<!-- --> Trong cơ thể của Triệu Nhược Minh, cũng không có cái gì gọi là an phận, đến kinh thành ba bốn ngày, nếu không phải bên cạnh Tiêu Thu Phong cứ xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác làm hấp dẫn sự tò mò của hắn, phỏng chừng cũng sẽ chịu nằm nhà, nghe được Long Vệ quân được xưng là quân đoàn có thực lực cường hãn nhất, đương nhiên cũng có lòng hiếu chiến.
Ba người, không, phải là năm người, sau lưng Tiêu Thu Phong và lý cường binh cùng Thiết Trụ, còn có hai người là Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc.
Tiêu Thu Phong giống như người vừa mới ăn cơm xong, ra ngoài tả bộ, tâm tình rất bình thản, cước bộ thoải mái, không dính một tia bụi bậm, làm cho hai người phía sau có chút hoài nghi, tình hình thế này, hình như có vẻ không phải ra ngoài đánh nhau.
Ngoại Viên hồ.
Nơi đây phỏng cảnh tú lệ, không khí trong lành, là nơi nghỉ hưu rất tốt, dân cư gần đây, mội khi mặt trời lặn, đều đi đến chổ này sau một ngày lao động mệt mỏi, đánh ván cờ, làm vài ván bài, hay đơn giản hơn là hút một điếu thuốc, mọi người đều thoải mái vui vẻ, sau đó khôi phục lại sức chiến đấu cho ngày hôm sau, tiếp tục vì tương lai không có ngày mai mà phấn đấu, con người, chính là một vòng tròn lẩn quẩn như vậy đấy.
Một cái từ đình xưa, đính bích hà, vào thời tiết tháng tám, bích hà phía trên hồ nước tạo thành một cảnh sắc mê người, nhưng giờ phút này, bích hà không có chút sinh cơ.
Nhưng bên trong đình, bây giờ đang có hai thân ảnh đang ngồi, khi Tiêu Thu Phong đến gần, một cổ sát khí lăng nhiên đã tràn ngập nơi này, khiến cho bầu không khí nơi đây tràn ngập khẩn trương và căng thẳng, giống như muốn phá tung cái từ đình này.
Hai thần binh đội viên đang ở trong từ đình, bị Long Vệ quân bao vây, xem ra cũng có chút lợi hại, sớm đã nghe nói, không có chuyện gì hay bất kỳ người nào có thể qua mắt được Long Vệ quân, quả thật có chút đạo lý.
Nếu như là người bình thường, cho dù bị Long Vệ quân bao vây cũng sẽ không phát hiện, nhưng đáng tiếc là, hai người này là thần binh đội viên, là binh vương siêu cấp do một tay Tiêu Thu Phong huấn luyện ra, đối với cảm giác nguy hiểm, tuyệt đối có năng lực tra xét, cho nên bọn họ cảm nhận được, hơn nữa áp lực quá trầm trọng, nên mới cầu cứu Thiết Trụ.
Tiêu Thu Phong đi thẳng vào trong, đột phá vòng vây ba tầng, hai tay chấp ở phía sau, mang theo vài phần tiêu sái, xem như không có cao thủ Long Vệ quân ở đây, đi thẳng vào trong bích hà đình.
Cứ giống như là ảo thuật vậy, lý cường binh đã lấy rượu ra, còn có vài cái chén, cười ha ha quát: "Tiểu tử các anh thật là, cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết gây phiền toái, tôi phải phạt các anh mấy chén"
Rượu là rượu ngon, là Mao Thái trân quý nhiều năm, tinh khiết vô cùng, mùi thơm lan tỏa bốn phương, tuyệt đối không kém hơn những thi nhân nâng cốc dưới trăng năm đó.
Tiêu Thu Phong xuất hiện, khi thế trầm thấp của hai thần binh chợt chuyển, hào khí dâng tận trời, lập tức đứng dậy chào đón, ở trong lòng bọn họ, chỉ cần nơi nào có Tiêu thiếu gia, cho dù là địa ngục, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi. Đây là mị lực của túy bái.
"Đúng đúng, có rượu có trăn, quả thật là phải làm ba chén"Lời nói của lý cường binh tuy rằng mang ý trách cứ, nhưng hành động thì ngược lại, ấn hai người ngồi xuống, mọi người ngồi xuống.
Tiêu Thu Phong ngẩng đầu ngắm trăng, thở dài nói: "Trăng là trăng non, rượu là rượu ngon, nhưng thật đáng tiếc, không có người đẹp, bằng không tối nay sẽ rất hoàn hảo"
"Cái này cũng không nhất định, đối với Tiêu thiếu gia, cuộc sống luôn đầy diễm phúc, xem, người đến đây, tuyệt đối là mỹ nhân"
Ai cũng không ngờ, dưới ánh trăng, một thân ảnh mềm mại xuất hiện, chậm rãi bước đến, dưới ánh phản chiếu của bích hà làm cho nàng nổi bật lên. Dung nhan tuyệt mỹ, lộ ra sự thành thục hấp dẫn trí mạng, dáng người tuyệt đẹp, đường cong lung linh, eo nhỏ ngạo nghễ, quả thật là một sự phối hợp hoàn mỹ.
Ở kinh thành, có được sự phong tình này, ngay cả lý cường binh và Thiết Trụ cũng gặp được nhiều, nhưng, Kinh Thành Nhất Mộng, tuyệt đối chỉ có một.
Mộng Thanh Linh, thanh danh ở kinh thành, tuyệt đối nổi tiếng, nhưng người gặp qua nàng thì chưa chắc đã nhiều, cho dù nàng đứng trước mặt, người ta cũng chỉ biết rằng, nàng rất đẹp, nhưng lại không biết, nàng chính là Kinh Thành Nhất Mộng.
Trong cảm nhận của nhiều người, nàng chính là nữ thần, trừ bỏ sự xinh đẹp của nữ thần, càng có sự thần bí của nữ thần, làm cho người ta không có khả năng nắm giữ.
Tiêu Thu Phong cũng thật không ngờ, bọn họ gặp nhau ở kinh thành lần đầu tiên, lại chính là từ đình ở bờ hồ này, hơn nữa ngoại trừ rượu, chẳng còn cái gì khác, quả thật rất khó coi.
"Tiêu thiếu gia, nhân sinh hà xứ bất tương phùng, ngày đó vội vàng từ biệt, thật không ngờ, nhanh như vậy, chúng ta đã gặp lại"Nhoẻn miệng cười, dưới ánh sáng của ánh trăng, cho dù là đã trải qua huấn luyện như lý cường binh, trong nháy mắt cũng có chút thất thần, thái độ khuynh thành, mị lực này không thể kháng cự.
Tiêu Thu Phong cũng nhẹ nhàng cười, cao giọng đáp: "Gặp lại là duyên phận, Mộng tiểu thư, có hứng thú không, tôi mời cô một chén"
Năm người ngồi vây quang một bàn, Mộng Thanh Linh đến, bốn người tự giác đứng dậy nhường chổ, trong lòng của bọn họ, cũng đã sớm nhận định, loại phụ nữ như vậy, đưa mắt khắp thiên hạ, người có thể xứng đôi, phỏng chừng chỉ có Tiêu thiếu gia.
"Được Tiêu thiếu gia mời, tôi đương nhiên có hứng thú, tuy rằng Thanh Linh không uống rượu, nhưng vì cảm tạ sự chiếu cố của Tiêu thiếu gia ngày đó, nói thế nào đi nữa tôi cũng phải mời Tiêu thiếu gia ba chén"
Tiêu Thu Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, cũng giống như xưa, không hề thay đổi, làm cho người ta quả thật thấy hoài nghi, nàng nói ra những lời này, có phải là trong lòng đang nguyền rủa hắn hay không, phải biết rằng, lúc chia tay, nàng vẫn mang theo hận ý ngút trời.
Sự xuất hiện ngoài ý muốn của nàng, đã làm rối loạn kế hoạch của Tiêu Thu Phong, lúc đầu chỉ cần Long Vệ quân dám ra tay, hắn sẽ không khách khí cho chút giáo huấn, phải cho bọn họ biết, thiên hạ này không phải của Long Vệ quân, trong mắt Tiêu thiếu gia hắn, Long Vệ quân không đáng là đối thủ, bọn họ chưa đủ trình độ này.
"Anh không cần đoán, có người nói cho tôi biết anh đến đây, cho nên tôi tới, chỉ là muốn gặp mặt anh tôi, bất kể như thế nào, anh đến kinh thành, tôi cũng tính là chủ, anh là khách, đây, chén rượu này, xem như là rượu hoan nghênh của tôi, miễn cho người ta nói chủ nhân không biết lễ nghĩa"
Quả nhiên, lời này nói ra, thần thái lơ đãng cũng đã biểu lộ, xem ra, người con gái này, căn bản là rất nhỏ mọn, vẫn chưa quên được chuyện ở Tiêu gia ngày đó, cho nên bây giờ cũng không thân thiện cho mấy.
Chỉ là, nàng xuất hiện, cũng đã phá vỡ sự bố trí của Long Vệ quân, nhưng cũng là chó ngâp phải ruồi, nhưng, cuối cùng là ai đã thông tri cho nàng, nói cho nàng biết hành tung của mình?
Rượu, mặc dù là rượu ngon, nhưng không thích hợp để phụ nữ uống, uống một ly rồi, mùi thơm như mật ngọt, tùy tiện phát tán, cũng là một loại hấp dẫn.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, huống chi lại là mỹ nữ uống rượu, trên khuôn mặt trắng tuyết của Mộng Thanh Linh đã có vẻ ửng hồng, xinh đẹp không thể tả được, trên người của nàng, chổ nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Mộng tiểu thư, em cũng ở đây sao?"Từ ra xa, có vài bóng người bước tới, còn chưa đến gần, nhưng Tiêu Thu Phong đã nghe được giọng nói kia, chính là mộ tên thiếu gia làm cho người ta chán ghét.
Long Vệ quân đã muốn bỏ qua hành động, nhưng Long Thiên Hành đến, cũng đã biết Mộng Thanh Linh ở đây. Với hắn, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, có thể làm hộ hoa sứ giả một lần.
Trong những người theo đuổi Mộng Thanh Linh, Long Thiên Hành có thể xếp vào hàng thứ mười, hắn được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nam, cũng không phải là tùy tiện mà có, dù sao cũng phải có chút bổn sự.
"Ai, thật là trốn không khỏi đám rười này, xem ra chỉ có ở nhà là vẫn thoải mái hơn, Tiêu thiếu gia, xem ra chén rượu thứ ba này, tôi không có cách nào uống được"
Rượu chính là một thứ tâm tình, huống chi trước giờ nàng không phải loại người thích uống rượu, uống rượu phải nhìn tâm tình thế nào, bây giờ, muốn uống cũng bị người ta làm phiền, giống như là trong rượu đang có độc vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tiêu Thu Phong cười cười, nói: "Nếu Mộng tiểu thư đã thịnh tình, đêm trăng cùng ngồi với tôi, tôi sẽ không để cho người ta làm phiền cô"
Mộng Thanh Linh cũng có chút vui mừng, nhìn thái độ và ánh mắt của người đàn ông này, nàng không hề có cảm giác sợ hãi, nếu là người đàn ông bình thường, có lẽ nàng đã phất tay rời đi, có lẽ do ở trong Tiêu gia vài ngày rồi nên nàng cũng tin tưởng người đàn ông này.
"Ò, anh có biết hắn là ai không?"
"Tôi không cần biết, Cường Binh, qua đó, đừng cho đám người này quấy rầy, nếu bọn họ muốn xông tới, ném xuống hồ nước cho thanh tịnh"
Vốn đến để gây chuyện, nhưng thật không ngờ, Mộng Thanh Linh xuất hiện, làm cho Long Vệ quân giả trừ cảnh giới, nhưng Long Thiên Hành cũng tới, làm cho màn kịch nơi này, đã có cơ hội diễn.
"Hay. Hay lắm, rốt cục cũng đã có phim coi, bằng không đến đám ruồi kia đi, quả thật rất không đáng"
Cách từ đình không xa, có hai người đang trốn xem kịch, bọn họ đương nhiên đã sớm nghe Long Vệ quân cường đại, nhưng lâu như vậy rồi, rượu cũng uống không ít, nhưng không có chút động tĩnh gì, đương nhiên là rất hối tiếc, giờ phút này quanh co, đụng chạm đến Long thiếu gia, quả thật sẽ có phim hay rồi!
Trong cơ thể của Triệu Nhược Minh, cũng không có cái gì gọi là an phận, đến kinh thành ba bốn ngày, nếu không phải bên cạnh Tiêu Thu Phong cứ xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác làm hấp dẫn sự tò mò của hắn, phỏng chừng cũng sẽ chịu nằm nhà, nghe được Long Vệ quân được xưng là quân đoàn có thực lực cường hãn nhất, đương nhiên cũng có lòng hiếu chiến.
Ba người, không, phải là năm người, sau lưng Tiêu Thu Phong và lý cường binh cùng Thiết Trụ, còn có hai người là Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc.
Tiêu Thu Phong giống như người vừa mới ăn cơm xong, ra ngoài tả bộ, tâm tình rất bình thản, cước bộ thoải mái, không dính một tia bụi bậm, làm cho hai người phía sau có chút hoài nghi, tình hình thế này, hình như có vẻ không phải ra ngoài đánh nhau.
Ngoại Viên hồ.
Nơi đây phỏng cảnh tú lệ, không khí trong lành, là nơi nghỉ hưu rất tốt, dân cư gần đây, mội khi mặt trời lặn, đều đi đến chổ này sau một ngày lao động mệt mỏi, đánh ván cờ, làm vài ván bài, hay đơn giản hơn là hút một điếu thuốc, mọi người đều thoải mái vui vẻ, sau đó khôi phục lại sức chiến đấu cho ngày hôm sau, tiếp tục vì tương lai không có ngày mai mà phấn đấu, con người, chính là một vòng tròn lẩn quẩn như vậy đấy.
Một cái từ đình xưa, đính bích hà, vào thời tiết tháng tám, bích hà phía trên hồ nước tạo thành một cảnh sắc mê người, nhưng giờ phút này, bích hà không có chút sinh cơ.
Nhưng bên trong đình, bây giờ đang có hai thân ảnh đang ngồi, khi Tiêu Thu Phong đến gần, một cổ sát khí lăng nhiên đã tràn ngập nơi này, khiến cho bầu không khí nơi đây tràn ngập khẩn trương và căng thẳng, giống như muốn phá tung cái từ đình này.
Hai thần binh đội viên đang ở trong từ đình, bị Long Vệ quân bao vây, xem ra cũng có chút lợi hại, sớm đã nghe nói, không có chuyện gì hay bất kỳ người nào có thể qua mắt được Long Vệ quân, quả thật có chút đạo lý.
Nếu như là người bình thường, cho dù bị Long Vệ quân bao vây cũng sẽ không phát hiện, nhưng đáng tiếc là, hai người này là thần binh đội viên, là binh vương siêu cấp do một tay Tiêu Thu Phong huấn luyện ra, đối với cảm giác nguy hiểm, tuyệt đối có năng lực tra xét, cho nên bọn họ cảm nhận được, hơn nữa áp lực quá trầm trọng, nên mới cầu cứu Thiết Trụ.
Tiêu Thu Phong đi thẳng vào trong, đột phá vòng vây ba tầng, hai tay chấp ở phía sau, mang theo vài phần tiêu sái, xem như không có cao thủ Long Vệ quân ở đây, đi thẳng vào trong bích hà đình.
Cứ giống như là ảo thuật vậy, lý cường binh đã lấy rượu ra, còn có vài cái chén, cười ha ha quát: "Tiểu tử các anh thật là, cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết gây phiền toái, tôi phải phạt các anh mấy chén"
Rượu là rượu ngon, là Mao Thái trân quý nhiều năm, tinh khiết vô cùng, mùi thơm lan tỏa bốn phương, tuyệt đối không kém hơn những thi nhân nâng cốc dưới trăng năm đó.
Tiêu Thu Phong xuất hiện, khi thế trầm thấp của hai thần binh chợt chuyển, hào khí dâng tận trời, lập tức đứng dậy chào đón, ở trong lòng bọn họ, chỉ cần nơi nào có Tiêu thiếu gia, cho dù là địa ngục, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi. Đây là mị lực của túy bái.
"Đúng đúng, có rượu có trăn, quả thật là phải làm ba chén"Lời nói của lý cường binh tuy rằng mang ý trách cứ, nhưng hành động thì ngược lại, ấn hai người ngồi xuống, mọi người ngồi xuống.
Tiêu Thu Phong ngẩng đầu ngắm trăng, thở dài nói: "Trăng là trăng non, rượu là rượu ngon, nhưng thật đáng tiếc, không có người đẹp, bằng không tối nay sẽ rất hoàn hảo"
"Cái này cũng không nhất định, đối với Tiêu thiếu gia, cuộc sống luôn đầy diễm phúc, xem, người đến đây, tuyệt đối là mỹ nhân"
Ai cũng không ngờ, dưới ánh trăng, một thân ảnh mềm mại xuất hiện, chậm rãi bước đến, dưới ánh phản chiếu của bích hà làm cho nàng nổi bật lên. Dung nhan tuyệt mỹ, lộ ra sự thành thục hấp dẫn trí mạng, dáng người tuyệt đẹp, đường cong lung linh, eo nhỏ ngạo nghễ, quả thật là một sự phối hợp hoàn mỹ.
Ở kinh thành, có được sự phong tình này, ngay cả lý cường binh và Thiết Trụ cũng gặp được nhiều, nhưng, Kinh Thành Nhất Mộng, tuyệt đối chỉ có một.
Mộng Thanh Linh, thanh danh ở kinh thành, tuyệt đối nổi tiếng, nhưng người gặp qua nàng thì chưa chắc đã nhiều, cho dù nàng đứng trước mặt, người ta cũng chỉ biết rằng, nàng rất đẹp, nhưng lại không biết, nàng chính là Kinh Thành Nhất Mộng.
Trong cảm nhận của nhiều người, nàng chính là nữ thần, trừ bỏ sự xinh đẹp của nữ thần, càng có sự thần bí của nữ thần, làm cho người ta không có khả năng nắm giữ.
Tiêu Thu Phong cũng thật không ngờ, bọn họ gặp nhau ở kinh thành lần đầu tiên, lại chính là từ đình ở bờ hồ này, hơn nữa ngoại trừ rượu, chẳng còn cái gì khác, quả thật rất khó coi.
"Tiêu thiếu gia, nhân sinh hà xứ bất tương phùng, ngày đó vội vàng từ biệt, thật không ngờ, nhanh như vậy, chúng ta đã gặp lại"Nhoẻn miệng cười, dưới ánh sáng của ánh trăng, cho dù là đã trải qua huấn luyện như lý cường binh, trong nháy mắt cũng có chút thất thần, thái độ khuynh thành, mị lực này không thể kháng cự.
Tiêu Thu Phong cũng nhẹ nhàng cười, cao giọng đáp: "Gặp lại là duyên phận, Mộng tiểu thư, có hứng thú không, tôi mời cô một chén"
Năm người ngồi vây quang một bàn, Mộng Thanh Linh đến, bốn người tự giác đứng dậy nhường chổ, trong lòng của bọn họ, cũng đã sớm nhận định, loại phụ nữ như vậy, đưa mắt khắp thiên hạ, người có thể xứng đôi, phỏng chừng chỉ có Tiêu thiếu gia.
"Được Tiêu thiếu gia mời, tôi đương nhiên có hứng thú, tuy rằng Thanh Linh không uống rượu, nhưng vì cảm tạ sự chiếu cố của Tiêu thiếu gia ngày đó, nói thế nào đi nữa tôi cũng phải mời Tiêu thiếu gia ba chén"
Tiêu Thu Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, cũng giống như xưa, không hề thay đổi, làm cho người ta quả thật thấy hoài nghi, nàng nói ra những lời này, có phải là trong lòng đang nguyền rủa hắn hay không, phải biết rằng, lúc chia tay, nàng vẫn mang theo hận ý ngút trời.
Sự xuất hiện ngoài ý muốn của nàng, đã làm rối loạn kế hoạch của Tiêu Thu Phong, lúc đầu chỉ cần Long Vệ quân dám ra tay, hắn sẽ không khách khí cho chút giáo huấn, phải cho bọn họ biết, thiên hạ này không phải của Long Vệ quân, trong mắt Tiêu thiếu gia hắn, Long Vệ quân không đáng là đối thủ, bọn họ chưa đủ trình độ này.
"Anh không cần đoán, có người nói cho tôi biết anh đến đây, cho nên tôi tới, chỉ là muốn gặp mặt anh tôi, bất kể như thế nào, anh đến kinh thành, tôi cũng tính là chủ, anh là khách, đây, chén rượu này, xem như là rượu hoan nghênh của tôi, miễn cho người ta nói chủ nhân không biết lễ nghĩa"
Quả nhiên, lời này nói ra, thần thái lơ đãng cũng đã biểu lộ, xem ra, người con gái này, căn bản là rất nhỏ mọn, vẫn chưa quên được chuyện ở Tiêu gia ngày đó, cho nên bây giờ cũng không thân thiện cho mấy.
Chỉ là, nàng xuất hiện, cũng đã phá vỡ sự bố trí của Long Vệ quân, nhưng cũng là chó ngâp phải ruồi, nhưng, cuối cùng là ai đã thông tri cho nàng, nói cho nàng biết hành tung của mình?
Rượu, mặc dù là rượu ngon, nhưng không thích hợp để phụ nữ uống, uống một ly rồi, mùi thơm như mật ngọt, tùy tiện phát tán, cũng là một loại hấp dẫn.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, huống chi lại là mỹ nữ uống rượu, trên khuôn mặt trắng tuyết của Mộng Thanh Linh đã có vẻ ửng hồng, xinh đẹp không thể tả được, trên người của nàng, chổ nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Mộng tiểu thư, em cũng ở đây sao?"Từ ra xa, có vài bóng người bước tới, còn chưa đến gần, nhưng Tiêu Thu Phong đã nghe được giọng nói kia, chính là mộ tên thiếu gia làm cho người ta chán ghét.
Long Vệ quân đã muốn bỏ qua hành động, nhưng Long Thiên Hành đến, cũng đã biết Mộng Thanh Linh ở đây. Với hắn, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, có thể làm hộ hoa sứ giả một lần.
Trong những người theo đuổi Mộng Thanh Linh, Long Thiên Hành có thể xếp vào hàng thứ mười, hắn được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nam, cũng không phải là tùy tiện mà có, dù sao cũng phải có chút bổn sự.
"Ai, thật là trốn không khỏi đám rười này, xem ra chỉ có ở nhà là vẫn thoải mái hơn, Tiêu thiếu gia, xem ra chén rượu thứ ba này, tôi không có cách nào uống được"
Rượu chính là một thứ tâm tình, huống chi trước giờ nàng không phải loại người thích uống rượu, uống rượu phải nhìn tâm tình thế nào, bây giờ, muốn uống cũng bị người ta làm phiền, giống như là trong rượu đang có độc vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiêu Thu Phong cười cười, nói: "Nếu Mộng tiểu thư đã thịnh tình, đêm trăng cùng ngồi với tôi, tôi sẽ không để cho người ta làm phiền cô"
Mộng Thanh Linh cũng có chút vui mừng, nhìn thái độ và ánh mắt của người đàn ông này, nàng không hề có cảm giác sợ hãi, nếu là người đàn ông bình thường, có lẽ nàng đã phất tay rời đi, có lẽ do ở trong Tiêu gia vài ngày rồi nên nàng cũng tin tưởng người đàn ông này.
"Ò, anh có biết hắn là ai không?"
"Tôi không cần biết, Cường Binh, qua đó, đừng cho đám người này quấy rầy, nếu bọn họ muốn xông tới, ném xuống hồ nước cho thanh tịnh"
Vốn đến để gây chuyện, nhưng thật không ngờ, Mộng Thanh Linh xuất hiện, làm cho Long Vệ quân giả trừ cảnh giới, nhưng Long Thiên Hành cũng tới, làm cho màn kịch nơi này, đã có cơ hội diễn.
"Hay. Hay lắm, rốt cục cũng đã có phim coi, bằng không đến đám ruồi kia đi, quả thật rất không đáng"
Cách từ đình không xa, có hai người đang trốn xem kịch, bọn họ đương nhiên đã sớm nghe Long Vệ quân cường đại, nhưng lâu như vậy rồi, rượu cũng uống không ít, nhưng không có chút động tĩnh gì, đương nhiên là rất hối tiếc, giờ phút này quanh co, đụng chạm đến Long thiếu gia, quả thật sẽ có phim hay rồi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Trong cơ thể của Triệu Nhược Minh, cũng không có cái gì gọi là an phận, đến kinh thành ba bốn ngày, nếu không phải bên cạnh Tiêu Thu Phong cứ xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác làm hấp dẫn sự tò mò của hắn, phỏng chừng cũng sẽ chịu nằm nhà, nghe được Long Vệ quân được xưng là quân đoàn có thực lực cường hãn nhất, đương nhiên cũng có lòng hiếu chiến.
Ba người, không, phải là năm người, sau lưng Tiêu Thu Phong và lý cường binh cùng Thiết Trụ, còn có hai người là Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc.
Tiêu Thu Phong giống như người vừa mới ăn cơm xong, ra ngoài tả bộ, tâm tình rất bình thản, cước bộ thoải mái, không dính một tia bụi bậm, làm cho hai người phía sau có chút hoài nghi, tình hình thế này, hình như có vẻ không phải ra ngoài đánh nhau.
Ngoại Viên hồ.
Nơi đây phỏng cảnh tú lệ, không khí trong lành, là nơi nghỉ hưu rất tốt, dân cư gần đây, mội khi mặt trời lặn, đều đi đến chổ này sau một ngày lao động mệt mỏi, đánh ván cờ, làm vài ván bài, hay đơn giản hơn là hút một điếu thuốc, mọi người đều thoải mái vui vẻ, sau đó khôi phục lại sức chiến đấu cho ngày hôm sau, tiếp tục vì tương lai không có ngày mai mà phấn đấu, con người, chính là một vòng tròn lẩn quẩn như vậy đấy.
Một cái từ đình xưa, đính bích hà, vào thời tiết tháng tám, bích hà phía trên hồ nước tạo thành một cảnh sắc mê người, nhưng giờ phút này, bích hà không có chút sinh cơ.
Nhưng bên trong đình, bây giờ đang có hai thân ảnh đang ngồi, khi Tiêu Thu Phong đến gần, một cổ sát khí lăng nhiên đã tràn ngập nơi này, khiến cho bầu không khí nơi đây tràn ngập khẩn trương và căng thẳng, giống như muốn phá tung cái từ đình này.
Hai thần binh đội viên đang ở trong từ đình, bị Long Vệ quân bao vây, xem ra cũng có chút lợi hại, sớm đã nghe nói, không có chuyện gì hay bất kỳ người nào có thể qua mắt được Long Vệ quân, quả thật có chút đạo lý.
Nếu như là người bình thường, cho dù bị Long Vệ quân bao vây cũng sẽ không phát hiện, nhưng đáng tiếc là, hai người này là thần binh đội viên, là binh vương siêu cấp do một tay Tiêu Thu Phong huấn luyện ra, đối với cảm giác nguy hiểm, tuyệt đối có năng lực tra xét, cho nên bọn họ cảm nhận được, hơn nữa áp lực quá trầm trọng, nên mới cầu cứu Thiết Trụ.
Tiêu Thu Phong đi thẳng vào trong, đột phá vòng vây ba tầng, hai tay chấp ở phía sau, mang theo vài phần tiêu sái, xem như không có cao thủ Long Vệ quân ở đây, đi thẳng vào trong bích hà đình.
Cứ giống như là ảo thuật vậy, lý cường binh đã lấy rượu ra, còn có vài cái chén, cười ha ha quát: "Tiểu tử các anh thật là, cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết gây phiền toái, tôi phải phạt các anh mấy chén"
Rượu là rượu ngon, là Mao Thái trân quý nhiều năm, tinh khiết vô cùng, mùi thơm lan tỏa bốn phương, tuyệt đối không kém hơn những thi nhân nâng cốc dưới trăng năm đó.
Tiêu Thu Phong xuất hiện, khi thế trầm thấp của hai thần binh chợt chuyển, hào khí dâng tận trời, lập tức đứng dậy chào đón, ở trong lòng bọn họ, chỉ cần nơi nào có Tiêu thiếu gia, cho dù là địa ngục, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi. Đây là mị lực của túy bái.
"Đúng đúng, có rượu có trăn, quả thật là phải làm ba chén"Lời nói của lý cường binh tuy rằng mang ý trách cứ, nhưng hành động thì ngược lại, ấn hai người ngồi xuống, mọi người ngồi xuống.
Tiêu Thu Phong ngẩng đầu ngắm trăng, thở dài nói: "Trăng là trăng non, rượu là rượu ngon, nhưng thật đáng tiếc, không có người đẹp, bằng không tối nay sẽ rất hoàn hảo"
"Cái này cũng không nhất định, đối với Tiêu thiếu gia, cuộc sống luôn đầy diễm phúc, xem, người đến đây, tuyệt đối là mỹ nhân"
Ai cũng không ngờ, dưới ánh trăng, một thân ảnh mềm mại xuất hiện, chậm rãi bước đến, dưới ánh phản chiếu của bích hà làm cho nàng nổi bật lên. Dung nhan tuyệt mỹ, lộ ra sự thành thục hấp dẫn trí mạng, dáng người tuyệt đẹp, đường cong lung linh, eo nhỏ ngạo nghễ, quả thật là một sự phối hợp hoàn mỹ.
Ở kinh thành, có được sự phong tình này, ngay cả lý cường binh và Thiết Trụ cũng gặp được nhiều, nhưng, Kinh Thành Nhất Mộng, tuyệt đối chỉ có một.
Mộng Thanh Linh, thanh danh ở kinh thành, tuyệt đối nổi tiếng, nhưng người gặp qua nàng thì chưa chắc đã nhiều, cho dù nàng đứng trước mặt, người ta cũng chỉ biết rằng, nàng rất đẹp, nhưng lại không biết, nàng chính là Kinh Thành Nhất Mộng.
Trong cảm nhận của nhiều người, nàng chính là nữ thần, trừ bỏ sự xinh đẹp của nữ thần, càng có sự thần bí của nữ thần, làm cho người ta không có khả năng nắm giữ.
Tiêu Thu Phong cũng thật không ngờ, bọn họ gặp nhau ở kinh thành lần đầu tiên, lại chính là từ đình ở bờ hồ này, hơn nữa ngoại trừ rượu, chẳng còn cái gì khác, quả thật rất khó coi.
"Tiêu thiếu gia, nhân sinh hà xứ bất tương phùng, ngày đó vội vàng từ biệt, thật không ngờ, nhanh như vậy, chúng ta đã gặp lại"Nhoẻn miệng cười, dưới ánh sáng của ánh trăng, cho dù là đã trải qua huấn luyện như lý cường binh, trong nháy mắt cũng có chút thất thần, thái độ khuynh thành, mị lực này không thể kháng cự.
Tiêu Thu Phong cũng nhẹ nhàng cười, cao giọng đáp: "Gặp lại là duyên phận, Mộng tiểu thư, có hứng thú không, tôi mời cô một chén"
Năm người ngồi vây quang một bàn, Mộng Thanh Linh đến, bốn người tự giác đứng dậy nhường chổ, trong lòng của bọn họ, cũng đã sớm nhận định, loại phụ nữ như vậy, đưa mắt khắp thiên hạ, người có thể xứng đôi, phỏng chừng chỉ có Tiêu thiếu gia.
"Được Tiêu thiếu gia mời, tôi đương nhiên có hứng thú, tuy rằng Thanh Linh không uống rượu, nhưng vì cảm tạ sự chiếu cố của Tiêu thiếu gia ngày đó, nói thế nào đi nữa tôi cũng phải mời Tiêu thiếu gia ba chén"
Tiêu Thu Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, cũng giống như xưa, không hề thay đổi, làm cho người ta quả thật thấy hoài nghi, nàng nói ra những lời này, có phải là trong lòng đang nguyền rủa hắn hay không, phải biết rằng, lúc chia tay, nàng vẫn mang theo hận ý ngút trời.
Sự xuất hiện ngoài ý muốn của nàng, đã làm rối loạn kế hoạch của Tiêu Thu Phong, lúc đầu chỉ cần Long Vệ quân dám ra tay, hắn sẽ không khách khí cho chút giáo huấn, phải cho bọn họ biết, thiên hạ này không phải của Long Vệ quân, trong mắt Tiêu thiếu gia hắn, Long Vệ quân không đáng là đối thủ, bọn họ chưa đủ trình độ này.
"Anh không cần đoán, có người nói cho tôi biết anh đến đây, cho nên tôi tới, chỉ là muốn gặp mặt anh tôi, bất kể như thế nào, anh đến kinh thành, tôi cũng tính là chủ, anh là khách, đây, chén rượu này, xem như là rượu hoan nghênh của tôi, miễn cho người ta nói chủ nhân không biết lễ nghĩa"
Quả nhiên, lời này nói ra, thần thái lơ đãng cũng đã biểu lộ, xem ra, người con gái này, căn bản là rất nhỏ mọn, vẫn chưa quên được chuyện ở Tiêu gia ngày đó, cho nên bây giờ cũng không thân thiện cho mấy.
Chỉ là, nàng xuất hiện, cũng đã phá vỡ sự bố trí của Long Vệ quân, nhưng cũng là chó ngâp phải ruồi, nhưng, cuối cùng là ai đã thông tri cho nàng, nói cho nàng biết hành tung của mình?
Rượu, mặc dù là rượu ngon, nhưng không thích hợp để phụ nữ uống, uống một ly rồi, mùi thơm như mật ngọt, tùy tiện phát tán, cũng là một loại hấp dẫn.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, huống chi lại là mỹ nữ uống rượu, trên khuôn mặt trắng tuyết của Mộng Thanh Linh đã có vẻ ửng hồng, xinh đẹp không thể tả được, trên người của nàng, chổ nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.
"Mộng tiểu thư, em cũng ở đây sao?"Từ ra xa, có vài bóng người bước tới, còn chưa đến gần, nhưng Tiêu Thu Phong đã nghe được giọng nói kia, chính là mộ tên thiếu gia làm cho người ta chán ghét.
Long Vệ quân đã muốn bỏ qua hành động, nhưng Long Thiên Hành đến, cũng đã biết Mộng Thanh Linh ở đây. Với hắn, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo, có thể làm hộ hoa sứ giả một lần.
Trong những người theo đuổi Mộng Thanh Linh, Long Thiên Hành có thể xếp vào hàng thứ mười, hắn được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nam, cũng không phải là tùy tiện mà có, dù sao cũng phải có chút bổn sự.
"Ai, thật là trốn không khỏi đám rười này, xem ra chỉ có ở nhà là vẫn thoải mái hơn, Tiêu thiếu gia, xem ra chén rượu thứ ba này, tôi không có cách nào uống được"
Rượu chính là một thứ tâm tình, huống chi trước giờ nàng không phải loại người thích uống rượu, uống rượu phải nhìn tâm tình thế nào, bây giờ, muốn uống cũng bị người ta làm phiền, giống như là trong rượu đang có độc vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tiêu Thu Phong cười cười, nói: "Nếu Mộng tiểu thư đã thịnh tình, đêm trăng cùng ngồi với tôi, tôi sẽ không để cho người ta làm phiền cô"
Mộng Thanh Linh cũng có chút vui mừng, nhìn thái độ và ánh mắt của người đàn ông này, nàng không hề có cảm giác sợ hãi, nếu là người đàn ông bình thường, có lẽ nàng đã phất tay rời đi, có lẽ do ở trong Tiêu gia vài ngày rồi nên nàng cũng tin tưởng người đàn ông này.
"Ò, anh có biết hắn là ai không?"
"Tôi không cần biết, Cường Binh, qua đó, đừng cho đám người này quấy rầy, nếu bọn họ muốn xông tới, ném xuống hồ nước cho thanh tịnh"
Vốn đến để gây chuyện, nhưng thật không ngờ, Mộng Thanh Linh xuất hiện, làm cho Long Vệ quân giả trừ cảnh giới, nhưng Long Thiên Hành cũng tới, làm cho màn kịch nơi này, đã có cơ hội diễn.
"Hay. Hay lắm, rốt cục cũng đã có phim coi, bằng không đến đám ruồi kia đi, quả thật rất không đáng"
Cách từ đình không xa, có hai người đang trốn xem kịch, bọn họ đương nhiên đã sớm nghe Long Vệ quân cường đại, nhưng lâu như vậy rồi, rượu cũng uống không ít, nhưng không có chút động tĩnh gì, đương nhiên là rất hối tiếc, giờ phút này quanh co, đụng chạm đến Long thiếu gia, quả thật sẽ có phim hay rồi!