Ngay khi bọn họ nhảy xuống xe, thì đồng thời mấy người kia cũng mở cửa bên cạnh chạy xuống, Tiểu Võ vội tung mấy hỏa cầu đối phó với đám tang thi vây quanh.
Một đám người chạy trốn sát sau lưng Phương Cẩm, đến đoạn đường cao tốc lúc trước, thấy không có tang thi đuổi theo mới dừng lại thở dốc.
Phương Cẩm hầu như mỗi ngày đều vận động cường độ cao nên hầu như chưa thấy cảm giác gì. Còn Dạ Mặc Nhiễm vốn chỉ vận động ngón tay trên mấy phím đàn, đột nhiên phải chạy như vậy khiến hắn không thể thích ứng kịp mà ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất thở dốc từng ngụm.
Những người khác ngoại trừ ba cảnh sát khá hơn một chút, thì cũng đều như chết khát giống nhau.
Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm đứng dậy: “Đừng có ngồi xuống, đi lại một chút sẽ tốt hơn.”
Kỷ Khôn nén thở gấp, hỏi: “Vì sao chúng ta không chạy trốn vào trong rừng? Đại lộ vốn có đèn đường, nếu như còn những tang thi khác chẳng phải sẽ dẫn chúng đến càng nhiều sao?!”
Tiểu Võ là chạy theo Dạ Mặc Nhiễm, Phó Nhất Hàng đương nhiên sẽ đuổi theo sau không suy nghĩ nhiều.
Dạ Mặc Nhiễm nhịn xuống suy nghĩ muốn trợn trắng mắt, nói: “Ông biết chỗ nào an toàn để đi thì còn chạy theo sau làm gì!?”
Kỷ Khôn bị nghẹn nói không nên lời, tuy hắn tự biết nghĩ đường nào sẽ có lợi, nhưng phàm đã là con người trong hoàn cảnh này, chẳng ai muốn tách đội mà chạy một mình cả.
Tiểu Võ hết nhìn Kỷ Khôn lại quay ra nhìn Dạ Mặc Nhiễm, cuối cùng quay đầu chuyển hướng Quách Hoằng nói: “Vậy rốt cuộc chỗ nào mới an toàn?”
Quách Hoằng cười cười đáp: “Rừng cây có lợi cho việc chạy trốn, còn đường cái trống trải thì tương đối thích hợp để chạy thoát bằng xe.”
Dạ Mặc Nhiễm tựa trên người Phương Cẩm, thở dài: “Cả đám đều biết rõ điều này thì còn chạy theo tôi làm chi! Cẩm! Sao mãi không thoát khỏi bọn họ thế?”
Tiểu Võ kích động hét lên: “Dạ Mặc Nhiễm! Anh tốt nhất nên bỏ cái ý tưởng đấy đi! Ai thèm quan tâm anh định chạy tới thiên đường hay địa ngục! Tôi đã quyết định phải bám chắc lấy anh rồi!”
Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên nhìn Tiểu Võ, quỷ dị cười, Tiểu Võ bị hắn cười đến phát sợ: “Anh… anh cười cái gì? Lại đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì thế?!”
Dạ Mặc Nhiễm vô tội nháy mắt mấy cái nói: “Ỷ vào việc tôi chuẩn bị giải quyết cái đám đang ở đằng sau ngươi kia kìa.”
Mọi người nhìn lại, lông tóc dựng ngược trợn trắng mắt: “Oh! Thượng Đế a!”
“Còn Thượng Đế cái gì! Chạy mau!” Quách Hoằng kéo Tiểu Võ đang ngây ngốc bỏ chạy.
Vừa chạy, Phương Cẩm vừa kéo Dạ Mặc Nhiễm đến bên cạnh Phó Nhất Hàng, giao hắn cho tên họ Phó, rồi nói: “Tiểu Nhiễm tôi giao cho anh, tôi bọc lót phía sau, hẹn gặp ở đường cái.”
Nói xong liền buông tay Dạ Mặc Nhiễm ra: “Ở phía trước chờ tôi, rất nhanh thôi.” Đoạn, y xoay người chạy về phía tang thi.
Dạ Mặc Nhiễm kéo y hô: “Anh đã nói sẽ không bỏ lại tôi một mình mà!”
“Tôi sẽ không bỏ lại cậu, ở phía trước chờ tôi, cố chạy về phía trước, đừng quay đầu lại!” Nói rồi hướng mắt nhìn Phó Nhất Hàng ý bảo hắn kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy nhanh lên một chút.
Lại một màn như vậy xảy ra khiến Dạ Mặc Nhiễm trong nháy mắt phân không rõ hắn đến tột cùng có sống lại hay không?
Cảnh tượng trùng lặp này khiến trái tim hắn đau đớn không chịu nổi.
Giờ khắc này hắn mới hiểu được, đau đớn nhất không phải là thứ cô độc trước khi chết, mà là lúc phải xa nhau này!
Phương Cẩm rời đi khiến hắn không thể thừa nhận, nó không giống cảm giác sợ hãi khi bị vứt bỏ, mà là vì người này sau khi khiến hắn nhận ra tình cảm của mình lại vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Quay đầu nhìn bóng lưng ấy, vô luận là đời trước hay đời này, đều bỏ lại hắn mà đi!
Hắn buông tay Phó Nhất Hàng ra, quay đầu chạy lộn trở lại.
“Dạ Mặc Nhiễm, cậu phải tin tưởng Phương Cẩm! Y có thể ứng phó được! Đừng làm chậm trễ thời gian mà y phải vất vả kéo dài cho chúng ta!”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu nói: “Tôi không thể không có y, một phút đồng hồ cũng không thể!”
Nói xong liền chạy về phía Phương Cẩm.
Đời trước hắn sợ chết, cuối cùng lại sống không bằng chết.
Đời này tuy hắn không thể thay đổi kết quả, nhưng tuyệt sẽ không để cho chính mình giẫm lên vết xe đổ đó!
Tiểu Võ chán nản giậm chân một cái, chửi ầm lên chết tiệt, quay đầu đuổi theo Dạ Mặc Nhiễm. Bọn người Quách Hoằng liếc nhau, bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh quay đầu lại.
Kỷ Khôn vô cùng kinh ngạc nhìn bọn hắn, Phó Nhất Hàng lắc đầu cười khổ nói: “Cậu mang em gái đi trước đi, nếu có duyên sẽ gặp lại!”
Kỷ Khôn nhìn bóng lưng bọn họ, thì thào tự nhủ: “Như vậy mới đúng là anh em!”
“Anh…” Kỷ Nhu nhìn anh mình lo lắng gọi một tiếng, Kỷ Khôn nắm tay cô, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Phương Cẩm thấy mấy người quay trở lại, vô cùng kinh ngạc, nhưng không thấy Dạ Mặc Nhiễm, vội vàng hỏi Phó Nhất Hàng: “Tiểu Nhiễm đâu!?”
Bọn họ giờ mới phát hiện cũng không hề thấy Dạ Mặc Nhiễm, đèn đường rất tối, khoảng cách lại xa, trong lúc bọn họ chạy lộn trở lại không thấy Dạ Mặc Nhiễm cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thế nhưng nhìn thấy Phương Cẩm mà không thấy Dạ Mặc Nhiễm, khiến trong lòng bọn họ trầm xuống.
Phương Cẩm nhìn sắc mặt mọi người không tốt, tức giận rống lên: “Tiểu Nhiễm đâu!!”
Tiểu Võ trong thanh âm có thêm một tia hoảng loạn đáp: “Anh ấy chạy về tìm anh trước chúng tôi, lúc chúng tôi quay trở lại cũng không để ý…”
Một đám người chạy trốn sát sau lưng Phương Cẩm, đến đoạn đường cao tốc lúc trước, thấy không có tang thi đuổi theo mới dừng lại thở dốc.
Phương Cẩm hầu như mỗi ngày đều vận động cường độ cao nên hầu như chưa thấy cảm giác gì. Còn Dạ Mặc Nhiễm vốn chỉ vận động ngón tay trên mấy phím đàn, đột nhiên phải chạy như vậy khiến hắn không thể thích ứng kịp mà ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất thở dốc từng ngụm.
Những người khác ngoại trừ ba cảnh sát khá hơn một chút, thì cũng đều như chết khát giống nhau.
Phương Cẩm kéo Dạ Mặc Nhiễm đứng dậy: “Đừng có ngồi xuống, đi lại một chút sẽ tốt hơn.”
Kỷ Khôn nén thở gấp, hỏi: “Vì sao chúng ta không chạy trốn vào trong rừng? Đại lộ vốn có đèn đường, nếu như còn những tang thi khác chẳng phải sẽ dẫn chúng đến càng nhiều sao?!”
Tiểu Võ là chạy theo Dạ Mặc Nhiễm, Phó Nhất Hàng đương nhiên sẽ đuổi theo sau không suy nghĩ nhiều.
Dạ Mặc Nhiễm nhịn xuống suy nghĩ muốn trợn trắng mắt, nói: “Ông biết chỗ nào an toàn để đi thì còn chạy theo sau làm gì!?”
Kỷ Khôn bị nghẹn nói không nên lời, tuy hắn tự biết nghĩ đường nào sẽ có lợi, nhưng phàm đã là con người trong hoàn cảnh này, chẳng ai muốn tách đội mà chạy một mình cả.
Tiểu Võ hết nhìn Kỷ Khôn lại quay ra nhìn Dạ Mặc Nhiễm, cuối cùng quay đầu chuyển hướng Quách Hoằng nói: “Vậy rốt cuộc chỗ nào mới an toàn?”
Quách Hoằng cười cười đáp: “Rừng cây có lợi cho việc chạy trốn, còn đường cái trống trải thì tương đối thích hợp để chạy thoát bằng xe.”
Dạ Mặc Nhiễm tựa trên người Phương Cẩm, thở dài: “Cả đám đều biết rõ điều này thì còn chạy theo tôi làm chi! Cẩm! Sao mãi không thoát khỏi bọn họ thế?”
Tiểu Võ kích động hét lên: “Dạ Mặc Nhiễm! Anh tốt nhất nên bỏ cái ý tưởng đấy đi! Ai thèm quan tâm anh định chạy tới thiên đường hay địa ngục! Tôi đã quyết định phải bám chắc lấy anh rồi!”
Dạ Mặc Nhiễm đột nhiên nhìn Tiểu Võ, quỷ dị cười, Tiểu Võ bị hắn cười đến phát sợ: “Anh… anh cười cái gì? Lại đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì thế?!”
Dạ Mặc Nhiễm vô tội nháy mắt mấy cái nói: “Ỷ vào việc tôi chuẩn bị giải quyết cái đám đang ở đằng sau ngươi kia kìa.”
Mọi người nhìn lại, lông tóc dựng ngược trợn trắng mắt: “Oh! Thượng Đế a!”
“Còn Thượng Đế cái gì! Chạy mau!” Quách Hoằng kéo Tiểu Võ đang ngây ngốc bỏ chạy.
Vừa chạy, Phương Cẩm vừa kéo Dạ Mặc Nhiễm đến bên cạnh Phó Nhất Hàng, giao hắn cho tên họ Phó, rồi nói: “Tiểu Nhiễm tôi giao cho anh, tôi bọc lót phía sau, hẹn gặp ở đường cái.”
Nói xong liền buông tay Dạ Mặc Nhiễm ra: “Ở phía trước chờ tôi, rất nhanh thôi.” Đoạn, y xoay người chạy về phía tang thi.
Dạ Mặc Nhiễm kéo y hô: “Anh đã nói sẽ không bỏ lại tôi một mình mà!”
“Tôi sẽ không bỏ lại cậu, ở phía trước chờ tôi, cố chạy về phía trước, đừng quay đầu lại!” Nói rồi hướng mắt nhìn Phó Nhất Hàng ý bảo hắn kéo Dạ Mặc Nhiễm chạy nhanh lên một chút.
Lại một màn như vậy xảy ra khiến Dạ Mặc Nhiễm trong nháy mắt phân không rõ hắn đến tột cùng có sống lại hay không?
Cảnh tượng trùng lặp này khiến trái tim hắn đau đớn không chịu nổi.
Giờ khắc này hắn mới hiểu được, đau đớn nhất không phải là thứ cô độc trước khi chết, mà là lúc phải xa nhau này!
Phương Cẩm rời đi khiến hắn không thể thừa nhận, nó không giống cảm giác sợ hãi khi bị vứt bỏ, mà là vì người này sau khi khiến hắn nhận ra tình cảm của mình lại vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Quay đầu nhìn bóng lưng ấy, vô luận là đời trước hay đời này, đều bỏ lại hắn mà đi!
Hắn buông tay Phó Nhất Hàng ra, quay đầu chạy lộn trở lại.
“Dạ Mặc Nhiễm, cậu phải tin tưởng Phương Cẩm! Y có thể ứng phó được! Đừng làm chậm trễ thời gian mà y phải vất vả kéo dài cho chúng ta!”
Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu nói: “Tôi không thể không có y, một phút đồng hồ cũng không thể!”
Nói xong liền chạy về phía Phương Cẩm.
Đời trước hắn sợ chết, cuối cùng lại sống không bằng chết.
Đời này tuy hắn không thể thay đổi kết quả, nhưng tuyệt sẽ không để cho chính mình giẫm lên vết xe đổ đó!
Tiểu Võ chán nản giậm chân một cái, chửi ầm lên chết tiệt, quay đầu đuổi theo Dạ Mặc Nhiễm. Bọn người Quách Hoằng liếc nhau, bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh quay đầu lại.
Kỷ Khôn vô cùng kinh ngạc nhìn bọn hắn, Phó Nhất Hàng lắc đầu cười khổ nói: “Cậu mang em gái đi trước đi, nếu có duyên sẽ gặp lại!”
Kỷ Khôn nhìn bóng lưng bọn họ, thì thào tự nhủ: “Như vậy mới đúng là anh em!”
“Anh…” Kỷ Nhu nhìn anh mình lo lắng gọi một tiếng, Kỷ Khôn nắm tay cô, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Phương Cẩm thấy mấy người quay trở lại, vô cùng kinh ngạc, nhưng không thấy Dạ Mặc Nhiễm, vội vàng hỏi Phó Nhất Hàng: “Tiểu Nhiễm đâu!?”
Bọn họ giờ mới phát hiện cũng không hề thấy Dạ Mặc Nhiễm, đèn đường rất tối, khoảng cách lại xa, trong lúc bọn họ chạy lộn trở lại không thấy Dạ Mặc Nhiễm cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thế nhưng nhìn thấy Phương Cẩm mà không thấy Dạ Mặc Nhiễm, khiến trong lòng bọn họ trầm xuống.
Phương Cẩm nhìn sắc mặt mọi người không tốt, tức giận rống lên: “Tiểu Nhiễm đâu!!”
Tiểu Võ trong thanh âm có thêm một tia hoảng loạn đáp: “Anh ấy chạy về tìm anh trước chúng tôi, lúc chúng tôi quay trở lại cũng không để ý…”