Nhà họ Ôn là gia đình thư hương, tuy kiến trúc nhà cũ nhà họ Ôn không xa hoa như phong cách Tây Âu, nhưng lại có kết cấu đình viện hoàn mỹ kiều Trung Quốc, phong cảnh như vậy nhìn khắp thủ đô cũng được coi là cảnh đẹp làm người ta say đắm, hứng thú.
Cô nhớ rõ đời trước khi được đón về nhà họ Ôn, bị vẻ tráng lệ và sang trọng của nhà họ Ôn làm khiếp sợ mãi không hồi hồn, khi đó cô tràn ngập kích động, vui sướng, bất an, sợ hãi và thấp thỏm đối với tương lai, không ngừng hỏi chính mình về sau nơi này thật sự là nhà của cô sao?
Lại không hề biết, biểu hiện của cô trong mắt người nhà họ Ôn là không phóng khoáng cỡ nào, là mất mặt cỡ nào, càng không biết ấn tương đầu tiên của người nhà họ Ôn đối với cô đã hình thành suy nghĩ chủ quan, sau đó bất kể cô nỗ lực thế nào, đều không thể thay đổi.
Khi Ôn Hinh Nhã trở lại nhà họ Ôn, đồng hồ chỉ 8 giờ rưỡi, khóe miệng cô hơi cong, xem ra không tính quá muộn!
Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã ngồi ở phòng khách nhìn thấy cô thì lắp bắp kinh hãi.
Ôn Du Nhã vô cùng khiếp sợ: “Cô… Tại sao cô trở về sớm như vậy?”
Rõ ràng cô ta chuốc say cô, hiện tại không phải cô nên ở Black Sunday thuê phòng, bị chụp ảnh nude sao? Vì sao đột nhiên cô lại trở về?
Ôn Hinh Nhã cười nhạt: “Em gái thật không thú vị, mang chị đến ‘Black Sunday’ rồi lại bỏ lại một mình chị ở đấy, may mắn là chị tỉnh rượu sớm, bằng không ở nơi hỗn loạn này không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Ôn Du Nhã trừng lớn mắt, không ngờ cô sẽ nói ra như vậy: “Chị nói bậy gì đấy, sao tôi lại dẫn chị đến cái nơi như Black Sunday được, chị đừng có bôi nhọ tôi!”
Ôn Hinh Nhã cười như không cười nhìn Ôn Du Nhã: “Black Sunday là nơi như thế nào? Em gái biết à?”
Ôn Du Nhã lập tức cứng họng, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã nói: “Đừng có nói hươu nói vượn, sao tôi có thể biết Black Sunday là nơi thế nào.”
Chỉ mới dăm ba câu Du Nhã đã bị lôi vào bẫy, cô lẳng lặng đứng đó, phong thái ưu nhã giống như quỳnh hoa ngọc thụ, khuôn mặt trẻ tuổi non nớt lại giống như hoa quỳnh trắng, muôn vàn cành lá đâm chồi, cành cây nhiều đóa hoa trắng tinh khiết, dường như đúng lúc được bao phủ bởi màn tuyết, rực rỡ lung linh, lộng lẫy trong suốt, xinh đẹp vô song.
Làm người ta không khỏi cảm khái, vậy mà màu trắng cũng có thể rực rỡ và lộng lẫy như vậy.
Đây thật sự là Ôn Hinh Nhã nhát gan, yếu đuối, tự ti, ngu xuẩn kia sao? Ninh Thư Thiến đột nhiên phát hiện dường như cô biến thành một người khác.
Chẳng lẽ đây là khí chất truyền thừa của con cháu thư hương chân chính sao, cho dù từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, hành vi lỗ mãng, cũng không thể che giấu được sự thanh nhã và cao quý trong xương tủy sao?
Tâm tư thay đổi thật nhanh, ý cười trên mặt Ninh Thư Thiến càng nhu hòa hơn, dịu dàng hỏi: “Hinh Nhã, trở về muộn như vậy, đã ăn cơm chưa? Có muốn dì sai phòng bếp làm chút đồ ăn cho cháu không?”
Ninh Thư Thiến năm nay ba mươi lăm tuổi, dường như năm tháng không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mặt bà ta, ngược lại làm bà ta càng thêm dịu dàng đằm thắm, lông mày hơi nhướng lên mang sự tinh tế, giống như lá liễu trên cành liễu, đong đưa thùy mị, mang theo một tia quyến rũ.
Khuôn mặt như vậy, khó trách ba sẽ ngoại tình lúc mẹ mang thai cô, mẹ khó sinh mà chết không đến nửa năm liền cưới bà ta vào cửa, cho dù bà ta còn mang theo một đứa con riêng nhỏ hơn cô hai tháng.
……………
Cô nhớ rõ đời trước khi được đón về nhà họ Ôn, bị vẻ tráng lệ và sang trọng của nhà họ Ôn làm khiếp sợ mãi không hồi hồn, khi đó cô tràn ngập kích động, vui sướng, bất an, sợ hãi và thấp thỏm đối với tương lai, không ngừng hỏi chính mình về sau nơi này thật sự là nhà của cô sao?
Lại không hề biết, biểu hiện của cô trong mắt người nhà họ Ôn là không phóng khoáng cỡ nào, là mất mặt cỡ nào, càng không biết ấn tương đầu tiên của người nhà họ Ôn đối với cô đã hình thành suy nghĩ chủ quan, sau đó bất kể cô nỗ lực thế nào, đều không thể thay đổi.
Khi Ôn Hinh Nhã trở lại nhà họ Ôn, đồng hồ chỉ 8 giờ rưỡi, khóe miệng cô hơi cong, xem ra không tính quá muộn!
Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã ngồi ở phòng khách nhìn thấy cô thì lắp bắp kinh hãi.
Ôn Du Nhã vô cùng khiếp sợ: “Cô… Tại sao cô trở về sớm như vậy?”
Rõ ràng cô ta chuốc say cô, hiện tại không phải cô nên ở Black Sunday thuê phòng, bị chụp ảnh nude sao? Vì sao đột nhiên cô lại trở về?
Ôn Hinh Nhã cười nhạt: “Em gái thật không thú vị, mang chị đến ‘Black Sunday’ rồi lại bỏ lại một mình chị ở đấy, may mắn là chị tỉnh rượu sớm, bằng không ở nơi hỗn loạn này không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Ôn Du Nhã trừng lớn mắt, không ngờ cô sẽ nói ra như vậy: “Chị nói bậy gì đấy, sao tôi lại dẫn chị đến cái nơi như Black Sunday được, chị đừng có bôi nhọ tôi!”
Ôn Hinh Nhã cười như không cười nhìn Ôn Du Nhã: “Black Sunday là nơi như thế nào? Em gái biết à?”
Ôn Du Nhã lập tức cứng họng, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã nói: “Đừng có nói hươu nói vượn, sao tôi có thể biết Black Sunday là nơi thế nào.”
Chỉ mới dăm ba câu Du Nhã đã bị lôi vào bẫy, cô lẳng lặng đứng đó, phong thái ưu nhã giống như quỳnh hoa ngọc thụ, khuôn mặt trẻ tuổi non nớt lại giống như hoa quỳnh trắng, muôn vàn cành lá đâm chồi, cành cây nhiều đóa hoa trắng tinh khiết, dường như đúng lúc được bao phủ bởi màn tuyết, rực rỡ lung linh, lộng lẫy trong suốt, xinh đẹp vô song.
Làm người ta không khỏi cảm khái, vậy mà màu trắng cũng có thể rực rỡ và lộng lẫy như vậy.
Đây thật sự là Ôn Hinh Nhã nhát gan, yếu đuối, tự ti, ngu xuẩn kia sao? Ninh Thư Thiến đột nhiên phát hiện dường như cô biến thành một người khác.
Chẳng lẽ đây là khí chất truyền thừa của con cháu thư hương chân chính sao, cho dù từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, hành vi lỗ mãng, cũng không thể che giấu được sự thanh nhã và cao quý trong xương tủy sao?
Tâm tư thay đổi thật nhanh, ý cười trên mặt Ninh Thư Thiến càng nhu hòa hơn, dịu dàng hỏi: “Hinh Nhã, trở về muộn như vậy, đã ăn cơm chưa? Có muốn dì sai phòng bếp làm chút đồ ăn cho cháu không?”
Ninh Thư Thiến năm nay ba mươi lăm tuổi, dường như năm tháng không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mặt bà ta, ngược lại làm bà ta càng thêm dịu dàng đằm thắm, lông mày hơi nhướng lên mang sự tinh tế, giống như lá liễu trên cành liễu, đong đưa thùy mị, mang theo một tia quyến rũ.
Khuôn mặt như vậy, khó trách ba sẽ ngoại tình lúc mẹ mang thai cô, mẹ khó sinh mà chết không đến nửa năm liền cưới bà ta vào cửa, cho dù bà ta còn mang theo một đứa con riêng nhỏ hơn cô hai tháng.
……………