“Mọi người ở chỗ này chờ tôi.”
Tất cả đều lo lắng muốn đi theo Dạ Mặc Nhiễm, nhưng đều bị ánh mắt của hắn ngăn lại.
Còn Phương Cẩm cái gì cũng không nói, Dạ Mặc Nhiễm bảo thế nào thì y sẽ làm thế ấy.
Đi về phía tòa nhà, những người lính canh gác xung quanh thấy Dạ Mặc Nhiễm đều cảnh giới giơ súng lên, tư thế sẵn sàng công kích.
Đột nhiên bị cấp trên của bọn họ ngăn cản: “Tất cả bỏ súng xuống.”
Đi vài bước tới chỗ Dạ Mặc Nhiễm, vị cấp trên đó nói: “Là cậu? Việc Vương Thiệu mất tích có liên quan tới cậu phải không?”
Dạ Mặc Nhiễm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết anh Dịch là người tốt, nên có việc cần anh giúp đỡ, nếu như anh không tin lời tôi, thì cứ coi như ngày hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt là được.”
Dịch Vĩ ngưng mắt nhìn Dạ Mặc Nhiễm trong chốc lát, rồi cười nói:
“Tôi không hề nhớ là đã nói cho cậu biết họ của tôi, hơn nữa tại sao cậu lại có thể bình tĩnh xuất hiện ở chỗ này, bộ không sợ tôi sẽ không bắt cậu sao!”
Dạ Mặc Nhiễm giảo hoạt cười: “Chuyện đó sau này chúng ta có thể chậm rãi tính toán, vì sao anh không nghe tôi nói trước lý do tôi đã chuẩn bị dùng để thuyết phục anh giúp đỡ tôi?!”
Dịch Vĩ nhướn mày nhìn hắn, Dạ Mặc Nhiễm vẫn bình tĩnh nói, ngữ khí không có chút sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết cùng sự gấp gáp để tìm đường sống.
Vùng xung quanh lông mày Dịch Vĩ càng cau chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng đen sì.
Nói xong, Dạ Mặc Nhiễm lẳng lặng đứng chờ y tỏ thái độ, còn Dịch Vĩ thì do dự chưa quyết nhìn hắn.
“Hiện tại tang thi hầu như đều tụ tập ở phía tây thành phố, bọn người kia cũng đủ tàn nhẫn để làm ra chuyện đó, nhưng chưa nói đến việc có thể chạy trốn kịp lúc, cậu muốn tôi lấy gì để tin cậu? Tôi làm sao biết cậu có qua cầu rút ván hay không? Phải biết rằng trong hai lần gặp mặt thì cậu đã lừa tôi một lần rồi!”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn lướt qua mấy người bên kia đang lo lắng chờ đợi, nhàn nhạt cười với y:
“Tình huống xấu nhất cũng chỉ là chết thôi chứ gì, đánh cuộc hay không anh cứ nói một câu, tôi không có nhiều thời gian để ngồi đây đợi anh suy nghĩ đâu!”
Dịch Vĩ cười lớn: “Tôi còn tưởng cậu không cảm thấy cấp bách tí nào cơ đấy! Tôi sẽ cho hai người đưa cậu đi lấy thuyền, cậu cũng cho tôi hai người theo tôi đi sắp xếp môt số việc, chúng ta sẽ hẹn nhau ở bến tàu, cậu thấy thế nào?”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu xoay người đi về phía bên kia: “Công bằng! Bất quá tôi nói trước, ưu tiên hàng đầu là thoát ra khỏi chỗ này, ở thời loạn lạc, chẳng ai là không muốn sống cả, anh đừng làm mấy chuyện dư thừa hại cả đám, cuối cùng cũng trốn không nổi đâu!”
Nhìn người đẹp tinh xảo như gốm sức chạm ngọc trước mắt, Dịch Vĩ lắc đầu bật cười:
“Tôi còn tưởng cậu chỉ là một con mèo nhỏ lạc đường, vậy mà…”
Dạ Mặc Nhiễm mang theo Dịch Vĩ đi về phía mấy người đang đứng đợi ngoài xa, không chờ bọn hắn hỏi han gì đã thẳng thắn an bài: “Anh ta là Dịch Vĩ, Tiểu Võ cùng Quách Hoằng sẽ đi cùng với anh ta, tối đa bốn mươi phút sau, toàn bộ mọi người đều phải lên thuyền, nửa giờ sau sẽ gặp ở bến tàu.”
Hắn nắm cổ tay Phương Cẩm, rồi nói với hai người bọn họ: “Nghe rõ rồi thì bây giờ bắt đầu tính thời gian đi.”
Dịch Vĩ kêu hai người thanh niên đầy nhiệt huyết đi cùng Dạ Mặc Nhiễm bến tàu cướp thuyền, rồi lại nhắc Tiểu Võ, Quách Hoằng phải chú ý thời gian bắt đầu hành động.
Lan Dương cùng Hồ Hiểu Ba đều là người rất hoạt bát, nhất là do tham gia quân ngũ nên có một ít tác phong tương tự với người trong đội cảnh sát, ngay lập tức đã cùng Vương Võ Thắng và Phó Nhất Hàng trò chuyện rất hợp ý.
Hơn nữa Quan Mông theo sát phía sau không rời nửa bước kia cũng không chịu ngồi yên, bởi vì nguyên nhân đó khiến hai người bọn họ cũng không quá tách biệt cùng với cả nhóm người.
Dọc theo đường đi, bởi vì có bọn họ dẫn đường phía trước nên cũng không bị ai ngăn cản.
Vương Võ Thắng nhìn bọn họ, thuận miệng hỏi: “Các cậu đeo quân hàm gì? Xem chừng cũng không nhỏ.”
Lan Dương tự giễu hừ lạnh một tiếng:
“Cái gì mà quân hàm, bất quá chỉ là ở trong quân đội vài năm thôi, vụ tang thi lần này ầm ĩ đến như vậy, người có thể sử dụng đều đã triệu tập rồi. Lúc trước đã điều hai nhóm đi, giờ thì anh Dịch phụ trách phòng ngự, ngoài ra còn có Khương Đào phụ trách duy trì trật tự cùng các công tác khác, hai người bọn họ đều có quyền làm quyết sách điều phối nhân viên. Chúng tôi từ khi vào bộ đội đều đi theo anh Dịch, cho nên bây giờ không có ai ăn no rửng mỡ tới làm phiền chúng tôi cả.”
Ở trong căn cứ, bọn họ rẽ trái rẽ phải một hồi mới đi tới một cách cửa sắt, nhập vào một dãy mật mã, cánh cửa liền chậm rãi kéo sang hai bên.
Hồ Hiểu Ba quay đầu nói với Phó Nhất Hàng: “Từ nơi này đi ra ngoài chính là bến tàu, ở hạ du bến tàu có một kho hàng tư nhân, bất quá vị trí này cũng không có tác dụng nhiều lắm, cho nên cũng không có mấy ai để ý tới.”
Dạ Mặc Nhiễm cười nhạt, nếu như có thể để ý tới cái vị trí mà thị trưởng tận lực bắt anh phải bỏ qua thì hiện tại cũng không phải ở đây chờ tang thi giết chết!
Đứng trước cửa kho hàng, Dạ Mặc Nhiễm kéo nắm giẻ nhét trong miệng Vương Thiệu ra.
“Muốn tao động thủ hay mày tự làm? Còn có hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu thả khí độc, nếu mày không sợ chết thì cứ việc cứng đầu với tao!”
Vương Thiệu cả người chật vật, lạnh lùng nhìn Dạ Mặc Nhiễm giống như không hề sợ chết tí nào:
“Cha của tao với mày… đến tột cùng có quan hệ gì?”
Phương Cẩm vội vàng kéo Dạ Mặc Nhiễm vào trong lòng, dù cho y không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng khi Vương Thiệu nhắc tới người kia, Dạ Mặc Nhiễm tâm tình vô cùng không tốt, trước khi Dạ Mặc Nhiễm có phản ứng, y đã móc súng ra dí vào đầu Vương Thiệu.
“Tao có cả ngàn vạn phương thức khiến mày phải hối hận vì sự kích động ngày hôm nay, mày cứ thử xem.”
Vương Thiệu miễn cưỡng giả vờ, hắn nhìn ra Dạ Mặc Nhiễm rất mẫn cảm khi nhắc đến cha hắn, cho nên cố ý không để hắn sống khá giả.
Hơn nữa bọn họ nếu muốn thoát khỏi nơi này thì tuyệt đối không thể giết mình, cho nên hắn mới không sợ hãi mà nói như thế.
Thế nhưng ở trước mặt nam nhân trầm mặc ít lời kia, hắn lại cảm thấy thật sự sợ hãi.
“Giết… giết tao, toàn bộ chúng mày sẽ phải chôn cùng!”
Dạ Mặc Nhiễm có chút khó chịu xoa bóp trán:
“Vốn muốn để cho mày chết thoải mái một chút, nhưng không ngờ mày lại cam đảm đến thế, cũng đã chuẩn bị tốt cả tâm lý rồi!”
Tất cả đều lo lắng muốn đi theo Dạ Mặc Nhiễm, nhưng đều bị ánh mắt của hắn ngăn lại.
Còn Phương Cẩm cái gì cũng không nói, Dạ Mặc Nhiễm bảo thế nào thì y sẽ làm thế ấy.
Đi về phía tòa nhà, những người lính canh gác xung quanh thấy Dạ Mặc Nhiễm đều cảnh giới giơ súng lên, tư thế sẵn sàng công kích.
Đột nhiên bị cấp trên của bọn họ ngăn cản: “Tất cả bỏ súng xuống.”
Đi vài bước tới chỗ Dạ Mặc Nhiễm, vị cấp trên đó nói: “Là cậu? Việc Vương Thiệu mất tích có liên quan tới cậu phải không?”
Dạ Mặc Nhiễm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết anh Dịch là người tốt, nên có việc cần anh giúp đỡ, nếu như anh không tin lời tôi, thì cứ coi như ngày hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt là được.”
Dịch Vĩ ngưng mắt nhìn Dạ Mặc Nhiễm trong chốc lát, rồi cười nói:
“Tôi không hề nhớ là đã nói cho cậu biết họ của tôi, hơn nữa tại sao cậu lại có thể bình tĩnh xuất hiện ở chỗ này, bộ không sợ tôi sẽ không bắt cậu sao!”
Dạ Mặc Nhiễm giảo hoạt cười: “Chuyện đó sau này chúng ta có thể chậm rãi tính toán, vì sao anh không nghe tôi nói trước lý do tôi đã chuẩn bị dùng để thuyết phục anh giúp đỡ tôi?!”
Dịch Vĩ nhướn mày nhìn hắn, Dạ Mặc Nhiễm vẫn bình tĩnh nói, ngữ khí không có chút sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết cùng sự gấp gáp để tìm đường sống.
Vùng xung quanh lông mày Dịch Vĩ càng cau chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng đen sì.
Nói xong, Dạ Mặc Nhiễm lẳng lặng đứng chờ y tỏ thái độ, còn Dịch Vĩ thì do dự chưa quyết nhìn hắn.
“Hiện tại tang thi hầu như đều tụ tập ở phía tây thành phố, bọn người kia cũng đủ tàn nhẫn để làm ra chuyện đó, nhưng chưa nói đến việc có thể chạy trốn kịp lúc, cậu muốn tôi lấy gì để tin cậu? Tôi làm sao biết cậu có qua cầu rút ván hay không? Phải biết rằng trong hai lần gặp mặt thì cậu đã lừa tôi một lần rồi!”
Dạ Mặc Nhiễm nhìn lướt qua mấy người bên kia đang lo lắng chờ đợi, nhàn nhạt cười với y:
“Tình huống xấu nhất cũng chỉ là chết thôi chứ gì, đánh cuộc hay không anh cứ nói một câu, tôi không có nhiều thời gian để ngồi đây đợi anh suy nghĩ đâu!”
Dịch Vĩ cười lớn: “Tôi còn tưởng cậu không cảm thấy cấp bách tí nào cơ đấy! Tôi sẽ cho hai người đưa cậu đi lấy thuyền, cậu cũng cho tôi hai người theo tôi đi sắp xếp môt số việc, chúng ta sẽ hẹn nhau ở bến tàu, cậu thấy thế nào?”
Dạ Mặc Nhiễm gật đầu xoay người đi về phía bên kia: “Công bằng! Bất quá tôi nói trước, ưu tiên hàng đầu là thoát ra khỏi chỗ này, ở thời loạn lạc, chẳng ai là không muốn sống cả, anh đừng làm mấy chuyện dư thừa hại cả đám, cuối cùng cũng trốn không nổi đâu!”
Nhìn người đẹp tinh xảo như gốm sức chạm ngọc trước mắt, Dịch Vĩ lắc đầu bật cười:
“Tôi còn tưởng cậu chỉ là một con mèo nhỏ lạc đường, vậy mà…”
Dạ Mặc Nhiễm mang theo Dịch Vĩ đi về phía mấy người đang đứng đợi ngoài xa, không chờ bọn hắn hỏi han gì đã thẳng thắn an bài: “Anh ta là Dịch Vĩ, Tiểu Võ cùng Quách Hoằng sẽ đi cùng với anh ta, tối đa bốn mươi phút sau, toàn bộ mọi người đều phải lên thuyền, nửa giờ sau sẽ gặp ở bến tàu.”
Hắn nắm cổ tay Phương Cẩm, rồi nói với hai người bọn họ: “Nghe rõ rồi thì bây giờ bắt đầu tính thời gian đi.”
Dịch Vĩ kêu hai người thanh niên đầy nhiệt huyết đi cùng Dạ Mặc Nhiễm bến tàu cướp thuyền, rồi lại nhắc Tiểu Võ, Quách Hoằng phải chú ý thời gian bắt đầu hành động.
Lan Dương cùng Hồ Hiểu Ba đều là người rất hoạt bát, nhất là do tham gia quân ngũ nên có một ít tác phong tương tự với người trong đội cảnh sát, ngay lập tức đã cùng Vương Võ Thắng và Phó Nhất Hàng trò chuyện rất hợp ý.
Hơn nữa Quan Mông theo sát phía sau không rời nửa bước kia cũng không chịu ngồi yên, bởi vì nguyên nhân đó khiến hai người bọn họ cũng không quá tách biệt cùng với cả nhóm người.
Dọc theo đường đi, bởi vì có bọn họ dẫn đường phía trước nên cũng không bị ai ngăn cản.
Vương Võ Thắng nhìn bọn họ, thuận miệng hỏi: “Các cậu đeo quân hàm gì? Xem chừng cũng không nhỏ.”
Lan Dương tự giễu hừ lạnh một tiếng:
“Cái gì mà quân hàm, bất quá chỉ là ở trong quân đội vài năm thôi, vụ tang thi lần này ầm ĩ đến như vậy, người có thể sử dụng đều đã triệu tập rồi. Lúc trước đã điều hai nhóm đi, giờ thì anh Dịch phụ trách phòng ngự, ngoài ra còn có Khương Đào phụ trách duy trì trật tự cùng các công tác khác, hai người bọn họ đều có quyền làm quyết sách điều phối nhân viên. Chúng tôi từ khi vào bộ đội đều đi theo anh Dịch, cho nên bây giờ không có ai ăn no rửng mỡ tới làm phiền chúng tôi cả.”
Ở trong căn cứ, bọn họ rẽ trái rẽ phải một hồi mới đi tới một cách cửa sắt, nhập vào một dãy mật mã, cánh cửa liền chậm rãi kéo sang hai bên.
Hồ Hiểu Ba quay đầu nói với Phó Nhất Hàng: “Từ nơi này đi ra ngoài chính là bến tàu, ở hạ du bến tàu có một kho hàng tư nhân, bất quá vị trí này cũng không có tác dụng nhiều lắm, cho nên cũng không có mấy ai để ý tới.”
Dạ Mặc Nhiễm cười nhạt, nếu như có thể để ý tới cái vị trí mà thị trưởng tận lực bắt anh phải bỏ qua thì hiện tại cũng không phải ở đây chờ tang thi giết chết!
Đứng trước cửa kho hàng, Dạ Mặc Nhiễm kéo nắm giẻ nhét trong miệng Vương Thiệu ra.
“Muốn tao động thủ hay mày tự làm? Còn có hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu thả khí độc, nếu mày không sợ chết thì cứ việc cứng đầu với tao!”
Vương Thiệu cả người chật vật, lạnh lùng nhìn Dạ Mặc Nhiễm giống như không hề sợ chết tí nào:
“Cha của tao với mày… đến tột cùng có quan hệ gì?”
Phương Cẩm vội vàng kéo Dạ Mặc Nhiễm vào trong lòng, dù cho y không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng khi Vương Thiệu nhắc tới người kia, Dạ Mặc Nhiễm tâm tình vô cùng không tốt, trước khi Dạ Mặc Nhiễm có phản ứng, y đã móc súng ra dí vào đầu Vương Thiệu.
“Tao có cả ngàn vạn phương thức khiến mày phải hối hận vì sự kích động ngày hôm nay, mày cứ thử xem.”
Vương Thiệu miễn cưỡng giả vờ, hắn nhìn ra Dạ Mặc Nhiễm rất mẫn cảm khi nhắc đến cha hắn, cho nên cố ý không để hắn sống khá giả.
Hơn nữa bọn họ nếu muốn thoát khỏi nơi này thì tuyệt đối không thể giết mình, cho nên hắn mới không sợ hãi mà nói như thế.
Thế nhưng ở trước mặt nam nhân trầm mặc ít lời kia, hắn lại cảm thấy thật sự sợ hãi.
“Giết… giết tao, toàn bộ chúng mày sẽ phải chôn cùng!”
Dạ Mặc Nhiễm có chút khó chịu xoa bóp trán:
“Vốn muốn để cho mày chết thoải mái một chút, nhưng không ngờ mày lại cam đảm đến thế, cũng đã chuẩn bị tốt cả tâm lý rồi!”