<!-- --> Giải quyết xong Ma tương, Tiêu Thu Phong rất vui. Hơn nữa Tử Dao đã dò xét được vị trí Hani, hắn đang ở trong một thị trấn nhỏ cách thành phố năm mươi km. Tank đã phái binh lính đi, vây quanh thị trấn đó. Tin rằng lần này Hani đã không thể chạy thoát.
Nằm trong lòng Tiêu Thu Phong, sau một đêm xuân sắc, cả người Vũ như một ngọn lửa nóng bỏng. Thân thể đầy đặn đang dán sát vào ngực Tiêu Thu Phong, dùng cặp vú mềm mại khiêu khích hắn.
"Vũ, em càng lúc càng quyến rũ và gợi cảm" Từ Vũ công chúa xinh đẹp lạnh lùng, đến lúc này như một đóa hoa nở rộ. Tiêu Thu Phong không khống chế được cảm xúc của mình. Vũ ở trong các nàng, là một cơ thể đầy đặn, trông rất gợi cảm, làm người ta chỉ muốn âu yếm, không thể chống cự.
Vũ cười nũng nịu một tiếng. Nàng thích Tiêu Thu Phong bị mình làm cho si mê, cảm nhận tình yêu trong lúc ân ái chính là điều mà phụ nữ muốn nhất, nghe thấy thế nàng khẽ kêu: "Phải không, em không gợi cảm bằng Phượng tỷ đâu à nghe. Anh nhìn thân hình của Phượng tỷ đó, thật đẹp, đúng là hấp dẫn người ta đến cực điểm. Bao nhiêu chị em đều muốn học hỏi Phượng tỷ đó"
Tiêu Thu Phong cười dâm đãng, vuốt ve bờ mông tròn trịa của nàng, khẽ cười nói: "Sờ của em cũng rất thích mà, anh yêu nhất em à nghe"
Vũ không chịu nổi véo Tiêu Thu Phong một cái, hờn dỗi mắng: "Người ta nói anh là đồ háo sắc đúng là không sai. Cũng chỉ có anh mới quang minh chính đại thích sờ mông người ta. Được rồi, nếu anh không sửa được vậy đi sờ mông Tử Dao đi. Em nghĩ bất cứ người đàn ông nào thấy Tử Dao đều không nhịn được. Đó mới là vưu vật mê người nhất trên đời"
Nhắc đến Tử Dao, đúng là làm người ta muốn *** Sắc đẹp của nàng làm người ta muốn lên tiên. Nàng lúc trước tương đương Mộng Thanh Linh. Nhưng lúc này lại có thêm vẻ yêu mị, giọng nói, ánh mắt cũng hút hồn. Dù là Tiêu Thu Phong cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Cho nên bây giờ Tiêu Thu Phong không dám cho nàng ra ngoài. Nàng chính là một ngọn lửa hừng hực, có thể thiêu đốt ngươi thành tro bụi.
"Yên tâm, cô ấy bây giờ đang bị ma khí xâm lấn, chỉ cần Tử Dao dung hợp lực lượng của Ma xá lợi, không những khiến thể chất thay đổi, tu vi cũng đạt đến một trình độ cao hơn. Ma xá lợi đối với tốc độ cũng không phải chuyện xấu" Hai lực lượng cực hạn khiến nàng thay đổi như thế nào, lúc này Tiêu Thu Phong cũng không rõ. Tiêu Thu Phong chỉ biết nó có thể đề cao tu vi của nàng, điều này không thể sai.
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng của Tử Dao, rất không nhã nhặn: "Thu Phong, mau dậy đi, chúng ta đã nói rồi mà, hôm nay đi bắt Hani, không còn sớm nữa, anh..."
Nàng không nói tiếp nữa, hình như bị ai đó chặn ngang.
Tiêu Thu Phong đã biết bên ngoài cửa ngoài Tử Dao còn có Ruth.
"Được, được rồi, dậy ngay đây, hai phút" Bị quấy rầy, Vũ không còn tâm trạng nữa, giữ lấy tay Tiêu Thu Phong đang nghịch ngợm, xấu hổ trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, hừ một tiếng nói: "Xấu quá, mau dậy thôi, muốn các cô ấy cười phải không?"
Nàng vốn đã dậy rồi, nhưng không ngờ bị Tiêu Thu Phong giữ lại, yêu hết lần này đến lần khác. Không biết làm sao hắn lại có nhiều tinh lực như vậy. Vũ không biết, Tiêu Thu Phong cũng khó có thể mở miệng. Có một người quá nóng bỏng đi bên cạnh, vậy mà hắn không động chạm gì đến, đúng là không bình thường.
Đúng là chỉ có mấy phút cửa đã được mở ra. Tiêu Thu Phong vẫn đang quấn khăn tắm trên người, không mặc quần áo. Hai người lao vào, Ruth bị Tử Dao kéo vào.
Mọi người trong tòa nhà đã có một quy tắc, những lúc này sẽ không ai đến quấy rầy. Nhưng Tử Dao lại không hề e ngại, nàng quá nóng bỏng, quá mê người nhưng lại thuần khiết như trẻ em, làm người ta không thể trách nàng.
Mặt đỏ ửng, hai lọn tóc trắng bay trên mặt, càng làm cho nàng thêm quyến rũ. Lúc này nàng đang nở nụ cười rất đáng yêu, rất nhiều biểu hiện đều ngưng tụ trên người nàng, làm cho người ta không thể than thở.
Chẳng qua nhìn mặt nàng đang đỏ hồng, tâm trạng Tử Dao lúc này rất vui, không bị Ma xá lợi khống chế nữa, nàng đã yên tâm hơn nhiều. Tiêu Thu Phong cười nói với nàng: "Tử Dao, dậy sớm thế, trông vui thế, xem ra ma khí trong cơ thể em không còn đáng ngại nữa hả"
Tử Dao đi tới, nàng bám lấy tay Tiêu Thu Phong, thở ra hơi thở say lòng người, vui vẻ cười nói: "Đương nhiên rồi, sư phụ của em đã sớm nói, trên đời này người có thể cứu em chính là anh. Chúng ta có cơ duyên tiền định. Thu Phong, cảm ơn anh"
Vừa nói, nàng kiễng chân lên, hôn lên mặt hắn.
Hơi thở này quá hấp dẫn, Tiêu Thu Phong cầm lấy tay nàng, ra vẻ tùy ý nói: "Được, anh phải mặc quần áo, mấy người xuống dưới chờ anh"
Vũ và Ruth không thấy gì, khẽ quay đầu lại. Nhưng làm người ta ngạc nhiên đó chính là Tử Dao. Nàng rất bình tĩnh nói ra một câu chút nữa làm Vũ và Ruth chết ngất: "Thu Phong, anh không phải là chồng em sao? Em muốn thấy lúc anh không mặc gì, có được không?"
Có được không? Tiêu Thu Phong cả đời phong lưu, nhưng chưa bao giờ gặp phải một cô gái làm hắn bó tay như thế này. Vũ và Ruth không nhịn được cười. Cô em này quá thú vị, ngây thơ đến độ làm người ta mắng không được, nói nàng cũng không được.
"Tử Dao, phải đến lúc động phòng mới có thể nhìn thấy nhau" Vũ nắm lấy tay Tử Dao, nhỏ giọng giải thích, kéo nàng ra ngoài. Nếu còn ở đây nữa, Tiêu Thu Phong có khi xấu hổ muốn chết.
Tử Dao rất khó hiểu, bị kéo đi nhưng vẫn nghi hoặc nói: "Nhưng mà Thu Phong đã thấy em, còn sờ rồi nữa mà"
Toát mồ hôi, Tiêu Thu Phong không biết nói gì, đó không phải là chữa thương sao. Nàng nói như vậy giống như hắn chiếm tiện nghi của nàng vậy. Dù sao Ruth và Vũ đều cho rằng như vậy.
Chẳng qua cuối cùng mấy người vẫn xuất phát. Vốn Vũ và Ruth phải lưu lại, nhưng lần này lại cùng nhau đi. Nói là tiêu diệt Hani, không bằng nói là đi chơi. Hani không có Ma tướng làm chỗ dựa, tin rằng không có bao nhiêu khó khăn nữa. Càng huống chi, một ngàn tử sĩ đã thành tro bụi, thế lực giảm mạnh.
Ngồi trên ba máy bay quân sự, bốn người rất nhanh đi đến trên bầu trời cảm ứng được khí tức của Hani. Từ trên nhìn xuống bên trong tối om như mực. Binh lính Ma Quỷ đã vây chặt lấy thị trấn nhỏ, có lẽ dù một con kiến cũng đừng mong chui được ra ngoài. Ma Quỷ được lệnh của Tiêu Thu Phong, chỉ bao vây không động, làm cho Hani cảm nhận cái chết đang từ từ tiến tới.
"Thu Phong, hắn vẫn ở đây. Anh xem, sáu tín hiệu đã bị diệt năm, lúc này chỉ còn một" Lang Tổ mặc dù không tham gia trận chiến với Ma tướng. Nhưng bọn họ trong thời gian ngắn nhất đã tiêu diệt năm tín hiệu ảnh hưởng đến tầm mắt của Tiêu Thu Phong. Có lẽ lúc này Hani hối hận đã không còn kịp nữa.
"Phát tín hiệu, bắt đầu công kích, bảo bọn họ cẩn thận đánh bom liều chết" Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, ra lệnh, rất nhanh quân đội bên dưới đã hành động.
Ruth hỏi: "Ông xã, chúng ta có xuống không?"
Tử Dao cũng đã cười nói: "Em cảm thấy ở trên này ngắm cảnh hay hơn. Thu Phong, đây là lần đầu tiên em ngồi máy bay, thích quá"
Vũ dở khóc dở cười, nghe vậy liền nói: "Tử Dao thích đi máy bay không phải quá dễ sao. Sau này chỉ cần có thời gian em có thể học lái. Học xong tự mình lái máy bay đi chơi khắp nơi, chẳng phải càng thích hơn sao"
Vốn chỉ là nói đùa một chút, nhưng không ngờ Tử Dao lại hưng phấn nói: "Thu Phong, em muốn học lái máy bay. Anh nhất định phải dạy em?"
Toát mồ hôi, hắn không biết mà.
Hai vạn quân Ma Quỷ đối phó một trấn nhỏ có mấy ngàn người, đương nhiên là một chuyện nhỏ. Rất nhanh những người đánh bom liều chết đã xuất hiện. Nhưng chưa kịp châm thuốc nổ thì đã bị bắn chết. Nhưng những người này càng lúc càng ít. Dù Hani lợi hại đến mấy cũng không thể biến tất cả người dân thị trấn này thành người ủng hộ mình. Nguồn truyện:
Hơn nữa những người dân nơi đây dưới sự lãnh đạo của thành phố đã sống yên ổn. Cho nên bọn họ cũng không chào đón phần tử khủng bố. Thậm chí có người còn lén cung cấp tin tức tình báo với quân đội. Rất nhanh quân tiên phong đã vây lấy khu vực Hani đang ở. Mà Tiêu Thu Phong cũng đã cảm nhận được khí tức của hắn.
"Được rồi, anh muốn xuống, còn các em?" Tiêu Thu Phong không có được đáp án liền từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống. Ba nàng đương nhiên cũng không đợi máy bay đáp xuống đất đã nhảy ra, như mấy con chim ưng từ trên trời nhảy xuống. Đám binh lính nhìn thấy rất là hâm mộ.
Bọn họ nhảy, trên lưng còn không có dù nữa chứ.
"Tiêu thiếu gia, theo mật báo, đây là nơi Hani đang lẩn trốn, quân lính đang tiến hành kiểm tra toàn trấn, chỉ còn có mỗi chỗ này. Chúng ta có phải là..."
Ý của tướng quân này là dùng pháo công kích, nổ tung nơi này. Như vậy Hani hiển nhiên không thể chạy thoát, hơn nữa cũng không cần mạo hiểm. Nhưng đối với Tiêu Thu Phong mà nói thì chỉ cần giơ tay lên là dễ dàng giết được Hani. Hắn muốn biết thân phận thật sự của Hani, không muốn lưu lại quá nhiều người.
Hani rất giảo hoạt.
"Có mùi thuốc nổ. Lão Đại, bên trong có rất nhiều thuốc nổ" Lang Nha vác súng trên vai, bắn chết mấy tử sĩ. Ở trong phòng thí nghiệm suốt hơn ba năm, hắn cuối cùng cũng có thể cơ hội lộ mặt. Bây giờ cả Trung Đông này đã không còn lực lượng nào có thể uy hiếp Ma Quỷ. Cho nên hắn càng có ít cơ hội ra tay. Hắn đã khống chế gần như tám mươi phần trăm việc buôn lậu vũ khí khắp thế giới, kiếm được rất nhiều tiền.
Tiêu Thu Phong cười lạnh nói: "Muốn tự sát cũng phải xem tao có cho hắn cơ hội này không?"
Giải quyết xong Ma tương, Tiêu Thu Phong rất vui. Hơn nữa Tử Dao đã dò xét được vị trí Hani, hắn đang ở trong một thị trấn nhỏ cách thành phố năm mươi km. Tank đã phái binh lính đi, vây quanh thị trấn đó. Tin rằng lần này Hani đã không thể chạy thoát.
Nằm trong lòng Tiêu Thu Phong, sau một đêm xuân sắc, cả người Vũ như một ngọn lửa nóng bỏng. Thân thể đầy đặn đang dán sát vào ngực Tiêu Thu Phong, dùng cặp vú mềm mại khiêu khích hắn.
"Vũ, em càng lúc càng quyến rũ và gợi cảm" Từ Vũ công chúa xinh đẹp lạnh lùng, đến lúc này như một đóa hoa nở rộ. Tiêu Thu Phong không khống chế được cảm xúc của mình. Vũ ở trong các nàng, là một cơ thể đầy đặn, trông rất gợi cảm, làm người ta chỉ muốn âu yếm, không thể chống cự.
Vũ cười nũng nịu một tiếng. Nàng thích Tiêu Thu Phong bị mình làm cho si mê, cảm nhận tình yêu trong lúc ân ái chính là điều mà phụ nữ muốn nhất, nghe thấy thế nàng khẽ kêu: "Phải không, em không gợi cảm bằng Phượng tỷ đâu à nghe. Anh nhìn thân hình của Phượng tỷ đó, thật đẹp, đúng là hấp dẫn người ta đến cực điểm. Bao nhiêu chị em đều muốn học hỏi Phượng tỷ đó"
Tiêu Thu Phong cười dâm đãng, vuốt ve bờ mông tròn trịa của nàng, khẽ cười nói: "Sờ của em cũng rất thích mà, anh yêu nhất em à nghe"
Vũ không chịu nổi véo Tiêu Thu Phong một cái, hờn dỗi mắng: "Người ta nói anh là đồ háo sắc đúng là không sai. Cũng chỉ có anh mới quang minh chính đại thích sờ mông người ta. Được rồi, nếu anh không sửa được vậy đi sờ mông Tử Dao đi. Em nghĩ bất cứ người đàn ông nào thấy Tử Dao đều không nhịn được. Đó mới là vưu vật mê người nhất trên đời"
Nhắc đến Tử Dao, đúng là làm người ta muốn Sắc đẹp của nàng làm người ta muốn lên tiên. Nàng lúc trước tương đương Mộng Thanh Linh. Nhưng lúc này lại có thêm vẻ yêu mị, giọng nói, ánh mắt cũng hút hồn. Dù là Tiêu Thu Phong cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Cho nên bây giờ Tiêu Thu Phong không dám cho nàng ra ngoài. Nàng chính là một ngọn lửa hừng hực, có thể thiêu đốt ngươi thành tro bụi.
"Yên tâm, cô ấy bây giờ đang bị ma khí xâm lấn, chỉ cần Tử Dao dung hợp lực lượng của Ma xá lợi, không những khiến thể chất thay đổi, tu vi cũng đạt đến một trình độ cao hơn. Ma xá lợi đối với tốc độ cũng không phải chuyện xấu" Hai lực lượng cực hạn khiến nàng thay đổi như thế nào, lúc này Tiêu Thu Phong cũng không rõ. Tiêu Thu Phong chỉ biết nó có thể đề cao tu vi của nàng, điều này không thể sai.
"Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng của Tử Dao, rất không nhã nhặn: "Thu Phong, mau dậy đi, chúng ta đã nói rồi mà, hôm nay đi bắt Hani, không còn sớm nữa, anh..."
Nàng không nói tiếp nữa, hình như bị ai đó chặn ngang.
Tiêu Thu Phong đã biết bên ngoài cửa ngoài Tử Dao còn có Ruth.
"Được, được rồi, dậy ngay đây, hai phút" Bị quấy rầy, Vũ không còn tâm trạng nữa, giữ lấy tay Tiêu Thu Phong đang nghịch ngợm, xấu hổ trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, hừ một tiếng nói: "Xấu quá, mau dậy thôi, muốn các cô ấy cười phải không?"
Nàng vốn đã dậy rồi, nhưng không ngờ bị Tiêu Thu Phong giữ lại, yêu hết lần này đến lần khác. Không biết làm sao hắn lại có nhiều tinh lực như vậy. Vũ không biết, Tiêu Thu Phong cũng khó có thể mở miệng. Có một người quá nóng bỏng đi bên cạnh, vậy mà hắn không động chạm gì đến, đúng là không bình thường.
Đúng là chỉ có mấy phút cửa đã được mở ra. Tiêu Thu Phong vẫn đang quấn khăn tắm trên người, không mặc quần áo. Hai người lao vào, Ruth bị Tử Dao kéo vào.
Mọi người trong tòa nhà đã có một quy tắc, những lúc này sẽ không ai đến quấy rầy. Nhưng Tử Dao lại không hề e ngại, nàng quá nóng bỏng, quá mê người nhưng lại thuần khiết như trẻ em, làm người ta không thể trách nàng.
Mặt đỏ ửng, hai lọn tóc trắng bay trên mặt, càng làm cho nàng thêm quyến rũ. Lúc này nàng đang nở nụ cười rất đáng yêu, rất nhiều biểu hiện đều ngưng tụ trên người nàng, làm cho người ta không thể than thở.
Chẳng qua nhìn mặt nàng đang đỏ hồng, tâm trạng Tử Dao lúc này rất vui, không bị Ma xá lợi khống chế nữa, nàng đã yên tâm hơn nhiều. Tiêu Thu Phong cười nói với nàng: "Tử Dao, dậy sớm thế, trông vui thế, xem ra ma khí trong cơ thể em không còn đáng ngại nữa hả"
Tử Dao đi tới, nàng bám lấy tay Tiêu Thu Phong, thở ra hơi thở say lòng người, vui vẻ cười nói: "Đương nhiên rồi, sư phụ của em đã sớm nói, trên đời này người có thể cứu em chính là anh. Chúng ta có cơ duyên tiền định. Thu Phong, cảm ơn anh"
Vừa nói, nàng kiễng chân lên, hôn lên mặt hắn.
Hơi thở này quá hấp dẫn, Tiêu Thu Phong cầm lấy tay nàng, ra vẻ tùy ý nói: "Được, anh phải mặc quần áo, mấy người xuống dưới chờ anh"
Vũ và Ruth không thấy gì, khẽ quay đầu lại. Nhưng làm người ta ngạc nhiên đó chính là Tử Dao. Nàng rất bình tĩnh nói ra một câu chút nữa làm Vũ và Ruth chết ngất: "Thu Phong, anh không phải là chồng em sao? Em muốn thấy lúc anh không mặc gì, có được không?"
Có được không? Tiêu Thu Phong cả đời phong lưu, nhưng chưa bao giờ gặp phải một cô gái làm hắn bó tay như thế này. Vũ và Ruth không nhịn được cười. Cô em này quá thú vị, ngây thơ đến độ làm người ta mắng không được, nói nàng cũng không được.
"Tử Dao, phải đến lúc động phòng mới có thể nhìn thấy nhau" Vũ nắm lấy tay Tử Dao, nhỏ giọng giải thích, kéo nàng ra ngoài. Nếu còn ở đây nữa, Tiêu Thu Phong có khi xấu hổ muốn chết.
Tử Dao rất khó hiểu, bị kéo đi nhưng vẫn nghi hoặc nói: "Nhưng mà Thu Phong đã thấy em, còn sờ rồi nữa mà"
Toát mồ hôi, Tiêu Thu Phong không biết nói gì, đó không phải là chữa thương sao. Nàng nói như vậy giống như hắn chiếm tiện nghi của nàng vậy. Dù sao Ruth và Vũ đều cho rằng như vậy.
Chẳng qua cuối cùng mấy người vẫn xuất phát. Vốn Vũ và Ruth phải lưu lại, nhưng lần này lại cùng nhau đi. Nói là tiêu diệt Hani, không bằng nói là đi chơi. Hani không có Ma tướng làm chỗ dựa, tin rằng không có bao nhiêu khó khăn nữa. Càng huống chi, một ngàn tử sĩ đã thành tro bụi, thế lực giảm mạnh.
Ngồi trên ba máy bay quân sự, bốn người rất nhanh đi đến trên bầu trời cảm ứng được khí tức của Hani. Từ trên nhìn xuống bên trong tối om như mực. Binh lính Ma Quỷ đã vây chặt lấy thị trấn nhỏ, có lẽ dù một con kiến cũng đừng mong chui được ra ngoài. Ma Quỷ được lệnh của Tiêu Thu Phong, chỉ bao vây không động, làm cho Hani cảm nhận cái chết đang từ từ tiến tới.
"Thu Phong, hắn vẫn ở đây. Anh xem, sáu tín hiệu đã bị diệt năm, lúc này chỉ còn một" Lang Tổ mặc dù không tham gia trận chiến với Ma tướng. Nhưng bọn họ trong thời gian ngắn nhất đã tiêu diệt năm tín hiệu ảnh hưởng đến tầm mắt của Tiêu Thu Phong. Có lẽ lúc này Hani hối hận đã không còn kịp nữa.
"Phát tín hiệu, bắt đầu công kích, bảo bọn họ cẩn thận đánh bom liều chết" Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, ra lệnh, rất nhanh quân đội bên dưới đã hành động.
Ruth hỏi: "Ông xã, chúng ta có xuống không?"
Tử Dao cũng đã cười nói: "Em cảm thấy ở trên này ngắm cảnh hay hơn. Thu Phong, đây là lần đầu tiên em ngồi máy bay, thích quá"
Vũ dở khóc dở cười, nghe vậy liền nói: "Tử Dao thích đi máy bay không phải quá dễ sao. Sau này chỉ cần có thời gian em có thể học lái. Học xong tự mình lái máy bay đi chơi khắp nơi, chẳng phải càng thích hơn sao"
Vốn chỉ là nói đùa một chút, nhưng không ngờ Tử Dao lại hưng phấn nói: "Thu Phong, em muốn học lái máy bay. Anh nhất định phải dạy em?"
Toát mồ hôi, hắn không biết mà.
Hai vạn quân Ma Quỷ đối phó một trấn nhỏ có mấy ngàn người, đương nhiên là một chuyện nhỏ. Rất nhanh những người đánh bom liều chết đã xuất hiện. Nhưng chưa kịp châm thuốc nổ thì đã bị bắn chết. Nhưng những người này càng lúc càng ít. Dù Hani lợi hại đến mấy cũng không thể biến tất cả người dân thị trấn này thành người ủng hộ mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hơn nữa những người dân nơi đây dưới sự lãnh đạo của thành phố đã sống yên ổn. Cho nên bọn họ cũng không chào đón phần tử khủng bố. Thậm chí có người còn lén cung cấp tin tức tình báo với quân đội. Rất nhanh quân tiên phong đã vây lấy khu vực Hani đang ở. Mà Tiêu Thu Phong cũng đã cảm nhận được khí tức của hắn.
"Được rồi, anh muốn xuống, còn các em?" Tiêu Thu Phong không có được đáp án liền từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống. Ba nàng đương nhiên cũng không đợi máy bay đáp xuống đất đã nhảy ra, như mấy con chim ưng từ trên trời nhảy xuống. Đám binh lính nhìn thấy rất là hâm mộ.
Bọn họ nhảy, trên lưng còn không có dù nữa chứ.
"Tiêu thiếu gia, theo mật báo, đây là nơi Hani đang lẩn trốn, quân lính đang tiến hành kiểm tra toàn trấn, chỉ còn có mỗi chỗ này. Chúng ta có phải là..."
Ý của tướng quân này là dùng pháo công kích, nổ tung nơi này. Như vậy Hani hiển nhiên không thể chạy thoát, hơn nữa cũng không cần mạo hiểm. Nhưng đối với Tiêu Thu Phong mà nói thì chỉ cần giơ tay lên là dễ dàng giết được Hani. Hắn muốn biết thân phận thật sự của Hani, không muốn lưu lại quá nhiều người.
Hani rất giảo hoạt.
"Có mùi thuốc nổ. Lão Đại, bên trong có rất nhiều thuốc nổ" Lang Nha vác súng trên vai, bắn chết mấy tử sĩ. Ở trong phòng thí nghiệm suốt hơn ba năm, hắn cuối cùng cũng có thể cơ hội lộ mặt. Bây giờ cả Trung Đông này đã không còn lực lượng nào có thể uy hiếp Ma Quỷ. Cho nên hắn càng có ít cơ hội ra tay. Hắn đã khống chế gần như tám mươi phần trăm việc buôn lậu vũ khí khắp thế giới, kiếm được rất nhiều tiền.
Tiêu Thu Phong cười lạnh nói: "Muốn tự sát cũng phải xem tao có cho hắn cơ hội này không?"