<!-- --> Dạ Ưng cũng biết hành tung đã bại lộ, thật ra bởi vì thời gian không đủ, cho nên khi đối thủ lộ vị trí, sẽ lập tức hành động, không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì, kẻ địch là sát thủ trong truyền thuyết.
Chẳng qua, cái tình huống này, đã nằm trong dự tính.
"Tiêu tiên sinh, anh nói là có quen biết với chủ nhân nơi này, vậy nhờ anh dẫn vào, bất luận sinh tử. Chỉ hy vọng nàng tối nay không đến, không gây phiền toái cho chúng tôi".
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, thân hình như điện, chớp mắt đã biến mất trước mặt hai người, lúc nãy hắn đã vận dụng thân pháp của Ảnh Tử, tung người một bước, đã không còn thân ảnh.
Phía sau truyền đến âm thanh giết chóc, Dạ Ưng và Dâm Tặc không thể nhân từ nương tay, vừa đi vừa giết, biến nơi này trở thành một vùng đất của máu và xác.
Để bọn họ đối phó với Phong Linh thực ra không phải lo về chuyện đánh không lại, nhưng muốn bắt nàng thì lại không ai có năng lực thực hiện được chuyện đó,có thể nói ngay khi nghe thấy âm thanh ở bên ngoài,thì nàng có thể rời khỏi nơi ẩn náu bên trong bất cứ lúc nào
Bằng không sao bao lâu nay,lại chưa người nào biết được thân phận của Phong Linh?
Dọc đường đi, Tiêu Thu Phong thật không có động thủ, nhìn thấy mấy thân ảnh chạy như điên, hắn chỉ nhẹ nhàng tránh, những người này, để cho đám Dạ Ưng đối phó.
Tòa nhà ba tầng, trước mắt Tiêu Thu Phong, không có bất kỳ âm thanh nào.
Đối với người con gái này, nhất định nàng sẽ ở lầu hai, bởi vì đây là thói quen của nàng, hơn nữa nàng cũng đã từng nói, nàng không hy vọng có thể lên số một, nhưng nàng ghét cay ghét đắng số ba.
Sát thủ bài danh đệ nhất là sư phụ nàng, nàng biết bản thân không thể nào hơn được, nhưng đứng thứ hai là Bạch Sắc, nàng không phục, khi Tiêu Thu Phong đã "chết", đãy là mục tiêu duy nhất của nàng.
Nhân sinh đôi khi cũng cần có một mục tiêu, vì thế con người mới có ý nghĩa tồn tại.
Tiêu Thu Phong cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa lầu hai ra, thản nhiên đi vào.
Hắn tin rằng, hắn làm như vậy, tất cả bọn họ đều có thể chứng kiến rõ ràng, không cần phải che dấu, nhưng vẫn còn thăm dò. Nhưng trong khoảng khắc chờ đợi, giống như chỉ mành treo chuông, cùng đợi nguy hiểm xuất hiện.
"Ta muốn gặp mặt người đàn ông này!"
Từ trong phòng ngủ lầu hai, trừ một người con gái, còn có hai người đàn ông khác, một trẻ một già. Khi nãy, chính là người con gái mở miệng nói. Nguồn truyện:
Mái tóc vàng mềm mại trên vai nàng, trên mặt mang một cái mặt nạ kim loại lạnh băng, che kín đến mũi, để lộ ra cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều, hai mắt chớp động, nhưng làm người khác có một loại cảm giác uy nghiêm khiếp sợ.
Lão già há mồm, nhưng không nói lời nào, còn người trẻ tuổi kia có chút khẩn trương lên tiếng nói: "Ruth tiểu thư, người đàn ông này rất nguy hiểm, rất giống với người kia… cô thật sự muốn gặp hắn?"
Lão già này… chính là người đại diện của Thiên Mệnh năm xưa, là chưởng quản của Đồ Thần, hiện giờ, lão là quản gia của Ruth, cũng là một người hầu có một không hai.
Người thanh niên trẻ tuổi kia gọi là Lang Khuyển, năm nay mới mười lăm tuổi, cùng tuổi với Labus, nhưng từ nhỏ đã có một sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa tâm cơ nhạy cảm, trời sinh có thể cảm giác được tính chất sự việc, đối với bất kì nguy hiểm nào, hắn đều có thể cảm ứng trước một bước, đám Dạ Ưng không tiến công vào, hắn cũng đã báo cáo với Ruth.
Ruth cứu hắn một mạng, nên hắn đã đem mạng này bán cho vị nữ chủ nhân, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng, kể cả người đàn ông kia, hắn cũng biết… chỉ có điều hắn đánh không lại người đó.
Chẳng qua, trải qua ba năm rèn luyện, hắn từ một thiếu niên gầy yếu, đã dần trở thành một sát thủ đứng đầu, trong Đồ Thần, hắn cũng có thể xếp vào vị trí cao nhất, mà danh hiệu của hắn, lại là Lang Khuyển, so với ác lang còn ghê gớm hơn, là một con chó có khứu giác cực nhạy.
Người con gái tên Ruth cũng không mở miệng nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, nàng muốn nhìn thấy mặt người đàn ông này… thật ra thì… chỉ là muốn thôi, còn phần lý do, bản thân nàng cũng không biết.
Có lẽ… nàng muốn biết, người đàn ông này, tại sao lầu một và lầu ba lại không vào, thế mà lại khẳng định chọn lầu hai này!
Tiêu Thu Phong ngồi xuống cái ghế trong đại sảnh, đưa mắt đánh giá, nơi này trang trí hết sức xa hoa, có thể nói là hình thức phương tây kinh điển, nếu như là người đó, nàng chắc chắn sẽ chọn nơi này.
Mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, Tiêu Thu Phong biết, nơi này không yên bình như vẻ bề ngoài của nó. Hắn đã đoán không sai, bởi vì bên tai đã truyền đến tiếng bước chân.
Cửa trên lầu chậm rãi mở ra, một người con gái phương tây bước ra, mái tóc vàng tung bay, đôi môi đỏ căng mọng đủ sức làm chết người, vóc người nhỏ gọn, đường cong tuyệt đẹp, bộ ngực đẫy đà, chổ cần nhô thì nhô, cần lõm thì lõm, cái eo rất nhỏ, không chịu nổi được một vòng ôm, càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn chết người.
Đã hơn một năm không gặp, người con gái này lại có vẻ đầy đặn hơn… Tiêu Thu Phong không khỏi thở dài.
"Sát thủ không thể thấy ánh sáng, ta còn tưởng cô đã đi, cô lại không đi, không phải là quá tự đại sao? Cô cho rằng không ai có thể nhanh hơn súng của cô?"
Tiêu Thu Phong thừa nhận, nếu nói về súng ống, hắn thừa nhận thua nàng một bậc, mặc dù thành viên của Long Tổ, súng cũng là một vật bất ly thân, nhưng đứng trước mặt Phong Linh, người con gái từ năm tám tuổi, khi đi ngủ, hoặc đi vệ sinh, cũng kè kè theo ba cây súng….
Dưới lớp mặt nạ, hai mắt Ruth chớp động, thân hình dựa vào lan can, lạnh giọng nói: "Trên đời này người có thể thấy ta cũng không nhiều lắm, mà người đã có thể thấy qua ta, mười người thì đã chết hết chín, ngươi là ai?"
Sự mẫn cảm của con gái là trời sinh, thời điểm Ruth xuất hiện, đã có cái cảm giác, người đàn ông này… biết nàng.
Không có khả năng! Càng không thể là người phương đông, bởi vì trong lòng nàng, người phương Đông duy nhất biết nàng, đã chết, đã không thể trở về.
Trong nửa năm qua, nàng đã giết chết sáu người cùng tổ chức của hắn, nhưng cũng không thể tìm được tư liệu liên quan. Chẳng qua nàng cũng biết, đây là một cái bẫy, một cái bẫy dành cho Ảnh Tử.
Không ai được phép giết hắn trước khi nàng ra tay, những người này, nàng sẽ từ từ từng bước tìm ra, để cho bọn họ đi gặp thượng đế.
"Nàng muốn biết ta là ai, vậy tại sao lại không đến gần?"
"Không nên, tiểu thư, đừng tiếp cận người đàn ông này, người này… rất nguy hiểm" Giọng của Lang Khuyển nhẹ nhàng truyền đến bên tai Ruth, hàm chứa rất nhiều sự lo lắng, hắn mặc dù không hiểu được tình yêu nam nữ, nhưng hắn cũng biết,tiểu thư hình như coi nam nhân này như "hắn" - kẻ đã chết đi kia...
Người đàn ông này không thể là "hắn", trên đời này không có loại ngụy trang nào có thể tránh được cái mũi của hắn. Người đàn ông trước mắt không hóa trang, căn bản không thể là "hắn"
Ruth không nói gì, trầm tư, lẳng lặng đi xuống, nàng đã đi xuống lầu, Lang Khuyển toát đầy mồ hôi lạnh, mà lúc này, so với hắn, lão già kia còn khẩn trương hơn, lão tuy là một quản gia sát thủ, nhưng ít ai biết, lão cũng là một chuyên gia bắn tỉa siêu cấp.
Chính lúc này, cảm xúc của tiểu thư có chút thất thường.
"Nói cho ta những điều ta muốn biết, ta chỉ cần đáp án" Trong tay Ruth không cầm súng, nhưng mà là một cái điều khiển từ xa "Nơi này đã chôn hơn tám trăm ký thuốc nổ, chỉ cần ta mất hứng, nơi này sẽ trở thành một đống đổ nát".
"Ngươi vì sao biết ta ẩn thân ở lầu hai?"
Người con gái này cũng thật là có cá tính, tựa hồ không muốn sống nữa à. Tám trăm ký thuốc nổ, không chỉ biến nơi này thảnh đống đổ nát, mà còn biến nàng thành người chết.
"Có người đã từng nói với ta, với số một không có hy vọng, với số ba có chút oán hận, chỉ có hảo cảm với số hai" Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng trả lời, hắn thật sự là không dám làm cho người con gái này phát cuồng, nếu… quả thật nàng nổi điên lên thì… không chuyện gì là không dám…
"Ngươi là ai?" Ruth đã có chút kích động, từng bước tiến lại gần. Những lời này, nàng đã từng nói với một người.
"Ta?" Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ lắc đầu "Ta thật sự không biết ta là ai. Nhưng nếu nàng là Ruth, thì ta chính là người mà nàng hận nhất".
Ruth chuyển động thân hình, vừa mở mồm mắng: "Fuck!" thì chân nàng đã đến.
Cái này… là lần đầu tiên, Tiêu Thu Phong nghe nàng chửi bậy, đúng là… không thể nhìn người mà đoán tính cách.
Dạ Ưng cũng biết hành tung đã bại lộ, thật ra bởi vì thời gian không đủ, cho nên khi đối thủ lộ vị trí, sẽ lập tức hành động, không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì, kẻ địch là sát thủ trong truyền thuyết.
Chẳng qua, cái tình huống này, đã nằm trong dự tính.
"Tiêu tiên sinh, anh nói là có quen biết với chủ nhân nơi này, vậy nhờ anh dẫn vào, bất luận sinh tử. Chỉ hy vọng nàng tối nay không đến, không gây phiền toái cho chúng tôi".
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, thân hình như điện, chớp mắt đã biến mất trước mặt hai người, lúc nãy hắn đã vận dụng thân pháp của Ảnh Tử, tung người một bước, đã không còn thân ảnh.
Phía sau truyền đến âm thanh giết chóc, Dạ Ưng và Dâm Tặc không thể nhân từ nương tay, vừa đi vừa giết, biến nơi này trở thành một vùng đất của máu và xác.
Để bọn họ đối phó với Phong Linh thực ra không phải lo về chuyện đánh không lại, nhưng muốn bắt nàng thì lại không ai có năng lực thực hiện được chuyện đó,có thể nói ngay khi nghe thấy âm thanh ở bên ngoài,thì nàng có thể rời khỏi nơi ẩn náu bên trong bất cứ lúc nào
Bằng không sao bao lâu nay,lại chưa người nào biết được thân phận của Phong Linh?
Dọc đường đi, Tiêu Thu Phong thật không có động thủ, nhìn thấy mấy thân ảnh chạy như điên, hắn chỉ nhẹ nhàng tránh, những người này, để cho đám Dạ Ưng đối phó.
Tòa nhà ba tầng, trước mắt Tiêu Thu Phong, không có bất kỳ âm thanh nào.
Đối với người con gái này, nhất định nàng sẽ ở lầu hai, bởi vì đây là thói quen của nàng, hơn nữa nàng cũng đã từng nói, nàng không hy vọng có thể lên số một, nhưng nàng ghét cay ghét đắng số ba.
Sát thủ bài danh đệ nhất là sư phụ nàng, nàng biết bản thân không thể nào hơn được, nhưng đứng thứ hai là Bạch Sắc, nàng không phục, khi Tiêu Thu Phong đã "chết", đãy là mục tiêu duy nhất của nàng.
Nhân sinh đôi khi cũng cần có một mục tiêu, vì thế con người mới có ý nghĩa tồn tại.
Tiêu Thu Phong cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa lầu hai ra, thản nhiên đi vào.
Hắn tin rằng, hắn làm như vậy, tất cả bọn họ đều có thể chứng kiến rõ ràng, không cần phải che dấu, nhưng vẫn còn thăm dò. Nhưng trong khoảng khắc chờ đợi, giống như chỉ mành treo chuông, cùng đợi nguy hiểm xuất hiện.
"Ta muốn gặp mặt người đàn ông này!"
Từ trong phòng ngủ lầu hai, trừ một người con gái, còn có hai người đàn ông khác, một trẻ một già. Khi nãy, chính là người con gái mở miệng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mái tóc vàng mềm mại trên vai nàng, trên mặt mang một cái mặt nạ kim loại lạnh băng, che kín đến mũi, để lộ ra cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều, hai mắt chớp động, nhưng làm người khác có một loại cảm giác uy nghiêm khiếp sợ.
Lão già há mồm, nhưng không nói lời nào, còn người trẻ tuổi kia có chút khẩn trương lên tiếng nói: "Ruth tiểu thư, người đàn ông này rất nguy hiểm, rất giống với người kia… cô thật sự muốn gặp hắn?"
Lão già này… chính là người đại diện của Thiên Mệnh năm xưa, là chưởng quản của Đồ Thần, hiện giờ, lão là quản gia của Ruth, cũng là một người hầu có một không hai.
Người thanh niên trẻ tuổi kia gọi là Lang Khuyển, năm nay mới mười lăm tuổi, cùng tuổi với Labus, nhưng từ nhỏ đã có một sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa tâm cơ nhạy cảm, trời sinh có thể cảm giác được tính chất sự việc, đối với bất kì nguy hiểm nào, hắn đều có thể cảm ứng trước một bước, đám Dạ Ưng không tiến công vào, hắn cũng đã báo cáo với Ruth.
Ruth cứu hắn một mạng, nên hắn đã đem mạng này bán cho vị nữ chủ nhân, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng, kể cả người đàn ông kia, hắn cũng biết… chỉ có điều hắn đánh không lại người đó.
Chẳng qua, trải qua ba năm rèn luyện, hắn từ một thiếu niên gầy yếu, đã dần trở thành một sát thủ đứng đầu, trong Đồ Thần, hắn cũng có thể xếp vào vị trí cao nhất, mà danh hiệu của hắn, lại là Lang Khuyển, so với ác lang còn ghê gớm hơn, là một con chó có khứu giác cực nhạy.
Người con gái tên Ruth cũng không mở miệng nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, nàng muốn nhìn thấy mặt người đàn ông này… thật ra thì… chỉ là muốn thôi, còn phần lý do, bản thân nàng cũng không biết.
Có lẽ… nàng muốn biết, người đàn ông này, tại sao lầu một và lầu ba lại không vào, thế mà lại khẳng định chọn lầu hai này!
Tiêu Thu Phong ngồi xuống cái ghế trong đại sảnh, đưa mắt đánh giá, nơi này trang trí hết sức xa hoa, có thể nói là hình thức phương tây kinh điển, nếu như là người đó, nàng chắc chắn sẽ chọn nơi này.
Mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, Tiêu Thu Phong biết, nơi này không yên bình như vẻ bề ngoài của nó. Hắn đã đoán không sai, bởi vì bên tai đã truyền đến tiếng bước chân.
Cửa trên lầu chậm rãi mở ra, một người con gái phương tây bước ra, mái tóc vàng tung bay, đôi môi đỏ căng mọng đủ sức làm chết người, vóc người nhỏ gọn, đường cong tuyệt đẹp, bộ ngực đẫy đà, chổ cần nhô thì nhô, cần lõm thì lõm, cái eo rất nhỏ, không chịu nổi được một vòng ôm, càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn chết người.
Đã hơn một năm không gặp, người con gái này lại có vẻ đầy đặn hơn… Tiêu Thu Phong không khỏi thở dài.
"Sát thủ không thể thấy ánh sáng, ta còn tưởng cô đã đi, cô lại không đi, không phải là quá tự đại sao? Cô cho rằng không ai có thể nhanh hơn súng của cô?"
Tiêu Thu Phong thừa nhận, nếu nói về súng ống, hắn thừa nhận thua nàng một bậc, mặc dù thành viên của Long Tổ, súng cũng là một vật bất ly thân, nhưng đứng trước mặt Phong Linh, người con gái từ năm tám tuổi, khi đi ngủ, hoặc đi vệ sinh, cũng kè kè theo ba cây súng….
Dưới lớp mặt nạ, hai mắt Ruth chớp động, thân hình dựa vào lan can, lạnh giọng nói: "Trên đời này người có thể thấy ta cũng không nhiều lắm, mà người đã có thể thấy qua ta, mười người thì đã chết hết chín, ngươi là ai?"
Sự mẫn cảm của con gái là trời sinh, thời điểm Ruth xuất hiện, đã có cái cảm giác, người đàn ông này… biết nàng.
Không có khả năng! Càng không thể là người phương đông, bởi vì trong lòng nàng, người phương Đông duy nhất biết nàng, đã chết, đã không thể trở về.
Trong nửa năm qua, nàng đã giết chết sáu người cùng tổ chức của hắn, nhưng cũng không thể tìm được tư liệu liên quan. Chẳng qua nàng cũng biết, đây là một cái bẫy, một cái bẫy dành cho Ảnh Tử.
Không ai được phép giết hắn trước khi nàng ra tay, những người này, nàng sẽ từ từ từng bước tìm ra, để cho bọn họ đi gặp thượng đế.
"Nàng muốn biết ta là ai, vậy tại sao lại không đến gần?"
"Không nên, tiểu thư, đừng tiếp cận người đàn ông này, người này… rất nguy hiểm" Giọng của Lang Khuyển nhẹ nhàng truyền đến bên tai Ruth, hàm chứa rất nhiều sự lo lắng, hắn mặc dù không hiểu được tình yêu nam nữ, nhưng hắn cũng biết,tiểu thư hình như coi nam nhân này như "hắn" - kẻ đã chết đi kia...
Người đàn ông này không thể là "hắn", trên đời này không có loại ngụy trang nào có thể tránh được cái mũi của hắn. Người đàn ông trước mắt không hóa trang, căn bản không thể là "hắn"
Ruth không nói gì, trầm tư, lẳng lặng đi xuống, nàng đã đi xuống lầu, Lang Khuyển toát đầy mồ hôi lạnh, mà lúc này, so với hắn, lão già kia còn khẩn trương hơn, lão tuy là một quản gia sát thủ, nhưng ít ai biết, lão cũng là một chuyên gia bắn tỉa siêu cấp.
Chính lúc này, cảm xúc của tiểu thư có chút thất thường.
"Nói cho ta những điều ta muốn biết, ta chỉ cần đáp án" Trong tay Ruth không cầm súng, nhưng mà là một cái điều khiển từ xa "Nơi này đã chôn hơn tám trăm ký thuốc nổ, chỉ cần ta mất hứng, nơi này sẽ trở thành một đống đổ nát".
"Ngươi vì sao biết ta ẩn thân ở lầu hai?"
Người con gái này cũng thật là có cá tính, tựa hồ không muốn sống nữa à. Tám trăm ký thuốc nổ, không chỉ biến nơi này thảnh đống đổ nát, mà còn biến nàng thành người chết.
"Có người đã từng nói với ta, với số một không có hy vọng, với số ba có chút oán hận, chỉ có hảo cảm với số hai" Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng trả lời, hắn thật sự là không dám làm cho người con gái này phát cuồng, nếu… quả thật nàng nổi điên lên thì… không chuyện gì là không dám…
"Ngươi là ai?" Ruth đã có chút kích động, từng bước tiến lại gần. Những lời này, nàng đã từng nói với một người.
"Ta?" Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ lắc đầu "Ta thật sự không biết ta là ai. Nhưng nếu nàng là Ruth, thì ta chính là người mà nàng hận nhất".
Ruth chuyển động thân hình, vừa mở mồm mắng: "Fuck!" thì chân nàng đã đến.
Cái này… là lần đầu tiên, Tiêu Thu Phong nghe nàng chửi bậy, đúng là… không thể nhìn người mà đoán tính cách.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Dạ Ưng cũng biết hành tung đã bại lộ, thật ra bởi vì thời gian không đủ, cho nên khi đối thủ lộ vị trí, sẽ lập tức hành động, không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì, kẻ địch là sát thủ trong truyền thuyết.
Chẳng qua, cái tình huống này, đã nằm trong dự tính.
"Tiêu tiên sinh, anh nói là có quen biết với chủ nhân nơi này, vậy nhờ anh dẫn vào, bất luận sinh tử. Chỉ hy vọng nàng tối nay không đến, không gây phiền toái cho chúng tôi".
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, thân hình như điện, chớp mắt đã biến mất trước mặt hai người, lúc nãy hắn đã vận dụng thân pháp của Ảnh Tử, tung người một bước, đã không còn thân ảnh.
Phía sau truyền đến âm thanh giết chóc, Dạ Ưng và Dâm Tặc không thể nhân từ nương tay, vừa đi vừa giết, biến nơi này trở thành một vùng đất của máu và xác.
Để bọn họ đối phó với Phong Linh thực ra không phải lo về chuyện đánh không lại, nhưng muốn bắt nàng thì lại không ai có năng lực thực hiện được chuyện đó,có thể nói ngay khi nghe thấy âm thanh ở bên ngoài,thì nàng có thể rời khỏi nơi ẩn náu bên trong bất cứ lúc nào
Bằng không sao bao lâu nay,lại chưa người nào biết được thân phận của Phong Linh?
Dọc đường đi, Tiêu Thu Phong thật không có động thủ, nhìn thấy mấy thân ảnh chạy như điên, hắn chỉ nhẹ nhàng tránh, những người này, để cho đám Dạ Ưng đối phó.
Tòa nhà ba tầng, trước mắt Tiêu Thu Phong, không có bất kỳ âm thanh nào.
Đối với người con gái này, nhất định nàng sẽ ở lầu hai, bởi vì đây là thói quen của nàng, hơn nữa nàng cũng đã từng nói, nàng không hy vọng có thể lên số một, nhưng nàng ghét cay ghét đắng số ba.
Sát thủ bài danh đệ nhất là sư phụ nàng, nàng biết bản thân không thể nào hơn được, nhưng đứng thứ hai là Bạch Sắc, nàng không phục, khi Tiêu Thu Phong đã "chết", đãy là mục tiêu duy nhất của nàng.
Nhân sinh đôi khi cũng cần có một mục tiêu, vì thế con người mới có ý nghĩa tồn tại.
Tiêu Thu Phong cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa lầu hai ra, thản nhiên đi vào.
Hắn tin rằng, hắn làm như vậy, tất cả bọn họ đều có thể chứng kiến rõ ràng, không cần phải che dấu, nhưng vẫn còn thăm dò. Nhưng trong khoảng khắc chờ đợi, giống như chỉ mành treo chuông, cùng đợi nguy hiểm xuất hiện.
"Ta muốn gặp mặt người đàn ông này!"
Từ trong phòng ngủ lầu hai, trừ một người con gái, còn có hai người đàn ông khác, một trẻ một già. Khi nãy, chính là người con gái mở miệng nói. Nguồn truyện:
Mái tóc vàng mềm mại trên vai nàng, trên mặt mang một cái mặt nạ kim loại lạnh băng, che kín đến mũi, để lộ ra cái miệng nhỏ nhắn yêu kiều, hai mắt chớp động, nhưng làm người khác có một loại cảm giác uy nghiêm khiếp sợ.
Lão già há mồm, nhưng không nói lời nào, còn người trẻ tuổi kia có chút khẩn trương lên tiếng nói: "Ruth tiểu thư, người đàn ông này rất nguy hiểm, rất giống với người kia… cô thật sự muốn gặp hắn?"
Lão già này… chính là người đại diện của Thiên Mệnh năm xưa, là chưởng quản của Đồ Thần, hiện giờ, lão là quản gia của Ruth, cũng là một người hầu có một không hai.
Người thanh niên trẻ tuổi kia gọi là Lang Khuyển, năm nay mới mười lăm tuổi, cùng tuổi với Labus, nhưng từ nhỏ đã có một sức mạnh vô cùng lớn, hơn nữa tâm cơ nhạy cảm, trời sinh có thể cảm giác được tính chất sự việc, đối với bất kì nguy hiểm nào, hắn đều có thể cảm ứng trước một bước, đám Dạ Ưng không tiến công vào, hắn cũng đã báo cáo với Ruth.
Ruth cứu hắn một mạng, nên hắn đã đem mạng này bán cho vị nữ chủ nhân, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng, kể cả người đàn ông kia, hắn cũng biết… chỉ có điều hắn đánh không lại người đó.
Chẳng qua, trải qua ba năm rèn luyện, hắn từ một thiếu niên gầy yếu, đã dần trở thành một sát thủ đứng đầu, trong Đồ Thần, hắn cũng có thể xếp vào vị trí cao nhất, mà danh hiệu của hắn, lại là Lang Khuyển, so với ác lang còn ghê gớm hơn, là một con chó có khứu giác cực nhạy.
Người con gái tên Ruth cũng không mở miệng nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, nàng muốn nhìn thấy mặt người đàn ông này… thật ra thì… chỉ là muốn thôi, còn phần lý do, bản thân nàng cũng không biết.
Có lẽ… nàng muốn biết, người đàn ông này, tại sao lầu một và lầu ba lại không vào, thế mà lại khẳng định chọn lầu hai này!
Tiêu Thu Phong ngồi xuống cái ghế trong đại sảnh, đưa mắt đánh giá, nơi này trang trí hết sức xa hoa, có thể nói là hình thức phương tây kinh điển, nếu như là người đó, nàng chắc chắn sẽ chọn nơi này.
Mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, Tiêu Thu Phong biết, nơi này không yên bình như vẻ bề ngoài của nó. Hắn đã đoán không sai, bởi vì bên tai đã truyền đến tiếng bước chân.
Cửa trên lầu chậm rãi mở ra, một người con gái phương tây bước ra, mái tóc vàng tung bay, đôi môi đỏ căng mọng đủ sức làm chết người, vóc người nhỏ gọn, đường cong tuyệt đẹp, bộ ngực đẫy đà, chổ cần nhô thì nhô, cần lõm thì lõm, cái eo rất nhỏ, không chịu nổi được một vòng ôm, càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn chết người.
Đã hơn một năm không gặp, người con gái này lại có vẻ đầy đặn hơn… Tiêu Thu Phong không khỏi thở dài.
"Sát thủ không thể thấy ánh sáng, ta còn tưởng cô đã đi, cô lại không đi, không phải là quá tự đại sao? Cô cho rằng không ai có thể nhanh hơn súng của cô?"
Tiêu Thu Phong thừa nhận, nếu nói về súng ống, hắn thừa nhận thua nàng một bậc, mặc dù thành viên của Long Tổ, súng cũng là một vật bất ly thân, nhưng đứng trước mặt Phong Linh, người con gái từ năm tám tuổi, khi đi ngủ, hoặc đi vệ sinh, cũng kè kè theo ba cây súng….
Dưới lớp mặt nạ, hai mắt Ruth chớp động, thân hình dựa vào lan can, lạnh giọng nói: "Trên đời này người có thể thấy ta cũng không nhiều lắm, mà người đã có thể thấy qua ta, mười người thì đã chết hết chín, ngươi là ai?"
Sự mẫn cảm của con gái là trời sinh, thời điểm Ruth xuất hiện, đã có cái cảm giác, người đàn ông này… biết nàng.
Không có khả năng! Càng không thể là người phương đông, bởi vì trong lòng nàng, người phương Đông duy nhất biết nàng, đã chết, đã không thể trở về.
Trong nửa năm qua, nàng đã giết chết sáu người cùng tổ chức của hắn, nhưng cũng không thể tìm được tư liệu liên quan. Chẳng qua nàng cũng biết, đây là một cái bẫy, một cái bẫy dành cho Ảnh Tử.
Không ai được phép giết hắn trước khi nàng ra tay, những người này, nàng sẽ từ từ từng bước tìm ra, để cho bọn họ đi gặp thượng đế.
"Nàng muốn biết ta là ai, vậy tại sao lại không đến gần?"
"Không nên, tiểu thư, đừng tiếp cận người đàn ông này, người này… rất nguy hiểm" Giọng của Lang Khuyển nhẹ nhàng truyền đến bên tai Ruth, hàm chứa rất nhiều sự lo lắng, hắn mặc dù không hiểu được tình yêu nam nữ, nhưng hắn cũng biết,tiểu thư hình như coi nam nhân này như "hắn" - kẻ đã chết đi kia...
Người đàn ông này không thể là "hắn", trên đời này không có loại ngụy trang nào có thể tránh được cái mũi của hắn. Người đàn ông trước mắt không hóa trang, căn bản không thể là "hắn"
Ruth không nói gì, trầm tư, lẳng lặng đi xuống, nàng đã đi xuống lầu, Lang Khuyển toát đầy mồ hôi lạnh, mà lúc này, so với hắn, lão già kia còn khẩn trương hơn, lão tuy là một quản gia sát thủ, nhưng ít ai biết, lão cũng là một chuyên gia bắn tỉa siêu cấp.
Chính lúc này, cảm xúc của tiểu thư có chút thất thường.
"Nói cho ta những điều ta muốn biết, ta chỉ cần đáp án" Trong tay Ruth không cầm súng, nhưng mà là một cái điều khiển từ xa "Nơi này đã chôn hơn tám trăm ký thuốc nổ, chỉ cần ta mất hứng, nơi này sẽ trở thành một đống đổ nát".
"Ngươi vì sao biết ta ẩn thân ở lầu hai?"
Người con gái này cũng thật là có cá tính, tựa hồ không muốn sống nữa à. Tám trăm ký thuốc nổ, không chỉ biến nơi này thảnh đống đổ nát, mà còn biến nàng thành người chết.
"Có người đã từng nói với ta, với số một không có hy vọng, với số ba có chút oán hận, chỉ có hảo cảm với số hai" Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng trả lời, hắn thật sự là không dám làm cho người con gái này phát cuồng, nếu… quả thật nàng nổi điên lên thì… không chuyện gì là không dám…
"Ngươi là ai?" Ruth đã có chút kích động, từng bước tiến lại gần. Những lời này, nàng đã từng nói với một người.
"Ta?" Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ lắc đầu "Ta thật sự không biết ta là ai. Nhưng nếu nàng là Ruth, thì ta chính là người mà nàng hận nhất".
Ruth chuyển động thân hình, vừa mở mồm mắng: "Fuck!" thì chân nàng đã đến.
Cái này… là lần đầu tiên, Tiêu Thu Phong nghe nàng chửi bậy, đúng là… không thể nhìn người mà đoán tính cách.