<!-- --> Tư Mã Lạc càng hoảng sợ. Hắn đang định mở miệng nhắc nhở nhưng không ngờ ba cây gậy bắn ra, một người ngất xỉu. Mà Triệu Nhược Minh tung chân ra đá trúng vào mặt một thằng, ngũ quan chảy máu, kêu thảm một tiếng bay ra ngoài. Có thể thấy được một đá này mạnh như thế nào.
"Lão Tứ, cố lên, cố lên..." Lo lắng lúc trước bây giờ đã biến mất hoàn toàn. Tư Mã Lạc trốn sau lưng Tiêu Thu Phong, đây là nơi an toàn nhất trên đời nên hắn mới có thể yên tâm xem kịch.
Không ngừng có người bay tới bay lui, tiếng kêu không dứt. Chỉ cần có người lên, Lý Cường Binh đều đánh gãy chân bọn họ, đánh cả hai phía, không ai có năng lực ngăn cản hắn.
"Bọn mày, bọn mày có biết tao là ai không. Bọn mày, bọn mày sẽ hối hận" Hoa thiếu gia càng lúc càng lui về phía sau, khí thế kiêu ngạo lúc trước đã biến thành sợ hãi, sợ đến nỗi nói cũng lắp bắp.
"Hoa thiếu gia, chúng ta báo cảnh sát đi" Một tên có lẽ cũng bị dọa, lúc này không ngờ lại nghĩ đến báo cảnh sát, thật sự là buồn cười. Chẳng lẽ bọn họ không biết bây giờ mấy chục người đánh hai người thì dù là báo cảnh sát cũng không biết vì lý do gì?
Hoa thiếu gia nhướng mày, lúc này không để ý được nhiều như vậy. Người đàn ông này quá lợi hại, hắn không thể khống chế được, lớn tiếng quát: "Báo cảnh sát, báo cảnh sát..."
"Báo cái con mẹ mày" Lý Cường Binh còn đang chơi nhưng Triệu Nhược Minh đã lao tới, tát một cái vào mặt Hoa thiếu gia, máu lập tức trào ra miệng.
Nhưng Hoa thiếu gia không dám động đậy, giống như đã rất sợ, chẳng qua trong mắt hắn đầy căm hận nhìn Triệu Nhược Minh. Nhưng không ngờ được một cước đã vung ra, thân hình lui lại, chạm vào kính thủy tinh mới đứng vững lại được nhưng trên mặt đã đầy máu tươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Không ai dám đến cứu. Đám bảo vệ ở đây khi dễ người bình thường còn được nhưng bốn người này quá mạnh, nhìn mấy chục đồng bọn bị đánh gãy chân nằm trên đất, bọn họ chỉ cầm gậy vây xung quanh. Lý Cường Binh tiến một bước, bọn họ lùi một bước.
"Không chơi nữa. Đi" Tiêu Thu Phong không có hứng thú với những người này, ngay cả dục vọng ra tay cũng không có, dẫn đầu rời khỏi quán.
Lửa đã cháy, Lý Cường Binh hưng phấn như một đứa bé ham chơi, đập vỡ mấy bình rượu trắng, sau đó nhìn ngọn lửa không thể khống chế được mới đắc ý rời đi.
"Có giỏi để lại tên" Hoa thiếu gia người toàn máu được mấy bảo vệ dìu ra, giờ phút này đã rất tức giận. Nhưng hắn chưa ngất, quát lên với bốn người rời đi.
"Tao họ Tiêu, mày có thể gọi tao là Tiêu thiếu gia. Tao từ Đông Nam đến, nếu mày muốn tìm tao, tao lúc nào cũng chờ mày" Tiêu Thu Phong lạnh lùng mở miệng. hắn tin rằng rất nhanh cả Bắc Kinh đều biết Tiêu Thu Phong đã đến.
Lửa hừng hực, mọi người vây quanh cửa làm cho nơi này rất náo nhiệt. Chỉ có Hoa thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, kêu: "Tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao nhất định không bỏ qua cho mày"
Lý Cường Binh quay đầu lại, sát khí hiện lên, chưa từng có ai dám nói những lời này trước mặt Tiêu thiếu gia.
"Không cần phải giết nó, nó bây giờ vẫn còn có chút tác dụng" Muốn mượn miệng Hoa thiếu gia truyền tin tức. Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng mở miệng, người đã lên xe.
"Hoa thiếu gia, không nên tức giận. Lập tức gọi điện cho chú cậu, để chú ấy ra tay, thằng đó chết chắc rồi"
Hoa thiếu gia được nhắc lập tức quên đi nỗi đau, gọi điện, khóc lóc: "Chú, cháu là Tiểu Hoa, chú, chú nhất định phải ra mặt cho cháu, Cửu Trọng Thiên của cháu bị người đốt"
Khi Đinh Mỹ Đình nhận được tin tức đã là ngày hôm sau. Nàng và Hoa thiếu gia có xung đột, Đinh lão đương nhiên biết, cho nên quan tâm hỏi một tiếng. Tính cách cô cháu gái này rất nóng nảy, bá đạo, ông sợ nàng làm loạn.
"Cửu Trọng Thiên bị đốt?" Đinh Mỹ Đình kinh hãi, chuyện này đương nhiên không phải nàng làm. Chẳng lẽ người đàn ông kia đã đến, chỉ là hành động quá nhanh.
"Không chỉ có thể, nghe nói Hoa thiếu gia bị đánh thành đầu heo. Bây giờ Chu Chủ Nhâm đã tra xét toàn thành, rốt cuộc là ai gan lớn như vậy?"
Chuyện đã truyền ra nhưng Chu Chủ Nhâm lại không lộ ra chi tiết. Cho nên Đinh Bổn Quân cũng không thể xen vào. Nhưng Liễu Yên Hồng kêu lên sợ hãi, nhưng nàng lại làm ông khẩn trương: "Nhất định, nhất định là anh rể của cháu. Nhưng anh ấy ghê quá, đốt quán người ta"
Thực ra trong lòng nàng rất cao hứng. Đây rõ ràng là anh rể quan tâm đến nàng, trút giận cho nàng.
Đinh lão nhìn Mộng Thanh Linh, Mộng Thanh Linh khẽ gật đầu ra vẻ người đàn ông kia thực sự đã đến.
Đinh Bổn Quân không nói gì, lập tức rời đi. Hắn muốn báo cáo tình huống này cho Lão Đại. Một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp ở Bắc Kinh, chỉ thật sự không ngờ ngày đó lại nhanh như vậy.
Có lẽ lực lượng bình hành lập tức sẽ bị phá vỡ, loạn chiến sắp diễn ra. Ông rất rõ ràng Tiêu Thu Phong căn bản không phải một người an phận, đi tới đâu ở đó sẽ có cuồng phong gió bão.
Chỉ là Bắc Kinh khác với nơi khác, mỗi cơn gió bão ở đây đều ảnh hưởng cả đất nước.
Liễu Yên Hồng không có thời gian giữ lão già này lại, trong lòng chỉ nghĩ đến anh rể. Rất nhanh đã gọi điện về nhà hỏi địa chỉ. Điền Phù thương yêu nàng như con gái nên đương nhiên không giấu diếm gì.
"Hồng Hồng, em đi đâu thế?" Thấy nàng bỏ điện thoại liền chạy ra ngoài, Đinh Mỹ Đình giữ lại.
"Hắc hắc, anh rể đã đến Bắc Kinh, em biết anh ấy ở đâu, đương nhiên đến chỗ anh ấy ở. Có ăn có uống, có tiền tiêu, ai không nghĩ chứ?"
Cho đến bây giờ chưa bao giờ nàng cẩn thận suy nghĩ tại sao ở bên Tiêu Thu Phong mình lại rất vui vẻ, hơn nữa lại cảm thấy rất an toàn.
"Này, có lầm không thế. Chị và chị Thanh Linh chiếu cố em, bây giờ anh ấy tới em lập tức bỏ chạy, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Có quá đáng không?" Đinh Mỹ Đình rất khó chịu quát: "Gì hả, chị chiếu cố em sao, hừ muốn đi thì nói tiếp" Đối với tâm sự của Đinh Mỹ Đình, Liễu Yên Hồng xem như hiểu rõ nên không nể mặt. Nhưng quay đầu lại với Mộng Thanh Linh, nàng lại rất khách khí: "Chị Thanh Linh cám ơn thời gian qua chị chiếu cố em. Bây giờ anh rể em đã đến, em đến nhờ anh ấy. Chờ mấy hôm nữa em lấy tiền của anh rể sẽ mời chị một bữa cơm. Chị nhất định phải đi đó"
Mộng Thanh Linh cười cười, xua tay nói: "Được rồi, nhìn em gấp như vậy, đi đi, chào anh ta thay chị, nói chị chào mừng anh ta đến Bắc Kinh"
Hai cô gái tâm trạng hồn nhiên nghĩ cũng không nghĩ lập tức chạy ra ngoài, điều này làm cho Mộng Thanh Linh có chút mất mát. Nàng vốn sớm có thói quen sống yên tĩnh nhưng Liễu Yên Hồng và Đinh Mỹ Đình sống cùng mấy hôm làm cho cuộc sống nàng khá hạnh phúc.
Nhưng giờ phút này khi tất cả trở lại như cũ, nàng cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Tứ hợp viện từ trong ra ngoài đã được quét rọn một lần không có một chút hiện đại nào, phòng làm bằng gỗ, không ngờ cũng có mấy tầng. Trên mặt đất ngoại trừ thảm cỏ chính là các con đường đá.
Mà Tiêu Thu Phong đứng ở nhà chính, lắng đọng cảm xúc, cảm nhận được phòng bố mẹ ở lại, nhận thức được sự tồn tại của bọn họ.
Mặc dù diện tích không quá lớn nhưng ngoại trừ mấy căn nhà không ngờ còn có không ít phong cảnh cũ, cầu nhỏ, suối chảy, rất yên tĩnh, hương hoa đặc biệt, theo gió bay ra tràn ngập cả bầu trời làm cho người ta thoải mái.
Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc đương nhiên tìm được chỗ mình ở. Chẳng qua đều là nhà bên cạnh. Ở nơi này bọn họ chỉ là khách, không thể nào ở nhà chính được.
Động tác của Thiết Trụ coi như nhanh, chỉ trong một đêm không chỉ thay mới toàn bộ thiết bị trong nhà ngay cả cửa cũng được bố trí lại.
Tất cả mọi người biết Tiêu thiếu gia Đông Nam, gần như không ai không nhận ra Liễu Yên Hồng. Cho nên lúc nàng xông vào không có ai ngăn cản nàng.
"Anh rể, anh rể, anh ở đâu..." Từ xa đã nghe được tiếng kêu như chuông gió của nàng, mang theo vài phần hưng phấn, căn bản là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Đối với nàng, Tiêu Thu Phong không bao giờ trách. Một là nàng đã hai mươi tuổi đã là người lớn. Còn nữa chính là hắn đã quen với tính cách của cô bé này, không muốn tranh cãi với nàng.
Lúc hai người xông vào nhà chính nhìn thấy Tiêu Thu Phong đang ngồi ở chủ vị, cầm ấm trà uống, Liễu Yên Hồng vội vàng chạy tới, vứt Đinh Mỹ Đình ra sau đầu.
Nàng không hề cố kỵ, nhảy một cái ôm lấy Tiêu Thu Phong.
"Được, được, không nên giống đứa trẻ như thế, thục nữ một chút đi" Có khi thật sự không ngờ đến chị em một nhà, cùng chung bố mẹ vì sao tính cách lại khác biệt như vậy. Một tĩnh một động, khác nhau rất rõ ràng. Bao giờ nàng mới có sự ôn nhu như chị gái chứ.
"Hừ, người ta lâu không gặp anh rể mà, ôm một cái có sao chứ" Liễu Yên Hồng chu miệng nói, quay đầu lại, cười quái quái nói: "Anh rể, anh xem em đưa ai đến này. Em sợ anh ở Bắc Kinh cô đơn nên mang đến một người chăm sóc, em rất quan tâm đến anh đó"
Nhìn Đinh Mỹ Đình từ từ đi đến, mặt đỏ ửng. Mắt Tiêu Thu Phong sáng lên, đã hơn năm không gặp, cô bé hôm nào đã thành thục rất nhiều, khí tức quyến rũ, lạnh nhạt ngay cả Liễu Yên Hồng cũng không thể sánh bằng.
Tư Mã Lạc càng hoảng sợ. Hắn đang định mở miệng nhắc nhở nhưng không ngờ ba cây gậy bắn ra, một người ngất xỉu. Mà Triệu Nhược Minh tung chân ra đá trúng vào mặt một thằng, ngũ quan chảy máu, kêu thảm một tiếng bay ra ngoài. Có thể thấy được một đá này mạnh như thế nào.
"Lão Tứ, cố lên, cố lên..." Lo lắng lúc trước bây giờ đã biến mất hoàn toàn. Tư Mã Lạc trốn sau lưng Tiêu Thu Phong, đây là nơi an toàn nhất trên đời nên hắn mới có thể yên tâm xem kịch.
Không ngừng có người bay tới bay lui, tiếng kêu không dứt. Chỉ cần có người lên, Lý Cường Binh đều đánh gãy chân bọn họ, đánh cả hai phía, không ai có năng lực ngăn cản hắn.
"Bọn mày, bọn mày có biết tao là ai không. Bọn mày, bọn mày sẽ hối hận" Hoa thiếu gia càng lúc càng lui về phía sau, khí thế kiêu ngạo lúc trước đã biến thành sợ hãi, sợ đến nỗi nói cũng lắp bắp.
"Hoa thiếu gia, chúng ta báo cảnh sát đi" Một tên có lẽ cũng bị dọa, lúc này không ngờ lại nghĩ đến báo cảnh sát, thật sự là buồn cười. Chẳng lẽ bọn họ không biết bây giờ mấy chục người đánh hai người thì dù là báo cảnh sát cũng không biết vì lý do gì?
Hoa thiếu gia nhướng mày, lúc này không để ý được nhiều như vậy. Người đàn ông này quá lợi hại, hắn không thể khống chế được, lớn tiếng quát: "Báo cảnh sát, báo cảnh sát..."
"Báo cái con mẹ mày" Lý Cường Binh còn đang chơi nhưng Triệu Nhược Minh đã lao tới, tát một cái vào mặt Hoa thiếu gia, máu lập tức trào ra miệng.
Nhưng Hoa thiếu gia không dám động đậy, giống như đã rất sợ, chẳng qua trong mắt hắn đầy căm hận nhìn Triệu Nhược Minh. Nhưng không ngờ được một cước đã vung ra, thân hình lui lại, chạm vào kính thủy tinh mới đứng vững lại được nhưng trên mặt đã đầy máu tươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không ai dám đến cứu. Đám bảo vệ ở đây khi dễ người bình thường còn được nhưng bốn người này quá mạnh, nhìn mấy chục đồng bọn bị đánh gãy chân nằm trên đất, bọn họ chỉ cầm gậy vây xung quanh. Lý Cường Binh tiến một bước, bọn họ lùi một bước.
"Không chơi nữa. Đi" Tiêu Thu Phong không có hứng thú với những người này, ngay cả dục vọng ra tay cũng không có, dẫn đầu rời khỏi quán.
Lửa đã cháy, Lý Cường Binh hưng phấn như một đứa bé ham chơi, đập vỡ mấy bình rượu trắng, sau đó nhìn ngọn lửa không thể khống chế được mới đắc ý rời đi.
"Có giỏi để lại tên" Hoa thiếu gia người toàn máu được mấy bảo vệ dìu ra, giờ phút này đã rất tức giận. Nhưng hắn chưa ngất, quát lên với bốn người rời đi.
"Tao họ Tiêu, mày có thể gọi tao là Tiêu thiếu gia. Tao từ Đông Nam đến, nếu mày muốn tìm tao, tao lúc nào cũng chờ mày" Tiêu Thu Phong lạnh lùng mở miệng. hắn tin rằng rất nhanh cả Bắc Kinh đều biết Tiêu Thu Phong đã đến.
Lửa hừng hực, mọi người vây quanh cửa làm cho nơi này rất náo nhiệt. Chỉ có Hoa thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, kêu: "Tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao nhất định không bỏ qua cho mày"
Lý Cường Binh quay đầu lại, sát khí hiện lên, chưa từng có ai dám nói những lời này trước mặt Tiêu thiếu gia.
"Không cần phải giết nó, nó bây giờ vẫn còn có chút tác dụng" Muốn mượn miệng Hoa thiếu gia truyền tin tức. Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng mở miệng, người đã lên xe.
"Hoa thiếu gia, không nên tức giận. Lập tức gọi điện cho chú cậu, để chú ấy ra tay, thằng đó chết chắc rồi"
Hoa thiếu gia được nhắc lập tức quên đi nỗi đau, gọi điện, khóc lóc: "Chú, cháu là Tiểu Hoa, chú, chú nhất định phải ra mặt cho cháu, Cửu Trọng Thiên của cháu bị người đốt"
Khi Đinh Mỹ Đình nhận được tin tức đã là ngày hôm sau. Nàng và Hoa thiếu gia có xung đột, Đinh lão đương nhiên biết, cho nên quan tâm hỏi một tiếng. Tính cách cô cháu gái này rất nóng nảy, bá đạo, ông sợ nàng làm loạn.
"Cửu Trọng Thiên bị đốt?" Đinh Mỹ Đình kinh hãi, chuyện này đương nhiên không phải nàng làm. Chẳng lẽ người đàn ông kia đã đến, chỉ là hành động quá nhanh.
"Không chỉ có thể, nghe nói Hoa thiếu gia bị đánh thành đầu heo. Bây giờ Chu Chủ Nhâm đã tra xét toàn thành, rốt cuộc là ai gan lớn như vậy?"
Chuyện đã truyền ra nhưng Chu Chủ Nhâm lại không lộ ra chi tiết. Cho nên Đinh Bổn Quân cũng không thể xen vào. Nhưng Liễu Yên Hồng kêu lên sợ hãi, nhưng nàng lại làm ông khẩn trương: "Nhất định, nhất định là anh rể của cháu. Nhưng anh ấy ghê quá, đốt quán người ta"
Thực ra trong lòng nàng rất cao hứng. Đây rõ ràng là anh rể quan tâm đến nàng, trút giận cho nàng.
Đinh lão nhìn Mộng Thanh Linh, Mộng Thanh Linh khẽ gật đầu ra vẻ người đàn ông kia thực sự đã đến.
Đinh Bổn Quân không nói gì, lập tức rời đi. Hắn muốn báo cáo tình huống này cho Lão Đại. Một ngày nào đó bọn họ sẽ gặp ở Bắc Kinh, chỉ thật sự không ngờ ngày đó lại nhanh như vậy.
Có lẽ lực lượng bình hành lập tức sẽ bị phá vỡ, loạn chiến sắp diễn ra. Ông rất rõ ràng Tiêu Thu Phong căn bản không phải một người an phận, đi tới đâu ở đó sẽ có cuồng phong gió bão.
Chỉ là Bắc Kinh khác với nơi khác, mỗi cơn gió bão ở đây đều ảnh hưởng cả đất nước.
Liễu Yên Hồng không có thời gian giữ lão già này lại, trong lòng chỉ nghĩ đến anh rể. Rất nhanh đã gọi điện về nhà hỏi địa chỉ. Điền Phù thương yêu nàng như con gái nên đương nhiên không giấu diếm gì.
"Hồng Hồng, em đi đâu thế?" Thấy nàng bỏ điện thoại liền chạy ra ngoài, Đinh Mỹ Đình giữ lại.
"Hắc hắc, anh rể đã đến Bắc Kinh, em biết anh ấy ở đâu, đương nhiên đến chỗ anh ấy ở. Có ăn có uống, có tiền tiêu, ai không nghĩ chứ?"
Cho đến bây giờ chưa bao giờ nàng cẩn thận suy nghĩ tại sao ở bên Tiêu Thu Phong mình lại rất vui vẻ, hơn nữa lại cảm thấy rất an toàn.
"Này, có lầm không thế. Chị và chị Thanh Linh chiếu cố em, bây giờ anh ấy tới em lập tức bỏ chạy, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Có quá đáng không?" Đinh Mỹ Đình rất khó chịu quát: "Gì hả, chị chiếu cố em sao, hừ muốn đi thì nói tiếp" Đối với tâm sự của Đinh Mỹ Đình, Liễu Yên Hồng xem như hiểu rõ nên không nể mặt. Nhưng quay đầu lại với Mộng Thanh Linh, nàng lại rất khách khí: "Chị Thanh Linh cám ơn thời gian qua chị chiếu cố em. Bây giờ anh rể em đã đến, em đến nhờ anh ấy. Chờ mấy hôm nữa em lấy tiền của anh rể sẽ mời chị một bữa cơm. Chị nhất định phải đi đó"
Mộng Thanh Linh cười cười, xua tay nói: "Được rồi, nhìn em gấp như vậy, đi đi, chào anh ta thay chị, nói chị chào mừng anh ta đến Bắc Kinh"
Hai cô gái tâm trạng hồn nhiên nghĩ cũng không nghĩ lập tức chạy ra ngoài, điều này làm cho Mộng Thanh Linh có chút mất mát. Nàng vốn sớm có thói quen sống yên tĩnh nhưng Liễu Yên Hồng và Đinh Mỹ Đình sống cùng mấy hôm làm cho cuộc sống nàng khá hạnh phúc.
Nhưng giờ phút này khi tất cả trở lại như cũ, nàng cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
Tứ hợp viện từ trong ra ngoài đã được quét rọn một lần không có một chút hiện đại nào, phòng làm bằng gỗ, không ngờ cũng có mấy tầng. Trên mặt đất ngoại trừ thảm cỏ chính là các con đường đá.
Mà Tiêu Thu Phong đứng ở nhà chính, lắng đọng cảm xúc, cảm nhận được phòng bố mẹ ở lại, nhận thức được sự tồn tại của bọn họ.
Mặc dù diện tích không quá lớn nhưng ngoại trừ mấy căn nhà không ngờ còn có không ít phong cảnh cũ, cầu nhỏ, suối chảy, rất yên tĩnh, hương hoa đặc biệt, theo gió bay ra tràn ngập cả bầu trời làm cho người ta thoải mái.
Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc đương nhiên tìm được chỗ mình ở. Chẳng qua đều là nhà bên cạnh. Ở nơi này bọn họ chỉ là khách, không thể nào ở nhà chính được.
Động tác của Thiết Trụ coi như nhanh, chỉ trong một đêm không chỉ thay mới toàn bộ thiết bị trong nhà ngay cả cửa cũng được bố trí lại.
Tất cả mọi người biết Tiêu thiếu gia Đông Nam, gần như không ai không nhận ra Liễu Yên Hồng. Cho nên lúc nàng xông vào không có ai ngăn cản nàng.
"Anh rể, anh rể, anh ở đâu..." Từ xa đã nghe được tiếng kêu như chuông gió của nàng, mang theo vài phần hưng phấn, căn bản là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Đối với nàng, Tiêu Thu Phong không bao giờ trách. Một là nàng đã hai mươi tuổi đã là người lớn. Còn nữa chính là hắn đã quen với tính cách của cô bé này, không muốn tranh cãi với nàng.
Lúc hai người xông vào nhà chính nhìn thấy Tiêu Thu Phong đang ngồi ở chủ vị, cầm ấm trà uống, Liễu Yên Hồng vội vàng chạy tới, vứt Đinh Mỹ Đình ra sau đầu.
Nàng không hề cố kỵ, nhảy một cái ôm lấy Tiêu Thu Phong.
"Được, được, không nên giống đứa trẻ như thế, thục nữ một chút đi" Có khi thật sự không ngờ đến chị em một nhà, cùng chung bố mẹ vì sao tính cách lại khác biệt như vậy. Một tĩnh một động, khác nhau rất rõ ràng. Bao giờ nàng mới có sự ôn nhu như chị gái chứ.
"Hừ, người ta lâu không gặp anh rể mà, ôm một cái có sao chứ" Liễu Yên Hồng chu miệng nói, quay đầu lại, cười quái quái nói: "Anh rể, anh xem em đưa ai đến này. Em sợ anh ở Bắc Kinh cô đơn nên mang đến một người chăm sóc, em rất quan tâm đến anh đó"
Nhìn Đinh Mỹ Đình từ từ đi đến, mặt đỏ ửng. Mắt Tiêu Thu Phong sáng lên, đã hơn năm không gặp, cô bé hôm nào đã thành thục rất nhiều, khí tức quyến rũ, lạnh nhạt ngay cả Liễu Yên Hồng cũng không thể sánh bằng.