Phương Cẩm ôm lấy cậu nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa số “Ăn cơm được không”.
Anh quan tâm vĩnh viễn cũng chỉ có Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm động cũng không muốn động “Cẩm, làm sao bây giờ, em không muốn anh họ có việc gì, em thử một chút được không?”.
“Ăn cơm xong anh đi cùng em”.
Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy nhíu mày nhìn anh “Đã là lúc nào rồi mà còn ăn cơm, ai còn nuốt nổi, em không ăn”.╭ (╰_╯)╮
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm một lúc rồi ngồi dậy đi xuống lầu, bưng cơm lên nhìn Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu đi “Không ăn, không ăn” ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm múc cơm đưa đến bên miệng Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm híp mắt nhìn anh, Phương Cẩm gương mặt bình tĩnh như tượng điêu khắc bằng băng nhìn lại cậu. Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt nữa ngày, mắt đều mỏi bất đắc dĩ thở dài.
“Đồ khốn”.
Tuy rằng mắng nhưng vẫn há miệng ăn cơm do Phương Cẩm uy, Phương Cẩm từng muỗng từng muỗng uy cậu ăn, đôi khi Dạ Mặc Nhiễm cũng hung hăng trừng mắt nhìn anh vài lần, Phương Cẩm đặt bắt không xuống rồi mới đi đến bên bàn ngồi xuống ăn cơm của mình, Dạ Mặc Nhiễm đứng trên lầu nhìn người dưới lầu đang ăn cơm, trong lòng thật ấm áp. Hai người cậu nhíu mày ngôi trên sô pha, biệt thự hoa lệ giờ phút này trông có chút lạnh lùng, thấy Dạ Mặc Nhiễm cùng Phương Cẩm đi vào nhà, muốn đối với cậu tươi cười, lại cười không nổi.
“Cậu hai, anh họ sao rồi?”.
Cậu út lắc đầu “Hoàn toàn không có cách, cái gì cũng không làm được, không ngừng kêu la âm ĩ, những thứ đưa vào Văn Đào nhìn cũng không thèm nhìn, chúng ta lại không thể đưa thịt tươi cho Văn Đào ăn,ai…”
Dạ Mmặc Nhiễm gật đầu, kéo Phương Cẩm xuống tầng hầm thăm Kỳ Văn Đào, Kỳ Văn Đào lúc này kêu to tay không ngừng đập vào song sắt, quần áo đều rách, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ. Thật giống một con thú hoang không biết đau đớn không ngừng va chạm mọi nơi. Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm đang muốn tới gần về bên cạnh mình, Dạ Mặc Nhiễm khổ sở nhìn Kỳ Văn Đào.
“Anh họ, em là tiểu Nhiễm, anh không nhận ra em sao? Anh họ”.
Kỳ Văn Đào đưa tay qua khe hở của song sắt loạn bắt muốn bắt lấy Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm nhìn chằm chằm Kỳ Văn Đào ngưng kết dị năng trong tay đề phòng. Dạ Mặc Nhiễm quay đầu lại ánh mắt đầy bất lực nhìn Phương Cẩm.
“Làm sao bây giờ? Đem nước trong không gian cho anh họ uống liệu có tốt hơn hay không?”.
Phương Cẩm nhìn Kỳ Văn Đào đang sắp phát điên “Ngày mai anh đi bắt một tên về cho em thử sẽ biết”.
Dạ Mặc Nhiễm hiểu mình như vậy thật ích kỷ, nhưng cậu thà hy sinh người khác cũng không muốn lấy anh họ ra thử nghiệm.
“Em đi với anh”.
“Em ở lại”.
“Không, Cẩm, giết tang thi không khó, nhưng bắt sống rất khó, em lo lắng cho anh, em muốn đi cùng anh”.
Phương Cẩm lạnh lùng nhìn Dạ Mặc Nhiễm chằm chằm “Không cho”
Kéo lấy tay cậu rời khỏi tầng hầm, Dạ Mặc Nhiễm đi phía sau vẫn không nói lời nào, Phương Cẩm tính tình cố chấp không phải nói hai ba câu là được, an ủi xong hai người cậu rồi mới theo Phương Cẩm về nhà. Buổi tối Dạ Mặc Nhiễm cho Phương Cẩm uống hai chén nước lớn mới yên tâm buổi sáng cho anh ra ngoài.
“Phải nguyên vẹn trở về, một sợi tóc cũng không được thiếu”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hổ Tử rồi mang theo Tá Thỉ cũng những người khác rời đi, Dạ Mặc Nhiễm nhìn Phương Cẩm đi cả nữa ngày mới quay vào nhà.
“Cậu lo làm việc của cậu đi, không cần ở đây canh giữ”.
Hổ Tử thật thà chất phác cười nói “Chuyện của tôi chỉ có bảo hộ Nhiễm thiếu gia, anh Cẩm nói nếu Nhiễm thiếu gia bị thiếu một sợi lông anh Cẩm sẽ lấy mạng của tôi, Nhiễm thiếu gia cậu muốn làm gì thì làm đi, tôi đi theo là được, chỉ cần cậu không rời khỏi căn cứ”. ~(‾▿‾~)
Dạ Mặc Nhiễm đi đến chổ Thư Vĩ, Hổ Tử giống như bảo tiêu đứng ở một khoảng cách nhất định, không thể nghe được những gì Dạ Mặc Nhiễm nói với Thư Vĩ nhưng vẫn có thể nhìn thấy cậu. Thư Vĩ nhìn về phía Hổ Tử lại xoay qua lải nhải với Dạ Mặc Nhiễm.
“Cậu sao vậy? Sao lại bị giám thị rồi? Xem ra Phương Cẩm quả nhiên hộ thực, ăn đến miệng rồi sẽ sống chết bảo về”.╮(╯▽╰)╭
Dạ Mặc Nhiễm tựa vào sô pha không ba hoa với Thư Vĩ “Cẩm sợ tôi rời khỏi căn cứ, hôm nay anh ấy đi bắt sống tang thi vì Kỳ Văn Đào”.
Thư Vĩ mở to hai mắt liếc Dạ Mặc Nhiễm một cái “Cậu rốt cục là có mị lực lớn như thế nào vậy? Người ta vì cậu mà cả mạng cũng không cần, bắt sống a là bắt sống đó, lỡ không cẩn thận mà bị thương cũng không khác gì chết rồi, chậc chậc, thật không nhận ra, chẳng phải cũng chỉ là gương mặt thôi sao, tôi cũng đâu có kém, sao lại không có người làm vậy vì tôi a~” ლ(¯ロ¯ლ)
Nhìn Dạ Mặc Nhiễm không để ý đến mình, Thư Vĩ rót ly cà phê cho cậu “Cậu cũng đừng quá lo lắng, Phương Cẩm là ai chứ? Là lão đại xã hôi đen thường xuyên giao thiệp với tử thần sao có thể là người vô dụng được, yên tâm đi, bắt vài tên tang thi tuyệt đối không thành vấn đề”.╮(╯_╰)╭
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Tôi không uống cà phê nữa”.
Thư Vĩ khinh bỉ nhìn cậu “Là Phương Cẩm không cho chứ gì, xem cậu kìa thật đúng là vô dụng, vì yêu một người mà bị trói buộc như vậy thì có ý nghĩa gì? Người sống trên đời không phải cần vui vẻ sao, không uống thì thôi, cậu không uống tôi uống”╭(╯^╰)╮
Nói xong Thư Vĩ cầm cà phê lên vui vẻ thưởng thức, còn khoa trương mà thở dài “Chờ khi cậu bị trói buộc rồi nói sau, sống hai người quả thật bị trói buộc rất nhiều chuyện, trước kia không lo lắng gì chết thì chết, còn hiện tại, thật sợ chết, thật muốn sống lâu một chút lại lâu thêm một chút, không vì điều gì cả, chỉ vì anh ấy”. (∪ ◡ ∪)
“Xem kìa xem kìa, cậu đừng như vậy có được không, ngọt đến răng của tôi đều sắp bị rụng hết, biết tình cảm hai người còn cứng hơn cả vàng, sông cạn đá mòn vĩnh viện bên nhau rồi được chưa, khoe khoan cái gì chứ, mấy ngày nữa tôi sẽ ra ngoài đi tìm một cuộc tình kinh thiên động địa để yêu”.╭(╯^╰)╮
Dạ Mặc Nhiễm cười khẽ “Nhiều khoa học gia như vậy một chút biện pháp cũng không có, những người đó thật vô dụng, lấy máu của bọn chúng rồi làm thí nghiệm sau đó phối thuốc chẳng phải là được rồi sao, đúng là quá vô dụng”╮(╯_╰)╭
Thư Vĩ thở thật dài “Chuyện này đều do cậu không đúng, sao cậu có thể lấy trí tuệ của mình để so sánh với bọn phàm phu tục tử đó, cậu phải biết rằng trên thế giới còn có chuyện phân chia cấp bậc, nhưng mà thật đáng tiếc, cậu đã chọn sai lĩnh vực rồi, nếu không lúc này chúa cứu thể khẳng định là cậu”.╮(╯_╰)╭
“Cậu liền như vậy”
Thư Vĩ đứng lên duỗi người “Đi thôi chúng ta đến doanh trại huấn luyện xem một chút, chắc cậu vẫn chưa đến đó đâu nhỉ, nói không chừng khi đến đó cậu còn tưởng là mình đã lạc vào thế giới ma huyễn, không chừng cậu còn tưởng mình là Cáp Lợi Ba Đặc, anh trai hôm nay dẫn cậu đi mở rộng tầm mắt một chút”╮(╯_╰)╭
____________
Ngẫu Hồ kỳ thật đọc ra chữ trên là ma huyễn, cơ mà Hồ cũng không rõ ràng lắm ma huyễn nên không chuyển nó rõ nghĩa hơn được đành để nguyên từ vậy.. Hồ tự hỏi ma huyễn có tương tự với huyền huyễn không…*đập đầu* vốn từ ít nên đành chịu vậy╮(╯_╰)╭ … m.n cũng đừng thắc mắc về cái tên Cáp Lợi Ba Đặc vì QT lão ca để như vậy nên Hồ ta bê vào luôn.. nếu ai có từ rõ nghĩa cho hai từ trên xin vui lòng nói cho Hồ biết để tiện chỉnh sửa … đa tạ..
Hôm nay vai đau rồi, tạm ba chương vậy…Hồ đi về đây.. hẹn ngay mai hay ngày kia gì đó để gặp lại mọi người *ôm hun*
Anh quan tâm vĩnh viễn cũng chỉ có Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm động cũng không muốn động “Cẩm, làm sao bây giờ, em không muốn anh họ có việc gì, em thử một chút được không?”.
“Ăn cơm xong anh đi cùng em”.
Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy nhíu mày nhìn anh “Đã là lúc nào rồi mà còn ăn cơm, ai còn nuốt nổi, em không ăn”.╭ (╰_╯)╮
Phương Cẩm nhìn Dạ Mặc Nhiễm một lúc rồi ngồi dậy đi xuống lầu, bưng cơm lên nhìn Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm quay đầu đi “Không ăn, không ăn” ╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm múc cơm đưa đến bên miệng Dạ Mặc Nhiễm, Dạ Mặc Nhiễm híp mắt nhìn anh, Phương Cẩm gương mặt bình tĩnh như tượng điêu khắc bằng băng nhìn lại cậu. Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, Dạ Mặc Nhiễm trừng mắt nữa ngày, mắt đều mỏi bất đắc dĩ thở dài.
“Đồ khốn”.
Tuy rằng mắng nhưng vẫn há miệng ăn cơm do Phương Cẩm uy, Phương Cẩm từng muỗng từng muỗng uy cậu ăn, đôi khi Dạ Mặc Nhiễm cũng hung hăng trừng mắt nhìn anh vài lần, Phương Cẩm đặt bắt không xuống rồi mới đi đến bên bàn ngồi xuống ăn cơm của mình, Dạ Mặc Nhiễm đứng trên lầu nhìn người dưới lầu đang ăn cơm, trong lòng thật ấm áp. Hai người cậu nhíu mày ngôi trên sô pha, biệt thự hoa lệ giờ phút này trông có chút lạnh lùng, thấy Dạ Mặc Nhiễm cùng Phương Cẩm đi vào nhà, muốn đối với cậu tươi cười, lại cười không nổi.
“Cậu hai, anh họ sao rồi?”.
Cậu út lắc đầu “Hoàn toàn không có cách, cái gì cũng không làm được, không ngừng kêu la âm ĩ, những thứ đưa vào Văn Đào nhìn cũng không thèm nhìn, chúng ta lại không thể đưa thịt tươi cho Văn Đào ăn,ai…”
Dạ Mmặc Nhiễm gật đầu, kéo Phương Cẩm xuống tầng hầm thăm Kỳ Văn Đào, Kỳ Văn Đào lúc này kêu to tay không ngừng đập vào song sắt, quần áo đều rách, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ. Thật giống một con thú hoang không biết đau đớn không ngừng va chạm mọi nơi. Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm đang muốn tới gần về bên cạnh mình, Dạ Mặc Nhiễm khổ sở nhìn Kỳ Văn Đào.
“Anh họ, em là tiểu Nhiễm, anh không nhận ra em sao? Anh họ”.
Kỳ Văn Đào đưa tay qua khe hở của song sắt loạn bắt muốn bắt lấy Dạ Mặc Nhiễm, Phương Cẩm nhìn chằm chằm Kỳ Văn Đào ngưng kết dị năng trong tay đề phòng. Dạ Mặc Nhiễm quay đầu lại ánh mắt đầy bất lực nhìn Phương Cẩm.
“Làm sao bây giờ? Đem nước trong không gian cho anh họ uống liệu có tốt hơn hay không?”.
Phương Cẩm nhìn Kỳ Văn Đào đang sắp phát điên “Ngày mai anh đi bắt một tên về cho em thử sẽ biết”.
Dạ Mặc Nhiễm hiểu mình như vậy thật ích kỷ, nhưng cậu thà hy sinh người khác cũng không muốn lấy anh họ ra thử nghiệm.
“Em đi với anh”.
“Em ở lại”.
“Không, Cẩm, giết tang thi không khó, nhưng bắt sống rất khó, em lo lắng cho anh, em muốn đi cùng anh”.
Phương Cẩm lạnh lùng nhìn Dạ Mặc Nhiễm chằm chằm “Không cho”
Kéo lấy tay cậu rời khỏi tầng hầm, Dạ Mặc Nhiễm đi phía sau vẫn không nói lời nào, Phương Cẩm tính tình cố chấp không phải nói hai ba câu là được, an ủi xong hai người cậu rồi mới theo Phương Cẩm về nhà. Buổi tối Dạ Mặc Nhiễm cho Phương Cẩm uống hai chén nước lớn mới yên tâm buổi sáng cho anh ra ngoài.
“Phải nguyên vẹn trở về, một sợi tóc cũng không được thiếu”.╭(╯^╰)╮
Phương Cẩm gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hổ Tử rồi mang theo Tá Thỉ cũng những người khác rời đi, Dạ Mặc Nhiễm nhìn Phương Cẩm đi cả nữa ngày mới quay vào nhà.
“Cậu lo làm việc của cậu đi, không cần ở đây canh giữ”.
Hổ Tử thật thà chất phác cười nói “Chuyện của tôi chỉ có bảo hộ Nhiễm thiếu gia, anh Cẩm nói nếu Nhiễm thiếu gia bị thiếu một sợi lông anh Cẩm sẽ lấy mạng của tôi, Nhiễm thiếu gia cậu muốn làm gì thì làm đi, tôi đi theo là được, chỉ cần cậu không rời khỏi căn cứ”. ~(‾▿‾~)
Dạ Mặc Nhiễm đi đến chổ Thư Vĩ, Hổ Tử giống như bảo tiêu đứng ở một khoảng cách nhất định, không thể nghe được những gì Dạ Mặc Nhiễm nói với Thư Vĩ nhưng vẫn có thể nhìn thấy cậu. Thư Vĩ nhìn về phía Hổ Tử lại xoay qua lải nhải với Dạ Mặc Nhiễm.
“Cậu sao vậy? Sao lại bị giám thị rồi? Xem ra Phương Cẩm quả nhiên hộ thực, ăn đến miệng rồi sẽ sống chết bảo về”.╮(╯▽╰)╭
Dạ Mặc Nhiễm tựa vào sô pha không ba hoa với Thư Vĩ “Cẩm sợ tôi rời khỏi căn cứ, hôm nay anh ấy đi bắt sống tang thi vì Kỳ Văn Đào”.
Thư Vĩ mở to hai mắt liếc Dạ Mặc Nhiễm một cái “Cậu rốt cục là có mị lực lớn như thế nào vậy? Người ta vì cậu mà cả mạng cũng không cần, bắt sống a là bắt sống đó, lỡ không cẩn thận mà bị thương cũng không khác gì chết rồi, chậc chậc, thật không nhận ra, chẳng phải cũng chỉ là gương mặt thôi sao, tôi cũng đâu có kém, sao lại không có người làm vậy vì tôi a~” ლ(¯ロ¯ლ)
Nhìn Dạ Mặc Nhiễm không để ý đến mình, Thư Vĩ rót ly cà phê cho cậu “Cậu cũng đừng quá lo lắng, Phương Cẩm là ai chứ? Là lão đại xã hôi đen thường xuyên giao thiệp với tử thần sao có thể là người vô dụng được, yên tâm đi, bắt vài tên tang thi tuyệt đối không thành vấn đề”.╮(╯_╰)╭
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu “Tôi không uống cà phê nữa”.
Thư Vĩ khinh bỉ nhìn cậu “Là Phương Cẩm không cho chứ gì, xem cậu kìa thật đúng là vô dụng, vì yêu một người mà bị trói buộc như vậy thì có ý nghĩa gì? Người sống trên đời không phải cần vui vẻ sao, không uống thì thôi, cậu không uống tôi uống”╭(╯^╰)╮
Nói xong Thư Vĩ cầm cà phê lên vui vẻ thưởng thức, còn khoa trương mà thở dài “Chờ khi cậu bị trói buộc rồi nói sau, sống hai người quả thật bị trói buộc rất nhiều chuyện, trước kia không lo lắng gì chết thì chết, còn hiện tại, thật sợ chết, thật muốn sống lâu một chút lại lâu thêm một chút, không vì điều gì cả, chỉ vì anh ấy”. (∪ ◡ ∪)
“Xem kìa xem kìa, cậu đừng như vậy có được không, ngọt đến răng của tôi đều sắp bị rụng hết, biết tình cảm hai người còn cứng hơn cả vàng, sông cạn đá mòn vĩnh viện bên nhau rồi được chưa, khoe khoan cái gì chứ, mấy ngày nữa tôi sẽ ra ngoài đi tìm một cuộc tình kinh thiên động địa để yêu”.╭(╯^╰)╮
Dạ Mặc Nhiễm cười khẽ “Nhiều khoa học gia như vậy một chút biện pháp cũng không có, những người đó thật vô dụng, lấy máu của bọn chúng rồi làm thí nghiệm sau đó phối thuốc chẳng phải là được rồi sao, đúng là quá vô dụng”╮(╯_╰)╭
Thư Vĩ thở thật dài “Chuyện này đều do cậu không đúng, sao cậu có thể lấy trí tuệ của mình để so sánh với bọn phàm phu tục tử đó, cậu phải biết rằng trên thế giới còn có chuyện phân chia cấp bậc, nhưng mà thật đáng tiếc, cậu đã chọn sai lĩnh vực rồi, nếu không lúc này chúa cứu thể khẳng định là cậu”.╮(╯_╰)╭
“Cậu liền như vậy”
Thư Vĩ đứng lên duỗi người “Đi thôi chúng ta đến doanh trại huấn luyện xem một chút, chắc cậu vẫn chưa đến đó đâu nhỉ, nói không chừng khi đến đó cậu còn tưởng là mình đã lạc vào thế giới ma huyễn, không chừng cậu còn tưởng mình là Cáp Lợi Ba Đặc, anh trai hôm nay dẫn cậu đi mở rộng tầm mắt một chút”╮(╯_╰)╭
____________
Ngẫu Hồ kỳ thật đọc ra chữ trên là ma huyễn, cơ mà Hồ cũng không rõ ràng lắm ma huyễn nên không chuyển nó rõ nghĩa hơn được đành để nguyên từ vậy.. Hồ tự hỏi ma huyễn có tương tự với huyền huyễn không…*đập đầu* vốn từ ít nên đành chịu vậy╮(╯_╰)╭ … m.n cũng đừng thắc mắc về cái tên Cáp Lợi Ba Đặc vì QT lão ca để như vậy nên Hồ ta bê vào luôn.. nếu ai có từ rõ nghĩa cho hai từ trên xin vui lòng nói cho Hồ biết để tiện chỉnh sửa … đa tạ..
Hôm nay vai đau rồi, tạm ba chương vậy…Hồ đi về đây.. hẹn ngay mai hay ngày kia gì đó để gặp lại mọi người *ôm hun*