<!-- --> Tại văn phòng tổng tài, Liễu Yên Nguyệt cùng Tiêu Thu Phong lần đầu tiên chánh thức đối mặt nhau.
Bọn họ vốn không phải là không quen biết. Chỉ là lúc trước Liễu Yên Nguyệt luôn tránh né hắn chứ chưa bao giờ bình tĩnh đối mặt như thế này.
Một người lạnh lùng như băng, một người thì đam mê dục vọng như nghiện ma túy, giữa cả hai vốn chẳng có gì để nói.
Nhưng lần này lại do chính Liễu Yên Nguyệt chủ động tìm tới.
Nàng không chút khách khí tới trước bàn ngồi xuống, im lặng nhìn Tiêu Thu Phong đang tập trung xem xét bào cáo. Cái loại quan sát vô hình như vậy thật khiến hắn không chút thoải mái.
"Liễu tiểu thư, có việc gì sao?"
Tiêu Thu Phong cất tiếng hỏi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đẹp như thiên tiên trước mặt, sắc mặt hắn không chút dục vọng, giống như đang nói chuyện với người bình thường, không nhanh không chậm.
Đôi môi nhỏ nhắn hồng thắm hé mở, Liễu Yên Nguyệt không hề biểu lộ cái cảm giác không thoải mái ra mặt mà chỉ lành lạnh nhìn nam nhân phóng đãng trước mặt nói:
"Tăng trưởng ba mươi phần trăm lợi nhuận, tổng tài tiên sinh, ta rất tò mò muốn biết ngươi tính phương hướng phát triển của tập đoàn trong một năm như thế nào?"
Tiêu Thu Phong đặt báo cáo trên tay qua một bên cười nói:
|Cái này theo lý thì Liễu tiểu thư không cần lo lắng mới phải. Ngươi chẳng phải chuẩn bị đi rồi sao?"
Tiêu Thu Phong có chút bội phục nữ nhân này. Chịu đau khổ dày vò cả ba năm mà nàng lại không tức khắc bỏ đi mà vẫn còn tâm trạng hỏi han tới việc này.
Mặc dù nàng có thái độ lạnh lùng cao ngạo nhưng Tiêu Thu Phong trong lòng phải thừa nhận Liễu Yên Nguyệt đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc. Nếu không phải bị tên hoa hoa công tử Tiêu Thu Phong dây dưa thì có lẽ nàng sẽ được hưởng thụ những ngày tháng rất vui vẻ.
Mỗi lần soi gương, Liễu Yên Nguyệt đều luôn thở dài than mình hồng nhan bạc mệnh. Nàng trước giờ luôn cho rằng mình là một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh, cao quý, là người mà nam nhân luôn muốn theo đuổi.
Vốn dĩ Tiêu Thu Phong lúc trước cứ như chó bám đuôi làm nàng cực kỳ chán ghét nhưng lúc này hắn lại lãnh đạm xa lánh, ngay cả việc đi hay ở của nàng cũng không quan tâm khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
"Tiền lương của Phong Chánh tập đoàn không tệ, tạm thời ta không nghĩ sẽ ra đi. Với ngươi ta không có niềm tin nhưng ta thật không muốn Tiêu bá bá lại vì ngươi mà thu thập tàn cục. Vì vậy ta muốn ở đây làm thêm một năm, tổng tài không có ý kiến gì chứ?
Tiêu Thu Phong đương nhiên là không có ý kiến. Có mỹ nhân làm bạn thì mấy ngày tới chẳng phải vui hơn sao, tức thì cười cười nói:
"Đương nhiên là được. Ngươi có thể lưu lại, còn ta thì có thể tiết kiệm được đôi chút"
"Tiết kiệm một chút?"
"Cha ta nói nếu ngươi thật sự muốn đi thì sẽ tặng ngươi một số tiền. Nay ngươi tự mình cắt đứt đường này thì chẳng phải ta tiết kiệm được sao?"
Liễu Yên Nguyệt như muốn nổi điên. Cái tên công tử này chẳng phải là hoa hoa công tử sao, dung tiền như nước. Lúc này hắn lại tính toán ngay đối với mình. Mặc dù nàng không cần nhưng nghe thấy lời này cũng tức muốn phun máu.
"Cốc, cốc…"
Thư ký từ ngoài bước vào. Đây là một người vừa mới tốt nghiệp. Tiêu Thu Phong khi tuyển người chỉ nhìn qua là đã chọn lấy.
Đơn giản, thuần khiết, hơn nữa giao tiếp rất nhiệt tình với mọi người. Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng rất chịu khổ. Nàng có tên giống như người, Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa đưa mắt nhìn hai người nói:
"Tổng tài, người có khách, là nữ…."
Nhìn nữ nhân đó, Tiểu Hoa có cảm giác như nhìn thấy một con hồ ly tinh. Dạng nữ nhân này tìm tổng tài khiến nàng nghĩ sâu hơn một chút cũng không dám.
"Mời cô ta vào đi"
Tiêu Thu Phong một chút cũng không quan tâm. Dù sao cũng không phải là nữ nhân của hắn.
Nửa phút sau, một nữ nhân tiến vào, giang rộng hai tay ra về phía Tiêu Thu Phong, miệng kêu lên:
"Phong phong, ta thật nhớ ngươi, nhớ ngươi chết đi được"
Lúc này vị tiểu thư kia không hề để ý tới Yên Nguyệt. Mái tóc dài xoăn tít cộng với đôi môi đỏ như máu, hai con mắt to mọng nước khiến người ta cảm giác như trong nháy mắt có thể khiêu lên dục vọng của nam nhân.
Hơn nữa nữ nhân này ăn mặc lại cực thoáng. Một cái váy siêu ngắn để lộ cái đùi trắng muốt. Đằng sau lưng thì ngoài mấy cọng dây cột ra thì cái gì cũng không có. Phía trước ngực nửa ẩn nửa hiện, đầu v* tham tham kia như muốn lộ ra hết trước mắt Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong không chút cử động, trong đầu sớm đã hiện ra tư liệu về nữ nhân này. Na na, chính là ưu vật mà đem hôm đó tứ đại công tử bọn họ tổ chức đua xe để chiếm đoạt, một tiểu minh tinh cấp ba.
"Na na tiểu thư, xin chào, không biết ngươi có việc gì?"
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Thu Phong nhưng dưới mắt Yên Nguyệt thì lại rất đáng ghét. Nếu như mà có thể nàng thật muốn đưa tay tát mạnh vào mặt hắn. Dạng nữ nhân như vầy mà cũng đáng để theo đuổi sao?
Na Na nghe xong nhất thời ngẩn người nhưng chỉ trong khoảnh khắc vẻ mặt đã hiện ra một nét phong tình câu hồn, nhỏ nhẹ nói:
"Phong phong, ngươi quên rồi sao, ngày đó đua xe là ngươi thắng mà. Na Na còn nợ ngươi một đêm vui vẻ đó"
Liễu Yên Nguyệt há hốc miệng thở gấp. Mặc dù nàng không có chút quan hệ gì với nam nhân này nhưng thấy hắn giao lưu với dạng nữ nhân như vậy khiến nàng trong lòng cảm thấy phẫn nộ.
Đây chính là nữ nhân xinh đẹp, ôn nhu hơn mà hắn nói sao. Liễu Yên Nguyệt nghĩ không ra. Có thể nàng không hơn nhưng ít ra cũng sẽ không kém. Không lẽ nam nhân nào cũng thích dạng thế này sao?
Tiêu Thu Phong ngẩn người. Hắn không thể ngờ nữ nhân này lại không biết chút xâu hổ tìm đến tận cửa như thế.
Nhưng hắn cũng không tức giận mà chỉ lãnh đạm cười:
"Na na tiểu thư thật xinh đẹp. Chỉ là khẩu vị của bổn công tử thay đổi nhanh lắm, hiện tại ta lại thích dạng tiểu thư khuê các, giống như người trước mặt nàng đây. So với vị này Na Na tiểu thư không qua nổi đâu"
Tiêu Thu Phong vừa nói vừa cười. Na Na tức thì bước lên trước giống như đang muốn so sánh với nữ nhân trước mặt mình.
Chỉ là khi Liễu Yên Nguyệt tức giận ngẩng đầu nhìn nàng thì Na Na biết mình không thể so sánh nổi.
Bất luận từ phương diện nào thì nàng cũng chỉ là một người lấy thân xác sống qua ngày. Nói dễ nghe thì là hoa trăm họ, còn nói khó nghe thì chính là kỹ nữ cao cấp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Phong phong…"
Nàng ta như muốn làm nũng
Nhưng Tiêu Thu Phong đã lên tiếng cắt lời:
"Vị tiểu thư này, ngươi là một nữ nhân thông mình, không cần phải cố chấp như vậy. Mấy vị công tử kia cũng có ý với ngươi lắm. Sao ngươi không đi tìm bọn họ?"
Đây rõ ràng là ý cự tuyệt. Một nữ nhân từng trải như nàng ta sao nghe không hiểu, chỉ biết hung hăng đưa mắt nhìn Liễu Yên Nguyệt rồi quay lưng bỏ đi. Nếu đã không còn hy vọng trên người một phong lưu công tử như Tiêu Thu Phong thì nàng ta thà bỏ đi tìm người khác còn hơn.
Liễu Yên Nguyệt đứng dậy. Thái độ hòa hoãn hợp tác khi nãy chợt trở nên lạnh lẽo.
"Tổng tài, ta hy vọng ngươi có thể công tư phân minh. Ngươi có sinh hoạt đáng ghét như thế nào, không ai quản ngươi. Chỉ xin ngươi đừng coi ta giống bọn họ. Đây chính là sỉ nhục với ta"
"Nè, có cần kiêu ngạo quá không. Liễu tiểu thư, cao quý đương nhiên là tốt nhưng ta tin không ai lại tự cam chịu đọa lạc cả. So với vị tiểu thư đó thì cô chẳng qua xuất thân tốt hơn một chút. Hơn nữa nếu không phải một hoa hoa công tử như ta bỏ hôn ước thì tin rằng một đại tiểu thư cao quý như cô thời gian sau này cũng không tốt hơn nàng ta bao nhiêu đâu"
"Ngươi…."
"Không lẽ ta nói sai sao?"
"Ngươi….vô lại"
"Ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nói mình tốt cả"
Liễu Yên Nguyệt nghiến răng bỏ đi, trong lòng hận ý bùng bùng. Dù đã trở về văn phong cả nửa ngày nhưng vẫn không hết giận. Mấy ngày trở lại đây nàng cứ nghĩ tên nam nhân kai đã lãng tử hồi đầu nhưng xem ra bản tính đáng ghét cảu hắn vẫn không hề thay đổi.
Dám đem mình giống như loại nữ nhân kia, thật đáng ghét.
Trong tức giận, Yên Nguyệt sẵn tay lấy ra phong thư từ chức nhưng cầm cả nửa ngày rốt cuộc hai tay xé nát phong thư ném xuống sàn.
"Tiêu Thu Phong, đừng nghĩ vì ngươi giải trừ hôn ước mà ta cảm kích ngươi. Cái tên vô lại nhà ngươi, ta muốn tận mắt nhìn xem ngươi chết thế nào. Tăng trưởng ba mươi phần trăm, hừ hừ, chờ xem ngươi cút đi như thế nào"
Liễu Yên Nguyệt vẫn còn nguyên nỗi hận với Tiêu Thu Phong nhưng nàng không hề phát hiện ra cái hận này không hề giống lúc trước, ý nghĩa của nó đã không còn giống nhau.
Trước nàng hận hắn vì hắn vô sỉ, ti tiện, hại cả đời nàng. Còn hiện tại nàng hận vì hắn đối với nàng lạnh lùng vô cảm. Khi nàng nhìn cái khuôn mặt không chút để ý kia thì càng như khiến nàng muốn nổi điên lên đập nát cái mặt đó.
Có lẽ đã có gì đó thay đổi nhưng nàng hiện tại vẫn còn chưa nghĩ đến.
Tại văn phòng tổng tài, Liễu Yên Nguyệt cùng Tiêu Thu Phong lần đầu tiên chánh thức đối mặt nhau.
Bọn họ vốn không phải là không quen biết. Chỉ là lúc trước Liễu Yên Nguyệt luôn tránh né hắn chứ chưa bao giờ bình tĩnh đối mặt như thế này.
Một người lạnh lùng như băng, một người thì đam mê dục vọng như nghiện ma túy, giữa cả hai vốn chẳng có gì để nói.
Nhưng lần này lại do chính Liễu Yên Nguyệt chủ động tìm tới.
Nàng không chút khách khí tới trước bàn ngồi xuống, im lặng nhìn Tiêu Thu Phong đang tập trung xem xét bào cáo. Cái loại quan sát vô hình như vậy thật khiến hắn không chút thoải mái.
"Liễu tiểu thư, có việc gì sao?"
Tiêu Thu Phong cất tiếng hỏi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đẹp như thiên tiên trước mặt, sắc mặt hắn không chút dục vọng, giống như đang nói chuyện với người bình thường, không nhanh không chậm.
Đôi môi nhỏ nhắn hồng thắm hé mở, Liễu Yên Nguyệt không hề biểu lộ cái cảm giác không thoải mái ra mặt mà chỉ lành lạnh nhìn nam nhân phóng đãng trước mặt nói:
"Tăng trưởng ba mươi phần trăm lợi nhuận, tổng tài tiên sinh, ta rất tò mò muốn biết ngươi tính phương hướng phát triển của tập đoàn trong một năm như thế nào?"
Tiêu Thu Phong đặt báo cáo trên tay qua một bên cười nói:
|Cái này theo lý thì Liễu tiểu thư không cần lo lắng mới phải. Ngươi chẳng phải chuẩn bị đi rồi sao?"
Tiêu Thu Phong có chút bội phục nữ nhân này. Chịu đau khổ dày vò cả ba năm mà nàng lại không tức khắc bỏ đi mà vẫn còn tâm trạng hỏi han tới việc này.
Mặc dù nàng có thái độ lạnh lùng cao ngạo nhưng Tiêu Thu Phong trong lòng phải thừa nhận Liễu Yên Nguyệt đúng là một mỹ nữ tuyệt sắc. Nếu không phải bị tên hoa hoa công tử Tiêu Thu Phong dây dưa thì có lẽ nàng sẽ được hưởng thụ những ngày tháng rất vui vẻ.
Mỗi lần soi gương, Liễu Yên Nguyệt đều luôn thở dài than mình hồng nhan bạc mệnh. Nàng trước giờ luôn cho rằng mình là một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh, cao quý, là người mà nam nhân luôn muốn theo đuổi.
Vốn dĩ Tiêu Thu Phong lúc trước cứ như chó bám đuôi làm nàng cực kỳ chán ghét nhưng lúc này hắn lại lãnh đạm xa lánh, ngay cả việc đi hay ở của nàng cũng không quan tâm khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
"Tiền lương của Phong Chánh tập đoàn không tệ, tạm thời ta không nghĩ sẽ ra đi. Với ngươi ta không có niềm tin nhưng ta thật không muốn Tiêu bá bá lại vì ngươi mà thu thập tàn cục. Vì vậy ta muốn ở đây làm thêm một năm, tổng tài không có ý kiến gì chứ?
Tiêu Thu Phong đương nhiên là không có ý kiến. Có mỹ nhân làm bạn thì mấy ngày tới chẳng phải vui hơn sao, tức thì cười cười nói:
"Đương nhiên là được. Ngươi có thể lưu lại, còn ta thì có thể tiết kiệm được đôi chút"
"Tiết kiệm một chút?"
"Cha ta nói nếu ngươi thật sự muốn đi thì sẽ tặng ngươi một số tiền. Nay ngươi tự mình cắt đứt đường này thì chẳng phải ta tiết kiệm được sao?"
Liễu Yên Nguyệt như muốn nổi điên. Cái tên công tử này chẳng phải là hoa hoa công tử sao, dung tiền như nước. Lúc này hắn lại tính toán ngay đối với mình. Mặc dù nàng không cần nhưng nghe thấy lời này cũng tức muốn phun máu.
"Cốc, cốc…"
Thư ký từ ngoài bước vào. Đây là một người vừa mới tốt nghiệp. Tiêu Thu Phong khi tuyển người chỉ nhìn qua là đã chọn lấy.
Đơn giản, thuần khiết, hơn nữa giao tiếp rất nhiệt tình với mọi người. Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng rất chịu khổ. Nàng có tên giống như người, Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa đưa mắt nhìn hai người nói:
"Tổng tài, người có khách, là nữ…."
Nhìn nữ nhân đó, Tiểu Hoa có cảm giác như nhìn thấy một con hồ ly tinh. Dạng nữ nhân này tìm tổng tài khiến nàng nghĩ sâu hơn một chút cũng không dám.
"Mời cô ta vào đi"
Tiêu Thu Phong một chút cũng không quan tâm. Dù sao cũng không phải là nữ nhân của hắn.
Nửa phút sau, một nữ nhân tiến vào, giang rộng hai tay ra về phía Tiêu Thu Phong, miệng kêu lên:
"Phong phong, ta thật nhớ ngươi, nhớ ngươi chết đi được"
Lúc này vị tiểu thư kia không hề để ý tới Yên Nguyệt. Mái tóc dài xoăn tít cộng với đôi môi đỏ như máu, hai con mắt to mọng nước khiến người ta cảm giác như trong nháy mắt có thể khiêu lên dục vọng của nam nhân.
Hơn nữa nữ nhân này ăn mặc lại cực thoáng. Một cái váy siêu ngắn để lộ cái đùi trắng muốt. Đằng sau lưng thì ngoài mấy cọng dây cột ra thì cái gì cũng không có. Phía trước ngực nửa ẩn nửa hiện, đầu v tham tham kia như muốn lộ ra hết trước mắt Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong không chút cử động, trong đầu sớm đã hiện ra tư liệu về nữ nhân này. Na na, chính là ưu vật mà đem hôm đó tứ đại công tử bọn họ tổ chức đua xe để chiếm đoạt, một tiểu minh tinh cấp ba.
"Na na tiểu thư, xin chào, không biết ngươi có việc gì?"
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Thu Phong nhưng dưới mắt Yên Nguyệt thì lại rất đáng ghét. Nếu như mà có thể nàng thật muốn đưa tay tát mạnh vào mặt hắn. Dạng nữ nhân như vầy mà cũng đáng để theo đuổi sao?
Na Na nghe xong nhất thời ngẩn người nhưng chỉ trong khoảnh khắc vẻ mặt đã hiện ra một nét phong tình câu hồn, nhỏ nhẹ nói:
"Phong phong, ngươi quên rồi sao, ngày đó đua xe là ngươi thắng mà. Na Na còn nợ ngươi một đêm vui vẻ đó"
Liễu Yên Nguyệt há hốc miệng thở gấp. Mặc dù nàng không có chút quan hệ gì với nam nhân này nhưng thấy hắn giao lưu với dạng nữ nhân như vậy khiến nàng trong lòng cảm thấy phẫn nộ.
Đây chính là nữ nhân xinh đẹp, ôn nhu hơn mà hắn nói sao. Liễu Yên Nguyệt nghĩ không ra. Có thể nàng không hơn nhưng ít ra cũng sẽ không kém. Không lẽ nam nhân nào cũng thích dạng thế này sao?
Tiêu Thu Phong ngẩn người. Hắn không thể ngờ nữ nhân này lại không biết chút xâu hổ tìm đến tận cửa như thế.
Nhưng hắn cũng không tức giận mà chỉ lãnh đạm cười:
"Na na tiểu thư thật xinh đẹp. Chỉ là khẩu vị của bổn công tử thay đổi nhanh lắm, hiện tại ta lại thích dạng tiểu thư khuê các, giống như người trước mặt nàng đây. So với vị này Na Na tiểu thư không qua nổi đâu"
Tiêu Thu Phong vừa nói vừa cười. Na Na tức thì bước lên trước giống như đang muốn so sánh với nữ nhân trước mặt mình.
Chỉ là khi Liễu Yên Nguyệt tức giận ngẩng đầu nhìn nàng thì Na Na biết mình không thể so sánh nổi.
Bất luận từ phương diện nào thì nàng cũng chỉ là một người lấy thân xác sống qua ngày. Nói dễ nghe thì là hoa trăm họ, còn nói khó nghe thì chính là kỹ nữ cao cấp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Phong phong…"
Nàng ta như muốn làm nũng
Nhưng Tiêu Thu Phong đã lên tiếng cắt lời:
"Vị tiểu thư này, ngươi là một nữ nhân thông mình, không cần phải cố chấp như vậy. Mấy vị công tử kia cũng có ý với ngươi lắm. Sao ngươi không đi tìm bọn họ?"
Đây rõ ràng là ý cự tuyệt. Một nữ nhân từng trải như nàng ta sao nghe không hiểu, chỉ biết hung hăng đưa mắt nhìn Liễu Yên Nguyệt rồi quay lưng bỏ đi. Nếu đã không còn hy vọng trên người một phong lưu công tử như Tiêu Thu Phong thì nàng ta thà bỏ đi tìm người khác còn hơn.
Liễu Yên Nguyệt đứng dậy. Thái độ hòa hoãn hợp tác khi nãy chợt trở nên lạnh lẽo.
"Tổng tài, ta hy vọng ngươi có thể công tư phân minh. Ngươi có sinh hoạt đáng ghét như thế nào, không ai quản ngươi. Chỉ xin ngươi đừng coi ta giống bọn họ. Đây chính là sỉ nhục với ta"
"Nè, có cần kiêu ngạo quá không. Liễu tiểu thư, cao quý đương nhiên là tốt nhưng ta tin không ai lại tự cam chịu đọa lạc cả. So với vị tiểu thư đó thì cô chẳng qua xuất thân tốt hơn một chút. Hơn nữa nếu không phải một hoa hoa công tử như ta bỏ hôn ước thì tin rằng một đại tiểu thư cao quý như cô thời gian sau này cũng không tốt hơn nàng ta bao nhiêu đâu"
"Ngươi…."
"Không lẽ ta nói sai sao?"
"Ngươi….vô lại"
"Ta từ trước tới giờ chưa bao giờ nói mình tốt cả"
Liễu Yên Nguyệt nghiến răng bỏ đi, trong lòng hận ý bùng bùng. Dù đã trở về văn phong cả nửa ngày nhưng vẫn không hết giận. Mấy ngày trở lại đây nàng cứ nghĩ tên nam nhân kai đã lãng tử hồi đầu nhưng xem ra bản tính đáng ghét cảu hắn vẫn không hề thay đổi.
Dám đem mình giống như loại nữ nhân kia, thật đáng ghét.
Trong tức giận, Yên Nguyệt sẵn tay lấy ra phong thư từ chức nhưng cầm cả nửa ngày rốt cuộc hai tay xé nát phong thư ném xuống sàn.
"Tiêu Thu Phong, đừng nghĩ vì ngươi giải trừ hôn ước mà ta cảm kích ngươi. Cái tên vô lại nhà ngươi, ta muốn tận mắt nhìn xem ngươi chết thế nào. Tăng trưởng ba mươi phần trăm, hừ hừ, chờ xem ngươi cút đi như thế nào"
Liễu Yên Nguyệt vẫn còn nguyên nỗi hận với Tiêu Thu Phong nhưng nàng không hề phát hiện ra cái hận này không hề giống lúc trước, ý nghĩa của nó đã không còn giống nhau.
Trước nàng hận hắn vì hắn vô sỉ, ti tiện, hại cả đời nàng. Còn hiện tại nàng hận vì hắn đối với nàng lạnh lùng vô cảm. Khi nàng nhìn cái khuôn mặt không chút để ý kia thì càng như khiến nàng muốn nổi điên lên đập nát cái mặt đó.
Có lẽ đã có gì đó thay đổi nhưng nàng hiện tại vẫn còn chưa nghĩ đến.