<!-- --> Bang chủ Trần Thông Lộ của Phi Mã, tính đến nay đã được năm mươi ba tuổi.
Từ năm lên mười, hắn đã lặn lộn tại HongKong, từ một thằng lưu manh đầu đường xó chợ, mãi cho đến khi trở thành lão đại của một nửa giang sơn HongKong, hắn đã trải qua rất nhiều lần chém giết, cũng có thể xếp vào thành một loại truyền thuyết.
Trong ba bang phái lớn nhất HongKong, hắn luôn cho rằng chỉ hắn mới có đủ quyền thống trị HongKong, bởi vì Thanh Trúc và Hồng Đường mặc dù là do người địa phương thành lập, nhưng mặt sau, ít nhiều gì cũng có tạp chủng lọt vào, mà theo lý giải của hắn thì cái này là dòng máu không chính thống.
Hắn có thể phát triển đến hôm nay, thủ đoạn dĩ nhiên cũng là một trong những bí quyết thành công, quan trọng nhất là có một luồng tài chính khổng lồ viện trợ, cho nên đối với Phó gia, hắn luôn có cảm giác là phải trả ân.
Lưu manh cả đời, trong hắn cũng hiểu được, đám thương nhân kia, có một số chỗ, so với đám lưu manh của hắn, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, nói một cách khác là, chúng đều cùng một loại người, cho nên những lúc hắn đối mặt với lão gia tử của Phó gia cũng không có chút tự ti, ngược lại đôi khi còn cảm thấy… con mẹ nó mình còn là người tốt.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, phá vỡ sự thưởng thụ của hắn, người này là một cô gái trẻ, bước vào nhưng không dừng lại, vì người đàn ông kia chính là Trần Thông Lộ, phải "hầu hạ" hắn cho thật tốt, nếu không thì cả nhà của nàng ngày mai sẽ không thấy được ánh mặt trời.
Nàng có chút hối hận, bản thân vốn là một người tốt, ngoan hiền này nọ, lúc thi tốt nghiệp xong, chỉ là muốn đi xả stress một chút, nhưng không ngờ bị Trần Thông Lộ nhìn trúng, rồi hạ xuân dược… nhớ lại những đoạn hồi ức trong đầu, nàng căn bản đã không có lựa chọn. Đối với tên trời đánh này, nàng không có lực phản kháng.
Thật ra thì… cũng có người phản kháng rồi, nàng tận mắt nhìn thấy, một cô gái xinh đẹp kia, đã bị hơn ba mươi thằng to con thay phiên nhau "chơi" một ngày một đêm, sau đó thì chặt đứt hai chân nàng. Cô gái đó bây giờ vẫn còn sống, và làm một biểu tưởng thay lời cho Trần Thông Lộ, gửi đến những kẻ không biết nghe lời một hậu quả.
"Đại ca, lão gia này đưa thiếp đến, nói là muốn mời anh đi tham gia công chứng đại hội".
"Đút vào con mẹ nó đi…" Trần Thông Lộ trên mặt hiện ra rõ sự vội vã, hai tay nắm lấy đầu cô gái, đặt xuống… rồi… một đạp đá văng cô gái ra, mắng: "Cút con mẹ chúng mày hết!"
Một người khác đã đi vào, lôi cô gái ra, kết quả của tất cả những đứa con gái bị chơi đùa chỉ có một, là… "hấp diêm" hội đồng.
Trần Thông Lộ kéo quần lên, chẳng buồn nhìn qua thiếp, hỏi: "Có những ai?"
Mã tử lập tức tiến lên báo cáo: "Theo tin tức dò xét, Thanh Trúc và Hồng Đường tựa hồ như dều tham gia, bọn họ muốn lão gia tử chủ trì công đạo, muốn chúng ta trả lại Cửu Long Tam Điều Nhai".
"ĐM, muốn ông mày trả lại là như thế nào, có bản lãnh thì đến cướp lại. Ông mày cũng đếch rảnh, không đi".
Trần Thông Lộ không hề có một chút gì gọi là nể mặt, theo định lý của hắn, ai mạnh kẻ đó làm lão đại. Cái hắc bang liên minh này, sớm nên đi ăn *** hết đi, đừng tưởng lôi ra một lão già là có thể khiến hắn sợ hãi. Trong tay hắn có người, lại có súng, sao phải sợ một con gà? Lúc này, một tên khác bước vào: "Bang chủ, lúc này, người nên đi" Cửa chậm ra mở ra, một dáng người gầy nhỏ, so với bộ dạng lưu manh thật không giống chút nào.
Người này khoảng ba bốn chục tuổi, cũng có thể coi là trẻ, nhưng ở Phi Mã, có thể xem là dưới một người trên vạn người, bởi vì, hắn là người mà Trần Thông Lộ tín nhiệm nhất.
Không ai biết, hắn từng là quản lý của một công ti mậu dịch, nhưng lại bị tiểu thương hãm hại, trở nên trắng tay. Trong lúc đói khổ nhất, hắn đã gặp được Trần Thông Lộ, thay mặt hắn làm "phi-lê" cả nhà tên hại hắn, còn bản thân hắn, đã không cần lựa chọn mà trở thành một thành viên của Phi Mã.
Tên của hắn, cũng không có nhiều người biết, tất cả chỉ gọi bằng sư gia, có nhiều lúc, bản thân Trần Thông Lộ cũng gọi như thế.
"Bang chủ, người không phải là luôn tìm kiếm một cơ hội chiếm giữ cả HongKong sao? Đây là cơ hội tốt nhất, với thực lực của chúng ta, chỉ cần bố trí thuộc hạ một chút, những tên này muốn chạy cũng không thoát".
Trần Thông Lộ đắc ý cười, vỗ vai sư gia nói: "Vẫn là chỉ có sư gia là sáng suốt. Được, vậy chúng ta sẽ đi "chơi" với bọn nó".
Hùng bá cả HongKong, đây là mục tiêu của đời hắn.
Khi mọi người rời đi, hắn gọi điện thoại cho Phó gia, cái đại sự như vậy, hắn cũng muốn nghe ý kiến của lão già Phó gia, bởi vì mối quan hệ thân thiết của hai người.
"Tiêu Thu Phong? Là người nào?" Buông điện thoại ra, Trần Thông Lộ có chút ngạc nhiên, lão già của Phó gia đã đáp ứng viện trợ cho hắn, tiền bạc lẫn súng đạn, nhưng kèm theo một điều kiện: Làm cho người tên là Tiêu Thu Phong biến mất!
Giết một người, không phải là chuyện gì to tát, điều kiện hậu đãi như vậy, hắn không tìm ra lý do từ chối.
Bạch đạo có pháp luật, hắc đạo cũng có pháp quy, hơn nữa mọi người đều có quan hệ cộng sinh, nếu có kẻ phạm quy, sẽ lập tức bị quần công đến chết. Nhưng với một người đã có lực lượng quá khủng bố, thì cái loại pháp quy này, chẳng qua cũng chỉ như trang sức.
HongKong tuy nhỏ nhưng cũng có hơn mười bang phái lớn, giờ đây tụ hợp về một chỗ. Mỗi lần họp là bao hàm luôn cả sự phân phối lợi ích, nên chưa ai dám coi thường.
Thanh Trúc là lão đại của Thanh Ngọc Đường, còn lão đại của Hồng Đường là Đao Bả Tử, ngoài ra còn có Thập Tam Muội nổi danh Miếu Nhai, cũng đã đến đông đủ, chừng này chắc đã đủ mặt.
Lão gia tử đã từng rất huy hoàng, nhưng năm tháng không buông tha lão. Lão đã già, nên chỉ được đám hậu bối tôn kính và hoài niệm. Nếu nói về thực lực bản thân, thì lão cái gì cũng không có.
Giờ phút này, lão đang ngồi ở ghế đầu tiên, nhìn xuống mười mấy lão đại của các bang hội, có cảm giác như lực bất tòng tâm, giống như đang ngồi ở long ỷ, nhưng không khống chế được lực lượng quần thần. Tất cả đều là giả.
Cho dù là giả, nhưng lão vẫn phải tiếp nhận. Bởi vì ngoài biểu hiện của mình, lão không có gì cả.
"Trần Bát chết tiệt, lão gia họp mặt, hắn cũng dám đến muộn" Đao Bả Tử là người đầu tiên mở miệng, chấm dứt tất cả lời thì thầm của mọi người. Kỳ thật cuộc họp này giống như là đấu lực vậy, kẻ nào mạnh thì có quyền lớn tiếng.
Đao Bả Tử thống lĩnh Hồng Đường, là bang phái có lịch sử lâu đời nhất tại HongKong, nhân số rất đông, cho nên có thể cùng Trần Thông Lộ tranh đấu vị trí đầu. Lần họp này, cũng là do một tay hắn sắp xếp.
Trần Bát là cái tên mà năm đó Trần Thông Lộ dùng để ra đời, xét ra thì hắn cũng chỉ là vãn bối của Đao Bả Tử, nhưng dựa trên thế lực hiện tại, hắn đã không xem Đao Bả Tử ra gì. Bước chân ra giang hồ, chỉ xét lực thực, không tính lớn nhỏ.
"Trần bang chủ bận rất nhiều việc, có khả năng không đến, thông báo trước là đã rất nể mặt rồi. Đao Bả Tử không cần phải làm to chuyện lên" Lời này là từ một con chó của Trần Thông Lộ, chủ nhân đã như thế thì bọn chúng cũng không cần khách khí.
Thập Tam Muội thật ra đã không còn trẻ nữa, bất quá lúc còn trẻ, quả thật cũng có chút nhan sắc, nhưng nhiều năm lăn lộn trong chốn bùn lầy này, cho dù là thần tiên, thì dung nhan cũng phải suy thoái, giờ phút này nhìn nàng, có thể gọi là Thập Tam thẩm thẩm, hoặc gọi là Thập Tam lão lão cũng không vấn đề.
Nàng là một phụ nữ, tâm kế không nhiều, cũng không có loại hùng tâm tráng chi của đàn ông, thầm nghĩ bản thâm một mẫu ba phân điền, đủ nuôi số các anh em thuộc hạ rồi, cái loại phân tranh này, nàng không muốn tham gia.
Nhưng hắc đạo cũng có quy củ, nhất định phải tuân theo.
"Tiểu bá vương, câm miệng lại cho tao. Mày không có tư cách nói chuyện ở đây" Trong lòng người nói gì, thì ai cũng biết, chỉ là nếu không muốn đối đầu với Trần Thông Lộ, thì phải gia nhập vào hàng ngũ của Đao Bả Tử, không có chuyện lựa chọn.
Thanh Trúc, bang chủ Thanh Ngọc Đường cũng rất khinh thường nói: "Chủ ra sao thì chó như thế, nhìn nó đi, dạy dỗ như con c.., tốt nhất là phải quản chặt con chó điên này lại, đừng để nó tùy tiện cắn người".
Ba bang phái hắc bang lớn, đã hình thành một liên minh ăn ý, trong lòng họ cũng rõ ràng một điều, nếu lấy lực lượng cá nhân ra, thì không cách nào đối kháng với Trần Thông Lộ.
Những tiếng bước chân, rất là kiêu ngạo truyền đến, Trần Thông Lộ đã đến, hắn khoác một cái áo choàng thật dài, mái tóc được chải gọn gàng, đeo kính đen, thật là có phong thái của một lão đại hắc bang, nếu không phải nhiệt độ nơi này đang tăng cao, thì phỏng chừng đã có người vỗ tay chào mừng.
"Nương nương khang, chó của Trần Thông Lộ tao, không đến phiên mày dạy dỗ. Nếu có bản lãnh, mày cứ chém chết mẹ nó đi, tao cũng không tính tiền phí an táng với mày đâu".
Quả nhiên rất tàn nhẫn, để cho Thanh Ngọc Đường và Tiểu Bá Vương cắn xé lẫn nhau, còn hắn thì hưởng lợi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lão gia tử đã ho khan hai tiếng, mọi người bừng tỉnh, giờ mới chú ý đến sự tồn tại của lão.
"Tốt, Trần bang chủ đã đến. Công chứng hội bắt đầu, hy vọng mọi người có thể để ân oán sang một bên, không nên ảnh hưởng đến đoàn kết. Bang phái chúng ta ở HongKong, đều là người một nhà".
Không ai nói gì. Chỉ có Trần Thông Lộ vẫn chưa ngồi vào chổ của hắn, sai một kẻ thuộc hạ mang cái ghế đến đối diện lão gia tử, cởi áo choàng ra, ngồi xuống, hơn nữa còn gác chân lên bàn.
Hai tay đan lại với nhau, nói: "Tốt, mọi người có ý kiến gì, cứ việc nói ra cho sướng miệng, Trần Thông Lộ ta, nhất định sảng khoái tiếp nhận, sẽ không làm mọi người thất vọng".
Nói thì rất khách khí, nhưng những người ngồi trên bàn ai cũng biến sắc.
Bang chủ Trần Thông Lộ của Phi Mã, tính đến nay đã được năm mươi ba tuổi.
Từ năm lên mười, hắn đã lặn lộn tại HongKong, từ một thằng lưu manh đầu đường xó chợ, mãi cho đến khi trở thành lão đại của một nửa giang sơn HongKong, hắn đã trải qua rất nhiều lần chém giết, cũng có thể xếp vào thành một loại truyền thuyết.
Trong ba bang phái lớn nhất HongKong, hắn luôn cho rằng chỉ hắn mới có đủ quyền thống trị HongKong, bởi vì Thanh Trúc và Hồng Đường mặc dù là do người địa phương thành lập, nhưng mặt sau, ít nhiều gì cũng có tạp chủng lọt vào, mà theo lý giải của hắn thì cái này là dòng máu không chính thống.
Hắn có thể phát triển đến hôm nay, thủ đoạn dĩ nhiên cũng là một trong những bí quyết thành công, quan trọng nhất là có một luồng tài chính khổng lồ viện trợ, cho nên đối với Phó gia, hắn luôn có cảm giác là phải trả ân.
Lưu manh cả đời, trong hắn cũng hiểu được, đám thương nhân kia, có một số chỗ, so với đám lưu manh của hắn, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, nói một cách khác là, chúng đều cùng một loại người, cho nên những lúc hắn đối mặt với lão gia tử của Phó gia cũng không có chút tự ti, ngược lại đôi khi còn cảm thấy… con mẹ nó mình còn là người tốt.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, phá vỡ sự thưởng thụ của hắn, người này là một cô gái trẻ, bước vào nhưng không dừng lại, vì người đàn ông kia chính là Trần Thông Lộ, phải "hầu hạ" hắn cho thật tốt, nếu không thì cả nhà của nàng ngày mai sẽ không thấy được ánh mặt trời.
Nàng có chút hối hận, bản thân vốn là một người tốt, ngoan hiền này nọ, lúc thi tốt nghiệp xong, chỉ là muốn đi xả stress một chút, nhưng không ngờ bị Trần Thông Lộ nhìn trúng, rồi hạ xuân dược… nhớ lại những đoạn hồi ức trong đầu, nàng căn bản đã không có lựa chọn. Đối với tên trời đánh này, nàng không có lực phản kháng.
Thật ra thì… cũng có người phản kháng rồi, nàng tận mắt nhìn thấy, một cô gái xinh đẹp kia, đã bị hơn ba mươi thằng to con thay phiên nhau "chơi" một ngày một đêm, sau đó thì chặt đứt hai chân nàng. Cô gái đó bây giờ vẫn còn sống, và làm một biểu tưởng thay lời cho Trần Thông Lộ, gửi đến những kẻ không biết nghe lời một hậu quả.
"Đại ca, lão gia này đưa thiếp đến, nói là muốn mời anh đi tham gia công chứng đại hội".
"Đút vào con mẹ nó đi…" Trần Thông Lộ trên mặt hiện ra rõ sự vội vã, hai tay nắm lấy đầu cô gái, đặt xuống… rồi… một đạp đá văng cô gái ra, mắng: "Cút con mẹ chúng mày hết!"
Một người khác đã đi vào, lôi cô gái ra, kết quả của tất cả những đứa con gái bị chơi đùa chỉ có một, là… "hấp diêm" hội đồng.
Trần Thông Lộ kéo quần lên, chẳng buồn nhìn qua thiếp, hỏi: "Có những ai?"
Mã tử lập tức tiến lên báo cáo: "Theo tin tức dò xét, Thanh Trúc và Hồng Đường tựa hồ như dều tham gia, bọn họ muốn lão gia tử chủ trì công đạo, muốn chúng ta trả lại Cửu Long Tam Điều Nhai".
"ĐM, muốn ông mày trả lại là như thế nào, có bản lãnh thì đến cướp lại. Ông mày cũng đếch rảnh, không đi".
Trần Thông Lộ không hề có một chút gì gọi là nể mặt, theo định lý của hắn, ai mạnh kẻ đó làm lão đại. Cái hắc bang liên minh này, sớm nên đi ăn hết đi, đừng tưởng lôi ra một lão già là có thể khiến hắn sợ hãi. Trong tay hắn có người, lại có súng, sao phải sợ một con gà? Lúc này, một tên khác bước vào: "Bang chủ, lúc này, người nên đi" Cửa chậm ra mở ra, một dáng người gầy nhỏ, so với bộ dạng lưu manh thật không giống chút nào.
Người này khoảng ba bốn chục tuổi, cũng có thể coi là trẻ, nhưng ở Phi Mã, có thể xem là dưới một người trên vạn người, bởi vì, hắn là người mà Trần Thông Lộ tín nhiệm nhất.
Không ai biết, hắn từng là quản lý của một công ti mậu dịch, nhưng lại bị tiểu thương hãm hại, trở nên trắng tay. Trong lúc đói khổ nhất, hắn đã gặp được Trần Thông Lộ, thay mặt hắn làm "phi-lê" cả nhà tên hại hắn, còn bản thân hắn, đã không cần lựa chọn mà trở thành một thành viên của Phi Mã.
Tên của hắn, cũng không có nhiều người biết, tất cả chỉ gọi bằng sư gia, có nhiều lúc, bản thân Trần Thông Lộ cũng gọi như thế.
"Bang chủ, người không phải là luôn tìm kiếm một cơ hội chiếm giữ cả HongKong sao? Đây là cơ hội tốt nhất, với thực lực của chúng ta, chỉ cần bố trí thuộc hạ một chút, những tên này muốn chạy cũng không thoát".
Trần Thông Lộ đắc ý cười, vỗ vai sư gia nói: "Vẫn là chỉ có sư gia là sáng suốt. Được, vậy chúng ta sẽ đi "chơi" với bọn nó".
Hùng bá cả HongKong, đây là mục tiêu của đời hắn.
Khi mọi người rời đi, hắn gọi điện thoại cho Phó gia, cái đại sự như vậy, hắn cũng muốn nghe ý kiến của lão già Phó gia, bởi vì mối quan hệ thân thiết của hai người.
"Tiêu Thu Phong? Là người nào?" Buông điện thoại ra, Trần Thông Lộ có chút ngạc nhiên, lão già của Phó gia đã đáp ứng viện trợ cho hắn, tiền bạc lẫn súng đạn, nhưng kèm theo một điều kiện: Làm cho người tên là Tiêu Thu Phong biến mất!
Giết một người, không phải là chuyện gì to tát, điều kiện hậu đãi như vậy, hắn không tìm ra lý do từ chối.
Bạch đạo có pháp luật, hắc đạo cũng có pháp quy, hơn nữa mọi người đều có quan hệ cộng sinh, nếu có kẻ phạm quy, sẽ lập tức bị quần công đến chết. Nhưng với một người đã có lực lượng quá khủng bố, thì cái loại pháp quy này, chẳng qua cũng chỉ như trang sức.
HongKong tuy nhỏ nhưng cũng có hơn mười bang phái lớn, giờ đây tụ hợp về một chỗ. Mỗi lần họp là bao hàm luôn cả sự phân phối lợi ích, nên chưa ai dám coi thường.
Thanh Trúc là lão đại của Thanh Ngọc Đường, còn lão đại của Hồng Đường là Đao Bả Tử, ngoài ra còn có Thập Tam Muội nổi danh Miếu Nhai, cũng đã đến đông đủ, chừng này chắc đã đủ mặt.
Lão gia tử đã từng rất huy hoàng, nhưng năm tháng không buông tha lão. Lão đã già, nên chỉ được đám hậu bối tôn kính và hoài niệm. Nếu nói về thực lực bản thân, thì lão cái gì cũng không có.
Giờ phút này, lão đang ngồi ở ghế đầu tiên, nhìn xuống mười mấy lão đại của các bang hội, có cảm giác như lực bất tòng tâm, giống như đang ngồi ở long ỷ, nhưng không khống chế được lực lượng quần thần. Tất cả đều là giả.
Cho dù là giả, nhưng lão vẫn phải tiếp nhận. Bởi vì ngoài biểu hiện của mình, lão không có gì cả.
"Trần Bát chết tiệt, lão gia họp mặt, hắn cũng dám đến muộn" Đao Bả Tử là người đầu tiên mở miệng, chấm dứt tất cả lời thì thầm của mọi người. Kỳ thật cuộc họp này giống như là đấu lực vậy, kẻ nào mạnh thì có quyền lớn tiếng.
Đao Bả Tử thống lĩnh Hồng Đường, là bang phái có lịch sử lâu đời nhất tại HongKong, nhân số rất đông, cho nên có thể cùng Trần Thông Lộ tranh đấu vị trí đầu. Lần họp này, cũng là do một tay hắn sắp xếp.
Trần Bát là cái tên mà năm đó Trần Thông Lộ dùng để ra đời, xét ra thì hắn cũng chỉ là vãn bối của Đao Bả Tử, nhưng dựa trên thế lực hiện tại, hắn đã không xem Đao Bả Tử ra gì. Bước chân ra giang hồ, chỉ xét lực thực, không tính lớn nhỏ.
"Trần bang chủ bận rất nhiều việc, có khả năng không đến, thông báo trước là đã rất nể mặt rồi. Đao Bả Tử không cần phải làm to chuyện lên" Lời này là từ một con chó của Trần Thông Lộ, chủ nhân đã như thế thì bọn chúng cũng không cần khách khí.
Thập Tam Muội thật ra đã không còn trẻ nữa, bất quá lúc còn trẻ, quả thật cũng có chút nhan sắc, nhưng nhiều năm lăn lộn trong chốn bùn lầy này, cho dù là thần tiên, thì dung nhan cũng phải suy thoái, giờ phút này nhìn nàng, có thể gọi là Thập Tam thẩm thẩm, hoặc gọi là Thập Tam lão lão cũng không vấn đề.
Nàng là một phụ nữ, tâm kế không nhiều, cũng không có loại hùng tâm tráng chi của đàn ông, thầm nghĩ bản thâm một mẫu ba phân điền, đủ nuôi số các anh em thuộc hạ rồi, cái loại phân tranh này, nàng không muốn tham gia.
Nhưng hắc đạo cũng có quy củ, nhất định phải tuân theo.
"Tiểu bá vương, câm miệng lại cho tao. Mày không có tư cách nói chuyện ở đây" Trong lòng người nói gì, thì ai cũng biết, chỉ là nếu không muốn đối đầu với Trần Thông Lộ, thì phải gia nhập vào hàng ngũ của Đao Bả Tử, không có chuyện lựa chọn.
Thanh Trúc, bang chủ Thanh Ngọc Đường cũng rất khinh thường nói: "Chủ ra sao thì chó như thế, nhìn nó đi, dạy dỗ như con c.., tốt nhất là phải quản chặt con chó điên này lại, đừng để nó tùy tiện cắn người".
Ba bang phái hắc bang lớn, đã hình thành một liên minh ăn ý, trong lòng họ cũng rõ ràng một điều, nếu lấy lực lượng cá nhân ra, thì không cách nào đối kháng với Trần Thông Lộ.
Những tiếng bước chân, rất là kiêu ngạo truyền đến, Trần Thông Lộ đã đến, hắn khoác một cái áo choàng thật dài, mái tóc được chải gọn gàng, đeo kính đen, thật là có phong thái của một lão đại hắc bang, nếu không phải nhiệt độ nơi này đang tăng cao, thì phỏng chừng đã có người vỗ tay chào mừng.
"Nương nương khang, chó của Trần Thông Lộ tao, không đến phiên mày dạy dỗ. Nếu có bản lãnh, mày cứ chém chết mẹ nó đi, tao cũng không tính tiền phí an táng với mày đâu".
Quả nhiên rất tàn nhẫn, để cho Thanh Ngọc Đường và Tiểu Bá Vương cắn xé lẫn nhau, còn hắn thì hưởng lợi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lão gia tử đã ho khan hai tiếng, mọi người bừng tỉnh, giờ mới chú ý đến sự tồn tại của lão.
"Tốt, Trần bang chủ đã đến. Công chứng hội bắt đầu, hy vọng mọi người có thể để ân oán sang một bên, không nên ảnh hưởng đến đoàn kết. Bang phái chúng ta ở HongKong, đều là người một nhà".
Không ai nói gì. Chỉ có Trần Thông Lộ vẫn chưa ngồi vào chổ của hắn, sai một kẻ thuộc hạ mang cái ghế đến đối diện lão gia tử, cởi áo choàng ra, ngồi xuống, hơn nữa còn gác chân lên bàn.
Hai tay đan lại với nhau, nói: "Tốt, mọi người có ý kiến gì, cứ việc nói ra cho sướng miệng, Trần Thông Lộ ta, nhất định sảng khoái tiếp nhận, sẽ không làm mọi người thất vọng".
Nói thì rất khách khí, nhưng những người ngồi trên bàn ai cũng biến sắc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
<!-- --> Bang chủ Trần Thông Lộ của Phi Mã, tính đến nay đã được năm mươi ba tuổi.
Từ năm lên mười, hắn đã lặn lộn tại HongKong, từ một thằng lưu manh đầu đường xó chợ, mãi cho đến khi trở thành lão đại của một nửa giang sơn HongKong, hắn đã trải qua rất nhiều lần chém giết, cũng có thể xếp vào thành một loại truyền thuyết.
Trong ba bang phái lớn nhất HongKong, hắn luôn cho rằng chỉ hắn mới có đủ quyền thống trị HongKong, bởi vì Thanh Trúc và Hồng Đường mặc dù là do người địa phương thành lập, nhưng mặt sau, ít nhiều gì cũng có tạp chủng lọt vào, mà theo lý giải của hắn thì cái này là dòng máu không chính thống.
Hắn có thể phát triển đến hôm nay, thủ đoạn dĩ nhiên cũng là một trong những bí quyết thành công, quan trọng nhất là có một luồng tài chính khổng lồ viện trợ, cho nên đối với Phó gia, hắn luôn có cảm giác là phải trả ân.
Lưu manh cả đời, trong hắn cũng hiểu được, đám thương nhân kia, có một số chỗ, so với đám lưu manh của hắn, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, nói một cách khác là, chúng đều cùng một loại người, cho nên những lúc hắn đối mặt với lão gia tử của Phó gia cũng không có chút tự ti, ngược lại đôi khi còn cảm thấy… con mẹ nó mình còn là người tốt.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, phá vỡ sự thưởng thụ của hắn, người này là một cô gái trẻ, bước vào nhưng không dừng lại, vì người đàn ông kia chính là Trần Thông Lộ, phải "hầu hạ" hắn cho thật tốt, nếu không thì cả nhà của nàng ngày mai sẽ không thấy được ánh mặt trời.
Nàng có chút hối hận, bản thân vốn là một người tốt, ngoan hiền này nọ, lúc thi tốt nghiệp xong, chỉ là muốn đi xả stress một chút, nhưng không ngờ bị Trần Thông Lộ nhìn trúng, rồi hạ xuân dược… nhớ lại những đoạn hồi ức trong đầu, nàng căn bản đã không có lựa chọn. Đối với tên trời đánh này, nàng không có lực phản kháng.
Thật ra thì… cũng có người phản kháng rồi, nàng tận mắt nhìn thấy, một cô gái xinh đẹp kia, đã bị hơn ba mươi thằng to con thay phiên nhau "chơi" một ngày một đêm, sau đó thì chặt đứt hai chân nàng. Cô gái đó bây giờ vẫn còn sống, và làm một biểu tưởng thay lời cho Trần Thông Lộ, gửi đến những kẻ không biết nghe lời một hậu quả.
"Đại ca, lão gia này đưa thiếp đến, nói là muốn mời anh đi tham gia công chứng đại hội".
"Đút vào con mẹ nó đi…" Trần Thông Lộ trên mặt hiện ra rõ sự vội vã, hai tay nắm lấy đầu cô gái, đặt xuống… rồi… một đạp đá văng cô gái ra, mắng: "Cút con mẹ chúng mày hết!"
Một người khác đã đi vào, lôi cô gái ra, kết quả của tất cả những đứa con gái bị chơi đùa chỉ có một, là… "hấp diêm" hội đồng.
Trần Thông Lộ kéo quần lên, chẳng buồn nhìn qua thiếp, hỏi: "Có những ai?"
Mã tử lập tức tiến lên báo cáo: "Theo tin tức dò xét, Thanh Trúc và Hồng Đường tựa hồ như dều tham gia, bọn họ muốn lão gia tử chủ trì công đạo, muốn chúng ta trả lại Cửu Long Tam Điều Nhai".
"ĐM, muốn ông mày trả lại là như thế nào, có bản lãnh thì đến cướp lại. Ông mày cũng đếch rảnh, không đi".
Trần Thông Lộ không hề có một chút gì gọi là nể mặt, theo định lý của hắn, ai mạnh kẻ đó làm lão đại. Cái hắc bang liên minh này, sớm nên đi ăn *** hết đi, đừng tưởng lôi ra một lão già là có thể khiến hắn sợ hãi. Trong tay hắn có người, lại có súng, sao phải sợ một con gà? Lúc này, một tên khác bước vào: "Bang chủ, lúc này, người nên đi" Cửa chậm ra mở ra, một dáng người gầy nhỏ, so với bộ dạng lưu manh thật không giống chút nào.
Người này khoảng ba bốn chục tuổi, cũng có thể coi là trẻ, nhưng ở Phi Mã, có thể xem là dưới một người trên vạn người, bởi vì, hắn là người mà Trần Thông Lộ tín nhiệm nhất.
Không ai biết, hắn từng là quản lý của một công ti mậu dịch, nhưng lại bị tiểu thương hãm hại, trở nên trắng tay. Trong lúc đói khổ nhất, hắn đã gặp được Trần Thông Lộ, thay mặt hắn làm "phi-lê" cả nhà tên hại hắn, còn bản thân hắn, đã không cần lựa chọn mà trở thành một thành viên của Phi Mã.
Tên của hắn, cũng không có nhiều người biết, tất cả chỉ gọi bằng sư gia, có nhiều lúc, bản thân Trần Thông Lộ cũng gọi như thế.
"Bang chủ, người không phải là luôn tìm kiếm một cơ hội chiếm giữ cả HongKong sao? Đây là cơ hội tốt nhất, với thực lực của chúng ta, chỉ cần bố trí thuộc hạ một chút, những tên này muốn chạy cũng không thoát".
Trần Thông Lộ đắc ý cười, vỗ vai sư gia nói: "Vẫn là chỉ có sư gia là sáng suốt. Được, vậy chúng ta sẽ đi "chơi" với bọn nó".
Hùng bá cả HongKong, đây là mục tiêu của đời hắn.
Khi mọi người rời đi, hắn gọi điện thoại cho Phó gia, cái đại sự như vậy, hắn cũng muốn nghe ý kiến của lão già Phó gia, bởi vì mối quan hệ thân thiết của hai người.
"Tiêu Thu Phong? Là người nào?" Buông điện thoại ra, Trần Thông Lộ có chút ngạc nhiên, lão già của Phó gia đã đáp ứng viện trợ cho hắn, tiền bạc lẫn súng đạn, nhưng kèm theo một điều kiện: Làm cho người tên là Tiêu Thu Phong biến mất!
Giết một người, không phải là chuyện gì to tát, điều kiện hậu đãi như vậy, hắn không tìm ra lý do từ chối.
Bạch đạo có pháp luật, hắc đạo cũng có pháp quy, hơn nữa mọi người đều có quan hệ cộng sinh, nếu có kẻ phạm quy, sẽ lập tức bị quần công đến chết. Nhưng với một người đã có lực lượng quá khủng bố, thì cái loại pháp quy này, chẳng qua cũng chỉ như trang sức.
HongKong tuy nhỏ nhưng cũng có hơn mười bang phái lớn, giờ đây tụ hợp về một chỗ. Mỗi lần họp là bao hàm luôn cả sự phân phối lợi ích, nên chưa ai dám coi thường.
Thanh Trúc là lão đại của Thanh Ngọc Đường, còn lão đại của Hồng Đường là Đao Bả Tử, ngoài ra còn có Thập Tam Muội nổi danh Miếu Nhai, cũng đã đến đông đủ, chừng này chắc đã đủ mặt.
Lão gia tử đã từng rất huy hoàng, nhưng năm tháng không buông tha lão. Lão đã già, nên chỉ được đám hậu bối tôn kính và hoài niệm. Nếu nói về thực lực bản thân, thì lão cái gì cũng không có.
Giờ phút này, lão đang ngồi ở ghế đầu tiên, nhìn xuống mười mấy lão đại của các bang hội, có cảm giác như lực bất tòng tâm, giống như đang ngồi ở long ỷ, nhưng không khống chế được lực lượng quần thần. Tất cả đều là giả.
Cho dù là giả, nhưng lão vẫn phải tiếp nhận. Bởi vì ngoài biểu hiện của mình, lão không có gì cả.
"Trần Bát chết tiệt, lão gia họp mặt, hắn cũng dám đến muộn" Đao Bả Tử là người đầu tiên mở miệng, chấm dứt tất cả lời thì thầm của mọi người. Kỳ thật cuộc họp này giống như là đấu lực vậy, kẻ nào mạnh thì có quyền lớn tiếng.
Đao Bả Tử thống lĩnh Hồng Đường, là bang phái có lịch sử lâu đời nhất tại HongKong, nhân số rất đông, cho nên có thể cùng Trần Thông Lộ tranh đấu vị trí đầu. Lần họp này, cũng là do một tay hắn sắp xếp.
Trần Bát là cái tên mà năm đó Trần Thông Lộ dùng để ra đời, xét ra thì hắn cũng chỉ là vãn bối của Đao Bả Tử, nhưng dựa trên thế lực hiện tại, hắn đã không xem Đao Bả Tử ra gì. Bước chân ra giang hồ, chỉ xét lực thực, không tính lớn nhỏ.
"Trần bang chủ bận rất nhiều việc, có khả năng không đến, thông báo trước là đã rất nể mặt rồi. Đao Bả Tử không cần phải làm to chuyện lên" Lời này là từ một con chó của Trần Thông Lộ, chủ nhân đã như thế thì bọn chúng cũng không cần khách khí.
Thập Tam Muội thật ra đã không còn trẻ nữa, bất quá lúc còn trẻ, quả thật cũng có chút nhan sắc, nhưng nhiều năm lăn lộn trong chốn bùn lầy này, cho dù là thần tiên, thì dung nhan cũng phải suy thoái, giờ phút này nhìn nàng, có thể gọi là Thập Tam thẩm thẩm, hoặc gọi là Thập Tam lão lão cũng không vấn đề.
Nàng là một phụ nữ, tâm kế không nhiều, cũng không có loại hùng tâm tráng chi của đàn ông, thầm nghĩ bản thâm một mẫu ba phân điền, đủ nuôi số các anh em thuộc hạ rồi, cái loại phân tranh này, nàng không muốn tham gia.
Nhưng hắc đạo cũng có quy củ, nhất định phải tuân theo.
"Tiểu bá vương, câm miệng lại cho tao. Mày không có tư cách nói chuyện ở đây" Trong lòng người nói gì, thì ai cũng biết, chỉ là nếu không muốn đối đầu với Trần Thông Lộ, thì phải gia nhập vào hàng ngũ của Đao Bả Tử, không có chuyện lựa chọn.
Thanh Trúc, bang chủ Thanh Ngọc Đường cũng rất khinh thường nói: "Chủ ra sao thì chó như thế, nhìn nó đi, dạy dỗ như con c.., tốt nhất là phải quản chặt con chó điên này lại, đừng để nó tùy tiện cắn người".
Ba bang phái hắc bang lớn, đã hình thành một liên minh ăn ý, trong lòng họ cũng rõ ràng một điều, nếu lấy lực lượng cá nhân ra, thì không cách nào đối kháng với Trần Thông Lộ.
Những tiếng bước chân, rất là kiêu ngạo truyền đến, Trần Thông Lộ đã đến, hắn khoác một cái áo choàng thật dài, mái tóc được chải gọn gàng, đeo kính đen, thật là có phong thái của một lão đại hắc bang, nếu không phải nhiệt độ nơi này đang tăng cao, thì phỏng chừng đã có người vỗ tay chào mừng.
"Nương nương khang, chó của Trần Thông Lộ tao, không đến phiên mày dạy dỗ. Nếu có bản lãnh, mày cứ chém chết mẹ nó đi, tao cũng không tính tiền phí an táng với mày đâu".
Quả nhiên rất tàn nhẫn, để cho Thanh Ngọc Đường và Tiểu Bá Vương cắn xé lẫn nhau, còn hắn thì hưởng lợi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lão gia tử đã ho khan hai tiếng, mọi người bừng tỉnh, giờ mới chú ý đến sự tồn tại của lão.
"Tốt, Trần bang chủ đã đến. Công chứng hội bắt đầu, hy vọng mọi người có thể để ân oán sang một bên, không nên ảnh hưởng đến đoàn kết. Bang phái chúng ta ở HongKong, đều là người một nhà".
Không ai nói gì. Chỉ có Trần Thông Lộ vẫn chưa ngồi vào chổ của hắn, sai một kẻ thuộc hạ mang cái ghế đến đối diện lão gia tử, cởi áo choàng ra, ngồi xuống, hơn nữa còn gác chân lên bàn.
Hai tay đan lại với nhau, nói: "Tốt, mọi người có ý kiến gì, cứ việc nói ra cho sướng miệng, Trần Thông Lộ ta, nhất định sảng khoái tiếp nhận, sẽ không làm mọi người thất vọng".
Nói thì rất khách khí, nhưng những người ngồi trên bàn ai cũng biến sắc.