<!-- --> Tiêu Thu Phong cũng không phải không nghĩ sẽ từ chối, nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau, trong nháy mắt hoảng hốt, trong mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát. Mộng Thanh Linh đã dựa đầu vào hắn, sự mềm mại ai oán trong vẻ tiều tụy làm người ta không thể nào kháng lại.
Nói là ôm không bằng dựa vào. Tiêu Thu Phong không dám giơ tay lên, hai người dựa vào nhau, từ xa nhìn lại giống như một đôi tình nhân đứng dưới mưa, thật hạnh phúc, thật tình cảm. Nhưng Tiêu Thu Phong lại biết bọn họ không nói gì hết.
Cách đó không xa, đám Dạ Ưng và Túy Quỷ cũng đã tới, mấy người thu thập đám đặc công xung quanh, đứng một bên chờ đợi, không dám phá vỡ hai người. Dạ Ưng cũng không rõ, Tiêu Thu Phong bảo hắn vội vàng chạy đến công viên này, chẳng lẽ chỉ vì đuổi đi đám nhìn trộm, để hắn thoải mái yêu đương sao?
Mặc dù không thấy khuôn mặt của cô gái kia, nhưng với nhãn lực của Dạ Ưng đương nhiên có thể nhận ra dáng người đó tuyệt đối không phải người phụ nữ nào mà Tiêu Thu Phong đang có.
"Này, hắn có lầm không vậy. Lão Đại cũng không thể dùng việc công làm việc tư chứ, trộm tình cũng không nên bảo chúng ta làm vệ sĩ chứ. Không được, tao phải đi hỏi"
Dâm Tặc luôn là người táo bạo nhất. Nhưng chưa kịp di chuyển đã bị Túy Quỷ kéo lại: "Dâm Tặc, nếu mày muốn tìm chết thì cứ việc, đừng nói tao không nhắc mày"
"Mẹ, có gì đặc biệt chứ, tao sợ hắn sao. Một thằng ăn chơi trác táng, cứu tao một mạng liền bắt tao đi theo xách giầy sao, tao cho hắn đẹp mắt" Dâm Tặc ra vẻ khinh thường, tránh khỏi sự ngăn cản của Túy Quỷ, định tiến lên hỏi rõ ràng.
Mắt Dạ Ưng lóe lên, quát với Dâm Tặc: "Câm mồm, mày là đồ con lợn. Mày cho rằng mình có thể qua khỏi cửa hai lão già kia sao, không biết tự lượng sức"
Từ trước đến nay, bốn cao thủ Long Tổ sau khi Ảnh Tử hy sinh đều do Dạ Ưng cầm đầu. Mặc dù Dạ Ưng luôn xử lý công bằng, chưa bao giờ lấy thân phận Lão Đại đè người, nhưng trên người hắn có một cỗ uy nghiêm. Lúc này hắn quát lên, làm cho Dâm Tặc ngẩn người.
Túy Quỷ uống một ngụm rượu lớn, nói: "Nó đã muốn mất mặt, chúng ta việc gì phải để ý. Có chút người, còn có thể cho rằng chúng ta có ý khác?"
Dâm Tặc cuối cùng vẫn không động nữa, nhưng có chút không phục nói: "Hai lão già đó thực kỳ quái, trời mưa mà đến công viên đi dạo, đầu óc có vấn đề. Tao thấy chẳng có gì đặc biệt cả"
Túy Quỷ say rượu nhưng đầu rất thanh tĩnh: "Dâm Tặc, tao có thể cá với mày, hai lão già đó, người nào cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của mày, tao cũng không kỳ quái. Tao bây giờ chỉ lạ là cô gái mà Thu Phong ôm là thế nào mà có cao thủ này làm vệ sĩ"
Dạ Ưng không nói gì chỉ đứng lẳng lặng ở đó nhìn hai lão già kia. Hắn không nghĩ gì. Cho dù bị Tiêu Thu Phong gọi tới nơi này khi đang mưa, hắn cũng sẽ không hề oán hận. Bởi vì bọn họ cảm nhận được cao thủ rất đáng sợ.
Mộng Thanh Linh hình như đã quên hết tất cả, từ từ nhắm mắt lại, sau đó chìm vào trong ảo tưởng. Những chuyện năm đó lại trở về, hơn nữa lại rất chân thật.
Nhưng hắn đã đi, vĩnh viễn rời xa nàng.
"Đừng... đừng đi" mộng đẹp đến cuối cùng đã biến mất. Mộng Thanh Linh vẫn chưa từ trong ảo tưởng tỉnh lại, đột nhiên nàng cầm lấy tay Tiêu Thu Phong, lớn tiếng kêu lên.
"Thằng ranh đó thật biết tán gái, trong nhà bao cô, bên ngoài lại còn có nữa. Cô gái này nhìn qua cũng là cực phẩm" Thân thủ tuy kém, nhưng đánh giá các cô gái, Dâm Tặc còn không quá kém. Điểm này Túy Quỷ và Dạ Ưng rất tin, nên không phản đối.
Tiêu Thu Phong cả kinh, vội vàng ôm lấy vai Mộng Thanh Linh, lắc lắc: "Mộng tiểu thư, Mộng tiểu thư"
Trong đôi mắt đẹp của nàng, nước mặt một lần nữa hiện ra, nhưng giọng nói của Tiêu Thu Phong đã làm nàng thức tỉnh. Nàng từ từ trở nên tỉnh táo: "Xin lỗi, Tiêu thiếu gia, thật sự xin lỗi, tôi hình như có một giấc mộng, anh không sao chứ"
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Không có việc gì, chẳng qua có thể thấy Mộng tiểu thư hình như không quá thoải mái, có phải gặp ác mộng không. Xem ra là tôi không đúng, ngay cả mỹ nữ ở bên cạnh cũng gặp ác mộng"
Mộng Thanh Linh ngẩng đầu lên, khuôn mặt rất buồn bã từ từ giảm đi, nói: "Tiêu thiếu gia hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan đến anh. Hôm nay cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cùng tôi đứng trong mưa, làm cho tôi có thể vĩnh viễn chôn vùi tình cảm đó, vậy là đủ rồi, đã đủ rồi"
Quay mặt đi, Mộng Thanh Linh lại nhìn về phía bờ biển, trông rất bi thương.
Trong lòng Tiêu Thu Phong có chút nuối tiếc, cô gái này hình như có tâm sự trong lòng. Mà hắn lại không phải đối tượng nàng có thể thổ lộ. Hắn rất hâm mộ người đàn ông kia, có thể trở thành người đàn ông của Kinh trung nhất mộng.
"Tiêu thiếu gia, anh tìm tôi có việc gì?" Giấc mơ đã hết, Mộng Thanh Linh đã chôn sâu tâm trạng vào trong lòng, khi nàng quay đầu lại, nàng chính là Mộng Thanh Linh trước đây, toàn thân tràn ngập sự dịu dàng và tự tin, ánh mắt lanh lợi làm cho người ta thấy đúng là Kinh trung nhất mộng.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Đứng bên cô dưới mưa lâu như vậy, sau đó lại cho cô dựa lâu như vậy. Mộng tiểu thư, tôi bây giờ có thể nhờ cô giúp một chút không?"
Trên mặt nàng đột nhiên hiện lên nụ cười rất đáng yêu, nói: "Tiêu đại thiếu gia, Mộng Thanh Linh tôi cho anh đến gần mình, anh lại coi đó là một ân tình, chẳng lẽ Tiêu thiếu gia chưa bao giờ cảm thấy đó là diễm phúc sao, thật sự tính ra thì phải là anh nợ tôi mới đúng"
Dù là Mộng Thanh Linh lanh lợi, Phượng Hề bá đạo, các nàng cuối cùng vẫn là phụ nữ. Phụ nữ đều rất dễ thay đổi, nếu như không phải Tiêu Thu Phong vừa tự mình thể nghiệm qua, không ai tin rằng Mộng Thanh Linh lại có lúc buồn đau như vừa nãy.
"Mộng tiểu thư, dù là ai nợ ai, tôi tìm cô đương nhiên có mục đích mà đến. Cô cũng có thể biết, Đông Nam bây giờ đã không an toàn. Thân phận của ông ta, ảnh hưởng thực sự quá lớn. Hy vọng cô có thể nói cho tôi biết ông ta đang ở đâu. Tôi được người ủy thác tìm ông ta, và phải bảo vệ ông ta"
Mộng Thanh Linh trở nên thần bí, nói: "Tiêu thiếu gia, chuyện này tôi không thể giúp được anh. Anh cũng biết thân phận của người có ảnh hưởng quá lớn. Vậy cũng nên biết hành tung của ông không thể để cho bất cứ ai biết"
Tiêu Thu Phong đương nhiên biết. Với thân phận của hắn không thể nào làm cho người phụ nữ này chấp nhận. Nhưng thành viên Long Tổ thì có thể. Đưa tay chỉ vào ba người cách đó không xa, hắn còn nói thêm: "Mộng tiểu thư, cô nhìn bọn họ kìa. Long Tổ Dạ Ưng, Túy Quỷ, còn có Dâm Tặc. Bọn họ đều đang ở đây, tôi không cần cô nói ra vị trí, chỉ cần cô mang ba người bọn họ về, tôi coi như hoàn thành sứ mệnh"
Mộng Thanh Linh khẽ cười một tiếng, nói: "Xem ra, anh quan hệ rất rộng, ngay cả mấy đại cao thủ của Long Tổ cũng là bạn của anh. Yên tâm, tôi biết mấy người này, tôi tin bọn họ. Chẳng qua anh muốn tôi dẫn bọn họ về, phải xem anh có bao nhiêu bản lĩnh"
"Cô muốn tôi làm gì?"
"Nghe nói thân thủ của anh rất lợi hại. Như vậy đi, đánh bại hai bá bá của tôi, tôi dẫn bọn họ về. Nhớ là không được làm bọn họ bị thương" Mộng Thanh Linh rõ ràng không cho hắn cơ hội từ chối, vừa nói liền xoay người giống như chuẩn bị rời đi.
Mà hắn vừa định tiến lên, hai lão già đã ngăn hắn lại.
"Nếu như anh không có bản lĩnh đó, tôi sẽ rời đi. Tiêu thiếu gia, hẹn gặp lại" Thật không có đạo lý, không có lý do, giống như thật sự không thể không đánh. Tiêu Thu Phong thật sự không thể nghĩ ra, với tính cách cao quý của Kinh trung nhất mộng, không có lý do gì mà lại giống như một cô bé ép hắn làm chuyện ngây thơ này. Hơn nữa làm cho hắn không thể không làm. Bởi vì bỏ qua cơ hội này, hắn không biết còn có khả năng tìm được lão miêu không.
Dạ Ưng bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Túy Quỷ, hình như có trò hay để xem. Tao bây giờ thực sự muốn biết Thu Phong mạnh như thế nào"
"Ngoại trừ điều này, tao càng muốn biết hai lão già này là ai?" Đó là giọng của Túy Quỷ.
Nhưng Dâm Tặc ngơ ngác không mở miệng nói gì, người này luôn luôn nói trước không ngờ lại không có một lời nào. Hai người quay đầu lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cô gái kia không chớp mắt.
"Không sai, không sai, chính là cô ấy, bọn mày cẩn thận một chút, cô ấy chính là Kinh trung nhất mộng"
Túy Quỷ cả kinh, vừa nãy thật sự không quá chú ý, cô gái này đúng là Kinh trung nhất mộng Mộng Thanh Linh. Chỉ là lúc này quần áo đã bị ướt, mái tóc đen che khuất một bên mặt, không còn phong thái như ngày thường. Chủ yếu nhất chính là bọn họ không giống Dâm Tặc, chưa bao giờ quá cẩn thận nhìn một cô gái.
Tim Dạ Ưng đập mạnh, nói: "Tao hiểu rồi, Mộng Thanh Linh nhất định biết vị trí của thủ trưởng. Bọn mày chắc cũng đã nghe truyền thuyết kia. Có lẽ lúc này Mộng Thanh Linh cùng thủ trưởng đến Đông Nam. Thu Phong đúng là có biện pháp, không ngờ biết xuống tay từ cô ta" Thấy hai người vui mừng như vậy, Dâm Tặc tức giận nói: "Thằng ranh xấu xa đó, đoạt Vũ công chúa không nói, lại đoạt em Thiên Nhan Duyệt, bây giờ còn đoạt ngay cả Kinh thành nhất mộng trong lòng tao. Tao nguyền rủa hắn, lát nữa bị đánh thành đầu heo"
Tiêu Thu Phong cũng không phải không nghĩ sẽ từ chối, nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau, trong nháy mắt hoảng hốt, trong mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát. Mộng Thanh Linh đã dựa đầu vào hắn, sự mềm mại ai oán trong vẻ tiều tụy làm người ta không thể nào kháng lại.
Nói là ôm không bằng dựa vào. Tiêu Thu Phong không dám giơ tay lên, hai người dựa vào nhau, từ xa nhìn lại giống như một đôi tình nhân đứng dưới mưa, thật hạnh phúc, thật tình cảm. Nhưng Tiêu Thu Phong lại biết bọn họ không nói gì hết.
Cách đó không xa, đám Dạ Ưng và Túy Quỷ cũng đã tới, mấy người thu thập đám đặc công xung quanh, đứng một bên chờ đợi, không dám phá vỡ hai người. Dạ Ưng cũng không rõ, Tiêu Thu Phong bảo hắn vội vàng chạy đến công viên này, chẳng lẽ chỉ vì đuổi đi đám nhìn trộm, để hắn thoải mái yêu đương sao?
Mặc dù không thấy khuôn mặt của cô gái kia, nhưng với nhãn lực của Dạ Ưng đương nhiên có thể nhận ra dáng người đó tuyệt đối không phải người phụ nữ nào mà Tiêu Thu Phong đang có.
"Này, hắn có lầm không vậy. Lão Đại cũng không thể dùng việc công làm việc tư chứ, trộm tình cũng không nên bảo chúng ta làm vệ sĩ chứ. Không được, tao phải đi hỏi"
Dâm Tặc luôn là người táo bạo nhất. Nhưng chưa kịp di chuyển đã bị Túy Quỷ kéo lại: "Dâm Tặc, nếu mày muốn tìm chết thì cứ việc, đừng nói tao không nhắc mày"
"Mẹ, có gì đặc biệt chứ, tao sợ hắn sao. Một thằng ăn chơi trác táng, cứu tao một mạng liền bắt tao đi theo xách giầy sao, tao cho hắn đẹp mắt" Dâm Tặc ra vẻ khinh thường, tránh khỏi sự ngăn cản của Túy Quỷ, định tiến lên hỏi rõ ràng.
Mắt Dạ Ưng lóe lên, quát với Dâm Tặc: "Câm mồm, mày là đồ con lợn. Mày cho rằng mình có thể qua khỏi cửa hai lão già kia sao, không biết tự lượng sức"
Từ trước đến nay, bốn cao thủ Long Tổ sau khi Ảnh Tử hy sinh đều do Dạ Ưng cầm đầu. Mặc dù Dạ Ưng luôn xử lý công bằng, chưa bao giờ lấy thân phận Lão Đại đè người, nhưng trên người hắn có một cỗ uy nghiêm. Lúc này hắn quát lên, làm cho Dâm Tặc ngẩn người.
Túy Quỷ uống một ngụm rượu lớn, nói: "Nó đã muốn mất mặt, chúng ta việc gì phải để ý. Có chút người, còn có thể cho rằng chúng ta có ý khác?"
Dâm Tặc cuối cùng vẫn không động nữa, nhưng có chút không phục nói: "Hai lão già đó thực kỳ quái, trời mưa mà đến công viên đi dạo, đầu óc có vấn đề. Tao thấy chẳng có gì đặc biệt cả"
Túy Quỷ say rượu nhưng đầu rất thanh tĩnh: "Dâm Tặc, tao có thể cá với mày, hai lão già đó, người nào cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của mày, tao cũng không kỳ quái. Tao bây giờ chỉ lạ là cô gái mà Thu Phong ôm là thế nào mà có cao thủ này làm vệ sĩ"
Dạ Ưng không nói gì chỉ đứng lẳng lặng ở đó nhìn hai lão già kia. Hắn không nghĩ gì. Cho dù bị Tiêu Thu Phong gọi tới nơi này khi đang mưa, hắn cũng sẽ không hề oán hận. Bởi vì bọn họ cảm nhận được cao thủ rất đáng sợ.
Mộng Thanh Linh hình như đã quên hết tất cả, từ từ nhắm mắt lại, sau đó chìm vào trong ảo tưởng. Những chuyện năm đó lại trở về, hơn nữa lại rất chân thật.
Nhưng hắn đã đi, vĩnh viễn rời xa nàng. Nguồn:
"Đừng... đừng đi" mộng đẹp đến cuối cùng đã biến mất. Mộng Thanh Linh vẫn chưa từ trong ảo tưởng tỉnh lại, đột nhiên nàng cầm lấy tay Tiêu Thu Phong, lớn tiếng kêu lên.
"Thằng ranh đó thật biết tán gái, trong nhà bao cô, bên ngoài lại còn có nữa. Cô gái này nhìn qua cũng là cực phẩm" Thân thủ tuy kém, nhưng đánh giá các cô gái, Dâm Tặc còn không quá kém. Điểm này Túy Quỷ và Dạ Ưng rất tin, nên không phản đối.
Tiêu Thu Phong cả kinh, vội vàng ôm lấy vai Mộng Thanh Linh, lắc lắc: "Mộng tiểu thư, Mộng tiểu thư"
Trong đôi mắt đẹp của nàng, nước mặt một lần nữa hiện ra, nhưng giọng nói của Tiêu Thu Phong đã làm nàng thức tỉnh. Nàng từ từ trở nên tỉnh táo: "Xin lỗi, Tiêu thiếu gia, thật sự xin lỗi, tôi hình như có một giấc mộng, anh không sao chứ"
Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Không có việc gì, chẳng qua có thể thấy Mộng tiểu thư hình như không quá thoải mái, có phải gặp ác mộng không. Xem ra là tôi không đúng, ngay cả mỹ nữ ở bên cạnh cũng gặp ác mộng"
Mộng Thanh Linh ngẩng đầu lên, khuôn mặt rất buồn bã từ từ giảm đi, nói: "Tiêu thiếu gia hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan đến anh. Hôm nay cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cùng tôi đứng trong mưa, làm cho tôi có thể vĩnh viễn chôn vùi tình cảm đó, vậy là đủ rồi, đã đủ rồi"
Quay mặt đi, Mộng Thanh Linh lại nhìn về phía bờ biển, trông rất bi thương.
Trong lòng Tiêu Thu Phong có chút nuối tiếc, cô gái này hình như có tâm sự trong lòng. Mà hắn lại không phải đối tượng nàng có thể thổ lộ. Hắn rất hâm mộ người đàn ông kia, có thể trở thành người đàn ông của Kinh trung nhất mộng.
"Tiêu thiếu gia, anh tìm tôi có việc gì?" Giấc mơ đã hết, Mộng Thanh Linh đã chôn sâu tâm trạng vào trong lòng, khi nàng quay đầu lại, nàng chính là Mộng Thanh Linh trước đây, toàn thân tràn ngập sự dịu dàng và tự tin, ánh mắt lanh lợi làm cho người ta thấy đúng là Kinh trung nhất mộng.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Đứng bên cô dưới mưa lâu như vậy, sau đó lại cho cô dựa lâu như vậy. Mộng tiểu thư, tôi bây giờ có thể nhờ cô giúp một chút không?"
Trên mặt nàng đột nhiên hiện lên nụ cười rất đáng yêu, nói: "Tiêu đại thiếu gia, Mộng Thanh Linh tôi cho anh đến gần mình, anh lại coi đó là một ân tình, chẳng lẽ Tiêu thiếu gia chưa bao giờ cảm thấy đó là diễm phúc sao, thật sự tính ra thì phải là anh nợ tôi mới đúng"
Dù là Mộng Thanh Linh lanh lợi, Phượng Hề bá đạo, các nàng cuối cùng vẫn là phụ nữ. Phụ nữ đều rất dễ thay đổi, nếu như không phải Tiêu Thu Phong vừa tự mình thể nghiệm qua, không ai tin rằng Mộng Thanh Linh lại có lúc buồn đau như vừa nãy.
"Mộng tiểu thư, dù là ai nợ ai, tôi tìm cô đương nhiên có mục đích mà đến. Cô cũng có thể biết, Đông Nam bây giờ đã không an toàn. Thân phận của ông ta, ảnh hưởng thực sự quá lớn. Hy vọng cô có thể nói cho tôi biết ông ta đang ở đâu. Tôi được người ủy thác tìm ông ta, và phải bảo vệ ông ta"
Mộng Thanh Linh trở nên thần bí, nói: "Tiêu thiếu gia, chuyện này tôi không thể giúp được anh. Anh cũng biết thân phận của người có ảnh hưởng quá lớn. Vậy cũng nên biết hành tung của ông không thể để cho bất cứ ai biết"
Tiêu Thu Phong đương nhiên biết. Với thân phận của hắn không thể nào làm cho người phụ nữ này chấp nhận. Nhưng thành viên Long Tổ thì có thể. Đưa tay chỉ vào ba người cách đó không xa, hắn còn nói thêm: "Mộng tiểu thư, cô nhìn bọn họ kìa. Long Tổ Dạ Ưng, Túy Quỷ, còn có Dâm Tặc. Bọn họ đều đang ở đây, tôi không cần cô nói ra vị trí, chỉ cần cô mang ba người bọn họ về, tôi coi như hoàn thành sứ mệnh"
Mộng Thanh Linh khẽ cười một tiếng, nói: "Xem ra, anh quan hệ rất rộng, ngay cả mấy đại cao thủ của Long Tổ cũng là bạn của anh. Yên tâm, tôi biết mấy người này, tôi tin bọn họ. Chẳng qua anh muốn tôi dẫn bọn họ về, phải xem anh có bao nhiêu bản lĩnh"
"Cô muốn tôi làm gì?"
"Nghe nói thân thủ của anh rất lợi hại. Như vậy đi, đánh bại hai bá bá của tôi, tôi dẫn bọn họ về. Nhớ là không được làm bọn họ bị thương" Mộng Thanh Linh rõ ràng không cho hắn cơ hội từ chối, vừa nói liền xoay người giống như chuẩn bị rời đi.
Mà hắn vừa định tiến lên, hai lão già đã ngăn hắn lại.
"Nếu như anh không có bản lĩnh đó, tôi sẽ rời đi. Tiêu thiếu gia, hẹn gặp lại" Thật không có đạo lý, không có lý do, giống như thật sự không thể không đánh. Tiêu Thu Phong thật sự không thể nghĩ ra, với tính cách cao quý của Kinh trung nhất mộng, không có lý do gì mà lại giống như một cô bé ép hắn làm chuyện ngây thơ này. Hơn nữa làm cho hắn không thể không làm. Bởi vì bỏ qua cơ hội này, hắn không biết còn có khả năng tìm được lão miêu không.
Dạ Ưng bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Túy Quỷ, hình như có trò hay để xem. Tao bây giờ thực sự muốn biết Thu Phong mạnh như thế nào"
"Ngoại trừ điều này, tao càng muốn biết hai lão già này là ai?" Đó là giọng của Túy Quỷ.
Nhưng Dâm Tặc ngơ ngác không mở miệng nói gì, người này luôn luôn nói trước không ngờ lại không có một lời nào. Hai người quay đầu lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào cô gái kia không chớp mắt.
"Không sai, không sai, chính là cô ấy, bọn mày cẩn thận một chút, cô ấy chính là Kinh trung nhất mộng"
Túy Quỷ cả kinh, vừa nãy thật sự không quá chú ý, cô gái này đúng là Kinh trung nhất mộng Mộng Thanh Linh. Chỉ là lúc này quần áo đã bị ướt, mái tóc đen che khuất một bên mặt, không còn phong thái như ngày thường. Chủ yếu nhất chính là bọn họ không giống Dâm Tặc, chưa bao giờ quá cẩn thận nhìn một cô gái.
Tim Dạ Ưng đập mạnh, nói: "Tao hiểu rồi, Mộng Thanh Linh nhất định biết vị trí của thủ trưởng. Bọn mày chắc cũng đã nghe truyền thuyết kia. Có lẽ lúc này Mộng Thanh Linh cùng thủ trưởng đến Đông Nam. Thu Phong đúng là có biện pháp, không ngờ biết xuống tay từ cô ta" Thấy hai người vui mừng như vậy, Dâm Tặc tức giận nói: "Thằng ranh xấu xa đó, đoạt Vũ công chúa không nói, lại đoạt em Thiên Nhan Duyệt, bây giờ còn đoạt ngay cả Kinh thành nhất mộng trong lòng tao. Tao nguyền rủa hắn, lát nữa bị đánh thành đầu heo"