<!-- --> Tiêu Thu Phong nhìn gió đêm, thân ảnh duyên dáng yêu kiều, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu em muốn, anh có thể cho em tự do"
Trác Ngưng Tuyết ngẩn ngơ, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cho tôi tự do, hừ, anh tự lo chuyện của anh trước đi, chuyện của tôi, không cần anh quan tâm"
Nói xong, Trác Ngưng Tuyết đã muốn quay người chuẩn bị đi, nhưng đột nhiên quay đầu lại, hướng về chổ Lâm Thu Nhã, nói: "Chị Thu Nhã, kẻ xấu này chiếm tiện nghi của chị, hẳn là phải cho chị một lời hứa, thừa dịp bây giờ, chị cũng nên tranh thủ đi"
Lúc này, nàng đã không lưu lại, thật sự rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho ba người.
Tiêu Thu Phong, Ruth, còn có Lâm Thu Nhã.
Ruth cười, nắm chặt tay hắn nói: "Ông xã, có muốn em rời đi không, để anh và chị Thu Nhã từ từ tâm sự?"
Tiêu Thu Phong trừng mắt nhìn nàng, sau đó ôm lấy thân nàng, quay đầu lại hỏi Lâm Thu Nhã: "Thu Nhã, anh chiếm tiện nghi của em khi nào? Sao anh không nhớ gì hết?"
Lâm Thu Nhã nào dám nói, cái chuyện như vậy, xấu hổ quá nên đành giấu trong lòng, mọi người mà biết, nhất định sẽ cười chết.
Nhưng Ruth đã dùng sức rất nhiều, xoay tay vào phần thịt bên hông của Tiêu Thu Phong, tức giận nói: "Ông xã, anh thật có bổn sự, ngay cả trong thời điểm mê man, cũng biết lôi kéo một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, em thấy kỳ quá, Lang Nha vẫn luôn ngưỡng mộ anh như vậy, sao anh lại không kéo hắn ngủ chung?"
Tiêu Thu Phong đổ mồ hôi lạnh, trong đầu hiện ra hình dáng của Lang Nha, trời ơi, cho con xin! Hắn nắm lấy tay nàng, vẫn là mùi thơm đạm ngọc của mỹ nhân là thoải mái nhất.
Cảm giác lơ đãng trong lòng nổi lên, Tiêu Thu Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt thẹn thùng kia, tình thái đó làm hắn trong nháy mắt bị say người, Lâm Thu Nhã cao ngạo và cường ngạnh, hắn đã thấy qua, nhưng cái kiểu đặc biệt ôn nhu như vậy, cho đến vài ngày gần đây hắn mới cảm nhận được.
Nhìn nàng, Tiêu Thu Phong thấy được hình dáng của Liễu Yên Nguyệt, lúc trước chọn nàng xử lý Long Đằng, xem ra cũng thật thoả đáng, trong nội tâm của Lâm Thu Nhã, cũng không giống như vẻ kiên cường thoạt nhìn.
"Đêm đó là em …"Tiêu Thu Phong vừa mở miệng, chưa kịp nói hết. Lâm Thu Nhã đã ngượng ngùng nhìn Ruth, thấy nàng không chút tức giận, mới nói: "Không có việc gì, khi đó anh đang ngủ, em chỉ ngồi bên cạnh một lát thôi"
Ruth có chút phẫn nộ nói: "Cái gì mà một lát, chị Nhã, khi em tỉnh dậy, chị vẫn bị hắn ôm, em còn nhớ rõ, tay của hắn hình như đặt không đúng chổ"
"Ruth, đừng nói nữa, em … em nhìn nhầm rồi"Cái gì mà nhầm? Nhãn lực của Ruth mà có thể nhìn nhầm? Quả thật trong thời điểm đó, nàng đã bị người đàn ông này sờ mó.
Nhưng nàng không muốn nghĩ đến, chỉ nói rằng bồi hắn ngủ. Một người mê man thì còn làm được gì, nhưng thật không ngờ, Tiêu Thu Phong lại có một khát cầu vô thức, cho dù là thật sự ngủ, nhưng cũng không sửa được, đưa tay đến ngực của nàng mò bóp … Cái này cũng không thể trách hắn, chỉ là thói quen, thói quen thôi!
Ruth mặc dù không nói tiếp, nhưng Tiêu Thu Phong đã hiểu được, bất quá, chuyện này đối với hắn không chút ấn tượng. Chẳng qua, giờ phút này, ánh mắt của hắn đã thay đổi, ngực của Lâm Thu Nhã, quả thật rất lớn, chỉ đáng tiếc là, hôm qua lại bỏ lỡ.
Thấy ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm lên ngực mình, Lâm Thu Nhã đương nhiên biết hắn đã nghĩ gì, tức giận lên, quát: "Nhìn cái gì, có cái gì đẹp, hừ, xem ra tiểu Tuyết nói không sai, anh thật sự xấu xa, ngay cả khi ngủ, cũng không quên chiếm tiện nghi của người ta"
Ruth cười: "Chị Nhã, đừng tức giận, dù sao chị cũng chuẩn bị làm người của Tiêu gia, chuyện này không phải sớm muộn sao. Không bằng thừa dịp bây giờ, hai người đối nguyệt minh ước, thề non hẹn biển đi!"
Trăng nhô cao, gió mát xuy phất, mùi hoa thơm từ cửa khẩu của Long Đằng lan bốn phía, quả thật là một cảnh rất đẹp dưới ánh trăng, Lâm Thu Nhã nhìn đến ngơ ngác, trở nên ngây ngốc.
Đối với tình cảm, nàng chưa bao giờ dám mộng tưởng, bởi vì làm người của Lâm gia, căn bản là nàng không thể khống chế vận mệnh của mình, nếu không có người đàn ông này, năm đó nàng cũng đã không đủ dũng khí như vậy, dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm lão, rồi bị đuổi ra khỏi nhà. Trong giây phút đó, nàng đã đem mình trở thành người của Tiêu gia rồi.
"Thu Phong, anh có thích em không?"Nhu tình nhẹ nhàng, ôn nhu kiều diễm. Vấn đề này, Lâm Thu Nhã đã hỏi từ rất lâu, Tiêu Thu Phong vẫn chưa trả lời, thân thể nàng có chút rung động, có lẽ là khẩn trương, có lẽ là do sợ, sợ rằng cái đáp án này chính là điều nàng không muốn nghe nhất.
"Em thích anh từ lâu lắm rồi, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Lúc đó có Nhan Duyệt, lần đó, anh đã khắc thật sâu ấn tượng của anh trong em, tuy rằng trước đó chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng hình tượng của anh, giống như đã tồn tại trong đầu em từ nhiều năm…"
"Khi anh nắm tay em, đưa mắt nhìn về phía mọi người, anh có biết rằng, trong giây phút đó, tâm tình của em kích động biết bao, chỉ là, cho đến bây giờ, anh vẫn chưa từng đến thăm em, đúng không?"
"Mỗi lần nhìn thấy Yên Nguyệt, em liền cảm thấy áy náy, bởi vì em biết rằng, mình đã thích một người không nên thích, Yên Nguyệt là chị em với em, em thích anh là không đúng, cho nên, em đành phải đem cảm giác ấy, chôn sâu trong lòng"
"Khi em biết gia tộc em muốn chuẩn bị đám hỏi, biết vì sao em lại chạy đến Tiêu gia không? Bởi vì trong giây phút đó, người em muốn gặp nhất chính là anh, bởi vì chính anh đã cho em dũng khí để đối mặt với tất cả, cho dù bị đuổi ra khỏi Lâm gia, em cũng không oán không trách"
"Em nghĩ rằng, những ý niệm này, sẽ trôi theo dòng thời gian, chậm rãi phai mờ, nhưng em thấy em đã sai rồi, từ khi chia xa lâu như vậy, anh đã là vướng bận duy nhất trong em, em cũng không biết, từ lúc nào, anh đã chiếm cứu lòng em, đoạt lấy tư tưởng em, để cho em nhấm nháp sự dày vò khổ sở vì tương tư trong cuộc sống"
Trong lời nói đưa tình, mang theo sự ôn nhu nồng đậm, Lâm Thu Nhã tự thuật lại câu chuyện trong lòng mình, những từng câu từng chữ trong lòng, đều hàm chứa sự kháng cự vô lực, yêu một người, không cần lý do, cũng không thể kháng cự.
Lâm Thu Nhã xoay người lại, rất là dũng cảm đối mặt với Tiêu Thu Phong: "Thu Phong, xin lỗi …"
Không ai biết vì sao Lâm Thu Nhã lại nói xin lỗi.
"Em biết, người thích anh rất nhiều, lời của em lại cho anh áp lực"
Ruth nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Thu Phong, đã không thể khống chế được chính mình: "Ông xã, em thật sự quá cảm động, nếu như vậy mà anh không đáp ứng, em cũng cảm thấy rằng anh là người đàn ông vô tình nhất trên đời"
Vô tình??
Tiêu Thu Phong vô lực cười khổ, nếu hắn vô tình, Ruth đã không có được ngày hôm nay, hoặc là, hạnh phúc của Tiêu gia, đã không tồn tại đến bây giờ, trong tim hắn, thuỷ chung chỉ có một mình Vũ.
"Ai, Thu Nhã, kỳ thật, những lời này, em hẳn là nên nói sớm cho anh biết"Tiêu Thu Phong thở dài: "Hoa Hồng phương diễm Đông Nam, thích một người, thế mà lại không dám nói ra … thật đúng là làm cho người ta khó tin"
"Ông xã, đừng nói những câu vô nghĩa như vậy, nghiêm chỉnh một chút đi, một câu, đáp ứng hay không đáp ứng?"Ruth đã bực mình, phương thức biểu đạt của người phương Đông, quả thật rất phiền!
Tiêu Thu Phong nhìn biểu tình khát khao của Lâm Thu Nhã, khát vọng từ lâu, cười nói: "Anh có thể cự tuyệt được sao?"
Lâm Thu Nhã không biết nên khóc hay nên cười, hỏi: "Anh … anh … Thu Phong, anh thật sự đồng ý nhận em sao?"
"Thật ra, giấc mộng này anh đã mơ từ lâu, đem hết Đông Nam tam hoa ôm vào lòng, là giấc mộng của biết bao chàng trai, mà anh có thể có được ba đứa em, làm sao mà có thể cự tuyệt được? Anh cũng đâu có điên đến mức đó, chỉ là, em thật sự quyết định như vậy sao, đây là chuyện của cả đời đấy"
Lâm Thu Nhã không một giây do dự: "Em đồng ý, thật sự đồng ý, người ta mà không muốn, thì làm sao mà quấn quít lấy mẹ của anh gọi mẹ nuôi chứ?"
"Này, hai người cứ nói mãi thế, ôm đi chứ. Trên TV đều diễn như vậy mà, bây giờ ôm rồi hôn nhau thắm thiết đi!"
Ruth bên cạnh nhắc nhở, Tiêu Thu Phong đã thật sự vươn hai tay ra, cái ôm này, tựa hồ như đến chậm một chút, nhưng đối với Lâm Thu Nhã, đây là sự bồi thường cho tất cả những gì nàng khát khao, nàng chờ đợi.
Ôm, sau đó nhẹ nhàng hôn, đến lúc này, Tiêu Thu Phong rốt cục đã cảm nhận được bề dày trước ngực của Lâm Thu Nhã, vụng trộm nói bên tai nàng: "Thu Nhã, nơi này của em quả thật không nhỏ, anh hỏi em, hôm đó anh thật sự có sờ qua nơi này sao?"
Mặt của nàng đỏ hồng lên, dúi đầu vào ngực hắn, làm sao có thể ngẩng lên chứ.
"Ông xã, anh xấu quá, không giống như chúng ta năm đó, cứ trực tiếp đưa lên giường"Ruth bên cạnh bất mãn kháng nghị, nàng chưa được hưởng sự lãng mạn như vậy, nên rất bất mãn.
Tiêu Thu Phong cười xấu xa nói: "Thu Nhã, hay là chúng ta rút ngắn quá trình, tối nay động phòng trước đi"
Vừa rồi xấu hổ đến mức không chịu được, thế nhưng bây giờ Lâm Thu Nhã lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ cười mờ ám của Tiêu Thu Phong, nhưng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười quyến rũ, nhẹ giọng ôn thuần nói: "Tuỳ anh …"
Loại hấp dẫn như vậy, thật đúng là muốn lấy mạng người đây!
Tiêu Thu Phong nhìn gió đêm, thân ảnh duyên dáng yêu kiều, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu em muốn, anh có thể cho em tự do"
Trác Ngưng Tuyết ngẩn ngơ, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cho tôi tự do, hừ, anh tự lo chuyện của anh trước đi, chuyện của tôi, không cần anh quan tâm"
Nói xong, Trác Ngưng Tuyết đã muốn quay người chuẩn bị đi, nhưng đột nhiên quay đầu lại, hướng về chổ Lâm Thu Nhã, nói: "Chị Thu Nhã, kẻ xấu này chiếm tiện nghi của chị, hẳn là phải cho chị một lời hứa, thừa dịp bây giờ, chị cũng nên tranh thủ đi"
Lúc này, nàng đã không lưu lại, thật sự rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho ba người.
Tiêu Thu Phong, Ruth, còn có Lâm Thu Nhã. Nguồn:
Ruth cười, nắm chặt tay hắn nói: "Ông xã, có muốn em rời đi không, để anh và chị Thu Nhã từ từ tâm sự?"
Tiêu Thu Phong trừng mắt nhìn nàng, sau đó ôm lấy thân nàng, quay đầu lại hỏi Lâm Thu Nhã: "Thu Nhã, anh chiếm tiện nghi của em khi nào? Sao anh không nhớ gì hết?"
Lâm Thu Nhã nào dám nói, cái chuyện như vậy, xấu hổ quá nên đành giấu trong lòng, mọi người mà biết, nhất định sẽ cười chết.
Nhưng Ruth đã dùng sức rất nhiều, xoay tay vào phần thịt bên hông của Tiêu Thu Phong, tức giận nói: "Ông xã, anh thật có bổn sự, ngay cả trong thời điểm mê man, cũng biết lôi kéo một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, em thấy kỳ quá, Lang Nha vẫn luôn ngưỡng mộ anh như vậy, sao anh lại không kéo hắn ngủ chung?"
Tiêu Thu Phong đổ mồ hôi lạnh, trong đầu hiện ra hình dáng của Lang Nha, trời ơi, cho con xin! Hắn nắm lấy tay nàng, vẫn là mùi thơm đạm ngọc của mỹ nhân là thoải mái nhất.
Cảm giác lơ đãng trong lòng nổi lên, Tiêu Thu Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt thẹn thùng kia, tình thái đó làm hắn trong nháy mắt bị say người, Lâm Thu Nhã cao ngạo và cường ngạnh, hắn đã thấy qua, nhưng cái kiểu đặc biệt ôn nhu như vậy, cho đến vài ngày gần đây hắn mới cảm nhận được.
Nhìn nàng, Tiêu Thu Phong thấy được hình dáng của Liễu Yên Nguyệt, lúc trước chọn nàng xử lý Long Đằng, xem ra cũng thật thoả đáng, trong nội tâm của Lâm Thu Nhã, cũng không giống như vẻ kiên cường thoạt nhìn.
"Đêm đó là em …"Tiêu Thu Phong vừa mở miệng, chưa kịp nói hết. Lâm Thu Nhã đã ngượng ngùng nhìn Ruth, thấy nàng không chút tức giận, mới nói: "Không có việc gì, khi đó anh đang ngủ, em chỉ ngồi bên cạnh một lát thôi"
Ruth có chút phẫn nộ nói: "Cái gì mà một lát, chị Nhã, khi em tỉnh dậy, chị vẫn bị hắn ôm, em còn nhớ rõ, tay của hắn hình như đặt không đúng chổ"
"Ruth, đừng nói nữa, em … em nhìn nhầm rồi"Cái gì mà nhầm? Nhãn lực của Ruth mà có thể nhìn nhầm? Quả thật trong thời điểm đó, nàng đã bị người đàn ông này sờ mó.
Nhưng nàng không muốn nghĩ đến, chỉ nói rằng bồi hắn ngủ. Một người mê man thì còn làm được gì, nhưng thật không ngờ, Tiêu Thu Phong lại có một khát cầu vô thức, cho dù là thật sự ngủ, nhưng cũng không sửa được, đưa tay đến ngực của nàng mò bóp … Cái này cũng không thể trách hắn, chỉ là thói quen, thói quen thôi!
Ruth mặc dù không nói tiếp, nhưng Tiêu Thu Phong đã hiểu được, bất quá, chuyện này đối với hắn không chút ấn tượng. Chẳng qua, giờ phút này, ánh mắt của hắn đã thay đổi, ngực của Lâm Thu Nhã, quả thật rất lớn, chỉ đáng tiếc là, hôm qua lại bỏ lỡ.
Thấy ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm lên ngực mình, Lâm Thu Nhã đương nhiên biết hắn đã nghĩ gì, tức giận lên, quát: "Nhìn cái gì, có cái gì đẹp, hừ, xem ra tiểu Tuyết nói không sai, anh thật sự xấu xa, ngay cả khi ngủ, cũng không quên chiếm tiện nghi của người ta"
Ruth cười: "Chị Nhã, đừng tức giận, dù sao chị cũng chuẩn bị làm người của Tiêu gia, chuyện này không phải sớm muộn sao. Không bằng thừa dịp bây giờ, hai người đối nguyệt minh ước, thề non hẹn biển đi!"
Trăng nhô cao, gió mát xuy phất, mùi hoa thơm từ cửa khẩu của Long Đằng lan bốn phía, quả thật là một cảnh rất đẹp dưới ánh trăng, Lâm Thu Nhã nhìn đến ngơ ngác, trở nên ngây ngốc.
Đối với tình cảm, nàng chưa bao giờ dám mộng tưởng, bởi vì làm người của Lâm gia, căn bản là nàng không thể khống chế vận mệnh của mình, nếu không có người đàn ông này, năm đó nàng cũng đã không đủ dũng khí như vậy, dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm lão, rồi bị đuổi ra khỏi nhà. Trong giây phút đó, nàng đã đem mình trở thành người của Tiêu gia rồi.
"Thu Phong, anh có thích em không?"Nhu tình nhẹ nhàng, ôn nhu kiều diễm. Vấn đề này, Lâm Thu Nhã đã hỏi từ rất lâu, Tiêu Thu Phong vẫn chưa trả lời, thân thể nàng có chút rung động, có lẽ là khẩn trương, có lẽ là do sợ, sợ rằng cái đáp án này chính là điều nàng không muốn nghe nhất.
"Em thích anh từ lâu lắm rồi, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Lúc đó có Nhan Duyệt, lần đó, anh đã khắc thật sâu ấn tượng của anh trong em, tuy rằng trước đó chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng hình tượng của anh, giống như đã tồn tại trong đầu em từ nhiều năm…"
"Khi anh nắm tay em, đưa mắt nhìn về phía mọi người, anh có biết rằng, trong giây phút đó, tâm tình của em kích động biết bao, chỉ là, cho đến bây giờ, anh vẫn chưa từng đến thăm em, đúng không?"
"Mỗi lần nhìn thấy Yên Nguyệt, em liền cảm thấy áy náy, bởi vì em biết rằng, mình đã thích một người không nên thích, Yên Nguyệt là chị em với em, em thích anh là không đúng, cho nên, em đành phải đem cảm giác ấy, chôn sâu trong lòng"
"Khi em biết gia tộc em muốn chuẩn bị đám hỏi, biết vì sao em lại chạy đến Tiêu gia không? Bởi vì trong giây phút đó, người em muốn gặp nhất chính là anh, bởi vì chính anh đã cho em dũng khí để đối mặt với tất cả, cho dù bị đuổi ra khỏi Lâm gia, em cũng không oán không trách"
"Em nghĩ rằng, những ý niệm này, sẽ trôi theo dòng thời gian, chậm rãi phai mờ, nhưng em thấy em đã sai rồi, từ khi chia xa lâu như vậy, anh đã là vướng bận duy nhất trong em, em cũng không biết, từ lúc nào, anh đã chiếm cứu lòng em, đoạt lấy tư tưởng em, để cho em nhấm nháp sự dày vò khổ sở vì tương tư trong cuộc sống"
Trong lời nói đưa tình, mang theo sự ôn nhu nồng đậm, Lâm Thu Nhã tự thuật lại câu chuyện trong lòng mình, những từng câu từng chữ trong lòng, đều hàm chứa sự kháng cự vô lực, yêu một người, không cần lý do, cũng không thể kháng cự.
Lâm Thu Nhã xoay người lại, rất là dũng cảm đối mặt với Tiêu Thu Phong: "Thu Phong, xin lỗi …"
Không ai biết vì sao Lâm Thu Nhã lại nói xin lỗi.
"Em biết, người thích anh rất nhiều, lời của em lại cho anh áp lực"
Ruth nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Thu Phong, đã không thể khống chế được chính mình: "Ông xã, em thật sự quá cảm động, nếu như vậy mà anh không đáp ứng, em cũng cảm thấy rằng anh là người đàn ông vô tình nhất trên đời"
Vô tình??
Tiêu Thu Phong vô lực cười khổ, nếu hắn vô tình, Ruth đã không có được ngày hôm nay, hoặc là, hạnh phúc của Tiêu gia, đã không tồn tại đến bây giờ, trong tim hắn, thuỷ chung chỉ có một mình Vũ.
"Ai, Thu Nhã, kỳ thật, những lời này, em hẳn là nên nói sớm cho anh biết"Tiêu Thu Phong thở dài: "Hoa Hồng phương diễm Đông Nam, thích một người, thế mà lại không dám nói ra … thật đúng là làm cho người ta khó tin"
"Ông xã, đừng nói những câu vô nghĩa như vậy, nghiêm chỉnh một chút đi, một câu, đáp ứng hay không đáp ứng?"Ruth đã bực mình, phương thức biểu đạt của người phương Đông, quả thật rất phiền!
Tiêu Thu Phong nhìn biểu tình khát khao của Lâm Thu Nhã, khát vọng từ lâu, cười nói: "Anh có thể cự tuyệt được sao?"
Lâm Thu Nhã không biết nên khóc hay nên cười, hỏi: "Anh … anh … Thu Phong, anh thật sự đồng ý nhận em sao?"
"Thật ra, giấc mộng này anh đã mơ từ lâu, đem hết Đông Nam tam hoa ôm vào lòng, là giấc mộng của biết bao chàng trai, mà anh có thể có được ba đứa em, làm sao mà có thể cự tuyệt được? Anh cũng đâu có điên đến mức đó, chỉ là, em thật sự quyết định như vậy sao, đây là chuyện của cả đời đấy"
Lâm Thu Nhã không một giây do dự: "Em đồng ý, thật sự đồng ý, người ta mà không muốn, thì làm sao mà quấn quít lấy mẹ của anh gọi mẹ nuôi chứ?"
"Này, hai người cứ nói mãi thế, ôm đi chứ. Trên TV đều diễn như vậy mà, bây giờ ôm rồi hôn nhau thắm thiết đi!"
Ruth bên cạnh nhắc nhở, Tiêu Thu Phong đã thật sự vươn hai tay ra, cái ôm này, tựa hồ như đến chậm một chút, nhưng đối với Lâm Thu Nhã, đây là sự bồi thường cho tất cả những gì nàng khát khao, nàng chờ đợi.
Ôm, sau đó nhẹ nhàng hôn, đến lúc này, Tiêu Thu Phong rốt cục đã cảm nhận được bề dày trước ngực của Lâm Thu Nhã, vụng trộm nói bên tai nàng: "Thu Nhã, nơi này của em quả thật không nhỏ, anh hỏi em, hôm đó anh thật sự có sờ qua nơi này sao?"
Mặt của nàng đỏ hồng lên, dúi đầu vào ngực hắn, làm sao có thể ngẩng lên chứ.
"Ông xã, anh xấu quá, không giống như chúng ta năm đó, cứ trực tiếp đưa lên giường"Ruth bên cạnh bất mãn kháng nghị, nàng chưa được hưởng sự lãng mạn như vậy, nên rất bất mãn.
Tiêu Thu Phong cười xấu xa nói: "Thu Nhã, hay là chúng ta rút ngắn quá trình, tối nay động phòng trước đi"
Vừa rồi xấu hổ đến mức không chịu được, thế nhưng bây giờ Lâm Thu Nhã lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ cười mờ ám của Tiêu Thu Phong, nhưng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười quyến rũ, nhẹ giọng ôn thuần nói: "Tuỳ anh …"
Loại hấp dẫn như vậy, thật đúng là muốn lấy mạng người đây!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Tiêu Thu Phong nhìn gió đêm, thân ảnh duyên dáng yêu kiều, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu em muốn, anh có thể cho em tự do"
Trác Ngưng Tuyết ngẩn ngơ, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, nói: "Cho tôi tự do, hừ, anh tự lo chuyện của anh trước đi, chuyện của tôi, không cần anh quan tâm"
Nói xong, Trác Ngưng Tuyết đã muốn quay người chuẩn bị đi, nhưng đột nhiên quay đầu lại, hướng về chổ Lâm Thu Nhã, nói: "Chị Thu Nhã, kẻ xấu này chiếm tiện nghi của chị, hẳn là phải cho chị một lời hứa, thừa dịp bây giờ, chị cũng nên tranh thủ đi"
Lúc này, nàng đã không lưu lại, thật sự rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho ba người.
Tiêu Thu Phong, Ruth, còn có Lâm Thu Nhã.
Ruth cười, nắm chặt tay hắn nói: "Ông xã, có muốn em rời đi không, để anh và chị Thu Nhã từ từ tâm sự?"
Tiêu Thu Phong trừng mắt nhìn nàng, sau đó ôm lấy thân nàng, quay đầu lại hỏi Lâm Thu Nhã: "Thu Nhã, anh chiếm tiện nghi của em khi nào? Sao anh không nhớ gì hết?"
Lâm Thu Nhã nào dám nói, cái chuyện như vậy, xấu hổ quá nên đành giấu trong lòng, mọi người mà biết, nhất định sẽ cười chết.
Nhưng Ruth đã dùng sức rất nhiều, xoay tay vào phần thịt bên hông của Tiêu Thu Phong, tức giận nói: "Ông xã, anh thật có bổn sự, ngay cả trong thời điểm mê man, cũng biết lôi kéo một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, em thấy kỳ quá, Lang Nha vẫn luôn ngưỡng mộ anh như vậy, sao anh lại không kéo hắn ngủ chung?"
Tiêu Thu Phong đổ mồ hôi lạnh, trong đầu hiện ra hình dáng của Lang Nha, trời ơi, cho con xin! Hắn nắm lấy tay nàng, vẫn là mùi thơm đạm ngọc của mỹ nhân là thoải mái nhất.
Cảm giác lơ đãng trong lòng nổi lên, Tiêu Thu Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt thẹn thùng kia, tình thái đó làm hắn trong nháy mắt bị say người, Lâm Thu Nhã cao ngạo và cường ngạnh, hắn đã thấy qua, nhưng cái kiểu đặc biệt ôn nhu như vậy, cho đến vài ngày gần đây hắn mới cảm nhận được.
Nhìn nàng, Tiêu Thu Phong thấy được hình dáng của Liễu Yên Nguyệt, lúc trước chọn nàng xử lý Long Đằng, xem ra cũng thật thoả đáng, trong nội tâm của Lâm Thu Nhã, cũng không giống như vẻ kiên cường thoạt nhìn.
"Đêm đó là em …"Tiêu Thu Phong vừa mở miệng, chưa kịp nói hết. Lâm Thu Nhã đã ngượng ngùng nhìn Ruth, thấy nàng không chút tức giận, mới nói: "Không có việc gì, khi đó anh đang ngủ, em chỉ ngồi bên cạnh một lát thôi"
Ruth có chút phẫn nộ nói: "Cái gì mà một lát, chị Nhã, khi em tỉnh dậy, chị vẫn bị hắn ôm, em còn nhớ rõ, tay của hắn hình như đặt không đúng chổ"
"Ruth, đừng nói nữa, em … em nhìn nhầm rồi"Cái gì mà nhầm? Nhãn lực của Ruth mà có thể nhìn nhầm? Quả thật trong thời điểm đó, nàng đã bị người đàn ông này sờ mó.
Nhưng nàng không muốn nghĩ đến, chỉ nói rằng bồi hắn ngủ. Một người mê man thì còn làm được gì, nhưng thật không ngờ, Tiêu Thu Phong lại có một khát cầu vô thức, cho dù là thật sự ngủ, nhưng cũng không sửa được, đưa tay đến ngực của nàng mò bóp … Cái này cũng không thể trách hắn, chỉ là thói quen, thói quen thôi!
Ruth mặc dù không nói tiếp, nhưng Tiêu Thu Phong đã hiểu được, bất quá, chuyện này đối với hắn không chút ấn tượng. Chẳng qua, giờ phút này, ánh mắt của hắn đã thay đổi, ngực của Lâm Thu Nhã, quả thật rất lớn, chỉ đáng tiếc là, hôm qua lại bỏ lỡ.
Thấy ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm lên ngực mình, Lâm Thu Nhã đương nhiên biết hắn đã nghĩ gì, tức giận lên, quát: "Nhìn cái gì, có cái gì đẹp, hừ, xem ra tiểu Tuyết nói không sai, anh thật sự xấu xa, ngay cả khi ngủ, cũng không quên chiếm tiện nghi của người ta"
Ruth cười: "Chị Nhã, đừng tức giận, dù sao chị cũng chuẩn bị làm người của Tiêu gia, chuyện này không phải sớm muộn sao. Không bằng thừa dịp bây giờ, hai người đối nguyệt minh ước, thề non hẹn biển đi!"
Trăng nhô cao, gió mát xuy phất, mùi hoa thơm từ cửa khẩu của Long Đằng lan bốn phía, quả thật là một cảnh rất đẹp dưới ánh trăng, Lâm Thu Nhã nhìn đến ngơ ngác, trở nên ngây ngốc.
Đối với tình cảm, nàng chưa bao giờ dám mộng tưởng, bởi vì làm người của Lâm gia, căn bản là nàng không thể khống chế vận mệnh của mình, nếu không có người đàn ông này, năm đó nàng cũng đã không đủ dũng khí như vậy, dám cãi lại mệnh lệnh của Lâm lão, rồi bị đuổi ra khỏi nhà. Trong giây phút đó, nàng đã đem mình trở thành người của Tiêu gia rồi.
"Thu Phong, anh có thích em không?"Nhu tình nhẹ nhàng, ôn nhu kiều diễm. Vấn đề này, Lâm Thu Nhã đã hỏi từ rất lâu, Tiêu Thu Phong vẫn chưa trả lời, thân thể nàng có chút rung động, có lẽ là khẩn trương, có lẽ là do sợ, sợ rằng cái đáp án này chính là điều nàng không muốn nghe nhất.
"Em thích anh từ lâu lắm rồi, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Lúc đó có Nhan Duyệt, lần đó, anh đã khắc thật sâu ấn tượng của anh trong em, tuy rằng trước đó chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng hình tượng của anh, giống như đã tồn tại trong đầu em từ nhiều năm…"
"Khi anh nắm tay em, đưa mắt nhìn về phía mọi người, anh có biết rằng, trong giây phút đó, tâm tình của em kích động biết bao, chỉ là, cho đến bây giờ, anh vẫn chưa từng đến thăm em, đúng không?"
"Mỗi lần nhìn thấy Yên Nguyệt, em liền cảm thấy áy náy, bởi vì em biết rằng, mình đã thích một người không nên thích, Yên Nguyệt là chị em với em, em thích anh là không đúng, cho nên, em đành phải đem cảm giác ấy, chôn sâu trong lòng"
"Khi em biết gia tộc em muốn chuẩn bị đám hỏi, biết vì sao em lại chạy đến Tiêu gia không? Bởi vì trong giây phút đó, người em muốn gặp nhất chính là anh, bởi vì chính anh đã cho em dũng khí để đối mặt với tất cả, cho dù bị đuổi ra khỏi Lâm gia, em cũng không oán không trách"
"Em nghĩ rằng, những ý niệm này, sẽ trôi theo dòng thời gian, chậm rãi phai mờ, nhưng em thấy em đã sai rồi, từ khi chia xa lâu như vậy, anh đã là vướng bận duy nhất trong em, em cũng không biết, từ lúc nào, anh đã chiếm cứu lòng em, đoạt lấy tư tưởng em, để cho em nhấm nháp sự dày vò khổ sở vì tương tư trong cuộc sống"
Trong lời nói đưa tình, mang theo sự ôn nhu nồng đậm, Lâm Thu Nhã tự thuật lại câu chuyện trong lòng mình, những từng câu từng chữ trong lòng, đều hàm chứa sự kháng cự vô lực, yêu một người, không cần lý do, cũng không thể kháng cự.
Lâm Thu Nhã xoay người lại, rất là dũng cảm đối mặt với Tiêu Thu Phong: "Thu Phong, xin lỗi …"
Không ai biết vì sao Lâm Thu Nhã lại nói xin lỗi.
"Em biết, người thích anh rất nhiều, lời của em lại cho anh áp lực"
Ruth nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Thu Phong, đã không thể khống chế được chính mình: "Ông xã, em thật sự quá cảm động, nếu như vậy mà anh không đáp ứng, em cũng cảm thấy rằng anh là người đàn ông vô tình nhất trên đời"
Vô tình??
Tiêu Thu Phong vô lực cười khổ, nếu hắn vô tình, Ruth đã không có được ngày hôm nay, hoặc là, hạnh phúc của Tiêu gia, đã không tồn tại đến bây giờ, trong tim hắn, thuỷ chung chỉ có một mình Vũ.
"Ai, Thu Nhã, kỳ thật, những lời này, em hẳn là nên nói sớm cho anh biết"Tiêu Thu Phong thở dài: "Hoa Hồng phương diễm Đông Nam, thích một người, thế mà lại không dám nói ra … thật đúng là làm cho người ta khó tin"
"Ông xã, đừng nói những câu vô nghĩa như vậy, nghiêm chỉnh một chút đi, một câu, đáp ứng hay không đáp ứng?"Ruth đã bực mình, phương thức biểu đạt của người phương Đông, quả thật rất phiền!
Tiêu Thu Phong nhìn biểu tình khát khao của Lâm Thu Nhã, khát vọng từ lâu, cười nói: "Anh có thể cự tuyệt được sao?"
Lâm Thu Nhã không biết nên khóc hay nên cười, hỏi: "Anh … anh … Thu Phong, anh thật sự đồng ý nhận em sao?"
"Thật ra, giấc mộng này anh đã mơ từ lâu, đem hết Đông Nam tam hoa ôm vào lòng, là giấc mộng của biết bao chàng trai, mà anh có thể có được ba đứa em, làm sao mà có thể cự tuyệt được? Anh cũng đâu có điên đến mức đó, chỉ là, em thật sự quyết định như vậy sao, đây là chuyện của cả đời đấy"
Lâm Thu Nhã không một giây do dự: "Em đồng ý, thật sự đồng ý, người ta mà không muốn, thì làm sao mà quấn quít lấy mẹ của anh gọi mẹ nuôi chứ?"
"Này, hai người cứ nói mãi thế, ôm đi chứ. Trên TV đều diễn như vậy mà, bây giờ ôm rồi hôn nhau thắm thiết đi!"
Ruth bên cạnh nhắc nhở, Tiêu Thu Phong đã thật sự vươn hai tay ra, cái ôm này, tựa hồ như đến chậm một chút, nhưng đối với Lâm Thu Nhã, đây là sự bồi thường cho tất cả những gì nàng khát khao, nàng chờ đợi.
Ôm, sau đó nhẹ nhàng hôn, đến lúc này, Tiêu Thu Phong rốt cục đã cảm nhận được bề dày trước ngực của Lâm Thu Nhã, vụng trộm nói bên tai nàng: "Thu Nhã, nơi này của em quả thật không nhỏ, anh hỏi em, hôm đó anh thật sự có sờ qua nơi này sao?"
Mặt của nàng đỏ hồng lên, dúi đầu vào ngực hắn, làm sao có thể ngẩng lên chứ.
"Ông xã, anh xấu quá, không giống như chúng ta năm đó, cứ trực tiếp đưa lên giường"Ruth bên cạnh bất mãn kháng nghị, nàng chưa được hưởng sự lãng mạn như vậy, nên rất bất mãn.
Tiêu Thu Phong cười xấu xa nói: "Thu Nhã, hay là chúng ta rút ngắn quá trình, tối nay động phòng trước đi"
Vừa rồi xấu hổ đến mức không chịu được, thế nhưng bây giờ Lâm Thu Nhã lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ cười mờ ám của Tiêu Thu Phong, nhưng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười quyến rũ, nhẹ giọng ôn thuần nói: "Tuỳ anh …"
Loại hấp dẫn như vậy, thật đúng là muốn lấy mạng người đây!