<!-- --> Tuy rằng lực lượng của Thất Sát đã bị thanh trừ, nhưng Thất Sát vẫn chưa giết, u hồn vẫn chưa diệt, Tiêu Thu Phong vẫn chưa yên tâm.
Phá Quân truyền tin đến, Thất Sát đã rời khỏi phương Đông, lần này hắn đi đến phương Tây, hơn nữa còn tiếp xúc với u âm nhân cường đại nhất phương tây, căn bản không cần hoài nghi, tên Ma Đế vô sỉ này, khẳng đị sẽ cùng với đám u âm nhân không biết xấu hổ kia liên minh với nhau.
Thái Dương thần cái gì, nếu Thái Dương thần mà biết được có con có cháu như vậy, sợ là giận đến hộc máu chết tiếp.
Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, Thất Sát bây giờ đã là chó không nhà rồi, Lang tổ vẫn còn đang tiến hành chém giết tại phía Nam, cho dù không đề cập đến quốc gia gì, nhưng thủ tướng hay tổng thống của các quốc gia đó đều xuất hành, tiến hành thăm viếng chính thức với phương Đông, nói là thăm viến, không bằng nói là do e sợ nên đến đây lấy lòng đi.
Tiêu Thu Phong thì không có hứng thú nhưng lại để cho Đinh lão đầu diễu võ dương oai, tuy rằng bình thường chuyện không có phần ông, nhưng không ít quốc gia đều biết được tư liệu của ông, rồi khi đến đây, lấy danh nghĩa của quốc gia mà tặng không ít lễ vật lấy lòng Đinh lão, mà mấy thứ này, không thu cũng phải thu, xin vui lòng nhận giùm!
Nhưng giết chóc cũng không bởi vì như vậy mà dừng lại. mạng lưới tình báo của Phượng Hề đã tra được một số tổ chức người Hoa có liên hệ, nhận được rất nhiều tin tức ẩn giấu, tuy rằng phương Đông giết chóc cường bạo đến cực điểm, làm cho bọn chúng sợ hãi, nhưng vẫn không chịu chấm dứt, cho nên những người này sau hai tháng đều bị tìm ra, tất cả đều bị giết sạch. Hành động này làm cho mọi người hoảng sợ, vì thế khi đội ngũ của Thần Long rời đi, cũng không còn dám sinh ra ý niệm làm ác trong đầu nữa, cường quyền cũng không có nghĩa là hòa bình, nhưng lại đại biểu cho công nghĩa, người Hoa chịu khổ hơn trăm năm, cuối cùng đã được đón lấy mùa xuân.
Đối với Lang tổ, đây cũng chẳng phải là một chuyện gì đặc biệt cả, bởi vì các quốc gia ở phía Nam này, thực lực phòng ngự quá yếu, chỉ khi dễ được dân chúng mà thôi, nhưng đối với cao thủ đã miễn đạn như Lang tổ, giống như đang đối đầu với Sát thần vậy, cho dù có kéo đến bao nhiêu quân lính cũng chẳng có tác dụng gì.
Trong thời gian hai tháng này, Labus và Lang Khuyển đã không còn nhớ rõ, bọn họ đã vặn gãy đầu bao nhiêu người, dù sao cũng có tình báo của Phượng Hề, chỉ cần có dấu hiệu giết người, đều sẽ bị giết sạch sẽ, quang ví chính phủ nơi này, đều có tổ chức dân gian hợp lý rõ ràng. Còn các ông chủ của các công ty lớn, lâu nay bốc lột xương máu của người Hoa, đều trả hết lại toàn bộ.
Quốc gia chậm rãi yên tĩnh lại, tất cả đã khôi phục bình thường, Thất Sát sau khi mất tích, đã bắt đầu tiếp xúc với u âm nhân, mặc dù biết rõ là có âm mưu, nhưng bây giờ Tiêu Thu Phong không có thời gian tra đuổi, bởi vì Thiên Nhan Duyệt và Liễu Yên Nguyệt đã sắp sinh rồi.
Ba năm trước, hắn không chờ đợi bên giường hai người, bây giờ, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội này, hắn muốn được nhìn con của hắn bình an sinh ra.
"Ba ba, mẹ sinh em trai sao?"Tư Giai nằm trong lòng ngực Tiêu Thu Phong, nhìn Liễu Yên Nguyệt đi đường mà cũng cố hết sức, chờ đợi hỏi, chắc rằng ngày thường, con bé này rất hay thỏ thẻ bên tai Liễu Yên Nguyệt.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Sinh em trai hay em gái đều như nhau thôi, Tư Giai, con thích em trai hay em gái?"
Tư Giai xoay xoay đầu, ra vẻ rất trầm tư, cuối cùng nói: "Ba ba, con đã có một em trai và một em gái rồi, muốn me sinh một chị và một anh được không?"
Chúng nữ không nhịn được cười ầm lên, tiểu nha đầu Tư Giai này rất là đáng yêu nha.
Tiêu Thu Phong cũng buồn cười, noi: "Tư Giai, chuyện này rất là khó, hay là, chúng ta cùng thương lượng với mẹ một chút?"
Liễu Yên Nguyệt vừa nghe xong, thiếu chút nữa cười ầm lên, ôm bụng, mắng: "Ông xã, anh không được hồ nháo giống con nít nữa, Tư Giai, làm chị rất tốt, về sau em trai và em gái đều phải nghe lời của con, rất có quyền uy"
Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy vẻ chờ mong trong mắt con gái, rất ôn nhu khuyên giải.
"Nhưng bà nội luôn nói, có đồ ăn ngon, phải để cho em ăn trước, bọn họ không thương con"Trời ơi, đứa nhỏ này thật sự là tiểu quỷ nha, chỉ vì những lời này mà cảm thấy không được coi trọng, trời ơi, trong nhà ai cũng coi mấy đứa nhỏ này như bảo bối đó.
Điền Phù lập tức đi tới, ôm lấy Tư Giai, vội vàng nói: "Tư Giai, bà nội hiểu con mà, bởi vì con ngoan nhất, không hư giống như tiểu tử Mộ Thiên vậy, mỗi ngày đều làm quần áo đen thui cả, làm cho bà nội tức muốn chết"Làm gì có người nào luyến tiếc, cùng lắm là mua cho thêm một chục bộ đồ mới cho Mộ Thiên, Mộ Thiên và Tiểu Phiêu, đây là truyền lưu huyết mạch của Tiêu gia, làm gì có ai dám đánh bọn họ, đương nhiên là ngoại trừ Tiêu Thu Phong rồi.
Hắn là cha, đánh con là một chuyện rất bình thường.
Ba ngày sau, dưới sự chú ý của vạn người, Thiên Nhan Duyệt cuối cùng từ phòng sinh đi ra, một cục cưng khỏe mạnh xuất thế, hơn nữa còn rất là bụ bẩm, Thiên phụ Thiên mẫu quả thật mừng như điên, ông nắm tay Thiên Nhan Duyệt, hưng phấn kêu lên: "Tiểu Duyệt, con thật sự đã cho cha mặt mũi rất lớn, sinh ra một đứa cháu rất mập mạp, để cha xem lão Tôn còn nói gì được cha, sinh ra được một đứa con gái thì sao, con gái của cha cũng sinh được một đứa vậy"
Điền Phù cùng chúng nữa xấu hổ không thôi, hôm nay Thiên phụ nói chuyện quá rõ ràng, có chút đắc ý vênh váo, chẳng qua Thiên Nhan Duyệt vì Tiêu gia mà sinh cho một đứa cháu trai, quả thật là một chuyện đáng giá.
Thiên Nhan Duyệt cũng rất vui vẻ, chịu đựng vất vả hơn mười tháng nay, nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu đang ngủ kia, cũng đều đã tán đi, đây là con trai của nàng, về sau lớn lên nhất định sẽ giống Tiêu đại ca, trở thành một anh hùng cái thế.
Chỉ cần nghĩ thôi, cũng đã là một chuyện hạnh phúc.
Liễu Yên Nguyệt có chút hâm mộ bước lại chức mừng: "Tiểu Duyệt, em bây giờ tốt rồi, một lần là nổi tiếng, chị còn không biết trong bụng chị là con trai hay con gái nữa"
Tiêu Viễn Hà lên tiếng: "Yên Nguyệt, cái này có sao đâu, con trai hay con gái thì có sao đâu, chỉ cần là của Tiêu gia, mọi người đều cao hứng, con xem, trong nhà chúng ta, Tư Giai là được mọi người thương nhiều nhất, lúc còn nhỏ đã vậy, trưởng thành rồi sẽ là một đứa bé hiếu thuận nhất, mẹ thường nói, trước kia không chịu sinh con gái, mà lại sinh ra tiểu tử thúi này, về sau sẽ hối hận"
Hối hận, lời này, Điền Phù hình như chưa bao giờ nói mà, Thiên phụ có đứa cháu trai này, cũng là cháu trai của bà, còn cần phải so sánh sao?
Liễu Yên Hồng đỡ lấy chị, lập tức khẳng định nói: "Chị, chị yên tâm, lần này sẽ sinh một thằng ku mập mạp mà, thầy tướng số nói đúng làm"
Càng gần đến ngày sinh, bà chị này càng lúc càng lo, nói thật ra, chị Phượng và chị Tiểu Tuyết đều có mà, nhưng không ai lại khẩn trương giống như chị vậy. Đối với phụ nữ có thai thì không nên như vậy, mà chị gái lại quá để ý chuyện này.
Từ ngày nàng bước vào Tiêu gia, đã có suy nghĩ như vậy rồi, bây giờ vẫn chưa thực hiện được, nàng còn không gấp sao được?
Nghe nói Thiên Nhan Duyệt sinh ra một đứa con trai, người ở kinh thành, cũng chạy đến đây, Hoắc Thấm Hà là bà mẹ hàng thật giá thật rồi, bên cạnh chính là Long Thần Tiêu Mại Phi.
Chẳng qua, chuyện của Tiêu Thu Phong, Tiêu Mại Phi cũng biết, nên cũng tiếp nhận ý kiến của Tiêu Thu phong, con trai có nhiều người yêu thương, thì đã có sao, dù sao cũng là con trai của Tiêu gia, là máu thịt của ông, dù là xa cách thế nào, cũng không có khă năng thay đổi.
Tử Dao và Mộng Thanh Linh bốn nàng cũng đến, vốn nghĩ rằng Tiêu Thu Phong sẽ nhanh chóng đến kinh thành, nhưng thật không ngờ hắn phải ở Đông Nam lâu như vậy, chúng nữ ở lại chăm sóc cho người lớn Hoắc gia. Lần này mọi người khuyên hết lời rồi, thì bọn họ mới quyết định đến Đông Nam nhìn một lần.
Hoắc Thấm Hà đương nhiên không xa lạ, nhưng Tiêu Mại Phi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con cháu đời sau của Tiêu gia, nhìn thấy mấy đứa cháu trai và cháu gái kia, ông thật sự mừng rỡ như một lão ngoan đồng vậy, giống như trong mơ vậy, lúc mơ thì thấy con cháu đầy đàn, bây giờ tỉnh lại cũng thế, ông còn có thể mất hứng sao?
Bởi vì sinh dễ, cho nên ngày hôm sau Thiên Nhan Duyệt đã trở về nhà, dù sao trong nhà cũng có nhiều người chiếu cố nàng, thoải mái hơn ở bệnh viện nhiều, tuy rằng ngày còn dài, nhưng mấy lão già trong nhà, đã muốn mở tiệc đầy tháng rồi, loại chuyện náo nhiệt này, đương nhiên là muốn làm càng lớn càng tốt.
Nhưng hai huynh đệ Tiêu gia khi gặp nhau, bừng tỉnh một thế hệ, hai người đứng nhìn nhau, trên khuôn mặt già nua, bắt đầu thể hiện tình cảm mãnh liệt, lần này không phải vì thương tâm, mà là hạnh phúc, từ biệt hơn ba mươi năm, tưởng đâu âm dương xa cách, cuối cùng gặp lại ở Đông Nam, không thể không nói đây là ông trời ban ân cho họ.
"Đại ca, mấy năm nay, em thật có lỗi với anh, để anh phỉa chịu khổ một mình, về sau anh em chúng ta sẽ không chia lìa nữa"
Tiêu Hào Vân cười nói: "Được rồi, em tuy rằng cũng chịu khổ không ít, nhưng lại sinh ra một đứa con tốt, đây cũng có công la của tiểu Hà, bằng không cho dù em chết, liệt tổ liệt tông Tiêu gia cũng sẽ không cho em bước vào cửa, mấy năm nay, có Tiểu Phong, anh cũng không cảm thấy cô đơn"
Đặc biệt là sau khi sinh Tiểu Phiêu, ông đã không còn hối tiếc, giờ phút này anh em gặp lại, xem như là vui sướng ngoài ý muốn.
Chúng nữ sau khi trò chuyện qua, cũng bước lại chào hỏi, một, hai, ba, bốn nàng Mộng Thanh Linh quả thật như hòa hợp thành một thể, xuân sắc chết người, phương diễm tận trời làm cho mấy lão già này không khỏi hoa mắt, trong lòng không khỏi thầm khen bổn sự của con trai.
"Tiểu Phong, con thật có bản lĩnh, cả đời cha già như vậy rồi, mà ngày cả mẹ con cũng không trị được..."Chưa kịp nói xong, Hoắc Thấm Hà đã trừng mắt hừ một tiếng, nói: "Tiêu đại ca, anh nghe rõ không, Mại Phi muốn nghĩ biện pháp trị em kìa! Không phải là em làm không tốt sao?"
Đắc tội với cọp mẹ, cho dù không chết cũng bị lột da, Tiêu Mại Phi lập tức tươi cười, kéo tay Hoắc Thấm Hà lại, cười nói: "Bà xã nghe lầm rồi, em làm tốt lắm, anh chỉ có một hối tiếc là ngay cả hạnh phúc cũng không cho em được"
Tuy rằng lực lượng của Thất Sát đã bị thanh trừ, nhưng Thất Sát vẫn chưa giết, u hồn vẫn chưa diệt, Tiêu Thu Phong vẫn chưa yên tâm.
Phá Quân truyền tin đến, Thất Sát đã rời khỏi phương Đông, lần này hắn đi đến phương Tây, hơn nữa còn tiếp xúc với u âm nhân cường đại nhất phương tây, căn bản không cần hoài nghi, tên Ma Đế vô sỉ này, khẳng đị sẽ cùng với đám u âm nhân không biết xấu hổ kia liên minh với nhau.
Thái Dương thần cái gì, nếu Thái Dương thần mà biết được có con có cháu như vậy, sợ là giận đến hộc máu chết tiếp.
Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, Thất Sát bây giờ đã là chó không nhà rồi, Lang tổ vẫn còn đang tiến hành chém giết tại phía Nam, cho dù không đề cập đến quốc gia gì, nhưng thủ tướng hay tổng thống của các quốc gia đó đều xuất hành, tiến hành thăm viếng chính thức với phương Đông, nói là thăm viến, không bằng nói là do e sợ nên đến đây lấy lòng đi.
Tiêu Thu Phong thì không có hứng thú nhưng lại để cho Đinh lão đầu diễu võ dương oai, tuy rằng bình thường chuyện không có phần ông, nhưng không ít quốc gia đều biết được tư liệu của ông, rồi khi đến đây, lấy danh nghĩa của quốc gia mà tặng không ít lễ vật lấy lòng Đinh lão, mà mấy thứ này, không thu cũng phải thu, xin vui lòng nhận giùm!
Nhưng giết chóc cũng không bởi vì như vậy mà dừng lại. mạng lưới tình báo của Phượng Hề đã tra được một số tổ chức người Hoa có liên hệ, nhận được rất nhiều tin tức ẩn giấu, tuy rằng phương Đông giết chóc cường bạo đến cực điểm, làm cho bọn chúng sợ hãi, nhưng vẫn không chịu chấm dứt, cho nên những người này sau hai tháng đều bị tìm ra, tất cả đều bị giết sạch. Hành động này làm cho mọi người hoảng sợ, vì thế khi đội ngũ của Thần Long rời đi, cũng không còn dám sinh ra ý niệm làm ác trong đầu nữa, cường quyền cũng không có nghĩa là hòa bình, nhưng lại đại biểu cho công nghĩa, người Hoa chịu khổ hơn trăm năm, cuối cùng đã được đón lấy mùa xuân.
Đối với Lang tổ, đây cũng chẳng phải là một chuyện gì đặc biệt cả, bởi vì các quốc gia ở phía Nam này, thực lực phòng ngự quá yếu, chỉ khi dễ được dân chúng mà thôi, nhưng đối với cao thủ đã miễn đạn như Lang tổ, giống như đang đối đầu với Sát thần vậy, cho dù có kéo đến bao nhiêu quân lính cũng chẳng có tác dụng gì.
Trong thời gian hai tháng này, Labus và Lang Khuyển đã không còn nhớ rõ, bọn họ đã vặn gãy đầu bao nhiêu người, dù sao cũng có tình báo của Phượng Hề, chỉ cần có dấu hiệu giết người, đều sẽ bị giết sạch sẽ, quang ví chính phủ nơi này, đều có tổ chức dân gian hợp lý rõ ràng. Còn các ông chủ của các công ty lớn, lâu nay bốc lột xương máu của người Hoa, đều trả hết lại toàn bộ.
Quốc gia chậm rãi yên tĩnh lại, tất cả đã khôi phục bình thường, Thất Sát sau khi mất tích, đã bắt đầu tiếp xúc với u âm nhân, mặc dù biết rõ là có âm mưu, nhưng bây giờ Tiêu Thu Phong không có thời gian tra đuổi, bởi vì Thiên Nhan Duyệt và Liễu Yên Nguyệt đã sắp sinh rồi.
Ba năm trước, hắn không chờ đợi bên giường hai người, bây giờ, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội này, hắn muốn được nhìn con của hắn bình an sinh ra.
"Ba ba, mẹ sinh em trai sao?"Tư Giai nằm trong lòng ngực Tiêu Thu Phong, nhìn Liễu Yên Nguyệt đi đường mà cũng cố hết sức, chờ đợi hỏi, chắc rằng ngày thường, con bé này rất hay thỏ thẻ bên tai Liễu Yên Nguyệt.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Sinh em trai hay em gái đều như nhau thôi, Tư Giai, con thích em trai hay em gái?"
Tư Giai xoay xoay đầu, ra vẻ rất trầm tư, cuối cùng nói: "Ba ba, con đã có một em trai và một em gái rồi, muốn me sinh một chị và một anh được không?"
Chúng nữ không nhịn được cười ầm lên, tiểu nha đầu Tư Giai này rất là đáng yêu nha.
Tiêu Thu Phong cũng buồn cười, noi: "Tư Giai, chuyện này rất là khó, hay là, chúng ta cùng thương lượng với mẹ một chút?"
Liễu Yên Nguyệt vừa nghe xong, thiếu chút nữa cười ầm lên, ôm bụng, mắng: "Ông xã, anh không được hồ nháo giống con nít nữa, Tư Giai, làm chị rất tốt, về sau em trai và em gái đều phải nghe lời của con, rất có quyền uy"
Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy vẻ chờ mong trong mắt con gái, rất ôn nhu khuyên giải.
"Nhưng bà nội luôn nói, có đồ ăn ngon, phải để cho em ăn trước, bọn họ không thương con"Trời ơi, đứa nhỏ này thật sự là tiểu quỷ nha, chỉ vì những lời này mà cảm thấy không được coi trọng, trời ơi, trong nhà ai cũng coi mấy đứa nhỏ này như bảo bối đó.
Điền Phù lập tức đi tới, ôm lấy Tư Giai, vội vàng nói: "Tư Giai, bà nội hiểu con mà, bởi vì con ngoan nhất, không hư giống như tiểu tử Mộ Thiên vậy, mỗi ngày đều làm quần áo đen thui cả, làm cho bà nội tức muốn chết"Làm gì có người nào luyến tiếc, cùng lắm là mua cho thêm một chục bộ đồ mới cho Mộ Thiên, Mộ Thiên và Tiểu Phiêu, đây là truyền lưu huyết mạch của Tiêu gia, làm gì có ai dám đánh bọn họ, đương nhiên là ngoại trừ Tiêu Thu Phong rồi.
Hắn là cha, đánh con là một chuyện rất bình thường.
Ba ngày sau, dưới sự chú ý của vạn người, Thiên Nhan Duyệt cuối cùng từ phòng sinh đi ra, một cục cưng khỏe mạnh xuất thế, hơn nữa còn rất là bụ bẩm, Thiên phụ Thiên mẫu quả thật mừng như điên, ông nắm tay Thiên Nhan Duyệt, hưng phấn kêu lên: "Tiểu Duyệt, con thật sự đã cho cha mặt mũi rất lớn, sinh ra một đứa cháu rất mập mạp, để cha xem lão Tôn còn nói gì được cha, sinh ra được một đứa con gái thì sao, con gái của cha cũng sinh được một đứa vậy"
Điền Phù cùng chúng nữa xấu hổ không thôi, hôm nay Thiên phụ nói chuyện quá rõ ràng, có chút đắc ý vênh váo, chẳng qua Thiên Nhan Duyệt vì Tiêu gia mà sinh cho một đứa cháu trai, quả thật là một chuyện đáng giá.
Thiên Nhan Duyệt cũng rất vui vẻ, chịu đựng vất vả hơn mười tháng nay, nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu đang ngủ kia, cũng đều đã tán đi, đây là con trai của nàng, về sau lớn lên nhất định sẽ giống Tiêu đại ca, trở thành một anh hùng cái thế. Nguồn:
Chỉ cần nghĩ thôi, cũng đã là một chuyện hạnh phúc.
Liễu Yên Nguyệt có chút hâm mộ bước lại chức mừng: "Tiểu Duyệt, em bây giờ tốt rồi, một lần là nổi tiếng, chị còn không biết trong bụng chị là con trai hay con gái nữa"
Tiêu Viễn Hà lên tiếng: "Yên Nguyệt, cái này có sao đâu, con trai hay con gái thì có sao đâu, chỉ cần là của Tiêu gia, mọi người đều cao hứng, con xem, trong nhà chúng ta, Tư Giai là được mọi người thương nhiều nhất, lúc còn nhỏ đã vậy, trưởng thành rồi sẽ là một đứa bé hiếu thuận nhất, mẹ thường nói, trước kia không chịu sinh con gái, mà lại sinh ra tiểu tử thúi này, về sau sẽ hối hận"
Hối hận, lời này, Điền Phù hình như chưa bao giờ nói mà, Thiên phụ có đứa cháu trai này, cũng là cháu trai của bà, còn cần phải so sánh sao?
Liễu Yên Hồng đỡ lấy chị, lập tức khẳng định nói: "Chị, chị yên tâm, lần này sẽ sinh một thằng ku mập mạp mà, thầy tướng số nói đúng làm"
Càng gần đến ngày sinh, bà chị này càng lúc càng lo, nói thật ra, chị Phượng và chị Tiểu Tuyết đều có mà, nhưng không ai lại khẩn trương giống như chị vậy. Đối với phụ nữ có thai thì không nên như vậy, mà chị gái lại quá để ý chuyện này.
Từ ngày nàng bước vào Tiêu gia, đã có suy nghĩ như vậy rồi, bây giờ vẫn chưa thực hiện được, nàng còn không gấp sao được?
Nghe nói Thiên Nhan Duyệt sinh ra một đứa con trai, người ở kinh thành, cũng chạy đến đây, Hoắc Thấm Hà là bà mẹ hàng thật giá thật rồi, bên cạnh chính là Long Thần Tiêu Mại Phi.
Chẳng qua, chuyện của Tiêu Thu Phong, Tiêu Mại Phi cũng biết, nên cũng tiếp nhận ý kiến của Tiêu Thu phong, con trai có nhiều người yêu thương, thì đã có sao, dù sao cũng là con trai của Tiêu gia, là máu thịt của ông, dù là xa cách thế nào, cũng không có khă năng thay đổi.
Tử Dao và Mộng Thanh Linh bốn nàng cũng đến, vốn nghĩ rằng Tiêu Thu Phong sẽ nhanh chóng đến kinh thành, nhưng thật không ngờ hắn phải ở Đông Nam lâu như vậy, chúng nữ ở lại chăm sóc cho người lớn Hoắc gia. Lần này mọi người khuyên hết lời rồi, thì bọn họ mới quyết định đến Đông Nam nhìn một lần.
Hoắc Thấm Hà đương nhiên không xa lạ, nhưng Tiêu Mại Phi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con cháu đời sau của Tiêu gia, nhìn thấy mấy đứa cháu trai và cháu gái kia, ông thật sự mừng rỡ như một lão ngoan đồng vậy, giống như trong mơ vậy, lúc mơ thì thấy con cháu đầy đàn, bây giờ tỉnh lại cũng thế, ông còn có thể mất hứng sao?
Bởi vì sinh dễ, cho nên ngày hôm sau Thiên Nhan Duyệt đã trở về nhà, dù sao trong nhà cũng có nhiều người chiếu cố nàng, thoải mái hơn ở bệnh viện nhiều, tuy rằng ngày còn dài, nhưng mấy lão già trong nhà, đã muốn mở tiệc đầy tháng rồi, loại chuyện náo nhiệt này, đương nhiên là muốn làm càng lớn càng tốt.
Nhưng hai huynh đệ Tiêu gia khi gặp nhau, bừng tỉnh một thế hệ, hai người đứng nhìn nhau, trên khuôn mặt già nua, bắt đầu thể hiện tình cảm mãnh liệt, lần này không phải vì thương tâm, mà là hạnh phúc, từ biệt hơn ba mươi năm, tưởng đâu âm dương xa cách, cuối cùng gặp lại ở Đông Nam, không thể không nói đây là ông trời ban ân cho họ.
"Đại ca, mấy năm nay, em thật có lỗi với anh, để anh phỉa chịu khổ một mình, về sau anh em chúng ta sẽ không chia lìa nữa"
Tiêu Hào Vân cười nói: "Được rồi, em tuy rằng cũng chịu khổ không ít, nhưng lại sinh ra một đứa con tốt, đây cũng có công la của tiểu Hà, bằng không cho dù em chết, liệt tổ liệt tông Tiêu gia cũng sẽ không cho em bước vào cửa, mấy năm nay, có Tiểu Phong, anh cũng không cảm thấy cô đơn"
Đặc biệt là sau khi sinh Tiểu Phiêu, ông đã không còn hối tiếc, giờ phút này anh em gặp lại, xem như là vui sướng ngoài ý muốn.
Chúng nữ sau khi trò chuyện qua, cũng bước lại chào hỏi, một, hai, ba, bốn nàng Mộng Thanh Linh quả thật như hòa hợp thành một thể, xuân sắc chết người, phương diễm tận trời làm cho mấy lão già này không khỏi hoa mắt, trong lòng không khỏi thầm khen bổn sự của con trai.
"Tiểu Phong, con thật có bản lĩnh, cả đời cha già như vậy rồi, mà ngày cả mẹ con cũng không trị được..."Chưa kịp nói xong, Hoắc Thấm Hà đã trừng mắt hừ một tiếng, nói: "Tiêu đại ca, anh nghe rõ không, Mại Phi muốn nghĩ biện pháp trị em kìa! Không phải là em làm không tốt sao?"
Đắc tội với cọp mẹ, cho dù không chết cũng bị lột da, Tiêu Mại Phi lập tức tươi cười, kéo tay Hoắc Thấm Hà lại, cười nói: "Bà xã nghe lầm rồi, em làm tốt lắm, anh chỉ có một hối tiếc là ngay cả hạnh phúc cũng không cho em được"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Tuy rằng lực lượng của Thất Sát đã bị thanh trừ, nhưng Thất Sát vẫn chưa giết, u hồn vẫn chưa diệt, Tiêu Thu Phong vẫn chưa yên tâm.
Phá Quân truyền tin đến, Thất Sát đã rời khỏi phương Đông, lần này hắn đi đến phương Tây, hơn nữa còn tiếp xúc với u âm nhân cường đại nhất phương tây, căn bản không cần hoài nghi, tên Ma Đế vô sỉ này, khẳng đị sẽ cùng với đám u âm nhân không biết xấu hổ kia liên minh với nhau.
Thái Dương thần cái gì, nếu Thái Dương thần mà biết được có con có cháu như vậy, sợ là giận đến hộc máu chết tiếp.
Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, Thất Sát bây giờ đã là chó không nhà rồi, Lang tổ vẫn còn đang tiến hành chém giết tại phía Nam, cho dù không đề cập đến quốc gia gì, nhưng thủ tướng hay tổng thống của các quốc gia đó đều xuất hành, tiến hành thăm viếng chính thức với phương Đông, nói là thăm viến, không bằng nói là do e sợ nên đến đây lấy lòng đi.
Tiêu Thu Phong thì không có hứng thú nhưng lại để cho Đinh lão đầu diễu võ dương oai, tuy rằng bình thường chuyện không có phần ông, nhưng không ít quốc gia đều biết được tư liệu của ông, rồi khi đến đây, lấy danh nghĩa của quốc gia mà tặng không ít lễ vật lấy lòng Đinh lão, mà mấy thứ này, không thu cũng phải thu, xin vui lòng nhận giùm!
Nhưng giết chóc cũng không bởi vì như vậy mà dừng lại. mạng lưới tình báo của Phượng Hề đã tra được một số tổ chức người Hoa có liên hệ, nhận được rất nhiều tin tức ẩn giấu, tuy rằng phương Đông giết chóc cường bạo đến cực điểm, làm cho bọn chúng sợ hãi, nhưng vẫn không chịu chấm dứt, cho nên những người này sau hai tháng đều bị tìm ra, tất cả đều bị giết sạch. Hành động này làm cho mọi người hoảng sợ, vì thế khi đội ngũ của Thần Long rời đi, cũng không còn dám sinh ra ý niệm làm ác trong đầu nữa, cường quyền cũng không có nghĩa là hòa bình, nhưng lại đại biểu cho công nghĩa, người Hoa chịu khổ hơn trăm năm, cuối cùng đã được đón lấy mùa xuân.
Đối với Lang tổ, đây cũng chẳng phải là một chuyện gì đặc biệt cả, bởi vì các quốc gia ở phía Nam này, thực lực phòng ngự quá yếu, chỉ khi dễ được dân chúng mà thôi, nhưng đối với cao thủ đã miễn đạn như Lang tổ, giống như đang đối đầu với Sát thần vậy, cho dù có kéo đến bao nhiêu quân lính cũng chẳng có tác dụng gì.
Trong thời gian hai tháng này, Labus và Lang Khuyển đã không còn nhớ rõ, bọn họ đã vặn gãy đầu bao nhiêu người, dù sao cũng có tình báo của Phượng Hề, chỉ cần có dấu hiệu giết người, đều sẽ bị giết sạch sẽ, quang ví chính phủ nơi này, đều có tổ chức dân gian hợp lý rõ ràng. Còn các ông chủ của các công ty lớn, lâu nay bốc lột xương máu của người Hoa, đều trả hết lại toàn bộ.
Quốc gia chậm rãi yên tĩnh lại, tất cả đã khôi phục bình thường, Thất Sát sau khi mất tích, đã bắt đầu tiếp xúc với u âm nhân, mặc dù biết rõ là có âm mưu, nhưng bây giờ Tiêu Thu Phong không có thời gian tra đuổi, bởi vì Thiên Nhan Duyệt và Liễu Yên Nguyệt đã sắp sinh rồi.
Ba năm trước, hắn không chờ đợi bên giường hai người, bây giờ, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội này, hắn muốn được nhìn con của hắn bình an sinh ra.
"Ba ba, mẹ sinh em trai sao?"Tư Giai nằm trong lòng ngực Tiêu Thu Phong, nhìn Liễu Yên Nguyệt đi đường mà cũng cố hết sức, chờ đợi hỏi, chắc rằng ngày thường, con bé này rất hay thỏ thẻ bên tai Liễu Yên Nguyệt.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Sinh em trai hay em gái đều như nhau thôi, Tư Giai, con thích em trai hay em gái?"
Tư Giai xoay xoay đầu, ra vẻ rất trầm tư, cuối cùng nói: "Ba ba, con đã có một em trai và một em gái rồi, muốn me sinh một chị và một anh được không?"
Chúng nữ không nhịn được cười ầm lên, tiểu nha đầu Tư Giai này rất là đáng yêu nha.
Tiêu Thu Phong cũng buồn cười, noi: "Tư Giai, chuyện này rất là khó, hay là, chúng ta cùng thương lượng với mẹ một chút?"
Liễu Yên Nguyệt vừa nghe xong, thiếu chút nữa cười ầm lên, ôm bụng, mắng: "Ông xã, anh không được hồ nháo giống con nít nữa, Tư Giai, làm chị rất tốt, về sau em trai và em gái đều phải nghe lời của con, rất có quyền uy"
Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy vẻ chờ mong trong mắt con gái, rất ôn nhu khuyên giải.
"Nhưng bà nội luôn nói, có đồ ăn ngon, phải để cho em ăn trước, bọn họ không thương con"Trời ơi, đứa nhỏ này thật sự là tiểu quỷ nha, chỉ vì những lời này mà cảm thấy không được coi trọng, trời ơi, trong nhà ai cũng coi mấy đứa nhỏ này như bảo bối đó.
Điền Phù lập tức đi tới, ôm lấy Tư Giai, vội vàng nói: "Tư Giai, bà nội hiểu con mà, bởi vì con ngoan nhất, không hư giống như tiểu tử Mộ Thiên vậy, mỗi ngày đều làm quần áo đen thui cả, làm cho bà nội tức muốn chết"Làm gì có người nào luyến tiếc, cùng lắm là mua cho thêm một chục bộ đồ mới cho Mộ Thiên, Mộ Thiên và Tiểu Phiêu, đây là truyền lưu huyết mạch của Tiêu gia, làm gì có ai dám đánh bọn họ, đương nhiên là ngoại trừ Tiêu Thu Phong rồi.
Hắn là cha, đánh con là một chuyện rất bình thường.
Ba ngày sau, dưới sự chú ý của vạn người, Thiên Nhan Duyệt cuối cùng từ phòng sinh đi ra, một cục cưng khỏe mạnh xuất thế, hơn nữa còn rất là bụ bẩm, Thiên phụ Thiên mẫu quả thật mừng như điên, ông nắm tay Thiên Nhan Duyệt, hưng phấn kêu lên: "Tiểu Duyệt, con thật sự đã cho cha mặt mũi rất lớn, sinh ra một đứa cháu rất mập mạp, để cha xem lão Tôn còn nói gì được cha, sinh ra được một đứa con gái thì sao, con gái của cha cũng sinh được một đứa vậy"
Điền Phù cùng chúng nữa xấu hổ không thôi, hôm nay Thiên phụ nói chuyện quá rõ ràng, có chút đắc ý vênh váo, chẳng qua Thiên Nhan Duyệt vì Tiêu gia mà sinh cho một đứa cháu trai, quả thật là một chuyện đáng giá.
Thiên Nhan Duyệt cũng rất vui vẻ, chịu đựng vất vả hơn mười tháng nay, nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu đang ngủ kia, cũng đều đã tán đi, đây là con trai của nàng, về sau lớn lên nhất định sẽ giống Tiêu đại ca, trở thành một anh hùng cái thế.
Chỉ cần nghĩ thôi, cũng đã là một chuyện hạnh phúc.
Liễu Yên Nguyệt có chút hâm mộ bước lại chức mừng: "Tiểu Duyệt, em bây giờ tốt rồi, một lần là nổi tiếng, chị còn không biết trong bụng chị là con trai hay con gái nữa"
Tiêu Viễn Hà lên tiếng: "Yên Nguyệt, cái này có sao đâu, con trai hay con gái thì có sao đâu, chỉ cần là của Tiêu gia, mọi người đều cao hứng, con xem, trong nhà chúng ta, Tư Giai là được mọi người thương nhiều nhất, lúc còn nhỏ đã vậy, trưởng thành rồi sẽ là một đứa bé hiếu thuận nhất, mẹ thường nói, trước kia không chịu sinh con gái, mà lại sinh ra tiểu tử thúi này, về sau sẽ hối hận"
Hối hận, lời này, Điền Phù hình như chưa bao giờ nói mà, Thiên phụ có đứa cháu trai này, cũng là cháu trai của bà, còn cần phải so sánh sao?
Liễu Yên Hồng đỡ lấy chị, lập tức khẳng định nói: "Chị, chị yên tâm, lần này sẽ sinh một thằng ku mập mạp mà, thầy tướng số nói đúng làm"
Càng gần đến ngày sinh, bà chị này càng lúc càng lo, nói thật ra, chị Phượng và chị Tiểu Tuyết đều có mà, nhưng không ai lại khẩn trương giống như chị vậy. Đối với phụ nữ có thai thì không nên như vậy, mà chị gái lại quá để ý chuyện này.
Từ ngày nàng bước vào Tiêu gia, đã có suy nghĩ như vậy rồi, bây giờ vẫn chưa thực hiện được, nàng còn không gấp sao được?
Nghe nói Thiên Nhan Duyệt sinh ra một đứa con trai, người ở kinh thành, cũng chạy đến đây, Hoắc Thấm Hà là bà mẹ hàng thật giá thật rồi, bên cạnh chính là Long Thần Tiêu Mại Phi.
Chẳng qua, chuyện của Tiêu Thu Phong, Tiêu Mại Phi cũng biết, nên cũng tiếp nhận ý kiến của Tiêu Thu phong, con trai có nhiều người yêu thương, thì đã có sao, dù sao cũng là con trai của Tiêu gia, là máu thịt của ông, dù là xa cách thế nào, cũng không có khă năng thay đổi.
Tử Dao và Mộng Thanh Linh bốn nàng cũng đến, vốn nghĩ rằng Tiêu Thu Phong sẽ nhanh chóng đến kinh thành, nhưng thật không ngờ hắn phải ở Đông Nam lâu như vậy, chúng nữ ở lại chăm sóc cho người lớn Hoắc gia. Lần này mọi người khuyên hết lời rồi, thì bọn họ mới quyết định đến Đông Nam nhìn một lần.
Hoắc Thấm Hà đương nhiên không xa lạ, nhưng Tiêu Mại Phi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy con cháu đời sau của Tiêu gia, nhìn thấy mấy đứa cháu trai và cháu gái kia, ông thật sự mừng rỡ như một lão ngoan đồng vậy, giống như trong mơ vậy, lúc mơ thì thấy con cháu đầy đàn, bây giờ tỉnh lại cũng thế, ông còn có thể mất hứng sao?
Bởi vì sinh dễ, cho nên ngày hôm sau Thiên Nhan Duyệt đã trở về nhà, dù sao trong nhà cũng có nhiều người chiếu cố nàng, thoải mái hơn ở bệnh viện nhiều, tuy rằng ngày còn dài, nhưng mấy lão già trong nhà, đã muốn mở tiệc đầy tháng rồi, loại chuyện náo nhiệt này, đương nhiên là muốn làm càng lớn càng tốt.
Nhưng hai huynh đệ Tiêu gia khi gặp nhau, bừng tỉnh một thế hệ, hai người đứng nhìn nhau, trên khuôn mặt già nua, bắt đầu thể hiện tình cảm mãnh liệt, lần này không phải vì thương tâm, mà là hạnh phúc, từ biệt hơn ba mươi năm, tưởng đâu âm dương xa cách, cuối cùng gặp lại ở Đông Nam, không thể không nói đây là ông trời ban ân cho họ.
"Đại ca, mấy năm nay, em thật có lỗi với anh, để anh phỉa chịu khổ một mình, về sau anh em chúng ta sẽ không chia lìa nữa"
Tiêu Hào Vân cười nói: "Được rồi, em tuy rằng cũng chịu khổ không ít, nhưng lại sinh ra một đứa con tốt, đây cũng có công la của tiểu Hà, bằng không cho dù em chết, liệt tổ liệt tông Tiêu gia cũng sẽ không cho em bước vào cửa, mấy năm nay, có Tiểu Phong, anh cũng không cảm thấy cô đơn"
Đặc biệt là sau khi sinh Tiểu Phiêu, ông đã không còn hối tiếc, giờ phút này anh em gặp lại, xem như là vui sướng ngoài ý muốn.
Chúng nữ sau khi trò chuyện qua, cũng bước lại chào hỏi, một, hai, ba, bốn nàng Mộng Thanh Linh quả thật như hòa hợp thành một thể, xuân sắc chết người, phương diễm tận trời làm cho mấy lão già này không khỏi hoa mắt, trong lòng không khỏi thầm khen bổn sự của con trai.
"Tiểu Phong, con thật có bản lĩnh, cả đời cha già như vậy rồi, mà ngày cả mẹ con cũng không trị được..."Chưa kịp nói xong, Hoắc Thấm Hà đã trừng mắt hừ một tiếng, nói: "Tiêu đại ca, anh nghe rõ không, Mại Phi muốn nghĩ biện pháp trị em kìa! Không phải là em làm không tốt sao?"
Đắc tội với cọp mẹ, cho dù không chết cũng bị lột da, Tiêu Mại Phi lập tức tươi cười, kéo tay Hoắc Thấm Hà lại, cười nói: "Bà xã nghe lầm rồi, em làm tốt lắm, anh chỉ có một hối tiếc là ngay cả hạnh phúc cũng không cho em được"