Nhìn nàng đang nằm trong lòng mình, giống như là một tiểu công chúa cần chàng hoàng tử bảo vệ vậy. Hắn vén mái tóc của nàng ra, vuốt trên khuôn mặt nàng, đặt lên bờ môi nàng một nụ hôn. Nàng công chúa đã tỉnh lại sau giấc ngủ, Dương Nguyệt nói.
- Tiểu phàm! mấy giờ rồi?
- bây giờ đã ba giờ chiều rồi.
- Đã ba giờ chiều rồi sao?." Nàng nằm trong lồng ngực hắn cảm thấy rất thoải mái, một cảm giác an toàn mà nữ nhân nào cũng muốn được cảm nhận. Dương Nguyệt nói.
- Tiểu Phàm! hay là em về đi, dù sao em ở công ty cũng không phải làm gì nhiều.
Dương Phàm nói.
- thì ra là nàng chơi ta chán rồi mới đuổi ta đi sao?
- Đáng ghét!"Nàng đấm mấy phát vào ngực hắn.
Dương Phàm làm ra bộ mặt đau khổ nói.
- Tiểu Nguyệt nàng muốn mưu sát ta sao?
- Đáng đời!" nàng cười khúc khích nói.
- nàng dám nói ta đáng đời sao để xem ta thu thập nàng thế nào.
Dương phàm đang định chồm lấy cặp bồ đào kia thì chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy là số của Ngọc Nhi, Dương Phàm không nghĩ ngợi nhiều mà nghe máy luôn.
- Alo! Ngọc Nhi nàng gọi ta có chuyện gì vậy?
- Dương Phàm! anh có thể đến quán cafe lần trước được không?" Ngọc nhi nói.
- Có chuyện gì sao Ngọc nhi?
- Cũng có vài chuyện, anh chỉ cần đến đây là biết.
- Được rồi, 15p nữa anh sẽ đến.
- Cô bạn gái của em gọi rồi đó còn không mau đi đi." Dương Nguyệt nói.
- Không phải là nàng ghen thật rồi chứ.
- Có quỷ mới ghen đó.
Nói xong nàng mở tủ lấy quần áo rồi vào nhà tắm. Dương Phàm thì cười khổ," Đúng là nữ nhân đã ghen thì không thể hiểu được họ, Dương Phàm rời công ty. Đến quán cafe, bước vào trong thì một nhân viên đi đến rồi đưa hắn đến chỗ của Ngọc Nhi. Đến bên bàn, Dương Phàm cũng hơi ngạc nhiên.
- Tiểu Thanh, Tiểu Lan sao hai em lại cũng ở đây.
Dương Ca!
- Tiểu Thanh em có chuyện gì sao? " Dương Phàm nói.
- Dương Phàm! anh nghe em nói đây." Ngọc Nhi nói.
- Ngọc Nhi, nàng có chuyện gì với hai người họ sao?" Dương Phàm nói.
Hắn nghĩ cô nàng phải có chuyện gì đó với hai người họ nên mới gọi hắn đến đây.
- Dương Phàm! anh chưa nghe em nói mà đã nghĩ là em với hai người các nàng có chuyện sao? xem ra anh cũng rất thích hai người họ đúng không." Ngọc Nhi nói.
Dương Phàm cười trừ nói.
- Ngọc Nhi! đúng là ta có thích hai người các nàng, nhưng mà chuyện này ta làm sao có thể vô sỉ nói với hai người họ cơ chứ.
- Dương Ca! thật ra hai người bọn em đều rất thích anh." Tiểu Thanh nói.
- Chỉ cần anh không chê hai người bọn em là tốt rồi." Tiểu Lan nói.
- Cái Gì! nhưng mà chuyện này ta cũng không thể quyết định được." Dương Phàm nói rồi nhìn Ngọc Nhi, ý của hắn là để cho nàng quyết định.
- Nếu Dương Phàm đã nói vậy, thì hai muội dọn về biệt thự của anh ấy đi, như vậy được không Dương Phàm.
- Vậy cũng tốt, hai em thấy thế nào?
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý
- Tiểu phàm! mấy giờ rồi?
- bây giờ đã ba giờ chiều rồi.
- Đã ba giờ chiều rồi sao?." Nàng nằm trong lồng ngực hắn cảm thấy rất thoải mái, một cảm giác an toàn mà nữ nhân nào cũng muốn được cảm nhận. Dương Nguyệt nói.
- Tiểu Phàm! hay là em về đi, dù sao em ở công ty cũng không phải làm gì nhiều.
Dương Phàm nói.
- thì ra là nàng chơi ta chán rồi mới đuổi ta đi sao?
- Đáng ghét!"Nàng đấm mấy phát vào ngực hắn.
Dương Phàm làm ra bộ mặt đau khổ nói.
- Tiểu Nguyệt nàng muốn mưu sát ta sao?
- Đáng đời!" nàng cười khúc khích nói.
- nàng dám nói ta đáng đời sao để xem ta thu thập nàng thế nào.
Dương phàm đang định chồm lấy cặp bồ đào kia thì chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy là số của Ngọc Nhi, Dương Phàm không nghĩ ngợi nhiều mà nghe máy luôn.
- Alo! Ngọc Nhi nàng gọi ta có chuyện gì vậy?
- Dương Phàm! anh có thể đến quán cafe lần trước được không?" Ngọc nhi nói.
- Có chuyện gì sao Ngọc nhi?
- Cũng có vài chuyện, anh chỉ cần đến đây là biết.
- Được rồi, 15p nữa anh sẽ đến.
- Cô bạn gái của em gọi rồi đó còn không mau đi đi." Dương Nguyệt nói.
- Không phải là nàng ghen thật rồi chứ.
- Có quỷ mới ghen đó.
Nói xong nàng mở tủ lấy quần áo rồi vào nhà tắm. Dương Phàm thì cười khổ," Đúng là nữ nhân đã ghen thì không thể hiểu được họ, Dương Phàm rời công ty. Đến quán cafe, bước vào trong thì một nhân viên đi đến rồi đưa hắn đến chỗ của Ngọc Nhi. Đến bên bàn, Dương Phàm cũng hơi ngạc nhiên.
- Tiểu Thanh, Tiểu Lan sao hai em lại cũng ở đây.
Dương Ca!
- Tiểu Thanh em có chuyện gì sao? " Dương Phàm nói.
- Dương Phàm! anh nghe em nói đây." Ngọc Nhi nói.
- Ngọc Nhi, nàng có chuyện gì với hai người họ sao?" Dương Phàm nói.
Hắn nghĩ cô nàng phải có chuyện gì đó với hai người họ nên mới gọi hắn đến đây.
- Dương Phàm! anh chưa nghe em nói mà đã nghĩ là em với hai người các nàng có chuyện sao? xem ra anh cũng rất thích hai người họ đúng không." Ngọc Nhi nói.
Dương Phàm cười trừ nói.
- Ngọc Nhi! đúng là ta có thích hai người các nàng, nhưng mà chuyện này ta làm sao có thể vô sỉ nói với hai người họ cơ chứ.
- Dương Ca! thật ra hai người bọn em đều rất thích anh." Tiểu Thanh nói.
- Chỉ cần anh không chê hai người bọn em là tốt rồi." Tiểu Lan nói.
- Cái Gì! nhưng mà chuyện này ta cũng không thể quyết định được." Dương Phàm nói rồi nhìn Ngọc Nhi, ý của hắn là để cho nàng quyết định.
- Nếu Dương Phàm đã nói vậy, thì hai muội dọn về biệt thự của anh ấy đi, như vậy được không Dương Phàm.
- Vậy cũng tốt, hai em thấy thế nào?
Hai người nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý