Thanh âm của Úc Ninh có chút lớn, giọng điệu cũng lạnh nhạt, dượng nhìn cô có chút xấu hổ, nhân viên cũng vểnh tai muốn xem náo nhiệt.
Dì cô cuối cùng cũng quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Úc Ninh:"hà hà " hai tiếng:" cửa hàng nhỏ của chúng tôi không dung được đại phật gia như cháu, còn " ngại mệt sợ khó " nói như tôi có ý ngược đãi cháu vậy "
Lời vừa nói khỏi miệng, dượng đã vội kéo tạp dề của bà, đứng lên hòa giải:" Ninh Ninh, dì cháu không có ý này, bà ấy..... bà ấy.........." tìm không thấy từ để hình dung dượng gấp đến đổ cả mồ hôi, nhất thời không khí có chút ngưng trệ.
Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo như thanh âm của chúa cứu tế truyền đến:" cha, cha con đã mua đậu khô về rồi này, oa, chị Ninh Ninh, sao chị lại ở đây!"
Úc Ninh nghe tiếng liền quay đầu, một cậu nhóc mặc quần sooc, áo phông màu đen nhảy qua vách ngăn, cả người như muốn nhảy vào trong tiệm.
cô trừng mắt, trợt nhớ ra đây là con trai út của dì, tên là Ngụy Tân.
không đợi Úc Ninh đáp lời, Ngụy Tân nhìn ngó xung quanh cửa hàng một vòng, bô bô nói:" a, hôm nay dì không cùng chị đến à? một mình chị bắt xe đến sao? tay dì đỡ chưa? tối qua thấy dì đi mua thuốc dán. em năm ngoái ngã mương chân bị sưng lên bôi dầu Lão Cao không đến vài hôm đã khỏi rồi, lát nữa mang về cho dì đi! đúng rồi nghe dì bảo chị muốn đi thi một chương trình lớn, có phải sẽ gặp được các ngôi sao, giúp em xin chữ kí đi................"
nghe em họ lải nhải, hai gò má Úc Ninh đỏ lên vì thẹn: thì ra tay mẹ cô đã bị thương từ trước, vậy mà cô lại vì muốn đi dự thi mà không phát hiện ra. Khó trách dì không cho cô sắc mặt tốt, cô còn hiểu lầm bà ấy đặc biệt gây khó dễ cho cô. Trái lại Ngụy Tân, tuy rằng mới là học sinh trung học nhưng sáng sớm đã đến quán hỗ trợ, còn giúp mẹ cô mua thuốc, không biết hiểu chuyện hơn cô biết bao nhiêu lần.
Úc Ninh ngượng ngùng nhìn về phía dì, ngập ngừng muốn nói lời xin lỗi, dì lại cau mày cao giọng nói:" được rồi Ngụy Tân, đừng ở đó huyên thuyên, không thấy đang rất bận sao còn không đi hỗ trợ?"
cậu thiếu niên đang quấn quít lấy Úc Ninh lập tức ngừng lải nhải, đứng nghiêm cúi chào, nghiêm trang nói:" yes, madam" rồi sau đó hấp tấp chạy bên cạnh lồng hấp để thu tiền.
dượng không yên tâm đến dặn con trai không được lấy nhầm bánh bao. cả cái quầy to như vậy giờ chỉ còn lại hai người Úc Ninh và dì.
dì cô vẫn đang chuyên tâm gói chiếc bánh bao nhân nấm hương, Úc Ninh cúi thấp đầu, nhỏ giọng:" thực xin lỗi, dì, con đã hiểu lầm người "
dì cô buông chiếc bánh bao gói dở quay người nhìn thẳng Úc Ninh, hỏi lại:" cháu có gì phải xin lỗi tôi? "
Úc Ninh mở miệng càng ngượng ngùng muốn đáp lời. dì cô lập tức đánh gãy lời cô:" tôi chỉ là dì cháu, cháu tốt hay không liên quan tới tôi" bà dừng một chút " người cháu nên đối tốt chính là bản thân cháu, còn có người mẹ đã cực khổ nuôi cháu lớn lên"
đây là lần đầu tiên trong cả hai đời người có người nói với cô những lời này. Cô của ngày trước có thể nghe không hiểu, hiện tại lại hoàn toàn có thể hiểu ý nghĩa của nó.
Úc Ninh nghiêm túc gật đầu:" cháu hiểu, cảm ơn dì "
dì cô nhìn chằm chằm Úc Ninh một lát, một lần nữa quay người đi, vừa gói bánh bao vừa nói:" cũng không trông cậy cháu có thể làm cái gì, thấy em họ làm cái gì thì làm theo"
Úc Ninh nói vâng, trong lòng không còn cái cảm giác bị sỉ nhục như trước.
trong tiệm bận rộn, đến hơn 9 giờ mới vãn dần. Ngụy Tân đứng cả buổi sáng bên lồng hấp quần áo trước sau đều ướt mồ hôi, cả người như vũng bùn không để ý hình tượng ngã xuống chiếc ghế bành tre.
Úc Ninh tuy rằng không đứng ở bên cạnh lồng hấp nhưng cả người cũng không tốt hơn bao nhiêu, toàn bộ tóc mái như dính hết ở trên trán, đặc biệt khó chịu.
" mẹ........., con muốn đi mua hai lon coca, được không?" Ngụy Tân cao giọng hét
" không được " dì cô lạnh lùng phản đối " thời điểm ra nhiều mồ hôi nên uống nước ấm, không hại thân thể"
" ài, đó là phản khoa học " Ngụy Tân không cam lòng phản bác, lại không dám chống đối với mẹ, nói xong lập tức làm mặt quỷ với Úc Ninh.
Úc Ninh bị nó chọc cười, đứng lên nói:" không bằng uống cốc sữa đậu nành giải nhiệt "
Ngụy Tân suy nghĩ, gật đầu, hai tay tạo thành quyền:" Vậy cảm ơn chị Ninh Ninh đã cứu mạng "
Úc Ninh rót cho Ngụy Tân cốc sữa đậu nành, thấy còn nhiều cũng thuận tiện rót cho bản thân nửa cốc
đang muốn uống đột nhiên nhớ ra cái gì:" dì, dượng hai người có muốn uống sữa đậu nành không, vẫn còn một chút "
dượng đáp:" không cần, cháu uống đi, hôm nay vất vả rồi, nều không đủ trong kho hàng còn có đồ uống"
Úc Ninh vội nói không vất vả
Ngụy Tân nghe xong, liền lên án:" hai người thật phân biệt đối xử"
dì cô trừng mắt nhìn nó một cái:" ngươi làm cái gì đều là nên làm còn so cái gì "
Ngụy Tân quay đầu đi chỗ khác giả bộ tức giận, càu nhàu uống sạch cốc sữa đậu nành.
bác nhân viên còn phải mua thức ăn nấu cơm nên đã về trước. Uống xong sữa đậu nành, Úc Ninh đem cốc đi rửa sạch, cùng Ngụy Tân ngồi chờ khách thuận tiện nói chuyện phiếm.
Cô cơ bản đã biết dùng máy nghiền đậu và lồng hấp, đại khái có thể phân biệt được các kí hiệu của tất cả các loại bánh bao, cũng được coi là người chính thức nhập môn.
Nói chuyện một hồi, Ngụy Tân thực sự không ngồi im được nữa, quấn quít ba muốn mượn điện thoại chơi trò chơi. Dượng liếc nhìn vợ nhưng vẫn dung túng đưa điện thoại cho con trai.
Ngụy Tân mừng rỡ nhảy lên, làm mặt quỷ, lại mở kỷ lục trò chơi chém hoa quả trong điện thoại cho Úc Ninh xem, hỏi cô nó có lợi hại hay không.
Úc Ninh không biết chơi nhưng nhìn dáng vẻ đắc ý của nó thì chắc là rất lợi hại, thuận tiện khen vài câu.
Ngụy Tân một chút cũng không khiêm tốn, càng được đà khoe khoang:" chị Ninh Ninh, chị được bao nhiêu điểm, em dạy chị chơi nhé"
Úc Ninh nhìn dáng vẻ của nó, biết ngay nó muốn chơi trò mới cười đưa điện thoại qua. Nhưng khi nó nhìn thấy máy cô chỉ có hai trò thông thường là rắn và xếp hình, liền thất vọng không còn lời nào để tả.
Ngụy Tân nhăn mũi trả điện thoại lại cho Úc Ninh:" ài, điện thoại của chị thật không thú vị "
Úc Ninh cười rộ lên, nghĩ nếu ngụy Tân nhìn thấy chiếc điện thoại thông minh của mấy năm sau với rất nhiều trò chơi đến hoa cả mắt không biết sẽ vui đến dạng gì.
Úc Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên nghĩ đến mẹ đời trước, cũng không biết sau khi bản thân xảy ra việc ngoài ý muốn, bà sẽ như thế nào.
bà nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực chất là một người rất kiên cường, nên chắc có thể vượt qua đi......
chính trong lúc trầm tư, điên thoại Úc Ninh đột nhiên kêu lên, mà hình hiển thị tên Vi Vi.
cô nhận điện thoại, tiếng hét không ngoài dự đoán vang lên:" Ninh Ninh, sao vẫn chưa đến? không phải nói 9 rưỡi gặp mặt ở tòa nhà Hằng Hải sao? tớ đến rồi, người xếp hàng ở đây thật nhiều a "
Úc Ninh sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng cô ấy nói về chuyện gì:" xin lỗi Vi Vi, tớ có việc không thể đi được"
Hoàng Vi Vi rõ ràng sửng sốt, lớn tiếng hỏi lại:" tại sao a? không phải đùa tớ chứ, đã nói đến cùng tớ, một mình tớ cảm thấy rất căng thẳng a"
Úc Ninh ăn ngay nói thật:" tay mẹ tớ bị thương, tớ thay bà đi đến quán hỗ trợ "
" nga........" hoàng Vi Vi tiếc nuối thở dài:" tay dì bị thương có nặng không? "
" còn tốt, chỉ là không tiện làm việc "
Hoàng vi Vi như nhớ ra gì:" nhà tớ có loại thuốc gia truyền, dùng rất tốt, để lúc nào về tớ hỏi mẹ"
Úc Ninh cười:" vậy thì cảm ơn cậu nha"
"..........................." ống nghe đột nhiên yên tĩnh, Hoàng Vi Vi cẩn thận hỏi:" Úc Ninh, cậu không phải uống lộn thuốc đấy chứ " nói xong liền ha ha cười rộ lên:" đại ân không cần cám ơn, chiều tớ sẽ mang qua cho cậu."
Hai người nói chuyện tào lao vài câu rồi cúp điện thoại.
Đời trước Hoang Vi Vi vẫn là bạn tốt nhất của Úc Ninh, hai người từ tiểu học đến cao trung đều học cùng nhau, lại cùng vào giới giải trí, SAu này vì gia đình giục kết hôn nên Vi Vi chưa kịp có tác phẩm nào liền rút ra khỏi giới giải trí, kết hôn với một phú đại nhị gia, bắt đầu cuộc sống giúp chồng dạy con.
cho dù ở thời điểm thanh danh của cô bị phá hư, Vi Vi cũng không bởi vậy mà cắt đứt với cô, ngược lại ba ngày hai bữa đến nhà Úc Ninh, thậm chí còn cho con trai nhận Úc Ninh làm mẹ nuôi.
đối với điều này Úc Ninh luôn cảm kích trong lòng.
Có rất nhiều người đều nói, giữa những người đã quá quen thuộc không cần nhất định phải nói cảm ơn, nhưng thực ra những người này so với những người xa lạ càng phải nói cảm ơn vì không ai có nghĩa vụ đối tốt với một người nào đó một cách vô điều kiện.
Úc Ninh cũng là ở trong giới giải trí rất lâu mới hiểu được đạo lý này. Nhưng mà Úc Ninh không nghĩ tới là cô mới nhận xong điện thoại chưa đến một giờ, mới chuẩn bị quay lại cửa hàng thì đã thấy Hoàng Vi Vi hấp tấp chạy đến.
Thanh âm của Úc Ninh có chút lớn, giọng điệu cũng lạnh nhạt, dượng nhìn cô có chút xấu hổ, nhân viên cũng vểnh tai muốn xem náo nhiệt.
Dì cô cuối cùng cũng quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Úc Ninh:"hà hà " hai tiếng:" cửa hàng nhỏ của chúng tôi không dung được đại phật gia như cháu, còn " ngại mệt sợ khó " nói như tôi có ý ngược đãi cháu vậy "
Lời vừa nói khỏi miệng, dượng đã vội kéo tạp dề của bà, đứng lên hòa giải:" Ninh Ninh, dì cháu không có ý này, bà ấy..... bà ấy.........." tìm không thấy từ để hình dung dượng gấp đến đổ cả mồ hôi, nhất thời không khí có chút ngưng trệ.
Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo như thanh âm của chúa cứu tế truyền đến:" cha, cha con đã mua đậu khô về rồi này, oa, chị Ninh Ninh, sao chị lại ở đây!"
Úc Ninh nghe tiếng liền quay đầu, một cậu nhóc mặc quần sooc, áo phông màu đen nhảy qua vách ngăn, cả người như muốn nhảy vào trong tiệm.
cô trừng mắt, trợt nhớ ra đây là con trai út của dì, tên là Ngụy Tân.
không đợi Úc Ninh đáp lời, Ngụy Tân nhìn ngó xung quanh cửa hàng một vòng, bô bô nói:" a, hôm nay dì không cùng chị đến à? một mình chị bắt xe đến sao? tay dì đỡ chưa? tối qua thấy dì đi mua thuốc dán. em năm ngoái ngã mương chân bị sưng lên bôi dầu Lão Cao không đến vài hôm đã khỏi rồi, lát nữa mang về cho dì đi! đúng rồi nghe dì bảo chị muốn đi thi một chương trình lớn, có phải sẽ gặp được các ngôi sao, giúp em xin chữ kí đi................"
nghe em họ lải nhải, hai gò má Úc Ninh đỏ lên vì thẹn: thì ra tay mẹ cô đã bị thương từ trước, vậy mà cô lại vì muốn đi dự thi mà không phát hiện ra. Khó trách dì không cho cô sắc mặt tốt, cô còn hiểu lầm bà ấy đặc biệt gây khó dễ cho cô. Trái lại Ngụy Tân, tuy rằng mới là học sinh trung học nhưng sáng sớm đã đến quán hỗ trợ, còn giúp mẹ cô mua thuốc, không biết hiểu chuyện hơn cô biết bao nhiêu lần.
Úc Ninh ngượng ngùng nhìn về phía dì, ngập ngừng muốn nói lời xin lỗi, dì lại cau mày cao giọng nói:" được rồi Ngụy Tân, đừng ở đó huyên thuyên, không thấy đang rất bận sao còn không đi hỗ trợ?"
cậu thiếu niên đang quấn quít lấy Úc Ninh lập tức ngừng lải nhải, đứng nghiêm cúi chào, nghiêm trang nói:" yes, madam" rồi sau đó hấp tấp chạy bên cạnh lồng hấp để thu tiền.
dượng không yên tâm đến dặn con trai không được lấy nhầm bánh bao. cả cái quầy to như vậy giờ chỉ còn lại hai người Úc Ninh và dì.
dì cô vẫn đang chuyên tâm gói chiếc bánh bao nhân nấm hương, Úc Ninh cúi thấp đầu, nhỏ giọng:" thực xin lỗi, dì, con đã hiểu lầm người "
dì cô buông chiếc bánh bao gói dở quay người nhìn thẳng Úc Ninh, hỏi lại:" cháu có gì phải xin lỗi tôi? "
Úc Ninh mở miệng càng ngượng ngùng muốn đáp lời. dì cô lập tức đánh gãy lời cô:" tôi chỉ là dì cháu, cháu tốt hay không liên quan tới tôi" bà dừng một chút " người cháu nên đối tốt chính là bản thân cháu, còn có người mẹ đã cực khổ nuôi cháu lớn lên"
đây là lần đầu tiên trong cả hai đời người có người nói với cô những lời này. Cô của ngày trước có thể nghe không hiểu, hiện tại lại hoàn toàn có thể hiểu ý nghĩa của nó.
Úc Ninh nghiêm túc gật đầu:" cháu hiểu, cảm ơn dì "
dì cô nhìn chằm chằm Úc Ninh một lát, một lần nữa quay người đi, vừa gói bánh bao vừa nói:" cũng không trông cậy cháu có thể làm cái gì, thấy em họ làm cái gì thì làm theo"
Úc Ninh nói vâng, trong lòng không còn cái cảm giác bị sỉ nhục như trước.
trong tiệm bận rộn, đến hơn giờ mới vãn dần. Ngụy Tân đứng cả buổi sáng bên lồng hấp quần áo trước sau đều ướt mồ hôi, cả người như vũng bùn không để ý hình tượng ngã xuống chiếc ghế bành tre.
Úc Ninh tuy rằng không đứng ở bên cạnh lồng hấp nhưng cả người cũng không tốt hơn bao nhiêu, toàn bộ tóc mái như dính hết ở trên trán, đặc biệt khó chịu.
" mẹ........., con muốn đi mua hai lon coca, được không?" Ngụy Tân cao giọng hét
" không được " dì cô lạnh lùng phản đối " thời điểm ra nhiều mồ hôi nên uống nước ấm, không hại thân thể"
" ài, đó là phản khoa học " Ngụy Tân không cam lòng phản bác, lại không dám chống đối với mẹ, nói xong lập tức làm mặt quỷ với Úc Ninh.
Úc Ninh bị nó chọc cười, đứng lên nói:" không bằng uống cốc sữa đậu nành giải nhiệt "
Ngụy Tân suy nghĩ, gật đầu, hai tay tạo thành quyền:" Vậy cảm ơn chị Ninh Ninh đã cứu mạng "
Úc Ninh rót cho Ngụy Tân cốc sữa đậu nành, thấy còn nhiều cũng thuận tiện rót cho bản thân nửa cốc
đang muốn uống đột nhiên nhớ ra cái gì:" dì, dượng hai người có muốn uống sữa đậu nành không, vẫn còn một chút "
dượng đáp:" không cần, cháu uống đi, hôm nay vất vả rồi, nều không đủ trong kho hàng còn có đồ uống"
Úc Ninh vội nói không vất vả
Ngụy Tân nghe xong, liền lên án:" hai người thật phân biệt đối xử"
dì cô trừng mắt nhìn nó một cái:" ngươi làm cái gì đều là nên làm còn so cái gì "
Ngụy Tân quay đầu đi chỗ khác giả bộ tức giận, càu nhàu uống sạch cốc sữa đậu nành.
bác nhân viên còn phải mua thức ăn nấu cơm nên đã về trước. Uống xong sữa đậu nành, Úc Ninh đem cốc đi rửa sạch, cùng Ngụy Tân ngồi chờ khách thuận tiện nói chuyện phiếm.
Cô cơ bản đã biết dùng máy nghiền đậu và lồng hấp, đại khái có thể phân biệt được các kí hiệu của tất cả các loại bánh bao, cũng được coi là người chính thức nhập môn.
Nói chuyện một hồi, Ngụy Tân thực sự không ngồi im được nữa, quấn quít ba muốn mượn điện thoại chơi trò chơi. Dượng liếc nhìn vợ nhưng vẫn dung túng đưa điện thoại cho con trai.
Ngụy Tân mừng rỡ nhảy lên, làm mặt quỷ, lại mở kỷ lục trò chơi chém hoa quả trong điện thoại cho Úc Ninh xem, hỏi cô nó có lợi hại hay không.
Úc Ninh không biết chơi nhưng nhìn dáng vẻ đắc ý của nó thì chắc là rất lợi hại, thuận tiện khen vài câu.
Ngụy Tân một chút cũng không khiêm tốn, càng được đà khoe khoang:" chị Ninh Ninh, chị được bao nhiêu điểm, em dạy chị chơi nhé"
Úc Ninh nhìn dáng vẻ của nó, biết ngay nó muốn chơi trò mới cười đưa điện thoại qua. Nhưng khi nó nhìn thấy máy cô chỉ có hai trò thông thường là rắn và xếp hình, liền thất vọng không còn lời nào để tả.
Ngụy Tân nhăn mũi trả điện thoại lại cho Úc Ninh:" ài, điện thoại của chị thật không thú vị "
Úc Ninh cười rộ lên, nghĩ nếu ngụy Tân nhìn thấy chiếc điện thoại thông minh của mấy năm sau với rất nhiều trò chơi đến hoa cả mắt không biết sẽ vui đến dạng gì.
Úc Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên nghĩ đến mẹ đời trước, cũng không biết sau khi bản thân xảy ra việc ngoài ý muốn, bà sẽ như thế nào.
bà nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực chất là một người rất kiên cường, nên chắc có thể vượt qua đi......
chính trong lúc trầm tư, điên thoại Úc Ninh đột nhiên kêu lên, mà hình hiển thị tên Vi Vi.
cô nhận điện thoại, tiếng hét không ngoài dự đoán vang lên:" Ninh Ninh, sao vẫn chưa đến? không phải nói rưỡi gặp mặt ở tòa nhà Hằng Hải sao? tớ đến rồi, người xếp hàng ở đây thật nhiều a "
Úc Ninh sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng cô ấy nói về chuyện gì:" xin lỗi Vi Vi, tớ có việc không thể đi được"
Hoàng Vi Vi rõ ràng sửng sốt, lớn tiếng hỏi lại:" tại sao a? không phải đùa tớ chứ, đã nói đến cùng tớ, một mình tớ cảm thấy rất căng thẳng a"
Úc Ninh ăn ngay nói thật:" tay mẹ tớ bị thương, tớ thay bà đi đến quán hỗ trợ "
" nga........" hoàng Vi Vi tiếc nuối thở dài:" tay dì bị thương có nặng không? "
" còn tốt, chỉ là không tiện làm việc "
Hoàng vi Vi như nhớ ra gì:" nhà tớ có loại thuốc gia truyền, dùng rất tốt, để lúc nào về tớ hỏi mẹ"
Úc Ninh cười:" vậy thì cảm ơn cậu nha"
"..........................." ống nghe đột nhiên yên tĩnh, Hoàng Vi Vi cẩn thận hỏi:" Úc Ninh, cậu không phải uống lộn thuốc đấy chứ " nói xong liền ha ha cười rộ lên:" đại ân không cần cám ơn, chiều tớ sẽ mang qua cho cậu."
Hai người nói chuyện tào lao vài câu rồi cúp điện thoại.
Đời trước Hoang Vi Vi vẫn là bạn tốt nhất của Úc Ninh, hai người từ tiểu học đến cao trung đều học cùng nhau, lại cùng vào giới giải trí, SAu này vì gia đình giục kết hôn nên Vi Vi chưa kịp có tác phẩm nào liền rút ra khỏi giới giải trí, kết hôn với một phú đại nhị gia, bắt đầu cuộc sống giúp chồng dạy con.
cho dù ở thời điểm thanh danh của cô bị phá hư, Vi Vi cũng không bởi vậy mà cắt đứt với cô, ngược lại ba ngày hai bữa đến nhà Úc Ninh, thậm chí còn cho con trai nhận Úc Ninh làm mẹ nuôi.
đối với điều này Úc Ninh luôn cảm kích trong lòng.
Có rất nhiều người đều nói, giữa những người đã quá quen thuộc không cần nhất định phải nói cảm ơn, nhưng thực ra những người này so với những người xa lạ càng phải nói cảm ơn vì không ai có nghĩa vụ đối tốt với một người nào đó một cách vô điều kiện.
Úc Ninh cũng là ở trong giới giải trí rất lâu mới hiểu được đạo lý này. Nhưng mà Úc Ninh không nghĩ tới là cô mới nhận xong điện thoại chưa đến một giờ, mới chuẩn bị quay lại cửa hàng thì đã thấy Hoàng Vi Vi hấp tấp chạy đến.