- Tiểu Tử, cậu là bạn trai của con bé nhà ta có phải không?
Giọng già nua của ông lão vang lên, tuy rất bình thản nhưng lại rất uy nghiêm. Ông là một người rất kiêu ngạo, ông đã được nghe cha của Ngọc nhi nói qua về Dương Phàm, ông cảm thấy rất thắc mắc về hắn, một người mà có thể che dấu được thân phận của mình, thậm chí điều tra cũng không biết được cha mẹ của hắn." hơn nữa hắn lại còn biết ông thích ăn sủi cảo do "Linh Hà" làm, chuyện này chỉ có 2 người biết.
- Phải lão già, ông vẫn kiêu ngạo như xưa ha." Dương Phàm nói. nếu là hắn trước kia thì hai người chắc chắn hai người đã ngồi uống rượu với nhau rồi, nhưng hắn vẫn cố chọc tức lão già này.
- Hảo! tiểu tử, lão tử ta đây có kiêu ngạo cũng không bằng tiểu tử cậu." ông lão nói.
- Tiểu tử cậu làm ta nhớ đến một người, hắn kiêu ngạo như cậu vậy, lần đầu gặp hắn, hắn cũng gọi ta như vậy."Nói xong ông hồi tưởng lại chuyện trước kia.
Mọi người đều giật mình, thủ trưởng của bọn họ đang rơi nước mắt.
- Cha!
- Ông nội! cả hai người đều chưa bao giờ thấy trưởng bối của mình lại rơi nước mắt. Đây không phải nước mắt, mà là do ông đang cảm thấy mất mát, mất đi một người bạn tri kỉ, thậm chí người bạn này của ông còn kém ông đến bốn mươi tuổi." tuy như vậy nhưng hai người lại rất hiểu nhau, hai người kết thành anh em.
- Phương Lão bất tử! đang suy nghĩ chuyện gì sao?" Dương Phàm cười nói. Hắn biết người là lão già này nhắc đến là ai.
- Tiểu tử! từ đâu cậu biết cái tên này." Đúng Phương chính là tên của lão, nhưng người gọi lão như vậy thì chỉ có một người." mà người này lão đã không nghe được tin tức của hắn suốt năm năm rồi.
- Phương lão bất tử!
- Câm miệng, tiểu tử ngươi còn vô lễ với trưởng bối như vậy thì đừng có trách lão phu không nói trước." Cha của Ngọc Nhi nói.
- Câm miệng! ở đây không có chuyện của ngươi, đi ra hết ngoài cho ta." Phương Lão tức giận gầm lên.
Cha của Ngọc nhi cũng không dám lên tiếng, đây là lần đầu tiên ông thấy lão nhân gia ngài kích động như vậy.
- Cha!
- Đi ra ngoài.
Phương lão khuôn mặt trầm xuống. Cha của Ngọc Nhi đành cúi đầu xong bước đi.
- Tiểu tử! cậu còn đứng đấy làm gì?
- Ta nói các ngươi đi ra ngoài, chứ không có nói cậu ta cũng đi ra.
Cha của Ngọc Nhi cùng với người trung niên đều bước ra, họ cũng không dám để lão nhân gia ngài tức giận, nếu không hai người họ sẽ rất thảm, hai người bước ra, nhưng không quên trừng mắt nhìn Dương Phàm.
- Ngọc Nhi cháu cũng đi ra luôn đi." Thấy hai người kia đã đi ra Phương Lão mới hạ giọng nói với cô nàng.
- Vâng!. Nàng là người hiểu chuyện nhất ở đây, cho nên nàng biết Ông nội có chuyện muốn nói với Dương Phàm, nàng đi qua chỗ hắn nói nhỏ vào tai hắn.
- Dương Phàm, anh đừng nói chuyện với ông nội em như vậy.
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Thấy người đã đi hết Phương Lão mới trở lại khuôn mặt nghiêm túc, làm động tác mời Dương Phàm ngồi, ông lấy ra hai ly rượu, rót rượu vào rồi đưa cho Dương Phàm một ly, Dương Phàm nhận lấy ly rượu rồi chống khỉu tay lên bàn, giống như hai người muốn vặt tay vậy.
Hai người cứ đưa qua đưa lại một hồi lâu, cuối cùng cả hai đều cầm ly rượu của nhau mà uống. Cả hai đều cười ha hả, một điệu cười của vui sướng.
Giọng già nua của ông lão vang lên, tuy rất bình thản nhưng lại rất uy nghiêm. Ông là một người rất kiêu ngạo, ông đã được nghe cha của Ngọc nhi nói qua về Dương Phàm, ông cảm thấy rất thắc mắc về hắn, một người mà có thể che dấu được thân phận của mình, thậm chí điều tra cũng không biết được cha mẹ của hắn." hơn nữa hắn lại còn biết ông thích ăn sủi cảo do "Linh Hà" làm, chuyện này chỉ có 2 người biết.
- Phải lão già, ông vẫn kiêu ngạo như xưa ha." Dương Phàm nói. nếu là hắn trước kia thì hai người chắc chắn hai người đã ngồi uống rượu với nhau rồi, nhưng hắn vẫn cố chọc tức lão già này.
- Hảo! tiểu tử, lão tử ta đây có kiêu ngạo cũng không bằng tiểu tử cậu." ông lão nói.
- Tiểu tử cậu làm ta nhớ đến một người, hắn kiêu ngạo như cậu vậy, lần đầu gặp hắn, hắn cũng gọi ta như vậy."Nói xong ông hồi tưởng lại chuyện trước kia.
Mọi người đều giật mình, thủ trưởng của bọn họ đang rơi nước mắt.
- Cha!
- Ông nội! cả hai người đều chưa bao giờ thấy trưởng bối của mình lại rơi nước mắt. Đây không phải nước mắt, mà là do ông đang cảm thấy mất mát, mất đi một người bạn tri kỉ, thậm chí người bạn này của ông còn kém ông đến bốn mươi tuổi." tuy như vậy nhưng hai người lại rất hiểu nhau, hai người kết thành anh em.
- Phương Lão bất tử! đang suy nghĩ chuyện gì sao?" Dương Phàm cười nói. Hắn biết người là lão già này nhắc đến là ai.
- Tiểu tử! từ đâu cậu biết cái tên này." Đúng Phương chính là tên của lão, nhưng người gọi lão như vậy thì chỉ có một người." mà người này lão đã không nghe được tin tức của hắn suốt năm năm rồi.
- Phương lão bất tử!
- Câm miệng, tiểu tử ngươi còn vô lễ với trưởng bối như vậy thì đừng có trách lão phu không nói trước." Cha của Ngọc Nhi nói.
- Câm miệng! ở đây không có chuyện của ngươi, đi ra hết ngoài cho ta." Phương Lão tức giận gầm lên.
Cha của Ngọc nhi cũng không dám lên tiếng, đây là lần đầu tiên ông thấy lão nhân gia ngài kích động như vậy.
- Cha!
- Đi ra ngoài.
Phương lão khuôn mặt trầm xuống. Cha của Ngọc Nhi đành cúi đầu xong bước đi.
- Tiểu tử! cậu còn đứng đấy làm gì?
- Ta nói các ngươi đi ra ngoài, chứ không có nói cậu ta cũng đi ra.
Cha của Ngọc Nhi cùng với người trung niên đều bước ra, họ cũng không dám để lão nhân gia ngài tức giận, nếu không hai người họ sẽ rất thảm, hai người bước ra, nhưng không quên trừng mắt nhìn Dương Phàm.
- Ngọc Nhi cháu cũng đi ra luôn đi." Thấy hai người kia đã đi ra Phương Lão mới hạ giọng nói với cô nàng.
- Vâng!. Nàng là người hiểu chuyện nhất ở đây, cho nên nàng biết Ông nội có chuyện muốn nói với Dương Phàm, nàng đi qua chỗ hắn nói nhỏ vào tai hắn.
- Dương Phàm, anh đừng nói chuyện với ông nội em như vậy.
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Thấy người đã đi hết Phương Lão mới trở lại khuôn mặt nghiêm túc, làm động tác mời Dương Phàm ngồi, ông lấy ra hai ly rượu, rót rượu vào rồi đưa cho Dương Phàm một ly, Dương Phàm nhận lấy ly rượu rồi chống khỉu tay lên bàn, giống như hai người muốn vặt tay vậy.
Hai người cứ đưa qua đưa lại một hồi lâu, cuối cùng cả hai đều cầm ly rượu của nhau mà uống. Cả hai đều cười ha hả, một điệu cười của vui sướng.