<!-- --> Mộng Thanh Linh ở lại, xem ra người vui nhất không phải là Tiêu Thu Phong mà là Tư Mã Lạc, tiểu tử này vốn đã đang đau khổ, nhưng nhìn thấy hai người không có ý tứ gì, hắn thấy đây chính là một cơ hội tốt, nói không chừng còn có vé vào cửa, cho nên tìm mọi cách lấy lòng Mộng Thanh Linh.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lãnh diễm băng sương Mộng Thanh Linh lại không tức giận, ngược lại còn chấp nhận lợi ích đền từ Tư Mã Lạc, có khi là một ít lễ vật tinh xảo, hoặc là một ít thức ăn, dù sao trong nhà có nhiều phụ nữ quá rồi nên Tiêu Thu Phong chưa từng có tâm tình này, vì thế cũng mặc kệ, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
Tiêu Thu Phong không dám có ý kiến, chỉ cần có thể mượn người con gái này để tu luyện lực lượng xa lạ trong cơ thể, nên hắn không có quyền lợi bắt buộc nàng thế này thế nọ.
Tuy rằng hắn biết Tư Mã Lạc tuyệt đối sẽ không có cơ hội, nhưng người ta là tình nguyện cam chịu mà, hắn cũng ngượng ngùng phản đối, tình yêu nam nữ, vốn là chuyện rất bình thường của con người, loại chuyện như vậy, cần phải tự hiểu, hắn khuyên bảo, ngược lại có thể gây tác động xấu.
Một tuần trôi qua, Tiêu Thu Phong có tiến bộ rất lớn, bốn đạo Đao Tâm lực, đã rất thuần thục, mà long biến tâm quyết dưới tác dụng của lực lượng đó cũng đã nâng lên tầm cao mới, có bước tiến hóa rõ rệt, kim hoàng sắc quang mang kia, biến thành ánh sáng bạch ngọc, như rót vào tâm phủ lạnh lẽo.
Thành viên Lang tổ dưới yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc cũng đã tiến triển rất nhanh, ít nhất là Labus và Lang Khuyên, có thể thấy rõ ràng thực lực đã đề cao, cho dù là Lý Cường Binh hay Thiết Trụ khi đấu với chúng cũng chỉ cười cười, hai tiểu tử này, càng lúc càng khó đối phó.
Từ cái đêm hôm ấy, lão Miêu đã tổn thất hơn phân nửa lực lượng, Lý Cường Binh lãnh đạo Thần Binh Chiến Đội đã chậm rãi tiếp nhận chức vụ của bọn họ, đã nhiều tuổi như vậy rồi, bọn họ cũng nên về hưu thôi. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, quang mang của thần binh đã chậm rãi chiếu rọi cả thế giới.
Tất cả tinh lực của Vũ và Ruth đều đặt vào trong tình báo, cùng với tất cả các thành viên Long Tổ, truy tìm hành tung của Cảnh Trưởng và Tinh Mang Quyết, lão đạo sĩ lại gửi lời đến, mẹ đã tỉnh lại một lần, có nhắc đến Tiêu Thu Phong nửa ngày, rồi lại ngủ đi, trong giọng nói của lão mang theo sự u buồn, cái hắc ma độc tố này, theo số lần thanh tỉnh mà tràn ra rất nhiều, cần phải được trị liệu gấp.
Tiêu Thu Phong cũng rất lo lắng, nhưng hắn đã ra lệnh dùng toàn lực truy tìm cảnh trưởng, còn có rất đông mật thám, giám thị tất cả các nhân vật khả nghi, nhưng không chút dị trạng, từ sau đêm đó, đã nửa tháng trôi qua mà tử sỉ và sát thủ Hắc Dạ đều biến mất không còn thấy bóng dáng.
Tâm tình cực kỳ nặng nề, Tiêu Thu Phong còn biết điên cuồng luyện công, mới có thể miễn cưỡng bình ổn được, nhìn bệnh tình của mẹ ngày càng trầm trọng, mà hắn lại không thể làm được gì.
Đông nam không ngừng truyền tin đến, đã nhanh chóng bao vây tiêu trừ Bộ Xà, nhưng Bộ Xà vẫn rất giảo hoạt, vài lần hành động lớn đều để hắn trốn thoát, chỉ giết được binh tôm tướng tép. Đủ thứ lo lắng làm cho Tiêu Thu Phong rất phiền, nắm lấy tay Mộng Thanh Linh mà lệ khí không nhịn được tiết ra ngoài.
"Thu Phong, trong lòng đang loạn thì đừng nên luyện, tâm sự với tôi được không?"Mộng Thanh Linh cảm nhận được, bởi vì tâm mạch dung hợp, nàng cũng bị cuốn hút vào, trong lòng cũng có mấy phần phiền não không chịu nổi, phiền không cần lý do. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tiêu Thu Phong dẹp chuyện dung hợp khí kình lại, thật ra thì với tâm tình không ổn kiểu này thì có tu luyện đi nữa cũng là vô ích, mở mắt ra, hắn hít mạnh một hơi, có một số việc, hắn không thể nào mở miệng được, tin tức mẹ còn sống, vẫn không thể tiết lộ được.
"Thanh Linh, xin lỗi đã quấy rầy tâm cảnh của cô, nhưng bây giờ tôi đang rất bàng hoàng, giống như là chuyện gì cũng không làm được"Tiêu Thu Phong tức giận, giận không hiểu nổi, đã nhiều lần muốn dùng sự chém giết để bình ổn lại tâm tình.
Những ngày nay, hai người ở chung với nhau tương đối nhiều, cho nên quan hệ cũng trở nên hiền hòa, cũng không còn mâu thuẫn như thời còn ở Đông Nam, Tiêu Thu Phong cảm nhận được tình cảm ôn nhu ấm áp của nàng, mà nàng cũng cảm nhận được khí phách và phẩm tính đàn ông của hắn, cả hai thứ đó đều hấp dẫn lẫn nhau.
Ít nhất là Tiêu Thu Phong bây giờ cũng không còn gọi nàng là Mộng tiểu thư mà kêu bằng Thanh Linh.
"Sự tại nhân vi, tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại phiền muộn, nhưng tôi tin tưởng anh,cũng giống như mỹ đình và vũ vậy, tin tưởng anh có thể vượt qua khó khăn, anh vốn là người đỉnh thiên lập địa, sẽ không bị đánh ngã, đúng không?"
Thật không ngờ, cô gái này, cũng chịu ảnh hưởng của chúng nữa, đem hắn trở thành chiến thần bách chiến bách thắng.
"Thu Phong, anh hẳn là nên nghĩ đến những chuyện vui nhiều hơn, làm một người đàn ông, có được những người vợ xinh đẹp, tài phú địch quốc, còn có cái gì chưa đủ, cho dù là đang ngủ cũng có thể cao hứng cười thành tiếng. Cho nên không cần thở dài, anh phải biết rằng, anh cứ như vậy, sẽ làm cho người bên cạnh anh khổ sở, mọi chuyện đều có cách giải quyết, anh buồn bưc thì cũng không có tác dụng gì"
Tiêu Thu Phong há mồm, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra, chỉ cười cười, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, gác lại tất cả mọi chuyện, hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật no"
Mộng Thanh Linh từ trên giường nhảy xuống, trêu tức nói: "Tôi còn tưởng rằng anh là thần tiên chứ, có thể không cần ăn uống, thì ra anh vẫn còn biết đói, yên tâm, hôm nay tôi xuống bép, cam đoan sẽ làm anh vừa lòng, mấy ngày nay các cô vợ xinh đẹp của anh phỏng chừng còn buồn bực hơn cả anh nữa, đi thôi, đi bồi các nàng đi. Phụ nữ kỳ thật không có nhiều ham muốn gì, chỉ hy vọng người mình yêu có thể quan tâm đến mình nhiều một chút, có thể che chở cho mình nhiều một chút, thì người ta cũng nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh rồi"
Có Mộng Thanh Linh động thủ, bữa tối thật sự rất phong phú, Tư Mã Lạc ngồi đó không ngừng khích lệ, bên cạnh là Triệu Nhược Minh, tuy rằng cảm thấy không tồi nhưng không phản ánh nhiều như vậy, chỉ nhỏ giọng trao đổi với Triệu Nhược Thần chuyện tập huấn mấy ngày nay, hắn ở Trung Đông hai năm đã có khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên mấy ngày nay hắn đi theo lang tổ để khổ luyện.
"Tư Mã thiếu gia, tôi cũng không phải là ngày nào cũng có hứng thú xuống bếp đâu, thích thì anh ăn nhiều một chút, lần sau chắc sẽ không có cơ hội này đâu"Biết rõ ý tứ của hắn nhưng Mộng Thanh Linh cũng không ghét, nhưng cũng không nhận, vẫn duy trì một khoảng cách thỏa đáng nhất, đủ để làm cho Tư Mã Lạc mất ngủ mỗi đêm.
Thích một người, thì chỉ cần một động tác nhỏ thôi, cũng đủ để làm cho người ta liên tưởng đủ thứ, không cần phải ngủ, đây là năng lực của tình yêu, chỉ đáng tiếc là, có đôi khi yêu lại quá mù quáng.
"Tiêu đại ca, con cá này là do em làm, không kém hơn chị Thanh Linh đâu"Đinh Mỹ Đình đã tìm được vị trí của mình, có thể dùng mỹ thực để thỏa mãn cái bao tử của người đàn ông này, tình yêu của nàng được ẩn dấu bên trong một chén canh, một mâm đồ ăn, mỗi thứ đều có tâm ý của nàng.
Tiêu Thu Phong dụng tâm nhấm nháp, sau đó nhếch ngón tay cái lên, khen: "Mỹ Đình, không tồi, quả nhiên tiến bộ rất nhanh, hương vị mặc lạt vừa đủ, rất có tiêu chuẩn của một đầu bếp lớn, sau này cơm canh của anh đều nhờ vào em"
"Cái này là đương nhiên, chỉ cần dụng tâm, thì không gì là không làm được, anh không nhiều sao, em Đinh cố gắng như vậy, cũng chỉ vì anh thôi đó, toàn tâm toàn ý như vậy"Vũ mở miệng, khóe miệng lại cười ẩn ý, mặc dù nói là nói Đinh Mỹ Đình, nhưng con mắt thì cứ nhìn Triệu Nhược Thần im lặng ăn cơm.
Triệu Nhược Thần luôn rất tùy tiên, nói cũng rất nhiều, nhưng kỳ quái thật, liên tiếp mấy ngày nay lại ít nghe giọng của nàng, ngay cả người cũng không thấy, Tiêu Thu Phong bởi vì bận tu luyện nên cũng không để ý luôn.
"Nhược Thần, lại đây, em cũng ăn thử một miếng đi, con cá này rất ngon, hương vị thật sự không tồi!"Một phần quan tâm, coi như là phá lệ ân cần.
Nhưng Triệu Nhược Thần đã hờn dỗi liếc hắn, quát: "Lấy đi, lấy đi, em không ăn, không thể ăn..."Vừa nói tay vừa bịt miệng, giống như là không chịu nổi vậy, Tiêu Thu Phong cũng chưa bao giờ biết, nên vội la lên: "Nhược Thần, anh xin lỗi, anh không biết em lại không biết ăn cá"
Đinh Mỹ Đình sửng sốt, khó hiểu nói: "Ai nói chị Nhược Thần không ai cá, lần trước đã ăn qua rồi mà"
Người lớn quả nhiên là người lớn, bà lão lập tức cảm thấy không đúng, liền hỏi: "Nhược Thần, có phải là con có..."
Triệu Nhược Thần xấu hổ cúi đầu không dám lên tiếng, nhưng Vũ thì vui vẻ nói: "Vẫn là bà ngoại thận trọng, cái này cũng nhìn ra, ai, Nhược Thần thật đúng là đáng thương, vốn định cho hắn một bất ngờ, nhưng thật không ngờ hắn chậm hiểu, đã vài ngày rồi mà còn không phát hiện ra, thật sự là làm cho người ta thương tâm"
Mấy ngày trước, kỳ kinh nguyệt chưa đến, hơn nữa cơ thể có những phản ứng không tự nhiên, Vũ và nàng lặng lẽ đi bệnh viện kiểm tra một chút, thật không ngờ, tin tức hạnh phúc kia lại đến. Hắn vừa nói xong, thì nàng liền mang thai.
Đinh Mỹ Đình cũng hưng phấn kêu to: "Chị Nhược Thần, chị thật sự mang thai?"
Triệu Nhược Thần vui mừng ngẩng đầu lên, trước tiên là nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó gật đầu nói: "Vừa mới biết mấy hôm trước, chị vốn định nói cho Thu Phong biết, nhưng hắn bận quá, chị muốn chờ cho hắn rãnh rỗi rồi mới nói cho hắn biết"
Bà lão không khách khí mắng: "Tiểu Phong, tên tiểu tử này, về sau phải biết kiềm chế, đây là huyết mạch của Tiêu gia, cần phải chăm sóc nhiều mới đúng, Nhược Thần, đứa nhỏ này, con hẳn là phải nói ra chứ, phụ nữ có bầu có rất nhiều thứ cấm kỵ, con a, không cần đi lại nhiều, cứ nghỉ ngơi đi, bây giờ đứa nhỏ trong bụng quan trọng hơn tất cả mọi chuyện"
Triệu Nhược Minh cũng mừng rỡ như điên, vội nói: "Chị... chị báo tin cho cha chưa?"
"Vẫn chưa, đợi mấy ngày nữa sẽ báo sau!"Triệu Nhược Thần biết, có con, nàng sẽ trở thành người phụ nữ chân chính, tuy rằng mấy ngày nay không nói ra, nhưng trong lòng nàng lại rất hạnh phúc, cảm thụ được một sinh mạng mới đang lớn dần trong bụng mình, nàng thật giống như có cả thế giới.
"Không được, không được, em không đợi được, em nghĩ cha nhất định cũng sẽ không đợi được, em phải lập tức báo tin ngay"Nói xong, Triệu Nhược Minh bỏ dở bữa cơm, chạy đi tìm điện thoại, mang tin tức chị gái có thai báo cho cha, tin chắc rằng ông sẽ càng vui mừng hơn hắn.
Mộng Thanh Linh ở lại, xem ra người vui nhất không phải là Tiêu Thu Phong mà là Tư Mã Lạc, tiểu tử này vốn đã đang đau khổ, nhưng nhìn thấy hai người không có ý tứ gì, hắn thấy đây chính là một cơ hội tốt, nói không chừng còn có vé vào cửa, cho nên tìm mọi cách lấy lòng Mộng Thanh Linh.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lãnh diễm băng sương Mộng Thanh Linh lại không tức giận, ngược lại còn chấp nhận lợi ích đền từ Tư Mã Lạc, có khi là một ít lễ vật tinh xảo, hoặc là một ít thức ăn, dù sao trong nhà có nhiều phụ nữ quá rồi nên Tiêu Thu Phong chưa từng có tâm tình này, vì thế cũng mặc kệ, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
Tiêu Thu Phong không dám có ý kiến, chỉ cần có thể mượn người con gái này để tu luyện lực lượng xa lạ trong cơ thể, nên hắn không có quyền lợi bắt buộc nàng thế này thế nọ.
Tuy rằng hắn biết Tư Mã Lạc tuyệt đối sẽ không có cơ hội, nhưng người ta là tình nguyện cam chịu mà, hắn cũng ngượng ngùng phản đối, tình yêu nam nữ, vốn là chuyện rất bình thường của con người, loại chuyện như vậy, cần phải tự hiểu, hắn khuyên bảo, ngược lại có thể gây tác động xấu.
Một tuần trôi qua, Tiêu Thu Phong có tiến bộ rất lớn, bốn đạo Đao Tâm lực, đã rất thuần thục, mà long biến tâm quyết dưới tác dụng của lực lượng đó cũng đã nâng lên tầm cao mới, có bước tiến hóa rõ rệt, kim hoàng sắc quang mang kia, biến thành ánh sáng bạch ngọc, như rót vào tâm phủ lạnh lẽo.
Thành viên Lang tổ dưới yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc cũng đã tiến triển rất nhanh, ít nhất là Labus và Lang Khuyên, có thể thấy rõ ràng thực lực đã đề cao, cho dù là Lý Cường Binh hay Thiết Trụ khi đấu với chúng cũng chỉ cười cười, hai tiểu tử này, càng lúc càng khó đối phó.
Từ cái đêm hôm ấy, lão Miêu đã tổn thất hơn phân nửa lực lượng, Lý Cường Binh lãnh đạo Thần Binh Chiến Đội đã chậm rãi tiếp nhận chức vụ của bọn họ, đã nhiều tuổi như vậy rồi, bọn họ cũng nên về hưu thôi. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, quang mang của thần binh đã chậm rãi chiếu rọi cả thế giới.
Tất cả tinh lực của Vũ và Ruth đều đặt vào trong tình báo, cùng với tất cả các thành viên Long Tổ, truy tìm hành tung của Cảnh Trưởng và Tinh Mang Quyết, lão đạo sĩ lại gửi lời đến, mẹ đã tỉnh lại một lần, có nhắc đến Tiêu Thu Phong nửa ngày, rồi lại ngủ đi, trong giọng nói của lão mang theo sự u buồn, cái hắc ma độc tố này, theo số lần thanh tỉnh mà tràn ra rất nhiều, cần phải được trị liệu gấp.
Tiêu Thu Phong cũng rất lo lắng, nhưng hắn đã ra lệnh dùng toàn lực truy tìm cảnh trưởng, còn có rất đông mật thám, giám thị tất cả các nhân vật khả nghi, nhưng không chút dị trạng, từ sau đêm đó, đã nửa tháng trôi qua mà tử sỉ và sát thủ Hắc Dạ đều biến mất không còn thấy bóng dáng.
Tâm tình cực kỳ nặng nề, Tiêu Thu Phong còn biết điên cuồng luyện công, mới có thể miễn cưỡng bình ổn được, nhìn bệnh tình của mẹ ngày càng trầm trọng, mà hắn lại không thể làm được gì.
Đông nam không ngừng truyền tin đến, đã nhanh chóng bao vây tiêu trừ Bộ Xà, nhưng Bộ Xà vẫn rất giảo hoạt, vài lần hành động lớn đều để hắn trốn thoát, chỉ giết được binh tôm tướng tép. Đủ thứ lo lắng làm cho Tiêu Thu Phong rất phiền, nắm lấy tay Mộng Thanh Linh mà lệ khí không nhịn được tiết ra ngoài.
"Thu Phong, trong lòng đang loạn thì đừng nên luyện, tâm sự với tôi được không?"Mộng Thanh Linh cảm nhận được, bởi vì tâm mạch dung hợp, nàng cũng bị cuốn hút vào, trong lòng cũng có mấy phần phiền não không chịu nổi, phiền không cần lý do. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tiêu Thu Phong dẹp chuyện dung hợp khí kình lại, thật ra thì với tâm tình không ổn kiểu này thì có tu luyện đi nữa cũng là vô ích, mở mắt ra, hắn hít mạnh một hơi, có một số việc, hắn không thể nào mở miệng được, tin tức mẹ còn sống, vẫn không thể tiết lộ được.
"Thanh Linh, xin lỗi đã quấy rầy tâm cảnh của cô, nhưng bây giờ tôi đang rất bàng hoàng, giống như là chuyện gì cũng không làm được"Tiêu Thu Phong tức giận, giận không hiểu nổi, đã nhiều lần muốn dùng sự chém giết để bình ổn lại tâm tình.
Những ngày nay, hai người ở chung với nhau tương đối nhiều, cho nên quan hệ cũng trở nên hiền hòa, cũng không còn mâu thuẫn như thời còn ở Đông Nam, Tiêu Thu Phong cảm nhận được tình cảm ôn nhu ấm áp của nàng, mà nàng cũng cảm nhận được khí phách và phẩm tính đàn ông của hắn, cả hai thứ đó đều hấp dẫn lẫn nhau.
Ít nhất là Tiêu Thu Phong bây giờ cũng không còn gọi nàng là Mộng tiểu thư mà kêu bằng Thanh Linh.
"Sự tại nhân vi, tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại phiền muộn, nhưng tôi tin tưởng anh,cũng giống như mỹ đình và vũ vậy, tin tưởng anh có thể vượt qua khó khăn, anh vốn là người đỉnh thiên lập địa, sẽ không bị đánh ngã, đúng không?"
Thật không ngờ, cô gái này, cũng chịu ảnh hưởng của chúng nữa, đem hắn trở thành chiến thần bách chiến bách thắng.
"Thu Phong, anh hẳn là nên nghĩ đến những chuyện vui nhiều hơn, làm một người đàn ông, có được những người vợ xinh đẹp, tài phú địch quốc, còn có cái gì chưa đủ, cho dù là đang ngủ cũng có thể cao hứng cười thành tiếng. Cho nên không cần thở dài, anh phải biết rằng, anh cứ như vậy, sẽ làm cho người bên cạnh anh khổ sở, mọi chuyện đều có cách giải quyết, anh buồn bưc thì cũng không có tác dụng gì"
Tiêu Thu Phong há mồm, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra, chỉ cười cười, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, gác lại tất cả mọi chuyện, hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật no"
Mộng Thanh Linh từ trên giường nhảy xuống, trêu tức nói: "Tôi còn tưởng rằng anh là thần tiên chứ, có thể không cần ăn uống, thì ra anh vẫn còn biết đói, yên tâm, hôm nay tôi xuống bép, cam đoan sẽ làm anh vừa lòng, mấy ngày nay các cô vợ xinh đẹp của anh phỏng chừng còn buồn bực hơn cả anh nữa, đi thôi, đi bồi các nàng đi. Phụ nữ kỳ thật không có nhiều ham muốn gì, chỉ hy vọng người mình yêu có thể quan tâm đến mình nhiều một chút, có thể che chở cho mình nhiều một chút, thì người ta cũng nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh rồi"
Có Mộng Thanh Linh động thủ, bữa tối thật sự rất phong phú, Tư Mã Lạc ngồi đó không ngừng khích lệ, bên cạnh là Triệu Nhược Minh, tuy rằng cảm thấy không tồi nhưng không phản ánh nhiều như vậy, chỉ nhỏ giọng trao đổi với Triệu Nhược Thần chuyện tập huấn mấy ngày nay, hắn ở Trung Đông hai năm đã có khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên mấy ngày nay hắn đi theo lang tổ để khổ luyện.
"Tư Mã thiếu gia, tôi cũng không phải là ngày nào cũng có hứng thú xuống bếp đâu, thích thì anh ăn nhiều một chút, lần sau chắc sẽ không có cơ hội này đâu"Biết rõ ý tứ của hắn nhưng Mộng Thanh Linh cũng không ghét, nhưng cũng không nhận, vẫn duy trì một khoảng cách thỏa đáng nhất, đủ để làm cho Tư Mã Lạc mất ngủ mỗi đêm.
Thích một người, thì chỉ cần một động tác nhỏ thôi, cũng đủ để làm cho người ta liên tưởng đủ thứ, không cần phải ngủ, đây là năng lực của tình yêu, chỉ đáng tiếc là, có đôi khi yêu lại quá mù quáng.
"Tiêu đại ca, con cá này là do em làm, không kém hơn chị Thanh Linh đâu"Đinh Mỹ Đình đã tìm được vị trí của mình, có thể dùng mỹ thực để thỏa mãn cái bao tử của người đàn ông này, tình yêu của nàng được ẩn dấu bên trong một chén canh, một mâm đồ ăn, mỗi thứ đều có tâm ý của nàng.
Tiêu Thu Phong dụng tâm nhấm nháp, sau đó nhếch ngón tay cái lên, khen: "Mỹ Đình, không tồi, quả nhiên tiến bộ rất nhanh, hương vị mặc lạt vừa đủ, rất có tiêu chuẩn của một đầu bếp lớn, sau này cơm canh của anh đều nhờ vào em"
"Cái này là đương nhiên, chỉ cần dụng tâm, thì không gì là không làm được, anh không nhiều sao, em Đinh cố gắng như vậy, cũng chỉ vì anh thôi đó, toàn tâm toàn ý như vậy"Vũ mở miệng, khóe miệng lại cười ẩn ý, mặc dù nói là nói Đinh Mỹ Đình, nhưng con mắt thì cứ nhìn Triệu Nhược Thần im lặng ăn cơm.
Triệu Nhược Thần luôn rất tùy tiên, nói cũng rất nhiều, nhưng kỳ quái thật, liên tiếp mấy ngày nay lại ít nghe giọng của nàng, ngay cả người cũng không thấy, Tiêu Thu Phong bởi vì bận tu luyện nên cũng không để ý luôn.
"Nhược Thần, lại đây, em cũng ăn thử một miếng đi, con cá này rất ngon, hương vị thật sự không tồi!"Một phần quan tâm, coi như là phá lệ ân cần.
Nhưng Triệu Nhược Thần đã hờn dỗi liếc hắn, quát: "Lấy đi, lấy đi, em không ăn, không thể ăn..."Vừa nói tay vừa bịt miệng, giống như là không chịu nổi vậy, Tiêu Thu Phong cũng chưa bao giờ biết, nên vội la lên: "Nhược Thần, anh xin lỗi, anh không biết em lại không biết ăn cá"
Đinh Mỹ Đình sửng sốt, khó hiểu nói: "Ai nói chị Nhược Thần không ai cá, lần trước đã ăn qua rồi mà"
Người lớn quả nhiên là người lớn, bà lão lập tức cảm thấy không đúng, liền hỏi: "Nhược Thần, có phải là con có..."
Triệu Nhược Thần xấu hổ cúi đầu không dám lên tiếng, nhưng Vũ thì vui vẻ nói: "Vẫn là bà ngoại thận trọng, cái này cũng nhìn ra, ai, Nhược Thần thật đúng là đáng thương, vốn định cho hắn một bất ngờ, nhưng thật không ngờ hắn chậm hiểu, đã vài ngày rồi mà còn không phát hiện ra, thật sự là làm cho người ta thương tâm"
Mấy ngày trước, kỳ kinh nguyệt chưa đến, hơn nữa cơ thể có những phản ứng không tự nhiên, Vũ và nàng lặng lẽ đi bệnh viện kiểm tra một chút, thật không ngờ, tin tức hạnh phúc kia lại đến. Hắn vừa nói xong, thì nàng liền mang thai.
Đinh Mỹ Đình cũng hưng phấn kêu to: "Chị Nhược Thần, chị thật sự mang thai?"
Triệu Nhược Thần vui mừng ngẩng đầu lên, trước tiên là nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó gật đầu nói: "Vừa mới biết mấy hôm trước, chị vốn định nói cho Thu Phong biết, nhưng hắn bận quá, chị muốn chờ cho hắn rãnh rỗi rồi mới nói cho hắn biết"
Bà lão không khách khí mắng: "Tiểu Phong, tên tiểu tử này, về sau phải biết kiềm chế, đây là huyết mạch của Tiêu gia, cần phải chăm sóc nhiều mới đúng, Nhược Thần, đứa nhỏ này, con hẳn là phải nói ra chứ, phụ nữ có bầu có rất nhiều thứ cấm kỵ, con a, không cần đi lại nhiều, cứ nghỉ ngơi đi, bây giờ đứa nhỏ trong bụng quan trọng hơn tất cả mọi chuyện"
Triệu Nhược Minh cũng mừng rỡ như điên, vội nói: "Chị... chị báo tin cho cha chưa?"
"Vẫn chưa, đợi mấy ngày nữa sẽ báo sau!"Triệu Nhược Thần biết, có con, nàng sẽ trở thành người phụ nữ chân chính, tuy rằng mấy ngày nay không nói ra, nhưng trong lòng nàng lại rất hạnh phúc, cảm thụ được một sinh mạng mới đang lớn dần trong bụng mình, nàng thật giống như có cả thế giới.
"Không được, không được, em không đợi được, em nghĩ cha nhất định cũng sẽ không đợi được, em phải lập tức báo tin ngay"Nói xong, Triệu Nhược Minh bỏ dở bữa cơm, chạy đi tìm điện thoại, mang tin tức chị gái có thai báo cho cha, tin chắc rằng ông sẽ càng vui mừng hơn hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Mộng Thanh Linh ở lại, xem ra người vui nhất không phải là Tiêu Thu Phong mà là Tư Mã Lạc, tiểu tử này vốn đã đang đau khổ, nhưng nhìn thấy hai người không có ý tứ gì, hắn thấy đây chính là một cơ hội tốt, nói không chừng còn có vé vào cửa, cho nên tìm mọi cách lấy lòng Mộng Thanh Linh.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà lãnh diễm băng sương Mộng Thanh Linh lại không tức giận, ngược lại còn chấp nhận lợi ích đền từ Tư Mã Lạc, có khi là một ít lễ vật tinh xảo, hoặc là một ít thức ăn, dù sao trong nhà có nhiều phụ nữ quá rồi nên Tiêu Thu Phong chưa từng có tâm tình này, vì thế cũng mặc kệ, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
Tiêu Thu Phong không dám có ý kiến, chỉ cần có thể mượn người con gái này để tu luyện lực lượng xa lạ trong cơ thể, nên hắn không có quyền lợi bắt buộc nàng thế này thế nọ.
Tuy rằng hắn biết Tư Mã Lạc tuyệt đối sẽ không có cơ hội, nhưng người ta là tình nguyện cam chịu mà, hắn cũng ngượng ngùng phản đối, tình yêu nam nữ, vốn là chuyện rất bình thường của con người, loại chuyện như vậy, cần phải tự hiểu, hắn khuyên bảo, ngược lại có thể gây tác động xấu.
Một tuần trôi qua, Tiêu Thu Phong có tiến bộ rất lớn, bốn đạo Đao Tâm lực, đã rất thuần thục, mà long biến tâm quyết dưới tác dụng của lực lượng đó cũng đã nâng lên tầm cao mới, có bước tiến hóa rõ rệt, kim hoàng sắc quang mang kia, biến thành ánh sáng bạch ngọc, như rót vào tâm phủ lạnh lẽo.
Thành viên Lang tổ dưới yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc cũng đã tiến triển rất nhanh, ít nhất là Labus và Lang Khuyên, có thể thấy rõ ràng thực lực đã đề cao, cho dù là Lý Cường Binh hay Thiết Trụ khi đấu với chúng cũng chỉ cười cười, hai tiểu tử này, càng lúc càng khó đối phó.
Từ cái đêm hôm ấy, lão Miêu đã tổn thất hơn phân nửa lực lượng, Lý Cường Binh lãnh đạo Thần Binh Chiến Đội đã chậm rãi tiếp nhận chức vụ của bọn họ, đã nhiều tuổi như vậy rồi, bọn họ cũng nên về hưu thôi. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, quang mang của thần binh đã chậm rãi chiếu rọi cả thế giới.
Tất cả tinh lực của Vũ và Ruth đều đặt vào trong tình báo, cùng với tất cả các thành viên Long Tổ, truy tìm hành tung của Cảnh Trưởng và Tinh Mang Quyết, lão đạo sĩ lại gửi lời đến, mẹ đã tỉnh lại một lần, có nhắc đến Tiêu Thu Phong nửa ngày, rồi lại ngủ đi, trong giọng nói của lão mang theo sự u buồn, cái hắc ma độc tố này, theo số lần thanh tỉnh mà tràn ra rất nhiều, cần phải được trị liệu gấp.
Tiêu Thu Phong cũng rất lo lắng, nhưng hắn đã ra lệnh dùng toàn lực truy tìm cảnh trưởng, còn có rất đông mật thám, giám thị tất cả các nhân vật khả nghi, nhưng không chút dị trạng, từ sau đêm đó, đã nửa tháng trôi qua mà tử sỉ và sát thủ Hắc Dạ đều biến mất không còn thấy bóng dáng.
Tâm tình cực kỳ nặng nề, Tiêu Thu Phong còn biết điên cuồng luyện công, mới có thể miễn cưỡng bình ổn được, nhìn bệnh tình của mẹ ngày càng trầm trọng, mà hắn lại không thể làm được gì.
Đông nam không ngừng truyền tin đến, đã nhanh chóng bao vây tiêu trừ Bộ Xà, nhưng Bộ Xà vẫn rất giảo hoạt, vài lần hành động lớn đều để hắn trốn thoát, chỉ giết được binh tôm tướng tép. Đủ thứ lo lắng làm cho Tiêu Thu Phong rất phiền, nắm lấy tay Mộng Thanh Linh mà lệ khí không nhịn được tiết ra ngoài.
"Thu Phong, trong lòng đang loạn thì đừng nên luyện, tâm sự với tôi được không?"Mộng Thanh Linh cảm nhận được, bởi vì tâm mạch dung hợp, nàng cũng bị cuốn hút vào, trong lòng cũng có mấy phần phiền não không chịu nổi, phiền không cần lý do. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tiêu Thu Phong dẹp chuyện dung hợp khí kình lại, thật ra thì với tâm tình không ổn kiểu này thì có tu luyện đi nữa cũng là vô ích, mở mắt ra, hắn hít mạnh một hơi, có một số việc, hắn không thể nào mở miệng được, tin tức mẹ còn sống, vẫn không thể tiết lộ được.
"Thanh Linh, xin lỗi đã quấy rầy tâm cảnh của cô, nhưng bây giờ tôi đang rất bàng hoàng, giống như là chuyện gì cũng không làm được"Tiêu Thu Phong tức giận, giận không hiểu nổi, đã nhiều lần muốn dùng sự chém giết để bình ổn lại tâm tình.
Những ngày nay, hai người ở chung với nhau tương đối nhiều, cho nên quan hệ cũng trở nên hiền hòa, cũng không còn mâu thuẫn như thời còn ở Đông Nam, Tiêu Thu Phong cảm nhận được tình cảm ôn nhu ấm áp của nàng, mà nàng cũng cảm nhận được khí phách và phẩm tính đàn ông của hắn, cả hai thứ đó đều hấp dẫn lẫn nhau.
Ít nhất là Tiêu Thu Phong bây giờ cũng không còn gọi nàng là Mộng tiểu thư mà kêu bằng Thanh Linh.
"Sự tại nhân vi, tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại phiền muộn, nhưng tôi tin tưởng anh,cũng giống như mỹ đình và vũ vậy, tin tưởng anh có thể vượt qua khó khăn, anh vốn là người đỉnh thiên lập địa, sẽ không bị đánh ngã, đúng không?"
Thật không ngờ, cô gái này, cũng chịu ảnh hưởng của chúng nữa, đem hắn trở thành chiến thần bách chiến bách thắng.
"Thu Phong, anh hẳn là nên nghĩ đến những chuyện vui nhiều hơn, làm một người đàn ông, có được những người vợ xinh đẹp, tài phú địch quốc, còn có cái gì chưa đủ, cho dù là đang ngủ cũng có thể cao hứng cười thành tiếng. Cho nên không cần thở dài, anh phải biết rằng, anh cứ như vậy, sẽ làm cho người bên cạnh anh khổ sở, mọi chuyện đều có cách giải quyết, anh buồn bưc thì cũng không có tác dụng gì"
Tiêu Thu Phong há mồm, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra, chỉ cười cười, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, gác lại tất cả mọi chuyện, hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật no"
Mộng Thanh Linh từ trên giường nhảy xuống, trêu tức nói: "Tôi còn tưởng rằng anh là thần tiên chứ, có thể không cần ăn uống, thì ra anh vẫn còn biết đói, yên tâm, hôm nay tôi xuống bép, cam đoan sẽ làm anh vừa lòng, mấy ngày nay các cô vợ xinh đẹp của anh phỏng chừng còn buồn bực hơn cả anh nữa, đi thôi, đi bồi các nàng đi. Phụ nữ kỳ thật không có nhiều ham muốn gì, chỉ hy vọng người mình yêu có thể quan tâm đến mình nhiều một chút, có thể che chở cho mình nhiều một chút, thì người ta cũng nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh rồi"
Có Mộng Thanh Linh động thủ, bữa tối thật sự rất phong phú, Tư Mã Lạc ngồi đó không ngừng khích lệ, bên cạnh là Triệu Nhược Minh, tuy rằng cảm thấy không tồi nhưng không phản ánh nhiều như vậy, chỉ nhỏ giọng trao đổi với Triệu Nhược Thần chuyện tập huấn mấy ngày nay, hắn ở Trung Đông hai năm đã có khát vọng trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên mấy ngày nay hắn đi theo lang tổ để khổ luyện.
"Tư Mã thiếu gia, tôi cũng không phải là ngày nào cũng có hứng thú xuống bếp đâu, thích thì anh ăn nhiều một chút, lần sau chắc sẽ không có cơ hội này đâu"Biết rõ ý tứ của hắn nhưng Mộng Thanh Linh cũng không ghét, nhưng cũng không nhận, vẫn duy trì một khoảng cách thỏa đáng nhất, đủ để làm cho Tư Mã Lạc mất ngủ mỗi đêm.
Thích một người, thì chỉ cần một động tác nhỏ thôi, cũng đủ để làm cho người ta liên tưởng đủ thứ, không cần phải ngủ, đây là năng lực của tình yêu, chỉ đáng tiếc là, có đôi khi yêu lại quá mù quáng.
"Tiêu đại ca, con cá này là do em làm, không kém hơn chị Thanh Linh đâu"Đinh Mỹ Đình đã tìm được vị trí của mình, có thể dùng mỹ thực để thỏa mãn cái bao tử của người đàn ông này, tình yêu của nàng được ẩn dấu bên trong một chén canh, một mâm đồ ăn, mỗi thứ đều có tâm ý của nàng.
Tiêu Thu Phong dụng tâm nhấm nháp, sau đó nhếch ngón tay cái lên, khen: "Mỹ Đình, không tồi, quả nhiên tiến bộ rất nhanh, hương vị mặc lạt vừa đủ, rất có tiêu chuẩn của một đầu bếp lớn, sau này cơm canh của anh đều nhờ vào em"
"Cái này là đương nhiên, chỉ cần dụng tâm, thì không gì là không làm được, anh không nhiều sao, em Đinh cố gắng như vậy, cũng chỉ vì anh thôi đó, toàn tâm toàn ý như vậy"Vũ mở miệng, khóe miệng lại cười ẩn ý, mặc dù nói là nói Đinh Mỹ Đình, nhưng con mắt thì cứ nhìn Triệu Nhược Thần im lặng ăn cơm.
Triệu Nhược Thần luôn rất tùy tiên, nói cũng rất nhiều, nhưng kỳ quái thật, liên tiếp mấy ngày nay lại ít nghe giọng của nàng, ngay cả người cũng không thấy, Tiêu Thu Phong bởi vì bận tu luyện nên cũng không để ý luôn.
"Nhược Thần, lại đây, em cũng ăn thử một miếng đi, con cá này rất ngon, hương vị thật sự không tồi!"Một phần quan tâm, coi như là phá lệ ân cần.
Nhưng Triệu Nhược Thần đã hờn dỗi liếc hắn, quát: "Lấy đi, lấy đi, em không ăn, không thể ăn..."Vừa nói tay vừa bịt miệng, giống như là không chịu nổi vậy, Tiêu Thu Phong cũng chưa bao giờ biết, nên vội la lên: "Nhược Thần, anh xin lỗi, anh không biết em lại không biết ăn cá"
Đinh Mỹ Đình sửng sốt, khó hiểu nói: "Ai nói chị Nhược Thần không ai cá, lần trước đã ăn qua rồi mà"
Người lớn quả nhiên là người lớn, bà lão lập tức cảm thấy không đúng, liền hỏi: "Nhược Thần, có phải là con có..."
Triệu Nhược Thần xấu hổ cúi đầu không dám lên tiếng, nhưng Vũ thì vui vẻ nói: "Vẫn là bà ngoại thận trọng, cái này cũng nhìn ra, ai, Nhược Thần thật đúng là đáng thương, vốn định cho hắn một bất ngờ, nhưng thật không ngờ hắn chậm hiểu, đã vài ngày rồi mà còn không phát hiện ra, thật sự là làm cho người ta thương tâm"
Mấy ngày trước, kỳ kinh nguyệt chưa đến, hơn nữa cơ thể có những phản ứng không tự nhiên, Vũ và nàng lặng lẽ đi bệnh viện kiểm tra một chút, thật không ngờ, tin tức hạnh phúc kia lại đến. Hắn vừa nói xong, thì nàng liền mang thai.
Đinh Mỹ Đình cũng hưng phấn kêu to: "Chị Nhược Thần, chị thật sự mang thai?"
Triệu Nhược Thần vui mừng ngẩng đầu lên, trước tiên là nhìn Tiêu Thu Phong, sau đó gật đầu nói: "Vừa mới biết mấy hôm trước, chị vốn định nói cho Thu Phong biết, nhưng hắn bận quá, chị muốn chờ cho hắn rãnh rỗi rồi mới nói cho hắn biết"
Bà lão không khách khí mắng: "Tiểu Phong, tên tiểu tử này, về sau phải biết kiềm chế, đây là huyết mạch của Tiêu gia, cần phải chăm sóc nhiều mới đúng, Nhược Thần, đứa nhỏ này, con hẳn là phải nói ra chứ, phụ nữ có bầu có rất nhiều thứ cấm kỵ, con a, không cần đi lại nhiều, cứ nghỉ ngơi đi, bây giờ đứa nhỏ trong bụng quan trọng hơn tất cả mọi chuyện"
Triệu Nhược Minh cũng mừng rỡ như điên, vội nói: "Chị... chị báo tin cho cha chưa?"
"Vẫn chưa, đợi mấy ngày nữa sẽ báo sau!"Triệu Nhược Thần biết, có con, nàng sẽ trở thành người phụ nữ chân chính, tuy rằng mấy ngày nay không nói ra, nhưng trong lòng nàng lại rất hạnh phúc, cảm thụ được một sinh mạng mới đang lớn dần trong bụng mình, nàng thật giống như có cả thế giới.
"Không được, không được, em không đợi được, em nghĩ cha nhất định cũng sẽ không đợi được, em phải lập tức báo tin ngay"Nói xong, Triệu Nhược Minh bỏ dở bữa cơm, chạy đi tìm điện thoại, mang tin tức chị gái có thai báo cho cha, tin chắc rằng ông sẽ càng vui mừng hơn hắn.