Nhất thời sắc mặt của Ninh Thư Thiến trắng bệch: "Ba, Du Nhã không có ý đó, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết ăn nói, ngài cũng đừng chấp với con bé."
Ôn Du Nhã bị dọa đến không dám thở mạnh: "Ông nội, cháu.."
Sắc mặt của ông cụ Ôn trầm lãnh: "Nhưng mà làm cho hai mẹ con cô thất vọng rồi, ông ngoại của Hinh Nhã gọi điện thoại đến muốn tôi dẫn Hinh Nhã qua chỗ ông ta ở một thời gian, Hinh Nhã vẫn sẽ quay lại."
Ninh Thư Thiến hơi giật mình, không phải đưa đi nước ngoài sao? Sao lại biến thành đi nhà họ Mạc?
Ninh Thư Thiến muốn giải thích: "Ba, ba..."
Trong đôi mắt già nua của ông cụ bắn ra một ánh sáng lạnh làm người ta khiếp sợ: "Trong khoảng thời gian Hinh Nhã ra qua nhà họ Mạc này, nếu cô còn dám sinh ra cái trứng nào, tôi không thu thập cô, cũng sẽ có người thu thập cô."
Ninh Thư Thiến không khỏi nghĩ đến cặp mắt tĩnh lặng của ông cụ Mạc giống như nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, bà liền cảm thấy sợ hãi, trong lòng mát lạnh, trong lúc đó bà ta nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, khóe môi của cô hơi nhếch lên, trong mắt chứa ánh sáng lạnh làm người ra sợ hãi, hơn nữa còn rất giống ánh mắt của ông cụ Mạc.
Đột nhiên bà hối hận vì đã đề nghị đưa Ôn Hinh Nhã ra nước ngoài, để cho cô ta lấy cớ qua nhà họ Mạc, ông cụ Mạc chính là ngôi sao sáng trong giới văn học, ai cũng kính nể ba phần, cho cô đi nhà họ Mạc, không phải là đang cho cô thêm cánh sao?
Vừa nghĩ thế, trong lòng liền không nhịn được hoảng hốt.
Nhưng nghĩ đến tính tình của ông cụ Mạc vô cùng lạnh nhạt, năm đó Như Nhã quay lại nhà họ Ôn, cũng không thấy ông cụ Mạc đối xử tốt với Như Nhã bao nhiêu, tình cảm mờ nhạt, cũng không thân thiết, chỉ có ngày tết hay ngày lễ mới đến thăm một lần, qua nhiều năm như vậy, nhưng Như Nhã vẫn không chiếm được chỗ tốt ở nhà họ Mạc.
Bây giờ Ôn Hinh Nhã không ra gì như thế, làm sao ông cụ Mạc để ý được, cô ta có thể chiếm được chỗ tốt nào sao?
Ánh mắt bén nhọn của ông cụ Ôn nhìn vào Ôn Du Nhã: "Nhà họ Ôn có thể cho cô tất cả, nhưng cũng có thể lấy lại hết tất cả, đến lúc đó, cho dù là cha nuôi của cô cũng không bảo vệ được cô."
Ông cụ Ôn nghiến răng nói hai chữ "Cha nuôi", giọng điệu nghiêm túc không hề có chút ý nói suông nào.
Sắc mặt Ôn Du Nhã trắng bệch, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, hai mắt rũ xuống che giấu hận ý bên trong, đều do Ôn Hinh Nhã, tất cả đều do tiện nhân Ôn Hinh Nhã tạo thành nếu không phải vậy, thì tại sao ông nội lại tức giận với cô ta.
Ôn Hinh Nhã, cô chờ đó, tôi nhất định sẽ làm cho cô sống không yên, chết cũng không xong!
Làm sao ông cụ Ôn lại không biết suy nghĩ của hai mẹ con này, Hinh Nhã lưu lạc bên ngoài 15 năm, quá khứ đều đã qua, không có địa vị trong nhà họ Ôn, bà nội cũng không thích, một khi để nhà họ Ôn hoàn toàn chán ghét Hinh Nhã, thì không phải toàn bộ tài sản của nhà họ Ôn đều vào tay mẹ con này rồi sao.
Hinh Nhã trở về, gợi lên lòng tham của hai mẹ con này! Hai người này cũng tìm cơ hội tính toán bộc lộ rõ sự tham lam của mình.
Ông cụ Ôn vô cùng tức giận.
Ôn Hinh Nhã từ từ đi đến trước mặt Ninh Thư Thiến, xoay người nói nhỏ: "Chờ đấy, không lâu nữa tôi sẽ quay lại! Chúng ra...Còn nhiều thời gian!"
Hơi thở tinh tế phả lên tai bà ta, ngứa ngứa như có con sâu róm bò trên tai, trong lòng Ninh Thư Thiến lạnh thấu, miễn cưỡng duy trì nụ cười nói: "Hinh Nhã, mẹ không hiểu con nói gì."
Ôn Hinh Viễn cười như không cười đi đến trước mặt bà ta, mặt đối mặt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào trong tim bà ta: "Không sao, ở đây hiểu là được."
Ninh Thư Thiến bị cô chỉ vào trái tim như vậy, trái tim liền đập "thịch thịch thịch", chờ đến khi bà hồi phục lại cảm xúc hốt hoảng của mình, thì Ôn Hinh Nhã đã đi ra khỏi cửa.
Ôn Du Nhã bị dọa đến không dám thở mạnh: "Ông nội, cháu.."
Sắc mặt của ông cụ Ôn trầm lãnh: "Nhưng mà làm cho hai mẹ con cô thất vọng rồi, ông ngoại của Hinh Nhã gọi điện thoại đến muốn tôi dẫn Hinh Nhã qua chỗ ông ta ở một thời gian, Hinh Nhã vẫn sẽ quay lại."
Ninh Thư Thiến hơi giật mình, không phải đưa đi nước ngoài sao? Sao lại biến thành đi nhà họ Mạc?
Ninh Thư Thiến muốn giải thích: "Ba, ba..."
Trong đôi mắt già nua của ông cụ bắn ra một ánh sáng lạnh làm người ta khiếp sợ: "Trong khoảng thời gian Hinh Nhã ra qua nhà họ Mạc này, nếu cô còn dám sinh ra cái trứng nào, tôi không thu thập cô, cũng sẽ có người thu thập cô."
Ninh Thư Thiến không khỏi nghĩ đến cặp mắt tĩnh lặng của ông cụ Mạc giống như nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, bà liền cảm thấy sợ hãi, trong lòng mát lạnh, trong lúc đó bà ta nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, khóe môi của cô hơi nhếch lên, trong mắt chứa ánh sáng lạnh làm người ra sợ hãi, hơn nữa còn rất giống ánh mắt của ông cụ Mạc.
Đột nhiên bà hối hận vì đã đề nghị đưa Ôn Hinh Nhã ra nước ngoài, để cho cô ta lấy cớ qua nhà họ Mạc, ông cụ Mạc chính là ngôi sao sáng trong giới văn học, ai cũng kính nể ba phần, cho cô đi nhà họ Mạc, không phải là đang cho cô thêm cánh sao?
Vừa nghĩ thế, trong lòng liền không nhịn được hoảng hốt.
Nhưng nghĩ đến tính tình của ông cụ Mạc vô cùng lạnh nhạt, năm đó Như Nhã quay lại nhà họ Ôn, cũng không thấy ông cụ Mạc đối xử tốt với Như Nhã bao nhiêu, tình cảm mờ nhạt, cũng không thân thiết, chỉ có ngày tết hay ngày lễ mới đến thăm một lần, qua nhiều năm như vậy, nhưng Như Nhã vẫn không chiếm được chỗ tốt ở nhà họ Mạc.
Bây giờ Ôn Hinh Nhã không ra gì như thế, làm sao ông cụ Mạc để ý được, cô ta có thể chiếm được chỗ tốt nào sao?
Ánh mắt bén nhọn của ông cụ Ôn nhìn vào Ôn Du Nhã: "Nhà họ Ôn có thể cho cô tất cả, nhưng cũng có thể lấy lại hết tất cả, đến lúc đó, cho dù là cha nuôi của cô cũng không bảo vệ được cô."
Ông cụ Ôn nghiến răng nói hai chữ "Cha nuôi", giọng điệu nghiêm túc không hề có chút ý nói suông nào.
Sắc mặt Ôn Du Nhã trắng bệch, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, hai mắt rũ xuống che giấu hận ý bên trong, đều do Ôn Hinh Nhã, tất cả đều do tiện nhân Ôn Hinh Nhã tạo thành nếu không phải vậy, thì tại sao ông nội lại tức giận với cô ta.
Ôn Hinh Nhã, cô chờ đó, tôi nhất định sẽ làm cho cô sống không yên, chết cũng không xong!
Làm sao ông cụ Ôn lại không biết suy nghĩ của hai mẹ con này, Hinh Nhã lưu lạc bên ngoài 15 năm, quá khứ đều đã qua, không có địa vị trong nhà họ Ôn, bà nội cũng không thích, một khi để nhà họ Ôn hoàn toàn chán ghét Hinh Nhã, thì không phải toàn bộ tài sản của nhà họ Ôn đều vào tay mẹ con này rồi sao.
Hinh Nhã trở về, gợi lên lòng tham của hai mẹ con này! Hai người này cũng tìm cơ hội tính toán bộc lộ rõ sự tham lam của mình.
Ông cụ Ôn vô cùng tức giận.
Ôn Hinh Nhã từ từ đi đến trước mặt Ninh Thư Thiến, xoay người nói nhỏ: "Chờ đấy, không lâu nữa tôi sẽ quay lại! Chúng ra...Còn nhiều thời gian!"
Hơi thở tinh tế phả lên tai bà ta, ngứa ngứa như có con sâu róm bò trên tai, trong lòng Ninh Thư Thiến lạnh thấu, miễn cưỡng duy trì nụ cười nói: "Hinh Nhã, mẹ không hiểu con nói gì."
Ôn Hinh Viễn cười như không cười đi đến trước mặt bà ta, mặt đối mặt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào trong tim bà ta: "Không sao, ở đây hiểu là được."
Ninh Thư Thiến bị cô chỉ vào trái tim như vậy, trái tim liền đập "thịch thịch thịch", chờ đến khi bà hồi phục lại cảm xúc hốt hoảng của mình, thì Ôn Hinh Nhã đã đi ra khỏi cửa.