Dương Phàm cũng chẳng để ý đến đám lưu manh đó, nhanh chân bước đến chỗ của hai người San San và tiểu Tiếu.
- Thằng nhãi, mày muốn chết!
Một tên lưu manh thấy Dương Phàm đi về phía bọn họ, tiện tay cầm chai bia phang vào đầu Dương Phàm.
- Đừng!
Lý Dung và mấy người phụ nữ còn lại thấy vậy mặt tái nhợt, hoảng hốt la lên. San San và tiểu Tiếu cũng buông tay nhau ra, xông về phía Dương Phàm. Ngược lại tên lưu manh cầm chai bia phang vào đầu Dương Phàm, mà không có người nào hỗ trợ.
- Đ.M, mày muốn chết mà!
Ngay khi tiếng thét chói tai của hai cô gái vang lên, ngoài cửa cũng đồng thời vang lên giọng nói của một gã nam nhân. Tiếp theo một bóng người từ ngoài cửa vọt vào, một cái chân to khỏe bay lên như một cơn gió, đá thẳng vào ngực tên lưu manh đang cầm chai bia.
Tên côn đồ kia lập tức bay lên, bịch một tiếng ngã nằm trên mặt đất nửa ngày không bò dậy nổi.
Dương Phàm nhìn người mặc trang phục du côn, hắn không muốn quản đám lưu manh này làm gì, dù sao tên này đã ra tay giúp hắn, hắn cũng đỡ phải ra tay.
Mọi người trong phòng vẫn còn kinh ngạc thì lại có thêm bảy tám người nữa xông vào. Xông lên đầu tiên là gã khoản 30 tuổi.
Lâm Hổ hắn có biệt danh là ( Báo tử đầu - Lâm Sung) là giang hồ cai quản ở khu Đông Thành, là người của bang hắc long. Bởi vì đây là 1 trong tứ đại thiên vương của( hắc long) tiếng tăm lừng lẫy, là xã hội đen đứng đầu của thành phố Tô Châu.
Tên thanh niên,dĩ nhiên là nhận ra lão đại của mình. Thấy lão đại mang theo một đám người đi vào, dĩ nhiên không dám bắt chéo hai chân vỗ da trâu hò hét nữa mà vội cuống quýt đứng lên.
- Lão Đại!
Đáp lại hắn là ánh mắt muốn lột da hắn, tên thanh niên càng thêm sợ, chân hắn run lên đến không đứng vững nữa mà quỳ xuống, xin tha mạng.
- Tha cái Đ.M.
Gã nam nhân vừa thấy Lão đại ra lệnh, hắn bay vào đá cho mỗi tên một cước, tất cả đều nghe thấy tiếng kêu của đám lưu manh.
Lâm Hổ thấy thủ hạ đã xong, bước lên cung kính Dương Phàm.
- Thiếu gia cậu không có bị gì chứ.
Đám người cũng đi theo sau Lâm Hổ, hướng về phía Dương Phàm, cúi đầu kêu một tiếng:(lần triệu tập đó Đại Ca của bọn chúng đã nói nếu gặp phải Dương Phàm thì không được gây sự với hắn, mà phải cung kính một chút). cho nên Lâm Hổ không dám làm trái lời Đại Ca nói.
- Thiếu Gia!
Thiếu Gia? Nhìn thấy đám người vừa bước vào hung hãn lãnh khốc, cực kỳ trâu bò, ở trước mặt thanh niên có gương mặt trắng nõn thư sinh Dương Phàm này lại quy củ giống như chuột thấy mèo. Đám nữ nhân lại không nghĩ rằng cả nửa ngày trời, người ta bề ngoài lịch sự biết điều, dáng vẻ hoàn toàn thư sinh, trên thực tế lại là một Thiếu Gia đám giang hồ, mà đến cả một trong tứ thiên vương băng đảng Hắc Long uy chấn Thành Phố Tô Châu, cũng phải gọi một tiếng Thiếu Gia, trong lòng đám nữ nhân thật sự vừa lúng túng vừa sợ!
Vì lẽ đó bọn côn đồ nằm trên mặt đất đang rên ai ai hừ hừ, tất cả đều ngậm miệng lại. cả đám bất chấp nỗi đau, liền lăn lộn liên tục đến trước mặt Dương Phàm, liên tục khom người nói:
- Thiếu Gia, là em không có mắt không thấy núi Thái Sơn, Thiếu Gia đại nhân đại lượng tha cho bọn em một con đường sống.
- Thằng nhãi, mày muốn chết!
Một tên lưu manh thấy Dương Phàm đi về phía bọn họ, tiện tay cầm chai bia phang vào đầu Dương Phàm.
- Đừng!
Lý Dung và mấy người phụ nữ còn lại thấy vậy mặt tái nhợt, hoảng hốt la lên. San San và tiểu Tiếu cũng buông tay nhau ra, xông về phía Dương Phàm. Ngược lại tên lưu manh cầm chai bia phang vào đầu Dương Phàm, mà không có người nào hỗ trợ.
- Đ.M, mày muốn chết mà!
Ngay khi tiếng thét chói tai của hai cô gái vang lên, ngoài cửa cũng đồng thời vang lên giọng nói của một gã nam nhân. Tiếp theo một bóng người từ ngoài cửa vọt vào, một cái chân to khỏe bay lên như một cơn gió, đá thẳng vào ngực tên lưu manh đang cầm chai bia.
Tên côn đồ kia lập tức bay lên, bịch một tiếng ngã nằm trên mặt đất nửa ngày không bò dậy nổi.
Dương Phàm nhìn người mặc trang phục du côn, hắn không muốn quản đám lưu manh này làm gì, dù sao tên này đã ra tay giúp hắn, hắn cũng đỡ phải ra tay.
Mọi người trong phòng vẫn còn kinh ngạc thì lại có thêm bảy tám người nữa xông vào. Xông lên đầu tiên là gã khoản 30 tuổi.
Lâm Hổ hắn có biệt danh là ( Báo tử đầu - Lâm Sung) là giang hồ cai quản ở khu Đông Thành, là người của bang hắc long. Bởi vì đây là 1 trong tứ đại thiên vương của( hắc long) tiếng tăm lừng lẫy, là xã hội đen đứng đầu của thành phố Tô Châu.
Tên thanh niên,dĩ nhiên là nhận ra lão đại của mình. Thấy lão đại mang theo một đám người đi vào, dĩ nhiên không dám bắt chéo hai chân vỗ da trâu hò hét nữa mà vội cuống quýt đứng lên.
- Lão Đại!
Đáp lại hắn là ánh mắt muốn lột da hắn, tên thanh niên càng thêm sợ, chân hắn run lên đến không đứng vững nữa mà quỳ xuống, xin tha mạng.
- Tha cái Đ.M.
Gã nam nhân vừa thấy Lão đại ra lệnh, hắn bay vào đá cho mỗi tên một cước, tất cả đều nghe thấy tiếng kêu của đám lưu manh.
Lâm Hổ thấy thủ hạ đã xong, bước lên cung kính Dương Phàm.
- Thiếu gia cậu không có bị gì chứ.
Đám người cũng đi theo sau Lâm Hổ, hướng về phía Dương Phàm, cúi đầu kêu một tiếng:(lần triệu tập đó Đại Ca của bọn chúng đã nói nếu gặp phải Dương Phàm thì không được gây sự với hắn, mà phải cung kính một chút). cho nên Lâm Hổ không dám làm trái lời Đại Ca nói.
- Thiếu Gia!
Thiếu Gia? Nhìn thấy đám người vừa bước vào hung hãn lãnh khốc, cực kỳ trâu bò, ở trước mặt thanh niên có gương mặt trắng nõn thư sinh Dương Phàm này lại quy củ giống như chuột thấy mèo. Đám nữ nhân lại không nghĩ rằng cả nửa ngày trời, người ta bề ngoài lịch sự biết điều, dáng vẻ hoàn toàn thư sinh, trên thực tế lại là một Thiếu Gia đám giang hồ, mà đến cả một trong tứ thiên vương băng đảng Hắc Long uy chấn Thành Phố Tô Châu, cũng phải gọi một tiếng Thiếu Gia, trong lòng đám nữ nhân thật sự vừa lúng túng vừa sợ!
Vì lẽ đó bọn côn đồ nằm trên mặt đất đang rên ai ai hừ hừ, tất cả đều ngậm miệng lại. cả đám bất chấp nỗi đau, liền lăn lộn liên tục đến trước mặt Dương Phàm, liên tục khom người nói:
- Thiếu Gia, là em không có mắt không thấy núi Thái Sơn, Thiếu Gia đại nhân đại lượng tha cho bọn em một con đường sống.