<!-- --> Một cước này đương nhiên đá không trúng Tiêu Thu Phong, nhưng lúc nàng chuẩn bị đá cái thứ hai, thì cửa đạp ra " Rầm … " Dạ Ưng toàn thân đầy máu bước vào, sau lưng hắn, là Túy Quỷ, giờ phút này, trong tay vẫn cầm bình rượu, thừa dịp rãnh rỗi rót vào miệng.
Quản gia trầm xuống, hắn đương nhiên biết, có thể xâm nhập vào nơi này, chắc chắn không phải người bình thường, dù hắn được xưng là vua bắn tỉa, nhưng cũng chỉ có thể đối phó một người.
" Ngươi chính là Phong Linh?" Dạ Ưng chớp mắt, lạnh giọng hỏi. Từ miệng Tiêu Thu Phong nói rằng có thể đối phó Phong Linh, hắn vẫn còn vài phần hoài nghi.
Ruth thật sự không hề khẩn trương, biểu tình nàng lạnh lùng, như ngạo tuyết băng sương, thân thể có chút động, nhưng mà là chạy đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng ngồi xuống.
" Hình như bên ngoài có rất nhiều người gọi ta như vậy " Nàng nói xong, chuyển đầu về hướng Tiêu Thu Phong, trong mắt hiện ra một loại hận ý không rõ ràng: " Ngươi muốn đối phó ta?? "
Dạ Ưng đè nén cái sát khí đại nộ trong người, nhìn người con gái ngồi bên cạnh Tiêu Thu Phong, hắn đã không thể xuống tay, trừ khi hắn nắm chắc là tất thắng, nếu không, hắn không muốn đối mặt với người con trai này.
Túy Quỷ không đi vào, ngồi lại ngoài cửa, không ngừng uống rượu, nhìn hắn có vẻ uể oải, nhưng lại trầm tĩnh vô cùng, giờ phút này, nếu Ruth muốn chạy ra ngoài, tuyệt đối là không có khả năng.
" Phong Linh tiểu thư, tôi họ Tiêu, gọi là Tiêu Thu Phong, lúc nãy do hai vị bằng hữu mời, muốn chiêm ngưỡng phương dung của cô một chút, thật không nghĩ muốn đối phó cô, bất quá, nếu cô cảm thấy chướng mắt, có thể coi như tôi chưa có đến đây"
Dâm Tặc cũng đi vào, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là cô gái đang ngồi ở ghế sa lông có vẻ đẹp chim sa cá lặn, Ruth. Nhìn ánh mắt của Dạ Ưng và Túy Quỷ, khỏi cần hỏi cũng biết, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết sát thủ.
" Oa, tiểu tử ngươi nói không sai, đúng là một phụ nữ "
Đến giờ phút này, Dâm Tặc mới chân chính tin rằng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, truyền thuyết của giới sát thủ, là một người phụ nữ, hơn nữa lại là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Ruth không nhìn Dâm Tặc, trong mắt của nàng, trước sau chỉ có ánh mắt của Tiêu Thu Phong, tựa hồ như muốn nhìn thấu tâm tư hắn.
Mỉm cười, mặc dù vẫn còn mang mặt nạ, nhưng cái loại phong tình này, cũng đủ hấp dẫn chết người, giống như một quý phụ phương tây, mang theo một sự hấp dẫn.
" Tiêu tiên sinh, anh thực sự muốn xem sao? Anh cũng biết là, những người từng nhìn thấy mặt tôi đều chỉ có một kết quả " Giọng nói của Ruth rất dễ nghe, nhưng trong đó hàm chứ sự hấp dẫn tự nhiên, giống như là khi đã nhìn thấy đùi của một phụ nữ xinh đẹp, rất hy vọng có thể nhìn bộ ngực của nàng một chút.
Nhìn ba người trước mặt một chút, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: " Bọn họ là bằng hữu của tôi, tôi không muốn làm bọn họ thất vọng"
Ruth không nói gì, tay từ từ đưa lên mặt, chậm rãi gỡ mặt nạ xuống, cái miệng nhỏ nhắn kết hợp với cặp môi đỏ mộng tạo thành một cái khí chất lạnh như bặng, cùng với hai mắt linh động, chỉ một cái nhìn đã có thể khiến cho đàn ông say mê trong đó quên cả lối về.
Bên tai truyền đến tiếng rên không cầm lòng được của Dâm Tặc, một ưu vật xinh đẹp vô cùng. Nếu nói người này chính là Phong Linh, sát thủ bài danh thứ ba thế giới, thật khó mà tin được.
Dạ Ưng cũng bước lên nói: " Phong Linh tiểu thư, nếu như giờ phút này ngươi nguyện ý rời HongKong, chúng ta sẽ chừa một đường lui cho ngươi"
Tuy không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn, nên cũng chỉ có thể giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất, Phong Linh mặc dù giết người vô số trên thế giới, nhưng lại chưa từng đụng chạm đến Long Tổ, người như vậy, không nên để làm kẻ địch. Mặt khác, cho dù nàng đã bị bao vây, nhưng ai biết trước được, một khi ra tay, nàng có chết hay không?
Còn nữa, nếu để nàng chạy thoát, thì khỏi cần phải nói, cuộc sống của họ chắc chắn sẽ không có một ngày yên ổn, lúc nào cũng phải đề phòng, có sát thủ dò xét khắp nơi, không ai muốn sống một cuộc sống như vậy.
Ruth không trả lời, chỉ nhìn vào mắt Tiêu Thu Phong.
" Ai mướn cô đến đây" Tiêu Thu Phong nói, cũng là lời của ba người kia, đương nhiên bọn chúng cũng biết, là một sát thủ, sẽ không có khả năng bán đứng người thuê, như vậy sẽ không còn một chút uy tín, trở thành trò cười cho mọi người, cho nên, đám người Dạ Ưng cũng chỉ nghĩ chứ không dám hỏi, nhưng thật không ngờ, Tiêu Thu Phong đã hỏi ra.
Nhưng mà, điều làm bọn họ bất ngờ hơn là, Ruth không do dự móc từ trong áo ngực ra một tín vật màu xanh biếc, nói: " Trừ Đồ Thần chúng tôi, sáu tổ chức lớn của thế giới cũng nhận được cái tín vật này, cùng chi phí năm triệu USD, chỉ muốn chúng tôi đến HongKong chơi một chuyến, nghe nói là làm ăn gì đó, ngoài ra tôi cũng không thu được mục tiêu"
Tiêu Thu Phong cầm lấy cái tín vật này, nhìn chăm chú trong ba giây, chợt … trong đầu hắn vang lên tiếng cảnh báo … món đồ này, hắn đã từng thấy qua.
" Chạy, nơi này có thuốc nổ" Sắc mặt Tiêu Thu Phong đại biến, không hề suy nghĩ, quát to một tiếng, kéo tay Ruth, trong nháy mắt lao ra ngoài đại sảnh.
Đám người Dạ Ưng tuy không có loại cảm ứng này, nhưng, thà tin là có còn hơn là không, cái sự tình như vậy thì an toàn là trên hết.
Nhưng khi bốn người vào ra khỏi cửa, Ruth đã không nhịn được mà cười rộ lên.
" Tiêu tiên sinh, anh khẩn trương quá vậy, tuy tôi rất muốn giết anh, nhưng lúc nãy, cũng chỉ là nói đùa thôi, nơi này căn bản là không có cài thuốc nổ"
Chỉ là … lúc nàng còn đang cười, trong nháy mắt, sau lưng bọn họ, truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, lúc nàng nói cái câu " không cài thuốc nổ" thì cái tầng hai trong phút chốc đã thành tro bụi.
Bàn tay bị Tiêu Thu Phong nắm giờ đã đầy mồ hôi lạnh.
Từ trong khói bụi, hai thân ảnh cũng liêu xiêu bước ra, là Quản gia và Lang Khuyển, nếu không phải nhìn thấy tiểu thư bị người khác kéo đi, bọn họ đuổi theo, thì giờ… chắc đã thành người thiên cổ.
Vẻ mặt đầy phẫn nộ, Ruth biết, nàng đã bị người khác lợi dụng, nếu không phải người con trai này tỉnh táo, chắc chắn nàng sẽ hy sinh như một quân cờ.
" Khốn kiếp, ta sẽ không tha cho bọn họ …"
Ba người của Long Tổ, cũng đã tràn đầy mồ hôi lạnh, bọn họ thật không ngờ, đường đường là Phong Linh, cũng chỉ là một quân cờ, nếu vừa rồi mà chậm một chút, bọn họ cho dù không chết cũng sẽ thành phế nhân.
" Xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên đằng sau truyền lại tiếng bước chân, Phi Kiếm đang đi lại nơi này, nhìn đống đổ nát kia mà phải há hốc mồm.
" Là ngươi …. " Khi hắn nhìn thấy Tiêu Thu Phong, vẻ mặt lộ rõ sự sửng sốt, xuất hiện loại khí tức âm trầm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tiêu Thu Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn một lần, cũng không để ý nhiều, giờ phút này hắn đang lo về chuyện khác, thực lực của kẻ đứng sau này, đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, tùy tiện xuất ra vài chục triệu USD để chi tiêu, mục đích là muốn dồn hắn vào con đường chết.
Hắn không hỏi, vì hắn biết, Phong Linh sẽ nói cho hắn biết, nhưng mà … những manh mối này, vĩnh viễn sẽ không thể tìm thấy kẻ đứng sau, cho nên hắn không muốn tốn nước bọt.
" Ngươi đi đi, nơi này rất nguy hiểm, nếu có thể, quay trở lại bảo vệ người của ngươi đi. Ta không hy vọng bọn họ sẽ xuất hiện tại sân vận động đêm nay"
Phong Linh cũng là một người có đầu óc, có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói, điểm này, mọi người đều có thể cảm nhận được.
Phong Linh nhìn bóng lưng của Tiêu Thu Phong, miệng nhỏ mở ra, nhưng trong đó lại có chút ủy khuất: " Sáu tổ chức lớn, ta nhiều nhất có thể liên lạc với ba tổ chức, phần còn lại, tự các người xử lý!"
Thấy Tiêu Thu Phong ngay cả đầu cũng không quay lại, nàng tựa hồ như có chút tức giận, hét lên: " Đừng tưởng rằng cứu ta một mạng thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ta nói rồi, ta chắc chắn sẽ giết ngươi "
Nhưng phía sau chỉ còn lại quản gia và Lang Khuyển, Tiêu Thu Phong và tứ đại cao thủ Long Tổ đã sớm rời đi.
Một cước này đương nhiên đá không trúng Tiêu Thu Phong, nhưng lúc nàng chuẩn bị đá cái thứ hai, thì cửa đạp ra " Rầm … " Dạ Ưng toàn thân đầy máu bước vào, sau lưng hắn, là Túy Quỷ, giờ phút này, trong tay vẫn cầm bình rượu, thừa dịp rãnh rỗi rót vào miệng.
Quản gia trầm xuống, hắn đương nhiên biết, có thể xâm nhập vào nơi này, chắc chắn không phải người bình thường, dù hắn được xưng là vua bắn tỉa, nhưng cũng chỉ có thể đối phó một người.
" Ngươi chính là Phong Linh?" Dạ Ưng chớp mắt, lạnh giọng hỏi. Từ miệng Tiêu Thu Phong nói rằng có thể đối phó Phong Linh, hắn vẫn còn vài phần hoài nghi.
Ruth thật sự không hề khẩn trương, biểu tình nàng lạnh lùng, như ngạo tuyết băng sương, thân thể có chút động, nhưng mà là chạy đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng ngồi xuống.
" Hình như bên ngoài có rất nhiều người gọi ta như vậy " Nàng nói xong, chuyển đầu về hướng Tiêu Thu Phong, trong mắt hiện ra một loại hận ý không rõ ràng: " Ngươi muốn đối phó ta?? "
Dạ Ưng đè nén cái sát khí đại nộ trong người, nhìn người con gái ngồi bên cạnh Tiêu Thu Phong, hắn đã không thể xuống tay, trừ khi hắn nắm chắc là tất thắng, nếu không, hắn không muốn đối mặt với người con trai này.
Túy Quỷ không đi vào, ngồi lại ngoài cửa, không ngừng uống rượu, nhìn hắn có vẻ uể oải, nhưng lại trầm tĩnh vô cùng, giờ phút này, nếu Ruth muốn chạy ra ngoài, tuyệt đối là không có khả năng.
" Phong Linh tiểu thư, tôi họ Tiêu, gọi là Tiêu Thu Phong, lúc nãy do hai vị bằng hữu mời, muốn chiêm ngưỡng phương dung của cô một chút, thật không nghĩ muốn đối phó cô, bất quá, nếu cô cảm thấy chướng mắt, có thể coi như tôi chưa có đến đây"
Dâm Tặc cũng đi vào, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là cô gái đang ngồi ở ghế sa lông có vẻ đẹp chim sa cá lặn, Ruth. Nhìn ánh mắt của Dạ Ưng và Túy Quỷ, khỏi cần hỏi cũng biết, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết sát thủ.
" Oa, tiểu tử ngươi nói không sai, đúng là một phụ nữ "
Đến giờ phút này, Dâm Tặc mới chân chính tin rằng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, truyền thuyết của giới sát thủ, là một người phụ nữ, hơn nữa lại là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Ruth không nhìn Dâm Tặc, trong mắt của nàng, trước sau chỉ có ánh mắt của Tiêu Thu Phong, tựa hồ như muốn nhìn thấu tâm tư hắn.
Mỉm cười, mặc dù vẫn còn mang mặt nạ, nhưng cái loại phong tình này, cũng đủ hấp dẫn chết người, giống như một quý phụ phương tây, mang theo một sự hấp dẫn.
" Tiêu tiên sinh, anh thực sự muốn xem sao? Anh cũng biết là, những người từng nhìn thấy mặt tôi đều chỉ có một kết quả " Giọng nói của Ruth rất dễ nghe, nhưng trong đó hàm chứ sự hấp dẫn tự nhiên, giống như là khi đã nhìn thấy đùi của một phụ nữ xinh đẹp, rất hy vọng có thể nhìn bộ ngực của nàng một chút.
Nhìn ba người trước mặt một chút, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: " Bọn họ là bằng hữu của tôi, tôi không muốn làm bọn họ thất vọng"
Ruth không nói gì, tay từ từ đưa lên mặt, chậm rãi gỡ mặt nạ xuống, cái miệng nhỏ nhắn kết hợp với cặp môi đỏ mộng tạo thành một cái khí chất lạnh như bặng, cùng với hai mắt linh động, chỉ một cái nhìn đã có thể khiến cho đàn ông say mê trong đó quên cả lối về.
Bên tai truyền đến tiếng rên không cầm lòng được của Dâm Tặc, một ưu vật xinh đẹp vô cùng. Nếu nói người này chính là Phong Linh, sát thủ bài danh thứ ba thế giới, thật khó mà tin được.
Dạ Ưng cũng bước lên nói: " Phong Linh tiểu thư, nếu như giờ phút này ngươi nguyện ý rời HongKong, chúng ta sẽ chừa một đường lui cho ngươi"
Tuy không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn, nên cũng chỉ có thể giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất, Phong Linh mặc dù giết người vô số trên thế giới, nhưng lại chưa từng đụng chạm đến Long Tổ, người như vậy, không nên để làm kẻ địch. Mặt khác, cho dù nàng đã bị bao vây, nhưng ai biết trước được, một khi ra tay, nàng có chết hay không?
Còn nữa, nếu để nàng chạy thoát, thì khỏi cần phải nói, cuộc sống của họ chắc chắn sẽ không có một ngày yên ổn, lúc nào cũng phải đề phòng, có sát thủ dò xét khắp nơi, không ai muốn sống một cuộc sống như vậy.
Ruth không trả lời, chỉ nhìn vào mắt Tiêu Thu Phong.
" Ai mướn cô đến đây" Tiêu Thu Phong nói, cũng là lời của ba người kia, đương nhiên bọn chúng cũng biết, là một sát thủ, sẽ không có khả năng bán đứng người thuê, như vậy sẽ không còn một chút uy tín, trở thành trò cười cho mọi người, cho nên, đám người Dạ Ưng cũng chỉ nghĩ chứ không dám hỏi, nhưng thật không ngờ, Tiêu Thu Phong đã hỏi ra.
Nhưng mà, điều làm bọn họ bất ngờ hơn là, Ruth không do dự móc từ trong áo ngực ra một tín vật màu xanh biếc, nói: " Trừ Đồ Thần chúng tôi, sáu tổ chức lớn của thế giới cũng nhận được cái tín vật này, cùng chi phí năm triệu USD, chỉ muốn chúng tôi đến HongKong chơi một chuyến, nghe nói là làm ăn gì đó, ngoài ra tôi cũng không thu được mục tiêu"
Tiêu Thu Phong cầm lấy cái tín vật này, nhìn chăm chú trong ba giây, chợt … trong đầu hắn vang lên tiếng cảnh báo … món đồ này, hắn đã từng thấy qua.
" Chạy, nơi này có thuốc nổ" Sắc mặt Tiêu Thu Phong đại biến, không hề suy nghĩ, quát to một tiếng, kéo tay Ruth, trong nháy mắt lao ra ngoài đại sảnh.
Đám người Dạ Ưng tuy không có loại cảm ứng này, nhưng, thà tin là có còn hơn là không, cái sự tình như vậy thì an toàn là trên hết.
Nhưng khi bốn người vào ra khỏi cửa, Ruth đã không nhịn được mà cười rộ lên.
" Tiêu tiên sinh, anh khẩn trương quá vậy, tuy tôi rất muốn giết anh, nhưng lúc nãy, cũng chỉ là nói đùa thôi, nơi này căn bản là không có cài thuốc nổ"
Chỉ là … lúc nàng còn đang cười, trong nháy mắt, sau lưng bọn họ, truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, lúc nàng nói cái câu " không cài thuốc nổ" thì cái tầng hai trong phút chốc đã thành tro bụi.
Bàn tay bị Tiêu Thu Phong nắm giờ đã đầy mồ hôi lạnh.
Từ trong khói bụi, hai thân ảnh cũng liêu xiêu bước ra, là Quản gia và Lang Khuyển, nếu không phải nhìn thấy tiểu thư bị người khác kéo đi, bọn họ đuổi theo, thì giờ… chắc đã thành người thiên cổ.
Vẻ mặt đầy phẫn nộ, Ruth biết, nàng đã bị người khác lợi dụng, nếu không phải người con trai này tỉnh táo, chắc chắn nàng sẽ hy sinh như một quân cờ.
" Khốn kiếp, ta sẽ không tha cho bọn họ …"
Ba người của Long Tổ, cũng đã tràn đầy mồ hôi lạnh, bọn họ thật không ngờ, đường đường là Phong Linh, cũng chỉ là một quân cờ, nếu vừa rồi mà chậm một chút, bọn họ cho dù không chết cũng sẽ thành phế nhân.
" Xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên đằng sau truyền lại tiếng bước chân, Phi Kiếm đang đi lại nơi này, nhìn đống đổ nát kia mà phải há hốc mồm.
" Là ngươi …. " Khi hắn nhìn thấy Tiêu Thu Phong, vẻ mặt lộ rõ sự sửng sốt, xuất hiện loại khí tức âm trầm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tiêu Thu Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn một lần, cũng không để ý nhiều, giờ phút này hắn đang lo về chuyện khác, thực lực của kẻ đứng sau này, đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, tùy tiện xuất ra vài chục triệu USD để chi tiêu, mục đích là muốn dồn hắn vào con đường chết.
Hắn không hỏi, vì hắn biết, Phong Linh sẽ nói cho hắn biết, nhưng mà … những manh mối này, vĩnh viễn sẽ không thể tìm thấy kẻ đứng sau, cho nên hắn không muốn tốn nước bọt.
" Ngươi đi đi, nơi này rất nguy hiểm, nếu có thể, quay trở lại bảo vệ người của ngươi đi. Ta không hy vọng bọn họ sẽ xuất hiện tại sân vận động đêm nay"
Phong Linh cũng là một người có đầu óc, có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói, điểm này, mọi người đều có thể cảm nhận được.
Phong Linh nhìn bóng lưng của Tiêu Thu Phong, miệng nhỏ mở ra, nhưng trong đó lại có chút ủy khuất: " Sáu tổ chức lớn, ta nhiều nhất có thể liên lạc với ba tổ chức, phần còn lại, tự các người xử lý!"
Thấy Tiêu Thu Phong ngay cả đầu cũng không quay lại, nàng tựa hồ như có chút tức giận, hét lên: " Đừng tưởng rằng cứu ta một mạng thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ta nói rồi, ta chắc chắn sẽ giết ngươi "
Nhưng phía sau chỉ còn lại quản gia và Lang Khuyển, Tiêu Thu Phong và tứ đại cao thủ Long Tổ đã sớm rời đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Một cước này đương nhiên đá không trúng Tiêu Thu Phong, nhưng lúc nàng chuẩn bị đá cái thứ hai, thì cửa đạp ra " Rầm … " Dạ Ưng toàn thân đầy máu bước vào, sau lưng hắn, là Túy Quỷ, giờ phút này, trong tay vẫn cầm bình rượu, thừa dịp rãnh rỗi rót vào miệng.
Quản gia trầm xuống, hắn đương nhiên biết, có thể xâm nhập vào nơi này, chắc chắn không phải người bình thường, dù hắn được xưng là vua bắn tỉa, nhưng cũng chỉ có thể đối phó một người.
" Ngươi chính là Phong Linh?" Dạ Ưng chớp mắt, lạnh giọng hỏi. Từ miệng Tiêu Thu Phong nói rằng có thể đối phó Phong Linh, hắn vẫn còn vài phần hoài nghi.
Ruth thật sự không hề khẩn trương, biểu tình nàng lạnh lùng, như ngạo tuyết băng sương, thân thể có chút động, nhưng mà là chạy đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng ngồi xuống.
" Hình như bên ngoài có rất nhiều người gọi ta như vậy " Nàng nói xong, chuyển đầu về hướng Tiêu Thu Phong, trong mắt hiện ra một loại hận ý không rõ ràng: " Ngươi muốn đối phó ta?? "
Dạ Ưng đè nén cái sát khí đại nộ trong người, nhìn người con gái ngồi bên cạnh Tiêu Thu Phong, hắn đã không thể xuống tay, trừ khi hắn nắm chắc là tất thắng, nếu không, hắn không muốn đối mặt với người con trai này.
Túy Quỷ không đi vào, ngồi lại ngoài cửa, không ngừng uống rượu, nhìn hắn có vẻ uể oải, nhưng lại trầm tĩnh vô cùng, giờ phút này, nếu Ruth muốn chạy ra ngoài, tuyệt đối là không có khả năng.
" Phong Linh tiểu thư, tôi họ Tiêu, gọi là Tiêu Thu Phong, lúc nãy do hai vị bằng hữu mời, muốn chiêm ngưỡng phương dung của cô một chút, thật không nghĩ muốn đối phó cô, bất quá, nếu cô cảm thấy chướng mắt, có thể coi như tôi chưa có đến đây"
Dâm Tặc cũng đi vào, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là cô gái đang ngồi ở ghế sa lông có vẻ đẹp chim sa cá lặn, Ruth. Nhìn ánh mắt của Dạ Ưng và Túy Quỷ, khỏi cần hỏi cũng biết, đây chính là nhân vật trong truyền thuyết sát thủ.
" Oa, tiểu tử ngươi nói không sai, đúng là một phụ nữ "
Đến giờ phút này, Dâm Tặc mới chân chính tin rằng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, truyền thuyết của giới sát thủ, là một người phụ nữ, hơn nữa lại là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Ruth không nhìn Dâm Tặc, trong mắt của nàng, trước sau chỉ có ánh mắt của Tiêu Thu Phong, tựa hồ như muốn nhìn thấu tâm tư hắn.
Mỉm cười, mặc dù vẫn còn mang mặt nạ, nhưng cái loại phong tình này, cũng đủ hấp dẫn chết người, giống như một quý phụ phương tây, mang theo một sự hấp dẫn.
" Tiêu tiên sinh, anh thực sự muốn xem sao? Anh cũng biết là, những người từng nhìn thấy mặt tôi đều chỉ có một kết quả " Giọng nói của Ruth rất dễ nghe, nhưng trong đó hàm chứ sự hấp dẫn tự nhiên, giống như là khi đã nhìn thấy đùi của một phụ nữ xinh đẹp, rất hy vọng có thể nhìn bộ ngực của nàng một chút.
Nhìn ba người trước mặt một chút, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: " Bọn họ là bằng hữu của tôi, tôi không muốn làm bọn họ thất vọng"
Ruth không nói gì, tay từ từ đưa lên mặt, chậm rãi gỡ mặt nạ xuống, cái miệng nhỏ nhắn kết hợp với cặp môi đỏ mộng tạo thành một cái khí chất lạnh như bặng, cùng với hai mắt linh động, chỉ một cái nhìn đã có thể khiến cho đàn ông say mê trong đó quên cả lối về.
Bên tai truyền đến tiếng rên không cầm lòng được của Dâm Tặc, một ưu vật xinh đẹp vô cùng. Nếu nói người này chính là Phong Linh, sát thủ bài danh thứ ba thế giới, thật khó mà tin được.
Dạ Ưng cũng bước lên nói: " Phong Linh tiểu thư, nếu như giờ phút này ngươi nguyện ý rời HongKong, chúng ta sẽ chừa một đường lui cho ngươi"
Tuy không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn, nên cũng chỉ có thể giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất, Phong Linh mặc dù giết người vô số trên thế giới, nhưng lại chưa từng đụng chạm đến Long Tổ, người như vậy, không nên để làm kẻ địch. Mặt khác, cho dù nàng đã bị bao vây, nhưng ai biết trước được, một khi ra tay, nàng có chết hay không?
Còn nữa, nếu để nàng chạy thoát, thì khỏi cần phải nói, cuộc sống của họ chắc chắn sẽ không có một ngày yên ổn, lúc nào cũng phải đề phòng, có sát thủ dò xét khắp nơi, không ai muốn sống một cuộc sống như vậy.
Ruth không trả lời, chỉ nhìn vào mắt Tiêu Thu Phong.
" Ai mướn cô đến đây" Tiêu Thu Phong nói, cũng là lời của ba người kia, đương nhiên bọn chúng cũng biết, là một sát thủ, sẽ không có khả năng bán đứng người thuê, như vậy sẽ không còn một chút uy tín, trở thành trò cười cho mọi người, cho nên, đám người Dạ Ưng cũng chỉ nghĩ chứ không dám hỏi, nhưng thật không ngờ, Tiêu Thu Phong đã hỏi ra.
Nhưng mà, điều làm bọn họ bất ngờ hơn là, Ruth không do dự móc từ trong áo ngực ra một tín vật màu xanh biếc, nói: " Trừ Đồ Thần chúng tôi, sáu tổ chức lớn của thế giới cũng nhận được cái tín vật này, cùng chi phí năm triệu USD, chỉ muốn chúng tôi đến HongKong chơi một chuyến, nghe nói là làm ăn gì đó, ngoài ra tôi cũng không thu được mục tiêu"
Tiêu Thu Phong cầm lấy cái tín vật này, nhìn chăm chú trong ba giây, chợt … trong đầu hắn vang lên tiếng cảnh báo … món đồ này, hắn đã từng thấy qua.
" Chạy, nơi này có thuốc nổ" Sắc mặt Tiêu Thu Phong đại biến, không hề suy nghĩ, quát to một tiếng, kéo tay Ruth, trong nháy mắt lao ra ngoài đại sảnh.
Đám người Dạ Ưng tuy không có loại cảm ứng này, nhưng, thà tin là có còn hơn là không, cái sự tình như vậy thì an toàn là trên hết.
Nhưng khi bốn người vào ra khỏi cửa, Ruth đã không nhịn được mà cười rộ lên.
" Tiêu tiên sinh, anh khẩn trương quá vậy, tuy tôi rất muốn giết anh, nhưng lúc nãy, cũng chỉ là nói đùa thôi, nơi này căn bản là không có cài thuốc nổ"
Chỉ là … lúc nàng còn đang cười, trong nháy mắt, sau lưng bọn họ, truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, lúc nàng nói cái câu " không cài thuốc nổ" thì cái tầng hai trong phút chốc đã thành tro bụi.
Bàn tay bị Tiêu Thu Phong nắm giờ đã đầy mồ hôi lạnh.
Từ trong khói bụi, hai thân ảnh cũng liêu xiêu bước ra, là Quản gia và Lang Khuyển, nếu không phải nhìn thấy tiểu thư bị người khác kéo đi, bọn họ đuổi theo, thì giờ… chắc đã thành người thiên cổ.
Vẻ mặt đầy phẫn nộ, Ruth biết, nàng đã bị người khác lợi dụng, nếu không phải người con trai này tỉnh táo, chắc chắn nàng sẽ hy sinh như một quân cờ.
" Khốn kiếp, ta sẽ không tha cho bọn họ …"
Ba người của Long Tổ, cũng đã tràn đầy mồ hôi lạnh, bọn họ thật không ngờ, đường đường là Phong Linh, cũng chỉ là một quân cờ, nếu vừa rồi mà chậm một chút, bọn họ cho dù không chết cũng sẽ thành phế nhân.
" Xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên đằng sau truyền lại tiếng bước chân, Phi Kiếm đang đi lại nơi này, nhìn đống đổ nát kia mà phải há hốc mồm.
" Là ngươi …. " Khi hắn nhìn thấy Tiêu Thu Phong, vẻ mặt lộ rõ sự sửng sốt, xuất hiện loại khí tức âm trầm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tiêu Thu Phong chỉ liếc mắt nhìn hắn một lần, cũng không để ý nhiều, giờ phút này hắn đang lo về chuyện khác, thực lực của kẻ đứng sau này, đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn, tùy tiện xuất ra vài chục triệu USD để chi tiêu, mục đích là muốn dồn hắn vào con đường chết.
Hắn không hỏi, vì hắn biết, Phong Linh sẽ nói cho hắn biết, nhưng mà … những manh mối này, vĩnh viễn sẽ không thể tìm thấy kẻ đứng sau, cho nên hắn không muốn tốn nước bọt.
" Ngươi đi đi, nơi này rất nguy hiểm, nếu có thể, quay trở lại bảo vệ người của ngươi đi. Ta không hy vọng bọn họ sẽ xuất hiện tại sân vận động đêm nay"
Phong Linh cũng là một người có đầu óc, có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói, điểm này, mọi người đều có thể cảm nhận được.
Phong Linh nhìn bóng lưng của Tiêu Thu Phong, miệng nhỏ mở ra, nhưng trong đó lại có chút ủy khuất: " Sáu tổ chức lớn, ta nhiều nhất có thể liên lạc với ba tổ chức, phần còn lại, tự các người xử lý!"
Thấy Tiêu Thu Phong ngay cả đầu cũng không quay lại, nàng tựa hồ như có chút tức giận, hét lên: " Đừng tưởng rằng cứu ta một mạng thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ta nói rồi, ta chắc chắn sẽ giết ngươi "
Nhưng phía sau chỉ còn lại quản gia và Lang Khuyển, Tiêu Thu Phong và tứ đại cao thủ Long Tổ đã sớm rời đi.