<!-- --> Trước mặt đạo sĩ này, hắn dù che giấu cũng không có tác dụng gì. Đạo sĩ có công lực thâm hậu, mặc dù không hẳn đã cường đại bằng Long Tương, nhưng lại không có một tia tạp chất. Cho nên Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, lẳng lặng vận chuyển Long biến tâm quyết.
Trong rừng cây rậm rạp yên tĩnh, thân hình Tiêu Thu Phong đã động, hóa thành hình rồng. Trong nháy mắt đó làm cho không gian nơi này nhiễm sát khí vô biên.
Long biến tâm quyết vốn sinh ra từ giết chóc. Long Thần năm đó cũng giống như Tiêu Thu Phong, đều từ trong giết chóc mà tăng năng lượng của bản thân. Hoặc bởi vì bọn họ có cùng thể chất, đều là vũ chi phách, cho nên rất thích hợp tu luyện Long biến tâm quyết.
"Long biến tâm quyết"
Đạo sĩ kinh hãi, Long biến tâm quyết đối với ông mà nói không có gì là xa lạ. Hoặc có thể nói rất quen thuộc. Ông không nghĩ đến cậu thanh niên trẻ tuổi này lại tu luyện được môn võ công đặc biết đó đến cảnh giới này.
Trong cuộc đời đạo sĩ, sự cường đại của người thanh niên này đã nằm ngoài sự dự đoán của ông ta.
Dù biết Long biến tâm quyết rất cường đại, lão đạo sĩ cũng không thối lui. Thân hình mang theo khí thế vô cùng bá đạo từ trên không trung rơi xuống, lá cây bốn phía rụng đầy, chân kình mãnh liệt hình thành đại dương bao la vây lấy thân hình Tiêu Thu Phong. Dù có được long thân, Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận áp lực khổng lồ.
Lão phụ nhân ở bên cạnh quay đầu lại nhìn ông lão đang chăm chú đứng nhìn, có chút nghi hoặc nói: "Ông già, thân hình Tiểu Phong rất giống Mại Phi. Tôi thấy được hình bóng của Mại Phi"
Dù có thay đổi đến đâu vẫn có những thứ luôn luôn tồn tại. Huyết mạch Tiêu gia vẫn đầy bá đạo và kiêu ngạo.
"Hồi mộng...." Khí thế mãnh liệt của lão đạo sĩ đột nhiên biến mất, trở nên mơ hồ. Đó là một võ công mà Tiêu Thu Phong chưa từng nghe nói qua, lần đầu tiên hiện ra trước mặt hắn. Bước vào vô phong chi cảnh, tu vi của Tiêu Thu Phong có thể nói là kinh thế hãi tục. Nhưng lão đạo sĩ này mặc dù bên ngoài rất bình thường nhưng lại có nội kình cường đại làm cho Tiêu Thu Phong rất kinh ngạc.
"Long Phá Thiên..." Cảm nhận khí thế sắc bén, long hình của Tiêu Thu Phong biến đổi, tiến hóa thành long hình, giương nanh múa vuốt, bá chủ không gian, bao quát chúng sinh.
Một vàng một đỏ va chạm với nhau trong không trung, tiếng "ầm ầm" vang lên không dứt. Mấy cây cổ thụ gần trăm năm bắt đầu héo úa, một hố đất cực sâu hiện ra. Một chiêu kinh thiên động địa đó làm cho người ta sợ hãi.
Tiêu Thu Phong đang định quay lại, chuẩn bị phát ra thức thứ hai của Long biến tam tuyệt thì lão đạo sĩ đột nhiên phát hết chân kình ra ngoài. Chưa phân rõ thắng bại mà đạo sĩ đã dừng tay.
"Ta đã tin, cậu chính là con trai của Mại Phi" Lão đạo sĩ mỉm cười đầy hiền lành, nói: "Người có thể chất võ chi phách, vạn người có một. Nhưng có thể luyện Long biến tâm quyết đến mức như thế này, ta tin rằng chỉ có người Tiêu gia. Cậu nhóc, có thể đánh ngang tay với ta, tin rằng trên đời cậu không có bao nhiêu đối thủ"
Một khi đã thừa nhận, thái độ của lão đạo sĩ tốt lên rất nhiều, rống lên một câu với Tiêu Thu Phong rồi đi đến trước người Hoắc Phi Trữ, khó chịu nói: "Lão Hoắc, không ngờ lão lại có cháu ngoại xuất sắc đến thế, đúng là kiếm được. Xem ra ước định năm đó có thể thực hiện được ở đời này"
Hoắc Phi Trữ cười cười, nói: "Được rồi, việc này để sau hãy nói, chúng ta đi xem Tiểu Hà đã"
Tiểu Hà chính là tên mẹ Tiêu Thu Phong.
Vừa nhắc đến Tiểu Hà, lão đạo sĩ trở nên nghiêm nghị, quay đầu nói với Tiêu Thu Phong: "Đi, thăm mẹ cháu một chút. Ai, nói thật ra, thể chất mẹ cháu càng lúc càng yếu, ta cũng không biết mẹ cháu có thể chịu được bao lâu nữa"
Tiêu Thu Phong vội vã đi tới, theo sát phía sau lão đạo sĩ. Vào trong miếu, nhìn thì thấy ngôi miếu này đã lâu không được hương khói, mọi kiến trúc đều đã cũ nát, chỉ có tiền đường là được quét rọn sạch sẽ, hai cây hương lớn tỏa khói, làm tăng thêm sự tĩnh lặng.
Một bức tượng phật không biết đã bao năm sừng sững đứng đó, vẻ mặt nghiêm trang. Chỉ thấy lão đạo sĩ đi ra phía sau pho tượng phật, đi được mấy thước thì không còn đường nữa. Nhưng lão đạo sĩ đưa tay ấn vào vách tường, trên mặt đất phát ra tiếng "Chi chi" một huyệt động xuất hiện.
Càng đến gần, Tiêu Thu Phong càng kích động, đi xuống khoảng mười bậc thang, bọn họ vào trong một tầng hầm, mấy ngọn nến lấp lánh tỏa sáng, phản chiếu tầng hầm. Ở đây chỉ có duy nhất một chiếc giường đá, người chưa đến gần đã thấy lạnh thấu xương. Giờ phút này Tiêu Thu Phong mới biết tại sao trời nóng mà hai ông bà lại mang theo áo khoác.
Hàn khí lạnh lõe bốc lên, lượn lờ xung quanh. Trên giường đá có một người phụ nữ lẳng lặng nằm đó. Thoạt nhìn thì chỉ có hơn ba mươi tuổi, nhưng tóc lại có điểm bạc, làm cho người ta không khỏi xót thương.
Tiếng gọi quen thuộc, mối liên hệ trời sinh, Tiêu Thu Phong từ từ đi đến gần, bước chân càng lúc càng nặng, nặng tựa ngàn cân. Đây là người mẹ mang thai mười tháng và sinh ra hắn. Hắn chưa bao giờ gặp người, nhưng hai người có chung dòng máu.
Tâm trạng ba động, Tiêu Thu Phong từ từ ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng hỏi: "Tình trạng mẹ cháu như thế nào?"
Nhưng lão đạo sĩ kinh ngạc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, lắc đầu bất đắc dĩ. Ông đương nhiên cảm nhận được sát khí và phẫn nộ kinh người trong giọng nói của Tiêu Thu Phong, chỉ là lúc này đang áp chế không cho nó bộc phát ra mà thôi.
"Mẹ cháu lúc trước trúng phải Hắc ma thủ. Đây là một loại ma công rất ác độc. Những năm qua ta thường xuyên vận công giải trừ độc tính cho mẹ cháu. Trước đây mẹ cháu còn tỉnh lại. Nhưng sau khi bố cháu chết, cháu lại mất tích làm mẹ cháu tâm như tro tàn, không còn ý chí để sống. Ta chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài mạng sống cho mẹ cháu" "Ba năm gần đây, mẹ cháu chưa tỉnh lại lần nào"
Khó trách ông bà lại nói mẹ mình là người thực vật. Ba năm không tỉnh giống như ngủ đông, ngoại trừ thở, bà không khác gì người đã chết.
"Ai đã hạ độc thủ với mẹ cháu?"
Lão đạo sĩ nói: "Người tu luyện Thiên ma thủ đều có bản tính tàn tuyệt, cũng may lúc đó khi tập kích mẹ cháu, người đó chưa đạt đến đại thành, nếu không bây giờ mẹ cháu không còn nổi một hơi, sợ là hài cốt cũng hóa thành tro bụi. Nhiều năm qua, võ công đó vẫn chưa xuất hiện lần nào"
Khí kính trên người Tiêu Thu Phong vừa động, lão đạo sĩ cũng cảm nhận được, nói: "Long biến tâm quyết của cháu có thể có tác dụng. Cháu có thể thử một lần, nhưng nhớ không được miễn cưỡng. nếu không không những cháu không chịu được, mẹ cháu cũng mất đi một tia sinh cơ cuối cùng"
Tiêu Thu Phong nhắm mắt lại, tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của mẹ, khẽ vuốt ve, sau đó cầm lên, đặt lên mặt. Đây là hơi ấm của mẹ, mà hắn không thể có được.
Nội kình của Long biến tâm quyết từ từ rót vào tay bà, như một dòng suối nhỏ, nhiệt độ tiến vào, từ từ tiến vào gân mạch, tứ chi của bà. Năng lượng màu đen hơi di chuyển, cắn nuốt mỗi phần năng lượng và nhiệt lực trong cơ thể bà.
Khi nhiệt lực tan đi, nhuyễn trùng dưới tác dụng của giường băng không ngờ lại bình tĩnh lại, giống như tiến vào thời kỳ ngủ đông vậy. Lão đạo sĩ nói không sai, dù có miễn cưỡng cứu mẹ tỉnh lại, một tia sinh cơ cuối cùng của bà cũng sẽ bị nhuyễn trùng hắc ma xâm nhập. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tiêu Thu Phong không thể làm gì khác là thu hồi chân kình, vô cùng đau đớn, không chịu nổi mà tựa đầu vào lòng mẹ, nước mắt tuôn rơi.
"Mẹ, mẹ, mẹ nghe được không. Là con, con trai của mẹ, đang gọi mẹ tỉnh lại. Mẹ mở mắt ra đi, nhìn con trai mẹ đã trưởng thành..." Tiếng gọi này xuất phát từ nội tâm, truyền vào trong lòng bà. Tiêu Thu Phong tin rằng cho dù ngủ say mẹ vẫn có thể nghe được.
Tiêu Thu Phong ngồi đó hơn ba tiếng, lúc đi ra hai lão già đang cầm chén uống rượu dưới gốc cây. Mà bà lão vừa nãy đã khóc. Cuộc sống đau lòng này đã làm bạn với bà mấy chục năm. Nhìn con gái ngủ say như chết, bà rất đau lòng.
"Bà ngoại, bà yên tâm. Cháu sẽ cứu được mẹ. Dù là ai, dám làm mẹ cháu bị thương, cháu sẽ làm hắn chết không được tử tế"
Lão đạo sĩ nhìn Tiêu Thu Phong đầy sát khí, thở dài bất đắc dĩ. Mặc dù ông không vào trần thế nhưng nhìn nỗi hận trong lòng Tiêu Thu Phong, ông không khỏi buồn thương cho những người chết trong tay hắn, buồn cho sinh linh. Nhưng ông không thể thay đổi vận mệnh mọi người.
"Thu Phong, cháu cũng không cần phải phẫn nộ như thế. Mấy năm nay vì cứu mẹ cháu, ta đã suy nghĩ rất nhiều cách, có một loại tâm pháp cho phép diệt trừ hoàn toàn độc tố hắc ma trên người mẹ cháu" Tiêu Thu Phong vui mừng, hỏi: "Tâm pháp gì?"
"Ta cũng chỉ thấy trong một quyển võ công bí tịch cổ. Trên đời có rất nhiều võ công đã thất truyền, tâm pháp này tên là Tinh mang. Hình như chưa từng có ai dùng, cho nên nếu muốn tìm đến có lẽ cũng không dễ dàng gì. Có đôi khi chính là cơ duyên, chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Ta đã tìm rất nhiều cổ tịch, loại tâm pháp này không có khẩu quyết, chỉ có một câu không giống
"Tinh mang diệu thế, mộng ảo trọng sinh, âm dương dung hợp, lực lượng vô biên"
Mười sáu chữ này chính là pháp môn của Tinh mang quyết. Đáng tiếc ngay cả lão đạo sĩ cũng không biết ảo diệu trong đó.
Trước mặt đạo sĩ này, hắn dù che giấu cũng không có tác dụng gì. Đạo sĩ có công lực thâm hậu, mặc dù không hẳn đã cường đại bằng Long Tương, nhưng lại không có một tia tạp chất. Cho nên Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, lẳng lặng vận chuyển Long biến tâm quyết.
Trong rừng cây rậm rạp yên tĩnh, thân hình Tiêu Thu Phong đã động, hóa thành hình rồng. Trong nháy mắt đó làm cho không gian nơi này nhiễm sát khí vô biên.
Long biến tâm quyết vốn sinh ra từ giết chóc. Long Thần năm đó cũng giống như Tiêu Thu Phong, đều từ trong giết chóc mà tăng năng lượng của bản thân. Hoặc bởi vì bọn họ có cùng thể chất, đều là vũ chi phách, cho nên rất thích hợp tu luyện Long biến tâm quyết.
"Long biến tâm quyết"
Đạo sĩ kinh hãi, Long biến tâm quyết đối với ông mà nói không có gì là xa lạ. Hoặc có thể nói rất quen thuộc. Ông không nghĩ đến cậu thanh niên trẻ tuổi này lại tu luyện được môn võ công đặc biết đó đến cảnh giới này.
Trong cuộc đời đạo sĩ, sự cường đại của người thanh niên này đã nằm ngoài sự dự đoán của ông ta.
Dù biết Long biến tâm quyết rất cường đại, lão đạo sĩ cũng không thối lui. Thân hình mang theo khí thế vô cùng bá đạo từ trên không trung rơi xuống, lá cây bốn phía rụng đầy, chân kình mãnh liệt hình thành đại dương bao la vây lấy thân hình Tiêu Thu Phong. Dù có được long thân, Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận áp lực khổng lồ.
Lão phụ nhân ở bên cạnh quay đầu lại nhìn ông lão đang chăm chú đứng nhìn, có chút nghi hoặc nói: "Ông già, thân hình Tiểu Phong rất giống Mại Phi. Tôi thấy được hình bóng của Mại Phi"
Dù có thay đổi đến đâu vẫn có những thứ luôn luôn tồn tại. Huyết mạch Tiêu gia vẫn đầy bá đạo và kiêu ngạo.
"Hồi mộng...." Khí thế mãnh liệt của lão đạo sĩ đột nhiên biến mất, trở nên mơ hồ. Đó là một võ công mà Tiêu Thu Phong chưa từng nghe nói qua, lần đầu tiên hiện ra trước mặt hắn. Bước vào vô phong chi cảnh, tu vi của Tiêu Thu Phong có thể nói là kinh thế hãi tục. Nhưng lão đạo sĩ này mặc dù bên ngoài rất bình thường nhưng lại có nội kình cường đại làm cho Tiêu Thu Phong rất kinh ngạc.
"Long Phá Thiên..." Cảm nhận khí thế sắc bén, long hình của Tiêu Thu Phong biến đổi, tiến hóa thành long hình, giương nanh múa vuốt, bá chủ không gian, bao quát chúng sinh.
Một vàng một đỏ va chạm với nhau trong không trung, tiếng "ầm ầm" vang lên không dứt. Mấy cây cổ thụ gần trăm năm bắt đầu héo úa, một hố đất cực sâu hiện ra. Một chiêu kinh thiên động địa đó làm cho người ta sợ hãi.
Tiêu Thu Phong đang định quay lại, chuẩn bị phát ra thức thứ hai của Long biến tam tuyệt thì lão đạo sĩ đột nhiên phát hết chân kình ra ngoài. Chưa phân rõ thắng bại mà đạo sĩ đã dừng tay.
"Ta đã tin, cậu chính là con trai của Mại Phi" Lão đạo sĩ mỉm cười đầy hiền lành, nói: "Người có thể chất võ chi phách, vạn người có một. Nhưng có thể luyện Long biến tâm quyết đến mức như thế này, ta tin rằng chỉ có người Tiêu gia. Cậu nhóc, có thể đánh ngang tay với ta, tin rằng trên đời cậu không có bao nhiêu đối thủ"
Một khi đã thừa nhận, thái độ của lão đạo sĩ tốt lên rất nhiều, rống lên một câu với Tiêu Thu Phong rồi đi đến trước người Hoắc Phi Trữ, khó chịu nói: "Lão Hoắc, không ngờ lão lại có cháu ngoại xuất sắc đến thế, đúng là kiếm được. Xem ra ước định năm đó có thể thực hiện được ở đời này"
Hoắc Phi Trữ cười cười, nói: "Được rồi, việc này để sau hãy nói, chúng ta đi xem Tiểu Hà đã"
Tiểu Hà chính là tên mẹ Tiêu Thu Phong.
Vừa nhắc đến Tiểu Hà, lão đạo sĩ trở nên nghiêm nghị, quay đầu nói với Tiêu Thu Phong: "Đi, thăm mẹ cháu một chút. Ai, nói thật ra, thể chất mẹ cháu càng lúc càng yếu, ta cũng không biết mẹ cháu có thể chịu được bao lâu nữa"
Tiêu Thu Phong vội vã đi tới, theo sát phía sau lão đạo sĩ. Vào trong miếu, nhìn thì thấy ngôi miếu này đã lâu không được hương khói, mọi kiến trúc đều đã cũ nát, chỉ có tiền đường là được quét rọn sạch sẽ, hai cây hương lớn tỏa khói, làm tăng thêm sự tĩnh lặng.
Một bức tượng phật không biết đã bao năm sừng sững đứng đó, vẻ mặt nghiêm trang. Chỉ thấy lão đạo sĩ đi ra phía sau pho tượng phật, đi được mấy thước thì không còn đường nữa. Nhưng lão đạo sĩ đưa tay ấn vào vách tường, trên mặt đất phát ra tiếng "Chi chi" một huyệt động xuất hiện.
Càng đến gần, Tiêu Thu Phong càng kích động, đi xuống khoảng mười bậc thang, bọn họ vào trong một tầng hầm, mấy ngọn nến lấp lánh tỏa sáng, phản chiếu tầng hầm. Ở đây chỉ có duy nhất một chiếc giường đá, người chưa đến gần đã thấy lạnh thấu xương. Giờ phút này Tiêu Thu Phong mới biết tại sao trời nóng mà hai ông bà lại mang theo áo khoác.
Hàn khí lạnh lõe bốc lên, lượn lờ xung quanh. Trên giường đá có một người phụ nữ lẳng lặng nằm đó. Thoạt nhìn thì chỉ có hơn ba mươi tuổi, nhưng tóc lại có điểm bạc, làm cho người ta không khỏi xót thương.
Tiếng gọi quen thuộc, mối liên hệ trời sinh, Tiêu Thu Phong từ từ đi đến gần, bước chân càng lúc càng nặng, nặng tựa ngàn cân. Đây là người mẹ mang thai mười tháng và sinh ra hắn. Hắn chưa bao giờ gặp người, nhưng hai người có chung dòng máu.
Tâm trạng ba động, Tiêu Thu Phong từ từ ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng hỏi: "Tình trạng mẹ cháu như thế nào?"
Nhưng lão đạo sĩ kinh ngạc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, lắc đầu bất đắc dĩ. Ông đương nhiên cảm nhận được sát khí và phẫn nộ kinh người trong giọng nói của Tiêu Thu Phong, chỉ là lúc này đang áp chế không cho nó bộc phát ra mà thôi.
"Mẹ cháu lúc trước trúng phải Hắc ma thủ. Đây là một loại ma công rất ác độc. Những năm qua ta thường xuyên vận công giải trừ độc tính cho mẹ cháu. Trước đây mẹ cháu còn tỉnh lại. Nhưng sau khi bố cháu chết, cháu lại mất tích làm mẹ cháu tâm như tro tàn, không còn ý chí để sống. Ta chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài mạng sống cho mẹ cháu" "Ba năm gần đây, mẹ cháu chưa tỉnh lại lần nào"
Khó trách ông bà lại nói mẹ mình là người thực vật. Ba năm không tỉnh giống như ngủ đông, ngoại trừ thở, bà không khác gì người đã chết.
"Ai đã hạ độc thủ với mẹ cháu?"
Lão đạo sĩ nói: "Người tu luyện Thiên ma thủ đều có bản tính tàn tuyệt, cũng may lúc đó khi tập kích mẹ cháu, người đó chưa đạt đến đại thành, nếu không bây giờ mẹ cháu không còn nổi một hơi, sợ là hài cốt cũng hóa thành tro bụi. Nhiều năm qua, võ công đó vẫn chưa xuất hiện lần nào"
Khí kính trên người Tiêu Thu Phong vừa động, lão đạo sĩ cũng cảm nhận được, nói: "Long biến tâm quyết của cháu có thể có tác dụng. Cháu có thể thử một lần, nhưng nhớ không được miễn cưỡng. nếu không không những cháu không chịu được, mẹ cháu cũng mất đi một tia sinh cơ cuối cùng"
Tiêu Thu Phong nhắm mắt lại, tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của mẹ, khẽ vuốt ve, sau đó cầm lên, đặt lên mặt. Đây là hơi ấm của mẹ, mà hắn không thể có được.
Nội kình của Long biến tâm quyết từ từ rót vào tay bà, như một dòng suối nhỏ, nhiệt độ tiến vào, từ từ tiến vào gân mạch, tứ chi của bà. Năng lượng màu đen hơi di chuyển, cắn nuốt mỗi phần năng lượng và nhiệt lực trong cơ thể bà.
Khi nhiệt lực tan đi, nhuyễn trùng dưới tác dụng của giường băng không ngờ lại bình tĩnh lại, giống như tiến vào thời kỳ ngủ đông vậy. Lão đạo sĩ nói không sai, dù có miễn cưỡng cứu mẹ tỉnh lại, một tia sinh cơ cuối cùng của bà cũng sẽ bị nhuyễn trùng hắc ma xâm nhập. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tiêu Thu Phong không thể làm gì khác là thu hồi chân kình, vô cùng đau đớn, không chịu nổi mà tựa đầu vào lòng mẹ, nước mắt tuôn rơi.
"Mẹ, mẹ, mẹ nghe được không. Là con, con trai của mẹ, đang gọi mẹ tỉnh lại. Mẹ mở mắt ra đi, nhìn con trai mẹ đã trưởng thành..." Tiếng gọi này xuất phát từ nội tâm, truyền vào trong lòng bà. Tiêu Thu Phong tin rằng cho dù ngủ say mẹ vẫn có thể nghe được.
Tiêu Thu Phong ngồi đó hơn ba tiếng, lúc đi ra hai lão già đang cầm chén uống rượu dưới gốc cây. Mà bà lão vừa nãy đã khóc. Cuộc sống đau lòng này đã làm bạn với bà mấy chục năm. Nhìn con gái ngủ say như chết, bà rất đau lòng.
"Bà ngoại, bà yên tâm. Cháu sẽ cứu được mẹ. Dù là ai, dám làm mẹ cháu bị thương, cháu sẽ làm hắn chết không được tử tế"
Lão đạo sĩ nhìn Tiêu Thu Phong đầy sát khí, thở dài bất đắc dĩ. Mặc dù ông không vào trần thế nhưng nhìn nỗi hận trong lòng Tiêu Thu Phong, ông không khỏi buồn thương cho những người chết trong tay hắn, buồn cho sinh linh. Nhưng ông không thể thay đổi vận mệnh mọi người.
"Thu Phong, cháu cũng không cần phải phẫn nộ như thế. Mấy năm nay vì cứu mẹ cháu, ta đã suy nghĩ rất nhiều cách, có một loại tâm pháp cho phép diệt trừ hoàn toàn độc tố hắc ma trên người mẹ cháu" Tiêu Thu Phong vui mừng, hỏi: "Tâm pháp gì?"
"Ta cũng chỉ thấy trong một quyển võ công bí tịch cổ. Trên đời có rất nhiều võ công đã thất truyền, tâm pháp này tên là Tinh mang. Hình như chưa từng có ai dùng, cho nên nếu muốn tìm đến có lẽ cũng không dễ dàng gì. Có đôi khi chính là cơ duyên, chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Ta đã tìm rất nhiều cổ tịch, loại tâm pháp này không có khẩu quyết, chỉ có một câu không giống
"Tinh mang diệu thế, mộng ảo trọng sinh, âm dương dung hợp, lực lượng vô biên"
Mười sáu chữ này chính là pháp môn của Tinh mang quyết. Đáng tiếc ngay cả lão đạo sĩ cũng không biết ảo diệu trong đó.