<!-- --> Bap đang rất giận. Phi điểu vương và thuộc hạ của hắn đã xuất phát mấy tiếng mà không có một tin tức gì. Cấp trên đã năm lần bảy lượt hỏi kết quả, hơn nữa hắn cũng đã phái mười mấy người bí mật dò xét, nhưng đều có đi không có về, rất quỷ dị.
Với sự hiểu biết về trong nháy mắt của hắn, sẽ không có lực lượng nào có thể ngăn cản Phi điểu vương tấn công. Dù là chiến thuật biển người, Phi điểu vương cũng có thể bình an rời đi. Nhưng không ngờ một chút tin tức cũng không có.
"Nghị trưởng đã không có thời gian cho chúng ta lãng phí. Người đã truyền lệnh cuối cùng, trong vòng ba ngày phải khống chế được Hongkong. Ngả Duy, ngươi là chiến tướng mạnh nhất trong đảng, lần này là lúc ngươi lập công. Ra lệnh tất cả quân lính, sáng mai phát động tổng tấn công vào trụ sở Ngạo Thiên Minh"
Bap là một đại hán khôi ngô hơn năm mươi tuổi, cao gần hai mét. Lúc này hắn đang đứng trước mặt bản đồ Hongkong, hai tay chắp sau lưng, mở miệng nói.
Đứng hai bên người hắn, chính là bốn người đàn ông trẻ tuổi. Trong đó có một người cuồng ngạo nhất. Mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt lóe ra vẻ rẻ mạng người, làm người ta rất không thoải mái.
Không thoải mái không sao hết, nhưng tốt nhất mày đừng để lộ ra. Nếu không Huyễn ảnh đao của hắn có thể cắt đứt yết hầu của mày chỉ một giây sau đó. Hắn từng làm như vậy, hơn nữa ra tay với thành viên trong đảng. Đơn giản là vì người này dám ô nhục uy nghiêm của chiến tướng là hắn.
Uy nghiêm muốn đạt được phải dựa vào máu.
Giờ phút này hắn đã đi tới một bước, lạnh lùng nói: "Đối phó một Ngạo Thiên Minh nho nhỏ, thật sự không cần lãng phí quá nhiều nhân lực. Chỉ bằng một mình tôi, có thể bắt hai con đàn bà đó. Chẳng qua tổ trưởng quá cẩn thận, phái tên phế vật Phi điểu, có lẽ bọn chúng sợ đắc tội người phương Đông nên đã bỏ chạy.
Người phương Đông có rất nhiều lực lượng thần bí, nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, đối với Ngả Duy mà nói, hắn chỉ tin vào bản thân mình. Bởi vì lực lượng trên người hắn đều do hắn từng bước huấn luyện mà có được. Hắn chịu khổ nhiều hơn bất cứ ai. Ông trời rất công bằng, càng nỗ lực, đạt được cũng càng nhiều.
Hắn không tin trên đời còn có ai chịu khổ nhiều như hắn.
Vì học Huyễn ảnh thuật, hắn đã sống ba năm ở hồ nước sâu hàng trăm mét lạnh giá. Vì đề cao khả năng chuyên chú, hắn giết cả bố mẹ mình. Bởi vì hắn không muốn có thân nhân tồn tại, ảnh hưởng đến tiến thân của mình.
Mà bây giờ hắn đã đạt được tất cả, có được kết quả xứng đáng. Mặc dù mới hai mươi tám tuổi, nhưng hắn đã rất nổi tiếng trong Mafia. Mặc dù thực lực chưa chắc đã đứng thứ nhất, nhưng vinh dự đệ nhất chiến tướng chỉ có mình hắn đạt được.
Hành động ở Hongkong lần này do Bap phụ trách. Nhưng Ngả Duy không tán thành cách làm của Bap, quá phí thời gian.
Bap nhìn Ngả Duy một cái, coi như không thấy vẻ bất kính của hắn, nhắc một câu: "Phương đông có câu, người quá ngông cuồng, kết quả chính là thất bại. Hy vọng Ngả Duy mày là ngoại lệ"
Ngả Duy lộ ra vẻ khinh bỉ, cười nói: "Chỉ cần tổ trưởng có thể ngăn cản đám quân đội đáng ghét, chuyện đối phó Ngạo Thiên Minh do tôi xử lý, không cần tổ trưởng lo lắng"
Nói đến nước này, đúng là không có gì để nói nữa, Bap gật đầu: "Đi đi, hy vọng hành động lần này có thể thành công"
Ngả Duy lui ra, không thèm hành lễ lấy một cái. Trong Mafia rất chú trọng quy củ, đây là bất kính. Nhưng Bap chỉ thở dài một hơi, không nói gì thêm. Bởi vì từ Ngả Duy, hắn thấy mình năm đó, cũng cuồng vọng tự đại như vậy.
Ai mà không có thời trẻ tuổi, ai không nghĩ đến vượt hơn tất cả, nhưng thường phải trả một cái giá rất đắt.
Long Thần phương Đông đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của hắn. Đêm đó, máu chảy thành sông, mười ba chiến tướng cường đại nhất của Mafia bị một mình hắn giết sạch. Chiến trường đó như địa ngục, cho dù hắn chỉ nhìn thấy đã không thể nào quên. Đó như một cơn ác mộng quanh quẩn trong đời hắn.
Từ giây phút đó, hắn mới biết mình là con ếch ngồi đáy giếng, không phải gì hết. Chẳng qua cái giá của sự hiểu biết quá đắt, đêm đó, mấy huynh đệ tốt nhất của hắn đã thành người chết. Người đang đầy nhiệt huyết biến thành xác chết lạnh như băng. Hắn rất sợ phương Đông.
Nếu như có thể, hắn hy vọng cả đời không phải bước trên vùng đất này. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nhưng hắn là thành viên Mafia, đây là số mạng của hắn. Hắn đến đây, trong lòng căn bản đã chuẩn bị không còn sống mà về. Nhìn Ngả Duy đang muốn động, hắn cảm thấy thương tiếc. Chiến tướng coi thường đối thủ sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Hơn nữa hắn cũng biết một ít chuyện mà Ngả Duy không biết. Ngạo Thiên Minh cũng không đơn giản như bề ngoài.
Mặc dù đối mặt với áp lực cường đại từ phía Mafia, nhưng Tiêu Thu Phong đã đến, đối với Thanh Bình Nhi mà nói là một điều hạnh phúc nhất. Thập Tam Muội đương nhiên biết tâm sự này của Thanh Bình Nhi, cho nên nhân lúc hoàng hôn, bố trí một phòng hoa chúc cho Thanh Bình Nhi, bên trong có treo đèn lồng, câu đối, rất giống không khí ngày cưới.
Mấy cô bé đương nhiên đứng ở bên cười trộm. Nhìn Thanh bang chủ và Tiêu thiếu gia trong truyền thuyết thành vợ chồng, các nàng vui mừng chúc phúc, đương nhiên cũng có tò mò. Nếu như không phải bị Thập Tam Muội mắng, sợ là các nàng chuẩn bị đứng đây xem hai người động phòng như thế nào.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, trên chiếc giường mềm mại thơm mát, Thanh Bình Nhi luôn mạnh mẽ lại xấu hổ ngượng ngùng, ngón tay ngọc không ngừng vân vê tà áo. Tiêu Thu Phong cười cười đi đến trước mặt nàng, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên. Ai cũng có thể nhìn ra cô gái này đang rất khẩn trương.
Năm năm trước, bọn họ đã gặp nhau. Đêm hôm đó, nàng thề, ai giết tên súc sinh đó, nàng gả cho hắn. Mà hắn đã xuất hiện, như thiên thần từ trên trời giáng xuống, chiếm lấy trái tim nàng. Mặc dù giây phút đó bọn họ là kẻ địch, nhưng tình yêu không có lý do.
Trái tim đã yêu, nhưng lại phải chờ đợi trong mòn mỏi, tất cả tình yêu trở thành vô hình theo sự biến mất của Tiêu Thu Phong, chỉ còn lại nhung nhớ và chua xót. Thanh Bình Nhi vốn nghĩ cả đời này sẽ sống cuộc đời cô độc như Thập Tam Muội, nhưng thật không ngờ hạnh phúc lại đến.
Tay từ từ vươn ra, giơ cằm Thanh Bình Nhi lên, da thịt mềm mại, trơn bóng, tỏa mùi thơm ngát. Năm năm trước, nàng là một cô bé hai mươi tuổi. Bây giờ nàng đã hai mươi lăm tuổi, nàng như một quả đào chín mọng, tỏa ra mùi hương thơm ngát, tính cách kiên định càng làm thêm hấp dẫn.
Mặt đối mặt, nhưng hai mắt lại khẽ nhìn nghiêng, Thanh Bình Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thu Phong. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nàng sớm có quyết định cả đời này làm người phụ nữ của hắn, yêu hắn cả đời.
Tiêu Thu Phong có chút buồn cười, nói: "Bình Nhi, chờ anh nhiều năm như vậy mà vẫn xấu hổ sao, chẳng lẽ chưa có quyết định, có muốn suy nghĩ nữa không?"
Thanh Bình Nhi vội vàng nhìn lại, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, có chút đau lòng nói: "Chẳng lẽ còn muốn làm người ta đợi ba năm nữa. Tuổi thanh xuân của phụ nữ trôi qua rất nhanh. Nếu còn ba năm nữa, sợ rằng anh không nhớ Thanh Bình Nhi là ai?"
Tiêu Thu Phong hơi động, ôm nàng, xin lỗi nói: "Bình Nhi, xin lỗi, mấy năm nay khổ cực em. Anh hứa với em, sau này sẽ không rời xa em nữa. Chờ xử lý xong chuyện ở Hongkong, giao Ngạo Thiên Minh cho Thập Tam Muội xử lý, sau đó tìm những người có tài giúp đỡ. Em chỉ có nhiệm vụ sinh con cho anh, không có thời gian làm việc khác"
Thanh Bình Nhi cảm thấy rất vui, hờn dỗi nói: "Mơ đẹp nhỉ, ai đáp ứng sinh con cho anh. Nếu anh đối tốt với em, có lẽ em còn lo lắng một chút"
Tiêu Thu Phong ôm ngang người nàng dậy, cười nói: "Sinh con cái, em có thời gian thì suy nghĩ nhé, nhưng cảnh đẹp lúc này không thể chậm trễ. Em cũng biết, trên đời có ba việc gấp, mà động phòng hoa chúc là một trong số đó. Bình Nhi, không thể lãng phí"
Há mồm định nói gì lại thôi, chỉ dựa đầu vào lòng Tiêu Thu Phong. Giờ phút này nàng thực sự không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Xuân sắc mê người từ từ hiện ra khi quần áo cởi dần, cô gái xinh đẹp tuyệt trần, ẩn giấu sự quyến rũ, lặng lẽ nở rộ như một đóa hoa, ngực đầy đặn, đùi thon dài, *** quyến rũ, làm người ta muốn nhìn mãi không thôi.
Mặc dù trìu mến hơn là yêu Thanh Bình Nhi, nhưng năm năm, tình cảm đó đã thăng hoa. Trong cuộc dời hắn, lại có thêm một vị trí dành cho nàng.
Ai oán kích tình, trong nháy mắt đó, đôi nam nữ quấn lấy nhau, tình cảm điên cuồng diễn ra, kết hợp sinh mệnh với nhau, từng sóng từng sóng công kích, làm cho cả căn phòng đầy không khí ***
Thập Tam Muội đã cam đoan không cho bất cứ ai quấy rầy nơi này, nhưng lại không như mong muốn, tinh hoa vừa phát, trong lúc xuân sắc tràn ngập trong phòng, một khí tức bất an đã tràn vào trong phòng hoa chúc, làm cho Tiêu Thu Phong đang tận hưởng xuân sắc này chấn động trong lòng. Thanh Bình Nhi ở bên dưới cũng đã cảm nhận được.
Nàng đang trong cơn mê loạn, nhỏ giọng nói: "Ông xã, sao thế?"
Giờ phút này gọi như vậy thật đúng nghĩa. Mặc dù không có người thân, nhưng có ông xã, nàng đã có một gia đình, Đông Nam trong lòng nàng chính là quê hương.
"Hình như có tên đáng ghét đến quấy rối đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, thực sự quá ghê tởm, ít nhất cũng phải cho người ta tận hứng mới phải chứ"
Thanh Bình Nhi lấy tay khẽ đẩy hắn ra, bất đắc dĩ yêu kiều nói: "Được rồi, ông xã, người ta đã suýt chết ba lần. Anh tha cho em đi mà. Cùng lắm thì chờ em nghỉ ngơi một lát sẽ bồi thường cho anh. Đừng cho đám Mafia thừa lúc đêm tối mà đánh lén"
Tiêu Thu Phong cười cười ngồi dậy, mặc quần áo, nói: "Được rồi, anh đi giải quyết mấy tên không biết điều đó, sau đó tiếp tục giấc mộng uyên ương, bù đắp lại thiếu sót mấy năm qua cho em"
Không đợi Thanh Bình Nhi mắng, người đã biến mất. Trong căn phòng đầy xuân sắc này chỉ còn lại Thanh Bình Nhi vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Bap đang rất giận. Phi điểu vương và thuộc hạ của hắn đã xuất phát mấy tiếng mà không có một tin tức gì. Cấp trên đã năm lần bảy lượt hỏi kết quả, hơn nữa hắn cũng đã phái mười mấy người bí mật dò xét, nhưng đều có đi không có về, rất quỷ dị.
Với sự hiểu biết về trong nháy mắt của hắn, sẽ không có lực lượng nào có thể ngăn cản Phi điểu vương tấn công. Dù là chiến thuật biển người, Phi điểu vương cũng có thể bình an rời đi. Nhưng không ngờ một chút tin tức cũng không có.
"Nghị trưởng đã không có thời gian cho chúng ta lãng phí. Người đã truyền lệnh cuối cùng, trong vòng ba ngày phải khống chế được Hongkong. Ngả Duy, ngươi là chiến tướng mạnh nhất trong đảng, lần này là lúc ngươi lập công. Ra lệnh tất cả quân lính, sáng mai phát động tổng tấn công vào trụ sở Ngạo Thiên Minh"
Bap là một đại hán khôi ngô hơn năm mươi tuổi, cao gần hai mét. Lúc này hắn đang đứng trước mặt bản đồ Hongkong, hai tay chắp sau lưng, mở miệng nói.
Đứng hai bên người hắn, chính là bốn người đàn ông trẻ tuổi. Trong đó có một người cuồng ngạo nhất. Mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt lóe ra vẻ rẻ mạng người, làm người ta rất không thoải mái.
Không thoải mái không sao hết, nhưng tốt nhất mày đừng để lộ ra. Nếu không Huyễn ảnh đao của hắn có thể cắt đứt yết hầu của mày chỉ một giây sau đó. Hắn từng làm như vậy, hơn nữa ra tay với thành viên trong đảng. Đơn giản là vì người này dám ô nhục uy nghiêm của chiến tướng là hắn.
Uy nghiêm muốn đạt được phải dựa vào máu.
Giờ phút này hắn đã đi tới một bước, lạnh lùng nói: "Đối phó một Ngạo Thiên Minh nho nhỏ, thật sự không cần lãng phí quá nhiều nhân lực. Chỉ bằng một mình tôi, có thể bắt hai con đàn bà đó. Chẳng qua tổ trưởng quá cẩn thận, phái tên phế vật Phi điểu, có lẽ bọn chúng sợ đắc tội người phương Đông nên đã bỏ chạy.
Người phương Đông có rất nhiều lực lượng thần bí, nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, đối với Ngả Duy mà nói, hắn chỉ tin vào bản thân mình. Bởi vì lực lượng trên người hắn đều do hắn từng bước huấn luyện mà có được. Hắn chịu khổ nhiều hơn bất cứ ai. Ông trời rất công bằng, càng nỗ lực, đạt được cũng càng nhiều.
Hắn không tin trên đời còn có ai chịu khổ nhiều như hắn.
Vì học Huyễn ảnh thuật, hắn đã sống ba năm ở hồ nước sâu hàng trăm mét lạnh giá. Vì đề cao khả năng chuyên chú, hắn giết cả bố mẹ mình. Bởi vì hắn không muốn có thân nhân tồn tại, ảnh hưởng đến tiến thân của mình.
Mà bây giờ hắn đã đạt được tất cả, có được kết quả xứng đáng. Mặc dù mới hai mươi tám tuổi, nhưng hắn đã rất nổi tiếng trong Mafia. Mặc dù thực lực chưa chắc đã đứng thứ nhất, nhưng vinh dự đệ nhất chiến tướng chỉ có mình hắn đạt được.
Hành động ở Hongkong lần này do Bap phụ trách. Nhưng Ngả Duy không tán thành cách làm của Bap, quá phí thời gian.
Bap nhìn Ngả Duy một cái, coi như không thấy vẻ bất kính của hắn, nhắc một câu: "Phương đông có câu, người quá ngông cuồng, kết quả chính là thất bại. Hy vọng Ngả Duy mày là ngoại lệ"
Ngả Duy lộ ra vẻ khinh bỉ, cười nói: "Chỉ cần tổ trưởng có thể ngăn cản đám quân đội đáng ghét, chuyện đối phó Ngạo Thiên Minh do tôi xử lý, không cần tổ trưởng lo lắng"
Nói đến nước này, đúng là không có gì để nói nữa, Bap gật đầu: "Đi đi, hy vọng hành động lần này có thể thành công"
Ngả Duy lui ra, không thèm hành lễ lấy một cái. Trong Mafia rất chú trọng quy củ, đây là bất kính. Nhưng Bap chỉ thở dài một hơi, không nói gì thêm. Bởi vì từ Ngả Duy, hắn thấy mình năm đó, cũng cuồng vọng tự đại như vậy.
Ai mà không có thời trẻ tuổi, ai không nghĩ đến vượt hơn tất cả, nhưng thường phải trả một cái giá rất đắt.
Long Thần phương Đông đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của hắn. Đêm đó, máu chảy thành sông, mười ba chiến tướng cường đại nhất của Mafia bị một mình hắn giết sạch. Chiến trường đó như địa ngục, cho dù hắn chỉ nhìn thấy đã không thể nào quên. Đó như một cơn ác mộng quanh quẩn trong đời hắn.
Từ giây phút đó, hắn mới biết mình là con ếch ngồi đáy giếng, không phải gì hết. Chẳng qua cái giá của sự hiểu biết quá đắt, đêm đó, mấy huynh đệ tốt nhất của hắn đã thành người chết. Người đang đầy nhiệt huyết biến thành xác chết lạnh như băng. Hắn rất sợ phương Đông.
Nếu như có thể, hắn hy vọng cả đời không phải bước trên vùng đất này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nhưng hắn là thành viên Mafia, đây là số mạng của hắn. Hắn đến đây, trong lòng căn bản đã chuẩn bị không còn sống mà về. Nhìn Ngả Duy đang muốn động, hắn cảm thấy thương tiếc. Chiến tướng coi thường đối thủ sẽ phải trả giá bằng tính mạng. Hơn nữa hắn cũng biết một ít chuyện mà Ngả Duy không biết. Ngạo Thiên Minh cũng không đơn giản như bề ngoài.
Mặc dù đối mặt với áp lực cường đại từ phía Mafia, nhưng Tiêu Thu Phong đã đến, đối với Thanh Bình Nhi mà nói là một điều hạnh phúc nhất. Thập Tam Muội đương nhiên biết tâm sự này của Thanh Bình Nhi, cho nên nhân lúc hoàng hôn, bố trí một phòng hoa chúc cho Thanh Bình Nhi, bên trong có treo đèn lồng, câu đối, rất giống không khí ngày cưới.
Mấy cô bé đương nhiên đứng ở bên cười trộm. Nhìn Thanh bang chủ và Tiêu thiếu gia trong truyền thuyết thành vợ chồng, các nàng vui mừng chúc phúc, đương nhiên cũng có tò mò. Nếu như không phải bị Thập Tam Muội mắng, sợ là các nàng chuẩn bị đứng đây xem hai người động phòng như thế nào.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, trên chiếc giường mềm mại thơm mát, Thanh Bình Nhi luôn mạnh mẽ lại xấu hổ ngượng ngùng, ngón tay ngọc không ngừng vân vê tà áo. Tiêu Thu Phong cười cười đi đến trước mặt nàng, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên. Ai cũng có thể nhìn ra cô gái này đang rất khẩn trương.
Năm năm trước, bọn họ đã gặp nhau. Đêm hôm đó, nàng thề, ai giết tên súc sinh đó, nàng gả cho hắn. Mà hắn đã xuất hiện, như thiên thần từ trên trời giáng xuống, chiếm lấy trái tim nàng. Mặc dù giây phút đó bọn họ là kẻ địch, nhưng tình yêu không có lý do.
Trái tim đã yêu, nhưng lại phải chờ đợi trong mòn mỏi, tất cả tình yêu trở thành vô hình theo sự biến mất của Tiêu Thu Phong, chỉ còn lại nhung nhớ và chua xót. Thanh Bình Nhi vốn nghĩ cả đời này sẽ sống cuộc đời cô độc như Thập Tam Muội, nhưng thật không ngờ hạnh phúc lại đến.
Tay từ từ vươn ra, giơ cằm Thanh Bình Nhi lên, da thịt mềm mại, trơn bóng, tỏa mùi thơm ngát. Năm năm trước, nàng là một cô bé hai mươi tuổi. Bây giờ nàng đã hai mươi lăm tuổi, nàng như một quả đào chín mọng, tỏa ra mùi hương thơm ngát, tính cách kiên định càng làm thêm hấp dẫn.
Mặt đối mặt, nhưng hai mắt lại khẽ nhìn nghiêng, Thanh Bình Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thu Phong. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nàng sớm có quyết định cả đời này làm người phụ nữ của hắn, yêu hắn cả đời.
Tiêu Thu Phong có chút buồn cười, nói: "Bình Nhi, chờ anh nhiều năm như vậy mà vẫn xấu hổ sao, chẳng lẽ chưa có quyết định, có muốn suy nghĩ nữa không?"
Thanh Bình Nhi vội vàng nhìn lại, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, có chút đau lòng nói: "Chẳng lẽ còn muốn làm người ta đợi ba năm nữa. Tuổi thanh xuân của phụ nữ trôi qua rất nhanh. Nếu còn ba năm nữa, sợ rằng anh không nhớ Thanh Bình Nhi là ai?"
Tiêu Thu Phong hơi động, ôm nàng, xin lỗi nói: "Bình Nhi, xin lỗi, mấy năm nay khổ cực em. Anh hứa với em, sau này sẽ không rời xa em nữa. Chờ xử lý xong chuyện ở Hongkong, giao Ngạo Thiên Minh cho Thập Tam Muội xử lý, sau đó tìm những người có tài giúp đỡ. Em chỉ có nhiệm vụ sinh con cho anh, không có thời gian làm việc khác"
Thanh Bình Nhi cảm thấy rất vui, hờn dỗi nói: "Mơ đẹp nhỉ, ai đáp ứng sinh con cho anh. Nếu anh đối tốt với em, có lẽ em còn lo lắng một chút"
Tiêu Thu Phong ôm ngang người nàng dậy, cười nói: "Sinh con cái, em có thời gian thì suy nghĩ nhé, nhưng cảnh đẹp lúc này không thể chậm trễ. Em cũng biết, trên đời có ba việc gấp, mà động phòng hoa chúc là một trong số đó. Bình Nhi, không thể lãng phí"
Há mồm định nói gì lại thôi, chỉ dựa đầu vào lòng Tiêu Thu Phong. Giờ phút này nàng thực sự không dám ngẩng mặt nhìn ai.
Xuân sắc mê người từ từ hiện ra khi quần áo cởi dần, cô gái xinh đẹp tuyệt trần, ẩn giấu sự quyến rũ, lặng lẽ nở rộ như một đóa hoa, ngực đầy đặn, đùi thon dài, quyến rũ, làm người ta muốn nhìn mãi không thôi.
Mặc dù trìu mến hơn là yêu Thanh Bình Nhi, nhưng năm năm, tình cảm đó đã thăng hoa. Trong cuộc dời hắn, lại có thêm một vị trí dành cho nàng.
Ai oán kích tình, trong nháy mắt đó, đôi nam nữ quấn lấy nhau, tình cảm điên cuồng diễn ra, kết hợp sinh mệnh với nhau, từng sóng từng sóng công kích, làm cho cả căn phòng đầy không khí
Thập Tam Muội đã cam đoan không cho bất cứ ai quấy rầy nơi này, nhưng lại không như mong muốn, tinh hoa vừa phát, trong lúc xuân sắc tràn ngập trong phòng, một khí tức bất an đã tràn vào trong phòng hoa chúc, làm cho Tiêu Thu Phong đang tận hưởng xuân sắc này chấn động trong lòng. Thanh Bình Nhi ở bên dưới cũng đã cảm nhận được.
Nàng đang trong cơn mê loạn, nhỏ giọng nói: "Ông xã, sao thế?"
Giờ phút này gọi như vậy thật đúng nghĩa. Mặc dù không có người thân, nhưng có ông xã, nàng đã có một gia đình, Đông Nam trong lòng nàng chính là quê hương.
"Hình như có tên đáng ghét đến quấy rối đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, thực sự quá ghê tởm, ít nhất cũng phải cho người ta tận hứng mới phải chứ"
Thanh Bình Nhi lấy tay khẽ đẩy hắn ra, bất đắc dĩ yêu kiều nói: "Được rồi, ông xã, người ta đã suýt chết ba lần. Anh tha cho em đi mà. Cùng lắm thì chờ em nghỉ ngơi một lát sẽ bồi thường cho anh. Đừng cho đám Mafia thừa lúc đêm tối mà đánh lén"
Tiêu Thu Phong cười cười ngồi dậy, mặc quần áo, nói: "Được rồi, anh đi giải quyết mấy tên không biết điều đó, sau đó tiếp tục giấc mộng uyên ương, bù đắp lại thiếu sót mấy năm qua cho em"
Không đợi Thanh Bình Nhi mắng, người đã biến mất. Trong căn phòng đầy xuân sắc này chỉ còn lại Thanh Bình Nhi vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.