Gần 8 giờ, Dương Phàm mặc một bộ quần áo hơi bình thường một chút, hắn lấy xe rồi đến điểm hẹn. Đến nơi thì mọi người đến cũng gần đủ, chờ thêm khoảng 10 phút, mọi người đã đông đủ rồi cùng nhau đến quán ăn.
Quán khuông ba, đây là quán đồ nướng khá tốt nơi đây cũng rất nhiều khách tới.
- Các vị mời đi lối này, bàn mà các vị đã đặt trước chúng tôi đã chuẩn bị rồi, xin mời.
Mọi người ngồi xuống, một người đưa menu cho Dương Phàm gọi, hắn lại bảo mọi người cứ gọi món mình thích.
Mọi người gọi đồ ăn lên xong, gọi thêm đồ uống nữa, bếp nướng đã có mọi người bắt đầu đặt đồ ăn lên nướng. Mọi người ăn xong cũng khoảng 9 giờ.
Dương Phàm thanh toán tiền xong, hắn bước ra lấy xe nói " giờ chúng đi hát ở đâu đây ".
- Vậy chúng ta đến quán karaoke Thiên Bình đi.
Mọi người đến quán karaoke Thiên Bình, phòng ở đây cũng rất rộng, mọi người gọi lên mấy chai mao đài lên rót cho mỗi người một ly, cô nàng trưởng phòng đứng lên nói " mừng phòng của chúng ta có thêm người mới " cạn ly! mọi người đều cầm chén nói, cạn ly!
- Tiểu Phàm, em hát một bài mở màn đi. Cô nàng trưởng phòng cầm micro nói.
Dương Phàm từ chối, hắn nói không biết hát, nhưng mọi người đều nói " em cứ hát đi, không có ai chê em hát dở đâu". Dương Phàm đành phải hát vậy.(mở bài: Chúng Ta không Giống Nhau).
Anh thường kể cho em nghe về ước nguyện của mình
Cũng gửi đến em những ánh mắt chất chứa ngàn lời tâm sự
Thế giới này luôn có những người bận rộn tìm kiếm báu vật
Nhưng lại để lỡ mất ánh mặt trời
Và lỡ mất vạn vật trên đời
Trên cây cầu dài nơi phố cổ
Giữa biển người và xe cộ hàng hàng lớp lớp
Nụ cười của em như ánh dương rực rỡ
Chợt soi sáng trái tim anh
Khi gió chiều mùa hạ vẫn còn hiu hiu thổi.
Kết thúc bài là những tràng vỗ tay " em hát hay như vậy lại còn nói mình không biết hát".
Mọi người đều hát lấy một bài, ngồi uống cũng đã hết 3 chai mao đài, có hai cô nàng đi vệ sinh, mọi người đều bỏ ra thêm một chai nữa ra uống, ngồi cũng phải 15 phút rồi không thấy hai người trở về, một người nói" San San và Tiểu Tiếu còn chưa quay lại ". Cô nàng trưởng phòng đứng dậy nói "để chị đi xem ".
- Không ổn rồi San San và Tiểu Tiếu có chuyện rồi, mau gọi người đến giải quyết giúp đi.
- Chị Dung đừng nóng vội. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chị nói cẩn thận lại một chút.
Thấy Dương Phàm bình tĩnh như vậy, Lý Dung cũng vội vàng kể lại.
Hóa ra là San San và Tiểu Tiếu uống rượu hơi nhiều, lúc trở về vào nhầm phòng. Vốn chuyện này cũng không có gì, nhưng trong phòng đó có mấy tên thanh niên cũng ngà ngà say rồi. Nhìn thấy dáng người San San và Tiểu Tiếu rất xinh đẹp, liền động tay động chân với cô, còn muốn cô hát và hầu hắn uống rượu. San San và Tiểu Tiếu đương nhiên không chịu, bởi vì San San tát tên thanh niên, mắng vài câu. Trong đó có một người đàn ông liền giáng cho cô một cái tát. Lý Dung thấy thế bèn tiến lên nói lý lẽ, cũng bị bọn họ đẩy sang một bên, còn móc dao khoa tay múa chân nói nếu như đêm nay San San không ca hát cho bọn họ thỏa mãn thì liền phá hủy nhan sắc của cô. Lý Dung thấy vậy bèn vội vàng chạy về báo tin.
Bởi vì phòng đó chỉ cách nơi này một gian phòng, nên Lý Dung vừa dứt lời thì mấy người Dương Phàm cũng đã đi đến nơi.
Mấy nữ nhân nghe nói trong phòng không chỉ có bảy tám người đàn ông mà còn có dao, trong lòng có chút sợ hãi, đến cửa phòng lại do dự không dám đẩy cửa đi vào, Dương Phàm giơ chân đạp một cước.
Ầm một tiếng, cánh cửa liền bị đá văng ra. Mấy người trong phòng khách đột nhiên thấy cửa bị người đá văng, liền dồn dập nhìn về phía Dương Phàm, thấy đi đầu là một thanh niên chừng mười chín,hai mươi tuổi, dáng vẻ hoàn toàn là thư sinh, không khỏi có chút ngạc nhiên. Còn đám nữ nhân không nghĩ tới một người trẻ tuổi như Dương Phàm, dám một cước đạp văng cửa phòng người ta, cũng đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Dương Phàm làm gì quan tâm ánh mắt người khác, vừa đá văng cửa ra liền bắt đầu tìm kiếm San San và Tiểu Tiếu, rất nhanh liền phát hiện hai cô đang bị một tốp lưu manh vây quanh trước màn hình tivi. Trong đó có hai tên lưu manh còn cầm dao trong tay rất đắc ý. San San và Tiểu Tiếu hiển nhiên bị dọa chết khiếp. Hai người ôm chặt lấy nhau, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nghĩ thầm" nữ nhân xinh đẹp cũng là một cái họa mà"
Ngoài trừ một số tên lưu manh đó thì trên ghế còn một thanh niên tóc dài và vài hai cô gái ăn mặc hở hang. Cả người gã thanh niên toát lên dáng vẻ âm trầm rất đáng sợ.
Quán khuông ba, đây là quán đồ nướng khá tốt nơi đây cũng rất nhiều khách tới.
- Các vị mời đi lối này, bàn mà các vị đã đặt trước chúng tôi đã chuẩn bị rồi, xin mời.
Mọi người ngồi xuống, một người đưa menu cho Dương Phàm gọi, hắn lại bảo mọi người cứ gọi món mình thích.
Mọi người gọi đồ ăn lên xong, gọi thêm đồ uống nữa, bếp nướng đã có mọi người bắt đầu đặt đồ ăn lên nướng. Mọi người ăn xong cũng khoảng 9 giờ.
Dương Phàm thanh toán tiền xong, hắn bước ra lấy xe nói " giờ chúng đi hát ở đâu đây ".
- Vậy chúng ta đến quán karaoke Thiên Bình đi.
Mọi người đến quán karaoke Thiên Bình, phòng ở đây cũng rất rộng, mọi người gọi lên mấy chai mao đài lên rót cho mỗi người một ly, cô nàng trưởng phòng đứng lên nói " mừng phòng của chúng ta có thêm người mới " cạn ly! mọi người đều cầm chén nói, cạn ly!
- Tiểu Phàm, em hát một bài mở màn đi. Cô nàng trưởng phòng cầm micro nói.
Dương Phàm từ chối, hắn nói không biết hát, nhưng mọi người đều nói " em cứ hát đi, không có ai chê em hát dở đâu". Dương Phàm đành phải hát vậy.(mở bài: Chúng Ta không Giống Nhau).
Anh thường kể cho em nghe về ước nguyện của mình
Cũng gửi đến em những ánh mắt chất chứa ngàn lời tâm sự
Thế giới này luôn có những người bận rộn tìm kiếm báu vật
Nhưng lại để lỡ mất ánh mặt trời
Và lỡ mất vạn vật trên đời
Trên cây cầu dài nơi phố cổ
Giữa biển người và xe cộ hàng hàng lớp lớp
Nụ cười của em như ánh dương rực rỡ
Chợt soi sáng trái tim anh
Khi gió chiều mùa hạ vẫn còn hiu hiu thổi.
Kết thúc bài là những tràng vỗ tay " em hát hay như vậy lại còn nói mình không biết hát".
Mọi người đều hát lấy một bài, ngồi uống cũng đã hết 3 chai mao đài, có hai cô nàng đi vệ sinh, mọi người đều bỏ ra thêm một chai nữa ra uống, ngồi cũng phải 15 phút rồi không thấy hai người trở về, một người nói" San San và Tiểu Tiếu còn chưa quay lại ". Cô nàng trưởng phòng đứng dậy nói "để chị đi xem ".
- Không ổn rồi San San và Tiểu Tiếu có chuyện rồi, mau gọi người đến giải quyết giúp đi.
- Chị Dung đừng nóng vội. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chị nói cẩn thận lại một chút.
Thấy Dương Phàm bình tĩnh như vậy, Lý Dung cũng vội vàng kể lại.
Hóa ra là San San và Tiểu Tiếu uống rượu hơi nhiều, lúc trở về vào nhầm phòng. Vốn chuyện này cũng không có gì, nhưng trong phòng đó có mấy tên thanh niên cũng ngà ngà say rồi. Nhìn thấy dáng người San San và Tiểu Tiếu rất xinh đẹp, liền động tay động chân với cô, còn muốn cô hát và hầu hắn uống rượu. San San và Tiểu Tiếu đương nhiên không chịu, bởi vì San San tát tên thanh niên, mắng vài câu. Trong đó có một người đàn ông liền giáng cho cô một cái tát. Lý Dung thấy thế bèn tiến lên nói lý lẽ, cũng bị bọn họ đẩy sang một bên, còn móc dao khoa tay múa chân nói nếu như đêm nay San San không ca hát cho bọn họ thỏa mãn thì liền phá hủy nhan sắc của cô. Lý Dung thấy vậy bèn vội vàng chạy về báo tin.
Bởi vì phòng đó chỉ cách nơi này một gian phòng, nên Lý Dung vừa dứt lời thì mấy người Dương Phàm cũng đã đi đến nơi.
Mấy nữ nhân nghe nói trong phòng không chỉ có bảy tám người đàn ông mà còn có dao, trong lòng có chút sợ hãi, đến cửa phòng lại do dự không dám đẩy cửa đi vào, Dương Phàm giơ chân đạp một cước.
Ầm một tiếng, cánh cửa liền bị đá văng ra. Mấy người trong phòng khách đột nhiên thấy cửa bị người đá văng, liền dồn dập nhìn về phía Dương Phàm, thấy đi đầu là một thanh niên chừng mười chín,hai mươi tuổi, dáng vẻ hoàn toàn là thư sinh, không khỏi có chút ngạc nhiên. Còn đám nữ nhân không nghĩ tới một người trẻ tuổi như Dương Phàm, dám một cước đạp văng cửa phòng người ta, cũng đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Dương Phàm làm gì quan tâm ánh mắt người khác, vừa đá văng cửa ra liền bắt đầu tìm kiếm San San và Tiểu Tiếu, rất nhanh liền phát hiện hai cô đang bị một tốp lưu manh vây quanh trước màn hình tivi. Trong đó có hai tên lưu manh còn cầm dao trong tay rất đắc ý. San San và Tiểu Tiếu hiển nhiên bị dọa chết khiếp. Hai người ôm chặt lấy nhau, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nghĩ thầm" nữ nhân xinh đẹp cũng là một cái họa mà"
Ngoài trừ một số tên lưu manh đó thì trên ghế còn một thanh niên tóc dài và vài hai cô gái ăn mặc hở hang. Cả người gã thanh niên toát lên dáng vẻ âm trầm rất đáng sợ.