Tiểu Thanh đưa mọi người đến quán ăn mà nàng nói là rất ngon, quán ăn này nhìn có vẻ là đã cũ tuy không được như những quán ăn khác nhưng quán ăn này lại khá là đông khách đến dùng.
- Mọi người muốn dùng gì? đồ ăn ở tuy không được như những nơi khác nhưng rất ngon.
Dương Phàm cùng bốn cô nàng ngồi xuống bàn. Tiểu Thanh mới lên tiếng hỏi mọi người.
- Vậy thì chúng ta cứ lấy một bát canh cá, còn mọi người cứ gọi món mình thích.
Ngọc Nhi nói rồi nhìn sang Dương Phàm muốn biết ý của hắn.
- Ta thì tùy ý được rồi! các nàng muốn dùng gì thì cứ gọi.
Dương Phàm thấy cô nàng nhìn mình, hắn không phải là người kén ăn. Nhắc đến canh cá lại làm hắn nhớ lại lúc trước khi còn ở trên núi với sư phụ hắn từng một lần bắt cá, lúc quay trở về hắn gặp phải một con rắn rất to đang quận tròng nhìn hắn.
Lúc đó trong đầu hắn không còn nghĩ được gì nữa mà quay đầu thục mạng mà chạy trong miệng thì gào thét." Sư phụ cứu con... Hắn chạy đến một vách núi lúc này hắn đã tuyệt vọng nhưng biểu hiện của hắn lại không có sự tuyệt vọng. Con mắt hắn trở nên sắc bén dị thường, lúc con rắn tấn công hắn thì chỉ thấy một luồng kí bắn ra đánh trúng con rắn, lúc này mọi thứ tối sầm lại hắn mất đi ý thức.
- Dương Phàm! Dương Phàm!
Ngọc Nhi ngồi bên cạnh thấy hắn giống như người mất hồn nàng lay lay người hắn.
- Có chuyện gì!
Dương Phàm đang nhớ lại chuyện của năm đó thì chợt giật mình bừng tỉnh.
- Anh còn hỏi em có chuyện gì sao? nhìn anh cứ như người mất hồn vậy, anh không sao chứ.
Thấy hắn đã trả lời Ngọc Nhi lúc này mới hỏi hắn.
- Không có chuyện gì! chỉ là nhớ đến một vài chuyện thôi.
Dương Phàm cũng không biết cái luồng khí đã cứu hắn lúc đó là thứ gì, hắn có hỏi sư phụ nhưng người cũng đã kiểm tra hắn cũng không phát hiện được gì.
- Một vài chuyện! không biết là chuyện gì mà khiến anh như người mất hồn vậy.
Ngọc nhi nói. Nàng biết hắn năm năm nhưng cũng chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
- Được rồi, không phải mọi người đã gọi đồ ăn rồi, sao còn chưa mang ra.
Dương Phàm không muốn đề cập đến chuyện đó nữa, hắn lảng sang chuyện ăn uống.
- Dương Phàm! anh chờ một chút đi, chắc cũng sắp xong rồi.
Thấy Dương Phàm có vẻ hơi hấp tấp Anh My lúc này mới nói.
- Phải đó Dương Phàm! bốn người chúng em còn không vội, anh vội làm gì.
Ngọc Nhi cũng phụ họa theo.
Thấy hai người đã nói như vậy Dương Phàm cũng không nói câu gì nữa, nhưng đột nhiên có một ý nghĩ trong đầu hắn.
- Ngọc Nhi! không phải lúc trước nàng cũng hơi hấp tấp sao?
Dương Phàm nói nhỏ vào tai cô nàng.
Chỉ thấy nàng đỏ bừng mặt lườm hắn, nàng biết hắn nhắc đến chuyện gì, hắn nhắc đến chuyện đó làm cho nàng nhớ lại chuyện của đêm hôm đó.
- Dương Phàm! anh nói chuyện gì mà Ngọc nhi nàng đỏ mặt như người sốt vậy.
Anh My thấy Dương Phàm nói to nhỏ gì đó với Ngọc Nhi rồi cô nàng có biểu hiện như vậy.
- Tiểu Thanh! Tiểu Lan hai người cũng bị sao vậy?
Anh My lúc này mới nhìn thấy biểu hiện của hai cô nàng cũng giống như Ngọc Nhi đều đang đỏ mặt tía tai.
- Không có chuyện gì!
Tiểu Thanh và Tiểu Lan nói.
Hai nàng biết Dương Phàm nói gì mà khiến cô nàng Ngọc Nhi trở lên như vậy, chính vì chuyện này mà khiến cho hai người buổi tối hôm đó phải nhìn nhau mà đỏ mặt.
- Tiểu Thanh! có phải em muốn rồi không?
Thấy hai người biết hắn nói chuyện gì Dương Phàm hỏi cô nàng Tiểu Thanh. Nhưng chỉ thấy nàng đỏ bừng mặt hơn mà lắc lắc cái đầu liên tục từ chối.
- Tiểu Lan! có phải em cũng muốn thử không?
Hắn lại quay sang bên Tiểu Lan nói. Cô nàng này cũng biểu hiện như Tiểu Thanh đều lắc đầu từ chối.
- Dương Phàm! rốt cuộc là chuyện gì vậy em rất muốn biết đó.
Anh My thì thấy tò mò về chuyện này.
- Tiểu My! nàng muốn biết sao?
Dương Phàm cười ám muội nói, hắn cảm thấy tuy cô nàng rất thông minh nhưng tâm hồn nàng vẫn cong trong sáng quá rồi.
- Không! không cần đâu.
Anh My thấy nụ cười của hắn như vậy nàng cảm thấy không ổn về chuyện này một chút nào mà từ chối hắn luôn.
Dương Phàm thì cười thầm. Mọi người ngồi chờ thêm một lúc nữa rồi có một cô nàng khoảng 16 tuổi mang đồ ăn lên cho bọn họ, rồi mọi người không nghĩ ngợi đến chuyện đó nữa mà chú tâm vào thức ăn đã bầy lên cái bàn mà cặm cụi ăn.
- Mọi người muốn dùng gì? đồ ăn ở tuy không được như những nơi khác nhưng rất ngon.
Dương Phàm cùng bốn cô nàng ngồi xuống bàn. Tiểu Thanh mới lên tiếng hỏi mọi người.
- Vậy thì chúng ta cứ lấy một bát canh cá, còn mọi người cứ gọi món mình thích.
Ngọc Nhi nói rồi nhìn sang Dương Phàm muốn biết ý của hắn.
- Ta thì tùy ý được rồi! các nàng muốn dùng gì thì cứ gọi.
Dương Phàm thấy cô nàng nhìn mình, hắn không phải là người kén ăn. Nhắc đến canh cá lại làm hắn nhớ lại lúc trước khi còn ở trên núi với sư phụ hắn từng một lần bắt cá, lúc quay trở về hắn gặp phải một con rắn rất to đang quận tròng nhìn hắn.
Lúc đó trong đầu hắn không còn nghĩ được gì nữa mà quay đầu thục mạng mà chạy trong miệng thì gào thét." Sư phụ cứu con... Hắn chạy đến một vách núi lúc này hắn đã tuyệt vọng nhưng biểu hiện của hắn lại không có sự tuyệt vọng. Con mắt hắn trở nên sắc bén dị thường, lúc con rắn tấn công hắn thì chỉ thấy một luồng kí bắn ra đánh trúng con rắn, lúc này mọi thứ tối sầm lại hắn mất đi ý thức.
- Dương Phàm! Dương Phàm!
Ngọc Nhi ngồi bên cạnh thấy hắn giống như người mất hồn nàng lay lay người hắn.
- Có chuyện gì!
Dương Phàm đang nhớ lại chuyện của năm đó thì chợt giật mình bừng tỉnh.
- Anh còn hỏi em có chuyện gì sao? nhìn anh cứ như người mất hồn vậy, anh không sao chứ.
Thấy hắn đã trả lời Ngọc Nhi lúc này mới hỏi hắn.
- Không có chuyện gì! chỉ là nhớ đến một vài chuyện thôi.
Dương Phàm cũng không biết cái luồng khí đã cứu hắn lúc đó là thứ gì, hắn có hỏi sư phụ nhưng người cũng đã kiểm tra hắn cũng không phát hiện được gì.
- Một vài chuyện! không biết là chuyện gì mà khiến anh như người mất hồn vậy.
Ngọc nhi nói. Nàng biết hắn năm năm nhưng cũng chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
- Được rồi, không phải mọi người đã gọi đồ ăn rồi, sao còn chưa mang ra.
Dương Phàm không muốn đề cập đến chuyện đó nữa, hắn lảng sang chuyện ăn uống.
- Dương Phàm! anh chờ một chút đi, chắc cũng sắp xong rồi.
Thấy Dương Phàm có vẻ hơi hấp tấp Anh My lúc này mới nói.
- Phải đó Dương Phàm! bốn người chúng em còn không vội, anh vội làm gì.
Ngọc Nhi cũng phụ họa theo.
Thấy hai người đã nói như vậy Dương Phàm cũng không nói câu gì nữa, nhưng đột nhiên có một ý nghĩ trong đầu hắn.
- Ngọc Nhi! không phải lúc trước nàng cũng hơi hấp tấp sao?
Dương Phàm nói nhỏ vào tai cô nàng.
Chỉ thấy nàng đỏ bừng mặt lườm hắn, nàng biết hắn nhắc đến chuyện gì, hắn nhắc đến chuyện đó làm cho nàng nhớ lại chuyện của đêm hôm đó.
- Dương Phàm! anh nói chuyện gì mà Ngọc nhi nàng đỏ mặt như người sốt vậy.
Anh My thấy Dương Phàm nói to nhỏ gì đó với Ngọc Nhi rồi cô nàng có biểu hiện như vậy.
- Tiểu Thanh! Tiểu Lan hai người cũng bị sao vậy?
Anh My lúc này mới nhìn thấy biểu hiện của hai cô nàng cũng giống như Ngọc Nhi đều đang đỏ mặt tía tai.
- Không có chuyện gì!
Tiểu Thanh và Tiểu Lan nói.
Hai nàng biết Dương Phàm nói gì mà khiến cô nàng Ngọc Nhi trở lên như vậy, chính vì chuyện này mà khiến cho hai người buổi tối hôm đó phải nhìn nhau mà đỏ mặt.
- Tiểu Thanh! có phải em muốn rồi không?
Thấy hai người biết hắn nói chuyện gì Dương Phàm hỏi cô nàng Tiểu Thanh. Nhưng chỉ thấy nàng đỏ bừng mặt hơn mà lắc lắc cái đầu liên tục từ chối.
- Tiểu Lan! có phải em cũng muốn thử không?
Hắn lại quay sang bên Tiểu Lan nói. Cô nàng này cũng biểu hiện như Tiểu Thanh đều lắc đầu từ chối.
- Dương Phàm! rốt cuộc là chuyện gì vậy em rất muốn biết đó.
Anh My thì thấy tò mò về chuyện này.
- Tiểu My! nàng muốn biết sao?
Dương Phàm cười ám muội nói, hắn cảm thấy tuy cô nàng rất thông minh nhưng tâm hồn nàng vẫn cong trong sáng quá rồi.
- Không! không cần đâu.
Anh My thấy nụ cười của hắn như vậy nàng cảm thấy không ổn về chuyện này một chút nào mà từ chối hắn luôn.
Dương Phàm thì cười thầm. Mọi người ngồi chờ thêm một lúc nữa rồi có một cô nàng khoảng 16 tuổi mang đồ ăn lên cho bọn họ, rồi mọi người không nghĩ ngợi đến chuyện đó nữa mà chú tâm vào thức ăn đã bầy lên cái bàn mà cặm cụi ăn.