương nhiên phải tận lực bồi tiếp.
Chỉ là trong bầu không khí này, mấy quan chức chính phủ bị giết càng làm cho mọi người chú ý. Bởi vì những quan chức này đều dính dáng đến chuyện của Thiên Nhan Duyệt. Mà tên quan chức lên TV đưa ra bằng chứng Thiên Nhan Duyệt đưa hối lộ đã bị người ta giết ngay ở trên giường cùng tình nhân của hắn.
Không khí khủng bố đã trở nên trầm trọng. Những lời của tổng thổng hình như không có chút hiệu quả gì. Không ít quan chức đã bắt đầu lên TV phát biểu mình không có liên hệ gì với việc đó. Quan trọng hơn là yêu cầu điều tra lại chuyện này một lần nữa.
Mà đảng đối lập càng mượn vụ việc này để bắt đầu đả kích chính phủ nội các. Bọn họ tuyên bố muốn điều tra dân ý, tiến hành bầu cử trước thời hạn. Đối với bọn họ mà nói, bất cứ cơ hội nào có thể đả kích đối thủ đều không thể bỏ qua. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vinh dự của quốc gia cũng phải chờ sau khi bọn họ lên nắm quyền mới có thể lo lắng.
Tất cả quan chức chính phủ không xuất hiện, nhưng thật ra đảng đối lập đã phái đại biểu đến thương lượng với Tư Mã Lạc. Tiêu Thu Phong không có hứng thú gì với chuyện này. Nếu như nước H không quá đáng, hắn cũng không giết chóc như vậy.
Mà giờ phút này bọn họ lại không nhận sai, càng làm cho sát khí thêm nồng nặc.
Đám người Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã nhận được tin tức, đang chạy đến Seoul, bọn họ đều biết ngay cả Mị Ảnh mà còn không có tác dụng bao nhiêu thì chuyện lần này đương nhiên không còn nhỏ nữa. Lần này phải điều động tinh anh đến Seoul.
"Lão đại, mày không cần nhìn tao với ánh mắt như vậy. Dù sao có một số việc, mày muốn như thế này cứ làm như vậy. Tao chỉ tò mò một chút thôi. Cùng lắm tao cung cấp thêm một ít vũ khí nữa. Dù sao chúng ta bây giờ đang là đồng bọn mà"
Đảng đối lập đã cung cấp khá nhiều tư liệu, hơn nữa ngoại trừ tiền và vật chất thậm chí còn có thể cung cấp súng ống. Bọn họ chỉ có một mục đích đó là làm cho chính phủ hiện nay mất đi tín nhiệm của dân chúng. Phải thành lập chính phủ tạm thời, giành lấy quyền tổng thống.
Về phần dùng phương pháp gì, bọn họ không quan tâm.
"Được rồi, nói cho mày một truyện cười. Tập đoàn Tam Tinh không ngờ lại là một ngành bí mật của chính phủ. Bọn họ làm việc cho tổng thống giống như ăn trộm gà trộm chó vậy. Chuyên môn sưu tầm tin tức tình báo ở nước ngoài, tiến hành thẩm thấu từ nhiều phương diện. Tin tức này rất quan trọng, tao đã báo về nước, để trong nước tiến hành giám sát mọi hoạt động của tập đoàn Tam Tinh"
Tiêu Thu Phong cười nhạt, nói: "Nếu như bọn họ muốn hợp tác vậy cần phải có một lời hứa"
Sáng sớm hôm sau, khách sạn lại có khách. Theo Tư Mã Lạc nghĩ nếu như chuyện này đã lớn đến mức không có biện pháp ỉm đi. Vậy những chính khách này có lẽ cũng nên khuất phục, đến đây bàn cách giải quyết. Nhưng rất đáng tiếc, đám người kiêu ngạo đó còn chưa nhận bài học vừa rồi.
Người đến không phải quan chức cấp cao nào mà lại là Lý Nghệ Dương – tổng giám đốc của tập đoàn Tam Tinh.
Hơn nữa hình như hắn cũng không phải đến đây để xin lỗi, mà là mang theo ân huệ đến đây, diễu võ dương oai mà đến.
"Thiên tiểu thư. Về chuyện của cô, tôi đã bỏ rất nhiều công sức. Bây giờ cảnh sát đã hủy đơn kháng cáo cô, cô lúc nào cũng có thể xuất cảnh. Cho nên tôi đặc biệt bày một bàn tiệc hy vọng cô cho phép tôi mới"
Đây cũng coi như là một loại khuất phục. Nhưng người ra mặt lại là Lý Nghệ Dương, một người không có liên hệ gì với chính phủ. Xem ra bọn họ lúc này vẫn còn muốn giữ thể diện.
Tư Mã Lạc cười nói: "Thực sự cảm ơn Lý tiên sinh đã chiếu cố đến Thiên tiểu thư. Chỉ là tôi nghe nói Thiên tiểu thư cũng không định đi. Hơn nữa nước H rất đẹp, rất nhiều danh lam thắng cảnh chưa được thưởng thức, sao có thể rời đi nhanh như vậy chứ"
Thiên Nhan Duyệt có thể không để ý đến Tư Mã Lạc, nhưng ý kiến của Tiêu Thu Phong nàng đều nghe theo. Nàng nắm tay Tiêu Thu Phong, nói: "Việc này không cần Lý tiên sinh quan tâm. Bạn trai tôi lúc nào đi thì tôi sẽ đi lúc đó. Tôi tin rằng chính phủ nước anh sẽ không trục xuất tôi chứ"
Mặt Lý Nghệ Dương xám xanh lại, nhưng hắn cười khổ nói: "Đương nhiên, đương nhiên. Thiên tiểu thư là khách từ phương xa mà đến, chúng tôi chào mừng còn không kịp. Chỉ là thời gian gần đây Seoul có đôi chút hỗn loạn nên tôi sợ Thiên tiểu thư bị tổn thương"
Người như thế này thật quá dối trá. Một tia hảo cảm cuối cùng trong đầu Tiêu Thu Phong đã không còn.
"Thực ra tôi rất muốn nói. Anh chỉ là một con chó xen vào việc người khác. Chẳng lẽ chuyện lần này cũng có quan hệ với tập đoàn Tam Tinh các anh sao. Lý Nghệ Dương, tôi khuyên anh một câu, không nên làm thuyết khách cho chính phủ. Nếu như chuyện này không có ai đứng ra gánh chịu, không trả lại sự trong sạch cho Nhan Duyệt thì sẽ càng có nhiều người nữa chết đi"
Mặt Lý Nghệ Dương đã tím tái lại. Tiêu Thu Phong không thích nói những lời khách sáo, dối trá. Những lời này rất nặng.
Người đàn ông trung niên sau lưng đã đứng ra nói: "Thiên tiểu thư, đây là chúng tôi nghĩ cho cô. Chuyện của cô càng làm càng lớn ra, ảnh hưởng đến sự yên ổn của Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi. Một khi tiến hành quân quản, sợ rằng không có ai tốt cả. Mà sự nghiệp giải trí của Thiên tiểu thư cũng hoàn toàn chấm dứt"
"Ông là gì mà đến lượt ông mở mồm ở đây" Tiêu Thu Phong tản mát ra khí tức cường đại. Một thư ký tổng giám đốc nho nhỏ mà cũng dám ra oai ở đây, thực sự quá buồn cười.
Tên thư ký đang định mở miệng phản bác, Tiêu Thu Phong đã quát: "Nếu như ông còn dám mở miệng, tôi đảm bảo ông sẽ nằm trên cáng mà đi ra khỏi đây"
Đấu võ mồm với người như thế thật sự không có hứng thú. Tiêu Thu Phong vừa uy hiếp, tên thư ký đã sợ xanh mặt. Ông ta đương nhiên biết người đàn ông này chính là người đã đánh cho Chánh Thái Huyền cả đời không đứng lên nổi. Bảo mình nằm cáng ra ngoài thật đúng là không quá khó khăn.
Lý Nghệ Dương quát: "Tiêu tiên sinh. Đây là nước H, mời anh không nên quá đáng"
"Tôi không hề quá đáng. Người không phạm tôi, tôi không phạm người. Các người đã muốn chết vậy không nên trách ai. Anh về nói cho người có thể nghe là nếu như chuyện này không có ai đứng ra gánh chịu vậy tôi sẽ làm cho Seoul có nhiều xác chết hơn nữa. Tôi cho các người thời gian ba ngày"
"Anh.... anh đây là uy hiếp...."
Tên thư ký không nhịn được mà mở miệng. Nhưng ngay lập tức "Ba" một tiếng, một bàn tay đã đánh bay người ông ta lên. Rơi vào cửa, ngã xuống, hôn mê.
Tiểu Lục Tử ở ngoài cửa chạy vào. Tiêu Thu Phong nói: "Đánh gãy chân nó, ném ra ngoài"
Tiểu Lục Tử vốn là một kẻ ưa thích bạo lực, cười tàn nhẫn. Hắn giậm chân một cái, mọi người nghe thấy tiếng "Rắc rắc". Chân người thư ký đã bị giẫm vỡ. Tiếng kêu đau đớn vang lên.
Người này vốn đã ngất nhưng bị tra tấn mà tỉnh lại. Nhưng mới kêu vài câu đã im bặt. Có lẽ là quá đau đớn nên lại hôn mê.
Nhưng không có ai thương xót cho ông ta, kéo ra khỏi khách sạn như một con chó.
"Mày có thể đi. Hy vọng lần sau mày vẫn còn can đảm xuất hiện trước mặt tao. Tập đoàn Tam Tinh, tao sẽ tặng một món quà cho các người" Những kẻ này, không còn cách nào khác là cho bọn chúng một bài học nhớ đời. Long Đằng không phải đang cần rất nhiều tài chính sao. Tập đoàn Tam Tinh chắc cũng khá giàu có, có thể mượn một chút.
Mặt Lý Nghệ Dương xám xanh. Hắn liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái hình như định nói gì đó nhưng lại cắn răng, xoay người rời đi.
Tư Mã Lạc thở dài nói: "Lão đại, mày bây giờ đã đắc tội với thằng này, hậu quả rất nghiêm trọng đó"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: "Chuyện nếu đã bắt đầu thì đương nhiên phải đạt được mục đích. Ở nơi này, tao không việc gì phải e ngại bất cứ ai" Nhưng khi Lý Nghệ Dương rời đi, xung quanh khách sạn xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ. Xem ra tập đoàn Tam Tinh quả nhiên là người phát ngôn của chính phủ.
Buổi chiều, truyền thông đưa ra tin tức, chính phủ nước H ra lệnh cấm, Seoul thi hành thiết quân luật. Tất cả các vị trí quan trọng đều có các trạm gác quân đội. Càng làm cho Tư Mã Lạc kinh hãi là tổng thống đã ra sát lệnh. Được tiến hành giết chết các phần tử gây hỗn loạn.
Mà thực hiện hành động này chính là lực lượng mạnh nhất của phủ tổng thống.
Theo tình báo mà Tư Mã Lạc nhận được, an toàn bộ có tổng cộng hơn sáu trăm người, hầu hết là cao thủ. Hơn nữa có những cao thủ là tuyển từ nước ngoài, thực lực rất cường đại. Xem ra lần này bọn họ đã dùng toàn lực. Ngoại trừ đội ngũ hơn sáu trăm người này, bọn họ còn kiêu ngạo tuyên bố hành động lần này đã được nước M ủng hộ, trợ giúp mười mấy cao thủ dị năng, toàn lực đối phó hỗn loạn ở Seoul.
Chiến ý tăng lên làm cho Tiêu Thu Phong biết, cuộc giết chóc này sẽ được tiếp tục diễn ra.
Chẳng qua hắn hứng thú với những cao thủ dị năng. Bởi vì trước khi trọng sinh, hắn từng đấu với tổ dị năng thần bí nhất nước M. Bọn họ có một lực lượng thần bí trời sinh làm cho Tiêu Thu Phong rất hứng thú. Nếu không phải có sứ mạng trong người, hắn đã tìm người để thử sức.
Nước H cho hắn cơ hội này, hắn đương nhiên phải tận lực bồi tiếp.
Chỉ là trong bầu không khí này, mấy quan chức chính phủ bị giết càng làm cho mọi người chú ý. Bởi vì những quan chức này đều dính dáng đến chuyện của Thiên Nhan Duyệt. Mà tên quan chức lên TV đưa ra bằng chứng Thiên Nhan Duyệt đưa hối lộ đã bị người ta giết ngay ở trên giường cùng tình nhân của hắn.
Không khí khủng bố đã trở nên trầm trọng. Những lời của tổng thổng hình như không có chút hiệu quả gì. Không ít quan chức đã bắt đầu lên TV phát biểu mình không có liên hệ gì với việc đó. Quan trọng hơn là yêu cầu điều tra lại chuyện này một lần nữa.
Mà đảng đối lập càng mượn vụ việc này để bắt đầu đả kích chính phủ nội các. Bọn họ tuyên bố muốn điều tra dân ý, tiến hành bầu cử trước thời hạn. Đối với bọn họ mà nói, bất cứ cơ hội nào có thể đả kích đối thủ đều không thể bỏ qua. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vinh dự của quốc gia cũng phải chờ sau khi bọn họ lên nắm quyền mới có thể lo lắng.
Tất cả quan chức chính phủ không xuất hiện, nhưng thật ra đảng đối lập đã phái đại biểu đến thương lượng với Tư Mã Lạc. Tiêu Thu Phong không có hứng thú gì với chuyện này. Nếu như nước H không quá đáng, hắn cũng không giết chóc như vậy.
Mà giờ phút này bọn họ lại không nhận sai, càng làm cho sát khí thêm nồng nặc.
Đám người Lý Cường Binh và Thiết Trụ đã nhận được tin tức, đang chạy đến Seoul, bọn họ đều biết ngay cả Mị Ảnh mà còn không có tác dụng bao nhiêu thì chuyện lần này đương nhiên không còn nhỏ nữa. Lần này phải điều động tinh anh đến Seoul.
"Lão đại, mày không cần nhìn tao với ánh mắt như vậy. Dù sao có một số việc, mày muốn như thế này cứ làm như vậy. Tao chỉ tò mò một chút thôi. Cùng lắm tao cung cấp thêm một ít vũ khí nữa. Dù sao chúng ta bây giờ đang là đồng bọn mà"
Đảng đối lập đã cung cấp khá nhiều tư liệu, hơn nữa ngoại trừ tiền và vật chất thậm chí còn có thể cung cấp súng ống. Bọn họ chỉ có một mục đích đó là làm cho chính phủ hiện nay mất đi tín nhiệm của dân chúng. Phải thành lập chính phủ tạm thời, giành lấy quyền tổng thống.
Về phần dùng phương pháp gì, bọn họ không quan tâm.
"Được rồi, nói cho mày một truyện cười. Tập đoàn Tam Tinh không ngờ lại là một ngành bí mật của chính phủ. Bọn họ làm việc cho tổng thống giống như ăn trộm gà trộm chó vậy. Chuyên môn sưu tầm tin tức tình báo ở nước ngoài, tiến hành thẩm thấu từ nhiều phương diện. Tin tức này rất quan trọng, tao đã báo về nước, để trong nước tiến hành giám sát mọi hoạt động của tập đoàn Tam Tinh"
Tiêu Thu Phong cười nhạt, nói: "Nếu như bọn họ muốn hợp tác vậy cần phải có một lời hứa"