<!-- --> Có lẽ thật sự quá mệt mỏi nên không nói được thêm mấy câu nữa, mắt của Mộng Thanh Linh đã không mở nổi, rất nhanh ngủ đi, trước mặt một người đàn ông xa lạ, nàng ngủ. Tiêu Thu Phong cũng không biết nói sao về lòng tin của nàng, chỉ mỉm cười, chẳng lẽ nàng ta không coi hắn là đàn ông thật sao?
Mộng Thanh Linh vốn rất đẹp, hơn nữa còn lại nữ thần siêu cấp, được xưng là trung kinh nhất mộng, dĩ nhiên không phải là hư danh, cho dù là cùng so với Đông Nam tam hoa thì nàng vẫn sẽ đứng đầu, vẻ đẹp của nàng, vốn mang theo linh khí, làm cho người ta trầm mê trong đó, không thể tự kiềm chế.
Nếu Tiêu Thu Phong năm đó không có Vũ, hắn cũng nhất định sẽ mê muội nàng, cho dù là có Vũ, thì trong giây phút đó, hắn cũng giống như tất cả đàn ông trên đời này, điên cuồng mừng rỡ vì có thể tiếp xúc gần gũi với nữ thần, đó là một diễm phúc.
Ra ngoài, ở cửa đang có rất nhiều người, Ruth là người cuối cùng, đương nhiên còn có Triệu Nhược Thần và Đinh Mỹ Đình. Lúc này mỹ đình đang bị nhược thần tra khảo, các nàng có quyền được biết chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc là Đinh Mỹ Đình cũng không biết gì đế nói, chỉ là đem chuyện vừa rồi nói ra, làm cho chúng nữ hồ đồ.
Triệu Nhược Thần chạy lại nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, trên mặt có chút ủy khuất, giọng nói đầy nũng nịu, mở miệng kêu lên: "Ông xã, anh làm việc không công bằng, vì sao em vào cửa là phải đi mà nàng ta lại được anh ôm!"
Thật không ngờ, Triệu Nhược Thần lại có thể nói ra những lời này, quả thật là cho Tiêu Thu Phong bất ngờ, người phụ nữ không thèm để ý cái gì thế mà trong lòng lại rất bận tâm đến cái chi tiết nhỏ như thế, nhưng cũng không trách hắn ôm Mộng Thanh Linh về.
"Trung kinh nhất mộng Mộng Thanh Linh, Phong, em thật không biết dùng từ gì để hình dung anh nữa, có lẽ anh thật sự không muốn buông tha bất kỳ người nào"
Vũ ở trong kinh nhiều năm như vậy, đương nhiên là không có khả năng không biết mỹ nhân xinh đẹp chấn động kinh thành này, hơn nữa còn có tin hành lang nói rằng, nàng ta là con gái riêng của số Một, cho nên bất kể là thương trường hay chính trị đều đặc biệt có quyền lực. Người theo đuổi nàng, nếu không là một vạn thì cũng tám ngàn, mà trong số đó hết 90% là đại thiếu gia nhà giàu có thể xứng đôi với nàng.
Ruth cũng cười nói: "Người con gái ấy xa lạ, nhưng cũng rất đẹp"
Đinh Mỹ Đình cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, hỏi: "Tiêu đại ca, anh và chị Thanh Linh là sao vậy, tại sao chị ấy lại để cho anh ôm trở về Hoắc gia, còn nữa, tại sao anh lại muốn chị ấy để ở Hoắc gia, chẳng lẽ hai người trước kia đã vụng trộm yêu đương?"
Không hổ danh là cái tuổi đầy mộng mơ, cái nàng nghĩ quả thật cũng thú vị hơn người bình thường.
Tiêu Thu Phong cười cười, lắc đầu, hắn cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng trừ việc này ra, hắn tựa hồ như không có biện pháp khác, ai kêu người đó có thể tác động đến nguồn năng lượng xa lạ trong cơ thể hắn?
"Trên người của anh có một năng lượng rất đặc biệt, rất mạnh và rất lớn, nhờ có nó mới có thể biến dữ thành lành. Bây giờ anh muốn tu luyện lực lượng này, mà Mộng Thanh Linh chính là điểm khởi đầu cho năng lượng đó, nói ra các em cũng không tin, bởi vì chỉ cần đến gần nàng ta, anh mới có thể cảm thụ được nguồn năng lượng ấy tồn tại, giống như là nó có sinh mệnh"
"Ông xã, lời của anh nghe có vẻ huyền bí quá"Ruth cũng không hiểu gì.
Nhưng chỉ có Vũ là cau mày, trầm tư một hồi, lát sau, mở miệng nói: "Ông xã, anh nói lúc anh đánh với Cảnh Trưởng, hắn nói trong cơ thể của anh có lực lượng tinh mang, em nghĩ có thể vì anh bị vây khốn ba ngày trong tinh mang trận nên cớ có cơ duyên hấp thu khí tức của tinh mang trận"
"Năm đó tinh mang trận không vây người khác, mà cố tình cho hai người, vậy chứng minh rằng trên người hai người có thứ gì đó, hấp dẫn tinh mang trận lẫn nhau, mấy ngày nay em luôn suy nghĩ về vấn đề này, có lẽ đây là nguyên nhân huyết mạch, mấy ngày trước em đã xem qua tư liệu bí mật, huyết mạch của Mộng gia cũng rất kỳ lạ, cũng giống như tiềm lực võ chi phách của Tiêu gia, Mộng gia có thông tâm thuật trời sinh, nghĩ rằng Mộng tiểu thư nhất định cũng có thể mạch này"
Mặc dù phán như thánh, nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán, Tiêu Thu Phong hỏi: "Anh đón Mộng tiểu thư đến Hoắc gia, chỉ là vì trợ giúp cho sự luyện công của anh, không có ý khác, các em không cần suy nghĩ nhiều, biết chưa?"
Nhìn chúng nữ đều mất hứng, rất rõ ràng, bọn họ đã phức tạp hóa vấn đề này.
"Yên tâm, Thu Phong, bọn em không phải là bình dấm chua đâu, làm sao có thể dễ dàng tức giận như vậy được, chỉ cần vì tốt cho anh, đừng nói là để nàng ta sống ở Hoắc gia, cho dù muốn bọn em đi cầu xin nàng ta, bọn em đều nguyện ý"Vì người đàn ông của mình, các nàng quả thật là chuyện gì cũng đồng ý làm.
Đinh Mỹ Đình có chút ngượng ngùng, nói: "Tiêu đại ca, xin lỗi, em còn hiểu lầm hai người, em còn tưởng hai người lén lút làm chuyện xấu sau lưng"Nhìn Tiêu Thu Phong ôm Mộng Thanh Linh vào phòng, cô nam quả nữ, nàng đương nhiên phải nghĩ đến cái ấy ấy rồi.
Triệu Nhược Thần thì không xin lỗi hay giải thích gì, chỉ nghiêm khắc nói: "Để nàng ta gần anh chỉ là vì luyện công, ông xã, anh không được có suy nghĩ khác, bằng không để cho Mộng tiểu thư chán ghét, không chỉ bọn em mất mặt, mà ngay cả anh cũng không luyện công được, bây giờ ở kinh thành nguy hiểm rất nhiều, ông xã cần phải tỉnh táo lại"
Đêm hôm đó sau khi đại chiến với Hoàng Đạo Sinh xong hắn đã lăn đùng ra ngủ mê man, các nàng đều rất lo lắng, tư vị này, quả thật không dễ chịu.
Điểm này, Tiêu Thu Phong đương nhiên biết.
Khi Mộng Thanh Linh tỉnh lại, sắc trời đã không còn sớm, nàng có thói quen mở miệng ra hỏi: "Ảnh Tử, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Có thấy thân ảnh của Ảnh Tử đâu, ở trong này, Ảnh Tử không cần phải lúc nào cũng hầu hạ bên cạnh, vì đã có người chăm sóc cho nàng, Mộng Thanh Linh mở ra mắt ra nhìn bốn phía, tất cả đều rất tĩnh lặng, trừ nàng đang ngủ trên giường ra, còn có một người đàn ông đang ngồi xếp bằng, là người đã ôm nàng về Hoắc gia.
Đúng như lời hắn nói, ôm nàng trở về, chỉ để nắm lấy tay nàng, giờ phút này, tay của nàng, cũng đang đặt lên đầu gối hắn, một oánh quang nhàn nhạt, làm cho hắn như tan ra, thoạt nhìn rất đẹp, khí chất anh tuấn, không thể nghi ngờ được.
Tay như muốn rút về, nhưng Mộng Thanh Linh lại không làm, vì cảm thụ được bộ dáng của người đàn ông này tựa hồ như đang tu luyện, nàng không muốn quấy rầy hắn, một khi hắn đã ân cần như vậy, chỉ vì để nắm lấy tay nàng, vậy thì cứ để cho hắn nắm, vả lại cảm giác này, Mộng Thanh Linh cũng không ghét.
Nằm trên giường, tay để trên đùi hắn, Mộng Thanh Linh tiếp tục nghỉ ngơi, đôi mắt đã khôi phục lại sự quyến rũ phong tình và linh động, nàng đã có chút mê mẩn.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong? Con có nhà hay không?"Tuy rằng Mộng Thanh Linh không muốn quấy rầy người đàn ông này, nhưng bên ngoài lại có tiếng người kêu lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thân thể đang ngồi xếp bằng hơi hơi động, Tiêu Thu Phong càng ngày càng cảm thấy lực lượng tinh mang xa lạ trong cơ thể mình trở nên cường đại, chỉ cần hắn có thể nắm trong tay thì nói không chừng có thể xu tan hắc ma nguyên tố trong cơ thể của mẹ, để cho mẹ hoàn toàn tỉnh táo lại, xem ra hắn quyết định không sai, càng gần người con gái này hắn càng có thể dung hợp lực lượng của tinh mang.
Tiêu Thu Phong ngồi dậy, cũng mở miệng nói: "Mộng tiểu thư, có thể rời giường rồi, cảm ơn cô vì đã không quấy rầy tôi"
Cũng không biết là như thế nào, thông tâm thuật của Mộng Thanh Linh đối với Tiêu Thu Phong không chút phản ứng, nhưng Tiêu Thu Phong lại có thể đi vào tâm của Mộng Thanh Linh, chỉ cần tâm thần của nàng động là hắn có thể cảm ứng rõ ràng.
Ngượng ngùng giả bộ ngủ, Mộng Thanh Linh chống tay ngồi dậy, có chút hờn dỗi nói: "Tiêu đại thiếu gia, tôi chỉ có anh chiếm chút tiện nghi thôi, xem như là trả tiền thuê tôi ở Hoắc gia..."
Tiêu Thu Phong đang muốn nói tiếp về vấn đề này, thì bên ngoài đã có tiếng kêu của Đinh Mỹ Đình: "Tiêu đại ca, chị Thanh Linh, hai người dừng lại một chút, nên ăn cơm thôi, bà ngoại có chuyện tìm hai người, đang chờ ở đại sảnh kìa"
Lời này...
Có lẽ thật sự quá mệt mỏi nên không nói được thêm mấy câu nữa, mắt của Mộng Thanh Linh đã không mở nổi, rất nhanh ngủ đi, trước mặt một người đàn ông xa lạ, nàng ngủ. Tiêu Thu Phong cũng không biết nói sao về lòng tin của nàng, chỉ mỉm cười, chẳng lẽ nàng ta không coi hắn là đàn ông thật sao?
Mộng Thanh Linh vốn rất đẹp, hơn nữa còn lại nữ thần siêu cấp, được xưng là trung kinh nhất mộng, dĩ nhiên không phải là hư danh, cho dù là cùng so với Đông Nam tam hoa thì nàng vẫn sẽ đứng đầu, vẻ đẹp của nàng, vốn mang theo linh khí, làm cho người ta trầm mê trong đó, không thể tự kiềm chế.
Nếu Tiêu Thu Phong năm đó không có Vũ, hắn cũng nhất định sẽ mê muội nàng, cho dù là có Vũ, thì trong giây phút đó, hắn cũng giống như tất cả đàn ông trên đời này, điên cuồng mừng rỡ vì có thể tiếp xúc gần gũi với nữ thần, đó là một diễm phúc.
Ra ngoài, ở cửa đang có rất nhiều người, Ruth là người cuối cùng, đương nhiên còn có Triệu Nhược Thần và Đinh Mỹ Đình. Lúc này mỹ đình đang bị nhược thần tra khảo, các nàng có quyền được biết chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc là Đinh Mỹ Đình cũng không biết gì đế nói, chỉ là đem chuyện vừa rồi nói ra, làm cho chúng nữ hồ đồ.
Triệu Nhược Thần chạy lại nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, trên mặt có chút ủy khuất, giọng nói đầy nũng nịu, mở miệng kêu lên: "Ông xã, anh làm việc không công bằng, vì sao em vào cửa là phải đi mà nàng ta lại được anh ôm!"
Thật không ngờ, Triệu Nhược Thần lại có thể nói ra những lời này, quả thật là cho Tiêu Thu Phong bất ngờ, người phụ nữ không thèm để ý cái gì thế mà trong lòng lại rất bận tâm đến cái chi tiết nhỏ như thế, nhưng cũng không trách hắn ôm Mộng Thanh Linh về.
"Trung kinh nhất mộng Mộng Thanh Linh, Phong, em thật không biết dùng từ gì để hình dung anh nữa, có lẽ anh thật sự không muốn buông tha bất kỳ người nào"
Vũ ở trong kinh nhiều năm như vậy, đương nhiên là không có khả năng không biết mỹ nhân xinh đẹp chấn động kinh thành này, hơn nữa còn có tin hành lang nói rằng, nàng ta là con gái riêng của số Một, cho nên bất kể là thương trường hay chính trị đều đặc biệt có quyền lực. Người theo đuổi nàng, nếu không là một vạn thì cũng tám ngàn, mà trong số đó hết % là đại thiếu gia nhà giàu có thể xứng đôi với nàng.
Ruth cũng cười nói: "Người con gái ấy xa lạ, nhưng cũng rất đẹp"
Đinh Mỹ Đình cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, hỏi: "Tiêu đại ca, anh và chị Thanh Linh là sao vậy, tại sao chị ấy lại để cho anh ôm trở về Hoắc gia, còn nữa, tại sao anh lại muốn chị ấy để ở Hoắc gia, chẳng lẽ hai người trước kia đã vụng trộm yêu đương?"
Không hổ danh là cái tuổi đầy mộng mơ, cái nàng nghĩ quả thật cũng thú vị hơn người bình thường.
Tiêu Thu Phong cười cười, lắc đầu, hắn cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng trừ việc này ra, hắn tựa hồ như không có biện pháp khác, ai kêu người đó có thể tác động đến nguồn năng lượng xa lạ trong cơ thể hắn?
"Trên người của anh có một năng lượng rất đặc biệt, rất mạnh và rất lớn, nhờ có nó mới có thể biến dữ thành lành. Bây giờ anh muốn tu luyện lực lượng này, mà Mộng Thanh Linh chính là điểm khởi đầu cho năng lượng đó, nói ra các em cũng không tin, bởi vì chỉ cần đến gần nàng ta, anh mới có thể cảm thụ được nguồn năng lượng ấy tồn tại, giống như là nó có sinh mệnh"
"Ông xã, lời của anh nghe có vẻ huyền bí quá"Ruth cũng không hiểu gì.
Nhưng chỉ có Vũ là cau mày, trầm tư một hồi, lát sau, mở miệng nói: "Ông xã, anh nói lúc anh đánh với Cảnh Trưởng, hắn nói trong cơ thể của anh có lực lượng tinh mang, em nghĩ có thể vì anh bị vây khốn ba ngày trong tinh mang trận nên cớ có cơ duyên hấp thu khí tức của tinh mang trận"
"Năm đó tinh mang trận không vây người khác, mà cố tình cho hai người, vậy chứng minh rằng trên người hai người có thứ gì đó, hấp dẫn tinh mang trận lẫn nhau, mấy ngày nay em luôn suy nghĩ về vấn đề này, có lẽ đây là nguyên nhân huyết mạch, mấy ngày trước em đã xem qua tư liệu bí mật, huyết mạch của Mộng gia cũng rất kỳ lạ, cũng giống như tiềm lực võ chi phách của Tiêu gia, Mộng gia có thông tâm thuật trời sinh, nghĩ rằng Mộng tiểu thư nhất định cũng có thể mạch này"
Mặc dù phán như thánh, nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán, Tiêu Thu Phong hỏi: "Anh đón Mộng tiểu thư đến Hoắc gia, chỉ là vì trợ giúp cho sự luyện công của anh, không có ý khác, các em không cần suy nghĩ nhiều, biết chưa?"
Nhìn chúng nữ đều mất hứng, rất rõ ràng, bọn họ đã phức tạp hóa vấn đề này.
"Yên tâm, Thu Phong, bọn em không phải là bình dấm chua đâu, làm sao có thể dễ dàng tức giận như vậy được, chỉ cần vì tốt cho anh, đừng nói là để nàng ta sống ở Hoắc gia, cho dù muốn bọn em đi cầu xin nàng ta, bọn em đều nguyện ý"Vì người đàn ông của mình, các nàng quả thật là chuyện gì cũng đồng ý làm.
Đinh Mỹ Đình có chút ngượng ngùng, nói: "Tiêu đại ca, xin lỗi, em còn hiểu lầm hai người, em còn tưởng hai người lén lút làm chuyện xấu sau lưng"Nhìn Tiêu Thu Phong ôm Mộng Thanh Linh vào phòng, cô nam quả nữ, nàng đương nhiên phải nghĩ đến cái ấy ấy rồi.
Triệu Nhược Thần thì không xin lỗi hay giải thích gì, chỉ nghiêm khắc nói: "Để nàng ta gần anh chỉ là vì luyện công, ông xã, anh không được có suy nghĩ khác, bằng không để cho Mộng tiểu thư chán ghét, không chỉ bọn em mất mặt, mà ngay cả anh cũng không luyện công được, bây giờ ở kinh thành nguy hiểm rất nhiều, ông xã cần phải tỉnh táo lại"
Đêm hôm đó sau khi đại chiến với Hoàng Đạo Sinh xong hắn đã lăn đùng ra ngủ mê man, các nàng đều rất lo lắng, tư vị này, quả thật không dễ chịu.
Điểm này, Tiêu Thu Phong đương nhiên biết.
Khi Mộng Thanh Linh tỉnh lại, sắc trời đã không còn sớm, nàng có thói quen mở miệng ra hỏi: "Ảnh Tử, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Có thấy thân ảnh của Ảnh Tử đâu, ở trong này, Ảnh Tử không cần phải lúc nào cũng hầu hạ bên cạnh, vì đã có người chăm sóc cho nàng, Mộng Thanh Linh mở ra mắt ra nhìn bốn phía, tất cả đều rất tĩnh lặng, trừ nàng đang ngủ trên giường ra, còn có một người đàn ông đang ngồi xếp bằng, là người đã ôm nàng về Hoắc gia.
Đúng như lời hắn nói, ôm nàng trở về, chỉ để nắm lấy tay nàng, giờ phút này, tay của nàng, cũng đang đặt lên đầu gối hắn, một oánh quang nhàn nhạt, làm cho hắn như tan ra, thoạt nhìn rất đẹp, khí chất anh tuấn, không thể nghi ngờ được.
Tay như muốn rút về, nhưng Mộng Thanh Linh lại không làm, vì cảm thụ được bộ dáng của người đàn ông này tựa hồ như đang tu luyện, nàng không muốn quấy rầy hắn, một khi hắn đã ân cần như vậy, chỉ vì để nắm lấy tay nàng, vậy thì cứ để cho hắn nắm, vả lại cảm giác này, Mộng Thanh Linh cũng không ghét.
Nằm trên giường, tay để trên đùi hắn, Mộng Thanh Linh tiếp tục nghỉ ngơi, đôi mắt đã khôi phục lại sự quyến rũ phong tình và linh động, nàng đã có chút mê mẩn.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong? Con có nhà hay không?"Tuy rằng Mộng Thanh Linh không muốn quấy rầy người đàn ông này, nhưng bên ngoài lại có tiếng người kêu lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thân thể đang ngồi xếp bằng hơi hơi động, Tiêu Thu Phong càng ngày càng cảm thấy lực lượng tinh mang xa lạ trong cơ thể mình trở nên cường đại, chỉ cần hắn có thể nắm trong tay thì nói không chừng có thể xu tan hắc ma nguyên tố trong cơ thể của mẹ, để cho mẹ hoàn toàn tỉnh táo lại, xem ra hắn quyết định không sai, càng gần người con gái này hắn càng có thể dung hợp lực lượng của tinh mang.
Tiêu Thu Phong ngồi dậy, cũng mở miệng nói: "Mộng tiểu thư, có thể rời giường rồi, cảm ơn cô vì đã không quấy rầy tôi"
Cũng không biết là như thế nào, thông tâm thuật của Mộng Thanh Linh đối với Tiêu Thu Phong không chút phản ứng, nhưng Tiêu Thu Phong lại có thể đi vào tâm của Mộng Thanh Linh, chỉ cần tâm thần của nàng động là hắn có thể cảm ứng rõ ràng.
Ngượng ngùng giả bộ ngủ, Mộng Thanh Linh chống tay ngồi dậy, có chút hờn dỗi nói: "Tiêu đại thiếu gia, tôi chỉ có anh chiếm chút tiện nghi thôi, xem như là trả tiền thuê tôi ở Hoắc gia..."
Tiêu Thu Phong đang muốn nói tiếp về vấn đề này, thì bên ngoài đã có tiếng kêu của Đinh Mỹ Đình: "Tiêu đại ca, chị Thanh Linh, hai người dừng lại một chút, nên ăn cơm thôi, bà ngoại có chuyện tìm hai người, đang chờ ở đại sảnh kìa"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Có lẽ thật sự quá mệt mỏi nên không nói được thêm mấy câu nữa, mắt của Mộng Thanh Linh đã không mở nổi, rất nhanh ngủ đi, trước mặt một người đàn ông xa lạ, nàng ngủ. Tiêu Thu Phong cũng không biết nói sao về lòng tin của nàng, chỉ mỉm cười, chẳng lẽ nàng ta không coi hắn là đàn ông thật sao?
Mộng Thanh Linh vốn rất đẹp, hơn nữa còn lại nữ thần siêu cấp, được xưng là trung kinh nhất mộng, dĩ nhiên không phải là hư danh, cho dù là cùng so với Đông Nam tam hoa thì nàng vẫn sẽ đứng đầu, vẻ đẹp của nàng, vốn mang theo linh khí, làm cho người ta trầm mê trong đó, không thể tự kiềm chế.
Nếu Tiêu Thu Phong năm đó không có Vũ, hắn cũng nhất định sẽ mê muội nàng, cho dù là có Vũ, thì trong giây phút đó, hắn cũng giống như tất cả đàn ông trên đời này, điên cuồng mừng rỡ vì có thể tiếp xúc gần gũi với nữ thần, đó là một diễm phúc.
Ra ngoài, ở cửa đang có rất nhiều người, Ruth là người cuối cùng, đương nhiên còn có Triệu Nhược Thần và Đinh Mỹ Đình. Lúc này mỹ đình đang bị nhược thần tra khảo, các nàng có quyền được biết chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc là Đinh Mỹ Đình cũng không biết gì đế nói, chỉ là đem chuyện vừa rồi nói ra, làm cho chúng nữ hồ đồ.
Triệu Nhược Thần chạy lại nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, trên mặt có chút ủy khuất, giọng nói đầy nũng nịu, mở miệng kêu lên: "Ông xã, anh làm việc không công bằng, vì sao em vào cửa là phải đi mà nàng ta lại được anh ôm!"
Thật không ngờ, Triệu Nhược Thần lại có thể nói ra những lời này, quả thật là cho Tiêu Thu Phong bất ngờ, người phụ nữ không thèm để ý cái gì thế mà trong lòng lại rất bận tâm đến cái chi tiết nhỏ như thế, nhưng cũng không trách hắn ôm Mộng Thanh Linh về.
"Trung kinh nhất mộng Mộng Thanh Linh, Phong, em thật không biết dùng từ gì để hình dung anh nữa, có lẽ anh thật sự không muốn buông tha bất kỳ người nào"
Vũ ở trong kinh nhiều năm như vậy, đương nhiên là không có khả năng không biết mỹ nhân xinh đẹp chấn động kinh thành này, hơn nữa còn có tin hành lang nói rằng, nàng ta là con gái riêng của số Một, cho nên bất kể là thương trường hay chính trị đều đặc biệt có quyền lực. Người theo đuổi nàng, nếu không là một vạn thì cũng tám ngàn, mà trong số đó hết 90% là đại thiếu gia nhà giàu có thể xứng đôi với nàng.
Ruth cũng cười nói: "Người con gái ấy xa lạ, nhưng cũng rất đẹp"
Đinh Mỹ Đình cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng, hỏi: "Tiêu đại ca, anh và chị Thanh Linh là sao vậy, tại sao chị ấy lại để cho anh ôm trở về Hoắc gia, còn nữa, tại sao anh lại muốn chị ấy để ở Hoắc gia, chẳng lẽ hai người trước kia đã vụng trộm yêu đương?"
Không hổ danh là cái tuổi đầy mộng mơ, cái nàng nghĩ quả thật cũng thú vị hơn người bình thường.
Tiêu Thu Phong cười cười, lắc đầu, hắn cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng trừ việc này ra, hắn tựa hồ như không có biện pháp khác, ai kêu người đó có thể tác động đến nguồn năng lượng xa lạ trong cơ thể hắn?
"Trên người của anh có một năng lượng rất đặc biệt, rất mạnh và rất lớn, nhờ có nó mới có thể biến dữ thành lành. Bây giờ anh muốn tu luyện lực lượng này, mà Mộng Thanh Linh chính là điểm khởi đầu cho năng lượng đó, nói ra các em cũng không tin, bởi vì chỉ cần đến gần nàng ta, anh mới có thể cảm thụ được nguồn năng lượng ấy tồn tại, giống như là nó có sinh mệnh"
"Ông xã, lời của anh nghe có vẻ huyền bí quá"Ruth cũng không hiểu gì.
Nhưng chỉ có Vũ là cau mày, trầm tư một hồi, lát sau, mở miệng nói: "Ông xã, anh nói lúc anh đánh với Cảnh Trưởng, hắn nói trong cơ thể của anh có lực lượng tinh mang, em nghĩ có thể vì anh bị vây khốn ba ngày trong tinh mang trận nên cớ có cơ duyên hấp thu khí tức của tinh mang trận"
"Năm đó tinh mang trận không vây người khác, mà cố tình cho hai người, vậy chứng minh rằng trên người hai người có thứ gì đó, hấp dẫn tinh mang trận lẫn nhau, mấy ngày nay em luôn suy nghĩ về vấn đề này, có lẽ đây là nguyên nhân huyết mạch, mấy ngày trước em đã xem qua tư liệu bí mật, huyết mạch của Mộng gia cũng rất kỳ lạ, cũng giống như tiềm lực võ chi phách của Tiêu gia, Mộng gia có thông tâm thuật trời sinh, nghĩ rằng Mộng tiểu thư nhất định cũng có thể mạch này"
Mặc dù phán như thánh, nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán, Tiêu Thu Phong hỏi: "Anh đón Mộng tiểu thư đến Hoắc gia, chỉ là vì trợ giúp cho sự luyện công của anh, không có ý khác, các em không cần suy nghĩ nhiều, biết chưa?"
Nhìn chúng nữ đều mất hứng, rất rõ ràng, bọn họ đã phức tạp hóa vấn đề này.
"Yên tâm, Thu Phong, bọn em không phải là bình dấm chua đâu, làm sao có thể dễ dàng tức giận như vậy được, chỉ cần vì tốt cho anh, đừng nói là để nàng ta sống ở Hoắc gia, cho dù muốn bọn em đi cầu xin nàng ta, bọn em đều nguyện ý"Vì người đàn ông của mình, các nàng quả thật là chuyện gì cũng đồng ý làm.
Đinh Mỹ Đình có chút ngượng ngùng, nói: "Tiêu đại ca, xin lỗi, em còn hiểu lầm hai người, em còn tưởng hai người lén lút làm chuyện xấu sau lưng"Nhìn Tiêu Thu Phong ôm Mộng Thanh Linh vào phòng, cô nam quả nữ, nàng đương nhiên phải nghĩ đến cái ấy ấy rồi.
Triệu Nhược Thần thì không xin lỗi hay giải thích gì, chỉ nghiêm khắc nói: "Để nàng ta gần anh chỉ là vì luyện công, ông xã, anh không được có suy nghĩ khác, bằng không để cho Mộng tiểu thư chán ghét, không chỉ bọn em mất mặt, mà ngay cả anh cũng không luyện công được, bây giờ ở kinh thành nguy hiểm rất nhiều, ông xã cần phải tỉnh táo lại"
Đêm hôm đó sau khi đại chiến với Hoàng Đạo Sinh xong hắn đã lăn đùng ra ngủ mê man, các nàng đều rất lo lắng, tư vị này, quả thật không dễ chịu.
Điểm này, Tiêu Thu Phong đương nhiên biết.
Khi Mộng Thanh Linh tỉnh lại, sắc trời đã không còn sớm, nàng có thói quen mở miệng ra hỏi: "Ảnh Tử, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Có thấy thân ảnh của Ảnh Tử đâu, ở trong này, Ảnh Tử không cần phải lúc nào cũng hầu hạ bên cạnh, vì đã có người chăm sóc cho nàng, Mộng Thanh Linh mở ra mắt ra nhìn bốn phía, tất cả đều rất tĩnh lặng, trừ nàng đang ngủ trên giường ra, còn có một người đàn ông đang ngồi xếp bằng, là người đã ôm nàng về Hoắc gia.
Đúng như lời hắn nói, ôm nàng trở về, chỉ để nắm lấy tay nàng, giờ phút này, tay của nàng, cũng đang đặt lên đầu gối hắn, một oánh quang nhàn nhạt, làm cho hắn như tan ra, thoạt nhìn rất đẹp, khí chất anh tuấn, không thể nghi ngờ được.
Tay như muốn rút về, nhưng Mộng Thanh Linh lại không làm, vì cảm thụ được bộ dáng của người đàn ông này tựa hồ như đang tu luyện, nàng không muốn quấy rầy hắn, một khi hắn đã ân cần như vậy, chỉ vì để nắm lấy tay nàng, vậy thì cứ để cho hắn nắm, vả lại cảm giác này, Mộng Thanh Linh cũng không ghét.
Nằm trên giường, tay để trên đùi hắn, Mộng Thanh Linh tiếp tục nghỉ ngơi, đôi mắt đã khôi phục lại sự quyến rũ phong tình và linh động, nàng đã có chút mê mẩn.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong? Con có nhà hay không?"Tuy rằng Mộng Thanh Linh không muốn quấy rầy người đàn ông này, nhưng bên ngoài lại có tiếng người kêu lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thân thể đang ngồi xếp bằng hơi hơi động, Tiêu Thu Phong càng ngày càng cảm thấy lực lượng tinh mang xa lạ trong cơ thể mình trở nên cường đại, chỉ cần hắn có thể nắm trong tay thì nói không chừng có thể xu tan hắc ma nguyên tố trong cơ thể của mẹ, để cho mẹ hoàn toàn tỉnh táo lại, xem ra hắn quyết định không sai, càng gần người con gái này hắn càng có thể dung hợp lực lượng của tinh mang.
Tiêu Thu Phong ngồi dậy, cũng mở miệng nói: "Mộng tiểu thư, có thể rời giường rồi, cảm ơn cô vì đã không quấy rầy tôi"
Cũng không biết là như thế nào, thông tâm thuật của Mộng Thanh Linh đối với Tiêu Thu Phong không chút phản ứng, nhưng Tiêu Thu Phong lại có thể đi vào tâm của Mộng Thanh Linh, chỉ cần tâm thần của nàng động là hắn có thể cảm ứng rõ ràng.
Ngượng ngùng giả bộ ngủ, Mộng Thanh Linh chống tay ngồi dậy, có chút hờn dỗi nói: "Tiêu đại thiếu gia, tôi chỉ có anh chiếm chút tiện nghi thôi, xem như là trả tiền thuê tôi ở Hoắc gia..."
Tiêu Thu Phong đang muốn nói tiếp về vấn đề này, thì bên ngoài đã có tiếng kêu của Đinh Mỹ Đình: "Tiêu đại ca, chị Thanh Linh, hai người dừng lại một chút, nên ăn cơm thôi, bà ngoại có chuyện tìm hai người, đang chờ ở đại sảnh kìa"